1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Dịch] Lâm Vũ Thiên Hạ
  4. Tập 2: Thanh Diễm Sâm Lâm (c11-c20)

[Dịch] Lâm Vũ Thiên Hạ

Tập 2: Thanh Diễm Sâm Lâm (c11-c20)

❮ sau

Chương 11: Thanh Diễm Sâm Lâm

Trần Hạo đắc ý cười lớn, kế hoạch đoạt chức gia chủ hắn đã tính kỹ thật lâu, hắn đã muốn làm gia chủ đã lâu rồi, nhưng vẫn còn vướng mắt Trần Thiên Hàn.

Nhưng lần này con trai hắn thì không có tin tức, đứa cháu trai thì là phế vật, không còn làm hắn vướng mắt sợ Trần Thiên Hàn cản đường nữa.

Chỉ cần con trai hắn vào được Lưu Vân Tông thì hắn sẽ bức Trần Thiên Hàn rời khỏi vị trí tộc trưởng, khi đó sẽ không ai dám nói năng gì hắn.

* * *

Trần Vũ một mực lên đường, trên đường đi cũng không có nghỉ ngơi quá nhiều, mà tranh thủ thời gian đến sơn mạch, hắn mất ba ngày đường đi bộ, cuối cùng xa xa cũng thấy bóng dáng của sơn mạch hùng vĩ.

Thanh Diễm Sâm Lâm!

Thanh Diễm Sâm Lâm rất lớn, đông tây liên miên gần ngàn dặm, nam bắc cũng có gần 400 dặm, là núi lớn thứ nhất khu vực bắc bộ của Việt Triều. Trong núi có nhiều yêu thú, sản xuất nhiều linh dược.

Có lúc còn phát hiện kim loại quý giá ở đây, có thể chế tạo thành vũ khí cấp cao, bởi vậy rất nhiều người tiến vào nơi đây lịch lãm, tầm bảo, nhưng hàng năm người chết ở chỗ này cũng rất nhiều.

Có chết trong tay yêu thú, là bởi vì hoàn cảnh hiểm ác, còn có bị đồng loại giết chết.

Dù không có ai thống kê qua, nhưng mọi người đều tin tưởng, võ giả bị đồng loại giết chết, nhân số sẽ chiếm hơn phân nửa. Vì lẽ đó ở trong Thanh Diễm Sâm Lâm nguy hiểm nhất không phải yêu thú, mà là đồng loại.

Sau một ngày đi đường, Trần Vũ đã tới Thất Phong Trấn cách Thanh Diễm Sâm Lâm gần nhất, từ nơi này liền có thể trực tiếp có thể vào núi.

Thấy trời đã tối, Trần Vũ tìm một nơi tạm dừng chân, vì không kịp đến nơi nên hắn không thể mướn khách sạn được, đành ra ngoài kiếm chỗ tá túc.

Sáng sớm mặt trời mọc, chiếu rọi trên giọt sương, phản xạ ra sắc thái mỹ lệ, tràn ngập sinh cơ. Đây là một sơn mạch tràn ngập dã tính, nguyên thủy, dù mỗi ngày đều có rất nhiều người thăm dò, nhưng đối với tòa sơn mạch khổng lồ này mà nói, chút người ấy thực sự là bé nhỏ không đáng kể.

Trần Vũ hô hấp lấy không khí mới mẽ, đều có loại ung dung nói không ra lời.

Đi vào núi, tìm kiếm manh mối linh dược cùng yêu thú cấp thấp, chỉ là năm ngày sau, hang động thì phát hiện không ít, nhưng đều không ngoại lệ, đều không có gì trong đó, chỉ khiến hắn thất vọng.

– Cũng phải rồi, nếu như cái hang kia dễ tìm như vậy, chẳng phải đã sớm bị người phát hiện? Làm gì đến lượt mình vào đó mà hái linh dược hay bắt yêu thú chứ!

– Hả?

Đột nhiên Trần Vũ ngừng chân, hắn nghe được động tĩnh chiến đấu khá lớn, hắn nghe loáng thoáng như đang chiến đấu rất kịch liệt.

– Đi xem vui mới được! Biết đây ta may mắn nhặt được vài thứ tốt rồi sao!

Hắn nói, tật xấu hiếu kỳ là sửa không được, với lại trong đầu hắn đang tính đến chuyện làm ngư ông đắc lợi, đợi hai bền tàng chiến, mà nếu hai bên cùng tử trận vậy hắn sẽ đi ra thu lấy chiến lợi phẩm thay bọn họ.

Men theo thanh âm phát ra, rất nhanh thì hắn đã tới bên cạnh một dòng suối nhỏ, chỉ thấy trên đất trống phía trước, đang có hai nhóm người sinh tử ác chiến, tiếng kim loại va chạm vang lên liên tục.

– Thế giới này cũng thật nhỏ!

Trần Vũ lắc đầu, hắn lại nhận thức một phương chiến đấu.

Ba người Dương Khiêm, Tô Tuyết Nhi, Hà Nguyên cùng hắn lúc trước cướp đoạt Huyền Thanh Quả ở Thanh Phong Sơn cách đây chừng năm ngày đường, chỉ là sau đó mọi người có việc cần làm nên mỗi người một hướng, không nghĩ tới hiện tại lại gặp.

Đám người đó để lại ấn tượng rất tốt cho Trần Vũ, không vì hắn phế vật mà khinh thường, còn chiếu cố hắn rất tốt trên đường.

Trong ba người, Dương Khiêm, Hà Nguyên đều đột phá đến Ngưng Khí Cảnh tầng bốn, Tô Tuyết Nhi thì đạt đến Ngưng Khí Cảnh tầng hai, mọi người đều tiến bộ rất rõ ràng, chỉ có duy nhất mình hắn là Tụ Khí Cảnh tầng bốn cùi bắp, điều này khiến hắn không khỏi buồn rầu.

Chỉ là tuy bọn hắn có hai cao thủ Ngưng Khí Cảnh tầng bốn, nhưng vẫn ở thế hạ phong, bởi vì đối phương có đến ba tên Ngưng Khí Cảnh tầng bốn.

Hai đối ba, ở trên nhân số vốn đã rơi xuống hạ phong, huống chi bọn họ vừa đột phá, sức chiến đấu càng không ăn thua, nếu không phải đối phương tựa hồ có ý bắt sống, bọn họ đã sớm xong đời.

– Còn không mau đầu hàng, miễn cho ăn thêm đau khổ!

Một tên đối thủ nói, đối phương chỉ có ba người, mỗi người đều hung thần ác sát, hiển nhiên là loại mạo hiểm giả, tràn ngập sát khí.

Ba người Dương Khiêm không đáp, chỉ liều mạng phòng thủ, cũng không chịu kém tý nào.

Lúc trước, trong ba người lấy Dương Khiêm mạnh nhất, hiện tại cũng không ngoại lệ, hắn vung vẩy trường kiếm, chiến đấu quên mình, toả ra khí thế một đi không trở lại, cũng may có hắn, mới để năm người có thể cắn răng kiên trì.

Chỉ là hắn cũng bị hai đối thủ trọng điểm chăm sóc, phốc phốc, dưới hai đòn nghiêm trọng, ngực và lưng có thêm hai vết thương, máu tươi tung toé.

Dương Khiêm rống to, ánh mắt biến thành màu đỏ như máu, tản mát ra khí tức càng ngày càng cuồng bạo, thật giống như có món đồ gì muốn từ trong cơ thể hắn bắn ra.

– Ồ!

Trần Vũ không khỏi ồ lên một tiếng.

Dựa theo hắn biết, vị trưởng bối gia tộc Dương gia kia tu ra kiếm khí, chính là sau hai mươi năm mới ở dưới đại bi lĩnh ngộ, điều này là chính Dương Khiêm nói cho bọn hắn nghe.

Chương 12: Ra Tay Cứu Giúp

Dựa theo hắn biết, vị trưởng bối gia tộc Dương gia kia tu ra kiếm khí, chính là sau hai mươi năm mới ở dưới đại bi lĩnh ngộ, điều này là chính Dương Khiêm nói cho bọn hắn nghe.

Hiện tại Dương Khiêm sắp lĩnh ngộ ra kiếm khí, chỉ mới hai mươi tuổi đã sắp lãnh ngộ ra kiếm khí, há có thể không khiến hắn vừa kinh ngạc vừa hâm mộ?

Xoạt!

Một ánh kiếm óng ánh xẹt qua, xác minh thật giống như Trần Vũ nghĩ, nguyên bản Dương Khiêm bị ép vào tuyệt cảnh, lại sử dụng ra kiếm pháp khiến người thán phục.

Càng khiến người ta thán phục là, một kiếm này vung qua, không ngờ có một ánh kiếm phối hợp, thật giống như hắn đồng thời vung ra hai kiếm.

Không phải hai kiếm, mà ánh kiếm thứ hai chính là… Kiếm khí!

Phốc!

Ai cũng không ngờ Dương Khiêm có thể đột nhiên đánh ra kiếm khí, một tên đối thủ của hắn nhất thời trúng chiêu, kiếm khí xẹt qua, vai trái của người kia lập tức bắn ra huyết hoa.

– Tốt lắm!

Tinh thần của hai người Hà Nguyên đều đại chấn, nhưng thân hình của Dương Khiêm lại lảo đảo, chân khí của hắn đã sớm tiếp cận khô cạn, một kiếm cuối cùng này là hắn tuyệt vọng, phẫn nộ đánh ra, không nghĩ tới lại hình thành kiếm khí.

Nhưng hắn đã vô lực tái chiến, tay phải buông xuống, hầu như không nắm nổi thanh kiếm.

– Dương Ca!

Tô Tuyết Nhi hét lớn, chạy lại đở Dương Khiêm lên, nàng không có mù, nên cũng nhận biết được tình cảm mà Dương Khiêm dành cho mình, thấy hành động của Dương Khiêm làm tâm hồn nhi nữ của nàng rung động.

– Ta không sao!

Dương Khiêm cắm chui kiếm xuống đất, dựa vào chịu lại, không cho mình ngã xuống.

– Đại ca, tiểu tử này lại tu ra kiếm khí, không thể lưu!

Một tên kêu lên.

Lão đại của bốn người này là đại hán lông mày rậm, tay trái thiếu hai ngón tay, hắn gật gật đầu nói:

– Sau này hắn sẽ trở thành họa lớn, bây giờ tranh thủ hắn còn yếu chúng ta làm thịt hắn, về sau chúng ta sẽ ít đi chút phiền phức.

– Khà khà, bốn con dê béo này, mỗi người thêm chút tiền chuộc, vẫn có thể bù lại được.

– Nói không chắc thi thể cũng có thể đổi ít kim tệ.

Ba người ngươi một lời ta một câu, ngoại trừ vừa mới đầu bị Dương Khiêm đánh ra kiếm khí dọa sợ, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, dù sao thực lực của bọn họ chiếm cứ thượng phong tuyệt đối.

– Các ngươi đi nhanh, ta yểm hộ các ngươi!

Dương Khiêm trầm giọng nói, ra sức giơ trường kiếm trong tay lên, ánh mắt kiên quyết.

– Chà chà, sức mạnh của ái tình thực là vĩ đại, ha ha.

Tên lão đại cười lớn, khinh bỉ khi thấy tình cảnh trước mặt đang diễn ra.

Trần Vũ thầm khen, không biết đến bao giờ mình đạt được đến như vậy, lần trước hắn đã nhìn ra, Dương Khiêm yêu thích Tô Tuyết Nhi, trước đó có thể tu ra kiếm khí, e sợ cũng là lo lắng người yêu bị thương, gặp phải bất trắc, mới sản sinh tâm tình cực đoan.

Đương nhiên, tâm tình cực đoan cũng không phải điều kiện tất yếu hình thành “Khí”, chỉ là ở tình huống như vậy, thông thường nhân loại sẽ bùng nổ ra tiềm lực trong thân thể, có chút người thiên tư đủ cao, liền có thể nắm giữ “Khí”.

Hắn thấy tình cảnh trước mắt không khả thi, nên muốn đi ra giúp bọn họ, tuy hắn đánh không lại, nhưng hắn có Độn Phù. Trong đầu hắn liền sinh ra kế hoạch làm anh hùng.

– Ta tới đây!

Trần Vũ hét dài một tiếng, tung người bay ra.

Ạch!

Không ngờ trong lúc hắn muốn làm anh hùng bay ra, vô tình vắp phải gốc cây, làm hắn đập mặt thẳng xuống đất, làm tất cả mọi người giật mình nhìn lại.

– Ha ha ha, cười chết ta mất, cười chết ta mất, nguyên lai là một vị anh hùng muốn ra tay cứu giúp ư! Ha ha ha…

– Ha ha ha…

Tên lão đại ôm bụng cười như điên, nước mắt chảy tè le, nhìn sang Trần Vũ, hắn là lần đầu trong đời gặp được chuyện bi hài như thế, nào có anh hùng thảm như hắn, mấy tên khác cũng như vậy đều ôm bụng cười chảy nước mắt.

– Nhục chết ta mất!

Trần Vũ chửi ầm trong bụng, vì kế hoạch làm anh hùng của hắn đã thất bại, đã vậy còn bị đối phương cười cho thối mũi.

– Haizzz… Lần sau ta phải tính toán kỹ lại mới được, mất hết thể diện rồi!

Trần Vũ thầm cười khổ, sau đó lòm còm bò dậy, phủi phủi đất cát trên người, cười duyên nhìn tất cả mọi người xung quanh, dơ cao tay chào tất cả mọi người, nói:

– Ta không làm phiền mọi người chứ!

– Trần Vũ!

Ba người Dương Khiêm vừa thấy, đầu tiên là vui mừng, tiếp theo lại thất vọng. Bởi vì lúc trước Trần Vũ chỉ là Tụ Khí Cảnh tầng bốn, tới nay mới hơn sáu tháng, chẳng lẽ đối phương còn có thể đột phá Ngưng Khí Cảnh tầng bốn sao?

Vì dù cho là Ngưng Khí Cảnh tầng bốn, cũng không thể là đối thủ của ba tên đó được, đây chỉ là suy nghĩ viễn vọng mà thôi, căn bản không thể thành hiện thực được!

Bọn họ nhìn ra xung quanh, muốn tìm một bóng người nào khác, nhưng khiến bọn họ thất vọng, chỉ duy nhất một mình Trần Vũ.

Sau đó Trần Vũ quay sang nhìn bốn người quen, khuôn mặt tiếu dung, nói:

– Các ngươi sao lại thảm như thế!

– Tiểu tử, ngươi là ai? Sao lại dám xía vào chuyện của chúng ta!

Tên lão đại không cười nữa, nhìn Trần Vũ quát, ánh mắt có chút đề phòng, tuy đối phương chỉ là Tụ Khí Cảnh tầng bốn, anh hùng rơm, nhưng hắn lo lắng sợ đối phương có người tiếp viện theo sau.

– Ngươi bị ngu à, khai tên ra để ngươi tới nơi truy sát ta àh! Bổn thiếu gia đẹp trai chứ không bị ngu như các ngươi!

Trần Vũ trầm ngâm từ tốn, mặt trào phúng nói.

Chương 13: Chạy Thoát

– Ngươi bị ngu à, khai tên ra để ngươi tới nơi truy sát ta à! Bổn thiếu gia đẹp trai chứ không bị ngu như các ngươi!

Trần Vũ trầm ngâm từ tốn, mặt trào phúng nói.

– Khá, tiểu tử ngươi chết tới nơi rồi mà còn cao giọng như thế!

– Lão đại, lại là một con dê béo, lần này chúng ta hốt một mẻ lớn rồi!

Một tên thủ hạ nói.

Tên lão đại cười hì hì, dưới cái nhìn của hắn, Trần Vũ chính là loại thiếu gia bị người nhà làm hư, căn bản không biết trời cao đất rộng, nhân gian hiểm ác!

Nghĩ như thế, hắn đương nhiên sẽ không để Trần Vũ ở trong mắt, nói:

– Ta xem tiểu tử ngươi rất hợp mắt, chuyên môn đến đưa kim tệ cho chúng ta, còn không mau lại đây bó tay chịu trói?

– Ha ha ha!

Ba người đều cười to.

Trần Vũ mỉm cười nói:

– Ta nhìn các ngươi lại không quá hợp mắt, sao không ngoan ngoãn duỗi cổ ra, để ta cho các ngươi mỗi người một nhát, đoàn tựu với tổ tiên?

Đám người Dương Khiêm nghe vậy không khỏi phì cười, bị dồn vào đường cùng còn dám lớn lối, ngang ngược hơn cả bọn họ, còn đòi chém lại tên kia một nhát nữa chứ!

– Tiểu tử thật rắm thí, lão tử không ưa nhất chính là loại người như ngươi!

Một tên thủ hạ bay ra, vẫy một thanh đại đao, chém tới đầu của Trần Vũ.

Ba người Dương Khiêm thấy thế hô to:

– Cẩn thận!

Trần Vũ thấy thế thì vừa né chiêu vừa chạy tán loạn, la lớn nói:

– Ah, bớ người ta có giết người, có giết người này!

Đám người Dương Khiêm thấy thế, liền lấy tay vuốt trán, lắc đầu vài cái, nói không nên lời, bọn họ cứ ngỡ Trần Vũ này như thế nào, nhưng không ngờ lại như thế, đúng là thâm bất khả trắc mà!

– Khặc khặc, lão tam, ngươi ra tay đừng quá tàn nhẫn, đây chính là một con dê béo đó!

Lão đại nhắc nhở.

– Khà khà, ta nhiều nhất chém đứt hai cánh tay của tiểu tử này à, không chết được đâu.

Lão tam nói, thời điểm đại đao hạ xuống, lưỡi đao hơi chếch, quả nhiên là chém về phía cánh tay của Trần Vũ.

Trần Vũ nhanh tay xuất kiếm, xèo, một ánh kiếm xẹt qua, đại đao phóng trên trời giáng xuống, kiếm Trần Vũ đở lại được, nhưng bị đánh bay ra mười mét.

Xẹt!

Cánh tay Trần Vũ văng ra một ít máu tươi, bên cánh tay có một vết thương do trường đại đao của tên kia lưu lại, nhưng không ảnh hưởng nhiều về chiến lực.

– Ha ha, không biết tự lượng sức mình, miệng còn hôi sửa mà bày đặt làm anh hùng, về bú sửa mẹ học khôn tiếp đi, ha ha.

Nghe thế ba tên đại hán kia lại cười to, vẽ kinh thường.

Trần Vũ bò dậy, liền quay sang, hô lớn với bốn người Dương Khiêm:

– Mọi người, nhanh chạy lại đây, ta có một tấm Độn Phù, chúng ta sẽ chạy thoát được.

