Dị Thế Tà Quân Audio Podcast
Tập 227 [ Chương 1131 đến 1135]
❮ sautiếp ❯Chương 1131: Phẩm chất của anh hùng!
“Mà ở trong phòng ngủ của Quân Mạc Tà, Miêu Tiểu Miêu đang tựa vào cửa sổ cơ hồ không thể tin tưởng vào hai mắt mình! Vị Tà chi quân chủ này đến cùng là có công phu như thế nào? Con người sao có thể đạt được trình độ này?”
Nhìn Quân Mạc Tà ở trên không giống như là lững thững đi dạo, hành vân lưu thủy tiêu sái vô cùng, Miêu Tiểu Miêu đột nhiên cảm thấy an tĩnh lạ thường.
Tựa hồ cảnh tượng trước mặt tuy quỷ dị thế nhưng mang đến cho người khác cảm giác an tĩnh bình lặng.
Mà giờ phút này có điều lĩnh ngộ đã không chỉ là một vài người.
Mà giờ khắc này ở trên cửa sổ, thậm chí là trên khoảng sân, vô số cường giả đều trông thấy cảnh này, trên mặt mỗi người đều có một tia lĩnh ngộ.
Trong đôi mắt của Mai Tuyết Yên toát ra tia sáng kì dị, khóe miệng nàng toát ra nụ cười ngọt ngào tràn đầy tình yêu ngắm nhìn thân ảnh tiêu sái trên bầu trời. Ở nơi này trong tất cả mọi người chỉ có nàng hiểu rõ tiến cảnh của Quân Mạc Tà, cho nên chỉ duy nhất nàng hiểu lần đột phá này của Quân Mạc Tà là mạnh mẽ như thế nào.
Nếu như nói trước kia Quân Mạc Tà là một thanh kiếm vô kiên bất tồi, thì vào giờ khắc này chuôi kiếm này đã lột xác thành một thanh kiếm vô hình! Cố nhiên vẫn sắc bén như trước, phong mang không chút yếu đi ngược lại càng trở lên mạnh mẽ.
Nhưng không một ai trông thấy, phong mang của nó đã hoàn toàn nội liễm,
Địch nhân đáng sợ nhất trên thế gian này là gì? Điều làm ta sợ nhất ở địch nhân là gì?
Chính là địch nhân mà ta không biết.
Là địch nhân vô hình.
Ngươi ngay cả địch nhân của ngươi là ai cũng không biết, thậm chí ngươi ngay cả nhìn cũng không thấy hắn, vậy ngươi làm sao đối phó được!
Giờ đây Quân Mạc Tà đối với địch nhân của hắn chính là một kẻ địch vô hình! Điều này không giống như việc tiến vào Hồng Quân Tháp tiến vào một không gian khác, cũng không phải là âm dương độn ẩn hư không! Mà là thuộc về thần kỹ của chính bản thân Quân Mạc Tà.
Ưng Bác Không Phong Quyển Vân cùng với đội viên của “Tàn Thiên Phệ Hồn” đều đứng ở bên cửa sổ nhìn ra xa.
Mỗi người trừ lĩnh ngộ ra trong mắt còn có một tia sùng bái.
Đây là sự kính sợ trước cường giả.
Quân Mạc Tà bày ra thực lực, là một cảnh giới chí cao! Loại cảnh giới này cho dù là cường giả thánh tôn, trong hàng trăm người cũng chưa chắc có một người có thể lĩnh ngộ! Thậm chí nói chỉ cần hơi lĩnh ngộ được chút ít cũng đã vượt xa người khác ngạo thị quần hùng.
Mà hôm nay Quân Mạc Tà không phải là chỉ hơi chút lĩnh ngộ, rõ ràng đã đạt đến cảnh giới đại thành, thậm chí là viên mãn! Hoàn mỹ.
Miêu Trảm, Miêu Đao, Miêu Đao tam đại thánh tôn đều ngẩng đầu theo dõi trên mặt tràn đầy thần sắc cổ quái.
Miêu Trảm vừa nhìn vừa thể ngộ càng lấy huyền công của bản thân để đối chứng, lại hoảng sợ phát hiện mình mới hiểu được ý cảnh ẩn trong động tác này, lại phát hiện giữa không trung đã tràn ngập bóng dáng của Quân Mạc Tà, ngàn vạn thân ảnh hình thành trăm vạn đại quân.
Trăm vạn thân ảnh!
Mỗi một đạo thân ảnh đều bao hàm một phần ảo diệu, lĩnh ngộ!
Mỗi một đạo thân ảnh đều cất dấu một tầng ý cảnh!
Miêu Đao Miêu Kiếm đồng dạng như si như say, tu vị bọn họ hơi kém mặc dù không thể ngay lập tức lĩnh ngộ những ý cảnh kia nhưng bọn họ ý thức được đây là cơ may ngàn năm một thuở! Nếu bỏ qua cơ hội này sợ rằng chính mình cả đời này cũng không thể nhìn thấy lần thứ hai, đó chính là tiếc nuối cả đời.
Cho nên bọn họ đều tận lực chăm chú quan sát, cố gắng ghi nhớ! Có thể ghi nhớ một phần là được thêm một phần! Giờ khắc này bọn họ không cần hiểu rõ chỉ cầu cố gắng ghi nhớ lại.
Mà trong ba người trong lòng cùng dâng lên một cùng một ý nghĩ: sau khi trở về nhất định phải khuyên phủ chủ, nhất định phải làm tốt quan hệ với Quân Mạc Tà! cho dù lợi dụng quan hệ thông gia dù hơi mất chút thể diện cũng phải giao hảo với Tà Quân phủ.
Coi như là vì vậy mà cùng tam đại thánh địa quyết liết, vậy cũng không tiếc.
Lợi nhiều hơn hại!
Bởi vì tốc độ phát triển của Quân Mạc Tà, thật sự là đáng sợ!
Coi như là chính bản thân mình dù có được không linh thể chất cũng không thể có được tiến cảnh bực này.
Nhất là Miêu Trảm, hắn rõ ràng nhớ được, đang ở ngày hôm qua, Quân Mạc Tà thực lực tu vi mặc dù là thánh tôn nhưng cũng chỉ ngang bằng nhóm người mình mà thôi, cùng Đao,Kiếm đại khái sàn sàn như nhau, so với chính mình chỉ sợ thua kém một chút;nhưng chỉ đến nửa đêm, cảnh giới của người ta đã vượt xa bản thân mình, đạt đến độ cao bản thân chỉ có thể ngước nhìn.
Hơn nữa việc này còn làm cho ý cảnh của bản thân tăng lên.
Điều này không phải là công lực tăng trưởng có thể mang đến.
Ngộ đạo là tăng lên về chất.
Một vị cao thủ nếu trong đời có một lần ngộ đạo, tựu có thể đưa bản thân lên đến cảnh giới nhất lưu! Nếu là lần thứ hai có thể trở thành một truyền kỳ, truyền thuyết cũng không còn xa vời, nếu được thêm một lần nữa sẽ chính là vô địch rồi.
Điều này không chỉ là thiên phú, tư chất hay tu vị, công lực, thực lực của bản thân hơn nhau chính là một phần cơ duyên
Mà Quân Mạc Tà hiển nhiên cơ duyên xảo hợp chính là đang ngộ đạo.
Đây chính là nguyên nhân để tam đại thánh tôn quyết định như vậy. Thử hỏi có vị cao thủ nào không phải là sau khi bế quan cảm ứng được một tia thiên địa khí cơ sau đó mới bắt đầu tham ngộ.
Nào có giống như Quân Mạc Tà như vậy, xế chiều còn đang tức giận giết người, buổi tối cứ như vậy ngộ đạo. Đây là tiến cảnh bực nào? Điều này cần vận may thế nào?
Chẳng lẽ bị người cự tuyệt, thương tâm bi thống là có thể đề cao? Mang đến ngộ đạo? Nếu là như thế… chúng ta tại sao không ngộ đạo nhiều một chút.
Những cao thủ của tam đại thánh địa thấy thân ảnh trên bầu trời cũng hiện lên vẻ kính sợ.
Đây chính là Tà Chi Quân Chủ.
Đây mới là lực lượng chân chính của Tà Chi Quân Chủ.
Thực lực bực này khủng bố cỡ nào.
Hiện tại thực lực của Quân Mạc Tà thể hiện ra chỉ sợ tập trung mấy vị thánh tôn, đồng thời xuất thủ cũng chưa chắc có thể thắng hắn,
Thậm chí, còn có cả nguy cơ thất bại.
Quân Mạc Tà, thì ra cường đại như vậy.
Mà sau khi kết thúc đoạt thiên chi chiến, song phương còn tiến hành một trận quyết chiến sinh tử.
