1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Dịch] Con Thỏ Này Phải Chết
  4. Tập 2: Tiện chết ngươi (c11-c20)

[Dịch] Con Thỏ Này Phải Chết

Tập 2: Tiện chết ngươi (c11-c20)

❮ sau

Chương 11: Tiện chết ngươi

Nằm lên cái ổ quen thuộc của mình, Tần Thọ cảm thấy người tỉnh như sáo không hề buồn ngủ chút nào.

Hiển nhiên là linh khí trong cái dây thắt lưng đã bắt đầu phát huy tác dụng, đầu óc hắn không còn hôn mê buồn ngủ như trước nữa.

Đầu óc càng minh mẫn thì càng nghĩ nhiều, liền thầm nghĩ: “Đã không ngủ được thì đi tìm hắn nói chuyện vậy!”

Nghĩ xong Tần Thọ bước ra cửa động thì thấy trời đã sắp tối.

Đúng là đen thật, thế nhưng vừa ngẩng đầu lên thì Tần Thọ cảm thấy óc mình như sắp nổ tung!

Trên trời vẫn là mây đen, nhưng nhìn ra phía xa xăm trên bầu trời là một mảnh hư không vô cùng vô tận bỗng hiện lên một mảnh đại lục sáng rực! Đại lục này nằm ngang trong vũ trụ, thậm chí như xuyên qua cả vũ trụ! Nó lớn tới cỡ nào thì Tần Thọ không thể ước lượng nổi, chỉ biết mắt hắn không thể nhìn thấy hai đầu ở đâu.

Đại lục rất xa, Tần Thọ không thể nhìn rõ có thứ gì trên đó, chỉ lấp ló thấy có những dãy núi cao. Mà Tần Thọ cũng chỉ nhìn thấy núi cao mà thôi, còn dưới chân núi thế nào hắn cũng không biết.

“Ôi trời ơi, chắc còn lớn hơn cả mặt trời mất”. Tần Thọ lẩm bẩm kêu lên hai tiếng, lòng càng tò mò về cái thế giới thần kì này.

Nhưng tiếc thay đại lục thì quá xa xôi mà chân hắn lại quá ngắn, không thể nào nhảy tới đó được.

Lắc đầu, nén lại mọi cảm xúc, quay lại với vấn đề sinh tồn trước mắt, Tần Thọ cắn răng đi thẳng tới chỗ Ngô Cương.

Nhưng vừa mới nhấc bước đi, Tần Thọ nghe thấy tiếng gió vù đến.

TầnThọ ngước mắt nhìn thì thấy một vật đen xì từ trên trời giáng xuống!

Kêu oành một tiếng, rơi xuống đúng ngay trước mặt Tần Thọ!

Tần Thọ lắc lắc cái đầu, đôi tai to như hai cái quạt quạt hết bụi đi để lộ ra hình dáng đồ vật lạ vừa rơi xuống.

“Không phải chứ… tuy đã từng nghe qua ngỗng trời bay qua bị sét thành con vịt nướng rơi xuống đất. Nhưng là lần đầu nhìn thấy một người sống bị nướng chín rơi từ trên trời xuống.” Tần Thọ lẩm bẩm, ghé sát cái đầu thỏ lại xem, chỉ thấy người đó đen xì, nhìn khắp cơ thể mà chẳng tìm thấy chỗ nào hoàn chỉnh nữa.

Tần Thọ làm một con thỏ ba không: không đầu, không sức lực, không tướng mạo hung hãn, biểu thị hơi sợ. Hắn không dám tiến lên xem đó là cái gì mà chỉ tìm một cành cây nhỏ đứng từ xa chọc chọc cái đống đen xì này.

Không có phản ứng!

Chọc tiếp!

Vẫn không có phản ứng gì!

Lay lay cơ thể đối phương, tất cả chỉ toàn là cháy khét đen xì, lay tới phần dưới hai lần…

-Có cái gì, dài nhỏ!

Đôi mắt thỏ bỗng lóe lên, tưởng rằng mình sắp nhặt được món tiền đầu tiên! Mặc dù nói là nhặt được nhưng dù sao cũng là thành quả lao động mà hắn đã vất vả, hung hãn không sợ chết liều mình bới ra đấy chứ!

-Hả? Đây là lạp xưởng nướng sao? Đầu hơi bé chút…

Tần Thọ lẩm bẩm.

Nhưng bị câu này chạm vào nỗi đau, cái thứ đen xì hình người kia bỗng nhúc nhích một cái kêu lên:

-Nước.

Tần Thọ giật bắn người lên, cầm cây gậy lên tỏ vẻ hung hãn, thực ra chẳng qua chỉ là một kiểu tạo hình ngu xuẩn của Tôn Ngộ Không vác gậy trên lưng mà thôi, hắn thét lớn:

-Yêu nghiệt phương nào, mau khai họ tên ra.

-Nước! Ta muốn uống nước.

Tần Thọ vò đầu:

-Nói tiếng người, mau trả lời ta đi!

-Nước… khát…

Tần Thọ lẩm bẩm:

-Nghe giọng hình như đây là đàn ông, chẳng lẽ cái đó không phải là lạp xưởng ư? Trời đất ơi, may mà chưa cắn một miếng… buồn nôn chết mất. Nhưng cái đầu nó nhỏ thật…

Sinh vật hình người kia nghe thấy vậy lập tức phun ra một ngụm máu, có nằm mơ hắn cũng chẳng thể nghĩ đến: phi thăng một cái mà thôi, thất bại mà thôi, làm sao nửa đường lại gặp phải một con thỏ tiện đến thế này! Hắn sắp chết tới nơi rồi, chỉ muốn uống ngụm nước mà con thỏ chết tiệt này làm sao lại nghe không hiểu tiếng người hay sao, chỉ biết tìm hiểu đực hay cái?

Gã đàn ông nói:

-Nước, cho ngụm nước.

Tần Thọ thì vẫn rất ung dung, trên mặt trăng này làm gì có người gì chứ.

Sức chiến đấu cặn bã của hắn chỉ vẹn vẹn ở mức năm, sức chiến đấu của Hằng Nga thì có thể coi như bỏ qua, tới lúc nguy cấp cùng lắm cũng chỉ biết kêu hai tiếng cứu mạng hoặc là 666(trâu bò) mà thôi.

Tên Ngô Cương kia thì vì cái dây lưng quần mà nảy sinh mối huyết hải thâm thù với hắn, chỉ mong sao hắn chết quách đi cho rồi.

Còn gã trước mặt này thân hình cao lớn, mà lại là từ trên trời rơi xuống, trời mới biết hắn là cái thứ quỷ gì. Quan trọng là Tần Thọ phát hiện thấy vết thương trên người hắn có thể tự hồi phục được. Đồng nghĩa rằng mặc kệ hắn thì chẳng bao lâu hắn cũng bình phục lại như sinh long hoạt hổ.

Nếu đang là trên địa cầu thì Tần Thọ chẳng cần nói hai lời, cứu được lại nói, học Lôi Công – làm đứa trẻ ngoan.

Nhưng Tần Thọ lại không hiểu gì về thế giới tiên hiệp tại đây, nhỡ cứu hắn sống lại rồi hắn lật mặt ăn thịt thỏ của mình thì sao.

Có câu có thể không có lòng hại người nhưng không thể không có lòng phòng bị người. Bởi vậy Tần Thọ quả quyết chọn cách giả ngu đứng nhìn, nếu là người tốt cứu được thì cứu, nhưng nếu tình huống không đúng thì cầm luôn cục đá đập chết gã này.

Nhưng Tần Thọ còn có ý đồ khác, mặc ngươi tốt hay xấu, chuyện cứu người để sau đi, thỏ gia ta đây cũng chết đến nơi rồi, đang chờ người khác cứu đây này! Bởi vậy, trước khi cứu ngươi thì ngươi phải lấy thứ gì ra cứu ta trước đi!

Từ khi ăn bảo pháp đeo lưng, hắn đã hiểu ra một đạo lý.

Trước hết, răng hắn rất cứng chắc, bất kể là thứ pháp bảo gì chỉ cần đưa vào mồm là hắn nghiền nát, khi xuống tới bụng thì thành thuốc bổ rồi.

Bởi vậy, muốn mạng sống ư?

Ăn là trên hết!

Vặt lông thì hắn không làm được, nhưng con vịt quay từ trên trời rơi xuống thì dù sao hắn cũng phải thử mùi vị cái đã!

Vậy nên hắn gật gật đầu:

-À, muốn uống hả?

Cuối cùng cũng hiểu tiếng người rồi! Gã kia cảm động đến sắp khóc, vội đáp:

-Ừ.

Tần Thọ đáp:

-Không vấn đề, ngươi muốn uống gì nào? Coca Cola, Fanta, Mirinda, Cà phê, sữa bò hay là sữa đậu nành…

-Coca Cola. Đối phương cũng không biết Coca Cola là thứ gì, nghĩ rằng là một loại nước nên chọn đại.

Con thỏ lắc đầu:

-Không có!

Đối phương:

-…

-Vậy Fanta?

Con thỏ lắc đầu:

-Không có.

-Mirinda?

-Xin chúc mừng! Con thỏ vui mừng kêu lên.

Đối phương:

-Có hả?

Con thỏ lắc đầu:

-Ha ha, cũng không có!

Đối phương:

-Phụt!

Hắn phun ra một ngụm máu, phẫn nộ hỏi:

-Rốt cuộc ngươi có gì?

Con thỏ vẫy vẫy tay:

-Thực ra mà nói thì chẳng có cái gì cả!

-… Ngươi… không sao, ngươi qua đây…

Con thỏ lòng hơi nghi ngờ nhìn đối phương, sao tính khí gã lại tốt thế? Nhìn không giống lắm!

Con thỏ nhích từng bước nhỏ lại gần rồi hỏi:

-Ngươi muốn làm gì?

-Ta sắp chết rồi, muốn nói đôi lời với ngươi… không còn sức lực nữa, ngươi lại gần chút. Gã kia nói.

Còn thỏ đến gần thêm chút nữa.

-Gần thêm nữa. Gã kia nói.

Con thỏ tiếp tục lại gần.

Thấy khoảng cách chỉ còn một sải tay, ánh mắt người đàn ông kia bỗng trở nên hung dữ, thét lên:

-Cái gì cũng không có thì nộp mạng ngươi ra đây!

Người đàn ông giơ cánh tay to lớn lên, thô bạo nhắm tới chỗ Tần Thọ.

Chương 12: Tiểu Hắc Hắc

Tuy sức chiến đấu của Tần Thọ không mạnh, nhưng nói về tốc độ chạy thì không phải dạng vừa.

Đến cả Ngô Cương còn không đuổi kịp nữa là gã phế nhân này?

Hơn nữa, Tần Thọ luôn đề cao cảnh giác cho nên chỉ cần gã hơi động hắn đã né ngay và nhảy ra xa khỏi tầm với của gã.

Gã đàn ông kia không bắt được, ánh mắt thất vọng hẳn…

Tần Thọ hỏi:

-Ngươi muốn làm gì?

Gã kia nhìn bộ mặt vừa ngu ngơ vừa đáng yêu của con thỏ, nghĩ bụng: “Lẽ nào nó không nhận ra? Ánh mắt đã kém mà còn nghễnh ngãng như thế thì tốt lắm, nếu có cơ hội nhất định sẽ bắt nó, làm thịt nó. Ăn cái con thỏ này cũng có thể bổ sung chút nguyên khí đến để hồi phục nhanh hơn một chút. Đáng tiếc rằng vừa rồi thất thủ…”

Tuy Tần Thọ không biết gã này muốn bắt mình làm gì nhưng tên cháu trai này chắc chắn không có ý đồ gì tốt!

Loại người này tuyệt đối không thể cứu!

Nhưng tiến đến đập chết hắn thì…

Tần Thọ không biết sức chiến đấu của tên này như thế nào, chẳng may không đánh lại thì khác nào mình ship hàng tới tận cửa cho hắn, mà mấu chốt nhất là không có phí thủ tục nữa!

Đã ông đây đánh không lại ngươi thì ông đây chọc ngươi tức chết nha!

Lúc này, gã kia lại trở về cái bộ dạng không còn chút sức lực nào mà nói rằng:

-Ta chỉ muốn thân mật với ngươi thôi, chạy làm gì cơ chứ?

Tần Thọ giả ngu nói:

-Ta cũng chẳng hiểu tại sao mình lại chạy, chắc là do phản xạ có điều kiện thôi. Ngươi biết phản xạ có điều kiện là gì không?

Gã kia lắc lắc đầu.

Tần Thọ ngồi xuống đất nói:

-Trông ngươi ngu thế tất nhiên là không biết rồi. Hôm nay thỏ gia ngươi rảnh nên dạy cho ngươi nghe này. Cái mà gọi là phản xạ có điều kiện chính là khi một người… đúng, cái này phải nói từ một người như thế này. Người là động vật có hai cái đùi…

Tần Thọ thao thao bất tuyệt, nước bọt bắn tung tóe tầm mười mấy phút mới nói xong.

Tần Thọ ngừng lại một nhịp:

-À, vừa rồi ta đang nói phản xạ có điều kiện phải không? Lại lạc đề rồi, bắt đầu lại nhé. Phản xạ có điều kiện bắt đầu nói từ một con chó, chó là động vật có bốn chân…

Nghe tới đây gã kia phù một tiếng, phun ra một ngụm máu, cả giận nói:

-Ta giết…

Tần Thọ vừa nghe, tay sờ sờ sang hòn đá bên cạnh hỏi:

-Ngươi nói gì cơ?

Khuôn mặt dữ tợn của gã kia bỗng dưng ôn hòa trở lại, thậm chí khẩu khí cũng cố gắng sao cho thật nhẹ nhàng, cố nặn ra một nụ cười:

-Ta bảo sau này sẽ giết gà cho ngươi ăn đó mà.

Con thỏ vỗ bốp tay cái:

-Trượng nghĩa! À, ngươi vừa bảo muốn gì cơ?

-Là nước đều được! Đừng phí lời nữa, ta cần nước!

Gã này bị con thỏ dông dài mãi chọc giận đến nỗi phổi cũng sắp nổ tung.

Con thỏ vểnh tai lên:

-Biết rồi, cần nước chứ gì, cứ là nước là được đúng không?

Gã đàn ông thấy đau khổ vô cùng, thế nào mà giao lưu một chút lại lao lực thế này! Hắn thề đợi khi thương thế khỏi rồi nhất định sẽ đập chết con thỏ này đem đi nướng lên đồng thời nói:

-Phải!

Tần Thọ giơ ngón tay lên:

-Một chén nước đổi một món pháp bảo, thanh toán đi.

-Hả? Phù! Lần này gã đàn ông máu phun ra như suối.

Tần Thọ vội lùi ra sau nói:

-Một loại pháp bảo, một chén nước, giá cả rõ ràng , không lừa không gạt, ngươi có thể chọn uống hoặc là không uống, nhưng tuyệt đối không được làm bẩn lông ta, nếu không phải bồi thường đấy.

Gã kia phẫn nộ nhìn Tần Thọ, nếu không phải độ kiếp thất bại, nguyên khí bị hao sạch, không cử động được thì hắn đã ăn sống con thỏ này rồi!

Có điều, dưới mái hiên nhà người không thể không cúi đầu, hắn hiểu tình trạng của hắn hơn ai hết, phi thăng chi kiều một khi gãy xuống thì trời mới biết mình sẽ rơi xuống chỗ nào.

Hắn không bị rơi vào trong nồi của yêu quái đã là phúc đức lắm rồi.

Bây giờ bị sét đánh làm nguyên khí toàn thân cạn kiệt, nếu không phải dựa vào một chút nguyên khí sót lại ở trong tim giữ lại mạng nhỏ thì hắn đã mất mạng rồi. Nhưng chút nguyên khí này chỉ đủ để giữ lại mạng sống, muốn làm người khác bị thương thì trừ phi liều mạng! Nhưng liều mạng vì con thỏ thì thật là không đáng, giữ lại đến thời khắc mấu chốt để đối phó với yêu quái lớn. Giữ mình mới là vương đạo.

Còn muốn tự trị thương ư? Đó là một quá trình dài… hắn cũng không biết đến khi nào mới khỏi được.

Hắn càng không thể biết được ở đây ngoài con tiện thỏ này ra còn có yêu quái nào hung mãnh hơn nữa không.

Chẳng may mà có, hắn bị lưu lại đây, thì e rằng là thập tử vô sinh!

Bởi vậy, trước mắt hắn không thể đắc tội với con thỏ tham tài không tham mạng này.

Nếu con thỏ có thể cho hắn uống nước hay tìm giúp hắn một nơi an toàn để ẩn nấp, sau đó tìm cơ hội làm thịt con thỏ này tầm bổ, vậy thì kiếm lời lớn.

Bởi vậy hắn cố kìm nén nộ hỏa, cố nặn ra một nụ cười thật ngọt:

-Ngươi nhìn bộ dạng ta như thế này có giống người có pháp bảo không?

Oej…

Vừa thấy nụ cười của hắn, con thỏ quả quyết xoay người, nôn…

Mặt gã kia bỗng tối sầm lại…

Con thỏ không thèm quay đầu, hất tay nói:

-Mau thu cái biểu cảm này lại, buồn nôn quá…

Mặt gã kia càng tối hơn nữa… nhưng rồi vẫn thu biểu cảm lại.

Lúc này con thỏ mới xoay người ngồi đối diện hắn, hai tay để trước ngực như kiểu người nói chuyện:

-Cái gì ngươi cũng không có, sao ta phải đưa nước cho ngươi? Ngươi từ trên trời rơi xuống, chứng tỏ ngươi có thể lên được trên trời rồi, vậy mà lại bảo không có thứ gì ư?

Người kia vội đáp:

-Thỏ tiểu huynh đệ này…

-Bảo ai là tiểu chứ? Cái thứ đó của ngươi tốt đẹp hơn ta sao? Con thỏ bỗng nổi giận chỉ vào đũng quần gã kia.

Sắc mặt gã bỗng chuyển từ đen sang xanh… nhưng vẫn cắn răng kìm nén để không bị tức chết, cười nói:

-Đúng đúng đúng, thỏ đại ca.

Tần Thọ vỗ tay một cái, sau đó sờ lên đầu gã kia:

-Thế mới là đứa trẻ ngoan chứ, nói đi, ngươi muốn làm cái gì? À đúng rồi, ngươi vẫn chưa có tên nhỉ? Được rồi, ngươi nói chuyện tốn sức như vậy thì đừng nói nữa. Ngươi đen như vậy, mà cái lạp xưởng hun khói lại nhỏ xíu như vậy, gọi ngươi là Tiểu Hắc Hắc đi.

Gã đàn ông bị xoa đầu và nghe những lời này xong bỗng rơi nước mắt… đường đường là Vô Lượng Sơn, đệ nhất cao thủ phàm nhân tu tiên ở Địa Tiên Giới, tông chủ của Vô Lượng Tiên Tông, chưa bao giờ bị người khác xoa đầu, gọi là tiểu đệ bao giờ? Lại còn đặt tên cho hắn, Tiểu Hắc Hắc? Hắc cái con khỉ, tiểu cái đầu nhà ngươi.

Hắn thề rằng, dù có đánh chết hắn cũng không bao giờ nói ra đoạn ký ức này! Còn nữa, con thỏ này, chắc chắn phải chết! Chắc chắn phải lột da nướng lên ăn! Xương đập vụn ra nghiền thành bột nấu thành cao!

Dù lòng có căm phẫn đến đâu, gã vẫn cố duy trì nụ cười, nói:

-Thỏ đại ca, ta phi thăng thất bại, nên pháp bảo đều bị sét đánh thành tro rồi. Ta vẫn sống đã là một kỳ tích, còn pháp bảo thì thực sự không còn nữa. Không tin thì ngươi có thể lục thử.

Gã dứt lời, nằm im như con lợn chết.

Tần Thọ nhìn ánh mắt hắn cũng có thể thấy tám phần là hắn đang nói thật.

Nhưng Tần Thọ không cam tâm!

Hắn đang cảm nhận rõ rệt cái cảm giác no đang giảm dần, một khi biến mất thì hắn sẽ đói. Khi đói đến một trình độ nhất định sẽ lâm vào trạng thái sắp chết.

Hắn không muốn chết, cũng không muốn Hằng Nga vì hắn mà mọc tóc bạc!

Chương 13: Trộm quần lót ngươi, bách khoa toàn thư chuyện…

Bởi vậy, Tần Thọ không cam lòng đi vòng vòng quanh người Tiểu Hắc Hắc, khi đã chắc chắn Tiểu Hắc Hắc không còn chút sức lực nào tác yêu tác quái nữa, hắn mới không sợ chết xông tới lục lọi khắp người Tiểu Hắc Hắc.

Ngay cả mấy mảnh vải đen sì sót lại cũng rách nát hết, trần trùng trục, ngoài con chim nhỏ ra thì chẳng còn cọng lông nào xót lại, Tần Thọ quả thực chẳng tìm được gì.

Tiểu Hắc Hắc:

-Ta đã bảo rồi, trên người ta chẳng còn gì.

Đang lúc Tần Thọ tuyệt vọng, trong lòng thầm chửi lão thiên gia quá hố người, đồng thời miệng nói:

-Người ta thì đều là trẻn trời rơi xuống miếng bánh, rơi một em Lâm muội muội, sao đến chỗ ta lại rơi cái thứ này chứ!

Tiểu Hắc Hắc nghe vậy trợn trừng hai con ngươi lên, gọi ai là thứ hả? Ta là người, là người được chứ!

Tiểu Hắc Hắc phẫn nộ:

-Ta là người!

Mặt con thỏ ngây ngô:

-Ngươi trêu ta sao? Ngươi mà là mười người ư? Rõ ràng chỉ là một người thôi được chứ? (trong tiếng Trung chữ ‘là’ phát âm gần giống chữ ‘mười’)

Tiểu Hắc Hắc bị chọc tức, không biết lấy hơi đâu ra quát lớn một tiếng:

-Ta nói ta là một người!

Con thỏ cũng hét lên theo:

-Ngươi tưởng ta ngu sao? Rõ ràng ngươi chỉ có một mình, lấy đâu ra mười một người? Gọi ra đây ta xem!

-Ta chính là một con người! Tiểu Hắc Hắc hét to.

-Đồ lừa bịp, vừa ngươi bảo mười một người, sao giờ lại thành chín mươi mốt người rồi? Con thỏ dựng tai lên nói to.(trong tiếng Trung chữ ‘chính’ phát âm gần giống số ‘chín’)

-Phụt!

Tiểu Hắc Hắc phun ra một ngụm máu, vừa hét lớn hai tiếng làm nguyên khí trong tim suýt nữa thì tản hết, không thể cầm cự được nữa, đôi mắt trợn ngược lên rồi ngất lịm đi.

Tần Thọ thấy hắn bị ngất, thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm:

-Thôi đi, đòi chơi với ta ư? Ông đây xuất thân từ chơi thủ đoạn rồi, ngươi tuổi gì? Tức ói máu rồi hả?

Tần Thọ kiểm tra hơi thở của Tiểu Hắc Hắc, thấy rất ổn định, khi đã chắc chắn người không chết thì hắn mới thở nhẹ một hơi.

-Ta không tin ngươi là thần tiên mà chẳng có gì? – Tần Thọ không cam tâm, tiếp tục tìm.

Trong lúc đang mò, trong đầu Tần Thọ bỗng có một tiếng nổ, sau đó là một giọng nói nghe rất gian trá như giọng của tên trộm vang lên:

-Trộm!

Sau đó trong lòng Tần Thọ có thêm một câu khẩu quyết:

-Trộm trời, trộm đất, trộm quần lót ngươi… Quần lót cũng không để lại cho ngươi! Ngươi còn không biết!

Tần Thọ nhập tâm đọc lại một lượt, sau đó chửi lớn:

-Là tên khốn nào đê tiện vậy, khẩu quyết cũng phải làm thành dâm đãng như vậy?

Chửi xong, Tần Thọ cẩn thận nghĩ lại, nếu trộm… mục tiêu cuối cùng không phải là ngay cả cái quần lót cũng lấy nốt, chẳng lẽ gã không biết sao? Xem ra gã trộm đầu xỏ này rất thần thông, đúng người trong nghề!

Chửi xong, Tần Thọ bỗng thấy trong tay có một vệt sáng, hắn ngạc nhiên:

-Đây là cái gì?

Tần Thọ đơ ra một lúc, vệt sáng bỗng chui vào trong người hắn, hắn sợ hãi kêu lên:

-Mau chui ra đây!

Một lúc sau, trong đầu Tần Thọ có thêm một thông tin:

-《 Bảo Đồng 》.

Sau đó Tần Thọ cảm thấy một luồng khí nóng từ trong người bay ra, xộc thẳng lên cổ họng khiến hắn cảm thấy cổ họng nhói nhói, giống như có thứ gì đang tan ra… đồng thời luồng hơi nóng đó chui lên mắt Tần Thọ.

Tần Thọ sợ bắn cả người, chẳng nhẽ nó sẽ tan vào mắt làm mù mắt ư?

Kết quả là mắt hắn thấy nóng lên, sau đó thế giới trước mắt như vừa được dùng khăn lau qua, trở nên sáng rực lên!

Ngay cả những nơi tối om xa xôi kia cũng nhìn được rõ.

Đồng thời, Tần Thọ phát hiện trong đầu hắn có thêm một cuốn sách, trên bìa ghi hai chữ to tướng: 《 Bảo Đồng 》!

Tần Thọ nghĩ, đã là sách thì nên mở ra xem sao.

Nghĩ vậy, quả nhiên cuốn sách mở ra, trong đầu Tần Thọ cùng lúc hiện lên rất nhiều thông tin liên quan tới Bảo Đồng.

Bảo Đồng không phải là công pháp mà là một môn thần thông rất đặc biệt.

Bản thân Bảo Đồng thì không lợi hại, thậm chí không có sức chiến đấu. Tác dụng duy nhất của nó là để phân biệt bảo bối! Bất kì loại bảo bối nào cũng nhìn ra được, thậm chí những ai đã tu luyện đến cao thâm thì có thế nhìn thấy cả nội tại của pháp bảo, ví dụ như đặc tính, nhược điểm và cả cách luyện bảo pháp!

Nhưng trong sách cũng nói, tự cổ chí kim chưa ai tu luyện được môn thần thông này tới cấp quá cao, nhiều nhất cũng chỉ ở mức phụ trợ tìm pháp bảo mà thôi.

Ai cũng có thể tu luyện Bảo Đồng, nhưng uy lực lớn hay nhỏ thì phụ thuộc vào thực lực của người tu luyện.

Thực lực càng mạnh, khả năng phân biệt nhìn thấu pháp bảo càng cao.

Đồng thời cuối cuốn sách có đoạn viết, Bảo Đồng là thần thông độc môn của Vô Lượng Tiên Tông, chỉ có Tông chủ mới có thể tu luyện.

Đến đây Tần Thọ kinh ngạc nhìn gã Tiểu Hắc Hắc đen sì đang nằm dưới đất, lòng nghĩ, không ngờ cái đống đen sì này lại là tông chủ của một tông môn.

Nhưng Tần Thọ lập tức nhếch mép, tuy là thần thông độc môn độc nhất vô nhị trong thiên hạ, nhưng có tác dụng gì chứ. Trên mặt trăng thì coa bảo bối gì? Không có!

-Cái thứ rẻ rách này mà cũng là thần thông độc môn, mà còn không phải tông chủ không thể học, trông gã tông chủ này cũng chả ra cái gì. – Tần Thọ lẩm bẩm, không hề coi chuyện này ra cái gì.

Dù sao đi nữa cũng đã có được Bảo Đồng, vậy thì Tần Thọ sẽ có được loại thần thông khác thậm chí là công pháp, một tia hi vọng sống sót lại lóe lên trong mắt Tần Thọ.

Bỗng dưng lòng đầy phấn khởi, hắn nhìn Tiểu Hắc Hắc cười ha ha:

-Tiểu bảo bối, đừng cử động, ta tới đây, hì hì…

Tiểu Hắc Hắc vốn đã sắp tỉnh, trong lúc mơ hồ thấy có con thỏ đang chảy rãi, mặt cười đầy ác ý lại gần và lục khắp người hắn!

Mà còn nói những lời như vậy khiến hắn sợ hãi lại ngất đi.

Trước khi ngất đi hắn có một suy nghĩ: “Sao ta lại đen đủi thế này! Sớm biết vậy thà để sét đánh chết còn hơn…”

Không biết gã nghĩ gì, nhân lúc chưa tỉnh, Tần Thọ vội lục qua một lượt khắp người hắn.

Đồng thời không ngừng đọc lại thần thông đã xuất hiện trong đầu lúc trước:

-Trộm trời, trộm đất, trộm quần lót ngươi…

Nhưng điều khó hiểu là đã tìm nửa ngày rồi, khẩu quyết đọc khô cả mồm cũng chả thấy gì hết!

Không cam tâm, Tần Thọ tiếp tục tìm, cuối cùng sau mấy trăm lần thử nghiệm, ngay lúc định từ bỏ, tưởng rằng là mình nghĩ quá nhiều, lúc mình còn chưa biết thần thông trộm đồ…

Trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều hình ảnh!

Tần Thọ đột nhiên mừng rỡ:

-Quả nhiên, Bảo Đồng là do trộm mà có! Ha ha, không biết lần này lại trộm được thần thông gì, vội mở ra xem.

Tần Thọ vội kiểm tra những hình ảnh này, chỉ thấy trên đó ghi mấy chữ to: Bách khoa toàn thư chuyện xxx!

Tần Thọ suýt thì phun máu ra, chửi:

-Còn gì đen hơn không, mất bao tâm huyết và nước bọt, niệm kinh nửa ngày trời lại mò phải thứ này.

Nhưng vừa mở cuốn sách ra, hắn lập tức nở một nụ cười:

-Ôi, tư thế nhiều đấy, còn lại là người thật làm à? Chà chà… một số tư thế không chuyên nghiệp như động tác trong phim hành động của đảo quốc, đánh giá thấp… được cái là ở đây có toàn góc độ, có ích cho học tập tăng thêm kĩ năng, hì hì…

Chương 14: Giết con thỏ

Đang lúc Tần Thọ xem đến mặt mày hớn hở, bỗng nhiên hắn giật mình tỉnh lại, đã có thể trộm công pháp, trộm kỹ thuật, như vậy có thể trộm được pháp bảo từ trên người hắn hay không đây? Nếu có thể trộm được một đống pháp bảo lớn, hoặc là công pháp tu luyện gì đó, không chừng bệnh của hắn có cách trị!

-Đúng là ngươi không phải cái thứ gì, ngươi là bảo bối a! – Tần Thọ vui vẻ cười nói.

Tần Thọ không xác định hắn có thể sờ đến bảo bối từ trên thân người chết hay không, hắn cũng không dám đánh bạc bởi vì hắn thua không nổi.

Nhưng Tần Thọ tin tưởng, chỉ cần hắn chịu nỗ lực, ngày đêm không ngừng mò mò mò, sớm muộn gì cũng có thể mò tới một thân bản lĩnh của đối phương, đến lúc đó, coi như đối phương có khôi phục cũng không làm gì được hắn và Hằng Nga.

Hắn cũng không cần vì nông phu gặp được rắn mà lo lắng nữa.

Cho nên, cuối cùng thì Tần Thọ bắt đầu tích cực cứu người.

Nhưng hắn cũng lập tức bắt đầu sầu muộn.

Hắn là một con thỏ, con thỏ thì múc nước như thế nào?

Nếu là trên địa cầu, tốt xấu gì còn có cái lá sen lá cây cái dụng cụ gì đó để dùng, nhưng ở trên vầng trăng này chỉ có một ít cỏ dại không tên và cây quế hoa, những thứ khác cái gì cũng không có.

Kéo hắn ném vào trong ao chứa nước để tự hắn uống?

-Không được, vậy chẳng phải là sau này ta phải uống nước rửa chân của hắn sao? Dùng miệng ngậm? Quá ghê tởm.

Tần Thọ suy nghĩ hồi lâu, sau cùng lấm la lấm lét nhìn chung quanh như tên trộm, sau khi xác định không ai, hắn bò lên trên người Tiểu Hắc Hắc, đứng thẳng người lên, hít sâu một hơi, móng vuốt mò xuống dưới, ngắm chuẩn, điều chỉnh chính xác khoảng cách đến miệng đối phương, khóa chặt mục tiêu, miệng huýt sáo.

Tiểu Hắc Hắc chỉ cảm giác thấy một mảnh hỏa thiêu trong đầu, sâu trong linh hồn hắn toàn thân cao thấp đều nóng hổi, khắp nơi dưới chân như là dung nham, miệng đắng lưỡi khô, hắn ngửa cổ lên trời hô to:

-Nước!

Gần như đồng thời, hắn vô ý thức hé miệng.

Sau đó, Tiểu Hắc Hắc cuồng hỉ phát hiện, trên bầu trời đen nhánh bỗng nhiên có mưa to rơi xuống làm hắn vô cùng thoải mái!

Hắn không nhịn được cười lên ha hả:

-Thoải mái, thoải mái! Dễ chịu! Lại đến nhiều thêm chút nữa!

Đúng lúc này, trên bầu trời đen nhánh truyền tới một giọng nói đê tiện:

-Thì ra ngươi có khẩu vị này à! Vậy ta cứ yên tâm không cần tự trách nữa. Còn nữa, ta là con thỏ chứ không phải con voi mà có lắm nước tiểu như vậy, một lần cũng chỉ có thế? Nếu như không đủ uống, lần sau sớm hẹn trước nha.

Tiểu Hắc Hắc sững sờ, voi? Nước tiểu?

Trong nháy mắt đó, hắn chợt phát hiện có thứ gì đó không đúng lắm, cẩn thận ngửi trên thân một cái, chẹp chẹp miệng, nhất thời có một loại dự cảm không tốt nào đó, đột nhiên mở hai mắt ra!

Chỉ thấy một cái đang chổng lên, mấy tia nước trong suốt xối lên trên mặt hắn.

-A! Ta muốn giết ngươi! – Trong khoảnh khắc đó Tiểu Hắc Hắc như muốn điên!

Mặc kệ nguyên khí hộ thể cái gì, tất cả đều mặc kệ, nỗ lực vung tay, phải bắt con thỏ hỗn đản kia cho bằng được!

Con thỏ thấy thế, tranh thủ nhảy về sau một cái, tránh ra xa, theo thói quen giơ chân lau mồ hôi trên trán nói:

-Xong, đứa nhỏ này điên rồi. Ta nói, Tiểu Hắc Hắc, ta chỉ cứu ngươi một mạng mà thôi, ngươi không cần kích động như vậy. Dập đầu quỳ lạy cái gì cũng miễn đi, ngươi sống sót là tốt rồi!

-Ta giết ngươi! – Tiểu Hắc Hắc kêu lên ầm ĩ.

Tiểu Hắc Hắc tức giận vung tay lên, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh tiểu đao sáng như tuyết!

Tần Thọ nhìn thấy tiểu đao kia, lông tóc trên dưới toàn thân đều dựng hết lên! Hắn có loại cảm giác, thứ đồ chơi này ăn thật ngon!

-Đậu xanh rau muống, con thỏ ngốc vẫn còn ảnh hưởng đến ta nhiều như vậy! Giống như là nuốt nước bọt theo bản năng, nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn hết! Cái đồ chơi này muốn mạng đấy! – Tần Thọ lại không phải là con thỏ ngốc, bản năng thì bản năng, sợ chết cũng là bản năng của hắn, cho nên Tần Thọ quyết định chạy.

Nhưng mà cái chân ngắn nhỏ xíu của hắn có thể chạy nhanh đến đâu chứ?

Chỉ thấy Tiểu Hắc Hắc mở miệng rộng phun ra một ngụm nguyên khí, tiếp đó còn phun thêm một ngụm máu, cái đao bạc kia trong nháy mắt hóa thành huyết đao, nghênh phong biến lớn, phát ra tiếng vù vù, vụt một cái bay ra ngoài, thẳng đến cái trán của Tần Thọ!

Tần Thọ vừa nhìn, nhất thời giật mình! Vô ý thức há to mồm muốn hô cứu mạng!

Đúng lúc này, một bóng kim quang có giọng nói uy nghiêm từ trên trời giáng xuống, nương theo đó là một tiếng hét lớn:

-Tuần tra thiên binh ở đây, kẻ nào dám đại náo trọng địa của Thiên Đình!

Tần Thọ nghe xong, trong lòng cuồng hỉ, cứu binh tới!

Nhưng mà để Tần Thọ ngạc nhiên là bóng kim quang này rất xinh đẹp, nhưng tràng cảnh phi đao khựng lại giữa không trung như trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện, phi đao vẫn bay tới. Trong lòng Tần Thọ tự nhủ: “Xong!”

Có điều trước khi chết hẳn còn muốn giãy dụa một chút, lại há to mồm muốn hô cứu mạng!

Lập tức phát hiện két một tiếng, trên miệng mát lạnh!

Tần Thọ mở mắt ra xem xét, nhất thời sửng sốt, thế mà đao này lại kẹt tại răng cửa của hắn!

Não Tần Thọ đứng hình trong giây lát.

Tiểu Hắc Hắc cũng ngu cả người, tuy hắn phát ra một đao này không tính là pháp bảo lợi hại gì, nếu không đã sớm dùng tới chặn lôi kiếp. Thế nhưng vậy cũng là đao mà! Làm sao mà đến răng cửa của một con thỏ cũng không chém được?

Mắt thấy phía sau lóe lên một cánh cửa ánh sáng, một bóng người từ trong đó bước ra.

Tiểu Hắc Hắc nổi lòng ác độc, tất cả ác khí cùng phẫn nộ hóa thành lực lượng sau cùng, hét lớn một tiếng, thế mà lại thật sự có thể nhảy dựng lên, vung bàn tay chụp về phía cái trán của Tần Thọ:

-Đi chết đi! Con thỏ chết tiệt!

Tần Thọ lệch cái đầu ra nhìn thấy Tiểu Hắc Hắc từ trên trời giáng xuống, một mặt đần thối không kịp phản ứng, lại giống như đang chờ chết.

Mắt thấy tay sắp đập xuống đầu con thỏ, trong mắt Tiểu Hắc Hắc lóe lên khoái cảm báo thù.

Nhưng mà một khắc sau, Tiểu Hắc Hắc chỉ cảm thấy mắt cá chân bị người nào đó bắt lấy, sau đó hắn bi thương phát hiện cái tay sắp đập trúng con thỏ cách con thỏ xa dần xa dần.

-Không! Để cho ta giết cái con thỏ khốn kiếp này đã! – Tiểu Hắc Hắc oa oa kêu to!

Tần Thọ run run lỗ tai thỏ, sau đó phất phất tay nói với Tiểu Hắc Hắc:

-Tiểu Hắc Hắc, bái bái!

-Phốc!

Tiểu Hắc Hắc phun ra một ngụm máu, hai mắt tối đen, cảm giác như muốn chết, đúng lúc này, một cỗ khí rót vào trong cơ thể hắn, ngăn chặn thương thế trong cơ thể hắn phát tác.

Tiếp đó giọng nói uy nghiêm kia vang lên lần nữa:

-Trọng địa của Thiên Đình, không cho phép ồn ào!

Nghe thấy thiên binh hét lớn, dọa hắn sợ đến nỗi hồn phách cũng muốn bay ra ngoài!

Trọng địa của Thiên Đình?

Nơi này là Thiên Đình?

Vậy cái con thỏ này chẳng phải là con thỏ trên Thiên Đình sao?

Chẳng lẽ là con thỏ của thiên thần thượng tiên nào nuôi?

Nếu khi nãy hắn giết nó, hậu quả kia…

Ngẫm lại trên ót hắn tất cả đều là mồ hôi lạnh, thân thể cũng mềm theo, mềm oặt nằm rạp trên mặt đất, mặc cho thiên binh ở sau lưng kéo hắn đi vào cánh cửa ánh sáng.

Một sát na sau cùng kia, hắn nhìn thấy con thỏ rút cái đao còn đang kẹt ở răng cửa ra phất phất.

Cánh cửa ánh sáng đóng lại, tiếp đó hắn cảm giác thấy một trận trời đất quay cuồng, đồng thời giọng nói của thiên binh vang lên lần nữa:

-Nể tình ngươi là độ kiếp ngộ nhập, nên không xử phạt. Đưa ngươi xuống hạ giới, không được nói lung tung.

Tiếp theo, hai mắt hắn sáng lên, bạch một tiếng, Tiểu Hắc Hắc rơi xuống trên một ngọn núi.

Tiếp đó liền nghe thấy một trận tiếng gọi ầm ĩ:

-Tổ sư! Tổ sư ở bên đó, mọi người mau tới đi!

Một ngày này, tông chủ của Vô Lượng Tiên Tông, đệ nhất cao thủ phàm nhân tu tiên của Địa Tiên Giới ở Vô Lượng Sơn – Vô Lượng Kiếm Tiên sau khi phi thăng thất bại, đại nạn không chết, quay về Vô Lượng Tiên Tông.

Tám trăm tông môn ở gần đó lên Vô Lượng Sơn chúc mừng, nhưng để mọi người không hiểu là câu nói đầu tiên sau khi Vô Lượng Kiếm Tiên tỉnh lại lại là:

-Con thỏ! Ta muốn ăn con thỏ! Không cho phép trên Vô Lượng Sơn có con thỏ! Còn có, không cho phép nhắc đến chữ “Hắc”. Nếu không, giết!

Chương 15: Tiểu Hắc Hắc khóc

Sau đó Vô Lượng Kiếm Tiên hôn mê ba ngày ba đêm.

Trong vòng ba ngày ba đêm, Vô Lượng Tiên Tông cẩn tuân hiệu lệnh của tổ sư, mang theo người của tám trăm tông môn tới, quét ngang tất cả con thỏ trên Vô Lượng Sơn.

Tám trăm tông môn cùng ăn tiệc thịt thỏ kho tàu, hấp, tỏi giã, món kho đầy đủ mọi thứ.

Bắt đầu từ một ngày này, Vô Lượng Sơn không còn con thỏ nào thành một đoạn giai thoại rất là kỳ lạ.

Có điều chuyện này đã chọc giận một con đại yêu thỏ, con đại yêu thỏ mang theo một đám yêu quái tấn công Vô Lượng Sơn trong đêm, đánh đến hôn thiên ám địa.

Sau cùng Vô Lượng Kiếm Tiên tỉnh lại, đứng lơ lửng trên không, uy phong bất diệt, trấn áp toàn trường.

Kết quả Vô Lượng Kiếm Tiên vừa mở miệng, trong nháy mắt cái gì phong phạm cái gì hình tượng đều hoàn toàn sụp đổ, chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng:

-Thỏ yêu, ta đánh chết ngươi! Cắn chết ngươi! Đừng có chạy!

Sau đó Vô Lượng Kiếm Tiên xông lên như bị điên.

Con đại yêu thỏ nghe xong, tranh thủ thời gian lập tức thu binh, hét lớn một tiếng:

-Đồ điên nhà ngươi! Loài thỏ chúng ta có thù với ngươi lớn như vậy sao?

-Ngươi còn dám nhắc đến con thỏ? Giết! – Vô Lượng Kiếm Tiên điên cuồng hét!

Vốn dĩ thỏ yêu có thể kiên trì một hồi, thế nhưng gặp được kẻ không muốn sống như Vô Lượng Kiếm Tiên, hắn quả quyết quay người nhanh chân chạy.

Nhưng hắn vẫn quá xem thường sự thù hận của Vô Lượng Kiếm Tiên đối với loài thỏ, đó là thiên cổ đại hận, nhìn thấy thỏ là như nhìn thấy kẻ thù muôn đời, con mắt đỏ bừng như máu, ngao ngao kêu, tay khua pháp bảo một đường truy sát tám mươi vạn dặm, cuối cùng đuổi cho con thỏ chạy về bên trong yêu động.

Đến đây vẫn chưa xong, Vô Lượng Kiếm Tiên tìm đến tám trăm tông môn, liên thủ đánh động phủ của thỏ yêu 7 7 – 49 ngày, giết hết cả một tổ con thỏ xong mới hài lòng về núi.

Chờ tới lúc vơ vét chiến lợi phẩm, Vô Lượng Kiếm Tiên vô ý thức muốn vận dụng thần thông《 Bảo Đồng 》, kết quả là mắt trợn tròn!

Một ngày này, Vô Lượng Kiếm Tiên cũng không có ăn mừng, mà chỉ cúi đầu trở về, sau đó oa một tiếng, nôn ra một ngụm máu tươi, kêu khóc nói:

-Mẹ nó, 《 Bảo Đồng 》 ta khổ tu bao lâu nay làm sao đột nhiên lại biến mất? Ta lại còn không nhớ đây là có chuyện gì?

Đột nhiên quên dùng công pháp như thế nào, chuyện này có vẻ nghiêm trọng.

Có điều Vô Lượng Kiếm Tiên không nói chuyện này với bất kỳ người nào. Nếu nói lại phải nói đến bối cảnh, nói tiếp nữa thì sẽ nói tới đoạn ký ức hắn không dám nhớ lại kia. Tranh thủ thời gian trọng tu mới là trọng điểm.

Có điều tối hôm đó…

-Tổ sư, hôm nay người thật là uy vũ quá đi. – Thị thiếp xinh đẹp nằm ở trên giường, chờ đợi Vô Lượng Kiếm Tiên sủng hạnh.

Vô Lượng Kiếm Tiên cũng rất kích động, y phục quần áo gì đều cởi hết rồi, vọt tới trước giường, nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp kia, hắn khóc…

Vô Lượng Kiếm Tiên gào thét ở trong lòng: “Móa! Không phải chứ? Cái này cũng quên? Ông trời, ngươi chơi ta đấy à? Ngươi bảo ta chui xuống cái lỗ nào bây giờ?”

Thị thiếp cho là Vô Lượng Kiếm Tiên bị sắc đẹp của nàng làm cho si mê đến ngây ngẩn, ngoắc ngoắc ngón tay nói:

-Tổ sư, đến đi, người ta muốn, hắc hắc…

-Bốp!

Một bàn tay dán lên trên mặt mỹ nữ.

Tiếp đó liền nghe tổ sư gầm thét lên:

-Không cho phép nhắc đến chữ “hắc”! Tiếng cười cũng không được!

Bắt đầu từ ngày đó, chuyện Vô Lượng Kiếm Tiên liệt dương truyền ra, vì thế, tám trăm tông môn tặng đến không ít thuốc tráng dương cho hắn.

Thế nhưng Tần Thọ không biết, bởi vì hắn mà đệ nhất tổ sư sắp điên.

Tần Thọ chỉ biết, may là hắn không có đần độn vừa thấy mặt thì lương tâm trỗi dậy đi cứu người, nếu không hiện tại hắn đã là một con thỏ nướng.

Đồng thời Tần Thọ cũng đang suy nghĩ, vì sao trong đầu hắn bỗng nhiên thêm ra đến một thần thông trộm cắp đây? Chẳng lẽ là vô sự tự thông? Chẳng lẽ là hệ thống?

Có điều sau khi Tần Thọ thí nghiệm thật nhiều lần, hắn xác định, chuyện này không có chút liên quan gì đến hệ thống, trên người hắn cũng không có bất kỳ cái hệ thống nào.

Càng nghĩ, Tần Thọ càng có một cái ý nghĩ lớn mật, đây là trời sinh, chỉ là bây giờ hắn mới ngộ đến mà thôi! Giống như một cái đạo lý trẻ con bước đi, không tới độ tuổi, không tới giai đoạn kia thì sẽ không đi.

Tuy không nhất định là chính xác, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với không có đáp án, sau đó Tần Thọ tự mình tin vào điều đó.

Miết miết tay lên bảo đao huyết sắc, Tần Thọ thầm nói:

-Xúc cảm cũng không tệ lắm, chỉ là đao này hơi lớn.

Đao này để người bình thường dùng cũng là đại đao, mà Tần Thọ trong thân con thỏ này có đứng thẳng người lên cũng chỉ cao đến bắp chân người bình thường, tính cả tai mới đến một nửa bắp đùi người ta. Tin ha tin hin như thế múa đại đao, quả thực…

-Oa! Em lấy cái đao này ở đâu ra thế? Haha nhìn em cầm đao thật đáng yêu quá đi!

Không biết Hằng Nga tỉnh từ lúc nào, có lẽ là nghe được động tĩnh nên tới xem một chút.

Kết quả là nhìn thấy một con thỏ nhỏ múa đại đao, cái dáng vẻ đáng yêu kia làm nàng nhìn đến trong tâm nở hoa, lập tức chạy tới.

Tần Thọ vội vàng ném đao đi, miễn cho ngộ thương Hằng Nga, sau đó gật gù đắc ý nói:

-Lấy từ trên răng cửa xuống.

Nói xong thì Tần Thọ hối hận, làm sao Hằng Nga nghe hiểu được. Kết quả là…

-Em… em biết nói chuyện sao? – Hằng Nga hoảng sợ nói.

Lúc này Tần Thọ mới phát hiện, hình như hắn vừa mới nói là nói tiếng người!

Nhưng là, làm sao hắn có thể nói tiếng người? Hắn không nhớ rõ là hắn có chức năng này!

Tần Thọ lập tức nghĩ đến khi trộm 《Bảo Đồng 》 của Tiểu Hắc Hắc, cổ họng nhói nhói một trận, trong lòng tự nhủ: “Chẳng lẽ là luyện hóa hoành cốt trong truyền thuyết? Cho nên ta có thể nói chuyện?”

Mặc dù là đoán, thế nhưng sự thật cũng đúng là như thế.

Tần Thọ không biết giải thích với Hằng Nga thế nào, Tiểu Hắc Hắc đến làm cho trên cái này mặt trăng này tăng thêm càng nhiều nhân tố không xác định.

Tần Thọ đã có bản lĩnh, tự nhiên hắn không muốn lại để cho Hằng Nga lo lắng hãi hùng, có cái gì thì hắn đến giải quyết là được.

Hắn vẫn muốn để Hằng Nga làm cô gái đơn thuần ngốc nghếch không tim không phổi, đi theo hắn đào cỏ bốn phía.

Sau đó Tần Thọ nói:

-Biết nói chuyện thì có gì kỳ quái? Ta là thiên tài mà!

Hai mắt Hằng Nga trợn trắng, kéo kéo da mặt Tần Thọ, kéo cái mặt con thỏ này của hắn thành bánh nướng rồi cười nói:

-Để ta nhìn xem da mặt này của em dày bao nhiêu.

Tần Thọ cũng không tránh mà theo chân nhăn mặt, le lưỡi, trêu cho Hằng Nga cười không ngừng.

-Haha, em biết nói chuyện thật tốt. Về sau có người nói chuyện với ta rồi, thật tốt. Ngọc Nhi, sao cái tai này của em lại dài như vậy?

-Ngươi không biết?

-Không biết. Thẩm mỹ quan của loài thỏ các em đều là tai dài sao? Còn có cái đuôi nhỏ của em cũng thật đáng yêu.

-Ngọc Nhi à, lông em nhiều như vậy em có nóng hay không?

-Ngọc Nhi ơi, lúc trời mưa, bị mưa ướt hết thì em có cảm giác gì? Dù sao em cũng nhiều lông như vậy…

-Ngọc Nhi à, hay là ta cạo lông đi giúp em nhé?

-Ngọc Nhi, em nói chuyện với ta đi.

-Ngọc Nhi, em trừng con mắt lớn như vậy làm gì? Nói chuyện đi?

-Ngọc Nhi à, sao em không nói chuyện? Ta kể cho em nghe chuyện cũ có được hay không?

-Ngọc Nhi này, ta nhìn cái chấm nhỏ kia của em cứ lóe lên lóe lên, có phải rất sáng hay không?

-Ngọc Nhi ơi…

-Ngọc Nhi à?

Tần Thọ chợt phát hiện, hình như chuyện hắn biết nói đã kích thích đến một dây thần kinh nào đó của Hằng Nga rồi. Nha đầu này phát điên bắt hắn lại nói chuyện, chít chít quác quác nói cả một ngày trời.

Trọng điểm là, Hằng Nga bảo hắn nói chuyện, nhưng hắn bị đặt ở trong sơn cốc, miệng cũng không căng ra được thì hắn nói cái gì?

Lại nói hắn cũng không có thời gian, không có tinh lực có được hay không!

Không thấy hắn đang bận thế này à!

Làm ầm ĩ một ngày, Hằng Nga như là đổ ra hết lời nói tích tụ bấy lâu ở trong bụng, lúc này mới dần dần an tĩnh lại.

Một người một thỏ xếp hàng ngồi xuống, nhìn về phía xa.

Trên trời là đầy một trời sao, dưới đất là một rừng cây hoa quế cao lớn ngát hương thơm. Gió thổi hoa rơi, rơi đến rực rỡ phiêu nhiên hạ xuống trên thân một người một thỏ ngồi trên tảng đá.

Nữ tử mặc một thân trang phục cổ điển, hai tay ôm đầu gối, đặt cái cằm lên trên, vừa nói cái gì rồi cười thành một đóa hoa. Lại hoặc là còn đẹp rực rỡ hơn cả hoa.

Chương 16: Ngươi là đồ ngu à?

Con thỏ ngửa đầu lên nhìn cô gái, đôi mắt to ngập nước như đang thưởng thức phong cảnh đẹp nhất trên thế giới.

Nếu như có thợ chụp ảnh ở đây nhất định sẽ chụp được bức tranh tuyệt mỹ này…

Mặc dù Hằng Nga lảm nhảm rất nhiều, thế nhưng Tần Thọ lại hết sức hưởng thụ loại cảm giác này. Hắn biết rằng Hằng Nga đã tịch mịch quá lâu, nàng cần lải nhải, cần phát tiết…

Cho nên Tần Thọ liền nói chuyện cùng nàng.

Chờ đến khi Hằng Nga nói mệt Tần Thọ mới mở miệng hỏi:

-Hằng Nga muội tử, chỗ này của chúng ta cũng tính là ở Thiên Đình sao?

Hằng Nga lắc đầu đáp:

-Không biết, hình như cũng không tính. Thiên Đình có như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không hoang vu như thế này.

Tần Thọ gật gật đầu, nhưng mà lời nói vừa rồi của thiên binh vẫn còn ở bên tai, hắn biết, nơi này chính là Thiên Đình!

Chỉ có điều, nơi này còn lạnh lẽo hơn so với lãnh cung trong truyền thuyết!

Cũng hoang vu hơn!

-Em hỏi chuyện này để làm gì? – Hằng Nga tò mò hỏi.

Tần Thọ lắc lắc đầu to nói:

-Không có việc gì, nhàm chán quá nên hỏi chơi thôi.

Nói xong, Tần Thọ nằm trên mặt đất, tùy tiện rút một cây cỏ dại cho vào miệng ngậm, híp mắt nhìn lên bầu trời, nhai nhai mấy cái, đột nhiên con thỏ giật mình nói:

-Cỏ!

Hằng Nga cau mày nói:

-Em nói linh tinh cái gì đấy?

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Ta nói là, nơi này của chúng ta có cỏ!

Hằng Nga nghi ngờ hỏi:

-Đúng vậy, làm sao?

Tần Thọ đáp:

-Nơi này có thể mọc cỏ, có phải là đại biểu cho cũng có thể trồng rau không?

Hằng Nga theo bản năng gật đầu nói:

-Có thể mà, thế nhưng em có hạt giống sao?

Tần Thọ yên lặng…

Đúng vậy, có thể trồng rau thì sao?

Hắn là con cháu Viêm Hoàng, mang theo kỹ năng làm nông truyền thừa từ cả năm ngàn năm thì lại như thế nào?

Không có hạt giống thì có nói cái gì cũng vô dụng.

Tần Thọ có thể nói chuyện làm Hằng Nga hết sức vui vẻ, lại lôi kéo Tần Thọ hát hò cho tới nửa đêm, lúc này mới yên lặng thì cái bụng lại ùng ục kêu lên, sau khi tùy tiện ăn vài miếng hoa quế thì duỗi lưng một cái nói:

-Hôm nay lãng phí hết nhiều thể lực và năng lượng, không được, không nói nữa. Lên giường, đi ngủ, bất động tiết kiệm năng lượng.

Nhìn theo thân ảnh uyển chuyển kia ngáp một cái đi vào trong sơn động, trong mắt Tần Thọ tràn ngập đau lòng, thấp giọng nói khẽ:

-Ta thề, ta sẽ mau chóng mạnh lên, để ngươi không còn chịu đói nữa!

Nói xong, Tần Thọ cũng ngáp một cái, thế nhưng hắn không muốn ngủ mà nhảy nhảy trên mặt đất, tìm thanh pháp bảo huyết đao kia.

Hồng quang trên đao này đã tán đi, lại biến thành tiểu đao sáng như tuyết. Tiểu đao cũng không lớn, Tần Thọ cầm vừa tay.

Thân đao có hoa văn màu đỏ, nhìn dáng vẻ cực kỳ thần bí.

Tần Thọ cảm thán nói:

-Nếu cái này là ở Địa Cầu thì đây chắc chắn là bảo bối đỉnh cấp. Đáng tiếc, ở đây chắc chỉ là con dao cắt móng tay mà thôi.

Nói xong, Tần Thọ sờ lên cái bụng, thầm nói:

-Sắp đói bụng rồi, ngươi tự cầu phúc đi, nếu đến khi thỏ gia ta sắp đói chết mà chưa tìm được đồ ăn thì ngươi chính là bữa cơm tối tiếp theo.

Lời này vừa nói ra, đao này như thông linh vậy, thân đao run rẩy vài cái, tựa như có chút sợ hãi.

Tần Thọ thấy vậy lập tức vui vẻ:

-Ha ha, ngươi còn biết sợ, xem ra ngươi rất có linh tính! Như vậy đi, xem biểu hiện của ngươi, biểu hiện tốt thì không ăn ngươi nữa. Biểu hiện không tốt thì đừng trách thỏ gia biến ngươi thành phân.

Đao lại run run một trận giống như đang đáp lại cái gì, dù sao Tần Thọ cũng nghe không hiểu.

Tần Thọ nói:

-Ngươi run lẩy bẩy như vậy, coi như ngươi đáp ứng. Hiện tại, thu nhỏ một chút cho thỏ gia ta xem.

Thân đao run lên, sau một khắc liền thu nhỏ đến to bằng móng tay, Tần Thọ nắm ở trong tay, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, sau đó nói:

-Biến lớn!

Thân đao hô một chút, lại biến thành một cây đại đao, còn lớn gấp mấy lần so với con thỏ!

Tần Thọ lập tức vui vẻ:

-Lớn nữa! Lớn nữa! Lớn thêm nữa!

Kết quả thân đao càng biến càng lớn, cuối cùng tăng tới bốn mươi mét mới dừng lại.

Mặc cho Tần Thọ có mệnh lệnh như thế nào nó cũng không tăng nữa.

-Xem ra đây chính là cực hạn của ngươi… Không tệ, bốn mươi mét… Ha ha, sau này gặp tên nào không có mắt, có thể yên tâm để hắn chạy ba mươi chín mét.

Tần Thọ đắc ý thu đao, sờ sờ cái bụng cảm thấy hơi đói.

Thế là, Tần Thọ thay đổi phương hướng, đi thẳng đến chỗ cây hoa quế vương, vừa đi vừa khẽ hát:

-Đói bụng, tìm Ngô Cương nào… Dây lưng quần cũng thơm thơm…

Gần đây Ngô Cương rất bực bội, thật sự rất bực bội!

Trước kia, hai tay hắn cầm rìu, vung rìu lên, phải nói là hổ hổ sinh phong!

Bây giờ thì lại phải phân ra một cái tay xách quần, phòng ngừa quần bị tụt xuống.

Lại vung mạnh rìu, luôn luôn có chút chưa hết hứng, cảm giác lực bất tòng tâm.

Nghĩ đến chỗ này, Ngô Cương liền nghĩ tới con thỏ đáng ghét kia, hắn thật hối hận khi dùng bảo bối áp đáy hòm làm cho con thỏ sống lại.

Thế nhưng vừa nghĩ tới ảnh hưởng sau khi sát sinh mang tới, nếu phải chọn lại một lần, hơn phân nửa là Ngô Cương vẫn phải phục sinh thỏ.

-Chậc chậc… Làm việc à?

Bởi vì cái gọi là người suy nghĩ cái gì cái đó sẽ đến.

Ngô Cương đang phiền muộn thì cái giọng nói khiến hắn bực bội kia vang lên.

Ngô Cương vừa nghiêng đầu thì thấy dưới gốc cây hoa quế bên cạnh, một con thỏ đứng thẳng người, một tay chống ở trên thân cây, thảnh thảnh thơi thơi nhìn xem hắn.

-Ngươi tới làm gì, xéo đi!

Ngô Cương kéo chặt quần theo bản năng rồi bắt đầu đuổi người.

Tần Thọ cộp cộp miệng nói:

-Đừng như vậy mà bạn cũ, cho chút mặt mũi được chứ?

Trong khi nói chuyện, Tần Thọ mở ra thần thông 《 Bảo Đồng 》, kết quả là vừa mở ra Tần Thọ hối hận ngay lập tức, hắn chỉ cảm thấy nguyên khí trong người nhanh chóng xói mòn!

Dọa đến hắn phải vội vàng quan bế thần thông, không dám dùng linh tinh.

Cho dù như thế, hắn cũng đã nhìn thấy, mặc dù trên người tên Ngô Cương này không bắt mắt chút nào nhưng lại đều là bảo bối!

Lần đầu tiên Tần Thọ có hảo cảm với môn thần thông 《 Bảo Đồng 》 này!

Đây quả thực là lợi khí chế tạo riêng cho hắn giết người cướp của, ăn cắp ăn trộm đây mà.

-Mặt mũi cái rắm, trả ta dây lưng quần thì còn có mặt mũi. Nếu không thì xéo đi!

Ngô Cương chỉ cảm thấy, ánh sáng vừa mới toát ra từ trong mắt con thỏ làm cho toàn thân hắn run rẩy, thế là liền phất tay muốn đuổi cái thứ đồ hỗn đản này đi.

Tần Thọ buông tay nói:

-Ăn thì cũng ăn rồi, còn nếu không ta ngồi xuống ị một bãi, ngươi tự đến bới ra tìm thật cẩn thận xem.

Loảng xoảng!

Cái rìu lớn của Ngô Cương rơi trên mặt đất, Ngô Cương vừa muốn đấm đấm hai tay vào nhau làm một động tác thật ngầu, kết quả là lưng quần lỏng ra, dọa đến hắn vội vàng kéo căng quần, nháy mắt khí thế hoàn toàn biến mất…

Tần Thọ nói:

-Đừng như vậy, lần này ta tới tìm ngươi là có chính sự.

-Ngươi tìm ta có chính sự? Ha ha… Ngươi cút đi mới là chính sự.

Ngô Cương thấy không hù dọa được con thỏ, dứt khoát quay đi tiếp tục đốn cây.

Kết quả con thỏ kia chẳng những không đi, ngược lại còn bu đến, đứng ở bên cạnh nhìn hắn đốn cây, đồng thời nhỏ giọng mà nói:

-Ngươi chặt cây bao nhiêu năm rồi?

Ngô Cương:

-Không biết!

Con thỏ nói:

-1000 năm?

Ngô Cương đáp:

-Thiếu.

Con thỏ nói:

-10.000 năm?

Ngô Cương đáp:

-Vẫn thiếu.

Con thỏ lại hỏi:

-100.000 năm?

-Vẫn thiếu.

-1.000.000 năm?

-Vẫn thiếu.

-Ngươi là đồ ngu à?

Chương 17: Bánh nướng

-Thiếu! Ách… Con thỏ khốn kiếp kia, ngươi muốn chết sao?

Ngô Cương đáp lại theo bản năng, sau đó mới phát hiện thấy không đúng lắm liền mở miệng mắng.

Tần Thọ cũng không sợ, ôm cánh tay, liếc mắt, nhìn Ngô Cương giống như nhìn một tên ngốc nói:

-Chẳng lẽ ta nói sai sao? Ngươi chặt cái cây này, chặt không biết bao nhiêu lần trăm ngàn năm rồi mà cái cây này vẫn chẳng ra cái dạng gì. Ngươi cảm thấy ngươi chặt thêm mấy trăm ngàn năm, mấy triệu năm nữa thì có kết quả gì hay sao?

Ngô Cương hơi sửng sốt với lời nói này. Vốn tưởng rằng con thỏ rách này sẽ càn quấy, không ngờ lời nói của nó lại có chút đạo lý, như một con thỏ đứng đắn đang nói chuyện.

Muốn nói đến cô đơn, ở trên mặt trăng này, Hằng Nga cũng không được tính là người cô đơn nhất, bởi vì nàng vẫn luôn có một con thỏ làm bạn.

Ngô Cương mới thật sự là cô đơn, thỏ cũng không có, chỉ có một thân cây…

Ngô Cương cô đơn không biết bao nhiêu năm, ở sâu trong lòng, hắn vẫn luôn khát vọng có người cùng hắn chuyện trò, hiện giờ tới một con thỏ, tuy rằng ở ngoài miệng đều là mắng mỏ, nhưng trong thâm tâm vẫn rất lo lắng, vẫn rất thích có người trò chuyện với hắn. Cho dù là chửi nhau cũng tốt hơn so với việc chỉ có một mình ngây ngốc ở nơi đây.

Nếu con thỏ này đã cải tà quy chính, muốn nói chuyện phiếm vui vẻ với nhau thì giọng điệu của Ngô Cương cũng sẽ tốt hơn một chút, hắn lắc đầu nói:

-Ngươi không hiểu, ta biết rõ cái cây này chặt không ngã cũng phải chặt, có lúc, mục đích của việc trừng phạt này cũng không phải là chặt gãy cái cây này, cái mà tên kia muốn thấy chính là thái độ.

Tần Thọ chép miệng nói:

-Thái độ mà ngươi thể hiện ở đó, không chừng người ta đã sớm quên mất ngươi rồi. Nhiều năm như vậy, hắn từng tới thăm ngươi sao? Hắn chú ý tới ngươi ở đây đang làm gì sao?

Ngô Cương lắc lắc đầu theo bản năng…

Tần thọ mở tay ra, nhún vai nói:

-Như thế này không được, ngươi đã sớm bị người ta quên lãng. Ta nói, cuộc sống sau này của ngươi nên làm việc gì đó thật thú vị chứ không phải cứ tiếp tục buồn tẻ nhạt nhẽo, không có cái ý nghĩa gì, nhìn ngày mai mù mịt, cực khổ tiếp tục chặt cây.

Ngô Cương cười:

-Việc có ý nghĩa? Ở cái mặt trăng rách nát này, có thể có việc ý nghĩa gì để làm? Còn không bằng đi mà chặt cây!

Tần Thọ phản bác:

-Ai nói không có?

Ngô Cương mang theo vài phần kinh ngạc hỏi lại:

-Hử? Có? Vậy ngươi nói thử xem, có việc càng có ý nghĩa hơn so với chuyện chặt cây?

Tần Thọ nói:

-Ngươi xem, ngươi lãng phí nhiều thời gian cùng với sinh mệnh để làm việc vô ý nghĩa như vậy làm gì? Theo ý của ta, ngươi nên mở lòng mở dạ, vứt bỏ những chướng ngại lúc trước, thu một tên đồ đệ, dạy sở học suốt đời của ngươi cho hắn, sau đó lại truyền toàn bộ công lực cho đồ đệ, mang tất cả bảo bối ngươi có cho đồ đệ, làm cho đồ đệ ngươi trở nên vô cùng lớn mạnh, cuối cùng giúp ngươi đi báo thù, quét ngang chư thiên, giải cứu ngươi đi ra ngoài. Sau khi ra ngoài, ngươi sẽ không bao giờ cứ phải chặt mãi thứ cây không ngã này nữa!

-Ha hả, thế còn chém giết? – Ngô Cương cười hỏi.

Tần thọ vô tư đáp:

-Đương nhiên là ngứa mắt kẻ nào thì chém kẻ đó! Ách, hình như là lạc đề. Tóm lại, ngươi cảm thấy đề nghị khi nãy của ta thế nào?

-Thu đồ đệ? Ha hả, thu ai làm đồ đệ đây?

Ngô Cương buông rìu, cười tủm tỉm hỏi Tần Thọ.

Tần Thọ lấy ngón tay chỉ chỉ chính mình rồi nói:

-Ngươi cảm thấy ta thế nào?

Ngô Cương cười ha hả, bỗng nhiên chỉ vào phía sau Tần Thọ nói:

-Có người tới.

Tần thọ quay đầu lại theo bản năng, Ngô Cương tranh thủ kéo chặt ống quần, nhấc cao chân, sút mạnh rồi quát to một tiếng:

-Ngươi đi mà bay đi!

Chỉ thấy con thỏ bay theo tiếng quát!

Ngô Cương sảng khoái cười ha ha nói:

-Mông cũng rất mềm… Ý? Giày của ta đâu?!

Ngô Cương bỗng nhiên phát hiện chiếc giày trên chân phải của hắn đã biến mất, bàn chân to trống trơn có chút lung lay trong gió…

Tiếp theo, vang lên một tiếng rít gào trong rừng cây vọng ra:

-Con thỏ chết tiệt, trả giày lại cho ta!

Bang!

Một con thỏ từ trên trời giáng xuống, ngã trên mặt đất, ngã lăn vàu vòng, lúc này mới gục mặt xuống đất dừng lại.

Tần Thọ ngẩng đầu, hừ một tiếng, ngoài miệng còn ngậm một chiếc giày rơm!

-Đá ta? Đá ta là phải trả giá lớn! Chiếc giày này bị tịch thu!

Tần Thọ lại hừ một tiếng, suy nghĩ về bữa tối và bữa sáng.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Tần Thọ thầm nghĩ không tốt, một tay để giày xuống mặt đất, đặt mông ngồi ở bên trên, bắt chéo chân, huýt sáo, nhìn vu vơ, làm như cái gì cũng không biết.

Đúng lúc đó, Ngô Cương vọt ra từ trong rừng cây, vừa mới lộ mặt đã hô:

-Con thỏ chết tiệt kia, giày của ta đâu?

Tần Thọ vung đầu một cái như là hất tóc mái, vẩy vẩy hai cái tai lớn, hai mắt đảo quanh nói:

-Giày của ngươi, ngươi đi mà hỏi giày của ngươi. Ngươi hỏi ta làm gì? Ta cũng đâu biết đâu.

Làm sao Ngô Cương tin tưởng con thỏ chết bầm này cho được, đôi mắt thoáng nhìn qua, chỉ vào dưới mông con thỏ nói:

-Phía dưới mông của ngươi là cái gì?

Con thỏ Tần Thọ này cũng không lớn, Ngô Cương cao được một mét chín, hai bàn chân dựng thẳng lên cũng cao hơn con thỏ này.

Cho nên, tuy rằng chỉ là một chiếc giày, nhưng Tần Thọ muốn dựa vào cái mông của hắn để giấu đi thì quả thực là quá coi trọng kích thước cái mông của hắn rồi.

Chỉ cần không phải người mù, liếc mắt một cái là nhìn thấy chiếc giày rơm ở dưới mông hắn.

Đáng tiếc, Tần Thọ giấu đồ không phải dựa vào mông to, mà là dựa vào cái da mặt dày đến mức đao thương bất nhập kia!

Chỉ thấy Tần Thọ quay đầu qua nói:

-Gì? Phía sau mông không phải cái đuôi hay sao? – Nói xong Tần thọ kinh hô:

-Không phải là ngươi có cái ham mê biến thái gì đấy chứ? Ta nói cho ngươi biết, ta chính là một con thỏ thuần khiết!

Hai mắt Ngô Cương trợn trắng, tức giận nói:

-Đứng lên cho ta!

Ngô Cương dùng sức dậm chân, đại địa oanh một tiếng, chấn động kịch liệt làm Tần Thọ bị bay lên không trung.

Nhưng mà tên này làm một cái lộn mèo ở trên không, đem giày cầm ở trên tay.

-Cái ở trên tay ngươi là cái gì? Còn muốn chống chế? – Ngô Cương hét lớn.

Tần thọ vẫy vẫy tay, vẻ mặt mê mang nói:

-Đây là gì? Này không phải bánh nướng ư? Ngươi chưa thấy qua sao?

Ngô Cương vốn tưởng rằng Tần Thọ này sẽ nhận tội, kết quả ra tới một câu như vậy, cả giận nói:

-Bánh nướng cái chó má gì, đây là giày của ta!

-Ta nói là bánh nướng thì chính là bánh nướng! Ngươi còn không tin? Không tin thì ta chứng minh cho ngươi xem. – Tần thọ nói.

Ngô Cương sửng sốt:

-Chứng minh? Chứng minh như thế nào?

Tần Thọ nhếch miệng cười, Ngô Cương bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt, hô to một tiếng:

-Không cần!

Tần Thọ trực tiếp bỏ giày vào trong miệng, một ngụm cắn xuống, chỉ nghe thanh âm lá cỏ gãy đứt vang lên, tim Ngô Cương đều nát.

Ngô Cương hét lớn:

-Miệng hạ lưu tình! Đây là giày mà ta mang mấy trăm ngàn năm rồi đấy!

Tần thọ vừa nghe, suýt chút nữa bị nghẹn, hỏi lại:

-Mấy trăm ngàn năm? Giặt qua chưa?

Mặt già của Ngô Cương đen nhánh, nói:

-Ngươi cảm thấy thế nào? Nơi này của chúng ta có điều kiện để giặt giày sao?

-Ọe…

Con thỏ liền ôm bụng ọe.

Ngô Cương thấy vậy, lông mày nhướng lên, rốt cuộc có chiêu để dạy dỗ con thỏ này rồi. Trên mặt hắn vô cùng phẫn nộ, trong lòng lại cười lạnh liên tục, tiến đến bên cạnh Tần Thọ nói:

-Ta nói với ngươi này, ta đây lúc nào cũng giữ gìn nó, từ khi ta trưởng thành đến giờ vẫn luôn mang nó. Chiếc giày này không chỉ chưa từng giặt, đến cả chân ta cũng chưa rửa bao giờ, bây giờ bùn đã tụ lại một đống, không tin thì ngươi nhìn xem…

-Ọe…

Con thỏ đưa lưng về phía Ngô Cương, ôm giày, khom lưng giống như đang nôn.

Chương 18: Con thỏ chó chết

Ngô Cương càng cười ghê gớm hơn, đang chuẩn bị làm cho con thỏ này buồn nôn chết đi bỗng phát hiện tình hình có vẻ không đúng lắm, tiếng cắt cỏ sột soạt kia từ đâu mà đến?

Ngô Cương định vòng qua bên kia con thỏ xem tình hình, kết quả là Tần Thọ cũng xoay theo hắn, không để cho hắn nhìn.

-Đứng yên! Bỗng dưng Ngô Cương có dự cảm không lành, hét lên một tiếng.

Tần Thọ sải bước chạy mất!

Ngô Cương đã nhìn rõ, chiếc giày cỏ của hắn bị cắn chỉ còn lại một nửa.

Tần Thọ vừa chạy vừa kêu:

-Ngô Cương, ngươi tưởng ta ngu sao? Giày ngươi không phải là pháp bảo sao? Pháp bảo mà cũng bẩn được à? Giày dép của thần tiên thì phải là không nhiễm bụi trần chứ. Ông đây cũng là vì mạng sống, đừng nói là thứ ngươi từng đi, coi như thứ này có bẩn hơn đi nữa thì ta cũng ăn.

Câu này của Tần Thọ không hề nói quá, nếu chỉ vì mình hắn thì hắn sẽ thà chết đói cũng không ăn. Nhưng trước mắt còn phải vì Hằng Nga nữa nên hắn không cho phép mình chết.

Để sống tiếp, đừng nói là ăn một thứ sạch hơn tất cả mọi thứ trên Địa Cầu, kể cả có ăn giày bẩn thật thì hắn cũng ăn.

Đây chính là Tần Thọ, tuy bề ngoài rất buông thả, thực ra trong lòng thì là con bò, đã xác định rõ phương hướng thì không quay đầu.

Phen này Ngô Cương thấy hơi hoang mang, hét lên:

-Con thỏ chết tiệt, nếu ngươi ăn dép ta thật thì ta sẽ đuổi tới tận nhà ngươi.

Tần Thọ vừa nghe, phanh gấp lại, dựng tai lên, nhíu lông mày nói:

-Ngươi nói gì?

Ngô Cương thấy vậy, nhanh trí cười đểu nhìn Tần Thọ.

Tần Thọ cảm thấy không lành, chẳng nhẽ điều hắn lo lắng sắp xảy ra ư?

Chỉ nghe thấy Ngô Cương nói với giọng đểu cáng:

-Đợi ngươi về nhà, đừng trách ta kể hết tội của ngươi cho Hằng Nga.

Tần Thọ vừa nghe, cụp tai lại, mồm lắp bắp:

-Ngô Cương, trước kia ngươi đã từng yêu chưa?

Ngô Cương ngạc nhiên, không hiểu Tần Thọ hỏi cái này làm gì, lắc đầu đáp:

-Chưa, sao nào?

Tần Thọ tỏ vẻ đồng tình, vứt dép lại cho Ngô Cương nói:

-Không sao… trả cho ngươi, coi như ta sợ ngươi rồi.

Ngô Cương đáp:

-Ngươi sợ rồi ư? Thì ra là sợ cái này.

Tần Thọ:

-Ngươi sai rồi… không phải ta sợ, mà là tự dưng cảm thấy chúng ta đều là cẩu độc thân, chẳng qua ta mới mười năm, còn ngươi đã mấy trăm ngàn năm nên thương hại ngươi thôi.

-Độc thân cẩu là cái gì? – Ngô Cương thắc mắc.

Tần Thọ hất tay:

-Không có gì, hẹn gặp lại sau.

-Cút, từ nay đừng có gặp nữa. Ngô Cương nhấc chân định sút phát nữa.

Nhưng Tần Thọ không hề sợ, ngẩng đầu lên, mắt như ánh sao, mặt đầy khát vọng nhìn theo chân trái Ngô Cương đang từ từ nhấc lên.

Ngô Cương xem lại dép mình, vội đổi chân kia.

Suỵt một tiếng.

Vừa ngẩng đầu lên thì con thỏ đã chạy mất, nhìn từ sau thấy mỗi một chấm trắng, sau lưng là bụi bay mù mịt lên cao, như chiếc thuyền lướt ván trên biển vậy.

Ngô Cương không thốt nên lời, xỏ dép vào, bỗng phát hiện đôi dép còn mỗi nửa sau, để lộ ra nửa chân trước…

-Mẹ nó, con thỏ này họ nhà chó hay sao mà cái gì nó cũng gặm thế. Chửi xong Ngô Cương lắc đầu, xách quần đi về, trên đường chẳng nghĩ ngợi mấy, chỉ nghĩ cách đề phòng con thỏ không trộm nốt mấy đồ trên người mình.

Mặc kệ Ngô Cương nghĩ thế nào, bên này Tần Thọ nhảy tung tăng về nhà, sờ sờ bụng, cảm thán rằng:

-Không biết cái bụng này làm bằng gì, ngay cả ăn pháp bảo thì cũng chỉ no thôi, mà nó còn no không giới hạn nữa chứ.

Tần Thọ lắc đầu, nghĩ tới điều Ngô Cương mới nói, hắn đang bị bệnh, tiên thiên nguyên khí bị hao tổn, lại còn hao tổn rất nặng, nếu không có đủ hải lượng nguyên khí e rằng không chữa khỏi được.

Trước kia hắn nghĩ hải lượng tức là cứ ăn no là được, nhưng xem ra cái định nghĩa này mới là hải lượng thật.

Bệnh này hễ còn chưa khỏi, Tần Thọ luôn canh cánh trong lòng như họng bị hóc xương vậy.

Nhưng vừa về tới nhà, Tần Thọ giấu hết nỗi suy tư trên khuôn mặt đi. Là nam nhân bất kể phải chịu nỗi khổ thế nào cũng không được mang về nhà.

Đây chính là nguyên tắc của Tần Thọ, dù trời có sập làm hắn bị bầm dập khắp người thì trước khi về tới nhà cũng phải thu dọn sạch sẽ, nhất định không để lại vết tích gì.

Theo từ điển của hắn, là đàn ông thì phải tự mình gánh vác mọi nỗi cực nhọc, nếu mang về cho người thân lo lắng thì còn gì là đàn ông?

Đồng thời đối với Tần Thọ thì cũng không có chuyện gì, về nhà nhìn thấy những người thân yêu thương mình thì cũng chẳng thể mở lời được.

Bởi vậy, hắn thấy thực sự nhẹ nhõm, không hề giả tạo.

-Em lại chạy đi đâu vậy? Nhìn này, ta làm rất nhiều hoa quế, mau ăn đi! Hằng Nga vừa thấy Tần Thọ thì gọi hắn tới ăn.

Tần Thọ nhìn vào số hoa quế đó, đủ để trải kín một giường!

Mùi hoa quế thơm lừng cả sơn động, hít vào cũng toàn là mùi hoa quế.

Tần Thọ nhắm mắt lại nói:

-Nếu không phải lo ăn uống, ở đây ngày nào cũng có mùi hoa quế thơm thật tuyệt.

Lần đầu tiên Tần Thọ có suy nghĩ đó, sau đó suy nghĩ này cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn.

-Em còn làm gì đó, mau ăn đi. – Hằng Nga gõ nhẹ đầu Tần Thọ.

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Ta ăn no rồi, còn ăn gì nữa. Ta nhìn ngươi ăn thôi.

Hằng Nga bá đạo nhưng vẫn quan tâm:

-Không được, em phải ăn. Ăn nhiều vào, đối với em chỉ có tốt không có xấu, ăn vào còn lớn lên nữa.

Tần Thọ lặp lại ngữ điệu đó:

-Ta lớn thế này rồi còn lớn gì nữa. Ngươi mới cần phải lớn thêm.

Hằng Nga ngạc nhiên hỏi vặn lại:

-Ta cũng lớn thế này rồi còn lớn gì nữa?

Tần Thọ liếc qua ngực Hằng Nga, nhưng lông mi hắn dài, lại qua nhiều năm kinh kiệm luyện tập một mắt xem toàn màn hình, lập tức trở lại vị trí cũ, mặt không đỏ, tim không đập mạnh.

Quả nhiên Hằng Nga không phát hiện, chỉ chống tay nói:

-Có ăn không hả?

Tần Thọ kiên quyết không phục nói:

-Không ăn.

Dù sao Hằng Nga cũng không phải phái phản động, không nghĩ được mấy kiểu cực hình man rợ, bởi vậy, méo mồm tức giận nói:

-Em không ăn thì ta cũng không ăn, cùng chết đói đi.

Thấy Hằng Nga tức giận, Tần Thọ lập tức xuống nước, thỏ thẻ hỏi:

-Giận rồi sao?

Hằng Nga chu miệng lên, tỏ vẻ không quan tâm.

Tần Thọ kéo hai tai xuống cằm như chiếc mũ, mắt liếc một vòng, bỗng nảy ra ý nghĩ, đến gần nói:

-Hay là chúng ta chơi trò chơi, ai thua thì sẽ phải ăn nhé?

Hằng Nga vừa nghe đã phấn khởi:

-Chơi trò gì?

-Kéo búa bao, biết chơi không? – Tần Thọ hỏi.

Hằng Nga lắc đầu…

Tần Thọ im lặng, quả là thế giới bất đồng, cái gì cũng khác, nha đầu này ngay cả chơi kéo búa bao cũng không biết

Chương 19: Thấy không, cái kéo lớn

Thế là Tần Thọ giảng giải quy tắc trò chơi cho Hằng Nga, Hằng Nga nghe xong quy tắc đơn giản như vậy thì lập tức hứng thú, không còn tức giận, miệng nhỏ cong lên cũng thu trở về, ưỡn bộ ngực bự một cái, cằm hơi hếch lên, hứng trí bừng bừng ngoắc ngoắc ngón tay với Tần Thọ, tràn đầy phấn khích nói:

-Tới đi, tiểu thỏ tử, ta đại biểu mặt trăng cho em ăn no bể bụng!

Tần Thọ nghe xong, lập tức trên trán đều là hắc tuyến, nhìn màu tóc Hằng Nga một cái theo bản năng, màu đen, không phải màu vàng, nha đầu này không phải cái đồ dở hơi Thủy Thủ Mặt Trăng kia (-. -) … Xem ra là đụng từ.

Tần Thọ nhìn biểu lộ đáng yêu kia của Hằng Nga thì cũng đứng bằng hai chân, một cái tay chống nạnh, một cái tay duỗi móng vuốt ra chỉ vào Hằng Nga nói:

-Tới đi, tiểu nha đầu, ta đại biểu mặt trăng cho ngươi ăn no bể bụng!

-Em dám học ta?

-Học thì sao thế!

-Cho em ăn bể bụng!

-…

Tần Thọ hơi ngửa đầu, ai sợ ai chứ!

Kết quả là vừa vươn tay ra thì Tần Thọ liền hối hận! Mặc dù móng vuốt này của hắn linh hoạt hơn bất cứ con thỏ nào trên Địa Cầu, bắt cái gì, đánh người cái gì, làm cái gì cũng được.

Nhưng chơi kéo búa vải cái này thì…

Ai có thể nói cho hắn biết, cái tay tút tút toàn thịt này, cái móng vuốt nhỏ trắng nõn nà này, thậm chí cả đầu ngón tay còn thấy không rõ này thì chơi như thế nào?

Kết quả vừa ra tay, Hằng Nga ra cái kéo!

Tần Thọ nhìn nhìn cái bàn tay béo béo mập mập, tròn tròn múp múp của mình, rõ ràng cũng ra cái kéo, thế nhưng mà, cái này mẹ nó… Không vạch ra xem kỹ thì suy nghĩ đi, đó chính là vải!

-Ha ha, em thua!

Hằng Nga đắc ý cười nói.

Tần Thọ không cam lòng cãi lại:

-Ta đây là cái kéo, không phải vải!

Hằng Nga cúi đầu lại nhìn, cười xấu xa nói:

-Ai u, bàn tay mềm mềm múp múp toàn thịt, ngón tay còn cong cong nữa, thật sự không nhìn ra! Dù sao cái ta nhìn thấy chính là vải! Ăn!

Sau đó Hằng Nga nhét một nắm hoa quế vào trong miệng Tần Thọ.

Tần Thọ hét lớn:

-Không được, đổi trò chơi khác.

Hằng Nga lắc đầu nói:

-Không được, ta lãng phí nhiều tinh lực như vậy mới học được cái trò chơi này. Em muốn đổi trò chơi như vậy sao được.

Hai mắt Tần Thọ trợn một cái, trò chơi đơn giản như vậy còn lãng phí tinh lực, rõ ràng là nha đầu này muốn chơi xấu!

Vấn đề là, Tần Thọ lại không có biện pháp gì.

Thế là Tần Thọ nói:

-Ta cam đoan, trò chơi kế tiếp chơi rất hay.

Hằng Nga tiếp tục lắc đầu nói:

-Không được! Không có nhiều tinh lực có thể dùng để học tập như vậy.

Tần Thọ tức giận:

-Đầu óc ngươi lại đần như vậy?

Hằng Nga một mặt đắc ý nói:

-Đúng là đần như vậy đấy!

Nhìn mặt Hằng Nga kia rõ ràng là giả ngu.

Cuối cùng, Tần Thọ bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục chơi với Hằng Nga, sau đó bị Hằng Nga chuyên môn ra cái kéo, cắt đến hoa rơi nước chảy, ăn đến miệng bốc lên đầy mùi hoa quế…

Mắt thấy ăn xong mấy nắm hoa quế, trong lòng Tần Thọ tự nhủ, cứ thế này không được rồi!

Hắn thì mới ăn no về, nhưng Hằng Nga lại còn chưa ăn cơm đây!

Nghĩ đến chỗ này, Tần Thọ linh cơ khẽ động nói:

-Không chơi nữa!

-Vì sao? – Hằng Nga tức giận hỏi.

Tần Thọ đáp:

-Không công bằng! Ta ra cái gì ngươi cũng nói ta ra vải. Muốn chơi tiếp thì ngươi nhất định phải nhìn đúng thứ mà ta ra mới được.

Hằng Nga nói:

-Nhưng nhìn cái móng vuốt nhỏ đến mức không xích lại gần còn không thấy rõ kia thì là ngươi ra cái gì?

Tần Thọ nói:

-Bất kể chúng ta chơi đùa như thế nào cũng phải có tinh thần khoa học, nghiêm cẩn! Hiểu không, nghiêm cẩn!

-Khoa học là cái gì? – Hằng Nga ngây ngô hỏi.

Tần Thọ không còn gì để nói, trong lòng tự nhủ: “Thì ra đây chính là khoảng cách thế hệ trong truyền thuyết.”

Giải thích là không thể nào, bởi vì có giải thích cũng không nói rõ ràng được.

Thế là, Tần Thọ dứt khoát nói tránh đi:

-Không cần để ý khoa học là cái gì, dù sao cũng phải nghiêm cẩn! Ngươi đồng ý thì chúng ta chơi tiếp, không đồng ý thì ta không ăn nữa.

Hằng Nga nhìn Tần Thọ như muốn tức giận, thế là ghé mặt tới, mang theo chút dáng vẻ cẩn thận, đôi mắt đẹp lưu chuyển ở giữa, cười cười nói:

-Giận rồi hả?

Tần Thọ thấy Hằng Nga sợ, cuối cùng mình cũng chiếm được thế thượng phong, lập tức học dáng vẻ giận dỗi của Hằng Nga: ngoảnh mặt, phồng má, bĩu môi, như thể ta đây rất tức giận.

Kết quả, Tần Thọ còn chưa kịp tức giận thì đã bị Hằng Nga nhấc lên ôm sát vào trong ngực, tiếp đến nghe thấy tiếng cười vui sướng của Hằng Nga vang lên:

-Oa ha ha, cái má nhỏ xíu này của em nâng lên thật đáng yêu quá!

Một tên đàn ông già đầu như Tần Thọ bị nói đáng yêu, trong lòng của hắn thật sự là mẹ nó… đây mới là tức giận, cái hắn muốn nghe chính là uy vũ hùng tráng cơ!

Đúng lúc này, một làn gió thơm xông vào mũi, trên mặt đột nhiên cảm thấy mềm mại, xúc cảm mát lạnh truyền đến, giống như toàn thân bị điện giật, ngay cả linh hồn cũng run rẩy lên theo…

Tần Thọ mở to hai mắt, nhìn cặp môi thơm của Hằng Nga rời đi, trong đầu chỉ có một ý niệm: “Nụ hôn đầu của ta cứ như vậy bị tước đoạt?”

Tần Thọ không cam tâm hét lớn:

-Chờ một chút!

Hằng Nga ngây ngẩn cả người:

-Sao thế?

Tần Thọ nói:

-Ngươi còn chưa lên tiếng xin phép đã hôn ta. Ta lại chưa cảm giác được gì ngươi đã chạy, ngươi cũng quá không chịu trách nhiệm đi. Trước khi thơm có thể vén một mặt lông này ra hay không, cái gì cũng bị nó chặn.

Hằng Nga nghe vậy, liếc mắt nhìn Tần Thọ một cái rồi nói:

-Lại còn chọn ba lấy bốn, lần sau không vậy nữa!

-Còn có lần sau?

Con mắt Tần Thọ trừng lớn!

Hằng Nga nói:

-Đúng thế, làm sao?

Tần Thọ lắc đầu như trống bỏi:

-Không có gì… Không có gì…

Trong lòng Tần Thọ lại ngoắng nguýt, đi đâu kiếm lấy con dao cạo sạch đám lông trên mặt này đi, nếu không, ảnh hưởng nghiêm trọng đến xúc giác của hắn mất!

Đệ nhất mỹ nữ trong thần thoại hôn lại bị một mặt lông chặn lại, tổn thất quá lớn!

Hằng Nga không biết Tần Thọ đang suy nghĩ gì, cúi xuống hỏi Tần Thọ:

-Không giận nữa?

Tần Thọ nói:

-Ngươi chơi công bằng với ta một lần kéo búa vải, ta sẽ không giận nữa. Nhưng đầu tiên phải nói trước, ai thua người đó ăn hết chỗ này!

Hằng Nga cũng sợ Tần Thọ tức giận, mà lại tự nhận là sẽ không thua, thế là gật đầu một cái nói:

-Được, công bằng chơi với em một lần!

Hằng Nga hoàn toàn không thấy được, sâu trong ánh mắt của con thỏ tặc tinh nào đó hiện lên một nụ cười đắc ý…

-Kéo búa vải!

Hai người đồng thời xuất thủ!

Hằng Nga ra vải, Tần Thọ ra cũng ra vải, có điều móng vuốt nhỏ quá nhỏ, đầu ngón tay lại càng ngắn hơn, cong xuống hay duỗi thẳng nhìn cũng không khác nhau quá lớn. Cho nên Tần Thọ không chút hoang mang, sau khi duỗi ra vải lại nhẹ nhàng ngoắc ngoắc đầu ngón tay, biến thành cái kéo.

Hằng Nga nói:

-Đều là vải, hòa nhau.

Tần Thọ đắc ý đáp:

-Cẩn thận nhìn kỹ đi rồi hẵng nói.

Hằng Nga cúi đầu nhìn lại, Tần Thọ giật giật ngón trỏ và ngón tay giữa của mình:

-Thấy không đây là cái kéo, cái kéo siêu cấp lớn dài gần 1cm! Thấy rõ ràng chưa?

Mặt Hằng Nga lập tức biến đen:

-Cái… kéo này của em có thể cắt cái gì?

Tần Thọ đáp:

-Mặc kệ là nó có thể cắt cái gì hay không, thắng là được rồi. Có chơi có chịu, mau ăn đi. Ta ngồi ở bên cạnh nhìn, thừa một miếng cũng không được.

Nói xong, Tần Thọ đắc ý ngồi ở một bên, ôm cánh tay, quơ quơ cái tai lớn, cười đến là đắc ý.

Hằng Nga luôn cảm thấy trong này có mờ ám, thế nhưng là nàng lại nghĩ không ra mờ ám ở đâu, chỉ đành ngồi ở kia mặt mày nhăn nhó bắt đầu ăn.

-Cái mặt này là sao?

Tần Thọ không còn gì để nói nữa.

Chương 20: Ngươi cũng coi như là thần tiên

-Ăn một mình chán quá, không có động lực. – Hằng Nga bẹp miệng nói:

-Mà em không đói bụng sao?

Tần Thọ sờ sờ cái bụng đáp:

-Nhìn xem, tròn vo đây này. Lúc trước ăn cái kia quá bổ, vẫn luôn không tiêu. Cho nên ngươi ăn thoải mái đi, ta thật sự không đói bụng, bằng không đã sớm đi gặm vỏ cây rồi.

Hằng Nga sững sờ, ngẫm lại cũng đúng là đạo lý này, sau đó tận tình nói:

-Em không để mình ngã xuống là được, ta thật sợ ngày nào đó không còn nhìn thấy em nữa.

Nói đến đây, mắt Hằng Nga đỏ lên.

Tần Thọ vội vàng nói:

-Nói gì thế ta sẽ sống thật tốt, sẽ mãi bên cạnh ngươi.

-Một lời đã định! – Hằng Nga nghiêm túc nói.

Tần Thọ cũng cười ha ha đáp:

-Được! Một lời đã định!

Hằng Nga lập tức vui vẻ:

-Em cũng ăn chút đi, ta hái rất lâu mới được đó, em không biết đâu, đám cây hoa quế này càng ngày càng tinh ranh, hoa quế càng ngày càng cao…

Tần Thọ sờ sờ cằm, cũng bắt đầu suy nghĩ về vấn đề ăn uống sau này.

Mặc dù trên người Ngô Cương có pháp bảo, nhưng Tần Thọ đã nhiều lần ngoạm mõm đen, chắc chắn đối phương sẽ có phòng bị, hắn lại muốn được cơ hội như ý không lớn.

Hơn nữa, Tần Thọ cũng không thể thật sự ăn hết đồ của Ngô Cương để hắn phải trần truồng chạy đi… Như thế thì quá đáng quá.

“Mà thôi mà thôi, nếu thực sự không được thì chỉ có thể ăn tiểu đao vào trong bụng lót dạ trước. Còn lại hi vọng sau này trên trời rơi thêm mấy cái lạp xưởng hun khói mới tốt…” Trong lòng Tần Thọ thầm nhủ.

Vì để cho Hằng Nga vui vẻ, Tần Thọ cũng ăn chút hoa quế mang tính tượng trưng, quả nhiên Hằng Nga ăn càng cao hứng.

Sau đó một hai ngày, mặc dù Tần Thọ vẫn rất no, thế nhưng mỗi ngày vẫn đi gặm vỏ cây như trước. Dù sao nguyên khí là mỗi ngày đều tiêu hao, ăn một chút bổ được một ít cũng có thể kéo dài thời gian khỏi bị chết đói…

Một ngày này, sau khi Tần Thọ gặm vỏ cây cả một đêm liền sờ sờ bụng, có vẻ như đã bắt đầu đói rồi. Nghĩ nghĩ rồi cuối cùng Tần Thọ lại đi sâu vào trong rừng cây, vừa đi vừa thì thầm:

-Tiểu Cương Cương, ta tới đây, ngươi có nhớ ta không nào…

-Hắt xì! – Ngô Cương hắt xì một cái, nhìn quanh bốn phía, cau mày nói:

-Hôm nay đây là cái yêu phong gì thổi tới làm cảm giác chân lạnh buốt cả lên đây?

Nói đến chân, Ngô Cương theo bản năng nhìn cái giày đi được một nửa ở chân phải, dự cảm không tốt kia ở trong lòng càng thêm lớn hơn, thầm nghĩ: “Không phải con thỏ kia lại muốn tới đấy chứ?”

Ngô Cương vừa nghĩ tới đây thì nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên.

-Tiểu Cương Cương đang làm gì vậy, có nhớ ta hay không?

Ngô Cương nghe được giọng nói này thì lập tức cởi giày ra giống như là phản xạ có điều kiện, sau đó buộc dây giày của hai chiếc lại với nhau treo lên trên cổ.

Xách gấp quần, nắm chặt chuôi rìu, lúc này mới xoay người lại, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng ởn.

Ngoài cười nhưng trong không cười mà nói:

-Con thỏ chết tiệt, ngươi lại tới làm gì?

Tần Thọ nhún nhún vai nói:

-Đừng kích động như vậy mà, dù sao cũng là hàng xóm, ta tới thăm ngươi một chút không được sao?

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Tần Thọ lại quét một vòng trên thân Ngô Cương, có vẻ như không có gì có thể ngoạm ăn được!

Ngô Cương không khách khí đáp:

-Không cần ngươi thăm, ngươi cút ra xa một chút là được.

Tần Thọ vẩy vẩy tay ngọt nhạt:

-Đừng như vậy mà, bởi vì có cái gọi là oan gia nên giải không nên kết, nhiều đại sự mà còn phải mang thù nữa sao, thời gian chúng ta ở chung còn nhiều nữa đâu.

Ngô Cương gượng cười hai tiếng nói:

-Mới quen biết ngươi mấy ngày, ta đã phải đi chân đất. Ngươi nói thời gian còn dài mà làm gì? Đây là ngươi định một mảnh vải cũng không lưu lại cho ta hả? Ta cho ngươi biết, ngươi tránh xa một chút cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!

Ngô Cương huy vũ lưỡi rìu lớn!

Tần Thọ yên lặng, theo bản năng nhìn thoáng qua chiếc rìu kia, chỉ thấy bên trên lưỡi rìu rõ ràng có một cái dấu răng cắn thành lỗ hổng!

Con mắt Tần Thọ lập tức sáng lên, có vẻ như con thỏ ngốc chết là có liên quan đến cái dấu răng này.

Có điều con thỏ ngốc cũng đã dùng tính mạng để xác nhận với hắn một chuyện… lưỡi rìu này cũng có thể ăn!

Ngô Cương nhìn thấy ánh mắt Tần Thọ rơi vào bên trên chiếc rìu của hắn, mà trong con mắt còn tỏa ra ánh sáng, lập tức trong lòng run lên, nhanh chóng giấu rìu ra sau lưng rồi nói:

-Hằng Nga tới.

Tần Thọ nghe xong, theo bản năng quay đầu nhìn lại, tiếp đó cảm thấy vèo một cái sau đầu!

-Lại nữa! – Tần Thọ đột nhiên quay đầu, bắt giày!

Kết quả là một cái bàn chân lớn trần trùng trục bay tới, bành!

Tần Thọ hóa thành một cục thịt tròn bay lên bầu trời…

-Tiểu tử, bay đi! – Ngô Cương cười hê hê nói:

-Cái mông rất mập, cảm giác ở chân cũng không tệ lắm.

Ngô Cương vừa nói xong liền cúi đầu xem xét, lập tức trên trán toàn là hắc tuyến! Chỉ thấy gấu quần của hắn thình lình thiếu mất một mảnh vải nhỏ!

-Con thỏ chết tiệt, thật đúng là ngươi có thể ngoạm ăn à! – Ngô Cương mắng to.

Cùng lúc đó, Tần Thọ rơi đánh bịch một tiếng xuống đất, lộn một vòng, bò lên, tiện thể lấy mảnh vải bên khóe miệng nhai nhai đi rồi nuốt, sau đó lau lau miệng nói:

-Vốn là muốn đàm phán ngươi lại nhất định muốn đá ta, một ngụm này xem như lợi tức của tiền bồi thường! Hiện tại bắt đầu tính tiền bồi thường!

Nói xong, Tần Thọ lại nhanh chân chạy về.

Ngô Cương vừa mắng xong thì thấy con thỏ kia lại quay trở về, cừu nhân gặp mặt phá lệ đỏ mắt!

Thế là con thỏ lập tức nhắm chuẩn mục tiêu!

Ngô Cương tranh thủ thời gian xoay người kéo ống quần, miễn cho lại gặp mõm đen!

Đời này của Ngô Cương, vốn cho rằng chọc vào Viêm Đế, bị Viêm Đế phong cấm pháp lực, ném tới chỗ đất cằn sỏi đá này chính là đau khổ lớn nhất.

Vạn vạn không ngờ, sinh thời còn có thể gặp được chuyện càng đau khổ!

Viêm Đế tốt xấu gì cũng còn cho hắn một bộ quần áo, còn cái con thỏ này lại muốn lột sạch hắn ra!

Tần Thọ xem xét, ống quần Ngô Cương đã vén đến bẹn đùi, một chân đầy lông chân, nhìn cực kỳ chướng mắt, hét lớn:

-Ngô Cương! Ngươi có phải thần tiên không? Áo rách quần manh, hình tượng của ngươi đâu?

Ngô Cương trực tiếp mắng:

-Xéo đi! Buông ra mới thật sự bị áo rách quần manh! Tiểu tử, ngươi dám tới thì ta sẽ để ngươi bay càng cao càng xa hơn!

Tần Thọ mắt thấy là không có cơ hội hạ khẩu rồi. Thế nhưng linh cơ khẽ động, hắn đã có chủ ý.

Không có cơ hội hạ khẩu ngoạm ăn, vậy thì hắn hạ thủ!

Nghĩ đến chỗ này, Tần Thọ cười hê hê.

Nụ cười này, cười đến toàn thân Ngô Cương run rẩy, luôn cảm giác hình như mình đã bỏ sót cái gì.

Tần Thọ đấm đấm hai tay vào nhau nói:

-Tiểu Cương Cương, ngươi tự mình đưa quần hoặc là áo tới cho thỏ gia hay là để thỏ gia ta tự mình động thủ đây?

-Dựa vào cái gì mà phải cho ngươi? – Ngô Cương hỏi.

Tần Thọ đáp:

-Dựa vào cái gì mà một cái quần dài hẳn hoi ngươi lại mặc thành quần lót, đây là ngươi đang vũ nhục nó! Ngươi không tốt với nó, đương nhiên ta có lý do giải cứu nó!

-Ta nhổ vào! Quần của lão tử, lão tử muốn mặc thế nào thì mặc, có bản lĩnh thì ngươi tới mà lấy. Sợ ngươi thì cái tên Ngô Cương của ta sẽ viết ngược lại! – Ngô Cương kêu lên.

Tần Thọ nói:

-Rất tốt, đã như vậy thì ta đến đây!

Tần Thọ vèo một cái xông tới.

Ngô Cương cười lạnh một tiếng, nhấc chân một cước, trúng đích!

-Con thỏ ngươi bay đi! – Ngô Cương nhìn con thỏ bay đi xa xa, ha ha phá lên cười.

Chỉ là, hắn lại nhìn thấy hình như trong miệng con thỏ kia nói nhỏ cái gì. Có điều hắn cũng không nghe rõ.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 5 ngày trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 4 tuần trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay