[Dịch] Minh Nhật Chi Kiếp
Tập 1: Hệ thống khởi động thất bại (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1 : Hệ thống khởi động thất bại
Lúc này, Chu Bạch đang mặc áo ngủ, trên chân vẫn mang dép, nhanh chóng chạy trốn bên trong hành lang dài đen kịt, phía sau truyền tới tiếng gầm thét làm người sợ hãi.
‘Móa!’ Đầu óc Chu Bạch hỗn loạn thành một đoàn, suy nghĩ miên man liên tục hiện lên trong ý thức hắn.
‘Làm cái gì đây!’
‘Vì sao ta đang ở nhà ngủ, chỉ là đi nhà vệ sinh để tiểu đêm! Chẳng biết tại sao tới cái chỗ này! Đã thế không hiểu sao lại đụng tới một con quái vật?’
Dứt khoát đá văng ra dép, Chu Bạch đi chân trần chạy, bởi vì vô cùng khẩn trương, hắn cũng không có phát hiện thân thể của chính mình ngày càng trẻ, chậm rãi từ thanh niên hai mươi mấy tuổi, biến thành thiếu niên khoảng chừng mười bảy, tám tuổi.
Mắt nhìn mình chạy chạy càng chậm, phổi trong lồng ngực nóng rực tựa hồ cũng muốn thiêu cháy, tiếng gào thét phía sau ngày càng gần, ánh mắt Chu Bạch vừa ngưng tụ, chỉ thấy trước mắt đã chạy đến điểm cuối của hành lang, một cánh cửa sắt lớn ra đang mở ra hiện ở trước mặt hắn.
Không kịp nghĩ nhiều, Chu Bạch nhanh chóng chạy vào cửa lớn, khi bước vào, đập vào mắt hắn là một gian phòng nhỏ không đến mười thước vuông, nhìn không thấy cửa thứ hai.
“Móa!” Chu Bạch mắng một tiếng, tiếng gào thét phía sau ngày càng gần, làm cho da đầu hắn tê dại, hắn vội vàng quay đầu đóng cửa sắt phòng nhỏ khóa lại, trong lòng mới có chút cảm giác an toàn.
‘Không biết cửa sắt này có thể ngăn cản được hắn hay không. . .’
Nhưng coi như cửa sắt có thể ngăn cản đối phương, Chu Bạch cũng không có khả năng vĩnh viễn ở trong căn phòng nhỏ trống không không có một vật gì này.
Ngay khi Chu Bạch mới vừa lau mồ hôi hột, trong lòng liên tục nghĩ làm sao, một giọng nữ ở trong đầu hắn vang lên.
“Cậu chính là Chu Bạch?”
“Ai?” Chu Bạch ngẩng đầu chung quanh, lại không nhìn thấy người nào.
“Không cần tìm, cậu không nhìn thấy tôi đâu.” Giọng nữ kia nói tiếp: “Có muốn mạng sống hay không?”
Chu Bạch do dự một chút, ngay tức khắc nói: “Muốn!”
“Nhận lấy cái này, nhớ kỹ không nên phản kháng, không nên bài xích.”
Khi đang nói chuyện, một quang điểm màu trắng từ trong hư không hiện ra, trôi lơ lửng ở trước mặt Chu Bạch.
Đúng lúc này, một tiếng nổ từ sau đầu truyền tới, Chu Bạch lại càng hoảng sợ, hắn quay đầu nhìn lại, nhìn tấm cửa sắt lớn bị đấm liên tục, trên đó còn có chút bóp méo biến dạng, vẻ mặt hoảng hốt nói: “Đây là vật gì?”
“Phần mềm hack, có cái này, nói không chừng ngươi có thể đánh thắng tên bên ngoài kia.”
“Hack?!” Vô số hình ảnh tiểu thuyết, anime, trò chơi thoáng hiện ở trong đầu Chu Bạch, hắn có chút do dự chộp tới quang điểm màu trắng trước mặt.
Trong nháy mắt, không ngừng có kí tự màu trắng trôi nổi trong đầu hắn.
Xin chờ một chút. . .
Hệ thống phụ trợ Thiên Nhân Cửu Tai đang khởi động. . .
Đại đạo chục triệu điều, điều an toàn thứ nhất, tu luyện không quy phạm, khóc thân nhân lệ hai hàng.
Mời hệ thống phụ trợ chỉ đạo tu luyện an toàn.
“Thiên Nhân Cửu Tai?” Chu Bạch hưng phấn: “Vừa nghe tên có vẻ rất hay, nhất định rất lợi hại?”
Khởi động thất bại, hệ thống xảy ra một sai lầm.
(Kết nối quá thời gian).
Tình hình cụ thể và tỉ mỉ xin xem thêm.
(Ở đây).
Thấy trong đầu nổi lên mấy chữ, vẻ mặt Chu Bạch không nói gì: “Hố cha ta à!”
“Một cái hệ thống vẫn xảy ra sai lầm?”
“Hiện giờ còn kiểm tra tình hình cụ thể và tỉ mỉ nữa sao!”
Giọng nữ lại lần nữa truyền tới, đối phương tựa hồ không nhìn thấy tình hình trong óc Chu Bạch, nghi ngờ nói: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nói là hệ thống xảy ra sai lầm! Khởi động thất bại!” Chu Bạch nói tiếp: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Hắn quay đầu nhìn về phía cửa lớn, thấy cả cánh cửa đã kịch liệt biến hình, thậm chí có một bàn tay tái nhợt thò vào trong khe vỡ, sờ tới sờ lui bên tường, đập vỡ mảng lớn tường.
Chu Bạch đau đầu, định mạnh mẽ xoay người, ẩn trốn, nhưng lại có cảm giác vật gì đang không ngừng gõ đầu mình.
“Chớ núp!” Giọng nữ nói: “Là tôi ở gõ.”
Chu Bạch: “Cô làm gì!”
“Tôi thử gõ một chút xem hệ thống có thể sửa được không.”
Chu Bạch: “Cô cho rằng cô sửa được đồ điện tử? Chỉ gõ vài cái là xong sao!”
Giọng nữ không để ý tới, Chu Bạch cảm giác đầu mình lại bị hung hăng gõ vài cái.
Hệ thống khởi động thành công. . .
“Móa!” Không kịp chửi hệ thống này, Chu Bạch nhanh chóng quan sát nội dung xuất hiện trong đầu, tìm kiếm biện pháp khắc chế địch.
Hệ thống phụ trợ tu luyện Thiên Nhân Cửu Tai, phụ trợ, dẫn dắt tu luyện giả tiến hành tu luyện Thiên Nhân Cửu Tai.
Trạng thái trước mắt:
Đạo hóa độ: 0%
Điểm nguyên thần: 0
Thần đồ: Thiên Nhân Cửu Tai
Lại khí: 0
“Cái này là vật gì vậy!” Chu Bạch hoàn toàn không hiểu rõ mấy thứ xuất hiện trong đầu mình, mà cửa sắt lớn trước mặt hắn đã thủng thành cái động lớn, cánh tay trắng nhợt tráng kiện duỗi vào, cả cánh của rung lên, tựa hồ bất cứ lúc nào đều có thể bị phá vỡ.
Giọng nữ kia vang lên lần nữa: “Làm sao vậy? Cậu thấy cái gì? Đồ chơi này dùng tốt sao?”
“Dùng tốt cái rắm!” Chu Bạch vội vàng nói vật trong đầu qua một lần, kinh hoảng nói: “Kế tiếp làm sao bây giờ?”
Nữ tiếng vang lên: “Đạo hóa độ chính là cảnh giới, điểm nguyên thần chính là lực lượng, thần đồ là phương pháp tu luyện, nhưng Lại khí là cái gì? Cậu chờ tôi trở lật xem thao tác sổ tay. . .”
Chu Bạch nhìn cửa sắt lớn lung lay sắp đổ, liên tục nghe thấy tiếng gào thét, nôn nóng đến toát mồ hôi trán: “Có lầm hay không? Hiện tại làm sao có thời gian nhìn thao tác sổ tay gì!”
Giọng nữ: “Cái này không liên quan đến giải thích Lại khí. . . Cậu thử tập trung ý niệm nhìn những chữ trên kia xem.”
Chu Bạch thử tập trung lên Lai khí, tin tức liên tục hiện lên trong ý thức của hắn.
“Lười là là bản tính của con người, nhưng nếu như mỗi người đều có thể hóa lười thành đồ vật quý giá, lại có thể phù hộ Nhân tộc ta, muôn đời phát triển.”
Còn đây là đệ nhất tai trong Thiên Nhân Cửu Tai, lười. Thông qua hấp thu Lại khí để thăng tu vi.
Điểm Lại khí đạt được bằng phương pháp, quy tắc 1: Nằm xuống. . . Lười không làm gì khác.
Chu Bạch: “? ? ?”
Giọng nữ kia hỏi: “Làm sao? Có biện pháp sao?”
Chu Bạch nói lại một lần, giọng nữ kia vội vàng nói: “Vậy còn chờ cái gì! Nằm xuống nhanh lên! Nhớ kỹ trước tiên tăng điểm Nguyên Thần, đó là lực lượng. Đạo hóa độ là cảnh giới, bây giờ ngươi không có cách nào dùng để chiến đấu.”
Chu Bạch tuy rằng nghi hoặc, nhưng nhìn cánh cửa trước mặt bị đánh đã lung lay sắp đổ, cuối cùng nằm xuống.
Mà khi hắn bắt đầy nằm xuống, số lượng điểm Lại khí trong ý thức bắt đầu tăng lên.
Lại khí +1.
Lại khí +1.
Lại khí +1.
Mõi một giây đã để cho Chu Bạch tăng thêm một điểm Lại khí, rất nhanh thì đạt tới 10 điểm.
Mà theo điểm Lại khí tăng, vốn đạo hóa độ, điểm Nguyên Thần cũng xuất hiện dấu cộng.
Chu Bạch nhớ lời nữ nhân nói, tập trung ý niệm trong đầu cộng lên trên điểm Nguyên Thần, một lát sau hắn thấy vốn là không đã nhảy lên, biến thành 1, mà điểm Lại khí cũng giảm bớt một điểm.
Cùng lúc đó, Chu Bạch chỉ cảm giác trong óc của mình truyền tới ầm ầm một tiếng vang thật lớn, một cỗ lực lượng huyền diệu khó giải thích, khó có thể nói bằng lời tràn từ trong đầu hắn ra ngoài, sau đó lại thu về.
Chu Bạch cũng mạnh mẽ kinh hô một tiếng, sau đó hắn ngồi dậy.
Chương 2 : Thức tỉnh
Giọng nữ không ngừng vang lên bên tai Chu Bạch: “Thế nào rồi? Được chưa vậy? Nguyên thần lực có thể lấy đồ từ xa, đánh người mà người ta không thấy, ngươi muốn dùng như thế nào, thì hắn có thể dùng như thế…”
‘Cái này không phải chính là niệm động lực sao?’ Chu Bạch suy nghĩ một chút,hắn đã cảm giác được một cỗ lực lượng vô hình từ bên trong ý thức tràn ra ngoài, lan ra đến thế giới hiện thực.
Oanh!
Cửa sắt lớn rốt cục cũng bị mạnh mẽ phá vỡ, một con quái vật toàn thân thối rữa, giống như do vô số tay chân còn sót lại ghép lại đi đến, con ngươi tái nhợt nhìn chằm chằm về phía Chu Bạch.
Chu Bạch vô thức phát động nguyên thần lực, hắn thấy không khí vặn vẹo một chút, một cỗ lực lượng vô hình đã mang theo gió nhẹ, quét ngang trên thân quái vật, trói chặt con quái vật ở trước mắt.
Trên mặt Chu Bạch hiện tia vui mừng: “Được rồi hả?”
Nhưng chỉ thấy sau một khắc, thân thể con quái vật chỉ hơi dừng lại một chút, sau đó chịu đựng nguyên thần lực vọt đến Chu Bạch, động tác tuy hơi chậm, nhưng vẫn như cũ từng bước một tới gần Chu Bạch.
Chu Bạch biến sắc, lập tức phản ứng lại, nhìn cái bảng trong đầu, lấy hết chín điểm Lại khí còn lại cộng vào điểm nguyên thần.
Ngay lập tức liền thấy số điểm nguyên thần tăng lên vùn vụt, trong nháy mắt tăng một mạch từ 1 lên đến 10.
Oanh!
Nguyên thần lực đột nhiên tăng vọt, lực lượng đè ép không khí lại tác động trên con quái, phịch một cái, thanh âm vang dội trong không khí, trực tiếp hất bay quái vật ra ngoài như món đồ chơi.
Chu Bạch hưng phấn nhìn một màn này, nhưng không đợi hắn suy nghĩ nhiều, mắt tối sầm lại, cả người đã lâm vào hôn mê.
…
Chu Bạch mơ mơ màng màng mở to mắt, đại não truyền đến từng trận co rút đau đớn.
Trước mắt là trần nhà xa lạ, chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.
Tiếng nhai xoạt xoạt vang lên, Chu Bạch vô thức ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy một cô gái nhỏ tóc vàng mang váy trắng.
