Dị Thế Tà Quân Audio Podcast
Tập 246 [ Chương 1226 đến 1230]
❮ sautiếp ❯Chương 1226: Binh đối binh, tướng đối tướng
Sang Thượng Bắc Đảo đêm nay đến khiêu chiến, mục tiêu cũng chỉ là Cổ Hàn thôi. Hắn lợi dụng đại quân hai bên đang hỗn chiến mà khiêu chiến, đoán chắc Cổ Hàn sẽ khó mà đi được vì đủ loại lí do. Chính bởi vì không đi được nên sẽ đã kích sĩ khí bên liên quân rất nhiều.
Lấy tính cách của Cổ Hàn, hắn không thể chấp nhận kết quả như vậy cho nên hắn chỉ còn con đường chấp nhận khiêu chiến.
Nhưng trong bóng đêm hắc ám, mà dị tộc nhân lại có kỹ xảo ẩn thân thuật nghịch thiên, Cổ Hàn nếu quả thật xuất chiến, khả năng bị đối phương ám toán rất cao. Như vậy, chấp nhận khiêu chiến chẳng khác nào đi chịu chết.
Nếu Cổ Hàn bất hạnh bị giết chết thì đối với liên quân đại lục mà nói, đây mới thực sự là đả kích trầm trọng.
Nhưng kế hoạch của Sang Thượng Bắc Đảo lại bị Quân Mạc Tà trực tiếp dùng phương thức càn quấy hoàn toàn phá hỏng.
Cổ Hàn với năm nghìn năm lịch lãm, tự nhiên cũng không ngốc, hắn chẳng phải không rõ ý đồ của Sang Thượng Bắc Đảo, càng biết rõ mình nếu chấp nhận khiêu chiến thì lành ít dữ nhiều, cửu tử nhất sinh. Nhưng lúc này hắn lại là người đứng đầu, không thể không xuất chiến. Bởi vì hắn chính là đại biểu cho vạn năm quang vinh của Tam Đại Thánh Địa.
Cổ Hàn có thể bại, cũng có thể chết nhưng vạn năm quang vinh của Tam Đại Thánh Địa tuyệt đối không thể để bị khinh thường.
Sang Thượng Bắc Đảo thấy âm mưu bại lộ, không giận ngược lại cười nói:
– Không sai. Bổn tọa vốn là dùng mưu để Cổ Hàn dù không muốn ra cũng phải ra, không nghĩ tới lại bị các hạ dùng vài lời tầm xàm ba láp lại có thể hóa giải. Xem ra các hạ mới chân chính là cao thủ. Đã là cao thủ thì sao lại không dám nói tên mình ra?
Quân Mạc Tà cười hắc hắc
– Các hạ thẳng thắng thừa nhận âm mưu của mình, quả thật sảng khoái. Nhưng rất xin lỗi, tên của ta tuy rằng cũng không tính đại bí mật gì nhưng lại không thể nói cho ngươi.
– Tại sao?
Sang Thượng Bắc Đảo quả thật hơi bực mình.
Hắn cũng nghĩ không ra được vì sao, tên của đối phương nếu không phải bí mật, nhưng lại không nói ra, tại sao mình là khó chịu chứ?
– Nguyên nhân rất đơn giản bởi vì ngươi thật sự làm cho ta cảm thấy ghê tởm. Đơn giản vậy thôi.
Quân Mạc Tà chậm rãi nói
– Tên của ta nếu bị ngươi biết, đối với ta mà nói là một điều sỉ nhục không thể chấp nhân được. Cho nên có thể làm cho ngươi biết muộn một ngày thì tốt một ngày.
Lời vừa nói ra, vô luận trong đại trướng hay trong trận doanh hoặc trên chiến trường đều nổi lên bốn phía tiếng cười nổi lên bốn phía.
Các chiến sĩ vốn đã giết đỏ cả mắt rồi, nghe được những lời này của Quân Mạc Tà đều cảm thấy khoan khoái vô hạn, cất tiếng cười to.
– Hỗn láo.
Sang Thượng Bắc Đảo giận muốn phát điên, rít lên một tiếng
– Ngươi đi ra. Có dũng khí thì đi ra theo ta chiến một trận.
Quân Mạc Tà hừ một tiếng, khinh thường mắng
– Cút con mẹ ngươi đi.
Lời mắng chửi rất lưu loát, quả thực rất có khí phách ở phương diện chửi bới.
Mọi người…
Cho dù không chân chính đối diện với Sang Thượng Bắc Đảo để thấy cảm xúc của hắn nhưng trong lòng đều cảm thấy vui sướng khôn tả. Thậm chí cả vị cao thủ Tam Đại Thánh Địa cho dù đang trong bầu không khí trầm lặng cũng không nhịn được mà lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Trong trướng, Quân Mạc Tà nhìn mọi người, nghiêm mặt nói
– Dị tộc nhân hung tàn thành tánh, hơn nữa nhân số tham chiến của đối phương lại chiếm ưu thế tuyệt đối. Một trận chiến này có thể nói là hung hiểm cực kỳ. Chúng ta nhất định phải có một kế hoạch vẹn toàn.
– Quân phủ chủ nói có lý, bây giờ phải làm sao?
Cổ Hàn trầm mặt hỏi.
– Hiện tại cao thủ cao nhất bên này chúng ta có bốn người: Ngươi, ta, Tuyết Yên và Cửu U Thập Tứ Thiếu.
Quân Mạc Tà còn chưa nói xong thì Cửu U Thập Tứ Thiếu đã hừ lạnh một tiếng xen lời hắn
– Không phải bốn người, là ba người. Ta không tính là người của các ngươi. Trận chiến này là chiến tranh giữa Huyền Huyền đại lục và ngoại tộc, không liên quan đến bổn thiếu gia.
– Sao cũng được, ngươi thích sao thì được vậy, dù sao cũng không thể trông cậy vào ngươi. Ba người thì ba người. Chúng ta ba người với trọng trách trên vai ngàn vạn lần không thể rời bỏ vị trí. Điểm này vô cùng trọng yếu.
Quân Mạc Tà liếc mắt nhìn Cửu U Thập Tứ Thiếu sau đó nói tiếp
– Tuyết Yên cần trấn thủ trung quân, điều binh khiển tướng. Điểm này có thể nói là phi thường nặng nề, phải bảo vệ và chi viện kịp thời cho tiền tuyến, đồng thời tiếp ứng viện quân từ đại lục. Ngoài ra còn phải dựa vào biến hóa trên chiến trường để tùy thời điều binh khiển tướng. Vạn lần không được chểnh mảng.
Mai Tuyết Yên đáp ứng, ánh mắt toát lên sự kiên định. Tuy rằng Quân Mạc Tà an bài vị trí của nàng nhìn như an toàn nhất nhưng trách nhiệm trên người nàng cũng nặng nhất.
Thành bại trong trận chiến này đều nằm trong tay nàng, mặc dù đã có dự tính nhưng trong lòng Mai Tuyết Yên cũng cảm thấy nặng nề.
– Còn Cổ lão, ngươi phụ trách binh lực của thánh địa.
Quân Mạc Tà nhìn sâu vào ánh mắt Cổ Hàn nói
– Có lẽ ngày mai, hoặc ngay từ bây giờ, đại chiến sẽ diễn ra trên diện rộng. Khi thời cơ đến, người của Tam Đại Thánh Địa có thể chia thành ba nhánh, toàn bộ đều phải tiến lên. Cổ lão, hãy nhớ lời ta nói lúc trước.
Cổ Hàn sắc mặt nghiêm túc, gật gật đầu nói:
– Dĩ nhiên rồi.
– Bản thân ta thì quan sát toàn bộ chiến trường để tiện bề điều động.
Quân Mạc Tà đem chính mình đặt vào chỗ nguy hiểm nhất. Nghiêm túc nhìn mọi người, nói từng chữ một.
– Mọi người, bất kể là ai, đều cần phải nhớ kỹ một điểm. Trước mắt chính là chiến tranh, không còn có cái gọi là giang hồ luận bàn, cũng không phải là trận đánh nhau giữa hai người mà đây là cuộc chiến liên quan đến an nguy của hàng ngàn hàng vạn người.
– Binh đối binh, tướng đối tướng. Đây là điều tối thiểu phải biết khi ở chiến trường.
Quân Mạc Tà chậm rãi nói:
– Ngàn vạn lần phải nhớ kỹ: Thánh Tôn có đối thủ là Thánh Tôn, Thánh Hoàng có đối thủ là Thánh Hoàng. Con mẹ nó, không nên vì chút dũng khí nhất thời, chỉ lo tàn sát tiểu lâu la của đối phương. Nếu các ngươi không tiết kiệm chút khí lực thì chẳng khác nào tạo lợi thế cho cao thủ cấp bậc cùng cao thủ cấp bậc của đối phương. Cao thủ của chúng ta vốn đã ít, nên không thể lãng phí một chút nào.
– Toàn bộ thánh tôn cao thủ, một người sợ rằng cũng không thể giết hết được thủ hạ cấp thiên nhẫn của đối phương. Phải nhớ kỹ, ngươi cũng có lúc mệt. Nếu vì vậy mà chết vì đúng là cái chết vô nghĩa. Ngươi phải tạo được sự uy hiếp cho đối phương, thì tự nhiên đối phương sẽ cử người đến để giao chiến với ngươi. Lúc đó, nhiệm vụ của ngươi chính là tiêu diệt hắn. Ngược lại, cho dù ngươi giết nhiều ngoại tộc nhưng không thể tiêu hao thực lực cao thủ đồng cấp, ngươi chính là đang đùa giỡn với hàng tỉ sinh linh của Huyền Huyền đại lục.
