Dị Thế Tà Quân Audio Podcast
Tập 243 [ Chương 1211 đến 1215]
❮ sautiếp ❯Chương 1211: Chuyện này không cần ngươi nhắc nhở!
– Ghê tởm?
Cổ Hàn nghe vậy liền sửng sốt, lập tức hắn cười to mà nói:
– Lý do này hay lắm, đúng là bọn hắn thật ghê tởm! Chỉ cần lý do này thôi đủ để tiêu diệt bọn chúng!
Cổ Hàn có tu vi thánh quân, đương nhiên không phải là một thằng ngốc, lấy mấy ngàn năm trí tuệ của hắn, làm sao có thể không nhìn ra Quân Mạc Tà đang nói dối? Nhưng dù lý do gì đi nữa cũng không quan trọng, quan trọng nhất là đối với dị tộc nhân, Quân Mạc Tà có hận ý vô cùng vô tận là tốt rồi!
– Sau này không còn sự uy hiếp của dị tộc, cũng không còn Tam Đại Thánh Địa, chỉ còn lại Tà Quân phủ và Thiên Phạt nhất mạch, ngươi cần phải bảo trì cẩn thận.
Trong lời nói của Cổ Hàn có mang ý để lại hậu sự, lời nói vô cùng sâu xa:
– Quân Mạc Tà, ngàn vạn lần đừng nghĩ chỉ có nhân loại mới có thể làm điều ác, cũng đừng nghĩ chỉ có người xấu mới làm việc ác! Một khi người tốt đã làm việc ác, lúc đó người xấu có thúc ngựa cũng không đuổi kịp sự ác độc của họ! Xin hãy ghi nhớ lời này của lão hủ!
– Lời nói này rất đúng! Có thể gọi là chân lý!
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng.
Người xấu làm chuyện xấu, ít nhất bản thân hắn cũng biết hắn đang làm chuyện xấu, trong lòng cũng còn tí băn khoăn.
Nhưng nếu người tốt lại coi chuyện xấu là chuyện tốt, cố gắng mà làm thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng! Bời vì khi hắn làm, trong lòng của hắn là chính nghĩa, là quang vinh! Dưới tư tưởng này, hắn hoàn toàn không có chút cố kị nào, cố hắn dùng tất cả mọi thủ đoạn, kế hoạch để hoàn thành chuyện này!
Mà xung quanh loại “người tốt” này có vô số người tín nhiệm hắn, có thể trợ giúp, hùa theo hắn một cách vô điều kiện. Đến lúc đó, hậu quả như thế nào không một ai dám tưởng tượng!
Ví dụ tốt nhất trước mắt chính là Tam Đại Thánh Địa!
Nếu không phải Quân Mạc Tà hoành không xuất thế, chưa biết thế giới này quang vinh thẳng tắp, hay lại giống như lời tiên đoán kia!
Hoảng nhiên nhất mộng, phi huyễn phi không!
Vạn niên huy phong, nhất triêu thành yến!
(Ngỡ ngàng giấc mộng, ảo ảo không không!
Vạn năm huy hoàng, một sớm khói tan – Dennis Q)
Cổ Hàn cười khổ một tiếng, ý nghĩ của hắn lúc này chắc cũng giống với Quân Mạc Tà.
Vị lão nhân này đã quyết tâm dùng cái chết để tạ tội, vậy thì cần gì phải đay nghiến chuyện lúc trước đã xảy ra?
Mặc dù đã sai lầm, nhưng xuất phát điểm của người tốt và người xấu khác xa nhau, cần gì phải hủy đi một chút tôn nghiêm còn sót lại của người tốt này? Nếu đã nhận ra sai lầm thì phải quyết tâm đền bù sai lầm của mình, bằng bất cứ giá nào!
– Nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện, điểu chi tương vong, kỳ minh tối ai (con người sắp chết thì bao giờ lời lẽ cũng thiện lương, hiền lành, con chim sắp chết thì tiếng kêu của nó là ai oán nhất. Xuất phát từ “Luận ngữ”: Tăng Tử lâm bệnh, Mạnh Kính Tử hỏi thăm người – Dennis Q)
Cổ Hàn trầm trọng nói:
– Đại bộ phận huyền thú Thiên Phạt có ý nghĩ chân chất, tính cách thật thà đáng yêu, không có tâm cơ như nhân loại, bất cứ một ai cũng mơ có được thủ hạ như thế, mà ngươi hiện nay lại có được sự tử trung của Thiên Phạt nhất mạch, không ai dám nghi ngờ chuyện đó!
– Nhưng chính vì thế, loại tính cách này của huyền thú sẽ dễ dàng bị ngươi thay đổi nhất, một khi bọn hắn đã thay đổi, thì có chết cũng không quay lại. Đây chính là thành công lớn nhất của ngươi, cũng chính vì điểm này mà ngươi nên cẩn thận, sau này sẽ không còn sự chế ước của Thánh Địa, cao thủ của Thiên Phạt thế nào cũng sẽ tiếp xúc với nhân loại. Đến lúc đó, hậu quả như thế nào, ai cũng khó có thể nói rõ ràng, hi vọng Quân phủ chủ không nên nghĩ ta nói ra để cho vui.
Quân Mạc Tà cúi đầu trầm tư nói:
– Ta cam đoan với lão, trước khi ta rời khỏi thế giới này, bọn họ sẽ không làm ra chuyện gì quá giới hạn.
– Đúng là ngươi có thể cam đoan, ta hoàn toàn tin tưởng ngươi, chỉ một chút việc thế này mà Quân Mạc Tà ngươi cũng làm không được thì đã không phải là Quân Mạc Tà, nhưng sau đó thì sao?
– Ngươi đã nói sớm hay muộn ngươi cũng sẽ rời đi, chắc hẳn là đi theo con đường của Cửu U Đệ Nhất Thiếu đúng không? Sau khi ngươi rời đi, ai sẽ là người nắm giữ Thiên Phạt chân chính? Ngươi vì trận chiến trước mắt, đã làm cho thực lực vốn có của Thiên Phạt nâng lên một trình độ khủng bố, có thực lực như thế, lại mất đi sự khống chế của ngươi, toàn bộ đại lục sẽ không có một thế lực nào có thể chế hành bọn họ! Nhờ có ngươi, có thể phiến đại lục này thoát khỏi móng vuốt của ngoại tộc, nhưng cũng có thể vì sự tồn tại của ngươi mà khiến cả Huyền Huyền đại lục này biến thành thế giới của riêng huyền thú!
Sắc mặt Quân Mạc Tà âm u, nhìn không ra có diễn cảm gì.
– Nếu nói một cách bi quan, nhân loại trên phiến đại lục này, sau này có thể chỉ là đồ ăn hay đồ chơi của huyền thú Thiên Phạt! Huyền thú Thiên Phạt quả là nhân tính hóa, hơn nữa cũng trọng tình trọng nghĩa, điểm này không ai dám phủ nhận! Nhưng cũng không thể phủ nhận phần “thú” của chúng, hung tính vẫn tồn tại, vĩnh viễn! Bản năng hiếu chiến khát máu của họ là điều rõ ràng!
Sắc mặt Quân Mạc Tà rất khó nhìn.
– Lão phu nói chuyện này không phải bắt ngươi phải làm gì, mà là nhắc nhở ngươi! Nếu thật sự đến lúc đó, lão phu cũng không thể nhìn thấy rồi, tất cả tương lai đã không còn nằm trong tầm tay của lão phu!
Quân Mạc Tà trả lời từ tốn:
– Nếu lão đã nói như vậy, chẳng khác nào nãy giờ nói lời vô nghĩa! Cổ Hàn, lời lão nói quả thật có đạo lý, đúng là việc này có thể phát sinh trong tương lại, nhưng đây là chuyện của tương lai. Việc của tương lai, ai dám nói có thể nắm chắc, chúng ta nói chuyện này bây giờ hình như quá sớm!
Cổ Hàn cười khổ một tiếng, một câu này của Quân Mạc Tà, hắn đã nhận ra sự bảo vệ của Quân Mạc Tà đối với huyền thú Thiên Phạt đến mức độ nào, chỉ sợ trong lòng của Tà Chi Quân Chủ này, muôn dân thiên hạ so ra vẫn kém hơn huyền thú Thiên Phạt!
Chuyện này là cho Cổ Hàn vô cùng kỳ quái, Quân Mạc Tà dù sao cũng là nhân loại, tại sao lại có ít hảo cảm với nhân loại như thế? Điểm này hắn hoàn toàn không hiểu!
Trang tử không phải cá, làm sao biết làm cá không vui!
– Được rồi, chuyện này lão phu chỉ nói đến đây thôi, nói tiếp nữa lại làm chúng ta không thoải mái!
Cổ Hàn bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
– Không sao cả! Ta tự có định kiến riêng của ta, cho dù lão nói thế nào đi nữa, muốn thay đổi ý nghĩ ban đầu của ta đều không thể. Vì thế, lão vẫn nên tỉnh lại đi, đem hậu sự của mình nói cho xong là được rồi.
Cổ Hàn tức giận đến trợn tròn mắt, cái gì gọi là “đem hậu sự của mình nói cho xong là được rồi”? Cho dù lão phu sắp chết cũng chưa đến mức này nha? Tên này nói giống như chỉ chớp mắt nữa là mình ra đi vậy!
Khi nói chuyện với tên tiểu tử này, phải chuẩn bị tâm lý có thể tức chết bất cứ lúc nào a!
– Lão nhìn ta làm gì, ta nói sự thật chứ không phải nguyền rủa lão chết sớm! Là do chính lão nhân gia ngài nói là mình sống đủ rồi, muốn chết, ta chỉ tôn trọng ý kiến của lão a, cũng không ngăn không hối. Thêm vào đó, là ngài mời ta đến, nghe lão lãi nha lãi nhãi, giờ lại tỏ cái thái độ này với ta? Thật là khó chịu a!
Khó chịu?
Nghe xong mấy chữ này, trong lòng Cổ Hàn càng bực tức. Ngươi còn nói ngươi khó chịu, vậy lão phu khó chịu đến mức không thể thốt nên lời đây này!
– Thôi quên đi, lão phu đã là một người sắp chết, không chấp nhặt cùng tiểu tử ngươi!
Cổ Hàn thở hắt ra, muốn chấm dứt lần tranh luậ này.
– Đúng a, chính lão cũng thừa nhận là lão sắp chết, đây cũng là lão tự nói a, không phải ta a! Rốt cuộc có hậu sự gì, mau chóng nói đi, ta còn có nhiều việc phải làm, tốn thời gian quá!
Cổ Hàn lạnh cả người: “Con bà nó, may mà ta đã ôm lòng quyết tử, nếu không không đã bị tên tiểu tử này làm tức chết!”
– Quân Mạc Tà, cái nhìn đối với sinh mạng của ngươi quá lạnh lùng, chẳng lẽ ngươi không thể nhận ra Tam Đại Thánh Địa chúng ta tuy làm ra nhiều việc sai lầm, nhưng lần chiến đấu cuối cùng này, chúng ta sẽ để lại danh tiếng muôn đời sao?
Cổ lão gia tử nói ra tính toán cuối cùng của Tam Đại Thánh Địa, chỉ mong tự đáy lòng Quân Mạc Tà tán thưởng một câu. Ít nhất, trên thế gian này, người có thể nói ra sự thật này, chỉ có người trước mắt này, cho dù thiên hạ không ai biết, nhưng ít nhất cũng có một vị Tà Chi Quân Chủ chứng kiến sự trả giá của chúng ta a.
Mong muốn duy nhất của hắn cũng chỉ là một câu khen ngợi của vị Tà Chi Quân Chủ này mà thôi!
Bởi vì hiện tại, Quân Mạc Tà hoàn toàn xứng đáng với danh xưng nhân vật đỉnh của đương kim thế gian!
Trăm triệu không thể ngờ tới là tên tiểu tử này lại có thể keo kiệt đến mức độ này! Đừng nói là tán thưởng, một câu tiếc hận hắn cũng không thèm nói!
– Ta phải nói thế nào đây? Cho dù các ngươi chết trận sạch, ta cũng không nghĩ cái chết của các ngươi rất vĩ đại.
Quân Mạc Tà trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
– Cổ Hàn, nói đúng ra, không ai bắt buộc các ngươi phải dính vào trận chiến này đúng không? Các ngươi cầu người có người, muốn lấy tính mạng của mình để bảo vệ một phần quang vinh trong lòng, điều này rất bình thường. Bởi vì bản thân ta cũng ở đây, nói một câu thành thật, ta cũng không dám nắm chắc bản thân ta sẽ sống sót sau trận chiến này, nhưng như vậy thì sao? Chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi, còn cần gì nữa?
Chương 1212: Các ngươi chết cũng phải chết một cách có ích
Cổ Hàn nghe vậy sửng sốt, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường, vuốt râu mỉm cười, từ tốn nói:
– Không sai, vẫn là Quân Mạc Tà ngươi nhìn xa trông rộng.
Quân Mạc Tà nói tiếp:
– Ngươi vừa rồi cũng nói, nếu ngươi chết đi, mọi thứ trong tương lai đều không thể thấy được, một khi đã như vậy ngươi cần gì phải để ý sau khi ngươi chết đi thế giới này rốt cuộc sẽ như thế nào? Ta khi còn sống vì nước vì dân vì thiên hạ, cúc cung tận tụy dốc hết tâm huyết. Sau khi chết rồi, ta còn bận tâm đến chuyện lớn nhỏ trong thiên hạ làm gì?
Cổ Hàn ngẩn ra, hai tay vê chạy chòm râu của mình. Quân Mạc Tà này, mới vừa rồi mình tỏ ra đồng ý với hắn thì hắn lại nói điều không nên nói. Người này thật sự là làm cho người ta dở khóc dở cười mà.
– Hơn nữa, các ngươi là vì bảo vệ vinh quang của mình mà chết, bảo vệ tôn nghiêm của mình mà chết. Không phải như vậy sao?
Quân Mạc Tà thao thao bất tuyệt.
– Ở trên đời này, mỗi ngày đều có người chết đi như vậy. Chuyện lão bà đi vụng trộm, làm chồng cắm sừng, làm hắn tức giận đến nỗi đi tìm gian phu quyết chiến vì tôn nghiêm của bản thân, cuối cùng lại bị giết chết, xét cho cùng đó cũng là vì bảo vệ tôn nghiêm của mình, có gì khác nhau hay sao?
Quân Mạc Tà nói tiếp:
– Nếu mọi người đều là vì tôn nghiêm của mình, vì vinh quang của mình, vì lợi ích của mình không bị xâm phạm, vậy thì có cái gì khác nhau ở đây sao? Vì sao với cái chết của các ngươi, ta không nói vài lời an ủi? Chẳng lẽ khi ta nói vài lời thương tâm, Các ngươi có thể thành tiên sao?
Cổ Hàn tức giận đến tức giận đến nỗi run cả người, cả tay chân, mặt đỏ như gấc.
Nếu không phải lúc này, địa điểm này không thích hợp, Cổ Hàn hiện tại liền Quân Mạc Tà quyết một trận tử chiến.
Thật khinh người quá đáng.
Chúng ta vì muôn dân thiên hạ, oanh liệt hy sinh, vậy mà từ trong miệng hắn so với cái kẻ phàm phu tục tử bị cắm sừng không khác gì mấy. Đây quả thực chính là khinh người quá đáng. Quả thật không thể nhịn được nữa.
– Quân – Mạc – Tà
Cổ Hàn thở hổn hển hồng hộc, ánh mắt dữ tợn, thấp giọng rít gào, gầm lên.
– Cổ lão, ngài lại thất thố rồi.
Quân Mạc Tà hảo tâm nhắc nhở nói.
– Lão phu thất thố… Lão phu thất thố cái đầu ngươi.
Cổ Hàn hét to, hơi thở thở phì phò
– Đồ hỗn trướng ngươi mở miệng nói chẳng ra gì. Người làm ta tức chết.
Không thể không nói, miệng lưỡi lợi hại không phải là tài của vị Cổ lão Thiên Thánh Cung.
Tuy rằng, mặt mũi đỏ bừng, tức giận đùng đùng như cũng không nói ra được những từ khó nghe.
Quân Mạc Tà vừa mới há mồm định nói thì Cổ Hàn khẽ vươn tay thở phì phò ngăn trở hắn
– Dừng lại. Ngài đừng có nói gì nữa, chờ ta nói xong rồi Ngài hay nói
Quân Mạc Tà ngạc nhiên, sao lạ vậy, tự nhiên ta lại thành “Ngài”
– Ngoài đại chiến trước mắt, vẫn còn một mầm mống tai vạ, chính là Chiến Luân Hồi. Người này vẫn chưa chết.
Cổ Hàn há miệng thở hổn hển mấy hơi, mới khiến cho tâm tình lắng xuống. Hơn ba nghìn năm, lần đầu tiên tâm tình của hắn dao động mạnh mẽ như vậy.
Cho dù là ngày đó biết được Chiến Luân Hồi đánh cắp Cửu Huyễn Lưu Sa hắn cũng không có kích động tới mức không thở được như bây giờ.
– Vô luận Tam Đại Thánh Địa sau cuộc chiến này có còn hay không, ngươi đều phải cẩn thận với Chiến Luân Hồi.
Cổ Hàn hít một hơi rồi tiếp.
– Còn nữam thứ Cửu Huyễn Lưu Sa này đối với tinh thần có tác dụng rất lớn. Hơn nữa Chiến Luân Hồi trộm đi với số lượng khổng lồ như thế. Ngươi nếu gặp nhất định phải cẩn thận. Ngàn vạn lần đừng xảy ra bất trắc. Nên nhớ, trình độ của Chiến Cuồng rất khủng bố, trình độ hiện giờ của ngươi vẫn không thể tưởng tượng được đâu.
Quân Mạc Tà trầm mặc một hồi nói:
– Đa tạ.
– Cảm tạ cái đầu ngươi.
Cổ Hàn thở hồng hộc nói:
– Lão phu vừa rồi không bị người làm tức chết tại chỗ là may mắn lắm rồi.
– Tâm tình của tiền bối bây giờ còn kích động nữa không?
Quân Mạc Tà nháy mắt mấy cái hỏi
Cổ Hàn bất đắc dĩ nở nụ cười
– Ta hiểu ý tứ của ngươi, ngươi muốn trước đem lão phu chọc cho tức giận đến nỗi không kềm được, đem lửa giận phát tiết ra, sau để làm giảm bớt ý nghĩ tự sát phải không? Bất quá, đã làm ngươi uổng phí tâm tư, lão phu cũng không bị ngươi chọc tức đâu.
Hắn thở dài một hơi, vẻ mặt cô đơn nói
– Tam Đại Thánh Địa truyền thừa đến nay đã hơn vạn năm, có thể nói là kết quả nỗ lực của vô số người. Lão phu trấn thủ Tam Đại Thánh Địa hai đời người, hơn năm nghìn năm. Mà Thiên Thánh Cung của Tam Đại Thánh Địa càng có thể nói là tâm huyết cả đời của lão phu. Thiên Trụ Sơn đổ, Thiên Thánh Cung tiêu vong, công lực của ta đã mấ…t Lão phu đã cảm giác được, con đường nhân sinh của lão phu tới đây là dừng rồi. Ngươi không cần nói nữa.
– Ngài nghĩ sai rồi. Ta cũng không có nói muốn ngăn cản ngài đi chết a!
Quân Mạc Tà trầm mặc một hồi nói:
– Ta chỉ là muốn thỉnh cầu ngài một việc.
– Thỉnh cầu ta một việc? Thật sự là hiếm có, nói đi
Cổ Hàn dứt khoát nói.
– Tam Đại Thánh Địa, sĩ khí hiện giờ quá bi quan, bi tráng. Cổ Hàn nhìn xem bọn thủ hạ của người, cả đám đều như là đang đứng trên miệng núi lửa, dữ tợn như vậy, toàn thân đều đã tràn ngập ý chí tùy thời mà chết, sẵn sàng hy sinh.
Quân Mạc Tà lạnh lùng hừ một tiếng nói.
– Không sai, đây đúng là có khí phách hy sinh thân mình vì đại lục. Điều này chẳng lẽ có cái gì không đúng sao?
Cổ Hàn buồn bực nói.
– Ta không phải nghi ngờ quyết tâm của các ngươi, lại càng không yêu cầu thỉnh cầu các ngươi bỏ đi phần ý chí quyết tử này mà là thỉnh cầu các ngươi, coi như là đi chết thì cũng phải chết cho có giá trị.
Quân Mạc Tà giơ một ngón tay nói
– Cổ Hàn, người của Tam Đại Thánh Địa các ngươi hiện giờ đều có cùng một loại ý tưởng đó. Ta hỏi ngươi, đại chiến một khi chính thức bắt đầu, sẽ có bao nhiêu cao thủ Thánh Địa không muốn chờ đợi, xông tới tự bạo?
Cổ Hàn giật mình.
Quả thật chính như lời Quân Mạc Tà nói, hiện tại trong thánh địa có rất nhiều người đều ôm ý nghĩ như vậy. Chỉ cần khai chiến, chính mình liền vọt vào đám đông dị tộc nhân tự bạo. Cầu được giải thoát thống khoái. Đã giết địch xem như là chuộc tội rồi.
Lấy thực lực vốn có của một vị cao thủ Thánh Hoàng, tuyệt đối có thể từ từ giết chết mấy trăm chiến sĩ ngoại tộc, mười mấy tên u minh quỷ nhẫn, thậm chí có thể hợp lại giết vài tên Cuồng Đao nhẫn đỉnh phong. Sau đó mới dùng biện pháp tự bạo, vậy thì kết quả tạo thành ra càng tốt hơn nữa. Nếu mới khai chiến mà đã tự bạo thì ngươi thấy không phải lãng phí sao?
Quân Mạc Tà thản nhiên nói
– Ngay cả thật sự phải chết, cũng phải chết có giá trị. Nếu có thể giết một vạn tên địch rồi mới chết thì vì lí do gì chỉ mới giết một trăm tên đã tự bao? Nếu quyết tâm chết trên trận chiến thì vì cái gì mà không phát huy ra toàn bộ khả năng của bản thân?
– Cho nên ta thỉnh cầu người, hãy tâm bình tĩnh đi chiến đấu. Chi khi nào không còn đường sống, không có cách nào khác nữa thì hãy tự bạo.
Quân Mạc Tà hai mắt như bắn ra tia lửa điện lạnh lẽo.
– Chớ có cho là ta tàn nhẫn. Những lời này không chỉ nói với các ngươi, ta cũng nói với các huynh đệ của ta như vậy, với bản thân ta cũng vậy. Bởi vì cái này không đơn thuần là chiến tranh cá nhân mà là chiến tranh tập thể, của toàn bộ chúng ta. Các người có chết hết, lấy số lượng Tam Đại Thánh Địa trước mắt, nhiều lắm chỉ bằng số lẻ bên này của chúng ta mà thôi.
– Chết, trong trận chiến này, ai cũng có thể sẽ phải chết. Có thể toàn bộ các ngươi chết hết, bên ta còn sống. Hoặc cũng có thể toàn bộ chúng ta chết hết, cuối cùng còn sống lại là người của Thánh Địa các ngươi. Điều này không ai nói trước được. Mỗi người có số, thuận theo ý trời.
Quân Mạc Tà chậm rãi nghiêng đầu nói:
– Cổ lão, ngươi sống hơn năm nghìn năm, hiểu biết sự tàn khốc của chiến tranh nhiều hơn ta. Chiến tranh chính là như vậy, chưa từng có bất luận kẻ nào dám nói: Ta sẽ không chết trong chiến tranh này thì người đó sẽ không chết. Ngược lại hắn có thể chết sớm nhất, một cái chết nhanh nhất. Cho nên, đừng phó thác hậu sự cho ta. Ta chưa chắc có thể còn sống sót, có khi ta còn cần phải nhờ Cổ lão ngươi lo hậu sự cho ta không chừng.
– Nhưng vì một điều gì đó, ta nhất định phải chết thì tất nhiên trước khi chết, ta sẽ dùng hết khả năng tiêu diệt địch nhân, giúp các ngươi giảm chút gánh nặng. Ta hi vọng các ngươi cũng có thể làm được như vậy. Ít nhất cũng không nên vì quang vinh chó má gì đó của Tam Đại Thánh Địa mà chưa gì đã tự bạo ngay từ lúc đầu. Nếu ta vì vinh quang, danh tiếng thì chỗ này vẫn không đáng để ta chạy tới.
Quân Mạc Tà giọng rõ ràng nhưng lạnh lùng liếc nhìn Cổ Hàn, thản nhiên nói
– Cho nên ta van người, ngàn vạn lần đừng có chết ngu xuẩn như vậy, trăm triệu lần đừng có mất trí rồi chết yếu như vậy. Bởi vì, cho dù các ngươi đã chết, ta cũng sẽ khinh thường các ngươi. Khinh thường vạn lần.
– Cho dù sau khi chiến thắng, các ngươi vẫn muốn tự sát để tạ tội, ta cũng sẽ nhất định không ngăn cản. Nhưng, trong chiến tranh như vầy, ta van các ngươi hãy toàn lực chiến đấu, không nên nghĩ đến việc tự bạo quá nhanh như vậy. Hiểu không?
Cổ Hàn hoàn toàn giật mình.
Đúng vậy, tất cả mọi người quanh mình cảm thấy trận chiến này không hề có hi vọng, ít nhất là đối với người của Tam Đại Thánh Địa, cho nên bọn họ mới quyết định hy sinh vì nghĩa lớn.
Nhưng mà, lời nói của Quân Mạc Tà mình có thể chối bỏ sao? Mình dựa vào cái gì có thể khẳng định Quân Mạc Tà, Thiên Phạt nhất mạch, và Tà Quân phủ sẽ không phải chết?
Một lời làm bừng tỉnh người trong mộng.
Nếu như mình đã bi quan như thế, chỉ muốn đem toàn bộ trách nhiệm giao phó cho Quân Mạc Tà, rồi sau đó xem như không biết gì nữa. Như vậy bản thân mình quả thật là ích kỷ, một người không dám chịu trách nhiệm trước khó khăn.
– Thì ra…Thì ra là lão phu sai rồi. Thiếu chút nữa phạm phải sai lầm lớn thứ hai.
Cổ Hàn hổ thẹn thở dài. Khả năng phán định của hắn đã lung lay. Mới vừa rồi còn cảm giác mình sẽ rất bi tráng, lừng lẫy nhưng hiện tại mới phát hiện mình từ đầu đến cuối giống như là một tên ngốc nghếch. Kẻ không suy nghĩ cho đại cục chính là mình, chính là mọi người của Tam Đại Thánh Địa.
– Chết là một việc dễ dàng, chỉ cần vừa nhắm mắt, hết thảy đều chấm hết. Nhưng mà ở trên đời này, có rất nhiều việc so với chết càng tàn khốc hơn.
Quân Mạc Tà thản nhiên nóiaudio coi am
– Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng chết là mọi việc sẽ suôn sẻ, chỉ có kẻ nhu nhược lấy cái chết để trốn tránh. Các ngươi bây giờ chính là một đám người nhu nhược gấp gáp muốn lấy cái chết để trốn tránh trách nhiệm.
Cổ Hàn mồ hôi đầm đìa, tim đập nhanh hơn mấy lần, cả ngươi như đang ở trạng thái nguy kịch.
– Nếu ngươi không còn chuyện gì khác để nói thì ta nghĩ chúng ta chấm dứt buổi nói chuyện này đi. Ta còn có chuyện của ta, còn rất nhiều thứ đang chờ ta an bài bố trí. Mà Cổ lão, ta tự đáy lòng đích hi vọng ngươi đi khuyên giải, thức tỉnh hoặc làm yên lòng đám người nhu nhược một lòng muốn chết kia đi.
Chương 1213: Thỉnh cầu cuối cùng của Cổ Hàn
Quân Mạc Tà lạnh nhạt nói:
– Cổ Hàn, Cổ lão tiền bối, ta muốn ngài nhớ kỹ, nhất định phải nhớ kỹ: Từ giờ trở đi, ta không hy vọng thấy bất kì một người nào ở trước mặt ta nói ba chữ “Ta muốn chết”. Nếu nghe được, ta sẽ lập tức thỏa mãn nguyện vọng của hắn. Không cần hắn đi tìm dị tộc nhân để tự bạo. Ta thành toàn cho hắn tức thời. Để cho hắn chết mà không có chút thống khổ nào, tuyệt đối so với tự bạo tốt hơn nhiều, ít nhất còn có thể lưu lại một thi thể nguyên vẹn.
Quân Mạc Tà chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía Cổ Hàn hờ hững nói:
– Hoặc là ngài còn không ý thức được một câu nói như vậy sẽ làm giảm sỹ khí toàn quân như thế nào, có lẽ ngài còn có thể nghĩ rằng đây là sự anh hùng bi tráng nhất, thậm chí còn sẽ cảm động đến rơi lệ. Nhưng với ta mà nói, vào lúc này, nói ra những lời này, kẻ đó đã phạm tội không thể tha. Bị thiên đao vạn mã giày xéo cũng không thể chuộc tội, muôn đời luân hồi cũng không thể xóa được.
– Bị lão bà cắm sừng mà muốn chết thì cùng lắm là hắn chết một mình thôi. Nhưng các người lại chọn cái chết như vậy sẽ gián tiếp giết chết vô số huynh đệ của ta. Hắc hắc nhiều thánh tôn thánh quân đều tuyệt vọng tự sát như vậy, thực lực yếu ớt còn lại của chúng ta sẽ làm được gì?
Quân Mạc Tà trào phúng nói
– Đừng nghĩ rằng ta đang vũ nhục các ngươi, khinh thường tinh thần của các ngươi. Các ngươi gặp chuyện như vậy liền không muốn sống tự bao, thật đúng là không bằng những nam nhân tầm thường bị cắm sừng nhưng lại quyết tâm đi liều mạng với gian phu.
– Trong mắt của ta, bọn hắn ít nhất còn có chút quyết tâm, còn các ngươi, ngay cả chút quyết tâm đó cũng không có. Cái gọi là quang vinh vạn năm, huy hoàng đến phút cuối cùng mà các ngươi ráng giữ gìn thì đối với ta thứ đó chẳng có ý nghĩa gì.
Chậm rãi đi hai bước, Quân Mạc Tà giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ hai cái nhưng làm cho vách tường không gian dày đặc rung động, hắn thản nhiên nói
– Cổ lão, ngươi không muốn ta cường hành phá vỡ không gian phong tỏa của ngươi mà đi ra đó chứ?
– Xin chờ một chút. Ta còn một việc cuối cùng cần nhờ Quân phủ chủ.
Lúc Cổ Hàn xoay người lại, Quân Mạc Tà xém chút thì hoảng sợ, tóc Cổ Hàn trong thời gian thật ngắn đã chuyển thành bạc trắng.
Lúc gặp nhau lần đầu tiên, tóc Cổ Hàn vẫn là màu đen, so với trung niên không khác nhau là mấy. Lần thứ hai, lúc gặp nhau tại Thiên Trụ Sơn, nguyên khí đại thương, Cổ Hàn một đầu hoa râm, nếp nhăn xuất hiện trên mặt, già hẳn đi.
Nhưng mà chỉ với thời gian vài ngày ngắn ngủn, tóc Cổ Hàn lúc này lại bạc trắng.
Vị thánh quân này, chỉ sau bảy ngày ngắn ngủn không gặp, đã gặp phải đả kích quá lớn.
Đầu tiên là Thiên Thánh Cung đột nhiên bị hủy, rồi Thiên Trụ Sơn ngăn cách đại lục và dị tộc bị sụp đổ. Việc này chẳng khác gì là lòng tin trong lòng hắn bị đánh mất.
Cả người cơ hồ biến thành cái xác không hồn.
Nhưng không chỉ như vậy. Huyền công kiêu ngạo cả đời của hắn, vào lúc là tối trọng yếu sắp đột phá thì đột nhiên thất bại. Hoàn toàn thất bại.
Nếu cũng chỉ bao nhiêu đó thì hắn còn chịu được.
Nhưng ngay sau đó biết được, thủ hộ Thánh Địa vạn năm, năm nghìn năm Đoạt Thiên chi chiến nhưng cuối cùng đó lại là một sai lầm thật lớn. Loại đả kích này đã hoàn toàn phá tan tinh thần của hắn.
Ý nghĩ duy nhất của hắn hiện giờ là muốn chết, cũng chỉ có chết mà thôi. Cùng dị tộc nhân đồng quy vu tận.
Nhưng hiện tại lại biết rằng, chết như vậy chính là đang trốn tránh, là hành vi của kẻ nhu nhược, đáng xấu hổ. Thậm chí so với kẻ bị cắm sừng còn không bằng.
Cổ Hàn hỏng mất, hoàn toàn hỏng hết.
Một thân huyền công thâm sâu, ở một khắc này hoàn toàn sụp đổ, dung nhan duy trì mấy ngàn năm dĩ nhiên cũng làm cũng trong phút chốc khô héo.
Nhưng Quân Mạc Tà cảm thấy được hẳn là còn có nguyên nhân khác nữa.
Cổ Hàn vẫn là một nhân vật truyền kỳ Vu Sơn Vân, không đến nỗi yếu đuối như vậy.
– Việc cuối cùng ta muốn nhờ người, chuyện cá nhân.
Cổ Hàn trầm mặc thật lâu, làm cho Quân Mạc Tà càm giác mất hết kiên nhẫn, mới run rẩy xoay người lại, trong mắt hắn thậm chí có lệ quang
– Nhờ ngươi, nhất định nhất định phải chiếu cố tốt Kiều Ảnh.
Quân Mạc Tà không khỏi trầm mặc
– Kiều Ảnh là một nữ hài tử đáng thương. Tạo hóa cho nàng thần thông Tuệ nhãn, nhưng đồng dạng cũng bởi vì tuệ nhãn mà từ nhỏ đã bị đưa vào Thiên Thánh Cung, trước sau hơn năm nghìn năm, vẫn cô đơn sống tới bây giờ. Tuổi tác mặc dù dài nhưng tấm lòng của nàng thì vẫn như ngày nào, nữ nhân trên thế gian ai cũng được hưởng hạnh phúc, có người thân, có phu quân… Nhưng nàng ta lại không có gì cả. Tất cả đều không có. Nàng vì Thánh Địa, vì Đoạt Thiên chi chiến, trả giá cho đến tận bây giờ. Hiện tại ta đem nàng phó thác cho ngươi.
Cổ Hàn nhìn Quân Mạc Tà, trong mắt tràn ngập khẩn cầu.
– Hi vọng ngươi có thể chiếu cố tốt cho nàng. Nếu có thể… Nếu đánh xong trận này mà nàng còn sống, lão phu hi vọng nàng có thể trở lại là chính bản thân nàng, có thể đi tìm hạnh phúc cho mình, cho dù đó chỉ là hạnh phúc làm một nữ nhân
Quân Mạc Tà như cũ vẫn duy trì trầm mặc.
Bởi vì hắn hiểu được, Cổ Hàn vẫn chưa nói hết ý, hẳn là còn điều gì khác nữa.
Nhưng Cổ Hàn lại dừng lại, vẻ mặt thẫn thờ bi ai
– Ta biết, chuyện Kiều Ảnh có được âm dương nhãn, ngoại trừ những người thân cận nhất thì không ai có thể biết, thậm chí người thân cận nàng nhất cũng chưa chắc hiểu được cái nàng có rốt cuộc là cái gì.
Quân Mạc Tà thản nhiên nói
– Chuyện như vậy cũng không có gì lạ. Dân gian thường có truyền thuyết về tiểu hài tử có thể thấy mọi vật kì lạ xung quanh… Nhưng chi cần thời gian đủ dài, loại tố chất dị tượng cũng sẽ không còn tồn tại trong mắt người khác nữa.
Hắn ho khan một tiếng nói:
– Vì sao Kiều Ảnh bị ngươi đã phát hiện? Có phải chỉ là trùng hợp?
Cổ Hàn thân mình run lên, một hồi lâu sau cũng không nói gì, hai mắt nhìn về phía xa xăm, ánh mắt chậm rãi đỏ lên, hắn rốt cục nhắm hai mắt lại, dùng một loại khẩu khí giống như quyết tử, sắp chết, rên rỉ nói:
– Bởi vì phụ thân của Kiều Ảnh cũng không phải người thường… Nàng… Nàng là nữ nhi của ta.
Quân Mạc Tà tuy rằng đã đoán được cái gì nhưng nhưng vẫn bị một câu này làm cho hoảng sợ.
Cổ Hàn đối với Kiều Ảnh yêu thương hết mực, trong tình huống vừa rồi cũng vẫn không quên nàng. Khi Kiều Ảnh qua phía Thiên Phạt, Cổ Hàn biểu hiện ra ngoài một sự thoải mái, làm cho Quân Mạc Tà cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng hắn thật không ngờ Kiều Ảnh chính là nữ nhi của Cổ Hàn.
Bởi vì hai người tuổi tác chênh lệch quá xa.
– Chuyện tình từ xưa thường đau khổ. Lão phu cả đời này ở Thiên Thánh Cung, ái thê của ta mất được gần hai trăm năm.
Cổ Hàn chua xót nói
– Có một ngày, trong đêm đó, ta mơ thấy nàng, nàng đứng một mình trên đỉnh núi, mọi thứ dường như trở lại như ngày xưa. Nhưng lúc đó ta lại phát hiện, chính là bởi vì tình thâm không thể quên, lại khiến công lực của ta tiến triển nhanh, ngày thường căn bản không thể đột phá bình cảnh, nhưng khi đó lại dễ dàng vượt qua. Bởi vì trong lòng của ta trừ bỏ thê tử đã mất, thật sự là không còn thứ gì. Vì vậy mà tâm linh sáng suốt, tu vi đột nhiên tăng mạnh, cực vu tình, cực vu ái, cực vu tâm…
Quân Mạc Tà nhẹ nhàng thở dài, có lẽ hắn đã đoán được chuyển sắp được nghe là chuyện gì.
– Qua một ngàn năm sau, lão phu tâm đã đạt tới bất ba chi cảnh. Công lực bản thân cũng dừng lại. Rất lâu sau đó cũng không có nửa điểm đột phá. Lão phu ngay từ đầu đã không còn gì, thầm nghĩ bỏ công sẽ có thành quả nhưng mấy trăm năm trôi qua mọi thứ vẫn như cũ. Lão phu liền nhớ lại năm đó tưởng nhớ thê tử đã mất lại có thể khiến tu vi đột phá. Nhưng đã qua một ngàn năm trăm năm, do dù miễn cưỡng hồi tưởng lại, cũng chỉ là những kí ức mơ hồ. Thậm chí còn không có nửa điểm thương tâm.
Cổ Hàn giọng lắng xuống kể
– Cho nên ngài nghĩ rằng, nếu đã như vậy thì không bằng dứt khoát vào trần thế lần nữa, đi thêm bước nữa?
Quân Mạc Tà thở dài, thật sự không biết nên mắng hắn hay nên an ủi hắn.
Loại tình huống này, nhìn mãi quen mắt. Có người mượn lực lượng cừu hận mà đột phá, có người dùng nữ nhân song tu để đột phám còn có người dùng máu, giết chóc để đột phá, Nhưng có một điều đó là bất kể là dùng cái gì, chỉ là là ngoại lực thì nhất định sẽ không đạt tới đỉnh phong, nhất là loại mà bản thân không dồn tâm trí vào đó.
Cổ Hàn hiển nhiên là tính toán mượn chuyện tình cảm để đột phá.
Cái này cũng không coi là nhiều là điều gì kỳ lạ.
– Đúng là như thế.
Cổ Hàn gật gật đầu.
– Khi đó lão phu hai đời tu hành, lấy Cổ Hàn làm tên đã hơn có một ngàn hơn bảy trăm tuổi, nhưng vì huyền công bản thân thâm sâu, hơn nữa có thuật trú nhan, nên nhìn giống như người ba mươi tuổi. Hơn nữa sau khi dịch dung, liền trở thanh một người có bộ mặt hoàn toàn khác hẳn. Sau khi xuống núi, thì hầu như không phí công sức đã chọn được người thích hợp.
Cổ Hàn bi ai hít vào một hơi nói:
– Ta một lòng muốn theo đuổi cái loại cảm giác thương tâm linh hồn chia cách nên tìm kiếm một nữ tử thiên phú không cao, không thể tu luyện lực, tới giờ còn nhớ rõ, nàng gọi là Thanh Y, là một vị cô nương nhìn rất dễ thương nhưng trời sinh thân thể gầy yếu.
– Lão phu… lão phu…
Cổ Hàn cơ hồ nói không thành tiếng
– Lão phu thật sự ái mộ nàng, chấp nhận cái giá phải trả, trơ mắt nhìn nàng hương ngọc tiêu. Loại cảm giác này, thật sự là…
Mấy năm sau, nàng hạ sinh cho ta một nữ nhi, thân thể lại càng suy nhược, hai năm sau đó, bệnh ngày càng nặng, rốt cục vĩnh biệt cõi đời.
Cổ Hàn thanh âm run rẩy
– Trước khi chết, nàng cầm lấy tay của ta nói bất kể như thế nào phải chiếu cố kỹ lưỡng nữ nhi của chúng ta. Sau đó nàng nói một câu như biết tất cả mọi chuyện. Một câu nói cuối cùng kia của nàng lại làm cho lão phu nhớ cho tới bây giờ, mỗi khi nghĩ tới là lòng đau như cắt, tê tâm liệt phế. Nàng nói: Ta biết chàng là người có bản lĩnh. Ta không trách chàng. Có thể cùng chàng chung sống mấy năm nay như vợ chồng, ta thỏa mãn rồi, thật sự thỏa mãn. Cả đời ta như vậy cũng đủ rồi.
Cổ Hàn rơi nước mắt, cơ hồ khóc không thành tiếng.
Quân Mạc Tà thở dài thật sâu một tiếng; lại là một nữ tử thông minh hiểu chuyện.
Chỉ tiếc từ xưa hồng nhan thường bạc mệnh.
Mà Cổ Hàn này cũng thật ác độc. Người gặp phải hắn quả thật là xui xẻo.
Hắn tuy rằng có được cảm giác đau lòng đoạn, giúp hắn đột phá nhưng cả đời lại vĩnh viễn không thoát khỏi cảm giác này.
Chương 1214: Mâu thuẫn cực độ!
Bằng trực giác nhạy cảm của phái nữ, với một thời gian dài chung chăn gối, nếu không phát hiện điều lạ thường ở Cổ Hàn, đó mới là điều quái lạ. Nhưng điều khó khăn nhất chính là, người phụ nữ này từ đầu tới cuối không hề có yêu cầu bất cứ đồ vật gì, đem tất cả đều che dấu trong lòng, lo sợ rằng nếu chính mình nói ra, liền phá hủy đoạn nhân duyên đẹp đẽ này…
Có thể sống cùng người mình yêu tha thiết vài năm, nàng đã cảm thấy thỏa mãn, không còn đòi hỏi gì ở hắn…
Điều duy nhất không yên lòng, cũng chỉ là về đứa con gái của mình mà thôi…
Hoặc là, chỉ có cách lý giải về phần tình cảm sâu đậm này cùng với sự khoan dung, mới khiến cho Cổ Hàn cả đời thống khổ cho tới hôm nay đi?
Tình cảm vô cùng, yêu vô cùng, tương tư vô cùng… Nhưng chính loại tâm ý này, lại làm cho bản thân hắn thống khổ suất mấy ngàn năm cuộc đời vẫn không thể quên! Nhất là, còn có Kiều Ảnh mỗi phút giây lại nhắc nhở hắn….
– Lão phu vốn định đem Ảnh nhi giao phó cho người thân tin cậy, sống như một cô gái giàu có bình thường, nhưng lại có phát hiện ngoài ý muốn, Ảnh nhi nàng lại có tuệ nhãn trời sinh!
Cổ Hàn run run mà thở dài, buồn bã thật lâu mới nói:
– Khi đó là Đoạt Thiên chi chiến, phương pháp ẩn thân của dị tộc nhân làm cho chúng ta thương vong khó có thể tưởng tượng được! Vì thế ta… vì thế ta…
– Vì thế lão liền mang con gái của mình cho Thiên Thánh sơn, chụp cái mũ tính mạng thiên hạ muôn dân lớn như vậy, đủ đề cầm tù con gái của chính lão hơn nghìn năm, cũng vì vậy làm mất đi hạnh phúc cả đời của nàng! Thật sự là vĩ đại, thật sự là một người cha vĩ đại!
Quân Mạc Tà nói một cách lạnh lùng, sắc bén.
Thực ra, Quân Mạc Tà cũng không thể nhịn việc thở dài tự đáy lòng, những người ở Tam Đại Thánh Địa này, vì Đoạt Thiên chi chiến, thật không biết đã hi sinh nhiều tới mức nào? Hi sinh, tuyệt đối không chỉ là tính mạng, còn có tình thân, tình bằng hữu, tình yêu, toàn bộ mọi thứ!
Là ngu ngốc ư? Là cao thượng ư? Đáng để tôn thờ ư? Hay có lẽ là đáng để chửi rủa?
Giờ phút này Quân Mạc Tà chỉ cảm thấy trong lòng rất loạn, hắn có thể từ góc độ người làm cha chỉ trích Cổ Hàn, lấy tội dạnh bạc tình lang chỉ trích Cổ Hàn, nhưng mặt khác chính là, Quân Mạc Tà lại không tìm thấy lý do thích hợp để lên án!
Loại tinh thần này làm hắn thực sự không biết đánh giá như thế nào! Rốt cục là nên bắt đầu ca ngợi hay là nên mạnh mẽ đả kích…
Nhìn Cổ Hàn trước mặt, Quân Mạc Tà thực sự không biết nói thế nào, mình rốt cục đối với hắn có cái nhìn gì, là khâm phục? Khinh bỉ? Muốn mắng chửi? Muốn ca ngợi?
Người đáng thương nhưng cũng có chỗ đáng hận, những lời này chính xác là không có chút giả tạo nào!
Nhưng người có thể làm cho Quân Mạc Tà trong lòng cảm nhận phức tạp như vậy, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, vị cường giả đương đại này chắn chắn là đứng thứ nhất trong cả hai cuộc đời làm người của hắn!
Hận, hắn hận đến cực điểm, khinh bỉ, hắn cũng khinh bỉ đến cực độ. Nhưng trong lòng hắn cũng có một chút bội phục, một chút kính trọng! Nếu đổi chỗ cho hắn, Quân Mạc Tà biết mình tuyệt đối sẽ không thể hy sinh lớn như vậy!
Cho dù mình thực sự đem chuyện thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, cũng không làm được! Chính mình vừa không thể vô tình như Cổ Hàn, cũng không thể hữu tình như Cổ Hàn. Nhưng Cổ Hàn vô tình chính là với người nhà, lại hữu tình với thiên hạ!
Quân Mạc Tà với hắn đúng là hoàn toàn trái ngược!
Nói Cổ Hàn lòng dạ độc ác, bạc tình bạc nghĩa cũng có lý. Nhưng hắn thật sự mang thiên hạ trong tim, ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh! Nói hắn là chí sĩ đầy lòng nhân ái, mang phong thái anh hùng, nhưng lại trơ mắt nhìn vợ yêu chết đi, tự tay đem con gái mình đào tạo thành công cụ chiến tranh của Đoạt Thiên chi chiến!
Hắn đối với thiên hạ, đối với lý tưởng, đối với truyền thừa, đối với quang vinh đều không có chỗ nào không đáng kính trọng; nhưng chỉ riêng đối với người thân của mình, quả thật như thế quá tàn nhẫn, độc ác!
Người như vậy, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ đánh giá như thế nào đây?
– Ta nghĩ… nếu Kiều Ảnh được đặt theo họ mẹ, hẳn là đến bây giờ nàng vẫn không biết thân thế của mình? Sẽ càng không biết được mình lại có một người cha vĩ đại như vậy!
Quân Mạc Tà lạnh lùng hỏi.
Về phần thân thế hiện tại của Kiều Ảnh, bằng năng lực của Cổ Hàn, bố trí cho nàng một chút dấu hiệu giả tạo, thật sự là chuyện rất dễ dàng, căn bản không có chút khó khăn nào!
– Tất nhiên là không biết. Ta làm sao lại có thể nói cho nàng biết…
Cổ Hàn nói một cách đau buồn:
– Ta vốn đã mắc nợ mẹ con nàng rất nhiều…
– Ta vì Kiều Ảnh có thể có một người cha vĩ đại như vậy, cảm thấy tự đáy lòng kiêu ngạo và tự hào thay cho nàng!
Quân Mạc Tà trào phúng nói:
– Ngài thực sự là vì Thánh Địa trả giá mọi thứ! Thậm chí là đem thứ mình vô cùng yêu thương, con gái của mình, cũng có thể đào tạo thành công cụ, một thứ công cụ chiến tranh, thậm chí bản thân mình cũng toàn bộ tham gia cả hai cuộc đời! Bội phục bội phục!
Cổ Hàn cắn chặt răng, khuôn mặt vặn vẹo cực điểm. Dường như trong lòng đau đớn kịch liệt, đột nhiên khàn giọng nói:
– Ta trải qua hai cuộc đời tới nay, cũng chỉ có chút huyết mạch duy nhất này. Ta không phải là không muốn cho con gái mình một cuộc sống tốt đẹp, khiến nàng có một cuộc sống bình thản! Ta không muốn ôm lấy con gái mình khóc lóc một trận? Ta không phải là không muốn sống cùng nàng, dốc bầu tâm sự? Ta muốn! Làm sao lại có thể không muốn! Ta muốn đến chết! Nhưng có thể… Nếu như ta làm như vậy, thiên hạ muôn dân sẽ phải làm thế nào bây giờ? Không có tuệ nhãn thần thông của Kiều Ảnh phụ trợ, chẳng lẽ ta đứng nhìn các huynh đệ của ta từng đám chết đi dưới tay bọn dị tộc nhân hay sao? Một đám người bị buộc phải đồng quy vu tận hi sinh cùng dị tộc nhân thì sao?
– Phải! Ta hi sinh hạnh phúc suốt đời của con gái mình một cách đê tiện, nhưng ngươi có biết hay không, nhờ con gái của ta, là con gái của ta vì thánh địa ngăn chặn được bao nhiêu tổn thất?
Cổ Hàn siết chặt nắm tay đến mức nổi gân lên:
– Đây cũng là huynh đệ của ta! Cũng là tay chân của ta! Chẳng lẽ con gái của ta nên đi hưởng thụ hạnh phúc, còn bọn hắn lại đáng chết sao?
– Phải! Lão nói về đạo lý lớn này thật sự là không có chút sai sót nào! Nhưng chuyện không hay nhất, cũng là chuyện ta thực sự cảm thấy chướng mắt, chính là lão đem cái trách nhiệm nặng nề như vậy toàn bộ đặt lên vai một người con gái!
Quân Mạc Tà lạnh lùng nói:
– Như vậy, thế giới này cần có đàn ông để làm cái gì? (DG: èo, mềnh thik câu này)
– Những huynh đệ kia của lão, những gì cần hưởng thụ, cũng đã hưởng thụ hết rồi! Vợ yêu, thiếp đẹp, một đàn con cháu, thay đổi từng đợt từng đợt! Mấy nghìn năm qua, tin rằng thê thiếp, đàn bà của bọn họ hẳn có thể chất chồng hài cốt như núi! Chuyện này sao lão lại không nói?
Quân Mạc Tà tàn nhẫn nói:
– Bọn hắn đã sớm hưởng thụ nhưng gì người thường không thể hưởng thụ, cho dù chết đi hẳn cũng không có nhiều tiếc nuối!
– Nhưng lão, lại buộc con gái do chính mình sinh ra trải qua hơn nghìn năm tháng, nhưng sắc thái cuộc sống thì vẫn chưa nhận biết được gì! Người làm cha như lão sao có thể tàn nhẫn đến thế?
– Thế giới này, xét đến cùng vẫn là một xã hội nam quyền tối thượng! Người đàn ông, vừa có quyền lợi thì đồng thời có cả nghĩa vụ. Nếu như thế, trách nhiệm nặng nề đều nên do đàn ông gánh vác, sao lại có thể để phụ nữ phụ trách sự sinh tồn của đàn ông. Những huynh đệ kia của lão nếu còn có chút lương tâm, đã sớm xấu hổ mà tự vẫn! Chứ không phải là trơ cái mặt mo ra cứ thế mà lợi dụng thiên phú của người phụ nữ, vì bọn họ mà mở ra một đường tắt đi tới chiến thắng, ung dung lấy được sự huy hoàng và tán thưởng, còn có thứ quang vinh mơ hồ chó má đáng cười! Thắng lợi như vậy, thật là nhơ bẩn! Từ đầu đến cuối nhơ bẩn hèn hạ!
Quân Mạc Tà lạnh lùng nói:
– Các ngươi! Cho dù là vì đại lục này làm rất nhiều chuyện, vẫn đáng xấu hổ!
– Dạng an toàn này, nếu đám người các ngươi còn có chút máu đàn ông trong người, nên cảm thấy nhục nhã! Nếu đám người các ngươi còn có chút danh dự của đàn ông, nên cảm thấy xấu hổ! Cách bảo vệ an nguy thiên hạ như vậy, còn không bằng cái rắm!
– Chiến tranh, cho tới bây giờ đều thuộc về đàn ông! Đàn ông, trên chiến trường chết một nghìn một vạn cho tới mười vạn mấy trăm vạn, đó là điều hiển nhiên! Nhưng các người lại muốn cho nữ nhân vốn yếu đuối ra trận giết địch, nhận lấy cái trách nhiệm nặng nề như vậy, thậm chí còn lấy đi hạnh phúc cả đời của người phụ nữ đó, phải trả một cái giá lớn là vĩnh viễn cô độc, thực sự không thấy hổ thẹn với lương tâm sao?
Quân Mạc Tà không chỉ là một kẻ yêu hận đều có thể nói ra, hơn nữa, hắn còn là một người đàn ông theo chủ nghĩa nam nhân điển hình!
Ở kiếp trước, mỗi lần thấy các triều đại hoàng thất lấy danh nghĩa hòa hiếu kết giao để gả công chúa ra ngoài, hắn sẽ liền điên cuồng chửi rủa!
Những thứ thuộc về chiến tranh của đàn ông, dựa vào cái gì lại muốn đẩy người phụ nữ ra làm vật hy sinh?
Dùng một cái đũng quần phụ nữ đổi lấy hòa bình, chẳng lẽ đàn ông trong thiên hạ lại có thể sống thanh thản, cứ như vậy ca múa mừng cảnh thái bình hay sao? Đây là loại lý luận quỷ quái gì!
Loại logic mất dạy! Loại logic của lũ bất lực!
Đó là lí do khi nghe tới chuyện Cổ Hàn hi sinh con gái của mình, Quân Mạc Tà lại ăn nói sặc mùi thuốc súng, cực kì chối tai, cực kì gay gắt! Không chút lưu tình! Càng nói, lời lẽ càng giận giữ!
Với góc độ Cổ Hàn mà mói, có thể chuyện này không sai, có thể đáng được ca tụng. Nhưng Quân Mạc Tà chưa bao giờ ủng hộ cách làm này!
Hoặc loại người như hắn mà nói là quá cực đoan.
Nhưng Quân Mạc Tà vốn là một người cực đoan! Loại ý nghĩ này của hắn là thâm căn cố đế!
Nếu có người nói với hắn chỉ cần hi sinh Mai Tuyết Yên hoặc là bất kì nữ nhân nào của Quân gia là có thể đổi lấy thiên hạ thái bình, đổi lấy thái bình của đại lục, thì phản ứng đầu tiên của Quân Mạc Tà chắc chắn sẽ là giết chết cửu tộc của người này!
Cổ Hàn đờ đẫn nghe Quân Mạc Tà liên tiếp chỉ trích, nhưng trước sau lại không nói một lời.
Một lúc lâu sau, hắn khẽ thở dài, nói:
– Mặc kệ lựa chọn lúc đầu của ta là đúng hay sai, chuyện này đã xảy ra rồi! Hiện tại Ảnh nhi đang ở bên cạnh ngươi, an toàn của nàng ta liền giao phó cho ngươi! Trận chiến này sống hay chết, mặc cho số phận! Nhưng nếu có thể sống sót, ta hi vọng ngươi có thể thay ta chăm sóc nàng!
Quân Mạc Tà cười lạnh:
– Hiện tại, lão rốt cục mới nhớ tới nàng là con gái ruột của mình sao? Sự tình xa cách hơn nghìn năm sau, mới nhớ tới tình cảm sâu đậm của người phụ nữ của mình? Trước lúc ngươi sắp chết, lão rút cục mới nhớ tới một chút huyết mạch của mình sao? Cổ Hàn, lão cũng thật đạo đức giả!
– Đạo đức giả cũng được, đáng xấu hổ cũng thế, cứ coi như ta hạ lưu bỉ ổi như vậy đi! Tùy ngươi muốn nói thế nào cũng được!
Giọng nói của Cổ Hàn cũng trở nên quyết liệt:
– Cuối cùng thì một chút máu mủ tình thâm này cũng là sự thật không thể che dấu!
– Sự thật đương nhiên là không thể che dấu! Nhưng Quân Mạc Tà ta, không có nghĩa vụ thay lão chăm sóc con gái. Dựa vào cái gì? Ta sao phải gánh trách nhiệm này!
Quân Mạc Tà nói một cách lạnh nhạt:
– Chuyện của lão, tự lão đi mà xử lý!
– Ta muốn ngươi cưới nàng!
Cổ Hàn đột nhiên quay mạnh người, nắm chặt lấy vạt áo Quân Mạc Tà, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Cưới nàng, chăm sóc nàng! Lão phu nhìn thấy được, hơn một nghìn năm này, nàng cũng chỉ đối với ngươi là khác biệt!
– Nói đùa, nàng đối với ta có chút khác biệt, ta liền nên cưới nàng?
Quân Mạc Tà cười lạnh một tiếng, nói:
– Vậy dưới gầm trời này, cứ là con gái thực sự (không phải less, gay …) thì ta hẳn là nên cưới đi, trong thiên hạ mỗi người con gái lại có dáng vẻ khác biệt! Ta đây có hay không nên cưới toàn bộ?
– Ta mặc kệ người khác như thế nào! Nhưng con gái của ta, ngươi nhất định phải chăm sóc tốt!
Cổ Hàn dồn dập thở hổn hển mấy hơi, đột nhiên lại xảo quyệt cười rộ lên:
– Quân Mạc Tà, ta cũng chỉ nói đến thế thôi! Ngươi cho là lão phu không nhìn ra chút sắc tâm của ngươi sao? Nói đùa à, đều là đàn ông cả, chỉ lần đầu tiên ngươi tới Thánh sơn, lão phu đã nhìn ra rồi! Trên đời này người thích hợp với Ảnh nhi nhất, chỉ có ngươi!
– Sắc tâm ta đương nhiên là có! Cái loại sắc tâm như vậy chỉ cần là đàn ông ai chả có! Chỉ cần là đàn ông, nhìn thấy cô nương xinh đẹp liền nhìn thêm vài lần!
Quân Mạc Tà không hổ là da mặt dày, được cha cô gái ngay trước mặt chỉ ra, vẫn không đỏ mặt, ngược lại còn hung dữ dứt khoát nói:
– Ta chỉ là muốn chơi đùa mà thôi, căn bản là không có ý cưới nàng! Không cần phải nói đâu xa, chỉ cần việc nàng là con gái của lão, lão tử nói không cưới, là sẽ không cưới!
Chương 1215: Đại bộ đội đã đến!
Nói xong, Quân Mạc Tà chỉ vào Cổ Hàn đang nắm vạt áo của chính mình, quát:
– Buông ra!
– Ngươi nói cái gì? Chỉ đùa thôi mà?Nguồn truyện audio Podcast
Ánh mắt Cổ Hàn lập tức trở nên cực độ nguy hiểm, giống như cây kim, chăm chú nhìn vào con mắt của Quân Mạc Tà, Quân Mạc Tà khiêu khích ngược lại trừng mắt nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một tia lạnh lẽo, nhưng trong nháy mắt Cổ Hàn chợt cười rộ lên, buông tay ra, không ngờ nhẹ nhàng nói:
– Ngươi đã nói muốn chơi đùa. Vậy thì thú vị rồi, tiếp tục chơi thôi! Nếu như một đời Tà Chi Quân Chủ muốn chơi đùa, lão phu một lão giả sắp chết, không nhận mệnh thì còn biết làm sao!
Quân Mạc Tà nghẹn họng trân trối nhìn, thực sự không tưởng tượng ra được hắn sẽ trả lời như vậy, nhịn không được bật thốt lên mắng to:
– Ta kháo đại gia ngươi! Đầu óc ngươi có vấn đề không vậy! Đấy chính là con gái của người đó!
– Lời đồn thì như thế nào, Quân phủ chủ không nghe rõ sao?
Cổ Hàn cười.
– Bây giờ lão phu còn gì để nói nữa rồi, cũng không muốn tiếp tục chơi với ngươi nữa!
Cổ Hàn hừ lạnh môt tiếng, nói tiếp:
– Còn điều này nữa, nàng không phải là con gái của ta, thỉnh ngươi nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng cho nàng biết chuyện nàng là con gái của ta! Đây là thỉnh cầu cuối cùng của lão phu đối với ngươi!
Cổ Hàn nói xong, đột nhiên cứ như vậy giải trừ không gian tỏa định, thản nhiên đi ra ngoài, đi đến bên cạnh các cao thánh địa cao thủ. Râu tóc tuy rằng bạc trắng như tuyết, nhưng thần sắc rõ ràng đã trở nên thoái mái hơn không ít! Khí độ bản thân lại tái hiện vẻ cao quý, tuy còn chưa khôi phục đến thời kỳ đỉnh phong, nhưng so với bộ dáng sa sút lúc trước dường như là hai người hoàn toàn khác nhau!
Đúng cũng tốt, sai cũng được, công lao, tội lỗi cả đời, sau buổi nói chuyện cùng Quân Mạc Tà bên trong không gian tỏa định đều đã hoàn toàn minh bạch.
Cho dù là sai, có tội, cũng đã thủ hộ đại lục một vạn năm này!
Cho dù là đúng, cũng đã từng làm qua rất nhiều chuyện sai trái tới cực điểm!
Nhưng hiện tại, hết thảy đã không còn trọng yếu!
Thứ duy nhất còn trọng yếu chính là một trận chiến trước mắt này mà thôi!
Đối với câu “chơi đùa mà thôi! của Quân Mạc Tà, Cổ Hàn trực tiếp khịt mũi khinh bỉ!
Nếu Tà Chi Quân Chủ không phải là người có trách nhiệm, như thế Cổ Hàn sẽ lập tức thừa nhận bản thân mình nhìn lầm rồi!
Chính như theo lời hắn nói vừa lúc nãy: Vô luận ngươi làm như thế nào đều không có quan hệ với ta!
Đối mặt với một người chỉ trong tích tắc từ một người chịu trách nhiệm cực đoan biến thành một người vô trách nhiệm đến cực độ Quân Mạc Tà dở khóc dở cười!
Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, thế này là thế nào! Sao lại có người như vậy!
Nhưng Quân Mạc Tà cũng hiểu được, Cổ Hàn thống khổ cũng tốt, áy náy cũng vậy, hổ thẹn cũng thế, trong cái không gian tỏa liên này, toàn bộ đã quy về hư vô rồi! Bởi vì hắn đã đem hết thảy đổ lên trên người mình!
Cổ Hàn, thực sự đã không còn muốn sống rồi!
Đồng dạng, sau trận chiến này, Tam Đại Thánh Địa sẽ chỉ còn hư vô, lưu lại bóng dáng mình bên trong sử sách! Đây là ước nguyện duy nhất của bọn họ, cũng là lý tưởng lớn nhất của họ trong thời khắc này! Tin tưởng coi như là hiện tại quỳ xuống cầu bọn hắn, bọn hắn cũng quyết sẽ không đổi ý!
Tâm của bọn hắn đã chết!
Cái chết của bọn hắn, Quân Mạc Tà cho dù muốn ngăn cũng không ngăn được, huống chi hắn cũng không muốn ngăn!
Chính như theo lời hắn nói vừa lúc nãy, cho dù phải chết, cũng phải chết sao cho đổi lại một cái giá lớn nhất!
Đây là yêu cầu duy nhất của Quân Mạc Tà! Yêu cầu này có thể là lãnh huyết, có thể là hiệu quả và lợi ích, có thế là tàn nhẫn.
Nhưng đó là yêu cầu duy nhất của hắn!
Duy chỉ có như thế, mới có thể phát động ra được giá trị lớn nhất của một trận chiến này!
Duy chỉ có như thế, mới có thể được coi là gánh vách trách cho Huyền Huyền đại lục!
Nếu để cho nhưng cao thủ nàyvô duyên vô cớ đối mặt với một ít tôm tép đã chơi trò tự bạo, cái này quả thức khiến cho Quân đại thiếu gia chính thức khóc không ra nước mắt rồi!
Trong chiến tranh, nam nhi sống tiêu sái, chết cũng phải sao cho lẫy lừng!
Yên dạ yên lòng, sống không thẹn một kiếp này!
Cho dù cuối cùng nhất định phải hóa thành mây khói, cũng phải là đám mây ngũ sắc lẫy lừng nhất!
Cái này mới chính là nam nhi!
Cái này mới không phụ cho hai chữ “nam nhi”!
Yêu cầu này tuyệt đối không chỉ giới hạn cho người của Tam Đại Thánh Địa, cũng là yêu cầu đối với tất cả các tướng lĩnh dưới trướng của mình, cũng là yêu cầu đối với tất cả Thiến phạt chiến sĩ, càng là yêu đối với với chính bản thân hắn!
Đột nhiên một tiếng “ầm ầm” vang lên từ phương xa.
Đội quân hậu viện đến từ Thiên Phạt rốt cuộc cũng đuổi kịp tới!
Đồng thời xuất động tất cả huyền thú phi hành đã ngoài thất cấp chuyên chở bộ đội, tuy rằng do thực lực không đủ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng tại thời khắc mấu chốt này, đã đem rất nhiều lực lượng vận chuyển tới. Thời điểm, Quân Mạc Tà, Mai Tuyết Yên đang tại kiểm kê binh tướng. Khiến cho Quân Mạc Tà nhận được một cái tin tức vô cùng tốt: ngoại trừ chiến sĩ của bằng tộc cùng hầu tộc, bởi vì chiến lực bản thân tương đối yếu hơn một chút, trước mắt vẫn chưa đuổi kịp. Sư tộc, Báo tộc, Điêu tộc, cùng Lang tộc, chiễn sĩ mỗi tộc đều có đến năm ngàn, bốn tộc cộng lại tổng cộng có hai vạn đại quân, đã đến nơi đóng quân! Khiến cho chiến lực bên mình vốn đang giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi cũng được cải thiện thực lớn!
Cho đến tận lúc này, tổng chiến lực trước mắt đạt tới ba vạn bốn ngàn người, còn về phía thành địa cũng được đến bảy ngàn. Tổng số binh tướng của song phương cộng là bốn vạn một ngàn, mà chiến lực của mỗi người ở trong đó, cho dù thấp nhất cũng đạt đến cấp độ Tôn Giả, toàn bộ thành viên đều đã làm tốt công tác chuẩn bị cho chiến đấu!
Giữa trưa, lấy Cổ Hàn làm người đứng đầu, đi đầu là Mạc Vô Đạo nhân viên phó chiến của Tam Đại Thánh Địa, đem bảy ngàn chiến lực phân thành mười đội ngũ, ngay ngắn trật tự lần lượt đi tới nơi trú quân của Thiên Phạt, tiếp thu sự chỉ huy thống nhất của Quân Mạc Tà.
Đối với cử động này của Tam Đại Thánh Địa, Quân Mạc Tà không có cự tuyệt, tỏ vẻ tiếp nhận. Mặc kệ trước kia xung đột như thế nào, thù hận ra sao, nhưng giờ phút này cũng đã trở thành chiến hữu đứng trên cùng một chiến hào.
Duy nhất ngoại lệ, cũng chỉ có năm người vốn đi theo Hạ Trường Thiên năm xưa, bọn hắn vô luận như thế nào cũng không muốn tổ đội cùng với những người khác của thánh địa, chỉ một mình lưu lại ở bên ngoài. Cho dù Cổ Hàn phân tích trái phải, khiển trách như thế nào, bọn hắn cũng không sửa lại nguyện ý ban đầu.
Trận hạo kiếp diệt thế này, chúng ta nhất định sẽ tham gia, nhưng tuyệt đối sẽ không làm bạn cùng các ngươi!
– Chúng ta giết là việc của chúng ta, sống hay chết cũng không cần các ngươi quản. Thời điểm chúng ta bị người trả thù các ngươi đã khoanh tay đứng nhìn, như vậy lúc này cớ sao chúng ta phải nghe theo lời các ngươi? Đồng dạng, chúng ta tuyệt đối sẽ không tiếp nhận cái gì mà chỉ huy thống nhất, lại còn là chỉ huy đến từ kẻ thù…
Loại thái độ này của bọn hắn mặc dù không có nói rõ, nhưng động tác đã rõ ràng biểu lộ ý tứ của bản thân.
Đối với mấy kẻ này, Quân Mạc Tà trực tiếp bỏ qua. Thậm chí còn ngăn cản người muốn đi khuyên giải. Tùy thôi, thích sao cũng chiều, cho dù bây giờ các ngươi tự tàn, tự bạo cũng chẳng ai rỗi hơi đi ngăn cản, trong một trận chiến quy mô lớn đến mức phát sinh đến mấy chục vạn người này, nhiều thêm mấy người, ít đi mấy người, đều không sao cả!
Các ngươi cho rằng các ngươi chơi như vậy thì có người đến dỗ dành các ngươi hay sao? Bổn thiếu gia làm gì có thời gian nhàn rỗi như thế?
Cung chủ Độn Thế Tiên Cung, hoặc phải nói là tiền cung chủ Mạc Vô Đạo đi vào, mặt âm trầm, cũng không có nói cái gì. Chỉ nhìn chằm chằm vào Quân Mạc Tà, ánh mắt đầy phức tạp. Đáng tiếc, Quân Mạc Tà cũng không có để ý tới hắn, ánh mắt phức tạp cũng chẳng sao, đối với thế cục trước mắt cũng đã không còn ý nghĩa!
Ngược lại, Quân Mạc Tà cùng một vị đóng ở chiến tràng Đoạt Thiên nhiệt tình nói vài câu.
– Lãnh Đồng tiền bối, đã lâu không gặp, từ lúc chia tay đến giờ ngài vẫn khỏe chứ?
Lãnh Đồng cười khổ một tiếng, nhịn không được có chút cảm khái nói:
– Quân phủ, nếu nói về tốc độ, người quả thực chính là thiên cổ đệ nhất! Bội phục, bội phục!
Hắn nói thiên cổ đệ nhất tự nhiên không phải là chỉ tốc độ di chuyển của Quân Mạc Tà mà là tốc độ tấn cấp của hấn.
Tốc độ tấn cấp của Quân Mạc Tà thực sự là quá mức yêu nghiệt, coi như là Cửu U Đệ Nhất Thiếu năm đó, cũng không có tốc độ như vậy. Một vị thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi không ngờ đã đạt được trình độ Thánh Quân tứ cấp đỉnh phong trong truyền thuyết, quả thực khiến cho người khác khó có thể tin được, huống chi thiếu niên này ba năm về trước, cản bẳn chỉ là một tên phá gia chi tử quần áo là lượt ngay cả huyền giai cũng không có đạt đến!
Quân Mạc Tà cười ha hả, chân thành nói:
– Lãnh Đồng tiền bối, Quân mỗ thủy chung vẫn muốn cảm tạ ngươi ngày đó phân biệt rõ thị phị, nhớ phong thái ngày đó của tiền bối, ta vẫn làn hoài niệm không thôi.
Lãnh Đồng cười nói:
– Lẽ nào lại như vậy, lúc đó ta cũng chỉ là biết thời biết thế mà thôi. Tin tưởng cho dù ta không có chọn lựa như vậy, ngươi cũng có năng lực thuận lợi giải quyết cái nguy cơ kia, nhất định sẽ không tổn hại chút nào. Lại nói, sau đó ngươi đã chiếm thượng phong mà, ha ha……
– Tuy nói là như vậy, nhưng Quân Mạc Tà cuối cùng vẫn thiếu nợ ngài một phần nhân tình.
Quân Mạc Tà cười cười, sau đó sắc mặt dần trở nên trầm trọng, chậm rãi hỏi:
– Ngài lần này có nhất tề hành động cùng với Thánh địa hay không?
Câu hỏi này, căn bản là hắn muốn dò hỏi, Lãnh Đồng lần này có phải ôm ý định quyết tử hay không.
– Đương nhiên, đem máu tươi rải lên nơi này, chính là vinh quang lớn nhất của ta! Cũng là ước nguyện to lớn suốt cả một đời ta!
Lãnh Đồng trang trọng nói:
– Ta Lãnh Đồng tu luyện cả đời, cuối cùng chỉ cầu một trận chiến này mà thôi!
– Tốt!
Quân Mạc Tà chậm rãi gật gật đầu, thở dài một hơi nói:
– Lãnh Đồng, không hổ là nam nhân chân chính, hảo hắn tử! Luận cơ trí quỷ biến( mưu ma chước quỷ), bảo thân đào mệnh( nói chung là trốn khỏi chết) hoặc là tiến giai huyền khí, tiến bộ võ công, ngài đều không bằng ta. Nhưng nếu là luận về phân biệt thị phi, trái phải, hiệp cốt nhu tràng, còn có vài phần tiêu sái, ta quả thực là không thể bằng ngài.
Những lời này vừa nói ra, ngay cả Cổ Hàn cũng lập tức động dung.
Tu vi Lãnh Đồng tuy rằng không thấp, nhưng cũng chỉ là một vị Thánh giả mà thôi, vì sao lại được Tà Chi Quân Chủ khen ngợi cao như thế?
Với trí tuệ, lịch duyệt tích lũy từ trong vô tận tuế nguyệt, hắn đương nhiên là có thể nghe ra được, những lời này của Quân Mạc Tà ngữ khí vô cùng xúc động, tuyệt đối là phát ra từ trong nội tâm, không có một chú tâng bốc nào. Hắn nói lời này, vừa khen ngợi, vừa tự đánh giá lại những chuyện đã từng xảy ra với bản thân mình.
Bản thân Mạc Tà hiểu rõ trên người hắn mang theo bao nhiêu là bí mật, đồng thời cũng tồn tại không ít nhược điểm.
Thử tượng tượng, nếu như trên người mình không có Hồng Quân Tháp, cái máy gian lận tồn tại cấp nghịch thiên này, tồn tại ở một nơi cường giả vi tôn, một thế giới mà nắm đấm to chính là đạo lý, chỉ sợ bây giờ mình đã chết qua bao nhiêu lần rồi! Nếu không có tồn tại của Hồng Quân Tháp, Quân Mạc Tà tin tưởng dựa vào ý chí cùng nghị lực kiên định của chính mình. Trong thời gian một năm, có thể đem tu vi bản thân tăng đến cấp độ Địa Huyền, cũng đã là lạc quan rồi. Về phần trình độ tứ cấp Thánh Quân đỉnh phong, cho dù là hủy đi toàn bộ xương cốt cùng da thịt của mình sau đó hoàn toàn trọng tổ, cũng không thể nào đạt được! Coi như mình bất tử, như vậy độ cao mà cả đời mình có khả năng đạt tới, đoán chừng nhiều lắm cũng chỉ là một mực dây dưa cùng Lý Du Nhiên trong Thiên Hương thành Thiên Hương quốc, đó là cái kết cuối cùng của cả đời mình.