[Dịch] Hồng Hoang Quan Hệ Hộ
Tập 5: Nhân tộc (c41-c50)
❮ sau❯Chương 41. Nhân tộc
Phục Hi nhẹ nhàng hạ xuống, nói: “Hồng hoang thiên địa phồn hoa giống như gấm, vạn tộc hướng vinh quang, sao lại nói là cô quạnh?”
“Nhưng đồng loại rất ít, đi mấy trăm vạn dặm cũng không gặp nổi một đạo hữu.”
Nữ Oa cũng nói: “Đồng loại, ngươi nói Bạch Hạc tộc quá ít?”
Bạch Cẩm nghiêm mặt nói: “Không phải! Nương nương, hiện tại vạn tộc trong thiên địa đều có chút kỳ dị nhưng quả thật là có rất ít tiên thiên đạo thể giống như chúng ta, tỷ như ta nhìn thấy trong hoa viên của nương nương cũng như vậy, hình thù của chúng kì lạ không giống nhau, khó tránh khỏi sẽ dâng lên cảm giác cô tịch.”
Phục Hi nói: “Đây cũng là điều bình thường, đại đa số Yêu tộc cũng thích bảo trì trạng thái nửa yêu, dạng này mới có thể duy trì chiến lực mạnh nhất.”
Nữ Oa nương nương nhoẻn miệng cười, vui mừng nói: “Ý kiến Bạch Cẩm ngược lại không mưu mà hợp với ý nghĩ của ta, vậy thì dựa theo hình dạng của chúng ta sáng tạo ra một chủng tộc đi! Tên của chủng tộc này được gọi là ‘Người’ ”
Người! Trong lòng Bạch Cẩm có chút kích động, cuối cùng Nhân tộc cũng xuất hiện.
Nữ Oa đưa tay vỗ Càn Khôn Đỉnh, ‘ong’ một tiếng nổ lớn, trong đỉnh ầm một cái bốc cháy lên hỏa diễm, nắm bùn lăn lộn bên trong ngọn lửa.
Nữ Oa vừa định lấy nước, do dự một chút, nhìn Bạch Cẩm nói: “Lấy Tam Quang Thần Thủy của ngươi ra.”
“Vâng!”
Bạch Cẩm ‘vâng’ một tiếng, vung tay lên, một cái bình ngọc hiển hiện, tinh hà rực rỡ bay ra từ trong bình ngọc tiến vào bên trong Càn Khôn Đỉnh.
Nữ Oa nương nương giơ ngón tay lên, một giọt máu tựa huyết ngọc hiện ra. Huyết ngọc toả ra mùi hương thơm say lòng người, thảo mộc trong sơn cốc điên cuồng dưới loại mùi hương này.
Nữ Oa búng ngón tay, giọt máu bay về phía Càn Khôn Đỉnh, sau đó tiến vào đỉnh Càn Khôn, lập tức giao hòa cùng Tức Nhưỡng và Tam Quang Thần Thuỷ.
Hai mắt Phục Hy mở to, theo bản năng kêu lên đầy sợ hãi: “Muội muội! Đây là máu của muội!” Hắn sốt ruột nói tiếp: “Cho dù bọn hắn có là con của muội nhưng nếu dùng máu của muội để điểm hóa thì sau này số mệnh của các người cũng sẽ tương liên, lỡ như bọn hắn…”
“Không sao, ta sẽ sắp xếp cho bọn hắn có được tương lai huy hoàng.” Nữ Oa nương nương bình thản đáp lời, đôi mắt xinh đẹp nhìn lên đỉnh Càn Khôn, lát sau đỉnh Càn Khôn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bảy đạo thần quang đều nở rộ.
Nữ Oa nở một nụ cười rực rỡ, đã thành công!
Hỏa diễm trong đỉnh Càn Khôn dần tản đi, một đám bùn nhão ánh vàng chìm nổi trong đỉnh.
Nữ Oa đưa tay nắm lấy một ít bùn, nhẹ nhàng nắn bóp, một lát sau hình nhân liền xuất hiện trên tay nàng. Nữ oa ném hình nhân xuống đất, khi rơi xuống bùn đất liền hoá thành máu thịt, hai mắt có hồn, người này chính là một nữ tử, vừa sinh ra ra đã mang tu vi Thiên Tiên, linh trí mở sẵn.
Nữ tử quỳ rạp xuống đất, kích động nói: “Bái kiến mẫu thần.”
Nữ Oa nhìn nàng, vui mừng nói: “Con chính là người đầu tiên ta tạo ra, ta ban cho con tên Nữ Linh.”
Nữ Linh cảm động đáp lại: “Đa tạ mẫu thần!”
Nữ Oa tiếp tục đưa tay vào càn khôn đỉnh, trong chốc lát lại nặn ra được một nam nhân, khi đặt xuống mặt đất hình nhân cũng sống dậy. Hắn quỳ trên mặt đất, kích động nói: “Bái kiến mẫu thần.”
Bạch Cẩm đứng nhìn bên cạnh, âm thầm thở dài một hơi. Nữ Oa nặn nhiều loài như vậy, cũng coi như có rèn luyện tay nghề, tuy hình nhân không tính là tinh xảo tuyệt mỹ nhưng cũng không phải thứ hình thù kỳ quái, vẫn có thể tiếp nhận được.
Nữ Oa tiếp tục nặn hình nhân, một lúc sau đã nặn được hơn trăm người, cho dù muốn thành lập nên cả một chủng tộc cũng sẽ không mất nhiều thời gian.
Nữ Oa nương nương ngừng tay, nàng mất kiên nhẫn nhìn xung quanh sơn cốc, đặt một ngón tay trên mặt đất, bỗng nhiên núi đá vô thanh vô tức trũng xuống, hình thành nên một hố to, nghiêng đỉnh Càn Khôn sang một bên, bùn đất bên trong đều rơi xuống hố, sau đó nàng cho thêm một ít Tam Quang Thuỷ Thần vào pha loãng.
Trong tay Nữ Oa chợt xuất hiện một dây mây, nàng đem dây mây bỏ vào trong vũng bùn quấy lên. Khi vung tay, bùn nhão bắn tung toé, rơi trên mặt đất hoá thành một đám người bùn.
Người bùn dần dần sống dậy, tất cả đều quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: “Bái kiến Mẫu Thần.”
Ánh mắt Nữ Oa hiện lên sự mừng rỡ, cách này thế mà lại thành công. Lúc này đây nàng lại tiếp tục vứt dây mây lên.
Ở bên cạnh, Bạch Cẩm quan sát bằng sắc mặt vô cùng cổ quái. Nhân tộc đáng thương vẫn không thoát khỏi bộ dạng kỳ quái, dây mây kia ném ra nhiều nhân tộc, những nhân tộc này so với trước đó khi nặn bằng tay quả nhiên khác nhau rất nhiều. Nói một cách chính xác thì giống như thiếu đi một bộ lông nguyên mưu vậy.
Phục Hy thấy sắc mặt kỳ lạ của Bạch Cẩm thì vội vàng giải thích: “Cây mây đó là tiên thiên linh căn hồ lô đằng, hồ lô bị cường giả hồng hoang lấy đi còn hồ lô đằng thì bị muội muội ta thu lại.”
Bạch Cẩm nói: “Ngươi không thấy những người bị ném ra hơi xấu sao?”
Phục Hy cười nhạt, nói: “Tiểu sư điệt, da thịt là ngoại hình, không cần quá để ý, thật ra bên trong đều giống nhau thôi. Hơn nữa, muội ấy vừa dung nhập máu của bản thân vào trong, Nhân tộc cũng sẽ có năng lực không ngừng tiến hoá, còn về việc sau này tiến hóa đến trình độ nào thì còn phải xem tạo hoá của bọn hắn.”
Càng ngày càng có nhiều Nhân tộc xuất hiện trong sơn cốc, mãi đến khi số lượng đã lên đến vạn người, rất náo nhiệt.
Chương 42. Nữ Oa thành Thánh
Nữ Oa nương nương chậm rãi buông hồ lô đằng trong tay xuống, nhìn lên bầu trời nói: “Nữ Oa ta hiểu rõ Tạo Hoá chi đạo, tạo ra một chủng tộc, chính là Nhân tộc.”
Tử vân ngập tràn cả bầu trời hồng hoang, năm đạo hào quang từ bốn phía nổi lên, một đoá Công Đức Vân Khánh vờn quanh Bất Chu Sơn. Thánh Nhân uy nghiêm lớn mạnh bao trùm toàn bộ hồng hoang, vô số tiểu yêu quái đều sợ hãi quỳ xuống.
Công Đức Khánh Vân sà xuống, tám tầng thành rơi thẳng vào cơ thể Nữ Oa. Nửa thành rơi vào dây leo, dây leo biến thành một cây roi. Nữa thành rơi vào vũng bùn trên mặt đất, vũng bùn sáng lên huyền hoàng quang mang. Tầng còn lại rơi vào có thể Bạch Cẩm.
Công Đức nhập thể, trong phút chốc Bạch Cẩm lâm vào hoảng hốt, các loại đại đạo khi xưa không cách nào lý giải trong phút chốc dâng lên trong lòng. Hắn ngồi khoanh chân lại, bắt đầu tiến vào ngộ đạo.
Tại Côn Luân Sơn, Thái Thượng, Nguyên Thuỷ và Thông Thiên, tất cả đều hành lễ: “Bái kiến Nữ Oa Thánh Nhân!”
Tây Phương, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề cũng hành lễ: “Bái kiến Nữ Oa Thánh Nhân!”
Yêu Đình, Đông Hoàng Thái Nhất, Đế Tuấn và ngàn vạn Yêu tộc bái lạy: “Bái kiến Nữ Oa Thánh Nhân!”
Hai mươi Tổ Vu và hàng vạn hàng nghìn Vu tộc cũng khom lưng cúi đầu: “Bái kiến Nữ Oa Thánh Nhân!”
Giờ phút này, toàn bộ người phàm ở hồng hoang đều khai thông linh trí, bất luận thiện ác hay chủng tộc, tất cả đều hướng về phía Bất Chu Sơn bái lạy, lên tiếng tán dương: “Bái kiến Nữ Oa Thánh Nhân!”
Từ trong sơn cốc, Nữ Oa dần dần hiện lên, thanh âm to lớn truyền khắp hồng hoang: “Ta sẽ mở đạo tràng trong hỗn độn để diễn giải về Thánh Nhân đại đạo, người có duyên có thể đến nghe.”
Tất cả chúng sinh đều vô cùng cảm kích: “Đa tạ Nữ Oa Thánh Nhân!”
Trong lòng những người thực lực không đủ đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Còn kẻ thực lực cao cường thì trong lòng lại mừng như điên. Thánh Nhân đại đạo! Đó đều là tạo hoá.
Nữ oa nương nương cúi đầu nhìn hàng vạn người đang quỳ trong sơn cốc, nói: “Tạm thời phiền huynh và Bạch Cẩm chiếu cố bọn họ một chút.”
Phục Hy hành lễ, cung kính đáp: “Vâng!”
Hiện tại Nữ Oa đã là thân phận Thánh Nhân, người thay trời hành đạo. Cho dù Phục Hy có là huynh trưởng thì cũng không dám bất kính.
Trong ánh sáng chói loá, Nữ Oa phiêu nhiên bay lên đi về phía xa xăm.
Nhân tộc quỳ trong sơn cốc đều luyến tiếc kêu lên: “Cung tiễn thánh mẫu!”. Thanh âm chấn động trời đất.
Khi Nữ Oa bay lên giữa không trung cũng là khi một tiếng chim hót trong trẻo vang lên. Một con Thanh Loan và Thải Phượng kéo chiếc loan giá hoa lệ từ phía Tây đến, cánh chim vẫy vẫy, vừa hoa lệ vừa dị thường.
Nữ Oa nương nương nhìn các nàng, mỉm cười nói: “Ta và các ngươi có duyên sư đồ! Vậy hãy làm thị nữ của ta!”
Thanh Loan và Thải Phượng kích động gật đầu.
Nữ Oa nhẹ nhàng trên loan giá, sau đó Thanh loan và Thải Phượng kéo loan giá lên đi về phía hỗn độn.
Trong sơn cốc, tất cả mọi người đều trông chờ nhìn vào Phục Hy đang ngồi xếp bằng trên gấm trắng giữa sườn núi ngộ đạo.
Phục Hy vung tay lên, trong nháy mắt hắn và Bạch Cẩm đều biến mất, có vẻ đã rời đi.
Toàn bộ Nhân tộc xôn xao, Thánh Mẫu nương nương rời đi, bây giờ bọn hắn cũng rời đi, đám nhân tộc vừa sinh nên làm thế nào đây?
Nữ Linh phi thân bay lên, nghiêm túc quát: “Yên lặng!”
Trong nhất thời, tất cả mọi người đều yên tĩnh, bọn hắn ngẩng đầu nhìn Nữ Linh.
Nữ Linh ngạo nghễ nói: “Thánh Mẫu nương nương rời đi, sau này ta chính là tộc trưởng của các ngươi.”
Một nam tử quát lớn: “Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào ta chính là người đầu tiên Thánh Mẫu nương nương tạo ra, còn bởi vì Nữ Oa nương nương là một nữ nhi, Nhân tộc chúng ta nên lấy nữ tử vi tôn.”
Mặt trời mọc rồi lặn, thời gian vẫn cứ trôi, nửa tháng sau, trong cơ thể Bạch Cẩm bỗng tuôn ra một luồng khí thế cuồn cuộn khuấy động muôn cõi đất trời, Phục Hy phất tay che giấu luồng khí tức này.
Đột nhiên Bạch Cẩm mở mắt ra, trong đôi mắt hắn chứa đựng tinh quang lóng lánh như sao trời, một lát sau khí tức cuồn cuộn vừa phóng ra bên ngoài kia mới nhạt dần.
Đột nhiên có một giọng nói cất lên bên cạnh: “Thái Ất Kim Tiên cảm giác như thế nào?”
Theo bản năng, Bạch Cẩm trả lời một câu: “Cảm giác rất tốt!”
Sau khi đáp xong hắn mới cảm thấy không đúng, có người ngoài ở đây ư? Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, trên đỉnh núi cách đó không xa có một đình đài hoa lệ, Phục Hy đang ngồi trong đình ấy uống trà.
Bạch Cẩm vội vàng đứng dậy, cúi lạy một cái từ xa, vô cùng cảm kích nói: “Cảm tạ sư thúc đã hộ pháp cho ta.”
Phục Hy cười ha ha: “Câu cảm ơn này phải để ta nói mới đúng, nếu không nhờ ngươi thì ngày thành đạo của muội muội ta còn không biết phải chờ đến khi nào nữa.” Hắn vẫy vẫy tay: “Bạch Cẩm, lại đây uống trà.”
“Vâng!” Bạch Cẩm đáp lời, hắn bay đến ngôi đình rồi ngồi xuống đối diện Phục Hy.
Phục Hy rót một chén trà đặt ở trước mặt Bạch Cẩm, hắn bưng tách trà của mình lên nói: “Sư điệt, mời!”
Bạch Cẩm cũng dùng hai tay bưng trà lên đáp: “Xin mời sư thúc!”
Hai người nâng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó cùng đặt chén trà xuống. Phục Hy chỉ một ngón tay xuống dưới núi: “Ngươi xem!”
Bạch Cẩm cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới đó có vô số những căn nhà gỗ được xây vòng quanh sơn cốc và các sơn động tạo thành một vùng đất trù phú.
Chương 43. Nhân tộc chuyển đi
“Chà.” Bạch Cẩm khẽ hô một tiếng, trong ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
Phục Hy cười nói: “Phát hiện ra rồi?”
Bạch Cẩm nghi hoặc nói: “Vì sao trong sơn cốc chỉ có nữ nhân?”
Phục Hy chậm rãi nói: “Bởi vì tộc trưởng hiện tại của Nhân tộc là một nữ tử. Hơn nữa, vì hình hài mà muội muội ta hiện ra là nữ nên Nhân tộc liền tôn nữ tử lên đầu, cho rằng trời sinh vạn vật, vạn vật thiên mẫu tính. Sơn cốc nơi bọn họ sinh ra được gọi là thánh địa, vũng bùn tạo hóa được gọi là Thánh Hồ, chỉ có những nữ tử có địa vị cao mới có thể vào thánh địa và bảo vệ Thánh Hồ.”
Bạch Cẩm nói nhỏ: “Xã hội mẫu hệ thị tộc.”
Phục Hy cười ha hả nói: “Ngươi nói rất đúng, đây chính là xã hội mẫu hệ.”
“Nữ Oa nương nương mặc kệ chuyện này sao?”
“Muội muội ta đã đến hỗn độn mở đạo tràng, hiện tại Nhân tộc sẽ do chúng ta trông coi.”
Bạch Cẩm chỉ vào chính mình, kinh ngạc nói: “Chúng ta?”
Phục Hy gật gật đầu, cười nói: “Sư điệt không muốn?”
Bạch Cẩm lập tức đứng dậy.
Phục Hy hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Bạch Cẩm dừng lại, hắn mở lời: “Đương nhiên là đi sửa chữa sai lầm, chỉ có tính dương thì không thể phát triển, chỉ có tính âm thì vạn vật không tồn tại, âm dương tương hợp mới là quy luật phát triển chính xác của sự vật, hành động hiện tại của bọn hắn là một sai lầm. Nếu Nữ Oa nương nương đã giao phó Nhân tộc cho ta thì ta không thể khiến Nữ Oa nương nương thất vọng được.”
Phục Hy cười nói: “Ngồi xuống! Ta cũng hiểu những gì ngươi vừa nói nhưng không cần phải sửa chữa nó.”
Bạch Cẩm ngồi lại chỗ cũ, nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
Phục Hy nghiêm túc nói: “Nữ Oa đưa thánh huyết của mình hòa vào huyết mạch Nhân tộc, chứng tỏ kỳ vọng của muội muội ta đối với Nhân tộc rất cao, Nhân tộc cũng có tiềm lực rất lớn. Vì vậy, khi Nhân tộc chưa gặp phải nguy cơ tồn vong thì chúng ta không cần phải nhúng tay vào, để cho Nhân tộc tự phát triển, ngay cả khi phạm sai lầm cũng không có gì đáng lo, không ngừng phát triển thông qua những lỗi lầm mới khiến bọn hắn trở nên mạnh mẽ hơn.”
Bạch Cẩm lo lắng nói: “Nếu bọn hắn chìm đắm trong sai lầm của bản thân thì sao?”
Phục Hy lạnh nhạt trả lời: “Vậy chứng tỏ bọn hắn không xứng đáng với kỳ vọng của muội muội ta.”
Bạch Cẩm sốt ruột: “Nhưng Nhân tộc mới sinh tựa như một trang giấy trắng, cần dẫn đường mới có thể đi đúng hướng.”
Phục Hy nghi hoặc nói: “Bạch Cẩm, có vẻ ngươi rất quan tâm đến Nhân tộc.”
Cơ thể Bạch Cẩm khựng lại một lát, sau đó thả lỏng nói: “Ta muốn nhìn thấy có một ngày khắp nơi đều là những đạo hữu giống như chúng ta, đến lúc đó dù đi bất cứ nơi nào cũng có thể hỏi đường, sẽ không sợ lạc đường nữa.”
“Ha ha!” Phục Hy cười một tiếng, buồn cười nói: “Ngươi còn bị lạc đường?”
Bạch Cẩm ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Phục Hy thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Nếu muốn cho khắp nơi đều có Nhân tộc thì họ càng phải tự phát triển.”
Bạch Cẩm vừa định nói gì đó đã bị Phục Hy giơ tay lên cắt ngang, chậm rãi nói: “Bạch Cẩm, đừng cảm thấy sư thúc lạnh lùng, đây chính là quy luật của hồng hoang, phải thích ứng sinh tồn, kẻ mạnh mới có thể làm chúa tể. Nếu bản thân bọn hắn không thể tự thích ứng với hồng hoang thì dù chúng ta có giúp đỡ đến mấy thì Nhân tộc cũng không đi xa hơn được.”
Bạch Cẩm gật gật đầu: “Vậy thì nghe theo lời sư thúc.” Hắn nhìn xuống hàng vạn người bên dưới: “Ta cũng tin tưởng bọn hắn.”
Phục Hy cười ha ha nói: “Ngươi nói như vậy khiến ta có chút chờ mong tương lai của Nhân tộc.” Hắn nói xong liền đứng dậy: “Nên đi rồi.”
Bạch Cẩm cũng đứng dậy, nghi hoặc hỏi: “Đi đâu?”
Phục Hy nói: “Bất Chu Sơn chính là trụ trời của Hồng Hoang, là nơi nhân quả móc nối, nơi này không thích hợp cho Nhân tộc phát triển, phải chọn một nơi khác làm nơi phát triển tiền kỳ của Nhân tộc.”
Bạch Cẩm hỏi: “Sư thúc chọn chỗ nào?”
“Khi ta ngao du trong Hồng Hoang đã phát hiện ra một nơi yên bình, gần sông lớn, nằm trên đồng bằng, có thể giúp Nhân tộc sinh sống an toàn.”
Phục Hy giơ tay lên bầu trời, ầm…ầm… Lấy ngọn núi làm trung tâm, không gian ngàn dặm quanh đó bắt đầu dâng lên những cột sáng màu xanh, trên mỗi cột sáng đều có những dòng phù văn đang chuyển động.
Nhân tộc ở phía dưới hoảng loạn, tất cả bắt đầu lộn xộn, một tu luyện giả Nhân tộc bay lên trời.
“Yên lặng!” Giọng nói vang dội của Phục Hy cất lên, thân ảnh pháp tướng khổng lồ đứng trên đỉnh núi.
Nhân tộc đứng phía dưới kinh hãi, vội vàng quỳ xuống đất kích động kêu lên: “Bái kiến Thánh Sử!”
Bạch Cẩm khó hiểu: “Sư thúc, sao ngươi lại trở thành Thánh Sử?”
Phục Hy im lặng nói: “Làm sao ta biết?” Tay hắn vẫn không ngừng, một tay xoay tròn, lấy ngọn núi làm tâm, bốn cột sáng nhanh chóng xoay quanh không gian ngàn dặm, tất cả ầm ầm lắc lư, ngọn núi dao động, bao gồm cả thung lũng và đất đai trong phạm vi ấy, tất cả đều bay lên trời rồi lao về phía Nam.
Dưới chân Bất Chu Sơn để lại một lưu vực lõm xuống rộng ngàn dặm, dòng nước bẩn thỉu bắt đầu tụ tập trong lưu vực, có thể đoán được không lâu sau đó nơi này sẽ hình thành một hồ nước rộng cả ngàn dặm.
Nơi cư trú của Nhân tộc giống như một hòn đảo bay xuyên qua những đám mây suốt mấy tháng, cho đến khi đi tới một con sông lớn cuồn cuộn cách đó không xa, hòn đảo khổng lồ rơi xuống, ầm ầm một tiếng liền nằm trên mặt đất, dòng sông bị chấn động nổi lên sóng lớn ngập trời, mặt đất cuồn cuộn khói bụi, Nhân tộc cũng đều hô lên sợ hãi.
Một lát sau, mọi thứ trở lại bình tĩnh, Nữ Linh đứng trong thánh địa của sơn cốc cung kính nói lớn: “Thánh sử vĩ đại, tại sao phải chuyển chúng ta đến đây?”
Chương 44. Rời đi
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Thanh âm vang dội của Phục Hy lại vang lên: “Nơi này có tài nguyên phong phú, không có đại yêu đại ma, thích hợp để Nhân tộc các ngươi phát triển, mau trưởng thành đi! Ta rất mong được chứng kiến tương lai của Nhân tộc.”
Nhân tộc cảm kích kêu lên: “Đa tạ thánh sử!”
Bạch Cẩm nhìn xa xa, sắc mặt quái dị nói: “Sư thúc, ngài nói nơi đây không có đại yêu, vậy đó là cái gì?” Chưa gì đã nói quá vẹn toàn, bị vả mặt rồi thấy chưa!
Ở phương Đông, một đám yêu vân cuồn cuộn đang ầm ầm tiến đến, trong yêu vân tràn ngập khí tức huyết tinh.
Phục Hy liếc mắt một cái nói: “Chỉ là mấy yêu quái cảnh giới Thái Ất cũng được coi là đại yêu sao?” Hắn giơ tay vỗ nhẹ một cái, yêu vân phía xa xa ầm ầm nổ tung, một cái phất tay liền biến thành hư vô.
Bạch Cẩm há miệng, cuối cùng giơ ngón tay cái lên nói: “Sư thúc, người thật trâu bò! Nếu theo lời người nói thì không đặt chân đến Yêu Đình thì cả hồng hoang này cũng không có đại yêu.”
Phục Hy cười ha hả nói: “Nói như vậy là cuồng vọng quá rồi, chí ít ta cũng không dám trêu chọc vào Tứ Cực Thánh Thú. Cường giả hồng hoang có vô số, hơn nữa ai mà biết được còn cường giả nào ẩn núp hay không.”
Bạch Cẩm nịnh nọt tiếp lời: “Kẻ không có thực lực mới gọi là cuồng vọng. Sư thúc, người nói như vậy thì là tự tin.”
Phục Hy vừa cười vừa nói: “Đã lâu không gặp được tiểu tử nào thú vị như ngươi.”
Bạch Cẩm hỏi: “Sư thúc, vậy bây giờ chúng ta cần làm gì?”
Phục Hy trả lời: “Không cần làm gì cả, tìm một chỗ tĩnh tâm tu luyện là được. Nếu gặp phải vài tiểu yêu, tiểu quái cũng không cần quản, cứ để bọn hắn tự mình đối kháng.”
“Vâng!” Bạch Cẩm đáp một tiếng.
Sau đó hai người đều tự mình mở một động phủ, thiết lập trận pháp bí mật cùng nhau ẩn cư trên núi, yên lặng quan sát sự phát triển của Nhân tộc.
Nhân tộc phát triển vô cùng nhanh, chỉ trong vòng ba năm mà số dân cư đã nhiều hơn gấp mười lần, loài người mở rộng rồi chia thành từng bộ lạc, cùng tôn lên thánh địa sơn cốc.
Một đêm dài kết thúc, bình minh lại lên.
Toàn bộ lưu vực Hoàng Hà tràn đầy không khí vui vẻ, Nhân tộc tụ tập lại, vừa múa vừa hát trước thần điện ở sơn cốc, tiếng tán dương vui đùa vang vọng khắp thiên địa. Trong thần điện thờ phụng tượng Nữ Oa, phía dưới là hai pho tượng thần đứng một trái một phải, theo thứ tự chính là Phục Hy và Bạch Cẩm, hai người tựa như tả hữu hộ pháp.
Bạch Cẩm bùi ngùi nói: “Lại là ngày sinh Khổng Tử hằng năm! Sư thúc, chúng ta phải trông coi đến bao giờ mới xong?”
Phục Hy chắp hai tay sau lưng đứng trên đỉnh núi, nói: “Cũng không lâu nữa! Nhân tộc phát triển nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.”
“Chiếp!” Trên bầu trời, tiếng phượng kêu thanh thuý. Trong không trung bỗng nổi lên hào quang ngũ sắc, trong ánh hào quang đó có một con Thải Phượng hoa lệ xuất hiện lượn quanh bầu trời.
Phía dưới là ngàn vạn Nhân tộc ngẩng đầu nhìn Thải Phượng trên trời cao, người kinh hoàng, kẻ bái lạy. Tất cả cường giả nhân tộc cũng đều bay lên không trung, cảnh giác quan sát con Thải Phượng này.
Thải Phượng lơ lửng giữa không trung, truyền đến thanh âm thanh thuý: “Phụng mệnh Nữ Oa nương nương đến đón Phục Hy lão gia và Bạch Cẩm sư huynh tới Nữ Oa Cung nghe đạo.”
Phục Hy cười nói: “Xong rồi, đi thôi!”
Lúc này hai người giải trừ trận pháp bí mật, từ từ lộ diện trên đỉnh núi, sau đó dưới chân bọn hắn nổi lên tường vân rồi đi về phía thiên không.
Bên dưới vô số nhân tộc nhao nhao bái lạy, kích động kêu lên: “Bái kiến thánh sử!”
“Cung tiễn thánh sử!”
Trong tiếng cảm kích đến rung trời, Phục Hy và Bạch Cẩm cùng Thải Phượng biến mất giữa hào quang trên bầu trời.
Trong hỗn độn đầy hỗn loạn ở bên ngoài gần hồng hoang đại thế giới, một thế giới mới mở ra, nơi này chính là Oa Hoàng Thiên.
Trong Oa Hoàng Thiên, núi non xanh thẳm, phong cảnh đẹp như họa, tiên cầm thuỵ thú chạy quanh. Một pho tượng thần được đặt chính giữa thần điện, trên tấm bảng ở thần điện đề ba chữ lớn “Oa Hoàng Cung”.
Trong cung điện, Nữ Oa nương nương ngồi ở vị trí chủ tọa trên cao, bên dưới là vô số các đại năng giả và các đệ tử khác, phía sau là Tam Thanh ngồi xếp bằng cùng Vô Đương thánh mẫu và Đa Bảo, Dược Sư ngồi xếp bằng sau Tiếp Dân và Chuẩn Đề. Phía sau Thái Nhất, Đế Tuấn và Yêu Sư là mười thiếu niên hoàng mao đang ngồi xếp bằng, sau Trấn Nguyên Tử là hai đạo đồng vô cùng tuấn mỹ đang ngồi xếp bằng.
Chuẩn Đề cười nói: “Sư muội, người đã đến đủ rồi sao còn chưa bắt đầu giảng đạo?”
Nữ Oa Cười nói: “Sư đệ đợi đã, vẫn còn hai người chưa tới.”
Nguyên Thuỷ tò mò hòi: “Một người có lẽ là Phục Hy sư đệ, vậy còn một người nữa là ai?”
Thái Thượng có vẻ đăm chiêu, sau đó lộ ra chút ý cười.
Lúc này, đột nhiên ngoài cửa có hai người tiến vào, cùng lúc đó tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Bạch Cẩm bị dọa đến độ dừng chân lại, dưới ánh mắt chăm chú của nhiều đại năng giả, trong lòng hắn sinh ra sợ hãi. Nhiều đại lão như vậy sao, long trọng như vậy?
Đột nhiên Đa Bảo trợn to hai mắt, sao lại là kẻ nịnh hót này? Hắn có tư cách gì mà để Nữ Oa Thánh Nhân phải chờ? Không đúng! Nhất định không phải chờ hắn, đang chờ Phục Hy thôi, là do hắn không biết xấu hổ đi theo Phục Hy tới đây! Không sai! Nhất định là như vậy. Đa Bảo nhìn về phía Bạch Cẩm với ánh mắt đầy khinh bỉ. Đúng là mất hết thể diện của Tam Thanh!
Chương 45. Mưu tính của Nữ Oa
Bạch Cẩm vội vàng tiến lên, cúi đầu hành lễ nói: “Bái kiến sư phụ, bái kiến sư bá!”
Thông Thiên gật đầu, nói: “Cũng định đưa ngươi tới đây, cuối cùng ngươi lại tự đến, như vậy cũng tốt!”
Bạch Cẩm cảm kích nói: “Đa tạ sư phụ!”
Sau đó hắn cũng xoay người về phía những người còn lại trong đại điện bái lạy: “Bái kiến chư vị sư thúc!”
Tất cả mọi người đều lộ ra một nụ cười, vui vẻ gật đầu. Tiểu bối này hiểu phép tắc lắm!
Trấn Nguyên Tử nhỏ giọng nói: “Thanh Phong và Minh nguyệt học tập chút đi!”
Thanh Phong lẩm bẩm: “Đệ tử của những người khác cũng không chào mà!”
Minh Nguyệt len lén vỗ Thanh Phong một cái rồi nhỏ giọng đáp lại: “Đều nghe sư phụ!”
Cuối cùng Bạch Cẩm quay qua chủ vị Nữ Oa cúi đầu hành lễ: “Bái kiến Nữ Oa nương nương thánh đức song toàn đại từ đại bi công đức vô lượng!”
Nữ Oa cười nói: “Chờ ngươi lâu lắm rồi, ngồi xuống đi!”
“Vâng!” Bạch Cẩm đến bên cạnh Vô Đương thánh mẫu ngồi xuống.
Vô Đương thánh mẫu mừng rỡ truyền âm: “Sư đệ, ngươi đột phá Thái Ất Kim Tiên rồi sao?”
Bạch Cẩm truyền tin đáp lại: “May mắn mà thôi, ta có được cơ duyên thành đạo của Nữ Oa nương nương.”
Vô Đương Thánh Mẫu gật đầu, lúc này cũng không thích hợp để hỏi kỹ.
Nữ Oa nương nương bắt đầu giảng đạo. Thiên địa như cảm ứng được Thánh Nhân giảng đạo, vạn hoa bay lượn, kim liên mọc lên từ mặt đất, diễn giải đủ loại đại đạo huyền ảo.
Những người khác nghe như si như say nhưng Bạch Cẩm lại nghe như rơi vào sương mù, tựa như đệ tử sơ cấp lạc vào chốn học hành của các sư phụ. Mặc dù nghe cảm thấy rất lợi hại nhưng một câu cũng không hiểu, không bằng nghe Phục Hy đàn một khúc còn hơn.
Một lúc lâu sau, Nữ Oa nương nương chấm dứt giảng đạo. Các loại dị tượng trong đại điện cũng biến mất.
Chúng đại năng hồng hoang đều như có điều sở ngộ, cúi đầu hành lễ: “Đa tại Nữ Oa thánh nhân!”
Nữ Oa gật đầu, nhìn về phía Bạch Cẩm, cười nói: “Bạch Cẩm, ngươi có ngộ ra được điều gì không?”
Tựa như lúc đệ tử đang không tập trung bị điểm danh, Bạch Cẩm giật mình một cái rồi lập tức hoảng hốt bừng tỉnh. Hắn vội vàng đứng dậy bái lạy, cười nói: “Khởi bẩm sư thúc, đệ tử ngu dốt, vẫn chưa lĩnh hội được.”
Nữ Oa nương nương đánh giá Bạch Cẩm một chút, bất chợt nói: “Ngươi còn chưa hiểu rõ đạo của mình, vậy khó trách.”
Bạch Cẩm tiếc nuối nói: “Đệ tử suy nghĩ hỗn loạn, chậm chạp không cách nào hiểu rõ bản tâm.”
Nữ Oa nương nương cười nói: “Không sao, chờ ngươi hiểu rõ đạo của mình hãy quay lại Oa Hoàng Cung, ta giảng đạo cho ngươi một lần nữa vậy.”
Bạch Cẩm cảm kích nói: “Đa tạ Nữ Oa nương nương!”
“Ngồi xuống đi!”
Bạch Cẩm vội vàng ngồi xuống.
Đa Bảo liếc nhìn Bạch Cẩm, ánh mắt mang theo sự khó hiểu, sao Nữ Oa nương nương lại đối đãi tốt với hắn như thế?
Thông Thiên và Nguyên Thuỷ cũng vô cùng nghi hoặc, Bạch Cẩm đã làm gì mà lại có thể được Nữ Oa sư muội ưu ái như vậy.
Bên này, Chuẩn Đề thân thiện nhìn Bạch Cẩm, sư điệt thân mến! Có thời gian thì đến phía Tây chơi đi!
Cả người Bạch Cẩm đều không tự nhiên. Hắn áy náy nhìn Chuẩn Đề, dùng nhãn thần truyền âm, ý tốt của sư thúc ta ghi nhớ, chỉ có điều gần đây bận rộn không cách nào tới Tây phương tịnh thổ được.
Ở đằng sau, Chúc Dung Tổ Vu nhỏ giọng: “Tên nhóc này là ai? Sao Nữ Oa nương nương lại có thể xem trọng hắn?”
Hậu Thổ truyền âm nói: “Hắn tên Bạch Cẩm, là đệ tử của Thông Thiên tại Côn Luân Sơn, lúc trước từng có duyên gặp mặt với ta một lần nên ta mới tiện giúp hắn, chỉ là không ngờ quan hệ của hắn với Nữ Oa cũng tốt như vậy.”
Đám người Đế Giang đều nhìn Bạch Cẩm thêm vài lần, người này cũng không có chỗ nào đặc biệt, thậm chí tư chất còn không tốt lắm.
Lần này bởi vì được Nữ Oa nương nương xem trọng nên Bạch Cẩm mới có thể lộ mặt trước chúng đại năng hồng hoang một lát, chí ít chúng đại năng hồng hoang đều ghi nhớ có một nhân vật như vậy, ghi nhớ rằng trong đám tiểu bối có một nhân vật bất phàm tên là Bạch Cẩm, rất được Nữ Oa nương nương coi trọng.
Thái Nhất đứng dậy, chắp tay thi lễ, sau đó vừa cười vừa nói: “Chúc mừng Nữ Oa sư tỷ chứng đạo Thánh Nhân, từ đây Yêu tộc ta cũng có thể nhờ cậy được rồi, sau này Yêu tộc chắc chắn sẽ trở nên hưng thịnh.”
Nữ Oa mỉm cười gật đầu, cũng không hề có ý phản bác.
Sắc mặt của tất cả mười hai Tổ Vu đều thay đổi, Thánh Nhân Nữ Oa thừa nhận Yêu tộc? Điều này sao có thể? Nữ Oa muốn đứng về phía Yêu tộc sao?
Sắc mặt của các đại năng còn lại cũng vô cùng kỳ lạ, Nữ Oa nương nương vừa thành Thánh đã muốn nhúng tay vào tranh bá trong thiên địa sao? Người là Tiên Thiên Thần Linh cao quý chứ Yêu tộc cái nỗi gì!
Sắc mặt Tam Thanh cũng ngưng trọng, trong lúc nhất thời, bọn hắn không cách nào đoán được thâm ý của Nữ Oa, chẳng lẽ nàng thật sự muốn nhúng tay vào đại cục của thiên địa sao?
Thái Nhất hơi sững sờ, sắc mặt vui mừng, Nữ Oa nương nương đang ngầm thừa nhận đúng không? Nếu như Nữ Oa nương nương gia nhập Yêu tộc thì bọn hắn có thể tiêu diệt Vu tộc dễ như trở bàn tay rồi, Yêu tộc cũng sẽ trở thành chủ nhân thực sự của thiên địa.
Đế Tuấn cũng ngồi không yên, lập tức đứng dậy, chắp tay thi lễ nói: “Từ trước đến nay, mười đứa nhỏ này của ta vẫn luôn ngưỡng mộ uy danh của Thánh Nhân mà tấm lòng hướng đạo cũng rất kiên định, vẫn mong nương nương có thể thu bọn hắn làm đồ đệ.”
Cả mười đứa nhỏ đều cúi đầu quỳ xuống, kích động nói: “Đệ tử, bái kiến sư phụ!”
Nữ Oa nương nương nhìn bọn hắn thì hơi lắc đầu nói: “Các ngươi không có duyên phận sư đồ với ta.”
Thập Đại Kim Ô chỉ có thể tiếc nuối đứng dậy.
Chương 46. Tra hỏi
Đế Tuấn và Thái Nhất mịt mờ nhìn nhau, trong mắt đều là nghi hoặc, không phải chỉ cần một lời của Thánh Nhân thì cái gọi là duyên phận sư đồ sẽ được giải quyết rồi sao? Dù cho không có duyên phận sư đồ thì Nữ Oa cũng có thể thu bọn hắn làm đệ tử ký danh được mà, vì sao nàng lại từ chối?
Nữ Oa nương nương vừa cười vừa nói: “Giảng đạo đã kết thúc, ta còn cần củng cố Thánh đạo nên không giữ các đạo hữu thêm nữa.”
Đế Giang lạnh giọng nói: “Đi!” Hắn dẫn đầu bước ra ngoài, mười Tổ Vu còn lại đi theo phía sau.
Hậu Thổ Tổ Vu chắp tay thi lễ với Nữ Oa nương nương rồi cũng bước nhanh theo.
Các đại năng còn lại cũng đều đứng dậy chắp tay thi lễ, bọn hắn liên tiếp rời đi, trong lòng nặng trĩu, hồng hoang quá nhiều chuyện… sau khi trở về bọn hắn nên đóng chặt sơn môn thôi.
Bạch Cẩm cũng rời đi theo Tam Thanh, trong nháy mắt, bên trong đại điện chỉ còn lại hai người là Nữ Oa và Phục Hi.
Phục Hi nghi hoặc: “Muội muội, vì sao ngươi phải thừa nhận thân phận Yêu tộc của chúng ta? Với thân phận và địa vị bây giờ, nếu ngươi nhúng tay vào chuyện của Yêu tộc thì đúng là đã hạ thấp thân phận của bản thân, như vậy rất không hay.”
Nữ Oa nói: “Huynh trưởng không cần sầu lo, ta tự có tính toán của mình, phiền huynh trưởng đi Yêu Đình nhậm chức để lấy được tín nhiệm của bọn hắn.”
Phục Hi gật đầu nói: “Ngươi đã toan tính hết thảy thì ta cũng không nói nhiều nữa, lần này ta đi Yêu Đình trước.”
“Làm phiền huynh trưởng!”
Phục Hi cười ha hả: “Huynh muội nhà mình thì nói gì mà phiền với chả không phiền, ta đi đây.”
Phục Hi nhanh chân đi ra ngoài, thân ảnh nháy mắt biến mất ở trong hỗn độn.
Nữ Oa nương nương nhìn xuống phía dưới rồi ung dung nói: “Yêu tộc có đại ca xem chừng, Vu tộc lương thiện vô tri, không cần tính toán, cứ thuận theo tự nhiên mà làm.”
Tại Yêu Đình, Đế Tuấn và Thái Nhất đang đứng bên trong đại điện.
Đông Hoàng Thái Nhất nghi hoặc: “Đại ca, ngươi nói Nữ Oa nương nương có ý gì? Đã đồng ý thừa nhận thân phận của Yêu tộc thì vì sao không đồng ý thu đám tiểu Kim Ô bọn hắn làm đồ đệ?”
Đế Tuấn ung dung nói: “Chúng ta sao có thể đoán được tâm tư của Thánh Nhân? Chỉ e nàng tới mà không có thiện ý!”
Đông Hoàng Thái Nhất cười ha hả: “Đại ca lo xa rồi, theo ta thấy, Nữ Oa nương nương cũng muốn dựa vào vận khí tu hành của Yêu tộc chúng ta, Thánh Nhân đã định rằng không chỉ có một người, lôi kéo chúng ta thì nàng sẽ chiếm được tiên cơ trong Thánh Nhân chi tranh.”
Một tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Thái Nhất Đế Quân lập tức ngừng nói.
Yên Thần nhanh chóng bước vào với bộ lông vàng óng, hắn quỳ một chân trên đất và kêu lên: “Bệ hạ, Phục Hi ở bên ngoài cầu kiến, tuyên bố muốn gia nhập Yêu tộc chúng ta.”
Đông Hoàng Thái Nhất vội vàng kinh ngạc kêu lên: “Mau mời vào. Không! Chúng ta tự mình đi nghênh đón.” Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Đế Tuấn rồi kích động nói: “Đại ca, Phục Hi gia nhập Yêu Đình chúng ta đã đại biểu cho thái độ của Nữ Oa nương nương rồi.”
Trong mắt Đế Tuấn cũng tỏ vẻ vui mừng, hắn mở miệng nói: “Đi! Đi nghênh đón Phục Hi đại thần.” Hai người nhanh chân đi ra ngoài.
Bên trong Bàn Cổ Điện ở hồng hoang đại địa, mười hai Tổ Vu đang ngồi ngay ngắn.
Một đại hán đeo cung tiễn đi tới, ôm quyền, cúi đầu cung kính nói: “Tổ Vu đại nhân, Phục Hi đã gia nhập Yêu Đình.”
Trên đầu Chúc Dung bốc khói, đột nhiên hắn đứng dậy rồi giận dữ nói: “Đáng ghét! Như vậy là Nữ Oa đã hạ quyết tâm muốn đứng chung với Yêu tộc.”
Trên chủ vị, Đế Giang ngưng trọng nói: “Hậu Nghệ, truyền lệnh của ta, toàn tộc chuẩn bị chiến đấu.”
“Vâng!” Hậu Nghệ cung kính đáp một tiếng, sau đó quay người rồi nhanh chân đi ra khỏi Tổ Vu Điện.
Giữa thiên địa, hồng hoang hơi run rẩy, nơi đây tràn ngập bầu không khí tiêu điều và nghiêm trọng.
Trên đỉnh núi Thái Thanh Phong của Côn Luân Sơn, Tam Thanh ngồi dưới một gốc cây trà, Đa Bảo và Vô Đương đứng sau lưng Thông Thiên, Bạch Cẩm thì cung kính đứng trước mặt ba người, dáng vẻ nghiêm túc như muốn hỏi cung.
Thông Thiên lạnh nhạt nói: “Nói thử xem, tại sao ngươi lại có quan hệ với Nữ Oa? Ta nói sao mà chớp mắt một cái đã không thấy ngươi đâu, thì ra là chạy tới Bất Chu Sơn. Sao nào? Côn Luân Sơn không chứa nổi ngươi?”
Bạch Cẩm càng nghe càng thấy kỳ lạ, chẳng lẽ sư phụ ghen tị? Hắn vội vàng giải thích: “Khởi bẩm sư phụ, việc đệ tử đến Bất Chu Sơn là ý của Đại sư bá, hắn muốn đưa lá trà cho Nữ Oa nương nương, Đại sư bá biết chuyện này!”
Thái Thượng gật đầu rồi mỉm cười nói: “Là ta để hắn đi nhưng hắn lại một đi không trở lại, đây cũng không phải ý của ta.”
“Ừm.” Thông Thiên phát ra giọng mũi, tiếp tục cau có nhìn Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm vội vàng giải thích: “Không phải vì xảy ra chuyện đột xuất sao? Ai có thể nghĩ tới đột nhiên Nữ Oa nương nương lại thành Thánh chứ?”
Nguyên Thủy nghiêm nghị nói: “Lúc Nữ Oa thành Thánh, ngươi ở ngay trước mặt nàng?”
Bạch Cẩm gật đầu: “Đúng vậy!”
Nguyên Thủy nói: “Tại sao nàng thành Thánh được? Nói rõ đi.”
Thông Thiên hoài nghi: “Việc Nữ Oa thành Thánh có liên quan gì tới ngươi hay không? Không thì sao nàng lại quan tâm ngươi đến vậy?”
“Có thể là bởi vì ta lớn lên khá đẹp!”
“Khụ khụ…” Thái Thượng sặc trà, vội để chén trà lên bàn.
Nguyên Thủy nghiêm nghị nói: “Nghiêm túc chút đi!”
Bạch Cẩm vội vàng cung kính đáp: “Lúc ấy ta và Phục Hi tiến vào chỗ Nữ Oa nương nương ngộ đạo thì nhìn thấy rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái.”
Nguyên Thủy vội vàng hỏi: “Thứ gì?”
Thái Thượng và Thông Thiên đều chờ mong nhìn Bạch Cẩm, tuy rằng Thánh đạo khác biệt nhưng con đường thành Thánh luôn có chỗ có thể tham khảo.
Chương 47. Đệ tử ngoại môn càn rỡ
Bạch Cẩm nói: “Đều là sản phẩm thí nghiệm của Nữ Oa nương nương khi lĩnh hội tạo hóa chi đạo, lang dương mình dê đầu sói, gà vịt bốn chân, chim đầu chó, rắn bốn sừng, lợn rừng lai chuột nhắt… còn có chuối mọc trên thân táo, cỏ đuôi chó mọc trên thân cẩm chướng, kim ngư sinh ra trong hoa sen, heo con nở ra trên cây, động thực vật kết hợp, sinh mệnh vô cùng huyền ảo.”
Đám Tam Thanh nhìn nhau, thật sự không nghĩ tới sư muội trông thì có vẻ hiền hòa nhưng sau lưng lại điên cuồng như vậy, vấn đề là nàng thật sự đã tìm ra một con đường, chẳng lẽ chúng ta đi sai rồi? Ngộ đạo cũng ngộ không ra, còn phải động thủ?
Thông Thiên vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó tại sao Nữ Oa thành đạo được?”
“Sau đó ta hỏi Nữ Oa nương nương một vấn đề.”
Ánh mắt Tam Thanh sáng rực nhìn Bạch Cẩm, chẳng lẽ vấn đề này cũng quan trọng?
Thông Thiên thúc giục: “Mau nói.”
Bạch Cẩm không còn dám thừa nước đục thả câu nữa, vội vàng nói: “Trước khi ta đến Bất Chu Sơn đã nhìn thấy một loài động vật kỳ quái nhưng lại không nhận ra, thế là ta đã dùng bùn đất nặn ra dáng vẻ của một con vật rồi thỉnh giáo
Nữ Oa nương nương. Nàng nói cho ta biết con kia gọi là hung thú Giác Lang, lúc ấy ta bảo rằng dáng vẻ thu nhỏ như này thật đáng yêu, nếu như nó còn sống thì tốt. Về sau đột nhiên Nữ Oa nương nương tiến vào trạng thái ngộ đạo rồi thành Thánh Nhân, mọi việc cũng chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Đơn giản? Thông Thiên và Nguyên Thủy im lặng.
Thái Thượng cười khổ: “Có đôi khi cơ duyên cũng là chuyện trong nháy mắt như thế, khó khăn cảm ngộ ngàn năm không bằng một câu nhắc nhở.”
Nguyên Thủy hoài nghi nhìn Bạch Cẩm rồi thẩm vấn: “Tại sao ta cảm giác ngươi cố ý vậy chứ? Chẳng lẽ ngươi đã nghĩ đến đạo của Nữ Oa yếu là do tạo vật chết? Cho nên ngươi mới nặn bùn đất? Bằng không thì chẳng phải là dùng tiên lực hiển hóa sẽ càng trực tiếp hơn sao?”
Bạch Cẩm cười ngượng ngùng nói: “Chuyện này… không phải do ta cảm thấy hẳn là tiểu nữ tử đều sẽ thích mấy vật đáng yêu sao, sau đó ta nặn một con sói con chuẩn bị tặng cho Nữ Oa nương nương để nàng quan tâm ta một chút nhưng không biết tại sao Nữ Oa nương nương lại ngộ đạo, thật ra thì ta cũng rất mơ hồ!”
“Ha ha.” Vô Đương thánh mẫu không nhịn được mà cười ra tiếng, nặn động vật nhỏ cho Nữ Oa nương nương, không ngờ ngươi cũng nghĩ ra được.
Thông Thiên im lặng, không kiên nhẫn phất phất tay nói: “Đi đi đi. Trở về tu luyện đi, về sau ngươi nghĩ mấy chuyện tào lao như này ít thôi, phải chuyên tâm ngộ đạo để tránh mất mặt như lần trước ở Nữ Oa Cung.”
Bạch Cẩm thành thật đáp: “Vâng! Vậy đệ tử cáo từ.”
Bạch Cẩm cúi đầu thi lễ rồi quay người đi về nơi xa xôi.
Thái Thượng lắc đầu: “Thật không ngờ việc Nữ Oa sư muội thành Thánh lại còn có công lao của Bạch Cẩm, cũng khó trách nàng sẽ quan tâm đến hắn như thế.”
Thông Thiên hừ lạnh một tiếng: “Đúng là khoe khoang thông minh, hắn tạo thành nhân quả như thế, nếu gặp phải hạng người lòng dạ ác độc thì sợ là đã bị nghiền xương thành tro từ lâu rồi.”
Nguyên Thủy cảm khái: “Đây là nhân quả trợ đạo thành Thánh, lần này Nữ Oa sư muội thiếu một nhân tình lớn rồi, hiện tại dù không có chúng ta tương trợ thì Bạch Cẩm cũng có thể ngang ngược ở hồng hoang.”
Thông Thiên trừng mắt: “Hắn dám! Hắn thử ngang ngược cho ta xem?”
Thái Thượng cũng không thèm để ý, tính tình kiêu ngạo của Thông Thiên lại phát tác rồi, hắn cảm khái nói: “Sư muội đã thành đạo, vậy đạo của chúng ta thì ở phương nào đây?”
Nguyên Thủy nhíu mày trầm tư rồi mở miệng: “Đa Bảo, Vô Đương, các ngươi cũng rời khỏi trước đi!”
“Vâng!” Đa Bảo và Vô Đương chắp tay thi lễ, sau đó bay ra khỏi Thượng Thanh Phong.
Nguyên Thủy nói: “Đại huynh, tiểu đệ, chúng ta tới luận đạo đi!”
Thái Thượng gật đầu: “Được!”
Thông Thiên cũng gật đầu: “Được!”
Trong lòng ba người đều có một cảm giác gấp gáp, Nữ Oa sư muội đã dẫn đầu thành đạo, nếu lại để hai người ở phương tây kia dẫn trước thì thể diện của Tam Thanh Bàn Cổ chính thống biết đặt ở đâu?
Bạch Cẩm trở lại Thượng Thanh Phong rồi nhàn nhã đi men theo đường đá, trên đường gặp được một số đệ tử, có người cũ cũng có người mới, phần lớn đều giữ khoảng cách và gọi hắn một tiếng đại sư huynh, sau đó đi làm chuyện khác. Bạch Cẩm cũng lơ đễnh, trong lòng còn trông mong gì hơn nữa đâu! Tốt nhất là sư phụ bỏ cái danh hào đệ tử đứng đầu này đi.
“Bái kiến đại sư huynh.” Mấy giọng nói đồng thời vang lên, đó là của đám Thạch Cơ đang nghiêm túc làm lễ ở phía trước.
Bạch Cẩm đi lên trước, cũng chắp tay đap lễ: “Chào các sư đệ sư muội.”
Mọi người đều đứng dậy, Bạch Cẩm lại vừa cười vừa nói: “Sư muội, các ngươi ở đây làm gì?”
Thạch Cơ tỏ vẻ uất ức: “Sư huynh, chúng ta ở chỗ này chờ huynh, xin huynh làm chủ cho chúng ta!”
Các sư đệ sư muội còn lại cũng đều nghiêm cẩn thi lễ nói: “Xin sư huynh làm chủ!”
Sắc mặt Bạch Cẩm nghiêm trọng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Thạch Cơ đè nén tức giận nói: “Chúng ta làm theo lời dạy bảo của sư huynh, mặt trời mọc thì tụng kinh, mặt trời lặn thì nghỉ, dốc lòng tu hành, đi tìm đại đạo nhưng có một vài đệ tử ngoại môn gia nhập dưới trướng của Đa Bảo sư huynh lại ỷ vào uy nghiêm của hắn mà cứ ở trên núi nhàn tản, không chịu làm việc, bởi vậy ta mới nói bọn hắn vài câu nhưng bọn hắn lại chiếm lấy hồ Kính Tử tụng kinh của chúng ta, chúng ta tới tìm Đa Bảo sư huynh thì hắn nói hồ Kính Tử là chỗ dùng chung ở Thượng Thanh Phong, bất kỳ người nào cũng có thể đến thưởng thức, những ngày này chúng ta chỉ có thể đến chỗ giữa sườn núi tụng kinh, sau đó bọn hắn cũng chiếm luôn chỗ giữa sườn núi.”
Chương 48. Uy nghiêm của ngoại môn thủ đồ
Một đám sư đệ sư muội chờ đợi nhìn Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm âm thầm thở dài trong lòng. Sư phụ, người làm gì mà thu nhiều đồ đệ như vậy chứ! Thu còn không quản, đây không phải gây phiền toái cho ta sao?
Bạch Cẩm nói: “Sáng sớm ngày mai, các ngươi cứ học lớp buổi sáng ở hồ Kính Tử như thường lệ.”
Đám Thạch Cơ kích động: “Vâng!”
Bạch Cẩm mang theo một đám sư đệ sư muội đi lên núi.
Bạch Cẩm nói: “Gần đây tại sao trên núi lại có thêm nhiều đệ tử vậy!”
Thạch Cơ nói: “Có rất nhiều tán tiên ngưỡng mộ danh tiếng nên đến, bọn hắn đều được sư phụ thu làm đệ tử ngoại môn, trong đó có Cầu Thủ Tiên, Linh Nha Tiên khá mạnh, kẻ dẫn đầu chiếm lĩnh hồ Kính Tử của chúng ta cũng là bọn hắn.”
Bạch Cẩm gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Bọn hắn đều là hạng người tự cao tự đại, không hề biết thu liễm.”
Cô Lương ở bên cạnh thở phì phò: “Đại sư huynh, ngươi phải giáo huấn bọn hắn một trận, Cầu Thủ Tiên còn kéo bím tóc của ta.”
Bạch Cẩm vừa cười vừa nói: “Được, nếu ngày mai bọn hắn đến thì ta sẽ báo thù cho ngươi.”
Sau khi chia tay, Bạch Cẩm trở lại gian phòng của mình rồi lập tức lấy ra một quyển sách nhỏ và bắt đầu ghi chép, lấy lòng Nữ Oa nương nương đã hoàn thành, thành lập quan hệ hỗ trợ sơ bộ, hắn cần phải tăng cường quan hệ, tránh bị xa lánh.
Rạng sáng ngày kế tiếp, tiếng tụng kinh lại vang lên trên Thanh Phong Sơn.
Ở sau núi, đám người Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Cầu Thủ Tiên, Linh Nha Tiên đang nướng đồ ăn và uống rượu đều quay đầu nhìn về tiền sơn.
Linh Nha Tiên kinh ngạc: “Vậy mà bọn hắn lại dám đi tụng kinh?”
Cầu Thủ Tiên lắc bầu rượu nói: “Có lẽ ngươi không biết! Đệ tử ngoại môn đứng đầu Bạch Cẩm đã trở về, bọn hắn tìm được chỗ dựa rồi.”
Linh Nha Tiên khinh thường: “Đệ tử ngoại môn đứng đầu cũng chỉ là đệ tử ngoại môn mà thôi, sao có thể so với Đa Bảo sư huynh được? Nghe nói đệ tử ngoại môn đứng đầu kia đã từng bị Đa Bảo sư huynh dùng một chưởng đánh bay, đánh cho vô cùng chật vật.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên khuyên nhủ: “Tất nhiên ngoại môn thủ đồ chẳng là cái thá gì trước mặt Đại sư huynh nhưng chúng ta đừng chọc vào hắn thì tốt hơn.”
Linh Nha Tiên bỗng đứng bật dậy nói to: “Sợ cái gì? Đều là Kim Tiên cảnh, cho dù đánh nhau thì ta cũng không sợ hắn chút nào, vừa hay có thể thay Đại sư huynh dạy cho hắn một bài học.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên vội vàng lên tiếng: “Linh Nha sư đệ đừng kích động! Có lẽ ngươi không biết ngoại môn thủ đồ có tuyệt kỹ mách lẻo, nếu chúng ta gây chuyện trước thì hắn sẽ lập tức tới Thượng Thanh Cung cáo trạng.”
Linh Nha Tiên sửng sốt, giọng điệu ghét bỏ: “Hắn vô liêm sỉ đến vậy sao?”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên gật đầu tán thành: “Hắn vô liêm sỉ như thế đó!”
Cầu Thủ Tiên thoáng lộ vẻ đắc ý, trầm giọng cất lời: “Chúng ta không nên gây chuyện. Đa Bảo sư huynh, Kính Tử Hồ là nơi công cộng, chúng ta chuyển sang nơi khác uống rượu được chứ?”
Linh Nha Tiên đứng dậy, cười ha hả nói: “Đúng! Đúng! Đi thôi, chúng ta cùng đến chỗ khác uống rượu. Uống rượu ngắm hoa là tuyệt nhất đấy!”
Mọi người nhao nhao đứng dậy, mang theo rượu thơm thịt ngon, nói cười vui vẻ bay về phía trước.
Đám người Thạch Cơ đang tĩnh tâm tụng kinh trước Kính Tử Hồ thì bỗng có tiếng ồn ào, một đám người cười cười nói nói bay tới, sau đó ngồi bên Kính Tử Hồ nhóm lửa, bắt đầu nhồm nhoàm ăn thịt uống rượu, tiếng cười đùa vang vọng xung quanh. Còn có mấy đệ tử bay lên, ngồi xếp bằng trên Kính Tử hồ, dùng tay khuấy nước khiến trong hồ vang lên tiếng nước ào ào.
Tiếng tụng kinh của đám người Thạch Cơ dừng lại, ai nấy đều tức giận nhìn nhóm đệ tử ngoại môn đang làm càn. Không ngờ bọn hắn còn dám đến!
“Làm càn!” Một tiếng quát to đầy uy nghiêm vang lên trên bầu trời Kính Tử Hồ, tức thì mọi âm thanh ồn ào chợt biến mất, thiên địa yên tĩnh lại.
Một thân ảnh bước ra từ trong bóng đêm, sắc mặt nghiêm nghị.
Cả nhóm Thạch Cơ đứng dậy, cung kính chắp tay thi lễ: “Bái kiến Đại sư huynh!”
Đám đệ tử ngoại môn Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Cầu Thủ Tiên và Linh Nha Tiên cũng hời hợt chắp tay thi lễ, cười ha hả nói: “Bái kiến sư huynh!”
“Sư huynh muốn đến uống rượu không?”
“Sư huynh, đừng hung dữ như thế! Chúng ta là huynh đệ một nhà mà!”
——
Bạch Cẩm nhìn mấy người ngồi trên Kính Tử hồ, giận dữ gầm lên: “Cút xuống cho ta!”
Sắc mặt mấy người trên mặt nước Kính Tử hồ thay đổi mấy lần. Hắn dám quát mình trước mặt biết bao nhiêu người thế này ư?
Một thiếu niên đứng dậy, sắc mặt khó coi: “Ta gọi ngươi một tiếng “sư huynh” nhưng sư huynh à, đây là nơi công cộng, ta thích ở đâu thì ở đó!”
Bạch Cẩm không thèm phí lời, lập tức vươn tay vỗ một cái. Ầm! Tiếng vang trầm đục ấy đồng thời phát ra từ trên người mấy kẻ kia. Cùng lúc đó, bọn hắn cũng bay ra ngoài. Bộp! Bộp! Bộp! Bọn hắn nối tiếp nhau ngã xuống mặt đất ven hồ, vừa kêu gào thảm thiết vừa lăn lộn trên đất.
Xoạt! Tất cả đệ tử ngoại môn lập tức đứng dậy, phẫn nộ nhìn Bạch Cẩm. Hắn dám ra tay ư? Bầu không khí nặng nề bao trùm thiên địa.
Thái Thượng, Nguyên Thủy và Thông Thiên đang luận đạo trên Thái Thanh Phong cũng sôi nổi nhìn xuống.
Nguyên Thủy bất mãn nói: “Thông Thiên, ngươi phải quản thúc đám đệ tử này cho đàng hoàng. Không có phép tắc, tùy ý ngôn cuồng, sao ngươi không hỏi han? Thời gian qua Bạch Cẩm không có mặt, Thượng Thanh Phong của ngươi sắp lật trời rồi!”
Chương 49. Thách đấu
Thông Thiên không để ý chút nào: “Quy củ cũng tốt, tự do cũng được, đó là sự lựa chọn của bọn hắn, là con đường bọn hắn đi. Chẳng phải tùy tâm sở dục cũng là một loại đạo sao?”
Ánh mắt Nguyên Thủy thoáng lộ vẻ không vui.
Ven hồ nước, Linh Nha Tiên tức giận chất vấn: “Sư huynh, ngươi có ý gì? Ngươi muốn bá chiếm Kính Tử Hồ sao?”
Bạch Cẩm chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn bọn hắn: “Từ trước tới giờ Kính Tử Hồ không phải vật sở hữu của các ngươi.”
Linh Nha Tiên nén giận, tiếp tục chất vấn: “Chẳng lẽ là của sư huynh? Thượng Thanh Phong là địa điểm chung của chúng ta, ngươi dựa vào đâu mà đuổi chúng ta?”
Bạch Cẩm quay về phía Thượng Thanh Cung, chắp tay bái lạy rồi thả tay xuống, nghiêm nghị quát: “Hoang đường! Từng nhánh cây ngọn cỏ, từng nhúm tro hạt bụi trên Thượng Thanh Phong đều thuộc về sư phụ, nơi đây biến thành của chung chúng ta từ bao giờ thế?”
Tất cả đám đệ tử ngoại môn của Thượng Thanh Phong đều thay đổi sắc mặt. Chiếm đạo tràng của sư phụ? Không ai gánh nổi tội danh này!
Cầu Thủ Tiên trợn to mắt, lắp bắp nói: “Sư… sư huynh, ngươi đừng nói hươu nói vượn, ai muốn chiếm đạo tràng của sư phụ chứ? Rõ ràng là ngươi bá chiếm nơi này!”
Bạch Cẩm lạnh lùng cất lời: “Trường Nhĩ Định Quang Tiên, ngươi ra đây cho ta!”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên bước lên vài bước, chắp tay thi lễ: “Bái kiến sư huynh.”
Bạch Cẩm nghiêm túc hỏi: “Ta từng lập môn quy ngoại môn, bọn hắn có biết không?”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên thầm thở dài, gật đầu đáp: “Biết rõ!”
“Có ai đến tham gia khóa sáng không?”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên lắc đầu: “Không có!”
Bạch Cẩm lạnh giọng chất vấn: “Tại sao?”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên trả lời một cách uyển chuyển: “Chúng ta nghe Đại sư huynh giảng đạo, không có thời gian đến tham dự.”
Bạch Cẩm cười nhạo: “Đừng lấy Đại sư huynh ra lấp liếm. Chỉ cần các ngươi vẫn là đệ tử ngoại môn của Thượng Thanh Phong một ngày thì ta mới là Đại sư huynh của các ngươi.”
Hắn bỗng cất cao giọng, nghiêm nghị quát: “Làm trái môn quy, không tôn trọng tôn trưởng, tất cả đều bế quan ba mươi năm để tu thân dưỡng tính cho ta, không được ra ngoài!”
“Gì cơ?” Đám đệ tử ngoại môn ngẩng phắt đầu nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt khó tin. Hắn dám bắt bọn hắn bế quan ba mươi năm?
Nếu là bế quan trong trạng thái ngộ đạo thì ba trăm năm cũng chỉ là chớp mắt chứ đừng nói chi tới ba mươi năm nhưng bị ép bế quan trong trạng thái tỉnh táo những ba mươi năm thì rất khó chịu.
Linh Nha Tiên tức giận nói:”Ta không phục!”
Bạch Cẩm bình thản cất lời: “Không phục thì ngươi đi tìm sư phụ xem sư phụ nói thế nào?”
Linh Nha Tiên lập tức do dự, ánh mắt tràn đầy kiên định. Hắn kiên định nhìn Bạch Cẩm: “Sư huynh, ta muốn khiêu chiến với ngươi. Kẻ yếu không có tư cách lập ra quy tắc, mong sư huynh ứng chiến.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên nhếch môi, sau đó ngậm chặt miệng. Để Linh Nha Tiên đi thử trình độ của Bạch Cẩm cũng tốt.
Bạch Cẩm chợt nở nụ cười, lắc đầu bất đắc dĩ: “Được thôi, lần này để ta thay sư phụ dạy cho các ngươi một bài học nhớ đời. Thượng Thanh Phong là nơi tu luyện vấn đạo, không phải chỗ cho các ngươi tùy ý làm bậy.” Hắn thở dài: “Kẻ làm đệ tử này mệt ghê!”
Trên Thái Thanh Phong, khóe miệng Thông Thiên giần giật. Ngươi mệt á? Trốn một lèo suốt mấy năm mà ngươi còn dám kêu mệt?
Linh Nha Tiên phóng lên trời, hét to: “Sư huynh, đắc tội rồi!” Hai thanh Thư Hùng Song Kiếm xuất hiện trong tay Linh Nha Tiên, hắn đứng trên đám mây gầm lên: “Sư huynh, xin chỉ giáo!”
Bạch Cẩm vươn tay, một đạo thanh quang bắn từ đầu ngón tay hắn, phóng vào không trung rồi hóa thành một thanh Tiên Kiếm màu xanh phóng thẳng về phía Linh Nha Tiên.
Linh Nha Tiên giận dữ nói: “Sư huynh, ngươi quá coi thường ta rồi đấy!” Song kiếm xẹt qua, tạo thành một vòng xoáy kiếm khí.
Thông Thiên từng tặng cho Bạch Cẩm bốn Thanh Thiên Kiếm: Thanh Minh, Thanh Vũ, Thanh Tiêu và Thanh Vân.
Thanh Minh là linh hồn sát kiếm, hủy hồn diệt phách. Thanh Vũ là công phạt sát kiếm, công kiên pháp bảo, hủy diệt thân xác. Thanh Tiêu là thế kiếm, có thể dẫn lực thiên địa cho bản thân dùng. Thanh Vân là tốc kiếm, nhanh như lưu quang, tốc độ đứng đầu.
Hiện tại Bạch Cẩm đang dùng Thanh Tiêu Kiếm. Chỉ khi nào đạt tới cảnh giới Thái Ất Kim Tiên thì hắn mới có thể thật sự phát huy một chút uy lực của bốn chuôi Thanh Thiên Kiếm này, xuất kiếm phong tỏa thiên địa, kiếm đến như thiên phát sát cơ. Lúc này thiên địa vạn vật xung quanh đều biến thành thần kiếm chĩa vào Linh Nha Tiên ở xa.
Keng! Thanh Tiêu Kiếm đâm vào song kiếm của Linh Nha Tiên, vòng xoáy kiếm khí dây dưa bị phá nát chỉ trong nháy mắt, song kiếm của Linh Nha lập tức bị bắn ra. Hắn lảo đảo lùi về sau, trung môn mở rộng.
Linh Nha Tiên vừa mới đứng vững thì Thanh Tiêu Kiếm đã dừng trước trán hắn, kiếm khí sắc bén ra vào khiến hắn không dám cử động, toàn thân đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Linh Nha Tiên lắp bắp xin tha: “Sư… sư huynh tha mạng…”
Kiếm thể của Thanh Tiêu Kiếm đập bốp vào vai hắn. Rắc! Tiếng nứt xương vang lên.
Linh Nha Tiên thét lên thảm thiết, đồng thời rơi xuống dưới như thiên thạch. Rầm! Hắn rơi xuống đất tạo thành một cái hố sâu bên cạnh hồ nước.
Bạch Cẩm vẫy tay, Thanh Tiêu Kiếm bay vụt xuống, hóa thành một đạo thanh quang tiến vào trong ống tay áo của hắn.
“Linh Nha!”
“Linh Nha sư đệ!”
Cầu Thủ Tiên và Trường Nhĩ Định Quang Tiên vội vàng đi tới dìu Linh Nha Tiên ra khỏi hố sâu. Vai hắn lõm xuống, khí tức trên người bất ổn.
“Sư đệ, cả hai là sư huynh đệ đồng môn, ngươi ra tay hơi nặng thì phải?” Một giọng nói ung ung vang vọng trên bầu trời.
Chương 50. Trừng phạt
Đám đệ tử ngoại môn Cầu Thủ Tiên và Trường Nhĩ Định Quang Tiên đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cung kính chắp tay thi lễ, đồng thời kích động nói: “Bái kiến Đại sư huynh!”
Đa Bảo bước từng bước trên hư không, lơ lửng giữa trời.
Bạch Cẩm cũng chắp tay thi lễ, mỉm cười chào hỏi: “Chào sư huynh!”
Đa Bảo cũng chắp tay đáp lễ: “Chào sư đệ! Sư đệ được Nữ Oa nương nương ưu ái, nóng tính hơn nhiều!”
Bạch Cẩm đứng thẳng người, bật cười sang sảng: “Sư huynh, ngươi hiểu ta mà. Trước giờ sư đệ lười nhác, bình thường ta không muốn quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi nhưng sư phụ đã tin tưởng ta, cho ta làm ngoại môn thủ đồ thì đương nhiên ta phải gánh vác trách nhiệm của ngoại môn thủ đồ.”
Đa Bảo gật đầu, lạnh nhạt nói: “Sư đệ có trách nhiệm như vậy, nhất định là sư phụ sẽ hài lòng. Nhưng phải chăng ngươi ra tay với đệ tử đồng môn hơi nặng?”
Sắc mặt Bạch Cẩm tối sầm, hắn hỏi thẳng: “Sư huynh, đây là đâu?”
“Kính Tử Hồ.”
“Ai đặt tên?”
“Tất nhiên là sư phụ.”
“Trước đây sư phụ đặt tên cho hồ này là Kính Tử Hồ vì hy vọng các đệ tử chúng ta giữ lòng như gương sáng. Kính Tử Hồ tức là Tĩnh Tự Hồ, đây vốn là nơi sư phụ cho chúng ta tĩnh tâm tu đạo, ẩn chứa kỳ vọng của sư phụ đối với chúng ta, mong các đệ tử thành tài. Vậy mà bọn hắn lại gây ồn ào ầm ĩ ở Kính Tử Hồ, nướng thịt uống rượu, hành vi phóng túng, đâu còn phong thái của kẻ tu đạo? Bọn hắn chà đạp tấm lòng yêu thương đệ tử của sư phụ như vậy có đáng bị phạt không? Có nên phạt nặng không?”
Đa Bảo há hốc miệng, không nói được gì. Kính Tử Hồ là Kính Tử Hồ, biến thành Tĩnh Tự Hồ từ bao giờ thế? Hắn lắc đầu bảo: “Sư đệ giỏi ăn nói nhưng ngươi đang xuyên tạc ý tứ của sư phụ.”
Trên Thái Thanh Phong, Thông Thiên cũng lộ vẻ mặt kỳ lạ. Trước đây mình có ý nghĩ này sao? Có hay không nhỉ?
Nguyên Thủy vừa lòng thỏa ý: “Thông Thiên, ngươi đặt tên hồ hay lắm!”
Thông Thiên mỉm cười cảm khái: “Lúc đó ta đặt theo tiếng lòng, cũng chỉ mình Bạch Cẩm có thể hiểu ý ta!”
Nguyên Thủy hậm hực nói: “Tiếc là mấy đệ tử kia của ngươi phụ thâm ý của ngươi.”
Thông Thiên cất lời: “Từ hôm nay trở đi, Kính Tử Hồ lấy lại tên cũ Tĩnh Tự Hồ, là nơi tĩnh tâm tu đạo. Tất cả các đệ tử phóng túng đều phải phong bế tu vi mười năm, tu tâm dưỡng tính.” Giọng nói lớn vang vọng trên Thượng Thanh Phong.
Tất cả đám đệ tử ngoại môn như Cầu Thủ Tiên và Trường Nhĩ Định Quang Tiên đều hoảng hốt chắp tay thi lễ, cung kính đáp lời: “Đệ tử cam tâm tình nguyện chịu phạt.”
Trên trời rải xuống từng đạo thanh quang như nước mưa, rơi chính xác vào trong cơ thể từng đệ tử ăn uống nhậu nhẹt lúc trước, phong bế tu vi của tất cả bọn hắn. Tất cả đệ tử đều cảm thấy cả người nặng nề, thiên địa đông cứng, vô cùng gò bó.
Đa Bảo đạo nhân hé miệng nhưng không thể phản bác. Sư phụ đã lên tiếng, cho dù trước đây Kính Tử Hồ không phải là Tĩnh Tự Hồ thì sau này nó cũng có tên Tĩnh Tự Hồ.
Hắn thong thả cất lời: “Sư đệ, ngươi rất giỏi.”
Bạch Cẩm cười ha ha: “Cảm ơn lời khen của sư huynh.”
Đa Bảo xoay người, bay về phía hậu sơn.
Bạch Cẩm nhìn một nhóm đệ tử bị phong bế tu vi đang sợ hãi bất an, hắn cất giọng uy nghiêm: “Các ngươi muốn tu đạo với Đại sư huynh thì ta cũng mặc kệ nhưng các ngươi phải hiểu rằng ta không muốn quản chứ không phải ta không thể quản. Nếu các ngươi dám làm xằng làm bậy thì hàng loạt môn quy sẽ phục vụ các ngươi!”
Cả đám đã bị phong bế tu vi, lời đe dọa của Bạch Cẩm khiến ai nấy đều không giữ được tâm cảnh. Tất cả đều sợ hãi, chắp tay thi lễ: “Tạ ơn sư huynh đã dạy bảo, chúng ta không dám tái phạm nữa.”
Bạch Cẩm nghiêm nghị nói: “Tất cả ngồi xuống, tĩnh tụng Hoàng Đình.”
“Vâng!” Đám đệ tử ngoại môn ngoan ngoãn ngồi xếp bằng dưới đất.
Trong mắt Thạch Cơ đong đầy ý cười, nàng truyền âm cho Bạch Cẩm: “Sư huynh, vừa rồi ngươi rất oai phong!”
Bạch Cẩm gọi to: “Thạch Cơ!”
Thạch Cơ giật mình, vội vàng đứng ra và cung kính thưa: “Sư huynh…”
Bạch Cẩm dặn dò: “Ngươi hướng dẫn bọn hắn tụng kinh nhé!”
“Vâng!” Thạch Cơ bất đắc dĩ đáp lời.
Bạch Cẩm bay lên, băng qua sương mù rồi đáp xuống lưng chừng sườn núi. Hắn dứt khoát nằm lên một tảng đá xanh, tiếng tụng kinh văng vẳng bên tai, một lát sau hắn đã buồn ngủ.
Một thân ảnh bước ra từ bên cạnh. Nàng vén váy, ngồi xuống cạnh Bạch Cẩm rồi mỉm cười lên tiếng: “Sư đệ, lần này ngươi làm Đại sư huynh giận lắm đấy.”
Bạch Cẩm mở mắt ra, trở mình ngồi dậy. Hắn ngồi cạnh Vô Đương thánh mẫu, giọng điệu bất đắc dĩ: “Sư tỷ, ta cũng không muốn thế! Ta cũng muốn huynh đệ yêu thương kính trọng lẫn nhau, nói cười vui vẻ cùng bọn hắn, sống như người một nhà. Nhưng trong một môn phái kiểu gì cũng phải có một người đóng vai ác. Đại sư huynh muốn làm người tốt, khoan dung bảo vệ bọn hắn, vậy thì ta đành phải làm kẻ ác, không ngừng cảnh tỉnh bọn hắn. Nếu không thì thanh danh của sư phụ có thể sẽ bị bọn hắn hủy hoại. Tự do quá mức sẽ thành phóng túng, mà phóng túng là ngọn nguồn của mọi tội ác. Sư tỷ cũng thấy rồi đó, trong khoảng thời gian này bộ dạng của Thượng Thanh Phong ra sao?”
Vô Đương thánh mẫu gật đầu, dịu dàng khen ngợi: “Sư đệ, ngươi làm tốt lắm.”
Bạch Cẩm nghiêng đầu nhìn nàng, giọng nói tràn đầy mong đợi: “Sư tỷ, hay là ngươi làm kẻ ác được không? Ta sợ cứ tiếp tục thế này, cuối cùng sẽ có một ngày ta bị Đại sư huynh đánh chết.”