Mọi người hết thảy đều yên lặng gật đầu.
– Nhất định phải nhớ kỹ, cho dù ngươi có giết chết một vạn dị tộc nhân bình thường thì cũng không bù nổi tổn thất một vị thánh tôn bên chúng ta. Tóm lại, chiến tranh vô cùng nghuy hiểm, ta cũng không dám nói đến bốn chữ bình an trở về, chỉ muốn nói một câu: Cho dù phải chết thì cũng chết sao cho có giá trị nhất.
Quân Mạc Tà nói xong, hai mắt sáng lên, lần lượt nhìn qua mọi người
– Không biết các vị còn có lời gì để nói không?
Quân Mạc Tà từ tận đáy lòng hiểu rằng những người này hết thảy đều là hào kiệt giang hồ, hoàn toàn không thể so được với quân đội chính quy. Đối với quân đội chính quy, một chữ như vậy đều không cần nói. Nhưng đối diện với những người này lại phải mạnh mẽ nhắc nhở.
Mọi người đều dũng mãnh gan dạ nhưng tổ chức, kỷ luật, những chữ này cho tới bây giờ không ở trong mắt bọn hắn. Nói không chừng, đến một lúc nào đó, có một vài vị cao thủ vì huyết khí nhất thời, liền lao vào trong bộ đội đối phương chém giết điên cuồng. Nhưng bởi như vậy cũng sẽ tạo thành nhưng hao tổn mà liên quân khó thừa nhận được.
Tiêu hao của đối phương thì không đáng nói vì số lượng quá đông.
Nhưng bên liên quan thì phải hạn chế bị hao tổn dù chỉ một người.
Thậm chí, một vị Thánh Tôn ngã xuống cũng có thể quan hệ đến thành bại cuối cùng.
Cho dù vị Thánh Tôn đó vừa mới giết hai vạn người của đối phương rồi mới chết, thì đó cũng là tổn thất thật lớn bởi đối thủ của hắn bên đối phương cũng có khả năng tạo thành tổn thất mấy ngàn người bên này.
Không nói mấy ngàn, mấy trăm, chỉ hơn trăm người thôi cũng đã không thể thừa nhận rồi.
Nhưng dị tộc nhân bên kia thì khác, cho dù có chết mấy vạn cũng không có gì là đau khổ.
Cho nên không thể không thận trọng.
Nếu không thì hậu quả sẽ vô cùng tàn khốc.
Bởi vì nếu chỉ đơn giản làm không suy nghĩ tất sẽ có vô số huynh đệ tu vi thấp sẽ bị địch nhân giết chết. Bên ta rõ ràng có nhiều cao thủ thực lực cao cường có thể đem cứu viện nhưng lại bởi vì mệnh lệnh tàn khốc này mà bất đắc dĩ phải thờ ơ nhìn chiến hữu bị giết.
Nhưng mệnh lệnh tàn khốc này cũng là một quyết định chính xác.
Tà Quân phủ, Thiên Phạt, Tam Đại Thánh Địa, số lượng so bên ta với đại quân ngoại tộc, nếu chỉ đơn thuần suy nghĩ dùng mạng đổi mạng thì căn bản chính là bỏ gốc lấy ngọn, chuốc lấy bại vong.
Phương pháp tốt nhất phải là tiêu diệt lực lượng cao thủ đứng đầu của bọn họ. Không tiếc mọi thứ, thậm chí không tiếc đồng quy vu tận tiêu diệt toàn bộ cao thủ và người cầm đầu của ngoại tộc. Như thế mới gọi là hủy diệt ngoại tộc.
Còn lại dị tộc nhân bình thường, cho dù tiến nhập được vào đại lục cũng rất dễ dàng vây công giết chết.
Cho nên quyết định nhìn như tàn khốc này cũng là điều kiện tiên quyết của những sự kiện tiếp theo.
Loại chuyện này nếu ở trong chiến tranh ở kiếp trước có thể nói rất là bình thường. Hai quân giao chiến, đại tướng song phương đều ở ngoài xem chừng cục diện bên trong. Chiến cuộc còn chưa kết thúc, cho dù chết hết thì người lãnh đạo cũng không tham gia vào trận chiến. Bởi vì một khi vọng động, đối phương có thể thừa cơ đánh úp, kết cục là toàn bộ phòng tuyến tan tác.
Nơi này tuy rằng cũng là chiến trường nhưng quân tham chiến lại chiếm đại đa số là người trong giang hồ.
Trên chiến trường, quy củ khuôn vàng thước ngọc trong giang hồ ngay cả cái rắm cũng không bằng.
Nhưng cũng chính đặc tính của người giang hồ lại chính là nhược điểm lớn nhất, đó là máu nóng, dễ xúc động.
Ngươi ở trên giang hồ nhiệt huyết, xúc động không gì đáng trách nhưng đem loại nhiệt huyết xúc động này lên chiến trường cũng tuyệt đối chính là dâng đầu cho giặc. Không phải bị địch nhân chém đầu thì cũng bị quân pháp xử trảm.
Trong lúc nhất thời trong đại trướng không khí có vẻ có chút quái dị.
Chiến lực còn sót lại của Tam Đại Thánh Địa, cao thủ Thiên Thánh Cung, người của Tà Quân phủ, vài vị Thú Vương còn lại của Thiên Phạt sâm lâm, và Cửu U Thập Tứ Thiếu – không biết có nên tính hắn hay không… Những người này đều có ân oán dây dưa, thật khó để hòa giải.
Bất kể là gì thì trong đó đều ẩn chứa thâm thù không giải được.
Nhưng hiện tại, mọi người lại có thể ngồi cùng một chỗ bình an vô sự bởi vì bọn họ có chung một mục tiêu duy nhất, tất cả đều chuẩn bị.
Trong tình thế này, mọi người trong lòng đều có một loại cảm giác phức tạp khó hiểu.
Chương 1227: Chết cũng không tiếc
– Chuyện này thật phiền phức, thật buồn bực mà!
Cửu U Thập Tứ Thiếu hừ một tiếng nói:
– Bổn công tử ra ngoài đi dạo đây.
Cũng không đợi người khác lên tiếng, thân hình hắn lóe lên rồi vèo một cái đã không thấy đâu nữa.
– Tên này rốt cuộc là loại người nào vậy! Đi ra ngoài cũng không thèm xin phép, thật sự là không có tổ chức kỷ luật gì cả! Lần này nếu chủ soái mà là Tam thúc ta, khẳng định sẽ chém hắn một đao!
Quân Mạc Tà cau mày nén giận phun ra một câu. Mọi người đều ngước nhìn lên trời, xem như không nghe thấy gì, hừm ngươi còn mong Cửu U tứ thiếu gia có tổ chức kỷ luật? Vậy không bằng ngươi tin con gà trống đẻ được trứng còn dễ hơn. Tên gia hỏa này có thể đến đây mà không làm loạn đã phi thường cho liên quân mặt mũi rồi, phi thường làm cho người ta mừng rỡ rồi!
Cho dù Quân Vô Ý thật sự lĩnh luân, liệu có thể giết người ta? Ngài đừng làm rộn nữa, có loại đao nào có thể giết được loại người này sao?
– Được rồi, mọi người đều trở về chuẩn bị đi.
Quân Mạc Tà phất phất tay nói:
– Ta chỉ có một yêu cầu, người tham chiến của Tam Đại Thánh Địa nhất định phải xuất trận vào thời khắc thích hợp! Còn khi nào thì lát nữa chúng ta sẽ bàn bạc sau, đến lúc đó, có đưa tin cũng dễ dàng hơn, chỉ cần kêu lên một tiếng là được!
Cổ Hàn gật gật đầu, cũng không nói thêm lời liền đứng dậy dẫn người của Tam Đại Thánh Địa ra ngoài.
Mạc Vô Đạo đi cuối cùng, khi gần ra tới cửa, hắn đột nhiên quay đầu gắt gao nhìn Quân Mạc Tà.
– Quân phủ chủ, Mạc mỗ có một câu muốn nói.
Mạc Vô Đạo nặng nề lên tiếng.
– Nói.
Quân Mạc Tà thản nhiên nói.
Mạc Vô Đạo này không phải Cổ Hàn, Quân Mạc Tà sớm đã không đặt hắn vào mắt rồi, còn phần mưu lược của Mạc Vô Đạo, hắn tính toán những gì, ở trong cuộc chiến này căn bản không tạo nên bao nhiêu tác dụng, Quân đại thiếu gia thật sự cũng không cần quan tâm tới phản ứng của hắn, nhưng hiện tại song phương là đồng minh, dù thế nào cũng phải ứng phó với hắn vài câu!
– Lúc trước, bởi vì ngươi, mà đệ đệ duy nhất của ta mất mạng, ta với ngươi đã sớm không đội trời chung!
Ánh mắt Mạc Vô Đạo hóa thành tia chớp mang theo một mảng thê lương chăm chú nhìn nét mặt Quân Mạc Tà, trên mặt hắn lại là một mảnh bi ai từ đáy lòng, tiếp tục nói:
– Nhưng mà, Mạc mỗ cả đời này nhất định không còn cơ hội báo thù. Cho dù các hạ là ác tặc đã hủy diệt cơ nghiệp cả Tam Đại Thánh Địa, chúng ta cũng không có cơ hội trả thù! Không chỉ không có cơ hội, mà ngược lại, Mạc mỗ thậm chí còn muốn tự đáy lòng hướng lên trời cầu nguyện…
Cơ mặt của Mạc Vô Đạo thống khổ méo mó, tựa hồ như phải dùng hết khí lực, chua sót nói tiếp:
– Hi vọng ông trời có thể để ngươi sống sót lâu thêm một chút! Bởi vì nếu ngươi chết, phiến đại lục này thực sự không còn hi vọng nữa! Thật sự rất là buồn cười! Nhưng mà không thể nào khác được!
Kẻ thù không đội trời chung hướng lên trời cầu nguyện để mình an an ổn ổn sống lâu thêm…
Làm như vậy sẽ có tư vị gì?
Quân Mạc Tà tưởng sẽ vĩnh viễn không đặt Mạc Vô Đạo ở trong mắt, thế nhưng giờ phút này hắn rõ ràng thấy được cảm giác thống khổ trong mắt Mạc Vô Đạo!
– Ta sẽ sống sót, sống thật lâu.
Nguyên bản ánh mắt Quân Mạc Tà chẳng thèm ngó tới, giờ phút này cũng trở nên nhu hòa thêm vài phần. Bất kể như thế nào đối phương có loại suy nghĩ này đều đáng được tôn trọng.
– Bây giờ nói những lời này hoặc là đã quá muộn, hoàn toàn vô bổ rồi, thế nhưng hôm nay lão phu vẫn phải nói, lão phu rất áy náy vì hành động lúc trước của mình đối với Mai Tôn Giả, đối với tất cả huyền thú của Thiên Phạt sâm lâm.
Mạc Vô Đạo cười khổ một tiếng, tiếp đó liền ngẩng đầu lớn tiếng nói:
– Chứng kiến ngày hôm nay, lão phu thừa nhận ngày đó mình làm sai rồi, thế nhưng lão phu cũng không hối hận! Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, lão phu vẫn sẽ làm như vậy, chỉ là lão phu không ngờ được thế cục lại trở nên nghiêm trọng như bây giờ, càng không biết Thiên Trụ Sơn không ngờ lại sụp đổ… Như vậy, những thứ kia, hãy để lão phu đi làm!
– Ta dứt khoát! Không hối hận.
Mạc Vô Đạo nói.
– Giờ khắc này, ngươi cũng không cần phải xin lỗi ta, bởi vì ta cũng không tha thứ cho ngươi! Cũng như ngươi vậy, dứt khoát, không hối!
Mai Tuyết Yên thản nhiên nói:
– Lúc trước là địch, hôm nay vẫn vậy, điều duy nhất ta có thể làm, chỉ là chúc ngươi đi trên con đường tốt!
Đoạn đường tốt này, đương nhiên là đường xuống hoàng tuyền.
Mặc dù Mai Tuyết Yên không nói rõ, thế nhưng Mặc Vô Đạo tự nhiên biết rõ!
– Còn một câu cuối cùng!
Mạc Vô Đạo đứng thẳng, nhìn vào mắt Quân Mạc Tà nói:
– Ta biết ngươi có rất nhiều bất mãn đối với Tam Đại Thánh Địa chúng ta, cho tới bây giờ cũng không có hảo cảm đối với chúng ta! Ngươi cho rằng bọn ta mua danh chuộc tiếng, không có lòng tự tôn… Thế nhưng lão phu vẫn muốn nói cho ngươi biết, mặc dù chúng ta làm sai rất nhiều chuyện, mặc dù làm tổn thương rất nhiều người, thế nhưng ước nguyện ban đầu của chúng ta lại chỉ có một! Đó chính là bảo hộ phiến đại lục này, bảo vệ thiên hạ giới sinh!
– Cho dù chết, cho dù sai! Cũng không người nào có thể đoạt địa vị cùng vinh quang của Thánh Địa thủ hộ chúng ta!
Mạc Vô Đạo nói xong, trong mắt phát ra ánh sáng, rồi cứ như vậy mà đi ra ngoài.
Nhìn hắn rời đi, trong mắt đám người Tam Đại Thánh Địa đều phát ra quang mang! Cho dù chết, cho dù sai, cũng không người nào có thể đoạt đi vinh quang thủ hộ vạn năm của Thánh Địa chúng ta!
Tất cả mọi người đột nhiên cảm giác được, tín niệm đã từng biến mất trong lòng mình tự nhiên có một dòng thác cuốn nó trở về.
Mãi đến khi đám người Tam Đại Thánh Địa đi thật xa, thanh âm dường như tự hỏi của Quân Mạc Tà mới truyền ra:
– Tuy ta có thành kiến đối với người của Thánh Địa! Tuy ta giết rất nhiều người của các ngươi và cũng có thù oán với đại bộ phận những người ở đây, bản thân các ngươi đã làm sai nhiều chuyện, ta nhất định vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho các ngươi… Thế nhưng, giờ phút này, ta rất áy náy vì đã hoài nghi dụng tâm tới đây của các ngươi!
Quân Mạc Tà trịnh trọng nói:
– Ta xin lỗi!
Câu xin lỗi này của Quân Mạc Tà nói ra cực kỳ rõ ràng, sau khi nghe ba chữ này, đám người Tam Đại Thánh Địa đều động dung, bọn họ chính thức không thể tin được đường đường là Tà Chi Quân Chủ, cư nhiên lại mở miệng xin lỗi người khác, hơn nữa còn trịnh trọng như thế!
Cũng bởi vì ba chữ kia, không ngờ có không ít người trong mắt thoáng tuôn ra nhiệt lệ! Thậm chí còn có mấy người trong mũi phát ra tiếng khụt khịt, chỉ cảm thấy trước mắt một mảng kỳ hồ!
Đây là lời xin lỗi của Tà Chi Quân Chủ!
Tuy vị Tà Chi Quân Chủ này đã không chỉ một lần nói qua, hắn hoàn toàn không quan tâm đến tính mạnh của sinh linh trong thiên hạ, từ trước đến nay những thứ đó không phải là trách nhiệm của hắn! Thế nhưng giờ khắc này, có thể đại biểu cho thiên hạ giới sinh nói ra câu kia, cũng chỉ có Quân Mạc Tà!
Duy chỉ có Quân Mạc Tà!
Giờ khắc này, chỉ vì câu nói vừa rồi của Quân Mạc Tà, giống như đã chiếm được thừa nhận của thiên hạ giới sinh!
Chân chính là nhất ngôn cửu đỉnh!
Mạc Vô Đạo bỗng nhiên xoay người, tất cả mọi người đồng thời dừng bước, xoay người hướng về đại trướng ôm quyền thi lễ!
– Chết cũng không tiếc!
Đây cũng là tiếng lòng của tất cả mọi người Tam Đại Thánh Địa!
Tuy chỉ có ngắn ngủn bốn chữ từ trong miệng Mạc Vô Đạo nói ra, thế nhưng trong đó bao gồm nhiều loại tình cảm phức tạp, cho dù người thường dùng cả đời chưa hẳn có thể hiểu ra, càng không thể kinh lịch!
Sau đó, đám người liên can nhất tề xoay người sải bước mà đi, không hề quay đầu lại nữa.
Tiếng gió nghẹn ngào thê lương văng vẳng trên bầu trời…
Sau nửa canh giờ, Quân Mạc Tà phái người đem tới mấy túi giấy đơn giản.
Phân phó hoặc yêu cầu, chỉ có một: đem những vật phẩm tùy thân, nếu không phải là vật quý giá, hoặc chỉ là một phiến áo, một lọn tóc cũng được, bỏ vào trong túi giấy này, sau đó viết tên của từng người lên trên túi giấy! Cùng với câu nói mà bản thân muốn nói.
Quân Mạc Tà cũng không nói rõ tác dụng cụ thể của túi giấy này, thế nhưng tất cả mọi người của Tam Đại Thánh Địa đều biết rõ tác dụng của nó. Mỗi người được phân phát một túi giấy, chỉ một cái túi giấy đơn giản, bình thường, có lẽ một đồng tiền là có thể mua mười cái, thế nhưng giờ khắc này, trong mắt mấy ngàn người Thánh Địa, đây không thể nghi ngờ gì là vật trân quý nhất!
Đây là bằng chứng, thứ xác minh người có mặt trong trận đại chiến này!
Cho dù mình mất đi tính mạng, những thứ này sẽ được gửi về cho người nhà mình!
Cho nên mỗi người đều trân trọng tiếp nhận túi giấy.
Doanh địa của Thánh Địa lâm vào một mảng trầm tĩnh, nghiêm trang!
Lúc này, trên chiến trường phía trước, cuộc chiến đã đến hồi gay cấn.
Bộ hắc y của Ưng Bác Không giờ này đã dính đầy máu. Trên mặt phải có lưu một vết hắc đao, trên đầu cũng ẩn ẩn có dòng máu tí tách chảy xuống, trên người, phía trước, phía sau lưng đã chịu không biết bao nhiêu tổn thương.
Nhưng thân hình của hắn vẫn ngạo nghễ như ưng trong gió!
Giờ phút này, nguyên bản thanh Trường Đao trên tay Ưng Bác Không không không biết đã biến đâu mất, mà đổi lại lại là một thanh chiến đao chuyên dụng của dị tộc.
Tại vô số lần chém giết, chất lượng của thượng thừa của thanh Trường Đao có đẳng cấp thần binh lợi khí sớm đã hóa phấn, hiện tại thanh đao trên tay hắn đã là thanh binh khí thứ sáu rồi!
Thậm chí thanh đao này cũng đã biến thành hình răng cưa rồi, chưa hẳn có thể tái đấu được một hồi!
Ưng thần khẽ quát một tiếng, thân thể đột ngột lướt đi, tả thủ ứng trảo như móc câu, liên tục vang lên những tiếng xoẹt xoẹt, mười cái đầu lâu bị ưng trảo hoa lệ của hắn chộp trúng đã nát bấy, mà Trường Đao trong tay phải trong khoảng khắc đã lướt qua cuống họng của mười ba tên chiến sĩ dị tộc, huyết quang bắn ra vô cùng diễm lệ, trong đêm tối trở nên sáng chói, từng giờ tức phút đều có tính mạng vẫn lạc.
Trong lúc nhoáng động, một đạo hắc ảnh bỗng hiện lên bên người Ưng Bác Không, bóng người còn chưa hiện ra toàn bộ, Trường Đao sắc bén đã đâm về phía hậu tâm của hắn.
Thân thể Ưng Bác Không quỷ dị nhoáng một cái, tựa hồ như sau lưng mọc thêm con mắt vậy, đúng là không cần quay đầu cũng có thể cắm trường đao vào hậu tâm của đối phương, Trường Đao kẹp tại nách, sau đó thân thể cấp tốc lùi về phía sau, hữu đao trong tay, đao mang quét ngang, nơi cuống họng của một tên dị tộc nam nữ song thể đứt lìa, đồng thời tay phải cũng hung hăng đâm vào lưng vị trí cổ họng của một tên Cuồng Đao nhẫn, sau đó cổ tay vừa lật, đao quang lóe lên, cái đầu của một tên Cuồng Đao nhẫn khác đã rơi xuống!
Một kích tất trúng, một công tất sát!
Đây chính là tên Cuồng Đao nhẫn thứ mười ba bị Ưng Bác Không chém chết!
Chương 1228: Sự khủng bố của “Tàn Thiên Phệ Hồn”!
Thời gian dài tranh đấu liên tục, thể lực của Ưng Bác Không tuy có chút giảm xuống, trên người cũng bị thương không ít, thế nhưng vẫn không hề cho đám Cuồng Đao nhẫn thoải mái chút nào.
Thông qua một loạt những lần giao thủ, bọn họ đều cảm giác được, một đoàn quân nho nhỏ ba trăm người trước mắt này mặc dù không phải là huyền thú Thiên Phạt, chỉ là huyền giả nhân loại bình thường, thế nhưng vô luận là tố chất thân thể hay lực đạo huyền công đều rất mạnh! Chẳng những không kiêng kỵ chiến sĩ huyền thú Thiên Phạt, mà lại còn càng đánh càng hăng! Không nói đến tu vi, ở đây người có tu vi thấp nhất cũng là Thánh Hoàng Tam cấp, cho dù chỉ nói dùng lực cũng mạnh kinh người!
Chỉ cần bị trúng một quyền, cho dù là cao thủ đạt tới tầng thứ U Minh Quỷ Nhẫn cũng bị đánh cho bay ra ngoài năm sáu trượng, một mảng người còn bị đè ngã theo! Nếu như không có đám người này cản trở, có người thậm chí còn lo một quyền này có thể hay không đánh hắn bay thẳng về quê nhà…
Bị chân quyền đánh tới, nếu người trúng chiêu công lực hơi thấp, trái tim nhất định sẽ bị đánh tan!
Uy thế kinh người như thế, trong đám chiến sĩ Thiên Phạt cũng chỉ có chiến sĩ Hùng tộc mới có thực lực khủng bố như vậy, mà cũng không phải chiến sĩ Hùng tộc nào cũng có thực lực như vậy!
Thế nhưng chỉ ba trăm người kia, không người nào mà không có thực lực như thế!
Chuyện này cũng thật quá kinh khủng đi!
Ngay từ đầu cuộc chiến, dị tộc nhân với nhân số chiếm ưu thế, dưới sự thống lãnh thống nhất, hoàn toàn không thèm để vào mắt ba trăm người này, bộ phận Cuồng Đao nhẫn cũng chưa xuất động.
Bởi vì bọn họ biết, phía sau những người này còn có chiến sĩ Thiên Phạt kinh khủng hơn!
Bọn họ muốn nghỉ ngơi dưỡng sức để đối phó với đám chiến sĩ thú tộc Thiên Phạt kia.
Với loại chiến sĩ bình thường trước mắt này, cần gì phải dùng tới cao thủ đối phó, chỉ cần mỗi một người nhổ nước miếng cũng có thể dìm chết bọn họ! Cho dù bọn họ có thực lực không kém, thế nhưng nhờ chiến thuật biển người cũng có thể thu phục xong!
Thế nhưng khi song phương giao chiến, cao thủ dị tộc mới phát hiện, những gì vừa nghĩ lúc trước cùng với thực chiến là hoàn toàn sai lầm!
Ba trăm người này, tùy tiện một người cũng sẽ là một tòa thành chiến tranh hoàn mỹ.
Giống như là cỗ máy giết chóc trời sinh, tung hoành ngang dọc trong thiên quân vạn mã đang giao tranh kịch liệt.
Không phải chiến lực của chiến sĩ dị tộc quá yếu, mà những người này thật sự quá mạnh, mạnh đến nỗi biến thái!
Một trăm con chuột nếu như không màng đến thương vong, có thể giết chết một con mèo, thế nhưng một trăm con kiến không thể nào thắng được một con hổ.
Chiến sĩ dị tộc bình thường rất khó giết bọn họ, căn bản ngay cả năng lực công kích bọn họ cũng không có, thậm chí ngay cả bước chân cũng không thể ngăn trở!
Trước khi bọn hắn hoàn toàn kiệt sức, chiến thuật biển người đối với chiến sĩ như vậy mà nói, đúng là truyện cười!
Một câu truyện cười cực kỳ tàn khốc và đẫm máu.
Ánh mắt của tất cả bọn họ đều lạnh như băng, nhìn người sống cũng như là một cỗ thi thể. Hơn mấy trăm nhân mạng đã siêu độ dưới tay bọn họ, ánh mắt bọn họ thậm chí chưa từng chớp một cái!
Ở sâu trong đồng tử thâm thúy chỉ có sát ý!
Ba trăm người đối chọi với vạn đại quân, tỉ lệ chênh lệch cỡ nào! Cơ hồ là lấy một địch trăm!
Thế nhưng ba trăm người này đều nhào lên, ở trong mảng bóng đêm đen kịt này liền dễ dàng tạo thành một lỗ hổng lớn đầy máu giữa đội hình dị tộc nhân được bố trí nghiêm mật tỉ mỉ.
Nhất là ngay từ lúc đầu bọn họ đã dùng đao, một đao bổ xuống giống như thiểm điện xẹt qua bầu trời.
Binh khí của dị tộc nhân như là đậu hũ khi tiếp xúc với đao của bọn họ, thường là không chịu nổi một kích.
Một khi binh khí của song phương tiếp xúc “ca sát” một tiếng vang nhỏ, binh khí của mình đã gãy làm hai đoạn. Nửa khúc trên thân đao bay ra ngoài, đồng thời hai con mắt không thể tin được của dị tộc nhân cũng trừng lớn mang theo nửa thân người rơi xuống.
Không kịp phòng bị!
Chỉ có bốn chữ này là tương đối chính xác đề hình dung tràng cảnh lúc này!
Trên chiến trường, khi mà hai quân đối bính, không ngờ lại xuất hiện tình huống không kịp chuẩn bị như vậy, nếu nói ra, tin tưởng vô luận là quân nhân của quốc gia nào phỏng chừng đều cười rụng răng, thế nhưng hiện tại, giờ phút này, tình cảnh không thể tưởng tượng được lại xuất hiện trong đại trận của dị tộc nhân!
Song phương vừa tiếp chiến, các chiến sĩ dị tộc nhân xếp sau hàng thứ mười còn chưa kịp phản ứng gì liền phát hiện các chiến hữu mới vừa rồi còn sống sờ sờ, lúc này đã ngã xuống toàn bộ, mà Cương Đao sắc bén cướp đi sinh mệnh của các chiến hữu, lúc này đang lướt tới cuống họng của mình.
Đúng là cực nhanh!
Đúng là sắc bén!
Ba trăm tên Tàn Thiên Phệ Hồn cộng lại giống như là mấy nông phu thuần thục cầm liềm gặt lúa mạch vậy, hơn nữa còn là siêu cấp thu hoạch! Mọi người đều hứng khởi thu hoạch tính mạng đối thủ, giống như không biết mệt mỏi, chỉ đắm chìm trong niềm vui sướng khi thu hoạch!
Đợi cho đến khi ba trăm người cùng với đồ đao trong tay phá tan vòng vây, dưới tay bọn họ cũng đã có hơn vạn nhân mạng vĩnh viễn ra đi! Hơn vạn nhân mệnh, đây chính là dị tộc, mỗi người đều có hai cỗ thân thể! Nếu như đơn thuần dùng đầu người để tính, hơn vạn sinh mệnh ở đây phải nhân lên hai mới chính xác!
Các chiến sĩ Tàn Thiên Phệ Hồn vẫn như cũ bảo trì thái độ lãnh khốc, liên tục tiến về phía trước, trong cuộc chiến này, đội hình của bọn họ vẫn đâu vào đấy, ngay ngắn trật tự. Nhanh chóng thu hoạch mạng sống trên tay, nhưng dưới chân vẫn bảo trì sự trầm ổn, đẩy mạnh tần suất, thỉnh thoảng lại đá bay một thân thể, khiến hàng ngũ địch nhân đổ rạp một mảnh lớn, sau đó hờ hững bước từng bước tiến liên phía trước, thỉnh thoảng còn giẫm lên bụng thi thể nào đó giống như giẫm thủng kinh khí cầu vậy.
Thế cho nên cứ như vậy mang theo máu tươi chà đạp vô số phần chân tay bị cụt, các chiến sĩ Tàn Thiên Phệ Hồn vẫn dũng mãnh tiến về phía trước.
Những người này vốn là thiết huyết tướng sĩ năm đó theo Quân Vô Ý nam chinh bắc chiến, đã sớm nhìn quen với cảnh giết chóc, tử vong.
Sau khi trải qua huấn luyện Địa Ngục của Quân Mạc Tà, tâm ý lại càng kiên định hơn.
Liên tục tiêu diệt, liên tục chém giết, liên tục giết chóc, trong một năm rưỡi qua căn bản bọn họ chưa từng dừng tay.
Đặc biệt giờ phút này đối mặt với dị tộc nhân, kẻ thù của Huyễn Huyễn đại lục, là loại tạp chủng biến thái! Bọn họ lại càng thêm sát thủ vô tình. Dưới sự dẫn dắt của hai vị sát thần, bọn họ trực tiếp biến trận chiến thành một cuộc thi đua giết chóc!
Đúng vậy, chính là thi đua giết chóc!audio coi am
Trên con đường ba trăm nhân thủ đẩy mạnh tiến lên, sau lưng, còn có vô số thi hài, ngay cả loại nửa chết nửa sống cũng không có, chính là một kích giết chết, một kích tuyệt sát! Quân Mạc Tà, chính là vị thân truyền thuật giết người, vĩnh viễn chỉ có đơn giản, chuẩn xác, sắc bén mà trực tiếp!
Một khi ra tay, không hề tồn tại may mắn! Không có bất kỳ con cá lọt lưới nào!
Ba trăm người như vậy, đến khu chiến trường này quả thật giống như rồng về đại hải, hổ nhập thâm sơn!
Về phương diện người của dị tộc, chỉ huy lần này chính là Khuyển Dưỡng Câu Thịnh, ngoại trừ là một vị Cuồng Đao Nhẫn Thượng cao thủ, hắn đồng thời cũng là một vị quan chỉ huy xuất sắc. Số lượng quân của hắn cũng có tới năm vạn.
Phán đoán của hắn chính là tập kết tất cả U Minh Quỷ Nhẫn, đặc biệt là Cuồng Đao Nhẫn lại một chỗ. Ngoại trừ đội phó đốc chiến ra, tất cả quân tinh nhuệ đều gắn một chỗ, tùy thời đều có thể phóng ra. Chỉ chờ thời khắc mấu chốt, nhất cử đột phá địch nhân, thu lấy đại công!
Về phần quân đội bình thường dưới trướng, mặc dù hơn năm vạn, số lượng rất đông, thế nhưng đám này chỉ là pháo hôi mà thôi! Hắn tin tưởng, chỉ cần mình oanh liệt đánh một trận, cho dù năm vạn bộ đội này chết sạch, số lượng cũng sẽ rất nhanh được bổ sung!
Cho nên hắn căn bản không hề quan tâm tới hi sinh nhất là tộc nhân bình thường hi sinh!
Giờ phút này, hắn đang lạnh lùng nhìn đội quân Tàn Thiên Phệ Hồn trên chiến trường, trong mắt tản mát ra vẻ tàn nhẫn! Đợi đến thời khắc mấu chốt khi đối phương mệt mỏi, hắn sẽ đem tất cả quân tinh nhuệ tung ra, hoàn toàn xé nát ba trăm người kia!
Cho dù người làm bầng sắt cũng tuyệt đối không thể duy trì thời gian chém giết lâu như thế.
Nhân lực có hạn, đây chính là chân lý bất biến!
Thế nhưng, theo cuộc chiến duy trì liên tục, vị Khuyển Dưỡng Câu Thịnh tướng quân này nguyên bản trên mặt tràn đầy vẻ tự tin, lúc này dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ kinh ngạc, ánh mắt cơ trí sắc bén cũng trở nên khiếp sợ cùng khó có thể quên, thậm chí còn ẩn ẩn mấy phần sợ hãi!
Bởi vì, cuộc chiến đã duy trì một khoảng thời gian không ngắn, ba trăm người này ít nhất đã sát thương hơn ba mươi địch nhân, nhưng bọn họ vẫn không có bất kỳ dấu hiệu mệt mỏi nào! Khí thế vẫn như cuồng phong, chiến lực vẫn mười phần như cũ!
Điều này, sao có thể chứ?
Khuyển Dưỡng Câu Thịnh không thể nào tin vào kết quả này, cho dù có mạnh như mình, phát ra công kích toàn lực, chém giết một đoạn thời gian như vậy, chỉ sợ sau đó cánh tay cũng không thể nâng lên nổi. Thế nhưng đám người này lại không có nửa điểm mệt mỏi a!
Đây chính là chỗ không hợp với lẽ thường!
Khuyển Dưỡng Câu Thịnh tự nhiên không thể biết được đám người trước mặt này đã từng chịu qua loại huấn luyện nghiêm khắc cỡ nào! Khi bọn họ ở tầng thứ Ngân Huyền, mỗi ngày đã phải duy trì liên tục nâng mấy trăm cân gỗ thô.
Một mạch cho tới trưa! Vô luận thế nào cũng phải nâng…
Lúc mới bắt đầu huấn luyện, cơ hồ mỗi ngày thân thể đều được phá tan cực hạn!
Càng về sau càng tăng lên, thẳng đến hiện tại, khi khí giới huấn luyện đã đạt tới trọng lượng vài tấn sắt! Nâng tấm sắt vài tấn đến trưa không nói, tay phải còn phải vung đao huấn luyện. Cho dù là lúc ăn cơm cũng phải mang khối sắt trên đỉnh đầu…
Dưới sự huấn luyện tàn khốc như vậy, Tàn Thiên Phệ Hồn đã sớm quen thuộc với sự huấn luyện khủng bố này rồi!
Trình độ huấn luyện này đủ khiến bất cứ kẻ nào cũng phải sụp đổ!
Tựa với trình độ chém giết trước mắt, chỉ cần không dính phải vết thương trí mạng, đội viên Tàn Thiên Phệ Hồn căn bản có đủ tự tin liên tục chém giết đối phương với khoảng thời gian một ngày một đêm cũng không thành vấn đề!
Huống chi hiện tại vẫn chưa tới nửa canh giờ…
Khoảng thời gian vẫn còn rất dài…
Thế nhưng Khuyển Dưỡng tướng quân hiển nhiên đã đứng ngồi không yên rồi.
Nhưng mà đúng lúc này, hắn rốt cuộc cũng phải lên tiếng “Thự Quang”.
Chương 1229: Ông trời a!
Trường đao trên tay một vị chiến sĩ Tàn Thiên vỡ thành từng mảnh nhỏ, ngay sao đó trường đao trong tay các vị chiến sĩ khác cũng xuất hiện vết nứt, các binh khí vỡ vụn dần dần xuất hiện, lại còn càng lúc càng nhiều.
Cho dù là binh khí đã đạt đến cấp độ thần binh lợi khí, nhưng cũng không chịu nổi vô số lần toàn lực chém vào nhau!
– Ha hả, Bổn tướng quân rốt cục phát hiện nhược điểm của bọn hắn! Đó chính là, binh khí của bọn hắn quá tệ!
Khuyển Tướng Quân vỗ mông, vẻ mặt rất hưng phấn. Nhưng những lời này lại đổi lấy ánh mắt khinh bỉ của các cao thủ bên cạnh.
Ngươi chê binh khí người ta tệ!
Binh khí như thế còn không được?
Ngươi không thấy binh khí của chúng ta dưới đao của người ta chỉ hai phát bị chặt đứt? Có thể nói binh khí của họ tốt hơn của chúng ta mấy chục lần, thậm chí mấy trăm lần! Nói cách khác, chúng ta tối thiểu phải dùng mười thanh đao mới có thể làm hỏng một thanh đao khác của đối phương! Hơn nữa còn góp bằng không ít chiến đao cao cấp của U Minh Quỷ Nhẫn mới được như thế.
Thần binh lợi khí như vậy, cho dù có tìm cả ngày trong tộc cũng không được mấy cái, mà bây giờ, tướng quân đại nhân lại còn chê tệ.
Xin hỏi, ngươi còn muốn binh khí của bọn hắn như thế nào?
Chẳng lẽ chỉ cần dùng một cây đao liền đem người của chúng ta toàn bộ chém giết mới bằng lòng thừa nhận đao của người ta sao?
May mắn là không có, chứ nếu mà có thật, không chừng năm vạn người trước mắt này toàn bộ đã bị chém chết rồi a!
Khuyển tướng quân có thể trở thành thống lĩnh một quân, tự nhiên sẽ không phải là loại người thiểu não, lúc này cũng đã phát hiện mình nói nhăng nói cụi, nữ nhân bên kia mặt đỏ lên, nam nhân bên này sắc mặt cũng không thay đổi. Ân, cái này chứng minh da mặt nam nhân so với nữ nhân chính là dày hơn một chút a…
– Ân! Ý ta vừa rồi là, binh khí của bọn hắn đã không được, rốt cục cũng bị hỏng, bây giờ đã đến phiên chúng ta phát uy!
Khuyển tướng quân giải thích như thế.
Tuy rằng tất cả mọi người biết là chuyện gì xảy ra, nhưng người ta là thống lĩnh vẫn là để cho người ta chút mặt mũi, hơn nữa, người ta bổ sung không phải thực hoàn mỹ sao!
Nhưng ngay sau đó, sau một hồi chuẩn bị một thanh âm lảnh khí phát ra, ánh mắt Khuyển tướng quân lần thứ hai trừng lớn!
Bọn họ tận mắt thấy, một chiến đao của chiên sĩ nhân loại vỡ vụn, trực tiếp đưa tay cầm chiến đao sắc bén lên chém tới, toàn bộ không kịp để ý trên tay mình không cầm đao đến khi lực phát qua đi, sau đó liền trở tay tát một cái vào trên mặt vị chiến sĩ dị tộc nhân kia
Một tát này khí lực chính là tương đối lớn!
Trực tiếp đem vị chiến sĩ dị tộc nhân này đánh bay đi giống như đang khiêu vũ trên không trung, thân thể biến thành muôn hình vạn trạng, cuối cùng ba lên một tiếng trực tiếp bị bẻ gảy ra, dù vậy thế đi vẫn không dừng lại, vũ điệu thân thể kia lăng không bay ra ngoài.
Chuyện này xảy ra quá nhanh, thân thể lúc này mới kịp phản ứng, bất ngờ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, lần nữa quay đầu nhìn lại thân thể của mình ở phía sau mơ hồ đã trở thành một mảnh huyết nhục, lúc này mới phát hiện bản thân mình đã vô ảnh vô tung… Sau đó lại thét lên một tiếng, mới ngã xuống…
Về phần vị chiến sĩ Tàn Thiên kia, thậm chí ngay cả nhìn bọn hắn một cái cũng không thèm, giờ phút này chỉ dùng một tát đã đánh bay vị chiến sĩ dị tộc nhân kia đến vài chục bước chết ngay tại chổ. Dường như trong lòng sớm đã có chủ ý, lại còn có vài phần nắm chắc, chỉ cần mình trở tay đáng một tát vị chiến sĩ dị tộc nhân kia tuyệt đối không sống nổi!
Mọi người ngàn vạn lần không cần hoài nghi điều này đã được khoa học chứng minh một người bình thường chính là như vậy trở tay tát một cái, liền đem đầu một con Hắc Hùng trưởng thành đánh bay thậm chí là bay xoáy đi ra ngoài nửa dặm đường…
Đợi đến khi thợ săn phát hiện đầu cùng thi thể con Hắc Hùng xui xẻo này kéo về, mới phát hiện óc con Hắc Hùng này đã biến thành một mảnh bã đậu…
Còn Khuyển tướng quân giống như bị đau răng, miệng oai nói:
– Toàn lực chém giết nửa canh giờ, thằng nhãi này tùy tay tát một cái còn có thể có khí lực như vậy sao? Chẳng lẽ là nhờ bí pháp thúc dục gì? Hay là hồi quan phản chiếu trước khi tắt thở?
Tất cả đều im lặng, khóe mắt co giật, mọi người đối với lời phán đoán này có vẻ không mấy lạc quan. Bí pháp như vậy dường như còn chưa nghe nói qua, còn như hồi quan phản chiếu, lập tức tắc thở chẳng hạn, lại càng là chuyện cười, ngươi không thấy người ta vẫn khỏe như trâu đó sao?
Mà thế cục đối chiến song phương nếu tiếp tục đối với dị tộc càng bất lợi
Bởi vì sau một tiếng rống to giận dử, Hổ Vương Hồ Liệt Địa mang theo đội quân của mình vọt vào chiến trường!
Giờ phút này Hổ Vương chân chính thực có chút buồn bực, chính mình có ý xung phong, xông lên làm một trận, mới tính chân chính vọt tới địch nhân trước mặt! Cái này con mẹ nó, người này là người nào, như thế nào lại sạch sẻ như vậy! Hắn dẫm lên thi thể chạy như bay suốt hai ba dặm đường mới đến nơi đang quần chiến liền lập tức xông vào đánh giáp lá cà!
Con bà nó, vừa rồi rõ ràng là từ xa nhìn lại nơi này chật ních người…
Hiện tại làm sao lại toàn bộ đã chết? Tốc độ giết người này cũng quá nhanh đi? Đã chạy tới thật nhanh, vậy mà ba ngìn huynh đệ của mình một cái địch nhân còn chưa thể giết, vậy mà toàn thân lại còn dính đầy máu tươi!
Bất quá những thứ này cũng không phải là trọng điểm, Hổ Vương vung tay lên:
– Ta chửi con mẹ nó chứ! Sao không có đươch chứ, các huynh đệ nhanh chóng đi tới đoạt!
Đoạt! Chiến trường giết địch có thể sử dụng đến cái từ này, bình thường ít nhất cũng phải là mấy nghìn người đối mấy trăm người. Chính mình một bên chiếm cứ nhân số tuyệt đối lại có ưu thế thời gian mới có thể xuất hiện tình huống này. Thế nhưng Hổ Vương lúc này có một loại sợ hãi, mụ nội nó chứ, lão tử là tới trợ giúp, kết quả lại có thể biến thành ăn cơm thừa! Ván bài này nếu thua là phải giá tiếng chó sủa, sau này mình làm sao còn có thể thế ngẩn đầu lên được đây!
Loại tư vị này nhất định là cực kỳ khổ sở.
Thậm chí Hổ Vương đã có một loại cảm giac rất không tưởng
– Nếu là mình không nhanh chóng xuống tay, không chừng ngay cả cơm thừa còn không có để ăn. Nhìn bọn này giết người, một đám cùng xông vào cướp giống như vào động phòng, giết được một người thì là một cái sảng khoái.
Điển hình vừa muốn ăn thịt, còn muốn ăn canh!
Điều này làm cho Hổ Vương Hồ Liệt Địa trong lòng có cảm giác bị thất bại.
Nhìn thấy tốc độ giết địch của mấy tên gia hỏa này, Hồ Liệt Địa quả thật kinh ngạc, đây chính là Tàn Thiên Phệ Hồn thường ngày vẫn nói chuyện với mình đều thực khách khí đó sao? Vãi thật! Lão tử bị vẻ ngoài hiền lành của bọn họ lừa rồi, nguyên tưởng rằng đám người kia là một đám người không có sức lực gì, hiện tại xem ra, quả là thập phần sai lầm rồi! Khó trách vừa rồi dám kêu gào như vậy, người ta thực sự có tiền vốn mà!
Trình độ hung tàn của bọn họ so với huyền thú chúng ta chỉ có hơn chớ không kém! Chúng ta nếu là thực sự so sánh với bôn họ, chính là thúc ngựa đuổi theo còn không kịp nữa a, nhìn thấy đội ngũ của mình thật giống như là mặt trời xuống núi nhanh chóng bị tan rã, Khuyển tướng quân rốt cục ngồi không yên.
– Trời ạ! Trời ạ! Ta còn trông cậy vào dùng những binh sĩ này phá tan phòng tuyến đối phương, rồi trực tiếp vọt vào đại bản doanh đối phương, không nghĩ tới bây giờ đã chết hơn một phần ba, sao có thể như vậy đây?
Khuyển tướng quân rất rỏ ràng không thể đợi thêm được nữa
Chờ đợi thêm nữa, chỉ sợ cuối cùng cũng chỉ còn lại có mình và những cao thủ bên cạnh này, tất cả mọi người đều biến thành tư lệnh hết rồi
Khuyển tướng quân hoàn toàn đỏ mắt, trường đao trong tay chỉa tới:
– Lên cho ta! Mục tiêu, trước giết chết ba trăm người Huyền Huyền này! Không tiếc bất cứ giá nào!
Nói xong những lời này, Khuyển tướng quân đột nhiên ngẩn người, tựa hồ cảm giác những lời này có chỗ nào không đúng …
Nghĩ nửa ngày mới suy nghĩ cẩn thận
– Ah! Ta mới vừa nói chính là ba trăm người a, đúng vậy a! Ông trời ạ! Ông trời ạ!
Khuyển tướng quân rốt cuộc hiểu rõ là lạ ở chỗ nào, từ đầu chiến sự tới giờ ba trăm người này không một ai ngã xuống, hoàn toàn không thấy giảm đi quân số.
Nói cách khác, bên mình đã chết hơn một vạn năm nghìn người rồi mà bên kia còn không có tổn thất lấy một người!
Điều này sao có thể?
Một khi nghĩ thông suốt điểm này, Khuyển tướng quân đúng là sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm!
Khuyển tướng quân ra lệnh một tiếng. một ngàn năm trăm người bên cạnh, bất kể là cao thủ ninja, U Minh Quỷ Nhẫn hay là cuồng Đao Nhẫn, trong lòng đều đem tám đời tổ tông Khuyển tướng quân mắn một trận.
Ông trời ạ!
Đây cũng là tập hợp một ngàn năm trăm tiếng lòng của cộng đồng!
Ngươi nha đây không phải muốn chúng ta đi chịu chết sao!
Nếu là nhất định phải mặt đối với bọn họ, chúng ta đây thà rằng đi đối phó Hổ tộc, cứng rắn cắn những Thiên Phạt mãnh thú này xác suất sinh tồn còn có chút cao…
Nhưng mệnh lệnh của tướng quân đại nhân đã truyền đạt. Mọi người cũng chỉ có nghe lệnh hành động!
Một ngàn năm trăm cao thủ, chính thức sát nhập chiến trường.
Sau khi bọn hắn gia nhập chiến cuộc hiệu quả thấy được không thể nghi ngờ là rất rõ ràng.
Tối thiểu, Tàn Thiên Phệ Hồn phía trước thế công giống như thủy triều vô cùng cuồng mãnh, bỗng nhiên bị cản trở một chút. Nhưng giây lát sau liền phục hồi lại khí thế chẻ tre như vừa rồi.
Chỉ là bị một chút cản trở mà thôi!
Khuyển tướng quân nắm chặt tay, vẫn đứng từ trên cao quan sát chiến cuộc, làm tướng lãnh của năm vạn quân, điều đầu tiên hắn phải làm nắm toàn cục trong tay, chứ không phải tự thân xuất mã vào trận chém giết. Tuy rằng hắn cũng là một vị Cuồng Đao nhẫn, hơn nữa còn là người nổi bật trong nhóm Thượng nhẫn!
Khuyển tướng quân trong lòng cảm thấy vô cùng khẩn trương, thậm chí trong lòng còn mơ hồ có một chút cảm giác, một ngàn năm trăm cao thủ vừa tham chiến ban nãy, con bài cuối cùng chưa lật này, chưa chắc sẽ hữu hiệu…
Hắn khẩn trương nhìn chăm chú vào chiến cuộc, vung tay lên, làm ra một loạt mệnh lệnh.
Tiên phong bên cạnh cầm đại kỳ trong tay huơ lên, đánh ra liên tiếp tín hiệu cờ lệnh.
Chiến sĩ trong chiến trận nhất thời đứng xen kẻ, trên dưới thay phiên, chặt chẽ phối hợp với nhau lấy triệt hạ đi một đám phía trước nhất, thay sinh lực, hơn nữa còn có bốn năm chỉ bộ đội lập tức triển khai nhằm vào chổ ba trăm người Tàn Thiên Phệ Hồn chia nhỏ thế công.
Ngay cả không có tạo được hiệu quả lý tưởng nhất như mong muốn thì cũng nên có chút tác dụng chứ…
Tại thời điểm Khuyển tướng quân đang lo lắng đề phòng, ai cũng không có chú ý khi hai quân ầm ỉ chém giết, một đạo hắc ảnh giống như u linh đang chậm rãi lướt tới.
Chương 1230: Thiên Tàn, Địa Khuyết
Bóng đen này trong đêm khuya, trông cũng rất giống thân pháp dị tộc. Cho nên, tại hậu phương ngoại tộc, cũng không ai chú ý.
Huống chi tất cả mọi người sớm bị chiến cuộc phía trước hấp dẫn toàn bộ tâm thần, đôi mắt mở to chăm chú quan sát, đến cả thở cũng không dám thở mạnh. Tất cả đều tự cảm thấy được lòng bàn tay đang nắm chặt của mình đã ướt đẩm mồ hôi lạnh!
Ai lại không có đầu óc đi chú ý động tĩnh ngay tại quân doanh mình.
Vì thế đạo bóng đen này nương theo tảng đá cây rừng cùng với vô số thân thể che dấu, tựa hồ di động hành động rất là thong thả, nhưng nếu là cẩn thận quan sát liền phát hiện, tốc độ di động của hắn thật ra là phi thường nhanh chóng, khi thì dừng lại bên người dị tộc nhân này thoáng chốc đã đến bên người dị tộc nhân kia cách xa ngoài mười trượng
Đạo hắc ảnh kia càng ngày càng tiếp cận sường núi nhỏ nơi Khuyển tướng quân đang đứng.
Khuyển tướng quân vẫn như cũ, ngưng thần tụ khí, hết sức chăm chú vào thế cục trên chiến trường ngoài xa. Cẩn thận phân tích, tiếp theo mình nên làm gì mới có thể hoàn toàn ngăn chặn thế công của đối phương rồi hoàn toàn diệt sát bọn họ?
Ý nghĩ này, thật sự ngay từ đầu hắn cũng chưa từng nghĩ tới, làm sao lại có chuyện bản thân dẫn năm vạn binh quân đấu với một đội quân chỉ vẻn vẹn ba trăm người mà lại còn lo lắng đến chuyện làm sao để ngăn chặn thế công của đối phương, nếu không tận mắt chứng kiến thế cục hiện tại mà nghe người nào nói đến chuyện này nhất định hắn sẽ cười đến ụng răng, hơn nữa còn cho rằng thống soái của đội ngũ đó thực là một kẻ ngu ngốc thiểu não!
Nhưng hiện tại, trong đầu hắn chỉ có hai chữ “vô lực”, đúng, là vô lực!
Hắn không nhịn được quay đầu lại nhìn vào bóng đêm phía sau mình.
Trận chiến này, chỉ có thể tính là trận mở màn.
Ban đầu hắn vẫn nghĩ, lấy năm vạn binh lực đến dò xét thực lực của đối phương! Nếu mà có thể một trận thành công, tự nhiên là tất cả đều vui vẻ, còn nếu thất bại, cũng có thể từ đó nhìn ra tổng thể thực lực đối phương cùng với sức chiến đấu!
Mà quan trọng nhất, toàn bộ dị tộc nhân đều thực có nắm chắc, cho dù là không thể thành công vây hãm phòng tuyến đối phương, thì đội ngũ của mình cũng không phải bị thương vong quá lớn!
Ít nhất là không phải giống như thằng ngốc Thượng Xuyên Phách kia, trong vòng chưa đến ba canh giờ đã tổn thất hai trăm ngàn chiến sĩ
Năm vạn quân này toàn là quân nhân có tổ chức, có kỷ luật, kỷ luật quân đội cực kỳ nghiêm minh! Chứ không phải là cái đạo quân ô hợp kia.
Điểm này, trước đó, Khuyển tướng quân cũng rất là tự tin, không nghi ngờ gì!
Nhưng hiện tại, vô tình sự thật đã hoàn toàn đánh vỡ ảo tưởng của hắn.
Nói thế cũng không chút khoa trương!Nguồn truyện audio Podcast
Hiện tại chiến cuộc còn chưa kết thúc, số thương vong cũng đã lớn rồi!
Đã gần đạt đến trình độ không thể thừa nhận rồi!
Sau đó, tiếp tục quan sát, Khuyển tướng quân cảm thấy trái tim mình co rút từng cơn.
Hắn tận mắt thấy hơn mười vị Cuồng Đao lẩn núp được một khoảng thời gian, bắt đầu vận dụng công pháp thần bí nhất, có lực sát thương nhất, Ẩn Sát Thuật, tất cả lập tức hoà vào bóng đêm biến mất. Mà nơi bọn họ biến mất liền xuất hiện hơn trăm người được một nam nhân mặc áo trắng lãnh đạo dũng mãnh tiến công.
Khuyển tướng quân vô cùng hội hộp, hi vọng các vị Cuồng Đao này có thể đắc thủ, giết chết sạch sẽ hơn một trăm người này! Như vậy cơ bản là có thể tuyên bố chi bộ đội này đã diệt vong!
Nhưng ngay sau đó, trên mặt nam nhân mặc áo trắng kia khẽ nở nụ cười, đúng vậy, chính xác là nhe răng cười, sau đó rống to một tiếng:
– Không sai biệt lắm! Giết!
Cái gì gọi là “”Không sai biệt lắm, giết?”
Ngay lúc Khuyển tướng quân còn đang tự hỏi thì trước mắt hắn xảy ra một một chuyện làm hắn sợ đến vỡ mật!
Đây là đáp án sao?
Hơn trăm tên đao phủ ghê tởm kia đột nhiên cùng lúc vung trường đao rách nát chém vào không khí, mang theo khí thế hết sức mạnh mẽ, tựa hồ là trong bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện vô số tia chớp!
Hơn nữa toàn bộ mục tiêu của tia chớp này đều hướng về chồ trống ngay trước mặt. Hơn trăm thanh đao vung lên, hoàn toàn khoá chặt hết mọi phương hướng, đem khu vực này biến thành một tử địa!
Trong hư không hàng loạt tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên, ba bốn mươi vị U Minh Quỷ Nhẫn cùng hai ba mươi vị Cuồng Đao Nhẫn vừa xông lên ban nãy đều cùng lúc gào thét thảm thiết, rồi bỗng hiện trong hư không bỗng hiện ra từng khối thân thể, mỗi người trên người đều có hơn mười chỗ thương tổn, còn có thật nhiều người trực tiếp bị chém thành bảy tám đoạn lã chã rơi xuống.
– Ông trời ạ!
Khuyển tướng quân một phen vò đầu bức tóc, mạnh đến nỗi cơ hồ ngay cả da đầu cũng muốn tróc ra. Trong mắt tràn đầy đau xót cùng bất ngờ!
Chuyện gì đang xảy ra đây?
Bọn hắn rốt cuộc làm sao có thể phát hiện vị trí cụ thể của Cuồng Đao Nhẫn khi đã sử dụng Ẩn Sát Thuật để ám sát một cách dễ dàng như thế?
Căn bản hắn không tin có khả năng xảy ra chuyện này, vậy mà bây giờ rành rành diễn ra trước mắt hắn!
Hắn làm sao biết được, hai vị thủ lĩnh của “Tàn Thiên Phệ Hồn”, chính là hai vị Thánh Tôn! Nhất là Phong Quyển Vân, tính tình trời sinh cho dù ở trong hoàn cảnh nào cũng tuyệt đối duy trì được sự bình tĩnh, trầm ổn như nước! Cho dù chiến đấu sinh tử vẫn là mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng.
Dưới tay hắn, trước sau đã chết bảy tám vị U Minh Quỷ Nhẫn cùng Cuồng Đao nhẫn. Mà Phong Quyển Vân căn cứ cái chết của thủ hạ mình trước đây mà suy tính, thời điểm dị tộc nhân ẩn thân, đầu tiên sẽ ẩn thân trước rồi sau đó mới từ từ tiếp cận địch nhân, điểm này hắn dám chắc tám chín phần mười!
Nên ngay từ đầu hắn đã chú ý kĩ từng hành động của đám thủ hạ dị tộc nhân kia, rõ ràng bọn hắn chính là một đống cao thủ, hơn nữa, Phong Quyển Vân đoán rằng đến thời điểm mấu chốt, những người này tất nhiên sẽ ra tay, một kích làm xoay chuyển càn khôn!
Phong Quyển Vân rốt cục cũng đợi được! Cho nên khi hắn thấy những người này đứng dậy tiến về bên này, liền ý thức được, một phần đại lễ sắp rơi vào trong túi mình.
Cho nên khi đó hắn cũng đã phân phó mọi người chuẩn bị kỹ càng.
Hiệu lệnh vang lên ngay lập tức ra tay, quả nhiên đã lấy được thu hoạch trước nay chưa từng có! Toàn bộ địch nhân ẩn thân, thế nhưng chỉ một lần đối mặt, tất cả đều bị tiêu diệt.
Nhưng Khuyển tướng quân cũng không biết nội tình, chứng kiến nhiều cao thủ như vậy chỉ một lần đối mặt liền chết hết, thậm chí, ngay cả một sợi lông của địch nhân cũng không thương tổn được, Khuyển tướng quân lúc này chỉ muốn tự sát cho xong!
Nhưng hắn chưa kịp hành động, thì tính mạng cũng xong rồi, không phải hắn yếu ớt mà có người làm giúp hắn!
Khuyển tướng quân tâm thần đang cực kỳ khiếp sợ, đột nhiên cảm thấy không khí trước mặt dao động quỷ dị một trận, một gã chiến sĩ dị tộc nhân cao ngất xuất hiện trước mặt hắn, nhìn diện mạo thì người này trông giống như một đứa bé mà thôi.
Khuyển tướng quân tức khắc cảm thất mê hoặc, ở trong quân đội của ta sao lại có tiểu binh như vậy?
Nhưng ngay sau đó hắn liền trợn tròn tròng mắt, bởi vì thân thể tiểu binh này đột nhiên tách đôi, từ bên trong đi ra thêm một người nữa.
Kinh ngạc.
Khiếp sợ.
Dường như biến thành hai người đại lục, nói đúng hơn là hai đứa trẻ đại lục!
Đôi mắt Khuyển tướng quân như muốn rớt ra, nhưng đến đây thì hắn không làm ra bất kỳ phản ứng nào nữa!
Hắn chỉ cảm thấy lòng ngực chợt lạnh, một thanh trường kiếm đã chuẩn xác đâm vào trái tim bên phải của hắn!
Mặc khác một thanh tiểu kiềm cũng chuẩn xác đâm xuyên qua trái tim bên trái.
Khuyển tướng quân chỉ kịp phát ra một tiếng hét thảm thiết cuối cùng, cho tới lúc này, hắn vẫn không thể tin nổi, không hiểu đối phương làm sao có thể ngay trong doanh trại thiên quân vạn mã mà thành công ám sát mình?
Ngay sau đó, hai thanh kiếm kia đồng thời rút ra khỏi cơ thể hắn, rồi trông như thuận tay vung lên, hai cái đầu của vị Khuyển tướng quân nhât thời bay lên!
Đầu đã bay lên không trung, nhưng Khuyển tướng quân vẫn còn đang tự hỏi.
Vì sao ta cuối cùng lại có cảm giác hai người này ra tay có điểm gì kì lạ, thật không thích hợp chút nào?
Nhưng rồi một khắc trước khi hắn hoàn toàn mất đi ý thức, Khuyển tướng quân đột nhiên cảm thấy như trút được gánh nặng, hắn rốt cục cũng biết được là lạ ở chỗ nào: bởi vì hai sát thủ này, từ đầu đến cuối đều dùng tay trái xuất kiếm ám sát mình.
Một kích tuyệt sát!
Một kích giết chết!
Thậm chí Khuyển tướng quân thân là Cuồng Đao Nhẫn, Thượng Nhẫn, thế nhưng hoàn toàn không có chút thời gian phản ứng nào!
Chẳng thể trách ta cảm thấy không thích hợp, chẳng thể trách lại khó chịu như vậy, nguyên lai ta là bị hai người thuận tay trái giết. Thiên hạ này thật đúng là xảo hợp a, hai người thuận tay trái cứ như vậy tiến đến cùng đi giết ta… Trán, đúng rồi, bọn hắn đều không có tay phải a…
Khuyển tướng quân – ý thức hoàn toàn tiêu thấ…t
Cho tới giờ khắc này, các quan quân bên cạnh hắn mới phát hiện có chuyện lớn xảy, nhưng cũng chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi cảm thấy cổ họng mát lạnh, rồi không biết gì nữa. Hai người này thoạt nhìn nhiều nhất chỉ mười ba mười bốn tuổi, nhưng vung đao giết người mà vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, ngay cả chớp mắt cũng không có một cái, lần lượt giết sạch sẽ mười bảy mười tám quan quân đứng bên sườn núi này, rồi sau đó ngay cả thân binh bên cạnh bọn hắn cũng chém giết không tha!
Tổng bộ ngoại tộc nhất thời triệt để rối loạn.
Nhưng đợi đến khi có cao thủ chạy đến trợ giúp thì nơi này cũng chỉ còn lại một đám thi thể, hai người nho nhỏ kia, đã như quỷ mị biến mất không thấy đâu nữa!
Nhìn thấy thi thể đầy đất, cả đám đều đờ cả người ra!
Đây là cái dạng sát thủ gì? Lại có thể trong vòng vây của năm vạn quân đội, tại chiến trường tiếng chém, tiếng giết giết vang trời lại thong dong thủ tiêu thống soái đối phương, hơn nữa còn diệt tận gốc bộ chỉ huy của người ta, cuối cùng cư nhiên còn có thừa thời gian giết luôn tất cà mười hai tên kèn thủ cùng mười hai tên người tiên phong!
Cuối cùng mới nghênh ngang rời đi!
Hơn nữa còn rời đi không một tiếng động, tựa hồ bọn hắn xoay người một cái, liền vô thanh vô tức biến mất.
Bọn hắn là nhân loại a, ở đây tất cả đều là song đầu liên thể, làm sao bọn hắn có đủ thời gian làm hết những chuyện, đến và đi như ở chổ không người, không bị bất cứ người nào phát hiện?
Chẳng lẽ hai sát thủ này cũng như chúng ta biết ẩn sát thuật?
Đều này thật đúng là… Ông trời ạ!
Toàn bộ binh lính chung quanh sau khi hồi phục tinh thần, nhìn chằm chằm vào đám thi thể trên mặt đất, tất cả đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Những tướng quân này, kém nhất cũng là U Minh Quỷ Nhẫn a, vậy mà tại đây lại bị hai thích khách hạ thủ, thậm chí ngay cả cơ hội ẩn thân cũng không có!
Trong phút chốc trong lòng mỗi người nhất thời đều cực kỳ sợ hãi, mỗi người đều có cảm giác ớn lạnh, tựa hồ hai thanh kiếm giết người kia giờ phút này đang ở trên cổ của mình thong thả đưa đẩy…
Thiên Tàn, Địa Khuyết!
Hai người này chính là siêu cấp sát thủ do Quân Mạc Tà bồi dưỡng, bênh trong trận chiến này, trong vòng vây công của thiên quân vạn mã, lần đầu tiên bọn hắn hiển lộ ra tài năng tuyệt thế.
Không ai biết, lần ám sát này chính là nhiệm vụ đầu tiên của cả hai! Là lần đầu tiên chân chính ám sát!
Một trận chiến hàn địch đảm, một trận chiến quỷ thần kinh!