1. Home
  2. Truyện Tà Tu
  3. Dị Thế Tà Quân Audio Podcast
  4. Tập 5 [ Chương 21 đến 25 ]

Dị Thế Tà Quân Audio Podcast

Tập 5 [ Chương 21 đến 25 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21: Hướng dẫn từng bước

Dịch Giả: Noland

Quân Tà hung hăng trừng mắt nhìn Đường Nguyên, ánh mắt như hai mũi dao sắc bén ghim thẳng vào lòng hắn:

– Ngươi tự nghĩ thử gan ngươi có lớn bằng thân ngươi không?

Đường Nguyên vẻ mặt sầu khổ, từ từ bình tĩnh lại, hắn cũng không phải thằng đần, kỳ thật hắn là một tên công tử bột khá khôn khéo. Mập mạp tần ngần nhớ lại những lời Quân Tà đã nói, lập tức phát giác ra có nhiều điểm không hợp lý. Chuyện này, căn bản không phải nhằm vào mình. Ngay cả nằm mơ cũng không thể như vậy được.

Nhưng tại sao nó lại rơi xuống đầu mình. Vì sao chứ?? Chả nhẽ số phận của ta đen như rắm chó vậy sao? Không! Không thể nào. Tuy ta không phải là chính nhân quân tử, tuy ta đôi khi cũng làm một số chuyện bậy bạ. Những có một số việc ta hiểu phải làm thế nào. Chuyện phát sinh hôm nay rõ ràng có chết ta cũng không làm. Nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà mình lại người gây ra mọi sự, hơn nữa là những chuyện mà mình cho dù bị kề dao vào cổ cũng không thể làm những chuyện mất mặt đó. Những chuyện đó chắc chắn sẽ bôi tro trát trấu mặt mũi của cả gia tộc, làm cho mình cả đời này coi như vùi xuống dưới tận đáy bùn đen mà làm bạn với giun. Nhưng vì cái gì, vì cái gì mà ta lại gây ra những chuyện tày trời như vậy?

Trong một thoáng, vô số câu hỏi hiện lên một cách hỗn loạn trong đầu của Đường Nguyên, khiến mập mạp khóc không ra nước mắt.

– Lần trước khi chơi bạc với ngươi, Mạnh Hải Châu có mặc bộ áo quần đó không?

Ánh mắt Quân Tà vụt loé lên lạnh lẽo, khoé miệng nhếch lên nụ cười âm hiểm.

– Phải, nhưng … nhưng có liên quan gì chứ? Có chuyện gì sao?

Đường Nguyên ngơ ngác nhíu nhíu mày ra vẻ khó hiểu.

– Ngươi có ngửi được trên người Mạnh Hải Châu có mùi hương là lạ không? Mùi này rất dễ chịu.

Quân Tà hỏi lại.

– Đúng rồi. Có nghe thoang thoảng, đúng là một mùi rất lạ.

Đường Nguyên hơi mơ hồ nhớ lại.

– Sau khi ngươi vào, có phải cũng được người bưng lên một ly nước giống như ta hôm nay?

Quân Tà tiến thêm một bước

– Đúng, đúng vậy. Mà vậy thì sao?

– Vậy thì sao ư?

Quân Tà cười gằn hai tiếng:

– Cũng chẳng có gì, chẳng qua chỉ là bước đầu tiên để cho ngươi vạn kiếp bất phục thôi.

Đường Nguyên không phải là kẻ ngu, lẩm nhẩm lại lời của Quân Tà một lần, nhất thời nhảy dựng lên, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ:

– Ngươi,… ngươi nói… chén trà đó có vấn đề?

– Chỉ mỗi chén trà đó thôi sao?

Quân Tà cười lạnh:

– Quần áo của Mạnh Hải Châu, mùi hương kỳ bí kia, chén trà kia, toàn bộ đều có vấn đề. Một vài tên cờ bạc gặp lại nhau cần gì phải uống trà? Làm gì có chuyện đó? Ngươi đúng là đồ đầu heo mà. Cái sơ hở to gần bằng cái thân ngươi vậy mà ngươi còn không phát hiện ra?

– Nhưng… nhưng không phải ngươi cũng uống sao? Tại sao ngươi không việc gì?

Đường Nguyên vẫn ngớ ngẩn hỏi.

– Còn nhớ lúc ta uống xong chén trà, trên đường đi vào, có nhảy mũi một lần không?

Trên mặt Quân Tà hiện lên vẻ thần bí, dường như cười mà không phải cười:

– Ta còn làm ướt y phục của ngươi nữa, đúng không?

– Đúng, đúng. Có chuyện này.

Đường Nguyên vội nhớ ra.

– Người bình thường hắt xì cùng lắm là chỉ phun ra ít nước miếng. Nhưng ta thì làm ướt áo của ngươi một mảng lớn. Chẳng lẽ ngươi không thắc mắc gì sao?

Quân Tà quay đầu nhìn hắn.

– Hoá ra là vậy!

Đường Nguyên giật mình hiểu ra, theo đó đặt ra một nghi vấn:

– Tại sao ngươi lại biết rõ như vậy?

Sao ta lại biết rõ ư? Quân Tà ngẩn người, con bà nó một vấn đề khó trả lời như vậy mà ngươi cũng hỏi ta. Chẵng lẽ ta lại nói cho ngươi rằng, kiếp trước lão tử quá rành mấy cái đồ thuốc men đó rồi, không cần dùng mũi, không cần dùng mắt chỉ cần cựa sợi lông là cũng có thể cảm giác được ư?

Quân Tà vuốt vuốt mũi, nghĩ tới nghĩ lui đành hắt cho mình một bô nước tiểu:

– À… ừm thì ta cũng đã từng bị như ngươi nên mới biết được, hiểu chưa đồ đần?

– Không hổ là Quân tam thiếu! Thật là thủ đoạn.

Đường Nguyên bội phục sát đất, sùng bái thốt lên:

– Quả là đại hành gia!

Quân Tà chẳng biết là nên khóc hay cười, hận không giơ chân sút một quả vào mông hắn, nhắc nhở:

– Chuyện của ngươi tuy đã tạm yên. Nhưng việc ngươi gán cả lão bà, chỉ sợ bọn họ sẽ truyền ra, tốt nhất là ngươi nên nghĩ cách xử lý đi.

– Đúng rồi, ta nên làm gì bây giờ nhỉ?

Nhắc tới chuyện này, Đường Nguyên nhất thời hoảng sợ cuống quýt như con kiến bò lung tung không có chủ ý.

– Giờ ngươi chỉ còn một cách duy nhất. Đó là lăn mau về nhà, sau đó đem chuyện này bẩm rõ với lão gia nhà ngươi, không được dấu giếm điều gì, nhưng không được nói quá lên. Phải tiên hạ thủ vi cường. Để lão gia nhà ngươi nhanh chóng có quyết định. Nếu để lão gia nghe ngóng được từ người khác rồi về hỏi nhà ngươi thì coi như đời ngươi tàn.

Quân Tà cười thầm một cách hiểm độc.

Chi Kiếp – Nhất Kiếp – Vạn Kiếp …Một quyển Đạo Nguyên Chân Giải, giấu giếm đại đạo huyền cơ, một thuật thôi diễn vạn pháp, ba ngàn đại đạo tại ngực…. Thỉnh chư vị nghé thăm…!

– Mà ngươi là do bị hãm hại, nên chắc lão gia tử không trách mắng quá nhiều. Hơn nữa, chuyện này xử lý thế nào, lão gia nhà ngươi tuyệt đối thành thạo hơn ngươi nhiều. Chưa kể ngươi còn đang có thù hận với đám kia mà? Có thù bất báo phi quân tử. Ta chỉ cho ngươi một cách này. Bảo kiếm và bội ngọc của ngươi tạm thời cứ để ở chổ ta, sau đó ngươi mang một trăm vạn lượng ngân phiếu đến cho bọn họ mà đòi. Bọn họ dĩ nhiên là không trả lại được rồi, con bà nó… hừ hừ. Hiểu ý ta chứ?

Quân Tà hạ giọng thì thào như đang dụ dỗ một gã thiếu niên lần đầu đi rình phòng tắm nhà hàng xóm.

– Hay!

Đường Nguyên vỗ đùi:

– Đây là con đường duy nhất, cũng là cơ hội duy nhất để giành lại sự chủ động. Nhưng mà, bọn họ chỉ cần mang tiền sang ngươi để chuộc lại hai món đó, chẳng phải…

– Đồ ngốc, lúc đó bọn họ lấy mấy thứ đó để ép ta thực hiện một việc, cũng không phải là chuyện thắng thua bằng bạc mà là chuyện ân oán cá nhân. Liệu ta có cho bọn chúng chuộc không? Bờm vừa vừa thôi! Đã nói đến vậy rồi mà ngươi còn không rõ, chờ cái gì nữa chứ?

Quân Tà cười hắc hắc.

– À còn nữa, ta cho ngươi cái này.

Quân Tà như làm ảo thuật, sờ sờ trong ngực áo lấy ra một chén trà. Chén trà này đặc biệt ở chổ đáy chén còn mấy khỏa bọt nước…

– Đây chính là cái chén mà bọn chúng có hạ thuốc mê nên ta thuận tay dắt dê.

Quân Tà cười nham hiểm:

– Bên trong chén vẫn còn một ít.

– Ha ha ha…Cao! Thật là cao tay! Tam thiếu thật là độc.

Vừa cười nịnh, Mập mạp vừa đưa tay cẩn thận đón cái chén, háo hức giống như con ngựa hoang bị chích một phát đao vào mông, lồng lên phi loạn.

“Con bà nó, các ngươi muốn tính kế bẫy ta ư? Vậy ta cho các ngươi xơi trước!”. Quân Tà nhìn bóng dáng tên mập họ Đường vội vã chạy đi, trong lòng đắc ý cười khoái trá. Với gia thế của mập mạp và nhạc phụ của hắn, lần này chắc chắn Lý gia và Mạnh gia không yên ổn được. Mình chuẩn bị ghế rung đùi xem kịch hay a.

Lần này, nếu không phải có sự xuất hiện ngoài ý muốn của Độc Cô Tiểu Nghệ, cho dù Quân Mạc Tà có là Quân Tà đi chăng nữa thì kết cục cũng sẽ khác đi nhiều. Cho dù mình có thoát vây thì e rằng cũng phải bại lộ thực lực, trở thành cái đích cho mọi người bắn phá. Cái được không bằng cái mất. Tuy bề ngoài đối thủ chỉ là mấy tên gia hỏa như mình nhưng sau lưng đám công tử bột đó đều là những gia tộc quan trọng nhất tại kinh thành. Nếu không phải trong gia tộc có người bày mưu tính kế thì lũ nhãi nhép đó sao dám đấu với Đường Nguyên và Quân Tà, sao dám kiêu ngạo, vuốt mặt chẳng nể mũi thế ư?

Không có khả năng! Chắc chắn là không có khả năng đó. Phải biết rằng tuy Quân Mạc Tà thì là một tên nổi danh là công tử bột vô tích sự nhưng sau lưng hắn là ai, là Quân lão gia, là Quân gia. Tuy giờ đây Quân gia chỉ có Quân lão gia chống đỡ đại cục, nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, một phần ba các tướng lĩnh trong quân đội đều xuất thân dưới trướng Quân lão gia. Có thể nói chỉ cần Quân lão gia còn sống một ngày, thì những người đó chính là hậu thuẫn vững chắc của Quân Tam thiếu này. Bởi vì trên người bọn họ, dù có nguyện ý hay không đều có hình bóng chữ “Quân” trên đó.

Một khi xảy ra chuyện thì sẽ khiến cho sóng gió ngập trời quân (vua) dân đều chấn động. Một khi Quân gia sụp đổ thì những người này chạy trời cũng không khỏi nắng, nhất định sẽ bị các phe phái khác chèn ép tơi bời. Nhưng nếu Quân gia còn tồn tại, thì bọn họ chắc chắn sẽ đoàn kết một lòng để kháng địch, mặc kệ là đối thủ trong nước hay kẻ địch từ bên ngoài.

Cho nên Quân gia không thể nào xảy ra chuyện. Cho nên một khi Quân Mạc Tà gặp chuyện không may, thì những người này tuyệt đối sẽ không đứng nhìn bàng quan. Tuy rằng trong thâm tâm mọi người đều khinh rẽ gã hoa hoa công tử này nhưng nếu cần phải ra tay bọn họ sẽ không hề do dự.

Ở gia tộc họ Đường thì Đường Nguyên cũng có vị trí tương tự. Thế lực của Đường gia tuy không bằng Quân gia nhưng tại kinh thành này cũng có thể nói là một tay che trời. Nếu Đường gia và Quân gia liên thủ thì cho dù là Độc Cô thế gia hiện tại như mặt trời giữa trưa cũng phải nhượng bộ lui binh.

Đương nhiên, nói như vậy không có nghĩa là Quân gia kém thế so với Độc Cô thế gia. Khi mà Quân gia ở đỉnh cao của danh vọng cũng đã từng ép Độc Cô thế gia đến mức không thể ngẩng đầu lên thậm chí kéo dài thời kỳ đó đến dăm bảy năm. Nhưng mà hiện giờ Quân gia nhân tài thì điêu linh còn Độc Cô thế gia thì mọc lên như nấm sau cơn mưa, tầng tầng lớp lớp, người người đông đúc. So với Quân gia thì hơn nhiều lắm. Cho nên Độc Cô thế gia rất có tiềm lực. Ít nhất đánh giá bề ngoài thì Quân gia có vẻ không bằng. Nhưng, Quân gia chỉ cần một ngày còn có Quân lão gia thì vẫn còn một ngày không thể sụp đổ. Cho dù hoàng thất muốn động đến Quân gia còn phải cân nhắc kỹ. Thậm chí có thể nói là … Không dám.

Vậy mà giờ đây, Lý gia và Mạnh gia lại cùng xuống tay với Đường Nguyên và Quân Tà. Điều này có vẻ có chút khác thường. Trong sự bất thường có cái phi thường. Nếu có khác thường tất có chuyện.

Đúng vậy, lần này ra tay chính là mấy gã công tử ăn chơi đàng điếm, cho dù có thất bại bị khui ra sự tình thì cũng chỉ là mấy tên nhóc con còn hôi sữa gây chuyện, mọi người cười ha hả cho xong việc, mấy ai nhớ kỹ trong lòng. Nhưng nếu ngược lại, nếu bọn chúng thực hiện thành công thì sao đây?

Chương 22: Phản ứng của Đường gia

Quân Tà cũng đoán ra rằng. Nếu hôm nay bọn chúng thực hiện thành công được âm mưu này thì Đường Nguyên và mình sẽ rơi vào sự khống chế của đối phương! Mà Đường gia thì không sao, vì nhà họ còn có người khác thừa kế. Nhưng Quân gia thì khác vì chỉ có mình mình là người thừa kế duy nhất.

Tuy rằng chỉ là yêu cầu, nhưng đối với tên không biết nặng nhé như Quân Mạc Tà này thì có trời mới biết sẽ thành ra tai họa gì! Hơn phân nửa là hắn sẽ lao vào tai họa nhưng vẫn không biết mình vừa làm gì thậm chí lại còn đắc ý một phen nữa! Dù sao gia gia sẽ thay mình thu thập tàn cục!

Dù cho lúc này, nếu tranh đấu thì nhược điểm của mình đều bị đối phương nắm rõ, cho dù lão gia tử có hung mãnh thì quân pháp bất vị thân, tướng quân phải đưa ra lựa chọn như thế nào? Cho dù chần chờ một chút đã tạo thành hậu quả khó lường!

Quân Tà cảm thấy mình cần phải có thêm sức mạnh! Kiếp trước của mình lịch duyệt tuy rằng phong phú nhưng mà ngay bây giờ, Quân Tà cảm thấy rõ ràng là không đủ!

Đầu tiên chính là cái gọi mẫn cảm chính trị, điểm này chính là khiếm khuyết của việc làm sát thủ kiếp trước! Nếu mình kiếp này tiếp tục là một sát thủ đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng nếu là muốn sống yên ổn trong một đại gia tộc, hơn nữa lại bảo hộ người nhà của mình không bị thương tổn, duy trì đại thế vững vàng nên nếu không có cái gọi là sự mẫn cảm về chính trị thì căn bản tất cả chỉ là si tâm mộng tưởng!

Mình có thể không làm quan, không chìm nổi giữa vua và dân, nhưng mà cuộc đấu tranh này là không thể tránh.

Quân lão gia trở về nhà đã là buổi trưa. Trên đường trở về, vừa gặp Đường lão gia Đường Vạn Lý đang đùng đùng nổi giận dẫn đầu một đám võ sĩ thị vệ phóng ngựa về phía bắc, nhìn như vậy tất nhiên là đi tìm người.

Ở phía bắc, đúng là chỗ của mấy đại gia tộc Lý gia, Mạnh gia! Sắc mặt của Đường Vạn Lý đen như đáy nồi, ánh mắt bừng bừng lửa giận, cơ hồ sắp bùng cháy ra ngoài, Quân lão gia âm thầm vui mừng:

” He he, lâu lắm rồi mới thấy lão già này tức giận như vậy, Đường lão gia luôn luôn hòa khí, lại có thể tức đến độ thế này, bất luân nhằm vào ai cũng có kịch hay để xem!”

Ai ngờ, đạo diễn và diễn viên của vở kịch này lại là tôn tử mà mình không vừa mắt Quân Mạc Tà!

Quân lão gia rất tò mò hỏi:

-Đường huynh đang đi đâu vậy? Sao lại vội vàng thế? Chẳng lẽ có người đoạt mất cháu dâu của huynh à? Nhìn bộ dạng hổn hển của lão tiểu tử huynh này! Ha ha ha……

Quân lão chỉ là muốn đùa một chút, nhưng lão lại không biết sự tức giận của Đường lão gia Đường Vạn Lý lại phụ thuộc vào chuyện này.

– Quân lão thất phu, lão tiểu tự ngươi chớ có chiếm được tiện nghi rồi khoe mẽ, ngươi cũng không phải thứ tốt đẹp gì! Chờ lão phu tính sổ với Lý gia và Mạnh gia xong rồi sẽ tính sổ với lão thất phu nhà ngươi sau!

Chòm râu trắng của Đường Vạn Lý thẳng tắp, thở hồng hộc, trừng mắt nhìn lão, vung roi ngựa, phóng tới. Hắn cũng biết Quân Mạc Tà là hạng người gì, chỉ sợ còn không bằng tôn tử của mình, Quân Mạc Tà ngược lại lại toàn thắng, sau lưng tất có cao nhân chỉ điểm. Đúng lúc lại gặp Quân Chiến Thiên, lại thấy Quân Chiến Thiên trêu đùa mình, tự nhiên không hòa nhã với Quân lão gia!

Chỉ còn lại Quân lão gia đứng lặng người há hốc mồm, Đường Vạn Lý lão tiểu tử này có ý gì, câu đầu tiên đã mắng mình, còn nói cái gì khiến mình chẳng hiểu mô tê ở đâu. Phải một lúc sau lão mới nuốt nước miếng:

– Lý gia và Mạnh gia sao lại đắc tội ngươi? Song lão tiểu tử đó đi làm ồn ào đúng hợp ý ta, tục ngữ đã nói: Cẩu giảo cẩu, lưỡng chủy mao mà!

Đường Nguyên đi theo gia gia của hắn, thần tình xấu hổ, bộ mặt sưng đỏ. Đường bàn tử vừa về tới nhà thì đúng lúc đó cha hắn đang ngồi ở đại sảnh. Đường mập thấy vậy liền há mồm kêu cha gọi mẹ kể lể chuyện đã xảy ra khiến cha hắn sợ tới mức chân run run ngồi cũng không vững thiếu chút nữa là đã rơi xuống. Nhưng nhìn kỹ hóa ra điều khiến cha của Đường mập sợ nhất chính là gia gia hắn, Đường lão gia tử đã tới.

Vì thế, đoạn tiếp theo đã không còn gì thú vị, do Đường lão gia bức bách, Đường Nguyên gạt nước mắt kể hết sự việc từ đầu chí cuối ra…… Có thể tượng tưởng cha con Đường gia giận đến thế nào! Tới lúc Đường Nguyên lấy ra chén trà, dưới đáy còn có dược phẩm lưu lại; một vị dược sư trong gia tộc nhìn thấy liền chứng thực tất cả lời nói của Đường Nguyên đều là sự thật.

Lý, Mạnh hai nhà lại ngoan độc như thế này! Nếu bỏ qua là làm cho xú danh của Đường gia vang khắp thiên hạ! Điều này khiến cho một gia tộc luôn luôn coi trọng thanh danh như Đường gia làm sao nhịn nổi!

Đường lão gia không nén được cơn giận này liền kéo Đường Nguyên tới tặng cho hắn mười mấy cái tát sau đó ném xuống đất, thét lớn ra lệnh cho Đường Nguyên dẫn đường đi tới Lý gia, Mạnh gia đòi công đạo!

Niên kỷ của Đường lão gia so với Quân lão gia cũng tương đương nhau, có thể nói là nguyên lão ba triều, mấy năm gần đây luôn ở trong nhà, đã có vài năm cũng chưa ra khỏi cửa. Mà lúc này lão xuất hiện liền tiền hô hậu ủng, thanh thế to lớn, sát khí trùng thiên! Xem ra chuyến này, hai nhà Lý Mạnh không tránh khỏi cảnh chó chạy gà bay rồi.

Quân lão gia tuy bị Đường Vạn Lý lão gia nói không đầu không đuôi vài câu, nhưng thấy Đường lão đang trong cơn giận dữ, lại biết Đường lão đang đi tìm hai nhà Lý Mạnh tính sổ thì trong lòng lão chẳng những không phiền não mà còn có vài phần vui mừng. Vừa nhìn đã biết nhất định là tên mập Đường Nguyên lại gây phiền toái, may mắn thay Mạc Tà của lão trong khoảng thời gian này ra sức học hành thi cử, mười phần ngoan ngoãn, khiến cho lão yên tâm không ít, nếu không chắc cũng cấp cho lão không ít phiền phức… Chậc chậc, Đường lão thất phu cũng thật đáng thương. Tuổi cao như vậy rồi còn vì tử tôn mà động khí.

Nhìn bộ dáng giận dữ của Đường Vạn Lý, Quân lão gia không kìm được cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa rồi đắc ý về nhà. Vừa về tới, lão nghe tin Quân Tà cầm bạc cùng thị vệ Trương Đảm ra ngoài đánh bạc, tức thì bị kích động tới lảo đảo, đánh bạc thắng thua là chuyện nhỏ, vạn nhất có chuyện gì là lập tức thành chuyện lớn ngay!

Vừa nghe tin Quân Tà về nhà, lão gia tử tất nhiên nổi giận đùng đùng, đi tới của tức thì ngẩn ra: trên giường lớn, một gánh y phục bị tùy tiện ném lên, bên trong lộ ra những kiện y phục đẹp đẽ, nhưng lại không có một chiếc nào gọi là bình thường cả. Còn Khả Nhi với dáng người nhỏ nhắn đang cười đến híp mắt, đang đếm ngón tay xem có thể bán bao nhiêu bạc.

Khi nhìn kỹ, Quân lão gia tử lại một lần nữa chấn động, không nói được gì, có ba khối ngọc bội thượng phẩm, trong suốt tỏa ra ánh sáng ấm áp, vừa nhìn đã biết đó không phải phàm vật. Cái này còn đỡ, lão gia tử chân chín giật không phải ở thân ngọc bội mà trên mặt có khắc chữ “Năm X, tháng Y, Tôn nhi Phong một tuổi”,”Năm A, tháng B, Tôn nhi Chấn một tuổi”

Đây không phải là ngọc bội mà trực hệ hậu nhân của Lý gia mới có đủ tư cách đeo hay sao? Đó cũng là vật tượng trưng cho thân phận của Lý gia! Hơn nữa Phong, Chấn hai chữ đúng là tên của hai tôn tử của Lý thái sư, hai ngọc bội này như thế nào lại có ở trên tay Mạc Tà? Chẳng lẽ tiểu tử này mới ra ngoài một lần đã đi đồ sát, lột sạch đồ đạc con cháu nhà người ta ư? Quân lão gia vuốt râu ánh mắt có chút khinh nghi bất định.

Nhìn ra chỗ khác, Quân lão gia kêu lên đau đớn, do dùng sức quá lớn nhổ mất một sợi rây: hai ngọc như ý kia rõ rang là của hoàng thất gì đó! Ngoài ra còn có một Mạnh gia ngọc bội, còn có minh châu, còn có …

– Những thứ kia làm sao mà có?

Lúc hỏi ra câu này, mặt lão gia tử giật giật, đã có ý định giết Quân Tà: nếu là do tiểu tử này cướp bóc, thật đúng là phiền toái lớn.

Không phải Quân lão gia không nghĩ tới những thứ này là do tôn tử bảo bối của mình thắng được, mà lão hiểu rất rõ tôn tử của mình: Cháu mình quyết không có khả năng thắng được những đồ “Xa xỉ” này!

Thật buồn cười! Mình vừa rồi còn chê cười Đường Vạn Lý nhưng không nghĩ tới chờ mình ở nhà cũng là một phiền toái lớn như vậy!Quân lão gia chỉ biết im lặng…

Chương 23: Nỗi lo của Quân lão gia tử

Lúc này Khả Nhi mới phát hiện gia chủ đang đứng ở cửa, không khỏi hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống hành lễ, đáp:

– Những bảo vật này đều là do thiếu gia đi đánh bạc ở ngoài thắng được.

– Thắng được? Thật ư?

Quân Chiến Thiên giọng hơi lạc đi, trong lòng vừa mừng vừa sợ, nếu không phải có định lực siêu cường thì đã sợ hãi té ngửa mất rồi. Qua cơn kinh ngạc và vui sướng, Quân lão gia tử liền cảm thấy nghi ngờ, từ khi nào thì tên tiểu tử này cũng có thể thắng bạc vậy? Từ lúc bắt đầu học đánh bạc mấy năm trước, cho tới giờ vẫn chưa thắng lần nào … Nếu không phải do Quân lão gia tử nghiêm khắc hạn chế tiền tiêu vặt của hắn, có lẽ Quân Mạc Tà đã đem toàn bộ gia sản Quân gia nướng vào sòng bạc. Hơn nữa, lần này không chỉ là thắng bình thường, mà còn thắng được toàn là bảo vật quý hiếm…

– Bẩm, những bảo vật này đều là do công tử thắng được, tỳ nữ có ăn gan trời cũng không dám lừa gạt gia chủ. Ngoài những bảo vật này còn có ngân phiếu ba trăm vạn lượng, đều là công tử mang về.

Khả Nhi khẳng định:

-Nghe nói những bảo vật này là do công tử thắng được của Lý công tử và Mạnh công tử. Sau khi về nhà, công tử liền ném mấy thứ này cho tiểu tì thu dọn, sau đó đi Tàng thư các đọc sách.

Khả Nhi cảm thấy rất tự hào bởi vì từ trước đến nay công tử chưa bao giờ thắng bạc trở về, nhưng lần này lại có thể thắng nhiều như vậy. Trong lòng tiểu nha đầu này, công tử đã trở nên rất lợi hại. Tuy rằng trước đây Khả Nhi rất sợ công tử nhưng gần đây công tử lại thay đổi rất nhiều so với trước kia, ít ra là không làm cho người khác cảm thấy chán ghét như trước kia nữa.

– Tiểu tử kia lại đến Tàng thư các.

Lúc này Quân lão gia tử vui sướng nhiều hơn là kinh ngạc, thấy không cần phải thu dọn cục diện rối rắm hộ tôn tử, lại nghe được Khả Nhi nói như thế, không khỏi hai mắt đăm đăm, bộ dáng có vẻ như không chịu nổi đả kích, liền run rẩy đưa tay lên sờ trán mình, xác định được mình hôm nay không phát sốt, cũng không phải là nghe nhầm, lúc này mới hồi phục tinh thần.

– Được rồi, khi nào nó về thì bảo nó đến chỗ ta.

Lão gia tử nói xong, liền cùng Bàng quản gia đi mất, chỉ còn lại tiểu la lỵ hai mắt tỏa sáng, lẩm nhẩm tính:

– Ba khối ngọc bội này ít nhất có thể bán được hơn mười vạn, hạt châu và bảo thạch kia tối thiểu cũng có giá hơn mười lăm vạn, còn cái kia có thể bán… Hơn nữa lại còn có ngân phiếu…Oa…

– Lão Bàng, ngươi thấy thế nào?

Dọc đường, Quân Chiến Thiên có chút đắn đo, tên tôn tử này thật sự làm cho mình không hiểu được, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Rốt cuộc hắn đang làm cái gì?

– Bẩm, lão nô không biết, nhưng hiện giờ tiểu thiếu gia thế là rất tốt.

Lão Bàng cũng rất mơ hồ, bất quá chỉ cần không phải thu thập cục diện thay cho Quân Mạc Tà, thế đã là chuyện tốt rồi.

– Nếu hắn có hứng thú đối với việc đọc sách như vậy, ngươi nói ta có nên đưa hắn vào Văn Tinh thư viện không?

Trong lòng Quân lão gia tử tự nhiên xuất hiện một giấc mơ, Văn Tinh thư viện, đây là nơi đứng đầu thiên hạ đối với người đọc sách. Bên trong tính cả thầy giáo và đệ tử cũng không quá nghìn người, con số này đối với dân cư tính hàng triệu của Thiên Hương đế quốc, thật là quá nhỏ. Nói cách khác, chỉ có những người gia thế trong sạch, phi thường, là nhân tài đứng đầu mới có tư cách tiến vào nơi này học tập. Mà khi học xong, đều là người được quốc gia săn đón, chỉ cần ngươi có thể tốt nghiệp là được. Nhưng muốn có tư cách tốt nghiệp, ngay cả những tài tử nổi danh cũng phải trải qua một quá trình học tập đầy gian nan. Có thể nói, đối với văn nhân thì Văn Tinh thư viện chính là con đường dát vàng. Mặc kệ ngươi nổi tiếng đến mức nào, cho dù ngươi là công chúa hay vương tử, nếu không có thực tài thì tuyệt đối không được vào Văn Tinh thư viện. Bỗng nhiên, Quân lão gia tử lại tính toán cho Quân Tà tiến vào Văn Tinh thư viện, xem ra trong lòng đã tin tưởng rằng Quân Tà đã hồi tâm.

– Bẩm. Điều này rất khó khăn.

Ta ngất. Với trình độ của Quân Mạc Tà mà muốn tiến vào Văn Tinh thư viện ư? Có khác gì heo nái biết leo cây đâu chứ. Tất cả những người có thể đi vào đó đều đã gian khổ học tập mười mấy năm, đều là những tài tử thanh danh hiển hách khắp nơi mới có tư cách tham gia cuộc thi tuyển chọn, Ngài nghĩ thử cháu của ngài không học vấn không nghề nghiệp suốt mười sáu năm mới đọc sách có hơn một tháng đã có thể đi vào sao?

Đương nhiên lão Bàng hiểu được điều này, tuy vậy vẫn tiếp tục nói:

– Mấy lão già ở Văn Tinh thư viện rất cổ hủ, nhưng nếu lão gia đích thân đến nói vài câu… khụ khụ, thiết nghĩ, hay từ từ rồi tính… sẽ cân nhắc sau.

– Ài, tiếc là tên tiểu tử này tu vi huyền khí thật là quá thấp, nếu có thể tiến vào Thần Huyền học viện đương nhiên là tốt nhất. Quân gia chúng ta đều là lập thân trên sa trường, nếu là một tên tiểu phu tử, thật đúng là chẳng ra gì.

Quân Chiến Thiên cũng hiểu được chuyện này rất khó xảy ra, mấy năm trước Nhị hoàng tử muốn vào Văn Tinh thư viện, ngay cả hoàng đế bệ hạ còn phải ăn của lão Phu tử một chút hờn dỗi, mới miễn cưỡng được vào, với mình nhất định lại càng khó hơn bội phần.

Huống chi với cá tính của Mạc Tà…

– Lão Bàng, theo ngươi sau này ta nên an bài Mạc Tà thế nào cho thỏa đáng?

Quân lão gia tử thở dài:

– Cho hắn theo văn, tiểu tử này nhất định không khác gì cục đá, cho hắn theo Võ ư, nửa điểm thiên phú hắn cũng không có, lại càng không thể chịu khổ, không có triển vọng. Cho hắn theo kinh thương ư… haizzz có lẽ ngay cả quan tài lão phu hắn cũng có thể đem đi bán! Chẳng lẽ cứ để hắn ăn không ngồi rồi chờ chết sao?

Nhắc đến chuyện này, lão Bàng cũng hết cách, liền an ủi:

– Tiểu thiếu gia gần đây có chút tiến bộ, không chừng lại đang thay đổi, hồi tâm chuyển ý… Ách, tiểu thiếu gia dù sao cũng còn ít tuổi, tin rằng mọi việc cũng chưa quá muộn…

– Chỉ sợ đây chỉ là giả mù sa mưa! Hiện giờ ngay cả ngươi cũng còn cái thói đó.

Quân Chiến Thiên nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói:

– Lão Bàng, thế này cũng không giống ngươi à, năm đó ngươi ở chiến trường chỉ một người mà dám xông vào mấy vạn đại quân Bàng Liệt, không phải giống như ngươi hiện tại đó sao.

Lão Bàng cười khổ, thầm nghĩ: Ta làm gì muốn nói như thế, nhưng nếu không nói như vậy, ta còn có thể nói thế nào nữa? Chẳng lẽ ta nói thẳng, con cháu đều có phúc phận của chúng, lão gia đừng lo lắng. Tôn tử của ngài ai cũng biết chỉ là một phế vật không hơn không kém, cho dù ngài có quan tâm thế nào, có an bài đường lui cho hắn thế nào, hắn cũng có thể làm cho ngài tàn tạ? Nếu nói như thế, ngài lại còn không rút dao chém ta thành mười bảy, mười tám khúc ư?

– Còn có một biện pháp, có thể bảo vệ thiếu gia, làm cho lão gia hết buồn phiền.

Lão Bàng đột nhiên nhớ tới một việc, liền nói.

– Biện pháp gì? Nói mau!

Quân Chiến Thiên có chút bất ngờ, hôm nay chỉ là càu nhàu tý chút, không nghĩ tới lão Bàng lại có biện pháp.

– Biện pháp này nếu muốn thực thi thì đúng là có chút khó khăn.

Lão Bàng nói ra, liền có chút ngập ngừng:

– Chính là mua cho thiếu gia một đầu bát cấp huyền thú còn nhỏ, sau đó chúng ta không tiếc sức làm cho nó đề cao sức mạnh…

– Đủ! Đủ rồi.

Lời Bảng quản gia còn chưa dứt, đã bị Quân Chiến Thiên cắt ngang phũ phàng:

– Lão Bàng, ngươi đang nói mớ à? Theo ngươi, việc này có thể sao?

Lão Bàng suy nghĩ một chút, liền ủ rũ nói:

– Bẩm.Không có khả năng.

– Nếu đã biết là không thể, ngươi còn nói cái rắm gì!

Quân Chiến Thiên thở dài rầu rĩ nói.

Huyền thú, là một loại sinh vật đặc biệt của Huyền Huyền đại lục, một huyền thú cao cấp đều có năng lực cực kì cường hãn. Trong truyền thuyết, một bát cấp huyền thú có thể giao đấu với một cao thủ cấp Thiên Huyền mà không hề rơi xuống hạ phong. Nếu là cửu cấp huyền thú có năng lực công kích cao thì hoàn toàn có thể đấu với cao thủ Chí tôn thần huyền mà không thua kém chút nào.

Nhưng huyền thú cũng phân chia cấp bậc như nhân loại, hơn nữa còn khắt khe hơn nhiều. Cao thủ nhân loại nếu có thể nắm giữ một ít kĩ năng, thủ đoạn đặc biệt là có thể vượt cấp khiêu chiến, thậm chí có thể chiến thắng đối thủ có tu vi huyền khí cao hơn mình. Nhưng đối với huyền thú, điều đó là không có khả năng.

Tứ cấp trở xuống huyền thú cùng lắm chỉ có thể nói là dã thú, hoặc là lực phá hoại lớn hơn một chút so với dã thú bình thường. Chỉ có bắt đầu từ ngũ cấp huyền thú mới có một ít năng lực đặc thù, tuy vậy huyền thú cấp năm, cấp sáu cũng không có tác dụng quá lớn, ấu thú cũng như thế. Đặc biệt hơn, huyền thú trưởng thành đều không thể thuần hóa, mà ấu thú lại cần ít nhất vài chục năm mới có thể trưởng thành, thậm chí là cả trăm năm. Như vậy chờ một ấu thú trưởng thành thì cũng đã già mất rồi, lúc đấy thì còn có tác dụng khỉ gì nữa? Huống chi huyền thú cấp năm, cấp sáu nhiều nhất chỉ có thực lực của ngân huyền cao thủ. Cho nên huyền thú cấp bậc này giá cả cũng không cao, tương đối dễ dàng tìm thấy.

Nhưng huyền thú từ cấp bảy trở lên lại không như vậy. Thất cấp huyền thú là một bước đột phá lớn, có thể nói có trí thông minh không hề kém hơn nhân loại. Ngoại trừ thiên phú kĩ năng ra còn có một loại năng lực đặc thù. Bởi chính vì năng lực đặc thù này mà có thể làm cho việc nuôi dưỡng ấu thú trưởng thành trở nên không mấy khó khăn.

Chương 24: Sắp xếp

Dịch Giả: Huyết hận

Huyền thú từ cấp ba trở lên trong thân thể sẽ tự động hình thành một loại tinh thể, tên là “Huyền đan”, mà huyền thú từ cấp bảy trở lên có một loại năng lực đặc thù, đó là có thể hấp thụ năng lượng huyền đan trong cơ thể động vật khác, từ đó làm cho mình lớn nhanh hơn.

Nhưng cũng vì vậy mà huyền thú cấp bảy cực kì khó kiếm, chỉ cần có một con, giá cả là trên trời. Còn huyền thú cấp tám? Nó là vô giá! Chỉ có trong truyền thuyết….

Ít nhất là vài chục năm nay, chưa hề nghe nói đến một người nào bắt được huyền thú cấp tám.

Huyền thú cấp cao tập trung chủ yếu ở sâu bên trong Thiên Phạt sâm lâm, ngay cả cao thủ cấp chí tôn thần huyền cũng không dám xâm nhập. Thiên Phạt sâm lâm diện tích rộng lớn, rộng đến vô cùng vô tận, chí ít cũng phải chiếm đến một phần tư diện tích của đại lục. Ở bên ngoài chỉ có một ít tiểu huyền thú yếu ớt và vài con dã thú, nhưng càng vào sâu thì càng nguy hiểm, hơn nữa, một khi không đánh lại nó thì chỉ còn cách bỏ chạy, bởi vậy Thiên Phạt sâm lâm còn được gọi là thiên đường của huyền thú cấp cao, không thể nào truy tìm nó được. Nếu thực lực không đủ, thậm chí còn không có hy vọng sống sót trở về.

Nếu muốn có ấu thú của huyền thú cấp tám, cần ít nhất ba vị cao thủ thiên huyền, đánh bại ít nhất hai huyền thú cấp tám đã trưởng thành mới được, điều này chắc chỉ dễ trong lời nói. Hơn nữa, phòng ngự của huyền thú so với thiên huyền cao thủ còn mạnh hơn nhiều. Nếu hôm đó Nữ thần may mắn không ban phúc cho ngươi, không chỉ gặp hai mà gặp cả một đàn thì … có đến cấp cao thủ chí tôn thần huyền thì cũng chỉ biết ngửa mặt lên trời khóc hận rồi nhắm mắt xuôi tay mà đi luôn.

Cao thủ trên đời chỉ cần lên đến cấp thiên huyền, ai chả là anh hùng một cõi, hay một đại nhân vật có thân có phận? Vinh hoa phú quý cái gì cũng có, việc gì phải theo cái việc này để kiếm miếng ăn?

Vậy nên Quân lão gia tử nghe được đề nghị này chỉ biết dở khóc dở cười.

– Đến Tàng thư các, xem thử cái tên tiểu qủy này rốt cuộc đang làm gì!

Quân lão gia tử vẫn cảm thấy tôn tử mấy ngày nay có chút quái dị. Hai người một trước một sau, lững thững đi đến Tàng thư các. Nhưng tới Tàng thư các, lại chả có gì để mà xem.

– Bẩm, một canh giờ trước thiếu gia đã ra khỏi Tàng thư các, không biết đi đâu.

Thị vệ trông coi Tàng thư các vội bẩm báo.

Hai người ngớ mặt nhìn nhau.

– Về thư phòng đi.

Quân lão gia tử đi đã mệt, có chút rệu rã, tiện thể phân phó:

– Những quyển sách mà hắn xem lúc nãy, đều đưa đây cho ta.

Trong khi Đường Vạn Lý lão gia mang theo đại đội nhân mã hùng hùng hổ hổ tiến đến Lý gia và Mạnh gia để đòi lại công đạo cho tôn tử, cũng là lúc Quân Chiến Thiên lão gia tử cảm thấy hết sức phiền lòng vì cháu của mình.

Đại viện của Lý gia, Lý Du Nhiên đang tiêu sái đứng dưới một gốc hoa mẫu đơn, bộ áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi. Khuôn mặt anh tuấn gần như hoàn mỹ mang theo một ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sâu lắng nhìn bầu trời phương xa bắt đầu đổi mây đen, thật lâu không nói gì. Một trận gió nhẹ ấm áp thổi qua, thổi bay tay áo của Lý Du Nhiên, thế lại càng khiến cho hắn trông như quỳnh lâm ngọc thụ, thiên cung tiên ba (lấy từ câu quỳnh lâm ngọc thụ, huệ chất lan tư, ý khen tặng vẻ hào hoa phong nhã), làm cho người khác thấy không khỏi tán thưởng, thanh tao như thế, có thể so sánh với phượng mao lân giác, hiếm thấy trên đời.

Trước mặt hắn, ba huynh đệ Lý Phong, Lý Chấn đang đứng thẳng người, lúc này gió thu thổi làm dịu lòng người, chỉ có trên mặt ba người này lại đổ mồ hôi, lại cũng không dám lau, để kệ cho mồ hôi cứ thế rơi, rơi xuống chóp mũi, rơi vào đuôi lông mày,… Mồ hôi rơi vào trong mắt, cực kì khó chịu, thế nhưng lại cũng không dám chớp mắt dù chỉ một cái.

– Việc đã đến nước này, nói gì cũng đã muộn, bỏ đi, coi như là Quân Mạc Tà tốt số. Còn các ngươi….

Lý Du Nhiên nói tới đây, thân thể ba người đồng thời run rẩy. Là thế hệ tiếp theo của Lý gia, nhưng những người này lại có vẻ sợ hãi người thiếu niên tao nhã trước mặt tới tận xương tủy. Chưa từng có ai thấy người thiếu niên này tức giận, nhưng ba người mỗi lần thấy hắn, đều có cảm giác mùa đông không mặc áo nhảy vào hố băng

– Các ngươi mỗi người chịu bốn mươi trượng, trừ lương nửa năm.

Lý Du Nhiên cười cười, ánh mắt nhìn về phương xa, cử chí cực kì tiêu sái, ánh mắt như nước mùa xuân chảy:

– Ngày mai bắt đầu, nên làm cái gì, phải làm cái gì, đã biết chưa?

Chịu bốn mươi trượng, gậy không gãy thì cũng phải trầy da rách thịt, mà ngày mai lại còn có việc phải làm,… trừng phạt này có thể nói cực kì khắc nghiệt, không hề có chút nhân tính nào, hơn nữa ba người này với Lý Du Nhiên lại còn là huynh đệ cận huyết. Nhưng Lý Du Nhiên cứ bình thản nói ra, ngữ khí nhẹ, mắt bình thản, tựa như không phải hắn xử anh em của mình, thậm chí không phải ba con người, mà là xử ba con chó vô tri.

Nhưng ba người Lý Phong lại như nghe được lệnh đại xá, liên tục cảm ơn, giống như trừng phạt này là được “Pháp luật khoan hồng”, nhỏ bé không đáng kể.

– Được, Quân Mạc Tà. …. Ha Ha Ha.

Lý Du Nhiên nhẹ cười, thản nhiên nói:

– Đi đi.

Nghe được hai chữ này, ba người mới dám động đậy thân mình, cực kì ngoan ngoãn đi ra, trên mặt lộ vẻ may mắn dị thường.

– Người đâu!

Lý Du Nhiên vỗ nhẹ hai tay, tức thì có hai gã Hắc Y nhân vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh hắn, cúi người chờ lệnh.

– Được, điều tra cho tử tế một chút, xem Quân Mạc Tà lần này thắng tiền bằng cách nào? Vì sao mê huyễn tề không có tác dụng? Còn nữa, tìm hiểu xem việc Độc Cô Tiểu Nghệ xuất hiên có phải là vô tình hay không… Ngay cả có Độc Cô Tiểu Nghệ thì Quân Mạc Tà cũng không nên có cơ hội thắng…, có vài điều đấy, đi điều tra cho rõ rồi về báo cho ta.

Hắn nói chuyện vẫn cực kì mềm mỏng nhẹ nhàng, làm như không muốn tốn sức để nói.

– Vâng!

Hai gã Hắc Y nhân cung kính hành lễ, còn chưa xoay người, đã thấy một người áo xanh thở hổn hển chạy tới, tới cách Lý Du Nhiên mười bước thì chạy chậm lại, cố gắng điều chỉnh hơi thở, khiến cho mặt đỏ bừng, lúc này mới thở được bình thường, đi tới trước mặt Lý Du Nhiên:

– Bẩm công tử, lão Hầu gia của Đường gia mang theo Đường Đại công tử cùng với hơn trăm người, đi ngàn dặm đường, đang hùng hổ tiến tới nhà chúng ta.

– Ồ, thật vậy sao?

Lý Du Nhiên nhẹ nhíu mày, nhẹ giọng nói:

– Không ngờ ngay cả Đường Nguyên cũng tính được đến thế này, xem ra kế hoạch trước đây của mỗ phải điều chỉnh rồi…. Ha ha… được, đi nói cho bọn Lý Chấn, nếu Lão Đường có hỏi thì trả lời … như thế như thế…mà trả lời. Còn nữa: thi hành gia pháp ngay. Chờ đánh được một nữa thì mang đến cho Đường lão gia xét hỏi.

Một gã hắc y nhân nhận lệnh nhanh chóng chạy đi.

Lý Du Nhiên nhếch mép cười, đột nhiên xoay người hỏi:

– Đường lão gia lần này mang người theo, có người nào mà chúng ta vẫn để ý không?

– Có!

Người áo xanh nói không do dự

– Có ba người.

– Ba người… thế là đủ rồi.

Lý Du Nhiên mỉm cười thần bí, ngửa đầu nhìn trời mây đen cuồn cuồn, có cảm giác mát nhè nhẹ, lẩm bẩm nhỏ đến nỗi không ai nghe thấy: “Trời sắp mưa, mà bây giờ tinh nhuệ của Đường gia đã đi hết, đúng… đây là một cơ hội tốt a”.

Ngẩng đầu, ánh mắt lần đầu tiên có vẻ thận trọng, giọng dồn dập nói:

– Lập tức báo cho Tần Hổ, thừa dịp này, lấy cái vật mà ta đã nói cho hắn. Chỉ được phép thành công, không được phép thất bại, cơ hội này chỉ có một!

Nói xong ngẩng đầu nhìn trời, nói tiếp:

– Nói cho hắn, hắn có thời gian hành động là một buổi chiều!

– Nói cho hắn, những người mà hắn dùng không được phép xuất hiện, dù thành công hay không, không được lưu lại dấu vết!

– Vâng!

Một Hắc Y nhân khác tiến đến.

Chương 25: Năm Loại Dược Liệu

Dịch Giả: Thiên Hương

Lý Du Nhiên nhìn hán tử áo xanh chậm rãi nói:

– Ngươi đi đi. Ta biết rồi, lần này ngươi làm rất tốt…

Hán tử áo xanh kích động ôm quyền nói:

– Đa tạ công tử. Thuộc hạ cáo lui.

Nói xong liền giống như được ân xá vội vàng rời khỏi.

Sắc mặt Lý Du Nhiên vẫn bình thản như nước, hơi hơi vuốt cằm chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Hán tử áo xanh cúi người lui lại hơn mười bước mới xoay người đi nhanh. Cho đến khi đi thật xa nơi đó mới dám thở ra một hơi. Ở trước mặt vị công tử gia này hắn không dám thở mạnh chút nào.

Lý Du Nhiên cười nhạt, mái tóc đen bay phất phơ trước gió:

– Người đâu. Lập tức thông báo đến tổ phụ đại nhân đang nghị sự cùng với bệ hạ trong cung rằng Đường Vạn Lý mang theo rất nhiều cao thủ đến Lý gia nhưng nói người không cần lo lắng. Người tới đương nhiên là không tốt nhưng đây cũng là một cơ hội rất hiếm khi có được. Mọi sự đều có lợi và hại nhưng phải xem thử có nắm giữ được hay không thôi.

Từ một góc khuất truyền ra một tiếng “vâng” rồi một tiếng gió vang lên xem ra người kia đã rời đi rồi.

– Lần này tuy để xổng mất Quân Mạc Tà, khiến cho Quân Gia may mắn thoát thân nhưng nếu làm cho Đường lão Hầu gia đi Mạnh gia đại náo một trận đương nhiên sẽ khiến cho Mạnh gia một phen khổ sở. Nếu lúc này tổ phụ đại nhân làm cho hai nhà Mạnh – Đường trở mặt nhau là có thể kéo Mạnh gia về phía chúng ta, thậm chí có thể thu phục…

Lý Du Nhiên thở dài một hơi, xòe bàn tay thon dài trắng nõn ra cẩn thận hái xuống một chiếc lá ở cành hoa mẫu đơn trước mặt, cúi đầu nhìn chiếc lá trong tay đầy ôn nhu:

– Bất quá… Như vậy cũng rất tốt. Ít ra cũng khá thú vị.

Tiếng bước chân từ xa truyền đến như sấm rền đã đến trước cổng…

Lý Du Nhiên cười nhẹ, chân mày giương lên nói:

– Mở cửa. Dùng lễ nghi long trọng nhất nghênh đón Đường lão hầu gia!

Nói xong câu đó đột nhiên vươn ngón tay thon dài ra trước, hoàng quang chợt lóe đã khiến cho chiếc lá mang theo một chuỗi sáng vàng rực vô thanh vô tức cắm vào cây mẫu đơn…

Ngay khi lá cây rời khỏi bàn tay thì đột nhiên bầu trời chợt lóe ra một tia chớp, mây đen cuồn cuộn kéo đến đỉnh đầu, cuồng phong thổi khắp nơi. Tia chớp thoáng hiện, tà áo trắng của Lý Du Nhien dưới cuồng phong bay phấp phới, thân hình cao lớn vừa động đột nhiên biến mất khỏi đình viện.

Quân Mạc Tà đang ở đâu?

Hắn đang ở một nơi mà Quân lão gia tử không ngờ. Quân lão gia tử từng khẳng định rằng cả đời Quân Tà sẽ không thể nào đến chỗ đó bởi vì nơi đó Quân Mạc Tà từng bị đánh hai lần, mỗi lần đều bị đánh đến nữa tháng không thể rời khỏi giường. Hai lần này cũng là hai lần Quân Mạc Tà từ lúc sinh ra đến nay bị đánh.

Nơi đó chính là tiểu viện của tam thúc Quân Vô Ý.

Quân Vô Ý cả đời sống trong quân đội nên nay cả chổ ở bản thân cũng đặt gần Binh đường của Quân Gia. Quân Vô Ý bình tĩnh ngồi trên xe lăn, ánh mắt xuyên thấu qua bụi hoa nhìn vào thao trường của Quân Gia, thần sắc trong mắt biến ảo liên tục, hùng tâm đã lâu được chôn giấu trong lòng dường như đang sôi sục trở lại. Quân Tà ngồi chồm hổm trước mặt hắn, hai tay âm thầm vận huyền công từ dưới hai chân Quân Vô Ý đi lên trên rồi lại đi xuống dưới. Hắn cẩn thận kiểm tra một lần cuối, kiểm tra mỗi nơi của kinh mạch. Thậm chí mỗi sợi lông của Quân Vô Ý. Một tháng trước Quân Tà không thể di chuyển nội lực thuận buồm xuôi gió được, thậm chí không thể nào kiểm tra nhưng hiện giờ hắn không những có nội lực mà nội lực này còn được xưng là Tuyên Cổ Đệ Nhất Công – Khai Thiên Tạo Hóa Công. Quân Tà đương nhiên cẩn thận kiểm tra một lần. Hắn muốn bảo đảm vạn vô nhất thất mới quyết định phải trị liệu như thế nào.

– Sao?

Thần sắc của Quân Vô Ý rất bình tĩnh như không hề quan tâm, khẩu khí nhẹ nhàng nhưng đôi tay sớm đã nắm thật chặt, mu bàn tay nỗi lên gân xanh nên cũng thấy rõ trong lòng hắn không hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.Tuy rằng hắn thấy sắc mặt Quân Tà vui mừng nhưng hắn không thể tin hai chân tàn phế đã lâu thật sự có hi vọng phục hồi như cũ. Quân Tà chính là hi vọng cuối cùng của hắn. Hắn thậm chí không dám hỏi Quân Tà có thể chữa khỏi hay không mà chỉ dùng “Sao?” để hỏi thôi. Hắn hi vọng có thể nghe được đáp ắn khẳng định…

– Tình huống tuy không tốt lắm nhưng cũng không cần bi quan.

Quân Tà cười cười nói tiếp:

– Cần phải tốn công phu đôi chút nhưng có thể nắm chắc mười phần là tam thúc lại một lần nữa đứng trên đôi chân của mình.

– Tốt!

Quân Vô Ý không nhịn được lộ ra sắc mặt vui mừng và hưng phấn nhưng lẫn trong đó có chút hoài nghi. Dù sao cũng có không ít vị danh sư đương thời đều phải bó tay nhưng đứa cháu hoàn khố của hắn gần đây tuy rằng có chút cổ quái lại có được bản lĩnh cứu chính mình ư? Đây là lúc Quân Vô Ý như cá rời khỏi nước chỉ biết chờ chết thôi. Chỉ cần một cọng rơm thôi hắn cũng muốn dùng hết sức nắm lấy. Cho dù cháu hắn nói đùa nhưng thêm một cơ hội thì cùng lắm cũng chỉ là thêm một lần thất vọng mà thôi. Những tư vị trong lòng Quân tam gia người ngoài há có thể biết được?

Quân Tà nói:

Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?.-.Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh “Tu Chân Giới”….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

– Để cháu nói cho mấy vị thuốc, tam thúc phái người đi tìm mua là được. Tin rằng ngày tam thúc có thể đứng lên sẽ không còn xa nữa.

Quân Vô Ý có chút vội vàng:

– Tốt! Là mấy vị thuốc nào? Có cái gì quý hiếm sao? Để ta phái người đi tìm là được!

– Liệt tràng hoa, thông thâm thảo, cửu diệp thảo, đoạn tục căn…Còn có phần kinh hà.

Quân Tà nói một hơi năm vị thuốc, đương nhiên đây là dùng tên thuốc ở tại thế giới này. Mấy ngày trước Quân Tà ở trong Tàng thư các tìm hiểu điển tịch y dược. Dù sao những tên cây thuốc kiếp trước mình biết khó có thể dùng đến. Cũng may trong Tàng thư các có không ít điển tịch y dược, những vị thuốc Quân Tà cần phối thuốc đều nghiên cứu kỹ. Chỉ cần dựa theo tranh ảnh trong điển tịch là có thể đối chiếu được.

– Thông tâm thảo, đoạn trường hoa thỉnh thoảng ta có nghe qua nhưng cửu diệp thảo và phần kinh hà là cái gì?

Quân Vô Ý nhíu nhíu mày, phải biết rằng Quân Vô Ý bệnh lâu thành y nên kiến thức đối với y dược có chút bất phàm. Nghe Quân Tà nói ra hai vị thuốc mà bản thân mình lại không biết nên không tránh có chút kỳ quái.

Quân Tà cười cười, từ trong lòng lấy ra một quyển sách. Đây là Kỳ hoa dị thảo đồ chí đưa đến trước mắt Quân Vô Ý lật ra:

– Đây là cửu diệp thảo, đây là phần kinh hà. Mấy thứ này ngoại trừ Phần kinh hà hơi khó tìm thấy thì các vị thuốc còn lại đều rất thông thường. Dược khố trong phủ ta có thể có, mà cho dù không có cũng có thể tìm mua các hiệu thuốc trong thành. Những dược liệu này dùng phương pháp độc môn của cháu điều phối đã có thể nắm chặt ngoài bảy thành chữa khỏi bệnh cho tam thúc.

– Tốt!

Ánh mắt Quân Vô Ý nhìn chằm chằm vào các vị thuốc trong sách như nhặt được chí bảo, âm thanh có chút run rẩy. Suốt mười năm! Ta…ta…ta có thể thấy được hi vọng “đứng” lên rồi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !