Dị Thế Tà Quân Audio Podcast
Tập 212 [ Chương 1056 đến 1060]
❮ sautiếp ❯Chương 1056: Ôn nhu triền miên dưới thiên kiếp!
Trong lòng tất cả mọi người đều hiện lên cùng một ý nghĩ như vậy… Thánh hoàng thiên kiếp? Nàng chỉ là một tôn giả cấp hai nho nhỏ, làm sao có thể đủ sức chống đỡ Chỉ sợ rằng một khi tiếp xúc, sẽ hóa ngay thành một làn khói ….
Miêu phu nhân hai mắt mở thật to, chỉ kịp rên một tiếng trong cổ họng, thân thể vô lực ngã xuống…
Miêu Hoàn Vũ ngơ ngác nhìn bầu trời đen kịt sau tia chớp chói mắt kia, đột nhiên nhắm thật chặt hai mắt, ngửa đầu hướng lên trời, không kìm lòng được, hai hàng nước mắt theo khóe mắt mà tràn ra
– Tiểu Miêu…
Tào Quốc Phong và bảy người của Bạch Kỳ Phong đằng đều đang há hốc miệng, lặng im như bức tượng, trong mắt mỗi người, đều là một mảnh u ám tuyệt vọng! Quân Dạ tiểu tử này, ngươi thật là khờ!
– Không!
Miêu Kinh Vân điên cuồng hét lên một tiếng, thân thể như tên đã rời cung, muốn chạy ngay ra ngoài!
– Đợi đã! Nhìn xem!
Chính là vị Thánh tôn tứ cấp, người lúc trước cướp được Thông Thiên ngọc kia, đã kịp kéo y lại. Tu vi của ông ta cũng vào hàng đứng đầu. Chỉ thấy ánh mắt của ông nhìn chằm chằm vào bầu trời đen kịt, chậm rãi nói:
– Kiếp vân còn chưa tan! Ngươi vội cái gì!
– Kiếp vân chưa tan? Kiếp vân chưa tan? Kiếp vân chưa tan?
Miêu Kinh Vân sững sờ, ngẩng đầu thật nhanh nhìn lên bầu trời.
Chỉ là ba lần lặp lại một câu nói, lại như chất chứa đủ loại tâm tình, trải qua từng cung bậc, nghi hoặc, bất ngờ cùng rung động! Thậm chí là không dám tin vào mắt mình!
Tia sét thứ tám ẩn chứa uy lực đáng sợ đã qua rồi, dưới tia sét uy lực như vậy, Miêu Tiểu Miêu chắc chắn không thể may mắn mà thoát ra ngoài. Nhưng mà, mây kiếp tại sao còn chưa tan?
Bên trên bầu trời cuồng phong gào thét, mưa to như trút nước, sắc trời càng ngày càng âm u! Đúng vậy, mây kiếp chẳng những không tiêu tan, mà đang dày đặc thêm, dường như lại gần mặt đất thêm một chút…
Tất cả những thứ này nói lên, thiên kiếp thật sự chưa dừng lại, mà còn đang tiếp tục…
Một tiếng vang rợn người nổi lên giữa không trung, một tia sét vừa thô vừa to dần dần thành hình. Ngay lúc ấy, không chờ đi qua đám mây kia, bổ thật mạnh xuống…
Ngay sau đó, hàng loạt tia sét cũng ở trong đám mây giao động, sau đó không ngừng hạ xuống, không để cho người độ kiếp kịp trở tay. Giống như là ông trời bị chọc giận vậy, trong thời gian chỉ đủ thở dốc vài hơi mà đã có tổng cộng hơn mười tia lôi kiếp giáng xuống!
Tất cả mọi người trong Huyễn Phủ lập tức đều ngơ ngẩn!
Cái này rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Lôi kiếp kia cấp độ càng này càng tăng, tia sau mạnh hơn tia trước, uy lực cũng lớn hơn. Càng là những tia về sau thì càng to như lu nước, bá đạo vạn quân(*) mà ầm ầm đánh xuống. Hết tia này tới tia khác không ngừng, cứ cho rằng nơi độ kiếp có là một tòa núi lớn, chỉ sợ cũng đã sớm bị san bằng thành đất trống, mà cũng có thể đã thành cả hồ nước sâu rồi. Vậy thì Miêu Tiểu Miêu đang độ kiếp ở đó giờ ra sao? Còn có thể chống đỡ nổi không?
Bá đạo vạn quân(*): sức mạnh tựa như vạn quân
Tình hình trước mắt tuy không quá lạc quan, nhưng mà thiên kiếp còn chưa tan đi, cũng chính là Miêu Tiểu Miêu vẫn còn độ kiếp, còn chưa chết!
– Không phải bây giờ ta đang nằm mơ chứ?
Miêu Kinh Vân sững sờ nhìn bầu trời, rơi vào trong sự mơ hồ không thể tin được. Y vô thức mà đưa tay giật nhẹ ria mép trên của mình, rõ ràng là đau đến mặt mày run rẩy, nhưng cứ như còn chưa tỉnh hẳn, lại nhéo thật mạnh vào bắp đùi một cái, sau đó mới quay đầu nói:
– Đây không phải là thật…
Chỉ là vừa quay đầu lại, liền thấy mọi người ở sau cũng lộ ra biểu cảm giống hệt mình… Thậm chí, so với mình còn khoa trương hơn. Cả một đám người nhìn đờ ra, mấy trăm đôi mắt chụm lại như xem chọi gà. Nhất là mấy người xếp hạng Thánh Tôn thì càng khiếp sợ. Những tia chớp kia càng về sau càng kinh khủng, cứ cho là Thánh tôn cấp cao chỉ sợ cũng không dễ ứng phó! Miêu Tiểu Miêu… Nàng đã làm thế nào mà chống đỡ qua được?
Nguyên nhân của tất cả những việc này là gì?
Thực ra là ai trợ giúp nàng? Nếu nói là tia sét thứ tám cấp độ Thánh hoàng vừa rồi có thể là có một vị Thánh hoàng nào đó ngoài ý muốn đi vào nơi Miêu Tiểu Miêu chịu thiên kiếp, làm cho lôi kiếp biến dị. Vậy thì những tia sau này phải giải thích thế nào đây? Đó rõ ràng là có người độ kiếp đang tự mình chống đỡ mà!
Nghi vấn chồng chất nghi vấn, chắc chỉ có thể đợi Miêu Tiểu Miêu trở về mới có thể hỏi rõ… Bởi vì dưới tình huống lúc này, cũng không có ai dám đi qua.. Nói đùa sao! Với cấp độ sức mạnh của mấy tia chớp kia, cho dù mức độ sét không mạnh lên thì vị Thánh tôn cấp bốn kia nếu có đi đến đó, cũng chỉ có thể bị bổ cho chín trong xém ngoài, chật vật chạy trốn mà thôi. Thế thì mấy người dưới cấp Thánh tôn thì đi qua làm gì? Chỉ một chốc sẽ lập tức biến thành tro rồi…
Miêu Tiểu Miêu kêu khóc thảm thiết, quên đi chính mình còn đang độ kiếp, quên đi chính mình đang đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết, hoàn toàn quên đi hết thảy xung quanh mình. Quân Dạ của nàng, vì cứu nàng mà hy sinh bản thân! Chỉ cần nghĩ tới đó, Miêu Tiểu Miêu đã cảm thấy chính mình đã sống không bằng chết, một nỗi đau tột cùng trỗi dậy từ sâu trong lòng…
– Hu hu… Oa… không phải ta đã nói chàng không được qua đây hay sao, hức hức… Tại sao chàng không nghe lời ta, ta chết đi, chàng còn có thể sống tiếp, nhưng mà chàng chết rồi, chàng bảo ta phải sống thế nào đây? Chàng nói cho ta biết, nói cho ta biết đi!
Miêu Tiểu Miêu khóc đến ruột gan đứt từng khúc, bàn tay nhỏ bé vô thức mà đánh lên người đang nằm trong lòng…
Đột nhiên, giữa không trung lại có vầng sáng chói mắt nhấp nhoáng, theo sau đó là một tia sét ầm ầm đánh xuống. Miêu Tiểu Miêu nhất thời quên đi khóc lóc, đây là có chuyện gì vậy?
Đúng rồi, Mạc Tà thay ta mà chết, nhưng lôi kiếp còn chưa chấm dứt mà!
Như vậy cũng tốt! Cứ để cho ta và Quân Dạ, dù là dương gian hay âm tào đều cùng một chỗ, Hoàng Tuyền gặp lại!
Miêu Tiểu Miêu buồn bã mà nhắm mắt lại, huyền khí còn sót lại cũng tan đi nhiều, không chống cự mà đối diện vơi tia chớp đột nhiên xuất hiện kia…Động tác duy nhất của nàng, chỉ là đem hai cánh tay ngọc ôm thật chặt lấy “thi thể” ở trong lòng…
“OANH!”
Mặt đất rung lên một cái, nhưng kỳ lạ ở chỗ, vào thời điểm mấu chốt, Miêu Tiểu Miêu cho dù không chống cự cũng không hóa thành tro! Thậm chí thân thể hai người căn bản không có phản ứng gì, ngay một chút rung động đều không có…
Đã có chuyện gì xảy ra đây?
– Ách… Thật chặt… nhẹ chút nào… Nàng ôm chặt quá ta thở không nổi, nàng muốn mưu sát chồng đấy ư.
Miêu Tiểu Miêu đang ngạc nhiên mở to hai mắt, đột nhiên cái ” thi thể ” trên người kia lại gian nan mà thở hổn hển, một luồng hơi ấm nóng phả ra trên cổ nàng, dường như để nói ra những lời này thực sự rất khó khăn…
Đôi mắt đẹp của Miêu Tiểu Miêu thoáng cái trợn tròn, chẳng lẽ là xác chết vùng dậy? Không thể chứ?…
Miêu Tiểu Miêu xốc lại tinh thần, cúi nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy tên gia hỏa đáng giận nào đó đang nhe răng cười, khuôn mặt dán gần lại mặt mình chỉ cách một khe nho nhỏ. Thấy nàng mở to hai mắt nhìn, hắn rõ ràng còn ranh mãnh mà mở trừng hai mắt
– Aiz! Xem ra bị sét đánh lần này, cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Tiểu tử nằm trong lòng nàng kia vẫn còn không biết sống chết mà cười cười, nhìn đôi mắt dễ thương khiếp sợ tới cực điểm của Miêu Tiểu Miêu, lại còn phất phất tay:
– Này… Hồn vía mau về thôi…
– Chàng…chàng …chàng không chết à?
Miêu Tiểu Miêu hoàn toàn đứng hình, lắp bắp mãi mới nói ra được một câu như vậy.
– Nói nhảm, ta còn chưa ôm được mỹ nhân về mà, như thế nào lại nỡ chết đi?
Quân Mạc Tà trợn trắng mắt, dõng dạc mà nói.
– Nhưng nhưng… Nhưng
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại xuất hiện biến hóa kỳ lạ như thế?
Đại não Miêu Tiểu Miêu dần dần hoạt động lại, mắt hơi hướng lên nhìn bầu trời, chỉ thấy những tia chớp chằng chịt vẫn hướng về hai người bọn họ đánh xuống, nhìn bề ngoài thì kinh thiên động địa, nhưng khi hạ xuống, lại chút chẳng hề hấn gì…
– Ta làm sao biết là có chuyện gì? Không phải nói chỉ có chín tia lôi kiếp thôi sao? Cái này đâu chỉ chín tia, có mà chín chín tia thì có!
Quân Mạc Tà tỏ vẻ vô tội nhướng mí mắt, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ:
– A, ta đã biết…
– Cái gì? Chàng biết cái gì?
Miêu Tiểu Miêu gấp gáp hỏi lại.
– Có nhớ lần trước ta nói với nàng về vế sau kia không? Phỏng chừng ông trời chê ta nói không rõ, tự mình nói lại cho nàng một lượt đó.
Quân Mạc Tà liếm liếm bờ môi, chỉ chỉ bầu trời, nói:
– Thấy không, cái này không phải là ‘Lôi vi trống trận điện vi kỳ (**), ai dám đến đánh? Bây giờ thì đã hiểu chưa? hình tượng như thế, sinh động như thế cơ mà!
– Ta hiểu cái đầu chàng á!
‘Lôi vi trống trận điện vi kỳ (**): lấy sấm làm trống trận, lấy sét làm cờ
Miêu Tiểu Miêu lập tức hét lên.
Người này quả nhiên là vô tâm mà. Nguyên một thời khắc mấu chốt thế này, được nói ra từ trong miệng hắn, rõ ràng lại chỉ thành việc ông trời giải đố…
Ông trời rảnh tới mức nhiều chuyện phiếm để nói thế sao?
Được rồi, thực lực nàng vốn thấp kém, chưa hẳn biết rõ lợi hại bên trong, vẫn nên tập trung ứng phó lôi kiếp thì hơn…
Nhưng mà ứng phó như thế nào đây? Bản thân còn không dưng bị đè bên dưới, thân thể hai người dán chặt lấy nhau, lại còn đụng chạm từ đầu tới cuối, chỗ nên đụng, chỗ không nên đụng, chỗ có thể đụng, chỗ không thể đụng, tất cả đều đụng hết rồi. Miêu Tiểu Miêu tuy rằng biết rõ tình cảnh của hai người tiếp theo là nguy hiểm vạn phần, đáng ra không được nghĩ ngợi lung tung. Nhưng vẫn không kìm được xấu hổ đỏ mặt, ánh mắt né tránh không dám nhìn Quân đại thiếu gia. Ừ thì không dám nhìn, nhưng cái cảm giác khi thân thể nam tính kia chèn ép mình, khi mùi hương nam tính kia xông vào mũi, Miêu Tiểu Miêu đột nhiên cảm thấy toàn thân như nhũn ra, tim đập thình thịch, cái gì cũng quên hết sạch…
Kể cả chuyện quan trọng là mình đang độ kiếp dường như cũng quến luôn… Mặt đất đầy bùn nhão cũng biến thành giường đệm ấm áp. Ai nha nha! Ta đến cùng đang nghĩ đến cái gì đây? thực mắc cở chết người mắc cỡ chết người mà…
– Ngốc nghếch hiểu hay không đều như nhau cả, nàng chỉ phải biết một chuyện là được rồi.
Quân Mạc Tà nhìn vào cặp môi đỏ mọng đang run run bối rối gần sát mặt mình, trong lòng khẽ động, chỉ cảm thấy bụng dưới đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, làm y quên sạch sành sanh những gì muốn nói…
– Hiểu… hiểu cái gì?
Miêu Tiểu Miêu gian nan mà dịch chuyển cái đầu nhỏ, ánh mắt ngượng ngùng không dám nhìn Quân đại thiếu gia, trên mặt thì càng ngày càng hồng…
– Nàng chỉ cần hiểu cái này…
Quân Mạc Tà cũng không nhịn được nữa, cúi đầu, hung hăng mà ngậm chặt đôi môi đỏ mọng, tinh tế đáng yêu kia…
– Ưm…a…!
Miêu Tiểu Miêu lắp bắp kinh hãi, ý nghĩ đầu tiên trong lòng là: người này cũng thật là làm càn quá đi, bây giờ đang là thời khắc mấu chốt độ thiên kiếp đấy!
Nha đầu này, hiện tại mới nhớ tới là mình ở độ kiếp.
Còn ý nghĩ thứ hai chính là. Hắn tại sao lại lớn mật như vậy?
Lại dám ở chỗ này “Ưm ưm…a a… cum cum”
Chương 1057: Gió là cao lương mưa làm rượu, sấm là sính lễ sét làm mai
Lúc sau, Miêu Tiểu Miêu như bỏ mặc mọi thứ xung quanh, khẽ nhắm mắt lại, để yên cho người trong lòng tùy ý động tay chân trên thân mình. Cho đến khi có bàn tay đáng ghét xấu xa nào đó vươn vào vạt áo, Miêu Tiểu Miêu rốt cục không chịu được rên rỉ một tiếng. Nhưng miệng mới hé ra, lại lập tức cảm thấy có vật gì đó trơn loáng len vào trong miệng mình…
Giống như một chú cá nhỏ nghịch ngợm… bơi toán loạn trong vòm miệng…
Lập tức, cái lưỡi nhỏ thơm tho của nàng dường như cũng bị vật trơn nhẵn kia quấn kéo lấy, một loại cảm giác lạ lẫm trước giờ chưa bao giờ có, tiêu hồn kỳ dị như muốn ăn mòn toàn thân nàng… Miêu Tiểu Miêu chỉ cảm thấy tinh thần rung động, phút chốc đã hoàn toàn bị đắm chìm trong mê mộng, huyền diệu không nói nên lời. Nàng như cảm nhận được linh hồn của chính mình nhẹ nhàng bay bổng, như lạc vào tiên cảnh, như si như say, như tiên như mộng… (BT: cảm giác thật Yo!)
Trên không trung, mây vẫn ùn ùn kéo đến tạo nên một chiếc lồng đen nghịt cả bầu trời như muốn đè nén cả tòa thành, bão táp càn quét khắp nơi, mưa to như trút nước, tiếng sấm gầm long trời lở đất, ánh sét chớp giựt khắp nơi hoàn toàn không gián đoạn mà liên tục hạ xuống. Cả đất trời đều ở dưới uy lực sấm sét kinh hoàng của Thiên Kiếp mà xào xạc run rẩy…
Thế nhưng ở ngay chính giữa Thiên Kiếp, lại có một cặp thiếu niên nam nữ đang say sưa ôm ấp… triền miên không dứt, như quên cả sống chế…t
Hai người chuyên tâm như thế, trong thanh âm thật lớn của bầu trời, dưới sự rung chuyển kịch liệt của mặt đất, dường như cũng không thể mảy may quấy rầy được bọn họ…
Một lúc lâu sau, Quân Mạc Tà chậm rãi ngẩng đầu. Miêu Tiểu Miêu đang ở dưới thân y, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng như say rượu, mắt vẫn nhắm chặt, hai hàng mi dài bối rối khẽ nhấp nháy, cánh mũi xinh xắn cũng đang nhẹ nhàng chuyển động, đôi môi kiều diễm tựa như một trái anh đào ngọt lịm, đỏ mọng mà ướt á…t
Nàng không hề nhúc nhích, nằm yên bên dưới thân thể đầy nam tính của người trong long. Đôi nhũ hoa cao ngất đang kịch liệt phập phồng, những đường cong hoàn mỹ của thân thể, hết thảy đều được thân thể hùng tráng của nam nhân kia bao bọc. “Cũng không biết được, kế tiếp, y còn muốn làm cái gì nữa? Nhỡ đâu là y muốn… Thì ta nên làm sao đây?”. Miêu Tiểu Miêu nhắm mắt lại, khẩn trương miên man suy nghĩ, hoàn toàn quên mất thân thể còn đang đụng chạm nhau. Lúc bấy giờ, Miêu Tiểu Miêu lại đột nhiên cảm thấy được lỗ tai của mình có chút ngứa ngáy. Liền ngay sau đó, một thanh âm bình thản vang lên bên tai nàng một cách ôn nhu:
– Trời là lều trại mặt đất làm giường, gió là cao lương mưa làm rượu, mây là hỷ đường sương làm chứng, sấm là sính lễ sét làm mai. Miêu Tiểu Miêu, nàng… cả đời này, có thể nguyện ý làm nữ nhân của ta không?
Đôi mắt Miêu Tiểu Miêu vẫn còn nhắm chặt lại, nhưng rõ ràng khi nghe được câu hỏi này, dường như không hề do dự, nàng lập tức gật gật đầu…
– Đời này kiếp này… cho dù là đời đời kiếp kiếp… Ta cũng đều nguyện ý làm nữ nhân của chàng!
Thanh âm của Miêu Tiểu Miêu nhỏ như muỗi kêu, nhưng ngữ khí lại như đinh đóng cột!
– Đời đời kiếp kiếp… Ha ha, làm nữ nhân của ta, là không có đời đời kiếp kiếp… mà chỉ có môt đời một kiếp này… một đời một kiếp… nhưng mãi kéo dài mãi cho đến tận địa lão thiên hoang! (DG: đất biến già, trời cũng hoang vu)
Quân Mạc Tà nhẹ nhàng tươi cười. Nhứng ngay sau đó hắn lại cúi người xuống, một lần nữa tùy ý thưởng thức đôi môi đỏ mọng xinh xắn thơm ngọt kia…
Những lời này, Quân Mạc Tà là nói từ tận đáy lòng.
Làm nữ nhân của hắn, thật sự là không có đời đời kiếp kiếp, bởi vì một kiếp này, đã đủ để dài tới lúc thiên hoang địa lão! Biển cạn đá mòn!
Mặc dù Miêu Tiểu Miêu lúc này còn chưa hiểu rõ, nhưng thực ra cũng không cần hiểu được… Bởi vì nàng đang đắm chìm trong hạnh phúc… Mặc kệ bây giờ Quân Mạc Tà có nói gì, nàng cũng không còn khả năng suy xét nữa! Miêu Tiểu Miêu rên rỉ một tiếng, cánh tay ngọc khẽ dãn ra, mặc kệ tất cả, vòng lại ôm lấy người nam nhân trên thân mình. Đây chính là chỗ dựa suốt đời cho nàng, cũng là hạnh phúc suốt đời của nàng… Thật tâm mà hiến dâng tất cả cho người ấy…
Gió mưa gào thét, sấm vang chớp dật, mây bay sương dạt, trời đất đảo điên! Mọi sắc thái thời tiết tồi tệ nhất dường như đã được biểu hiện ra vào lúc này rồi. Nhưng ở trong lòng Miêu Tiểu Miêu vẫn cảm thấy vô cùng thư thái, tràn ngập ấm áp, tràn ngập ngọt ngào…
Chỉ bởi duy nhất một câu: “Trời là lều trại mặt đất làm giường, gió là món ngon mưa làm rượu, mây là hỷ đường sương làm chứng, sấm là sính lễ sét làm mai.”
Thế gian này, thử hỏi có mấy nữ nhân trong đời được nghe những lời như vậy?
Miêu Tiểu Miêu thỏa mãn rồi, cũng đã say mê rồi…
Nơi này thì tràn ngập tính ái triền miên, ngọt ngào mà ấm áp. Nhưng trong đại sảnh cách đó không xa, mọi người đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà nhìn về phương xa hãy còn dày đặc Thiên Kiếp kinh người, cứ như không biết mệt mỏi đang liên tục giáng xuống…
Nếu như tròng mắt người ta thật sự có thể rơi được ra ngoài, thì chỉ sợ tròng mắt mọi người ở đây cũng rơi đầy đất đếm cũng không hết, cho dù là người tâm tính bình tĩnh trầm ổn nhất cũng không phải ngoại lệ…
Một tôn giả cấp hai độ kiếp sao lại có thể độ lâu như vậy… Từ đầu tới giờ số lôi kiếp giáng xuống chắc cũng phải hơn năm sáu trăm tia rồi… Như vậy cũng thật thái quá chứ? Cho dù là Thánh Tôn cấp bốn độ kiếp, cũng không nhiều như vậy…
Hơn nữa, uy lực cũng không cường đại như vậy! Nhìn vào những sấm sét vẫn tia sau mạnh hơn tia trước nối nhau hạ xuống, tia gần nhất giáng xuống cũng đã lớn mạnh đạt đến Tử sắc thần lôi rồi!
Mỗi một đạo giáng xuống, là mỗi một lần khuôn mặt mấy lão gia hỏa kịch liệt run rẩy…
Lôi kiếp uy lực như thế này, hiển nhiên đã vượt ra khỏi cực hạn mà mọi người ở đây có thể chấp nhận được!
Nhưng điều kỳ quái nhất thật sự lại chính là ở bên kia… cư nhiên vẫn có thể tiếp tục chống đỡ được…
Thời khắc này, tất cả mọi người đều đã cho rằng Miêu Tiểu Miêu không còn hi vọng gì nữa rồi!
Bởi vì, Miêu Tiểu Miêu nhất định không có khả năng sống sót dưới lôi kiếp kia. Lôi kiếp bậc này, chỉ cần Miêu Tiểu Miêu dính vào một chút đã lập tức hóa thành tro bụi. Đừng nói là nàng, cứ cho là đổi thành kẻ mang cấp Thánh Hoàng cường giả e rằng cũng sẽ hóa thành tro bụi ngay tức khắc! Cho nên, lôi kiếp đoạn sau nhất định không phải lôi kiếp của Miêu Tiểu Miêu! Chỉ có những tia ban đầu mới là của nàng!… Chắc hẳn là Thiên Kiếp của Miêu Tiểu Miêu bị hòa lẫn với của một vị tuyệt đại cao thủ lánh đời nào đó!
Bằng không, tuyệt đối không thể xuất hiện loại tình huống quỷ dị này!
Nhưng mà… Người đang độ kiếp kia, rốt cuộc là ai?
Tin rằng sẽ chẳng ai nghĩ tới, người đang độ kiếp kia, chính là Quân Mạc Tà!
A, chính là kẻ có Không Linh Thể Chất kia, Mặc Đại thiên tài!
Đương nhiên, bọn họ cũng không hề đoán sai!
Thiên Kiếp bây giờ quả thật đúng là sự kết hợp giữa Thiên Kiếp của hai người!
Lại còn không phải chỉ một đợ…t
Lần trước Miêu Khuynh Thành truyền cho Quân Mạc Tà nguyên lực ngàn năm, chính Miêu Khuynh Thành cũng cảm thấy được Quân Mạc Tà vẫn chưa đạt đến được cảnh giới đột phá.
Mà trên thực tế, Khai Thiên Tạo Hóa Công của Quân Mạc Tà đích thực cũng chưa được đột phá theo đúng nghĩa…
Nhưng, thiên địa nguyên lực tinh thuần trong cơ thể hắn đột nhiên tăng nhiều như vậy, cũng chính là làm cho huyền khí của bản thân y tăng lên nhiều tầng!
Nhưng cái thứ mà Đại Thiếu tu luyện lại không luyện huyền lực!
Vì thế, Miêu Khuynh Thành cũng không thể lý giải…
Huyền lực nhiều như vậy, hấp thụ hết ở trong kinh mạch Quân Mạc Tà, sau đó một phần bị Hồng Quân Tháp trực tiếp dùng tới, vì vậy mới không khiến cho cái tên chuyên gặp vận may này bị nổ tung…
Thiên Địa nguyên lực tinh thuần sau khi bị Quân Đại Thiếu hoàn toàn tiêu hoá hết, đã đem chúng toàn bộ biến thành linh dịch kim sắc trong cơ thể, sau đó lại từ linh dịch kim sắc chậm rãi chuyển thành tử sắc khí…
Đến khi Miêu Tiểu Miêu đột phá, Khai Thiên Tạo Hóa Công trong cơ thể Quân Mạc Tà vừa lúc tự động đem quá trình chuyển đổi này hoàn thành…
Miêu Tiểu Miêu thành công độ kiếp là chuyện hiển nhiên, nhưng sau khi Quân Mạc Tà đến nơi độ kiếp, cũng bị cuốn vào trong. Huyền khí bản thân y cũng theo đó mà tăng vùn vụt lên như măng mọc mùa xuân, đâm ra tua tủa, không ngừng lớn mạnh…
Nguyên lực ngàn năm của Miêu Khuynh Thành cơ đấy! Hoàn toàn đâu chỉ mang sức mạnh của một Kim Huyền tu luyện ngàn năm…
Đây quả thực chính là sức mạnh kinh hoàng, đủ để làm chấn động cả thế gian!
Quân Mạc Tà vốn đang ở Thánh Hoàng cấp ba đỉnh phong, bây giờ lại ở hoàn cảnh nửa nạc nửa mỡ này, một thoáng đã thăng cấp thành Thánh Hoàng cấp bốn, vậy mà vẫn còn tiếp tục tăng, thế như chẻ tre xông qua cảnh giới cuối cùng của Thánh Hoàng, đạt tới Thánh Tôn cấp một sơ giai, sau đó lại liên tục tăng lên bước nữa, lên đến trung giai, rồi đến cao giai, cuối cùng đạt đến đỉnh phong… Tiếp đến lại tiếp tục phá tan ranh giới của Thánh Tôn cấp một, đạt được tới Thánh Tôn cấp hai!
Nhưng dường như vẫn còn chưa muốn dừng lại mà vẫn liên tục thăng tiến đến Thánh Tôn cấp hai đỉnh phong. Lúc này mới có dấu hiệu muốn dừng lại!
Mà lúc này, đúng vào lúc Miêu Tiểu vừa chống lại tia lôi kiếp thứ bảy xong, uy lực tản ra từ huyền khí của Quân Mạc Tà lúc đột phá thăng cấp đã ảnh hưởng tới Thiên Kiếp!
Kết quả là, tính từ tia sét thứ tám, lại thêm một vị Thánh Tôn cấp hai đỉnh phong đột nhiên tham gia vào Thiên Kiếp của Miêu Tiểu Miêu, do đó làm diễn ra trận Thiên Kiếp kinh thế hãi tục này…
Hơn nữa, vị Thánh Tôn cấp hai này lại không trải qua từng lần Thiên Kiếp một! Mà là tích lũy nhiều cấp, gộp lại thành một để vượt qua!
Thánh Hoàng cấp bốn một lần, Thánh Tôn cấp một một lần, Thánh Tôn cấp hai lại một lần nữa…
Ba lượt siêu cấp Thiên Kiếp!
Toàn bộ gộp lại thành một, cứ như vậy mà tính, thực sự là uy lực lớn đến mức nào đây? (BT: anh Tà nhà mình thành cái cột thu lôi rồi có phải do anh đẹp trai một tý, phong độ một tý, may mắn một tý nên bị Thiên Lôi dòm ngó chăng?)
Mọi người còn đang trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, trong Thiên Không thành sau một canh giờ càn quét, phá hoại khắp nơi, mây đen cũng hoàn toàn tan biến!
Vừa mới đây vẫn là mưa to gió lớn, sấm sét vang dội, thé mà chỉ nháy mắt một cái lại có thể khôi phục thành trời quang mây tạnh, ngay cả gió cũng không có, một mặt trời diễm lệ nghiêng nghiêng đọng ở nơi chân trời, mọi người mới nhận ra, bây giờ đã là buổi chiều rồi…
Mặt trời thậm chí đã có chút ngả về tây…
– Đi nào!
Miêu Kinh Vân dẫn đầu, mấy người phía sau đuổi theo cách xa một quãng… Ai ai cũng đều dùng tốc độ nhanh nhất của mình, hướng về vị trí trung tâm lôi kiếp mà bay đến…
Nói đến đôi chân của những người này đủ biết mau lẹ tới mức nào? Mà chỗ Miêu Tiểu Miêu chọn để độ kiếp, cũng không cách Miêu gia quá xa, cho nên chỉ sau vài nhịp thở, mọi người cũng đã chạy tới được hiện trường.
Vừa tới hiện trường, nhìn một cái, tất cả mọi người lùi lại hít vào một ngụm hơi lạnh thật sâu!
Chỗ này… là nơi cả huyện người độ kiếp hay sao?
Có vẻ như nơi này vốn là một sơn cốc nhỏ? Giờ đây đã thành cả đống hỗn độn. Trên mặt đất đầy những hố to, toàn bộ cây cối trong sơn cốc đều bị quét sạch trơn, thậm chí hai bên ngọn núi cũng sụp đi một nửa…
Theo trí nhớ thì bên kia vốn còn có cái thác nước nhỏ, bây giờ cũng biến thành một mảnh giẻ rách rồi. Dòng nước thưa thớt còn sót lại từ đỉnh núi chảy xuống, tựa như tiểu hài tử đang tiểu tiện vậy…
Mà ở giữa lôi kiếp lại là một mảnh trống không!
Làm gì còn bóng dáng của Miêu Tiểu Miêu và Quân Mặc Tà…
Chẳng lẽ đôi trẻ có tình ấy đã… tan thành mây khói?
Mọi người hầu hết đều nghĩ tới kết quả bất hạnh này, nhưng đây cũng là kết quả có khả năng xảy ra nhất!
Giữa vùng núi vắng vẻ, chỉ có đám cường giả ngơ ngác đang đứng!
Chương 1058: Giúp nhau kỳ lưng đấm bóp…
Mặc dù trong lòng mọi người đều đoán ra được kết cục bất hạnh này, nhưng lại không ai dám nói ra…
– Lục soát!
Nét mặt Miêu Kinh Vân trầm xuống, vành mắt hơi đỏ lên, ôm một tia hi vọng cuối cùng, phất tay ra lệnh!
Tất cả mọi người lập tức tản ra, chỉ sau một lát, đã lục soát kĩ lưỡng trong phạm vi trăm dặm, nhưng lại không có bất kỳ phát hiện nào.
Dưới ảnh hưởng kinh hoàng của sấm sét như vậy, ngay cả chim thú xung quanh cũng đã sớm chạy trốn sạch, lục soát cả buổi nhưng đến cả một nửa điểm sinh vật còn sống cũng không thấy.
Chẳng lẽ hai người kia đều đã bị trận thiên kiếp kinh khủng ban nãy đánh hóa thành tro bụi rồi sao?
Cho dù trong nội tâm mọi người đều xuất hiện ra cái suy nghĩ nhưng nhìn thấy sắc mặt giống như muốn giết người của Miêu Kinh Vân, thì ai cũng không dám tùy tiện mở miệng nói ra…
Ánh mắt Miêu Kinh Vân như phóng ra tia lửa, bỗng nhiên lướt qua nét mặt của mọi người ở đó, khi nhìn đến gia chủ Khâu gia Khâu Thừa Vân thì thoáng dừng lại một chút, chăm chú nhìn nhưng lại chẳng nói gì!
Khâu Thừa Vân thì cảm thấy trái tim mình như bị cái búa lớn ngàn cân đập mạnh một nhát, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra tầng tầng sau lưng áo.
Cháu trai bảo bối của ta a, tiểu tử ngươi quả thực chính là yêu tinh chuyên gây tai họa, gia gia lần này bị ngươi hại chết rồi… Con mẹ nó, ngươi xem ngươi đã gây ra chuyện gì thế này… Bây giờ đã không còn là chuyện riêng của tiểu tử ngươi nữa, chỉ sợ toàn bộ Khâu gia cũng sẽ vì chuyện ngày hôm nay mà gặp nạn rồi…
Lão gia tử Khâu Thừa Vân thầm nghĩ mà khóc không ra nước mắt.
Cái này thật đúng là không làm mà mang vạ… Hết thảy đều là tại đứa cháu xui xẻo không nên thân kia, ngươi xem thường ai cũng được, đằng này lại đi xem thường Mặc Quân Dạ, còn khiêu khích sỉ nhục người ta hết lần này đến lần khác…
Bây giờ thì hay rồi, lần này ngươi làm hay lắm, ép tới mức khiến một thiên tài ngàn năm có một hóa thành tro luôn…
Chưa hết, còn kéo theo cả cháu gái mà Phủ chủ Huyễn Phủ thương yêu nhất nữa…
Đấy là chưa kể đến chuyện này lại xảy ra vào đúng hôm đại thọ năm trăm của Phủ chủ Huyễn Phủ, đồng thời còn là ngày đính hôn của cháu gái người ta nữa…
Hôn sự thành tang lễ, hỷ sự thành ra tang sự, cái khoản nợ này nếu không tính lên đầu Khâu gia… thì còn có thể tính với ai đây?
Con mẹ nó… Khâu gia chúng ta còn có thể xui xẻo hơn nữa không?
Con của ta ơi, ngươi đã cùng vợ ngươi sinh ra cái thứ gì thế này?…
Cho dù mộ phần tổ tông tám đời có bốc khói đen, thì cũng không đến mức sinh ra cái đồ xúi quẩy ấy chứ…
Thật sự là hại chết người mà… Khâu Thừa Vân khóc không ra nước mắt…
Những người khác nhìn thấy ánh mắt của vị gia chủ Khâu gia này đều hả hê trông thấy. Ai bảo lão tiểu tử ngươi thích nịnh hót! Con mẹ nó, còn ở trước mặt chúng ta phô trương thanh thế, cái gì là Phúc Thọ Tùng ngàn năm… Giờ thì hay rồi, khoe khoang biến thành mất mặt phải không? Phúc Thọ thì chẳng thấy đâu, ngược lại là chuông tang gõ liên tục, ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc.
– Cố huynh…
Thấy Miêu Kinh Vân vẻ mặt nặng nề, không nói một lời xoay người rời đi. Khâu Thừa Vân vội vàng quay xung quanh tìm kiếm cứu binh. Đầu tiên là hướng về Cố Vân Dương phát ra tín hiệu cầu cứu. Ai cũng biết, Cố Vân Dương ở trước mặt Phủ chủ luôn có chút mặt mũi. Hơn nữa cũng xem là người có thể nhất vì lão mà nói đỡ vài câu. Tìm ông ta giúp đỡ, may ra có thể làm cho Phủ chủ đại nhân giảm đi chút ít tức giận…
– Ách… Ah ah… Lão phu đi xem tình hình đã…, không biết bây giờ thế nào rồi…
Cố Vân Dương vừa nghe Khâu Thừa Vân gọi mình, thoáng rùng mình một cái liền giả vờ không nghe thấy, quay người chuồn mất không thấy tăm hơi…
Chạy được một đoạn đủ xa rồi Cố Vân Dương mới kịp lau mồ hôi lạnh. Bà mẹ nó, kẻ chết là ngươi liên quan gì đến ta hả! Khâu gia các ngươi lần này chắc chắn dính xui xẻo… Ta nếu nói giúp, không chừng còn bị cho rằng cùng một ruột với ngươi.. Vẫn là ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách…
Giả vờ câm điếc mới chính là cách đối nhân xử thế nên học nhất…
Không chỉ có Cố Vân Dương, mà tất cả những người chỉ cần bị Khâu Thừa Vân liếc một cái, đều lập tức chạy trốn… Lát sau, cũng chỉ còn mình ông lẻ loi trơ trọi đứng tại trên sườn núi…Ngay cả Chiến gia gia chủ Chiến Vũ Vân cũng chạy mất…
Nhìn vào bãi đất trống không, Khâu Thừa Vân thở dài một hơi trong lòng vô cùng buồn bã, đột nhiên không kìm được cơn giận bắt đầu chửi ầm lên:
– Khâu Bằng, thằng cháu súc sinh chết tiệt này! Đồ con rùa con! Đồ phá gia chi tử! Đồ sao chổi át cả trăng trời! Ah ah ah ah… Thực sự tức chết lão phu rồi…
Không thể không nói, vị đứng đầu Khâu gia này mắng cũng thật là rất sáng tạo nha… Có mấy lão đầu đã đi khá xa rồi cũng nghe thấy được, tuy rằng hiện giờ tâm tình cả đám đều nặng trĩu nhưng vẫn suýt chút nữa bật cười…
Tất cả mọi người không tìm được Quân Mạc Tà và Miêu Tiểu Miêu, như vậy, hai người này thật ra đã đi đâu rồi?
Uy lực kinh người của lôi kiếp cuối cùng cũng dừng lại, nhưng hai người kia ở trên mặt đất vẫn còn đang triền miên…
Miêu Tiểu Miêu dường như có thể cảm giác được thần trí của mình đang bay bổng, linh hồn ca hát, đã sớm quên mất hoàn cành hiện giờ. Khi mở mắt ra lần nữa, mới phát giác được lôi kiếp kinh khủng kia đã biến mất, xunh quanh chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng.
Bề ngoài trông giống như thực sự rất yên tĩnh, nhưng cảnh vật lại quá bừa bộn, như thế nào cũng không dùng hai từ “yên bình” mà miêu tả được. Nhưng ở trong nội tâm Miêu đại tiểu thư, nơi này chính là cõi an bình yên vui nhất kiếp này của nàng!
– Thiên kiếp qua rồi sao?
Miêu Tiểu Miêu chớp chớp đôi mắt dễ thương hỏi.
Quân Mạc Tà bật cười trong lòng, xem ra nha đầu kia mơ mơ màng màng, rõ ràng cái gì cũng không nhớ…
Nhập tâm như thế sao?
– Ta làm sao biết được, ta cũng chưa độ kiếp bao giờ mà. Nhưng mà ta nghĩ chắc là đã qua rồi, bầu trời cũng trong xanh nắng ráo sáng sủa còn gì.
Quân đại thiếu gia cười trộm, xem ra bản thân giả bộ ngây ngốc cũng không tồi, vừa mới nói ” không biết”, lúc sau lại nói “chắc là” ngay.
– Mau… mau đứng lên… Chàng mau đứng lên, nặng chết người ta rồi!
Khi tinh thần hoàn toàn hồi phục lại, Miêu Tiểu Miêu nhìn tình hình xung quanh, liền chẳng thể nào mà bình tĩnh được, vội vàng hấp tấp đẩy Quân đại thiếu gia vẫn đang dính trên người nàng ra, luống cuống tay chân đứng dậy, chỉnh lại y phục. Nhưng vì trận mây mưa ban nãy, hai người còn lăn trên mặt đất lâu như vậy, bùn lầy sớm đã dính đầy người, còn chưa kể đến trong khi độ kiếp, y phục toàn thân của Miêu Tiểu Miêu có lẽ đã bị chém nát một nửa, chẳng còn che được mấy…
– Bây giờ người ta như thế này, làm sao có thể nhìn mặt ai đây?
Miêu Tiểu Miêu thiếu chút khóc ra thành tiếng rồi, nàng rõ ràng biết là sau lôi kiếp, gia gia cùng mấy người kia nhất định lập tức tới xem xét. Lúc đó, sẽ chẳng phải là một người, mà rất có thể là mấy trăm người, mình dù sao cũng là một cô nương, cứ thế này thì làm sao đối mặt với mọi người? Nữ nhân có thể là không sợ chết, nhưng sợ nhất là bộ dáng của mình xấu xí, đại khái chính là “Yêu đẹp tới chết”. Nhìn nhìn lại trên người, phía trên thì bộ ngực sữa lộ ra một nửa, cảnh xuân tươi đẹp tràn ra, phía dưới thì hai đùi tuyết trắng cũng không che được mấy phần, trên da còn dính không ít bùn nhão, làm cho cái gì trắng thì càng trắng, mà cái gì đen thì cũng lại càng đen. Mái tóc vốn đen nhánh óng mượt giờ lại biến thành một mớ cỏ rối bù, Miêu đại tiểu thư còn không biết, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng bây giờ cũng chẳng khác gì mặt mèo hoa…
– Nàng chọn độ kiếp ở đây, chắc cũng quen thuộc địa hình nơi này chứ? Xung quanh có chỗ nào tạm trốn không? Chỗ nào có nước nữa? Gột rửa qua một chút là có thể quay về rồi.
Quân Mạc Tà gợi ý.
Đương nhiên, hai con mắt hắn ở cái thời điểm này, tuyệt đối sẽ không nhàn rỗi, di chuyển vòng vo trên nửa thân trên gần như lộ hẳn ra của Miêu Tiểu Miêu, trong lòng gào thét không thôi.
Nha đầu kia bình thường thì trông gầy như thế, không nghĩ tới cũng ra dáng như vậy. Chỗ nên lồi thì lồi quá mức, chỗ nên lõm thì lõm thật dọa người, quả thực chính là dáng người ma quỷ trong truyền thuyết…
Miêu Tiểu Miêu một tay che trước ngực, không kịp cùng hắn so đo, nói:
– Ở bên kia, có một đầm nước… Bên cạnh có một sơn động khá là kín, cũng không biết có bị lôi kiếp vừa nãy hủy đi hay không…
Lớn lên từ nhỏ tại Huyễn Phủ, Miêu Tiểu Miêu đương nhiên rất quen thuộc đối với nơi này, sau khi nhìn kĩ chung quanh thì lập tức nói.
– Ta nghĩ chắc sẽ không bị đánh hỏng đâu, chúng ta tranh thủ thời gian đi đi!
Quân Mạc Tà ôm gọn lấy nàng, nhấc chân bước đii. Hắn có thể cảm thấy được, đã có một đoàn người khá đông đang chạy về hướng này. Chỗ kia có bị hủy hay không căn bản không phải trọng điểm, cho dù lỡ bị hủy rồi, mình cũng có thể dùng sức mạnh của đất và nước làm ra một cái mới…
Còn nguyên nhân tại sao lại gấp như vậy thì rất đơn giản, bộ dạng bây giờ của Miêu Tiểu Miêu, tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn thấy… Quân đại thiếu gia cũng biết ghen đấy… Nữ nhân của hắn, hắn ngắm là đương nhiên, nhưng nếu cho người khác hưởng ké, thì chính là bản thân hắn chịu thiệt lớn rồi, tranh thủ thời gian đi tìm chỗ trú thôi!
– Chàng buông ta xuống… để cho người ta tự đi…
Miêu đại tiểu thư chỉ là vì sự ngượng ngùng rụt rè và tự tôn của nữ nhi mà vờ vịt kháng nghị, trách móc một câu, sau đó liền tựa người vào ngực Quân Mạc Tà, một chút ý muốn giãy cũng không thấy, giống như “người ta” cái gì cũng bị thấy hết rồi, còn lo gì nữa…
“Vèo” một tiếng, Quân đại thiếu gia và Miêu đại tiểu thư đã biến mất, chỉ còn lại một mảnh đất trống không.Miêu Tiểu Miêu rút thật sâu vào trong ngực Đại thiếu, hai mắt cũng đã nhắm lại từ lâu, đương nhiên không thể phát hiện hai người bây giờ đang đi trong không gian ảo, hoàn toàn ẩn hình, bất kì ai cũng không thể nhìn thấy…
Đi qua sơn cốc này, phía trước quả nhiên có một đầm nước cực kì thanh tĩnh, bên trên vách núi đá gần đó còn có một sơn động không nhỏ, hoàn toàn không bị lôi kiếp vừa rồi hủy đi.
Quân Mạc Tà bay lên, từng đạo khí lần lượt phóng, cắm lên chung quanh thủy đàm từng vị trí khác nhau một cách chuẩn xác, thoạt nhìn cứ như không hề có quy tắc gì, tùy ý mà phóng, nhưng thực ra lại rất phức tạp. Ngay sau khi hắn ôm Miêu Tiểu Miêu tiến vào sơn động, thì cả hồ nước và sơn động trên vách núi đều không hiểu nguyên do gì mà biến mất…
Nếu là có người tới đây, cũng sẽ chỉ thấy một mảnh đất trống…
Hình Tung Mê Trận!
Trận pháp loại này tác dụng cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một loại màn che tàng hình, không ai có thể nhìn xuyên được…
Thấy phía trước có nước suối sạch sẽ, Miêu Tiểu Miêu lại càng cảm thấy trên người mình khó chịu. Nàng hoan hô một tiếng, giãy giụa trong lòng Quân Mạc Tà nhào ra, muốn bay vọt vào nước, nhưng đột nhiên lại dừng lại, đỏ mặt nghiêng đầu sang chỗ khác:
– Chàng… bây giờ thế nào?
– Thiếp phải làm sao? Làm sao… thiếp phải làm sao bây giờ?
Quân Mạc Tà khẽ giật mình nhưng lập tức hiểu ra, nha đầu này nhất định là xấu hổ rồi. Hắn nói bâng quơ:
– Còn làm sao được nữa? Người nàng bẩn, chẳng lẽ người ta thì sạch sao… Đương nhiên là ta cũng muốn tắm rửa rồi, ta vốn dĩ đã không đẹp trai, lại thêm bộ dạng lôi thôi nữa, ai có thể ưng ta đây…
– Nhưng mà, chàng, nhưng mà, thiếp…
Miêu Tiểu Miêu cắn cặp môi đỏ mọng, dậm dậm đôi chân nhỏ, đỏ mặt không nói nên lời.
– Nhưng mà cái gì? Lắp bắp cái gì thế, nàng nói chuyện sao lại lạ như vậy hả?
Quân Mạc Tà cố ý hỏi.
– Nhưng mà ở đây chỉ có một hồ nước..audio coi am
Miêu Tiểu Miêu đỏ mặt.
– À… Cái hồ nước này rất lớn mà, chúng ta cùng nhau tắm cũng đủ đấy, ta không ngại tắm chung với nàng đâu!
Quân Mạc Tà giả vờ như vừa nghĩ tới cái gì, nói tiếp:
– Hơn nữa còn có thể giúp nhau chà lưng, rất thoải mái nha.
Chương 1059: Mỹ nhân, ta tới cứu nàng
– Hứ, ai chà lưng với chàng chứ….
Miêu Tiểu Miêu nói ra lời này, trong phút chốc cảm thấy bản thân nói sai cái gì, vội vàng bổ sung:
– Cái gì mà chàng không ngại? Ai nói muốn tắm chung với chàng chứ? Chàng không để ý nhưng thiếp rất để ý đấy!
– Ta đã không để ý thì nàng còn ngại gì nữa, thôi thì giờ ta giúp nàng chà lưng trước, vậy được không?
Quân đại thiếu gia có vẻ như trêu đùa thành nghiện!
– Được cái đầu chàng, thiếp chỉ tắm một mình thôi, sao chàng có thể đi cùng ta…. Người ta….
Miêu Tiểu Miêu nhất thời nghẹn lời, nhìn lại cả người Quân đại thiếu gia cũng dính đầy bùn lầy, nếu không tắm thì quả thật chịu không nổi, nhưng…….
– Được rồi……
Nhìn Miêu Tiểu Miêu sốt ruột, Quân Mạc Tà nháy mắt nói:
– Nhìn nàng thẹn thùng như vậy thôi thì để ta ở dựng một cái giá gỗ, phơi áo lên sẵn tiện ngăn lại tầm mắt, chờ nàng tắm xong rồi đến lượt ta tắm. Vậy được rồi chứ gì?
– Nhưng làm sao… có thể cam đoan… Chàng không nhìn lén?
Miêu Tiểu Miêu xoay xoay ngón tay, cảm thấy thật là rối rắm.
– Ta lấy nhân phẩm cam đoan, ta tuyệt đối không nhìn lén! Cho dù nàng để ta nhìn, ta cũng không nhìn!
Quân Mạc Tà giơ tay lên trời thề, trong lòng cũng âm thầm tự hỏi bản thân một câu: “A… nhân phẩm? Ta thực sự có thứ gọi là nhân phẩm này sao?”
Đã nói là làm, Quân Mạc Tà nhanh nhẹn dời vài tảng đá, lại bẻ thêm mấy nhánh cây, một cái giá gỗ đơn giản nhanh chóng hoàn thành, sau đó liền cởi áo khoác của mình ra treo lên giá gỗ, phơi thêm vài lớp quần áo, thì đã hoàn toàn chia cách được trong và ngoài…
Miêu Tiểu Miêu thoáng yên tâm, nhưng vẫn ngượng ngùng. Vạn nhất người này nhìn lén…… Bản thân mình biện pháp nào cũng không có, nhìn lén thì nhìn lén đi, bản thân mình sớm muộn gì cũng là của hắn. Mặc Quân Dạ là một người quân tử nho nhã lễ độ, tài hoa hơn người, chắc sẽ không làm loại chuyện này đâu. Miêu Tiểu Miêu tự an ủi bản thân. Không thể không nói, tên này để lại ấn tượng quá tốt trong lòng Miêu Tiểu Miêu, dường như chỉ có trời mới biết, người này thật sự không có cái gì gọi là chính nhân quân tử cả, cho dù dùng hai từ “lưu manh” để hình dung là quá nhân từ rồi……
– Chàng…. Chàng không được nhìn lén! Nếu chàng mà nhìn lén thì chính là cầm thú!
Miêu Tiểu Miêu do dự rồi từ từ bước xuống nước, vốc nước lên, lau rửa cánh tay, đồng thời cũng len lén liếc nhìn về phía sơn động, thấy tà áo trắng dính đầy bùn lầy vẫn không động đậy, có vẻ như Quân Dạ hắn nói nhìn lén, thật đúng là giữ lời, lúc này mới yên tâm hơn. Nhưng khi đã yên tâm rồi, trong lòng lại dâng lên một ý tưởng kỳ quái: “Hừ, sao hắn không nhìn lén? Chẳng lẽ ta…. Không có sức hấp dẫn sao?”
Nghĩ thế nên lòng liền có chút buồn bã bực bội: “Ngươi cũng quá quân tử rồi, quả thực quân tử chả đúng lúc, quả thật cầm thú cũng không bằng……”. Miêu Tiểu Miêu cắn răng, cư nhiên có chút oán hận nghĩ vậy…
Con gái mâu thuẫn như vậy đấy, lúc đầu thì tìm trăm phương ngàn kế không cho ngươi nhìn lén, nhưng nếu ngươi thật sự không nhìn trộm, nàng lại không hài lòng. Mà nếu ngươi nhìn lén… nàng lại càng không hài lòng… Thậm chí còn có thể tức giận tìm đến cái chết. Miêu Tiểu Miêu còn đang thả hồn ngẫm nghĩ thì đằng sau giá áo truyền đến giọng nói Quân đại thiếu gia:
– Nàng nhanh cởi quần áo ra giặt sạch đi, giặt xong ta phơi lên cho nàng, bằng không chút nữa không có đồ để mặc… Thời gian để hong áo quần cũng đủ để nàng tắm rửa cho xong…
Quân Mạc Tà nói chuyện, khóe miệng kéo lên thành một đường cong quỷ dị…. Trong Hồng Quân Tháp của Quân đại thiếu gia dĩ nhiên là có áo sạch. Nhưng giờ phút này, hắn cũng không có lòng tốt lấy ra, một màn biểu diễn đáng coi đang ở trước mắt, có thằng ngu nào không muốn thưởng thức chứ?
– Ừ
Miêu Tiểu Miêu ừ một tiếng trả lời, cảm thấy đề nghị của Quân đại thiếu gia rất hợp lý, cắn môi nhìn áo khoác, lập tức vươn tay cởi cúc áo, mới tháo có một nút, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mặt đỏ bừng lên, vội vàng để toàn bộ cơ thể mềm mại chìm vào trong nước, sau đó giặt sạch áo, duỗi tay ra, vụt một cái, ném qua bên giá quần áo…
Nghe bên kia truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, Miêu Tiểu Miêu cắn môi nở nụ cười, đột nhiên, nàng giật mình nghĩ đến: “Quần áo đã ném đi rồi, vậy thì… lát nữa, lúc mình tắm xong… Thì nên làm sao đây?”
Tên hỗn đản này! Lại dám dùng chiêu này để chiếm tiện nghi của mình……
Chỉ một thoáng, Miêu Tiểu Miêu lại lặn xuống nước, trong lòng hết sức sợ hãi và lo lắng: “Chẳng lẽ hắn muốn mình chút nữa trần truồng đi lên mặc quần áo sao?”
Không thể không nói, Quân đại thiếu gia để lại trong lòng Miêu Tiểu Miêu một ấn tượng quá tốt, Miêu Tiểu Miêu đối với lời nói của hắn căn bản không hề có chút nghi ngờ nào cả, cũng không tưởng tượng được, người này lại có ý nghĩ xấu xa như vậy… Nay quần áo không có, bản thân trần như nhộng ngồi trong nước…
Cái này đúng là không biết nên làm sao nữa rồi…
Miêu Tiểu Miêu vô thức tẩy rửa toàn thân, mặt nhăn mày nhíu suy nghĩ biện pháp, cũng không biết qua bao lâu, cơ thể đã rửa sạch sẽ, nàng vẫn không nghĩ ra cách nào cả.
Vô tình liếc mắt về bên kia, đột nhiên cái miệng nhỏ nhắn mở to, con ngươi cơ hồ lồi đi ra…
Không biết từ lúc nào bên bờ bên kia có một thiếu niên chỉ mặc mỗi nội khố, duỗi thẳng hai chân ngồi trên tảng đá, con mắt gắt gao chăm chú đảo khắp cơ thể mình, khóe miệng còn chảy cả nước miếng nữa… Cái này…
– Chàng, chàng… sao chàng lại xuống đây? Chàng nhìn cái gì vậy! Mau nhắm mắt lại!
Miêu Tiểu Miêu hai tay ôm ngực, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, nhanh chóng đưa cả người chìm xuống nước, suýt chút nữa cả đầu của mình cũng dìm xuống nước luôn, chỉ để lộ ra mỗi đôi mắt, cảm thấy vừa thẹn vừa tức, tâm hoảng ý loạn, nhưng khi vô cùng hoảng loạn, trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ cổ quái …
– Chàng không phải nói chàng tuyệt đối không nhìn lén sao? Sao sao chàng nói rồi lại có thể không giữ lời chứ? Chàng chàng còn lại cởi hết quần áo ra nữa, chàng… Miêu Tiểu Miêu đỏ mặt, giận dữ nói. Ở trong nước không thể dậm chân, nếu không, Miêu đại tiểu thư khắng định đã giẫm đến đau cả chân rồi…
– Hở?… Ta không có nhìn lén a, ta rõ ràng là đường đường chính chính quang minh chính đại mà xem a!
Quân Mạc Tà không biết xấu hổ mắt vẫn chăm chú nhìn cơ thể hoàn mĩ mềm mại trong nước, hắc hắc cười nói:
– Ánh mắt đó của nha đầu ngươi là sao, ta cũng đâu có cởi hết quần áo, không phải còn một cái nội khố đây sao?
– Chàng, chàng….
Miêu Tiểu Miêu giận dữ, trong lòng lại vô cùng ngượng ngùng, chậm rãi di chuyển trong nước, càng lúc càng đi ra xa.
Lại bùm một tiếng, Miêu Tiểu Miêu giật mình hoảng sợ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái kẻ không biết xấu hổ kia đã nhảy xuống nước, vô cùng anh dũng bơi tới chỗ mình, còn vừa bơi vừa nói:
– Ai nha, trên người thật sự bẩn muốn chết, ta cũng phải xuống nước tắm rửa, kỳ thật hồ nước rộng như vậy, đừng nói là hai người, mười người cũng chứa đủ. Ta xem nàng cũng đã tắm rửa khá sạch rồi, bây giờ nàng sẽ không để ý chứ?
“Ta sẽ không để ý ư? Phải nói là ta rất là để ý! Phi thường để ý!” Miêu Tiểu Miêu mở to mắt, há hốc mồm nhìn tên vô sỉ này, quả thực đúng là không còn lời nào để nói nữa.
– Chàng, chàng… Chàng đừng đến đây! Đừng tới đây!
Miêu Tiểu Miêu hoảng sợ không ngừng lùi về sau, giờ phút này nàng sợ tới mức quên cả việc thực lực của bản thân “cao” hơn tên đăng đồ tử này gấp mấy lần…
– Nàng nói gì? Nói lớn tiếng chút, ta nghe không rõ a. Thôi được rồi, đợi một chút ta bơi tới gần sẽ nghe rõ hơn.
Quân Mạc Tà vẻ mặt ngơ ngác la lên, nếu người không biết chuyện nhìn thấy cũng sẽ tưởng hắn thật sự nghe không rõ
– Ngươi đang kêu ta sao? Kêu ta qua đó làm gì vậy?
Vừa nói, vừa như người cá bơi qua…
Cái tên này, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ độ chừng hai trượng thôi, vậy mà còn mặt dày nói cái gì cũng không nghe rõ. Chỉ sợ khoảng cách là hai ngàn trượng, hắn cũng nghe được rành mạch rõ ràng. Vậy mà còn dám nói “Kêu ta qua đó làm gì”. Hừ, ngươi sờ cũng đã sờ, xem cũng đã xem, ngươi còn nói gì nữa chứ?
Miêu Tiểu Miêu xấu hổ, toàn thân nóng bừng lên, nàng là một đứa con gái chốn khuê phòng sao có thể trải qua trường hợp xấu hổ như vậy chứ? Cứ thế, lòng hoang mang, hoảng sợ không ngừng lùi về sau, không ngờ vấp phải một tảng đá dưới nước, ùm một tiếng ngã ngay xuống nước… Sự việc này xảy ra quá bất ngờ khiến nàng không kịp phòng bị, hơn nữa một phần do tâm hoảng ý loạn nên đường đường là một vị Tôn Giả Nhị cấp vậy mà cũng bị sặc nước.
– A? Nha đầu ngươi không sao chứ? Miêu cô nương, ngươi đừng lo lắng, ta đến cứu ngươi!
Quân đại thiếu gia hết sức sốt sắng “quan tâm” vội vàng kêu to, trong chớp mắt tăng tốc độ, vù một cái đã đến bên cạnh Miêu Tiểu Miêu, duỗi tay ra liền ôm chặc khối thân thể hoàn mỹ mềm mại vào lòng, hai tay lập tức bắt đầu không thành thật, nhưng miệng vẫn luôn mồm hô to gọi nhỏ.
– Sao vậy? Sao vậy? Không bị thương ở đâu chứ, không bị thương chỗ nào chứ? Để ta xem xem… Chỗ này, may quá chỗ này không bị thương. Còn có chỗ này… Ta xem xem……
Giây phút này cả người Miêu Tiểu Miêu nhũn ra, mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn cái tên vô sỉ cách mình gần như bằng không này, một câu cũng nói không nên lời. Trên đời này còn có một tên giống như vậy sao! Cư nhiên còn…. Cứu ta…. Da mặt tên này quá dày rồi….
– Nha đầu, sao ngươi không nói câu nào cả vậy? Sao vậy?
Thật là, lúc này mà hắn còn dám giả bộ ngạc nhiên lo lắng hỏi.
– Chẳng lẽ sặc nước đến xỉu? Không xong không xong, phải hô hấp nhân tạo rồi, không sao, may mà ta học qua.
Hắn cũng không quan tâm Miêu Tiểu Miêu hiểu hay không cái gọi là “hô hấp nhân tạo”. Vì bản thân cần tìm một lý do “đàng hoàng” nên vừa nói xong liền mở rộng miệng bao trùm đôi môi đỏ mọng xinh đẹp. Miêu Tiểu Miêu trong lúc này tâm hoảng ý loạn, căn bản không biết nên làm như thế nào, cần quái gì người này hô hấp nhân tạo chứ? Nhưng người này lại nhân cơ hội này nghĩ đại một lý do chiếm tiện nghi mình. Cho dù đó là sự thật, vậy chỉ cần truyền một chút huyền khí vào cơ thể thì xong rồi…
Lại nói, cái gì gọi là xỉu? Người ta mắt còn mở lớn mà.
Đôi mắt đẹp của Miêu Tiểu Miêu mở to thật to, hai tay yếu ớt đẩy hắn ra, nhưng bây giờ cơ thể hai người dính sát nhau, không có điểm tựa làm sao có thể đẩy ra chứ? Miêu tiểu thư càng lúc càng cảm thấy trên người đối phương truyền đến từng cơn nóng hổi, cùng với hơi thở nồng đậm đầy nam tính, cơ thể càng ngày càng mềm nhũn ra…
Đột nhiên nghĩ đến lời mình vừa mới nói ban nãy: “Quân Dạ, nếu qua được kiếp nạn này, thiếp nhất định lập tức sẽ trở thành nữ nhân của chàng…”
Chương 1060: Gặp quỷ rồi
Nghĩ tới điều đó, Miêu Tiểu Miêu lại càng thêm vô lực, hai mắt càng nhắm chặt hơn. Nhưng nàng hoàn toàn không phát giác ra, hơi thở bản thân đã sớm trở nên nặng nề hơn…
– Ưm, hơi thở của nàng không ổn định… Sắc mặt lại đỏ như vậy… Đây đều là hậu quả của việc sặc nước… Ưm, xem ra rất nghiêm trọng…
Quân Mạc Tà tay thì vẫn tiếp tục sờ soạng tứ tung, miệng thì lại nói hưu nói vượn, tuôn ra một tràng ngụy biện kỳ lạ ngạc nhiên, dù sao hô hấp nhân tạo cũng đã kết thúc từ lúc nào rồi…
Miêu Tiểu Miêu chỉ cảm thấy cả người mơ mơ màng màng, lại càng cảm thấy cả người ngày càng không có sức lực…
Miêu Tiểu Miêu nằm mơ cũng không ngờ đến, bản thân là một tiểu công chúa của Huyễn phủ, một Tôn Giả nhị cấp, đệ nhất mỹ nhân của Huyễn phủ, bản thân cũng từng mơ mộng rất nhiều, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, lần đầu tiên lại ở trong nước…
Nhưng lúc này, nàng đã hoàn toàn mất ý thức rồi…
Mặt nước khẽ gợn sóng…
Thật lâu thật lâu sau…
Rốt cuộc yên tĩnh lại…
– Ngươi hư hỏng…
Một giọng thì thào vang lên, mang theo vẻ mềm yếu…
– A chà…
Lại thêm một giọng nói có vẻ kinh ngạc:
– Miêu cô nương, hóa ra ngươi không có chuyện gì, làm ta lo lắng muốn chết mà… Ai, vì cứu ngươi, ta mệt chết đi được…
– Ngươi vì cứu ta sao? Xem ra ta phải tận tâm cảm ơn ngươi mới đúng.
Mĩ nhân đỏ mặt tía tai, ngón tay hung hăn nhằm vào chỗ hiểm bên hông, ngắt một cái thật mạnh…
– Á…
Một tiếng gào thê thảm vang lên.
Đây là tuyệt chiêu thông dụng nhất của nữ tử, hết thảy không cần học cũng đều biết, có thể nói vừa ra tay là trúng ngay, trúng rất đúng chỗ, vô cùng đau đớn!
– Tên lưu manh nhà ngươi, hai ta đã như vậy… Ngươi… Còn gọi ta là Miêu cô nương…
– Gì chứ? Không gọi là Miêu cô nương, vậy phải gọi sao?
– Ta… Mẫu thân phụ thân ta đều gọi ta là… Miêu Miêu…
– Miêu Miêu… Miêu Miêu… Meo meo… Meo meo meo…
Người nào đó chép chép miệng:
– Tên này thật…
– A! Ngươi ngươi… Ngươi làm gì? Không không… Không được…
– Tiểu mỹ nhân… Một cái tên thật dễ nghe, đáng để ăn mừng… lại đây, để bản thiếu yêu thương ngươi một trận nhé…
-… Không được… Người ta… Ưmh ưmh…
– Hì hì… Tiểu mỹ nhân à! Bây giờ ngươi có gọi rát họng cũng vô dụng.
Đến khi hai người từ trong sơn cốc đi ra, mặt trời cũng chỉ còn lộ ra một nửa bên Tây sơn…
Thời gian đã qua một buổi chiều…
Miêu Tiểu Miêu dựa vào người Quân Mạc Tà, sắc mặt đỏ bừng, đuôi lông mày cùng khóe mắt được bao phủ bởi một tầng diễm quang, tràn ngập khí chất phong tình nhưng lười nhác của một thiếu phụ. Quả nhiên là phong tình vạn chủng a…
Nàng chỉ cảm thấy cả người mình không còn chút sức lực nào, cái cảm giác mây mưa vừa qua vẫn còn đó, cả cơ thể vẫn nhộn nhạo, dư âm kéo dài không dứt. Chỉ cần nhớ tới chuyện vừa xảy ra, Miêu Tiểu Miêu chỉ cảm thấy không lời nào có diễn tả được…
“Mình khi nào lại trở thành như vậy… Như vậy… Hư hỏng quá…”
Chỉ cần nhớ đến cái cảnh tượng nóng bỏng khi đó , Miêu Tiểu Miêu liền xấu hổ muốn chết…
“Đều do cái tên đáng ghét kia!”. Miêu Tiểu Miêu tức giận nhìn chằm chằm người bên cạnh. “Này…. Tên này đúng là cầm thú cũng không bằng, nên gọi là dã thú mới đúng, thậm chí so với dã thú còn dã thú hơn!”
Cái nhu cầu kia của hắn, cho đến giờ vẫn khiến Miêu Tiểu Miêu sợ hãi…
Đại Thiếu rất hả hê ôm chặt người đẹp, khuôn mặt hớn hở như mèo trộm mỡ thành công…
Nghiêm chỉnh mà nói, thật sự rất thoải mái mà! Trong kiếp này, đây chính là lần thứ hai. Nhưng lần trước là do trúng xuân dược, căn bản chả có cảm xúc gì đáng nhớ…
Lúc này có thể xem như hùng phong đại triển thật sự…
Đại Thiếu nhìn mĩ nhân bên cạnh, vẫn có chút ăn quen bén mùi, liền nghĩ đến thân thể mềm mại đằng sau lớp áo, Quân Đại Thiếu suýt nữa lôi kéo nàng quay lại, tiếp tục tìm lại dư vị ban đầu…
Nhưng bây giờ không được, tính toán thời gian, hai người đã dây dưa ở bên ngoài không ít thời gian, người của Huyễn phủ chỉ sợ đã sắp phát điên… Vẫn nên nhanh lên trở về thôi, trước tiên khiến mọi người an tâm cái đã!
Đến lúc hai người xuất hiện ở cửa phủ Miêu gia, thủ vệ trước cửa trợn mắt cơ hồ muốn lòi cả nhãn cầu ra ngoài…
Cũng chả có gì kỳ quái, chỉ là quá chấn động mà thôi. Tin tức về cái chết hai người trước mặt tuy chưa công bố, thậm chí không ngừng có người đi ra ngoài tìm kiếm, nhưng tất cả mọi người đều biết, hai người này nhất định đã chết, hơn nữa chết còn không thấy xác, xương cốt thành tro bụi, thật ảm đạm…
Nhưng bây giờ lại có thể xuất hiện rành rành trước mặt mình…
Gặp quỷ rồi…
Đại sảnh vốn dị thường náo nhiệt, bây giờ lại yên ắng dị thường. Một đám lão gia hỏa cũng đang ủ rũ rầu rĩ, quá trưa đã lâu vậy mà cũng chưa ăn cơm, lúc này, còn ai có tâm trạng ăn cơm nữa chứ.
Còn về kẻ đầu sỏ gây họa lần này, Khâu Bằng Khâu đại công tử đã bị Thánh Hoàng Bạch Kỳ Phong tự mình ra tay xử lý…
Bạch Thánh Hoàng bất chấp thân phận địa vị của mình, từng nắm đấm như mưa rền gió dữ nện xuống, phải gọi là tâm ngoan thủ lạt a…
Không ai dám tiến ra khuyên ngăn…
Chỉ trong phút chốc, Khâu Bằng liền biến thành đầu heo, hơn nữa lại nửa sống nửa chết bị tống về Khâu gia… Khâu Thừa Vân tuy lòng tràn đầy bất mãn, nhưng cũng chỉ dám ngoan ngoãn đứng yên một chỗ không nói bất cứ lời nào, không những không thể ngăn trở, còn phải đứng một bên vỗ tay vui mừng, nếu ai không biết còn tưởng lão nhân này cùng cái tên bị đánh thành đầu heo có thù không đội trời chung nữa…
Khâu lão gia tử cũng không thể không làm như vậy, có không ít lão gia hỏa đang xoa xoa tay, chỉ cần có chút vọng động cũng có thể châm cháy ngọn lửa trong lòng họ, đặc biệt là hai vị Thánh Tôn Miêu Đao Miêu Kiếm, bốn con mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm khuôn mặt nịnh nọt của gia chủ Khâu gia. Nhìn bộ dáng của họ, dám chắc chỉ cần hắn dám làm một cử động khác lạ, dám nói một câu không lọt lỗ tai, lập tức họ có thể xông lên tẩn hắn một trận, thậm chí là giết chết Khâu gia…
Đại đa số lão gia hỏa ở trong này là vì tiếc hận Mặc đại thiên tài, cũng chính là nhân tài trụ cột tương lai của Huyễn Phủ. Còn Miêu Đao Miêu Kiếm hai người thì lại càng thương tiếc cho Miêu Tiểu Miêu, hai ông lão bọn họ yêu thương Miêu Tiểu Miêu vô cùng, so với Miêu Kinh Vân chỉ có hơn chứ không kém, bây giờ gặp loại chuyện đau đớn như vậy, không lập tức ra tay giết người cũng coi như rất khắc chế rồi…
Mắt thấy sắc trời đã muộn, quản gia Miêu gia cố gắng lấy hết can đảm đi lên hỏi có cần dọn cơm hay không, thì đã bị Miêu Đao mắng một trận tống cổ thẳng ra ngoài!
– Ăn ăn ăn! Ăn cái đầu ngươi ấy! Ngươi chỉ biết ăn thôi, ăn cái rắm!
Đây là lời mà một vị Thánh Tôn đại lão nên nói ư…
Trong đại sảnh yên tĩnh, không khí càng lúc càng nghiêm trọng, Miêu Kinh Vân không lên tiếng, cũng không ai dám nói câu nào…
Đúng lúc nay, ở cửa đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào…
Liền theo đó là một bóng hình bình thản bước tới…
Tâm trạng mọi người đều không tốt, tức giận nhìn ra…
Lập tức, cả đám trợn trừng mắt. “Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ đúng là thấy quỷ sao?”
Giờ phút này. Miêu Kinh Vân thân là người đứng đầu một phủ thế mà toàn bộ khí chất không còn sót lại chút nào. Hắn chỉ biết trơ mắt, há hốc mồm, miệng chỉ biết ú ớ nhìn người đi vào, chỉ còn thiếu điều vui mừng đến xỉu thôi.
Nhìn qua người kia, quần áo sạch sẽ, mặt mày hớn hở, toàn thân tỏa ra ánh hào quang sung sướng, trừ Mặc Quân Dạ Mặc Đại thiên tài ra còn có ai nữa chứ!
Phốc một cái, Tào Quốc Phong đã hí hửng đứng dậy!
– Ngươi… Tiểu tử ngươi còn chưa chết? Tiểu Miêu đâu?
Miêu Hoàn Vũ cũng vội vàng đi ra. Suốt cả đời, ông lúc nào cũng bình tĩnh tao nhã, dường như chưa bao giờ gấp rút vội vả như giờ phút này…
– Tiểu Miêu nàng vì lúc độ thiên kiếp đã làm bẩn quần áo, nên về phòng thay quần áo rồi, chút nữa sẽ tới…
Quân Mạc Tà xoa xoa cái mũi, nhìn vị có thể là cha vợ tương lai của mình Miêu Hoàn Vũ, trong lòng có chút ngượng ngùng… Lúc nãy, đã đem con gái người ta ăn rồi lại ăn vài lần… Như vậy ăn rồi lại ăn tiếp… Sau đó còn ăn…
Bây giờ ăn đến bột phấn cũng không còn, đối mặt với cha vợ khẳng định là có chút không được tự nhiên rồi!
– Ha ha… Tốt tốt tốt! Không sao là tốt rồi!
Miêu Hoàn Vũ hưng phấn cười to, con gái không việc gì là tốt rồi, vị trung niên thoạt nhìn tao nhã này bây giờ cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống:
– Mau! Nhanh đi báo cho phu nhân biết, Tiểu Miêu đã bình an trở về, nàng không sao cả! Một chút cũng không sao!
Thì ra Miêu phu nhân không thể qua nổi cơn sốc này, đã ngất xỉu…
Lời còn chưa dứt, Miêu Tiểu Miêu toàn thân áo trắng, mặt che khăn chậm rãi đi tới…
Dường như không có cách nào bước nhanh hơn được, bởi vì thân thể Miêu Tiểu Miêu lúc này có chút không khỏe. Về phần vì sao không khỏe thì…
Xem ra hẳn người đều “biết” rồi… (BD: “biết” cái gì thì cái đầu đầy sạn của mấy lão già này chắc cũng đen tối không thua gì anh em mình)
– Miêu Miêu…
Có hơn mười mấy người cùng nhau kêu lớn, trong giọng nói tràn ngập sự kích động.
Mí mắt Quân Đại Thiếu giật liên hồi… Một tiếng đồng thanh “Miêu Miêu” khiến hắn có cảm giác mình rơi vào Miêu ổ…
Mọi người đều vui sướng đứng dậy, bao vây hai người hỏi thăm…
Về chuyện thiên kiếp, Miêu Tiểu Miêu lúc ấy mơ mơ màng màng, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, cho dù nàng xem thấy cũng không có cách nào giải thích… Chỉ có thể miễn cưỡng nói hết những điều mình biết cho mọi người thôi…Nguồn truyện audio Podcast
Về phần Quân Đại Thiếu, xưa nay luôn là một cao thủ đóng kịch, mở to con mắt mê mang, hỏi gì cũng không biết, ngươi có thể trông cậy vào một tên nhóc “Kim Huyền” nhỏ nhoi trả lời được một vấn đề cao siêu như vậy sao…
Còn về phần vì sao lại về trễ như vậy, vấn đề này ngược lại cả đám lão gia hỏa cũng không đả động tới. Đám người kia có người nào không phải là lão hồ ly ngàn năm thành tinh chứ? Ánh mắt người nào không cực kỳ lợi hại chứ?
Miêu Tiểu Miêu vừa đi vào, bọn họ đã phát hiện có chỗ không đúng, mọi chuyện đều rõ ràng…
Căn bản không cần hỏi, chỉ cần nhìn thấy cái vẻ si tâm kia của Mặc Đại thiên tài, nha đầu Tiểu Miêu này còn có thể không cảm động sao. Có thể khẳng định hai người sau khi độ kiếp đã tìm một nơi tắm rửa, nhân tiện điên loan đảo phượng rồi…
Chuyện này rất rõ ràng, có gì mà đoán không ra chứ…
Nếu còn ai noi theo tên đầu heo vừa rồi, không biết điều mà còn thắc mắc chỉ sợ lại bị mọi người hợp lại tẩn cho bầm dập thôi…
Còn chuyện độ kiếp, mọi người đều là mặc định là, lúc ấy có một đại nhân vật nào đó trùng hợp cũng độ kiếp ở gần đó… Miêu Tiểu Miêu chỉ ngẫu nhiên bị đối phương ảnh hưởng đến thôi, nhưng lúc đối phương bắt đầu, Miêu Tiểu Miêu thiên kiếp đã độ xong rồi… Cho nên mới có thể không nguy hiểm an toàn đi ra…
Với sự phỏng đoán cao siêu như vậy, hai kẻ tiểu bối trong cuộc dĩ nhiên là không biết…
Trong lòng mỗi người trong đám lão nhân đều tự động nghĩ đến một lời giải thích hợp lý nhất. Mà trên thực tế, cũng chỉ có lời giải thích như vậy mới có thể giải thích hợp lý tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Bằng không, chỉ bằng hai kẻ mới mười bảy mười tám tuổi sao có thể dẫn động thiên kiếp lợi hại như vậy chứ? Quỷ cũng không tin a!
Đây vốn là vấn đề mà Quân Mạc Tà cảm giác vô cùng nhức đầu. Thế nhưng lại có thể vượt qua “suy nghĩ thường thức” của các vị “thông thái” này mà không gặp chút khó khăn nào…