[Dịch] Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư
Tập 3: Nhìn ban đêm (c21-c30)
❮ sautiếp ❯Chương 21:Nhìn ban đêm (2)
“Ở chỗ này mà dám hét giá, ngươi không sợ chết sao?”
Lão nhân thay đổi sắc mặt, trong lòng hơi e ngại nhìn kỹ quần áo trên người Tần Phong, tuy ở ngực không đeo huy Chương năng lực giả nhưng bộ quần áo tác chiến này lại rất tinh xảo.
Hơn nữa, năng lượng mạnh bên hông khiến người ta cảm thấy lông tơ dựng đứng.
Tần Phong cũng không có khí tức Cổ võ giả cường đại, nhưng lại có một loại sát khí khóa chặt lão nhân.
Luồng sát khí này qua ngày tháng lâu dài, trải qua vô số chém giết mới bồi dưỡng được.
Điều này khiến lão nhân lập tức hơi hối hận, biết đối phương không phải dê béo mà là một tấm sắt.
“Một ống thuốc cường hóa cấp F, đổi không!” Tần Phong nói.
Sát khí vẫn tập trung vào lão giả khiến hắn ta có một loại cảm giác, nếu không đồng ý sẽ bị xé nát.
Hơn nữa, thuốc cường hóa cấp F đã đến giá cả trong lòng hắn ta, hắn ta vội vàng gật đầu như giã tỏi.
“Bán, bán bán bán!”
Tần Phong lại cầm lấy cái tượng Quan Âm màu đen kia, ném một ống thuốc biến đổi gen cấp F, lại bắt đầu đi dạo quầy hàng khác.
Không ai biết lúc hắn cầm cái Quan Âm hạng trụy màu đen quỷ dị này, trong lòng kích động đến mức nào.
Nếu vội vàng rời đi, Tần Phong lại sợ khiến những người khác nghi ngờ.
Nhưng ngay lúc này, Tiểu Bạch ở ngực lại nhảy lên.
“Ríu rít!”
“Sao thế?”
Tần Phong sờ ngực, Tiểu Bạch ở bên trong cào chân trước, phương hướng lại là bên trái.
Tần Phong đi đến bên trái, lần này Tiểu Bạch bắt đầu cào phía trước túi, cái đuôi nhỏ lắc lư đánh vào ngực Tần Phong.
Tần Phong nhìn về phía trước, phát hiện trên sạp hàng này lại bày ba viên năng lượng hạch tâm.
“Không phải sau này ngươi sẽ coi cái này là đồ ăn chứ!”
Tuy Tần Phong nói thầm như vậy nhưng Tiểu Bạch có tiềm lực tương lai vô hạn, mặc dù bây giờ còn chưa ký kết khế ước lại có trí tuệ không bình thường, là một trợ lực rất tốt.
Như thế, tất nhiên Tần Phong sẽ không bạc đãi Tiểu Bạch.
Có lúc, động vật còn đáng tin hơn người.
“Hai ống thuốc cường hóa cấp F đổi ba viên năng lượng hạch tâm này thì thế nào?”
Tần Phong hỏi thăm, mặc dù giá trị của năng lượng hạch tâm khá lớn nhưng là đồ vật chiết xuất, đối với rất nhiều người không thuần túy bằng hấp thu thuốc cường hóa cấp F, bọn họ cũng không phải người có được dị năng thôn phệ như Tần Phong.
“Có thể!”
Người bán cũng rất sung sướng, trực tiếp giao ba viên năng lượng hạch tâm này cho Tần Phong.
Tần Phong cũng không dám đưa cho Tiểu Bạch ngay mà đặt ở trong một túi khác, nhưng Tiểu Bạch cũng không làm loạn như biết mình đã có đồ ăn.
Bị Tiểu Bạch làm loạn như thế, Tần Phong cũng bình tĩnh lại, dứt khoát tiếp tục đi dạo những sạp hàng khác.
Cứ đi xem xét như thế, cũng có rất nhiều thứ mà hắn có thể sử dụng.
‘Ám dạ thảo? Có thể nghiền nát bôi lên người, có hiệu quả nhất định che giấu bóng dáng trong đêm tối, là đồ tốt để chạy trốn, nhưng có thể chắc chắn trong này có phù văn hắc ám!’
‘Da của Hắc biên bức? Cái này cũng không tệ, đáng tiếc chỉ có ba tấm!’
‘Đây là… Nguyên tố tinh hạch hệ hắc ám, không, cái này không thể mua, quá rõ ràng!’
Tần Phong cẩn thận lại tỉ mỉ không ngừng phân tích đồ vật, chỉ lựa chọn những thứ không làm người khác chú ý để tiến hành mua sắm.
Hắn muốn che giấu thân phận Dị năng giả hệ hắc ám của mình, chờ đến khi đổi hết số thuốc cường hóa trên người mình, lúc này Tần Phong mới cầm một cái túi quay về khách sạn.
“Ríu rít!”
Tiểu Bạch không kịp chờ đợi nhảy ra từ trong túi áo, lanh lợi lắc lư cái đuôi.
“Ngươi không phải chó thật chứ!”
Tần Phong cẩn thận nhìn Tiểu Bạch một chút, Tiểu Bạch thay đổi rất nhiều, lông tóc trở nên bông xù, cảm giác lớn hơn lúc vừa ra đời một vòng, năm con mắt đen, miệng nhọn, lỗ tai nhỏ dựng đứng, cái đuôi xù lông nhưng lại không giống đuôi chó.
Nhưng nhìn thế nào cũng giống con Pomeranian được nữ phú hào liên minh ôm trong tay mà Tần Phong đã thấy trước đó.
“Được rồi, là cái gì thì ta cũng nuôi ngươi!”
Cái mạng này của hắn là dùng tiểu thú này để đổi lấy, bây giờ mình sống lại, ngay cả một tiểu thú cũng nuôi không nổi, không phải hắn quá phế vật sao!
Tần Phong lấy ra một viên dị năng hạch tâm ném cho Tiểu Bạch, nhìn đối phương ôm năng lượng hạch tâm kích cỡ khoảng viên thủy tinh không ngừng liếm láp, chỉ chốc lát năng lượng hạch tâm đã nhỏ hơn một vòng.
Tần Phong cũng hơi giật mình, đây tuyệt đối là vì năng lượng hạch tâm bị Tiểu Bạch hấp thu, cứ thế tiềm lực của đối phương thật sự không thể khinh thường.
Tiểu Bạch ăn năng lượng hạch tâm xong lại rơi vào trạng thái ngủ say, Tần Phong cũng không rảnh rỗi, trong tay hắn xuất hiện cái Quan Âm trụy đen kịt kia.
Văn hóa cổ võ không chỉ là lời đồn, mặc kệ ai cũng biết Quan Âm trụy là sự tồn tại bảo đảm bình an.
Phần lớn ngọc thạch màu mực đều được điêu khắc thành Tỳ Hưu, Thao Thiết cùng chín đứa con của rồng đủ loại, điêu khắc thành Quan Âm còn tà tính thế này đã ít càng thêm ít.
Tần Phong cẩn thận dùng sức, Quan Âm trụy phát ra một tiếng cạch lại đứt gãy từ giữa.
Bên trong có một cái khe nhỏ, lại xuất hiện một tấm lụa rất mỏng.
“Thật sự có!”
Tuy tấm lụa mỏng như cánh tằm lại rất cứng rắn bị Tần Phong nhẹ nhàng rút ra, sau đó mở ra lại có độ dài một mét, độ rộng nửa mét, phía trên lít nha lít nhít chữ nhỏ.
Chương 22:Hấp Tinh quyết
Trên cùng viết rõ ràng tên của nó.
“Hấp Tinh quyết”
Liên minh phản nhân loại, nhân vật nguy hiểm cấp S, Hấp Tinh quyết của Cổ võ giả cuồng ăn thịt người Lưu Mãnh.
Nội công này cũng được Cổ võ giả trong liên minh gọi là tà công cổ võ hàng đầu, đẳng cấp đánh giá lên đến cấp S.
Trước khi Tần Phong sống lại, loại cường giả như Lưu Mãnh dùng một đầu ngón tay cũng có thể đâm chết Tần Phong, nhưng ngoại trừ việc Tần Phong muốn trả thù tổ chức đặc thù này, suy nghĩ nhiều nhất cũng là giết chết Lưu Mãnh.
Nếu không phải vì coi đối phương là kẻ thù, sao hắn có thể hiểu rõ đối phương như vậy?
Trước khi Tần Phong sống lại, khoảng thời gian này cũng chỉ là một thiếu niên 18 tuổi, sau khi tốt nghiệp học viện trung đẳng, tuy kiểm tra ra là thể chất Cổ võ giả nhưng bản thân vô cùng lười nhác, giá trị vũ lực không cao, cộng thêm không dám đối mặt với dã thú.
Trong căn cứ có rất nhiều loại người như thế, là loại nhân vật lưu manh côn đồ.
Hết lần này tới lần khác, bọn họ có được lực lượng bắt nạt một vài người bình thường, lại có thể sống rất tốt.
Sau một lần vô tình đánh cướp một lão đầu, hắn ta thu được “Hấp Tinh quyết” trong đống hàng hóa rách rưới.
Không sai, lão đầu bị đánh cướp kia chính là người bán Quan Âm trụy mà Tần Phong gặp hôm nay.
Sau khi Lưu Mãnh lấy được Hấp Tinh quyết đã phát hiện môn công pháp này tu luyện rất đơn giản, hơn nữa một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, có thể thông qua hấp thu nội lực của những người khác để bản thân sử dụng, đơn giản cũng là tâm pháp vô thượng.
Trong vòng vài ngày, Lưu Mãnh đã nắm giữ cách thức, lại đặt mục tiêu vào những người khác.
Người này chính là viện trưởng cô nhi viện của Tần Phong, Lâm Đức Vinh.
Thật ra Lâm Đức Vinh cũng là một Cổ võ giả nhưng là lão viện trưởng đã 80 tuổi, thể lực suy giảm, trên người còn có bệnh tật sau trận chiến năm đó, tuy có nội lực hộ thể không nhìn ra nhưng thực lực lại hạ xuống nhanh chóng.
Lưu Mãnh đã giết chết lão viện trưởng trong một hẻm nhỏ.
Từ đó về sau trở thành tội phạm truy nã bắt đầu chạy trốn, nhưng vì có tà công nên Lưu Mãnh đã trốn thoát mấy lần, càng ngày càng mạnh.
“Hiện tại Hấp Tinh quyết thuộc về ta!” Trong mắt Tần Phong thoáng qua vẻ căm hận.
Tần Phong bắt đầu đọc, vì Minh tưởng thuật nên ý thức lực vượt người thường, ký ức lực của Tần Phong rất kinh người, chẳng mấy chốc đã ghi nhớ “Hấp Tinh quyết” không sót một chữ nào.
Sau đó hắn không chút do dự đốt tấm lụa này.
Từ hôm nay trở đi, e rằng chỉ có một mình hắn biết Hấp Tinh quyết.
“Đúng là cổ võ đỉnh cấp, tăng phúc lực lượng cực mạnh, còn có được đặc tính như thế!”
Vận dụng “Hấp Tinh quyết” gần như có thể tăng cường thực lực của bản thân lên gấp mười lần.
Không chỉ như thế, “Hấp Tinh quyết” có thể thu nạp nội công của người khác để bản thân sử dụng, gần như cưỡng ép tăng lên thực lực của mình.
Thật ra điều này hơi giống dị năng mà Tần Phong thức tỉnh, chỉ là lúc Tần Phong còn sống cũng không cách nào hấp thu giống như đối phương, huống chi điểm quan trọng nhất của thôn phệ dị năng là thôn phệ hết những năng lượng thể kia để cường hóa nhục thân, chứ không phải nội lực.
Đương nhiên, sở dĩ “Hấp Tinh quyết” được gọi là tà công hàng đầu, bản thân cực kỳ không ổn định.
Lưu Mãnh tu luyện đến sau cùng, mỗi lần chiến đấu người chết trong tay hắn ta đều biến thành thây khô, không chỉ như thế nội lực của hắn ta cuồng bạo không bị khống chế, nơi đi qua thây ngang khắp đồng, bản thân cũng rất đau khổ.
Tần Phong cũng biết, nhưng tăng phúc lực lượng của “Hấp Tinh quyết” là mạnh nhất, tất nhiên cũng tốt nhất mà hắn biết.
Hơn nữa, Tần Phong còn có một suy nghĩ.
Nếu dùng dị năng thôn phệ có thể hấp thu những nội lực hỗn loạn kia, có phải “Hấp Tinh quyết” cũng có thể biến thành công pháp mạnh nhất hay không?
Những điều này phải chờ sau này xác nhận.
Tần Phong ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện.
…
Mấy ngày sau, Tần Phong cũng không rời khỏi khách sạn, gần như không ăn không ngủ tu luyện “Hấp Tinh quyết” và Minh tưởng thuật.
Trong phòng, Tần Phong chắp tay trước ngực, trong tay nắm Ám dạ thảo.
“Thôn phệ!”
Dị năng hạch tâm chuyển động, việc vận dụng dị năng thôn phệ càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Hai tay Tần Phong hiện ra vệt sáng đen, phiến lá đen kịt của Ám dạ thảo trong tay nhanh chóng tàn lụi, năng lượng bên trong hòa vào cơ thể Tần Phong.
Tần Phong có thể rõ ràng cảm giác được, hai ba phù văn hắc ám theo luồng năng lượng này hòa vào dị năng hạch tâm của mình!
“Xem ra không thể không đi ra ngoài!”
Miệng ăn núi lở, vốn hiện tại Tần Phong không có nội tình gì, mấy ngày tu luyện, tất cả mọi thứ đã tiêu hao sạch sẽ, ngay cả lương thực cho Tiểu Bạch cũng không có.
“Hôm nay đi ra ngoài, vừa hay quay về thăm lão viện trưởng!”
Cho dù Tần Phong đã lấy được “Hấp Tinh quyết”, nhưng hắn vẫn định quay về cô nhi viện vào ngày này.
“Tiểu Bạch, đi!” Tần Phong gọi một tiếng.
Chỉ trong thời gian mấy ngày, Tiểu Bạch đã lớn lên gấp đôi, cộng thêm lông tóc xóa tung trông nó lớn như bàn tay của một nam tử trưởng thành, vẫn có thể cho vào túi áo nhưng không rộng rãi như vậy nữa!
Tần Phong dứt khoát mở balo tác chiến ra, để nó chui vào trong đưa nó đi.
Chương 23:Bạn học cũ
Lần này Tần Phong không đến điểm xuất phát đi dã ngoại, mà đi con đường vòng quanh trong thành phố, chỉ có điều chuyến xe này cũng gặp phải nguy hiểm tương tự!
Trên xe, phần lớn đều là nhân viên chiến đấu, cũng có mấy người trông như người bình thường gầy như que củi.
Xe đi về hướng tây, chẳng mấy chốc đã chạy đến khu vực trung tâm, đường đi xung quanh càng ngày càng chen chúc, dày đặc, thậm chí bắt đầu xuất hiện chỗ dơ dáy bẩn thỉu.
Sau khi đến một mức độ nhất định, toàn bộ công trình kiến trúc đột nhiên bị tường thành ngăn lại, nhanh chóng biến mất sau lưng.
Đương nhiên, vùng này cũng an toàn, xung quanh là từng mảng lớn ruộng lúa sum suê, cách mỗi trăm mét đều xuất hiện một cái tháp canh, Thương giới giả cầm súng tiểu liêu đen kịt.
Phát thanh trong xe cũng đúng lúc vang lên.
“Các vị hành khách, trạm cuối cùng của chiếc xe này, sắp đến khu trồng trọt phía tây Thừa Bắc!”
“Tất cả người chiến đấu xin chú ý, săn giết những dị thú dưới đây ở bên ngoài khu trồng trọt có thể dựa vào ký hiệu rõ ràng trên xác để thu hoạch được Trung Hoa tệ ngoài định mức, mục tiêu săn giết lần này là: Chuột lớn ăn cỏ, Bọ ngựa xanh lục, Tuyến xà…”
“Mùa vụ đặc thù, nếu phát hiện thử triều xin hãy báo động sớm, tham gia chiến đấu thu hoạch được giá trị vinh dự trong căn cứ, có thể dùng giá cả nội bộ đổi lấy cơ giới chiến đấu, thuốc!”
Nhân viên chiến đấu trong xe đều trở nên cảnh giác.
Chẳng mấy chốc, một đạo phòng tuyến cuối cùng đã xuất hiện!
Lần này không còn là tường thành, mà là một dãy hàng rào được dựng từ gỗ, bên ngoài cũng có rất nhiều cạm bẫy, cách mỗi trăm mét vẫn thấy một cái tháp canh, càng nhiều hơn là chiến xa.
Dù sao, phạm vi trồng trọt quá lớn cũng có thể vì một vài nguyên nhân mà sửa đổi bất cứ lúc nào, dùng hàng rào sẽ tiết kiệm tài lực hơn.
Xe dừng lại, mọi người bắt đầu xuống xe.
“Ầm!”
Một tiếng súng vang lên ở nơi rất gần, đằng xa truyền đến một tiếng kêu thảm chói tai.
Trên tháp canh truyền đến một giọng nói hùng hổ.
“Đệt, gần đây đám chuột chết bầm này muốn lật trời rồi!”
Đứng canh gác tháp canh là một chuyện rất khô khan, nếu là lúc không có nguy hiểm thì lăn lộn cũng là một ngày, nhưng một khi có chút gió thổi cỏ lay phải đánh chết mục tiêu, những dị thú này cũng không phải xuất hiện bất cứ lúc nào, tất nhiên sẽ khiến người ta bực bội.
Trước cửa hàng rào to lớn, một binh sĩ mặc quần áo tác chiến màu xanh sẫm mở cửa, cho đám người này thông qua.
“Ngươi, đúng, ngươi, trở về!”
Binh sĩ kia chỉ một người nói.
Tần Phong dừng bước nhưng phát hiện tên lính này không chỉ mình, mà chỉ một thiếu nữ khác.
Thiếu nữ này cao hơn Tần Phong một chút, thoạt nhìn khoảng 1m75 nhưng dáng người hơi gầy như cây gậy trúc, bộ ngực bình thường trông như sân bay, hiển nhiên phát triển không tốt.
Không chỉ như thế, Tần Phong còn biết người này.
Tiếu Tĩnh!
Trong đầu Tần Phong xuất hiện hình ảnh mấy năm sau, Tiếu Tĩnh tư thế hiên ngang trở thành Thượng tá Thủ bị quân, lúc đi ra ngoài chiến đấu còn thuận tiện giúp mình.
Khi đó Tiếu Tĩnh đã có quan uy, chỉ sợ không ai nghĩ đến hiện tại đối phương có dáng vẻ chán nản như vậy.
“Vì sao để ta trở về, ta có thể chiến đấu, ta muốn đi ra ngoài giết dị thú.” Tiếu Tĩnh không nhịn được nói, trong lòng cũng rất căng thẳng.
“Chỉ với ngươi? Vẫn nên quay về nấu cơm đi, chiến đấu cái gì?” Binh lính cười lạnh.
Mỗi ngày vì đủ loại nguyên nhân có rất nhiều người đi tìm cái chết, dù sao trong căn cứ cũng có mặt tối, muốn thoát khỏi cuộc sống như vậy cần có lực chiến đấu cường đại.
Cũng không phải loại người gì cũng có thể đi ra ngoài, nữ nhân cũng là tài nguyên, binh lính không muốn để Tiếu Tĩnh đi chịu chết.
“Ngươi, ngươi dựa vào cái gì nói như vậy, nữ nhân nên sinh con nấu cơm sao, dựa vào cái gì?” Tiếu Tĩnh gào lên, trong lòng như rất căng thẳng.
Khuôn mặt binh lính lạnh lùng.
“Dựa vào cái gì? Dựa vào việc ngươi tay trói gà không chặt, dáng vẻ này của ngươi muốn ra ngoài chiến đấu? Ngươi có quần áo tác chiến không? Ngươi có vũ khí không? Ngươi dùng tảng đá đập chết dị thú sao? Nếu không có thì cút về đi!”
Tiếu Tĩnh bị nói đến cả khuôn mặt đỏ bừng, mình chạy đến đây cũng vì nhất thời xúc động nhưng bị người này quát một tràng cũng cảm giác muốn lùi bước, đến sau cùng Tiếu Tĩnh căn bản không có câu nào để cãi lại.
Nhưng lòng muốn ra ngoài chiến đấu của nàng lại càng tăng mạnh.
Lúc nàng chuẩn bị trở về, một giọng nói vang lên.
“Ta dẫn nàng ra ngoài!”
Tiếu Tĩnh ngạc nhiên, ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía giọng nói, lúc thấy người đối diện nàng lại không tưởng tượng nổi gọi ra tiếng.
“Tần Phong!”
Tần Phong gật đầu với Tiếu Tĩnh, sau đó nói với binh sĩ kia: “Chắc nàng có nỗi khổ tâm không còn cách nào, ta và nàng là bạn học, ta dẫn nàng đi!”
Tần Phong chỉ súng năng lượng bên hông.
Khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của binh sĩ kia dịu lại, nhìn thoáng qua súng năng lượng và một bộ quần áo tác chiến tinh xảo cũng nhả ra.
“Đi đi, nhớ phải còn sống trở về!”
Binh lính nhường đường đi, thật ra hắn ta cũng hiểu lầm, cho rằng Tần Phong là một Dị năng giả, có lẽ đời trước Tần Phong sống quá khổ đến mức chỉ cần chút nhân tình cũng khiến hắn nhớ kỹ trong lòng.
Ân tình một giọt, báo đáp như dòng suối.
Chương 24:Nướng rắn dã ngoại
“Cảm ơn!” Lại trong không biết trái tim mềm mại của Tiếu Tĩnh vô cùng xúc động, nước mắt trong mắt lập tức trào ra.
Tần Phong im lặng, hắn là một nam nhân, từ trước đến nay đổ máu không đổ lệ, càng không biết phải dỗ Tiếu Tĩnh như thế nào.
Huống chi, hắn cũng không biết Tiếu Tĩnh xảy ra chuyện gì.
Dù sao sau này nàng là sự tồn tại khiến người ta phải hâm mộ trong đông đảo bạn học ở học viện trung đẳng.
“Thật xin lỗi!” Tiếu Tĩnh vội vàng lau nước mắt, miễn cưỡng nở nụ cười.
“Không có chuyện gì, gặp khó khăn gì sao?”
Tiếu Tĩnh im lặng, một lúc sau mới nói: “Cha ta muốn ta lấy chồng, ừ, gả cho một nam nhân hơn ba mươi tuổi!”
Tần Phong lại im lặng, chuyện như vậy diễn ra nhiều lắm, hắn đã tập mãi thành thói quen khiến bản thân trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
Có lẽ được mở máy hát, Tiếu Tĩnh không nhịn được nói: “Ngươi cũng biết ta có hai đệ đệ, sang năm đệ đệ của ta phải thức tỉnh, cha ta đang chuẩn bị thuốc cường hóa cho hắn, lần này hứa gả ta cho người khác, cha ta lấy được tám vạn Trung Hoa tệ.”
“Thật không ngờ, một nam nhân bà như ta cũng có người muốn, nam nhân kia đã có một hài tử 12 tuổi, ta gả đi sẽ trở thành kế mẫu, thật sự buồn cười.”
“Ta muốn cha ta cho ta thời gian một tháng, có lẽ ta có thể trở thành Dị năng giả hoặc Cổ võ giả, đáng tiếc bọn họ không muốn chờ, còn nói không cần ta lợi hại đến mức nào, có cô gia lợi hại là được!”
Tiếu Tĩnh càng nói càng tức.
Tần Phong lại hiểu ra.
Không phải phụ thân Tiếu Tĩnh không muốn Tiếu Tĩnh trở thành Cổ võ giả, mà là sợ nuôi không nổi.
Nhà Tiếu Tĩnh nghèo đến mức ba bữa cơm ăn không đủ no, hai đệ đệ lại ở độ tuổi ăn nhiều, Tiếu Tĩnh gầy như vậy cũng không phải không có nguyên nhân.
Bây giờ, sao có thể lãng phí tiền vì để Tiếu Tĩnh trở thành Cổ võ giả chứ!
“Ngươi không phải nam nhân bà, ngươi chỉ quá tài giỏi!” Tần Phong thản nhiên nói: “Nếu ngươi muốn thì chiến đấu đi, tự nuôi bản thân, nếu phụ thân ngươi chỉ cần tám vạn tệ thôi, ngươi chuộc thân cho mình đi! Coi như hắn bán cho ngươi!”
Tiếu Tĩnh cắn răng gật đầu.
“Đúng vậy, ta phải kiếm tiền, cùng lắm thì chết thôi, nếu ta còn sống trở về, ta sẽ tự do!”
Đương nhiên, động lực này không kéo dài bao lâu, Tiếu Tĩnh lại thở dài.
Kiếm tiền đâu dễ dàng như vậy.
Tám vạn tệ, nếu ở trong căn cứ, thời gian một tháng nàng có đi là tiểu thư khu đèn đỏ cũng không kiếm được.
Huống chi, vẻ ngoài của nàng e rằng là cái loại không ai hỏi thăm đi!
Nhưng tầm mắt của nàng dừng trên người Tần Phong, lại khôi phục chút hy vọng.
Không phải muốn dựa vào Tần Phong, mà là sự thay đổi của Tần Phong thật sự quá lớn.
“Tần Phong, mấy ngày nay ngươi đang làm gì? Cảm giác thay đổi rất nhiều, hình như ngươi béo hơn rất nhiều!”
“Điều ta đang làm không phải ngươi cũng muốn làm sao?” Tần Phong trả lời, về phần béo mà Tiếu Tĩnh nói không bằng nói là cường tráng.
“Mấy ngày nay ngươi đều đi săn? Ngươi… Ngươi thức tỉnh dị năng sao?”
“Không có!” Tần Phong tiếp tục phủ nhận.
“Tần Phong, ngươi thật lợi hại!” Tiếu Tĩnh khâm phục từ tận đáy lòng, “Có lẽ đây là nguyên nhân khiến ngươi luôn đứng đầu trong khóa, sớm biết vậy, lúc trước ta nên đến lớp học chiến đấu nhiều hơn!”
Nhưng lớp học chiến đấu rất tốn thể lực, Tiếu Tĩnh đã từng ngất xỉu vì đến lớp học chiến đấu vận động, sau đó cũng rất ít rèn luyện nữa.
“Hiện tại học vẫn kịp!”
Tần Phong không biết trước khi hắn sống lại Tiếu Tĩnh đã trải qua những gì, nhưng hướng đi của nàng thành công, e rằng cũng được rèn luyện ra từ thời khắc sinh tử.
“Ríu rít!” Dường như thời gian ở trong balo quá dài, Tiểu Bạch không nhịn được thò đầu ra từ trong balo.
Tiếu Tĩnh lập tức bị sự xuất hiện của Tiểu Bạch hấp dẫn tầm mắt.
“Đây là cái gì? Thật đáng yêu!” Tiếu Tĩnh không nhịn được muốn đưa tay sờ.
“Chi!” Tiểu Bạch lộ ra hàm răng non nớt, tỏ ra đầy địch ý với Tiếu Tĩnh.
Tần Phong cũng hơi bất ngờ nhưng vẫn đưa tay vuốt ve một chút.
“Không có việc gì, nàng là đồng bạn!”
Đôi mắt đen như mực của Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Tiếu Tĩnh, dường như rất khó chịu vì mình có một đồng bạn yếu như vậy.
Nhưng chẳng mấy chốc nó đã không quan tâm nữa.
“Ríu rít!” Tiểu Bạch lộ ra vẻ cảnh giác, nhìn về một phương hướng.
Tần Phong hơi bất ngờ, không ngờ lòng cảnh giác của Tiểu Bạch lại mạnh như thế.
Tiểu Bạch tung người lên nhảy ra khỏi balo tác chiến, tốc độ cực nhanh, chỉ cảm thấy một ánh sáng trắng lóe lên, tầm mắt người thường đã không bắt được bóng dáng của nó.
“Tiểu Bạch!” Tần Phong lập tức trở nên căng thẳng, xua tay, trực tiếp lấy ra súng năng lượng nhắm vào vị trí kia.
Nơi đó có một con Tuyến xà!
To cỡ cổ tay, dài đến ba mét, một vật nhỏ như Tiểu Bạch, đối phương có thể một ngụm nuốt mất.
“Vèo!” Tuyến xà tiến hành công kích, cắn về phía Tiểu Bạch.
Tần Phong không chút do dự, đưa tay bắn một phát.
“Xùy!”
Viên đạn bộc phát ra năng lượng mạnh im hơi lặng tiếng, gần như là một tia sáng đánh xuyên qua đầu Tuyến xà.
Nhưng trước lúc này Tiểu Bạch đã biến mất ngay tại chỗ.
“Thuấn di!” Tần Phong trơ mắt nhìn Tiểu Bạch sử dụng năng lượng như vậy, da lông màu trắng mang theo ánh sáng bạc, nghĩ cũng biết đây là ký hiệu phù văn nguyên tố không gian.
Chỉ có dị thú đặc thù mới có được hệ không gian, thậm chí trong dị năng mà nhân loại thức tỉnh cũng không bao gồm hệ không gian, nên càng có vẻ trân quý hơn.
Chương 25:Nướng rắn dã ngoại (2)
Không ngờ Tiểu Bạch lại thức tỉnh năng lực như vậy.
Nhưng nghĩ đến thông đạo không gian lúc Tiểu Bạch xuất hiện, có lẽ đây là năng lực của mẫu thân Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lại là dị thú không gian sao?
Thật sự khiến Tần Phong quá bất ngờ.
“Chi!” Tiểu Bạch xuất hiện trong không gian, thấy Tuyến xà đã tử vong lập tức tỏ ra bất mãn, nó nhảy nhót xung quanh Tuyến xà mấy lần như không tìm được thứ mình thích, hoặc là Tuyến xà quá lớn khiến Tiểu Bạch căn bản không thể hạ miệng được.
“Quá nguy hiểm!” Tần Phong trách móc, giọng điệu không tốt lắm, đôi mắt đen láy như lưu ly của Tiểu Bạch bao phủ một lớp sương mù, uất ức cúi đầu.
“Được được!” Tần Phong không nhịn được sờ trán Tiểu Bạch, sau đó cầm dao găm bước tới phân chia Tuyến xà.
Lần này hắn mang theo rất nhiều túi, phân giải răng độc, cất mật rắn vào trong bình, lột da rắn cất đi.
“Ngươi có sợ rắn không?” Tần Phong mở miệng nói.
Thật ra chân Tiếu Tĩnh đã run rẩy, nhưng Tần Phong nói như vậy khiến Tiếu Tĩnh gần như nghiến răng nói theo bản năng: “Không sợ!”
Tần Phong gật đầu nhìn quanh một chút, mang theo xác Tuyến xà đến một phương hướng khác.
Tiếu Tĩnh đuổi theo hắn, hoàn toàn không biết Tần Phong muốn làm gì.
Tần Phong chặt xác Tuyến xà, dùng mũi tên xâu thành một chuỗi, trực tiếp đốt một cái dầu than lửa.
Than lửa lập tức bùng lên ngọn lửa to bằng chậu rửa mặt trẻ con, Tần Phong cầm chạc cây bên cạnh dựng lên để nướng thịt rắn.
Chẳng mấy chốc, hương thơm thịt rắn tỏa ra.
“Ừng ực!”
Tiếu Tĩnh chật vật nuốt nước bọt, sáng nay nàng còn chưa ăn cơm
“Ăn chút đi!” Tần Phong đưa cho Tiếu Tĩnh một xiên, lại nướng thêm một xiên thịt rắn, dù sao Tuyến xà rất lớn đủ cho một người ăn no nê.
“Cảm ơn!” Tiếu Tĩnh cũng không khách sáo, nhận lấy bắt đầu ăn.
“Ăn nhiều một chút, thứ này có thể tăng thể chất, nếu ngươi muốn chiến đấu không thể thiếu thể lực.”
“Ừ ừ!” Tiếu Tĩnh ăn càng nhanh hơn.
Chất thịt của Tuyến xà rất ngon, hơn nữa ăn vào dạ dày ấm áp, cũng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, Tiếu Tĩnh thật sự cảm thấy cả người tràn đầy lực lượng.
Nàng còn đang trong thời kỳ thức tỉnh, mấy ngày nay chẳng những không rèn luyện mà đồ ăn cũng không ngon miệng gì, thịt rắn vừa vào dạ dày lập tức bị phân hóa thành năng lượng, như muốn bổ sung tổn thất nhiều năm của nàng.
“Chi!” Tiểu Bạch lại kêu lên.
“Kêu nhỏ chút!” Tần Phong giơ nỏ tay lên, cùm cụp một cái đã đeo tên nỏ.
Tiếu Tĩnh trợn to mắt nhìn quanh, ba con Tuyến xà đang xoay xung quanh, bò về phía bọn họ.
“Đúng rồi, sau này ngươi đi một mình đừng nướng rắn ở dã ngoại!”
Tần Phong nhắc nhở, Tiếu Tĩnh chật vật nuốt xuống một miếng thịt, trong tay nắm một cây cốt thép.
Nàng đột nhiên nhớ đến lúc học tập kiến thức sinh tồn dã ngoại ở học viện trung đẳng có một điều, dù thịt rắn ăn ngon cũng không được nướng ở dã ngoại, mùi hương sẽ lan ra một cây số, tất cả loài rắn sẽ đến theo mùi hương.
Một cây số xung quanh khu vực gieo trồng sẽ có bao nhiêu Tuyến xà?
Nghĩ đến đây, Tiếu Tĩnh sợ đến nổi da gà, nàng nhìn về phía Tần Phong cảm giác đối phương điên rồi.
Tất nhiên Tần Phong không điên.
Vùng dã ngoại gần Thừa Dương thị đã được coi là nửa khu vực an toàn, tiến hành đi săn ở chỗ như vậy muốn tìm con mồi để chiến đấu cũng khó khăn, vậy trực tiếp dùng cách đơn giản nhất không phải càng tốt hơn sao.
Huống chi, hắn đang muốn thử uy lực của Hấp Tinh quyết một chút.
Thật ra Tuyến xà cũng không dễ đánh giết, sinh mệnh lực của thứ này cực mạnh nhưng có mạnh hơn cũng khó tránh khỏi mũi tên chuẩn xác của Tần Phong.
“Vèo!”
“Vèo!”
“Vèo!”
Tần Phong ấn cò súng của tên nỏ trong tay, mũi tên bay đi bắn thẳng vào đầu Tuyến xà, ba con Tuyến xà kia bị đóng đinh trên mặt đất.
Tuyến xà giãy giụa thân thể nhưng chẳng mấy chốc đã mất sức lực, Tần Phong dùng cách giống như vậy lại bắn chết hai con khác.
Tiếu Tĩnh nhìn động tác của Tần Phong chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy, trong lòng càng khâm phục hơn.
Tiếu Tĩnh rút con dao găm trên giày đi núi ra, trực tiếp ném đến.
“Cho ngươi con dao găm này, chút nữa ngươi phân giải bọn nó thu thập tài liệu giống như ta vừa làm!”
“Ừm!” Tất nhiên Tiếu Tĩnh cũng cảm thấy thanh cốt thép trước đó của mình quá trẻ con, vội vàng nắm lấy dao găm, ba con rắn đã dừng co giật, nàng kéo đến giơ tay chém xuống, thu thập toàn bộ tài liệu có thể sử dụng.
Tiếu Tĩnh thật sự tài giỏi, dù nàng chưa từng giết Tuyến xà nhưng làm đồ ăn lại là người lành nghề.
“Đây đều là nguyên liệu nấu ăn, đều là nguyên liệu nấu ăn!” Tiếu Tĩnh tự an ủi mình, ra tay càng không chút do dự.
Tần Phong nhìn dáng vẻ của nàng cũng vừa ý gật đầu, nghiêm túc đối phó với nguy hiểm sắp xuất hiện.
“Ríu rít!”
Tiểu Bạch lại kêu lên.
“Xùy…”
Tuyến xà lại bò đến, trong đôi mắt dọc mang theo sát khí lạnh lẽo, máu tươi nơi này kích thích bọn chúng, sau khi thấy Tần Phong lập tức nâng nửa người lên, nhào về phía Tần Phong như đang nhảy.
Tốc độ của Tần Phong càng nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đóng đinh những con Tuyến xà này trên mặt đất.
Chỉ có điều mũi tên của Tần Phong cũng không có bao nhiêu, chỉ mang theo hơn ba mươi cái mà thôi.
Dần dần, Tuyến xà càng ngày càng nhiều, Tần Phong chỉ dùng tên nỏ đã không đánh giết nổi nữa.
Chương 26:Ngươi thức tỉnh
“Làm sao bây giờ? Tần Phong, có rút lui không?” Tiếu Tĩnh đã vô cùng bận rộn, nhưng góp nhặt một đống lớn đồ vật khiến Tiếu Tĩnh cảm thấy hôm nay thu hoạch rất nhiều.
Tần Phong không nói gì, trực tiếp ném tên nỏ xuống.
Lúc này, trong tầm mắt của hắn đã xuất hiện tám con Tuyến xà.
Tần Phong dồn khí vào đan điền, trải qua vài ngày tu luyện nội lực của hắn đã xuất hiện một tia.
Nếu chỉ tu luyện Hấp Tinh quyết từng bước một hấp thu linh khí thiên địa, tiến độ giống với công pháp cấp A, tuyệt đối không có hiệu quả nhanh chóng bằng hấp thu nội lực của nhân loại.
Nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.
Tần Phong đột nhiên đánh ra một chưởng.
“Hấp Tinh chưởng!”
Trong Hấp Tinh quyết có kèm theo Hấp Tinh chưởng, trực tiếp thu nạp những con Tuyến xà trên mặt đất.
Nhưng điều này cũng không quan trọng, Hấp Tinh kèm theo một loại lực hút, đồng thời với lực hút cũng có thể sinh trưởng một loại sức đẩy.
Hai loại sức mạnh hoàn toàn có thể hình thánh xoắn giết.
Tần Phong đánh một chưởng qua, toàn bộ tám con Tuyến xà bị rút ra khỏi mặt đất, chưởng phong đảo qua, ngay sau đó Tuyến xà trực tiếp nổ vỡ từ giữa.
Máu tươi phun ra khiến Tiếu Tĩnh hoàn toàn sợ ngây người.
Tần Phong nhanh chóng hấp thu năng lượng của Tuyến xà vào trong cơ thể, tăng cường lực lượng cho bản thân, tốc độ cũng đang nhanh chóng tăng lên.
Không chỉ như thế, Tần Phong cũng cảm thấy nội lực đang nhanh chóng khôi phục.
“Quả nhiên, dị năng thôn phệ của ta cũng có ích cho môn công pháp này!” Tần Phong hoàn toàn yên tâm.
Nhưng sau lần này sắc trời cũng dần tối, hơn nữa xung quanh cũng không có Tuyến xà công kích nữa.
“Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi!”
Tần Phong biết Tuyến xà trong phạm vi khoảng một cây số đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Khuôn mặt Tiếu Tĩnh hồng hào, gật đầu đóng gói đồ đạc.
Vội vàng tính toán một chút, hôm nay bọn họ giết 43 con Tuyến xà, một xấp da rắn thật dày gần như chất đầy cái túi mà Tần Phong mang đến, trong balo tác chiến cũng toàn là mật rắn và răng rắn.
Về phần thịt rắn, Tần Phong không định mang theo.
“Đây là phần của ngươi!” Tần Phong lấy ra tài liệu ba con Tuyến xà đưa cho Tiếu Tĩnh.
Tiếu Tĩnh ngẩn người cũng không từ chối, ngược lại dò hỏi: “Những thứ này có thể đổi được bao nhiêu tiền?”
Tần Phong tính toán một chút, nói: “Một vạn tệ đi!”
Đôi mắt Tiếu Tĩnh lập tức trợn tròn.
Nói cách khác, nếu đi theo Tần Phong tám ngày, nàng có thể kiếm được tám vạn tệ.
“Ngày mai ngươi lại đến chứ?” Tiếu Tĩnh cảm thấy mình hơi không biết xấu hổ nhưng vẫn đỏ mặt hỏi.
“Đương nhiên, hôm nay chúng ta phải ở trong lều vải ở khu gieo trồng, nếu không đi qua đi lại quá rắc rối, đi thôi!”
Tần Phong đeo túi da rắn ở trên lưng lại đeo theo balo tác chiến cỡ nhỏ, Tiểu Bạch lập tức nhảy vào, còn ghét bỏ đá văng đống bình bình lọ lọ kia.
“Ríu rít!” Tiểu Bạch bất mãn nhảy ra, trực tiếp chạy đến trên vai Tần Phong.
Tần Phong cưng chiều vuốt ve Tiểu Bạch.
“Chút nữa nhớ phải chui vào, đừng để người khác thấy.”
“Chi!”
Tần Phong đã bắt đầu bước đi.
Tiếu Tĩnh lại nhìn hiện trường chiến đấu tanh máu xung quanh một chút, hô lên một tiếng.
“Tần Phong, những thịt rắn này thì sao? Không mang đi sao?”
“Quá nặng!”
Bọn họ không phải một đội ngũ lại có thành quả chiến đấu một đội ngũ, người ta đều là chiến lợi phẩm không đủ chia, Tần Phong thì hay lắm, dư thừa đến căn bản không mang theo nổi.
Tiếu Tĩnh thấy đống thịt rắn này đều là tiền trắng bóng!
Bây giờ người tầng dưới chót trong căn cứ cũng không ăn nổi loại thịt có phẩm chất cao như vậy, một kg khoảng hơn một trăm, một con Tuyến xà có thể đến hai ngàn Trung Hoa tệ, đây đã là thu nhập một tháng của phụ mẫu Tiếu Tĩnh.
Tiếu Tĩnh cắn răng nhét một con vào trong balo của mình, Tuyến xà cũng rất to lớn, một con đã lấp đầy cái balo không tính là nhỏ của nàng.
Nàng lại cắn răng vác hai con Tuyến xà trên vai, mặc kệ máu chảy và vết bẩn đi theo Tần Phong.
Tần Phong không nhắc nhở Tiếu Tĩnh, cũng dung túng Tiếu Tĩnh khiêng đi.
Tất nhiên Tần Phong bước đi rất nhẹ nhàng, đồ hắn mang theo cũng không nặng, Tiếu Tĩnh lại đi chưa đến mười phút đã bắt đầu thở dốc, lực lượng cả người cũng nhanh chóng xói mòn.
Nhưng nàng không nói lời nào chỉ cố gắng bước đi, càng không mở miệng nhờ Tần Phong giúp đỡ.
Đi khoảng mười lăm phút, Tiếu Tĩnh đã choáng đầu hoa mắt, cơ bắp đau nhức, hơn nữa dạ dày trống trơn lại đói bụng.
“Chịu đựng, chỉ cần kiên trì chút nữa.”
Tiếu Tĩnh dứt khoát cắn một miếng thịt rắn sống, nhai mấy cái rồi nuốt xuống, dạ dày ấm áp khiến trên người cũng có thêm sức lực.
Tần Phong hơi giật mình nhìn Tiếu Tĩnh, không ngờ đối phương lại đã thức tỉnh thể chất cổ võ.
Sau khi tiêm thuốc thức tỉnh, ngoại trừ Dị năng giả còn thức tỉnh thể phách, gia tăng thể chất, tốc độ, lực lượng đặc tính bên ngoài của bản thân.
Tất nhiên loại này có tỷ lệ thức tỉnh cao hơn Dị năng giả rất nhiều nhưng cũng rất hiếm có, tỷ lệ thức tỉnh khoảng một phần mười.
Đời trước Tiếu Tĩnh chỉ gặp Tiếu Tĩnh một lần cũng không hiểu rõ ràng, bây giờ cũng có thể nghĩ ra Tiếu Tĩnh dựa vào cái này để rời khỏi thung lũng.
“Ăn nhiều chút, chịu đựng!” Tần Phong lấy ra da găm cắt một miếng thịt, thuận tiện cho Tiếu Tĩnh nhai.
“Ta, hình như lực lượng của ta lớn hơn rất nhiều!” Tiếu Tĩnh hơi nghi ngờ nhưng vẫn nghe lời Tần Phong, chịu đựng cảm giác ghê tởm vì thịt rắn chưa chín tiếp tục cắn xé, nuốt từng miếng một, dạ dày như một cái động không đáy hấp thu những năng lượng này.
Chương 27:Khế ước với Tiểu Bạch
“Ngươi đã thức tỉnh.” Tần Phong nở nụ cười thản nhiên.
Sự thức tỉnh của Tiếu Tĩnh thuộc về thức tỉnh tự nhiên, điều này hoàn toàn dựa vào vận khí, căn bản không có bất kỳ lý lẽ gì để nói.
Bây giờ Chu Hạo đang rèn luyện ở nhà, lại có thuốc cường hóa cấp G, kết quả vẫn chỉ tăng lên một chút xíu thể chất, vẫn chưa thức tỉnh thể chất cổ võ!
“Ta, ta thức tỉnh rồi sao?” Tiếu Tĩnh hoàn toàn không ngờ, nhưng nàng cẩn thận cảm nhận bản thân, ba con Tuyến xà này nặng 60kg nhưng nàng càng ngày càng thấy nhẹ, đây không phải thức tỉnh thì là cái gì?
“Ta thức tỉnh, ta thật sự, đã thức tỉnh…” Tiếu Tĩnh chỉ cảm thấy muốn rơi nước mắt,
Thức tỉnh có nghĩa nàng càng có thêm một phần lực lượng với trận chiến tương lai.
“Đi thôi, trời sắp tối rồi!”
“Ừm ừm!”
Hai người tăng nhanh tốc độ, Tiếu Tĩnh vừa ăn thịt rắn vừa đi về phía trước, chờ đến căn cứ Tiếu Tĩnh đã rất thoải mái.
Binh sĩ trông coi bất ngờ nhìn hai người, sau khi thấy Tiếu Tĩnh lại càng giật mình hơn.
“Hừ!” Tiếu Tĩnh hất cằm lên, vác thịt rắn đi chậm lại như đang khoe khoang.
Nhưng sau khi binh sĩ kia giật mình cũng chỉ cười nhạt một tiếng, không nói gì mà thổi còi tiến hành tập hợp.
Tiếu Tĩnh cảm thấy như đấm một cái vào bông.
Màn đêm buông xuống, phần lớn nhân viên chiến đấu đã trở về nhưng có khả năng một vài người đã ngủ lại dã ngoại.
“Đóng cửa!”
“Vâng, đội trưởng!”
“Tập hợp!”
Các binh sĩ bắt đầu di chuyển.
“Hắn là đội trưởng?” Tiếu Tĩnh nhìn binh sĩ kia càng cảm thấy căm tức.
“Đi!” Tần Phong nói một tiếng, dẫn theo Tiếu Tĩnh đến trạm thu mua.
Vì đánh chết giống loại đặc thù được căn cứ đánh dấu nên có phần thưởng ngoài định mức, lại nói phần thưởng một con chỉ có 1000 tệ nhưng nhiều như vậy cũng là bốn vạn tệ.
Cộng thêm tiền nguyên vật liệu, lần này Tần Phong ra tay kiếm lời 24 vạn.
Đời trước Tần Phong đã là thân phận Cổ võ giả cấp A, mỗi lần giết sinh vật cỡ lớn, động một tí là vài tỷ, số tiền này chỉ là một con số rất nhỏ với hắn.
Thế nhưng, đối với Tiếu Tĩnh lại là rất lớn, ba bộ tài liệu của nàng cộng lại đạt được một vạn tám.
Bán thịt rắn của hai con rắn lại đổi được hơn bốn nghìn.
“Tần Phong, cảm ơn ngươi!”
“Hôm nay ngươi đã nói cảm ơn đủ nhiều!”
Tần Phong cũng hơi bất đắc dĩ, hắn chỉ muốn báo ơn mà thôi, hiện tại lại khiến Tiếu Tĩnh mang ơn đội nghĩa với mình.
“Lần này để ta nấu cơm đi! Báo đáp ơn tái tạo của ngươi.”
Tiếu Tĩnh cũng không phải một người chỉ biết nói ngoài miệng, phát huy ra trù nghệ tốt nhất của mình làm một bữa tiệc thịt rắn, Tần Phong ăn đến khen không dứt miệng.
Không chỉ như thế, Tiếu Tĩnh còn lấy một bát thịt rắn hối lộ cho đội trưởng binh sĩ trước đó, ngày mai xuất phát bọn họ sẽ mượn một chiếc xe của bọn họ, chỉ cần không mất thì không cần tốn tiền.
Đương nhiên, không ai dám trộm xe của quân đội.
Lúc này Tần Phong đã hơi khâm phục Tiếu Tĩnh!
Màn đêm hoàn toàn buông xuống, trong khu trồng trọt lại náo nhiệt, có người khoác lác về lực chiến đấu của mình, có người oán trách thu nhập hôm nay, cũng có vài đội ngũ im lặng, rất hiển nhiên bọn họ đã mất đi rất nhiều trong một ngày chiến đấu
Các binh sĩ cũng không rảnh rỗi, vẫn phải tiến hành huấn luyện và diễn võ trong nội bộ quân đội, Tiếu Tĩnh nhìn một chút kết quả lại chạy theo luyện tập.
Tần Phong cũng không tham gia mà vào trong lều vải nghỉ ngơi, nói là nghỉ ngơi trên thực tế đang tiến hành tu luyện Minh tưởng thuật và Hấp Tinh quyết.
Nhưng trước lúc đó hắn còn có một chuyện phải làm.
Không gian trong lều vải không lớn, lúc này Tiểu Bạch lanh lợi như tràn ngập tò mò với tất cả mọi thứ.
“Tiểu Bạch, đừng lộn xộn!”
Tần Phong bắt lấy Tiểu Bạch.
Đôi mắt như lưu ly của Tiểu Bạch nhìn Tần Phong, không hiểu cho lắm.
Dường như Tần Phong cũng đang do dự, lúc đầu hắn nghĩ chờ Tiểu Bạch lớn hơn chút, thực lực mạnh hơn chút lại tiến hành khế ước, nhưng năng lực của Tiểu Bạch lại khiến hắn cảm thấy tốt nhất nên ký kết khế ước ngay bây giờ.
Hệ không gian không thuộc về mười loại dị năng lớn, quá thần bí, là căn nguyên hủy diệt tất cả, lại khiến người ta đầy bất ngờ và hy vọng!
“Sau này ngươi đi theo ta, ta sẽ coi ngươi là nô bộc, chúng ta chỉ là đồng bọn!”
Trước khi sống lại trời đất xui khiến cứu mạng mình, Tần Phong cũng không để Tiểu Bạch đánh đổi mạng sống vì mình nữa.
Chỉ cần hắn còn sống một ngày sẽ không vứt bỏ Tiểu Bạch.
Những người phản bội kia sẽ không khiến hắn trở nên vặn vẹo, trở nên hận đời.
Hắn không phải thánh phụ nhưng cũng không máu lạnh.
“Đừng từ chối, ta sẽ không tổn thương ngươi!”
Tần Phong suy nghĩ lại cắn nát đầu lưỡi, cơn đau đớn dữ dội truyền đến khiến ý thức lực của hắn càng thêm tập trung, chẳng mấy chốc giọt máu tươi này đã trôi nổi lên theo ý thức lực, trôi về phía Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm giọt máu này đầy tò mò.
Theo giọt máu này càng ngày càng gần, đôi mắt Tiểu Bạch cũng không tự chủ được biến thành mắt lé, trông ngốc nghếch đáng yêu.
Tần Phong suýt thì bật cười.
Cũng may ý thức lực nhanh chóng rơi vào mi tâm của Tiểu Bạch, hòa tan vào đó, Tần Phong cảm giác đã chạm đến linh hồn của Tiểu Bạch.
Sau đó, giọt máu tươi này tự nhiên hòa vào linh hồn, tạo thành một khế ước.
Từ đầu đến cuối Tiểu Bạch đều không phản kháng, rất ngoan ngoãn.
Chương 28:Mai phục
Có lẽ ở trong ý thức của nó, Tần Phong sẽ không tổn thương nó!
Thuận lợi hoàn thành khế ước, Tần Phong cũng biết được rất nhiều việc về Tiểu Bạch.
Cũng may, điều khiến hắn thở phào là Tiểu Bạch thật sự không phải chó, mà là một loại cáo.
Một loại Cửu vĩ hồ có huyết thống rất cường đại, còn là Ngân hồ số lượng cực kỳ ít ỏi, có thể khống chế dị năng không gian.
Thậm chí, hiện tại Tần Phong có thể từ ý thức lực cảm giác được Tiểu Bạch bẩm sinh đã nắm giữ một không gian kích cỡ một mét, không gian này rất ổn định có thể cất giữ đồ vật, gần như tương đương với Không gian trụy.
Chỉ một năng lực như vậy cũng đủ khiến giá trị của bản thân Tiểu Bạch tăng vọt, thậm chí khiến rất nhiều người cướp đoạt.
“Sau này cố gắng ít dùng dị năng không gian đi, ngươi còn nhỏ, chú ý bảo vệ bản thân!”
Tần Phong sờ trán Tiểu Bạch, có lẽ vì khế ước nên sự ỷ lại của Tiểu Bạch với Tần Phong càng rõ ràng hơn, Tần Phong cũng có thể cảm ứng được một số suy nghĩ của Tiểu Bạch.
“Ríu rít!” Tiểu Bạch nhanh chóng đồng ý, trong tầm mắt của nó tất cả đều mới lạ, lời nói của Tần Phong cũng là dạy bảo, nó sẽ không vi phạm.
Tần Phong vuốt ve lông tơ của nó một chút, lúc này mới ngồi xếp bằng tu luyện Minh tưởng thuật và Hấp Tinh quyết.
Mấy ngày sau đó Tần Phong và Tiếu Tĩnh đều ra ngoài đi săn, vì Tiếu Tĩnh đã thức tỉnh dị năng cũng không chỉ thu thập tài liệu da mỏng nữa, mà đã bắt đầu tham gia chiến đấu.
Tuy liên tục mạo hiểm nhưng Tiếu Tĩnh vẫn kiên trì chống đỡ, vì thế bắp chân của nàng suýt bị đâm xuyên qua, trên người cũng có thêm một vài vết cào vết đụng.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến tình hình, trong vòng vài ngày Tiếu Tĩnh đã tích lũy đủ tám vạn tệ, không chỉ thế còn có thể ra rất nhiều.
Nàng cũng không giữ lại tiền mà đổi quần áo tác chiến còn có một thanh trọng kiếm, tuy còn chưa có nội công của cổ võ giúp đỡ lại đã mạnh mẽ đầy lực lượng.
Thật ra trong khu trồng trọt có rất nhiều người hơi đỏ mắt nhìn thành quả chiến đấu của Tần Phong và Tiếu Tĩnh, nhưng sau khi được chứng kiến trận chiến của hai người họ, một vài người lại nhượng bộ lui binh.
Hai người bọn họ đang liều mạng để chiến đấu.
Đương nhiên, bọn họ không biết cách tự tìm đường chết mà bọn họ đang nghĩ, lại chỉ là trò trẻ con trong mắt Tần Phong mà thôi.
Lực lượng trên nhục thể của Tần Phong đã đạt tới đoạn G3, nhưng Hấp Tinh quyết lại có thể bộc phát ra công kích gấp mười lần, những Tuyến xà này chỉ là gà đất chó sành.
Sau khi Tiếu Tĩnh thức tỉnh, lực lượng cũng nhanh chóng tăng trưởng.
Đương nhiên, dù là tốc độ, năng lực phản ứng hay kinh nghiệm chiến đấu, Tiếu Tĩnh đều kém hơn rất nhiều, nhưng một mình đi ra ngoài giết hung thú đã không thành vấn đề.
Nghe lời nói của Tần Phong, Tiếu Tĩnh cũng hơi ngạc nhiên nhưng nàng cũng không phải người tham lam, trên mặt đất đã có hơn ba mươi bộ xác Tuyến xà, Tiếu Tĩnh cũng gật đầu: “Được!”
Tiếu Tĩnh lấy ra dây thừng cột những con Tuyến xà kia lại, kéo về phía trước, tất nhiên Tần Phong cũng mang đi một nhóm, mượn được xe của quân đội nên hai người cũng không cần phân giải ở dã ngoại, trực tiếp mang hết về là được.
Nhưng lúc cách xe khoảng trăm mét, ánh mắt Tần Phong trở lên lạnh lùng.
“Chi!” Thừa Bắc kêu lên một tiếng, trong tiếng kêu đầy ý uy hiếp, tức giận và sát khí.
Tần Phong buông Tuyến xà và balo tác chiến xuống.
“Sao thế?” Tiếu Tĩnh không rõ cho lắm.
“Nhưng đứng chờ ở đó, đừng đến đây!” Bóng dáng của Tần Phong đột nhiên biến mất.
Hoặc phải nói cả người hắn biến thành một mảnh bóng mờ màu xám, trốn dưới cái bóng của cây cối núi đá khiến người ta không nhìn thấy.
Dù là Tiếu Tĩnh cũng không thấy Tần Phong biến mất như thế nào.
Đây là lúc trước Tần Phong hấp thu một vài phù văn nguyên tố màu xám, xuất hiện dị năng thứ hai.
Tần Phong lấy tốc độ cực nhanh lướt qua trăm mét, lúc đến gần xe thật sự thấy có người mai phục trong bụi cỏ.
Thậm chí có một người cầm súng chặn đường cách trăm thước.
Lúc này, Tần Phong đã tiếp cận một người trong đó, đối phương nằm bò trong bãi cỏ dường như cũng cảm thấy buồn bực, đang kết nối thiết bị thông tin nói chuyện.
“Lão đại, chúng ta phải chờ đến khi nào, sao hai người kia còn chưa trở lại!”
Hiển nhiên trong máy bộ đàm còn có những người khác, có lẽ là vì xác định kẻ địch sẽ không xuất hiện, máy truyền tin của hắn ta chỉ điều chỉnh rất nhỏ lại không thay đổi hệ thống.
“Hôm nay trời sẽ mưa, chắc hai người kia sẽ về sớm, vận khí của chúng ta không tệ lại gặp được hai con dê béo!”
Giọng nói tham lam truyền đến, Tần Phong đã xác định những người này đang nhắm vào mình.
Chỉ không biết bọn họ muốn ăn cướp một lần, hay là muốn giết người diệt khẩu.
Dù như thế nào đều là việc mà Tần Phong không chấp nhận được.
“Lão đại, làm vậy có phải không tốt lắm không, gần đây hai người kia đã có số hiệu trong căn cứ! Đặc biệt là nữ nhân đó, hiện tại khá thân thiết với Lý Văn!”
Lý Văn là đội trưởng binh sĩ khu vực trồng trọt.
“Chỉ là hai tên nhóc con còn chưa gia nhập năng lực giả mà thôi, giết cũng không có trách nhiệm gì, dã ngoại hoang vu ai phát hiện chứ!”
“Đúng, dựa vào cái gì ngày nào hai người bọn họ đều thu được nhiều chiến lợi phẩm như vậy, chúng ta liều sống liều chết cũng không mua được vũ khí tốt!”
Chương 29:Mai phục (2)
“Cướp của bọn chúng, lão tử sẽ đổi một nội công cấp F!”
Mấy người này đã nghĩ đến sau khi giết chết Tần Phong và Tiếu Tĩnh, bọn họ sẽ dùng tiền tài bất nghĩa đổi thứ gì.
Khuôn mặt Tần Phong càng lạnh lùng hơn, hắn cũng không xúc động xông lên mà lượn quanh nửa vòng, lần mò về phía tay bắn tỉa cách mình xa nhất.
Thương giới giả hạ cấp không có sự uy hiếp quá lớn với hắn, dù sao bây giờ hắn có dị năng nhưng lại quá khó với Tiếu Tĩnh.
Thật ra lúc thực lực thấp, ưu thế của Thương giới giả đặc biệt rõ ràng, chỉ cần có một món vũ khí tốt.
E rằng tay súng bắn tỉa này là người nói muốn đổi vũ khí ở trong máy bộ đàm.
“Vèo!” Tần Phong nhảy lên gốc đại thủ, bàn tay mạnh mẽ lập tức bịt kín miệng của đối phương.
“Ưm!”
Tay bắn tỉa trợn to mắt lập tức giãy giụa, hắn ta hoàn toàn không người lại có người đánh lén hắn ta.
Thế nhưng điều này vô dụng!
“Răng rắc!”
Tần Phong đột nhiên vặn vẹo tay, hoàn toàn giết chết vương giả ẩn nấp trong bóng tối này.
Thậm chí, bốn người khác cũng không biết tình huống của đối phương.
Tần Phong yên lặng thả tay bắn tỉa này ở bên cạnh, cầm khẩu súng bắn tỉa kia híp mắt liếc nhìn khu vực ẩn nấp.
Sau đó, khóe miệng của hắn nở nụ cười khát máu, vị trí này không tệ.
Chẳng những có thể bắn đến vị trí của Tần Phong và Tiếu Tĩnh, càng có thể nhìn thấy vị trí của bốn người còn lại, có thể giúp đỡ bất cứ lúc nào.
Nhưng hiện tại đã trở thành lá bùa đòi mạng của những người kia.
Chẳng mấy chốc Tần Phong đã nhắm trúng mục tiêu, trong bốn người còn lại có hai tên Thương giới giả, hắn không chút do dự lựa chọn những người này.
“Ầm!”
Tiếng súng bắn tỉa hùng hậu trầm thấp vang lên, ngay sau đó một mảnh sương máu bùng lên sau gáy một tên Thương giới giả.
Chết!
Trong chốc lát, người còn sống lập tức bị dọa đến sợ hãi.
“Xảy ra chuyện gì? Lại tử, ngươi bắn lung tung cái quái gì thế!”
“Móa, lão tứ chết rồi, Lại tử giết lão tử!”
Lại là một tiếng kêu sợ hãi.
“Ầm!”
Lại một phát súng bắn ra, người vốn đang kêu lên sợ hãi cũng ngã xuống, hai người còn lại lập tức cảm thấy việc lớn không ổn.
“Không đúng, đây không phải Lại tử!”
“Cẩn thận, là kẻ địch.”
Hai người kia đều là Cổ võ giả, tốc độ của bọn họ cực nhanh thoát khỏi vị trí cũ, chạy về vị trí của tay bắn tỉa kia.
Bọn họ cũng tin tưởng trong lúc mình nhanh chóng vận động, đối phương không cách nào nhắm chuẩn bọn họ.
Tần Phong cũng không định tiếp tục nhắm bắn.
Ở bên khác, tất nhiên Tiếu Tĩnh cũng nghe thấy tiếng súng vang lên, trong lòng nặng nề thậm chí còn hơi bối rối, nàng đã quên lời nhắc nhở của Tần Phong, bước chân chạy về phía trước, trong tay nắm chặt vũ khí, trên mặt xuất hiện vẻ hung ác.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, nàng đã không còn là thiếu nữ vô tri, biết đã xảy ra chuyện gì.
Có người muốn cướp của bọn họ, dù là vì tiền hay vì cái gì khác, chỉ cần bọn họ dám ra tay thì Tiếu Tĩnh dám cá chết lưới rách với bọn họ.
Lúc này, Tần Phong đứng yên ổn dưới tàng cây, nhìn hai Cổ võ giả đến gần.
Người đi săn xung quanh căn cứ phần lớn đều là năng lực giả và Cổ võ giả cấp G, hai người kia một người đeo ký hiệu đoạn G3, một người là đoạn G5.
Nhưng đối với Tần Phong thì những người này căn bản không đáng chú ý.
Trải qua vài ngày săn bắt ở dã ngoại, thôn phệ năng lượng trong cơ thể sinh vật đã chết, Tần Phong đã đạt đến đoạn G3 từ lâu.
“Tiểu tử, đây đều là ngươi làm?” Thấy Tần Phong đứng ở chỗ này lại nhìn lên cây, đồng bọn của bọn họ đã sớm không có khí tức, vừa nhìn đã biết hai phát súng trước đó là ai bắn.
“Ngươi muốn chết!”
“Ta muốn chết? Đáng tiếc, lần này người chết không phải ta!” Tần Phong cười lạnh, trong mắt bắn ra sát khí.
“Hừ, chết cho lão tử!” Cổ võ giả đoạn G3 đột nhiên bộc phát, đánh tới một quyền.
Tần Phong cũng nghênh đón.
“Ầm!”
Hai nắm đấm đụng vào nhau nhưng Tần Phong không bị một quyền đánh bay ra ngoài như dự đoán của Cổ võ giả đoạn G3, ngược lại trên nắm đấm truyền đến lực lượng khổng lồ, khiến cổ tay của hắn ta không tự chủ được cong lại, sau đó răng rắc một tiếng.
Hấp Tinh quyết của Tần Phong bộc phát ra nội lực cơ sở, tuyệt đối không phải những công pháp sơ cấp này có thể sánh bằng.
Một Cổ võ giả đoạn G5 khác thấy tình huống như vậy cũng sợ hãi nhưng không lùi bước.
Có lẽ Tần Phong có thể đánh được một người, nhưng hắn ta thấy lại không thể là đối thủ của mình.
Dù sao người này đã hơn hai mươi tuổi, sau mấy năm nội công của hắn ta đã sơ khuy môn kính, nội lực như tơ, một năm tăng trưởng bốn tuyến, người này cũng có đủ bốn sợi tơ nội lực, nội lực của Tần Phong sao có thể tu luyện mạnh hơn hắn ta.
Thế là người này xông lên trước, đá Tần Phong bay ra ngoài không để hắn tiếp tục công kích Cổ võ giả đoạn G3 kia.
“Lại đến!”
Tần Phong không hề yếu thế thậm chí còn lấy một địch hai, tấn công về phía Cổ võ giả đoạn G5.
Hai người đều bạo phát ra lực chiến đấu cực mạnh, nội lực bao trùm thân thể va chạm vào nhau.
“Phanh phanh!”
“Oanh!”
Thân thể không ngừng va chạm khiến cả người đau đớn.
Thời gian Tần Phong tu luyện nội lực rất ngắn chỉ tầm mười ngày mà thôi, thậm chí còn chưa đến nửa tháng, cứng đối cứng với đối phương tiêu hao rất lớn.
Chương 30:Thử triều (1)
Vừa tu luyện nội công, nội lực như tơ, Tần Phong chỉ là một chút xíu sợi tơ nội lực, chiến đấu không đến năm phút.
Một người khác lại càng nhiều lực bền bỉ hơn Tần Phong.
“Ha ha, tiểu tử, ngươi không được đi!”
Cổ võ giả này mỉm cười dữ tợn, một Cổ võ giả đoạn G3 khác cũng lao lên, chỉ có điều đã đổi sang cái tay còn lại, trong tay cũng có thêm một con dao găm.
“Rốt cuộc là ai không được, vậy ta phải xem rồi!”
Tần Phong hóa quyền thành chưởng, trong lòng bàn tay đột nhiên truyền đến một luồng lực hút.
“Hấp Tinh!”
Trong chốc lát, xung quanh bộc phát một luồng khí tràng, Hấp Tinh quyết phát uy.
Dưới luồng khí tràng này, nội lực của hai Cổ võ giả trôi đi cực nhanh, gần như tạo thành một vòng xoáy tuôn về phía Tần Phong.
Tần Phong chỉ cảm thấy lúc này nội lực khô cạn trong đan điền bắt đầu tăng trưởng nhanh chóng, lúc đầu là từng tia nội lực lại không ngừng gia tăng, mở rộng dung lượng trong đan điền của hắn, sợi tơ vờn quanh trong đan điền nhanh chóng gia tăng.
Hai sợi, ba sợi!
“Không!” Cổ võ giả đoạn G3 điên cuồng giằng co nhưng chẳng mấy chốc đã không còn sức lực ngã xuống đất, trong cơ thể rống tuếch, cổ võ khổ luyện nhiều năm đã biến mất toàn bộ.
Một Cổ võ giả đoạn G5 khác lại mạnh hơn chút tránh được sự khống chế của Hấp Tinh, nhưng hơn phân nửa nội lực trong cơ thể đã biến mất, ngược lại Tần Phong được tăng trưởng lên.
Này lên kia xuống, Tần Phong lại tấn công mạnh mẽ.
“Hiện tại rốt cuộc là ai không được?”
“Ngươi dừng tay!” Cổ võ giả đoạn G5 hoảng sợ, “Chúng ta không làm gì ngươi, ngươi đã giết ba người của chúng ta, chúng ta coi như chưa xảy ra chuyện gì!”
“Vậy à…”
Giọng điệu của Tần Phong như đang do dự.
Trong mắt Cổ võ giả đoạn G5 này lập tức dâng lên hy vọng, nhưng ngay sau đó một bàn tay đã đặt vào đan điền của hắn ta.
“Đáng tiếc, ta cũng không phải newbie!”
Lời này dùng để lừa gạt một vài newbie còn được, lừa gạt Tần Phong thật sự buồn cười.
Hấp Tinh quyết lại bộc phát, hấp thu khoảng cách gần, một đợt nội lực mãnh liệt được hút vào trong cơ thể Tần Phong.
Nhưng nội lực của Tần Phong cũng chỉ tăng lên hai sợi tơ đã dừng hấp thu, Cổ võ giả đoạn G5 đã sắc mặt trắng bệch, mất đi lực lượng.
Đương nhiên, độ cường hóa thân thể của bọn họ còn được, nhưng nội lực sẽ phải bắt đầu luyện tập lại từ đầu.
Tiếu Tĩnh đã chạy đến, thấy Tần Phong lại đối mặt với hai tay già đời sinh tồn trong dã ngoại nhiều năm cũng không kém cỏi chút nào, trong mắt càng kính sợ hơn.
“Tần Phong, hai người kia phải làm sao bây giờ?”
Tiếu Tĩnh hơi không nỡ, bàn tay cầm súng của nàng đã bắt đầu run rẩy.
“Sớm muộn gì ngươi cũng phải làm quen với cuộc sống bây giờ!”
Giọng Tần Phong lạnh băng, bàn tay nâng lên chặt đứt cổ tên Cổ võ giả này.
“Răng rắc!”
Tiếng xương vỡ vụn khiến Tiếu Tĩnh run lên.
Tần Phong đã nhấc chân bước đi, Tiếu Tĩnh còn đứng tại chỗ cánh tay càng run rẩy hớn.
Trong lòng nàng cũng đang không ngừng giãy giụa, chém giết dã ngoại, thứ mà nhân loại gặp được sẽ càng tàn khốc hơn.
Không chỉ như thế, nếu hôm nay không giết chết những người này, sau khi bọn họ trở về chắc chắn phải chịu sự trả thù, hơn nữa rất có thể đối phương sẽ báo cáo bọn họ, dù sao những người này đều là năng lực giả đoạn G thông qua trong căn cứ.
Làm vậy sẽ phải ra tòa án, không ai muốn ngồi tù, ăn uống kham khổ lao động vất vả, còn làm bia đỡ đạn!
“Ầm!”
Ngay tại chỗ vang lên tiếng súng.
Chỉ chốc lát sau Tiếu Tĩnh đã đi theo Tần Phong, khuôn mặt của nàng căng cứng như đã trưởng thành rất nhiều trong vòng một đêm, trên người mang theo sát khí nhàn nhạt.
Tần Phong quay lại chỗ trước đó, Tiểu Bạch buồn bực ngán ngẩm liếm láp lông tóc trắng tinh của mình.
Tần Phong cầm đồ đạc lên lại nhìn sắc trời một chút, lúc này đã tối hơn vừa rồi một chút.
Chờ đến khi Tần Phong và Tiếu Tĩnh đặt đồ lên xe, xe quân đội bá đạo nghiền ép mặt đất cũ nát, Tần Phong cảm thấy khí tức xung quanh càng ngày càng nóng nảy đè nén.
Theo ánh sáng tối tăm, cảm giác của Tần Phong cũng rõ ràng hơn nhiều.
Xe chạy được năm phút, Tần Phong đột nhiên đạp mạnh chân ga.
“Gọi về khu trồng trọt, có khả năng sẽ bộc phát Thử triều!”
Tiếu Tĩnh ngạc nhiên sau đó trong lòng càng sợ hãi hơn, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết những đồng cỏ đó bị gió thổi hay thật sự có gì đó đang cuộn trào, trông đang điên cuồng chập chờn, loáng thoáng thấy sinh vật có kích cỡ như cánh tay của người trưởng thành xuất hiện.
Cự thử!
Chẳng lẽ sắp xảy ra Thử triều thật sao?
Dù có thật sự xảy ra hay không, Tiếu Tĩnh lập tức liên lạc với Lý Văn.
Trải qua những ngày gần đây, Tiếu Tĩnh đã không còn tức giận với vị đội trưởng ngăn cản nàng trước đó, ngược lại vô cùng khâm phục.
Chẳng mấy chốc nàng đã truyền tin tức về.
“Ngươi có thể chắc chắn sao? Thử triều không phải chuyện nhỏ!” Giọng điệu Lý Văn nặng nề.
“Ta… Ta không xác định!”
Tiếu Tĩnh chưa từng trải qua chuyện như vậy.
“Đưa cho ta!” Tần Phong kêu lên.
Tiếu Tĩnh ngạc nhiên, sau đó vội vàng đưa bộ đàm cho Tần Phong.
“Lý đội trưởng, chắc chắn Thử triều sẽ xảy ra vào lúc mưa to, số lượng ước tính từ một vạn đến ba vạn, là Thử triều cỡ nhỏ, để khu vực cẩn thận phòng ngự một chút, dù không xảy ra thì lúc trời mưa cũng phải cảnh giác một chút!”