1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Dị Thế Tà Quân Audio Podcast
  4. Tập 236 [ Chương 1176 đến 1180]

Dị Thế Tà Quân Audio Podcast

Tập 236 [ Chương 1176 đến 1180]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1176: Các huynh đệ, chờ ta theo cùng!

Đây không phải là không có cao thủ mà dưới tình huống thực lực không bằng đối thủ dĩ nhiên phải lựa chọn dùng tính mạng của mình để kéo theo địch nhân cho những người khác khỏi phân tâm.

Ở nơi này đa số là những chiến sĩ Thiên Phạt nhưng trong đó cũng không thiếu những tên ngoại tộc.

Hành động dũng cảm bực này đối với ngày hôm nay lại có vẻ như rất bình thường!

Tựa hồ tính mạng đối với song phương đều trở nên không đáng giá, không hề có giá trị như bản thân đã từng tưởng tượng…

Hiện tại đang trong thời khắc dầu sôi lửa bỏng, chiến tranh tàn khốc một mất một còn cho dù là người ngày thường nhát gan vào thời khắc này cũng sẽ gạt bỏ nỗi sợ hãi, vươn vai trở thành một dũng sĩ!

Mà hiện tại, chiến sĩ Thiên Phạt đã hoàn toàn điên cuồng!

Đại bộ phân liên quân Ưng – Hùng cũng đã phải dùng đến Hồi Thiên Đan mang theo bên mình.

Mà phần thú tính trong con người huyền thú bọn chúng rút cục cũng đã kích phát ra toàn bộ. Ở trong trận chiến này phát huy ra, không ngừng nhìn thấy chiến hữu của mình ngã xuống. Mà còn nhìn thấy huynh đệ mình biến thành một đống mưa máu trên không trung!

Kích thích mãnh liệt như vậy cơ hồ khiến cho toàn bộ chiến sĩ Thiên Phạt nơi đây mất đi lý trí!

Trong mắt bọn hắn vào giờ phút này cũng chỉ có địch nhân mà thôi! Chỉ có giết chết hết địch nhân mới có thể báo thù cho các huynh đệ!

Mà ở phía sau lưng bọn chúng còn hơn mười vạn quân dị tộc đang không ngừng tiến lên như thủy triều. Toàn bộ đều là những tên cưỡi những con ngựa kỳ quái gia nhập vào cuộc chiến. Lấy ưu thế số đông về binh lực gấp mấy trăm lần đem liên quân Ưng – Hùng bao vây vào bên trong!

Mà đám Chí Tôn thiên nhẫn trên không trung vẫn như cũ mạnh mẽ xông lên. Hiện giờ Thiên Phạt còn sót lại năm vị Thánh Tôn, đối phương cũng còn năm vị Chí Tôn thiên nhẫn còn sống đang liều mạng quyết chiến.

Mà hơn ba trăm tên Cuồng Đao nhẫn mang theo tiếng gào thét thê lương bắt đầu lao vào cuộc chiến!

Chính bởi vì nhóm này, sau khi Chí Tôn thiên nhẫn cùng Cuồng Đao nhẫn gia nhập cuộc chiến gây cho liên quân Thiên Phạt sự thương vong cực lớn! Cùng áp lực nặng nề, thực lực hai bên cách nhau một trời một vực!

Từ lúc những tên Cuồng Đao nhẫn gia nhập cuộc chiến, số lượng chiến sĩ tự bạo của Thiên Phạt càng ngày càng cao. Sáu nghìn chiến sĩ, đến hiện tại may mắn sống sót không đến một nửa!

Trên bầu trời lại truyền đến tiếng nổ rền vang, một luồng khí lưu dẫn tới bên ngoài hỏa sơn hơn ngàn trượng mới hạ xuống.

Trên mặt Lộc Thánh Tôn hiện lên vẻ buồn bã, căn bản không cần nhìn, chỉ cần nghe thấy tiếng vang khổng lồ đó hắn đã đoán được, lại có một vị lão huynh đệ đã bỏ mình mà đi!

Mà hôm nay, có lẽ là ngay sau đó bản thân mình cũng sẽ đi theo vị lão huynh đệ kia! Chân bước theo mọi người.

Nhưng hắn vẫn tin tưởng! Vô luận là bản thân mình hay là chư vị lão huynh đệ, cùng mỗi một chiến sĩ Thiên Phạt đang ở dưới. Cho dù đang đổ máu, đã hy sinh hoặc sắp hy sinh thì cũng sẽ không có ai hối hận.

Bởi vì cái này vốn là truyền thừa từ vạn năm của Thiên Phạt!

Cũng chỉ vì riêng Thiên Phạt mà thôi!

Cũng không phải vì đại lục!

Người mặc dù chết, chí vẫn trường tồn: Vĩnh viễn không hối hận!

Ưng vương điên cuồng gào thét. Khi thì bay lượn lên chín tầng trời chém địch nhân, khi thì phi thẳng xuống dưới, trường kiếm tung bay. Đao của hắn, tuy rằng đã được Quân Mạc Tà tỉ mỉ dùng kim chi lực đánh lên cũng không chịu nổi chém giết cường độ cao cùng thời gian dài như thế,đã sớm hóa thành bột phấn. Hiện tại ở trên tay hắn cũng đã đổi qua thanh đao thứ tư rồi. Rút cuộc hắn cũng không nhớ là thanh đao này hắn đã cướp trong tay ai!

Ưng vương sớm đã dùng qua Hồi Thiên Đan. Hiện tại trên thân người hắn một lần nữa lại tăng thêm vài vết thương. Đếm toàn thể vết thương trên người hắn không dưới mười vết. Thậm chí còn có vết sâu đến mức nhìn thấy cả xương trắng. Nhưng hắn tựa hồ như hoàn toàn không có cảm giác gì, vẫn như cũ điên cuồng tiến về phía trước. Tung hoành ngang dọc, lên trời xuống đất như sao băng!

Chỉ có Hùng vương, Hùng Khai Sơn hiện giờ vẫn đang liên tục múa siêu đại đao nặng một ngàn sáu trăm cân kia của hắn. Thanh đao này hiện giờ cũng đã biến thành một cái cưa. Lưỡi đao bị mẻ nhiều chỗ.

Thân hình to lớn của hắn dường như không biết mệt mỏi điên cuồng quét ngang quét dọc. Ở trên chiến trường giống như là hạc giữa bầy gà. Hiện tại năng lực phòng ngự siêu biến thái của Hùng tộc rút cuộc cũng đã thể hiện rõ trên người của hắn.

Hùng vương một người cũng đã đủ giữ quan ải, một mình chống vạn quân, có thể nói là tấm gương cực kỳ lớn đối với chiến sĩ Thiên Phạt. Mỗi lần có một chiến sĩ Thiên Phạt cảm thấy mệt mỏi, tay chân vì giết người quá lâu mà mỏi nhừ. Chỉ cần mở to mắt nhìn vào thân hình to lớn của Hùng vương vẫn như cũ đang đứng thẳng, anh dũng chiến đấu, nửa điểm mệt mỏi cũng không có. Tất cả mọi người trong thân thể không hiểu sao lại có thêm chút khí lực để chống đỡ.

Vì vậy lại tiếp tục cầm lấy đao kiếm, tiếp tục chiếm đấu, tiếp tục giết đám ngoại tộc.

Loại tác động này ngoài Hùng vương ra thì các thú vương khác của Thiên Phạt lại không thể có!

Bởi vì Hùng vương vốn được trời sinh ra để chiến đấu, lấy chiến đấu làm lẽ sống!

Thân thể to lớn kia giống như một Chiến Thần vĩ đại đang tồn tại.

Mà lúc này, đám Cuồng Đao nhẫn cùng U Minh quỷ nhẫn ai cũng không dám thi triển ẩn thân thuật. Cuộc chiến trước mắt cũng không phải là độc chiến. Ẩn thân, đích thực là địch nhân không nhìn thấy mình, nhưng quân mình đồng dạng cũng không thấy mình.

Trên chiến trường, vô luận là địch ta, chỉ giết thôi cũng đã đỏ con mắt rồi. Có chăng khác nhau chỉ là ý niệm trong đầu. Nếu quả thực ẩn thân, tuyệt đối không thể tránh khỏi đao thương giống như mưa rào. Làm như vậy căn bản là đang đùa giỡn với tính mạng của mình.

Cho nên, cho dù không cam lòng, cho dù không nguyện ý ra sao, bọn hắn cũng phải bỏ qua ý định đơn đả độc đấu, một chọi một trong cuộc chiến Đoạt thiên này, lao vào hỗn chiến với đối phương.

Giữa không trung, Lộc Thánh Tôn cười lớn một tiếng. Thân thể di chuyển hướng về phía một tên Chí Tôn thiên nhẫn vọt tới.

Đùi phải của hắn không biết đã mất lúc nào!

Còn về phần ai chém đứt, đối với Lộc Thánh Tôn mà nói, đã không còn trọng yếu nữa rồi.

Đối mặt với hắn là sắc mặt dữ tợn của tên dị tộc, trong mắt hắn hiện lên vẻ tuyệt vọng, đồng thời cũng lao về phía Lộc Thánh Tôn.

Mười ba người bọn chúng cùng nhau xuất trận, muốn chiếm lấy công đầu trận này!

Tổng cộng mười ba Chí Tôn thiên nhẫn, đây chính là một cỗ lực lượng cường đại, nhưng lại ở cuộc chiến này bị phục kích một cách khó ngờ đến nhất, hơn nữa những người phục kích bọn hắn lại là những Thánh Tôn đến từ Thiên Phạt.

Nếu như bị phục kích từ Tam Đại Thánh Địa thì bọn hắn tự tin có thể nắm chắc thoát được. Nhưng đối với những tiền bối Thánh Tôn của Thiên Phạt này, cho dù là đang dùng hình dạng con người chiến đấu nhưng vẫn là một đám huyền thú a.

Thú vương đạt tới tu vi Thánh Tôn, vô luận là lực phòng ngự hay thực lực đều mạnh hơn đám nhân loại ở Tam Đại Thánh Địa.

Trận chiến này, bản thân mình cùng mười ba huynh đệ xuất chiến không ngờ hiện tại còn có hai người sống sót.

Nhưng lại là thực lực giảm sút, vết thương chằng chịt.

Mặc dù đối phương xuất hiện tám vị Thánh Tôn, trước mắt cũng chỉ còn có hai người còn sống, hơn nữa nhìn vào trạng thái bọn chúng còn muốn thảm hơn mình một chút. Nhưng vị Chí Tôn thiên nhẫn này lại khóc không ra nước mắt.

Mười ba người đối mặt với tám người, song phương thực lực đều là Thánh Tôn. Thực lực tổng thể của mình gấp ba lần đối phương không ngờ lại mắc phải khúc xương lớn chẹn họng, lâm vào kết cục như vậy? Trước khi xuất chiến, kết quả như vậy, vô luận là ai cũng không nghĩ đến được…

Hắn hung tợn đánh về phía Lộc Thánh Tôn. Vị Chí Tôn thiên nhẫn này hiện tại đã nhìn ra, hỉ sợ lão đầu đáng giận này mới là nhân vật đầu sỏ đứng đầu tám vị Thánh Tôn Thiên Phạt. Mọi âm mưu, quỷ kế chỉ sợ đều từ hắn mà ra.

Chính vì con thú đáng giận này mà mười một huynh đệ của hắn ngay trước mặt hắn thần hình câu diệt. Thậm chí ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có.

Hận!

Coi như hắn phải chết đi nữa cũng nhất định phải kéo theo lão đầu này ra đi cùng hắn.

Hắn đột nhiên bổ nhào vào, đối với Lộc Thánh Tôn quả thực là gãi đúng chỗ ngứa.

Tăng thêm tên trước mắt này, chính mình đã giết được ba vị Chí Tôn thiên nhẫn của đối phương, thực sự là có lãi.

Cho dù chết cũng có thể nhắm mắt rồi!

Hai người đều nghiến răng nghiến lợi, mắt nhìn về đối phương sắp tiếp cận, trong mắt đều giống nhau là điên cuồng cùng kiên định!

Hai người vào giờ phút này đã không còn binh khí trong tay. Binh khí đối với sự va chạm mãnh liệt của cường giả cấp độ Thánh Tôn sớm đã nát vụt. Hai người cứ như vậy, tay không mà xông lên.

Cơ hồ vào lúc thân thể hai người sắp chạm vào nhau, hai người đều làm một chuyện giống nhau là tự bạo!

“Oanh” một tiếng, thân thể của hai người đụng vào nhau, tiếp theo đó là một tiếng nổ long trời lở đất.

Hai vị cường giả Thánh Tôn này đồng thời cùng thiêu đốt sinh mệnh lực cùng linh hồn lực còn sót lại của chính mình. Hai người đều không tính toán còn sống sót trở về. Đều e sợ đối phương còn sống cho nên thậm chí ngay cả chuyện giữ lại năng lượng cho thánh anh để chuyển sang kiếp khác cũng không làm, tận lực tập trung lực lượng tự bạo. Lực lượng tự bạo của hai người làm rực sáng cả một góc trời.

Đây là toàn bộ linh hồn lực của hai người, là lần cuối cùng phát ra ánh sáng rực rỡ nhất trên đại lục này!

“Oanh”, một tiếng nổ vang dội, khiến cho mặt đất cách đó mười trượng, trong phạm vi mấy trăm trượng xung quanh tức thì hóa thành trống rỗng. Chừng bảy tám ngàn chiến sĩ song phương đang chiến đấu giống như quả bóng cao xu bị xì hơi bay ngược ra ngoài. Trong đó có không ít những người không may đứng mũi chịu sào trực tiếp hóa thành đống thịt nhão, sau đó bị ném ra ngoài rất xa.

– Đại ca!

Hùng Thánh Tôn hét lớn một tiếng, cảm giác giống như tức ngực, đầu đột nhiên cảm thấy trống rỗng.

Tám vị lão huynh đệ, hai ngàn năm chung sống với nhau. Cùng nhau được sinh ra, cùng chơi một chỗ, cùng nhau lớn lên, cùng nhau ăn vạn độc quả, trùng kích cảnh giới Chí Tôn. Cùng nhau một đường tu hành, hai lần tham dự Đoạt Thiên Chi Chiến. Đại chiến Cửu U Thập Tứ Thiếu, sau đó đồng thời cùng phong ấn Cửu U, sớm tối có nhau …

Tám người huynh đệ, khi còn trẻ có ai lại không hừng hực khí thế? Tạo nên thanh danh Bát Thánh Thiên Phạt, vang dội tới bực nào? Người trong thiên hạ ai dám khinh thường bọn hắn?

Nếu như một vị huynh đệ bị khi dễ là nhất định tám người cùng nhau xuất mã.

Hiện giờ, ngoại trừ mình hắn ra thì bảy vị huynh đệ ở đây đều đã hy sinh, tan vào trong thiên địa. Chết không toàn thây!

Chung sống cùng nhau từ lúc thiếu niên cho đến già, hắn há có thể chịu đựng? Có thể chịu được sao? Quả thực là không chịu nổi.

Ngay cả con đường trước mắt chính là tử lộ, ngay cả một khi chết đi sẽ tan vào hư vô. Nhưng ta vẫn còn muốn đi cùng huynh đệ của ta.

Nếu có người khi dễ bọn hắn, một khi ta còn nhất định ta phải đòi lại công đạo cho bọn hắn. Dùng tính mạng của ta, bảo vệ bọn hắn. Mặc kệ là ở nơi nào, bất kể là thân thể hay là linh hồn.

Hùng Thánh Tôn nhìn sang chỗ khác, gắt gao nhìn lên vị Chí Tôn thiên nhẫn còn sống kia.

Hai mắt đỏ hồng, khuôn mặt méo mó.

– Lại đây!

Khuân mặt Hùng Thánh Tôn không có chút biểu cảm nói:

– Ngươi đó! Không nên làm chậm trễ thời gian của ta. Ta còn phải đi gặp huynh đệ của ta!

Nói đến hai chữ huynh đệ, ánh mắt của mắt trở nên xa xôi, nóng bỏng. Bảy người huynh đệ hiện lên trước mặt Hùng Thánh Tôn sau đó đi xa.

Hùng Thánh Tôn cảm nhận được các huynh đệ đã đi xa, trong lòng đột nhiên cảm thấy như ruột gan đứt từng khúc. Bất thình hình hống lên một tiếng dữ dội:

– Đợi ta theo cùng!

Giống như lúc trước cùng nhau bước chân vào giang hồ. Chính mình bị các vị huynh đệ đùa dai bỏ đi, hắn đã hô lên một tiếng như vậy!

Vẫn là câu nói năm đó! Huynh đệ, chờ ta! Chờ ta!

Mặc kệ là làm cái gì! Cho dù là sinh hay tử! Đều chờ ta! Chúng ta cùng nhau bước tới!

Chương 1177: Hùng vương điên cuồng!

Vị Chí Tôn thiên nhẫn kia trên mặt hiện lên nụ cười quái dị. Trong nụ cười tràn ngập vẻ đắc ý.

Hắn nói:

– Lão hùng, ngươi có thể để cho chúng ta không tách ra hay không?

Vốn tiếng của hắn bình thường đã quái dị hiện giờ càng khó nghe tới cực điểm.

Mà nữ thể trên người tên Chí Tôn thiên nhẫn này không nói một lời. Nhưng ánh mắt lại nóng rực và ngập tràn ôn nhu!

Ánh mắt Hùng Thánh Tôn chợt lóe lên, thản nhiên nói:

– Các ngươi sẽ không tách ra! Chúng ta càng không tách ra! Huynh đệ của ta đang đợi ta, ta không muốn bọn hắn phải chờ lâu!

– Huynh đệ của ta chẳng lẽ không phải cũng đang chờ ta sao?

Vị Chí Tôn thiên nhẫn này nở nụ cười thê thảm, ánh mắt thê lương nhìn lên một mảnh máu tươi trên không trung, nói:

– Đừng cho rằng chỉ có ngươi mới có huynh đệ!

– Lão hùng, đến đây đi! Chúng ta cùng nhau lên đường!

Vừa mới dứt lời, vị chí tôn thiên nhẫn này điên cuồng vọt tới.

– Thiên Phạt muôn đời!

Giờ phút này Hùng Thánh Tôn kêu lên một tiếng rung chuyển thiên địa. Sau đó đem thân thể cường tráng, khắp nơi đầy vết thương của mình vọt tới!

Bước chân kiên quyết, chưa từng có một lần quay đầu lại, không có một chút lưu luyến nào!

Trong lòng hắn hiện giờ đang muốn hét lên: Các huynh đệ, chờ ta! Chờ ta! Vô luận là núi đao hay biển lửa, lão Hùng ta sẽ đi cùng các ngươi … Cùng đi!

Oành!

– A aaaaaaaaaaa!

Trên mặt đất, Hùng vương đang xung phong liều mạng giết địch ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, rơi lệ. Chính là huyết lệ!

Trong không trung lần thứ hai lại xuất hiện một luồng ánh sáng dị thường. Ngọn núi lửa phía xa bỗng nhiên oanh một tiếng, phun trào. Luồng ánh sáng bất thình lình cùng với tiếng nổ bất ngờ, theo đó là bụi sáng rơi đầy mặt đất khiến cho mặt đất run rẩy.

Mà song phương ở trên chiến trường đồng thời không hẹn mà gặp đều có một loại cảm giác quái dị.

Mọi người đồng thời phóng mắt nhìn ra phương bắc. Tại một địa phương xa xôi có một ngọn núi lửa đang phun trào. Mà ngọn núi lửa này phun trào tuyệt đối hơn những ngọn núi lửa khác, một lần phun ra một cột lửa thẳng hướng trời cao mấy ngàn trượng.

Rõ ràng là cách nhau mấy trăm dặm nhưng mọi người hết thảy lại nhìn thấy rõ ràng!

Đó chính là do Quân Mạc Tà cùng Cổ Hàn đánh Chiến Luân Hồi văng vào miệng núi lửa. Sau khi hắn rơi vào, Chiến Luân Hồi còn làm cho núi lửa bùng phát dữ dội hơn!

– Rống……

Hùng Khai Sơn điên cuồng ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng. Hùng Thánh Tôn hi sinh làm cho một chút lý trí cuối cùng của Hùng Vương biến mất.

– Các ngươi, bọn ngoại bang đáng chết này. Các ngươi chết đi! Nhanh chóng đi chết đi!

Hai mắt Hùng Khai Sơn đỏ bừng như máu, hơi thở đã tràn ngập thú tính tới cực điểm. Theo tiếng rống rung trời của hắn, cả thân thể to lớn không hiểu sao gân xanh nổi lên. Vốn ban đầu thân thể của Hùng Vương đã to lớn một cách dị thường không ngờ lại đột nhiên bành trướng lên gấp đôi!

Toàn thân Hùng vương hiện tại có một vòng hắc vụ bao quanh thân, hư hư thực thực, như thấy như không, vô cùng tương phản với thị giác con người. Con người Hùng vương hiện tại đã hoàn toàn biến hóa một cách quỷ dị.

Một tiếng nổ đột nhiên vang lên. Thanh âm tựa hồ cũng không lớn lắm nhưng đối với tiếng nổ rung trời của núi lửa cùng thanh âm giao chiến của song phương vốn nên bị át mới đúng, không ngờ tất cả mọi người lại có thể nghe thấy được.

Đây chính là thanh âm tiến giai của sinh mệnh!

Vượt lên trên thanh âm bình thường của thế gian!

Thân hình to lớn của Hùng Khai sơn một lần nữa xuất ra một đoàn sương mù. Đoàn sương mù này còn chưa kịp tiêu tán đi đã thấy vốn ban đầu thân thể hắn cao ba trượng mà hiện giờ đã bành trướng tới gần bốn trượng. Mà trong nháy mắt không ngờ chiều rộng Hùng vương bành trướng tới cực điểm, chiều cao lại tăng lên bốn trượng!

Nếu vừa rồi nói hắn là to lớn thì hiện tại hắn đủ tiêu chuẩn cho câu: “Người khổng lồ”

Quần áo trên người hắn đã chống đỡ tới cực hạn, vào thời khắc này đột nhiên vỡ vụn.

Giờ phút này, hơi thở của Hùng vương giống như là đang nuốt cả Thiên Địa vào trong người.

Chiều cao bốn trượng, ánh mắt sắc như dao, hắn ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét!

Phong vân biến sắc!

Hùng vương Hùng Khai Sơn liên tiếp chịu đả kích, trong lòng bi thương, phẫn nộ, thống hận đều hóa thành lực lượng bản thân mình. Vào thời khắc mấu chốt này một bước lên trời từ Thánh Hoàng tứ cấp một bước vọt lên hàng ngũ Thánh Tôn!

Cái này có thể nói là một bước đột phá vĩ đại!

Nhưng cũng đột phá không đúng lúc!

Bởi vì dựa vào tình hình trước mắt mà nói không phải thời cơ thích hợp để đối phó với thiên kiếp!

Bốn phía xung quanh, mười mấy tên dị tộc đang giơ đại đao điên cuồng chém lên thân hình to lớn của Hùng Khai Sơn. Mục tiêu vô cùng lớn, chỉ sợ muốn chém trật cũng khó. Nhưng đao vừa bổ lên người hắn bỗng nhiên bắn ngược trở ra. Sống đao hung hăng đập vào mặt chủ nhân của nó. Trong nháy mắt máu tươi tuôn ra, người ngã, ngựa đổ!

Hùng vương vào thời khắc lâm trận đột nhiên đột phá, huyền khí hộ thân tự nhiên cũng tăng lên trình độ Thánh Tôn. Hơn nữa vì mới đột phá nên không thể vận hành một cách tự nhiên. Huyền khí còn đang điên cuồng không thể khống chế, không có chỗ phát tiết. Hiển nhiên sau khi mấy tên dị tộc tấn công Hùng vương huyền khí điên cuồng có chỗ phát tiết nên tự nhiên bọn chúng phải nếm mùi đau khổ.

Ưng vương cả người đầy máu, chồng chất vết thương, hai mắt đăm đăm nhìn về phía Hùng vương mới đột phá, nhưng trong lòng không ngừng kêu khổ!

Thân ca ca của ta a! Ngươi nhằm lúc nào đột phá không đột phá, sao lại nhằm ngay lúc này đột phá cơ chứ?

Cho dù thế nào thì so với lúc này nhất định sẽ tốt hơn nhiều!

Bởi vì khi đột phá cũng sẽ dẫn đến thiên kiếp! Hiện tại đang là thời khắc đại chiến, ngươi độ kiếp như thế nào đây? Càng khủng bố nữa là, mặc kệ bên người ngươi là bạn hay địch, toàn bộ thiên kiếp xung quanh sẽ cứ theo đầu người xung quanh ngươi mà tính. Trận lôi kiếp này diện tích bao phủ của nó không biết sẽ mở rộng đến tình trạng nào?

Cả đời hắn chưa từng biết chữ sợ hãi như thế nào nhưng rút cuộc bây giờ móng vuốt của Ưng vương cũng đã triệt để run rẩy!

Trong không trung bỗng nhiên kéo đến từng đám, từng đám mây đen ngưng tụ lại. Mơ hồ có một vòng tròn ở giữa không trung chậm rãi thành hình, tốc độ mặc dù chậm nhưng uy áp cực kì mạnh mẽ.

Hùng vương lại hồn nhiên không coi uy áp kia ra cái gì. Hắn rống lên một tiếng, bắt đầu dùng đại đao đã mẻ như chiếc cưa điên cuồng xông ra bên ngoài.

Thiên kiếp là cái gì? Ta quản làm chó gì!

Vào giờ khắc này Hùng Khai Sơn căn bản không nghĩ tới sẽ có thiên kiếp, căn bản là không ý thức được mình ngay trong trận chiến mà đột phá!

Giờ phút này trong lòng Hùng vương chỉ có căm phẫn! Muốn chém! Muốn giết! Muốn báo thù!

Trừ cái đó ra hiện tại trong lòng hắn không còn suy nghĩ nào khác!

Nhìn vào hai mắt đỏ hồng của Hùng vương, không gì khác ngoài điên cuồng và bạo ngược!

Không còn bất cứ điều gì khác!

Hiện tại Hùng Khai Sơn đã lâm vào trạng thái điên cuồng cực độ. Cho dù hiện tại Ưng vương đứng trước mặt của hắn, hắn cũng sẽ không do dự chém ra một đao.

Hùng Khai Sơn sải bước hướng về phía có dị tộc tập trung đông nhất. Hắn đánh ra một kích, giống như là một chiếc kim sắt nóng đỏ đâm vào cục mỡ, một đường thẳng tắp, thoải mái tiến vào!

Lấy tu vi Thánh Tôn hiện giờ của hắn, toàn lực phát ra một kích đánh sâu vào đám tộc nhân dị tộc tự nhiên là bách chiến bách thắng, không có gì ngăn nổi. Mà sự hồi phục kinh người của tu viThánh Tôn làm cho tình trạng bạo phát của Hùng vương khôi phục liên miên không dứt. Mà trên chiến trường hiện giờ hai mươi mốt vị Thánh Tôn song phương đều đã hóa thành cát bụi. Hùng Khai Sơn vừa mới đột phá tự nhiên trở thành một vị cường giả Thánh Tôn duy nhất trên chiến trường!

Là người mạnh mẽ nhất, một người không thể địch lại!

Lại một đao chém ra, dễ dàng khuấy lên một trận mưa máu trên bầu trời, nổi lên một cơn gió tanh mưa máu!

Trận chém giết này so với trước còn hùng tráng hơn rất nhiều!

Ưng vương lập tức nhắm mắt, không muốn nhìn nữa!

Làm hảo huynh đệ với Hùng Khai Sơn mấy trăm năm nay hắn làm sao có thể đành lòng nhìn hắn như vậy chứ? Hiện giờ Tứ ca đã hoàn toàn cuồng loạn, ai cũng sẽ không nhận biết. Cho dù là mình hay chiến sĩ hùng tộc cũng vậy. Thậm chí cho dù ngay cả đại tỷ tới đây cũng chưa chắc có thể làm cho thần trí của tứ ca quay về!

Thực lực Hùng Khai Sơn tăng lên nhiều, đương nhiên là ra vào trận địa của dị tộc như không. Nhưng hiện tại thiên kiếp sắp giáng xuống. Một người đang lâm vào trạng thái cuồng loạn, thử hỏi làm sao độ kiếp?

Mười mấy tên Cuồng Đao nhẫn nhìn thấy Hùng Khai Sơn đang tàn sát tứ phía tộc nhân của mình tức thì cùng nhau đồng thời nhảy vọt đến tiếp đón. Mặc dù Hùng vương trước mắt tu vi đã tiến đến Thánh Tôn, thực lực đã vượt qua Cuồng Đao nhẫn ngoại tộc nhưng dù sao cũng là tham gia chiến đấu đột phá. Thực lực chưa thể ổn định ngay được. Đối phương lại tập hợp nhân lực như vậy, chỉ cần vây kín là có thể thành công giết chết được Hùng vương.

– Giết! Giết! Giết! A a a a…

Hùng Khai Sơn như một cái máy liên tiếp nói một câu, giơ đại đao lên chém ra một đao tức thì trước mặt tạo thành một mảnh đất trống!

Còn năm mươi tên Cuồng Đao nhẫn của đối phương hiện giờ rút cục đã thành công vây kín hắn. Ánh mắt mỗi người nhìn Hùng Khai Sơn đều tàn nhẫn tới cực điểm. Coi như ngươi là Thánh Tôn đi nữa, bị nhiều người bên ta vây công như vậy, cũng không thể nào tránh khỏi số kiếp, bị chết dưới lưỡi đao của chúng ta!

Kẻ cầm đầu hét to một tiếng, gần trăm thanh trường đao sắc bén đồng thời hướng về phía Hùng Khai Sơn vây công.

Đúc lúc này kiếp vân trên bầu trời rút cục cũng tụ tập xong. Lôi kiếp giáng xuống, một tiếng sét đánh cao ngất vang lên trên bầu trời. Tức thì một tia sét to bằng cái chén được đánh thẳng tắp xuống. Hùng vương sau khi đột phá dẫn đến thiên kiếp, vào thời khắc sinh tử này rốt cuộc thiên kiếp cũng đã giáng xuống!

Càng nghiêm trọng hơn là Hùng Khai Sơn hiện tại đã lâm vào trạng thái hoàn không có ý thức.

Thiên kiếp giáng xuống, hắn thậm chí ngay từ đầu cũng chưa từng nghĩ qua. Hùng vương căn bản không biết cỗ lực lượng trong cơ thể hắn bởi vì trong chiến đấu đột phá mà có được. Hắn chỉ biết rằng, có lực lượng tốt, lực lượng đại tăng là có thể một đao chém chết lũ ngoại bang này. Vì Hùng Thánh Tôn báo thù!

Vì bát đại Thánh Tôn báo thù!

– A …

Hùng Khai Sơn kêu lên một tiếng thê lương, tựa hồ như không thể ngăn trở xoay người lại tấn công đám Cuồng Đao nhẫn. Hai mắt đỏ ngầu, đại đao trong tay hóa thành một con cuồng long cuồng giang đảo hải!

Tia chớp Đoạt Mệnh trên đỉnh đầu nhanh chóng hạ xuống. Tuy nhiên do Hùng Khai Sơn hiện giờ đang bị vây khốn bên trong vòng tròn chỉ có thể di chuyển bên trong vòng tròn ấy. Mà số người bên cạnh Hùng vương lại dày đặc như kiến nên đạo thiểm điện kia vừa vặn đánh vào sống lưng một vị Cuồng đao nhẫn!

Chương 1178: Cuồng chiến, lôi kiếp!

Vị Cuồng Đao nhẫn này đang kêu gào, không biết là nên cảm thấy vinh hạnh và may mắn hay là xui xẻo. Dù sao thiên kiếp của Thánh Tôn không phải một tên Cuồng Đao nhẫn tu vi Thánh Hoàng nhị cấp như hắn có thể chịu đựng.

Kết quả rất rõ ràng …

Cái vị Cuồng Đao nhẫn không kịp nói thêm một tiếng nào trực tiếp biến thành một đống thịt cháy!

Mà người gây ra họa là Hùng vương Hùng Khai Sơn hiện giờ ở cách chỗ phát sinh chuyện này lại cư nhiên không biết tới chuyện này. Vẫn như cũ, điên cuồng gào thét, giận dữ. Thân thể cường tráng xoay trở lại, di chuyển như cơn gió, cước bộ của hắn tuyệt không dừng lại dù chỉ một lần. Hiện tại ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn là dùng thanh trường đao trong tay mình tung hoành trận địa địch nhân. Giết chết mười vạn tộc nhân dị tộc. Mỗi một lần lướt qua lại có người ngã xuống, cứ như thế lặp đi lặp lại!

Tận cho đến khi giết sạch lũ ngoại bang, cẩu tạp chủng này mới thôi.

Không thể không khâm phục tay nghề của Quân đại thiếu gia. Trường đao trong tay Hùng Khai Sơn là binh khí duy nhất còn lại của liên quân ưng – hùng. Là binh khí duy nhất còn có thể sử dụng. Tuy rằng đã chém vượt qua giới hạn chịu đựng của nó, có nhiều chỗ đã bị sứt mẻ, nhưng lưỡi đao như răng cưa dày đặc này tại chiến trường càng thêm khủng bố!

Trên đỉnh đầu hắn, những tia sét dày đặc liên tiếp được ngưng tụ. Đạo lôi kiếp thứ nhất không có kết quả, dường như đã chọc giận tới uy nghiêm vô thượng của lôi kiếp. Giống như là thẹn quá hóa giận, liền một lúc đánh ra ba đạo thiên lôi tạo thành hình chữ phẩm, đánh xuống phía dưới!

Ánh chớp tỏa ra, lôi kiếp từ khoảng không tỏa sáng, lát sau đã đến mặt đất.

Tốc độ kinh người như vậy, khiến cho kẻ khác không khỏi líu lưỡi.

Vào thời khắc ba đạo lôp kiếp đánh xuống, lần thứ hai Hùng Khai Sơn từ vị trí ban đầu xông ra bên ngoài năm trượng.

Bở vì Hùng vương đang trong trạng thái điên cuồng vô tình công kích địch nhân lại thành vô tình né lôi kiếp!

Khoảng cách năm trượng cũng không tính là xa, nhưng lại tránh được mặt chính diện của lôi kiếp! Mà năm trượng phía sau hắn có hơn mười vị Cuồng Đao nhẫn đứng đó. Bọn hắn vừa bắt đầu công kích Hùng Khai Sơn đã bị Hùng Khai Sơn hét lên một tiếng rống giận, vọt tới!

Bọn hắn hiện tại đang u u mê mê không hiểu rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra thì trước mặt đã không thấy bóng dáng địch nhân nhưng lại có hai chiến hữu của bọn hắn biến thành thi thể. Đến lúc này còn cố kỵ gì nữa? Quả thực là vô cùng nhục nhã mà!

Bọn hắn hai mắt đỏ hồng xoay người đuổi theo Hùng Khai Sơn đang tiến đến. Từ ngoài nhìn vào chỉ thấy một hàng đao được giơ lên. Tên điên này giết bao tính mạng tộc nhân của bọn hắn. Bọn hắn, những vị Cuồng Đao thiên nhẫn này chỉ cảm thấy máu nóng trào lên đầu, vô cùng nhục nhã.

Cứ cho là những người chết đi ngày thường bọn hắn chưa từng để chúng trong mắt, giống như là một con kiến vậy. Nhưng dù sao bọn hắn thủy chung vẫn là tộc nhân của bọn hắn, bản thân bọn hắn có thể khinh thường chúng nhưng bọn hắn lại quyết không cho phép những kẻ khác giẫm đạp lên chúng!

Nhưng vào đúng lúc này, ba đạo lôi kiếp đã giáng xuống, vừa vặn đánh vào người đứng giữa bọn hắn, ầm một tiếng, như là trái bom bộc phá vậy. “Phanh” một tiếng, ba gã Cuồng Đao thiên nhẫn yếu nhất không chịu được tức thì thân thể cứng đờ. Sau đó từ đỉnh đầu bốc lên một làn khói, khói đen từ trong miệng hộc ra, rồi ngã uỵch xuống. Còn năm sáu tên Cuồng Đao thiên nhẫn kia trực tiếp bị lôi kiếp chấn tới cả người tê dại. Không tự chủ được khoa chân múa tay, bị bắn hẳn ra ngoài!

Tuy rằng bọn hắn đã bị chấn bay ra ngoài nhưng cũng không thể bảo trụ cho tính mạng của bọn hắn. Những vị Cuồng Đao thiên nhẫn này một lòng đuổi theo Hùng Khai Sơn báo thù bị lôi kiếp đánh trúng mất đi thực lực bay ra ngoài đã bị hắn thuận tay chém ra một đao, dễ dàng chém đứt đôi bọn chúng.

Răng rắc … Răng rắc …

Ở trên mặt đất, Hùng Khai Sơn hiện tại đang điên cuồng, chiến sĩ hùng tộc điên cuồng, ngay cả chiến sĩ ưng tộc cũng điên cuồng theo. Toàn bộ những chiến sĩ Thiên Phạt hiện tại còn sống sót đều lâm vào trạng thái điên cuồng. Mà không chỉ riêng bọn hắn, ngoại nhân dị tộc cũng điên cuồng theo.

Mà thiên kiếp ở trên bầu trời dường như cũng điên cuồng theo.

Toàn bộ mọi thứ ở đây, bất kể là thứ gì, toàn bộ đều điên cả rồi!

Lôi kiếp lấy ba đạo làm một nhóm, lần lượt giáng xuống, giống như là mưa đá, liên tục rơi xuống, dày đặc. Mà càng về sau, tần suất càng dày, trực tiếp lấy sáu đạo làm một lượt, chín đạo làm một lượt … Cuồng phong đi theo sau cơ thể Hùng Khai Sơn, hắn hung hăng chém một đao, giận – chém, liên tục chém!

Liên tiếp hơn trăm đạo lôi kiếp đánh xuống nhưng chưa lần nào đánh trúng người độ kiếp chân chánh!

Chuyện tình cổ quái như vậy cho dù nhìn kiếp vân trên trời cũng là chuyện hiếm thấy trong vòng trăm triệu năm trở lại đây!

Không biết rốt cuộc cái đồ chơi thiên kiếp này có ý thức hay không. Nhưng nếu đổi lại chúng ta là thiên kiếp thì nhất định sẽ đặc biệt lấy lôi kiếp chăm sóc Hùng Khai Sơn. Lần này quả thực là thẹn quá hóa giận mà….

Lão tử lần đó độ kiếp cho ngươi không phải thuận buồm xuôi gió, muốn thế nào là được thế đó sao? Cứ coi như lần này ngươi may mắn tránh được vài đạo lôi kiếp, nhưng không phải cứ tránh được mãi như thế này chứ? Liệu có còn lý lẽ hay không?

Đột nhiên xuất hiện tình hình cổ quái như vậy, lại khiến cho lực sát thương của Hùng Khai Sơn tăng lên mấy chục lần.

Càng về sau lại trực tiếp tăng lên gấp mấy trăm lần không có dấu hiệu dừng lại.

Bản thân Hùng vương nhiều nhất cũng chỉ giết được một số nhỏ mà thôi. Nhưng lôi kiếp phía sau hắn lại tận tình chiếu cố đám dị tộc. Bởi vậy, vô tình làm cho tốc độ giết người tăng nhanh một cách đáng sợ!

Loại động tác vô ý thức này đã sớm vượt qua phạm trù hắn có thể thừa nhận, tốc độ cực hạn của hắn đã làm cho thiên kiếp phía sau tận tình chiếu cố, bổ lên người đám dị tộc. Mỗi một địa phương hắn vọt tới đều là phương hướng theo bản năng của hắn chọn lựa, là địa phương có địch nhân tập trung đông nhất!

Cho nên thiên kiếp cũng không lo không đánh trúng người để giải sầu a!

Tình cảnh hiện giờ quá mức mãnh liệt!

Hiện tại nhìn vào chỉ thấy một con gấu cường tráng, to lớn cầm theo một đại đao như chiếc răng cưa, dẫn đầu xông thẳng tới bên phía địch nhân, miệng sùi bọt mép, rống to một tiếng, điên cuồng vọt tới, vô cùng nhanh nhẹn.

Mà phía sau hắn cư nhiên lại còn dẫn theo một nhóm lôi kiếp đang điên cuồng đuổi theo sau hắn. Đồng dạng là kiếp vân trên trời không ngừng tích tụ ra những đạo lôi kiếp tiếp theo giáng xuống. Trường hợp kinh người này chỉ có hỏa tiễn trong chiến tranh hiện đại mới có thể hình dung ra tình cảnh hiện giờ. Kiếp vân trực tiếp bao phủ toàn bộ chiến trường. Từng đạo, từng đạo lôi kiếp khác nhau giáng xuống phía dưới!

Tiếng sấm rung thời, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết của vô số tộc nhân, người ngã ngựa đổ, cùng với những tộc nhân bị lôi kiếp đánh cho thành than bị Hùng vương chém thành hai nửa. Còn rất nhiều dị tộc trong lúc bất tri bất giác bay lên không trung tránh nạn….

Ưng vương ở phía sau tiếp ứng trợn mắt há hốc mồm.

Con mắt dại ra, một lúc lâu sau Ưng vương mới ngoảnh đầu lại, phun ra một bãi nước miếng, kinh ngạc nói:

– Con mẹ nó chứ! Như vậy cũng được sao? Thực sự không thể tin nổi, chẳng lẽ trời chiếu cố con gấu khờ này? Hại ta phải lo lắng cho hắn!

Trước khi vào cửa điện đều phải qua mình giám sát ! Tại sao mình biết vấn đề này ư .Ừm…mình được ăn chút lộc Quan Lớn Tuần Tranh …!

Bởi vì Hùng vương trong chiến đấu đột phá thành công cảnh giới Thánh Tôn cho nên mặc dù có nhiều cường địch chặn đường nhưng thể lực vẫn dồi dào. Vẫn điên cuồng, dũng mãnh tiến tới, không một ai có thể ngăn cản bước tiến của hắn, cho dù nửa bước cũng không….

Nhưng tiêu hao trong một khoảng thời gian dài như thế nên thể lực của hắn đã dần dần không theo kịp.

Tuy rằng Thánh Tôn có năng lực hồi phục kinh người, nhưng thủy chung Thánh Tôn cũng vẫn là người. Chỉ cần là người thì còn có giới hạn của nó. Cho dù một kẻ biến thái như Hùng Khai Sơn cũng không có ngoại lệ. Thành công trùng kích cảnh giới Thánh Tôn, không hề hà tiện sức lực, chỉ biết chém giết. Tự nhiên trong một thời gian dài, cung sẽ không đủ cầu. Mà hiện tại Hùng vương đang ở giữa mười vạn đại quân của dị tộc!

Dưới sự tấn công mãnh liệt của Hùng Khai sơn, tổn thất của dị tộc quả thực là điều không phải bàn cãi, điểm ấy rõ ràng, có thể dùng mắt thường để nhìn thấy. Trận hình dị tộc bị một mình hắn xông vào có thể nói là đã bị tan tác. Thậm chí còn xuất hiện rất nhiều tộc nhân dị tộc đào ngũ, chạy trốn. Sau đó bị lôi kiếp chăm sóc, nướng thành miếng thịt cháy xém….

Ngay cả những người hiện tại có thực lực cao nhất trong đội ngũ dị tộc là Cuồng Đao nhẫn, không gián tiếp thì trực tiếp chết dưới tay Hùng Khai sơn tính ít nhất cũn phải đã hơn trăm người!

Cho nên hiện tại mặc dù Hùng Khai Sơn có chút mệt mỏi nhưng bản thân hắn cơ hồ lại không có chút uy hiếp gì. Khi hắn quay người lại, những tên Cuồng Đao nhẫn đã sớm không có lấy một người. Nói đùa chứ, bọn hắn không có ngu mà đứng đó, những tên Cuồng Đao nhẫn thì lại càng không phải.

Nói giỡn sao, ai nguyện ý mạo hiểm đến công kích hắn rồi phải lãnh chịu nguy hiểm đến từ thiên kiếp cơ chứ, mà hiện tại còn có một cường giả Thánh Tôn đứng đó đâu phải chỉ để làm cảnh?

Cái đó căn bản không phải là dũng mãnh, mà chính là ngại mình sống đã quá lâu, đi tìm cái chết mà, thậm chí còn giúp cho địch nhân khỏi tốn sức!

Lúc trước những tên bị lôi kiếp đánh chết chẳng phải là đang ra sức giúp Hùng vương độ kiếp sao?

Cho nên hiện tại tốc độ của Hùng vương so với khi trước có chậm hơn một chút nhưng địch nhân bốn phía chỉ cần vừa thấy hắn chạy lại đây liền ngay lập tức kêu một tiếng chạy toán loạn …

Công kích địch nhân đã không còn khả năng. Mà hiện tại uy thế của lôi kiếp trên bầu trời đã tới thời khắc quan trọng! Một lần đánh xuống chín chín tám mốt đạo thiểm điện, điên cuồng đánh xuống.

Cho tới giờ phút này Hùng vương, Hùng Khai Sơn rút cục vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt hắn. Hai con mắt đảo ra xung quanh, chạy băng băng ra chỗ địch nhân tụ tập. Đột nhiên trên bầu trời “Oanh” một tiếng, một đạo thiểm điện chuẩn xác đánh trên đầu hắn.

Từ trước tới giờ hắn chưa có phải chịu qua sự đau đớn như thế này, đau đớn khiến hắn đặt mông ngồi phịch xuống mặt đất.

Hùng Khai Sơn giận tím mặt!

– Con mẹ nó chứ! Đánh trực diện không đánh lại lão tử, lại cư nhiên có thể đánh lén ta! Lão tử chậm một chút lại coi lão tử là con mèo bệnh sao?

Hùng Khai Sơn tức sùi bọt mép, hăm hở xách đại đao lên, điên cuồng xông vào trận địa địch nhân, miệng không ngừng chửi bậy.

Đằng sau hắn là từng đợt tiếng nổ ầm ầm, thiên kiếp như hình với bóng đi theo phía sau hắn.

Tộc nhân dị tộc mắt thấy vị sát tinh này tiếp tục xông đến, dẫn theo thiên lôi đằng sau đã sớm sợ tới mức đái ra quần!

Nếu hắn mà là mèo bệnh phỏng chừng thế giới này phải sửa kẻ kinh khủng nhất thế giới này là “Mèo bệnh”!

Con mẹ nó chứ, ta đây cả đời đánh trận nhưng cũng chưa từng gặp ai đánh trận như vậy a … Một người như vậy, cho dù ngươi là cường giả cấp Thánh Tôn chúng ta cũng không sợ. Chúng ta có rất nhiều người, cho dù làm vật hi sinh cũng có thể đè chết hắn. Nhưng … Phía sau hắn còn có lôi kiếp, cũng không phải chuyện đùa a. Cho dù nhiều người hơn nữa cũng không có tác dụng …

Vì vậy mặc cho Hùng vương gào thét bọn hắn đã chạy ra bên ngoài hơn hai trăm trượng!

Phía sau Hùng vương lộ ra từng mảnh đất khô cằn với những hố to tập trung dày đặc lại với nhau, giống như là hậu quả để lại sau khi bắn hỏa tiễn một lượt!

Tần suất khủng bố này, trên mặt đất hiện giờ cho dù tìm mỏi mắt cũng không thấy một hòn đá nào to hơn nắm tay.

Nhưng vào đúng lúc này, cuối cùng thiên kiếp đã bùng nổ. Cũng chính là uy lực lớn nhất của thiên kiếp, phạm vi bao trùm lớn nhất. Ngay sau đó tia chớp có lực sát thương mạnh nhất, khủng bố nhất cũng đã giáng xuống.

Ước chừng hơn trăm đạo tia chớp đánh xuống. Những tia chớp này giống như đem toàn bộ không trung thiêu đốt, sau đó giáng xuống!

Chương 1179: Thương!

Trong phạm vi ngàn trượng thực sự toàn bộ bị lôi kiếp công kích không bỏ sót!

Vận may sẽ không vĩnh viễn đi theo một người, cho dù hắn có may mắn như thế nào đi nữa. Mà Hùng vương hiện giờ đã lâm vào trạng thái hoàn toàn thoát lực!

“Oanh” một tiếng kinh thiên, một tiếng nổ từ trước tới nay chưa từng có vang lên!

Mấy vạn người còn sống sót trên mặt đất kia giống như là cùng bảo nhau nhảy dựng lên, hai chân đồng thời cách mặt đất ba thước.

Toàn bộ sinh linh trong vòng phạm vi trăm trượng xung quanh, không phân biệt địch ta, toàn bộ đều hóa thành bụi phấn.

Từng đợt mùi thịt nướng từ trong chiến trường truyền ra bên ngoài ba dặm.

Hùng vương ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng đã bị một đạo thiểm điện ầm ầm đánh trúng. Sau đó cả người hắn ánh sáng chớp lên, run rẩy một hồi rồi đột nhiên rống to một tiếng. Một ngụm máu đỏ tươi từ trong cuống họng hắn phun ra.

Theo ngụm máu tươi này phun ra, thân thể to lớn của Hùng vương rút cục cũng giống như một cái trụ bình thường, không trụ nổi rồi ầm ầm ngã xuống.

Ngay vị trí trung tâm của địch quân

– Tứ ca!

Ưng vương hét lên một tiếng, thanh âm khàn đi! Đột nhiên cánh hắn mở ra, nhanh như tia chớp liều mạng hướng về phía Hùng vương nằm đó vọt tới!

– Giết!

Sáu tên Cuồng Đao nhẫn cách đó không xa rút cục cũng đã phát hiện ra biến cố này, không khỏi vui mừng mà hét lên. Không đợi uy lực thiên kiếp tan hết, đồng thời cầm đao, hướng về phía Hùng Khai Sơn đang nằm đó, thi triển thân pháp cực nhanh lao tới. Người có thực lực như bọn hắn tự nhiên có thể hiểu được, người như Hùng vương không thể để cho hắn còn sống và khôi phục lại.

Nếu một khi để hắn khôi phục lại, thì tên Hùng Khai Sơn này chính là một Thánh Tôn hàng thật giá thật còn tồn tại trong cuộc chiến này. Đến lúc đó bản thân mình có muốn giết hắn cũng không được rồi. Vậy không bằng thừa dịp hắn bị lôi kiếp oanh kích, cả người thoát lực giết chết hắn!

Đao quanh chợt hiện!

Khoảng cách trăm trượng đối với Cuồng Đao thiên nhẫn mà nói chẳng qua chỉ mà một cái nháy mắt!

Gần như đồng thời cả sáu thanh đao sáng trắng như tuyết hướng về phía Hùng Khai Sơn đang nằm trên mặt đất. Trong mắt mỗi người bọn hắn đều là sảng khoái vô tận! Chỉ vì một người này, nửa canh giờ trước ít nhất đã giết chết một trăm năm mươi tên Cuồng Đao nhẫn còn có gần vạn tộc nhân tinh nhuệ của bọn hắn!

Bây giờ cứ như vậy mà giết hắn đã là tiện nghi cho hắn lắm rồi!

– Tứ ca aaaaa…

Ưng vương hét lên một tiếng như khóc, vẻ mặt kiên định. Lấy tốc độ kinh người giống như tia chớp của mình bổ nhào vào! Vào thời khắc sáu thanh trường đao của sáu tên Cuồng Đao thiên nhẫn sắp bổ trúng người Hùng Khai Sơn đột nhiên Ưng vương hét lên một tiếng, hóa thành một vật thể màu đen. Chính là một con chim ưng to lớn không gì sánh kịp nhào tới che trên người Hùng Khai Sơn!

Không có một chút do dự nào!

Phốc Phốc Phốc … Cả sáu thanh đao đồng thời bổ vào trên người Ưng vương!

Tức thì máu tươi bắn tung tóe, bay toán loạn!

Sáu thanh đao, tổng cộng có sáu vị Thánh Hoàng ra tay, hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác. Thân thể Ưng vương may mà không bị chém thành sáu mảnh. May mắn là do hình thể của hắn cực lớn, cho nên sáu thanh đao này, trong đó có bốn thanh là bổ vào phía trên cánh hắn. Nhưng vẫn còn có hai thanh hung hăng cắm vào thân thể hắn!

Ưng vương rống lên một tiếng đau đớn đến tận xương tủy. Sau đó cả người cao ngất nhảy dựng lên!

Đôi cánh của hắn lúc này đã bị gãy rồi, còn một cánh thì bị chặt đứt rời. Thân thể hắn cũng bởi vì bị trường đao đâm xuyên qua nên cả người trước sau có bốn lỗ thủng to lớn. Máu tươi hiện tại đang chảy từ lỗ thủng ra như là suối phun!

Thương thế như vậy vốn hắn phải chết không thể nghi ngờ. Huống chi vừa rồi Ưng vương đã dùng qua Hồi Thiên Đan. Giờ phút này cho dù là Quân Mạc Tà đích thân đến, Cửu U Thập Tứ Thiếu đích thân đến, truyền cho hắn huyền lực tinh thuần nhất cùng linh dược trân quý nhất cũng đã không thể cứu vớt được tính mạng Ưng vương!

Nhưng Ưng vương vẫn như cũ nhảy dựng lên! Vẫn mang theo sự kiên quyết cùng hào hùng! Dùng chính bản thân mình làm lá chắn, bảo vệ vị huynh trưởng kết nghĩa đang bất tỉnh nhân sự trên mặt đất này. Chặn từng đợt, từng đợt tấn công, rồi liều mạng công kích!

– Tứ a! Huynh mau đứng lên! Mau tỉnh lại đi …

Giọng nói của Ưng vương gần như là đang khóc, hoặc giả là đang cầu nguyện, máu và nước mắt văng khắp nơi. Cánh của hắn đã sớm bị tiện đứt một đoạn, mềm nhũn cụp vào bên người hắn.

Nhưng hắn cũng thấy một tên dị tộc khác đánh lén Hùng Khai Sơn, hắn không do dự. Không do dự đem cánh của mình dứt xuống làm ám khí xen lẫn máu tươi công kích địch nhân, để bảo vệ đại ca của mình!

Tổng cộng bảy vị Cuồng Đao thiên nhẫn cứ như vậy bị đôi cánh của hắn chặt đứt eo. Bọn hắn kêu thảm một tiếng rồi ngã vào thân thể của Hùng Khai Sơn! Đại đao trong tay bọn hắn suýt chút nữa đã cắm vào thân thể Hùng vương.

Cơ hồ là sát da thịt Hùng Khai Sơn, cắm sâu xuống mặt đất!

Trường đao lóe sáng!

– Tứ ca, tỉnh lại ….

Ưng vương dùng thanh âm khàn khàn gọi hắn. Hắn liều mạng ngăn cản sự công kích của sáu vị Cuồng Đao thiên nhẫn. Ánh mắt lúc nào cũng chăm chăm nhìn vào đại đao không nhìn một chút vào cơ thể đang đầy thương tích của mình.

– Tứ ca … Ngươi mau đứng lên đi …

Cổ họng Ưng vương dường như đã không phát ra tiếng. Cổ họng của hắn hiện giờ đã chứa đầy máu tươi. Chỉ cần một khi mở miệng là lập tức máu phun ra, cũng chính là lúc hắn chết đi!

Hắn không dám mở miệng, càng không dám phun ngụm máu trong miệng ra!

Bản thân mình không thể chết được! Bên kia còn huynh đệ của mình đang nằm đó!

Trong lòng của hắn hiện giờ vẫn đang gào thét:

– Tứ ca … Tứ ca … Tỉnh lại đi! Ta không chống đỡ được rồi. Tự bạo? Ta không dám tự bạo a. Ta không thể tự bạo! Tứ ca ngươi hiện giờ đang ở trong tình thế nguy cấp. Ta tự bạo không biết tứ ca sẽ như thế nào. Sẽ có ai bảo hộ tứ ca của ta?

Lại là một đao hung hăng bổ vào vai Ưng vương. Ưng vương đau đớn ngửa mặt lên trời thét lơn một tiếng. Sau đó hắn dùng mỏ ưng nhọn hoắc cắm xuống một phát, xuyên qua lồng ngực tên tộc nhân dị tộc, đem thân thể hai người bọn hắn đang dính vào làm một mở ra làm hai phần!

Sau đó hắn rút mỏ ưng ra, trên thân lại trúng thêm ba đao, hắn vẫn tiếp tục dùng mỏ ưng sắc bén công kích tên Cuồng đao nhẫn kia!

Tay hắn đã đứt, cánh đã gãy, chỉ còn cách công kích nguyên thủy nhất này mà thôi!

Nhưng thân thể hắn thủy chung cũng không thể nhúc nhích thêm được nữa, giống như một ngọn núi hùng vĩ, dùng chính thân thể mình để bảo vệ Hùng Khai Sơn đang nằm hôn mê dưới mặt đất!

Hắn nhất định không cho bất luận kẻ nào có thể công kích đại ca đang hôn mê của hắn.

Trên thực tế, vì sự điên cuồng của Ưng vương mà hiện giờ phía dị tộc chỉ còn sót lại năm tên Cuồng Đao nhẫn. Hiện tại bọn chúng cũng đang lâm vào trạng thái điên cuồng. Năm người trong đó có ba người có tu vi Thánh Hoàng mà lần lượt không thể vượt qua được một con chim đã bị trọng thương chỉ còn chút hơi tàn. Thực sự không giết nổi hắn sao?

Đao múa như mưa, Ưng vương run rẩy trong biển đao. Trên người của hắn hiện giờ đã sớm không biết cảm giác đau là gì. Hai mắt của hắn mơ hồ. Hai con mắt đã từng có lúc nhìn xa vô cùng rõ rang hiện giờ không ngờ lại không thấy được rõ ràng hình dáng của địch nhân ngay trước mắt!

Nhưng trong tim của hắn vẫn gào thét, lo lắng: “Tứ ca … Tứ ca… Tỉnh lại đi … Tứ ca …”

Phốc phốc phốc …

Rốt cục!

Năm thanh đao từ năm hướng bất đồng, đồng thời cắm vào vị trí yếu hại trên thân thể Ưng vương. Trên đầu hai thanh, xuyên thẳng vào hộp sọ! Trên ngực hai thanh, đâm thẳng vào trái tim! Đan điền một thanh, đâm thẳng ra phía sau lưng hắn!

Ưng vương cả người chấn động!

Bỗng nhiên giống như một cột trụ!

Thân thể hắn cấp tốc dịch chuyển sau đó đột nhiên dừng lại!

Con mắt đã từng lóe lên kim quang hiện giờ không ý thức được nhìn lên hai thanh đao trên đầu mình sau đó nhìn vào vị trí trái tim mình, ánh đao sáng như tuyết …

Ưng vương đột nhiên bi phẫn khóc lên!

Hai hàng nước mắt theo khóe mi chảy xuống, đọng lại ở yết hầu đang không ngừng chảy máu.

Ưng vương hiện tại đang khóc, vì vô vọng mà khóc!

Hắn không sợ chết! Hắn không khóc cho chính mình! Bở vì hiện tại những vết thương trên người hắn đã đủ cho hắn chết mấy lần rồi! Thậm chí là mấy chục lần!

Chết, không đáng sợ! Không đáng để khóc!

Nhưng hắn vẫn đang khóc bởi vì hiện tại còn huynh đệ mình đang nằm đó, không ai bảo vệ!

Giờ phút này hắn đang vật lộn, cố gắng. Chính là bởi vì một chút lòng tin bảo vệ huynh đệ cuối cùng của hắn, nên hắn mới có thể còn sống mà đứng đây!

Ta đi rồi, ai bảo vệ tứ ca của ta?

Hắn đột nhiên dùng hết khí lực cuối cùng của hắn, giọng khàn khàn hét lên:

– Ta không thể chết được. Ta chết thì tứ ca phải là sao bây giờ? Tứ ca … Tứ ca… Huynh mau tỉnh lại đi. Đừng đùa nữa, mau tỉnh lại đi. Được không? Ta không trụ nổi nữa rồi!

Ý thức của Ưng vương dần dần lâm vào trạng thái mơ hồ, lời nói càng ngày càng lộn xộn. Lúc thì gào lên, lúc thì thì thào tự hỏi. Thậm chí giữa lúc đó hắn còn đang hi vọng Hùng vương không tỉnh lại là đang giả vờ bất tỉnh để trêu chọc hắn….

Năm thanh trường đao, một lần nữa được rút ra khỏi cơ thể Ưng vương, còn mang theo một chút nhiệt huyết của nam nhi trong đó!

Thân hình Ưng vương lung lay, nhưng vẫn như cũ không đổ xuống! Hai con mắt vẫn mang theo cừu hận vô hạn, mang theo tiếc nuối cùng lo lắng nhìn về phía trước! Vẫn không nhúc nhích!

Giờ phút này trên người của hắn có một cỗ khi thế vương giả, tàn sát thiên hạ!

Tuy rằng đôi cánh của hắn không còn nữa, tuy toàn bộ thân thể của hắn, không có bộ phận nào còn nguyên vẹn, tuy rằng toàn thân hắn,mười phần thì đã dập nát đến bảy tám phần!

Nhưng hắn đứng đó, duy trì một tư thế đó, tư thế chiến đấu! Trong mắt mọi người, hắn vẫn là Ưng vương bay lượn trên trời cao!

Là vương giả trên không trung! Là bá chủ tuyệt đối của bầu trời!

Ngay cả giờ phút này cho dù hắn đang ở trên mặt đất!

– Rống!

Ưng vương gầm nhẹ một tiếng, không ngờ lại bước từng bước lên phía trước! Ánh mắt gắt gao nhìn vào trên thân năm người còn lại! Trong ánh mắt chỉ còn lại vẻ tàn nhẫn và hung bạo! Sinh mệnh của hắn chính là ở đây!

Tựa hồ cảnh cáo trước mặt địch nhân: Không được phép, vĩnh viễn cũng không được phép làm tổn thương huynh đệ của ta! (:113

Năm tên Cuồng Đao thiên nhẫn đột nhiên cảm thấy trong linh hồn mình xuất hiện một nỗi sợ hãi không tả được!

Tổng cộng năm đại cao thủ đều không hẹn mà gặp cùng đồng thời lui về phía sau từng bước!

– Rống!

Ưng vương kiên quyết tiếp tục tiến lên từng bước! Trong hai mắt của hắn vẫn hiện lên vẻ tàn khốc cùng chiến ý vô tận. Sát khí không ngừng từ trong người phát ra!

Năm tên tộc nhân dị tộc lại thối lui từng bước một! Một người trong đó rút cục không tự chủ được mà run rẩy. Bọn hắn thân có thể trở thành Cuồng Đao nhẫn tự nhiên sớm đã trải qua ngàn vạn chiến dịch nhưng lại chưa từng gặp người nào đáng sợ như vậy. Một huyền thú đáng sợ như vậy!

Đối diện với kết cục thảm khốc như vậy thế nhưng bọn hắn lại không dám tiến lên từng bước, hết thảy đều sợ hãi vì chiến ý vô tận của Ưng vương!

Chiến ý của mong muốn bảo vệ huynh đệ của mình đến chết cũng không đổi!

Tuy rằng biết rõ chỉ cần tiến lên một bước, chỉ cần một đầu ngón tay là có thể ấn cho Ưng vương ngã xuống đất, để cho hắn vĩnh viễn không đứng lên được. Nhưng rút cục không biết tại sao năm tên cao thủ nhất đẳng, không một tên nào dám bước ra một bước này!

– Rống!

Rút cục ngụm máu tươi ở trong cổ họng của Ưng vương cuối cùng cũng phun ra, ướt đẫm mảnh đất dưới chân hắn.

Sau khi phun ra một ngụm máu cuối cùng Ưng vương cũng đã tiến thêm một bước. Đã là bước thứ ba rồi!

Nhưng chân của hắn vừa mới nhấc lên, lại dừng lại ở trên không trung. Cứ như vậy lặng yên bất động, giống như là đã hóa thành một pho tượng vĩnh hằng!

Chương 1180: Huynh đệ!

Chân Ưng vương dừng lại giữa không trung, cứ như vậy mà bất động đứng đó. Tựa hồ đã hóa thành một pho tượng cổ xưa vĩnh hằng!

Chỉ có đầu của hắn vẫn còn đang ra sức chậm rãi quay đầu lại, nhìn Tứ ca của hắn đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, tuyệt vọng nói: Ta thực sự lo lắng a…

– Tứ ca… Mau tỉnh lại… Ta thực sự không chịu được nữa rồi…A …

Ưng vương tuyệt vọng nói một tiếng. Rốt cuộc chính hắn cũng không nghe được hiện tại mình đang nói gì, sau đó hắn lại cúi thấp người bước tiếp.

Tiếp đó thân thể hắn đột nhiên đổ gục xuống dưới đất.

Không có bất kỳ một tiếng động nào.

Nhưng ánh mắt của hắn vẫn như cũ hiện lên vẻ tuyệt vọng, cùng lo lắng và mệt mỏi!

– Tứ ca, ta không bảo vệ được huynh nữa rồi!

Ánh mắt Ưng vương tràn ngập bi thương cùng tiếc nuối và lo âu! Cứ như vậy mà dừng lại.

Hùng vương vẫn lẳng lặng nằm tại nơi đó, đối với hết thảy sự vật xung quanh mình hoàn toàn không biết gì. Hắn thực sự quá mệt mỏi. Thân thể hắn đã hoàn toàn cạn kiệt, cực kỳ cạn kiệt. Thiên kiếp giáng xuống, vừa vặn đánh vào đầu hắn cơ hồ muốn rút cả xương cốt của hắn đi.

Tại một chỗ bình yên, linh hồn của hắn tựa hồ đang rong chơi trong hư không. Dường như có cái gì không nhớ rõ, bắt không được, nhìn không thấy rõ… Hắn, hiện tại chỉ muốn đánh một giấc, cái gì cũng không quan tâm đến. Cái gì cũng không để ý mà ngủ thiếp đi.

Nhưng vào lúc này tựa hồ có một tiếng nói đau xé tâm can đang gọi hắn:

– Tứ ca … Tỉnh lại đi …

Tựa hồ như là Cửu đệ – Ưng vương đang gọi mình!

Hùng vương bỗng trở nên chấn động!

Hùng Khai Sơn cố gắng như thế nào cũng không mở mắt ra được. Hắn liên tục cố gắng, nhưng hai mí mắt của hắn lại nặng nề giống như bị núi đè.

Huynh đệ của ta!

Huynh đệ của ta đang gọi ta!

Hùng Khai Sơn nghĩ tới tình trạng hiện giờ không khỏi lo lắng, dốc cạn lực lượng của mình để đứng lên nhưng không hề có một chút phản ứng nào. Toàn thân mềm nhũn giống như là một tấm vải vậy!

– Tứ ca… Tỉnh lại đi… Tỉnh lại đi… Ta không chịu được nữa rồi…

Lại là tiếng nói của Ưng vương vang vọng bên tai hắn.

Trong lòng của Hùng Khai Sơn không ngừa gào thét cùng lo lắng dẫy giụa… Cửu đệ. Cửu đệ! Rút cuộc ngươi đã gặp phải chuyện gì? Cửu đệ… Tứ ca đến cứu ngươi đây… Tứ ca lập tức tới ngay…

Đúng lúc này trong đầu Hùng Khai Sơn giống như xuất hiện kỳ tích hiện lên hình ảnh của Ưng vương, hắn hình như đang nhìn thấy vị huynh đệ của mình một thân đầy máu, con mắt mơ hồ không khỏi khiến trong lòng hắn quặn đau. Đau đến tận lục phủ ngũ tạng, hắn cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình bị nghiền nát thành ngàn mảnh nhỏ!

Ưng vương đang tuyệt vọng nhìn hắn.Dùng thanh âm gần như không nghe thấy được, khẽ mấp máy môi, gian nan nói:

– Tứ ca … Tỉnh lại đi mà… A …

Hùng Khai Sơn ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, đột nhiên từ dưới mặt đất nhảy dựng lên.

Hắn rút cuộc cũng đã tỉnh lại!

Ở thời khắc quan trọng trong chiến trường thành công vượt qua lôi kiếp. Bị lôi kiếp oanh kích vào đầu Hùng vương hắn không ngờ lại tỉnh lại như có kỳ tích.

Nhưng hắn vừa mới tỉnh ánh mắt lại mở to tới cực hạn, khóe mắt muốn nứt ra!

Một cỗ bi phẫn không nói lên lời như một cơn sóng điên cuồng vọt vào trong tim hắn!

Trước mắt hắn là một mảnh đen kịt. Một thân hình vĩ đại đang lẳng lặng thủ hộ trước người hắn, vẫn không có chút nhúc nhích, từng luồng máu tươi tí tách chảy xuống, từ trên thân người hắn không ngừng trào ra, từng chút, từng chút đổ lên trên người Hùng Khai Sơn!

Khi hắn tỉnh lại gầm lên một tiếng khiến cho tộc nhân dị tộc xung quanh sợ tới mức run người. Nhưng người thủ hộ cho hắn … Tại sao lại đứng bất động như thế? Vì cái gì mà đứng im như vậy?

Hắn quay đầu nhìn một cái!

Tại sao thân hình này lại quen thuộc như vậy, huynh đệ mình không có ai có thân hình như vậy. Có chút giống lão Cửu. Quả thực có chút giống hắn. Hắn cũng không có đôi cánh rộng lớn như lão Cửu nhà chúng ta. Ân? Không có cánh?

Một suy nghĩ đáng sợ trong đầu hắn dần dần hiện lên. Hùng Khai Sơn đột nhiên cảm giác trái tim mình co rút lại! Một sự đau lòng khó có thể diễn tả bằng lời đột nhiên trào dâng trong lòng hắn.

Hắn từ từ đứng lên, từng bước, từng bước tiến đến nhìn kỹ thân ảnh trước mặt hắn. Đột nhiên cảm thấy đất trời như tối sầm. Trong phút chốc hắn cảm giác như có vô số thiết chùy to lớn đánh vào đầu hắn. Đang điên cuồng gõ vào đầu hắn! Đem thân thể của hắn, đầu hắn, trái tim của hắn, còn cả linh hồn đều đập nát!

– Cửu đệ! Cửu đệ. Không ….

Hùng Khai Sơn không dám tin vào mắt mình. Hắn lấy tay dụi nhẹ hai mắt, sau đó ngửa mặt lên trời điên cuồng gầm lên một tiếng.

Người trước mặt hắn không ngờ là vua của không trung, cửu đệ. Là Cửu đệ Ưng vương của hắn!

Một ngụm máu tươi tròn trịa từ trong miệng hắn phun ra!

Thân thể Ưng vương không trọn vẹn, vẫn như cũ lạnh lùng đứng đó, hai mắt hung dữ cố chấp. Thân hình vẫn duy trì trạng thái nghiêng về phía trước. Tựa hồ tùy thời có thể xông lên. Hắn vì bảo vệ huynh đệ của hắn, làm ra sự công kích trí mạng, sắc bén nhất.

– Cửu đệ …

Hùng Khai Sơn run rẩy chìa hai tay ra, muốn ôm vị huynh đệ trước mặt hắn. Ôm vào thân thể đã dần dần lạnh như băng của huynh đệ. Nhưng hắn không dám, hắn sợ. Hắn sợ rằng làm như vậy là quấy rầy vị huynh đệ của mình an nghỉ!

– Huynh đệ! Tiểu Ưng! A a a a a ….

Cầu Cơ mình gặp khá nhiều trong 5 năm làm kẻ gác cửa điện. Trong đó đa số là thanh thiếu thiên niên : Nhẹ có ,Nặng có :Vong theo có – Ma Ám có thâm chí Chết có…! Các Bạn nên đọc chuyện mục này để tránh tình huống xấu nhất sảy ra nhé ^^ …!

Hùng Khai Sơn ngửa mặt lên trời bi phẫn, chỉ cảm giác như trái tim mình vào giờ phút này vỡ ra từng mảnh.

Bản thân hắn so với Ưng vương lớn hơn hai mươi mấy tuổi. Hắn còn nhớ rõ vào khoảng thời gian Cửu đệ sinh ra hắn vẫn là một con gấu nhỏ, ngồi xổm trước hang ổ của hắn. Nhìn thấy một ít trứng của chim ưng màu trắng ngà. Tò mò nghe thanh âm mổ mổ từ trong trứng truyền ra. Sau đó vỏ trứng đột nhiên vỡ tan. Sau đó một cái mỏ sắc nhọn, nhỏ nhắn xuất hiện…

Sau đó, một con chim ưng nhỏ nhắn, cả người vàng ươm, ướt sũng xuất hiện. Giống như là một còn gà nhỏ vừa sinh ra vậy. Ánh mắt sợ hãi, tò mò. Tò mò đánh giá vật thể trước mắt hắn …

Đó là ánh mắt đầu tiên của Cửu đệ …

Đã là huynh đệ của ta thì suốt đời là huynh đệ!

Mãi cho đến khi Cửu đệ dần dần trưởng thành, có thể bay lượn, dần dần tiến giai, trở thành huyền thú cửu cấp. Rồi lên đỉnh, có thể hóa hình… Không ngờ bao năm tháng chung sống cùng nhau cuối cùng lại có một ngày khiến cho người ta hoài niệm…

Cho tới nay, trong mấy vị huynh đệ, mình cùng Hổ vương hợp nhau nhất, bở vì tính tình hai người đều là phóng khoáng, lỗ mãng, cùng với Cửu đệ còn chưa biến hình suốt ngày ầm ỹ, suốt mấy trăm năm, cơ hồ là nửa đời người …

Thậm chí mãi cho đến hôm nay, không lâu trước đó bọn hắn vẫn còn ầm ĩ đùa cợt với nhau.

Hùng vương từ từ hồi tưởng lại từng đoạn kí ức …

Hắn còn nhớ rõ, suốt dọc đường, hắn ngồi trên lưng Ưng vương trong lòng hai người đều như lửa đốt.

Hùng vương:

– Xú tiểu ưng, sao ngươi lại bay chậm như vậy? Tới lúc nào thì mới có thể tới Thiên Trụ Sơn?

Ưng vương:

– Sao ngươi không bay đi? Con mẹ nó, ngươi xuống dưới mau cho ta. Một mình ta có thể bay nhanh gấp đôi. Ngươi cả người cả đao nặng gần hai ngàn cân đó. Gấu chó, quả thực là gấu chó mà!

Hùng vương:

– Ách! Hay là ta đem thanh đao này ném xuống? Chỉ đem kiếm theo thôi?

Ưng vương:

– Thúi lắm! Thanh đao này tuyệt đối là lợi khí! Đại chiến đang trước mắt ngươi nói những lời vô nghĩa này làm gì. Nhiều năm trôi qua như vậy cũng không có một chút tiến bộ nào!

Hùng vương:

– Lão tử là Tứ ca ngươi đó. Ngươi mắng ta không bằng mẫu thân mắng ta cả đời! Ngươi thực sự không biết lý lẽ mà…

Ưng vương:

– Lý lẽ cái đầu của ngươi!

Nhớ tới đây, Hùng Khai Sơn rơi lệ:

– Tiểu ưng à, tiểu ưng. Tứ ca thật muốn cùng ngươi tranh cãi một trận a!

Tâm tư hắn hiện giờ tựa hồ vẫn đang hồi tưởng về khoảnh khắc hắn ngồi trên lưng của Ưng vương. Nghe thấy thanh âm ngưng trọng của hắn:

– Tứ ca. Trận chiến này là trận chiến sống còn với chúng ta. Ngươi ngàn vạn lần không nên lỗ mãng. Cho dù ngươi có khỏe như thế nào nhất định cũng sẽ có lúc không chịu nổi, không ngăn chặn nổi bọn chúng!

Hùng vương cười ha ha:

– Cửu đệ, tứ ca hiểu được mà. Bất quá ngươi yên tâm đi, ngươi cũng phải tự bảo vệ lấy chính mình. Yên tâm đi, Tứ ca cho dù liều cái mạng này cũng nhất định phải dẫn ngươi trở về Thiên Phạt!

– Thúi lắm!

Ưng vương phẫn nộ rồi đứng lên:

– Ai muốn ngươi dùng cái mạng này để liều? Ngươi đang nói chuyện xúi quẩy gì đó?

Nói xong, Ưng vương cúi đầu trầm mặc không nói. Khi đó sương mù bay qua bên cạnh hắn. Hùng vương chợt thấy vui vẻ thoải mái, nhìn lung tung không có nghe rõ ràng Ưng vương nói cái gì.

Hiện tại hồi tưởng lại, Hùng Khai Sơn chỉ cảm giác như hiện giờ đầy sương mù dưới chân. Tiếng gió vi vu bên vù vù bên tai hắn. Nếu như mình lúc trước hắn không nghe rõ ràng câu nói kia của Ưng vương thì hiện tại câu nói đó như sét đánh vào tai hắn.

– Tứ ca… Ta cho dù là liều cái mạng này cũng sẽ vĩnh viễn không để cho ngươi phải chết!

Hiện giờ Ưng vương dùng tính mạng của mình để thực hiện lời thề này! Bất luận là kẻ nào, bị thương nặng như vậy đã sớm phải chết mấy trăm lần. Nhưng vị Ưng vương kiêu ngạo của Thiên Phạt này lại cố gắng chống đỡ. Không biết lấy sức mạnh ở đâu kiên trì đứng vững, một mực chống đỡ cho đến khi Hùng vương tỉnh lại.

Không có gì là kỳ quái cả. Vì huynh đệ của ta, ngay cả ta, cho dù chết cũng không cho phép kẻ khác làm tổn thương hắn ngay trước mặt ta.

Huynh đệ! Huynh đệ! Huynh đệ!

Huynh đệ chính là như vậy. Sinh tử không rời! Thà rằng người chết là ta cũng không cho ngươi chết. Thà rằng người chết trước là ta, ta cũng không muốn nhìn thấy huynh đệ của ta bị tổn thương ngay trước mặt ta.

Đó mới chính là huynh đệ!

Hùng Khai Sơn bỗng nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết. Cửu đệ, Cửu đệ! Là Tứ ca làm liên lụy tới ngươi. Tứ ca vốn đã quyết định bảo vệ cho ngươi. Nhưng cuối cùng, chính ngươi lại dùng tính mạng bảo vệ ta!

Hiện giờ ngươi cứ thế mà đi, làm cho Tứ ca ta làm sao chịu nổi! Bảo ta làm sao mà chịu nổi đây?

Thời gian hai người ở cùng một chỗ, không có lúc nào là không đấu khẩu. Nhưng Hùng vương cũng chưa có bao giờ giận hắn. Hắn biết, đấy mới chính là tình cảm huynh đệ chân chính.

Ưng vương thường không thích nhiều lời. Đối với người khác hắn một mực im lặng, nhưng đối với chính mình nói mãi không hết, thao thao bất tuyệt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép! Ta nói ra một câu hắn trả lại một câu. Trừ phi là huynh đệ, ai sẽ làm điều nực cười trái với tính cách của hắn như vậy?

Ngay chính bản thân mình đôi khi quả thực rất khờ, quá ngu ngốc… Hại cho Ưng vương luôn phải lo lắng quan tâm đến hắn.

Mỗi một lần, mỗi khi hắn có chuyện gì, Ưng vương là người đầu tiên chửi bới xông lên đòi lại công đạo cho hắn trước tiên…

Vô luận là chuyện gì cũng vậy!

Vô luận là hắn đúng hay sai!

Hôm nay cũng vậy, lão Cửu- tiểu ưng. Vì bảo vệ hắn, liền ở ngay trước mặt hắn chống đỡ đến giọt máu cuối cùng. Vì chính mình mà chống đỡ đến giọt máu cuối cùng!

Ngay cả hắn hiện tại đã chết nhưng thân thể hắn vẫn đứng y nguyên đó, bảo vệ ta, lo lắng cho ta!

Trước ngực Hùng Khai Sơn có một vùng đỏ tươi dính như keo thật là bắt mắt.

Đây chính là máu của cửu đệ a!

Đây chính là máu tươi của Cửu đệ a!

Ánh mắt Hùng Khai Sơn đột nhiên dữ tợn tới cực điểm.

Máu của Cửu đệ tuyệt không thể chảy vô ích. Tuyệt không thể chảy vô ích!

– Cửu đệ. Cửu đệ à… Tứ ca… thực có lỗi với ngươi!

– Nếu như ta có thể tỉnh lại sớm hơn một chút. Chỉ một chút thôi cũng được rồi …

Nhìn thấy vết thương chằng chịt trên người Ưng vương, ngay cả đôi cánh mà hắn coi trọng nhất cũng mất đi. Bốn phía đều là lông vũ của hắn! Xa nhất là mười trượng cũng có!

Hùng Khai Sơn đột nhiên cảm thấy khó thở!

Cửu đệ vì bảo vệ ta, rút cục đã nhận lấy những gì?

Thương thế nặng như vậy quả thực so với Lăng Trì còn thê thảm hơn!

– Cửu đệ …

Hùng vương rút cuộc đau đớn kêu lên một tiếng. Dùng toàn bộ sức lực của mình nói ra hai chữ khiến hắn đau quặn ruột gan này.

Thân thể Ưng vương vẫn như cũ lạnh lùng đứng đó. Đôi mắt hung dữ vẫn hướng về phía trước như cảnh cáo…

Hùng Khai Sơn nghẹn ngào nói, đột nhiên quay đầu lại hung hăng nhìn năm tên Cuồng Đao nhẫn dị tộc cách đó không xa, thần sắc đột nhiên trở nên bình tĩnh. Một sự bình tĩnh vô cùng khủng bố.

Hiện tại có thể nhìn rõ gân xanh đang đập nổi lên trên thái dương của hắn!

Từng bước một, từng bước một đi tới!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tập 53 theo yêu cầu nhé :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
☣Bộ Truyện Con Đường Bá Chủ cập 24h mỗi ngày nhé các đạo hữu ...!☣ f5 hoặc tải lại trang để nhật chính xác nhé..:)☣Còn các thành viên thì không cần :) mặc định cập nhật bất kỳ truyện nào mới nhất nhé
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 5 ngày trước
Tớ mới eidt lại được 500 chương mới nhất nhé ... đã gửi cho hà thu nhé bạn..^^!Chậm nhất giờ này ngay mai hoàn tất nhé bạn
https://audiosite.net
hạ vũ 5 ngày trước
truyện ta đánh cắp dòng thời gian không ra nữa ak 😂
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé ...
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thông báo vs góp ý...!☣Bộ truyện này có nhiều tên gọi khác nhau nhé vì nó đồng âm ( giống như ngôn ngữ địa phương )☣Thần Võ Thiên Tôn ( Vạn Võ Thiên Tôn)☣Cái này do Đình Huy edit dịch và post lên trong nhóm do Hà Thu diễn đọc nhé ...!☣Website đơn giản tụ tập nhất nhiều CTV yêu thích và nghe truyện tất cả do thành viên đóng góp bản thân mình cũng không có quyền sửa đổi nhé, mình chỉ để lại tag ở dưới là Thần Võ Thiên Tôn nhé chư vị. ^^!☣Thân Ái - ☣Ngoài ra mình lịch đăng truyện từ 16h > 23h hôm này sẽ gửi đến các chư vị 20 bộ truyện đã yêu cầu
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn gửi thông báo ...!Bộ này đã fix lại nhé qua giọng đọc MC: Hà Thu nhé !!Thân Ái
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!