Cô gái nhỏ cầm bánh bích quy ở bên giường, ăn đến mức quanh miệng đều là vụn bánh, giờ phút này đôi mắt màu ngọc bích bỗng nhiên trừng lớn, che miệng nhỏ của mình, sau đó mang bộ mặt kinh hoảng nhìn Chu Bạch.
“Em không có ăn vụng bánh bích quy của anh đâu!”
Nhìn người cùng hoàn cảnh xa lạ trước mắt, Chu Bạch ngẩn người, hỏi theo bản năng: “Em là ai? Anh đang ở đâu?”
Cô gái nhỏ lại có dáng vẻ như hoàn toàn không nghe thấy lời hắn nói, bối rối chạy ra khỏi gian phòng, la to nói: “Tỉnh rồi! Người nhặt được tỉnh rồi!! Anh ấy ăn hết bánh bích quy rồi!”
Chu Bạch nhếch miệng, chậm rãi bò lên từ trên giường, cũng cảm thấy thân thể của chính mình có biến hóa.
“Thân thể của mình…”
Hắn đột nhiên xốc áo màu trắng đang mặc trên người lên, một thân thể có chút xa lạ xuất hiện trước mắt hắn, nhìn qua gầy gò yếu ớt, hắn quay đầu nhìn về phía tấm gương ở một bên, liền nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi, thấy chính mình chỉ có mười bảy mười tám tuổi.
“Cái quái gì vậy… Mình sao lại trẻ như vậy?” Chu Bạch vô ý thức sờ lên mặt mình, có chút khiếp sợ: “Có điều nói thật thì ta lúc còn trẻ cũng đẹp trai thật đấy.”
Đúng lúc này, cửa phòng lần nữa được mở ra, cô gái nhỏ lôi kéo một người đàn ông trung niên tóc đen mắt đen đi đến, người đàn ông trung niên có dáng người thon dài, sắc mặt u ám.
Hắn lạnh lùng nhìn Chu Bạch nói: “Tỉnh chưa? Đi đăng kí một lát đi…”
“Chờ một chút…” Chu Bạch từ trên giường bò lên, luôn miệng nói ra: “Đây là đâu? Sao tôi lại biến thành cái dạng này rồi? Có điện thoại không cho tôi mượn dùng một chút, tôi muốn gọi điện thoại…”
Người đàn ông sắc mặt u ám nhíu nhíu mày: “Trước tiên ghi danh kiểm tra rồi lại nói…” Nói xong, hắn quay người rời đi, trong miệng lẩm bẩm nói: “Lại là một tên điên nữa…”
Chu Bạch bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo, cô gái nhỏ tóc vàng đi theo bên cạnh hắn, một bên tò mò nhìn hắn, vòng tới vòng lui xung quanh Chu Bạch: “Đại ca ca, anh là người từ bên ngoài đi vào sao?”
“Đại ca ca, anh còn bánh bích quy không?”
“Đại ca ca, sao anh không nói gì vậy?”
Chu Bạch căn bản không có tâm tình trả lời cô gái nhỏ, trong đầu hắn bây giờ rất loạn, đột nhiên tới một nơi lạ lẫm, gặp toàn người lạ, còn có thân thể xa lạ của mình bây giờ, còn có sự việc xảy ra trước khi té xỉu trong trí nhớ nữa.
Tất cả đều làm cho hắn có cảm giác không có chút manh mối nào.
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đảo qua hai bên hành lang, liền thấy từng cánh cửa từ từ mở ra, từng cái đầu của những đứa bé nhô ra, nhìn về phía Chu Bạch đi qua ở giữa, bọn hắn cẩn thận từng li từng tí đánh giá Chu Bạch, trong mắt tất cả đều là hiếu kì cùng đề phòng.
‘Nhỏ nhất cũng là bảy tám tuổi, lớn nhất nhìn qua cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi.’ Trong lòng Chu Bạch âm thầm lục đục: ‘Vả lại các loại người người da vàng, người da trắng, người da đen đều có, đây rốt cuộc là nơi nào.’
‘Nói đến chuyện, trước lúc mình ngất đi đó…’ Chu Bạch trong đầu nhớ lại sự việc trước lúc té xỉu, tập trung lực chú ý trong đầu, quả nhiên là lại hiện lên hệ thống phụ trợ tu luyện Thiên Nhân Cửu Tai.
Đạo hóa độ: 0%.
Điểm nguyên thần: 10.
Thần đồ: Thiên Nhân Cửu Tai.
Lại khí: 0.
‘Cái này… Hình như cái này tạo ra chuyên dùng để phụ trợ tu luyện cái gọi là Thiên Nhân Cửu Tai, nhìn từ điểm Lại khí của cái đồ chơi này mà nói thì thứ này nói không chừng là một cái phần mềm hack siêu cấp ấy nhỉ.’
Nhưng lúc Chu Bạch nhìn thấy giá trị Lại khí bằng 0 ở trong đầu, thì trong lòng hơi sững sờ.
‘Không đúng, mình nằm trên giường bệnh lâu như thế? Vì sao vẫn là 0 vậy?’
Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, Chu Bạch đã cùng với người đàn ông sắc mặt u ám đi đến trước một cái cửa phòng màu trắng, người đàn ông xoay đầu lại, nhìn cô gái nhỏ tóc vàng nói: “Ngải Toa, con chờ chúng ta ở chỗ này.” Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Chu Bạch: “Cậu đi vào cùng tôi.”
Cô gái nhỏ tóc vàng được xưng là Ngải Toa hơi gật đầu, nhưng lại nói: “Lão sư, con đói.”
Người đàn ông sắc mặt u ám liền có biểu cảm như sụp đổ nói: “Không phải con mới ăn cơm trưa xong à?”
Ngải Toa ngẩn ngơ, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ mãnh liệt: “Nhưng con vẫn còn đói mà!”
Bất đắc dĩ thở ra một hơi, người đàn ông sắc mặt u ám bất đắc dĩ nói: “Con chờ ở chỗ này đi, lát nữa thầy chuẩn bị đồ cho con ăn.”
Chu Bạch đi theo người đàn ông sắc mặt u ám vào trong gian phòng, phát hiện bên trong là một cái phòng làm việc, người đàn ông sắc mặt u ám ngồi sau bàn làm việc, chỉ chỉ cái ghế ở trước bàn bảo Chu Bạch ngồi xuống.
Chỉ thấy hắn lấy ra một chồng văn kiện, hỏi Chu Bạch: “Tên gì?”
“Chu Bạch.”
“Tuổi?”
Chu Bạch nhìn thân thể trẻ lại rất nhiều của mình một chút: “… Không biết.”
“Người ở đâu?”
“Người Trung Quốc.”
Người đàn ông sắc mặt u ám ngẩng đầu lên, nhíu nhíu mày: “Trung Quốc? Trung Quốc là ở đâu?”
Chu Bạch ngẩn người, cười nói: “Ngài không biết Trung Quốc ở đâu sao?”
Nhưng sau một khắc hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện giờ phút này, toàn bộ lời nói xuất phát từ trong miệng hắn cũng không phải là tiếng Trung, mà là một loại ngôn ngữ mà hắn dựa trên lý luận thì căn bản là không có học qua, hắn lại quỷ dị biết được các loại từ ngữ và ngữ pháp, thuần thục giống như tiếng Trung vậy.
Vừa mới tỉnh lại hắn còn chưa phát hiện, giờ phút này chú ý một chút, lại đột nhiên giật mình về vấn đề của ngôn ngữ này.
‘Đây là… Ngôn ngữ gì vậy? Bên trong trí nhớ trước kia hoàn toàn không có…’
‘Người này ngay cả Trung Quốc cũng không biết, là vấn đề về phiên dịch? Hay là…’
Mặc dù trong lòng có ngàn vạn nghi vấn, nhưng giờ phút này Chu Bạch nhìn ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông xa lạ này, vẫn cố gắng đè xuống nghi ngờ ở trong lòng, mỉm cười nói: “Là một nơi nhỏ mà thôi, có thể là ngài không biết đâu.”
Chương 3 : Tận thế
Lúc Chu Bạch đối mặt với những câu hỏi tiếp theo của người đàn ông u ám, hắn không hề trả lời thật, mà phần lớn trả lời không biết, thoái thác rằng mình dường như đã mất trí nhớ, gần đây rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ.
Lại để cho Chu Bạch ngoài ý muốn, người đàn ông u ám đối với điều này vậy mà lại dễ dàng tin tưởng, ghi lại tình huống cơ bản của hắn.
Sau đó đối phương lại hỏi Chu Bạch một chút vấn đề về phương diện tâm lý, Chu Bạch căn cứ vào cảm giác của mình, đối phương dường như đang xác nhận tình trạng tâm lý, trạng thái tinh thần của hắn.
“Được rồi, đều không có vấn đề gì, sau này cậu sống ở chỗ này đi.” Người đàn ông thì thào nói: “Có lẽ cũng không còn bao nhiêu ngày tốt lành rồi…”
Chu Bạch nghi vấn nói: “Ngài nói cái gì?”
Người đàn ông sắc mặt u ám thương cảm nhìn Chu Bạch, nói: “Cậu còn không biết sao? Cái thế giới này đã xong đời, những người cuối cùng còn lại trên địa cầu này, cũng chỉ có 42 người ở bên trong cái căn cứ này, À… Tính cả cậu, thì chính là 43 người.”
Trong nội tâm Chu Bạch chấn động, khó có thể tin mà nhìn đối phương: “Làm sao có thể?”
Người đàn ông vỗ vỗ bả vai Chu Bạch: “Đi thôi, tôi giới thiệu cho cậu phòng của cậu, về vấn đề tận thế, sau này cậu sẽ rõ.”
Trong đầu Chu Bạch lại vẫn còn quanh quẩn lời người đàn ông u ám vừa mới nói, trong nội tâm vẫn như cũ không muốn tin tưởng.
Chỉ có điều ở nơi xa lạ, thân thể kỳ lạ, còn có ngôn ngữ quái lạ xuất hiện trong đầu, cùng với Thiên Nhân Cửu Tai, quái vật gặp được trước đó… Một loạt sự kiện quỷ dị, lại làm cho hắn tạm thời kiềm chế xúc động ở trong lòng, tạm thời yên lặng theo dõi, chậm rãi làm rõ tình huống.
Người đàn ông sắc mặt u ám mở ra cửa chính, nhìn thấy Ngải Toa ngoan ngoãn đứng ngoài cửa, giống như một chú chó nhỏ đang chờ chủ nhân về nhà.
Nhìn thấy cửa chính mở ra, mắt của Ngải Toa dường như cũng phát sáng lên: “Thầy! Ta nãy giờ đều ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài!”
Người đàn ông sắc mặt u ám khó được mà cong khóe miệng lên: “Ngoan, Ngải Toa, thầy mang Chu Bạch đi làm quen chỗ ở trước, sau đó lại chuẩn bị đồ ăn cho con.”
Vì vậy ba người đi dọc theo hành lang một hồi, lúc này Chu Bạch cẩn thận quan sát kiến trúc trước mắt, phát hiện những nơi đi qua toàn bộ đều không có cửa sổ, nhìn không thấy cảnh tượng bên ngoài, điều này lại khiến cho hắn nhịn không được hỏi: “Căn cứ này, là ở dưới lòng đất sao?”
Người đàn ông sắc mặt âm u nhìnChu Bạch, chậm rãi nói: “Cậu rất nhạy cảm. Đây là một chỗ tránh nạn ở dưới mặt đất, xem như tôi tạo ra một nơi yên bình cuối cùng đi.”
Chu Bạch hỏi: “Bên ngoài… Xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông sắc mặt u ám lạnh lùng nói: “Bên ngoài đã biến thành địa ngục, căn cứ là hi vọng sinh tồn cuối cùng của chúng ta rồi.”
Nói xong, người đàn ông không hề để ý tới Chu Bạch, trực tiếp mang theo cậu đi vào một căn phòng ở phía trước, mở ra cánh cửa sắt nói: “Nơi này chính là phòng của cậu cùng Ngải Toa, Ngải Toa, con dẫn hắn đi xem, thầy đi lấy đồ ăn cho con.”
“Được được.” Ngải Toa một bên vui vẻ gật đầu, một bên nuốt nước miếng đuổi kịp người đàn ông.
Người đàn ông không thể không đè lại bờ vai nàng, đưa nàng trở về phòng: “Ở chỗ này chờ thầy.”
Con mắt Ngải Toa tỏa ánh sáng: “Được được.”
Người đàn ông rời đi, trong lòng Chu Bạch không hiểu sao thoải mái hơn một ít.
Hắn ngẩng đầu nhìn căn phòng trước mặt, đồ đạc ở trong phòng vô cùng mộc mạc, hai cái cái giường đơn một trái một phải, còn có hai cái bàn, một cái bồn rửa tay, một cái bệ xí ngồi xổm, giống như nhà tù có nhiều phòng ngủ.
Chu Bạch nhìn nhìn giường chiếu một mảnh mảnh lộn xộn, ngồi xuống một cái giường đơn gọn gàng khác, nhìn về phía cửa chính, cô bé tóc vàng Ngải Toa đang ngồi xổm cửa ra vào, một đôi mắt to màu xanh da trời chăm chú nhìn về cửa.
Nhớ tới lời người đàn ông vừa mới nói, Chu Bạch nhìn cô gái nhỏ trước mắt, thầm nghĩ trong lòng: “Đứa nhỏ này giống như có chút ngốc, không bằng từ trong miệng nó thăm dò một ít tin tức.”
“Ngải Toa, em tới nơi này đã bao lâu?”
Ngải Toa cũng không quay đầu lại nói: “Em làm sao biết! Em còn chưa có học đếm số!”
‘Đứa nhỏ này …’ Chu Bạch: ‘Vì sao không biết đếm số lại có thể nói một cách tự hào như vậy.’
Chu Bạch lại hỏi: “Vậy em biết tận thế không?”
Ngải Toa gật đầu một hồi nói: “Biết rõ biết rõ!”
Vẻ mặt ngưng trọng nói: “Thầy nói thế giới bên ngoài đã không ccòn đồ ăn rồi! Quá kinh khủng.”
Chu Bạch lại hỏi: “… Anh sao lại tới đây? Trước đó em nói là anh được nhặt về.”
“Vâng, là thầy ở bên ngoài nhặt được anh đấy!” Ngải Toa nói xong sờ lên bụng: “Thật đói… Thầy làm sao lại nhặt được một người trở về chứ? Nếu như nhặt được một con heo thì tốt rồi, rất lâu không ăn thịt heo rồi.”
“…” Chu Bạch: “Thầy ấy tự mình ra ngoài?”
Ngải Toa nằm sấp ngã trên mặt đất: “Thật đói…”
“Ngải Toa?”
“Thật đói.”
Chu Bạch: “Cái thùng cơm này, hoàn toàn không có cách nào trao đổi.”
Một lát sau, cửa phòng lần nữa mở ra, người đàn ông sắc mặt u ám đi đến, cầm trong tay một bộ chén đĩa, hắn đem chén đĩa đưa đến trước mặt Ngải Toa: “Ăn đi.”
Cầm lấy cái chén khác đưa tới mặt Chu Bạch: “Cậu cũng ăn chút đi.”
Chu Bạch nhìn nhìn thứ giống như bột nhão ở trong dĩa, theo bản năng nhíu nhíu mày. Người đàn ông sắc mặt u ám nhìn thấy nét mặt của hắn liền nói: “Hiện tại vật tư trong căn cứ khan hiếm, cũng chỉ có thể ăn đồ ăn đóng hộp hoặc là bánh bích quy dinh dưỡng thôi.”
Chu Bạch nhận lấy chén đĩa, dùng thìa múc đồ ăn trên dĩa ăn một miếng, vẻ mặt lập tức biến thành chữ 囧,nhẹ nhàng đặt đĩa đồ ăn sang một bên.
Người đàn ông vẻ mặt u ám: “Sau này cậu cùng với Ngải Toa ở cùng chỗ, nó sẽ giúp cậu quen thuộc chỗ này.”
Chu Bạch nhìn Ngải Toa đang ăn vui vẻ không ngừng, nhịn không được hỏi: “Nó đáng tin cậy sao?”
Người đàn ông vẻ mặt u ám gãi gãi đầu: “Ngải Toa chỉ số thông minh không có vấn đề, nó chỉ là quá đơn thuần thôi.”
Ngải Toa ngẩng đầu, nhìn lướt qua Chu Bạch đã buông bát, bộ dáng nhìn chằm chằm.
Người đàn ông sắc mặt u ám vội vàng ngăn cản nói: “Được rồi Ngải Toa, con hôm nay ăn được quá nhiều rồi, đã quên lần trước ăn đến mức bị nôn rồi hả? Dạ dày của con kỳ thật đã ăn no rồi, chỉ là đại não còn không có kịp phản ứng.”
Ngải Toa không phục nói: “Đại não của con đều không phản ứng là đã ăn no rồi, làm sao lại có thể xác định dạ dày ăn no rồi chứ!”
“Không được ăn thêm nữa, con sẽ nôn đấy.” Người đàn ông sắc mặt u ám lấy bàn ăn đi, vừa đi đồng thời xoay người lại: “Đúng rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi họ Trang, cậu có thể gọi tôi là tiến sĩ Trang.”
“Con không phục! Con còn chưa ăn no!” Ngải Toa vây quanh người đàn ông không ngừng nhảy lên, muốn cướp lấy chén đĩa trên tay ông ấy.
Chu Bạch: “Ngài xác định ta cùng nó ở một chỗ không có vấn đề sao? Buổi tối nó sẽ không ăn luôn tôi đấy chứ?”
“Yên tâm, nó chỉ là có chút tham ăn, làm sao có thể ăn người?”
“Ngài thật sự xác định sao? Nó đang cắn tay của ngài ah! Ngài bị chảy máu rồi!”
“Không có chuyện gì, con bé chỉ là có chút muốn bảo vệ đồ ăn…”
Trong thời gian vài ngày tiếp theo, Chu Bạch sẽ sống ở bên trong cái căn cứ này, mà dưới sự điều tra của hắn, đối với toàn bộ căn cứ cũng có một hiểu biết nhất định.
Đây là một tòa căn cứ dưới mặt đất có tổng cộng năm tầng, tầng một là khu giảm xóc, căn cứ vào cách nói của tiến sĩ Trang, chỗ đó tràn đầy khí tức địa ngục, nếu không có phòng hộ đặc biệt, người bình thường sau khi đi vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Tầng thứ hai, tầng thứ ba thuộc về khu sinh hoạt hàng ngày, bốn mươi ba người kể cả Chu Bạch sử dụng ở bên trong. Mà Chu Bạch còn phát hiện một chuyện kỳ quái, trong cả căn cứ ngoại trừ tiến sĩ Trang, toàn bộ những người khác đều là những đứa bé từ bảy tuổi đến mười lăm tuổi.
Tầng thứ tư là nhà kho, ở đó để lượng lớn vật tư sinh hoạt, tầng thứ năm thì chỉ có phòng thí nghiệm mà tiến sĩ Trang mới có thể đi vào, trừ ông ấy ra tất cả mọi người đều không có cách nào tiến vào.
Chương 4 : Có người ngoài cửa
Tối hôm đó, Chu Bạch đã sớm nằm ở trên giường, cả căn phòng và hành lang bên ngoài đều là một màu tối tăm.
Vì tiết kiệm tài nguyên, toàn bộ phía trong căn cứ đến ban đêm sẽ cắt điện sớm, bên trong hoàn toàn tối om. Trong phòng chỉ có một chiếc đèn nhỏ ở phía đầu giường, tỏa ra ánh sáng nhàn nạt.
Mấy đứa nhỏ cũng thường lên giường đi ngủ sớm.
Chu Bạch nằm trên giường lại ngủ không được, trong đầu của hắn vẫn nghĩ tới chuyện của căn cứ.
“Quá kì lạ, căn cứ này… nghĩ đến nghĩ lui cũng có rất nhiều điều khả nghi.” Mắt hắn nheo lại, nhìn sang Ngải Toa đang nằm ngáy o o: “Vì sao trong căn cứ tận thế toàn là trẻ con?”
“So với người lớn, thể lực trẻ con yếu hơn nhiều, không có năng lực gì, sức đề kháng cũng yếu, chỗ tốt duy nhất cũng chỉ là tương đối dễ khống chế mà thôi.”
“Với lại nhiều trẻ con như vậy, nhưng mà không thấy cha mẹ cùng người thân của một đứa nào cả, không một ai cùng bọn nhỏ đi vào trong này, không khỏi quá mức trùng hợp.”
“Còn có bọn nhỏ… Vậy mà hoàn toàn không biết những quốc gia như Trung Quốc, Mỹ, Anh…”
Trong đầu Chu Bạch nhớ lại những thông tin mà hắn nói chuyện với bọn trẻ trong mấy ngày gần đây, trong lòng hắn có suy đoán: “Những thứ mà bọn trẻ biết rất khác so với mình… Như lịch sử, địa lý mình nói ra thì bọn trẻ hoàn toàn chưa từng được nghe qua lần nào. Nhưng ít ra ở kiến thức bên trên mà những đứa trẻ trong này học qua như toán học, vật lý, khoa học tự nhiên thì giống như hắn. Rất nhiều đồ vật dùng trong căn cứ so với đồ vật bên ngoài xã hội cũng không khác bao nhiêu…”
“Cái gọi là tận thế, là có thật sao?”
Nghĩ tới đây, hắn lại nghĩ tới tiến sĩ Trang, ông ta chẳng những xây dựng căn cứ này để tránh né cái gọi là tận thế, còn ở bên trong căn cứ chịu trách nhiệm dạy bọn trẻ đủ loại kiến thức.
“Nhưng những việc này, đều có thể giải thích được, nói không chừng hắn chỉ là kẻ điên làm loạn, có thể bên ngoài Trái Đất vẫn hoạt động bình thường. Vấn đề lớn nhất…” Chu Bạch giơ tay trắng nõn gầy yếu của lên, thấy mình trẻ lại rất nhiều, trong mắt không ngừng biến ảo.
“Ta trẻ ra, còn không trở nên đẹp trai… Việc này làm nghĩ như thế nào cũng không hiểu.”
“Còn có…”
Chu Bạch nhìn điểm Lại khí vẫn không nhúc nhích phía trên bảng, trong lòng phiền não: ‘Vì sao ta nằm mọi kiểu, điểm Lại khí đều không tăng lên? Chẳng lẽ do tư thế không đúng?’
Mấy ngày nay Chu Bạch đã phát hiện, hệ thống phụ trợ không dùng được, nhưng mà 10 điểm nguyên thần vẫn còn có thể dùng, để hắn còn có chút sức tự vệ.
Chu Bạch thử thi triển nguyên thần lực cách không nhấc lên cái bàn, trong lòng đoán chừng dùng 10 điểm nguyên thần có thể thi triển ra lực lượng giống như bốn năm người trưởng thành.
‘Ai, nếu ở thế giới cũ có năng lực như thế thì tốt rồi, lúc ta nằm ở trên giường chơi đùa, sẽ không cần cầm đồ vật…’
Đúng lúc này, bên ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.
Chu Bạch: ‘Tiếng bước chân? Có người ở bên ngoài?’
Hắn vừa muốn tới mở cửa, đột nhiên trong đầu nhớ lại lời Ngải Toa nói với hắn lúc trước.
…
Ngải Toa một bên cắn ga giường, một bên nhắc nhở: “Chu Bạch ~~ nhớ kỹ ban đêm sau khi đi ngủ thì không nên ra ngoài, cho dù có nghe được tiếng động gì ở bên ngoài đều không nên đi ra.”
“Tiếng động hả? Ban đêm có tiếng động gì? Nhiều người đi tiểu à?”
Ngải Toa ngẩn người, nhíu mày, một bên nhai lấy ga giường, một bên lâm vào trầm tư.
“Ta quên…”
…
Chu Bạch quay đầu nhìn sang giường bên cạnh, hắn thấy Ngải Toa đạp chăn mền ra, nằm trên giường theo hình chữ đại, chép miệng một cái, mơ ngủ nói: “Chu Bạch~~~~ ta chỉ liếm liếm thôi! Ta không ăn! Ta không đói bụng ~~~”
Chu Bạch: “Thùng cơm này mỗi ngày đều ngủ như chết, đương nhiên không nghe được tiếng động bên ngoài.”
Đúng lúc này, tiếng chân bước trên hành lang càng ngày càng gần, giống như đi thẳng tới trước cửa phòng Chu Bạch, sau đó tiếng bước chân đột nhiên biến mất.
‘Hình như là… Đi tới trước cửa phòng mình?’
Không gian hoàn toàn yên ắng, Chu Bạch còn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch, nhưng lại không nghe được tiếng bước chân vang lên.
‘Có người đang đứng ở sau cửa sao?’
Cảm thụ sự yên ắng trong bóng tối, Chu Bạch không nhịn được từ trên giường bò dậy, đi tới cửa phòng, vểnh tai, lắng nghe tiếng động ngoài cửa .
Không gian yên tĩnh một cách kì lạ, Chu Bạch cũng trở nên hơi sợ sợ, ngay lúc hắn nghĩ tiếp theo nên làm thế nào, toàn bộ cửa phòng đột nhiên chấn động một cái, chốt cửa không ngừng chuyển động.
‘Có người đang mở cửa?’
Mặc dù âm thanh chốt cửa vẫn không ngừng kêu lên, nhưng bởi vì lúc trước Ngải Toa đã khóa rồi, nên cửa phòng vẫn đóng chặt từ đầu tới cuối không bị mở ra.
Thế là khóa cửa chuyển động một hồi cũng ngừng lại.
Ầm!
Ầm! Ầm! Ầm!
Là âm thanh bàn tay đập cửa.
Nhìn cửa bị đập phanh phanh, rung ầm ầm, Chu Bạch giật cả mình.
“Ai vậy?” Hắn hướng phía ngoài cửa hô: “Ai ở bên ngoài?”
Nghe được tiếng la của Chu Bạch, tiếng động phía sau cửa lập tức ngưng lại.
Chu Bạch nuốt một ngụm nước bọt, bình tĩnh đứng yên tại chỗ, vểnh tai, tiếp tục lắng nghe tiếng động phía sau cửa.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, yên lặng như tờ, người đứng phía sau cửa giống như đã đi mất.
Chu Bạch không nhịn được muốn quay đầu gọi Ngải Toa, nhưng ngay lúc hắn quay đầu lại, một gương mặt mọc đầy lông trắng, hai mắt màu đỏ tươi xuất hiện, nhìn hắn chằm chằm.
Cuối cùng Chu Bạch chỉ nhớ lực lượng nguyên thần cuồng bạo từ trong đầu của hắn tuôn ra, mạnh mẽ đánh về phía đối phương.
…
Sáng ngày thứ hai, trong lúc còn mơ hồ, Chu Bạch cảm giác có người đang lay mình dậy.
“Chu Bạch!”
“Chu Bạch!”
“Đừng ngủ nữa! Anh ngủ tiếp em nhịn không được ăn hết điểm tâm của anh bây giờ!”
Chu Bạch mở to mắt, trong đầu vẫn không ngừng hiện ra khuôn mặt kì lạ kia, có chút chưa tỉnh hồn nói ra: “Đêm qua, đêm qua có thứ gì vào đây!”
“Có gì?” Ngải Toa kỳ quái nói: “Em ngủ rất ngon giấc, không nghe thấy có ai vào cả.”
“Không phải người!” Chu Bạch nghĩ mà sợ nói: “Là một thứ gì đó… anh…” Hắn thấy mình đang nằm trên giường hỏi: “Em nhấc anh lên giường?”
“Không có, buổi sáng em đã thấy anh ngủ trên giường mình, đang ngủ say đấy thôi.” Ngải Toa nói ra: “Ngày hôm qua cửa phòng em cũng khóa kỹ, ai mà vào được chứ?”
Nói xong, Ngải Toa đi tới trước cửa, kiểm tra một chút nói ra: “Cửa vẫn còn đang khóa lại mà, anh Chu Bạch có phải gặp ác mộng hay không ?”
Chu Bạch cũng đứng dậy, đi tới kiểm tra cửa phòng, nhìn thấy cửa phòng đúng thật đang được khóa lại, cái này khiến hắn sinh ra nghi hoặc: ‘Chẳng lẽ hôm qua ta gặp ác mộng thật? Trong phòng chỉ có ta cùng Ngải Toa. Đợi một chút…’
Lông mày của hắn đột nhiên trừng lên, nhịn không được nhìn về Ngải Toa bên cạnh, trong lòng nghĩ tới một khả năng.
Nếu như nói đêm qua cửa phòng hoàn toàn không bị mở ra, trong phòng cũng chỉ có hắn cùng Ngải Toa, như vậy cái kia gương mặt kì lạ màu trắng kia… Có thể là Ngải Toa hay không?
Nghĩ tới đây, hắn rợn cả tóc gáy.
Nhưng nghĩ lại, sáng dậy mình yên ổn nằm ở trên giường, chẳng lẽ đêm qua thật sự là một trận ác mộng? Nhưng mộng cảnh này cũng quá chân thật đi?
Chương 5 : Ác mộng?
Ngả Toa tò mò nhìn Chu Bạch: “Chu Bạch làm sao vậy? Sắc mặt anh nhìn qua không được tốt lắm?”
“Không. . . Không có gì.” Lại lần nữa đè xuống nghi ngờ trong lòng, Chu Bạch nhìn Ngả Toa nói: “Em vừa nói cái gì? Muốn đi học?”
“Đúng đúng!” Ngả Toa lập tức nhảy dựng lên, hô lớn: “Ăn điểm tâm nhanh lên một chút! Cơm nước xong chúng ta còn đi học! Đến trể sẽ bị phạt không thể ăn bữa trưa!”
Chu Bạch bị Ngả Toa một đường lôi kéo đi căn tin, thầm nghĩ trong lòng: ‘Đi học sao. . . Lại nói đến bọn trẻ nơi này tựa hồ mỗi ngày đều phải cùng tiến sĩ Trang đi học, không biết bọn họ học nội dung gì.’
Bởi vì Chu Bạch vừa đến, tiến sĩ Trang để cho hắn nghỉ ngơi vài ngày, để quen thuộc cuộc sống ở nơi này, không muốn hắn đi học. Nhưng ngày hôm qua cũng tiến sĩ cũng đã nhắc nhở hắn, ngày hôm nay hắn phải chuân bị bắt đầu đi học.
Ăn xong điểm tâm dính dính khó ăn, Chu Bạch theo Ngả Toa cùng nhau đi tới một căn phòng lớn, hắn phát hiện những đứa trẻ khác cũng đã ngồi xếp hàng tốt như trong phòng ăn, Ngả Toa cũng mang theo Chu Bạch tìm một chỗ ngồi không ngồi xuống.
Một bé gái tóc đen bên cạnh tò mò nhìn Chu Bạch, giơ giơ tay nhỏ bé nói: “Chào anh, em là Ái Lệ Ti, anh chính là Chu Bạch mới tới sao?”
Chu Bạch gật đầu, mấy ngày nay tuy rằng hắn có tìm những người này nói chuyện với nhau, nhưng cũng không nhận biết hết tất cả mọi người trong căn cứ.
Ái Lệ Ti tràn đầy mong đợi hỏi: “Bên ngoài có bộ dáng gì? Có trời xanh không? Có biển rộng không?”
Chu Bạch ngẩn người, nghi hoặc hỏi: “Em chưa bao giờ đi ra ngoài sao?”
Ái Lệ Ti gật đầu: “Ừ, từ lúc sinh ra em đã ở trong căn cứ, vẫn chưa thấy bộ dáng bên ngoài.”
“Mình chưa từng.”
“Mình chưa từng.”
Tiếp đó là một cái đầu nhỏ duỗi tới, hiếu kỳ mong đợi nhìn Chu Bạch.
“Anh Chu Bạch một mực sống ở bên ngoài sao?”
“Anh có nuôi qua con chó nhỏ chưa?”
“Anh thấy qua núi chưa?”
“Hiện tại con người thực sự không thể ở bên ngoài sao?”
“Thật đói. . . Anh Chu Bạch không đói bụng sao?”
Mấy câu hỏi đưa ra cho Chu Bạch, nghe vậy hắn sửng sốt một chút, một lát sau mới vừa cười vừa nói: “Anh có chút mất trí nhớ, không quá nhớ kỹ bộ dáng hiện tại bên ngoài, chỉ có điều trước kia trời xanh mây trắng, biển rộng dãy núi ta cũng còn nhớ rõ. . .”
Chu Bạch giới thiệu cho mọi người hình dáng Địa Cầu trong trí nhớ mình, nghe vậy, đám người Ngả Toa, Ái Lệ Ti tỏa sáng hai mắt, vẻ mặt mê mẩn.
Mà trong lúc kể chuyện với nhau, Chu Bạch cũng biết đến những đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn đều sống trong căn cứ, loại tình huống kì quái này để cho Chu Bạch càng hoài nghi về căn cứ này hơn.
‘Nếu như vậy mà nói, đứa trẻ lớn nhất sống ở đây hơn mười năm, sau đó lão sư mới dẫn càng nhiều đứa trẻ khác về.’
Trong lúc Chu Bạch và đám người Ái Lệ Ti trao đổi, cửa phòng học đã mở ra, tiến sĩ Trang lạnh mặt đi đến.
“Hiện tại bắt đầu vào học. . .” Tiến sĩ Trang lạnh như băng nói: “Sáng hôm nay học ngữ văn cùng toán, năm nhất nghe giảng bài, năm hai làm bài tập ôn tập trang chín sách cao đẳng, năm thứ ba chuẩn bị viết chính tả. . . Các năm khác tự học cùng bạn. . . Đúng rồi, Chu Bạch cậu nghe giảng trước, sau đó tôi căn cứ vào trình độ của cậu để giúp cậu phân năm học.”
Chu Bạch cũng kiềm chế vô số nghi vấn trong lòng, kế tiếp ngoan ngoãn nghe tiến sĩ Trang giảng nội dung môn học, hắn phát hiện tiến sĩ Trang dạy ngữ văn là ngữ pháp và từ ngữ thông thường, đọc hiểu các loại nội dung.
Bất quá Chu Bạch chẳng biết tại sao hắn học được ngôn ngữ xa lạ, hơn nữa trong quá trình giảng dạy cũng không liên quan đến bất luận nội dung lịch sử nào.
Về toán học càng gần giống nội dung mà Chu Bạch biết, bất quá chia làm các năm học khác nhau.
Một bên nghe giảng nội dung, một bên trong lòng Chu Bạch tính toán dự định phía trước: ‘Vô luận như thế nào, trong căn cứ này rất nhiều điểm nghi ngờ, phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài nhìn xem, bên ngoài thực sự là ngày tận thế sao?’
‘Nếu quả là ngày tận thế. . . Ba mẹ mình thì thế nào. . . Ở đây là thế giới của ta sao?’
Vừa nghĩ tới bản thân từ nhỏ học tập chăm chỉ, hàng năm đều giành lấy vị trí đầu trên lớp, tích cực thi đại học, cố gắng công tác, cuối cùng rốt cục có thể thanh thản ổn định mà ở nhà chơi game, xem anime, đọc tiểu thuyết mỗi ngày.
Hiện tại hắn không hiểu sao mình lại ở chỗ này, ngẫm lại tháng này vừa mới mua trò chơi, đổi tiểu thuyết anime, còn cuộc sống ăn ngon mặc đẹp. . . Trong lòng Chu Bạch không nhịn được mà phiền não, giờ khắc này hắn vô cùng hoài niệm cuộc sống hạnh phúc trong xã hội hiện đại.
Chương trình học buổi sáng trôi qua rất nhanh, sau khi cùng nhau ăn cơm trưa, Chu Bạch lại cùng bọn Ngả Toa đến một căn phòng lớn khác tiến hành chương trình học buổi chiều.
Chu Bạch vừa tiến vào phòng, đập vào mắt hắn là từng pho tượng to lớn trưng bày ở hai bên gian phòng, đó là những pho tượng hình người có tướng mạo kỳ quái, mang theo một cỗ âm u lạnh lẽo.
Chu Bạch nhìn một pho tượng trong đó, đó là một đàn ông trừng hai mắt giận giữ, trong tay cầm trường thương, mặc trên người áo giáp, miệng mở lớn giống như đang gào thét, mà khiến cho người ta không được tự nhiên chính là trên đầu lưỡi dài mọc ra một con mắt, trên bờ vai có một đầu như chó như sói, làm cho người ta có cảm giác vô cùng vặn vẹo.
Phần lớn những pho tượng khác đều như vậy, đủ loại hình thái quái dị, toàn bộ không giống người bình thường, làm Chu Bạch vừa mới tiến vào phòng đã nhíu mày không ngừng, bầu không khí trong phòng này để cho hắn phi thường khó chịu.
Mà những người khác tựa hồ cũng sớm đã tập thành thói quen, đều tự tìm vị trí ngồi, đợi tiến sĩ Trang đến.
Lúc này tiến sĩ Trang đã thay đổi bộ áo thành áo dài rộng thùng thình, sắc mặt nghiêm túc đi vào phòng, nhìn mọi người nói: “Ngày tận thế đã buông xuống, bên ngoài sớm đã bị yêu ma chiếm cứ, các ngươi nhất định phải hiểu rõ lực lượng yêu ma. Hôm nay chúng ta học bài yêu ma, tiếp tục giảng về Tam Nhãn Ma Lang. . .”
“Giờ học yêu ma?” Chu Bạch giật mình nghe thấy nội dung tiến sĩ Trang nói, không nghĩ tới đối phương sẽ lên lớp giảng nội dung yêu ma gì đó.
Lúc này tiến sĩ Trang đã đi đến pho tượng mà Chu Bạch nhìn thấy lúc trước, chỉ vào chỗ đặc thù của pho tượng nói: “Mắt trên đầu lưỡi dài, trên vai có đầu sói, đây cũng là đặc thù Tam Nhãn Ma Lang mà chúng ta học ngày hôm này.”
“Yêu ma này thích nhất chiến đấu, chết chóc, có Kim Cương Bất Hoại, có khả năng Thiên Biến Vạn Hóa. . .”
“Muốn hàng phục ma này, mấu chốt cần tâm trí kiên định, không bị sát khí xâm nhiễm. Chục triệu không nên sợ hãi tử vong, sợ hãi chết chóc. . .”
Nghe tiến sĩ Trang kể rõ, nhìn bọn người Ngả Toa, Ái Lệ Ti chăm chú nghe giảng bài, thậm chí còn đang ghi chép, trong lòng Chủ Bạch dâng lên một cảm giác vô cùng hoang đường.
‘Đây rốt cuộc là đang làm gì?’ Trong đầu Chu Bạch lại lần nữa hồi tưởng lại đêm hắn thấy quái vật lông trắng rõ ràng, còn có hệ thống phụ trợ trên người mình, trong lòng không nhịn được nghĩ đến: ‘Lẽ nào trên thế giới này thật sự có yêu ma?’
‘Không được, ta nhất định phải đi nhìn tình huống bên ngoài, nhìn xem rốt cục xảy ra chuyện gì.’
Giờ khắc này, trong lòng Chu Bạch rất muốn đi ra nhìn tình huống bên ngoài, nhìn Địa Cầu đã ra sao, có phải ngày tận thế hay không, thật sự có yêu ma? Nếu như vậy, cha mẹ mình thì thế nào. Hay mình chuyển kiếp, đi tới thế giới khác?
Chương 6 : Yêu quái
Tiết học trong lúc Chu Bạch hoảng hốt chậm rãi trôi qua, thời điểm tiến sĩ Trang muốn rời đi sau khi tan học, Ngải Toa giơ tay lên, hô lớn: “Thầy ơi! Chu Bạch hôm qua mơ thấy ác mộng! Thầy giúp anh ấy một chút đi!”
Nghe được lời nói này của Ngải Toa, tất cả mọi người đều quay đầu lại, nhìn về phía Chu Bạch.
Ái Lệ Ti quan tâm nói: “Chu Bạch, anh không sao chứ?”
“Anh còn sợ à? Tối nay có muốn tớ ngủ với em không.”
“Ha ha, Chu Bạch, anh lớn như thế rồi còn mơ thấy ác mộng à!”
Nghe lời quan tâm của những người chung quanh, trên mặt Chu Bạch hơi hiện ra vẻ bất đắc dĩ, bầu không khí kì quái trong căn cứ làm cho hắn không biết có nên nói với tiến sĩ Trang chuyện ngày hôm qua hay không nữa, không nghĩ tới Ngải Toa đã nói với thầy ấy rồi.
Chu Bạch chỉ có thể cười xấu hổ, nhìn thấy ánh mắt âm hàn của tiến sĩ Trang, trong lòng của hắn hơi căng thẳng, không đợi hắn nói gì, tiến sĩ Trang trực tiếp nói ra: “Cậu mơ thấy ác mộng sao?”
Ánh mắt nghiêm túc của tiến sĩ Trang làm cho Chu Bạch hơi bất ngờ, không đợi Chu Bạch trả lời, tiến sĩ Trang đã nói tiếp: “Nhớ kỹ, ban đêm không được mở cửa, đừng ra khỏi phòng. Lát nữa đi với tôi tới nhà kho lấy một cây huân hương, tối nay trước khi ngủ thì đốt nó. Nếu như còn mơ thấy ác mộng thì ngày mai nói tôi biết.”
Trong lòng Chu Bạch hơi động, tiến sĩ Trang mang đến cho hắn một cảm giác, hình như là biết cái gì đó.
Vào ban đêm lúc lần nữa nằm trên giường, Chu Bạch nhìn Ngải Toa ở trên giường bên cạnh, lại có chút không ngủ được.
Trong đầu của hắn vẫn không ngừng nhớ lại quái vật lông trắng đã nhìn thấy đêm qua.
“Là mơ thật sao? Nếu không phải là mơ, chẳng lẽ là Ngải Toa biến thành?”
Chu Bạch nằm ở trên giường sau đó chăm chú nhìn Ngải Toa, trong lòng lần nữa không có cách nào an tĩnh lại được.
Mà Ngải Toa nằm đối diện hắn đã sớm nằm ngáy o o, miệng há lớn cắn chăn mền của mình, hình như lại mơ thấy ăn được cái gì rồi, nước bọt không ngừng chảy ra, làm ướt cả chăn.
Chu Bạch: ‘Đứa nhỏ này. . . Không thể nào là cái đồ quái quỷ kia được?’
Sau đó Chu Bạch cứ như vậy nhìn chằm chằm Ngải Toa, mùi hương của huân hương không ngừng tràn vào chóp mũi Chu Bạch.
Theo thời gian trôi qua, buổi tối hôm nay vẫn luôn không tiếp tục phát sinh việc ngoài ý muốn gì, Chu Bạch chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, đại não càng ngày càng mỏi mệt, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ hồ, Chu Bạch chỉ cảm thấy có cái gì đó lông mềm mềm dán vào mặt mình cọ qua cọ lại.
Hắn nhíu nhíu mày, từ từ mở mắt, liền thấy một con quái vật mặt mọc đầy lông trắng xuất hiện ở trước mặt của hắn, đang nhìn chằm chằm hắn.
Chu Bạch lập tức giật nảy mình, cả người nhanh chóng lui về sau, nhưng lui về sau mới thấy được toàn bộ thân thể của con quái vật, mới có cảm giác kinh ngạc trong lòng, cảm xúc hoảng sợ kia cũng chậm rãi tan đi.
Xuất hiện trước mắt hắn rõ ràng là một con mèo trắng lông dài, con mèo có một đôi mắt phản xạ hồng quang (*), đang theo dõi Chu Bạch.
(*) ánh sáng màu đỏ
‘Chẳng lẽ cái thứ hôm qua mình nhìn thấy cũng là con mèo này hả?’ Chu Bạch thầm nghĩ trong lòng: ‘Bởi vì mặt nó dán lên mặt mình, làm cho mình không thấy rõ toàn cảnh cho lắm, cho nên mình lúc đó mới xem nó là quái vật hả?’
Chu Bạch nhìn lướt qua cửa cùng hướng của Ngải Toa, liền phát hiện cửa vẫn đóng kín, Ngải Toa cũng đang ngủ.
Một người một mèo đối mặt với nhau, mặc dù con mèo nhìn qua rất đáng yêu, làm cho Chu Bạch thoáng buông xuống cảm giác hoảng sợ, nhưng là ngẫm lại một cái căn cứ ở dưới đất như thế, ban đêm có con mèo trắng cứ như vậy không biết bằng cách nào vào được phòng đã khóa cửa của chính mình, vẫn khiến cho trong lòng Chu Bạch tràn đầy cảnh giác, nhưng bởi vì thân phận đối phương là mèo, làm cho hắn không biết giao lưu kiểu gì.
Chu Bạch hơi suy nghĩ, nguyên thần lực vô hình lần nữa từ trong não xâm nhập vào hiện thực, đề phòng quái mèo trước mắt.
Đúng lúc này, mèo trắng lông dài nháy nháy mắt, trong lúc đó trong đầu Chu Bạch xuất hiện một giọng nữ.
“Cậu chính là Chu Bạch à?”
Trong lòng Chu Bạch giật mình, nhìn xung quanh một phen, sau đó trừng mắt nhìn con mèo hỏi: “Mày. . .Mày đang nói chuyện với tao hả?”
Mèo hiện ra vẻ mặt khinh thường, đôi mắt lóe ra hào quang màu đỏ như máu hơi nheo lại: “Thần khí không thông, đạo hóa không hiện, thường thường không có gì lạ tới cực điểm, vì cái quái gì người hữu duyên lại là cậu cơ chứ? Có phải cậu đi cửa sau không đó?”
Chu Bạch: “Mày là ai? Mày nói thế là có ý gì? Khoan đã. . . Mày là cái kia cô gái kia hả?” Trong lòng của hắn khẽ động, đột nhiên phản ứng lại, đối phương hình như chính là giọng nữ mà mình nghe được từ hệ thống phụ trợ lúc trước mình đạt được.
Trong ánh mắt con mèo còn có nghi hoặc cùng do dự, sau khi nhìn Chu Bạch thật sâu, mở miệng nói: “Ừm, trước đó chính là tôi liên hệ với cậu.”
Chu Bạch lập tức kích động: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Nơi này là nơi nào? Tôi làm sao trở về? Tôi sao lại trở nên trẻ như vậy? Lại khí vì sao không dùng được?”
Nghe được những vấn đề liên tiếp, mèo trắng nhíu nhíu mày: “Trước tiên không nói về những vấn đề này, trước hết cậu cần phải nghĩ biện pháp tìm được tôi, cứu tôi ra.”
“Cứu sao?” Chu Bạch nghi ngờ nói: “Có ý gì?”
“Bây giờ cậu nhìn thấy, chỉ là do một ít nguyên thần lực của tôi báo mộng cho cậu thôi.” Con mèo trắng kia nói: “Cậu muốn khởi động phần mềm hack của cậu. . . Muốn tìm ra chân tướng. . . Nhất định phải tìm ra bản thể của tôi. . . Ngay dưới. . . Căn cứ này. . .”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm mèo trắng dần dần đứt quãng, cuối cùng cùng thân thể nàng tiêu tán trong không khí.
Chu Bạch nhướm mày, sau một khắc mở mắt, từ trên giường ngồi dậy, không thấy có vật gì trước mắt, chậm rãi nằm lại trên giường, nhắm mắt suy nghĩ.
Sáng ngày thứ hai có tiết vật lý và tiết hóa học, buổi chiều vẫn như cũ là tiết yêu ma.
Trong tiết yêu ma lần này, tiến sĩ Trang chỉ vào một cái tượng hình người vặn vẹo, quái đản nói: ” Đây chính là Ma Đồng trăm tay, trên người nó mọc ra vô số cánh tay và đầu, mỗi hai tay đều có lực dời sông lấp biển, chỉ còn một cái đầu vẫn còn thì nó vẫn bất tử bất diệt, ngoài ra trên tay của nó sẽ cầm mấy loại vũ khí khác nhau. . .”
Chu Bạch nhìn từng vẻ mặt dữ tợn trên kia, đầu của những đứa trẻ lộ ra răng nanh rất sống động, giống như đang nhìn chằm chằm hắn.
Nhưng là Ma Đồng trăm tay ngày hôm nay cùng với Ma Lang ba mắt ngày hôm qua đều mang đến cho hắn một loại cảm giác quỷ dị quen thuộc.
Chu Bạch: ‘Nói đến đây, cái này có điểm giống Nhị Lang Thần cùng Na Tra, là dựa vào thần thoại Trung Quốc mà tạo ra sao?’ hắn quay đầu nhìn về phía mấy cái tượng vặn vẹo dị dạng khác, trong lòng thì thào: ‘Cái tượng khác cũng hơi giống dáng vẻ của Cự Linh Thần, Hỏa Thần, Thủy Thần. . .chỉ là quá xấu.’
Sau tiết học, Chu Bạch tìm tiến sĩ Trang, hỏi thăm về việc mèo biết nói.
“Mèo biết nói sao?” Tiến sĩ Trang khẽ chau mày: “Đúng là có loại này, đó là yêu quái, sao con đột nhiên lại muốn hỏi cái này?”
Chu Bạch đã sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác, nghe vậy liền nói: “Trước đó con nhìn thấy một con mèo biết nói ở thế giới bên ngoài, yêu quái là gì vậy ạ?”
“Yêu quái chính là yêu quái.” Tiến sĩ Trang nghiêm mặt nói: “Tất cả bọn nó đều muốn ăn con người, trời sinh là kẻ thù của nhân loại, về sau nếu như cậu gặp được, nhất định phải cẩn thận. Chờ thêm đoạn thời gian nữa thầy sẽ bắt đầu giới thiệu về yêu quái trong tiết yêu ma, cho đến lúc đó cậu sẽ hiểu.”
“Vậy bọn nó có thể tìm đến căn cứ hay không?”
Tiến sĩ Trang nghi hoặc nhìn Chu Bạch một chút, Chu Bạch vội vàng nói: “Tôi lo lắng yêu ma ở bên ngoài sẽ tìm tới căn cứ. Vạn nhất bọn nó tìm tới thì làm sao bây giờ?”
Tiến sĩ Trang thản nhiên nói: “Vậy chúng ta cũng chỉ chết sạch toàn bộ mà thôi. Mà lịch sử nhân loại, cũng thực sự kết thúc.”
Chương 7 : Ghi âm
Chu Bạch vốn cho là tiến sĩ Trang sẽ có đối sách gì, không nghĩ tới vậy mà lại nói như vậy.
“Cầu nguyện chúng ta vận khí tốt một chút, sẽ không bị phát hiện… Chúng ta… Đã là hi vọng cuối cùng của nhân loại rồi.” Vỗ vai Chu Bạch, tiến sĩ Trang liền rời đi.
Chu Bạch nhìn thấy dáng vẻ có chút cô đơn tiến sĩ Trang, cùng với con mèo xuất hiện ngày hôm qua, trong lòng nhịn không được nói thầm: “Yêu quái sao? Nếu như bản thể của con mèo trắng kia ở ngay trong căn cứ, vậy thì tiến sĩ Trang biết… Hay là không biết điều này?”
Theo ý nghĩ trong đầu, Chu Bạch lại nhịn không được nghĩ: “Có phải là muốn nói cho hắn biết chuyện của con mèo không?”
Cho dù là mèo trắng, hay là hệ thống phụ trợ đều quá mức khả nghi, thậm chí cùng tình huống bây giờ của Chu Bạch có vô vàn quan hệ, khiến cho Chu Bạch nhịn không được mà nghi ngờ mục đích đối phương, dù sao hắn tin tưởng trên cái thế giới này không có cơm trưa miễn phí.
Mà tiến sĩ Trang thì càng thêm khả nghi rồi, bất luận là căn cứ dưới đất, lời đồn về tận thế, hay là tiết học về yêu ma cổ quái, đều để lộ ra một vẻ quỷ quái.
‘Nói cho tiến sĩ Trang chuyện đó? Hay là tự mình đi tìm con mèo có thể là yêu quái kia?’
Suy nghĩ một hồi, Chu Bạch vẫn hạ quyết tâm: ‘Manh mối quá ít, tạm thời vẫn là tự mình đi tìm xem. Ít nhất nếu hệ thống phụ trợ này có thể sử dụng, có thể có thêm năng lực tự bảo vệ mình.’
Đúng lúc này, Chu Bạch cảm giác được bờ vai của mình bị đụng phải một phát, một đứa bé trai vẻ mặt lạnh lùng cao 1m8 từ bên cạnh hắn đi tới.
Ngải Toa đi tới nói: “Này! Ban Độ, cậu làm gì vậy! Đi đường không nhìn người sao?”
Đứa bé được gọi là Ban Độ xoay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Ngải Toa cùng Chu Bạch: “Không muốn bị đụng, vậy thì cũng đừng có ngăn trước mặt của tôi.”
Nhìn bóng lưng Ban Độ rời đi, Chu Bạch giật giật khóe miệng: ‘Bà mẹ nó, tên nhóc này thật hung hăng càn quấy.’
Ngải Toa giận dữ dậm chân, nhìn theo bóng dáng Ban Độ rời đi hô to: “Chắn đường cậu rồi thì tại sao không nói một tiếng chứ!”
“Mấu chốt của vấn đề không phải cái này…” Chu Bạch bất đắc dĩ mà vỗ vai Ngải Toa nói: “Được rồi Ngải Toa, đi ăn cơm.”
Nhắc đến vấn đề ăn cơm, con mắt Ngải Toa lập tức phát sáng lên, lập tức đã quên điều không vui vẻ trước đó, vui vẻ theo sát Chu Bạch đi về phía căn tin.
Hai người nhận cơm ngồi xuống, Chu Bạch suy tư về kế hoạch tiếp theo.
“Khu sinh hoạt tầng hai, tầng ba dưới mặt đất mình cơ bản đều đã đi qua, nếu như con mèo kia thật sự ở căn cứ dưới đất mà nói…, có lẽ ngay tại tầng bốn, hoặc là tầng năm?”
Nghĩ tới đây, Chu Bạch hỏi: “Ngải Toa, tất cả những nơi trong căn cứ, em đều đi qua chưa? Có chưa từng đi tầng bốn, tầng năm dưới cùng không?”
Ngải Toa cúi đầu ăn đồ ăn dinh dưỡng trong chén, dường như căn bản không nghe thấy Chu Bạch nói.
Chu Bạch lại hỏi mấy lần, trông thấy đối phương vẫn như cũ nghe không được, trực tiếp cầm lấy chén đối phương, lại nhìn thấy Ngải Toa duỗi cái đầu, miệng một đường di chuyển theo chén ăn.
“Con nhóc này…” Mấy ngày nay Chu Bạch cũng biết rõ ràng đặc điểm của Ngải Toa, dứt khoát đợi đến lúc nó ăn xong rồi hỏi.
Ngải Toa: “Trước kia lúc chúng em giúp thầy giáo khuân đồ, đi qua tầng bốn dưới mặt đất. Tầng năm thì không có đi qua, tầng năm ngoại trừ thầy, ai cũng không thể đi.”
Kế tiếp Ngải Toa liền từng chút từng chút nói cho Chu Bạch về tình huống dưới tầng bốn.
Mà trên ghế sau lưng Chu Bạch, Ái Lệ Ti yên lặng nghe hai người nói chuyện, trên mặt hiện lên vẻ suy tư.
Vài ngày sau tiết học yêu ma kết thúc, lúc tiến sĩ Trang điểm danh muốn một vài học sinh đến giúp hắn vận chuyển đồ đạc, Chu Bạch tự mình tình nguyện đứng dậy.
Hơn mười học sinh đi theo tiến sĩ Trang cùng đi xuống tầng bốn, một nhà kho cực lớn xuất hiện trước mặt Chu Bạch, phân loại đặt các loại vật tư cần thiết của căn cứ.
Theo từng nhiệm vụ tiến sĩ Trang phân phó, các học sinh từng người đi vào những nơi khác nhau lần lượt chuyển vật tư lên.
Chu Bạch sau khi chuyển hai rương đồ đạc lên, lúc lần nữa trở về khuân đồ, nhìn chung quanh không có người chú ý mình, hắn nhanh chóng đi sâu vào trong nhà kho.
“Trước tiên kiểm tra một chút tầng bốn có hay không, nếu như không có, chỉ có thể nghĩ biện pháp đến phòng thí nghiệm tầng năm dưới mặt đất tìm xem.”
Chu Bạch theo từng dãy vật tư trong hành lang đi xuống, thấy được lượng lớn đồ ăn dinh dưỡng, lương khô, nước tinh khiết, còn có các loại dược phẩm, dụng cụ chữa bệnh, công cụ thường dùng…
“Giống như không có đồ vật gì đặc biệt…” Chu Bạch bước chân dừng lại, thấy được trên một mảnh đất trống bày đầy các loại trang bị cũ nát.
“Cái này…” Chu Bạch cầm lên một đồ vật có hình dáng vòng tròn, một bên loay hoay một bên suy đoán nói: “Là đèn pin sao?”
Tròn phút chốc hai mắt hắn sáng ngời, cầm lên một đồ điện nhỏ ở một bên: “Cái này mới nhìn qua có điểm giống radio.”
Chu Bạch thử đè lên chốt mở, phát hiện không có phản ứng.
“Hỏng rồi? Hay là không có điện?” Chu Bạch nhìn bốn phía chung quanh tìm kiếm một hồi, thật đúng là tìm được hai mảnh pin ở bên trong một cái đồ điện khác.
Đem pin nhét vào bên trong radio, Chu Bạch lần nữa mở ra radio, lập tức hắn nghe được tiếng vang rè rè ở bên trong radio truyền đến.
Chỉnh mấy tần suất đều không có nghe được tiếng người, Chu Bạch đột nhiên kịp phản ứng: “Nơi này là dưới mặt đất, có lẽ thu không được tín hiệu gì…”
Ngay tại lúc Chu Bạch cảm giác được thất vọng, radio trong tay đột nhiên phát ra âm thanh.
“Đây là đội cứu viện Thiên Đình, đây là đội cứu viện Thiên Đình.”
“Chúng ta đang ở trong phạm vi toàn cầu cứu viện nhân loại.”
“Nhận được tin tức người sống sót mời…”
Chu Bạch khiếp sợ nhìn radio trong tay, nhưng thanh âm bên trong nói đến một nửa liền biến mất, radio lần nữa phát ra tiếng vang rè rè, kế tiếp bất luận Chu Bạch thử điều chỉnh như thế nào, cũng đều không thể nhận được âm thanh vừa rồi nữa.
Đúng lúc này, một tiếng vang nhỏ vang lên sau lưng Chu Bạch, Chu Bạch lập tức khẩn trương xoay người nhìn sang, phát hiện là Ái Lệ Ti đang đứng phía sau hắn cách đó không xa, dưới chân không cẩn thận đá lăn một cái ống sắt.
Thấy Chu Bạch nhìn qua, Ái Lệ Ti đưa ngón trỏ lên bên miệng: “Suỵt, chớ khẩn trương, em sẽ không nói với thầy giáo đâu.”
“Vừa rồi em… Đã nghe được?” Chu Bạch nói.
Ái Lệ Ti nhẹ gật đầu: “Kỳ thật em vẫn đối với cái gọi là tận thế ôm một thái độ hoài nghi. Có vài thứ anh có lẽ có thể nhìn một chút.”
Chu Bạch đi theo Ái Lệ Ti đi vào một góc nhà kho, phát hiện trước mắt là từng dãy giá sách, ánh mắt hắn sáng ngời, vội vàng đi tới: “Ngữ văn… Toán học… Hóa học… Vật lý… Đều là sách kiến thức sao?”
Ái Lệ Ti ở một bên nói: “Anh đến xem cái này.”
Nhìn thấy Ái Lệ Ti mở một quyển sách, từ đó lấy được một trang giấy đưa đến trước mặt Chu Bạch.
Chu Bạch nhận lấy trang giấy, liền nhìn thấy trên giấy tràn ngập chữ.
“Không được mở cửa, hắn chỉ muốn ăn hết chúng ta…”
“Đau quá… Lồng ngực của tôi càng ngày càng đau đớn, có cái gì muốn nhảy ra ngoài…”
“Mại Khắc cũng không thấy rồi, cậu ấy nhất định đã bị ăn rồi… Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Chương 8 : Nhật ký
Chữ viết trên giấy đứt quãng, giống như trạng thái tinh thần người viết càng lúc càng không tốt, nhưng mà khi đọc nội dung trên đó Chu Bạch cảm thấy vô cùng kỳ quái.
…
Mại Khắc mỗi lúc trời tối đều ngồi xuống, nhìn ra cổng.
Tình huống của hắn càng ngày càng không xong, nó sẽ ăn hắn sao?
Hôm nay Mại Khắc vẫn không đi ngủ, cứ như vậy đứng ở cổng, giống như tùy lúc sẽ bước ra ngoài, ta không dám… Ta cảm giác hắn đã phát hiện gì đó.
Mở cửa, Mại Khắc mở cửa đi ra, ta quấn mền thật chặt, ép buộc chính mình đừng đi xem thứ gì đó bên ngoài.
Đến ngày thứ hai Mại Khắc cũng không trở về, lại một người biến mất nữa, chúng ta nên làm cái gì?
Đau đầu quá, mỗi ngày rời giường đều có cảm giác mê man.
Ta càng ngày càng thích ngủ, khi đi học nó nhìn chằm chằm vào ta, ta cảm giác bị phát hiện.
Buổi sáng ta thấy giấy đặt trên ổ khóa rơi xuống, đêm qua ai động vào cửa?
Ngực càng ngày càng đau, ta cảm giác có vật gì ở bên trong…
Ta mệt mỏi quá, ta không đi lên lớp, nó tới tìm ta.
Tất cả mọi người sẽ bị ăn hết, chúng ta đã mất đi hi vọng.
Nó đang nhìn ta, ban đêm nó từ lỗ chìa khóa nhìn ta, nó đang chờ ta ra! ! !
Ta quyết định không đi ngủ, ta không thể bị ăn! !
Không ngủ là đúng, ta cảm giác càng ngày càng tốt…
…
Chu Bạch nhíu mày, đây là nhật ký sao, phần lớn lời nói là nói mớ không có ý nghĩa, nhìn có chút không hiểu.
Một bên Ái Lệ Ti hỏi: “Anh có suy nghĩ gì không?”
Chu Bạch nhìn thoáng qua thiếu nữ chỉ có mười hai mười ba tuổi này, nhẹ nhàng nói ra: “Ít thức đêm, ngủ nhiều một chút.”
“Không phải hỏi anh cái này.” Ái Lệ Ti hầm hừ nói ra: “Anh cảm thấy ở trên nhắc đến ‘Nó’, là ai?”
Chu Bạch: “Không biết, manh mối quá ít, anh nói đó là em cũng được vậy.”
Ái Lệ Ti nhếch miệng: “Anh không cảm thấy thầy cùng mọi thứ trong căn cứ đều rất khả nghi sao? Tờ nhật ký này tìm thấy ở bên trong cái giường được ghép với giường của em, người này lúc trước chắc là ngủ cái giường kia.”
Chu Bạch nhìn Ái Lệ Ti một chút, không ngờ một cô bé lớn lên trong trụ sở dưới lòng đất này, mọi hoạt động hằng ngày bị hoàn cảnh ở đây tác động, vậy mà có thể chủ động hoài nghi, thật không đơn giản chút nào.
Nhưng mà Chu Bạch không có ý định trao đổi với một đứa bé, gật nhẹ đầu nói ra: “Ban đêm đi ngủ sớm một chút, đừng giống như hắn, đều thành Đại La Kim Tiên.”
Nhìn thấy Chu Bạch muốn đi, Ái Lệ Ti tức giận dậm chân một cái, đuổi theo nói ra: “Anh không muốn rời đi căn cứ sao? Không muốn ra ngoài nhìn một chút sao? Nói không chừng bên ngoài hoàn toàn không có tận thế!”
Nhìn thấy Chu Bạch vẫn không để ý tới mình, Ái Lệ Ti nói ra: “Từ tháng trước, tính cách Ban Độ đã hoàn toàn thay đổi, giống như là một người khác. Bạn ấy lúc đầu cũng nhìn qua tờ nhật ký này, nhưng lúc em hỏi tới, bạn ấy hoàn toàn không nhớ gì cả.”
Bước chân Chu Bạch hơi dừng lại, nhìn về phía Ái Lệ Ti: “Em còn biết gì nữa?”
Ái Lệ Ti: “Ban Độ đã đi tới phòng thí nghiệm ở tầng năm, sau khi trở về lại biến thành người khác, em còn nghi ngờ bạn ấy không phải là Ban Độ nữa!”
“Em ấy làm sao có thể tới tầng năm được?” Chu Bạch sờ lên cái cằm hỏi: “Anh hỏi qua Ngải Toa, cửa ở đó sử dụng dấu vân tay, chỉ có tiến sĩ mới có thể tới đó.”
Ái Lệ Ti nói: “Muốn đi ra ngoài, phải mở cánh cửa bằng hợp kim ở tầng một, mà muốn mở ra cửa hợp kim thì nhất định phải có thẻ điện từ. Em cùng với Ban Độ tìm khắp cả căn cứ cũng không tìm được, tấm thẻ điện từ kia chỉ có thể ở trong phòng thí nghiệm thôi.
Chúng em phát hiện có một cái đường ống thông gió nối tới tầng năm, em cùng Ban Độ tốn hơn mấy tháng để cắt lưới rào bên trong.
Nhưng hôm đó, sau khi Ban Độ trở về từ phòng thí nghiệm, giống như biến thành người khác, lưới rào bên trong đường ống thông gió cũng đã được sửa lại…”
Trên mặt Ái Lệ Ti lộ ra thần sắc sợ hãi: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra…thầy đã phát hiện chúng em rồi hả?”
Mắt Chu Bạch hiện lên vẻ đăm chiêu: “Em muốn đi xem một chút không?”
“Anh…”
“Vậy hãy mang anh đi tới cái lỗ thông gió kia nhìn xem.”
Dù là thẻ điện từ, hay là con mèo có liên quan đến hệ thống phụ trợ kia, bí mật của căn cứ, bí mật của tiến sĩ, toàn bộ dường như có liên quan tới phòng thí nghiệm dưới đất, Chu Bạch quyết định đi xuống tìm hiểu một chút.
Theo Ái Lệ Ti dẫn đường đi xuống, hắn tìm được một đường thông gió dưới phòng ăn, sau đó cùng Ái Lệ Ti trở về.
Đêm hôm ấy, nhìn sang một bên thấy Ngải Toa đã ngủ say, Chu Bạch lặng lẽ từ trên giường bò dậy.
“Quả nhiên vẫn phải hành động vào ban đêm.”
Nhưng mà lúc vừa muốn đưa tay mở cửa, trong đầu của hắn lóe lên lời cảnh báo của Ngải Toa, tuyệt đối ban đêm đừng ra khỏi phòng.
“Không có chuyện gì, trước đó nhìn thấy quái vật cũng chỉ là con mèo kia.” Chu Bạch tự an ủi mình: “Ái Lệ Ti cùng Ban Độ lúc trời tối đều đi cắt lưới rào thông gió, với lại ta còn có niệm lực, sợ cái gì?”
Ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn tới hành lang tối thui, Chu Bạch nhíu nhíu mày.
Bởi vì ở dưới lòng đấy nên không có một tia sáng nào lọt vào. Bây giờ bên ngoài hành lang hoàn toàn là một màu đen. Chu Bạch không thể nhìn thấy bất cứ vật gì.
Thế là hắn chỉ có thể đưa tay vịn vách tường, dựa theo trí nhớ đi đến căng tin.
Sau khi đi một đoạn đường, Chu Bạch nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, trong màn đêm đen như mực cùng tĩnh lặng như tờ, mỗi phút mỗi giây đều khó khăn hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Sau khi đi được vài bước, Chu Bạch luôn cảm giác có vật gì trong bóng tối nhìn theo mình.
Sau khi vất vả đi tới phòng ăn, Chu Bạch sờ soạng tìm đường ống thông gió.
Trong bóng tối, hai tay Chu Bạch sờ soạng từng tấc một trên bức tường. Bỗng nhiên, hắn lại mò trúng một thứ vô cùng mềm.
Trong lòng Chu Bạch giật mình: ‘Đây là cái gì?’ Bàn tay thuận đường sờ lên đồ vật vô cùng mềm kia, một cái tay bỗng che miệng Chu Bạch lại, dọa cho hắn thiếu chút nữa phát động niệm lực.
“Là em.” Ái Lệ Ti nhỏ giọng nói ra: “Em đoán ban đêm anh sẽ đến đây, anh định xuống dưới như thế nào? Lần này em muốn đi theo.”
Chu Bạch liếc mắt, Ái Lệ Ti nói: “Lần này anh nhất định phải tự mình nhìn xem là chuyện gì đang xảy ra, em không nên đi theo anh…”
“Được rồi được rồi, anh dẫn em theo là được chứ gì.” Chu Bạch bất đắc dĩ nói: “Em lỏng tay ra một chút, bóp cổ anh khó chịu quá.”
Ái Lệ Ti ngẩn người, chậm rãi nói ra: “… Em không có bóp cổ của anh.”
Trong bóng tối da đầu Chu Bạch tê rần, trực tiếp phát động nguyên thần lực đẩy ra bàn tay đang nắm lấy cổ mình.
Sau đó nắm lấy tay Ái Lệ Ti, vẻ mặt căng thẳng nhìn bóng tối xung quanh.
Ái Lệ Ti sợ hãi nói: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chu Bạch: “Ai ở nơi đó.”
Hắn nhìn không gian đen kịt, nguyên thần lực đảo một vòng xung quanh nhưng lại không cảm giác được có người khác ở đây.
“Đi ra cho ta.”
Trong bóng đêm hoàn toàn yên tĩnh, không có âm thanh nào trả lời Chu Bạch.
Chương 9 : Tìm tới
“Anh đừng làm em sợ!” Ái Lệ Ti ôm chặt lấy Chu Bạch, giọng điệu run, hình như muốn khóc lên.
“Lá gan nhỏ như vậy còn dám ra đây.” Chu Bạch một bên run lên, một bên phát động nguyên thần lực kéo dài ra phía ngoài.
Mấy ngày nay không có chuyện gì làm, hắn cũng kiểm tra qua cực hạn nguyên thần lực bản thân, khoảng cách rời thể tối đa mười thước, đồng thời nó giống như tay, có thể phản xạ một chút cảm giác, để cho hắn cảm nhận được nguyên thần lực có tìm được đồ vật hay không.
Nhưng nguyên thần lực cũng không phải vô cùng vô tận, nó giống như chạy bộ, đi bộ, bơi lội, dùng nhiều sẽ sinh ra mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.
Cho nên trước Chu Bạch cũng không tùy ý sử dụng.
Mà nguyên thần lực hiện tại quét qua, trong phạm vi mười thước cũng không tồn tại một ai.
Nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu Chu Bạch trong đầu nhớ lại kích thước, dáng dấp, bố trí phòng ăn.
‘Vị trí hiện tại của chúng ta, là ở phòng ăn bên phải, nếu như đối phương cách mình ngoài mười thước mà nói. . .’
Chu Bạch cố nén sợ hãi trong lòng, lôi kéo Ái Lệ Ti vọt tới cửa chính phòng ăn.
“Vị trí cửa vào cũng chỉ có một cái, bị ta chặn lại, vậy hắn vẫn ở trong phòng ăn này. . .”
Trong đầu Chu Bạch đã lập ra kế hoạch, nguyên thần lực giơ cái bàn lên, sau đó đạt xuống, hắn muốn từng bước quét qua toàn bộ phòng ăn, đẩy đối phương vào góc chết, tìm được đối phương.
Ái Lệ Ti đợi trong bóng tối, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể ôm thật chặt Chu Bạch, nghe trong bóng tối truyền tới âm thanh cái bàn bị đẩy, khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy? Đây là âm thanh gì?”
Chu Bạch cảm nhận được thân thể gầy yếu đối phương liên tục dựa vào bản thân run, tuy rằng cũng có chút sợ, nhưng vẫn mạnh mồm nói: “Không có sao, em theo anh.”
Kế tiếp Chu Bạch dùng bàn chặn cửa phòng ăn, sau đó dùng nguyên thần lực tìm tòi toàn bộ căn tin, lại như cũ không có tìm được bất luận dấu vết người nào.
“Không thấy?” Chu Bạch trong lòng trầm xuống: “Rốt cuộc là ai? Trước đó ta đã chặn cửa, hắn thế nào đi ra?”
Ái Lệ Ti bên cạnh tuy rằng không hiểu nguyên thần lực, nhưng là trong quá trình theo chân Chu Bạch, cũng suy đoán được đối phương đang làm gì, lúc này nói: “Anh tìm người kia à? Nếu không xem ống dẫn thông gió bên kia?”
Trong lòng Chu Bạch căng thẳng, dưới nguyên thần lực phụ trợ, hắn bước nhanh tới vị trí ống dẫn thông gió, dùng nguyên thần lực tìm kiếm bên trong đó, lồng ngực hắn nhảy lên.
Chu Bạch: “Rõ ràng hàng rào đã bị xé ra.”
Ái Lệ Ti: “Vậy có nghĩa, lẽ nào người kia là từ dưới đất tầng năm phòng thí nghiệm đi lên? Sau đó vừa lúc bắt gặp chúng ta? Tiếp tục lại lui trở lại?”
Chu Bạch ngoài ý muốn nhìn về phía Ái Lệ Ti, nhưng chỉ có thể nhìn đến một mảnh đen kịt. Nhưng hắn vẫn bất ngờ phản ứng của cô bé này lại nhanh như vậy, ở trong hoàn cảnh này còn có thể áp chế sợ hãi trong lòng tiến hành tự hỏi.
Ái Lệ Ti hỏi: “Làm sao bây giờ? Chúng ta bị phát hiện? Thầy không biết sao?”
Chu Bạch sờ sờ cằm, nói: “Em cùng anh nhau xuống phía dưới.”
Ái Lệ Ti: “A? Anh còn xuống phía dưới, có là chúng ta đã. . .”
“Anh không biết bị phát hiện sẽ có hậu quả gì không, nhưng nếu như chúng ta hiện tại đi xuống, còn có cơ hội tìm thấy hắn.” Chu Bạch nhìn về phía Ái Lệ Ti nói: “Anh lo lắng một mình em đợi ở chỗ này sẽ gặp nguy hiểm, cho nên cùng nhau xuống phía dưới, hoặc hiện tại đưa em trở lại.”
Ái Lệ Ti trầm mặc mấy giây, kiên định gật đầu nói: “Đưa em trở lại quá lãng phí thời gian, em với anh cùng nhau xuống phía dưới.”
“Lên đi, anh cõng em. . .”
Thân thể Ái Lệ Ti gầy yếu lại gần, lúc này đối với thân thể Chu Bạch mười tám tuổi mà nói, bé gái này có chút quá nhẹ, hắn thậm chí có thể cảm giác được xương sườn đối phương đập vào bản thân.
Căn cứ tuy cơ bản cung cấp đủ thức ăn nước uống, nhưng vì tiết kiệm vật tư, đối với Ái Lệ Ti đang ở thời kỳ phát triển mà nói, vẫn còn có chút không đủ.
Đây cũng là nguyên nhân cả ngài Ngả Toa kêu đói, đương nhiên Chu Bạch cảm thấy ngoại trừ ăn ra, nguyên nhân lớn nhất thùng cơm kia kêu đói chính là nó còn có thể ăn.
Ôm Ái Lệ Ti bò vào trong ống thông gió, có nguyên thần lực trợ giúp, Chu Bạch nhúc nhích cũng phi thường dễ dàng, chỉ chốc lát đã đến bên dưới, thấy được ngọn đèn.
Bước ra ống thông gió từ dưới tầng năm, trước mắt là một đường đi thật dài, có đèn đêm yếu ớt rải ở hai bên đường đi, để cho mắt bọn họ không còn một mảnh màu đen.
Đến nơi này, Ái Lệ Ti và Chu Bạch cũng không có tới, vì vậy Chu Bạch buông Ái Lệ Ti, tùy tiện chọn một phương hướng đi tới.
‘Ngươi theo sát ta.’
Dọc theo hàng lang đi về phía trước, đột nhiên có tiếng hét thảm từ chỗ sâu trong truyền tới, dọa Ái Lệ Ti và Chu Bạch giật mình.
Hai người liếc nhau, nhanh chóng chạy đén phương hướng truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Rất nhanh ánh đèn ngày càng sáng ngời xuất hiện trước mặt Chu Bạch và Ái Lệ Ti, đó là một phòng thí nghiệm thật lớn.
Hai người ngồi xổm xuống, ẩn trong bóng tối dưới cái bàn.
Vị trí trung tâm phòng thí nghiệm, một lồng thủy tinh trong suốt, một người bị giam ở bên trong, liên tục gõ thủy tinh, phát ra âm thanh gào thét.
“Ban. . . Ban Độ!” Ái Lệ Ti khiếp sợ nhìn người bị biến dạng bên trong lồng thủy tinh, nhưng nàng vẫn nhận ra được gương mặt đối phương.
Nhìn Ái Lệ Ti muốn xông lên, Chu Bạch bắt lại nàng: “Đừng xúc động.”
Hắn nhăn mày lại, quét một vòng bên trong phòng thí nghiệm, lại không nhìn thấy tiến sĩ Trang.
Hốc mắt Ái Lệ Ti liên tục chảy ước mắt, nhìn Ban Độ bên trong nói: “Ban Độ vì sao biến thành như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nửa thân dưới Ban Độ đã trống rỗng, còn lại nửa thân trên bị sưng tấy vặn vẹo.
Chu Bạch thở dài, Ái Lệ Ti dù sao chỉ là một bé gái mười tuổi, lúc này khó có thể khống chế tâm tình cũng là chuyện bình thường, nàng không có la to đã coi như trấn định.
“Nhưng sao ta lại lạnh nhạt như vậy?” Chu Bạch phát hiện tình hình quái dị của mình, lại nhịn không được miên man suy nghĩ: “Lẽ nào ta gặp chuyện càng nguy cấp càng bình tĩnh, gặp chuyện không hoảng hốt, linh hoạt dũng cảm như phẩm chất diễn viên?”
Trong lúc Chu Bạch miên man suy nghĩ, một giọng nữ ở trong óc của hắn vang lên.
“Vẫn không nên lo lắng! Trước hết cần phải cứu người!”
Chu Bạch ngẩn người, giọng nữ kia lại vang lên: “Nhìn mặt bàn bên trái cậu!”
Chu Bạch mang theo Ái Lệ Ti chạy tới, liền thấy trong cái lồng thủy tinh, một con mèo lông dài màu trắng bị giam ở bên trong, nó mở to đôi nhìn về phía bọn họ, một bên phát ra âm thanh trong đầu Chu Bạch.
“Mau thả ta đi ra ngoài! Tên kia sắp trở về tới!”
Chu Bạch nghe vậy trực tiếp phát động nguyên thần lực, cầm một cái ghế liền đập tới, liên tục vài cái sau đó, lồng thủy tinh chậm rãi xuất hiện khe, nguyên thần lực tiếp tục đập vào đó, lập tức đánh ra một lỗ hổng lớn.
Mèo trắng hoan hô một tiếng, sau đso từ trong lồng ra ngoài, thân hình nhảy nhào về phía Chu Bạch.
“Ha ha ha! Ngu ngốc! Đều là của ta!”
Chương 10 : Chạy
Con mèo lông dài màu trắng đánh về phía Chu Bạch đang bay bổng, con mèo hét lớn: “Meo ha ha ha, tôi tuyệt không thừa nhận người hữu duyên là cậu! Tôi muốn loại bỏ cậu! Xóa bỏ cậu!”
Chẳng qua Chu Bạch đã sớm đề phòng con mèo trắng này, nguyên thần lực tầng tầng trải ra giữa không trung, cơ hồ lúc đầu đã tóm lấy đối phương.
Sau đó liền nhìn thấy mèo trắng bụp một cái bị đập vào mặt đất, giống như bị một đôi bàn tay vô hình bắt lấy cái đuôi, quăng lên quăng xuống hung hăng đập xuống đất.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ái Lệ Ti ở một bên khiếp sợ nhìn mèo trắng lần lượt bị đập thành cái bánh nướng trên mặt đất, thậm chí ngay cả một bên ở trong lồng nuôi cấy, Ban Độ cũng ngây người nhìn mèo trắng bị đập rồi lại đập.
Chu Bạch chế ngự mèo trắng bị đập gần chết nhẹ nhàng đi tới, cười lạnh một tiếng nói ra: “Hừ, đã sớm cảm thấy cô có vấn đề, còn muốn đánh sau lưng tôi?”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Chu Bạch nhìn đối phương, luôn có một loại hảo cảm tự nhiên, tựa hồ đối phương sẽ không thật sự hại hắn.
“Cậu cái tên tiểu hỗn đản này! Tôi muốn cắn chết cậu!” Mèo trắng giương nanh múa vuốt, muốn đánh tới hướng Chu Bạch, lại do ở trong sự khống chế của nguyên thần lực mà không thể tiến tới.
Chu Bạch dùng nguyên thần lực khống chế mèo trắng, cẩn thận từng li từng tí quan sát đối phương, có thể cảm giác được một cỗ nguyên thần lực yếu ớt từ trên thân thể đối phương mạnh mẽ không ngừng tuôn ra, nhưng hình như không có chút uy hiếp nào đối với hắn.
Ái Lệ Ti cũng xông tới, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Chu Bạch, đây là cái gì?”
“Ừm. . .” Vào lúc Chu Bạch muốn giải thích như thế nào thì có tiếng bước chân từ hướng hành lang truyền đến.
Sắc mặt của hắn cùng Ái Lệ Ti đồng thời thay đổi, Chu Bạch lập tức bắt lấy Ái Lệ Ti cùng mèo trắng, tránh về vị trí trong góc.
Cảm giác được mèo trắng vẫn không ngừng giãy dụa dưới nguyên thần lực, trong lòng Chu Bạch bắt đầu lo lắng.
Sau một khắc hắn cảm giác được mi tâm trướng lên một cái, liền nhìn thấy thân thể mèo trắng sau khi phảng phất một lúc, vậy mà trực tiếp hóa thành một đạo khói trắng, chui vào bên trong mi tâm của hắn, dọa Chu Bạch giật mình một cái.
Bất quá bây giờ không kịp quản đối phương, hắn vẫn lôi kéo Ái Lệ Ti ngồi xổm ở trong bóng tối, nhìn thân ảnh tiến sĩ Trang chậm rãi đi vào trong phòng thí nghiệm.
‘Nguyên thần lực hiện tại của mình tương đương với lực lượng của bốn, năm người trưởng thành, nhưng trên dưới toàn thân tiên sĩ Trang tiến sĩ đều quỷ dị, vẫn không nên đối mặt với hắn thì tốt hơn.’
Cẩn thận từng li từng tí trốn trong góc chết của tầm mắt đối phương, Chu Bạch muốn mang theo Ái Lệ Ti bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Đột nhiên thân thể của hắn bị Ái Lệ Ti kéo một chút, quay đầu nhìn lại, liền thấy Ái Lệ Ti dựa vào một cái tủ thấp, đưa tay chộp tới hướng tủ thấp.
Trong lòng Chu Bạch quýnh lên: ‘Em ấy làm gì vậy!’ Ngay lúc hắn muốn kéo đối phương rời đi, liền nhìn thấy Ái Lệ Ti chỉ chỉ phía trên cái tủ thấp, xoay đầu lại im lặng giật giật miệng, tựa hồ muốn nói cái gì đó.
Chu Bạch xem xét hướng bên trên chiếc tủ thấp: ‘Là thẻ điện tử sao? Thẻ điện tử của cửa chính?’
Không nghĩ tới loại tình huống này mà Ái Lệ Ti còn nhớ rõ mục tiêu của mình, đồng thời tìm được thẻ điện tử.
Chu Bạch tâm niệm vừa động, nguyên thần lực liền cách không khí cuốn lấy tấm thẻ, đưa đến trên tay Ái Lệ Ti.
Trong đầu của hắn lần nữa vang lên giọng nữ mèo trắng: “Tiểu hỗn đản! Mang cả bảo thạch của tôi đi nữa.”
Chu Bạch không thèm để ý mèo trắng trong đầu, lôi kéo Ái Lệ Ti muốn rời đi.
Lại nghe được mèo trắng ồn ào không ngừng: “Đồ đần! Nhanh đi lấy đi!”
“Tầm quan trọng của vật kia vượt xa tưởng tượng của cậu đó!”
Thấy Chu Bạch vẫn không để ý tới, mèo trắng bất đắc dĩ nói dối: “Không có cái đó, hệ thống phụ trợ căn bản không có cách nào khởi động đâu!”
Chu Bạch nhíu nhíu mày, vỗ vỗ một bên vai Ái Lệ Ti, chỉ chỉ về hướng cửa chính, để cho đối phương đi trước, mình thì chậm rãi di chuyển qua hướng bảo thạch mà mèo trắng nói.
Ái Lệ Ti muốn tranh thủ thời gian nắm lấy đối phương đi, nhưng căn bản không kéo được Chu Bạch.
Bảo thạch mà mèo trắng nói tới, là một viên hình mũi khoan màu lam lớn chừng ngón cái, giờ phút này đặt ở bên trên bàn làm việc cách sau lưng tiến sĩ Trang không xa, tựa hồ trước đó đã bị tiến sĩ Trang lấy ra nghiên cứu qua.
Ngay thời điểm cách Chu Bạch gần mười mét, dự định phát động nguyên thần lực lấy bảo thạch, tiếng vang phanh phanh phanh phanh truyền đến.
Chu Bạch ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Ban Độ ở trong lồng thí nghiệm dùng sức cào kính, nhìn về phía hắn.
“Xuỵt!” Chu Bạch nhìn thấy đối phương không dừng lại động tác tí nào, thậm chí còn chỉ đến hướng hắn, dứt khoát cuốn nguyên thần lực một cái, đã bắt lấy bảo thạch, tiếp đó quay đầu liền chạy.
“Nhìn cái gì! Đi thôi!”
Tiến sĩ Trang xoay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Chu Bạch cùng Ái Lệ Ti chạy trốn.
Chu Bạch kéo Ái Lệ Ti đang ngây người, nguyên thần lực phát động lần nữa, đã nhấc bay bàn ghế bốn phía, đánh tới tiến sĩ Trang.
Ầm ầm ầm ầm!
“Mau chạy, mau chạy, mau chạy!” Mèo trắng hô lớn trong đầu Chu Bạch: “Tên kia có chút thực lực, mấy cái chiêu này của cậu không giết được ông ta đâu!”
Chu Bạch lại không tuỳ tiện tin tưởng mèo trắng, mà quay đầu nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy bàn ghế bị hắn ném ra vừa mới tới gần tiến sĩ Trang, toàn bộ liền lơ lửng giữa không trung, sau đó từng cái quay về vị trí cũ.
‘Ông ta cũng biết nguyên thần lực sao? Hình như mạnh hơn cả mình. . . Thuần thục hơn. . .’
Trong lòng Chu Bạch căng thẳng, không nhìn sau lưng nữa, mà phát động nguyên thần lực đến cực hạn, cuốn lấy thân thể của Ái Lệ Ti cùng chính mình, trực tiếp trôi lơ lửng ở giữa không trung, phóng vù vù về phía xa, giống như bay vậy.
Mấy ngày nay Chu Bạch trong âm thầm đều thử qua cách dùng nguyên thần lực, nguyên thần lực như là cánh tay vô hình, có thể nâng Chu Bạch lên, phạm vi cực hạn mà nguyên thần lực có thể nâng lên chính là mười mét.
Cái này đương nhiên không tính là bay, nhưng ít ra giờ phút này nhìn cũng giống bay lắm, tốc độ cũng nhanh đến cực điểm.
Vả lại dưới sự bộc phá toàn lực của nguyên thần lực, giống như xúc tu vô hình, giúp cho Chu Bạch cảm giác được tình huống bốn phía, dù là phía trên mấy tầng đen kịt một màu, hắn cũng như cũ có thể dùng hết tốc độ tiến lên phía trước.
Ái Lệ Ti giật mình nhìn một màn này, bất quá vẫn chịu đựng hiếu kì không hỏi, mà ôm chặt thẻ điện tử trước ngực, hỏi: “Chu Bạch! Làm sao bây giờ? Thầy ấy nhìn thấy chúng ta rồi!”
“Rời khỏi căn cứ.” Chu Bạch một bên nhanh như bay tiến lên, một bên nói: “Em không phải cầm thẻ điện tử rồi sao? Chúng ta trước chạy đã rồi nói.”
Ái Lệ Ti hơi sững sờ, có chút lo âu nói: “Bọn Ban Độ làm sao bây giờ? Còn có Ngải Toa nữa. . .”
“Ra ngoài tìm người tới cứu các em ấy, trước tiên phải bảo đảm chính chúng ta có thể sống sót đã.” Chu Bạch nói: “Em cũng nghe rồi đấy, bên ngoài có đội cứu viện.”
“Em biết việc này rất khó với anh, nhưng đây là biện pháp duy nhất của chúng ta bây giờ.”
Trên mặt Ái Lệ Ti lộ ra vẻ giãy dụa, đối với một đứa bé từ nhỏ lớn lên ở trong căn cứ, chờ đợi nhiều năm như vậy mà nói, bỗng nhiên muốn giữa chừng dứt bỏ tất cả mọi người, triệt để thoát khỏi cái nơi rộng lớn này, vẫn là có áp lực rất lớn trong lòng.
Mặc dù Ái Lệ Ti vẫn muốn đi ra xem thế giới bên ngoài một chút, nhưng khi một ngày này thật sự đến, đến đột ngột như thế, lại làm cho Ái Lệ Ti cảm thấy một trận sợ hãi.
Nó chỉ có thể ôm chặt lấy Chu Bạch, cưỡng chế kinh hoảng trong lòng.
Một bên khác Chu Bạch vẻ mặt thần sắc lo lắng, ra sức tăng tốc, hắn cũng không cảm thấy tiến sĩ Trang lập ra căn cứ nhiều năm như vậy, sẽ để cho bọn hắn có thể dễ dàng rời khỏi căn cứ như vậy.
Nhưng ngoài dự liệu của hắn, cứ một đường bay đi như vậy, quét thẻ, đi thẳng, toàn bộ hành trình đều thông suốt, để cho Chu Bạch cùng Ái Lệ Ti cứ như vậy mở ra được cửa chính tầng giảm xóc lầu một, thật sự đi ra bên ngoài căn cứ.