[Dịch] Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta
Tập 5: Giáo Huấn Vãn Bối (c41-c50)
❮ sau❯Chương 41. Giáo Huấn Vãn Bối (1)
Qua một lúc sau, Vương Thủ Nghĩa liền kéo lấy một thanh niên vừa qua 20 tuổi đi đến. Người thanh niên kia bị đánh mặt mũi bầm dập, giọng nghẹn ngào không thôi: “Nhị thúc, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi. Van cầu người bỏ qua cho ta lần này đi, tuyệt đối đừng nói cho phụ thân của ta!”
“Ngươi cái tên tiểu súc sinh này.” Vương Thủ Nghĩa giận dữ, một cước đạp thanh niên kia ngã xuống đất lăn vài vòng: “Đã sa đọa đến mức độ này, còn không chịu nghĩ lại, còn có mặt mũi cầu xin tha thứ, muốn để ta bao che?”
Ai ui!
Sau khi thanh niên kia kêu rên hai tiếng, vừa định tiếp tục khóc cầu xin vài câu, bỗng nhiên ngẩng đầu thấy một thanh niên có khí độ phi phàm đang ngồi ngay ngắn, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm hắn.
Thân thể của thanh niên lập tức run lên, như bị sét đánh vậy, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi như tận thế: “Tứ, Tứ thúc! Người người người người. . .” Thân thể của hắn lung la lung lay, cơ hồ muốn ngất đi. Vào lúc này, cho dù đụng phải phụ thân hắn thì hắn cũng không muốn đụng phải Tứ thúc.
Phụ thân hắn nhiều lắm là đánh hắn một trận, đóng cửa mấy tháng sau ra ngoài lại là một hảo hán.
Nhưng vị này. . .
“Thua bao nhiêu?” Vương Thủ Triết lạnh lùng nói.
“Tiểu súc sinh này, lúc mới đến chỗ ta hơn một tháng liền thiếu sòng bạc ròng rã hai mươi càn kim, cộng thêm mẫu thân hắn cho hắn tiền riêng và tự mình bán đi một viên Tiểu Bồi Nguyên Đan, thua tròn bốn mươi càn kim!” Vương Thủ Nghĩa đang bị lửa giận thiêu đốt, sạp cá là gia sản của dòng họ, mấy chục người làm cực khổ bốn phía một năm mới có thể kiếm hơn hai trăm càn kim.
Ngược lại tiểu tử này thì hay rồi, vậy mà đánh bạc thua bốn mươi càn kim, tiền này đã có thể mua bốn viên “Tiểu Bồi Nguyên Đan”.
“Tứ thúc, ta sai rồi, ta sai rồi.” Thanh niên nằm xụi lơ trên mặt đất, cuống quít dập đầu không thôi đối với Vương Thủ Triết: “Van cầu Tứ thúc cho ta một cơ hội nữa.”
“Cơ hội, đã cho ngươi quá nhiều cơ hội.” Vương Thủ Nghĩa tức giận nói: “Lúc đầu gia tộc để ngươi ở Hân Mậu tằm trang, đi theo đại ca làm việc, học tập bản lĩnh thật tốt. Ngươi ngược lại thì hay rồi, cả ngày với đám cẩu bằng hữu lăn lộn ở cùng nhau, còn dám đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng! Sau đó, gia gia ngươi và mẫu thân ngươi cầu tình, để ngươi đến đội tàu của Lục thúc làm việc. Nhưng ngươi lại sợ vất vả, bí mật chạy đến chỗ ta. Ta sai rồi, ta thật không nên thu nhận ngươi! Chốn phồn hoa của Trường Ninh Vệ này đã mê hoặc con mắt ngươi rồi.”
Vương Thủ Triết trầm ngâm chốc lát, mới chậm rãi nói: “Tông Vệ, ngươi là lão đại hàng chữ lót Tông. Đáng lẽ nên làm gương cho các đệ đệ, muội muội trong nhà, không ngờ ngươi lại tệ như thế. Vốn dĩ ngươi là nhi tử của đại ca, theo lý mà nói nên để đại ca tự mình giáo dục ngươi. Nhưng Vương Thủ Triết ta thân là đích mạch, lại là tộc trưởng, cũng có quyền và nghĩa vụ quản giáo tộc nhân không nên thân.”
“Tứ, Tứ thúc!” Vương Tông Vệ bị dọa thành bãi bùn nhão: “Nể tình phụ thân ta, nể tình thái, thái, thái gia gia của ta. . .”
“Như vậy đi, nếu ngươi thích cá cược, Tứ thúc sẽ bồi ngươi cá cược một lần.” Vương Thủ Triết nói mà không có biểu cảm gì, lấy ra một càn kim, bóp trong lòng bàn tay: “Cá cược xem càn kim này ở trong tay nào của ta? Đoán đúng thì chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra. Đoán sai thì ta cũng không làm khó ngươi, chỉ lấy một cánh tay của ngươi, nể mặt gia gia của ngươi, sau này ngươi cứ an tâm ở trong tộc ăn rồi chờ chết.”
“Cái gì?” Vương Tông Vệ bị dọa đến mức ngừng khóc: “Tứ, Tứ thúc, ta không cá cược, ta không cá cược.”
“Tứ. . .” Vương Thủ Nghĩa thay đổi sắc mặt, lúc vừa định cầu tình lại bị Vương Thủ Triết vung tay lên ngăn cản lại, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn lạnh lùng: “Cho dù hôm nay Nhị lão thái gia Vương Tiêu Huy, gia gia ngươi Vương Định Xuyên, phụ thân ngươi Vương Thủ Tín ở đây cũng vô dụng.”
Vương Thủ Nghĩa run lên, theo bản năng ngậm miệng lại, không còn dám cầu tình.
Mặc dù mọi người đều là tộc nhân của Vương thị, đều là huynh đệ có chữ lót Thủ. Nhưng Vương Thủ Triết người ta là đích mạch Vương thị, hiện tại lại có thân phận tộc trưởng Vương thị, từ nhỏ đã được nhận sự sủng ái của Lung Yên lão tổ, mọi người há có thể giống nhau?
Đối với gia tộc Vương thị mà nói, cho dù là mười tên hỗn trướng như Vương Tông Vệ buộc chung một chỗ cũng không quan trọng bằng một đầu ngón tay của Vương Thủ Triết.
Sau khi ngăn cản Vương Thủ Nghĩa, Vương Thủ Triết tiếp tục tập trung vào Vương Tông Vệ, vô cùng lạnh lùng nói: “Ngươi không cá cược, Tứ thúc coi như ngươi nhận thua, đưa tay ra.”
“Không không không, con cược, con cược.” Vương Tông Vệ kích động nói: “Ta cược càn kim ở trong tay phải của Tứ thúc.”
“Ha ha.” Trong mắt Vương Thủ Triết lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, chậm rãi mở ra lòng bàn tay phải trống rỗng: “Tông Vệ à, ngươi thua rồi.”
“Không, đừng mà! Tứ thúc, cho ta thêm một cơ hội nữa, một lần nữa thôi!” Vương Tông Vệ điên cuồng mà kêu gào: “Ở trong tay trái, càn kim ở trong tay trái của Tứ thúc.”
“Ngươi chắc chắn chứ?”
“Ta chắc chắn, ta chắc chắn!”
Chương 42. Giáo Huấn Vãn Bối (2)
Vương Thủ Triết chậm rãi mở ra lòng bàn tay trái, vẫn rỗng tuếch như cũ, ánh mắt của hắn như lưỡi dao nhìn chằm chằm Vương Tông Vệ: “Tông Vệ, làm người thì phải giữ chữ tín, nguyện cược thì cũng phải chịu thua. Vương Trung, Vương Dũng!”
“Vâng, gia chủ.”
Hai vị gia tướng theo lệnh mà tiến lên, nhấc Vương Tông Vệ co quắp như đống bùn nhão lên, mặt của hắn xám như tro tàn run lẩy bẩy, chỉ biết nói, Tứ thúc tha cho con, tha cho con.
“Keng!”
Vương Thủ Triết rút kiếm ra khỏi vỏ, hàn mang lấp lóe.
Vương Thủ Nghĩa đã không đành lòng nhìn, quay đầu đi.
“Soạt!”
Vương Thủ Triết chém một nhát, mang kiếm chợt lóe lên, trong nháy mắt thanh kiếm đã trở về vỏ.
“Aaaaa!” Vương Tông Vệ thét lên thảm thiết: “Tay của ta, tay của ta, không còn nữa, không còn nữa. . .” Một mùi nước tiểu khai tràn ngập ra.
Hai tên gia tướng Vương Trung và Vương Dũng chán ghét ném hắn xuống đất, trên mặt tràn đầy sự khinh bỉ, Tông Vệ thiếu gia và gia chủ đều là huyết mạch hậu duệ của Trụ Hiên lão tổ, sao chênh lệch lại khổng lồ như thế? Uổng cho Vương Tông Vệ đã 20 tuổi, còn lớn hơn gia chủ 2 tuổi.
“Ba!” Vương Thủ Nghĩa xông lên, cho hắn một bạt tai, tức giận mà ghét bỏ nói: “Được rồi, đừng gào nữa, thứ chó chết mất mặt, còn không mau cảm ơn Tứ thúc của ngươi đi.”
“Tay, tay của ta. . . vẫn còn, vẫn còn ở đó. . .” Nước mắt nước mũi của Vương Tông Vệ tràn ra, ngạc nhiên hét lên, sau đó liên tục bái tạ Vương Thủ Triết: “Cảm ơn Tứ thúc, cảm ơn Tứ thúc. Ta nhất định, nhất định sẽ làm người thật tốt, làm người một lần nữa.”
“Nhớ kỹ, ngươi nợ ta một cái tay, ta giữ lại tùy thời thu hồi. Ngoài ra, tất cả tài nguyên tu luyện và bổng lộc của ngươi đều tạm thời bị tước đi, chuyển giao cho, ờ, chuyển giao cho Vương Lạc Đồng sử dụng.” Vương Thủ Triết không muốn nhìn thấy hắn, quay người rời đi, hai vị gia tướng cũng vội vàng đuổi theo.
“Cảm ơn Tứ thúc, cảm ơn Tứ thúc.” Vương Tông Vệ nào dám phản bác, cuống quít dập đầu.
Vương Thủ Nghĩa hung hăng trừng mắt liếc Vương Tông Vệ, vội vàng đuổi kịp Vương Thủ Triết, thở dài nói: “Tứ đệ, ta biết được đệ có lòng muốn dạy dỗ tiểu súc sinh Tông Vệ kia một chút, có điều. . .”
“Có điều cái gì?” Vương Thủ Triết cười lạnh nói: “Chẳng lẽ là Nhị gia gia hoặc là đại ca sẽ đến đòi quyền lợi thay hắn sao?”
“Ta ngược lại không phải lo lắng gia gia và đại ca.” Vẻ mặt của Vương Thủ Nghĩa bất đắc dĩ nói: “Đệ cũng biết đấy, đại tẩu xuất thân từ huyết mạch trực hệ của Trường Ninh Từ thị, từ nhỏ đã được nuông chiều, chuyện kia. . . Đệ tước đoạt tài nguyên của hắn là trừng phạt đúng tội, nàng không thể tìm ra lý do để cãi lại. Nhưng đệ đem tài nguyên chuyển cho Lạc Đồng muội muội sử dụng, sợ là đại tẩu sẽ mượn cơ hội nháo sự.”
“Mặc kệ đại tẩu xuất thân từ Từ thị hay là Liễu thị, hiện tại đều là người của Vương thị chúng ta.” Vương Thủ Triết bình tĩnh nói: “Ta tin tưởng đại tẩu xuất thân từ đại thế gia, tất nhiên là người hiểu lý lẽ, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta.”
Vương Thủ Nghĩa há to miệng muốn nói lại thôi, hắn hiểu được mặc dù đại tẩu Từ thị đanh đá, chưa chắc đã thật sự dám chống đối Thủ Triết, cảm thấy yên tâm hơn một nửa.
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi đó, Vương Thủ Triết cũng không quá để trong lòng, mà là chuyển sang vấn đề chính: “Phải rồi, Nhị ca, cá sống trong vựa cá của ngươi có giá trị cao nhất đúng không?”
“Đúng vậy, ngoại trừ Linh Ngư ra, thì còn một số loại cá sống cao cấp có giá trị cao nhất. Các chủng loại cá rô, cá chình, cá rô mo, cá chép, cá cháy, cá đối đây đều nổi tiếng tươi ngon, khá được các thế gia phú thương ưa thích, chỉ có một yêu cầu chính là tươi sống.” Vương Thủ Nghĩa nhíu mày nói: “Trên thuyền đánh cá của Lục thúc có khoang thông nước, sau khi lên bờ, khoang thông nước cần dùng xe ngựa chuyên dụng ngay trong đêm đưa tới Trường Ninh vệ thành, mà chúng ta cũng cần dùng thời gian ngắn nhất để đưa đến tay người mua. Dù thời gian tiêu tốn rất ngắn, nhưng vẫn sẽ xuất hiện rất nhiều sai lầm, mười phần thì có sáu, bảy phần cá sẽ chết, giá trị bị giảm xuống một nửa, chỉ có thể làm cá tươi để bán.”
Vương Thủ Triết suy nghĩ rồi nói: “Vậy có thể nói, chi phí trong quá trình vận chuyển và tỷ lệ dẫn đến tử vong của cá sống là hai điểm mấu chốt. Giải quyết được hai điểm này, cho dù sản lượng cá bắt được không tăng, thì một năm cũng có thể kiếm lời không ít.”
Sở dĩ hắn bôn ba đi thị sát các sản nghiệp của gia tộc, đó là vì hắn muốn xem xét mỗi khâu trong việc sản xuất, nếu như có thể áp dụng được tư duy hiện đại của người Địa Cầu, tạo ra sự cải tiến, vậy là sẽ có thể nâng cao được đầu ra của gia sản.
“Nếu Tứ đệ có biện pháp giải quyết chuyện cá sống bị chết, vậy ước tính mỗi năm sẽ tăng thêm hơn bảy, tám mươi càn kim là chắc.” Trên mặt Vương Thủ Nghĩa không kìm được sự đau lòng: “Đám cá chết đó đều là lãi ròng cả đấy.”
Chương 43. Mở Ra Thế Giới Mới Cho Nhị Ca (1)
“Bây giờ khó mà nói được, ta phải xem thử phương án có sẵn của Nhị ca trước.”
“Tứ đệ đi theo ta.” Vương Thủ Nghĩa dẫn Vương Thủ Triết đến biệt viện trong hậu viện, nơi đó có hai xe ngựa kéo đang dừng. Khác với xe ngựa phổ thông, chúng không có toa kiệu chở khách, mà chỉ xếp với một thùng gỗ lớn, hắn nói: “Một chiếc xe trong đó có chứa nước và cá, một chiếc khác chỉ chứa mỗi nước. Cách mỗi một canh giờ cần phải đổi một phần nước trong thùng có chứa cá. Nhưng dù cho là vậy, cá sống có nhiều hơn một chút, nhưng như cũ vẫn xảy ra việc cá chết, ta vẫn luôn suy nghĩ có nên tăng thêm một xe ngựa kéo chứa nước nữa không, chỉ là nếu vậy phí tổn sẽ tăng thêm không nhỏ.”
Vừa nhìn thấy cách Vương Thủ Nghĩa vận chuyển cá sống, Vương Thủ Triết nháy mí mắt, số lượng cá sống có giá trị mà Lục thúc mỗi ngày có thể bắt được không nhiều, lúc nhiều nhất cũng chỉ một ngày một hai ngàn cân mà thôi.
Mà lúc vận chuyển lại áp dụng phương pháp kinh người như vậy? Những thùng cá này thô sơ đến không ngờ, sục khí, hệ thống lọc gì cũng không có, chỉ có đúng hai chữ, thay nước!
Vì để thay nước nên đã sử dụng thêm một chiếc xe ngựa đựng nước. Như thế vẫn chưa đủ, Vương Thủ Nghĩa vậy mà định tăng thêm một chiếc nữa?
Có điều Vương Thủ Triết cũng biết điều này không thể trách Vương Thủ Nghĩa. Bởi vì đây là một thế giới Huyền Vũ, thế giới mà tất cả mọi người đều luôn nghĩ làm sao để nâng cao cảnh giới tu vi, làm sao để nâng cao võ lực cá nhân.
Đương nhiên cũng không phải tất cả tinh anh nhân loại đều không đi nghiên cứu về khoa học tự nhiên. Chỉ là những người đó dù có nghiên cứu ra thành quả, cũng sẽ chỉ biết quý mình, đủ loại tri thức đều bị giữ bí mật nghiêm ngặt, khó mà chia sẻ ra ngoài.
Đây cũng không trách bọn họ, nếu Vương Thủ Triết nghiên cứu ra tri thức nào đó, hắn cũng sẽ chỉ cung cấp cho gia tộc bí mật sử dụng, bảo hắn chia sẻ ban ơn cho các gia tộc khác thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đời trước lúc đi làm Vương Thủ Triết là một con cá ướp muối không có lý tưởng, ngày nghỉ lễ sẽ thường xuyên cùng bằng hữu đi câu cá, cá câu được nhiều rồi, cũng đã từng mua máy sục khí các loại, dự định nuôi cá sống dành ăn từ từ, nhưng kết quả cho thấy chỉ có sục khí thì cá sẽ bị chết rất nhanh, sau khi tìm tòi tài liệu học hỏi hắn đã hiểu ra một vài nguyên lý đơn giản.
Muốn nuôi sống cá từ từ ăn, thì phải để thùng nước của mình thỏa mãn 3 điều kiện.
Thứ nhất chính là lượng oxy trong nước, cá sống cần có oxy, mà oxi trong nước là có hạn, bên trong một cái thùng nước thả càng nhiều cá oxi sẽ tiêu hao càng lớn, điều này có thể thông qua sục khí để cải thiện.
Thứ hai chính là chất lượng nước sạch, chất thải của cá và cặn thức ăn sẽ sản sinh amoniac và nitrit, hô hấp sẽ sản sinh nitrogen, đây đều là nhân tố làm cá chết, có thể thông qua các phương pháp như thay nước để giải quyết.
Thứ nữa chính là nhiệt độ, nhiệt độ càng cao, cá hoạt động càng nhiều, oxi cần tiêu hao sẽ tăng thêm, làm sinh ra càng nhiều các chất độc hại như amoniac. Bởi vậy, giữ chất lượng nước ở nhiệt độ tương đối thấp cũng vô cùng hữu hiệu.
Kết hợp 3 điểm này rồi, hai người tiến vào thư phòng của Vương Thủ Nghĩa, Vương Thủ Triết hơi suy tư, sau đó dùng giấy vẽ ra một sơ đồ phác thảo, tầng trên cùng của thùng gỗ tròn chứa cá sẽ tiến hành lọc, nước được lọc rơi xuống thùng gỗ dưới dạng nhỏ giọt, đây chính là nguyên lý tích nước sục khí đơn giản nhất.
Hắn còn dùng lời lẽ dễ hiểu nhất để phổ cập chút nguyên lý về oxi và các chất độc cho Vương Thủ Nghĩa.
Vương Thủ Nghĩa đã làm việc hơn 10 năm ở vựa cá, rất nhanh liền hiểu rõ nguyên lý của Vương Thủ Triết, hắn bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nghe Tứ đệ nói như vậy, ta thật sự đã ngộ ra nhiều. Trước đây trưởng bối trong nhà chỉ truyền xuống rằng phải thay nước, do cá cần nước để ăn hoạt khí trong nước, hoạt khí không đủ thì nước sẽ biến thành nước chết, cá cũng sẽ chết. Tứ đệ có ý là sử dụng cách tích nước nhỏ giọt để tăng thêm hoạt khí trong nước, ta đúng thật là không nghĩ tới.”
“Đây là thứ ta xem được trong sách cổ, cụ thể có hiệu quả hay không khó mà nói, còn cần nhị ca làm nhiều thí nghiệm để so sánh.” Vương Thủ Triết âm thầm gật đầu, hoạt khí thì hoạt khí, dù sao cũng dễ đọc hơn oxi.
“Cá ăn hoạt khí phun ra tử khí, phân và nước tiểu ở trong nước nhiều sẽ sinh ra khí độc, thông qua lớp vải bông, than vụn và cát sỏi để loại bỏ đi khí độc từ phân và nước tiểu trong nước, trong nước không còn độc, cá tự nhiên sẽ không chết. Ta sao lại không nghĩ tới cơ chứ?”
Vương Thủ Nghĩa càng nói càng hưng phấn: “Còn điều kiện lạnh nóng mà Tứ đệ nói cũng rất có đạo lý, trời càng lạnh vận chuyển cá sống sẽ chết càng ít, trời nóng cá sống sẽ chết nhiều hơn. Thì ra là trời nóng hoạt động của cá tương đối mạnh, như vậy hoạt khí chúng nó cần sẽ càng nhiều… Khó trách ban ngày vận chuyển không bằng đi vào buổi tối! Nếu như cho thêm đá vào trong nước…”
Lý luận mà Vương Thủ Triết truyền thụ giống như mở ra cánh cửa thế giới mới cho Vương Thủ Nghĩa, trước đó rất nhiều chuyện không thể lý giải, lập tức đã nghĩ thông.
Chương 44. Mở Ra Thế Giới Mới Cho Nhị Ca (2)
“Nhị ca hiểu được là tốt, có thể bảo thợ thủ công trước tiên làm vài trang bị cỡ nhỏ thử nghiệm thêm.” Vương Thủ Triết ngó sắc trời: “Thời gian không còn sớm, ta còn có sự tình khác phải xử lý, liền cáo từ.”
Vương Thủ Triết thân là tộc trưởng, cũng không phải tới để phát minh sáng tạo. Huống chi biết thì dễ làm thì khó, để cho đích thân hắn chế tạo ra những thứ kia chưa hẳn hắn đã có thể làm được tốt.
Chỉ cần Vương Thủ Nghĩa hiểu được nguyên lý, vậy đã đủ để hắn đảm nhận công việc tiếp theo.
“Tứ đệ đừng đi vội.” Vương Thủ Nghĩa lôi kéo hắn không buông: “Hiếm mới thấy ngươi tới vựa cá một lần, nhị ca còn chưa chiêu đãi được. Buổi trưa dùng bữa ngay tại “Bách Vị Hiên” đi, cá sống của tửu lâu kia cũng đều do chúng ta cung cấp, hương vị các món ăn đều đứng đầu. Nhị ca còn có mấy chỗ chưa rõ, ngươi nói cái mà xi phông tiêu nước? Nguyên lý máy bơm tăng hoạt khí cho thùng nước lại là cái gì, như nào để dùng nguyên lý máy bơm cho nước lên cao…”
Được lắm!
Vương Thủ Triết thấy miệng hắn có “mười vạn câu hỏi vì sao”, mặc dù có hơi nhức đầu, nhưng cũng biết đây là chuyện tốt. Vương Thủ Nghĩa kinh doanh vựa cá đã nhiều năm, nếu quả thật có thể theo cách này, tương lai sinh ý của vựa cá sẽ càng ngày sẽ càng tốt, đây cũng là cống hiến to lớn dành cho gia tộc.
Trong Trường Ninh vệ này cũng không phải chỉ có vựa cá của một nhà Vương thị, mà là có hơn 10 thế gia gia tộc đang kinh doanh vựa cá. Nhất là Lưu thị và Triệu thị, quy mô sinh ý còn lớn hơn so với Vương thị.
Nếu gia tộc mình càng làm nghề cá tốt hơn, thì càng tạo ra nhiều tài phú, đồng thời trên thực tế cũng là đè ép không gian sinh tồn của đối thủ.
Bởi vậy Vương Thủ Triết bớt thêm chút thời gian, làm thật tốt “giáo dục vỡ lòng” cho Vương Thủ Nghĩa. Hiệu ứng xi phông và bơm thủ công đều cần có ống dẫn, ở thế giới này việc vận dụng đường ống còn tương đối thô sơ, vẻn vẹn chỉ có mấy loại như ống trúc, ống gốm cùng với ống đồng, có điều cũng đã miễn cưỡng đủ dùng rồi.
Bơm thủ công tạm thời không làm được cũng không sao, dùng nguyên lý xi phông đơn giản để hút nước ở tầng dưới chót, rồi bảo nhân công đổ nước vào tầng lọc. Như thế lượng vận chuyển của một chiếc xe ngựa đã gia tăng rất nhiều, tỷ lệ cá sống cũng tăng mạnh.
Vương Thủ Nghĩa nghe như si như say, lúc tại “Bách Vị Hiên” dùng bữa trưa liên tục kéo Vương Thủ Triết lảm nhảm không ngừng.
“Nhị ca, Bách Vị Hiên này thật sự thuộc mấy tửu lâu tốt nhất của Trường Ninh vệ?” Vương Thủ Triết ăn thức ăn của Bách Vị Hiên, chợt cảm thấy như có vị kỳ kỳ, chỉ là thắng ở nguyên liệu nấu ăn chất lượng tốt mà thôi.
Đương nhiên, tiêu chuẩn nêm nếm vẫn vượt qua đầu bếp nữ của gia tộc Vương thị, chỉ là vẫn có chênh lệch khá lớn so với hương vị của Địa Cầu.
“Tứ đệ, bữa cơm này ăn mất 32 đại đồng 73 xu…” Vương Thủ Nghĩa đen mặt, kêu oan không thôi: “Đây đều là tiền riêng mà ngu huynh đã khổ cực để dành được, món ăn tươi ngon như vậy, ngươi lại còn không vừa lòng sao?”
Vương Thủ Triết sờ cằm, dựa vào cảm giác khác biệt mà đoán thì đây là một nồi natri glutamat (bột ngọt), đời trước lúc ở địa cầu bột ngọt và nước cốt gà tràn ngập trong mỗi xó xỉnh của giới ẩm thực, đã sớm làm nâng cao trình độ thưởng thức món ăn tươi ngon trong trí nhớ linh hồn hắn.
Nếu như có thể làm ra bột ngọt, liệu cũng có thể trở thành một sản nghiệp hay không?
Có điều ý nghĩ này cũng chỉ là lóe lên một cái rồi biến mất, bởi vì Vương Thủ Triết chỉ biết natri glutamat sớm nhất là chiết xuất từ trong rong biển, nhưng mà hàm lượng natri glutamat bên trong rong biển lại rất thấp, khó mà thực hiện vận hành theo công nghiệp hoá.
Công nghệ hiện đại đều là chiết xuất từ các loại cây như đậu nành, sau khi lên men bằng vi sinh vật thì sẽ ra natri glutamat.
Nhưng mà Vương Thủ Triết cơ hồ dốt đặc cán mai về công nghệ và nguyên lý tinh luyện natri glutamic, bảo tự hắn nghiên cứu phát minh không biết ngày tháng năm nào mới có thể thành công. Bởi vậy ý niệm phát tài này cũng chỉ đành tạm thời buông bỏ, trước tiên cứ cải tiến và tối ưu hóa cho sản nghiệp gia tộc ổn thỏa đã.
“Nhị ca, nguyên lý ngươi cũng đã hiểu, hy vọng ngươi nắm chắc thời gian thí nghiệm và cải tiến, tuyệt đối đừng cô phụ khổ cực bắt sống cá của nhóm Lục thúc. Đương nhiên cũng phải giữ kín cơ mật của Vương thị chúng ta, ta tin về chuyện này làm như thế nào ngươi còn rõ ràng hơn ta.”
Vương Thủ Triết dặn dò vài câu, liền dẫn gia tướng cáo từ mà đi.
Còn Vương Thủ Nghĩa sau khi lấy được “truyền thừa”, lòng cũng đã sớm ngứa ngáy khó nhịn, đến cả tiễn cũng lười tiễn Vương Thủ Triết, không kịp chờ đợi đi thử nghiệm. Một khi thành công, vựa cá – sản nghiệp truyền thống của gia tộc lập tức có thể phát huy được ưu thế.
Cửa Đông của Trường Ninh vệ thành.
Ra khỏi thành rồi, chính là con đường rộng lớn thẳng tắp.
Vương Thủ Triết mang theo hai tên gia tướng, trực tiếp giục ngựa lao nhanh, vừa đi vừa nghỉ, không đến một canh giờ đã tới bến đò Trường Ninh, An Giang.
Chương 45. Tổ Tử Tinh Linh Phong (1)
Bến đò Trường Ninh là Quan Độ, quyền khống chế thực tế nằm trong tay quan phủ Trường Ninh vệ, xúc tu của 3 thế gia ở Bình An trấn đưa vào nơi đây cũng im bặt mà dừng, thuộc đường ranh giới phân chia rõ ràng.
Một gia tướng của Vương thị đã sớm chờ đợi ở đây, vừa thấy được đoàn người Vương Thủ Triết liền tiến lên đón: “Vương Vũ tham kiến gia chủ.”
“Miễn lễ, Đại nương và Ngũ muội tới rồi à?” Lúc Vương Thủ Triết rời khỏi gia tộc trong đêm đã để lại thư cho Công Tôn Huệ, bảo nàng hành động căn cứ vào kế hoạch viết trong đó.
“Khởi bẩm gia chủ.” Vương Vũ cung kính nói: “Xe ngựa của Huệ Đại nương tử cùng Ngũ tiểu thư đã ở phía trước chờ.”
Dưới sự chỉ dẫn của Vương Vũ, Vương Thủ Triết rất nhanh đã tụ họp với đoàn người Công Tôn Huệ. Sau khi lên xe ngựa, Công Tôn Huệ trước tiên châm một ly trà cho Vương Thủ Triết, hai đầu lông mày mang chút thần sắc lo lắng: “Triết nhi, sự tình ngươi viết trong thư, có nghiêm trọng đến mức đấy hay không?”
“Chỉ e so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.” Vương Thủ Triết nhấp một ngụm trà bình tâm, nhíu mày nói: “Sản nghiệp thương hội của Tiền thị trải rộng Lũng Tả, nhưng bọn họ lại không hay biết về điều này. Có thể thấy được ít nhất trong phạm vi quận Lũng Tả vẫn chưa có thế lực cỡ lớn nào phát ra cảnh báo về tai ương.”
“Sao lại như thế?” Công Tôn Huệ sắc mặt trắng bệch mà thất thanh nói: “Toàn bộ quận Lũng Tả đầy hào môn thế gia, nhưng lại không lấy một chút phát giác? Đã như vậy, chẳng lẽ không phải sẽ có rất nhiều bình dân gặp họa hay sao?”
“Đại nương lo lắng quá rồi, trời này có sụp xuống, thể nào cũng sẽ có cao nhân tới chống đỡ. Điều Vương thị nho nhỏ chúng ta có thể làm chính là để nước chảy bèo trôi, làm sao để sống sót đồng thời trở nên cường đại mới là mục tiêu chính.” Vương Thủ Triết lạnh nhạt nói: “Có điều Đại nương nói rất có đạo lý, quận Lũng Tả lớn như vậy, chúng ta không thể nào là bên đầu tiên phát giác ra trùng tai. Có thể đa phần mọi người sẽ sơ sẩy, nhưng chắc chắn sẽ có một vài gia tộc phát hiện ra sự kỳ quặc, đã âm thầm làm chuẩn bị. Hoặc là đã có người phát ra cảnh cáo, nhưng mà tin tức còn chưa truyền đến Trường Ninh chúng ta.”
Sau khi Vương Thủ Triết phát hiện chuyện này, hắn lập tức nghiêm ngặt giữ bí mật và chuẩn bị nhân cơ hội kiếm tiền, các gia tộc còn lại may mắn hoặc bằng bản lĩnh phát hiện ra chuyện này hơn phân nửa đều nghĩ như thế.
Huống chi lúc Vương Thủ Triết phát hiện chuyện này là đã rất muộn, chỉ có thể kịp thuận theo thế cục. Dù có đem chuyện này tuyên bố ra ngoài thì cũng chỉ khiến loạn cục bộc phát sớm hơn mà thôi, căn bản vô dụng thay đổi đại cục.
“Triết nhi ngươi nói đúng, tiểu môn tiểu hộ như chúng ta bây giờ có thể chú ý giữ mình cũng đã không tệ rồi.” Công Tôn Huệ cũng thoải mái nói: “Đại Càn quan phủ và Tử Phủ học cung, còn có những hào môn đại tộc kia, vào thời khắc mấu chốt chắc chắn sẽ ra tay cứu tai ương. Triết nhi, trước mắt ngươi có thể nghĩ đến việc cứu trợ Công Tôn gia, Đại nương trước tiên thay Sơn Dương Công Tôn thị cảm tạ ngươi.”
“Đại nương nói gì vậy, Công Tôn thị cùng Vương thị chúng ta đời đời thông hôn, huyết mạch đã sớm dung hòa, bảo vệ và giúp đỡ nhau mới phải.” Vương Thủ Triết cười nói: “Đúng lúc ta cũng đã lâu không đi bái phỏng ngoại tổ phụ, thỉnh an lão nhân gia.”
Theo như Vương Thủ Triết biết được, Công Tôn thị cùng Vương thị thông hôn thật đúng là rất sâu đậm. Cứ lấy tộc trưởng Công Tôn thị đương thời – Công Tôn Mặc đi, thân tổ mẫu của hắn chính là đích nữ đời thứ tư đến từ Vương thị – Vương Linh Điệp, đại nương Công Tôn Huệ còn phải gọi nàng một tiếng tổ mẫu.
Mà tại đích mạch của đời thứ tư Vương thị cũng có cưới đích nữ của Công Tôn thị, đó là tổ mẫu của Vương Thủ Triết.
Bởi vậy có thể thấy được quan hệ giữa Công Tôn thị và đích mạch của Vương thị gần đến mức nào.
Nói chuyện đến ba chữ ngoại tổ phụ, Công Tôn Huệ hơi sững sờ rồi lập tức có chút mừng rỡ, cảm khái nói: “Triết nhi ngươi đúng là đã lớn rồi, thật hiểu chuyện.”
Công Tôn Huệ mặc dù không phải mẹ đẻ Vương Thủ Triết, nhưng lại là mẹ cả của hắn, phụ thân của nàng Công Tôn Mặc dĩ nhiên chính là ngoại tổ phụ của Vương Thủ Triết. Chỉ có điều tiền thân của Vương Thủ Triết thì tương đối quái gở, từ nhỏ đến lớn mấy lần đi bái phỏng Công Tôn Mặc đều khá lạnh nhạt, đôi bên không quá thân cận.
Còn đối với Công Tôn Huệ, tái giá gả cho Vương Định Nhạc, sau chỉ sinh hạ một vị đích nữ, không sinh hạ con trai trưởng, bởi vậy tất cả tâm lẫn thần cũng đều đặt trên thân đích tử Vương Thủ Triết.
Luật pháp của Đại Càn quốc, cùng với quy tắc mà tất cả Huyền Vũ thế gia cùng tuân thủ chính là như vậy. Giữa mẹ cả và con trai trưởng không quan tâm có phải thân sinh hay không, đó đều sẽ là quan hệ mẫu tử nghiêm chỉnh.
Khi Công Tôn Huệ đang nói chuyện trời đất, Ngũ muội Vương Lạc Tĩnh vẫn luôn khéo léo ngồi một bên, dù nghe rất nhàm chán, nhưng cũng chỉ nháy mắt không dám nói nhiều.
Chương 46. Tổ Tử Tinh Linh Phong (2)
“Lạc Tĩnh, tứ ca ca mang cho ngươi một món quà, ngươi xem xem có thích không?” Vương Thủ Triết lấy ra một cái bao đưa sang.
Vương Lạc Tĩnh mở ra xem liền thấy là một cái tổ ong, nàng lập tức ngạc nhiên bịt miệng lại, oa oa nói: “Cái này, cái tổ ong này chỉnh thể hệt như quả cầu, miệng hình lục giác, màu ngọc bích, chẳng lẽ là tổ ong Tử Tinh Linh Phong trong truyền thuyết? Cảm tạ tứ ca ca, thật tuyệt quá.”
Chờ đã, Tử Tinh Linh Phong là cái quỷ gì?
Vương Thủ Triết sắc mặt kinh ngạc: “Lạc Tĩnh ngươi học nghệ không tinh a, đây rõ ràng là tổ Hổ Đầu Linh Phong.”
Vương Lạc Tĩnh hơi sững sờ, cắn ngón tay ngọc nói: “Ta biết rồi, tứ ca ca ngươi lại tới thử nghiệm dạy dỗ ta. Trên Trùng Kinh có ghi, Hổ Đầu Linh Phong và Tử Tinh Linh Phong ở nhất giai thể trông tương đối giống nhau, khác biệt nhỏ chính là hình thể Tử Tinh Linh Phong thon dài hơn một chút. Nhưng mà tổ ong của chúng khác biệt khá lớn, tổ ong Hổ Đầu Linh Phong thường tương đối bằng phẳng, miệng tổ hơi có vẻ thô ráp. Mà tổ ong Tử Tinh Linh Phong bình thường tròn trịa, hình thể tổ pha lê hóa. Đây là một tổ Tử Tinh Linh Phong vẫn còn đang ở nhất giai thể, chỉ hơi có tinh ngọc hóa. Nếu như chúng thăng cấp đến nhị giai thể, tổ ong sẽ lớn hơn không chỉ gấp mười lần so với bây giờ, toàn thân sẽ dần dần hiện hình dáng Tử Tinh ngọc.”
Khi nói chuyện, Vương Lạc Tĩnh lại cẩn thận từng li từng tí đổ ra mấy con nhộng ong, lập tức vẻ đau lòng tràn đầy trên khuôn mặt nhỏ bé: “Người ngắt lấy tổ ong thực đúng là ngu ngốc, rất nhiều kén hóa ấu trùng đều đã chết, oa oa đây là Tử Tinh Linh Phong đấy, còn sống không đến vài chục con, thật là đáng tiếc!”
“Thật đúng là Tử Tinh Linh Phong sao?” Sắc mặt Vương Thủ Triết cũng trở nên có hơi cổ quái: “Ta đây có tính là mua thấp bán cao không nhỉ?” Tiền thân của hắn vì thiếu tộc trưởng, tự nhiên phải học rất nhiều tri thức, tổng thể Hổ Đầu Linh Phong trong Linh Phong tương đối phổ biến, hắn coi như nghe nhiều nên quen.
Nhưng mà Tử Tinh Linh Phong lại không hiểu nhiều, chỉ biết là đây là một chủng loại Linh Phong trân quý có thể trưởng thành đến nhị giai.
Một bên Công Tôn Huệ nghe được cũng ghé mắt không thôi, che miệng nói: “Triết nhi, ngươi thật sự coi như tổ ong Hổ Đầu Linh Phong mà mua à? Tốn bao nhiêu càn kim?”
“Ta chỉ là tùy tiện đi dạo phiên chợ liền phát hiện tổ ong này, vừa nghĩ tới Ngũ muội muội có tiềm chất Linh Trùng sư, chỉ mua để cho nàng chơi đùa…” Vương Thủ Triết bật cười nói: “Tán dóc một hồi giá cả liền 10 càn kim, trông bộ dạng tán tu kia đá mắt với ta, ha ha.”
“Nào chỉ là đá mắt, các ngươi là mắt mù.” Công Tôn Huệ cũng cười trêu chọc nói: “Tử Tinh Linh Phong bên trong Linh Phong Nhị giai, một khi thực sự thành thục sẽ sản sinh Tử Tinh Linh mật, có công hiệu dưỡng nhan củng cố nguyên thần, là nguyên vật liệu chủ yếu của nhiều loại linh đan Nhị giai. Nếu là có thể sản sinh ra “Mật Tử Tinh Phong Vương”, đó chính là nguyên liệu (linh tài) Tam giai tiêu chuẩn, chính là một trong những linh tài chủ yếu của linh đan Tam giai nổi tiếng “Khải Linh Đan”.”
“Tê.” Vương Thủ Triết hít vào một ngụm khí lạnh: “Khải Linh Đan, đây không phải là linh đan trong truyền thuyết có thể cải thiện tư chất Huyền Vũ hay sao?”
Khải Linh Đan có thể cải thiện tư chất, nghe nói là đan dược được một vị Đan đạo Đại tông sư nào đó chuyên môn nghiên cứu phát minh để cải thiện tư chất tu luyện của nhân loại.
Vị đan đạo đại tông sư kia đã hao phí tâm huyết cả đời để nghiên cứu ra【Khải Linh Đan】, nhưng kết quả vẫn tương đối thất vọng, bởi vì Khải Linh Đan chỉ nâng cao một chút cho người có tư chất Huyền Vũ hạ phẩm.
Hơn nữa cũng chỉ có thể cải thiện một chút tư chất Huyền Vũ, không phải là cải thiện hết sức rõ ràng.
Nhưng kể cả như thế, đối với mạt lưu thế gia cửu phẩm như Bình An Vương thị mà nói, Khải Linh Đan đã là “Thần cấp đan dược” vô cùng cao cấp.
Nhất là với Vương Thủ Triết có tư chất Huyền Vũ đẳng cấp hạ phẩm, tính thực dụng của Khải Linh Đan lại càng mạnh. Ai cũng nói hắn là thiếu niên thiên tài, so với Lung Yên lão tổ năm đó cũng chỉ kém nửa bậc, đảm nhiệm tương lai hy vọng của gia tộc.
Nhưng mà bản thân Vương Thủ Triết hết sức rõ ràng, tư chất của hắn đặt trong phạm vi của Trường Ninh vệ đã xem như không tệ, tương lai rất có hy vọng tăng lên Linh Đài cảnh. Nhưng nếu phóng mắt ra toàn bộ quận Lũng Tả, hắn căn bản không đáng để nhắc tới, điều kiện tổng hợp chỉ vừa vặn thỏa mãn nhu cầu chiêu sinh của Tử Phủ Học Cung, còn người ta có thu nhận hay không thì phải xem khảo thí tiếp sau đó.
Cũng may cho dù đang ở mức hạ phẩm, Vương Thủ Triết vẫn được coi là sự tồn tại đỉnh cao, cách tư chất trung phẩm chỉ kém một chút mà thôi. Nếu có cơ hội được sử dụng【Khải Linh Đan】, không chừng hắn sẽ có thể cố gắng tiến được một bước, đưa mình vào hàng ngũ tư chất trung phẩm, vậy sẽ khác biệt hoàn toàn.
Lung Yên lão tổ Vương Lung Yên, chính là tư chất trung phẩm đường đường chính chính.
Chương 47. “Thiếu Tộc Trưởng” Của Công Tôn Thị (1)
Trong Trường Ninh vệ mấy trăm ngàn nhân khẩu, xác suất xuất hiện tư chất trung phẩm rất thấp. Một khi xuất hiện, ngay cả Tử Phủ Học Cung cũng sẽ hăng hái tranh thủ, vừa vào học cung sẽ lập tức được trọng điểm bồi dưỡng.
Chỉ có điều Khải Linh Đan thuộc về Tam giai linh đan, hơn nữa sản lượng vô cùng thưa thớt. Dù cho là lúc Trụ Hiên lão tổ còn sống, cũng chưa chắc có thể bảo đảm chắc chắn có thể lấy được Khải Linh Đan.
Thấy ánh mắt Vương Thủ Triết âm tình bất định, Vương Lạc Tĩnh ở bên cạnh khéo léo nói: “Tứ ca ca, ta nhất định sẽ cố gắng, tranh thủ chuẩn bị Khải Linh Đan cho ngươi.”
“Lạc Tĩnh, ngươi cũng không nên quá nuông chiều tứ ca ca ngươi.” Công Tôn Huệ cười sờ đầu nàng: “Tử Tinh Linh Phong này có thể nuôi sống thì nuôi, nếu như không nuôi sống được cũng không sao. Chăm chút kén trùng của Tử Tinh Linh Phong thành bầy ong cũng không phải chuyện dễ dàng, thất bại thì coi như tích góp kinh nghiệm, tuyệt đối đừng tạo cho mình áp lực quá lớn.”
“Đại nương nói đúng.” Vương Thủ Triết cũng vội vàng nói: “Lạc Tĩnh à, cái tổ ong này vốn là ta mua cho muội vui đùa một chút, hỏng rồi cũng không có vấn đề gì, góp nhặt kinh nghiệm Linh Trùng sư cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.”
Vương Lạc Tĩnh chỉ mới 12 tuổi, thả trên Địa Cầu thì vẫn là học sinh lớp 6, Vương Thủ Triết sau cũng không muốn gây áp lực quá lớn cho nàng.
“Ngũ thẩm thẩm, tứ ca ca, ta biết rồi.” Vương Lạc Tĩnh khéo léo đáp, sau đó nâng tổ Tử Tinh Linh Phong kia lên, ở một bên từ từ suy nghĩ, ánh mắt của nàng cực kỳ chuyên chú mà si mê, tựa như lấy được món đồ chơi yêu mến nhất.
Vương Thủ Triết lúc này mới nhớ ra, Ngũ muội muội của mình hình như không giống với người bình thường cho lắm, trời sinh đã vô cùng si mê côn trùng. Ngay cả ca ca ruột của nàng Vương Thủ Tín từng nói, lúc hai ba tuổi Lạc Tĩnh có thể ngồi xổm ở trong viện nhìn đàn kiến đến mấy ngày mấy đêm.
Thôi thôi, cứ để nàng tùy tiện giày vò đi.
Vương Thủ Triết và Công Tôn Huệ cũng đều rất thức thời mà ngậm miệng lại, tận khả năng không đi quấy rầy nàng.
Xe ngựa một đường đi theo đường chính, cũng không xóc nảy, nhất là sau khi tiến vào Sơn Dương trấn, đường càng bằng phẳng.
Địa bàn Sơn Dương Công Tôn thị ở khu vực này, kinh doanh đã hơn hai trăm năm, đã sớm thâm căn cố đế. Bởi vì bọn hắn có một ít sản nghiệp đặc thù, yêu cầu tương đối cao đối với đường xá, bởi vậy hàng năm tiền chi tiêu vào đường xá rất nhiều.
Xe ngựa chạy trên mặt đường bằng phẳng cứng rắn, vén màn xe ngựa lên có thể thấy rõ ràng nơi xa có sơn mạch với lưng núi sừng sững.
Đó là dư mạch của Lục Bình sơn, vòng qua mặt ngoài cạnh Bình An trấn, đâm xuyên qua An Giang, sẽ thấy đoạn dư mạch cuối cùng của núi lớn lộ lên cao cao.
Chỉ là đoạn dư mạch này giống như sống lưng dựng lên của cự long, so với địa thế còn lại của dư mạch Lục Bình sơn thì ngược lại nó càng thêm dốc đứng hiểm trở, bởi vậy được xưng là Long Tích sơn.
Phía Tây Bắc của Long Tích Sơn, được xưng là Sơn Âm, mà phía Đông Nam của nó lại được xưng Sơn Dương.
Sơn Dương có Công Tôn thị xưng hùng, còn Sơn Âm thì Liễu thị độc bá một phương.
Đoàn người Vương Thủ Triết sở dĩ thông qua bến đò Trường Ninh, từ đường chính Giang Bắc tiến vào phạm vi Sơn Dương, đó là vì đặc biệt có ý tránh đi dải thủy vực Sơn Ưng Giản, bởi vì đó là địa bàn thuỷ vực của đại thế gia Triệu thị bên ngoài Bình An trấn.
Sau khi đến được địa bàn Sơn Dương không đến hơn nửa canh giờ, đã nghe thấy một hồi tiếng vó ngựa vang lên, mấy tên kỵ sĩ theo đường lớn nhanh chóng tiến lên đón.
Trong đó có một người chính là một trong các gia tướng Vương thị – Vương An. Vương An là sứ giả được điều động đi đến Sơn Dương Công Tôn thị trước để thông báo hành trình.
Đằng trước xe ngựa của Vương Thủ Triết, hai vị gia tướng Vương Vũ và Vương Dũng giục ngựa tiến lên trước, tách rời kỵ sĩ bên đối phương với xe ngựa ra một khoảng cách nhất định.
Đây là trách nhiệm của gia tướng hộ vệ, dù đối phương có là kỵ sĩ trong một nhà.
“Vương Dũng, nhanh chóng bẩm báo gia chủ.” Đám kỵ sĩ Vương An ngừng lại, riêng hắn tự mình tung người xuống ngựa, lớn tiếng nói: “Thiếu tộc trưởng Công Tôn thị đích thân đến nghênh đón gia chủ cùng Công Tôn đại nương tử.”
Âm thanh rất lớn, Vương Thủ Triết trong xe ngựa cũng nghe được.
“Là ca ca.” Công Tôn Huệ luôn giữ phong phạm đại gia đoan trang hiền thục, bỗng dưng lộ ra vẻ vui mừng như tiểu nữ hài. Có điều nàng vừa nghĩ tới trên xe ngựa còn có hai tiểu bối Vương Thủ Triết và Vương Lạc Tĩnh, nên lại vội vàng bày ra phong phạm trưởng bối, nghiêm mặt nói: “Triết nhi, Lạc Tĩnh. Dựa theo lễ tiết, chúng ta nên xuống xe gặp mặt đại cữu.”
Vương Thủ Triết cực kỳ hiếm khi nhìn thấy đại nương có tư thái tiểu nữ hài, không khỏi mỉm cười trong lòng, hắn lúc này mới ý thức được mặc dù bình thường Đại nương nghiêm túc đoan trang, nhưng tính ra lúc gả cho Vương Định Nhạc tái giá nàng mới chỉ mười chín tuổi, lúc hai mươi hai tuổi sinh hạ Lạc Miểu muội muội, cho tới nay cũng mới chỉ 8 năm, bởi vậy số tuổi thực tế của nàng mới ba mươi.
Chương 48. “Thiếu Tộc Trưởng” Của Công Tôn Thị (2)
Nếu như là người trên mấy thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu ở Địa Cầu, nữ nhân ba mươi tuổi còn chưa kết hôn có rất nhiều, hơn nữa bình thường cũng là tự xưng là nữ hài.
Không nói mấy lời nhảm nữa.
Hai người theo Công Tôn Huệ xuống xe ngựa, mà lúc này Thiếu tộc trưởng Công Tôn thị cũng dẫn hai tên gia tướng tiến lên đón.
Công Tôn Thương, trưởng tử hiện tại Công Tôn thị. Hắn mặt trắng không râu, tướng mạo khá oai hùng, một thân trang phục càng lộ vẻ tuấn lãng kiên cường, nhưng mà Vương Thủ Triết lại biết vị “đại thúc” Thiếu tộc trưởng này đã ba mươi tám tuổi, tu vi còn đạt đến Luyện Khí cảnh tầng 8 đỉnh phong.
“Tiểu muội.” Công Tôn Thương bước nhanh về phía trước, cười ha hả nói: “Ngươi thật vất vả về nhà ngoại một chuyến, mà không nói trước thông báo cho đại ca, để đại ca ra bên ngoài Sơn Dương đón ngươi.”
Công Tôn Huệ là người nhỏ tuổi nhất trong mấy thân huynh đệ tỷ muội, bởi vậy trong nhà được sủng ái nhất, Công Tôn Thương cũng yêu thương tiểu muội Công Tôn Huệ vô cùng.
“Ca ca.” Công Tôn Huệ cẩn thận thi lễ, dáng vẻ đoan trang nói: “Tiểu muội trở về thăm cha và ca ca là bổn phận phải làm, há có thể làm phiền ca ca đích thân đến nghênh đón? Triết nhi, còn không mau chào đại cữu.”
Nàng ngầm nháy mắt ra hiệu với Vương Thủ Triết.
Vương Thủ Triết hiểu ý, lúc này chắp tay hành lễ nói: “Thủ Triết gặp qua đại cữu. ”
Công Tôn Thương trừng tròng mắt, xem xét Vương Thủ Triết một hồi khá lâu, mới cho ra một câu: “Thủ Triết đã cao lớn hơn không ít, quả nhiên là nhân tài oai hùng, hơn cha ngươi rất nhiều.”
Hắn mặc dù là đại ca của Công Tôn Huệ, nhưng mà ấn tượng đối với phụ thân Vương Thủ Triết cũng không tốt, thậm chí có hơi chút căm thù.
Nguyên nhân gây ra đương nhiên là hắn rất thương yêu tiểu muội, vậy mà lại phải gả cho một lão nam nhân lớn tuổi hơn cả hắn để tái giá, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Sau đó, do tính cách bất đồng có vài lần thù ghét với Vương Định Nhạc, thế là dứt khoát từ đó chưa từng bước vào cửa Vương thị.
Lần này Vương Định Nhạc chết, hắn thân là anh vợ cũng không tới cửa, mà là phái trưởng lão gia tộc và mấy vị tộc nhân trực hệ đi hỗ trợ.
Nghe lời này, mặt Vương Thủ Triết tối sầm. Mặc dù hắn là người xuyên việt, nhưng mà trí nhớ của đời trước đã hòa làm một thể với hắn, hắn đồng thời cũng là Vương Thủ Triết.
Ngôn từ của Công Tôn Thương không phù hợp như thế, hắn há nào có thể không phản ứng?
“Ca ca, ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ.” Sắc mặt Công Tôn Huệ buồn bực, tức giận nói: “Xin lỗi! Bằng không ta lập tức liền quay trở về Vương thị.”
“Ách! Được rồi, là ca ca sai.”
Công Tôn Thương vội vàng cười khan nói xin lỗi, sau đó chắp tay với Vương Thủ Triết nói: “Đại cữu cũng xin lỗi ngươi, hy vọng ngươi đừng thấy lạ. Ta với cha ngươi chỉ là tính cách không hợp nhau, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, bất luận là thiên phú hay thành tựu thì cha ngươi đều vượt xa ta.”
Lời này của hắn không điêu, Vương Định Nhạc bốn mươi tuổi đã đạt đến Luyện Khí cảnh tầng 9 đỉnh phong, đã có tư cách nhìn lên Linh Đài cảnh.
Mà Công Tôn Thương muốn đạt đến tầng này, còn lâu lắm.
Dù là Công Tôn Thương đã ba mươi tám tuổi, nhưng mà Thiếu tộc trưởng đến cùng chỉ là Thiếu tộc trưởng, hỉ nộ đều lưu trên mặt.
Nhưng mà tính cách này ngược lại là ngay thẳng, không phải là một người khó đối phó. Đây là đánh giá âm thầm của Vương Thủ Triết đối với Công Tôn Thương…
Những sự đánh giá này, Vương Thủ Triết sẽ không tùy ý để lộ ngoài mặt. Hắn đã trải nghiệm qua công việc trên Địa Cầu, về nhân tình mặc dù không tính là lão luyện nhưng cũng coi như có kinh nghiệm.
“Đại cữu nói quá lời rồi.” Vương Thủ Triết không than không giận nói: “Người với người ở chung là phải xem duyên phận, Đại nương đối đãi ta như thân sinh, ân đồng tái tạo*. Đừng bảo đại cữu nói hai câu chê cười, dù là đánh ta mắng ta, Thủ Triết cũng sẽ không mảy may có lời oán giận.”
*thể hiện lòng biết ơn rất nhiều, tựa như đã cứu một sinh mạng.
Lời này cũng là cây kim trong bọc, ý tứ với Công Tôn Thương là, ta kính trọng ngươi là bởi vì Đại nương tốt với ta. Nếu không thì dựa vào bản thân Công Tôn Thương ngươi, chỉ sợ ta sẽ không nảy sinh nổi sự kính trọng nào.
“Đúng đúng. Tiểu muội này của ta từ nhỏ đã thông minh hiền lành, tâm địa thiện lương.” Công Tôn Thương gật đầu không thôi, thuận miệng tán dương Công Tôn Huệ.
Vương Thủ Triết không còn gì để nói, khó trách Công Tôn lão tộc trưởng tuổi đã cao mà vẫn chưa thoái vị, thì ra là do vị Thiếu tộc trưởng này “rèn luyện” chưa đủ. Khó trách hắn sẽ nhìn không vừa mắt “vong phụ” Vương Định Nhạc.
Công Tôn Huệ bên cạnh nghe thấy liền lập tức đỡ trán, gương mặt nóng lên vì xấu hổ. Đại ca nhà mình các mặt đều rất tốt, chỉ có điều khuyết thiếu rèn luyện cảm xúc. Nếu như nàng không đủ tốt bụng, chẳng nhẽ sẽ thành có ý đồ nhắm vào tiểu đích tử không thân sinh? Vậy thì nàng sẽ thành người ác độc vô đạo đức mất…
Nàng vội vàng bồi thêm một câu: “Triết nhi là đích tử của ta, ta chăm sóc nuôi dưỡng hắn là bổn phận vốn có. Đúng rồi ca ca, sức khỏe phụ thân có tốt không?”
Chương 49. Con Cái Theo Mẹ (1)
Cùng lúc này, Công Tôn Huệ cảm thấy cảm khái không thôi, trước đó còn chưa cảm thấy gì, nhưng theo biểu hiện của Triết nhi sau khi lên chức tộc trưởng, lại nhìn đại ca nhà mình, liền cảm thấy chênh lệch có hơi lớn. Trong mơ hồ, nàng bắt đầu lo lắng thay cho Công Tôn thị. Ca ca nhà mình, thật đúng là nuôi tốn cơm ba mươi tám năm.
“Sức khỏe phụ thân cũng không tệ.” Công Tôn Thương cũng biết mình đã lỡ lời, cười khan hai tiếng rồi nghiêm mặt nói: “Chỉ là dạo gần đây tâm tình không tốt nên ăn uống không vào, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm về tiểu muội. Nếu không sẽ không có chuyện vừa nghe thấy ngươi về nhà ngoại, đã lập tức thúc giục ta đến đây đón ngươi.”
“Đại nương, bên ngoài gió lớn, trở về xe ngựa rồi mau chóng lên đường thì tốt hơn.” Vương Thủ Triết chắp tay nói: “Chắc hẳn ngoại tổ phụ đã nóng lòng lắm rồi, ta và đại cữu cùng nhau cưỡi ngựa đi.”
Tuấn mã màu đen Vương Thủ Triết cưỡi lúc trước vẫn luôn để gia tướng dắt đi, bây giờ lại có tác dụng.
“Ừ, vậy Triết nhi tâm sự với đại cữu đi.” Công Tôn Huệ thầm nháy mắt, nói xong liền dắt Vương Lạc Tĩnh trở về xe ngựa.
Vương Thủ Triết đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Công Tôn Huệ, bây giờ Vương thị suy yếu, căn bản toàn bộ đều nhờ uy áp của một mình Lung Yên lão tổ chèo chống cho. Nếu có thể nhờ vào đó tăng cường quan hệ với Công Tôn thị, vậy sẽ vô cùng có lợi đối với Vương thị.
Thế là Vương Thủ Triết cưỡi lên tuấn mã màu đen, cùng Công Tôn Thương đi trước đoàn người, tán gẫu câu được câu không. Thái độ của hắn với Công Tôn Thương cũng là từ mặt mũi của Công Tôn Huệ, đồng thời cũng sẽ không có chuyện đánh mất nguyên tắc và giới hạn làm mất lòng.
Trong bất kể thế giới nào, thông gia cũng tốt, minh hữu cũng được, các mối quan hệ đều sẽ được xây dựng dựa trên cơ sở lợi ích chung và thực lực ngang nhau. Cường giả sẽ không vì ngươi khúm núm, nịnh nọt lấy lòng mà cho ngươi nửa điểm tôn trọng.
Công Tôn Thương ngược lại đang nhìn Vương Thủ Triết, phát hiện “cháu trai cả tiện nghi” dù là cách ăn nói hay khí độ, đều vượt xa người đồng lứa, hơn nữa tuổi còn trẻ mà tu vi đã sắp đạt đến Luyện Khí cảnh cao giai, tiềm lực tương lai không thể định được.
Trẻ tuổi tuấn kiệt như vậy, lật khắp toàn bộ Sơn Dương Công Tôn thị, vậy mà không tìm ra được ai có thể so sánh.
Nhất là con của Công Tôn Thương – Công Tôn Diễm chỉ nhỏ hơn 1 tuổi so với Vương Thủ Triết, bình thường trông tiểu tử kia cũng khá. Nhưng vừa so, Công Tôn Thương lập tức có chút buồn bực, trong vô thức không khỏi gần gũi hơn với Vương Thủ Triết: “Thủ Triết, hiếm thấy ngươi mới tới một lần Sơn Dương. Lần này cứ ở thêm mấy ngày, ta bảo biểu đệ Tiểu Diễm của ngươi cùng ngươi lên núi đi săn.”
“Đa tạ ý tốt của đại cửu.” Vương Thủ Triết chắp tay nói: “Chỉ là sự vụ trong tộc bận rộn, Thủ Triết thân là tộc trưởng, tiếp kiến ngoại tổ phụ xong là phải rời đi trước.”
Công Tôn Thương nghe vậy lòng càng trì trệ, càng thêm buồn bực. Đúng nhỉ, cháu trai tiện nghi này mới mười tám tuổi đã lên làm tộc trưởng. Hắn đều đã ba mươi tám, vẫn chỉ là Thiếu tộc trưởng. Hơn nữa đến bây giờ, lão tộc trưởng cũng chưa có mảy may ý tứ thoái vị.
Một đường trở về, trong lòng Công Tôn Thương đều là buồn bực, không nói được mấy lời.
Chủ trạch của Sơn Dương Công Tôn thị xây dựng dựa vào Long Tích sơn, địa thế dốc đứng dễ thủ khó công, bên ngoài chủ trạch lại có cứng rắn tường vây tháp bắn cao vút, lộ ra khí thế vô cùng sâm nghiêm.
Lần này Vương Thủ Triết lấy thân phận đích tử hộ tống Công Tôn Huệ mà tới, cũng không phải là lấy thân phận tộc trưởng đến đây nói chuyện hai nhà, bởi vậy sau khi làm lễ nghi đơn giản, liền được mời vào sảnh chính của tiền đường.
Ở sảnh chính trong tiền đường, tộc trưởng Công Tôn thị đương thời – Công Tôn Mặc và chính thê Công Tôn Trần thị ngồi ngay ngắn trên chủ vị, bọn họ đều mặc chính trang, thể hiện sự xem trọng đối với đoàn Công Tôn Huệ và Vương Thủ Triết.
“Nữ nhi bất hiếu bái kiến cha, mẫu thân.” Công Tôn Huệ tiến lên bái kiến, nước mắt lăn trên gương mặt.
“Huệ nhi.” Công Tôn Trần thị tiến lên đỡ nữ nhi dậy, kích động dò xét trên dưới: “Ngươi đứa nhỏ này, đã 3 năm rồi không về nhà ngoại, ở Vương gia có mạnh khỏe không?”
“Mẫu thân, Vương gia đối đãi nữ nhi vô cùng tốt, chỉ là, chỉ là Định Nhạc hắn…” Vừa nhắc tới chuyện này, Công Tôn Huệ lại rơi lệ không thôi, có chút thương tâm.
“Ai tiểu tử thối Định Nhạc kia, thật không nên, không nên tùy tiện đi mạo hiểm, không thể cứ thế chăm sóc thật tốt cho cuộc sống của ngươi sao?” Trên khuôn mặt già nua của Trần thị vừa ảo não vừa thương tâm: “Thực sự là khổ cho con cái nhà chúng ta.”
“Được rồi, lão thái bà không hiểu thì đừng tùy tiện nói bậy.” Công Tôn Mặc nghiêm túc trầm giọng nói: “Huyền Vũ giả chúng ta vốn nên dũng cảm hướng đến điều tốt hơn, Định Nhạc thân là tộc trưởng, tất nhiên có lý do không đi không được, hắn chỉ là không đủ may mắn mà thôi.”
“Ta không hiểu? Đều không phải tại lão đầu tồi tệ nhà ngươi sao.” Công Tôn Trần thị kích động khẽ oán giận nói: “Nói cái gì mà thiên phú tài hoa của tiểu tử Vương Định Nhạc kia đều xuất chúng, tương lai tất thành Linh Đài, lại còn nhận lời gả nữ nhi bảo bối cho hắn tái giá! Ngươi…”
Chương 50. Con Cái Theo Mẹ (2)
Nói đến đây, nàng tựa hồ mới nhớ tới Vương Thủ Triết vẫn còn đang ở đây, lúc này mới ngừng miệng, nở nụ cười hòa ái hiền lành với Vương Thủ Triết: “Thủ Triết à, ngoại tổ mẫu chỉ là đang thương tâm cho Định Nhạc qua đời, cảm xúc có chút kích động. A nha, tiểu tử ngươi 3 năm không gặp vậy mà dáng dấp đã oai hùng tuấn khí như thế, mau tới đây cho ngoại tổ mẫu ngắm một chút.”
Vương Thủ Triết không khỏi mỉm cười, giờ hắn đã hiểu câu châm ngôn con cái theo mẹ, khuyết điểm không giữ mồm giữ miệng của đại cữu Công Tôn Thương hơn phân nửa là học từ Trần thị lão thái thái.
Hắn cũng sẽ không tính toán với một lão thái, lúc này hắn liền bước lên trước chắp tay nói: “Thủ Triết bái kiến ngoại tổ mẫu.”
“Không tệ không tệ, đứa nhỏ này trông đúng là nhân tài.” Công Tôn Trần thị lôi kéo Vương Thủ Triết, càng nhìn càng vui vẻ, không khỏi ân cần bảo: “Thủ Triết, ngươi có hôn ước nào chưa? Khuê nữ của Sơn Dương Công Tôn thị chúng ta người nào cũng xinh đẹp, có muốn…”
Công Tôn Huệ đen mặt, vội vàng tiến lên ngăn cản: “Mẫu thân, Thủ Triết là đích tử của ta, không thể lấy nữ nhân trong đích mạch Công Tôn thị.”
Huyền Vũ thế gia muốn thông hôn lẫn nhau, thường cần phải ngược dòng tìm hiểu đến đời thứ tư không phải cùng là một người mới cưới, ngẫu nhiên trong tình huống đặc biệt thì có thể phá lệ.
Công Tôn Huệ là mẹ cả của Vương Thủ Triết, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng mà cũng phải chiếu truyền thống và quy củ, nhất là trường hợp thông hôn trong cùng một đời.
“Đích nữ không được, vậy trực mạch có mấy cô nương…”
Công Tôn Trần thị còn chưa nói xong, Công Tôn Mặc lại nhịn không được gầm lên: “Lão thái bà ngươi hồ đồ rồi, Thủ Triết là con trai trưởng của Vương thị, lại đường đường là tộc trưởng, tại sao có thể cưới nữ tử trực mạch được!”
“Lão già ngươi mới hồ đồ, nếu Công Tôn thị đã không tìm được người phù hợp, vậy thì cưới cô nương Trần thị cũng được.” Công Tôn Trần thị nói: “Cô nương Đông Cảng Trần thị chúng ta, cũng nổi danh vừa xinh đẹp lại thông minh.”
“Mẫu thân, Đông Cảng Trần thị cũng không có cô nương phù hợp với Thủ Triết.” Công Tôn Huệ bất đắc dĩ giảng giải: “Cả Lạc Y từ mấy năm trước đã được phối hôn cho Thiếu tộc trưởng Trần thị, định năm nay sẽ gả, nhưng mà Định Nhạc vừa mới qua đời, cần giữ đạo hiếu sau một năm mới có thể đại hôn.”
“A, chính là tằng điệt tôn Trần Phương Kiệt của ta sao?” Công Tôn Trần thị lập tức mặt mày hớn hở: “Ta đã gặp đứa bé Phương Kiệt kia, cá tính ổn định, rất có tài hoa, ánh mắt của Vương thị vẫn thật tốt. Chỉ là đáng tiếc cho Thủ Triết… Ta suy nghĩ lại một chút…” Bối phận của nàng ở Trần thị trái lại rất lớn.
“Mẫu thân, người đừng nghĩ loạn nữa.” Công Tôn Huệ vội vàng ngăn cản nàng bấm nhầm uyên ương: “Việc hôn nhân của Thủ Triết đã định, chính là đích nữ của Sơn Âm Liễu thị.”
Sơn Âm Liễu thị?
Sắc mặt Trần thị lập tức thay đổi.
“Sơn Âm Liễu thị có cái gì tốt?” Trần thị nói thầm không thôi: “Cả đám đều mắt cao hơn đầu, âm mưu quỷ kế không ngừng. Nghe ta nói…”
Sơn Âm Liễu thị và Sơn Dương Công Tôn thị chỉ cách nhau một Long Tích sơn, mà tài nguyên trong núi phong phú còn có khoáng sản, hai nhà bình thường có khá nhiều va chạm, quan hệ tự nhiên không thể nói là hoà thuận.
“Đủ rồi! Lão thái ngươi, Vương thị và Liễu thị thông gia, ngươi há có thể tùy tiện nghị luận?” Công Tôn Mặc cũng không ngồi yên nữa, vội vàng đứng dậy quát: “Công Tôn Thương, dìu mẫu thân ngươi về nghỉ đi, ta và Thủ Triết còn có ít lời muốn nói.”
Công Tôn Thương vội vàng đỡ lão thái thái ra ngoài, Công Tôn Huệ cũng nói: “Triết nhi, ngươi trò chuyện với ngoại tổ phụ đi, ta đi trước nói chuyện với mẫu thân một chút.”
Mục đích dẫn đường hôm nay của Công Tôn Huệ đã đạt được, với thân phận nàng không thích hợp tham dự cuộc trò chuyện của Công Tôn Mặc và Vương Thủ Triết, nên tiếp đó nàng liền dắt tay Vương Lạc Tĩnh cùng nhau rời đi.
Sau khi họ đi, Vương Thủ Triết mới chắp tay hành lễ với Công Tôn Mặc: “Thủ Triết bái kiến ngoại tổ phụ.”
“Triết nhi không cần đa lễ, đến, nếm thử linh trà ngoại tổ phụ tự tay trồng.” Công Tôn Mặc đã sớm chuẩn bị cho việc Vương Thủ Triết đến, lúc này liền sai người dâng lên linh trà linh quả.
Linh trà linh quả tại Huyền Vũ thế gia cũng là xa xỉ phẩm, phải có linh điền mới có thể trồng trọt, mà linh điền lại là tài nguyên mang tính chất chiến lược quan trọng của mỗi gia tộc. Công Tôn Mặc cũng chỉ trồng vài mẫu linh điền linh trà linh quả, chuyên môn dùng để chiêu đãi khách quý.
Còn về Bình An Vương thị, trước mắt chỉ còn lại những linh điền nuôi trồng bạch ngọc linh mễ, còn không đủ cho tộc nhân dùng, đương nhiên sẽ không cho ra linh trà linh quả có hiệu quả và lợi ích kinh tế tương đối kém.
“Đa tạ ngoại tổ phụ.” Được hưởng dụng linh trà và linh quả, Vương Thủ Triết đương nhiên sẽ không khách khí, cho nên bắt đầu ngồi xuống thưởng thức.
Trong chén trà linh ngọc điêu khắc, màu trà hồng nhuận, mùi hương khẽ bay vào mũi, hít một hơi khiến tâm người thanh thản. Nhấp một ngụm, vị đắng nhẹ tràn ngập chân răng, nhưng mà nháy mắt sau đó sự thanh mát xung lên trán, để cho Vương Thủ Triết chợt cảm thấy thần thanh khí sảng, chút cảm xúc phiền muộn được quét sạch sành sanh.
“Trà ngon.” Vương Thủ Triết nhịn không được khen một câu: “Linh trà này hương thơm thuần hậu, dư vị kéo dài. Còn trợ giúp tĩnh khí ngưng thần, tẩy tạp niệm trong lòng.”