[Dịch] Bắc Âm Đại Thánh
Tập 2: Giết Chóc (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11: Giết Chóc
Trong lúc đó không tránh khỏi xảy ra một số mâu thuẫn, may mà Hoàng Kim Phúc và giám đốc Quách đều là người có uy tín, yêu cầu những người có nhiều thức ăn chia sẻ cho những người khác.
Tiếp theo là vấn đề vũ khí.
Trong rừng không thiếu gì gậy gộc, nhưng gỗ dù sao cũng không cứng bằng kim loại.
Có người đã tháo dỡ xe hơi, lấy những bộ phận ở gầm xe làm vũ khí, có người thì cõng theo cửa xe làm lá chắn, coi như cũng tăng thêm phần nào cảm giác an toàn.
Chu Giáp cầm thử gầm xe, thấy không thuận tay, nên quyết định tiếp tục dùng cái chảo của mình.
Nghỉ ngơi một lát, khi ánh bình minh le lói, đoàn người mệt mỏi, hoang mang về tương lai lại chậm rãi lên đường.
Cũng không phải là không có tin tức tốt.
Đã vài tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng những người bị thương bởi xác chết biến dị đều không có dấu hiệu biến đổi, ngược lại vết thương trên người họ đã bắt đầu đóng vảy, lành lại.
Có vẻ như sẽ không xảy ra tình huống giống như trong phim.
Cũng coi như là trong cái rủi có cái may.
…
Rừng cây rậm rạp, cành lá sum suê.
Mặc dù là ban ngày, lại có ba mặt trời cùng lúc xuất hiện trên bầu trời, nhưng trong rừng vẫn rất âm u, chỉ có một ít ánh sáng xuyên qua kẽ lá, mang đến chút ít tia sáng le lói.
Sáu người đang di chuyển trong rừng.
Tay cầm cửa xe, gậy gộc, dao phay, chảo rán, khó khăn tiến về phía trước.
Để đảm bảo an toàn, đoàn người được chia thành một nhóm nhỏ làm nhiệm vụ bảo vệ, phụ trách mở đường ở phía trước, đồng thời thăm dò tình hình, hai nhóm thay phiên nhau làm nhiệm vụ.
Đây là ý kiến của giám đốc Quách, ông ta cũng tự mình cầm dao phay đi cùng với nhóm bảo vệ.
Bên cạnh ông ta là hai nhân viên ngân hàng mới.
Tiểu Tôn có dáng người cao gầy, xuất thân từ nông thôn, giỏi leo trèo, trên cổ đeo một chiếc ống nhòm, vũ khí là một cây gậy sắt to tướng.
Tiểu Lý tay cầm tấm chắn bằng thép lấy từ gầm xe, vẻ mặt nghiêm nghị.
Y cũng đã giết được một con quái vật đầu sói, đánh gục hai cái xác, có chút thực lực.
Ngoài ba người họ ra, còn có Chu Giáp, Trình Kỳ và một người đàn ông trung niên họ Tiền.
Những người còn lại tuy không giết được quái vật đầu sói, nhưng cũng từng đánh gục xác sống, sức lực đều được tăng lên ít nhiều, nếu gặp phải bất trắc thì cũng có thể dễ ứng phó hơn một chút.
“Chậc…”
Bước chân của Trình Kỳ khựng lại, cúi đầu xuống, vẻ mặt trở nên vô cùng kỳ quặc, vừa tức giận vừa ghê tởm:
“Chết tiệt! Phân!”
Chu Giáp ngoái đầu nhìn, khóe miệng không khỏi giật giật.
Một bãi thật lớn!
Cả chiếc giày của Trình Kỳ đều bị lún vào, thậm chí còn dính cả lên ống quần.
Mùi thật kinh khủng!
“Phân gì thế này?” Người đàn ông họ Tiền đảo mắt, vẻ mặt tò mò:
“Màu xanh lá cây, hiếm thấy thật đấy.”
“Đi mau đi, đi mau đi.” Giám đốc Quách bịt mũi, vội vàng xua tay:
“Tiểu Trình, cà đại xuống đất mấy cái rồi đi tiếp đi, ở nơi này những chuyện như vậy là khó tránh khỏi, chúng ta mau đi thôi.”
“Vâng, vâng.”
Trình Kỳ cố chịu cảm giác ghê tởm, ra sức cọ xát đế giày xuống đất, nếu không phải vì không có giày để thay, thì sợ là y đã vứt luôn đôi giày này rồi.
Đi thêm một đoạn nữa.
“Dừng lại!”
Chu Giáp đột ngột dừng bước, vẻ mặt nghiêm trọng:
“Có động tĩnh!”
Mọi người dừng lại, theo bản năng vểnh tai lắng nghe.
“Soạt soạt…”
Giữa tiếng lá cây xào xạc trong gió, mơ hồ xen lẫn tiếng động lạ.
Âm thanh ngày càng gần.
“Xoẹt!”
Có ba bóng đen đột nhiên lao ra từ bụi cây cao ngang người phía trước, sau khi tiếp đất, nhìn thấy sáu người họ, chúng cũng hơi sững người.
“Quái vật đầu sói!” Nhìn thấy lũ quái vật xuất hiện, Tiểu Lý không những không sợ hãi, ngược lại còn mừng rỡ, hét lớn một tiếng, cầm tấm chắn bằng thép xông lên.
“Cẩn thận!”
Chu Giáp lên tiếng nhắc nhở, vội vàng cầm tấm cửa xe đuổi theo.
Bốn người còn lại nhìn nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương, nhưng càng nhiều hơn là một loại cuồng nhiệt khó hiểu.
Giết quái vật có thể gia tăng sức mạnh, đây đã không còn là bí mật nữa.
Sức mạnh đáng sợ của Hàn Vĩnh Quý càng khiến người ta hâm mộ.
Có ba con quái vật, nhưng bên này lại có đến sáu người, trong đó còn có “cao thủ” như Chu Giáp và Tiểu Lý, hoàn toàn không có lý do gì phải sợ.
“Lên!”
Người đàn ông họ Tiền hét lớn một tiếng, bốn người cùng xông lên.
“Gào!”
Nhìn thấy sáu người lao đến, lũ quái vật đầu sói không hề tỏ ra nao núng, gầm lên một tiếng rồi chủ động lao tới nghênh chiến.
Tiên phong là Tiểu Lý, y đã va chạm trực diện với một con quái vật đầu sói.
“Rầm!”
Sức lực của người và quái vật không chênh lệch nhiều, cả hai cùng lùi lại phía sau.
Tuy nhiên, tấm chắn bằng thép trong tay Tiểu Lý không phải là đồ bỏ đi, cú va chạm hồi này đã đánh trúng cổ của con quái vật đầu sói, khiến nó ngã gục tại chỗ.
Cùng lúc đó, hai con quái vật đầu sói còn lại cũng lao tới.
“Hừ!”
Chu Giáp khẽ hừ một tiếng, dùng tấm cửa xe chặn trước mặt Tiểu Lý, đồng thời dồn sức đẩy về phía trước.
“Ầm!”
Hai con quái vật đầu sói vậy mà không địch lại sức lực của một mình Chu Giáp, bị hắn đẩy lùi về phía sau, thậm chí có một con còn bị mất thăng bằng, ngã dúi dụi trên nền đất đầy lá khô.
Nhìn thấy cảnh tượng này, bốn người phía sau càng thêm phấn khích.
“Giết!”
“Giết chết chúng!”
Trình Kỳ tay cầm gậy sắt, nhắm vào bụng một con quái vật đầu sói đang nằm trên mặt đất rồi quất mạnh một cái, chỉ một gậy đã khiến con quái vật cuộn tròn người lại, kêu la thảm thiết.
Ba người còn lại cũng xông lên, vây đánh lũ quái vật.
Tiểu Lý thấy vậy liền sốt ruột, mặc kệ hơi thở còn chưa ổn định đã vội vàng lao đến, cướp lấy một con quái vật đầu sói, dùng tấm chắn bằng thép đánh tới tấp.
Còn Chu Giáp, do cú va chạm vừa rồi nên đã bị đẩy lùi về phía sau mấy bước, nhất thời không chen chân vào được.
Chương 12: Không Ổn
“Tiểu Lý, Tiểu Lý, con này nhường cho tôi đi.” Dù gì thì giám đốc Quách cũng đã lớn tuổi, lại thiếu rèn luyện, nên không giành được con quái vật nào, lo lắng đến toát mồ hôi.
Ông ta biết rõ, ở nơi này, sức mạnh càng lớn thì càng dễ sống sót, tiền tài địa vị lúc trước đều trở nên vô dụng.
Nghe vậy, động tác của Tiểu Lý khựng lại, ánh mắt lóe lên, sau đó không nói gì, tiếp tục ra tay.
“Rầm!”
“Phập…”
Tiếng động trầm đục vang lên liên hồi, ba con quái vật đầu sói lần lượt tắt thở.
“Haha…”
“Sướng thật!”
“Quả nhiên, giết quái vật đầu sói thu được nhiều thứ hơn so với giết xác sống.”
Cuối cùng, Tiểu Lý, người đàn ông họ Tiền và Trình Kỳ mỗi người “thu hoạch” được một con quái vật đầu sói, sau khi cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể, trên mặt ai nấy đều tràn đầy phấn khích.
Tiểu Tôn và giám đốc Quách thì lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Đặc biệt là giám đốc Quách, sắc mặt ông ta thay đổi liên tục, vô cùng khó coi.
Chu Giáp đứng phía sau mấp máy môi, khẽ thở dài, nhìn ba con quái vật đầu sói đều đã bị người khác “xử lý”, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.
Nếu…
Thôi bỏ đi!
Lắc đầu, Chu Giáp vừa định lên tiếng thì sắc mặt đột nhiên thay đổi:
“Cẩn thận, lại có thứ gì đó đang đến!”
“Ồ?”
Lần này, sau khi nghe vậy, mọi người đều không hề hoảng sợ, ngược lại còn lộ vẻ vui mừng, thậm chí còn có chút nôn nóng nhìn về phía bụi cây.
“Soạt soạt…”
Những âm thanh kỳ lạ chậm rãi tiến lại gần.
Một đôi tay to lớn đầy lông lá thò ra từ trong bóng tối, tách bụi cây đầy gai nhọn, xuất hiện trong tầm mắt của sáu người.
Quái vật đầu sói!
Tuy nhiên, con quái vật này hoàn toàn khác biệt so với những con quái vật đầu sói trước đó.
Con này cao ít nhất cũng phải hơn hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, giống như một con gấu đứng thẳng người lên.
Quan trọng hơn là…
Nó mặc giáp!
Cầm rìu!
Hai mắt có thần!
Nó mặt một bộ giáp sắt màu xám xịt, tuy chỉ che chắn được một phần nhỏ cơ thể, tạo hình đơn giản, nhưng cũng đủ nói lên tất cả.
Lũ quái vật đầu sói này…
Biết luyện kim!
“Grào…”
Con quái vật đầu sói cao hai mét hít vào một hơi, hai mắt chậm rãi lướt qua xác đồng loại trên mặt đất, cuối cùng dừng lại ở sáu người Chu GIáp.
Nó tiến lên một bước, chậm rãi giơ chiếc rìu cao ngang người lên.
Lưỡi rìu to bằng cả cái thau, sắc bén, ánh lên hàn quang lạnh lẽo, chỉ cần nhìn vào cũng khiến người ta lạnh sống lưng.
“Đừng sợ!” Khóe miệng Tiểu Lý giật giật: “Nó chỉ có một mình, chúng ta có sáu người, sáu đánh một, không cần phải sợ!”
“Đúng vậy.”
“Chúng ta cùng lên!”
Mọi người đều gật đầu, siết chặt vũ khí trong tay, nhưng con quái vật này rõ ràng không dễ đối phó, nên không ai dám manh động ra tay trước.
Chu Giáp cũng nắm chặt tay nắm cửa xe, cẩn thận áp sát.
“Gừ…”
Nhìn thấy hành động của mọi người, con quái vật đầu sói mặc giáp, tay cầm rìu khẽ nhếch mép, dường như có chút khinh thường, sau đó khẽ vung tay.
“Không ổn!” Sắc mặt Chu Giáp biến đổi.
“Xoạt!”
Bốn bóng đen từ trong bụi cây lao ra, vượt qua con quái vật mặc giáp, lao thẳng về phía sáu người họ.
“Cẩn thận!” Chu Giáp hét lớn, đồng thời dùng sức cánh tay vung tấm cửa xe lên như một tấm khiên, đập mạnh vào một bóng đen.
“Vút!”
Dưới sức mạnh này, tấm cửa xe nhấc lên tiếng xé gió va chạm với bóng đen.
“Rầm!”
Tiếng động nặng nề vang lên, một con quái vật đầu sói bị đập ngã xuống đất.
Sau khi giết chết hai con quái vật đầu sói và vài cái xác biến dị, sức lực của Chu Giáp gần như gấp đôi so với những con quái vật đầu sói bình thường.
Nhưng khác với việc anh dễ dàng đối phó, những người khác không có sức mạnh như hắn, ngay cả Tiểu Lý cũng kém hơn một chút. Hơn nữa, lũ quái vật đầu sói xuất hiện bất ngờ, lại còn phải đề phòng con quái vật kỳ lạ kia, nên nhất thời trở nên hỗn loạn.
“Xoạt!”
Trong nháy mắt, con quái vật đầu sói mặc giáp đột nhiên biến mất.
“Cẩn thận!”
Đồng tử Chu Giáp co rút lại, vội vàng hét lớn.
Con quái vật mặc giáp di chuyển với tốc độ kinh người, bất ngờ xuất hiện bên cạnh người đàn ông họ Tiền, chiếc rìu to lớn trong tay vung lên, lưỡi rìu sắc bén xẹt qua một đường cong lạnh lẽo, bổ xuống.
“Xoẹt…”
Người đàn ông họ Tiền cố gắng dùng gậy đỡ đòn, nhưng cây gậy đã bị chém đứt làm đôi, lưỡi rìu không hề dừng lại, tiếp tục chém xuống người ông ta.
“Phụt!”
Lưỡi rìu lướt qua cổ, xẻ dọc bụng, chém đôi cơ thể người đàn ông họ Tiền.
Nửa người trên trượt xuống đất, nội tạng trộn lẫn với máu tươi, thức ăn chưa tiêu hóa, từ trong khoang bụng bị xẻ toạc chảy ra ngoài.
Mùi máu tanh nồng nặc, lan tỏa khắp nơi.
“A!”
Cảnh tượng trước mắt khiến năm người còn lại lạnh sống lưng, giám đốc Quách theo bản năng lùi lại một bước, ánh mắt đảo liên hồi.
Sau khi chém chết người đàn ông họ Tiền, con quái vật mặc giáp không hề dừng lại, nó bước tới, vung rìu về phía Trình Kỳ đang đứng cách đó không xa.
“Tiêu rồi!”
Sắc mặt Trình Kỳ tái nhợt, trong lòng tràn ngập sợ hãi, thậm chí còn quên luôn cả chống cự, trơ mắt nhìn lưỡi rìu bổ tới.
“Vút!”
Đúng lúc này, một bóng đen xuất hiện trước mặt anh ta, giơ cao tấm cửa xe trong tay, nghênh đón đòn tấn công của con quái vật mặc giáp.
Là Chu Giáp!
Hắn chính là người phản ứng nhanh nhất.
“Rầm!”
Chiếc rìu bổ mạnh vào tấm cửa xe, lưỡi rìu gần như xuyên thủng tấm cửa, đồng thời một lực mạnh truyền đến, hất văng Chu Giáp ra xa.
Ngay cả vỏ cây được quấn thêm trên tấm cửa xe để dễ cầm nắm cũng bị bẻ cong.
Tuy nhiên, động tác của con quái vật mặc giáp cũng vì thế mà khựng lại.
Ánh mắt nó khẽ động, biểu cảm dường như có chút kinh ngạc.
Cơ thể Trình Kỳ run lên, đến lúc này mới hoàn hồn, anh ta hét lên một tiếng rồi quay người bỏ chạy.
Đối mặt với con quái vật đáng sợ này, trong lòng Trịnh Kỳ không còn chút chiến ý nào, chỉ muốn chạy trốn càng xa càng tốt.
Chương 13: Phản Bội
“Đừng chạy!”
Chu Giáp vừa mới chống tay đứng dậy với vẻ khó nhọc, thấy Trình Kỳ bỏ chạy, hắn không khỏi quát lớn, đồng thời lại có một con quái vật đầu sói khác cũng lao tới.
Tay cầm tấm cửa xe vẫn còn đang bị tê, Chu Giáp chỉ có thể nắm chặt chiếc chảo rồi đập mạnh:
“Chết đi!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Sau khi giải quyết xong con quái vật đầu sói trước mặt, một luồng khí tức theo đó chui vào cơ thể Chu Giáp.
Lần này không giống như mấy lần trước, không chỉ sức lực tăng lên, mà còn có một luồng nhiệt từ trong cơ thể tuôn ra, bắt đầu lan ra toàn thân.
Nóng bừng người?
Nhưng so với mô tả của Hàn Vĩnh Quý, dường như vẫn còn kém một chút.
“A!”
Bên kia, con quái vật mặc giáp xông đến bên cạnh Tiểu Lý, vung rìu chém liên tục, Tiểu Lý không kịp né tránh, bị chém đứt một cánh tay.
Máu tươi phun ra xối xả.
Không biết từ lúc nào, Tiểu Tôn đã gục ngã trong vũng máu, thân thể một nơi, đầu một nẻo, một con quái vật đang gặm nhấm thi thể của y.
Nhìn thấy con quái vật mặc giáp lại vung rìu lên, Chu Giáp nghiến răng, dồn sức ném chiếc chảo trong tay ra.
“Gừ!”
“Rầm!”
Con quái vật mặc giáp nhất thời không kịp né tránh, bị đập trúng mặt, loạng choạng lùi lại.
Vừa quay đầu lại, nó đã thấy một vật màu đen mang theo tiếng xé gió lao thẳng về phía mình, theo bản năng vung rìu lên chém tới.
“Keng!”
Lưỡi rìu chém trúng vật thể màu đen, phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai, thì ra là chém trúng tấm cửa xe vừa được ném tới.
Trong nháy mắt, lưỡi rìu và tấm cửa xe mắc vào nhau, không thể tách rời.
Con quái vật mặc giáp nhíu mày, đang định giật mạnh tấm cửa xe ra thì thấy Tiểu Lý, với cánh tay bị đứt lìa, lao tới như một kẻ điên, gầm lên đầy phẫn nộ:
“Chết đi!”
Lời còn chưa dứt, tấm chắn bằng thép trong tay đã bay ra, biết rõ khó thoát khỏi cái chết, Tiểu Lý dứt khoát dồn hết sức lực còn lại cho cú tấn công cuối cùng này.
Có người khi gặp nguy hiểm sẽ trở nên hoảng loạn, có người lại có thể bộc phát dũng khí tiềm ẩn trong lòng, rõ ràng Tiểu Lý thuộc tuýp người thứ hai.
“Gào!”
Con quái vật mặc giáp trợn mắt, vung rìu, kéo theo cả tấm cửa xe đập mạnh.
“Rầm!”
Người và quái vật va chạm với nhau, con quái vật mặc giáp gầm lên giận dữ, một tay đâm thẳng vào cổ họng Tiểu Lý.
Cơn đau khiến nó càng thêm điên cuồng, nó buông lưỡi rìu ra, dùng tay không xé toạc cơ thể Tiểu Lý thành hai mảnh.
Bên kia.
Chu Giáp cũng đã giải quyết xong con quái vật đầu sói cản đường cuối cùng.
Đến đây, trên sân chỉ còn lại hai người và một con quái vật.
Mắt trái của con quái vật mặc giáp đã bị tấm chắn bằng thép đập trúng, không rõ vết thương như thế nào, lưỡi rìu mắc vào tấm cửa xe rơi trên mặt đất, xoay tròn trong gió.
Da Chu Giáp đỏ bừng, cơ thể run rẩy.
Giám đốc Quách tay cầm dao phay, đứng cách đó không xa, ánh mắt đảo liên tục, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Đừng chạy!”
Lại một luồng khí tức chui vào cơ thể, Chu Giáp cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt, nghiến răng nói:
“Giám đốc Quách, chúng ta không thể chạy thoát khỏi nó đâu, liều mạng một phen có khi còn có cơ hội, lúc nãy ông cũng đã giết được một con quái vật đầu sói rồi còn gì.”
“Để tôi giữ chân nó, ông ở bên cạnh đánh lén, mắt nó bị thương rồi, chỉ cần không để nó lấy được vũ khí thì chúng ta sẽ có cơ hội chiến thắng.”
Nếu Trình Kỳ cũng ở đây, tỷ lệ thắng sẽ cao hơn.
“…” Khóe miệng giám đốc Quách giật giật:
“Cũng đúng.”
Nói xong, ông ta quay người bỏ chạy.
“Đừng!”
Chu Giáp hốt hoảng.
Nhưng Chu Giáp cũng biết rõ, một mình mình đối phó với con quái vật mặc giáp này thì chắc chắn là chết không có chỗ chôn, chỉ đành nghiến răng đuổi theo.
“Gào!”
Con quái vật mặc giáp phía sau không có ý định buông tha cho hai người, nó gầm lên một tiếng rồi đuổi theo.
Với tốc độ của nó, hai người bọn họ chắc chắn không thể chạy thoát.
Chu Giáp còn đang định lên tiếng khuyên nhủ thì thấy một vật thể bay vụt đến, hắn vội vàng dừng bước, tránh né lưỡi dao sắc bén.
“Phập!”
Con dao phay sượt qua má, ghim sâu vào thân cây bên cạnh, khiến Chu Giáp lạnh sống lưng.
Nhìn lại giám đốc Quách.
Ông ta đã chạy xa.
Ông ta không cần phải chạy nhanh hơn con quái vật mặc giáp, chỉ cần chạy nhanh hơn Chu Giáp là được, như vậy sẽ có cơ hội sống sót.
Vừa rồi ngay cả một đòn của con quái vật mặc giáp mà Chu Giáp cũng không đỡ nổi, lúc này mà ở lại, ngoại trừ chết thì còn đường nào khác sao?
“…”
Nhìn giám đốc Quách chạy xa dần, Chu Giáp nghiến răng ken két, trong lòng dâng lên ngọn lửa giận dữ, nhưng hắn đã không còn lựa chọn nào khác, đành phải đối mặt với con quái vật mặc giáp đang lao tới.
“Liều mạng thôi!”
Gầm lên một tiếng, Chu Giáp rút con dao phay đang cắm trên thân cây ra, dậm mạnh chân xuống đất, cả người như một cơn gió xoáy cuốn theo lá khô, lao thẳng về phía con quái vật mặc giáp.
Cơn đau thiêu đốt từ trong cơ thể khiến Chu Giáp quên đi nỗi sợ hãi vào lúc này, đâm thẳng vào con quái vật.
“Rầm!”
Ngay khi va chạm, vô số luồng sức mạnh bùng phát từ trong cơ thể Chu Giáp, dồn về cánh tay, con dao phay trong tay dường như cũng biến thành một tia sáng lạnh lẽo.
Trong đầu anh lóe lên một tia sáng.
Phá vỡ giới hạn!
Đây chính là…
Cảm giác mà Hàn Vĩnh Quý đã nói!
Một tiếng động lớn vang lên, con quái vật mặc giáp loạng choạng ngã xuống đất.
Còn Chu Giáp thì lăn lông lốc trên mặt đất, bị hất văng ra xa, con dao phay cũng bị văng ra ngoài.
Sau khi liên tiếp giết chết hai con quái vật đầu sói, phá vỡ một giới hạn nào đó, sức mạnh của Chu Giáp đã tăng lên đáng kể, nhưng so với con quái vật mặc giáp cao hơn hai mét, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn kia thì vẫn còn kém một chút.
Nhưng…
Cuối cùng cũng có thể chống đỡ được.
Chương 14: Kỵ Binh
Quan trọng hơn là…
Chu Giáp lật người bò dậy, đưa tay nắm lấy cán rìu, giơ chân đá văng tấm cửa xe đang mắc vào lưỡi rìu.
Sau đó, hắn nhìn con quái vật mặc giáp.
Miệng gầm lên:
“Súc sinh!”
“Tới đây!”
…
Cùng lúc đó.
Trong khu rừng, tiếng bước chân xào xạc vang lên.
Từng bóng đen từ bốn phương tám hướng xuất hiện, chậm rãi bao vây một nhóm hơn ba mươi người.
Giữa những bóng đen đó,
Thi thoảng lại xuất hiện một bóng dáng mặc giáp.
…
Trong rừng rậm.
Đoàn người di chuyển như một con rắn dài, uốn lượn tiến về phía trước.
Sự chán nản, hoang mang, uể oải bao trùm lấy tất cả.
Đới Lôi và Trần Hủy dìu nhau, chậm rãi đi theo mọi người.
Nhờ có con đường đã được những người đi trước dọn dẹp, việc di chuyển của họ dễ dàng hơn rất nhiều, tất nhiên cũng không tránh khỏi những lúc va vấp.
“Biết trước thế này…”
Trần Hủy thở hổn hển, cố gắng nhấc chân ra khỏi đống lá khô:
“Mình đã đổi sang giày thể thao rồi.”
Cô đang đi giày lười, kiểu dáng thời trang nhưng không thích hợp để di chuyển đường dài, may mà không phải là giày cao gót.
“Biết trước?” Đới Lôi cười khổ:
“Ai mà biết được chúng ta sẽ đến cái nơi quỷ quái này chứ?”
“Đúng vậy!” Trần Hủy thở dài:
“Không biết Trình Kỳ và Chu Giáp bây giờ thế nào rồi, phía trước có an toàn không?”
“Cậu không cần phải lo lắng cho bọn họ đâu.” Đới Lôi lắc đầu:
“Chu Giáp có thân hình cao lớn như vậy, lại còn giết được cả quái vật đầu sói và xác sống, chắc chắn sẽ không sao đâu. Trình Kỳ là đàn ông, có gì mà phải lo lắng chứ?”
“Còn cậu, vết thương ở tay không có thuốc để xử lý, không biết có bị nhiễm trùng hay không.”
“Hai người đẹp.” Lúc này, một chàng trai tóc vàng hoe cười toe toét tiến lại gần:
“Cần giúp đỡ gì không?”
“Không cần!”
Thái độ của đối phương có phần khiếm nhã, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào chân Trần Hủy, khiến hai cô gái không khỏi khó chịu, Trần Hủy hừ lạnh một tiếng:
“Đừng có gây chuyện, bạn tôi đang đi thăm dò phía trước đấy.”
Để đảm bảo an toàn trên đường đi, những người đi thăm dò đều là những người đã từng giết quái vật đầu sói hoặc xác sống, thực lực vượt xa người thường.
Câu nói này đầy ẩn ý cảnh cáo.
“Tôi biết.” Chàng trai tóc vàng nhún vai, cười khẩy một tiếng, lấy từ sau lưng ra một chiếc quần:
“Đây là quần dự phòng của bạn gái tôi, hai cô có muốn dùng không?”
“…” Hai cô gái sững người, Trần Hủy có chút lúng túng:
“Xin lỗi.”
“Không sao.” Chàng trai tóc vàng vuốt vuốt mái tóc vàng hoe đặc trưng của mình, vừa đưa chiếc quần vừa huýt sáo:
“Tôi, Cường Tử, rất biết thương hoa tiếc ngọc, đôi chân của hai cô đẹp như vậy, nếu bị thương thì thật đáng tiếc.”
Trần Hủy trợn trắng mắt:
“Cảm ơn.”
Trần Hủy cũng biết cách ăn mặc của mình không thuận tiện, nhưng mặc quần của xác chết, đối với một người từ nhỏ đã thích sạch sẽ như cô thì thật sự rất khó chấp nhận.
Đối phương có ý tốt.
Chỉ là thái độ khiến người ta không thích cho lắm.
“Không có gì, hai người đẹp có cần gì cứ việc tìm tôi.” Chàng trai tóc vàng vỗ ngực hào phóng nói, sau đó quay người đi về phía sau.
“Mặc vào đi.” Đới Lôi sờ vào chiếc quần, trầm ngâm:
“Hàng hiệu đấy, chắc là đắt lắm, tên Cường Tử kia trông có vẻ lưu manh, nhưng trên người không có thứ gì là rẻ tiền cả.”
“Thật sao?”
Trần Hủy nhướn mày, cô biết bạn thân của mình rất am hiểu những thứ này.
Lúc này cũng không cần phải quá câu nệ, cô liếc nhìn xung quanh, cắn răng nhấc váy lên che chắn, sau đó mặc chiếc quần vào.
Trong quá trình này, không tránh khỏi đỏ mặt.
“Người đẹp!”
“Haha…”
Phía sau, một vài chàng trai cười ầm lên.
Có lẽ họ không có ác ý, chỉ đơn giản là muốn tìm chút niềm vui trong hoàn cảnh buồn tẻ này, dưới ánh mắt của Trần Hủy, bọn họ càng cười lớn hơn.
“Hihi…” Đới Lôi mím môi cười, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết:
“Bọn họ thật là thú vị.”
“Thật có tiền thì đúng hơn.” Trần Hủy hừ lạnh một tiếng, vừa định nói gì đó thì đột nhiên hét lên, sắc mặt tái mét.
“A!”
Đới Lôi cũng tái mặt, bịt miệng lùi lại.
Một mũi tên từ đâu bay tới, ghim thẳng vào đầu Cường Tử, xuyên từ trái sang phải.
Thân tên dính máu, mũi tên sáng bóng.
Lực đạo mạnh mẽ hất văng Cường Tử lên khỏi mặt đất, ngã xuống bụi cỏ, chưa kịp chạm đất thì đã tắt thở.
Không chỉ có một mũi tên!
Từ trong bóng tối, hơn chục bóng đen lao ra, xé gió lao vào đám đông.
Độ chính xác của những mũi tên này không cao, nhưng lực đạo rất mạnh, dễ dàng xuyên thủng cơ thể người, bất kỳ ai bị trúng tên, nếu không chết thì cũng bị thương nặng.
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên khắp nơi.
Toàn trường rơi vào hỗn loạn.
“Cẩn thận!”
“Cẩn thận!”
Hàn Vĩnh Quý và Hoàng Kim Phúc vội vàng hét lớn, đồng thời ra hiệu cho những người đang cầm cửa xe làm lá chắn xông lên phía trước, bảo vệ mọi người.
Tuy nhiên, những người có mặt ở đây dù sao cũng không phải là quân nhân được huấn luyện bài bản, làm sao có thể tổ chức đội hình ngay lập tức được?
Tự bảo vệ bản thân còn chưa xong, làm sao có thể lo lắng cho người khác được chứ.
“Vù…”
“Xoạt!”
Từng bóng đen từ trong rừng lao ra, kèm theo tiếng gầm gừ khát máu, những con quái vật đầu sói lớn nhỏ khác nhau xuất hiện, lao vào tấn công đám đông.
“Chặn chúng lại!”
“Giết!”
Hàn Vĩnh Quý trợn mắt, cầm gậy chặn lại hai con quái vật, vung mạnh mấy cái, sức mạnh bộc phát đánh cho hai con quái vật chết tươi ngay tại chỗ.
Còn chưa kịp giúp đỡ người khác, anh ta đã cảm nhận được một luồng cuồng gió ập tới, theo bản năng giơ gậy ra đỡ đòn.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, cơ thể Hàn Vĩnh Quý rung mạnh, liên tục lùi lại mấy bước mới dừng lại được.
Nhìn lại hiện trường, có một con quái vật cao hơn hai mét, cưỡi trên lưng một con sói hung dữ, tay cầm trường thương, đang đứng trên cao nhìn xuống anh ta với ánh mắt lạnh lùng.
Kỵ… kỵ binh?
Chương 15: Chạy
Ngoài tên kỵ binh trước mặt, trong rừng còn xuất hiện thêm mấy con quái vật đầu sói cao hơn hai mét, mặc giáp, tay cầm đao, rìu, và còn nhiều con quái vật bình thường khác.
Liếc mắt nhìn một cái, Hàn Vĩnh Quý lập tức tái mặt.
“Chạy mau!”
“Chạy đi…”
Đám đông hỗn loạn, mọi người chạy tán loạn như ong vỡ tổ, hai cô gái không biết từ lúc nào đã bị lạc mất nhau, muốn tìm cũng không biết đi đâu tìm.
Trong tầm mắt chỉ còn lại cảnh tượng chém giết một chiều.
Máu thịt bắn tung tóe!
Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp nơi!
…
“Hộc… hộc…”
Chu Giáp tay cầm rìu lớn, thở dốc, cổ họng như bị lửa đốt, đau rát, ánh mắt không rời khỏi con quái vật mặc giáp.
Sau vài lần giao đấu, hắn đã hiểu rõ được phần nào đối thủ của mình.
Sức mạnh, con quái vật kia mạnh hơn!
Tốc độ, con quái vật kia nhanh hơn!
Phản xạ, Chu Giáp không bằng!
Nhìn chung, hắn đang ở thế yếu.
May mà, súc sinh dù sao cũng là súc sinh, cho dù nó thông minh hơn những con quái vật đầu sói không mặc giáp kia, nhưng vẫn không thể sánh bằng con người.
Hơn nữa, Chu Giáp đang cầm rìu lớn, con quái vật kia không dám áp sát quá gần.
Hai bên giằng co, chỉ chực chờ lao vào nhau.
“Súc sinh!”
Chu Giáp khàn giọng, một lần nữa khiêu khích đối phương:
“Tới đây!”
“Gào!”
Con quái vật mặc giáp nheo mắt, móng vuốt sắc bén lóe sáng, đột nhiên gầm lên một tiếng, hạ thấp người, lúc ẩn lúc hiện lao về phía Chu Giáp.
Nó di chuyển linh hoạt, móng vuốt sắc bén, chỉ cần đối phương sơ hở một chút là nó sẽ lập tức nắm bắt cơ hội.
Chu Giáp cũng hiểu rõ điều này, nên luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, không dám lơ là, đợi khi đối phương lao tới, hắn mới đột nhiên ném thứ đang cầm trong tay trái ra.
“Vèo…”
Một cục đá bay thẳng về phía con quái vật mặc giáp.
Con quái vật theo bản năng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trước mắt nó đã trống rỗng.
Hửm?
“Xoẹt!”
Một chiếc rìu từ bên cạnh bổ tới, chém thẳng vào cổ họng nó.
Sau nhiều lần thăm dò, Chu Giáp đã phát hiện ra mắt trái của con quái vật bị thương, có một số góc khuất nó không nhìn thấy, nên đã lên kế hoạch cho đòn tấn công bất ngờ này từ lâu.
Lần này, hoặc là thành công, hoặc là chết.
Sau khi áp sát, Chu GIáp dồn hết sức lực vào cú bổ này.
“Gào!”
Con quái vật mặc giáp phản ứng cực nhanh, đột ngột xoay người, giơ tay ra đỡ đòn.
“Phập!”
Lưỡi rìu chém vào cánh tay rồi tiếp tục bổ xuống.
Lưỡi rìu to lớn không thể bị chặn lại hoàn toàn bởi một cánh tay, một phần lưỡi rìu chém vào cổ, xé toạc da thịt.
Máu tươi nóng hổi từ lưỡi rìu chảy ra.
“Bịch!”
Cả người và quái vật cùng ngã xuống đất.
Chu Giáp ở phía trên, hai tay nắm chặt cán rìu, nghiến răng ken két, mặt đỏ bừng, dồn hết sức lực ấn lưỡi rìu xuống, từng chút một chém vào cổ họng con quái vật.
Con quái vật ở phía dưới gầm gừ giận dữ, vùng vẫy một cách điên cuồng, cánh tay trái của nó gần như bị chém đứt, cánh tay phải đang từ bên cạnh đánh mạnh vào bụng Chu Giáp.
“Phập!”
“Phập!”
Con quái vật có sức mạnh kinh khủng, móng vuốt cực kỳ sắc bén.
Mặc dù Chu Giáp đã mặc thêm một lớp áo dày, da thịt sau khi hấp thụ khí tức cũng trở nên cứng cáp như da trâu, nhưng bụng hắn vẫn bị xé toạc, máu chảy đầm đìa.
Chỉ kém một chút nữa là bị móc ruột.
Một người liều mạng ấn xuống, một thú điên cuồng cào cấu.
Người và quái vật, cứ thế giằng co với nhau.
“A!”
Chu Giáp gầm lên.
“Gào!”
Con quái vật gào thét.
Thời gian trôi qua, cơn nóng thiêu đốt toàn thân, cơn đau dữ dội ở bụng khiến ý thức Chu Giáp dần dần mơ hồ, hắn chỉ nhớ rõ phải dồn hết sức lực ấn lưỡi rìu xuống, quyết không buông tay.
Trong tai Chu Giáp dường như vang lên tiếng “khò khè”.
Tầm nhìn ngày càng mờ đi.
Và ngày càng tối dần.
Không biết đã qua bao lâu.
Một luồng khí tức chưa từng cảm nhận qua từ đâu xuất hiện, chui vào cơ thể Chu Giáp, luồng khí ấm áp nhanh chóng chữa lành vết thương.
Chu Giáp bừng tỉnh, mở to mắt.
Nhìn lại, chiếc rìu lớn vẫn còn trong tay, con quái vật mặc giáp phía dưới đã chết, cổ họng bị chém đứt một nửa, tứ chi mềm nhũn, nằm bất động trên mặt đất.
Cuối cùng, hắn đã chiến thắng.
“Hộc…”
“Hộc…”
Hít sâu vài hơi, Chu Giáp lật người bò dậy, trấn tĩnh lại, thu dọn đồ đạc xung quanh, sau đó quay người bước đi.
Đi được vài bước, Chu Giáp suy nghĩ một chút rồi quay trở lại, lột bộ giáp trên người con quái vật xuống, đồng thời đập nát đầu nó, đề phòng nó biến dị.
Mang theo đồ đạc đi được một đoạn, Chu Giáp nghe thấy tiếng hỗn loạn truyền đến.
“Chạy mau!”
“Chạy mau!”
Đây là…
Giám đốc Quách?
Nhớ đến giám đốc Quách, lòng hắn liền dâng lên ngọn lửa giận dữ.
Tuy rằng Trình Kỳ cũng bỏ chạy lúc nguy cấp, nhưng ít nhất anh ta không nhân lúc cháy nhà hôi của, hơn nữa còn có thể giải thích là do bị nỗi sợ hãi làm cho mất hết lý trí.
Có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Còn hành động của giám đốc Quách, chính là đẩy Chu Giáp vào chỗ chết.
Nếu không phải thực lực của Chu Giáp tăng lên, gặp nguy hiểm đầu óc xoay chuyển nhanh nhạy, e rằng hắn đã chết trong tay con quái vật mặc giáp kia rồi.
“Hừ!”
Chu Giáp hừ lạnh một tiếng, vác những thứ lỉnh kỉnh lên lưng, tay cầm rìu, sải bước tiến về phía trước.
Chiếc rìu nặng đến mấy chục cân, trước kia, cầm thì không thành vấn đề, nhưng muốn vung vẩy tự do thì hoàn toàn không thể.
Bây giờ…
Chiếc rìu mấy chục cân này, đối với Chu Giáp mà nói, chỉ có thể coi là hơi nặng một chút.
“Bịch bịch…”
Vừa đi được vài bước, tiếng bước chân dồn dập đã đến gần.
Vài bóng người lọt vào tầm mắt, người dẫn đầu chính là giám đốc Quách, người đã bỏ mặc Chu Giáp lại một mình để đối phó với con quái vật mặc giáp lúc trước.
“Chạy mau!”
“Chạy!”
Vài người kia vẻ mặt hoảng sợ, thần sắc hỗn loạn, nhìn thấy Chu Giáp, họ chỉ vội vàng vẫy tay gọi hắn, sau đó tiếp tục chạy thục mạng về phía trước.
Như thể có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo phía sau.
Chương 16: Sương Mù
Còn giám đốc Quách, khi nhìn thấy Chu Giáp, trong mắt ông ta lóe lên vẻ kinh ngạc, hướng chạy cũng thay đổi, muốn lướt qua chỗ Chu Giáp.
Nhưng ông ta vừa mới hành động liền bị một bóng đen chặn lại, một bàn tay to lớn nắm lấy cổ áo, nhấc ông ta lên.
Chu Giáp hừ lạnh: “Giám đốc Quách, vội vàng đi đâu vậy?”
“Chu… Chu tiên sinh.” Sắc mặt giám đốc Quách tái nhợt, ông ta biết rõ hành động vừa rồi của mình có phần hèn hạ, lập tức chắp tay xin tha:
“Vừa rồi là tôi sai, đều tại tôi nhất thời hồ đồ, nhưng mà bây giờ phía sau toàn là quái vật, chúng ta phải chạy mau thôi.”
“Có một con cưỡi sói, ngay cả Hàn Vĩnh Quý cũng không phải là đối thủ của nó!”
“Ồ?” Chu Giáp nhướn mày, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng:
“Thật sao?”
Nhìn kỹ, trong rừng rậm bóng đen dày đặc, tiếng kêu la thảm thiết, tiếng rên rỉ, tiếng gầm gừ vang lên không ngừng, e rằng đoàn người đã tan rã.
Lòng hắn cũng thắt lại.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, vài bóng người từ trong bụi cây lao ra, người chạy cuối cùng còn chưa kịp thò nửa người ra ngoài đã bị kéo vào trong bóng tối.
Ngay sau đó.
Tiếng xé rách vang lên, một cánh tay không biết của ai bị ném ra ngoài.
“Xoạt!”
“Xoạt!”
Hai con quái vật đầu sói lần lượt lao ra, khóe miệng dính đầy thịt vụn, máu me, móng vuốt đỏ tươi, không biết đã giết bao nhiêu người.
Ở nơi này, tốc độ của con người vốn đã không bằng quái vật, cộng thêm việc hoảng loạn, một khi bị đuổi kịp, gần như không có khả năng sống sót.
Trần Hủy sắc mặt tái mét, đã quên cả hét lên, chỉ biết chạy thục mạng về phía trước.
Tiếng thở dốc nặng nề phía sau bỗng nhiên biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Điều này khiến cô lạnh sống lưng.
Tiếng thở hổn hển, tiếng gầm gừ của lũ quái vật ngày càng gần, khiến cơ thể cô run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống, những cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong đầu.
Thành phố phồn hoa, người thân bạn bè náo nhiệt, những buổi tụ tập cùng bạn thân…
Bố!
Mẹ!
Con không muốn chết…
“Rầm!”
“Cút đi!”
Tiếng quát quen thuộc khiến Trần Hủy bừng tỉnh, cô quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người vung rìu lớn chém về phía con quái vật đầu sói.
Con quái vật đáng sợ lúc trước, khi đứng trước lưỡi rìu này, lại trở nên yếu ớt như một con kiến, bị chém đứt ngang eo, kêu lên thảm thiết rồi bị hất văng ra xa.
Một cảm giác an toàn khó tả dâng lên trong lòng cô.
“Cậu không sao chứ?” Chu Giáp quay đầu lại, nắm chặt cán rìu.
Đối với Chu Giáp hiện giờ, đối phó với hai con quái vật đầu sói bình thường là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tuy nhiên, cùng với hai luồng khí tức chui vào cơ thể, sự gia tăng sức mạnh gần như không đáng kể, cũng không rõ ràng như lúc đầu.
“Không… không sao.”
Trần Hủy vẫn còn đang hoảng sợ, môi tím tái, giọng nói run rẩy.
“Những người khác đâu?” Chu Giáp hỏi:
“Trình Kỳ, Đới Lôi?”
“Không… không biết.” Trần Hủy hai mắt đỏ hoe, nức nở:
“Mình không biết, lúc đó quá hỗn loạn, khắp nơi đều là quái vật, đều là người chết, mình và Lôi Lôi… Lôi Lôi bị lạc mất nhau.”
“Bây giờ không phải lúc nói chuyện này!” Giám đốc Quách ở bên cạnh sốt ruột giậm chân:
“Chạy mau đi, phía sau còn có truy binh, quái vật mặc giáp, cưỡi sói nhiều lắm, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
Lời còn chưa dứt, truy binh đã đến.
Có đến bảy con quái vật lao ra từ trong bóng tối, trong đó có hai con mặc giáp, điều này khiến sắc mặt Chu Giáp thay đổi.
Hiện giờ hắn có tự tin có thể đánh bại một con quái vật mặc giáp trong cuộc đấu tay đôi, nhưng số lượng chúng quá nhiều, hơn nữa phía sau còn vang lên tiếng bước chân xào xạc, rõ ràng là còn có nhiều truy binh khác.
“Chạy mau!”
Giám đốc Quách hét lớn.
“Ừ.” Chu Giáp nghiến răng, ánh mắt hung tợn, như thể đã đưa ra quyết định gì đó, hắn đột nhiên ném giám đốc Quách về phía trước:
“Ông cản chúng lại trước đi!”
Sau đó, Chu Giáp kéo Trần Hủy ở bên cạnh rồi nói:
“Đi!”
“A!”
Bị ném giữa không trung, giám đốc Quách hét lên kinh hãi, nhìn thấy mình ngày càng đến gần lũ quái vật đầu sói, ông ta không khỏi gào thét:
“Họ Chu, ngươi điên rồi!”
“Ta là giám đốc ngân hàng!”
“Gia sản hàng trăm tỷ!”
“Ta có mấy căn nhà…”
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết phía sau khiến sắc mặt Chu Giáp tái nhợt, trước kia hắn chưa bao giờ dám làm chuyện táo bạo như vậy, vậy mà chỉ trong vòng hai ngày, hắn đã dám làm thế này.
Trong lòng không khỏi có chút áy náy.
“Ông bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa!”
“Ân oán rõ ràng.”
Nghiến răng lẩm bẩm hai câu, thấy Trần Hủy chạy chậm, anh liền nắm lấy cổ áo cô, sải bước chạy nhanh về phía trước.
Trong rừng không có đường, chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó.
Chỉ cần cách xa tiếng động phía sau cũng có nghĩa là đã an toàn hơn.
Không biết đã chạy bao lâu, Chu Giáp đột nhiên dừng bước.
“Sao… sao vậy?”
Tuy rằng không cần dùng sức, nhưng Trần Hủy vẫn bị xóc nảy suốt dọc đường, cổ bị siết chặt đến mức khó thở, thấy Chu Giáp dừng lại, cô theo bản năng hỏi.
“Cậu xem đi.” Chu Giáp buông Trần Hủy ra, chỉ xuống mặt đất nói:
“Đây có phải là một con đường không?”
Trần Hủy cúi đầu, hai mắt sáng lên:
“Là đường!”
Dưới chân hai người rõ ràng là một con đường nhỏ được lát bằng đá xanh, con đường không rộng, uốn lượn trong rừng, không biết kéo dài đến đâu.
Đá xanh tự nhiên, nhưng con đường này chắc chắn không thể tự nhiên mà có.
Hai người nhìn nhau, phía sau cũng không còn tiếng gầm gừ nào nữa, họ quyết định đi theo con đường nhỏ này, xem nó dẫn đến đâu.
Đi đến nơi này, sinh tử mịt mờ, cũng không còn gì đáng sợ nữa.
Đi được một lúc, Trần Hủy kéo nhẹ tay áo Chu Giáp.
“Sao vậy?”
“Cậu nhìn xem… xung quanh.”
Chu Giáp ngẩng đầu lên, đồng tử co rút lại.
Không biết từ lúc nào, một lớp sương mù mỏng manh đã xuất hiện xung quanh.
Lớp sương mù trông có vẻ mỏng manh, nhưng nó đã che khuất tầm nhìn, chỉ còn con đường nhỏ phía trước, ngay cả con đường mà hai người vừa đi qua cũng bị che khuất.
Chương 17: Cung Điện
Mà lớp sương mù này rất giống với màn sương kỳ lạ họ gặp phải khi xe gặp nạn!
“Làm sao bây giờ?” Trần Hủy khẽ hỏi.
“… Cứ đi tiếp thôi.” Chu Giáp hít sâu một hơi, nắm chặt chiếc rìu trong tay, ánh mắt kiên định, tiếp tục bước về phía trước.
Đã đến nước này rồi, dù sao cũng phải đi tiếp.
Lần này, hai người tăng tốc.
Theo lớp sương mù ngày càng dày đặc, những cây cối hai bên đường ngày càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất hoàn toàn, chỉ còn con đường uốn lượn kéo dài về phía trước.
Hai bên đường đều là màn sương trắng xóa.
Không lâu sau.
Một tòa cung điện đổ nát xuất hiện ở cuối con đường.
Cung điện đã đổ nát từ lâu.
Cỏ dại mọc um tùm, tường đổ nát, gió lạnh thổi vù vù, khắp nơi toát lên vẻ hoang tàn.
Mái vòm đã biến mất, tường đổ sập xuống đất, mạng nhện giăng đầy góc tường, chỉ có thể nhìn thấy vẻ uy nghiêm ngày xưa từ đống đổ nát này.
Cung điện không quá rộng lớn, chỉ khoảng vài chục mét vuông.
Bên trong lẽ ra có một bức tượng thần, nhưng đã bị vỡ thành vô số mảnh đá, chỉ còn một tấm bia đá đứng sừng sững ở giữa, nguyên vẹn không hư hại.
Tấm bia dày hai thước, rộng ba thước, cao hơn đầu người, trên đó khắc đầy những chữ viết giống như nòng nọc.
Đây là một di tích.
Chỉ là không biết trước kia nó được dùng để làm gì.
“Cạch…”
Hai người cẩn thận bước vào cung điện, tiếng động lạ dưới chân khiến họ cúi đầu xuống, thứ đập vào mắt khiến hai người lạnh sống lưng.
Xương khô!
Xác chết!
Quần áo rách nát!
Giáp trụ mục nát!
Có thể nhìn thấy rõ tro cốt phủ kín toàn bộ cung điện, thậm chí dày đến hơn nửa thước, không biết đã chôn vùi bao nhiêu sinh mạng.
Những mảnh vải rách rưới bay phấp phới trong gió, chỉ cần phát lực một chút là có thể xé toạc chúng, rõ ràng là do bị bào mòn theo năm tháng nên đã mất đi độ bền.
“Đây là nơi nào vậy?” Trần Hủy tái mặt, theo bản năng hạ giọng.
“Ai mà biết được?” Chu Giáp lắc đầu:
“Hay là chúng ta ra ngoài trước?”
Nơi này toát lên vẻ kỳ quái, đống xương trắng chất chồng càng thêm âm u đáng sợ, đừng nói là Trần Hủy, ngay cả một người đàn ông như Chu Giáp cũng thấy rùng mình.
“Ừ.”
Trần Hủy không có ý kiến, hai người cẩn thận lùi lại.
Một lúc sau.
Sắc mặt hai người ảm đạm, đứng ở một góc cung điện.
Họ đã thử rời đi, nhưng màn sương kỳ lạ kia không chỉ che khuất tầm nhìn, mà còn khiến họ vô tình quay trở lại vị trí ban đầu.
Nói cách khác…
“Không ra ngoài được!”
Trần Hủy chán nản ngồi phịch xuống đất:
“Thôi vậy, ít nhất ở đây không có lũ quái vật, không cần phải lo lắng bị giết, không ra ngoài được thì thôi.”
Trần Hủy có vẻ rất lạc quan, còn về phần đống xương trắng, đối với một người đã trải qua những biến cố trong hai ngày vừa qua như Trần Hủy mà nói, thì những thứ này đã không còn đáng sợ nữa.
“Hừ!” Chu Giáp hừ lạnh, sắc mặt khó coi:
“Cậu đoán xem, những cái xác, tro cốt ở đây từ đâu mà có?”
“Từ đâu mà có?” Trần Hủy theo bản năng hỏi lại, sau đó đồng tử co rút, run giọng nói:
“Chẳng lẽ… là bị nhốt chết ở đây?”
Chu Giáp không nói gì, nhưng thái độ của hắn chính là câu trả lời.
“Vậy phải làm sao?” Trần Hủy đột ngột đứng dậy, cắn răng, quay người chạy về phía màn sương phía sau:
“Mình thử lại xem!”
Chu Giáp mấp máy môi, lắc đầu.
Không biết ở đây có bao nhiêu bộ xương cốt, nhưng tro cốt chất thành đống dày đến hơn nửa thước, số lượng sinh linh chết trong cung điện này có thể tưởng tượng được.
Nhiều sinh linh như vậy còn không thể thoát ra ngoài, dựa vào gì mà họ có thể?
Quả nhiên.
Trần Hủy lại xuất hiện ở cửa cung điện, sắc mặt trắng bệch, nước mắt lưng tròng, cơ thể run rẩy, ngã gục xuống đất.
“Mình không muốn chết!”
“Mình… mình còn chưa muốn chết…”
“Hu hu… bố mẹ… hu hu…”
Trần Hủy mới chỉ hơn hai mươi tuổi, vừa mới ra trường, tràn đầy hy vọng về cuộc sống tương lai, cái chết lẽ ra phải còn rất xa vời đối với cô.
Nhưng mà.
Sự biến đổi đột ngột khiến cho Trần Hủy không chịu đựng được nữa, sợi dây trong lòng đứt đoạn, cô ôm lấy đầu gối khóc nức nở trong sự hoang mang, bất lực.
“Tôi cũng không muốn.” Chu Giáp ngồi xổm xuống đất, ánh mắt cũng có chút mờ mịt, hắn không còn tâm trạng để an ủi Trần Hủy, vì trong lòng hắn cũng rất khó chịu.
Một lúc lâu sau.
Chu Giáp hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Ngoài rìu, bộ giáp sắt và những thứ khác thu được từ lũ quái vật, với tư cách là người đi thăm dò, trên người hắn chỉ có vài chai nước, một ít bánh quy và đồ ăn.
Ngoài những thứ hắn mang theo, còn có những thứ tìm thấy trên người Tiểu Lý và những người khác.
Chu Giáp bày đồ ăn ra đất, nhẩm tính, cho dù tiết kiệm đến mức tối đa thì số đồ ăn này cũng chỉ đủ cho hai người ăn trong ba ngày.
Ba ngày sau, chỉ còn cách liều mạng!
“Haiz!”
Chu Giáp thở dài một tiếng, đứng dậy, thử xem có thể ra ngoài hay không.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán.
Hắn lại quay trở lại cung điện.
Sau khi khóc xong, Trần Hủy kiệt sức, đã ngủ thiếp đi, Chu Giáp tạm thời chưa muốn ngủ, nên hắn đi loanh quanh trong cung điện.
Mái vòm của cung điện đã biến mất, hai trong bốn bức tường đã sập, hai bức tường còn lại cũng không còn nguyên vẹn, trên đó có một số bức bích họa kỳ lạ.
Kiểu dáng của những bức bích họa này hoàn toàn khác với những gì Chu Giáp từng thấy trên Trái Đất, có lẽ là miêu tả một nghi lễ tế trời.
Trên đó có rất nhiều dị thú kỳ lạ, một số giống với những sinh vật trong truyền thuyết của Trái Đất, nhưng phần lớn là những sinh vật mà Chu Giáp chưa từng nghe nói đến.
Trong đống đổ nát còn có rất nhiều thứ.
Xương cốt có hình dạng và kích thước khác nhau, rõ ràng là không phải đến từ cùng một giống loài, vũ khí hầu hết đã mục nát, nhưng nhìn chung vẫn còn nguyên vẹn.
Một số loại đá kỳ quái.
So với cơ thể, những thứ này có thể chịu đựng sự bào mòn của thời gian tốt hơn.
Chương 18: Đồng Hương
Thứ được bảo quản tốt nhất là một tấm khiên gỗ cứng.
Không biết là do chất liệu hay là do thời gian chưa đủ lâu, ngoại trừ phần tay cầm bên trong hơi lỏng lẻo, những chỗ khác gần như nguyên vẹn.
“Hửm?”
Giữa đống tro tàn, một cái túi vải thu hút sự chú ý của Chu Giáp.
Hắn kéo chiếc túi vải ra khỏi đống tro, một biểu tượng quen thuộc đập vào mắt:
“Đại học Nam Vân?”
Trường đại học này cách nơi Chu Giáp làm việc không xa, nổi tiếng nhất là khoa Văn học, đặc biệt là chuyên ngành Hán ngữ cổ và Ngôn ngữ học.
Nhìn chiếc túi vải này, có vẻ như là vật dụng của mười mấy năm trước, vẫn còn rất chắc chắn.
Mở ra xem, bên trong có một cuốn nhật ký bằng da, một chiếc bút máy không có mực, vài đồng xu và một huy hiệu của giáo sư đại học.
“Đồng hương!”
“Tống Trường Kỳ…”
Những trang giấy của cuốn nhật ký đã dính chặt vào nhau, chữ viết cũng rất mờ, chỉ có thể thấy lờ mờ, nhưng vẫn khiến Chu Giáp có chút kích động.
Điều này cho thấy, từ mười mấy năm trước đã có người đến nơi này.
Nếu như có thể ra ngoài, có lẽ hắn còn có thể tìm được.
Nhưng mà…
Vừa quay đầu nhìn màn sương bao phủ toàn bộ cung điện, sắc mặt Chu Giáp liền thay đổi, cuối cùng bất lực thở dài.
Vị giáo sư họ Tống này rõ ràng cũng không thể thoát ra ngoài.
“Soạt soạt…”
Chu Giáp cẩn thận lật cuốn nhật ký ra, trên đó ghi lại những điều mà giáo sư Tống và đoàn của ông gặp phải sau khi đến thế giới này.
Gần như giống nhau.
Đều là gặp phải quái vật đầu sói, sau đó mơ mơ màng màng đến cung điện này.
Khác biệt là, giáo sư Tống mang theo rất nhiều đồ ăn, đã kiên trì ở đây rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể thay đổi kết cục.
Trong lúc tuyệt vọng, những ngày cuối đời, giáo sư Tống bắt đầu quan tâm đến tấm bia đá ở giữa cung điện, muốn giải mã ý nghĩa của những chữ viết trên đó.
Cũng là sinh viên chuyên ngành nghiên cứu chữ viết, Chu Giáp không khỏi tò mò.
Dù sao cũng không ra ngoài được, chi bằng tìm việc gì đó để làm.
Chữ viết trên tấm bia đá hoàn toàn khác với những loại chữ viết mà Chu Giáp từng thấy trên Trái Đất, trên đó có tổng cộng một trăm lẻ tám chữ cái giống như nòng nọc, lớn nhỏ khác nhau.
Mỗi chữ cái đều có những chi tiết khác biệt.
Trong nhật ký của giáo sư Tống có đưa ra một số giả thuyết, trong đó khả năng liên quan đến thiên văn là lớn nhất, Chu Giáp cũng đồng ý với điều này.
Nhưng cụ thể là chữ gì thì vẫn chưa biết.
Ý nghĩa mà nó muốn biểu đạt lại càng không rõ ràng.
Ngày thứ hai.
Trần Hủy không ăn không uống, ngồi thẫn thờ ở một góc cung điện, sau khi tỉnh táo lại, cô liền chạy về phía màn sương bên ngoài, thử hết lần này đến lần khác.
Mỗi lần đều kết thúc trong thất bại.
Lúc thì khóc lớn, lúc thì nức nở, lúc lại điên cuồng.
Ngày thứ ba.
Trần Hủy đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, thần sắc có chút đờ đẫn, nhìn số nước và bánh quy ít ỏi còn lại, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Trong thời gian này, Chu Giáp cũng đã thử rất nhiều cách.
Bây giờ hắn dường như đã từ bỏ, tay cầm một cuốn sổ cũ nát liên tục so sánh với tro cốt, trông có vẻ hơi kỳ quặc.
Chỉ khi đắm chìm vào đó, Chu Giáp mới có thể quên đi nỗi sợ hãi tử vong.
Có lẽ, vị giáo sư họ Tống lúc trước cũng như vậy.
“Này!”
Đang lúc trầm tư, giọng nói của Trần Hủy vang lên từ phía sau.
Chu Giáp hoàn hồn, quay đầu lại, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng nhắm mắt, liên tục lùi lại:
“Cậu làm gì vậy?”
Hắn đã nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Mặc dù rất đẹp, nhưng nó trái với ý muốn của Chu Giáp.
“Không có gì.” Giọng nói Trần Hủy lạnh lùng:
“Mình vẫn còn là xử nữ, không muốn đến lúc chết mà vẫn chưa từng… làm chuyện đó, cậu có muốn thử không?”
“Cậu bị điên rồi sao?” Chu Giáp tức giận:
“Cậu có bạn trai rồi, tôi cũng có bạn gái, mau mặc quần áo vào đi, lỡ bị cảm lạnh, ở đây không có thuốc cho cậu đâu.”
“Cảm lạnh?” Trần Hủy cười khẩy:
“Đã đến nước này rồi, còn sợ cảm lạnh sao?”
Nói xong, cô ấy lao về phía Chu Giáp, như một con sói cái đói khát, điên cuồng xé rách quần áo trên người hắn.
“Chẳng lẽ cậu muốn Đới Lôi sao, cô ta đã sớm mất trinh rồi, mình… mình chưa từng để Trình Kỳ chạm vào, bây giờ tiện nghi cho cậu rồi.”
“Sắp chết rồi, đến đây…”
“Cậu bị điên rồi!”
Chu Giáp đột ngột dùng sức đẩy Trần Hủy ra, lùi vào một góc cung điện, quay lưng lại, siết chặt cuốn nhật ký trong tay, vẻ mặt phức tạp:
“Cậu bình tĩnh lại trước đi, biết đâu… biết đâu chúng ta còn có thể thoát ra ngoài.”
Tim Chu Giáp đập loạn xạ, nhiệt huyết dâng trào.
Một cỗ ham muốn quay đầu lại khiến cơ thể hắn run lên, ý thức như lạc vào trong sương mù, lúc ẩn lúc hiện, không thể tập trung.
Có lẽ…
Chuyện này cũng chẳng tính là gì… nhỉ?
Dù sao cũng sắp chết rồi…
Phía sau.
Cơ thể Trần Hủy cứng đờ, hai tay đang vươn ra bất động, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận, nghiến răng ken két, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Cuối cùng, cô nghiến răng nghiến lợi nói:
“Không bằng cầm thú!”
….
Trong đống đổ nát của cung điện, ngày và đêm không rõ ràng, hai người mệt thì ngủ, đói thì ăn, mắt thấy số đồ ăn ít ỏi ngày càng cạn kiệt.
Chu Giáp nằm trên bệ đá, trằn trọc, suy nghĩ miên man.
Thi thoảng, hắn lại quay đầu nhìn về phía Trần Hủy đang ngủ quay lưng về phía mình.
Cảnh tượng trắng nõn nà nhìn thấy lúc trước khiến hắn nóng bừng mặt, tuy rằng bất nhã, nhưng đó là bản năng của con người, hắn không khỏi có chút xao động.
“Chẳng lẽ cậu hối hận rồi sao?”
Giọng nói buồn buồn của Trần Hủy vang lên:
“Mình không phải là người dễ dãi đâu, cơ hội một khi đã bỏ lỡ thì sẽ không quay trở lại, mình có bạn trai, cậu cũng có bạn gái rồi.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, Chu Giáp cảm thấy giọng nói của cô ấy có chút mỉa mai, tức giận, còn có chút bất mãn, nghe vậy, hắn không khỏi lúng túng:
“Ý mình không phải vậy.”
Chương 19: Không Bằng Cầm Thú
“Cậu giải mã được chữ viết trên tấm bia rồi sao?” Trần Hủy cố gắng chuyển chủ đề.
“Vẫn chưa.” Nhắc đến chuyện này, Chu Giáp phấn chấn hẳn lên:
“Giáo sư Tống suy luận theo hướng nghi lễ tế trời của người xưa, nhưng mình cảm thấy không đúng, chắc chắn nó còn có ý nghĩa khác.”
“Từ những bức tranh trên tường đá này, có thể thấy ‘chủ nhân’ của cung điện này không giống như người xưa ở thế giới của chúng ta, họ không sùng bái ‘trời’.”
“Chắc hẳn là một thứ gì đó đơn thuần hơn…”
Điều này không phải là do Chu Giáp am hiểu chữ viết hơn giáo sư Tống, mà là vì sau hơn mười năm, ngành văn học đã phát triển hơn rất nhiều.
Những tài liệu trước kia bị cấm lưu hành, bây giờ đều có thể xem thoải mái trong viện bảo tàng.
Vì vậy, xét về kiến thức, Chu Giáp thực sự am hiểu hơn giáo sư Tống.
Cộng thêm những suy luận có sẵn trong cuốn sổ, những phỏng đoán về từng chữ cái, đứng trên vai người khổng lồ, Chu Giáp có thể nhìn xa hơn, suy luận của hắn có lẽ cũng gần với sự thật hơn.
Nói tới những suy đoán trong lòng, Chu Giáp có chút kích động, lại nói thêm vài câu, rồi đột nhiên im bặt.
Hắn chống tay ngồi dậy, nhìn Trần Hủy, thì ra cô ấy đã ngủ say.
Lúc ngủ, cô toát lên vẻ dịu dàng như đóa hải đường ngủ trong xuân, những sợi lông tơ li ti trên mặt khẽ rung theo nhịp thở.
Một mùi hương sữa thoang thoảng bay tới.
Còn về vóc dáng…
Lúc nãy hắn đã nhìn rất rõ ràng, cực kỳ nóng bỏng!
Chu Giáp nhìn đến ngây người.
Một lúc sau, hắn mới hoàn hồn, quay lưng lại, đè nén sự xao động trong lòng.
“Bố, mẹ, con sắp chết rồi…”
Trong cơn mê man, Trần Hủy lẩm bẩm:
“Con không muốn chết, nhưng nếu nhất định phải chết, xin đừng để con phải chịu quá nhiều đau đớn, tốt nhất là ngủ một giấc rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.”
“Không đau đớn, không khổ sở, vậy là tốt nhất.”
“Chu Giáp…”
“Hửm?”
Chu Giáp quay người lại, theo bản năng đáp lời, thấy cô ấy vẫn đang ngủ say, anh không khỏi lắc đầu cười khổ.
“Nếu mình chết, cậu hãy ăn thịt mình đi, như vậy cậu có thể sống thêm được vài ngày, nhưng nhất định phải đợi mình chết hẳn rồi mới ăn, mình sợ đau.”
“…”
Chu Giáp im lặng.
Không biết cô ấy đã mơ thấy gì, sao lại nói ra những lời như vậy.
Dù sao cũng không ngủ được, Chu Giáp liền lật người ngồi dậy, cầm cuốn nhật ký đi đến trước tấm bia đá tiếp tục suy luận thông tin trên đó.
Bất kỳ loại chữ viết nào cũng đều được dùng để ghi chép, mô tả một thứ gì đó, nên đều có quy luật.
Thậm chí…
Chữ viết càng cổ thì càng dễ đoán được ý nghĩa của nó.
Bởi vì chữ viết ban đầu chỉ là tượng hình, chưa có quá nhiều biến đổi phức tạp, mỗi chữ cái đều chỉ một vật cụ thể nào đó.
Tất nhiên, cũng có ngoại lệ.
Chữ viết trên tấm bia đá giống như nòng nọc, có một trăm lẻ tám chữ cái, mỗi chữ cái đều khác nhau, có lẽ là chỉ một trăm lẻ tám thứ gì đó.
“Bài văn tế trời?”
“Không phải!”
“Mô tả một sự việc nào đó?”
“Cũng không đúng!”
“Kể lại một câu chuyện?”
“Không thể nào!”
“Vậy rốt cuộc là gì?”
Chu Giáp nhíu mày, gãi đầu gãi tai, thi thoảng lại đứng dậy đi đi lại lại, thậm chí còn xé từng trang giấy trong cuốn sổ ra, trải ra trên mặt đất.
Một ngày, hai ngày…
Không biết đã qua bao lâu.
Trần Hủy đã từ bỏ giãy giụa, nằm ngửa ra đất, nhìn lên trần nhà, hai mắt vô hồn, hơi thở yếu ớt.
Còn Chu Giáp.
Dường như hắn đã rơi vào trạng thái điên cuồng, đống tro cốt nằm rải rác khắp cung điện đều toàn là chữ viết mà hắn ghi chép.
Thi thoảng nghĩ ra điều gì, hắn lại lẩm bẩm, hoặc là đưa tay sửa lại chữ viết trên mặt đất.
“Là như vậy…”
“Không đúng, không đúng!”
“Rốt cuộc là gì…”
Trong cơn điên cuồng, Chu GIáp không cho phép bất kỳ ai chạm vào chữ viết trên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu khiến Trần Hủy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Nhưng mà…
“Mình sắp chết rồi!”
Trần Hủy mấp máy môi, nhưng không thể phát ra tiếng, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình ngày càng yếu ớt, cho đến khi ý thức mơ hồ.
“Thì ra, chết không đau…”
Trong cung điện.
Chu Giáp tóc tai bù xù, đứng im trước tấm bia đá, ánh mắt vô hồn, chỉ nhìn chằm chằm vào những chữ viết trên đó.
Một lúc lâu sau.
Cơ thể hắn khẽ run lên, trong mắt dường như lóe lên một tia sáng.
“Không… không phải là bài văn tế, không phải là mô tả, thậm chí nó căn bản không phải là một câu…”
“Nó, chỉ là hai chữ!”
“Hai chữ!”
Giọng nói Chu Giáp khàn đặc, tóc tai rũ rượi, râu ria xồm xoàm, da thịt nhăn nheo, nhưng đôi mắt lại ngày càng sáng.
“Đây, chỉ là hai chữ!”
“Là…”
“Thiên Khải!”
“Không phải!”
Chu Giáp lắc đầu, suy nghĩ một chút, sau đó phát ra hai âm tiết kỳ lạ, giống như đang ngâm nga, giống như đang hét lớn, lại giống như đang bình tĩnh thuật lại điều gì đó.
“Thiên!”
“Khải!”
“Ầm…”
Không gian rung chuyển, đất trời đảo lộn.
Như thể quần tinh trụy lạc, vạn vật quy khư, một nỗi sợ hãi khó tả đột nhiên xuất hiện trong lòng, mãi không tan biến.
Cho đến khi…
Một tia sáng xuất hiện trong bóng tối.
Âm thanh hùng vĩ bị phong ấn từ thời cổ đại bắt đầu vang vọng từ một nơi nào đó không rõ.
“Tử Vi Thiên Khải… quần tinh tán lạc… Thiên Cương Địa Sát… Chu Thiên chi sổ… vạn giới trầm luân… Cửu U sinh biến…”
Trong cung điện.
Cơ thể Chu Giáp cứng đờ, bất động.
Không chỉ Chu Giáp.
Lúc này, thời gian như ngừng lại.
Đột nhiên…
Tấm bia đá ở giữa cung điện nứt toác, sau đó hóa thành tro bụi, bay tứ tung.
Màn sương kỳ lạ bao phủ xung quanh cung điện cũng biến mất lúc nào không hay, để lộ con đường đá và khu rừng bên ngoài.
Một tia sáng bay ra từ tro bụi của tấm bia, xoay tròn trên không trung, sau đó hóa thành một luồng sáng chui vào đầu Chu Giáp đang bất động.
…
“Ưm!”
Chu Giáp bừng tỉnh, nhìn xung quanh:
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn chỉ nhớ rằng mình đã đọc to những chữ viết trên tấm bia đá, sau đó ý thức đột nhiên tối sầm lại, mãi đến bây giờ mới tỉnh táo trở lại.
Chương 20: Ra Ngoài
Trước mặt, tấm bia đá đã biến mất.
Không chỉ tấm bia, mà cả cung điện cũng biến mất, nếu không phải dưới chân vẫn còn xương cốt, Chu Giáp còn nghĩ rằng những ngày qua chỉ là một giấc mơ.
Tầm mắt của hắn không còn bị màn sương che khuất, mà là khu rừng.
Tiếng lá cây xào xạc trong gió truyền vào tai một cách rõ ràng.
“Ra… ra ngoài rồi?”
Chu Giáp há hốc mồm, sau đó lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết:
“Ra ngoài rồi, chúng ta ra ngoài rồi, Trần Hủy, chúng ta ra ngoài rồi!”
“Hửm?”
Quay đầu lại, Trần Hủy vẫn đang hôn mê bất tỉnh, điều này không khiến hắn ngạc nhiên, điều khiến hắn kinh ngạc chính là một thứ trong đầu.
Nhắm mắt lại.
Tầm nhìn tối đen, linh quang lóe sáng.
Một ngôi sao mờ ảo, không thể diễn tả bằng lời, lơ lửng trong ý thức của Chu Giáp, ngôi sao tỏa ra ánh sáng, trải qua một sự biến đổi không tên, cuối cùng biến thành một chuỗi văn tự mà hắn có thể hiểu được.
Chu Giáp.
Phàm Phẩm tam giai: Nội Tráng.
Nguyên Tinh: Không có.
Mở mắt ra, Chu Giáp ngẩn người một lúc, sau đó siết chặt hai tay.
Ngay lập tức, một luồng sức mạnh thuần túy và cường đại dâng lên trong lòng.
Luồng sức mạnh này mạnh hơn trước kia ít nhất hai, ba lần!
Thậm chí khiến Chu Giáp có cảm giác như mình có thể một quyền đấm vỡ đá!
Không!
Có lẽ… đây không phải là ảo giác!
Ánh mắt Chu Giáp lóe lên, hắn đột nhiên nắm chặt tay, đấm mạnh vào tảng đá xanh bên cạnh.
….
Dưới ánh trăng đỏ như máu.
“Soạt soạt…”
Lá cây trong rừng rậm xào xạc.
Một bóng người sải bước đi ra từ trong rừng, dẫm lên cỏ khô, tách những cành cây chằng chịt ra.
Bóng người đó cao lớn, vạm vỡ, quần áo rách rưới, tay trái cầm một chiếc khiên gỗ dày cộp, tay phải cầm một chiếc rìu lớn có hình dạng đáng sợ.
Chiếc khiên gỗ màu nâu sẫm, không rõ làm bằng chất liệu gì, hình bầu dục, có thể dễ dàng che chắn nửa người, dày đến mấy tấc, nhìn vào là thấy chắc chắn, nặng nề.
Chiếc rìu có cán gỗ, lưỡi sắt, nặng đến mấy chục cân, trông rất dữ tợn.
Cầm hai vật nặng như vậy trong tay, người đó vậy mà vẫn không thay đổi sắc mặt, vẻ mặt ung dung, chỉ là không hiểu sao tay phải hơi sưng đỏ.
Thi thoảng, người này lại vung tay, lưỡi rìu lóe sáng, những cành cây rơi xuống rào rào.
Để làm được như vậy không chỉ cần sức mạnh đủ lớn, mà tốc độ cũng phải đủ nhanh.
Phía sau người này có một bóng người nhỏ nhắn đang theo sát, hai người một trước một sau, tiến về một hướng nào đó.
Chính là Chu Giáp và Trần Hủy.
“Màn sương kia tan lúc nào vậy?” Trên đường đi, Trần Hủy không khỏi tò mò.
“Mình cũng không biết.” Chu Giáp thực sự không rõ:
“Màn sương kia đột nhiên biến mất, cung điện cũng biến mất theo, tiếc thật, mình chưa kịp ghi nhớ những bức bích họa trên đó, sau này có thể sẽ hữu ích.”
“Thôi bỏ đi.” Trần Hủy không muốn truy cứu chuyện này, giọng nói đầy cảm khái:
“Mình cứ nghĩ rằng mình chết chắc rồi, không ngờ lại thoát chết, thật là may mắn.”
“Đúng rồi!”
Cô ấy dừng lại, nhìn Chu Giáp:
“Làm sao cậu cứu mình tỉnh lại vậy? Đồ ăn, thức uống của chúng ta đều đã hết rồi, cậu tìm đâu ra thứ để cho mình ăn?”
“Trong miệng mình có vị lạ lắm.”
Nói xong, cô liếm liếm khóe miệng, một cảm giác đắng chát kèm theo mùi tanh xộc lên mũi.
“Ừm…” Chu Giáp dừng bước, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Trên đường đi mình có gặp một con quái vật đầu sói.”
“…”
Cơ thể Trần Hủy cứng đờ, ánh mắt đờ đẫn, đưa tay sờ lên khóe miệng, một lớp vảy màu đỏ sẫm dính vào đầu ngón tay, giọng nói run rẩy:
“Cậu… cậu cho mình uống máu của nó?”
“Ừ.” Chu Giáp gật đầu:
“Còn có một ít thịt vụn, lúc đó cậu đói quá, ban đầu mình không định cho cậu ăn, ai ngờ cậu nhắm mắt cũng ăn được.”
“Yên tâm, mình cũng ăn…”
“Ọe!”
Chu Giáp còn chưa dứt lời, Trần Hủy đã nôn ọe bên cạnh gốc cây, vừa nôn vừa khóc, cả khuôn mặt nhăn nhó.
“Không sao đâu.” Nhìn thấy vậy, Chu Giáp chỉ có thể bất lực khuyên nhủ:
“Mặc dù lũ quái vật đó trông giống người, nhưng dù sao cũng không phải là người, cứ coi chúng như thú hoang là được, hơn nữa bây giờ chúng ta biết đi đâu tìm thức ăn?”
“Ọe… ọe…”
Hắn càng nói, Trần Hủy lại càng nôn dữ dội hơn.
Tuy rằng lũ quái vật đầu sói hung dữ, nhưng nhìn chung vẫn có bảy, tám phần giống người, ăn thịt, uống máu của chúng thực sự vượt quá khả năng chịu đựng của Trần Hủy.
Hơn nữa, cô vốn dĩ đã có chút bệnh thích sạch sẽ.
Nôn đến mức dạ dày co thắt, Trần Hủy mới yếu ớt ngồi xuống bên cạnh gốc cây, sắc mặt tái nhợt.
“Khỏe hơn chút nào chưa?”
Chu Giáp lắc đầu, đang định tiến lên thì thấy sắc mặt Trần Hủy không ổn, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào phía sau lưng hắn.
Hửm?
“Xoạt!”
Xoay người, giơ khiên, vung rìu.
Lực đạo mạnh mẽ khiến lưỡi rìu biến thành một tia sáng lạnh lẽo, vẽ một đường cong trên không trung, mang theo tiếng gió rít chém vào bóng đen phía sau.
“Phụt!”
Bóng đen bị chém làm đôi từ trên xuống dưới, trơn tru như dao nóng cắt bơ, không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Đến lúc này, cơ thể căng cứng của Chu Giáp mới hơi thả lỏng.
Cùng lúc đó, ánh sáng lóe lên trong đầu, một chuỗi văn tự hiện ra.
Tên: Chu Giáp.
Phàm Phẩm tam giai: Nội Tráng (233/1000)
Nguyên Tinh: Không.
Cùng với một luồng khí tức yếu ớt chui vào cơ thể, con số phía sau chữ “Nội Tráng” tăng lên một đơn vị.
Từ 233 thành 234.
Đây là thứ xuất hiện trong đầu Chu Giáp sau khi cung điện đổ nát biến mất, theo thời gian, dòng chữ này cũng có chút thay đổi.
Giống như đang thích nghi với điều gì đó.
Ví dụ như, lúc đầu phía sau chữ “Nội Tráng” không có con số, nhưng sau khi hắn giết chết một con quái vật đầu sói thì con số đã xuất hiện.
Một con quái vật đầu sói bình thường có thể tăng thêm năm, sáu điểm.
Ngoài ra, còn có một ngôi sao xuất hiện trong đầu Chu Giáp.
Bản năng mách bảo Chu Giáp, dòng chữ này là do ngôi sao kia biến hóa ra để hắn dễ dàng hiểu được sự tồn tại của nó.