– Nhanh, nhanh chặn hắn lại, tên tiểu tử đó có Độn Phù!

Tên lão đại la lớn nói.

Thấy thế ba người Dương Khiêm nhanh như chớp, chạy lại kế bên Trần Vũ.

– Ha ha, tạm biệt nhá ba tên đầu heo! Hẹn lần sau gặp lại, ở lại bình an!

Trần Vũ bóp tấm phù, tấm phù cháy lên, bụi mịt mù, đưa mọi người chạy xa nơi đó gần mấy chục dặm.

Thấy thế ba tên đại hạn hô to, mặt tím ngắt, cá đã nằm trên thớt vậy mà để đám dê béo đó chạy thoát, thật không ngờ tên tiểu tử đó lại có tấm độn phù.

– Đáng chết! không ngờ tên đó có Độn Phù!

– Thật tức chết ta mà, khó lắm mới kiếm được bốn con dê béo vậy mà…

– Mọi người nhanh, tìm kiếm nhanh, bọn hắn chạy không được xa đâu.

Nhóm người Trần Vũ sau khi dùng Độn Phù chạy ra, lại chạy thêm gần chục dặm nữa mới dừng lại, mọi người đều thở ra một hơi.

Trần Vũ không tin mấy tên kia sẽ đuổi theo được, hắn chắc chắn rằng khi thi triển Độn Phù, cho dù là ông cố bọn cường đạo cũng không tìm ra được hắn!

– Cuối cùng cũng thoát được, cứ tưởng lần này xong đời rồi chứ, haizzz…

Ba người Dương Khiêm như ở trong mơ.

Bọn họ đem hết toàn lực mới có thể chống đỡ ba canh giờ, hơn nữa là bởi vì đối phương muốn bắt sống đổi tiền chuộc, nhưng Trần Vũ thì sao? Cũng may hắn còn tấm Độn Phù, làm bọn đại hán kia tức đến méo mó.

Nhưng cách hành động của hắn để lại trong lòng mọi người ấn tượng lớn, một tên sức chiến đấu thấp nhất mà lại dám ra tay cứu mọi người, ân tình này bọn hắn chắc chắn ghi nhớ!

– Trần Vũ, không, Vũ ca, cảm tạ!

– Thực sự là nhờ có ngươi, nếu không chúng ta liền thảm rồi!

Bọn họ sửng sốt một chút, liền vội xông tới, cảm tạ Trần Vũ.

Trần Vũ cười cười chào hỏi với bọn họ, bầu không khí nhất thời trở nên náo nhiệt.

– Sao các ngươi lại chạy đến đây?

Trần Vũ hỏi, Thanh Diễm Sâm Lâm này tương đối nguy hiểm, nếu không phải nơi này có nhiều yêu thú và linh dược, hắn căn bản sẽ không cân nhắc tới, dù sao ai có thể bảo đảm được yêu thú cấp cao tự nhiên cao hứng chạy ra đây chơi?

– Kỳ hạn luận võ vào Lưu Vân Tông sắp bắt đầu, chúng ta muốn ở trước đó làm hết sức tăng cao thực lực, cho nên chạy đến nơi đây thử vận may, xem có thể hái được linh dược gì không.

Dương Khiêm thành thành thật thật, không một chút dấu diếm, nói.

Chương 14: Âm Phong Thử

– Kỳ hạn luận võ vào Lưu Vân Tông sắp bắt đầu, chúng ta muốn ở trước đó làm hết sức tăng cao thực lực, cho nên chạy đến nơi đây thử vận may, xem có thể hái được linh dược gì không.

Dương Khiêm thành thành thật thật, không một chút dấu diếm, nói.

Trần Vũ không khỏi cười to, vỗ vỗ vai Dương Khiêm nói:

– Ha ha, vậy chúng ta có cùng mục đích rồi, ta cũng vào đây để tiến hành lịch lãm, chuẩn bị cho kỳ luận võ sắp tới.

– Đúng rồi, Vũ huynh, tại sao lúc nãy huynh biết chúng ta ở đó mà ra tay cứu giúp vậy?

Hà Nguyên hỏi.

– Ầy, cũng không có gì, lúc ta đi vào đây, liền nghe tiếng đánh nhau ở gần bờ suối, nên men theo âm thanh đến xem, nào ngờ gặp được các ngươi, nên mới ra tay cứu giúp.

Trần Vũ, sờ mũi cười nói. Hắn vẫn còn thấy mất mặt tại pha làm anh hùng ra tay cứu giúp mọi người, mà ma xui quỷ khiến thế nào, làm hắn vấp vào gốc cây, làm hắn rất nhục nhã.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, hắn cũng không để tâm lắm, dù gì “mặt dày đại pháp” hắn đã luyện đến tầng thượng thừa rồi, cũng không lo những chuyện nhỏ nhặt như thế này!

Ba người Dương Khiêm đều vui mừng, Tô Tuyết Nhi chu môi, nói:

– Khỏi nói, lần này chúng ta là xui xẻo, không chỉ không hái được linh dược gì, mà còn bất ngờ rơi vào tay bọn phổ thủy đó, lần này về nhà phải kiếm gì đó xả xui mới được!

Trần Vũ cười cười nói:

– Mọi người không sao là tốt rồi, lúc nãy thật nguy hiểm! Cũng may gia gia có cho ta một tấm Độn Phù, nếu không các ngươi thật xác định rồi!

Trần Vũ vừa nói xong, mọi người liền nghĩ đến kết cuộc nếu không có tấm Độn Phù kia thì giờ này bọn họ thật sự thảm.

– Vũ huynh, chúng ta cáo biệt tại đây, chúng ta phải về gia tộc trước, đi cũng hai tháng rồi, cũng nên về nhà một chút cho mọi người bớt lo.

– Vậy mọi người đi trước đi, ta mới vào chừng năm ngày thôi, với lại ta còn phải lịch lãm một thời gian nữa để tìm kiếm cơ duyên của chính mình!

– Vậy chúng ta đi trước, huynh đệ cẩn thận, ngàn vạn lần cẩn thận, ở đây rất nguy hiểm, nếu có gì khó khăn có thể đến phủ Dương gia ở Thạch Thanh Thành, ta đây sẽ giúp huynh tận tình.

– Được! Ta cảm tạ trước.

Đám người Dương Khiêm đi khỏi, Trần Vũ thở dài, thầm nói:

– Ta cũng phải nhanh chóng tìm kiếm linh dược nghịch thiên cho chính mình, như vậy mới giúp ta lấy lại được vinh quang.

Nghĩ vậy, Trần Vũ một mạch đi sâu vào trong sơn mạch, tuy vào sâu rất nguy hiểm nhưng trong đó có rất nhiều lợi ích, nếu may mắn hái được linh dược quý giá có thể tăng lên thực lực, như Huyền Thanh Quả không cần luyện chế chỉ cần ăn trực tiếp vào, cũng sẽ khiến thực lực tăng lên một ít.

Nhưng hắn cũng không cầu mong quá về vấn đề này, như lần trước hắn được chia một phần tư của Huyền Thanh Quả, nhưng rốt cuộc ăn vào cũng chả có tác dụng gì với kinh mạch của hắn.

Mà sau khi ăn vào rồi cũng không có tăng lên một chút cảnh giới nào, đối với hắn Huyền Thanh Quả như một loại trái cây tráng miệng vậy, nhưng ngược lại, ba người kia đều có điểm tốt.

Trần Vũ vừa đi vừa quan sát kỹ, hai canh giờ sau hắn đi sâu vào sơn mạch, đương nhiên vẫn chưa đến nội vi sơn mạch.

Nơi đây còn cách hơn ba ngày đi đường mới vào được bên trong nội vi, hắn không ngừng tìm kiếm linh dược và yêu thú, tuy nhiên yêu thú đê cấp thì thấy cũng vài con, nhưng không gặp được linh dược quý giá nào.

Nhưng may mắn phát hiện một con Âm Phong Thử, đó là nhất cấp sơ gai yêu thú, mạnh hơn đê cấp yêu thú một bậc, Âm Phong Thử này có lông màu nâu sậm, dài chừng nửa mét, nhìn vào hung mãnh vô cùng.

Trước hết hắn không muốn manh động đến Âm Phong Thử nên nấp trong một bụi cây gần đó tiến hành quan sát tình hình.

– Mình nên chiến đấu với con Âm Phong Thử này không? Mặc dù nó chỉ là nhất cấp sơ gai yêu thú nhưng cũng tương đương với võ giả Tụ Khí Cảnh tầng bốn tầng năm rồi.

Trần Vũ suy tư hồi lâu, hắn khó lắm mới tìm thấy đối thủ đủ đẳng cấp chiến đấu với mình, nên hắn quyết định chiến trăm hiệp với nó.

– Mặc kệ, nếu không đánh lại con chuột nhỏ này thì ta quả thật phế vật.

– Con chuột kia, mau dơ tay chịu trói, để khỏi ăn đau khổ!

Nghĩ vậy, Trần Vũ liền xiếc chặt trường kiếm bên tay, hô to xong vào Âm Phong Thử.

Âm Phong Thử thấy tên thiếu niên đứng đó la ó, nó thầm nghĩ:

– Tên điên này không ở nhà uống thuốc, lại chạy đến đây làm loạn?

Hai con mắt Âm Phong Thử đỏ ngầu lên, dám đến ổ của nó mà dương oai, nó liền vơ móng vuốt sắt bén đánh một trảo về phía Trần Vũ.

Ầm!

Ạch!

Trần Vũ liền bị Âm Phong Thử đánh bay ra, thanh kiếm văng ra cách Trần Vũ tầm ba mét, trên người có vài vết thương nhỏ do bị móng vuốt nó đánh trúng, thấy thế hắn liền nuốt vào một viên Hồi Huyết Dịch để chửa thương.

– Ta không tin không đánh lại con chuột như ngươi, ngươi tưởng to xác là ta sợ sao, xem đây!

Trần Vũ nắm chặt nắm đấm, cắn răng nhịn đau hô to:

– Phá Toái Quyền!

Ầm một tiếng, một quyền đánh ra còn chưa kịp đụng tới, phát hiện nguy hiểm Âm Phong Thử liền nhanh chóng phóng sang một bên.

Âm Phong Thử cũng không yếu thế, lấy đà nhảy nhanh, móng vuốt sắt bén đánh vào người Trần Vũ một lần nữa.

Thấy móng vuốt sắp đụng vào mình, Trần Vũ ngã người xuống, lăn nhanh sang một bên, nhặt trường kiếm lên, nhanh tay chém đến móng vuốt của Âm Phong Thử, nhất thời tia lửa văng ra tung tóe.

– Chỉ là một con chuột lớn mà cũng lợi hại như vậy!

Trần Vũ cảm thán.

Nhanh tính toán trong đầu, Trần Vũ nhếch miệng cười nhạt một cái, đổi kiếm qua tay trái, tay phải ra quyền, nhanh chóng đánh tới Âm Phong Thử.

Chương 15: Yêu Hạch Cấp Một

Tay trái cầm kiếm đánh tới, Âm Phong Thử nhanh chóng đỡ lại, Trần Vũ cười một cái, đúng như kế hoạch hắn đã dự đoán, tay phải Phá Toái Quyền đánh mạnh vào đầu Âm Phong Thử làm nó choáng váng đầu óc.

Thấy thế Trần Vũ nhanh tay cầm trường kiếm đâm mạnh vào cổ của Âm Phong Thử, máu văng tung tóe, nhuộm đầy thanh trường kiếm.

Đôi mắt Âm Phong Thử đỏ ngầu nhìn Trần Vũ, nó không ngờ lại chết như vậy, nó thật không cam lòng.

Sau khi đánh chết Âm Phong Thử Trần Vũ liền cầm trường kiếm vạch bụng của nó ra, thò tay vào trong mò tìm yêu hạch.

Không phải nhất cấp yêu thú nào cũng có yêu hạch, nếu may mắn sẽ bắt được một con có, còn lại hầu như rất ít, tỷ lệ có yêu hạch này là bốn trên mười con. Nếu là yêu thú ngoài nhị cấp thì hầu như đều có yêu hạch trong người.

– Ha ha, thật không ngờ con chuột to lớn này lại có yêu hạch, lần này ta thật may mắn nha!

Hắn cười lớn như nhặt được vàng, từ trong bụng yêu thú lấy ra một khỏa yêu hạch nhỏ chừng đầu ngón út, nó có màu lam nhàn nhạt phát ra.

Tuy chỉ là yêu hạch cấp một, nhưng đối với hắn rất có giá trị, vì đây là con yêu thú đầu tiên hắn tự tay giết được!

Làm xong hắn lấy yêu hạch bỏ vào túi vải cất đi, sau đó chặt lấy đi tứ chi của Âm Phong Thử để vào túi vải. Hắn không thu nguyên con vì túi vải có hạn không thể chứa quá nhiều đồ, nên hắn chỉ lấy những thứ tốt tốt.

– Ta gặp may mới có thể thắng được con Âm Phong Thử này, nếu gặp yêu thú khác chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Trần Vũ tiếp tục đi sâu vào Sâm Lâm, quả như hắn đoán, càng vào sâu trong sơn mạch càng nhiều linh dược, nhưng đồng thời nguy hiểm cũng nhiều hơn.

Trên đường đi gặp không ít linh dược, nhưng đó cũng chỉ là linh dược bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, hắn cũng mặc kệ, miễn là linh dược liền hái chúng bỏ vào túi vải.

– Trời cũng sắp tối rồi, ta cũng nên nghỉ ngơi, lấy sức ngày mai đi chinh chiến tiếp.

Tranh thủ trời còn chưa tối hẳn, hắn đi xung quanh nhặt mấy cành cây khô lại nhóm lửa. lấy mấy cái đùi của con Âm Phong Thử lúc sáng giết được trong túi vải ra, hắn dùng thanh gỗ xuyên ngang để lên nướng.

Chưa đầy một khắc sau, một mùi thơm nồng nặc truyền ra, làm hắn phải chảy nước miếng, vội cạp một miếng.

(*1 khắc = 15 phút)

– Hừm… thịt con chuột này ăn thật ngon, khác với thịt của mãnh thú mà ta ăn được lúc trước.

(*mãnh thú: lợn, hổ, chó, bò,…)

Sau khi ăn xong, Trần Vũ dụi tắt đống lửa, vì ban đêm mà không dặp lửa liền tương đương với tự xác, vì ánh lửa sẽ dẫn đến rất nhiều yêu thú chú ý, không ai chơi dại mà dám đốt lửa vào ban đêm cả.

Làm xong hắn hết thẩy, hắn nhảy lên một cây đại thụ lớn đến nổi năm người trung niên chưa chắc đã ôm hết. Lúc này bắt đầu có nhiều tiếng rống của các yêu thú liên tục.

Rống!…

Hú!!!

– Haizzz… ở trong sơn mạch này thật quá nguy hiểm, vì cha, mẫu thân cũng chính vì mình nên phải cố gắn, không thể làm thêm gánh nặng nữa!

Nghĩ vậy Trần Vũ liền nhắm mắt ngủ, tuy nhiên hắn không có ngủ say, mà vẫn cảnh giác vì nơi này quá nguy hiểm, chịt một phát là vạn kiếp bất phục, nên hắn không dám xem thường.

Gần sáng, mặt trời ló lên đỉnh cây, xung quanh nhiều sương mù sớm, có nhiều giọt nước động lại trên lá cây trong vắt, tiếng chó sói rống vang lên vài lần sau đó tắt hẳn.

Trần Vũ ngồi trên tán cây cổ thụ lặng lẽ vận “Nạp Khí Quyết” hấp thụ linh khí, đây chính là công pháp Hoàng Cấp trung phẩm của gia tộc hắn, dựa vào nó có thể đạt tới cảnh giới Hóa Khí Cảnh.

Tuy chỉ là Hoàng Cấp trung phẩm, nhưng đối với gia tộc hắn lại rất quý, có rất nhiều gia tộc vì tranh giành những thứ này mà đánh đến sứt đầu mẻ trán.

Đợi tầm một canh giờ sau mặt trời đã lên cao, yêu thú cũng rút lui phần lớn, hiện an toàn hơn trước khá nhiều nên Trần Vũ chợt mở mắt.

Hô!

– Tại sao đi vào đây đã được gần nửa tháng rồi mà ta vẫn không tiến bộ chút nào, tại sao lại như vậy! Ta hẳn không có lười biếng nha!

Trần Vũ suy nghĩ miên man, hắn nhớ lại phụ thân hắn từng nói kinh mạch của hắn bị đứt đoạn, nên khó lòng mà tu luyện.

– Ta không tin đời này ta chỉ có thể làm người thường, chỉ cần một viên Huyết Liên Đan ta có thể trị được kinh mạch của mình, nhưng mà căn bản là bán luôn gia tộc cũng không đủ mua, haizzz…

Đây là con số mà gia tộc hắn không có nổi. Huyết Liên Đan chính là tam phẩm đan dược, do tam phẩm Luyện Đan Sư chế tạo, giá cả vô cùng đắt đỏ, như trong thành của hắn, cho dù là thành chủ cũng chỉ mời được nhất phẩm Luyện Đan Sư mà thôi!

Còn các gia tộc còn lại, hầu như không người nào mời được Luyện Đan Sư, trừ Trương gia ra, không biết bọn hắn dùng kế bẩn gì mà lại mời chào được một nhất phẩm Luyện Đan Sư.

Nhất phẩm Luyện Đan Sư mà đã được mời chào như vậy, huống chi tam phẩm Luyện Đan Sư, làm sao gia tộc hắn mời được chứ!

Suy nghĩ một lát Trần Vũ thầm nói:

– Ông trời không tuyệt đường người, ta truy cầu võ đạo bao lâu nay, chưa từng nghĩ mình sẽ từ bỏ, vậy tại sao người lại đối xử với con như thế, hãy cho con một cơ hội đi!

Rầm!

Nhất thời lôi điện trên trời vang lên, làm hắn giật mình, rụt đầu lại, nhìn lên trên trời, lẩm bẩm:

– Không phải linh nghiệm như vậy chứ!

Chương 16: Hợp Tác Cùng Mạo Hiểm Giả

Nam Lĩnh Thành – Trần Gia!

– Người nói xem, Tiểu Vũ ở trong sơn mạch lâu như vậy, cũng gần hai tháng rồi, không biết nó có gặp nguy hiểm gì không?

Hàn Nguyệt lo lắng hỏi Trần Thiên Hàn.