Đối mặt với thực lực như vậy rốt cục thì đánh thế nào đây?
Vốn đã chắc chắn đối phương sẽ thất bại thế nhưng bây giờ lòng tin của tam đại thánh địa mười phần không còn được 3 phần.
Đúng lúc này Quân Mạc Tà đang diễn luyện “kinh người” đã đến hồi kết, hắn yên lặng dừng bước đứng giữa trăm vạn thân ảnh, khóe miệng khẽ nở nụ cười, sau đó bước ra một bước.
Một bước này vô cùng huyền diệu! Hay có thể nói là quỷ dị vô cùng.
Tất cả mọi người cảm giác được, một bước này của Quân Mạc Tà lại thoát khỏi ý cảnh trăm vạn hư ảnh đang vây quanh hắn.
Giờ khắc này, hắn là hắn, thiên địa là thiên địa, tàn ảnh là tàn ảnh (Dg không hiểu câu này có ý gì nữa.)( NB: đoạn này ý là a Tà nhà mềnh đã không phụ thuộc vào thiên địa nữa rồi 1 mình một cõi đủ sức đối kháng cả thiên địa rồi)
Ba thứ không hề liên hệ gì với nhau nữa.
Hiện tượng thế này, nếu theo như đạo Phật mà nói đó chính là: Lập Địa Thành Phật.
Trăm vạn lần niết bàn, một bước trọng sinh.
Từ đó không câu lệ thiên địa.
Không vướng nhân quả, không vướng tục vật, không vướng mắc hậu thế hết thảy mọi vật (Bất trệ vu nhân, bất trệ vu vật, bất trệ vu thế gian nhất thiết! không với người không vướng vật không vướng hết thảy hậu thế)( DG chém chứ không biết dịch thế nào)(NB: Bác cứ chém tự nhiên)
Khi Quân Mạc Tà bước ra một bước này từ từ hạ xuống trong nháy mắt thiên địa dao động.
Mọi người cũng cảm giác được “Oanh” một tiếng thiên địa chấn động.
Một tiếng vang này không gì sánh kịp.
Nhưng mọi người đều ý thức được thiên địa vẫn là thiên địa, cũng không hề dao động
Động chính là bản tâm của mình.
Tựa hồ theo một bước quỷ dị của Quân Mạc Tà, giống như bước vào trái tim của mình.
Trong bản tâm phiến thiên địa, khi một bước này bước ra giống như hủy diệt.
Toàn diện sụp đổ!
Hoàn toàn sụp đổ!
Nhưng ngay lúc này từng tiếng huýt sáo vang lên, Quân Mạc Tà toàn thân lại thong thả vũ động, mỗi động tác nhìn như thong thả, nhưng mỗi vị thánh tôn đều cảm ứng được, mỗi động tác của Quân Mạc Tà bao gồm một loại ý cảnh cao thâm,
Đồng thời một trận kiếm ngâm réo rắt cùng tiếng ca vang lên:” Thiên dĩ mộ, nguyệt như sơ; thiên lý giang xuyên, nhâm ngã phi độ!” (mặt trời lặn trăng lại lên, Giang Xuyên ngàn dặm mặc ta bay) Tiếng ca vang vọng khắp không gian trăng sáng cùng núi cao như hòa nhịp cùng tiếng ca.
Anh hùng thùy chúc, phi ngã mạc chúc, lịch tẫn thiên tân vạn khổ!
Chích vi hoán nhĩ phương tâm như cố, anh hùng thùy chúc, phi ngã mạc chúc, nhiệt huyết tẫn, hóa trần dữ thổ, chích vi bác nhĩ yên nhiên nhất đổ!
Mộng tỉnh xử, lai thì lộ, thần phong xuy động, thùy gia kỳ cổ, anh hùng thùy chúc phi ngã mạc chúc, lịch tẫn thiên tân vạn bàn khổ; chích vi hoán nhĩ phương tâm như cố, nhiệt huyết tẫn, hóa trần dữ thổ, chích vi bác nhĩ yên nhiên nhất đổ!
Anh hùng thùy chúc, phi ngã mạc chúc!’…’, ”
Lời ca vang vọng thinh không, trên bầu trời rõ ràng chỉ có một mình Quân Mạc Tà, nhưng mọi người như nghe thấy muôn vàn khúc nhạc đệm.
Không phải giống như mà thật sự nghe được.
Đây là một loại âm nhạc mà thế giới này trước giờ chưa từng có.
Mọi người cho dù không hiểu âm luật nhưng giờ phút này cũng như si như say.
Mà theo tiếng ca của Quân Mạc Tà vang lên thiên địa cùng lúc cũng biến chuyển.
Khi hắn ca đến lục thiên dĩ mộ, nguyệt như sơ, thì mọi người đều cảm nhận được thiên địa một mảnh hắc ám, minh nguyệt treo cao/
Ở câu thứ hai ‘Ngàn dặm Giang Xuyên, mặc ta phi ” mọi người như nhìn thấy ngàn dặm núi sông.
Tất cả ở dưới chân, giang xuyên thinh không có một người vượt qua sương gió.
Đến đó câu ‘Yêu Nguyệt cùng túc, thanh sơn thâm xử”, trên bầy trời nguyệt hoa lóe sáng giống như bị Quân Mạc Tà ôm vào lòng.
Đây là một giai điệu tràn đầy thiết huyết nhu tình! Thê lương mà dũng cảm, bá đạo nhưng cũng tràn đầy ôn nhu, tự phụ và kiêu ngạo đem vô tận gian khổ cùng nhi nữ tình trường hợp lại một chỗ, làm rung động lòng người!
Theo tiếng ca ngày càng lớn, thân ảnh Quân Mạc Tà cũng từ từ di động! Mỗi một điểm cũng có vô số ảo ảnh chớp lóe, tựa hồ như bị hắn thu vào trong thân thể cho đến cuối cùng trăm vạn ảo ảnh biến mất vô tung.
Quân Mạc Tà đứng ngạo nghễ giữa không trung, ánh mắt thâm thúy, phiêu miễu mờ ảo, mày kiếm khẽ dương lên, hướng về phía xa khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng bước ra một bước.
Mà cả người hắn theo một bước này bỗng nhiên biến mất vô tung.
Chương 1132: Hồng Quân Tháp tầng sáu
Trên không của Thiên Phạt sâm lâm vẫn duy trì sự yên lặng, tĩnh mịch, minh nguyệt nhu hòa, thanh phong như túy.
Giữa không trung như mây như khói, không nhiễm hạt bụi nào.
Nhưng tất cả mọi người hiểu rõ, chính mình vừa rồi không phải là nằm mơ.
Hồi lâu sau, khi mặt trời tỏa ánh nắng chói chang, tất cả mọi người vẫn bảo trì tư thế ngửa đầu, si ngốc nhìn về một phía! Vẫn không hề nhúc nhích.
Võ đạo của Mạc Tà đột phá, bất tri bất giác diễn luyện tại chỗ, nhưng cũng mang đến cho tất cả mọi người ở đây một cảm ngộ quý báu. Thật về sau, trong những người này, có rất nhiều người đạt được thành tựu mà trong mơ họ cũng chưa từng nghĩ tới, khi hỏi bọn họ sự kiện quan trọng nhất trong đời họ là gì, thì toàn bộ đều đáp là ngày hôm nay tại Thiên Phạt sâm lâm này.
Lúc Tà Quân khai phủ đã là nửa đêm ở Thiên Phạt sâm lâm
Vì bọn mở ra bảo tàng trong thân thể mỗi người.
Quân Mạc Tà tuy rằng không phải sư phụ của họ, thậm chí chưa từng truyền thụ một chút bản lĩnh, nhưng chuyện xảy ra đêm nay lại không khác gì việc thu đồ đệ, không khác gì việc truyền thụ bí kíp huyền công cao thâm nhất. Mặc dù ngay cả Quân Mạc Tà cũng không biêt, hắn chỉ là trong lúc cảm ngộ tùy tâm mà động thôi.
Nhưng những người này trong nội tâm vô cùng sùng kính Quân Mạc Tà.
Thậm chí đã đến mức cúng bái( my idol)
Cũng chỉ vì đêm hôm đó, một khúc ca, một điệu múa, một chút võ học, một chút cảm ngộ.
Thế nhưng trong nội tâm những nữ nhân của Quân Mạc Tà, lại có một cách cảm nhận khác.
Quản Thanh Hàn cùng chúng nữ, đều đắm chìm trong lời ca của Quân Mạc Tà.
“Lịch tẫn thiên tân vạn khổ, chích vi hoán nhĩ phương tâm như cố!”(Trải qua thiên tân vạn khổ há không phải chỉ vì tâm hồn thiếu nữ ngày xưa)
“Nhiệt huyết tẫn hóa trần dữ thổ, chích vi bác nhĩ yên nhiên nhất đổ!” ( nhiết huyết cũng hóa thành bùn đất chỉ vì thiếu nữ mà hóa nhất đồ)
(Thơ ca em bó tay bác nào dịch dùm cái)(NB: đây không phải là thơ mà là lời bài hát hix)
Đây chẳng lẽ nào Tà Chi Quân Chủ Quân Mạc Tà tại thiên hạ anh hùng hướng về phía nữ nhân của mình biểu đạt tình yêu sao?
Đây là bực nào lãng mạn a..( mê anh Tà rồi)
Chúng nữ đều say mê.
Ngay cả Miêu Tiểu Miêu, cũng rung động, tâm hồn run rẩy ( chết em này rồi)
Lịch tẫn thiên tân bách khổ, chích vi hoán nhĩ phương tâm như cố! ( Trải qua thiên tân vạn khổ há không phải chỉ vì tâm hồn thiếu nữ ngày xưa)
Miêu Tiểu Miêu nghe xong câu hát này, trong lòng rung động quả thực đã không thể khống chế lòng mình.
Hắn…, vì ta có thể cam nguyện trải qua vô hạn gian khổ sao? ( mấy nữa đi lừa tình cũng phải học mấy câu này).
Thực lòng hắn muốn thế sao?
Ở giây phút này, thân ảnh tiêu sái của Quân Mạc Tà lại cùng thân ảnh bình phàm của Mặc Quân Dạ trùng khít vào nhau.( NB: e này coi như đã xong)
“Quân Dạ, là ngươi?? Thật là ngươi? Quân Mạc Tà kia lại chính là ngươi!” Miêu Tiểu Miêu nắm chặt tay lẩm bẩm: ” Ngươi cũng biết trái tim ta trước giờ chưa từng thay đổi luôn luôn là của ngươi a…”
Mọi người đều cảm nhận được trong bài hát này toát lên hào tình vạn trượng, toát lên khí khái anh hùng, các nữ nhân cũng nghe được trong trái tim Quân Mạc Tà tràn ngập nhu tình.
Đây là một nam nhân yêu giang sơn nhưng càng yêu mỹ nhân.
Người nam nhân này chung tình hiểu chuyện, càng là một nam nhân có thể nương tựa! Đồng thời tuyệt đối cũng không làm cho nữ nhân cuả mình chịu ủy khuất!
Tại thế giới trọng nam khinh nữ,thời đại này một nam nhân như thế há không phải là một nam nhân cực phẩm? Như vậy còn chưa thỏa mãn sao?
Không thấy, có những tên miệng đầy nhân nghĩa, ra vẻ hòa nhã đạo đức đại nho, người nào lại không phải năm thê bảy thiếp. Thậm chí đem thê thiếp như là lễ vật tặng cho nhau? Thế gian này, nam nhân giống như Quân Mạc Tà có được quyền thế tột bậc lại tôn trọng nữ nhân kiếm đâu được người thứ hai?
Các nữ nhân mỗi người đều có suy nghĩ như vậy.
Chẳng biết từ lúc nào, Quản Thanh Hàn đi tới gian phòng của Quân Mạc Tà nhẹ nhàng đi tới phía sau Miêu Tiểu Miêu đang muốn nói điều gì đó, lại ngoài ý muốn phát hiện Miêu Tiểu Miêu ngây ngốc đứng cạnh cửa sổ nhìn Quân Mạc Tà đang trôi nổi giữa không trung.
Thân hình mỏng manh của nàng đứng dưới làn gió, ống tay áo theo gió nhẹ nhàng phi vũ, tựa hồ tùy có thể ngã xuống, nhưng trong vô thức đôi bàn tay của nàng lại nắm chặt đến trắng bệch.
Trong ánh mắt tràn đầy tư niệm, hồi tưởng còn có thâm tình khó có thể dứt bỏ.
Quản Thanh Hàn không có lên tiếng, mỉm cười, nhẹ nhàng lui ra ngoài, nàng đã hiểu rõ…
Không cần nói thêm điều gì nữa, việc này dĩ nhiên nước chảy thành sông!
Hết thảy đều không cần phải nói gì!
Lại một nữ hài tử bị tên xấu xa kia dụ dỗ, kỳ thật đã sớm bị lừa gạt chỉ là cô bé kia không chịu thừa nhận mà thôi.
Giờ phút này Quân Mạc Tà đã ở bên trong Hồng Quân Tháp.
Phía bên phải một đoạn Thiên Địa Linh Mạch giống như một đầu cự long nằm ngủ, phía trên mọc một gốc Sinh Mệnh Thụ tràn ngập sinh cơ, đang tỏa ra sắc màu sinh mệnh rực rỡ, trong hồ nước Linh Lung Liên đang phát triển từng ngày, mỗi phiến lá so với lá bình thường lớn hơn vài lần, phát ra ánh sang dịu dàng, tựa như pha lê lung linh.
Trên không, Thất Thải Thánh thụ như một đạo cầu vồng rực rỡ nối liền thiên địa, không ngừng có thất thải quang mang hướng về phía Linh Lung Liên, lại tựa hồ không ngừng có từng tia sáng lung linh hướng ngược về thánh thụ.
Cả không gian Hồng Quân Tháp, mọi thứ tràn ngập sức sống, quả thật như mộng ảo, mọi vật như hư huyễn nhưng lại chân thực tồn tại.
Quân Mạc Tà một thân bạch y đứng ở lối vào Hồng Quân Tháp thản nhiên cười. Lẳng lặng xem hết thảy sự vật, thần sắc vân đạm phong khinh.
So với năm lần đột phá trước, lần này Quân Mạc Tà có vẻ trầm ổn hơn rất nhiều, từ thể xác và tinh thần toát lên vẻ trầm ổn, giống như hết thảy mọi việc đều trong tầm tay.
Cho tới lúc này, trong tâm linh hắn vẫn là một mảnh không linh vô tận.
Tâng thứ sáu!
Hồng Quân Tháp tầng thứ sáu cuối cùng cũng mở ra.
Năm tầng trước đều mang đến rất nhiều kinh hỷ, bây giờ tin chắc cũng sẽ không ngoại lệ, khẳng định sẽ có kinh hỷ không tưởng tượng được, chỉ là không biết đó là cái gì? Kinh hỷ đến mức nào mà thôi?
Quân Mạc Tà đứng lẳng lặng một hồi, ánh mắt nóng bỏng nhìn Hồng Quân Tháp, đột nhiên cười vang, tiêu sái bước vào.
Hắn vừa cất bước, Hồng Qhân Tháp đại môn tự động mở ra, khi đặt chân xuống cả người đã ở bên trong Hồng Qhân tháp
Đây mới thực sự là súc địa thành thốn, nhất bộ thiên lý!( một bước ngàn dặm)
Tiến vào đại điện tầng thứ nhất, Quân Mạc Tà phát hiện nguyên bản là đại điện trống rỗng giờ tràn ngập một loại sương mù màu tím, chính là thiên địa linh khí cực kỳ tinh thuần, phát ra linh quang làm say lòng người.
Mặt đất nguyên bản trống không giờ lại tràn ngập sinh cơ.
Quân Mạc Tà thản nhiên nhìn qua rồi lập tức tiến vào tầng thứ hai.
Sau đó là tầng thứ ba, tầng thứ tư, tầng thứ năm…
Cuối cùng đi đến tận cùng của tầng thứ năm.
Chỉ cần bước thêm một bước chính là tâng thứ sáu.
Chính là một bước này, Quân Mạc Tà như có điều lĩnh ngộ vậy mà tự nhiên dừng lại.
Đột nhiên ngay khi hắn dừng lại tất cả linh khí màu tím trong Hồng Quân Tháp như sôi trào điên cuồng hướng về phía Quân Mạc Tà, theo mỗi lỗ chân lông tràn vào cơ thể hắn.
Thời khắc này Quân Mạc Tà giống như một viễn cổ Cự Linh đang thôn thiên thổ địa, đem từng mảng thiên địa tinh khí dung nhập thân mình.
Quân Mạc Tà một thân bạch y không gió tự bay, thanh âm phần phật giống như thiên địa rung chuyển, tràn ngập một luồng uy áp đủ để kinh sợ chư thiên.
Trong khi bạch y tung bay, Quân Mạc Tà nhẹ nhàng nâng hai tay lên, hai chân cũng từ từ bay lên khỏi mặt đất.
Cửa tháp tầng thứ sáu mở ra, một cỗ linh khí như thực chất tràn ra bao trùm lấy thân thể Quân Mạc Tà.
Kín kẽ, kín không kẽ hở!
Quân Mạc Tà giống như được bao bọc bởi một chiếc kén lớn màu tím, đang từ từ mở rộng.
Từ đầu đến giờ ánh mắt của Quân Mạc Tà thủy chung lạnh nhạt bàng quan chứng kiến tất cả.
Chỉ trong nháy mắt, kinh mạch toàn thân Quân Mạc Tà đã bành trướng đến cực điểm, đột nhiên kịch liệt rung động tất cả linh khí dũng mãnh tiến vào đan điền, tất cả lập tức bình tĩnh trở lại không còn dị trạng.
Khi Quân Mạc Tà thăng cấp đến Hồng Quân Tháp tầng sáu trong đan điền đã hình thành một lốc xoáy sương mù màu xám, nguyên bản đang bất động, giờ phút này bị cỗ linh khí màu tím kích thích lại thong thả chuyển động, mặc dù chậm chạp nhưng cũng có thể cảm nhận được lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Tiếp đó, màu tím linh khí màu tím xung quanh lại tràn vào thân thể Quân Mạc Tà, điên cuồng chuyển động rồi tiến nhập vào đan điền.
Trong đan điền, luồng khí xoáy màu xám vẫn bảo trì tốc độ chuyển động chỉ hơi nhanh một chút, mà luồng khí xoáy màu xám cũng nhiều hơn một tia ánh sáng.
Như thế tuần hoàn lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm…… Mỗi lần tuần hoàn chấm dứt, tần suất chuyển động của luồng khí xoáy màu xám lại nhanh hơn một chút mang theo từng tia biến hóa.
Cuối cùng, khi chấm dứt lần tuần hoàn thứ tám, nguyên bản dòng khí màu xám đã muốn lột xác thành hai loại nhan sắc, một loại làm cho người khác vừa nhìn thấy đã cảm thấy thoải mái, dòng khí màu lam này chậm rãi thoát li dòng khí màu xám.
Còn dòng khí màu xám thì nằm phía dưới dòng khí màu lam.
Khoảng cách giữa chúng từ từ rộng ra, hình thành hình dáng rõ ràng.
Liền vào lúc này tất cả linh khí màu tím còn lại tràn ra từ đại điện tầng sáu nháy mắt chui vào kinh mạch của Quân Mạc Tà.
Đừng xem trước đó Quân Mạc Tà đã muốn thôn phệ bảy thành linh khí, giờ phút này còn lại ba thành linh khí nhưng trước đó hắn chia làm tám lần tuần hoàn, giờ phút này toàn bộ ba thành linh khí đồng loạt tràn vào cơ thể tương đương ba lần lúc trước tự nhiên là ăn không tiêu.
Quân Mạc Tà sao lại không rõ điều này, vẻ mặt vốn dĩ đạm mạc lập tức thống khổ, ngửa mặt lên trời gào thét nhưng lại không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Chương 1133: Đây là Khai Thiên Tạo Hóa
Ở ngoài đừng nói Miêu Trảm ở Huyễn Phủ tới, cho dù là người của Thiên Phạt sâm lâm, Bát Đại thánh tôn cũng nhìn đến líu lưỡi. Cho dù là người cả đời này đều ở Thiên Phạt sâm lâm nhưng cũng chưa từng gặp qua chuyện tình ly kỳ bực này.
Cũng không chỉ là có gió, một âm thanh chợt vang lên, trời trở nên u ám như có hàng ngàn hàng vạn chim ưng bay qua che kín bầu trời. Nhưng lập tức xung quanh lại yên tĩnh lạ thường.
Rồi mây đen đầy trời.
Thần công cỡ này thì không phải gọi là Khai Thiên Tạo Hóa, bốn chữ này sao?
Rất nhiều người trong lòng đều thầm nhủ như vậy.
Nhưng vượt ra ngoài dự đoán của mọi người chính là sức gió càng lúc càng lớn, mây càng lúc càng dày đặc làm cho mọi người có cảm giác mình chỉ cần chìa một bàn tay ra là có thể kéo một đám mây xuống, nhưng thủy chung vẫn không có sấm chớp.
“Oanh” một tiếng, khối không khí màu lam sau khi tách ra liền bay lên, càng lúc càng cao còn khối không khí màu xám phía dưới thì vẫn nằm im bất động nhưng màu sắc càng ngày càng đậm trông như thật.
Quân Mạc Tà rút cuộc đã minh bạch người luyện công phu này, một khi luyện đến cực điểm thì tự bên trong bản thân có thể sinh ra một mảng thiên địa mới mà trong mảnh thiên địa này, hắn chính là bá chủ, là người sáng lập, là chúa tể.
Trong khối thiên địa của Mạc Tà, mặc dù vẫn còn mông lung nhưng đã có ánh sáng.
Biến hóa này thật là quỷ dị.
Đây chính là hô phong hoán vũ trong truyền thuyết, đại thần thông a.
Màu xám như ngưng đọng thành thực thể ở phía dưới.
Màu lam ở tít trên cao như bầu trời.
Tuy rằng mọi thứ vẫn còn rất trừu tượng, cũng rất mơ hồ nhưng đây quả thật là thiên địa lúc sơ khai.
Những thay đổi sau này đều cần Quân Mạc Tà phải tiếp tục cố gắng phát triển. Khó trách công pháp Tạo hóa này lại có thể được xưng là đệ nhất công pháp, thần công có thể tạo hóa thiên địa vạn vật mà không đệ nhất thì chẳng nhẽ có công pháp khác lợi hại hơn thần công này hay sao?
Khai thiên tích địa tạo hóa vạn vật.
Mạc Tà mỉm cười nhẹ nhàng đi tới, chân chính tiến vào mảng thiên địa của mình…
Mây từ bốn phương tám hướng tụ về giữa, giống như thế vạn mã thiên quân ào ào kéo tới, mỗi đám mây lớp trước lớp sau tốc độ nhanh như chớp, chỉ trong vài hô hấp đã kéo che kín bầu trời. Vốn dĩ lúc trước trời quang mây tạnh, nhưng giờ mây dày đặc đến nỗi không có bất kỳ khe hở nào, che hết toàn bộ ánh sáng từ mặt trời, ngăn cách hoàn toàn, đúng như câu nói: Che trời.
Lộc thánh tôn sắc mặt rất khó nhìn, hiển nhiên là rất lo âu, nói bề ngoài không xem những đám mây này ra gì cũng chỉ là tự mình an ủi mình thôi. Ngay cả là thánh tôn cường giả đối mặt với thiên địa chi uy cỡ này cũng không có đường sống. Chỉ có thể chờ đợi, bị động thừa nhận.
Trong lúc này Quân Mạc Tà nhớ lại truyện Tây Du kí, lúc Hầu Tử và Hổ Lực, Lộc Lực, Dương Lực, tam đại tiên tỷ thí, Hầu Tử đem Kim Cô bổng hướng lên thiên không quát: Gió.
Nhất thời, nơi phía chân trời đột nhiên dẫn phát lực lượng đặc biệt nào đó gió càng lúc càng lớn. Cây cối bên trong Thiên Phạt sâm lâm rung động, cây nhỏ thì bị thổi cho ngã rạp.
Cả người Quân Mạc Tà như ẩn như hiện phía trên Thiên Phạt sâm lâm. Ngày sau đó gió biến mất mặt trời bắt đầu lên, thời tiết rất đẹp.
Ánh mặt trời lần thứ hai xuất hiện. Gió nhẹ ấm áp, ngàn dặm không mây…
– Thực sự có thể hô phong hoán vũ?
Hùng Khai Sơn Hùng vương cười toe toét, đem câu nói mà mọi người đều muốn nói, dùng một loại phương thức thô tục nhất để diễn đạt, hai con mắt gấu của hắn trợn ngược, miệng cười toe toét, nước dãi chảy ròng ròng.
Nhưng ngay sau đó, dòng khí mạnh mẽ như bài sơn đảo hải này lại vô cùng an phận tiến vào trong đan điền của Quân Mạc Tà.
Mạc Tà trong lòng lại hiểu rõ tình cảnh này bởi vì sự xuất hiện hai lực lượng đặc thù mây và gió đã giúp hắn hiểu được vấn đề này.
Chính mình cũng có thể tạo ra một mảnh thiên địa.
Ngoại trừ một mảnh thiên địa trụi lủi thì cũng không có cái gì khác.
Khai Thiên Tạo Hóa Công khẩu quyết tầng thứ sáu.
Mạc Tà quỷ dị cười một tiếng, theo cách vận khởi Ngự Phong Quyết, chợt quát lên: Gió.
Chẳng lẽ ta cũng có thể giống phong thái của Hầu Tử?
Ở phía chân trời xa xôi, một tia sáng chợt lóe lên.
Chỉ có một tia.
Nếu Miêu Trảm không rõ, thì Miêu Đao cũng không hiểu, chỉ lên bầu trời lắp bắp nói:
– Gió lớn, mây mù xảy ra thật là kỳ lạ. Lúc trước, cho dù mưa như trút nước, thậm chí đem Thiên Phạt sâm lâm bao phủ, biến rừng rậm thành hải dương, lão phu cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhưng gió to như vậy chắc chắn là có điềm báo.
Giữa không trung, Quân Mạc Tà giống như đang đùa giỡn lần thứ hai mỉm cười, vung tay lên quát
– Mây.
– Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
– Hiệu lệnh phong vân tùy theo ý thích.
Đây mới chính là Khai Thiên Tạo Hóa Công.
Từ lúc này đây, Quân Mạc Tà chính thức nắm giữ thiên địa phong vân.
Ngàn dặm trời quang không mây bỗng dưng, từ bốn phương tám hướng mây lại bắt đầu tụ hội lại, giống như thiên binh thiên tướng xuất trận, chuẩn bị chém giết trăm vạn dặm.
Miêu Trảm, Miêu Đao, Miêu Kiếm ba vị thánh tôn đức cao vọng trọng không hẹn mà cùng đồng thanh mắng một câu.
– Trên có trời cao dưới có đất bằng, tạo hóa thiên môn, huy thủ ngự không, chỉ chưởng vũ vân.
Mọi người hoàn toàn không thể nào giải thích nổi.
Trước là mây tím tiến đến, sau đó là diễn ra một trận biến ảo trước mắt Quân Mạc Tà, huyễn hóa ra các loại bộ dạng quái lạ rồi sưu một tiếng chui vào trong đầu Quân Mạc Tà.
Có vẻ như Ngự Phong Quyết thật đúng là sắc bén không gì sánh được.
Nhưng khi tiến vào đan điền, nó vẫn không kiêng nể gì, một mạch tiến vào vị trí trung tâm cùng với hai khối không khí màu lam và máu xám.
Quả thật là cổ quái.
Mạc Tà bảo trì vận chuyển Ngự Phong Quyết không ngừng, sức gió càng lúc càng lớn, dần dần cát bay đá chạy, bụi đất mù mịt, trong vòng phạm vi ngàn dặm, cuồng phong quét đi tất cả mọi thứ.
– Lộc huynh, Mai Tôn Giả, các ngươi xem… Đang xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thời tiết ở Thiên Phạt luôn biến hóa như thế này sao?
Mạc Tà thì thầm ghi nhớ trong đầu, đột nhiên cười trong bụng, lắc lắc đầu thấp giọng nói: Tâm khả dung địa, thủ khả kình thiên( tâm trùm mặt đất, tay đủ che trời). Những lời này quả thật chuẩn xác, vùng trời này quả thật là nằm trong lòng bàn tay của ta, ta hoàn toàn có thể chống đỡ cả bầu trời này.
– Dòng khí khổng lồ như nước vỡ đê Trường Giang, Hoàng Hà, thế như chẻ tre đánh vào kinh mạch tuy rằng kinh mạch và thân thể Quân Mạc Tà đã trải qua vô số lần cường hóa nhưng vẫn không thể thừa nhận lực lượng cường đại bất thình lình tấn công vào, vẫn chỉ là chống cự một chút rồi bị phá tan thành mảnh nhỏ, tùy thời có thể nguy hiểm đến tính mạng.
– Nhưng “Phong vân chi bí, xúc thủ nhãn tiền, cụ thể chỉ đắc thị thập yêu” là cái gì?
Trong lòng Mạc Tà, khi cỗ mây tím tiến vào thì vài câu khẩu quyết không hiểu đột nhiên hiện ra.
Thật là quái dị. Cái này là sao đây?
Tầng thứ sáu, Hồng Quân Tháp giao cho Quân Mạc Tà lực lượng đặc thù, nắm trong tay phong vân.
Hiện giờ ở trong đan điền của mình, đã hình thành một mảnh thiên địa nguyên sơ.
Đây chính là Hồng Quân Tháp tầng thứ sáu.
Tiếp tục chỉ tay lên trời, thét lên
– Mây.
Mạc Tà hai mắt không khỏi tỏa sáng, phía trước mây lúc trước không biết đã đi đâu bây giờ lại bị kích động trở lại.
Vô hạn tĩnh mịch.
Cuồng phong vù vù.
– “Tâm nội bất không, thiên địa kỳ trung, hỗn độn sơ khai, quân khả ngự phong.”
– Hiện.
Đúng lúc này Quân Mạc Tà trong lòng chợt lóe linh quang, đột nhiên hiểu rõ hàm ý sâu xa của Khai Thiên Tạo Hóa Công tầng thứ sáu này.
Lộc Thánh Hoàng, không đúng, hiện tại phải gọi là Lộc thánh tôn, vân vê chòm râu thưa thớt, cũng lắc đầu liên tục
– Đao lão nói vậy cũng có thể đúng, ta phải thông tri cho bọn trẻ lập tức bắt tay chuẩn bị, nếu không nói không chừng sẽ bị cuốn đi. Lúc đó mới chính là hạo kiếp hiếm thấy của Thiên Phạt sâm lâm. Nhưng mây nhiều vậy sao chỉ toàn là màu trắng vậy?
Miêu Trảm ngửa đầu cau mày
– Hoàn cảnh Thiên Phạt sâm lâm cũng kỳ quái nhỉ? Nói gió có gió, nói mây có mây. Tốc độ biến hóa cũng quá nhanh. Lão phu coi như sống hơn nghìn năm nhưng hôm nay mới thấy thời tiết biến hóa như vậy. Chẳng lẽ thời tiết Huyền Huyền đại lục và Huyễn Phủ khác biệt nhau lắm sao? Lão phu cũng từng đến Huyền Huyền đại lục du lịch ngoạn, khi đó thời tiết hai nơi không có gì khác biệt.
Trước mắt vô luận là người hay thú đều từ trong phòng đi ra, kinh ngạc quan sát đến thời tiết thay đổi đột ngột, trong lòng mọi người đều hết sức buồn bực.
Chương 1134: Buồn bực về phong vân chi lực
Trên mặt đất, nhân số chừng hơn mười vạn người đang ngẩng đầu xem, hết thảy đều im lặng chờ đợi tới thời khắc cuối cùng, mưa.
Nhưng ngược với sự chờ đợi của mọi người, chẳng có gì xảy ra. Mọi người dường như nghe được cằm của mình rơi xuống
Ông trời của ta. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây? Chuyện này là sao?
Chẳng lẽ ông trời bị bệnh thần kinh?
Việc này quá cổ quái, làm người khác kinh sợ.
Cái này cũng như bệnh viện trong một lúc nói với một bệnh nhân: Ngươi bị ung thư thời kì cuối,hết thuốc chữa rồi, tánh mạng của ngươi sẽ nhanh chóng kết thúc, ngươi xong rồi, không người nào có thể cứu được ngươi.
Nhưng ngay sau đó, bệnh viện lại tuyên bố kết luận chuẩn đoán của mình: có sự nhầm lẫn, chẩn đoán lúc trước là nhẫm lẫn, ngươi không bị sao cả, nhất định sống lâu trăm tuổi.
Ta dám cam đoan nếu ai gặp chuyện như vậy, một giây trước không bị hù chết thì mười giây sau cũng sẽ chết vì sung sướng.
Đùa kiểu gì vậy.
Đúng vậy, chính là đùa giỡn, hơn nữa còn là đồng thời đùa giỡn với thần kinh của hơn mười vạn cao thủ.
Chiến tích này không thể nghi ngờ là chiến tích rất to lớn.
Tạm thời không đề cập tới tất cả mọi người ở đây đang nghĩ gì, còn người làm ra chuyện đùa giỡn này, người đang đứng ở trên không, Quân đại thiếu gia, lúc này cũng vô cùng buồn bực.
Không thể không buồn a.
Bởi vì hắn phát hiện, cái gọi là nắm trong tay phong vân nghe thì rất ghê ghớm. Nhưng một khi chân chính vận dụng thực tế thì một chút tác dụng cũng không có.
Coi như ngươi có tạo ra sức gió mãnh liệt cỡ nào đi nữa thì chẳng lẽ có thể đem thổi chết một vị thánh tôn? Coi như ngươi gọi được tầng mây chồng chất dày đặc thì ngươi có thể đem đám mây đó đè chết người không? Hoàn toàn không có khả năng. Tệ hại. Vô cùng tệ hại.
Như vậy thì phong vân chi lực hắn có lúc này lại chẳng có chút tác dụng nào sao?
Đồ chơi này nếu đem doạ nạt người khác thì bất cứ kẻ nào cũng đều sợ tới mức nhảy dựng lên, cho dù là Huyễn Phủ thuỷ tổ Miêu Khuynh Thành, gặp phải tình huống này khẳng định sẽ sợ tới mức mất hồn mất vía. Nhưng cũng tuyệt đối không đến mức có thể hù chết người, cho dù là người bình thường cũng không chết được.
Đại thiếu vô cùng buồn bực, hết sức buồn bực.
Hồng Quân Tháp lần này đưa ra đồ chơi này cũng quá đùa dai a?
Hắn oán hận nghĩ.
Hắn nghĩ vậy cũng có phần đúng, phong vân lực bề ngoài thoạt nhìn có vẻ như vô cùng bá đạo nhưng bên trong thật đúng là không bằng con dao dùng để gọt dũa móng chân.
Đại thiếu suy nghĩ một hồi rồi quay vô Hồng Quân, lục soát tầng thứ sáu một lần nữa, cuối cùng đành phải chấp nhận: Tầng thứ sáu này ngoài trừ phong vân lực ra thì chẳng còn gì khác.
Quân đại thiếu ngồi trên tảng linh mạch thượng hạng thở dài ai oán, xem ra, cũng chỉ có phong vân lực như hoa không có quả, như đồ chơi con nít. Cảm giác lúc mình chưa thăng cấp thì hy vọng tràn trề nhưng khi tấn cấp rồi mới thấy, thất bại thảm hại.
Nhưng dần dần, Quân Mạc Tà chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt càng lúc càng sáng.
Mạc Tà rốt cục đã phát hiện một sự thật, rốt cuộc hiểu rõ một đạo lý.
Khai Thiên Tạo Hóa Công của Hồng Quân Tháp là sự kết hợp đặc biệt, năng lực đặc thù có được khi tấn cấp và bản thân người tu luyện có sự liên hệ tất yếu.
Hơn nữa, còn có quy luật nhất định, tích lũy về lượng để thay đổi về chất.
Khai Thiên Tạo Hóa Công tầng thứ nhất thực lực cũng không tính là mạnh: theo lý mà nói thi không có lý do gì xuất hiện công pháp nghịch thiên âm dương thần thông như vậy; bởi vì tầng một tuyệt đối không đạt được Âm Dương Độn, công pháp mà thần tiên nhìn đều thèm nhỏ dãi.
Nhưng Âm Dương Độn lại xuất hiện, tại sao vậy?
Bởi vì muốn tạo hóa thiên địa, điều kiện kiên quyết phải là bất tử. Nếu Tu Luyện Giả một khi chết đi thì mọi việc không phải đều trở nên vô nghĩa sao? Âm dương độn xuất hiện để đảm bảo tánh mạng Tu Luyện Giả được an toàn cho dù là trong hoàn cảnh ác liệt nhất, hắn vẫn giữ được tánh mạng.
Chỉ cần còn mạng là còn hi vọng.
Tầng thứ hai Hỗn Độn hỏa, Tạo Hóa Lô: nguyên nhân rất đơn giản: Tăng thực lực Tu Luyện Giả lên mức cao nhất, làm cho Tu Luyện Giả có được tốc độ tu luyện nhanh hơn bất kỳ kẻ nào cùng cấp. Mau chóng đạt tới tầm cao mới, vì bước tiếp theo chính là bước mấu chốt trong tu luyện.
Tầng thứ ba: Kim chi lực, Mộc lực chính là hai loại trong Ngũ Hành lực để Tu Luyện Giả tu luyện trước. Bởi vì nếu cung cấp đủ Ngũ Hành lực cho hắn thì hắn sẽ sinh ra tham lam, thực lực cũng không đạt được trình độ đồng thời vận dụng Ngũ Hành lực.
Tầng thứ tư, đầy đủ Ngũ Hành lực. Từ tầng thứ tư có thể thấy được, tầng thứ ba chính là sự chuẩn bị cho tầng thứ tư.
Nhưng tác dụng lớn nhất của Ngũ Hành nếu không phải dùng để đánh bại địch giành chiến thắng thì Ngũ Hành lực có tác dụng gì đây?
Ngũ Hành lực là Ngũ Hành thiên địa bao gồm vạn vật, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ tương sinh tương khắc liên miên không dứt, đồng thời cũng tượng trưng cho lương tâm, tính khí của con người.
Ngũ Hành lực vốn là lực của tạo hóa. Đã lấy được Ngũ Hành lực thì chẳng khác nào có được năng lực trụ cột để tạo hóa thiên địa.
Tầng thứ năm, có được Hỗn Độn trận pháp.
Nhưng trận pháp này cũng không phải để cho Tu Luyện Giả đánh bại địch giành chiến thắng, cái gọi là Hỗn Độn Trận Giải chính là mỗi trận pháp đều có liên hệ với thiên địa. Chỉ cần Tu Luyện Giả có thể hiểu được trận pháp thì chẳng khác nào có tiến bộ trong tạo hóa thiên địa.
Cho nên tầng thứ năm, trong đan điền Tu Luyện Giả khi tiến cảnh sẽ xuất hiện một mảnh Hỗn Độn. Giống như một mảnh ruộng tốt chưa từng khai khẩn, đang chờ Tu Luyện Giả cày cấy. Cho đến tầng thứ sáu, thiên địa mới thành lập, lúc này Tu Luyện Giả đạt được năng lực hô phong hoán vũ.
Nhưng lực lượng thiên nhiên trong trời đất không chỉ có gió, mây mà còn có Lôi Điện, mưa,…
Hết thảy đều là năng lực cơ bản để tạo hóa thiên địa.
Nhưng cũng là Đại thần thông mà người thường hay gọi. Cho nên Quân Mạc Tà rốt cuộc đã hiểu rõ.
Tầng thứ sáu, cũng giống như mấy tầng trước, chỉ là một bước đệm mà thôi.
Những cái hay chắc chắn là ở tầng thứ bảy kế tiếp.
Nếu Quân Mạc Tà phỏng đoán không sai, tầng thứ bảy sẽ có năng lực rất bá đạo, bù đắp cho những tầng đầu.
Nghĩ đến đây, Quân Mạc Tà không khỏi có chút chờ mong. Nếu thật sự mình có thể sở hữu những lực lượng này thì mình sẽ cường đại đến cỡ nào đây?
Nhưng trước mắt, thứ duy nhất làm cho Quân Mạc Tà cảm thấy có chút khó hiểu chính là Khai Thiên Tạo Hóa Công lấy năng lực hiện tại mà nói cũng đã không thẹn là công pháp đệ nhất thế gian. Nhưng cái này cũng chỉ là tương đối mà thôi, không đúng với năng lực của giới Tu chân, cho nên Quân Mạc Tà cũng không thể so sánh được. Tuy nhiên hắn cảm thấy được lực lượng Khai Thiên Tạo Hóa Công này hẳn là phải cường đại mới đúng.
Trong cơ thể của mình đã có thể tạo ra thiên địa, so với Tu chân giả mà nói thì đây chính là chính là nhân vật trong truyền thuyết. Nhưng thực tế thì lực lượng vốn có của mình bây giờ vẫn không phải như vậy, rõ ràng là không đủ.
Không chỉ là không đủ thậm chí là kém rất xa.
Chuyện này quả thật là khó giải thích. Rốt cuộc là thiếu cái gì?
Suy nghĩ một hồi mà vẫn không giải thích được, Quân Mạc Tà có chút không đành lòng nhưng vẫn quyết định ra khỏi Hồng Quân Tháp.
Mắt thấy đám người đứng ngoài xem vô cùng đông đúc, bọn họ vẫn đang đa nghi, sôi nổi nghị luận không ngớt. Bên trong Thiên Phạt sâm lâm, vô số loài thú như gấu, hạc, vượn, sói, hổ, báo đều tụ tập thành đàn, trong rừng mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, bởi vì vô số huyền thú cấp thấp bị dọa đến đái ỉa ngay tại chỗ.
Đại thiếu sờ sờ cái mũi, xem tình hình này có vẻ như đã rõ, mình thí nghiệm lần này quả thực rất thành công, làm cho tất cả mọi người và huyền thú sợ chết khiếp.
Bất quá Quân đại thiếu cũng không có hưng thú giả thích tất cả mọi chuyện mình làm. Sưu một tiếng, hắn liền tiến vào Tà Quân phủ.
Bên ngoài, sau một hồi tranh luận, mọi người mang một bụng đa nghi rồi giải tán.
Không muốn gặp mọi người, Quân Mạc Tà đi thẳng về phòng của mình.
Trải qua lần đột phá này, Quân Mạc Tà cũng nghĩ thông suốt.
Hết thảy cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Nếu Miêu Tiểu Miêu còn để ý chuyện vặt vẵn thì cứ để nàng trở về Huyễn Phủ nghỉ ngơi một thời gian, khi nào nàng nghĩ thông suốt thì mình đón về cũng chưa muộn.
Hiện giờ là thời khắc quan trong, mình không thể phân tâm tới chuyện này được.
Lại nói, nàng quay lại Phiêu Miểu Huyễn Phủ so với việc ở bên cạnh mình sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Chỉ là khi bước tới cửa, Quân Mạc Tà lại nhịn không được lặng người một chút.
Miêu Tiểu Miêu thân ảnh mảnh mai vẫn còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng bên cửa sổ, gió thôi nhẹ làm tà áo nàng bay lất phất. Có thể thấy rõ ràng đường cong trên người nàng dưới lớp quần áo Linh Lung, những sợi tóc phất phơ theo gió càng làm tăng vẻ đáng yêu của nàng.
Mạc Tà quả thật đã tiến vào, cũng không có ý định giấu diếm, với tu vi Tôn Giả, Miêu Tiểu Miêu lại không phát hiện ra, nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng đó đến xuất thần, trong mắt lộ vẻ mù mịt vô tận.
– Khụ khụ….
Mạc Tà nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Cứ đứng như vậy cũng không phải là cách, đành phải dùng cách này phá vỡ thế bế tắc.
Miêu Tiểu Miêu thân thể chấn động, chậm rãi xoay người lại, nhìn gương mặt xa lạ mà thân quen trước mặt, trên mặt một tầng đỏ ửng xẹt qua, môi mấp máy vài cái, nhưng rốt cuộc cũng không nói thành lời.
Nàng cứ như vậy ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn.
– Miêu Miêu.
Mạc Tà trong lòng vừa động, thử kêu một tiếng.
Miêu Tiểu Miêu ánh mắt nhắm lại, hai chuỗi nước mắt trong như tuyết chậm rãi chảy xuống
– Ngươi… Là ai? Là Quân Dạ của ta sao?
– Đúng. Ta là Mặc Quân Dạ. Là Quân Dạ của nàng.
Mạc Tà tiến lên trước một bước, đứng ở trước mặt của nàng, khoảng cách hai người quá gần, gần đến nỗi có thể nghe tiếng thở của nhau.
– Ta là Mặc Quân Dạ, cũng là Quân Mạc Tà. Điểm ấy ta sẽ không dấu diếm nữa.
Mạc Tà nhìn nàng thật lâu
– Khó khăn lắm sao? Ngươi thật sự phải nói rõ ra như vậy sao?
Miêu Tiểu Miêu mới mở miệng, Quân Mạc Tà cảm thấy có chút kinh ngạc
Bởi vì câu nói này đã nói rõ tâm cảnh của Miêu Tiểu Miêu, rõ ràng nàng bị vây trong hồi ức không dứt ra được.
Chương 1135: Thủ đoạn hữu hiệu nhất!
Quân Mạc Tà cũng không rõ rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thế này, rõ ràng hôm qua sống chết thế nào cũng không chấp nhận, nhưng hiện giờ, rõ ràng đã có một chuyển biến thật lớn…
Mà thôi, mặc kệ vì cái gì, mọi chuyện đã chuyển biến theo chiều hướng này đối với hắn là một chuyện tốt rồi.
– Ta thích Quân Dạ, thật sự rất thích hắn, tuy rằng khi ở với hắn, hắn thực làm cho ta cảm thấy sùng bái, nhưng chung quy giữa ta với hắn, địa vị vẫn ngang nhau.
Mi mắt Miêu Tiểu Miêu run rẩy không ngừng, một giọt nước mắt lóng lánh nơi khóe mi, nàng dừng một chút rồi nói tiếp:
– Nhưng còn, Tà Chi Quân Chủ kia… với ta mà nói… thật sự là một tồn tại quá xa vời, cao lắm, cao tới mức ta không thể với đến được, nó làm ta sợ hãi, thực sự sợ hãi, vì thế… ta thà rằng, người ta yêu là Mặc Quân Dạ.
– Nàng… nha đầu này! Chỉ là nàng không biết, mấy nàng Tiểu Nghệ kia đem ta ra dạy dỗ bao nhiêu lần rồi, vất vả khổ kể xiết. Nàng còn nói cái gì là cao không với tới chứ?
Quân Mạc Tà khẽ với tay ôm lấy nàng vào lòng, nhỏ nhẹ nói:
– Bây giờ thì sao, có còn sợ hãi không? Mặc kệ Tà Chi Quân Chủ là gì, nàng chỉ cần biết, hắn chính là nam nhân của nàng! Cả hai chúng ta khi ấy sẽ lại ngang hàng với nhau!
– Là nam nhân của ta…
Cả người Miêu Tiểu Miêu không ngừng run rẩy, miệng thì thào lập đi lập lại:
– Là nam nhân của ta…
– Ân, là nam nhân của nha đầu ngươi.
Quân Mạc Tà mỉm cười, thì thầm vào tai nàng:
– Còn nữa, nàng trăm ngàn lần đừng quên khi còn ở Huyễn Phủ, suýt chút nữa nàng đã gây ra một đại họa, cái lần nàng bất tỉnh, lúc tỉnh lại chưa gì đã đạp ta một cước, còn suýt chút hại ta thành thái giám nữa…
Miêu Tiểu Miêu nghe hắn nhắc lại truyện cũ, những hồi ức đẹp khi xưa dần dần hiện rõ, khi ấy mình vừa tỉnh lại liền phát hiện có một nam nhân nằm đè lên người mình, thế nên mới tặng hắn một cước…
Nhớ bộ dạng thống khổ của hắn khi ấy thật là buồn cười, nàng nhỏ nhẹ nói:
– Ai bảo ngươi khi đó không thành thật!
– Thật sao?
Quân Mạc Tà trừng mắt:
– Ta lúc đó không thành thật sao? Nàng nói thử xem, lúc đó ta không thành thật chỗ nào? Nha đầu nàng làm mấy chuyện đó, ta đã đủ thảm rồi, nàng còn bảo ta không thành thật!
Miêu Tiểu Miêu đỏ mặt ấp úng mãi không nên lời.
Sauk hi nói chuyện với Mai Tuyết Yên, chuyện được giải quyết, nàng đã chấp nhận chuyện Quân Mạc Tà và Mặc Quân Dạ là cùng một người, tuy nhiên, da mặt nàng vẫn rất mỏng…
“Làm sao mà xuống nước bây giờ, quả thật lời nói ngày hôm qua của mình cũng hơi quá đáng…”
Hiện giờ, khi Quân Mạc Tà nói đến chuyện này, Miêu Tiểu Miêu xấu hổ đến nổi quên bén cả chuyện làm sao để xuống nước.
“Ngươi còn nói là không thành thật chỗ nào? Lúc đó ngươi sờ lung tung trên người ta, nếu không phải ta bị sờ loạn, ta có thể phản ứng mạnh như vậy sao….”
Vừa nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy ngực mình đột nhiên có cảm giác mát lạnh truyền đến, một bàn tay to lớn đang chui vào trong áo nàng, lựa ngay “vị trí” cao nhất trên ngực nàng mà xoa nhẹ vài cái, giọng tràn đầy đùa cợt:
– Ta thật sự không thành thật sao? Nếu có sao nàng không nói rõ ra cho ta biết a!
Nói xong, tay kia cũng bắt đầu luồn vào trong váy của nàng, bắt đầu bóp nhè nhẹ kiều đồn đang vểnh cao của nàng, sau đó bắt đầu vuốt ve, “phía trên” thì “vân vê”, “phía dưới” thì xoa nắn nhẹ nhàng, bên tai thì có thanh âm vang lên nhẹ nhàng:
– Không thành thậ…t là vậy sao?
Miêu Tiểu Miêu ưm một tiếng, mặt trở nên đỏ hồng, thở gấp mà nói:
– Không được! Ngươi là người xấu, ta còn chưa tính toán xong với ngươi… a… a…. Ngươi mau dừng tay! Nếu người còn làm vậy, ta sẽ…. ta sẽ…. ta sẽ không khách khí… Ta thực sự đem ngươi… đem ngươi “làm” đó!
– Nàng nỡ lòng sao? Chỉ cần nàng dám làm, vậy thì cứ ra tay, ngàn vạn lần đừng khách khí với ta, nếu khách khí thì không còn tí ý nghĩa nào!
Hai tay Quân Mạc Tà không ngừng nghỉ, miệng thì lầm bầm:
– Hừ! Nha đầu nàng còn muốn tìm ta tính sổ sao? Ta còn chưa tính sổ với nàng nữa! Hôm qua nàng thật là dọa người a, còn muốn…. diệt ta để “trả thù” cho tên tiểu tử Mặc Quân Dạ nữa chứ!
– Ngươi… ngươi tính sổ gì với ta chứ? Ta không thiếu gì của ngươi cả….
Hai tay Miêu Tiểu Miêu cố gắng kháng cự, tuy nhiên một chút khí lực cũng không có, cơ thể đã có chút sung sướng…
– Hừ, còn dám cãi sao, hôm qua nàng dám không nhận ta là người thân, tội này tính sao đây?
Môi của Quân Mạc Tà dán chặt nơi lỗ tai của nàng thầm thì to nhỏ, hơi nóng phả vào, tay phải thì vân vê ngực nàng làm ngực nàng rung rẩy không ngừng, mặt thì quay qua trừng mắt thị uy:
– Một nữ nhân mà dám ngay cả nam nhân của mình cũng không nhận, Miêu Tiểu Miêu, nàng quả thật là có bản lĩnh! Thật là có tiền đồ a! Nếu lần này không trừng phạt nàng một phen ra trò, nàng còn dám ra chuyện tày trời nào nữa….
– Ta… ta….
Miêu Tiểu Miêu muốn phản bác lắm, nhưng cả người nàng vô lực, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói nổi.
– Nàng, nàng cái gì! Còn muốn chối sao!
Quân đại thiếu càng tỏ ra dữ tợn, điển hình là cả vú lấp miệng em:
– Nàng cảm thấy nàng là tiểu công chúa của Huyễn Phủ là ngon lành lắm phải không? Ngay cả trượng phu của mình mà nàng cũng không nhận, hừ hừ, ba ngày không đánh là leo lên đầu mà ngồi, xem hôm nay ta xử lý nàng thế nào! Nàng muốn làm “rụng” ta chứ gì…… Ta hôm nay phải làm “rụng” nàng mới được!
– Ta… ta không có…
Cả người Miêu Tiểu Miêu đều phát sốt, cuối cùng chịu không nổi, phải lên tiếng cầu xin:
– Dạ… Dạ… Thiếp thân biết sai rồi… Thỉnh phu quân… phu quân…. tha thứ….!
– Tha thứ? Chuyện như thế làm sao có thể tha thứ!
Ánh mắt Quân Mạc Tà như muốn phun ra lửa:
– Xem ta hôm nay phải dùng “côn bổng” hầu hạ nàng rồi! Nếu không đánh nàng cho sợ, không biết sau này nàng còn làm ra chuyện gì nữa…
– Không… không cần đâu….
Miêu Tiểu Miêu rốt cục cực kỳ hoảng sợ:
– Bây giờ là ban ngày a, không thể bạch nhật tuyên…. (“tuyên” cái gì thì anh em tự hiểu)
– Ai dám nói ban ngày không thể “dạy bảo” lão bà?
Quân đại thiếu cười tà một tiếng, hai tay lại ra sức, dìu giai nhân ngả ra giường, sau đó xoay người đè lên:
– Không… không nên a…
Miêu Tiểu Miêu cực lực giãy dụa, nhưng làm sao mà mà thoát được ma trảo? Cơ hồ là trong nháy mắt, quần áo nàng bị lột sạch không còn một mảnh.
Quân Mạc Tà đắc thủ thành công, đương nhiên là phải tự “giải trừ vũ trang” của bản thân, lúc này, Miêu đại mỹ nhân dã chui vào góc giường, hai tay che ngực, cầu xin nói:
– Quân Dạ… có thể thay đổi dung mạo của chàng thành như cũ được không…. Chàng lúc này làm ta thấy có chút cảm giác lạ lẫm…
– Có gì mà lạ lẫm?
Quân Mạc Tà từ từ tiếp cận nàng.
– Không… Ta có chút cảm giác…. chút cảm giác… giống như là đang…. phản bội a… ta… ta….
Miêu Tiểu Miêu nói như khóc:
– Ta cảm giác… ta là một người con gái lăng loàn, đem thân thể của mình cho hai người nam nhân….
– Hai người nam nhân nào hả!
Quân Mạc Tà trong lòng vừa động, liền hừ nhẹ mà nói:
– Mở to hai mắt của nàng mà nhìn ta! Ta là trượng phu của nàng! Nam nhân của nàng! Tên Quân Dạ kia của nàng chỉ là đồ giả, nhớ kỹ, nam nhân của nàng chính là người anh tuấn đẹp trai ta đây!
Miêu Tiểu Miêu nghe xong cũng không mở mắt, hai mắt nàng nhắm tịt, Quân Mạc Tà vội vàng phi người lên…
– A… a… a……
Một chuỗi tiếng rên vang lên….
– A… Quân Dạ… Quân Dạ….
– Gọi ta là Mạc Tà!
– Quân Dạ…. Mạc Tà…. Mạc Tà….
Rốt cuộc, vân thu vụ tán……
Trận chiến này, có vẻ như mới vài ngày, lại có vẻ như trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, lúc đầu có vẻ rất gay cấn, nữ nhân luôn cứng đầu không sửa cách gọi tên, bày ra trạng thái không hợp tác không cuối đầu, còn nam nhân thì một thân cường thế, không thuận theo thì không buông tha…
Đến lúc sau, thể lực của nữ nhân làm sao mà bằng với nam nhân, cho nên trận chiến này, người chiến thắng cuối cùng chắc chắn là nam nhân. Thật ra, ngay từ khi trận chiến bắt đầu, kết quả cũng đã có rồi, mà kết quả thì chỉ có mộ…t.
Dưới sự “trêu đùa” của nam nhân, nữ nhân hầu như mất đi bản thân, chỉ có thể điên cuồng gọi bậy, ngẫm nghĩ lại, ngay cả bản thân lúc đó gọi tên ai cũng không biế…t.
Ngay cả khi nữ nhân đã “hợp tác” rồi, nam nhân vẫn mãnh liệt mà tiến, dùng cường thế mà ép đến cùng, huống chi đây là một trong những bản lĩnh tốt nhất của Quân đại thiếu nhà ta, một mãnh nhân chân chính a!
Sau một phen tình chàng ý thiếp, điên long đảo phượng, xuân phong qua ải Ngọc Môn mấy lần, triền miên nhiều lần, cuối cùng thì cũng mây tan mưa nghỉ, nữ nhân lúc này đã vô lực, ngay cả khí lực nhúc nhích một ngón tay cũng không có….
Đôi mắt xinh đẹp của Miêu Tiểu Miêu nhẹ nhàng mở ra, sau đó lại vô lực nhắm lại.
Trong lòng nàng, nàng cứ nghĩ Quân Mạc Tà sẽ từ tốn nói chuyện với nàng, sau đó cùng nàng nuôi dưỡng lại tình cảm, tìm lại cảm giác quen thuộc của nhau, từ từ tiêu trừ cảm giác xa lạ, sau đó chờ nàng quen dần, lúc đó mới xảy ra “chuyện đó”!
Nào ngờ tên này lại “vội vã” như vậy, mình vừa có chút hòa hoãn, hắn liền đẩy ngã mình, hơn nữa còn dùng thế sấm vang chớp giật, hoàn toàn không cho mình có cơ hội thích ứng, quả thật chính là dùng thủ đoạn cưỡng bức mình… Nói chưa được mấy câu, đã leo lên giường “hành động”….
Giận nhất chính là bản thân mình lại không thấy tức giận, có vẻ… có vẻ…. hình như bản thân mình còn rất phối hợp, rất nhịp nhàng! Trời ơi, xấu hổ, xấu hổ quá đi thôi!
Không thể không nói, loại “đối thoại” này là loại đối thoại thẳng thắn, thành khẩn và nguyên thủy nhất giữa nam nhân và nữ nhân, cũng là phương pháp hữu hiệu nhất (Ta khoái câu này quá – Chim Ruồi)… Trải qua loại “đối thoại” này, cảm giác xa lạ trong lòng của Miêu Tiểu Miêu đã bị nàng ném đi đâu cũng không biế…t.
Hai bàn tay to vẫn đang vân vê trên song phong của nàng, giống như không hề có tí mệt mỏi, hơi thở nam nhân của Quân Mạc Tà lại vang lên bên tai, nàng nghe thấy hắn nhỏ giọng hỏi:
– Chuyện này xác định xong chưa? Có cảm thấy quen thuộc không? “Tư thế” lúc nãy chúng ta đã từng cùng nhau “làm”, chuyện gì có thể giả, chuyện này chắc là không giả nổi chứ! Coi như tư thế có thể giả luôn đi, vậy “thằng nhóc” của ta thì sao, đúng không, Miêu nha đầu của ta? Có phải nhìn “nó” rất quen thuộc phải không?
Miêu Tiểu Miêu sau khi nghe thấy những lời này liền hiểu ngay, nàng vô cùng sửng sốt, tí nữa là xấu hổ đến mức ngất đi, dùng hết toàn lực còn sót lại vươn bàn tay bạch ngọc nhỏ bé của mình cấu véo hông của hắn một phen. Tên gia hỏa vô sỉ xấu xa này, tại sao chuyện gì cũng dám nói ra miệng thế!