[Dịch] Lục Địa Kiện Tiên
Tập 1: Anh Hùng Bàn Phím (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Anh Hùng Bàn Phím
Đau, toàn thân đều đau, trong mũi còn ngửi thấy một mùi khét lẹt. Chờ đã!
Tổ An nhớ lại vừa nãy mình vừa khẩu chiến một trận trên diễn đàn, cho dù bên ngoài giông tố mưa bão cũng không ảnh hưởng đến trạng thái của hắn chút nào, nước miếng tung toé như mưa, phím gõ tạch tạch khiến người người phải á khẩu… Ách, không đúng, đây gọi là lấy đức phục người.
Sau đó một tiếng sấm kịch liệt vang lên, tia chớp sáng bừng cả bầu trời, bên ngoài cửa sổ sáng lên một luồng ánh sáng mông lung màu đỏ, không trung biến ảo chập chờn.
Tổ An chỉ cảm thấy bên tai vang lên một tiếng rít thê lương, rất khó có thể dùng từ ngữ chuẩn xác để miêu tả loại cảm giác này, sau đó hắn nhìn thấy bàn phím trên mặt bàn từng chút một hóa thành tro bụi, tiếp đó là bàn tay hắn rồi đến cánh tay, từ từ lan lên cổ, sau đó hắn không biết gì nữa.
Chẳng lẽ bị sét đánh?
Thứ đó là cái gì? Thân là một vị anh hùng bàn phím, hắn đã từng xem qua bộ phim Người Hùng Tia Chớp, mạch não của hắn xưa nay đều rất bất bình thường, hiện tại trong lòng hắn không phải sợ hãi mà là một loại cảm giác hưng phấn, chẳng lẽ ta biến thành The Flash rồi?
Hắn cố gắng muốn mở to mắt, thế nhưng trước mắt lại là một mảnh hỗn độn, vốn không thể phân rõ trên dưới trái phải. Bỗng nhiên từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác nhoi nhói, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại… hắn cũng không biết là mắt mình nhìn thấy hay là trong đầu nhìn thấy.
Trong tay đột nhiên hiện ra một chiếc bàn phím, không khác gì loại bàn phím hắn dùng thường ngày, điểm khác biệt duy nhất chính là những con phím đều u ám, hắn cố gắng vươn tay ấn vào những con phím kia, đáng tiếc không thể ấn được một cái nào, dường như tất cả các con phím đều bị hàn cứng vào bàn phím.
– Danh xưng Anh Hùng Bàn Phím kết nối thành công, sau khi đạt được điều kiện tương ứng thì công năng sẽ tự động được mở khóa.
Một thanh âm lạnh như băng vang lên trong đầu, Tổ An giật mình, người ta đều là The Flash, Spider Man, Người Sắt, tên nào tên nấy đều vô cùng phong cách, tuy cái tên anh hùng bàn phím này khá phù hợp với mình, nhưng vì sao nghe vẫn cảm thấy không được tự nhiên như vậy?
– Mở khóa cần điều kiện gì?
Tổ An vội vàng hỏi.
– Thu thập 12 bộ bí điển trong 12 bí địa của thế giới này, mỗi bộ sẽ được khảm nạm theo thứ tự vào phím F1 đến F12. Mỗi khi thu thập được một bộ, sẽ mở khóa một công năng tương ứng.
Thanh âm lạnh như băng đáp.
Lúc này Tổ An mới chú ý tới từ F1 đến F12 trên bàn phím đều có khắc những hình ảnh cổ quái, hẳn tương ứng với 12 bộ bí điển.
– Chúc ngươi may mắn, anh hùng bàn phím!
Sau khi nói câu này, bàn phím trở nên mông lung rồi hóa thành một cái bóng mờ chui vào đầu ngón tay Tổ An, rồi biến mất không thấy gì nữa, Tổ An vội vàng truy vấn:
– Chờ một chút, 12 bí địa là cái gì, ta phải làm sao để tìm được những bí điển kia?
Đáng tiếc mặc kệ hắn kêu gào như thế nào, thanh âm lạnh như băng kia rốt cuộc không xuất hiện nữa, thậm chí ngay cả chiếc bàn phím thần bí cũng vô ảnh vô tung.
Tổ An nhịn không được muốn chửi thề, cái bàn phím khỉ gì thế, nhân vật chính nhà người ta đều có bàn tay vàng, vì sao đến lượt ta thì lại cần điều kiện mở khóa hà khắc như thế? Cái gì mà bí địa, nghe vào cũng đủ biết là nơi không dễ chọc, bí điển gì đó sao có thể tùy tiện lấy được? Còn đòi 12 bộ, mẹ nó đây không phải là đang chơi ta sao!
Lúc này xung quanh dần dần không còn là một mảnh hỗn độn nữa, trước mắt hắn dường như có ánh sáng tồn tại, bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng người nói chuyện:
– Kỳ quái, bầu trời đang trong xanh lại đột nhiên xuất hiện sấm sét, không có đạo lý.
– Khẳng định là hắn đã làm chuyện gì đó thương thiên hại lý nên ông trời mới ra tay trừng phạt.
– A, đây hình như là vị cô gia nổi danh phế vật của Sở gia mà, được vị Đại tiểu thư Sở gia xinh đẹp như tiên tử nhìn trúng đã rạng danh tổ tông, ai ngờ hắn còn không thỏa mãn, nghe nói tối hôm qua ngay đêm tân hôn mà hắn lại leo lên giường của Nhị tiểu thư Sở gia.
– Trời lạy, đây là muốn ăn sạch tỷ muội nhà người ta rồi?
– Hắc hắc hắc, tỷ phu nào mà không thích em vợ chứ?
– Đáng bị sét đánh!
– Đáng tiếc vị Đại tiểu thư Sở gia đẹp như tiên nữ kia, còn trẻ như vậy đã phải thủ tiết.
– Im đi, cẩn thận kẻo bị người của Sở gia nghe thấy, bọn họ đang lùng bắt tên súc sinh này khắp nơi đó.
Tổ An nghe được mà không hiểu ra sao, nói cái gì lung ta lung tung, thời buổi bây giờ thật là thoái hóa đạo đức, đám người này đứng bên cạnh ta nói huyên thuyên cũng không thấy ai chịu gọi một chiếc xe cứu thương, chờ sau khi ta tỉnh lại, nhất định sẽ bốc phốt lên internet cho thiên hạ vào phỉ nhổ loại người vô sỉ như các ngươi!
– Tránh ra tránh ra, người khám nghiệm tử thi tới.
Không biết là người nào rống lên một tiếng.
– Khám nghiệm tử thi?
Tổ An mộng bức, sao không gọi là bác sĩ pháp y, chẳng lẽ nơi này đang đóng phim cổ trang?
Chương 2: Gà Con Mổ Thóc
Rất nhanh sau đó hắn cảm giác được có một người ngồi xổm xuống bên cạnh mình, ngón tay sờ nắn khắp người:
– Làn da thi thể khô vàng, toàn thân mềm đen, hai tay co lại thành nắm đấm, miệng mở mắt nhắm, trên người có từng mảng lớn màu tím bầm, nhưng phần mô thịt không bị tổn hại, quả thật là chết do bị sét đánh.
Tổ An nghe được vừa giận lại vừa sợ, mình chết thì thôi đi, nhưng chết xấu như vậy hoàn toàn không thể nhịn nổi, không biết lấy khí lực từ đâu, hắn đột nhiên ngồi bật dậy nói:
– Có thể trang điểm cho ta trước rồi hãy chụp ảnh có được không?
– Xác chết vùng dậy, má ơi!
Đám người xem náo nhiệt xung quanh giải tán trong nháy mắt.
Tổ An cũng sửng sốt, bởi vì hắn nhìn thấy y phục của đám người xung quanh thật là cổ trang, mà chất lượng vật liệu lại còn rất kém cỏi, không giống như cổ trang trong phim loè loẹt và mỹ lệ, càng rùng mình hơn là, xung quanh căn bản không có camera quay phim, thậm chí không nhìn thấy một chiếc điện thoại di động nào, không nhìn thấy cột điện, không nhìn thấy xe hơi, không nhìn thấy bất kỳ dấu vết quen thuộc nào của thế giới hắn đang sống.
Thì ra mình chưa chết, chẳng lẽ ta xuyên không? Loại tình cảnh này hắn đã thấy quá nhiều lần trong tiểu thuyết.
– Ngươi… Ngươi đến cùng là… yêu quái phương nào?
Tên khám nghiệm tử thi bị dọa đến mức ngồi phịch xuống đất, bàn tay run rẩy chỉ vào Tổ An.
– Yêu quái cái đầu ngươi, người sống người chết còn không phân biệt được mà đòi làm khám nghiệm tử thi cái gì, khụ khụ…
Tổ An vừa mở miệng nói, nhưng trong lỗ mũi lại không ngừng bốc khói, lập tức bị sặc, hẳn đây là di chứng sau khi bị sét đánh.
Lúc này Tổ An mới chú ý tới y phục trên người mình cũng không phải đồ mặc trước đó, thậm chí cánh tay cũng thon dài hơn trước không ít, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một ý nghĩ đáng sợ, vội vàng kéo quần ra nhìn, nhất thời phát ra tiếng kêu cực kỳ bi thảm:
– OH… NO…
Hay cho một con đại bàng giương cánh bỗng biến thành gà con mổ thóc, cho dù là ai cũng không thể tiếp nhận được chênh lệch lớn như vậy.
Đúng lúc này, xung quanh bỗng nhiên an tĩnh, đám người đằng xa ào ào nhường ra một lối đi, người nào người nấy đều mang vẻ mặt ngây ngốc nhìn sang một hướng khác, không ít người thậm chí còn chột dạ cúi đầu, nhưng lại kìm lòng không được lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lén.
Tổ An vô ý thức nhìn lại, rốt cuộc minh bạch vì sao những người này lại phản ứng như vậy, tất cả là vì từ xa có một nữ tử bạch y chậm rãi đi tới.
Đôi mắt nàng sáng như tuyết, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, cơn gió nhẹ nhàng phất qua, tóc đen bay múa, váy trắng tung bay, vòng eo liễu yếu đào tơ thắt một sợi dây lụa màu lam nhạt, cả người trông hư vô mờ mịt như tiên tử trong mây.
– Ui trời!
Tổ An chỉ có thể tự trách mình không đủ học thức, không biết dùng từ ngữ như thế nào mới có thể hình dung ra mỹ mạo của đối phương.
Đáng tiếc lúc ấy đọc bộ Âm Dương Tạo Hóa Kinh, chỉ để ý tới cảnh khác, không để ý tới đoạn miêu tả nhân vật, nếu không thì đã biết cách tả mỹ nhân như thế nào rồi, đáng tiếc.
Thấy nàng từ trên cao nhìn xuống mình, Tổ An không cam lòng yếu thế bò dậy nói:
– Mỹ nữ có bạn trai chưa? Nếu có rồi thì có ngại đổi một người khác không? Nếu không muốn đổi thì có ngại kiếm thêm một người không?
Trên mặt nữ tử bạch y xẹt qua vẻ không vui, lạnh lùng nói:
– Được lắm Tổ An, mới có mấy canh giờ mà đến thê tử của mình ngươi cũng không nhận ra?
Ách?
Tổ An nhất thời chấn kinh, nữ nhân trước mắt như bước ra từ trong tranh lại là lão bà của tên quỷ xui xẻo này? Càng khiếp sợ hơn là tên quỷ xui xẻo bị sét đánh chết này cũng tên Tổ An?
Đúng lúc này trong đầu hắn bỗng nhiên tuôn ra một đống ký ức vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Quen thuộc là vì thế giới này rất giống Trung Quốc cổ đại, có ngôn ngữ và văn hóa tương tự; xa lạ là vì đây là một thế giới tu hành, vũ lực cá nhân cực kỳ cường hãn, có người thậm chí còn có thể một kiếm chém đứt đại hải, một bước vượt qua chân trời.
Nơi này không giống các thế giới trong tiểu thuyết tiên hiệp hắn từng xem, phần lớn vũ lực tối cao của thế giới này đều nằm trong tay các miếu đường, thực lực một người càng mạnh thì địa vị và quyền lực của người đó cũng càng cao.
Hoàng đế của Đại Chu Vương Triều là một trong những tu hành giả mạnh nhất trên thế giới này.
Đây là một triều đại cực kỳ hùng mạnh, diện tích rộng lớn hơn bất kỳ triều đại nào ở Trung Quốc cổ đại, Hoàng tộc và các tôn thất đều phân tán ở khắp nơi để trấn thủ tứ phương.
Bên dưới chư Vương là các cấp bậc Công, Hầu, Bá, Tử, Nam. Mỗi quý tộc lớn nhỏ đều có đất phong và quân đội riêng, cùng các vị quan địa phương cai quản khu vực đó. Chẳng hạn như Minh Nguyệt Thành cũng là đất phong của Minh Nguyệt Công Sở Trung Thiên.
Nguyên chủ nhân của thân thể này cũng tên Tổ An, thuở nhỏ là cô nhi, được thúc phụ nuôi lớn, là một thiếu niên nổi tiếng vô dụng trong thành, có thể nói văn không thành võ cũng chẳng ra sao, cả ngày chỉ biết mơ tưởng xa vời, ăn nói khoác lác, nghe nói thúc phụ của hắn là bị hắn làm cho tức chết.
Chương 3: Cô Gia Uất Ức
Thế nhưng điều làm mọi người kinh ngạc đến rớt tròng mắt chính là loại phế vật như vậy cũng được công chúa của Minh Nguyệt Thành, tức là Đại tiểu thư của Công Tước Phủ ưu ái, tuyển vào Sở phủ làm con rể.
Loại phế vật này làm sao xứng với Sở tiểu thư cao quý, huống chi nàng còn là một mỹ nhân tuyệt sắc như thế? Tất cả mọi người đều có cảm giác bản thân mình tốt hơn hắn rất nhiều.
Mà vị nữ tử bạch y mỹ lệ trước mắt này, chính là Đại tiểu thư Sở gia… Sở Sơ Nhan.
Đối với chất vấn của nàng, Tổ An phản ứng rất nhanh, lập tức cười lấy lòng rồi vươn tay ra ôm eo nàng:
– Còn không phải vì ta sợ nàng thương tâm khổ sở hay sao, nên mới cố ý đùa một chút để hòa hoãn bầu không khí.
Nếu mình đã trở thành tên quỷ xui xẻo này, thì thê tử của hắn tự nhiên cũng là thê tử của mình… đương nhiên nếu như đối phương là khủng long thì hắn tuyệt đối có chết cũng sẽ không thừa nhận hôn sự này.
Sở Sơ Nhan làm như vô ý xoay người né tránh, đúng lúc tránh khỏi bàn tay của hắn:
– Thương tâm khổ sở, vì ngươi sao?
Trong giọng nói thanh thoát của nàng ẩn chứa sự lạnh lùng.
Tổ An cũng không thèm để ý, còn tưởng do ở trước mặt mọi người nên nàng không tiện thân mật với mình, bèn vội vàng đuổi theo, muốn nhân cơ hội này gia tăng độ thiện cảm với nàng.
Ai ngờ một bóng người xinh đẹp đột nhiên xen vào đứng ngăn giữa hai người, Tổ An định thần nhìn lại, phát hiện đó là một thiếu nữ mặc y phục xanh biếc, để tóc mái ngang, trên đầu nàng thắt mấy cái bím tóc tinh xảo, dáng người cực kỳ thon thả, thứ hấp dẫn ánh mắt người ta nhất chính là thân hình yêu kiều như rắn nước của nàng.
Tổ An vừa định mở miệng tán thưởng hay cho một thiếu nữ đáng yêu, nào ngờ lời nói phát ra từ miệng nàng lại chẳng khiến người ta vui vẻ:
– Quên mất thân phận của mình rồi sao, thứ không có quy củ, cút ra đằng sau đi.
Tổ An sững sờ, lờ mờ nhớ lại thiếu nữ trước mắt này hình như là thị nữ thiếp thân Tuyết Nhi của Sở tiểu thư, bèn nghĩ bụng, một nha hoàn như ngươi mà cũng dám nói chuyện với chủ nhân như vậy?
Lúc này xung quanh lại truyền đến tiếng xì xào bàn tán:
– Đây chính là Sở gia Đại tiểu thư, quả nhiên đẹp đến không hợp lẽ thường.
– Ngay cả nha hoàn cũng xinh đẹp như thế!
– Gia hỏa bị sét đánh này là cô gia uất ức của Sở gia, không biết hắn có tài đức gì!
– Toàn bộ Thập Lý Bát Hương có người nào không biết hắn là kẻ ăn bám ở Sở gia, ngươi nhìn bộ dạng khúm núm của hắn ở trước mặt nha hoàn xem.
…
Cô gia uất ức?
Sắc mặt Tổ An trở nên cổ quái, trong thế giới này mình sống thật thảm, có điều hiện tại hắn không thèm để ý mấy chuyện này, ăn bám thì thế nào? Ăn được cơm chùa cũng là bản sự, các ngươi muốn ăn còn không có cửa ăn đâu!
Sở Sơ Nhan rất nhanh đã leo lên một chiếc xe ngựa, Tổ An muốn theo sau nhưng lại bị nha hoàn Tuyết Nhi ngồi ở phía trước xe trừng mắt một cái, ngăn ở bên ngoài. Đám người hầu dường như đã nhìn quen, trực tiếp điều khiển xe ngựa chạy đi, hoàn toàn không thèm nhìn đến sự tồn tại của hắn.
Tổ An hơi khó chịu, dù nói thế nào thì lão công của ngươi cũng vừa bị sét đánh, bây giờ thân thể còn đang suy yếu, chẳng lẽ ngươi lại để hắn đi bộ về?
Bất chấp tất cả, Tổ An chạy theo leo lên xe ngựa, đặt mông ngồi xuống đùi Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi giật mình, vội vàng né tránh sang bên cạnh, lộ ra một khoảng trống, Tổ An liền trực tiếp chui vào trong khoang xe.
Trong xe ngựa tản ra một mùi thơm ngát thanh nhã mê người, lúc này Sở Sơ Nhan đang đọc sách, hiển nhiên cũng không ngờ Tổ An lại tiến vào, trước kia hắn đều rất thành thật ngồi ở ngoài xe, trong lúc nhất thời nàng không khỏi ngẩn người.
Tổ An vừa định lên tiếng bỗng chú ý tới tựa đề quyển sách trong tay nàng… Yêu Chiều Tiểu Kiều Thê: Bá Đạo Kiếm Tiên Theo Đuổi Vợ Yêu Chín Mươi Chín Ngày.
Tuyết Nhi nổi giận đùng đùng tiến vào định bắt hắn:
– Ta nói loại người như ngươi…
Sở Sơ Nhan nhanh chóng cất sách vào trong tay áo, trên gương mặt trắng tinh không tì vết xẹt qua một tia ửng đỏ:
– Bỏ đi Tuyết Nhi, cứ để hắn ở đây đi.
Tuyết Nhi trừng mắt nhìn Tổ An, hầm hừ một tiếng rồi ngồi lại ở phía trước xe ngựa.
– Vừa rồi ngươi nhìn cái gì?
Trong ánh mắt Sở Sơ Nhan loé lên một tia nguy hiểm.
Tổ An khoát khoát tay:
– Ta chả thấy gì cả.
Thế giới này cũng có tiểu thuyết ngôn tình? Quả nhiên vẫn sến sẩm như vậy, thực không ngờ được dạng nữ nhân cao lạnh như nàng mà cũng vụng trộm xem loại sách này.
Thấy trên mặt đối phương lộ vẻ không tin, Tổ An lo lắng bị giết người diệt khẩu bèn vội vàng đổi đề tài:
– Nương tử, nàng có biết trên đời này có thứ gọi là bí địa không? Cách chúng ta gần nhất có chỗ nào như vậy không?
Sở Sơ Nhan kinh dị nhìn hắn:
– Ngươi nghe được cái tên bí địa từ đâu?
Ngoài xe ngựa, trong mắt Tuyết Nhi cũng hiện lên tinh quang, nhưng rất nhanh đã bị nàng cúi đầu che giấu.
Tổ An vô thức đáp:
– Ta nghe người ta nói.
– Không có khả năng!
Sở Sơ Nhan cau mày nói.
– Người bình thường căn bản không có cơ hội biết đến cái từ này.
Chương 4: Gặp hoạ sát thân
Thấy vẻ mặt mờ mịt của hắn, Sở Sơ Nhan lạnh nhạt nói:
– Mặc kệ ngươi làm sao mà biết, về sau đừng hỏi những chuyện liên quan đến thứ này, nếu không sẽ gặp họa sát thân.
Tổ An âm thầm tặc lưỡi, đậu xanh rau má, xem ra cái thứ gọi là bí địa này cũng chẳng tốt lành gì.
Có điều hắn lập tức nhớ tới, cái bàn phím này không phải đang chơi ta đó chứ? Chỉ hỏi thăm một chút cũng có thể gặp họa sát thân, ta biết đi nơi nào tìm bí điển gì đó để mở khóa bàn phím đây!
Thôi, coi như không có bàn tay vàng cũng được, thân là người xuyên việt thì sống ở đâu mà chẳng phất, huống chi vừa mới bắt đầu đã được tặng một thê tử xinh đẹp như thế, còn cầu gì hơn.
Về phần thê tử này có vẻ xa cách lãnh đạm thì hắn không thèm để ý, những kiến thức hắn từng học được trên internet từ những tấm gương bất khuất như Hạng Thiếu Long, Vi Tiểu Bảo, Tống Thanh Thư, Hồ Nguyên Vũ… thì đến băng sơn mỹ nhân cũng có thể tan thành nước hết.
Vừa nghĩ đến việc tối nay có thể cùng nữ tử xinh đẹp tựa thiên tiên này cùng giường chung gối, hắn đã cảm thấy tim mình đập rộn ràng.
Chớ có kích động, lau nước miếng đi, chú ý tố chất!
Sợ nàng hoài nghi, Tổ An không tiếp tục truy hỏi nữa, đối phương hiển nhiên không có hào hứng trò chuyện cùng hắn, hắn bèn quay đầu ngắm cảnh sắc ven đường qua cửa sổ.
Không bao lâu đã thấy xa xa là tường thành, lấy quy mô của tường thành Trung Quốc cổ đại ra so sánh thì nơi này cũng được cho là một đại thành rồi.
Khi đi ngang qua cổng thành, Tổ An chú ý thấy trên đó có viết mấy chữ thật to “Minh Nguyệt Thành”, lòng nghĩ thầm phải tìm một cơ hội mua một bản địa đồ để xem xem thành này rốt cuộc nằm ở đâu trên đại lục. Chủ nhân trước đây của thân thể này quá vô dụng, ngay cả những thường thức cơ bản về địa lý cũng không biết.
Trên đường đi, Tổ An không ngừng quan sát phong cách bài trí và diện mạo trong thành, tuy kém xa những đô thị hiện đại ở kiếp trước, nhưng cũng được xưng là khu buôn bán phồn hoa, cư dân đông đúc. Có điều thứ Tổ An lấy làm kỳ lạ nhất chính là cỗ xe ngựa này hoàn toàn không có chút xóc nảy nào, cảm giác còn êm ái trơn tru hơn cả khi ngồi trong mấy chiếc xe sang đỉnh cấp ở kiếp trước.
Hắn chú ý thấy trong thùng xe có một ít đường vân màu xanh lam khẽ phát sáng trông như bo mạch điện tử. Tổ An âm thầm kinh hãi: Đây chính là trận pháp trong truyền thuyết sao? Vậy mà lại dùng cho xe ngựa, quả nhiên xa xỉ.
Thời gian thấm thoát trôi, chẳng mấy chốc xe ngựa đã đi tới trước cửa một đại trạch, hai bên cửa có hai bức tượng điêu khắc bằng đá không rõ là con vật gì, vừa giống sư tử vừa giống hổ, tượng đá phát ra khí thế cực kỳ oai phong.
Xe ngựa dừng lại, nữ tử bạch y duyên dáng bước xuống xe, trực tiếp đi vào đại môn, Tổ An len lén nhìn một vòng, thấy trên cửa có treo bảng hiệu ghi hai chữ “Sở phủ”, không khỏi âm thầm chửi thề, đời này mình sống quá thảm, vậy mà lại ở nhà vợ? Chẳng phải chính là ở rể sao? Chẳng trách vừa rồi bị đám người kia chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hắn vừa định bước vào phủ lại bị Tuyết Nhi giơ tay ngăn lại:
– Cửa chính không phải là nơi ngươi có thể bước vào! Đi cửa hông dành cho ngươi ấy.
Tổ An sững sờ:
– Vì sao ta không thể đi vào bằng cửa chính?
Tuyết Nhi bĩu môi nói:
– Cửa chính chỉ dành cho người Sở gia đi, một tên ở rể như ngươi lấy đâu ra tư cách, không sợ bước vào sẽ mang xui xẻo đến cho Sở gia sao?
Tổ An yên tĩnh nhìn nàng:
– Miệng ngươi độc như vậy, bạn trai ngươi nhất định là bị nhiễm trùng đường tiểu có đúng không?
Tuy Tuyết Nhi nghe không hiểu ý tứ trong câu nói vừa rồi, nhưng cũng đoán được đó chẳng phải lời gì tốt đẹp, không khỏi giận dữ tóm lấy cổ áo hắn định đánh một quyền.
Nào ngờ nắm đấm của nàng còn chưa hạ xuống, Tổ An đã nằm lăn ra ăn vạ, mồm la oai oái.
– Ta còn chưa có đánh mà?
Tuyết Nhi mộng bức, người trong thế giới này ai gặp qua loại giả vờ bị thương để ăn vạ như hắn đâu!
Sở Sơ Nhan quay đầu lại nói:
– Ngươi thật không biết lớn nhỏ, dù thế nào đi nữa thì hắn cũng là cô gia trong phủ, sau này ngươi không được phép đối xử với hắn như vậy.
Tuyết Nhi ủy khuất nhưng cũng không dám phản bác:
– Vâng.
Sở Sơ Nhan liếc nhìn Tổ An một cái:
– Bây giờ ngươi có thể đứng dậy rồi.
Tổ An đứng lên nhanh như chớp, miệng cười hắc hắc:
– Vẫn là nàng đau lòng ta.
Sở Sơ Nhan cau mày, vô thức lui lại một bước kéo giãn khoảng cách với hắn, rồi trực tiếp quay người đi vào trong, lành lạnh nói:
– Phụ thân và mẫu thân còn đang đợi ở trong phủ, đừng chậm trễ thời gian.
– Tối hôm qua ngươi làm ra loại chuyện như vậy, bây giờ còn làm ra vẻ không có việc gì, còn biết xấu hổ hay không? Đợi lát nữa ta xem lão gia và phu nhân xử trí ngươi như thế nào!
Tuyết Nhi hung hăng nguýt hắn một cái rồi bước nhanh đi tới đỡ tay tiểu thư nhà mình.
Lúc này Tổ An mới nhớ tới lời vừa rồi đám người kia nghị luận, tối hôm qua hình như gia hỏa này còn leo lên giường cô em vợ thì phải? Mịa nó đúng là địa ngục mà!
Tròng mắt Tổ An khẽ chuyển, vội vàng ôm đầu kêu lên:
– Ôi chao đầu ta đau quá…
Chương 5: Sát cơ
Vừa nói hắn vừa ngã về phía hai nữ nhân trước mặt.
Ai ngờ thân ảnh hai nàng đều lóe lên, trực tiếp biến sang bên cạnh, để mặc cho hắn té lăn dưới đất.
Tổ An đau đến mức nước mắt sắp chảy ròng ròng, nhưng lại không dám kêu la, xem ra cùng một thủ đoạn không thể dùng hai lần, dân phong nơi này chẳng thuần phác chút nào, nhanh như vậy đã học xấu mất rồi!
– Sao ngươi không đỡ hắn?
Sở Sơ Nhan tức giận nhìn Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, ấm ức nói:
– Tiểu thư không phải cũng vậy sao, mà ta thấy hắn cũng chỉ là giả vờ thôi.
Sở Sơ Nhan cúi đầu nhìn Tổ An một chút rồi nói:
– Nghe nói hôm nay hắn bị sét đánh, có lẽ thân thể thật không khoẻ, ngươi đưa hắn về phòng nghỉ ngơi rồi rửa mặt thay đồ cho hắn, ta đến nói với phụ mẫu một tiếng.
Nói xong nàng liền phiêu nhiên rời đi.
Tuyết Nhi bất đắc dĩ, đành phải phân phó hai gã sai vặt đi tìm băng ca mang tới, nâng Tổ An về phòng.
Nằm trên băng ca, Tổ An âm thầm kỳ quái, đêm tân hôn mình leo lên giường em vợ mà suốt cả đoạn đường Sở Sơ Nhan không hề mở miệng chất vấn một lời, thậm chí lông mày cũng không buồn nhíu.
– Xem ra vị muội muội này cũng không mấy thân thiết nhỉ?
Tổ An không khỏi phỏng đoán một cách ác ý.
Đi qua một hoa viên, lại đi trên một dãy hành lang dài, lướt qua một đống hòn non bộ rồi tiến vào một lương đình, Tổ An đã chóng hết cả mặt. Lúc này Tuyết Nhi đột nhiên nói:
– Trước tiên đặt hắn ở chỗ này, các ngươi cùng ta đi chuẩn bị nước để cho hắn rửa mặt.
Sau khi nghe tiếng bước chân rời đi, Tổ An mới lặng lẽ mở mắt ra, phát hiện mình bị đặt trong một lương đình bên cạnh hồ nước. Thấy bốn bề vắng lặng, Tổ An bèn đứng lên bước tới bên bờ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, phát hiện mái tóc đã bị cháy đến quắn quéo, gương mặt nám đen, khó trách lúc nãy thê tử nhìn mình có vẻ ghét bỏ.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy phía sau lưng truyền đến một lực đẩy thật mạnh, sau đó cả người hắn rơi thẳng vào trong hồ nước.
– Cứu mạng, cứu mạng…
Từ nhỏ đã thường xuyên bơi lội dưới sông, một tí nước trong hồ đương nhiên không thể dìm chết Tổ An, nhưng vừa bị người ta đá cho một cước rơi xuống hồ, nên hắn phải giả vờ mình sắp chết đuối.
Loáng thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng bên bờ nước đang cười lạnh nhìn mình, trong lòng Tổ An không khỏi giật mình. Vì sao Tuyết Nhi lại muốn giết ta?
Chẳng lẽ thê tử trên trời rớt xuống kia của ta thông đồng với một tên Tây Môn Khánh nào đó? Hay là Sở gia cảm thấy ta làm ra chuyện quá xấu xí khó ngửi nên muốn giả tạo ra một trận ngoài ý muốn để giết chết vị cô gia vô dụng này?
Trong nháy mắt trong đầu Tổ An toát ra đủ loại khả năng, đồng thời hắn cũng giả vờ nằm im không nhúc nhích, thân thể lập lờ trên mặt nước.
– Nhanh như vậy đã chết? Thật là tiện nghi cho ngươi.
Tuyết Nhi đứng trên bờ khẽ ồ một tiếng, một sợi tơ từ trong tay áo nàng bay ra quấn lấy “xác chết trôi” dưới nước kéo lên bờ.
Tổ An âm thầm giật mình, con nhóc này lại còn biết võ công, xem ra hắn phải càng thêm cẩn thận mới được.
Tuyết Nhi ngồi xổm xuống bên bờ nước, vươn tay đặt vào mạch đập trên cổ đối phương.
Đúng lúc này, Tổ An còn đang ở dưới nước đột ngột mở mắt, phun một ngụm nước vào mặt Tuyết Nhi. Thừa dịp nàng theo bản năng nhắm mắt lại, hắn dùng một tay ôm chặt lấy nàng rồi thuận thế kéo nàng vào trong nước.
Tuyết Nhi biết mình đã trúng gian kế của Tổ An, bèn vận khí định đánh hắn, ai ngờ vừa há mồm ra đã sặc một ngụm nước lớn.
– Khụ khụ…
Mặc dù nàng biết võ công, nhưng nữ tử thời đại này gần như không có mấy ai biết bơi, chỉ trong chớp mắt đã sặc mấy ngụm nước, nàng giãy dụa muốn leo lên bờ, nhưng chẳng với được thứ gì.
Nàng bối rối vung một sợi dây lụa màu trắng ra cuốn lên lan can lương đình, vừa định mượn lực bay lên, chợt phát hiện Tổ An đang dùng cả tay chân quấn chặt lấy người nàng như một con bạch tuột, khiến nàng không cách nào dùng lực.
Bị thân thể đối phương ép chặt vào người, Tuyết Nhi vừa thẹn vừa giận, nàng liều mạng giãy dụa nhưng kỹ năng bơi của đối phương quá tốt, lại ôm chặt nàng không buông khiến thân hình nàng càng lúc càng chìm xuống đáy hồ, tầm mắt của Tuyết Nhi càng lúc càng mơ hồ.
Cảm nhận được lực phản kháng càng lúc càng yếu rồi mất hẳn, Tổ An biết nàng đã ngất, bèn buông lỏng vòng tay đang ôm nàng ra.
Đúng lúc này, đầu ngón tay hắn chợt chạm vào nơi vô cùng mềm mại và đàn hồi, Tổ An giật mình, sau đó không cưỡng lại được mà sờ thêm một cái. Nha đầu này gầy như vậy, nhưng bầu vú mềm mại lại không hề nhỏ nha.
Biết nàng đã ngất, Tổ An càng thêm to gan, cả hai bàn tay đều úp vào hai bầu nhũ hoa của Tuyết Nhi rồi nhẹ nhàng xoa bóp. Bàn tay của hắn không hề nhỏ, nhưng lại ôm không hết bầu ngực sữa của nàng, các ngón tay bấu chặt vào khối thịt mềm mại mà xoa nắn.
Chỉ chốc lát sau, hai nụ hoa trước ngực của Tuyết Nhi đã cương cứng, tuy bị ngất nhưng cơ thể nàng vẫn rất thành thật. Tổ An dùng ngón cái và ngón trỏ vân vê hai nụ hoa, chỉ ước gì có thể xoay người nàng lại mà hôn mà cắn, có thể cho tay vào trong áo nàng mà trừng phạt…
Chương 6: Thuận tay mò mẫm
Đáng tiếc Tuyết Nhi đã ngất được một lúc, hắn đành tiếc nuối đưa nàng vào bờ, nếu không nàng sẽ thực gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nằm trên mặt đất, hai mắt Tuyết Nhi vẫn nhắm nghiền, lông mi cong vút, cái mũi thanh tú và đôi môi anh đào nhỏ nhắn khiến nàng trông như mỹ nhân ngủ trong rừng, đáng tiếc chỉ cần nàng mở miệng là lời nói độc ác lại tuôn ra, hừm, tốt nhất vẫn đừng nên nói gì thì hơn.
– Tiếp theo phải làm thế nào đây?
Tổ An nhanh chóng suy tư.
Trong phủ này có người muốn giết hắn, tiếp tục ở lại thì quá nguy hiểm, nhưng nếu muốn dọn ra ngoài, chưa cần nói đến việc có rời khỏi nơi này được hay không, cho dù ra được thì hắn cũng chẳng còn người thân nào, chỉ sợ mới hai ngày đã mốc meo chết đói.
Huống chi hôm qua Tổ An lại vừa làm chuyện xấu, hôm nay nếu còn liên quan đến một vụ án mạng thì quan phủ nhất định sẽ truy nã hắn.
Khoan đã, nếu đối phương đã muốn biến cái chết của Tổ An thành sự cố ngoài ý muốn, thì hiển nhiên chủ mưu sau màn cũng không dám công khai giết hắn. Ừ, vậy thì ta đánh cược một lần.
Tổ An cúi đầu áp tai vào ngực Tuyết Nhi, phát hiện không nghe được tiếng tim đập, hắn hoảng sợ hô lên một tiếng rồi vội vàng thực hiện động tác hồi sức tim phổi.
Tổ An vừa cởi y phục trước ngực nàng, một đống đồ ăn vặt nào là bánh kẹo nào là hạt dưa lộp độp rơi ra khiến hắn không khỏi sửng sốt.
– Nha đầu này ăn vặt nhiều vậy mà sao vẫn thon thả được hay thế?
Nhưng không còn thời gian nghĩ nhiều, Tổ An đặt hai tay lên ngực nàng bắt đầu hồi sức.
Liên tục ấn hai mươi mấy lần, Tổ An phát hiện nàng vẫn không có động tĩnh gì, bèn cúi người xuống định hô hấp nhân tạo cho nàng, đúng lúc đó sau lưng hắn bỗng truyền đến một giọng nói lạnh như băng.
– Ngươi đang làm gì thế?
Tổ An quay người nhìn lại, thấy Sở Sơ Nhan với gương mặt lạnh như băng sương đang đứng cách đó không xa.
Hắn vô thức cúi đầu nhìn xuống Tuyết Nhi, chỉ thấy tóc tai nàng tán loạn, áo bị cởi ra, có thể nhìn thấy chiếc yếm tươi tắn bên trong và da thịt trắng như tuyết, mà bàn tay hắn còn đang đặt giữa ngực nàng, bầu nhũ hoa đầy đặn bị hắn ép lõm xuống…
– Ách, ta nói ta đang cứu Tuyết Nhi, nàng có tin không?
Tổ An nghiêm túc đáp, trong khi bàn tay không an phận vẫn vô thức bóp một cái.
Sở Sơ Nhan hờ hững đi tới nói:
– Tránh ra.
Nàng dò xét Tuyết Nhi một chút, sau đó các ngón tay thon dài nhanh chóng điểm vô số huyệt đạo trên người Tuyết Nhi, nhanh đến mức chỉ thấy từng đạo tàn ảnh.
Tổ An không nhịn được đưa tay xoa mắt. Ông trời ơi, bà xã trên trời rớt xuống của ta không ngờ lại là cao thủ võ lâm. Nhưng nhớ tới Tuyết Nhi cũng có võ công, Tổ An không kinh ngạc nữa.
Rốt cuộc người muốn giết mình có phải là nàng ta không?
– Bà xã, võ công nàng cao bao nhiêu?
Tổ An hỏi dò.
– Oa…
Đúng lúc này Tuyết Nhi bỗng ho khan kịch liệt rồi nôn ra mấy ngụm nước lớn, rõ ràng là đã được cứu.
Sở Sơ Nhan vừa vỗ nhẹ vào lưng Tuyết Nhi vừa quay đầu hỏi Tổ An:
– Ngươi vừa gọi ta là gì?
– Nương tử?
Trong lòng Tổ An run lên, vội vàng sửa lời.
Thần sắc Sở Sơ Nhan lạnh lẽo, hờ hững nói:
– Trước khi thành thân ta đã nói với ngươi, sau này phải gọi ta là Sở tiểu thư, hoặc Sơ Nhan cũng được. Hai chữ kia đừng bao giờ gọi lại nữa.
– Được rồi, nương tử.
Tổ An nói.
– Rốt cuộc võ công của nàng cao đến đâu? Xếp thứ mấy trong thiên hạ?
– Võ công? Ý ngươi là tu vi?
Sở Sơ Nhan cau mày nhưng vẫn đáp.
– Thiên hạ rộng lớn, núi cao còn có núi cao hơn, làm sao có thể biết được mình đứng thứ mấy.
Tổ An ‘à’ một tiếng.
– Vậy tức là không đáng nhắc tới rồi.
Gương mặt của Sở Sơ Nhan cứng đờ, nàng còn chưa kịp trả lời thì Tổ An đã nói tiếp:
– Nhưng đều là người cùng một nhà, ta sẽ không chê nàng. Hay là nàng dạy võ công cho ta đi? Có loại thần công bí pháp nào mà luyện một năm tương đương với người khác luyện mười năm không? Hoặc chiêu thức nhanh chóng nào cũng được.
Trong phủ có người muốn giết mình khiến Tổ An cảm thấy nguy cơ ngập đầu. Nếu học chút ít võ thuật phòng thân thì tương lai tìm đến bí địa cũng không gặp phải quá nhiều khó khăn.
– Không có công pháp nào như vậy cả.
Sở Sơ Nhan lạnh lùng nói.
– Mà cho dù có thì ngươi cũng không học được.
– Sao có thể!
Tổ An lập tức nhảy dựng lên.
– Loại người có tư chất và cốt cách thanh kỳ ngàn dặm mới tìm được một như ta, sao có thể không học được! Là nàng không muốn dạy cho ta thì có.
Sở Sơ Nhan lắc đầu đáp:
– Thế nhân đều tu luyện từ khi còn rất nhỏ. Bắt đầu từ việc luyện thể, điều này hao tốn rất nhiều nguyên thạch, sau khi trưởng thành xương cốt đã thành hình, sẽ không ai lãng phí tài nguyên mà luyện thể nữa. Vả lại tư chất của ngươi miễn cưỡng cũng chỉ có thể coi là Đinh cấp hạ đẳng… Cho dù tu luyện từ nhỏ cũng chẳng có hy vọng gì.
Đinh cấp hạ đẳng là cấp bậc gì?
Nghe không giống như từ gì tốt. Nhưng Tổ An không coi đó là chuyện to tát. Phải biết những nhân vật chính trong tiểu thuyết ngay từ đầu đều có thể chất phế vật, chỉ là chưa tìm được công pháp phù hợp mà thôi. Tính ra mình đã có phẩm chất phế vật đặc thù của đám nhân vật chính, coi như thành công một nửa. (*bố lạy mầy)
Chương 7: Đinh cấp hạ đẳng
Thấy Tuyết Nhi đã tỉnh lại, Sở Sơ Nhan cũng lười để ý đến hắn.
– Tuyết Nhi, vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Tuyết Nhi vừa định mở miệng, Tổ An đã nói liên thanh như pháo:
– Vừa rồi ta đần độn rơi xuống hồ, Tuyết Nhi muội muội vì muốn cứu ta, không cẩn thận cũng trượt chân ngã xuống, may mắn ta biết bơi nên cũng miễn cưỡng đưa được nàng vào bờ.
Có trời mới biết là ai muốn giết hắn. Trước tiên không cần vạch mặt, đợi tìm thêm được nhiều thông tin rồi tính tiếp.
Sắc mặt Tuyết Nhi xanh xanh đỏ đỏ liên hồi, cuối cùng nàng không phản bác lời hắn.
– Thật là như vậy sao?
Sở Sơ Nhan nhìn Tuyết Nhi.
– Hai người các ngươi đều ướt đẫm, đi tắm rửa thay quần áo rồi ăn cơm.
Nói xong nàng phiêu nhiên rời đi.
Tổ An nhìn theo nàng, trong lòng không khỏi thầm chửi đậu xanh rau má, trời đã tối rồi mà nàng còn mặc áo trắng toát đi lả lướt, chân không chạm đất kiểu đó, ai không biết còn tưởng mình gặp quỷ cho xem!
Có điều hắn lập tức nhận ra một nan đề:
– Tuyết Nhi, đi đâu tắm rửa thay quần áo? Hay là chúng ta cùng tắm đi?
– Cútttt!
Tuyết Nhi tức giận nghĩ, nếu không phải lúc này ta đang áo quần không chỉnh tề, thì ta đã đánh cho mẹ ngươi cũng nhận không ra con mình rồi!
Nàng đau lòng nhìn đống bánh kẹo hạt dưa nằm vung vãi dưới đất, giậm chân hầm hừ một tiếng rồi chạy đi mất.
Cũng may sau đó Sở Sơ Nhan phái một gã sai vặt tới dẫn đường đưa Tổ An về phòng tắm rửa thay quần áo. Tổ An nhìn bộ dạng của mình trong gương, giống với bản thân hắn ở kiếp trước đến bảy tám phần, chỉ là thân thể này gầy gò hơn nhiều, nhưng như vậy hắn đã rất hài lòng.
– Quả nhiên vẫn đẹp trai như vậy, tuy còn kém Phan An Tống Ngọc, nhưng so với Tây Môn Khánh thì vẫn đẹp trai hơn nhiều.
Hắn vốn còn đang mong đợi lát nữa có thể cùng ăn cơm với bà xã từ trên trời rơi xuống, nào ngờ Sở Sơ Nhan không lộ diện, chỉ phái người đưa đồ ăn tới cho hắn.
– Bà mịa, xem ta là phạm nhân hay sao?
Lúc này Tổ An mới ý thức được dường như mình đã đánh giá quá cao địa vị của một cô gia ở rể trong thế giới này. Xem ra người ở rể đến tư cách được ngồi ăn cùng bàn với gia chủ cũng không có.
– Ta không thèm ăn đồ bố thí!
Tổ An không hiểu sao mình phải chịu đựng loại khuất nhục này, vừa định ném đồ ăn đi thì bụng hắn sôi lên ùng ục.
Tổ An cau mày, cuối cùng quyết định đại trượng phu co được dãn được, lập tức ăn sạch đống thức ăn vừa được mang tới. Phải công nhận phòng bếp của Sở gia làm đồ ăn ngon thật.
Ăn no căng bụng xong, Tổ An cảm thấy toàn thân thoải mái hơn rất nhiều, hắn bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo nên sinh tồn ở thế giới này như thế nào.
Tìm được giấy bút trong phòng, Tổ An viết một câu tiêu đề: Phương Pháp Sinh Tồn Ở Dị Giới.
Sau đó trong đầu hắn bắt đầu nhớ lại những thông tin trên internet kiếp trước, rồi bắt đầu không tự chủ được hoài niệm máy vi tính, hoài niệm trò chơi trên điện thoại di động, hoài niệm đám người thường xuyên khẩu chiến trên diễn đàn cùng hắn…
Không biết qua bao lâu, bên ngoài trời tối đen, Tổ An mới nhớ ra một chuyện.
Vừa nãy ta định làm gì nhỉ?
Nhìn xuống trang giấy chỉ có mỗi hàng tiêu đề, mí mắt Tổ An khẽ giật. Hắn vo tờ giấy lại thành một cục ném đi rồi quyết định ra ngoài dạo chơi, nhân tiện nhìn xem có thể dò la được tin tức gì hay ho không.
Đời này làm cô gia thật uất ức, Tổ An xưa nay vẫn thích lấy việc giúp người làm niềm vui, đương nhiên muốn thay chủ nhân của thân thể này xả giận, chấn chỉnh đạo làm vợ của Sở Sơ Nhan.
Tuy không quen thuộc đường đi nước bước trong trạch viện này, nhưng với tài hùng biện, hắn rất dễ dàng moi được chỗ ở của Sở Sơ Nhan. Còn chưa bước vào cửa Tổ An đã nghe tiếng Tuyết Nhi truyền ra từ trong phòng:
– Tiểu thư, ăn hạt dưa không?
– Không ăn. Ngươi cũng ăn ít lại đi, nghe nói cắn hạt dưa nhiều sẽ bị hỏng răng cửa đấy.
– Tiểu thư đừng hù ta nha… Phải rồi, gia hoả kia càng ngày càng quá phận, ta cảm thấy trước kia hắn còn thuận mắt hơn, chẳng biết hôm nay hắn bị cái gì nữa.
– Ta cũng cảm thấy hôm nay hắn không giống mọi ngày.
Sở Sơ Nhan gật đầu. Tổ An vừa cảm thấy toàn thân căng thẳng thì lại nghe nàng nói một câu.
– Có lẽ do bị sét đánh nên đầu óc hắn trở nên ngốc nghếch rồi.
Tổ An:
– …
Tuyết Nhi vẫn còn bực tức không thôi.
– Tiểu thư, tối hôm qua gia hoả này dám làm ra chuyện như vậy, sao tiểu thư không trách mắng hắn?
Sở Sơ Nhan từ tốn đáp:
– Chuyện tối qua vô cùng kỳ quặc. Ngày mai ta sẽ cùng cha mẹ thương nghị một phen xem nên xử lý thế nào.
Tổ An nghe vậy trong lòng vui vẻ, không ngờ bà xã trên trời rơi xuống của hắn lại có IQ cao như vậy, xem ra không nên tin mấy tình tiết máu chó trong phim truyền hình.
– Thật là quá có lợi cho hắn.
Tuyết Nhi làu bàu.
– Sao thiên lôi không đánh chết hắn luôn cho rồi, vậy thì tiểu thư không cần phải trông chừng tên phế vật này nữa.
– Lời như vậy ngươi không được phép nói nữa.
Sở Sơ Nhan khiển trách.
Thấy các nàng một mực không nói tới chuyện té xuống ao, Tổ An thầm nghĩ có lẽ chuyện này không có liên quan đến bà xã mình. Không đúng, nữ nhân càng xinh đẹp càng biết gạt người, không thể buông lỏng cảnh giác.
Chương 8: Trượng phu ngủ cùng thê tử
Nghĩ tới việc Tuyết Nhi vẫn không ngừng nói xấu mình, Tổ An không khỏi tức giận. Thúc có thể nhẫn chứ thím không thể nhịn nha! Hắn giơ chân lên đạp mạnh vào cửa phòng.
Sở Sơ Nhan thấy hắn lập tức giật mình hoảng hốt:
– Ngươi tới đây làm gì?
– Trời tối, không có việc gì làm, đương nhiên là phải đi ngủ rồi.
Tổ An hung hăng trừng Tuyết Nhi một cái, thầm nghĩ phải tìm cơ hội ép nàng uống loại thuốc làm cho người ta câm miệng, xem nàng còn phách lối như thế nào.
Sắc mặt Sở Sơ Nhan trầm xuống:
– Vậy ngươi đến chỗ của ta làm gì?
– Trượng phu ngủ cùng thê tử không phải là chuyện đương nhiên sao?
Tổ An ra vẻ thản nhiên đi vào trong phòng.
– A…
Tiếng hét thảm vang lên, không có gì bất ngờ, Tổ An bị đá văng ra ngoài.
Tuyết Nhi nhìn hắn, cười hả hê:
– Tên họ Tổ kia, sao ngươi không soi mặt vào bãi nước tiểu nhìn cho kỹ xem bản thân là cái gì, còn dám si tâm vọng tưởng đòi thân cận với tiểu thư nhà chúng ta?
Thế nhưng điều nằm ngoài dự kiến của nàng là đối phương không hề lộ vẻ xấu hổ hay phẫn nộ, mà còn nở nụ cười:
– Quả nhiên là thế.
Dựa vào những chuyện đã xảy ra, Tổ An phán đoán chủ cũ của thân thể này và Sở Sơ Nhan chưa từng tiếp xúc da thịt, lần này nói bậy nói bạ chỉ vì muốn nghiệm chứng mà thôi.
– Đầu ngươi bị sét đánh hỏng thật rồi?
Tuyết Nhi không thấy hắn phản ứng như mình dự đoán, trong lòng bỗng cảm thấy không thoải mái.
Tổ An thấy mình phản ứng như vậy không ổn, bèn vội vàng thu hồi nụ cười, làm ra vẻ bi phẫn:
– Còn có thiên lý hay không? Trên đời này nào có thê tử không ngủ cùng trượng phu chứ?
– Im miệng!
Rốt cuộc mặt Sở Sơ Nhan cũng đỏ lên, nàng vung tay áo, cửa phòng lập tức đóng lại, miễn cho hắn gào khóc thảm thiết khiến toàn bộ gia nhân trong trạch viện đều nghe được.
Tổ An tiếp tục chơi xấu:
– Nếu nàng không muốn ngủ cùng ta thì còn thành thân với ta làm gì. Ngày mai ta sẽ vào thành gõ trống khua chiêng, nói cho mọi người biết tình hình thực tế giữa chúng ta, đến lúc đó ta xem là ta mất mặt hay là người Sở gia mất mặt.
– Ngươi dám?!
Sở Sơ Nhan đứng lên, trên người nàng toả ra một cỗ khí thế khó hiểu.
Tổ An hừ một tiếng:
– Có gì mà không dám. Dù sao danh tiếng của ta cũng đã nát bét, ta không sợ nó nát thêm chút nữa. Mà làm vậy chẳng phải còn hợp ý nàng hơn sao, vừa vặn giúp đám công tử trong thành biết được nàng vẫn là tiểu thư trong sạch không tì vết…
Sở Sơ Nhan hít sâu một hơi, gương mặt lạnh lùng nhìn Tổ An:
– Có phải ngươi rất muốn ngủ với ta không?
– Đúng vậy!
Tổ An hưng phấn nói.
Cô gái ngốc nghếch này hẳn không chịu được những lời thách thức của người khác, hắn sao có thể bỏ lỡ cơ hội này, đợi gạo nấu thành cơm rồi nàng sẽ thuận theo hắn thôi.
Sở Sơ Nhan lạnh nhạt nói:
– Vậy thì để Tuyết Nhi ngủ cùng ngươi tối nay đi.
Tuyết Nhi đang ngồi một bên cắn hạt dưa xem kịch:
– ? ? ?
– Tiểu thư!
Hạt dưa trong tay nàng đột nhiên trở nên hết thơm.
Sở Sơ Nhan liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt có vẻ nghiền ngẫm:
– Hôm nay lúc hắn cứu ngươi… ôm cũng đã ôm, sờ cũng đã sờ. Huống chi thân là nha đầu động phòng, ngươi vốn có nghĩa vụ này, sao hả, ngươi không muốn?
Nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Sở Sơ Nhan, nhớ tới ngày thường tiểu thư luôn là người đã nói là làm, toàn thân Tuyết Nhi lạnh run, không dám nói thêm cái gì, chỉ biết cắn chặt môi, nước mắt vờn quanh hốc mắt.
Tổ An sững sờ, nàng đang làm trò gì vậy? Đưa nữ nhân khác lên giường ông xã mình? Nhưng nghĩ lại lúc nãy Tuyết Nhi muốn giết mình, hắn cũng muốn nhìn xem hai nàng rốt cuộc đang có âm mưu gì, thản nhiên ngồi xuống:
– Tuyết Nhi à Tuyết Nhi, mau tới đây hầu hạ lão gia thay quần áo.
Sở Sơ Nhan khẽ nhíu mày, trình độ vô sỉ của gia hỏa này hình như đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng rồi.
Tuyết Nhi điềm đạm đáng yêu nhìn Sở Sơ Nhan, đáng tiếc tiểu thư nhà mình lại cầm một cuốn thi thư lên xem với vẻ chăm chú, nếu như Tổ An đứng sau lưng Sở Sơ Nhan thì nhất định sẽ nhận ra quyển sách kẹp bên trong cuốn thi thư chính là quyển truyện ngôn tình lúc chiều nàng đang đọc dở.
Thấy tiểu thư không thèm liếc nhìn mình một cái, Tuyết Nhi rốt cục tuyệt vọng, nàng bất đắc dĩ đi tới, hung tợn trừng mắt nhìn Tổ An với vẻ chiến sỹ sắp anh dũng hy sinh:
– Muốn tới thì tới đi, ta coi như bị chó cắn một ngụm!
Đồng thời tận sâu trong ánh mắt nàng che giấu một tia sát cơ, bàn tay nhỏ sờ vào một cây châm mảnh giấu bên trong bím tóc, ánh mắt tràn ngập vẻ do dự.
Mà lúc này Sở Sơ Nhan đang đọc sách cũng ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng của Tuyết Nhi, như đang suy nghĩ chuyện gì.
Tổ An cũng có chút run rẩy, hắn vốn chỉ muốn đến thăm dò xem trong hồ lô của hai nàng bán thuốc gì, nhưng với tình hình này thì rốt cuộc hắn nên làm cầm thú hay đến cầm thú cũng không bằng đây?
Rốt cuộc hắn cũng hung ác ra quyết định, các ngươi là nữ nhân mà còn không sợ thì một nam nhân như ta sợ cái gì! Đã muốn diễn thì ta cùng các ngươi diễn, xem ai không chịu nổi trước.
Chương 9: Để Tuyết Nhi ngủ cùng ngươi
Trong lòng hạ quyết tâm, Tổ An cười hắc hắc rồi bổ nhào về phía Tuyết Nhi.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng bỗng vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết:
– Không phải chứ?!!
Chỉ thấy Tổ An nhìn chằm chằm vào phần bụng dưới của mình với vẻ không dám tin, cả người hắn như hoá đá, sắc mặt Sở Sơ Nhan thì đỏ lên dời đi ánh mắt, trong mắt nàng xuất hiện một tia ngoài ý muốn và thương hại.
Tuyết Nhi vừa sống sót sau tai nạn nên không khách khí như vậy, nàng vừa cầm y phục che bộ ngực căng tròn trắng nõn của mình, phía dưới còn có thể thấp thoáng nhìn thấy hai đùi thon dài và khu rừng rậm rạp đen tuyền, nàng âm thầm thu hồi ám khí, đồng thời cất tiếng cười trào phúng đến cực điểm để trả thù:
– Trước đó chỉ cảm thấy ngươi là kẻ vô dụng không có bản sự, bây giờ ta mới phát hiện mình đã đánh giá cao ngươi, thì ra ngươi thậm chí còn không phải là nam nhân, ha ha ha, cười chết ta…
Tổ An đến tâm tình phản bác cũng không có, hai mắt ẩm ướt, hắn trầm trọng rời khỏi phòng. Đả kích này thật quá lớn, cho dù khó khăn gì hắn cũng có thể lạc quan vượt qua, nhưng việc thân thể này trời sinh không cách nào cứng lên được thì đời này của hắn còn có ý nghĩa gì? Không phải ai cũng có thể làm Tư Mã Thiên.
(Tư Mã Thiên là một vị trọng thần thời nhà Hán, từng lựa chọn bị thiến để thoát tội tử hình, sau đó được làm chức Trung Thư Lệnh.)
Vừa đi không bao lâu, Tổ An đụng phải một gốc cây đại thụ. Hắn cởi đai lưng ra quấn lên cành cây, quyết định thắt cổ chết, nói không chừng sau khi chết đi lại được xuyên trở về.
Đúng lúc này, bên tai Tổ An bỗng vang lên một thanh âm già nua:
– Chỗ đó của ngươi chỉ là bị người ta hạ cấm chế mà thôi, không phải là không có cách hoá giải.
Tổ An nhìn lại, thấy người vừa lên tiếng là một lão đầu khom người đứng ở gần đó, gương mặt lão già nua nhăn nhúm như một vỏ quýt phơi khô nhiều năm, bên hông lão đeo một cái cuốc nhỏ, toàn thân run rẩy như thể hễ có cơn gió thổi qua là sẽ ngã dúi dụi.
Trí nhớ trong đầu từ từ hiện ra, Tổ An nhớ mang máng lão đầu này là một người hầu trong phủ, chịu trách nhiệm chăm sóc hoa viên, ngày thường rất trầm mặc ít nói, tính tình quái gở, gần như không có chút cảm giác tồn tại nào trong phủ, lại còn thường xuyên bị người bắt nạt, tất cả mọi người đều gọi hắn là Mễ lão đầu.
Chủ nhân cũ của thân thể này thấy hắn đồng bệnh tương liên, vẫn thường lén lút cho hắn ăn một ít đồ ngon nên mới có chút ấn tượng.
Chỉ là bây giờ Tổ An quan tâm đến một vấn đề khác hơn:
– Cấm chế? Ai hạ cấm chế lên người ta?
Trong lòng hắn nghĩ thầm, chẳng lẽ là nữ nhân Sở Sơ Nhan kia? Nhưng trước đó nàng có vẻ không biết chuyện này.
Mễ lão đầu lắc đầu nói:
– Ta cũng không biết, hẳn là từ khi ngươi còn rất nhỏ đã bị người hạ cấm chế.
– Tiền bối có biết cách phá giải không?
Tổ An nắm chặt cánh tay của Mễ lão đầu với vẻ mặt mong đợi. Hắn đã xem nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình, loại lão đầu như thế này vừa nhìn đã biết không đơn giản nha, trong chớp nhoáng hắn đã suy ra rất nhiều loại khả năng, chẳng hạn như vị này ngày xưa chính là cường giả đứng đầu đại lục, bởi vì nhiều nguyên nhân nên không thể không mai danh ẩn tính trốn ở Sở gia làm một người làm vườn thấp bé…
Loại bắp đùi vừa thô vừa to thế này đương nhiên phải ôm chặt lấy!
– Đương nhiên là biết.
Mễ lão đầu nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt râu, nhưng không biết là vì dùng sức quá lớn hay sao mà bỗng có mấy sợi râu tình cờ rơi xuống, hắn vội vàng giấu mấy sợi râu vào tay áo, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
– Làm sao phá giải?
Tổ An vội vàng hỏi, căn bản không hề chú ý tới chi tiết nhỏ này.
Mễ lão đầu liếc hắn một cái mới lên tiếng:
– Ngươi bị hạ cấm chế vào bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể, nếu như dùng ngoại lực để giải rất dễ khiến chỗ đó bị tổn thương, thế nên chỉ có thể dựa vào lực lượng của chính ngươi để tiêu trừ. Đợi đến khi ngươi tu luyện đến Tông Sư cảnh, luyện khí thành hồn, tự nhiên sẽ có năng lực giải tầng cấm chế này.
– Tông Sư? Là cảnh giới gì?
Tổ An mờ mịt hỏi.
Mễ lão đầu nhướng mày:
– Sao đến cả thường thức cơ bản nhất mà ngươi cũng không biết vậy? Chẳng trách đám người kia đều gọi ngươi là phế vật.
Nghe Mễ lão đầu giải thích, Tổ An mới hiểu rõ đẳng cấp phân chia của người tu hành trong thế giới này. Đại đa số người tu hành được chia thành cửu phẩm: nhất phẩm cần sử dụng tần suất hô hấp đặc biệt để câu thông với nguyên khí trong đất trời, dẫn nguyên khí nhập thể mới được xem là chính thức bước vào con đường tu hành, nhị phẩm dẫn nguyên khí ngấm vào da để tăng tốc độ nguyên khí nhập thể, tam phẩm luyện thịt, tứ phẩm luyện gân, ngũ phẩm luyện cốt, lục phẩm tẩy tủy, thất phẩm luyện huyết, bát phẩm luyện nội tạng, khai thông kinh mạch toàn thân, cửu phẩm bắt đầu lưu giữ nguyên khí.
Khi tu luyện giả ngưng tụ nguyên khí lộn xộn trong cơ thể thành vòng xoáy và không ngừng tu bổ toàn thân thì sẽ đột phá lên Tông Sư cảnh.
Nếu Tông Sư cảnh có thể hình thành thần niệm sẽ trở thành Đại Tông Sư, tất cả những người không có thần niệm đều không thể là đối thủ của hắn.
Chương 10: Âm mưu
Trên Đại Tông Sư còn có Địa Tiên, giơ tay nhấc chân đều có thể dời non lấp biển chẳng khác nào thần tiên trong các câu chuyện thần thoại.
– Luyện da luyện thịt luyện cốt? Cái phương pháp phân chia này không khỏi quá tùy tiện a.
Thần sắc của Tổ An cổ quái nói.
– Trên Địa Tiên là cảnh giới gì?
– Trên Địa Tiên?
Mễ lão đầu ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt dần hiện ra một tia khao khát và cuồng nhiệt.
– Tương truyền chính là Thần Du Thái Hư, có thể vĩnh sinh bất diệt, chỉ tiếc cho đến bây giờ dường như vẫn chưa có ai đạt tới cảnh giới kia.
Tổ An đương nhiên sẽ không thèm để ý, những thứ này cách hắn quá xa xôi, bây giờ hắn chỉ quan tâm đến vấn đề của mình:
– Nhưng có người nói tư chất của ta cực kém, thân thể cũng đã trưởng thành, ta phải làm thế nào mới có thể luyện đến Tông Sư cảnh?
Mễ lão đầu liếc nhìn hắn một cái:
– Nếu ngươi tu luyện công pháp bình thường thì quả thực sẽ chẳng có kết quả gì, nhưng chỗ ta vừa hay có một bộ công pháp cổ quái trước đây ta từng nhặt được, rất thích hợp cho ngươi tu luyện.
– Công pháp cổ quái?
Tim Tổ An đánh thịch một cái.
Mễ lão đầu đáp:
– Phương pháp tu luyện tầm thường của thế nhân là từ nhỏ lấy nguyên thạch và linh dược phụ trợ, hấp thụ thiên địa nguyên khí nhập thể để thối luyện toàn thân, cuối cùng tạo ra thông đạo nguyên khí khắp cơ thể. Nhưng với tư chất của ngươi, nếu tu luyện theo phương pháp này thì sẽ tiêu tốn tài nguyên gấp mấy chục lần so với người bình thường, mà giỏi lắm cũng chỉ có thể luyện đến tam phẩm. Nguyên thạch vừa thưa thớt vừa trân quý, làm gì có ai nguyện ý hao phí chúng lên một kẻ phế vật như ngươi?
– Nhưng công pháp này của ta thì khác, coi trọng việc phá rồi lại lập, muốn tu luyện thành công thì phương pháp duy nhất chính là phải bị ăn đòn, ăn đòn càng nặng thì càng dễ dàng đột phá đến cảnh giới tiếp theo.
Toàn thân Tổ An lung lay như ngọn nến trước gió:
– Trên đời này lại có công pháp thấp hèn đến thế?
– Tiểu bối vô tri, ngươi làm sao mà biết được môn thần công này chính là phương pháp duy nhất trên đời có thể đạt được trường…
Mễ lão đầu lập tức giận dữ mắng, nhưng tự biết mình lỡ lời nên sửa lời ngay.
– Khụ khụ, rốt cuộc ngươi có muốn tu luyện hay không?
– Luyện, đương nhiên là muốn luyện rồi.
Bây giờ Tổ An như người chết đuối vớ được cọc, việc quan hệ đến hạnh phúc nửa đời sau, cho dù công pháp này có tà môn đến đâu hắn cũng muốn thử một lần.
– Nhưng hai ta không thân cũng chẳng quen, tại sao ngươi lại có lòng tốt như vậy?
Mễ lão đầu thở dài một tiếng não nề:
– Vì ta không còn sống được lâu nữa, không muốn bộ công pháp này bị chôn xuống đất cùng ta mà thôi.
Lúc này Tổ An mới thoải mái đáp:
– Không biết cao danh quý tính của tiền bối là gì? Ngày sau khi ta phát dương quang đại công pháp này, sẽ không làm bẩn uy danh của ngài.
Chuyện đến nước này, hắn đương nhiên không tin Mễ lão đầu là tên thật của đối phương.
– Ngươi cứ gọi ta là Mễ lão đầu đi… Hắc hắc, ngươi có tấm lòng như vậy, không uổng công lão phu chọn trúng ngươi.
Mễ lão đầu cười như không cười.
– Ngươi cầm lấy quyển sách này về từ từ nghiên cứu đi, có gì không hiểu thì đến tìm ta.
Nói xong Mễ lão đầu ném một quyển trục đen sì vào trong ngực Tổ An rồi quay người rời đi, nhưng trong lòng lại đang mừng rỡ đến điên cuồng: Nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng tìm được lô đỉnh thích hợp nhất!
Rất nhiều năm về trước hắn nhận một nhiệm vụ tuyệt mật, kinh lịch cửu tử nhất sinh mới đạt được quyển bí điển này, nhưng sau đó hắn không trở về giao nộp mà giết luôn tên đồng bọn cùng thực hiện nhiệm vụ với mình, sau đó giả chết trốn đi vụng trộm tu luyện. Nhưng trên đời này không có bí mật nào là mãi mãi, gần đây đám người kia hình như đã tìm được tin tức về hắn, phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ tìm tới nơi này.
Hắn bây giờ thần công chưa thành, không có cách nào đối đầu với những người kia, nghĩ tới nghĩ lui liền nảy ra một kế ve sầu thoát xác. Thời gian trước hắn từng đoạt được một bộ công pháp đoạt xá trọng sinh.
Cỗ thân thể hiện tại của hắn đã bị tàn phá quá nhiều, từ lâu hắn đã muốn đổi một thân thể khác, nguy cơ lần này khiến hắn hạ quyết tâm thực hiện, nhưng muốn đoạt xá cũng không đơn giản như vậy. Đầu tiên đối phương cần phải tu luyện cùng một loại công pháp với hắn, có như vậy mới có thể quán thâu toàn bộ tu vi qua cơ thể mới; thứ hai, đối phương nhất định phải có thể chất Âm thịnh chi thể.
Phải biết đoạt xá là một hành vi cực kỳ hung hiểm, mục tiêu nhất định phải phù hợp với tất cả điều kiện trong mọi phương diện, mà bản thân hắn là một người bị thiến, nếu đột nhiên đoạt xá một nam tử dương cương thì rất có thể sẽ bị dương hỏa đốt chết.
Nhưng nếu như bảo hắn đoạt xá một kẻ bị thiến khác thì hắn lại có chút không cam lòng, trên đời này người bị thiến nào chẳng muốn được trở lại làm nam nhân? Sống lại một đời vẫn làm người bị thiến, ai mà chịu cho được?
Dưới sự mâu thuẫn nội tâm đó, hắn vẫn luôn không tìm được người thích hợp, mãi cho đến khi gặp phải tên cô gia này của Sở gia, chỗ đó của đối phương bị hạ cấm chế chẳng khác nào người bị thiến, nhưng lại không phải là người bị thiến thật sự, đợi sau khi hắn hoàn toàn điều khiển được thân thể mới sẽ chậm rãi giải trừ cấm chế, trở thành nam nhân bình thường.