[Dịch] Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung
Tập 2: Đáng sợ quá (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11: Đáng sợ quá, ta sợ quá đi!
Nữ thống lĩnh cấm vệ kia nhíu mày: “Nói hươu nói vượn cái gì thế. Từ trước đến nay thiếu tướng rất sùng bái bệ hạ, đối với Thân Vương là yêu chim yêu cả lồng, hợp tình hợp lý. Ngươi đừng nói huyên thuyên, lung tung.”
“Biết rồi ạ. Nói ra thì Huyết Vân lâu này cũng quá đáng lắm rồi.” Nữ cấm vệ này không nhịn được, hai tay siết chặt: “Không biết tiếp theo còn có bao nhiêu dân chúng gặp họa, bệ hạ sẽ gặp bao nhiêu phiền phức nữa”
“Được rồi, đừng nói nữa. Trước khi đi bệ hạ từng dặn dò.” Nữ thống lĩnh cấm vệ liếc mắt nhìn Tiêu Thiên: “Chăm sóc Thân Vương cho thật tốt, để ngài ấy làm một phú ông giàu có, nhàn nhã là được.”
Nói xong, nữ thống lĩnh cấm vệ tiếp tục thu gom đồ vật.
Nữ cấm vệ khơi mào câu chuyện cũng thở dài, dọn dẹp chung quanh một chút, tránh để tạo thành núi lửa.
Bên kia, Tiêu Thiên đứng trên vách núi, nhìn Hoàng thành phía xa rồi đột nhiên mở miệng nói với Chung Linh: “Vừa rồi. lúc cấm vệ kia lén lút thảo luận có nói: Huyết Vân lâu này sẽ làm cho dân chúng gặp họa, Tử Nhược Yên sẽ gặp phiền phức, thế là có ý gì?”
Biểu cảm trên mặt Chung Linh như bị khựng lại. Nàng quay đầu lại nhìn nữ cấm vệ đang thu dọn đồ đạc phía xa, chân mày giật giật.
Đám ngu ngốc mấy người, Thân Vương nghe được hết đó!
Điều chỉnh tâm trạng xong, Chung Linh mới bắt giải thích với Tiêu Thiên: “Thân Vương đại nhân, Huyết Vân lâu làm việc bẩn thỉu, không từ thủ đoạn.”
“Nhiệm vụ lần này thất bại, bọn họ có thể sẽ như mọi khi: tàn sát dân chúng, bức bách quan phủ hoàng triều Đại Viêm nộp…. phí bảo vệ!”
Nói đến ba chữ cuối cùng, Chung Linh nghiến răng nghiến lợi.
“Phí bảo vệ?” Tiêu Thiên có hơi sửng sốt, nhìn về phía Chung Linh: “Có ý gì?”
“Bình thường trong triều có quan viên thanh liêm làm việc chạm đến lợi ích của một vài gia tộc quyền thế địa phương, bọn chúng sẽ đến Huyết Vân lâu treo giải.”
“Triều đình bảo vệ những quan viên này, sát thủ của Huyết Vân lâu không có cách nào hoàn thành đơn hàng thì sẽ quay sang giết hại dân chúng, ép triều đình đi vào khuôn khổ.”
“Triều đình đành phải móc ngân khố, trả phí bảo vệ để Huyết Vân lâu huỷ bỏ nhiệm vụ. Tiền của gia tộc quyền thế địa phương bọn chúng cũng không hoàn lại, ăn cả hai đầu.”
“Cũng bởi vì chuyện này, các quan viên triều đình làm việc ở địa phương đều rất cẩn thận….”
Chung Linh thở dài, tiếp tục nói: “Thân Vương, nhiệm vụ lần này thất bại, dựa theo thói quen của Huyết Vân lâu thì bọn chúng sẽ thử tiếp tục ra tay với ngài.”
“Nếu không thành công sẽ giết hại dân chúng, đòi phí bảo vệ.”
“Trong những tình huống đặc biệt, bệ hạ dẫn quân ra ngoài, sát thủ Huyết Vân lâu còn có thể thò chân vào thế cục chiến trường, tạo phiền phức cho bệ hạ.”
Tiêu Thiên nghe thế, trên mặt cũng có chút oán hận: “Giết hại dân chúng? Thứ vô sỉ, như thế cũng xứng gọi là sát thủ à!”
Dân chúng vô tội. Thời còn ở trên Trái Đất , cho dù cha nuôi tàn nhẫn vô tình đến mấy thì tổ chức của bọn họ vẫn có một điều luật thép.
Người thường vô tội, không đụng đến!
“Dựa vào hiểu biết của ngươi về Tử Nhược Yên, nói xem nếu nàng biết thực lực của ta cũng tạm được thì có kêu ta ra tay xử lý vài chuyện không?” Tiêu Thiên chợt nghĩ đến điều gì đó, nghiêm túc nhìn về phía Chung Linh.
“Có phải ngài đã hiểu lầm gì về ba chữ “cũng tạm được’ này hay không?” Trong lòng Chung Linh không nhịn được, châm biếm nhưng không dám nói thành lời.
Đối với vấn đề của Tiêu Thiên, nàng chỉ có thể thành thật gật đầu trả lời: “Bệ hạ có.”
“Phiền phức to rồi! Một khi Huyết Vân lâu giết hại dân chúng, chắc chắn ta sẽ không chịu đựng được, ra tay trước mắt mọi người. Thực lực cũng theo đó mà lòi hết ra luôn.”
“Thế thì ngày tháng làm Thân Vương nhàn nhã, thảnh thơi của ta chẳng phải sẽ một đi không trở lại luôn à?”
“Lại phải quay về những ngày tháng chém giết không ngơi tay từ sáng đến tối như trước kia….”
Tiêu Thiên mở miệng phân tích, nét mặt càng ngày càng nghiêm trọng.
“Cho dù ta có nhịn xuống không ra tay thì dân chúng bị giết hại, chiến cuộc bị nhiễu loạn…tất cả đều là do ta mà ra.”
“Nếu Tử Nhược Yên viết một bức hưu thư, bỏ ta rồi đuổi ra khỏi hoàng cung, thế thì cái chạn này làm sao mà chui, cơm chùa đâu mà ăn nữa?”
“Người như ta lại chẳng có ngh ngỗng kiếm sống gì, thứ duy nhất làm bon tay chính là chém người. Muốn tiếp tục sống qua ngày, chẳng phải là lại phải không ngừng chém giết, thậm chí làm lại nghề cũ à?”
Trên trán Tiêu Thiên bắt đầu đổ mồ hôi, hắn dường như đã nhìn thấy ngày tháng quần áo chỉ cần vươn tay sẽ có người mặc hộ, bữa ăn chỉ cần há miệng cơm đang dần dần đi xa.
Loại ngày tháng được nữ đế bao nuôi này thoải mái, nhàn nhã biết bao, đáng để vứt bỏ bản thân.
Bát cơm chùa này không thể mất được đâu!
Tiêu Thiên hoảng sợ nhìn Chung Linh, giọng điệu nôn nóng: “Không được không được, thật là đáng sợ.”
“Ta phải đánh chết đám người Huyết Vân lâu!”
(⊙? ⊙)
Nét mặt Chung Linh đầy vẻ khiếp sợ: “???”
Chương 12: Đáng sợ quá, ta sợ quá đi! 2
Thân Vương đây là kiểu: không tìm thấy đáp án nên thẳng tay giải quyết vấn đề luôn à?
[Vượng Tài, mi có thể tìm thấy vị trí của phân lâu Huyết Vân lâu không?] Trong lòng Tiêu Thiên vội vàng hỏi.
[Chủ nhân tôn kính, lúc trước khi ngài đánh sụp Lương Thú, tôi đã sớm thu thập tin tức, có thể tiến hành định vị.]
[ Mau dẫn đường cho ta!] Sau khi Tiêu Thiên dặn dò Vượng Tài thì hô lên với cấm vệ phía xa.
“Hình như món đồ bệ hạ tặng ta trước khi lên đường đã bị rơi đâu mất rồi. Chung Linh, theo bổn vương đi tìm. Còn các ngươi, cứ chờ ở đây, không cần đi theo. Bọn ta sẽ nhanh chóng quay lại.”
Sau khi hô to, Tiêu Thiên còn không đợi đám cấm vệ phản ứng lại đã nhanh chân bỏ chạy.
Nguyên đám cấm vệ nghe thấy tiếng gào của Tiêu Thiên đều ngây ra như phỗng.
“Nghe theo lời dặn dò của Thân Vương. Có ta hộ tống, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Chung Linh phản ứng cũng rất nhanh, xụ mặt dặn dò nhóm nữ cấm vệ rồi đuổi theo Tiêu Thiên.
Chỉ chớp mắt hai người đã chạy mất hút, biến mất trong rừng rậm.
“Thủ lĩnh?” Nữ cấm vệ kia nhìn về phía thống lĩnh, có chút ngơ ngác, ngỡ ngàng.
Thống lĩnh cấm vệ cau mày, nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai nhưng lại không nói ra lời được
Chung thiếu tướng quân quá nghe lời.
Nhưng mà….
“Có thiếu tướng quân cùng đi, có lẽ sẽ không xaye ra chuyện gì đâu. Nghe theo lời Thân Vương dặn dò, chờ ở đây đi.”
“Còn nữa, hai ngươi nhanh chóng truyền tin tức ra ngoài, cảnh cáo tứ phương: Huyết Vân lâu có thể sẽ ra tay. Trước tiên cứ đề phòng, để dân chúng tạm thời trốn vào pháo đài phòng thủ.”
Hai nữ cấm vệ chắp tay lĩnh mệnh: “Vâng!”
“Huyết Vân lâu….” Nữ thống lĩnh cấm vệ nhắc tới ba chữ này liền nghiến răng nghiến lợi, hai tay vì nắm quá chặt không ngừng run rẩy.
“Thật hy vọng đám Huyết Vân lâu này có mắt như mù, trêu chọc phải đại năng lánh đời, bị giết sạch thì tốt quá rồi.” Nữ thống lĩnh cấm vệ hung tợn mở miệng. Có điều, nói xong thì chính nàng cũng tự cười khổ.
Nàng nhìn nữ cấm vệ bên cạnh đang cảm động lây, tự giễu: “Chắc ta điên rồi, thế mà lại nói ra mấy lời mê sảng ngây thơ này.”
“Thân Vương, ngài muốn đi tìm Huyết Vân lâu báo thù thật ạ?” Chung Linh đuổi theo Tiêu Thiên, vội vàng hỏi.
“Báo thù gì chứ ?” Tiêu Thiên lắc đầu, nghiêm túc nhìn về phía Chung Linh: “Suy nghĩ này của ngươi sai quá rồi. Đây là đi vì dân trừ hại, phát huy chính nghĩa.”
“Tổ chức hắc ám tà ác xem mạng người như cỏ rác, chỉ vì lợi ích của bản thân như Huyết Vân lâu nên dùng thủ đoạn sấm rền gió cuốn để diệt trừ.”
“Chúng ta là xua đuổi bóng tối, ôm ấp ánh sáng, trả cho trời đất này một càn khôn tươi sáng.”
Chung Linh nghe Tiêu Thiên nói một đống lời chính nghĩa, có chút hoảng hốt.
Không biết tại sao nàng chợt cảm thấy: nhưng lời Tiêu Thiên nói hình như rất có đạo lý.
“Nhưng phân lâu của Huyết Vân lâu ở Đại Viêm chúng ta…căn bản là không tìm thấy vị trí.” Chung Linh lại nói ra một lo lắng khác.
Tiêu Thiên khoát tay, ý bảo Chung Linh yên tâm: “Không sao, ta có thể tìm được bọn họ.”
Nói xong Tiêu Thiên nhìn trái nhìn phải, sau khi phát hiện không có ai thì mới yên tâm.
Hắn đột nhiên vươn tay túm lấy vạt áo sau của Chung Linh, xách nàng lên.
Chung Linh còn chưa kịp phản ứng thì đã phát hiện bản thân bị Thân Vương khiêng trên vai.
Sau đó, nàng thấy hai chân Tiêu Thiên gấp khúc rồi lập tức phát lực.
Đùng!
Tiếng vang cực lớn, nặng nề đột nhiên nổ vang, lực xung kích đáng sợ lập tức truyền đến.
Áp lực khủng khiếp thổi quét toàn thân.
Chung Linh phát hiện bản thân đã vọt lên, cách xa mặt đất. Cảnh sắc phía dưới nhanh chóng thu nhỏ lại.
Mặt đất chỗ mình và Thân Vương vừa đứng giống như dòng nước nổi lên gợn sóng, sau đó sụp đổ.
Cảnh sắc phía dưới nhanh chóng lướt qua, sau đó dần dần phóng lớn.
Rầm!
Tiêu Thiên đáp xuống đất, giống như một viên đạn pháo đập xuống sườn dốc, làm đổ sập cả nửa ngọn núi
Trong cảnh bụi đất bay tán loạn, Tiêu Thiên lại phát lực, thả người nhảy lên cao.
Nhảy một cái đã trực tiếp băng qua vô số đỉnh núi.
Chung Linh bị Tiêu Thiên khiêng trên vai, nhìn động tĩnh phía sau rồi hoàn toàn ngơ ngác.
Càng tiếp xúc gần với Tiêu Thiên, nàng lại càng cảm nhận được rất rõ ràng.
Đúng là không có một sợi linh khí nào! Tiêu Thiên đã thật sự dựa vào sức mạnh cơ thể khủng bố của mình để nhảy vọt qua những ngọn núi.
Có điều Chung Linh cũng dần phát hiện: hình như Tiêu Thiên nhảy càng ngày càng cao, thời gian dừng đang không ngừng kéo dài.
Mãi đến một lần tiếp đất lúc sau, Tiêu Thiên đáp xuống một khu vực núi rừng hoang tàn vắng vẻ. Hắn đứng im, mãi vẫn không thấy nhúc nhích.
Ngay lúc Chung Linh đang hoang mang, không biết Tiêu Thiên muốn làm gì thì chợt nghe thấy đối phương chậm rãi lên tiếng.
“Hình như ta đã tìm lại được chút cảm giác rồi.”
Chung Linh mù mờ chẳng hiểu ra sao, tìm được cảm giác gì chứ?
Nhưng nháy mắt tiếp theo, Chung Linh lại kinh ngạc phát hiện: đất đá vỡ vụn xung quanh đang từ từ di chuyển, hơn nữa còn đồng loạt bay lơ lửng lên không trung.
Chương 13: Có thể ra tay thì sẽ không lải nhải
Mặt đất giống như có một luồng dao động vô hình đang lan rộng ra bốn phương tám hướng.
Rầm!!!
Tiêu Thiên lại phóng lên cao, trọng lực vốn đè nặng trên người hình như đang dần biến mất.
“Ha ha ha, quả nhiên là thế mà!” Tiêu Thiên không ngừng bay lên, không nhịn được vui sướng cười to.
Xuyên qua tầng mây, Tiêu Thiên lơ lửng giữa không trung. Hắn nhìn biển mây trắng như bông dưới ánh mặt trời trước mặt, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Hắn là người Trái Đất , đến từ vị diện siêu cao nên không bị quy tắc hạn chế, thoát khỏi trọng lực, bay như chim cũng không phải việc khó khăn gì.
Có thể dựa vào sức mạnh bản thân để bay lượn… ngay cả Tiêu Thiên cũng không cách nào kiềm chế được sự vui sướng trong lòng.
Chung Linh bị khiêng trên vai, cũng kinh ngạc nhìn bốn phía: “Thật…. Thật là đẹp.”
Nghe thấy giọng nói của tiểu nha đầu trên vai, Tiêu Thiên tò mò: “Ngươi không phải là Phá Không cảnh, có thể bay trên không à? Chẳng lẽ lại chưa từng được nhìn qua?”
“Thân Vương đại nhân, Phá Không cảnh lăng không phi hành tiêu hao linh khí lắm. Bình thường chỉ cách mặt đất ba trượng đã là được lắm rồi.”
“Bay lên cao giống như này thì ta chịu chết, không cách nào làm được.”
Chung Linh vừa giải thích, vừa đánh giá cảnh vật trên không trung chưa từng được nhìn thấy này, sắc mặt khác thường.
Còn không chờ nàng ngắm nhiều thêm một chút, lực đẩy cực mạnh đã đột nhiên đánh úp lại, cảnh sắc chung quanh bắt đầu nhanh chóng thụt lùi.
Theo tốc độ phi hành không ngừng tăng nhanh của Tiêu Thiên, cảnh vật bốn phía thậm chí còn trở nên lẫn lộn không rõ ràng, tầm mắt của Chung Linh đã bắt đầu không theo kịp.
Linh khí trong cơ thể không tự chủ được, bắt đầu tràn ra, hóa thành màn linh khí hộ thể, tránh bị xé toạc.
“Cái này…. quá…. Quá nhanh!” Chung Linh có chút sợ hãi. Nàng lo nếu còn tiếp tục như vậy, bản thân sẽ không chịu nổi.
Ngay lúc cảm thấy bản thân đã đến cực hạn, Chung Linh lại phát hiện: tốc độ Thân Vương khiêng mình đi đã không còn tăng thêm nữa.
Cảm nhận được điều này, Chung Linh không khỏi trầm tĩnh lại.
“Thân Vương quả nhiên là rất đáng sợ. Không cần linh khí cũng có thể phi hành, hơn nữa lực xung kích khi bay về phía trước gần như đã đến mức cực hạn mà mình có thể chống đỡ.”
“Rốt cuộc thì chiến lực của Thân Vương đáng sợ đến mức nào chứ?”
Trong lòng Chung Linh cảm khái nhưng lại không biết.
Tốc độ phi hành mà nàng cho là cực hạn này, căn bản chưa là gì với Thân Vương nhà mình.
Nếu không phải hệ thống trong cơ thể Tiêu Thiên luôn giám sát tình huống của nàng, nhắc nhở hắn giảm bớt tốc độ thì Tiêu Thiên đã tiếp tục tăng tốc, Chung Linh sẽ bị chấn động chết tươi.
Ngay lúc Chung Linh mơ mơ màng màng, bên tai bỗng truyền đến giọng nói của Tiêu Thiên: “Chúng ta tới rồi.”
Vù!
Khung cảnh bốn phía bỗng nhiên đứng im, chỉ chớp mắt Tiêu Thiên đã dừng lại, gần như không có giảm xóc.
“Tới rồi ạ?” Chung Linh còn chưa nhìn rõ ràng bốn phía đã thấy Tiêu Thiên thả mình xuống, đối phương còn thuận tay túm vạt áo mình.
Chung Linh bị xách đi giống như gà con, chưa lấy lại tinh thần đã phát hiện bản thân bị Tiêu Thiên giơ lên cao.
Sau đó….
“Cho ngươi bay này!” Tiêu Thiên vung mạnh tay, Chung Linh lập tức phóng vút về phía trước
“Hể??” Chung Linh căn bản là không chống cự được sức mạnh của Tiêu Thiên, tay chân lắc lư lao về phía trước, vẻ mặt rất chi là hoảng sợ.
Vèo!
Chung Linh lao đi vun vút. Sau đó nàng phát hiện ra tốc độ của Tiêu Thiên càng nhanh hơn, lướt qua mình, xông về phía trước.
Rầm!
Tiêu Thiên lao thẳng phía trước, giống như đụng vào trên mặt kính.
Răng rắc.
Trong mắt Chung Linh, không trung giống như vỡ vụn, lộ ra vô số vết nứt.
Rầm rầm….
Giống như một tấm kính bị vỡ vụn rơi xuống, khoảng không trước mặt không còn trống rỗng, chẳng có gì nữa. Huyễn trận sụp đổ, để lộ một tòa nhà đang lơ lửng giữa trời .
Cả lầu các giống như một hòn đảo nhỏ, từ trên xuống dưới chỉ có một màu đỏ thẫm, lẳng lặng lơ lửng trên không trung.
Bên trên có một tấm biển lớn, khắc rõ ba chữ màu máu.
Huyết Vân lâu!
Đã không có trận pháp phòng thủ, Chung Linh bị ném tới nhanh chóng điều chỉnh cơ thể. Linh khí trên người nàng bắt đầu khởi động, sau một cái lộn vòng đã vững vàng đáp xuống quảng trường phía trước Huyết Vân lâu đang lơ lửng.
Chung Linh vẫn duy trì tư thế quỳ một gối xuống đất, bắp đùi thon dài còn đang không ngừng run rẩy.
“Hóa…. hóa ra là linh khí phi hành, khó trách bệ hạ tìm mãi cũng không thấy vị trí của phân lâu này, thì ra nó nằm ở trên trời.” Chung Linh chống đầu gối, kinh ngạc mãi không thôi.
Tiêu Thiên lại thò tay nhấc Chung Linh trên mặt đất lên: “Theo sát ta, đừng chạy lạc.”
“Vâng!” Chung Linh vội vàng gật đầu, theo sát phía sau Tiêu Thiên: “Tiếp theo chúng ta làm sao đây, phải lẻn vào trong đó ạ?”
Tiêu Thiên lắc đầu rồi bước lên cầu thang, dùng một cước đá vỡ cửa lớn của Huyết Vân lâu.
Đại sảnh phân lâu Huyết Vân lâu, mọi ánh mắt, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiêu Thiên.
Chương 14: Có thể ra tay thì sẽ không lải nhải 2
Trên người từng sát thủ, sát khí lạnh thấu xương cũng bắt đầu tràn ra, bao trùm cả đại sảnh.
“Yếu nhất cũng là Phá Không cảnh?” Chung Linh đi theo bên cạnh Tiêu Thiên, sau khi cảm nhận thoáng qua thì trong lòng vô cùng kinh hãi.
Phân lâu Huyết Vân lâu còn lớn mạnh hơn trong tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Trong lâu, đại sảnh.
Giữa đám sát thủ, phía sau quầy gỗ nằm ở trung tâm đại sảnh có một nữ tử dung mạo đẹp đẽ để lộ vai đang nhẹ nhàng cúi.
“Gương mặt xa lạ, đúng là hiếm thấy. Ngươi là ai, đến Huyết Vân lâu Đại Viêm bọn ta có việc gì….”
Rầm!
Nữ tử xinh đẹp nói còn chưa nói hết câu đã bị quyền kình* khủng bố quét ngang, ngay cả vách tường sau lưng nàng cùng hóa thành bột mịn.
** Quyền kình: gió tạo thành khi vung nắm đấm.
** Quyền kình: gió tạo thành khi vung nắm đấm.
Nguyên đám sát thủ còn chưa phản ứng lại thì một cặp mắt đỏ tươi chợt xuất hiện trước mặt. Nó lóe lên rồi lại lập tức biến mất
Rầm! Rầm! Rầm!
Không gian giống như đã đứng yên. Chung Linh trợn to mắt nhìn trong đại sảnh này, hai mươi bảy sát thủ trực tiếp biến mất.
Tiêu Thiên dùng hành động thực tế, phô bày cho nàng xem cái gì gọi là đánh thành cặn bã, giết không còn một mảnh.
Hắn cũng dùng thực lực nói cho nàng biết, cái gì gọi là: có thể ra tay thì bớt lải nhải.
Lầu dưới phát ra động tĩnh không nhỏ, tất nhiên là không thể giấu được phía trên.
Vù! Vù! Vù!
Ba bóng người đột nhiên xuất hiện ở đại sảnh lầu một.
Tuy ba người này đều mặc hắc y sát thủ huyết vân nhưng lại có khác biệt rất rõ với những kẻ khác.
Hai người trên thân áo có thêu viền mây bằng chỉ bạc.
Còn nam nhân cầm đầu, đứng giữa thì viền mây trên áo lại có màu vàng kim, khí tức cũng cao hơn một bậc.
“Sát thủ viền bạc, sát thủ viền vàng! Phân lâu Huyết Vân lâu ở Đại Viêm sao có thể phái loại sát thủ này đến chứ?” Chung Linh nhìn thấy ba người này xuất hiện, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Huyết Vân lâu là tổ chức sát thủ, phải đối mặt với khách thuê nên thực lực trong nội bộ được phân chia rất rõ ràng
Muốn trở thành sát thủ viền bạc thì thực lực phải đạt đến Giác Tỉnh cảnh thất giai.
Về phần sát thủ viền vàng thì sao?
Tuy yêu cầu về cảnh giới cũng giống với sát thủ viền bạc, nhưng lại có đòi hỏi đặc biệt
Xác suất hoàn thành nhiệm vụ phải là trăm phần trăm!
Nhưng dù sát thủ viền bạc hay sát thủ viền vàng thì đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Huyết Vân lâu.
“Chung Linh? Con gái ruột của Chung Lệ Song, còn có Thân Vương của hoàng triều Đại Viêm à?” Sát thủ viền vàng nhìn hai người rồi lại đảo quanh bốn phía, coi như đã nắm được tình hình đại khái.
“Dám giết người ở Huyết Vân lâu, lá gan các ngươi cũng to thật đấy.”
“Không những tìm được vị trí của phân lâu mà còn có cách đi lên, bản lĩnh của các ngươi không tệ đâu.”
Nói xong, sát thủ viền vàng lại nhìn về phía Tiêu Thiên: “Thân Vương của hoàng triều Đại Viêm, có vẻ tình báo đã xem nhẹ ngươi rồi.”
“Nếu ngươi đã xuất hiện ở đây, chứng tỏ đám người Lương Thú đã thất bại rồi nhỉ?”
“Đúng là khiến kẻ khác cảm thấy kinh ngạc, vui mừng.”
“Có vẻ như ta không tự ra tay thì không được rồi.” Sát thủ viền vàng bẻ cổ, nói với hai sát thủ viền bạc bên cạnh: “Các ngươi đừng ra tay, để ta chơi đùa một lát.”
Hai sát thủ viền bạc thoáng tránh ra, đồng loạt mở miệng.
“Đừng chơi chết luôn, Thân Vương này vẫn còn giá trị lợi dụng.”
“Giữ Chung Linh lại vầy vò chút đi. Đợi lúc đưa đầu nàng ta đến chiến tuyến phương Bắc, phỏng chừng Chung Lệ Song kia sẽ phát cuồng, có ích với kế hoạch của chúng ta.”
Ba tên này ngươi một lời ta một câu, giống như đã sắp xếp xong vận mệnh của Tiêu Thiên và Chung Linh.
Chung Linh nghiến răng nghiến lợi, cơ thể khẽ run rẩy, chỉ hận không thể rút kiếm lao lên.
Có điều lý trí nói cho nàng biết: giờ phút này tiến lên chính là đi chịu chết.
“Tình báo của các ngươi rất tỉ mỉ, chỉ sợ hoàng triều Đại Viêm cũng có nội ứng của các ngươi.” Lúc này, Tiêu Thiên chậm rãi lên tiếng, liếc nhìn ba người trước mặt.
“Tuy nơi này chỉ là phân lâu nhưng lại phái ra cả pháp khí phi hành, còn hiểu rõ chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ trong triều như thế. Mưu đồ không nhỏ nha.”
“Đúng là phiền phức, cảm giác sự việc còn đau đầu hơn trong tưởng tượng nhiều.”
“Chẳng lẽ tổng bộ Huyết Vân lâu các ngươi cũng để ý đến hoàng triều Đại Viêm luôn à?”
Sát thủ viền vàng lạnh lùng hừ một tiếng, nhẹ nhàng rút ra chủy thủ bên hông ra: “Hoàng triều Đại Viêm có bí mật lớn, tổng bộ nhìn chằm chằm vào nó đã rất lâu rồi.”
“Đến đi. Để ta xem thử Thân Vương trong tình báo chỉ là tên vô dụng tầm thường, thực lực chân chính rốt cuộc là thế nào…”
Ầm ầm!
Uy áp đáng sợ trong cơ thể Tiêu Thiên bắt đầu phun trào, tràn ngập bốn phía.
Sát ý đã ngưng đọng thành thực chất, không gian xung quanh vặn vẹo như đang triệu hồi cả núi xác biển máu đến thế gian này.
Toàn bộ linh khí phi hành của phân lâu Huyết Sát lâu đều rung động cót két, vô số kết cấu bắt đầu sụp đổ…giống như không thể chịu được luồn áp lực khổng lồ này.
Chương 15: Bày sự thật giảng đạo lý
Cảm giác áp bách tuyệt đối khiến mọi người khiếp sợ.
Dù Chung Linh không phải đối mặt với khí tức của Tiêu Thiên thì cũng xụi lơ, run rẩy ngồi bệt trên mặt đất.
Về phần ba sát thủ đối diện, cả người đã cứng ngắc tại chỗ, không dám mảy may nhúc nhích.
Leng keng….
Sát thủ viền vàng cầm không nổi chủy thủy trong tay mình, để nó rơi xuống đất.
Ba người có cảm giác như trái tim đã bị Tiêu Thiên bóp chặt, có muốn há miệng nói chuyện thì cũng không thốt ra được từ nào.
Cho dù đối diện với lâu chủ đại nhân, bọn họ cũng không có cảm giác áp bách lớn thế này.
Sát thủ viền vàng cắn răng, khóe miệng tràn ra tơ máu, miễn cưỡng lắm mới mở miệng được: “Vị…. đại nhân này, có lẽ là đã có chút hiểu lầm, vẫn…. vẫn mong ngài bao dung.”
“Hiểu lầm?” Tiêu Thiên cười khổ lắc đầu.
“Lúc đầu ta chỉ muốn làm một vương gia nhàn nhã, trải qua ngày tháng an phận, làm một người lương thiện.”
“Các ngươi một hai cứ phải cho người đến tìm ta gây rắc rối, cứ phải ép ta ra tay đả thương người, cứ phải bắt ta không thể không đánh chết các ngươi.”
“Ta vẫn không hiểu, sao ngươi lại nói nhiều lời nhảm nhí như thế?”
“Tại sao ngươi muốn để ta biết: tổng bộ Huyết Vân lâu các ngươi thèm muốn Đại Viêm.”
“Thế này không phải là ngươi đang ép ta ra tay, không diệt sạch tổng bộ Huyết Vân lâu thì không được à?”
“Tại sao phải ép ta??”
Tiêu Thiên phẫn nộ, đột nhiên đánh một quyền ra ngoài.
Ầm!!!
Sát thủ viền vàng đứng ở trước mặt Tiêu Thiên, chưa kịp mở miệng nói tiếp đã bị một quyền đánh cho bép xác, bốc hơi ngay tại chỗ.
Mà không gian xa xa phía sau lưng hắn, quyền kình xao động, đánh tan hết mây mù trên bầu trời.
Giống như xé toạc cả mảnh thiên không này ra.
Hai sát thủ viền bạc gần trong gang tấc cũng lập tức bị quyền kình lan đến, toàn thân vỡ nát.
Trước khi chết, trong đầu hai người chỉ có một suy nghĩ.
“Đám tình báo ngu xuẩn, cả nhà chúng mày chứ!!! Chúng mày tra thế nào mà lại báo thứ quái vật này là phế vật hả?”
Đáng tiếc, người của bộ tình báo bộ lại không nghe được những tiếng thét gào trong lòng họ.
Bởi vì thủ lĩnh của bộ tình báo – mỹ nữ xinh đẹp kia đã bị Tiêu Thiên một quyền giết sạch, không còn mẩu xác nào.
Huyết Vân lâu, phân lâu Đại Viêm.
Bị diệt!
Tiêu Thiên thu liễm khí tức, buồn bực thở hắt ra.
Hắn quay đầu lại thì phát hiện cả người Chung Linh mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất. Tiêu Thiên cau mày, một lần nữa dìu đối phương lên: “Nhóc con này, từng ấy tuổi rồi mà sao cơ thể lại yếu ớt thế này hả?”
“….”dưới sự trợ giúp của Tiêu Thiên, Chung Linh đứng lên, sắc mặt rất chi là cổ quái.
Không phải là do thân thể nàng yếu ớt đâu! Lúc Tiêu Thiên tức giận, cảm giác áp bách bắn ra bốn phía thật sự rất khủng bố, căn bản là không thể chống đỡ nổi.
Điểm càng khiến cho Chung Linh để ý hơn chính là những lời lúc nãy Tiêu Thiên đã nói với sát thủ viền vàng.
“Thân Vương đại nhân, ngài còn muốn đi…. đi tổng bộ Huyết Vân lâu ạ?”
Tiêu Thiên gật đầu: “Còn cách nào nữa đâu, phân lâu này chỉ là cái chòi canh phía trước thôi. Tổng bộ Huyết Vân lâu thế mà dám nhìn chằm chằm vào hoàng triều Đại Viêm.”
“Chuyện tốt làm đến cùng, tiễn phật tiễn đến tây thiên.”
“Chúng ta diệt phân lâu này chỉ có thể bảo vệ mỗi hoàng triều Đại Viêm bình an, còn cả Nam Hoang vực vẫn sẽ phải chịu đủ điều tàn độc từ bọn chúng.”
“Nếu đã như vậy thì chi bằng tranh thủ giờ vẫn còn sớm, cắt sạch khối u ác tính này luôn đi cho rồi.”
“Nếu động tác nhanh một tí, nói không chừng chúng ta còn có thể trở về ăn cơm tối.”
Tiêu Thiên vừa nói vừa lên trên lầu.
Hắn muốn xem thử trong lâu này, còn có kẻ nào ẩn nấp hay không? Tránh để cho cá lọt lưới.
Thoáng cái hai người đã đi tới tầng cao nhất.
Tiêu Thiên tay không dỡ cửa, báu vật sáng choang bên trong suýt thì chói mù mắt hắn.
Từng viên linh thạch được cắt gọt chỉnh tề, ẩn chứa linh khí nồng đậm. Tất cả chồng chất lên nhau giống như một ngọn núi nhỏ, đập ngay vào mắt.
Ngoài cái này ra, bên trong còn có không ít linh khí tản ra trong bảo quang, bình ngọc đựng đan dược trưng bày ở trên kệ.
“Giết người phóng hóa, vàng giắt đai lưng. Thật sự là….” Chung Linh bị tài phú trước mắt làm cho choáng váng, không nhịn được mà cảm khái.
“Nói hươu nói vượn!” Tiếng trách cứ của Tiêu Thiên vang lên: “Chúng ta tìm đến tiêu diệt phân lâu Huyết Vân lâu là để vì dân trừ hại, giúp đỡ chính nghĩa, chia sẻ lo âu với bệ hạ.”
“Những thứ này là gì đây, tiền tham ô à?”
“Thứ ngươi nhìn thấy là đai lưng giắt vàng, còn thứ bổn vương nhìn thấy lại là dơ bẩn và máu tươi.”
Tiêu Thiên vừa lắc đầu vừa kêu hệ thống thu hết mấy thứ này vào trong không gian trong hệ thống.
“Thân Vương đại nhân, vậy ngài làm thế này là?” Khóe miệng Chung Linh run rẩy. Thấy Tiêu Thiên sắp thu sạch mớ tài phú kia vào không gian trữ vật, nàng không nhịn được, lên tiếng hỏi.
Chương 16: Đừng làm hắn bị thương
“Ngươi nghĩ kỹ lại xem. Bọn chúng đã từng bắt cóc, hạ độc, dùng lời nói nhục mạ ta. Thân là người bị hại, lấy tí bồi thường cũng đâu có gì là quá đáng, đúng không?” Tiêu Thiên lại thu thêm một đống đồ vật, nhìn Chung Linh hỏi lại.
“Không…. Không quá đáng.” Chung Linh cứng ngắc lắc đầu.
“Bọn họ mưu đồ làm loạn hoàng triều Đại Viêm, suốt ngày làm chuyện mưu nghịch, bại hoại triều cương. Bổn vương thân là phu quân của bệ hạ, thu chút tiền phạt cũng không thành vấn đề chứ?” Tiêu Thiên lại thu một thêm mớ đồ vật, hỏi lại.
“Không…. Không thành vấn đề.”
Tiêu Thiên thu nốt mấy món cuối cùng rồi nhìn Chung Linh, bày sự thật, giảng đạo lý: “Đám sát thủ Huyết Vân lâu này, lúc trước thì cưỡng ép ta đến hủy diện phân lâu.”
“Giờ còn hại ta phải lóc cóc đi diệt tổng bộ, lãng phí thời gian nghỉ ngơi của ta, còn lãng phí thời gian của ngươi. Ta lấy chút phí vất vả, không có ý kiến chứ?”
“….” Chung Linh nuốt nước miếng, ai dám có ý kiến ý cò gì hả trời?
Chuyện Tiêu Thiên thu sạch tài phú của phân lâu cũng không phải là do có suy nghĩ khác, hắn chỉ muốn diếm chút tiền riêng, phòng ngừa chu đáo thôi.
Lỡ ngày nào đó không chui gầm chạn ăn cơm chùa được nữa, tốt xấu gì trong tay cũng có tí vốn liếng.
Hồi còn ở Trái Đất, vì nghề nghiệp nên Tiêu Thiên vẫn luôn độc thân, có những kinh nghiệm chỉ đành lượm lặt trên mạng.
Hắn đã từng nghe ở đâu đó một câu: quỹ đen chính là tôn nghiêm cuối cùng của đàn ông.
“Tiếp theo là đi tìm tổng bộ của đám Huyết Vân lâu này.” Tiêu Thiên dẫn theo Chung Linh rời khỏi vùng kiến trúc của phân lâu Huyết Vân lâu, đứng trên quảng trường trống trải.
Vừa nói xong, trong tay Tiêu Thiên đã có thêm một mảnh ngọc. Sau khi bóp nát, hắn ném lên người Chung Linh.
Mảnh ngọc vỡ vụn hóa thành ánh sáng lấp lánh màu vàng đất, hạ xuống người nàng.
Ông!
Linh khí nhẹ nhàng chấn động, cuối cùng hóa thành màn chắn linh khí màu vàng đất, bao phủ toàn thân nàng.
Trên màn chắn có phù văn lưu chuyển, còn có cả hư ảnh núi non trùng điệp chồng lên nhau.
“Sơn Nhạc Trấn Thủ phù?” Chung Linh vừa nhìn rõ đã không nhịn được, kinh ngạc hô lên rồi hít ngược vào một luồng khí lạnh.
Lúc ở trong bảo khố của phân lâu, nàng đã nhìn thấy bùa phòng ngự cấp bậc thất giai này.
Bùa này cực kỳ quý giá, lực phòng ngự rất mạnh.
Cường giả Giác Tỉnh cảnh thất giai, sợ là cũng khó có thể phá vỡ được.
“Thân Vương đại nhân, bùa này cực kỳ trân quý, ngài đây là….” Chung Linh cảm thấy khó hiểu, Tiêu Thiên dùng bùa này với mình làm gì chứ?
“Ta lấy được tình báo, hình như vị trí của tổng bộ Huyết Vân lâu có hơi xa.” Tiêu Thiên nhìn bản đồ chỉ đường của hệ thống, cau mày nói: “Lát nữa ta phải bay nhanh một tí mới được, nếu không sẽ không kịp giờ cơm tối.”
“Nhưng ta lại hơi lo, tốc độ phi hành nhanh hơn thì sẽ bất cẩn làm chết ngươi mất.” Nói đến đây, Tiêu Thiên giơ ngón tay cái lên với Chung Linh, khóe mắt giống như có tia chớp lóe lên.
“Có bùa này, hẳn là sẽ không thành vấn đề.”
Chung Linh đứng đơ tại chỗ: “Hể?”
Nàng còn chưa khôi phục tinh thần đã phát hiện Tiêu Thiên cách màn chắn, khiêng mình lên vai
Đùng!!
Lực xung kích khủng bố đạp phân lâu Huyết Vân lâu đang lơ lửng trên không trung xuống dưới.
Còn Tiêu Thiên thì khiêng Chung Linh, bùng nổ tốc độ cực kỳ khủng khiếp. Gần như chỉ trong chớp mắt, trước mặt đã xuất hiện một âm chướng (bức tường âm thanh) .
(bức tường âm thanh)
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng phá hủy vang vọng không ngừng, âm chướng phía trước liên tiếp hiện lên rồi lại bị Tiêu Thiên đâm thủng, phá vỡ
Giờ phút này tốc độ khủng bố mà hắn bùng nổ đã làm vỡ nát tầng sương mù và mây trên bầu trời
Chung Linh bị hắn khiêng trên vai, nàng không thể thấy bất kỳ cảnh sắc nào xung quanh nữa.
Tốc độ mà Tiêu Thiên bùng nổ đã vượt qua hiểu biết của Chung Linh.
Không chỉ có vậy, nàng còn kinh hãi phát hiện ra: màn chắn của Sơn Nhạc Trấn Thủ phù đang không ngừng chấn động.
Vách chắn được ngưng tụ từ linh khí nổi lên gợn sóng như nước mặt đang dao động.
Thậm chí còn hiện ra cả vết nứt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Chung Linh đã bị dọa đến sắp không nói nên lời. Nàng vốn tưởng rằng lúc đi đến phân lâu của Huyết Vân lâu, tốc độ của Tiêu Thiên đã tới cực hạn rồi chứ.
Giờ mới biết được, rõ ràng là Tiêu Thiên đã bận tâm đến mình nên mới không tăng tốc.
Lúc này tốc độ mà Tiêu Thiên bùng nổ, bùa phòng ngự thất giai thế mà cũng có vẻ sắp không chịu nổi rồi ư?
Thực lực của Thân Vương Tiêu Thiên lại một lần nữa phá vỡ tưởng tượng của Chung Linh.
Chung Linh còn đang sững sờ thì chợt thấy thân thể mình nghiêng ngả, hai chân đã đạp trên mặt đất.
“Được rồi, chúng ta tới nơi rồi.” Giọng nói của Tiêu Thiên vang lên, khiến nàng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nhìn tới nhìn lui, Chung Linh mới phát hiện: bản thân lại đến trước một tòa lầu lơ lửng.
So với phân lâu Huyết Vân lâu mới bị diệt, tổng bộ của tổ chức sát thủ đứng đầu vực Nam Hoang này càng khổng lồ hơn nhiều.
Chương 17: Đừng làm hắn bị thương 2
Trên mảnh đất to như một hòn đảo, một lầu các đỏ thẫm đang lơ lửng trên không, tựa như một ngọn núi nồng đậm huyết sắc.
Bốn phía đảo nhỏ này được xiềng xích nối liền với vài đảo nhỏ khác, phía trên cũng có lầu các đỏ thẫm.
Rõ ràng là phân lâu ở hoàng triều Đại Viêm cũng từng là một trong số đó.
Rầm!
Âm thanh vỡ vụn đột ngột vang lên.
Trận pháp bao phủ cả tổng bộ Huyết Vân lầu đã bắt đầu nứt vỡ.
Tốc độ của Tiêu Thiên quá nhanh, nhanh đến mức đến tận lúc này trận pháp mới biết bản thân đã bị phá.
“Không hổ là tổ chức sát thủ hàng đầu, mùi máu tươi ở này rất nồng.” Tiêu Thiên nhìn lầu các đỏ thẫm trước mặt, ký ức trước kia dường như đã bị khơi dậy.
Ngay lúc Tiêu Thiên vừa dứt lời, vô số hắc y đột ngột xuất hiện từ bốn phương tám hướng, bao vây hắn.
Những hắc y nhân này, mỗi người đều là viền mây màu bạc, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên và Chung Linh.
Sát thủ bốn phía, người yếu nhất cũng là Sinh Tử cảnh lục giai.
Chung Linh không nhịn được, nuốt nước miếng. Nàng cảnh giác nhìn chung quanh, yên lặng nhích lại gần Tiêu Thiên thêm một chút.
“Thật hiếm có, thế mà lại có người dám can đảm xông vào tổng bộ Huyết Vân lâu bọn ta.” Một âm thanh ngả ngớn truyền đến.
Chung Linh vội vàng ngẩng đầu thì thấy có nữ tử áo đen, dáng người cao gầy đang lẳng lặng đứng trên một góc Huyết Vân lâu to lớn.
Trang phục bó sát người làm cho tư thế cùng cơ thể hoàn mỹ của nàng ta nổi bật lên. Có điều trên góc áo người này cũng có viền mây màu vàng.
“Người muốn chết luôn nhiều không đếm xuể.” Âm thanh nặng nề lại vang lên.
Trong bóng tối ở đại môn Huyết Vân lâu, có một nam nhân thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu cực kỳ cường tráng, bước chân nặng nề dần xuất hiện trước mặt Chung Linh.
“Lại một sát thủ viền mây màu vàng, khí tức thật đáng sợ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Linh trắng bệch. Cũng may Sơn Nhạc Trấn Thủ phù trên người vẫn còn nguyên, có thể giúp nàng giảm bớt uy áp phát ra từ đối phương.
So với tên sát thủ viền vàng từng chạm mặt ở phân lâu Huyết Vân lâu, cảm giác mà hai người này mang đến cho Chung Linh còn lớn mạnh hơn nhiều.
“Bổn tọa đã từng nghĩ: vị khách đột ngột tới thăm sẽ là ai? Nhưng thật không ngờ, thế mà lại là Thân Vương của hoàng triều Đại Viêm. Còn có cả con gái của Chung Lệ Song nữa.”
Lại một âm thanh vang lên, giọng nói tràn ngập vẻ bất ngờ.
Rõ ràng là người này rất bất ngờ về sự xuất hiện của Tiêu Thiên và Chung Linh.
Giọng nói này xuất hiện, đám sát thủ đang tạo vòng vây cùng với hai cường giả viền mây vàng kia đều lập tức quỳ một gối xuống đất hành lễ.
“Tham kiến lâu chủ!”
Cả đám người đồng thanh hô lên, vang vọng cả trời đất này.
Mà người bọn họ hành lễ đang đứng lặng trên mái nhà Huyết Vân lâu, sau đó chậm rãi đáp xuống, cuối cùng thì dừng ở trước mặt Tiêu Thiên.
Thân thể Chung Linh hơi rung động, gắt gao nhìn chằm chằm vào nam nhân có thân hình gầy yếu, mái tóc bạc phơ vừa xuất hiện trước mặt mình.
Đối phương chính là lâu chủ của Huyết Vân lâu, vua sát thủ của Nam Hoang vực.
Vân Tôn Lai!
“Huyết Vân lâu mấy ngươi để ý đến hoàng triều Đại Viêm lắm àà?” Tiêu Thiên cau mày, nhìn chằm chằm vào kẻ đang đứng trước mặt mình.
Lão già này liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của mình và Chung Linh, chứng tỏ đối với Huyết Vân lâu mà nói, hoàng triều Đại Viêm không chỉ là một nơi kinh doanh đơn giản như vậy.
Lâu chủ của Huyết Vân lâu đích thân theo dõi hoàng triều Đại Viêm, mưu đồ rất sâu.
“Không sai, ta cảm thấy rất hứng thú với hoàng triều Đại Viêm.” Vân Tôn Lai gật đầu, hứng chí nhìn Tiêu Thiên: “Nhưng hiện tại bổn tọa càng có hứng thú với ngươi hơn.”
“Thân Vương phế vật trong tình báo, thế mà chỉ trong một thời gian ngắn đã tự tìm đến cửa, còn công phá được đại trận phòng ngự.”
“Xem ra trong tay ngươi có bí bảo phá trận gì đó, đúng không?”
“Nói không chừng bí mật của ngươi và hoàng triều Đại Viêm cũng giống nhau.”
Nói đến đây, khóe miệng Vân Tôn Lai cong lên, hạ lệnh cho thuộc hạ: “Ra tay, bắt lấy hắn.”
“Lúc ra tay nhẹ một chút, đừng làm hắn bị thương.”
Đừng ai ra tay, để ta chơi đùa với hắn trước đã.” Sát thủ viền vàng thân hình cường tráng, để tóc húi cua, phất tay nói với những người xung quanh.
Những sát thủ khác đều lui về phía sau vài bước nhưng vẫn bao vây Tiêu Thiên và Chung Linh.
Vẻ mặt mỗi người đều nghiền ngẫm nhìn hai kẻ ở chính giữa vòng vây, rặt vẻ xem kịch vui.
“Thân Vương đại nhân, xin hãy cẩn thận. E rằng hắn chính là phó lâu chủ của Huyết Vân lâu, Liệt Lô Thủ Hoàng Cương!” Sắc mặt Chung Linh hơi trắng bệch, có chút khẩn trương, nhắc nhở Tiêu Thiên.
“Cái tên này nghe ra khá hù người.” Tiêu Thiên ôm song chưởng, đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt tự do bốn phía, cẩn thận lắng nghe.
Hắn đang nghe tiếng hít thở, xác nhận nhân viên phân bố cả tổng bộ Huyết Vân lâu.
Tránh cho lúc ra tay, sẽ có người chạy trốn, bại lộ tin tức.
Chương 18: Một quyền đánh xuống sẽ khóc luôn
“Có vẻ, lá gan của Thân Vương hoàng triều Đại Viêm lớn hơn trong tưởng tượng một chút, ngay cả ta cũng không để vào mắt.” Hoàng Cương nhìn Tiêu Thiên đánh giá chung quanh, khẽ cười một tiếng.
Hắn quay đầu đi, hô với Vân Tôn Lai chắp hai tay sau lưng đứng lặng ở cửa lớn Huyết Vân lâu: “Lâu chủ, ta có thể đùa ác một chút hay không, phí chữa thương, trừ từ trong tiền thưởng của ta.”
“Thật sự là hết cách với ngươi, nếu thật sự muốn đùa, chú ý chừng mực một chút, đừng chơi chết.” Vân Tôn Lai nhìn Hoàng Cương bệnh cũ lại tái phát, không khỏi lắc đầu.
Có được sự đồng ý của Vân Tôn Lai, Hoàng Cương vừa lòng nhếch miệng nở nụ cười, thong thả chậm rãi tới trước mặt Tiêu Thiên.
“Khuôn mặt nhỏ nhắn trông khá đẹp trai, cánh tay thon nộn thịt, trắng trẻo sạch sẽ, có vẻ nữ đế Đại Viêm thích kiểu tiểu bạch kiểm như ngươi.” Hoàng Cương cúi đầu nhìn xuống Tiêu Thiên, vuốt cằm lên tiếng trêu chọc.
“Này, các ngươi nói một quyền của ta đánh xuống, tiểu bạch kiểm này có khóc nhè hay không?”
Lời nói của Hoàng Cương gợi lên tâm trạng của mọi người, đều cười vang.
“Ha ha ha, so với khóc nhè, ta càng quan tâm có tiểu ra quần hay không.”
“Ta lại lo lắng một quyền của Hoàng gia đánh chết người ta, không dễ báo cáo kết quả công tác với lâu chủ đâu.”
Đối mặt với sự cười nhạo bốn phía, Tiêu Thiên bình tĩnh nhìn về phía Hoàng Cương, chỉ trán.
“Đánh ở đây.”
Lời nói của Tiêu Thiên, khiến cho bốn phía lập tức im lặng, vẻ mặt của Hoàng Cương cũng ngưng đọng.
Thân Vương hoàng triều Đại Viêm này, chẳng lẽ không biết tình cảnh của bản thân sao?
Chủ động khiêu khích?
“Không dám?” Hoàng Cương nửa ngày không ra tay, khóe miệng Tiêu Thiên cong lên: “Đồ nhát gan.”
“Ta nhát con mẹ ngươi!” Gân xanh trên gân xanh Hoàng Cương nhảy lên, rít gào rồi một quyền đánh tới ót Tiêu Thiên.
Bản thân hắn thuộc loại người dễ nóng nảy, hở chút là muốn đánh vỡ đầu người khác.
Bằng không, làm sao có danh hiệu Liệt Lô Thủ?
“Khốn nạn!” Vân Tôn Lai thấy như vậy, gầm lên, trong lòng lại ảo não.
Bản thân không nên đồng ý tên mãng phu Hoàng Cương này làm càn, có lẽ Tiêu Thiên còn có tác dụng lớn, hắn muốn tra hỏi tình báo.
Cũng muốn biết, linh khí mà đối phương phá vỡ trận pháp Huyết Vân lâu bọn họ, có quan hệ với bí mật của hoàng triều Đại Viêm hay không.
Hiện giờ hay rồi, Hoàng Cương giết Tiêu Thiên, không hỏi ra cái gì.
Đùng!!
Tiếng đánh thật lớn vang vọng, khí kình va chạm, dùng giữa Hoàng Cương và Tiêu Thiên làm trung tâm, xao động tới bốn phía.
Động tĩnh ở đây rất lâu không thể ngừng.
Sát thủ vây xung quanh, biểu cảm trên mặt đã xảy ra chuyển biến một trăm tám mươi độ, một đám gần như sắp trừng rớt cả mắt.
Nữ sát thủ ngả ngớn tựa vào trên Huyết Vân lâu, cũng chợt đứng thẳng, không thể tin.
“Cái này….” Nàng kinh hãi, vội vàng nhìn về hướng lâu chủ bên cạnh.
Thái độ của Vân Tôn Lai không tốt hơn nàng bao nhiêu, cũng bị một màn trước mắt dọa.
Một quyền này của Hoàng Cương cũng không đánh vỡ đầu Tiêu Thiên, thậm chí làm bị thương đối phương cũng không làm được.
Hắn vẫn duy trì tư thái ra quyền, nhưng một quyền này, lại ở nửa đường bị một ngón trỏ nhẹ nhàng bâng quơ ngăn cản.
Tiêu Thiên trong tình báo chỉ là người thường, Thân Vương được nữ đế Đại Viêm bao dưỡng ở trong cung.
Một ngón tay chặn lại một kích nổi điên của Hoàng Cương?
“Ngươi không ăn cơm sao?” Tiêu Thiên nhìn Hoàng Cương trước mặt, nghiêm túc hỏi: “Có thể dùng chút lực hay không?”
Hoàng Cương nghe thấy lời nói của Tiêu Thiên, tỉnh táo lại từ trong sững sờ, khuôn mặt đỏ bừng, giống như bị nhục nhã to lớn như vậy.
“Đi chết đi!!!” Hoàng Cương bị phẫn nộ, xông lên đầu, linh khí trong cơ thể lại tích tụ, quyền phong đã quanh quẩn màu vàng xán lạn.
Ầm!
Một quyền lóe ra kim quang theo phẫn nộ của Hoàng Cương, lần nữa đánh ra, đè ép không khí, tiếng nứt vỡ phát ra.
Đùng!!!
Một quyền như lưu tinh màu vàng, lại đánh về hướng đầu Tiêu Thiên gần trong gang tấc.
Một kích thế đại lực trầm, lại xảy ra va chạm kịch liệt với ngón trỏ của Tiêu Thiên.
Theo một tiếng va chạm nặng nề, xung kích do linh khí màu vàng sụp đổ hóa thành, làm cho sắc mặt sát thủ bốn phía kịch biến, không thể không ngưng tụ linh khí chống đỡ dư âm.
Chung Linh ở bên cạnh, lại vội vàng rút ra bội kiếm, đâm vào trong mặt đất, gắt gao bắt lấy chuôi kiếm, mới miễn cưỡng không bị đánh bay.
Hiện tại nàng vô cùng cảm kích Sơn Nhạc Trấn Thủ phù này, giúp cho nàng khỏi bị tổn thương.
“Chậc chậc chậc!” Tiêu Thiên quơ ngón trỏ, thất vọng quát lớn với Hoàng Cương: “Ngươi đang làm cái gì, ta kêu ngươi dùng sức!!”
“A a a a!” Hoàng Cương bị ánh mắt Tiêu Thiên miệt thị, vô năng cuồng nộ kích thích, hai quyền liên tiếp đánh tới phía trước.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hoàng Cương gần như áp bức cực hạn bản thân, song chưởng giống như là ảo ảnh, tinh chuẩn dừng trên ngón trỏ của Tiêu Thiên.
Người biết nội tình rõ ràng, Hoàng Cương là muốn đánh nổ đầu Tiêu Thiên.
Người không biết còn tưởng rằng vị phó lâu chủ Huyết Vân lâu này, đang tiến hành toàn diện mát xa với ngón trỏ của Tiêu Thiên.
Chương 19: Một quyền đánh xuống sẽ khóc luôn 2
Phì phì!
Lực xung kích cuồng bạo, phản xích trên song chưởng của Hoàng Cương, cơ thịt của hắn bắt đầu rạn nứt, máu tươi bắn tung toé.
Răng rắc.
Tiếng xương nứt bắt đầu vang lên, ra quyền liên tiếp không ngừng, Hoàng Cương rõ ràng đã không chịu nổi.
Ầm!
Cuối cùng một lần ra quyền khí kình phản chấn, làm cho Hoàng Cương bay ngược ra ngoài, hung hăng đập trên mặt đất.
Song chưởng đã vặn vẹo, căn bản không nhìn ra hình dạng ban đầu.
Không chỉ như thế, lực đạo phản chấn theo song chưởng của hắn, tác dụng khắp toàn thân trên dưới.
Hoàng Cương giờ phút này, giống như một huyết nhân, căn bản không có năng lực đứng lên.
Về phần Thân Vương hoàng triều Đại Viêm Tiêu Thiên?
Hắn vẫn đứng tại chỗ, dựng thẳng một ngón trỏ, lạnh lùng nhìn Hoàng Cương trên mặt đất.
“Cách chơi này của ngươi, rất mới mẻ độc đáo, rất đặc biệt, cũng nhanh chóng đánh chết chính mình.” Tiêu Thiên thu hồi ngón trỏ, tiến hành bình luận với Hoàng Cương cả người là máu.
Cả người Hoàng Cương run cầm cập, muốn mở miệng, lại không nói nên lời.
Hắn là mãng phu, vừa rồi dựa vào một tử mãng kính, luôn khởi động công kích tới Tiêu Thiên.
Cho tới bây giờ hắn mới tỉnh táo lại, rốt cuộc bản thân đang ra tay với quái vật như thế nào?
Hoàng Cương trừng to hai mắt, trong lòng vô cùng tủi thân, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt.
Giờ phút này trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ: “Thằng chó đẻ của bộ tình báo, chẳng lẽ đều là bọn không có não sao, các ngươi thu thập tình báo chó má gì vậy?”
Lúc này Hoàng Cương ngược lại không chỉnh được Tiêu Thiên.
Cái này cứ đánh rồi đánh, sao còn đánh khóc bản thân chứ.
Mặc kệ Hoàng Cương đánh khóc bản thân, Tiêu Thiên thu hồi ánh mắt từ trên người hắn, nhìn quanh bốn phía.
Trên thực tế, hắn cảm thấy đám người này đều là một dáng vẻ không quá thông minh.
Bản thân cũng đã đánh tới cửa nhà bọn họ, vẫn còn xem thường mình, vậy là có ý gì?
“Chẳng lẽ bọn họ không động não một chút, ta có thể tìm được nơi này, ý nghĩa là gì sao?” Trong lòng Tiêu Thiên châm biếm.
‘Chủ nhân, hiện giờ thân thể ngài còn đang phát triển cường hóa, không thể tu luyện, thuộc loại người thường không có cảnh giới.’
‘Cộng thêm nguyên nhân khác, mới tạo thành nhận thức sai lầm với thực lực của chủ nhân.’
Tiêu Thiên thở dài, ánh mắt di chuyển, phát hiện Huyết Vân lâu trên không này nối liền với đảo nhỏ khác, đã bắt đầu có người xuất hiện.
Tựa hồ động tĩnh bên này, thu hút sự chú ý của bọn họ.
“Có vẻ, không có thời gian nói chuyện phiếm với mi.” Tiêu Thiên đột nhiên thu quyền, trong ánh mắt lóe ra tinh quang.
Mục đích chuyến này của hắn, vẫn là muốn giải quyết ngọn nguồn phiền phức, còn cho bản thân một thời gian thoải mái tự tại.
Nhân tiện, xử lý khối u ác tính Huyết Vân lâu này.
Ầm!
Tiêu Thiên cách không đánh ra một quyền, nhẹ nhàng bâng quơ, lại ẩn chứa lực đạo khủng bố.
Nắm tay va chạm không khí, đánh ra kính đạo đáng sợ kinh người.
Pháo không khí vô hình trực tiếp xẹt qua đỉnh đầu đám sát thủ này, đánh trúng đảo nhỏ trên không phía xa.
Ầm ầm!
Tiếng vang đinh tai nhức óc bạo liệt vang lên, đảo nhỏ phía xa nối liền tổng bộ Huyết Vân lâu, ở trước mắt bao người, hóa thành pháo hoa đặc biệt.
Tiêu Thiên xoay người, một quyền tiếp một quyền, đều cách không đánh ra.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mấy đảo nhỏ trên không khác, tính cả sát thủ bên trong, hóa thành pháo hoa bụi đất không có gì đặc biệt, tung bay giữa không trung.
Sát thủ xung quanh Tiêu Thiên, toàn thân gần như bị mồ hôi lạnh thấm ướt, hai chân có chút sốt rét.
Không ít người đều bị chiêu thức này của Tiêu Thiên, dọa tới mức gần như hồn vía lên mây.
Từ đầu tới cuối, bọn họ đều không cảm nhận được Tiêu Thiên vận dụng một chút linh khí.
Sức mạnh nhục thân đơn thuần, một quyền cách không dập nát đảo nhỏ phân lâu?
Con mẹ nó đây là người?
“Trốn!!” Không biết là ai, dẫn đầu kinh hãi mở miệng.
Một đám sát thủ Huyết Vân lâu, lúc này mới như tỉnh dậy khỏi giấc mơ, các loại thần thông, linh khí trong cơ thể bùng nổ dưới, hóa thành tàn ảnh lao đi về bốn phương tám hướng.
Trốn phân tán, mới có hy vọng.
Hoàng Cương ngã trên mặt đất, đã là nỏ mạnh hết đà, hắn gần chết đã nói không nên lời.
Hắn trừng hai mắt, trong lòng đang rít gào: “Trốn, phàm là một người trốn được, cũng phải truyền lại tình báo của quái vật này ra ngoài.”
Hắn cũng không tin, mười mấy sát thủ ở đây đồng thời phân tán mà chạy, một mình Tiêu Thiên ngăn được!
Nhưng Tiêu Thiên lại dùng sự thật nói cho hắn biết….
Không tin cũng phải tin.
Vù! Vù! Vù!
Thân thể Tiêu Thiên vừa động, nháy mắt biến mất tại chỗ.
Nhưng ngay sau đó, đã có hơn mười Tiêu Thiên, đồng thời xuất hiện trước mặt một đám sát thủ Huyết Vân lâu.
Ra tay.
Phì! Phì! Phì!
Từng đám huyết vụ nổ tung, xuyên qua thân thể trì trệ của Tiêu Thiên.
Tàn ảnh!
Hơn mười Tiêu Thiên này đều là hắn sau khi hành động tốc độ siêu cao, lưu lại tàn ảnh tại chỗ.
Chương 20: Ngươi thật đáng sợ, thật độc ác
“Ưm….” Hoàng Cương không thể tin, một búng máu chảy ngược ra, cuối cùng một hơi không thở lên, không còn tiếng động.
Đến lúc chết hắn cũng mở to hai mắt, chết không nhắm mắt.
Tiêu Thiên đứng tại chỗ, biểu cảm bình tĩnh, giống như mọi chuyện làm ra này đều không phải hắn.
Cách đó không xa, nữ sát thủ viền mây màu vàng kia, đã bị dọa choáng váng.
Thẳng đến khi ánh mắt Tiêu Thiên liếc tới, nàng mới giật mình, vẻ mặt nịnh nọt dán sát qua trên người Tiêu Thiên.
“Đại nhân, ngài thật sự là thần võ vô song, khiến cho ta kìm lòng không đậu mà hâm mộ, ngài có thể giữ cho ta một mạng, hầu hạ bên cạnh ngài không?”
Nàng vừa nói, vừa vén quần áo của mình, tới gần Tiêu Thiên.
Đối phương hành động và lời nói như thế, làm cho Chung Linh chống trường kiếm đứng dậy biến sắc.
“Phệ Tâm Cơ Du Yến!” Chung Linh biết nữ sát thủ này là ai , nàng nghe mẫu thân từng nói.
Phệ Tâm Cơ am hiểu dùng sắc mê hoặc đàn ông, cuối cùng dỗ những người đó xoay vòng vòng.
Đợi cho mục tiêu chìm đắm ôn nhu hương của trong nàng, chọc thủng lòng ngực, ăn tim của người đó.
Ác độc đến cực điểm, trong tay nàng không biết dính bao nhiêu tính mạng vô tội.
Vực Nam Hoang, dang tiếng của Phệ Tâm Cơ, còn vang dội hơn Liệt Lô Thủ Hoàng Cương, đêm có thể ngừng khóc.
Chung Linh rất lo lắng, Thân Vương có thể chống cự sắc đẹp cỡ này hay không….
Nhưng một màn làm cho nàng bất ngờ đã xuất hiện.
Tiêu Thiên vốn không có gì, nhìn Phệ Tâm Cơ Du Yến này nhích lại gần, lại sợ tới mức sắc mặt kịch biến, khí cơ trong cơ thể chấn động, ép lui đối phương.
Du Yến đột nhiên gặp phải xung kích, giống như đụng vào một bức tường, cả người gần như sắp kiệt sức, ngã ngồi trên mặt đất.
Nàng không hiểu xảy ra chuyện gì, chợt nghe thấy giọng nói của Tiêu Thiên vang lên: “Người phụ nữ này, tâm tư thật độc ác!”
“Đại…. Đại nhân…. nghe nói từ đâu vậy?” Du Yến nhìn biểu cảm đáng sợ kia của Tiêu Thiên, giọng nói phát run.
Trong lòng, lại mờ mịt.
Mị lực của nàng không có tác dụng?
Sắc mặt Tiêu Thiên nghiêm túc, gắt gao nhìn chằm chằm Du Yến: “Ngươi cầu xin tha thứ thì thôi đi , lại nói muốn hầu hạ ta, nữ đế nhìn ta thế nào?”
“Chỉ sợ nàng sẽ hiểu lầm ta cuộc sống tác phong không đứng đắn, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hát hoa ngắt cỏ.”
“Nếu bởi vậy mà nàng hưu ta, còn làm sao làm Thân Vương nhàn nhã, còn làm sao hưởng thụ cuộc sống tạm bợ vui vẻ?”
Tiêu Thiên càng nói càng kích động, chỉ vào Du Yến: “Tâm tư hiểm ác như thế, con người ngươi thật đáng sợ, không giữ ngươi được!”
Nói xong, Tiêu Thiên đánh qua một chưởng.
Một chưởng này của hắn, thu lực, trực tiếp cách không chấn gãy tâm mạch của Du Yến, cùng với cốt cách kinh lạc.
Chết chắc không thể nghi ngờ.
“Thu lực không phải thương hương tiếc ngọc, mà là lo lắng ra tay quá độc ác, làm cho người ta hiểu lầm ta có tật giật mình.” Tiêu Thiên nhìn về phía Chung Linh ngây ra như phỗng, nghiêm trang giải thích: “Tiểu nha đầu, ngươi làm chứng, để ngừa bất trắc.”
“Lỡ như một ngày nào đó bại lộ, ngươi cũng có thể giúp ta chứng minh, vì bệ hạ, ta thủ thân như ngọc, tuyệt không để cho loại người ác độc này đạt được ý đồ.”
Đôi mắt đẹp của Du Yến nhìn chằm chằm Tiêu Thiên, nàng mở miệng, muốn chửi má nó.
Trời đất chứng giám, nàng thật sự chỉ muốn sống.
Nếu có thể nhìn thấy Tử Nhược Yên, vị nữ đế hoàng triều Đại Viêm này, Du Yến nàng rất muốn chính miệng hỏi một câu.
Phu quân này của ngài, đầu óc có vấn đề à?
“Ngươi…. Ngươi cái tên ngu ngốc.” Cuối cùng, Du Yến dùng hết toàn lực, mắng Tiêu Thiên một tiếng, hai mắt trợn lên, khí tuyệt thân vong.
Tiêu Thiên cũng không buồn bực, ngược lại khinh miệt lắc đầu, nói với Chung Linh: “Nhìn thấy không, mưu kế bị ta chọc thủng, thẹn quá thành giận.”
“….” Chung Linh không hé răng, sau khi dại ra nửa ngày, thật cẩn thận hỏi: “Thân Vương đại nhân, ngài có thể hiểu lầm hay không?”
“Ngươi không hiểu.” Tiêu Thiên lắc đầu, thở dài một hơi.
Trước khi xuyên qua, ở Trái Đất , thân là vương bài của tổ chức, tâm phúc của cha nuôi , cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt kẻ địch.
Hắn gặp vô số ám toán không dứt, tính kế vô cùng vô tận, hãm hại không lúc nào là không có.
Chút thủ đoạn nhỏ này của Phệ Tâm Cơ Du Yến, Tiêu Thiên liếc mắt một cái đã nhìn ra được nàng không có ý tốt!
???
Chung Linh á khẩu cạn lời, trong khoảng thời gian ngắn, nàng có chút đắn đo không chắc.
Rốt cuộc Thân Vương này không bình thường cho lắm, hay là tâm tính kiên định?
Nhưng tưởng tượng đến thực lực của Thân Vương đáng sợ như thế, Chung Linh lắc đầu, ném suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu.
“Chính là tâm tính kiên định, không bị ngoại vật mê hoặc, chính là như vậy!”
“Kế tiếp, còn lại một người cuối cùng.” Tiêu Thiên ngẩng đầu, nhìn về phía lầu các huyết sắc phía trước này.
Chung Linh kéo khóe miệng, biết Thân Vương đại nhân nói chính là ai.
Vua sát thủ của vực Nam Hoang, vậy mà nhát như chuột.
Vừa rồi rõ ràng nàng nhìn thấy, Vân Tôn Lai vị lâu chủ Huyết Vân lâu này, sau khi nhìn thấy thực lực đáng sợ của Tiêu Thiên, đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.