Trần Thiên Hàn lắc đầu đáp:

– Ha ha, không cần lo lắng, trước khi đi, ta đã đưa cho Tiểu Vũ một tấm Độn Phù rồi, có tấm độn phù đó nó rất an toàn, có lẽ cũng không nguy hiểm gì!

– Không cần làm võ giả gì, làm người thường cũng được, cưới vợ sinh con, sống hết quãng đời còn lại, con không mong nó gặp nguy hiểm gì!

– Không sao, Tiểu Vũ chắc chắn sẽ bình an trở về!

Hai người nói chuyện một hồi lâu, Hàn Nguyệt vào phòng Trần Thiên Hàn cũng đi làm công việc của mình.

* * *

Nam Lĩnh Thành – Luyện Võ Đường!

– Tại sao không thấy tên phế vật Trần Vũ đó nữa nhỉ?

Trương Thiếu La nhìn khắp nơi trong Luyện Võ Đường tìm Trần Vũ, hắn muốn lấy tên phế vật đó làm bao cát, nhưng không ngờ nhiều ngày liên tục vẫn không thấy bóng dáng hắn tới, nên bất mãn nói.

– Ha ha có gì mà Trương huynh suy nghĩ chi cho mệt, chắc lần trước bị huynh đánh một trận trước mặt nhiều người nên bây giờ thấy nhục quá nên từ bỏ thôi mà!

Đổng Thanh Long nói, hắn là đại thiếu gia của Đổng gia là một trong những gia tộc phụ thuộc của Trương gia.

– Ha ha, Đổng huynh nói chí phải, cần gì phải để ý đến tên phế vật đó, nào chúng ta đi Thanh Lâu chơi.

– Được!

* * *

Thanh Diễm Sân Lâm!

– Đừng đổi theo ta, ta chỉ là vô tình đã đạp trúng đuôi ngươi thôi!

Thiếu niên áo xanh vừa chạy vừa la lớn, trên lưng có vác theo một túi vải, chạy như điên trong sơn mạch, phía sau hắn là một con yêu thú, lông giáp đỏ tươi, răng nanh dữ tợn, không ngừng phun ra hỏa hầu.

Đây chính là yêu thú nhất cấp trung gai Xích Hỏa, đúng như tên, yêu thú này có hỏa thuộc tính, trong quá trình hắn không biết ma xui quỷ khiến như thế nào, hắn từ trên cây nhảy xuống vô tình đạp trúng đuôi của nó, nên mới bị đuổi chạy như vậy.

Cũng một phần là do Xích Hỏa núp trong bụi cỏ, chỉ ló cái đuôi ra ngoài mà không động đậy dì cả, làm hắn tưởng đó là cảnh cây khôn nên mới đáp xuống, nào ngờ vừa đạp trúng, liền làm hắn giật mình như “bất ngờ chưa!”.

Vèo!

Nhất thời một đoàn hỏa hầu bay ra, trúng vào mông của thiếu niên áo xanh.

– A, cháy quần ta rồi! Nếu cứ tiếp tục ta sẽ bị nướng chết, đúng rồi!

Thiếu niên không ngừng la lớn, vừa chạy vừa dập lửa, người này không ai khác, chính là công tử số nhọ của chúng ta, Trần Vũ.

Nhất thời hắn nghĩ ra một ý tưởng, liền tìm một cây đại thụ sau đó phóng lên, quả nhiên Xích Hỏa không thể đuổi theo lên trên.

– Ha ha, người có ngon lên đây, chúng ta chiến đấu trăm hiệp không nghỉ!

Trần Vũ tay chỉ xuống phía dưới cười lớn, Xích Hỏa biết mình không thể đuổi lên trên cây được, đứng phía dưới gầm rừ một chút rồi rời đi.

Đi được hai ngày tiếp theo, Trần Vũ không phát hiện được yêu thú nào, vì hắn đi gần với bìa sơn mạch, gặp rất nhiều mạo hiểm giả qua lại, nhưng nhìn hắn ăn mặc rách nát còn thua cả bọn họ nên không ai rảnh mà làm khó hắn.

Cũng vì nhiều mạo hiểm giả vào đây nên bìa sơn mạch hầu như đã bị mạo hiểm giả bắt gần hết rồi, làm gì đến lượt hắn?

Nên số lượng rất ít, nhưng hắn lại phát hiện một con yêu thú cấp ba U Văn Báo đang nằm hưởng thụ trong hang động.

Mà U Văn Báo này là nhị cấp yêu thú mà còn là yêu thú phong thuộc tính, có thể so với võ giả Ngưng Khí Cảnh, chủ yếu lấy tốc độ mà giương danh.

Ngưng Khí Cảnh bình thường sợ cũng khó mà giết được, chỉ có Ngưng Khí Cảnh tầng sáu trở lên mới có thể đánh chết.

U Văn Báo có giá trị nhất chính là da báo cùng răng nanh, ngoài ra còn có yêu hạch của nó, được rất nhiều nơi thu mua, mấy cái này cái nào cũng có giá trị mấy ngàn kim tệ, mặt khác cân cốt cũng có thể bán được với giá không nhỏ.

Chỉ là U Văn Báo hành tung phiêu dật không chừng, thường khó có thể phát hiện tung tích của nó, hơn nữa cũng không đủ thực lực tốt nhất vẫn là không nên đi trêu chọc nó, nếu không tùy thời sẽ vứt bỏ cái mạng nhỏ.

Trần Vũ trừng mắt lên, hắn cảm nhận được một luồng uy áp đang phát ra từ người con U Văn Báo kia, hắn liền không khỏi rùng mình một cái.

– Mình bây giờ chỉ mới là Tụ Khí Cảnh tầng bốn, nào cùng đẳng cấp với con U Văn Báo này, như vậy là đồng dạng với tự xác, thôi bỏ đi, kiếm mục tiêu khác chơi!

Trần Vũ thầm nói.

Không để ý con U Văn Báo nữa, hắn thấy tốt nhất là né xa nó ra tránh làm phiền nó nếu không hắn sẽ là thức ăn trong bụng của yêu thú kia, thế là Trần Vũ chọn đi đường vòng né xa con yêu thú cấp ba này ra.

Đi được một canh giờ, đứng xa xa hắn thấy được một đội mạo hiểm giả, gồm hai người, đang đứng vây xung quanh một con nhị cấp Yêu Lang, nó đang bị thương nặng.

Yêu Lang là loại yêu thú có da xám, có giá trị nhất là yêu hạch của chúng, ngoài ra còn da lông của chúng, răng nanh làm vũ khí cũng được xem là khá tốt, được Luyện Khí Sư mua với giá khá cao, còn da chúng thì được làm áo giáp.

Đứng xa thấy Trần Vũ đang nhìn, một đại hán râu quai nón, mặt có vết sẹo, to như trâu nói với hắn:

– Tiểu tử, vào tiếp chúng ta một tay, con Yêu Lang này nó bị thương rồi, đừng để nó chạy thoát, chúng ta sẽ chia cho ngươi một chút.

Thấy vậy Trần Vũ cũng trả lời:

– Được, ta góp sức với các huynh.

Trần Vũ lấy trường kiếm bên người cầm lên, tiến lại gần đội mạo hiểm giả đó, liền ra chiêu Phong Cương Trảm, hai người kia cũng đồng loạt ra chiêu.

Oanh, ầm!

Yêu Lang bị công kích của ba người đánh cho văng ra xa tầm mười mét, mình mẩy đầy vết thương, máu chảy nhiều làm lông nó dính sền sệt với nhau, thấy vậy Yêu Lang cố gắn đứng dậy bắt đầu chạy.

Grầm, Grừ…

Trung hán thấy vậy hô to:

– Đứng lại, không được chạy!

Bị trung hán đuổi, con Yêu Lang cố gắn chạy nhưng không được, nó đã bị thương quá nặng rồi, bị trung hán tung một cước con Yêu Lang nằm xuống mặt đất, giật giật mấy cái rồi nằm im tại chỗ.

Thấy vậy, mọi người lại gần con yêu thú, bắt đầu phân chia.

Trung hán nói:

– Tiểu tử có công giúp chúng ta bắt được con yêu thú này, chúng ta chia cho ngươi răng nanh của nó, còn lại là của chúng ta, ngươi cảm thấy thế nào?

– Thành giao!

– Ta thấy tiểu tử ngươi khá được, nên ta muốn nhắc nhở ngươi, với thực lực mèo ba chân của ngươi, không nên đi vào sâu vào trong này, nếu không sẽ chết không có nơi chôn!

Tên đại hán râu quai nón nói, đây cũng là sự thật, với thực lực mèo cào của hắn thì gặp yêu thú cấp một cao gai thì còn cơ may chuồn được, nếu mà cấp hai trở lên là chết chắc.

– Đại ca yên tâm, tiểu đệ sẽ cẩn thận nếu không may gặp phải yêu thú cấp cao sẽ chuồn trước, cảm tạ huynh đã nhắc nhở, nếu không may bị chết sẽ trở về báo tin cho đại ca biết!

Trần Vũ gật đầu nói với rên đại hán râu quai nón.

Tên đại hán kia nghe vậy không khỏi trừng mắt, trong lòng thầm mắng:

– Ngươi chết rồi thì báo tin cho ta làm gì?

Chương 17: Hang Động Thần Bí

Sau khi lấy được răng nanh của Yêu Lang, Trần Vũ Tiếp tục đi sâu vào trong sơn mạch, cũng không để ý tơi lời trung hán lúc trước nhắc nhở, đối với hắn “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” nên thản nhiên bước sâu vào trong.

Đi gần tối, Trần Vũ thấy một hang động, xung quanh lại có sương mù dày đặc, miệng hang động tầm cho một người vào, cây cối um tùm che khuất nếu không xem kỹ sẽ không phát hiện ra hang động này.

Thấy trời sắp tối nên cần chỗ nghỉ chân nên hắn đi vào hang động.

Tay phải nắm chặt thanh trường kiếm, cẩn thận đi vào hang động, nếu có yêu thú bên trong chạy ra thì hắn sẽ liền co giò chạy thật lẹ, còn không thì hắn sẽ có một chỗ nghỉ chân thật tốt.

– Có ai ở trong đó không!

Trần Vũ nói vọng vào trong, nhưng một lúc lâu sau cũng không có tiếng người, hay yêu thú đáp trả, hắn liền biết bên trong không có thứ gì, nên hắn chậm rãi tiến vào.

Nhưng hắn cũng không chắc, hắn sợ có người hoặc yêu thú trong đó ẩn nấp, đợi hắn vào thì cho hắn một phát quy tiên, nên hắn liền cẩn thận, nắm chặt trường kiếm từ từ vào trong.

Khi đi vào hang động, liền thấy mép hang động có ba cây Huyết Linh Thảo là linh dược cấp một cao cấp, hắn cẩn thận xem xét ngoài hang động, xem có người nào đang theo dõi không.

Khi đã chắc chắn không có người theo dõi, Trần Vũ nhanh tay hái ba cây Huyết Linh Thảo bỏ vào túi vải, tay vỗ nhẹ vào túi, hắn xem đây là báu vật của mình.

– Hắc hắc, không ngờ lại may mắn như thế! Ba cây Huyết Linh Thảo này bán cũng kha khá kim tệ đây!

Hắn nhìn sâu vào hang động này, thấy hang động này có xu hướng đi xuống lòng đất, xa phía trước tầm mười mét, liền không có tầm nhìn, chỉ một mảnh tối đen như mực.

Hắn từ lúc vào trong hang động không cảm thấy một chút khí tức ba động nào, nên hắn cũng đoán tám chín thành là hang động hoang, nhưng vẫn cẩn thận.

Hắn đành lấy viên Dạ Minh Châu cỡ ngón cái, thứ minh châu này ở ngoài bán khá đắt mỗi viên cỡ ngón cái liền 30 ngàn kim tệ. Viên này là cha hắn trong lúc đi lịch lãm lúc còn trẻ nhặt được, sau đó cho mẫu thân hắn, nhưng về sau lại bị hắn chôm được.

Hắn nhìn viên Dạ Minh Châu nhớ lại lúc đó, mẫu thân hắn biết hắn lấy chộm thì cho hắn một trận tơi bời hoa lá, cả ngày vẫn không xuống giường được, nhưng thấy hắn thích nên mẫu thân hắn cho hắn, cũng từ trận giáo huấn đó làm hắn nhớ đến tận bây giờ.

Mẫu thân hắn rất hiền, nhưng khi hắn làm sai, hay quậy quá phận mẫu thân hắn như một người khác, sẽ không nương tay, hảo hảo giáo huấn hắn “thật chu đáo” một trận no đòn, nhớ đến trận đòn hắn rùng mình một cái.

Hắn cầm Dạ Minh Châu chầm chậm tiến vào, vì khỏa Dạ Minh Châu của hắn khá nhỏ nên chỉ thấy ánh sáng mờ mờ phía trước.

Đi càng sâu vào hang động, hắn thấy hang động ngày càng lớn ra,cũng có xu hướng nghiêng xuống phía dưới lòng đất, khi kê tai vào vách đá liền nghe tiếng róc rách nho nhỏ, hắn liền nghĩ đến ở đây có mạch nước ngầm.

Thấy vậy hắn đi càng ngày càng sâu xuống dưới lòng đất, đi được một canh giờ, bây giờ ước chừng cách mặt đất khoảng ngàn thước rồi.

Đi được một lúc nữa liền phát hiện phía trước có một cái hang động khá lớn, to gần mười mét vuông, phía trước hang động vẫn còn đường tiếp tục đi xuống.

Bên trong hang động có ba bốn viên Dạ Minh Châu đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ, do bị đất cát che khuất rất nhiều nên không tỏa hết ánh sáng.

– Nơi này thật lạ, hẳn cũng chưa từng có người đi qua nha!

Trần Vũ cẩn thận đánh giá khắp nơi, đánh giá tình hình nơi này, hắn không thấy nơi này có dấu hiệu có người xâm nhập vào, cũng không có dấu vết của yêu thú, chỉ có duy nhất mình hắn khiến hắn cũng cảm thấy hơi lạ.

– Mặc kệ nơi đây là đâu, nhưng…hắc hắc gặp được ta xem như xong!

Trần Vũ cười nham hiểm, đi lại gần một viên Dạ Minh Châu, viên Dạ Minh Châu này to lớn bằng nắm đấm người lớn, so với viên Dạ Minh Châu của hắn đang cầm trong tay không biết lớn hơn bao nhiêu lần.

Ánh mắt hắn sáng rực, nhìn chằm chằm vào viên Dạ Minh Châu trước mặt mình, viên Dạ Minh Châu bị vùi vào đất, chỉ ló lên phân nửa, Trần Vũ nhanh tay đào lên.

– Chặc chặc, viên Dạ Minh Châu này mà đem đấu giá, ắc hẳn giá trên trời, ta hôm nay thật may mắn àh nha!

Trần Vũ cười ha hả, nhẹ nhàng vuốt ve sau đó cất viên Dạ Minh Châu thứ nhất vào trong túi vải của mình, sau đó tiếp tục đào tiếp ba viên còn lại.

Hắn chỉ lấy đi ba viên Dạ Minh Châu, chỉ chừa lại một viên duy nhất để thấp sáng, tuy chỉ có một viên, nhưng vì được hắn đào lên khỏi mặt đất, nên nó thỏa sức tỏa sáng.

Khi làm xong hắn thấy bụng mình cồn cào biểu tình, hắn đành cười thảm một cái.

– Nãy giờ lo chôm đồ, không để ý tới mình như vậy đói bụng, ai…

Trần Vũ liền mất một ít thời gian, chạy ra khỏi hang động, cẩn thận dò xét xung quanh, nhanh chóng nhặt thật nhiều cây khô xắp lại thành bó lớn, sau đó vác vào trong hang động lúc trước.

Nhóm lửa lên, Trần Vũ lại tiếp tục lấy thịt yêu thú cấp thấp ra nướng ăn, sau đó thiếp mắt ngủ dần, nhưng vẫn như những lần trước hắn cũng không dám bỏ cảnh giác.

Xíu Xíu!

Chương 18: Cổ Tháp Trong Hang Động

Xíu Xíu!

Đang ngủ được một chút, hắn nghe tiếng gió thổi từ trong hang động tối đen phía trước thổi đến, khiến hắn rùng mình một cái, cảm giác ớn lạnh đến sống lưng.

Nhưng rất nhanh, vì mệt quá, hắn lại chớp mắt ngủ như chết, không quan tâm đến sự tình bên ngoài nữa!

Khi thức dậy, Trần Vũ liền bắt đầu hướng xung quanh tìm kiếm một lượt thật kỹ lưỡng, hắn không muốn mình để mất một chút bảo bối nào, nếu như vậy hắn sẽ rất đau lòng.

Đào bới tìm kiếm một trận, cũng không thu được gì thêm, Trần Vũ thu viên Dạ Minh Châu còn lại vào túi vải, sau đó lấy viên Dạ Minh Châu nhỏ tiếp tục hướng vào trong hang động phía trước đi tiếp.

Ngày thứ hai, hắn cũng thấy một hang động, quy mô hang động lần này nhỏ hơn lần trước gấp đôi, nhưng lần này trong hang động hoàn toàn trống trơn, nhưng hàn khí ngày càng mạnh, làm hắn cảm thấy lạnh buốt toàn thân.

Hắn phải đem chân khí vận chuyển mới làm cái lạnh bớt đi, nếu không vài canh giờ nữa hắn sẽ chết vì hàn khí.

– Không biết phía trước hang động kia là cái gì mà lại mang theo nhiều hàn khí như vậy, thật không hiểu nổi!

Trần Vũ vừa ngồi xuống nhóm lửa, nghỉ ngơi dưỡng sức, sau khi ăn uống no nê, hắn lại hướng xung quanh hang động đào bới mọi ngóc ngách để tìm kiếm.

Nhưng nhanh chóng làm hắn thất vọng nặng nề.

– Cái gì cũng không có, đúng là hang động phế vật mà!

Trần Vũ chửi ầm một tiếng, sau đó lại tiếp tục đi sâu xuống hang động phía dưới, bây giờ hắn càng ngày càng hiếu kỳ, không biết phía trước đang có gì đang đợi hắn.

Nhưng hắn vẫn không sợ, ngày thứ ba tiếp tục men theo hang động đi xuống, bây giờ hắn cũng không biết mình đã xuống được bao sâu, nhưng hắn càng lúc càng nghe rõ tiếng nước chảy róc rách vang lên.

– Lại là một hang động!

Trần Vũ đứng sửng lại tại chỗ, phía trước mặt hắn là một hang động nhưng không lớn, phía trong hang động có một cái đầm nước nhỏ ước chừng hai mét, Trần Vũ lấy trong túi ra viên Dạ Minh Châu lớn đặt xuống, liền nhanh chóng chiếu sáng khắp hang động.

Bước lại gần hồ nước, Trần Vũ nhìn thấy bên trong có một bông hoa, trông như hoa sen có màu trắng cùng màu lam, Trần Vũ liên kinh hỉ.

– Ha ha, không ngờ nơi này lại có một cây Thủy Lam Hoa, linh dược cấp ba, giá trị liên thành, hắc hắc, lần này ta giàu to rồi!

Trần Vũ cười lớn, ngồi xuống nhìn cây Thủy Lam Hoa một chút, nhưng không vội hái nó đi.

Hắn lại như hai lần trước, đi xung quanh mọi ngõ ngách tìm kiếm, nhưng hắn kiếm hồi lâu cũng không có gì, chỉ duy nhất một cây Thủy Lam Hoa kia mà thôi.

– Ai…mặc dù không tìm được thứ gì khác nhưng còn tốt hơn không tìm được gì như lần trước!

Trần Vũ đành chấp nhận sự thật cũng không tìm kiếm nữa, mà thành thật ngồi xuống nghỉ ngơi dưỡng sức, hắn như bao lần, chưa bao giờ từ bỏ tu luyện, lúc rảnh hẳn ngồi thử tu luyện một chút.

Nhưng không may cho hắn, vẫn không cách nào tu luyện được, khiến hắn rất phiền lòng vì thời hạn hai tháng sắp tới mà hắn cũng chẵn có được cái gì thực lực.

Ngày tiếp theo Trần Vũ tiếp tục đi sâu xuống phía dưới hang động thần bí này, nhưng lúc này hắn cảm thấy hàn khí lạnh hơn lúc trước rất nhiều thiếu điều muốn biến hắn thành băng nhân.

– Hàn khí càng ngày càng lạnh nha!

Trần Vũ dùng chân khí sưởi ấm toàn thân, lại tiếp tục đi xuống phía dưới.

Bỗng hắn đi được một lúc, liền thấy phía trước có một cái hang động rất lớn, lớn hơn hẳn những hang động lúc trước cộng dồn lại, âm thanh róc rách cũng kêu càng rõ hơn.

– Có lẽ tiếng nước chảy lúc trước ta nghe được là từ đây rồi!

Trần Vũ đi đến hang động đó, hắn thấy có một tòa cổ tháp cao trọc trời, đang nằm lẳng lặng ở giữa hang động, trong hang động là một đầm nước thật lớn, căn bản không biết sâu bao nhiêu.

Cái đầm nước này ngăn cách xung quanh tiến lại gần chiếc tháp đó, Trần Vũ phóng ánh mắt đánh giá sơ xung quanh, nhưng cũng không nhìn rõ được điều gì.

– Chặc chặc, một chiếc tháp thật lớn nha!

Trong một hang động lại có một chiếc tháp to lớn như thế này, chắc chắn đây là bảo tàng, hay là cái gì đó không tầm thường, nghĩ đến đây lòng hắn liền kinh hỉ.

Trần Vũ đưa mắt đánh giá chiếc tháp trước mặt, chiếc tháp này có màu xám đen, căn bản không biết làm bằng chất liệu gì, chiếc tháp này cao bao nhiêu hắn cũng không rõ, vì phía trên hoàn toàn không có ánh sáng, nhưng phía dưới đối diện có cửa màu đen thẩm viền ánh kim đang đóng chặt.

– Xem ra lần này ta gặp được báu vật rồi, ha ha.

Trần Vũ dùng tay chạm vào mặt nước, làm hắn giật mình là nước ở đây rất lạnh, hắn nhìn sang thấy hồ nước đặc biệt này ngăn cách chỗ hắn đứng với chiếc tháp chừng mười mét.

Thấy khoản cách không xa lắm, với thực lực của hắn căn bản là không thể nào nhảy sang bên đó được, hắn đành cắn răng chịu đựng lạnh giá, hắn bay xuống đầm nước bơi về phía chiếc tháp màu đen xám đó.

Phù! Phù!

– Lạnh quá, lạnh quá, cũng may cuối cùng cũng đến được, nếu không ta thành băng nhân mất!

Trần Vũ leo lên bờ, vận công dùng chân khí làm ấm thân thể, một lát sau ngồi dậy điều đầu tiên hắn muốn làm là đi vòng quanh xem có gì quý giá không.

Chương 19: Vô Duyên Với Cổ Tháp

Nếu có đồ quý giá mà không lấy, đây là tội lớn, nên hắn liền vui mừng cầm Dạ Minh Châu đi vòng vòng xem xét.

Hắn phải mất đến hai canh giờ để đi được một vòng quanh chiếc tháp đó, bây giờ hắn xác định được cái tháp này to bằng cái hang động này, cái tháp này đặc biệt không có chỗ nào để vào trừ chiếc cửa đen thui đang đóng kính kia.

Đi lại chỗ cửa tháp, trước tháp có một cái cửa đang khép kính, trên cửa có điêu khắc hai hình rồng màu vàng ánh kim, trong rất chân thật, cứ như con rồng này còn sống.

– Sao ta cứ cảm giác mắt hai con rồng này như đang nhìn chằm chằm ta vậy!

Nghĩ đến đây Trần Vũ cảm giác lạnh toát toàn thân, hắn thử di chuyển sang một hướng khác, nhìn lại hắn vẫn thấy ánh mắt hai con rồng đang nhìn chằm chằm hắn.

Trần Vũ thử đi thử lại, hắn vừa đi vừa nhìn vào hai con rồng, quả nhiên khi hắn di chuyển, hai con mắt kia di chuyển theo.

– Ah, ta biết rồi, nó thấy ta quá đẹp trai nên nhìn đây mà…đừng đùa chứ!

Trần Vũ hoàn toàn chết lặng, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hắn hoàn toàn không biết, nhưng…gan hắn rất lớn, một lát sau vẻ sợ hãi trên mặt hắn đã mất.

– Nếu nó đã thần kỳ như vậy, hẳn đồ chứa bên trong hoàn toàn không phải đồ thường ah nha!

Nghĩ đến cảnh tượng mình lấy được đồ ở trong chiếc tháp hắn vui sướng vạn phần.

Hắn nhìn xung quanh thêm lần nữa, thầm suy nghĩ tính toán thật kỹ lại mọi tình huống có thể xảy ra để biết đường mà phòng bị.

– Trong hang động này ngoài phát hiện chiếc tháp này thì chẳng còn gì khác, đúng là cùi bắp mà, tốn công bơi qua rồi mà chả được cái gì.

– Chiếc tháp này thật lớn, không biết bên trong có bảo bối gì không? Nếu không đừng trách ta gỡ chiếc tháp này ra bán tài liệu cho mấy Luyện Khí Sư!… Nhưng mà gỡ được không mới là một chuyện!

Trần Vũ thở dài một cái, liền nhanh chóng bát bỏ ý kiến rã đồ món đem bán đấu giá của mình.

– Nhưng không biết vị đại năng nào xây dựng chiếc tháp này? Chiếc tháp lớn như vậy, không biết sẽ tốn bao nhiêu tài liệu đây! Chắc là con số kinh khủng lắm!

Trần Vũ vuốt cằm suy tư nhìn chằm chằm vào trong chiếc tháp màu đen trước mặt.

– Không biết có nên vào thử không nhỉ, lỡ trong đó có thứ gì nguy hiểm rồi sao!

Trần Vũ ngồi suy nghĩ ngây ngốc tại chỗ, trong lòng vừa muốn vào mà cũng không muốn vào, tầm ba hơi thở sau, Trần Vũ quyết định đi vào chiếc tháp này, biết đâu mình kiếm được bảo bối thì sao!

Lúc đó hắn nào biết chính chiếc tháp này là bảo bối thật!

Cầm dạ minh châu trên tay, Trần Vũ đi chầm chậm lại gần chiếc cửa của chiếc tháp đen xì trước mặt.

Bây giờ hắn đang đứng trước cánh cửa của chiếc tháp, hai con rồng khắc trên cửa cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, Trần Vũ nào quan tâm đến, điều hắn quan tâm lúc này là bên trong có bao nhiêu tài phú mà thôi!

Trần Vũ trong lòng hồi hợp cùng kinh hỉ, giơ tay lên chạm vào cửa, nào ngờ khi vừa chạm vào chiếc tháp run lên nhè nhẹ sau đó kim quang phóng ra xung quanh.

Trần Vũ liền cảm thấy đầu mình như có thứ gì đó đang đâm vào não hải của mình, hắn ôm đầu lăn lộn trên đất kêu lên thê thảm. Giờ này trong động chỉ toàn là tiếng gào thét của hắn.

– A, chuyện gì xảy ra vậy!

Trong đầu hắn bây giờ hiện lên từng hình ảnh sơ khai của vũ trụ, hắn thấy quá trình tạo ra các tinh hà, thấy nơi ngăn cách giữa ánh sáng và bóng tối vô tận…

Càng ngày cơn đau càng kinh khủng hơn, tầm hai phút sau hắn chịu không nổi cơn đau nên ngất đi.

Lúc Trần Vũ ngất đi, trong không gian bất ngờ xuất hiện một bóng dáng nữ tử vô cùng xin đẹp, nàng mặc chiếc váy màu đỏ như áo tân nương, gió thoáng thổi nhẹ qua làm tóc nàng khẽ bay.

Nang nhìn xuống thiếu niên đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, miệng nhỏ đang lẩm bẩm cái gì đó, nhưng liền mỉm cười ra vẻ thỏa mãn, sau đó từ từ tiêu tán khỏi không gian như chưa từng xuất hiện nơi đây.

Đến sáng hôm sau, bên ngoài hang động mặt trời đã ló lên cao, Trần Vũ chậm rải mở hai mắt ra, cảm thấy trong đầu mình vẫn còn một ít đau đớn, hắn rùng mình một cái, khi hắn nhớ lại sự việc hôm qua mồ hôi lạnh chảy trên trán hắn.

Bây giờ nếu cho hắn kim tệ cùng mỹ nữ hắn cũng không dám chạm vào trong chiếc tháp đó nữa, nếu lấy được hắn chỉ sợ mình không có phúc mà sử dụng.

– Di!

– Chiếc tháp kia đâu rồi!

Bây giờ hắn nhìn lại một cách ngây ngốc, trước mắt hắn là một khoảng trống vô cùng to lớn, không còn thấy chiếc tháp màu đen kia đâu nữa.

– Không biết có phải người nào đó vừa vào đây lấy nó đi không nhỉ! Hay là nó sợ ta nên co giò chạy rồi?

Suy nghĩ một chút hắn lắc đầu, nói:

– Không thể nào! Chiếc tháp này to như vậy làm sao đem ra được, haiz…

Ngồi đó một hồi lâu, Trần Vũ đứng dậy, tay nhặt khỏa Dạ Minh Châu lên soi sáng.

– Thôi kệ, chắc mình không có duyên với chiếc tháp đó, cố cầu cũng chả được, tùy duyên vậy!

Trần Vũ lấy lương khô ra ăn, hôm qua hắn không có ăn gì thì bị cơn đau làm ngất đi nên bây giờ cảm thấy đói bụng.

Sau khi ăn xong Trần Vũ bắt đầu đi xung quanh tìm kiếm thử xem trong hang động này có linh dược gì nữa không.

Sau khi hái hai cây Huyết Cơ Thảo thấy hôm qua xong, về sau hắn cũng không tìm được một cây linh thảo nào nữa, hắn đành đi nghiêng cứu một vòng nữa biết đâu có bảo vật khác mà mình không để ý kỹ thì sao.

Mặc dù biết khả năng đó rất khó xảy ra nhưng hắn vẫn cứng đầu, đào lên từng tất đất, tìm kỹ mọi ngóc nghách.

Lát sau, đi một hồi, hắn đứng lại.

Chương 20: Thiếu Gia Số Nhọ

– Hang động này tuy lớn nhưng chả còn cây linh dược nào cả, lối đi tiếp cũng không còn nữa, thôi thì ta đi ra ngoài vậy, ở đây khá nguy hiểm!

Trần Vũ cắn răng nhảy xuống hồ nước lúc trước bơi về, nhảy lên bờ hắn run như cầy sấy, sau đó ngồi xuống lấy chân khí ít ỏi của mình để hơ khô y phục cùng làm ấm thân thể.

Sau khi làm khô y phục, Trần Vũ thở dài đứng dậy, lẳng lặng đi ra hang động, dọc đường hắn cũng dừng lại một chút xem mình còn bỏ xót thứ gì nữa không, tiện thay thu luôn Thủy Lam Hoa vào trong túi.

Khi xác định đã không còn thứ gì để lấy hắn một mạch đi ra khỏi hang động thần bí đó, nhưng lần này hắn cũng mất đến ba ngày mới chui ra khỏi được hang động.

– Thôi thì che dấu kỹ hang động này một chút, nếu về sau may mắn sẽ lại đây một lần nữa!

Nhưng hắn nào ngờ được, khi hắn vừa mới che khuất hang động một cách hoàn hảo xong thì một tiếng động lớn vang dội từ hang động kia đi ra, khí xung kích từ trong hang động đánh mạnh ra ngoài, đánh hắn lăn quay đến mười mét.

– Hoàn toàn sụp đổ!

Trần Vũ đứng sửng tại chỗ nhìn hang động thần bí hoàn toàn không còn nữa, hắn đành thở dài một cái, nhưng sau đó lại đầy vui mừng vì hắn may mắn kịp chạy ra.

– May mà mình đi ra sớm, không thì đi đời nhà ma rồi!

* * *

Nam Lĩnh Thành – Trần Gia!

Trong nghị sự sảnh, bốn người ngồi đối diện nhau, không khí trở nên căng thẳng.

– Ngô gia đã từ hôn, cũng tại tên cháu phế vật của ngươi, nếu là Trần Lâm con trai ta thì đã không như vậy!

Trần Hạo lôi chuyện cũ ra khiêu kích:

– Hừ… Hôm nay ta triệu tập mọi người đến đây không phải để nói về chuyện này. Lần này Trương gia đang gây khó khăn cho chúng ta, bọn chúng cho người đến phá hầm mỏ kim thiết, làm sinh ý chúng ta đang tắt nghẽn.

Trần Thiên Hàn nói xong, mọi người lâm vào trầm tư, hồi lâu sau tam trưởng lão quay qua hỏi các vị trưởng lão khác.

– Mọi, người có kế sách gì không?

– Ta trước mắt nên im lặng xem sao, cử thêm người đến canh giữ hầm mỏ, đó là hầm mỏ của Trần gia chúng ta hơn ngàn năm rồi.

Đại trưởng lão thấy thế liền nói.

– Tộc trưởng như ngươi thật không xứng, cứ tiếp tục Trần gia sẽ bị hủy trong tay ngươi thôi.

Nhị trưởng lão, Trần Hạo lạnh lùng nói.

– Trần Hạo ngươi có ý gì?

Trần Thiên Hàn lạnh mặt nói với Trần Hạo, tên Trần Hạo này luôn đối đầu với hắn, gây cho hắn không ít phiền toái.

– Ta nói không phải sao, từ khi ngươi lên làm tộc trưởng, gia tộc càng ngày càng xuống dốc thấy rõ, ta nghĩ ngươi nên từ bỏ chức tộc trưởng thì hơn!

Trần Hạo cười nhạt nói.

– Theo ý tứ của ngươi, là chức tộc trưởng này nên nhường lại cho ngươi làm mới phải đạo ư?

Trần Thiên Hàn lạnh mặt nói.

– Hừ!

Trần Hạo hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.

– Ta thấy trước mắt chỉ có thể làm như thế, hiện tại thế lực của chúng ta không đánh lại Trương gia, cho dù gia tộc đại chiến, bên phe chúng ta cũng sẽ không có khả năng đánh lại, có khi còn dẫn đến diệt tộc nữa!

Trần Thiên Hàn thấy mọi người đều thống nhất nên quyết định, nói.

– Ngày mai ta phái Đông Bình đến đó trấn giữ, nếu không có gì nữa mọi người giải tán.

Trần Thiên Hàn nhàn nhạt nói.

* * *

Bây giờ hắn đã ở trong sơn mạch này được gần hai tháng rồi, hắn suy nghĩ nên bắt đầu đi về nhà được rồi, kỳ này thu hoạch cũng tạm được, ba gốc Huyết Linh Thảo, hai gốc Huyết Cơ Thảo, cộng với bốn chiếc răng nanh của con Yêu Lang mà hắn lấy được, còn viên yêu hạch cấp một kia hắn sẽ giữ lại làm kỷ niệm.

Ngoài ra mấy viên Dạ Minh Châu cùng Thủy Lam Hoa kia hắn muốn giữ lấy, không muốn bán đi, dù gì hắn cũng không thiếu tiền.

Nghĩ vậy Trần Vũ liền hướng ra ngoài rừng mà đi, trên đường đi hôm nay hắn thấy rất ít người ra vào, cũng không biết là chưa tới giờ hay là có chuyện gì đó, nhưng hắn không quan tâm lắm, cứ hướng ngoài sơn mạch mà đi.

Đi gần đến khu vực bìa rừng, Trần Vũ thấy phía trước tầm trăm mét có bốn tên đại hán mặt sẹo, dáng người cao to đen hôi, đều là võ giả Tụ Khí Cảnh tầng sáu, đang đứng nghênh ngang phía trước chặn đường, trong lòng hắn bắt đầu lo lắng.

– Này tên kia đứng lại, trên người có gì lấy hết ra, lão gia đây tha cho ngươi con đường sống.

Trong lòng Trần Vũ thầm chửi trong lòng:

– Bà mẹ nó! Sao hôm nay ta xui thế! Vừa vào sơn mạch chưa được mấy ngày đã gặp phải cường đạo đã đành, bây giờ lúc đi ra lại gặp cường đạo nữa, đen đến nổi không đen thêm được nữa!

Không nói hai lời, Trần Vũ quay đầu ngược lại bắt đầu chạy, hắn biết mình không phải đối thủ của bốn tên kia, chỉ có chạy mới là vương đạo với hắn bây giờ.

– Tên kia đứng lại cho ta, đừng chạy, ta chỉ xin ít kim tệ thôi mà! Sao chạy nhanh như thỏ vậy!

Thấy Trần Vũ quay đầu chạy, mà khoảng cách quá xa cũng không thể đuổi kịp nên tên đại hán mặt sẹo hô to. Trần Vũ nghe vậy liền quay đầu lại chửi lớn:

– Lão tử có ngu mới đứng lại cho các ngươi xin ít tiền!

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo