Dị Thế Tà Quân Audio Podcast
Tập 208 [ Chương 1036 đến 1040 ]
❮ prevnext ❯Chương 1036: Trái tim của Tiểu Miêu!
-” A ”
Quân Mạc Tà lập tức cứng họng, trước khi đến đây hắn tuy đã biết rằng tình huống rất nghiêm trọng, nhưng hắn không ngờ tình hình lại có thể nghiêm trọng đến bực này!
Đây đúng là giống như đúc căn bệnh của mẫu thân hắn Đông Phương Vấn Tâm.
Cả hai đều bị loại bệnh gọi là: tâm chết.
Loại bệnh này xảy ra khi cả hai người toàn tâm toàn ý yêu nhau, sau đó có một người chợt rời xa thì người còn lại sẽ xuất hiện bệnh trạng này. Loại bệnh này vô cùng hiếm gặp, cả tỉ người may ra mới có một người. Bởi vì chỉ có các nữ tử sống chí tình chí nghĩa quên cả bản thân, những nữ tử này khi yêu một người sẽ yêu sâu sắc đến khi người còn lại mất đi đột ngột thì mới xảy ra bệnh trạng này.
Quân Mạc Tà dù trăm triệu lần tính cũng không thể tính được rằng Miêu Tiểu Miêu, mặc dù chỉ tiếp xúc với mình trong thời gian ngắn, mà đã toàn tâm toàn ý yêu mình, mà còn yêu sâu đậm, đến mức xảy ra tình trang này.
Trong phúc chốc, tâm thần Quân Mạc Tà trải qua một trận rung động, hắn tự hỏi. “Nữ tữ này, rốt cục mình đã phụ nàng một mảnh thâm tình sao? Thật là …”
-” A cái gì mà a? Ngươi lúc này mà vẫn còn tâm tình “A, A” cái gì àh!”
Miêu Kinh Vân rống lên một tiếng, nghiến răng nói gằn từng chữ:
– Mặc Quân Dạ, tiểu tử ngươi hôm nay nếu không thể làm cho cháu gái của ta tỉnh lại thì trong ngày thọ yến của lão phu ngày mai ta sẽ làm thịt ngươi.
Miêu Kinh Vân nói xong cũng không đợi Quân Mạc Tà trả lời mà hầm hừ khoát tay nói tiếp:
– Dẫn hắn vào, nếu hắn chữa không được thì lột da làm thịt hắn cho ta!
Có thể nói ra những lời này, chứng tỏ vị đại ca số 1 Huyễn Phủ đã tức giận đến mức nào.
Nhưng cũng có thể thấy được, tình cảm của lão dành cho cháu mình là Miêu Tiểu Miêu lớn đến mức nào.
Vốn tính cách của Quân đai thiếu gia nghe Miêu Kinh Vân nói kiểu như vậy thì sẽ nhất quyết không nghe theo, tất phải cùng với lão đấu một trận ra trò rồi mới tính tiếp. Giỡn àh, dám ăn to nói lớn trước mặt bản thiếu gia, dù gì thì thiếu gia ta cũng là ân nhân của Miêu gia, mời bổn thiếu gia cứu người mà như ăn cướp thế? Thiếu gia ta đây muốn cứu người thì cứu người, còn không muốn thì đừng hòng. Lão tuổi gì?
Tính thì tính thế nhưng tình huống lúc này có chút đặc thù, tính mạng của Miêu Tiểu Miêu đang như chỉ mành treo chuông, thật sự không thể tốn thời gia và sức lực để đôi co cùng Miêu Kinh Vân vì thế hắn đành giữ im lặng đi theo Miêu phu nhân.
Miêu phu nhân đi trước, Quân Mạc Tà theo sau, đi sau cùng là Miêu Hoàng Vũ. Cả ba người cùng đi vào toà tiểu lâu tao nhã trước mắt.
Ở phía dưới, Miêu đao nghi hoặc hỏi:
– Phủ chủ, vì sao lúc nãy không dựa vào khí thế ấy mà nói ra việc kết hôn, vậy chẵng phải là một công đôi việc ư?
Nếu luận về vai vế gia tộc, cả hai huynh đệ và Miêu Kinh Vân xem như đồng lứa, nhưng dù thế thì lúc xưng hô cả hai đều không dám tùy tiện, càng không ra vẻ tự cao tự đại. Điều này cho ta thấy phần nào về quyền uy của Huyễn Phủ phủ chủ.!
– Khí thế cái rắm!
Miêu Kinh Vân hầm hừ nói:
– Hiện giờ Tiểu Miêu còn chưa tỉnh lại, nếu bây giờ nói đến hôn ước thì còn hơi sớm. Hơn nữa nữ nhân Miêu gia chúng ta muốn lấy chồng còn phải cầu người khác tới lấy sao? Hắn muốn cưới Tiểu Miêu thì cũng phải cho hắn trải qua một ít khó khăn để hắn có thể thấy nữ nhân Miêu gia của chúng ta trân quý đến mức nào. Nếu không thì không phải là quá tiện nghi cho hắn sao?
– Phủ chủ đại nhân…. nghe ý tứ của tiểu nha đầu kia thì việc hôm nay rõ ràng là do tiểu tử này cự tuyệt Tiểu Miêu nên Tiểu Miêu mới trở nên như thế.
Nói đến Miêu Tiểu Miêu, trên khuôn mặt lạnh lùng của Miêu kiếm cũng hiện lên một mảnh thương tiếc. Ngụ ý của miêu Kiếm rất rõ ràng đó là: “nếu tiểu tử đó cự tuyệt từ trước thì làm sao có chuyện hắn đến xin phép cưới nha đầu Tiểu Miêu làm vợ chứ.”
– Hôm nay tuy hắn cự tuyệt nhưng không có nghĩa là hôm sau hắn còn có thể cự tuyệt.
Miêu Kinh Vân gian xảo cười nói:
– Các ngươi không thấy gì sao? Khi ta nói đến tình huống khẩn cấp của Tiểu Miêu, bộ dạng của tiểu tử ấy trông vô cùng khẩn trương. Nếu nói hắn hoàn toàn không quan tâm đến nha đầu Tiểu Miêu thì đánh chết ta cũng không tin, ta thậm chí còn hoài nghi tiểu tử này đang làm giá.
Tựa hồ Miêu Kinh Vân thấy cách mình nói chuyện có chút thất thố làm mất phong độ của Miêu Huyễn phủ chủ, không khỏi ho hai tiếng nói tiếp:
– Không, nếu Tiểu Miêu không thể tỉnh dậy thì đừng nhắc đến việc này nữa. Hơn nữa lão phu sẽ khiến tiểu tử này phải trả giá đắt. Cho dù hắn có được “Không linh thể chất” thì sao chứ?
Nói xong Miêu Kinh Vân đột nhiên trừng mắt, uy nghi bắn ra bốn phía, bổ sung nói:
-Phải trả một cái giá rất đắt!
Tâm trạng của mọi người lúc này đều trầm mặc, cả đám đều hướng mắt về toàn tiểu lâu trông chờ tin tức tốt lành.
Không ngờ trước đại thọ của phủ chủ lại phát sinh sự tình thế này, giống như tâm trạng đang vui sướng cực độ thì bị dội một gáo nước lạnh. Nếu như Miêu Tiểu Miêu không thể tỉnh lại thì thọ yến ngày mai như thế nào? Thật sự không ai dám tưởng tượng.
Trong một gian phòng nọ, khi một người bước vào phòng đập vào mắt họ là một không gian vô cùng yêu tĩnh. Căn phòng vô cùng sạch sẽ, khi mở cửa sổ ta có thể thấy phong cảnh đẹp như mộng như ảo, nằm ở cuối phòng là một chiếc giường được chạm khắc vô cùng tinh xảo và công phu, trên chiếc giường ấy có một nữ nhân vô cùng xinh đẹp đang chìm sâu vào trong giấc ngủ, nàng trông vô cùng mỏng manh, duyên dáng tựa như một đóa hoa bách hợp chớm nở.
Trên vách tường trắng tinh là hai bức tranh chữ. Trong đó một bức viết:
-Thuận thiên vị tất tồn, nghịch thiên hợp cai tiếu, hà nhân như ngã, kiếm chỉ nhân gian ba đào?… Nhật nguyệt nhập ngã hung hoài, khán ngã độc lĩnh phong tao! Thanh phong tùy thủ xuất sao, vấn thùy nhân, cảm dữ ngã mạn bộ vân tiêu? Nhất kiếm hào tình thiên cổ, huyết vũ tinh phong, nhân bất đảo; nhất kiếm vấn đỉnh trung nguyên, đĩnh thân vấn, giá nhất sinh, bất loan yêu!
Hà nhân vân đoan khởi vũ, nhượng ngã vọng xuyên thiên nhai, nhu tràng bách chiết, tâm trung phong tuyết tiêu tiêu; khúc chung nhân tán, nhất kiếm nộ trùng cửu tiêu. Cổ kim đồng nhất tiếu, thiên địa nhâm tiêu diêu, hậu thế lai giả, mạc dữ ngã bỉ cao.
(NBV: Bài từ này BlackSweater đã dịch trong ch 203.)
– Thuận lòng trời, vị tất đã tồn tại.
– Nghịch lại thiên, cuồng tiếu khắp non sông.
– Hỏi thế gian, ai giống như ta vậy.
– Một kiếm đưa lên, chỉ khắp cõi nhân gian!
– Nhật nguyệt trong lòng ta.
– Mình ta độc chiếm chăng?
– Mũi kiếm tùy tay ra khỏi vỏ.
– Hỏi có ai dám cùng ta bước tới tận chân trời?
– Một khoảnh khắc hào hùng cùng thiên cổ.
– Cuồng phong thổi, cát vàng bay phấp phới.
– Giữa gió tanh mưa máu, người đứng đó bất động, một kiếm chỉ khắp giang sơn.
– Từ thiên cổ, đã là anh hùng, phải dũng cảm giương kiếm, cả đời này, quyết không thể cúi đầu.
– Trong đám mây, có ai đang nhảy múa.
– Để cho ta, nhìn thấu tận chân trời.
– Gan ruột ta như đứt lìa từng khúc.
– Trong lòng ta, chỉ còn tuyết mà thôi.
– Một kiếm cuồng nộ, chém lên chín tầng trời.
– Một tiếng cười, vang vọng suốt ngàn năm.
– Riêng mình ta, tiêu dao khắp đất trời.)
Cuối bức tranh đề: Mặc Quân Dạ làm, Tiểu Miêu sao chép.
Mà bức tranh còn lại viết:
lâm hoa tạ liễu xuân hồng,
thái thông thông,
vô nại triêu lai hàn vũ vãn lai phong;
yên chi lệ,
lưu nhân túy,
kỷ thì trọng,
tự thị nhân sinh trường hận thủy trường đông…
(NBV: Bài từ tên gốc là “Tương Kiến Hoan” của Lý Dục. Dịch thơ của Nguyễn Thành Ân:
–Bản dịch của Nguyễn Thành Ân:–
Xuân hồng liễu tạ hoa rơi
Lòng nghe rối những bời bời
Cứ để mưa lạnh buổi sớm mai
Gió về lệ đỏ mắt gầy
Lại tuôn ròng rã cơn say chập chờn
Từ đây ôm mối hận trường
Chỉ còn sông nước lẽ thường xuôi đông.
–Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn:–
Rừng xuân tàn tạ thưa hồng,
Rối lung bung.
Không cản ban mai mưa lạnh,
Gió chiều dông.
Đỏ ngầu lệ,
Say tuý luý,
Lại tuôn ròng.
Từ đây kiếp người trường hận,
Nước xuôi đông.
Cuối bức tranh cũng đề: Mặc Quân Dạ làm, Tiểu Miêu sao chép.
(NBV: Chắc tác giả có sự nhầm lẫn, chương bài thơ này ở ch 204 là do Miêu tiểu Miêu ngâm ra mà Đến ch 219 ta có làm chú thích rồi))
Phía trước cửa sổ có đặt một cái bàn nhỏ xinh xắn, trên bàn là một chiếc đàn ngọc tên Thất Huyền, cạnh chiếc đàn là những khúc cầm phổ.
Những thứ này khiến ta có thể hiểu được trái tim chứa đầy phiền não của Miêu Tiểu Miêu.
Gian phòng này tuy là khuê phòng của nữ nhân nhưng không hề có vật trang sức. Là viên ngọc quý của Miêu gia, là cháu gái của Huyễn Phủ phủ chủ thế nhưng căn phòng được bố trí vô cùng đơn giản. Việc này nói ra có thể khiến người khác hơi ngạc nhiên, nhưng liên tưởng đến tính cách dịu dàng của Miêu Tiểu Miêu thì cảm thấy không có gì lạ nữa, căn phòng từ không gian đến cách bố trí đều rất phù hợp với tính cách của nàng.
Lúc này, chủ nhân của gian phòng, Miêu Tiểu Miêu vẫn lẳng lặng nằm trên giường, sắc mặt nàng tái nhợt, nàng cứ nằm ấy không cử động, ngay cả hít thở cũng khó khăn, khi có khi không. Tuy hôn mê nhưng trên hai hàng lông mi của nàng cũng thống khổ nhíu lại, trên khóe mắt còn vươn lại một giọt lệ.
Quân Mạc Tà khi bước vào phòng, lúc chứng kiến sắc mặt của Miêu Tiểu Miêu thì trong lòng chấn động.
Đây… đây… đây còn là nữ tử phong nhã hào hoa mà mình tường biết, nàng lúc trước còn dùng những lời nói nhỏ nhẹ, ôn nhu khuyên bảo mình, hòng dùng nhu tình của nàng để hòa tim trái tim đầy băng giá của mình. Giờ phút này đây, nữ tữ ấy, một nữ tử ôn nhu tràn ngập tình yêu lại có thể biến thành một bộ dạng như vậy.
“Mà tất cả đều vì mình, vì mình, vì mình đã khiến cho nàng yêu mình quá sâu để xảy ra cớ sự này.”
Con người không phải cỏ cây nào có thể vô tình.
Quân Mạc Tà giờ phút này trong lòng có một cỗ tâm tình không thể lý giải. Tuy định lực của hắn từ xưa đến nay luôn hơn người nhưng lúc này cũng không thể kìm nén nổi tâm trạng kích động.
“Nếu thời gian có thể quay lại, nếu mọi việc có thể lặp lại những lời khi ấy ta còn có thể nói ra không? ”
Quân Mạc Tà cười chua xót, trong ánh mắt nhìn Miêu Tiểu Miêu lần đầu tiên hiện lên vài phần ôn nhu cùng thương cảm. thầm nghĩ:
– “Chính mình chung quy không phải con người có ý chí sắc đá.”
Hắn vừa bước vào phòng, thì tiểu Đậu Nha đang ngồi bên giường chăm sóc tiểu thư đã phát hiện ra hắn, dùng ánh mắt đầy tức giận nàng phẫn nộ nói:
– Ngươi tên háo sắc tới đây làm cái gì? Chẵng lẽ ngươi hại tiểu thư còn chưa đủ thảm hay sao?
Tiểu nha đầu phồng miệng trừng mắt bộ dạng như hận không thể lao lên cắn cho hắn vài nhát.
– Tiểu Đậu Nha không được vô lễ!
Miêu phu nhân thấp giọng nói:
– Công tử tới đây để xem bệnh Tiểu Miêu…
Nói đến đây, không khỏi nghĩ đến bệnh tình của Tiểu Miêu cũng do thanh niên trước mặt gây ra, Miêu phu nhân cũng không còn lòng dạ nào để nói tiếp nữa.
– Hừ nếu không phải hắn bạc tình bạc nghĩ thì tiểu thư sao lại bị thế này.
Tiểu Đậu nha thầm lẩm bẩm, rất không tình nguyện không nói nữa.
Quân Mạc Tà không để ý tới nàng nhẹ nhành tới bên giường, chìa tay phải nhẹ nhàng đặt lên cổ tay thon mịn của Miêu Tiểu Miêu.
Vận linh lực dò xét, hắn hiểu được bệnh của nàng cùng mẫu thân năm đó vô cùng giống nhau.
Năm đó mẫu thân hắn, Đông Phương Vấn Tâm tuy rằng vô cùng đau lòng mà lâm vào ngủ say nhưng dù sao trong lòng mẫu thân cũng vướng bận ba nhi tử cho nên tâm mạch chưa tắc nghẽn hoàn toàn. Vì vậy ngày đó Quân Mạc Tà dùng thân phận người con để thức tỉnh mẫu thân thật ra cũng không tốn rất nhiều khí lực.
Nhưng hiện giờ bệnh tình của Miêu Tiểu Miêu hoàn toàn khác, tâm mạch của nàng tắt nghẽn hoàn toàn, không hề tồn tại bất cứ khe hở nào để lợi dụng.
Tâm môn đóng chặt, cần phải mở ra bằng cách nào đây?
(NBV: Tâm môn: Cửa lòng, cửa trái tim.)
Trán Quân Mạc Tà càng lúc càng nhíu lại, nếu hắn không thể chữ trị chỉ sợ thế gian này không ai có thể chữa được.
Thấy sắc mặt Quân Mạc Tà trở nên vô cùng khó coi, Miêu phu nhân không khỏi hết hồn, run giọng hỏi:
– Mặc… công tử, rốt cục Tiểu Miêu như thế thào rồi?
Nàng biết rõ, người trước mặt này là Mặc Quân Dạ không phải thầy thuốc, hơn nữa Miêu Tiểu Miêu lại mắc phải tâm bệnh, cho dù là thần y cao tay đến đâu cũng sợ phải bó tay đầu hàng nhưng nàng vẫn phải nói ra những lời này. Thanh âm của nàng rung rẩy tựa như muốn khóc ra thành tiếng. Đây cũng là một phản ứng bình thường của người mẹ thôi.
– Ta cần yên tĩnh!
Quân Mạc Tà trầm giọng nói:
– Các người tốt nhất đi ra ngoài chờ đi, riêng tiểu Đậu Nha thì ở trước cửa để phòng ngừa ta cần nàng hỗ trợ.
– Được!
Miêu Hoàng Vũ đứng dậy nắm tay của thê tử hướng ra ngoài đoạn quay sang nói với Quân Mạc Tà:
– Bệnh của tiểu nữ, phiền công tử cố giúp cho.
Những lời này vô cùng quái dị, căn bệnh của nữ nhi cũng do tiểu tử này gây nên, thì chữa bệnh là trách nhiệm của hắn. Thế nhưng lại đối với hắn còn phải cảm ơn.
Chương 1037: Đợt chữa bệnh đầy hương diễm!
Miêu Hoàn Vũ cưỡng ép lôi kéo tay thê tử, không để ý Miêu phu nhân cẩn thận mỗi bước đi đều nhìn quanh, đi xuống lầu.
Mà Tiểu Đậu Nhi trong nội tâm tuy nhiên không cam lòng nhưng mà cũng nghe lời lui ra ngoài, đem cửa phòng đóng thật chặt, mà chính mình tựu đứng ở cửa ra vào, hai tai dựng đứng, e sợ không nghe được tiếng kêu cứu bên trong, nàng cũng biết tình huống của tiểu thư hiện tại rất là không tốt, cái tên Mặc công tử bại hoại cùng tiểu thư đúng là một sinh cơ cuối cùng rồi…
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng, hai tay dang ra, tay phải nhẹ nhàng đặt lên trái tim Miêu Tiểu Miêu.
Ngón tay chỉ cảm thấy một mảnh mềm mại khó tả, mười phần co dãn. Tại hai nơi cao ngất như ngọc như son, chăm chú dán bàn tay của hắn dĩ nhiên là cảm giác thực hồn tiêu cốt, cơ hồ khiến Quân Mạc Tà toàn thân đều run rẩy.
(DG: Sướng cả linh hồn! ta chém)
Tuy biết rõ phải kiềm chế, nhưng Quân đại thiếu vẫn cảm giác chính mình có chút không khống chế được… Hắn hít thật sâu vài hơi khí, trong miệng niệm thanh tâm chú, liên tục mấy lần, mới miễn cưỡng đem ngọn lửa trong long đè ép xuống dưới…
Nhìn Miêu Tiểu Miêu, Quân Mạc Tà trong nội tâm cười khổ một hồi:
“Bất kể thế nào đều là ta chiếm quá nhiều tiện nghi của ngươi… Sau ngày hôm nay, chỉ sợ…Sự tình thật sự quá phức tạp rồi, việc này bề ngoài giống như đã không phải là nhất thời khổ sở có thể giải quyết được…”
Thần niệm khẽ di chuyển kết nối với ý thúc hải Hồng Quân Tháp, trong không gian có một khoả Sinh mênh chi thụ lai lịch dị thường thần bí. Dùng thân thể của mình, linh lực làm vật dẫn trộn lẫn một chút Mộc Chi Lực trong kinh mạch nhanh chóng vận chuyển.
Cái cây nhỏ thần bí kia loé lên một chút lục sắc quang hoa có một phần nhỏ nhao nhao chệch hướng. Vốn là toàn bộ linh lực tự do theo kinh mạch của hắn một đường chậm rãi đi về phía trước, cuối cùng xuyên qua tay phải Quân Mạc Tà đi vào bộ ngực sữa rồi đánh sâu vào tim của Miêu Tiểu Miêu
(DG: máu mũi…
NBV: Ta hiểu cảm giác của Dịch giả, khổ quá may mà có cái khăn mặt)
Thân thể Miêu Tiểu Miêu tràn ngập hào quang tính mạng cuả lục sắc quang điểm. Thân thể Miêu Tiểu Miêu bởi vì đau lòng mà tạo thành thương thế, lại lấy mắt thường có thể thấy tốc độ phục hồi kinh người…
Ngũ tạng bị hao tổn, tâm mạch trọng thương, nguyên thần phiêu tán. Những thứ này đã đủ làm tổn thương trí mạng, nhưng Sinh Mệnh Chi thụ đều hoàn toàn có thể trị liệu. Duy nhất Song trọng hôn mê mới thực sụ là khó giải quyết nhất.
Sinh Mệnh chi thụ nhiều nhất chỉ có thể cam đoan Miêu Tiểu Miêu kéo daì sinh cơ thậm chí trước lúc nàng hôn mê thân thể có khoẻ mạnh hơn. Nhưng lại không thể làm cho nàng tỉnh lại…
Nếu muốn để Miêu Tiểu Miêu tỉnh lại nhất định phải áp dụng phương pháp triệu hoán không giống như bình thường.
Nếu quả thật sử dụng… Chỉ sợ Miêu Tiểu Miêu cả đời hôn mê kéo dài không có phương pháp cứu tỉnh…
Bất quá giờ đây Quân Mạc Tà hạ quyết tâm dù có long trời lở đất… Vậy cũng theo hắn đi thôi!
Đi một bước tính toán một bước!
Hiện tại …Cũng thật là bất chấp tất cả…
Quân Mạc Tà chuyên tâm trị liệu, hoàn toàn không có phát giác, ngay lúc hắn khởi động tính mạng chi thụ vì Miêu Tiểu Miêu chữa thương. Mặc dù chỉ thông qua kinh mạch cũng không có khả năng bị người phát giác nhưng tại trong lòng đất Miêu gia có một làn sóng tinh thần thập phần mỏng manh chuyển động…
Đồng thời ở dưới mặ đất Huyễn Phủ Phủ chủ Miêu Kinh Vân trong lỗ tai truyền đến một thanh âm tinh tế:
-” Trên đó đang có chuyện gì xảy ra?”
Thanh âm không lớn nhưng có chút nghiêm khắc!
Miêu Kinh Vân sắc mặt đại biến, vội vàng dung mật ngữ truyền âm đem toàn bộ chuyện đã xảy ra kỹ càng kể lại một lần.
Sau khi hắn nói xong, thanh âm kia trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói:
-” Đợi chữa thương xong, để cho người kia đến gặp ta. Nhớ kỹ nhất định đem người nọ đến gặp ta!”
Miêu Kinh Vân vội vàng liên thanh đáp ứng, đợi hồi lâu thanh âm kia không còn vang lên. Nhưng trên mặt Miêu Kinh Vân không biết từ lúc nào có một tầng mồ hôi lạnh.
Thật lâu sau Quân Mạc Tà rốt cục dừng tay, nhìn trên giường người ấy giờ phút này Miêu Tiểu Miêu sắc mặt đã khôi phục hồng nhuận phơn phớt, hô hấp cũng vững vàng hữu lực…
Quân Mạc Tà đang định gọi Tiểu Đậu Nha đến, đã thấy trên giường khuôn mặt đột nhiên thống khổ của Miêu Tiểu Miêu. Hàng mi khẽ nhăm hai hàng nước mắt không ngừng chảy ra từ khoé mắt…
Chẳng lẽ cứ như vậy tỉnh? Nếu tỉnh dậy như vậy tất nhiên là tốt nhất, không thì thật quá nhiều phiền phức phía sau rồi!
Quân Mạc Tà vui vẻ, vội tiến đến lại nghe thấy Miêu Tiểu Miêu thống khổ cầu khẩn nói:
-“…Quân… Chẳng lẽ ngươi thật sự không quan tâm ta sao?”
Quân Mạc Tà trong nội tâm chấn động, ngơ ngác nhìn lên khuôn mặt nhan sắc kiều mị, không khỏi tâm loạn như ma.
– “Quân … Ngươi đã có thê tử…Ngươi đã có thê tử …Ô ô… Ta đây … Ta đây có thể làm thiếp của ngươi được không? Chỉ xin ngươi đừng từ chối nữa. Ta … thật sự không muốn trở thành một cái “Công cụ”.
Trong hôn mê, Miêu Tiểu Miêu thống khổ cầu khẩn, đôi mi thanh tú có chút nhíu lại, nước mắt không ngừng chảy xuống. Dù muốn nói nhưng trong thâm tâm không dám nói, cũng mâu thuẫn hồi lâu, trong tâm khảm vùng vẫy cào xé…
(DG: đoạn này ta chém thêm cho xuôi)
Đối mặt với thâm tình như vậy ngay cả ý chí sắt đá lại có ai có thể thật sự thờ ơ?
Quân Mạc Tà rốt cục nhịn không được, nhẹ nhàng nâng bàn tay xinh xắn trắng như ngọc của Miêu Tiểu Miêu lên, chăm chú dán lên mặt mình thâm trầm mà nói:
-” Chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta muốn có ngươi mà! Nhất định muốn có ngươi bên ta …Cả đời!”
Giờ khắc này, Quân Mạc Tà trong nội tâm có tất cả băn khoăn rốt cục tan thành mây khói!
“Con mẹ nó, trên đời này chẳng lẽ thật sự có chuyện làm khó Quân Mạc Tà ta sao?
Không phải chỉ là một cái Phiêu Miễu Huyễn Phủ thôi sao?
Chỉ cần ngươi không hối hận, coi như là cướp cô dâu ta cũng đem ngươi đoạt đi! Ngược lại ta còn muốn nhìn ai dám làm cho ngươi uỷ khuất!”
Tâm niệm đã định, Quân Mạc Tà lập tức khôi phục tâm trạng kiên quyết ngẩng đầu quát khẽ:
– ” Tiểu Đậu Nha, vào đi!”
Kít kít một tiếng, Tiểu Đậu Nha cơ hồ xông vào, nhanh chóng chạy tiến đến.
-“Đóng cửa”
Tiểu Đậu Nha vội vàng đáp ứng một tiếng, coi chừng đóng cửa lại, sau đó mới nhẹ nhàng đi vào trước giường. Nhìn sắc mặt Miêu Tiểu Miêu rõ rang đã khôi phục phơn phớt hồng nhuận, không khỏi kinh hỉ vui vẻ nói:
-” Tiểu thư đã ổn chưa?”
-” Còn thiếu một chút, kế tiếp cần ngươi hỗ trợ …Khục hừ, khục hừ.”
Quân Mạc Tà cẩn thận cân nhắc dùng từ một chút, nhưng vẫn có chút khó mở miệng, xấu hổ liên tục ho khan vài tiếng mà vẫn không nói nên lời…
-“Hỗ trợ cái gì ngươi nói mau”
Tiểu Đậu Nha rất rõ ràng tính tình nôn nóng, gặp Quân đại thiếu bộ dạng khó xử chính mình ngược lại quay ra quay vào:
-“Chỉ cần có thể để cho tiểu thư tỉnh lại, ngươi muốn ta làm gì ta cũng nguyện ý!…Ngươi… ngươi…Ngươi ngược lại mau nói đi nha.”
-“Ách” là như thế này”
Quân Mạc Tà hạ giọng tiến đến nói vào tai Tiểu Đậu Nha mấy câu.
-“À? Cái gìiiiiiiiiiiiiiiiiiii?
Tiểu Đậu Nha trợn con mắt xinh đẹp lên, sững sờ nhìn Quân Mạc Tà, đột nhiên khuôn mặt mắc cỡ đỏ ửng, vừa tức vừa thẹn sẵng giọng:”
– Dê xồm! Ngươi là đồ dê xồm!”
(DG: chuẩn không cần chỉnh ^^
NBV: Vậy ta khỏi chỉnh, để nguyên nha)
-“Ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể có bất kỳ sai lầm gì!”
Quân Mạc Tà trên mặt có chút phát sốt lại gượng gạo nói:
-” Mặt khác không được ngạc nhiên, lại càng không được quấy nhiễu, không được…Đây chính là mấu chốt làm cho nàng tỉnh lại ”
– ” Nhưng mà ngươi làm như vậy khác nào phá hư sự trong sạch của tiểu thư nhà ta? Về sau lại để cho tiểu thư nhà ta như thế nào đây? Ngươi lại đã lấy vợ!”
Tiểu Đậu Nha đỏ mặt chất vấn.
-“Nói nhảm! Nàng muốn gả cho ai? Còn không phải gả cho ta?”
Quân Mạc Tà vừa trừng mắt nói:
-Đại trượng phu ba vợ bốn nàng hầu, có cái gì cùng lắm thì…Đừng quên, ngươi về sau còn là thông phòng nha đầu của ta đó, ngươi có thể tránh được sao? Đối với bổn thiếu gia đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa!”
Quân đại thiếu lúc đâù nói còn lắp ba lắp bắp nhưng càng nói càng là trôi chảy, cuối cùng rõ ràng có chút hùng hồn táo bạo…, loại chuyện này khó khăn nhất khi mở lời nhưng một câu đã nói ra được thì chẳng còn cái gì phải ngại ngùng nữa cả…
(NBV: Khó là khó cái nút áo đầu tiên, chứ sau đó thì …)
-“Cái này, Cái này,… Cái này,”
Tiểu Đậu Nha không thể tưởng tuợng được da mặt hắn lại dầy đến như vậy, trực tiếp có thể đem loại sự tình đó nói một cách rõ ràng, mặt lập tức đỏ hơn. Lại nghĩ tới lời hắn nói:
-” Về sau ngươi còn là thông phòng nha đầu của ta,”
Không khỏi nội tâm như hươu chạy, toàn bộ thân thể mềm nhũn, trực tiếp bất động…
-“Cái này cái gì cái này? Hiện tại là lúc nào rồi, nhanh lên một chút chuẩn bị đi! Tiến hành sớm một chút thì Tiểu Miêu có thể tỉnh sớm một chút!”
Tiểu Đậu Nha trên mặt đỏ như quả táo giữa trời thu, hay như loại quả hồng Nhật Bản. Cắn hàm răng, con mắt gắt gao nhìn đôi giày thêu của mình chằm chằm, khẽ gật đầu tỏ vẻ đáp ứng, lập tức cần cổ đỏ ửng…
-“Tốt! Bắt đầu!”
Quân Mạc Tà hít mạnh nói ra.
Tiểu Đậu Nha liếc ngang hắn, mới mè nheo đi đến trước giường Miêu Tiểu Miêu, cái miệng nhỏ nhắm áp sát lỗ tai Tiểu Miêu nhẹ nhàng nói:
-” Tiểu thư, Mặc Quân Dạ công tử đến Miêu gia cầu thân rồi,. Ngài …Đáp ứng hay là không đáp ứng nha?”
Liên tục nói ba lượt, thân thể Miêu Tiểu Miêu tựa hồ giật giật, nhưng vẫn như cũ không có dấu vết tỉnh lại. Quân Mạc Tà thở dài một hơi, xem ra tất phải dùng một chiêu cuối cùng rồi, nhìn Tiểu Đậu Nhà thở dài liếc cảnh cáo sau đó chậm rãi cúi xuống hôn lấy cánh môi của Tiểu Miêu…
Tiểu Đậu Nha khiếp sợ mà quên tiếp tục lay tỉnh tiểu thư, có chút há hốc cái miệng nhỏ nhắn trố mắt giật mình nhìn cái tên dê xồm hỗn đản:
-” Hắn hắn, vậy mà nhẹ nhàng hôn lên bờ môi như đoá hoa nhỏ của tiểu thư nhà mình…Hơn nữa một khi hôn rõ ràng không có dấu hiệu ngừng lại. Cứ như vậy triền miên ôm sát thân, thậm chí dùng đầu lưỡi mở…Ai nha, thực sự mắc cỡ chết người ta rồi…”
Bề ngoài giống như Quân đại thiếu gia cũng không chịu nổi, bởi vì hắn hoàn toàn bị kích thích, mỗi lần niệm “Thanh Tâm Chú” đè tâm hoả xuống tức thì lại lần nữa bị thiêu đốt, còn cái thằng nhóc Tiểu Mạc Tà kia cũng tham gia náo nhiệt… Đây là bước đường cùng hoặc là Miêu Tiểu Miêu tỉnh lại trước khi mình bị dày vò bởi dục hoả quá lớn ah. Cố đè nén khoái cảm truyền đến từ trên môi, trừng mắt nhìn Tiểu Đậu Nha ý nhắc nhở ngươi còn không mau tiếp tục lay tỉnh. Tiểu Đậu Nha cắn chặt hàm răng trắng ngà, toàn thân có chút run rẩy xấu hổ mặt đỏ như máu, tiếp tục nhẹ giọng gọi:
-“Tiểu thư…Mặc Quân Dạ công tử đến cầu thân rồi. Tối nay chính là Đêm động phòng hoa chúc của hai ngươi, Tiểu thư…!
Quân Mạc Tà thở dài duỗi tay phải ra, dần luồn vào vạt áo của Tiểu Miêu…
Quân Mạc Tà muốn chính là phương pháp xử lý rất đơn giản, hiện tại Miêu Tiểu Miêu cơ năng thân thể hoàn toàn khôi phục bình thường, chỉ làm tâm môn đóng chặt.
Biện pháp duy nhất là dùng khát vọng lớn nhất của nàng đem tâm linh mơ màng của nàng cứu tỉnh lại…
Mà Miêu Tiểu Miêu chính là vì tình yêu bị khuất nhục mà bị kích thích hôn mê, như vậy nàng khát vọng nhất đơn giản là có được kết quả hoàn mỹ trong tình yêu của mình,”Nói đến phương thức cứu tỉnh nàng không gì khác mang đến giấc mộng tình yêu trọn vẹn cho nàng.
Bất quá Quân đại thiếu bề ngoài giống như thật sự có chút ít bị xao động rồi…
Chương 1038: Chỉ trong gang tấc!
Nếu để tiểu Đậu Nha kêu thêm khoảng vài chục lần thì Miêu Tiểu Miêu chắc cũng tỉnh lại. Nhưng vừa rồi kêu liên tục vài tiếng, Miêu Tiểu Miêu vẫn chưa có phản ứng gì.
Nóng lòng, Quân đại thiếu gia đành phải đích thân chữa trị. Dùng kế hoạch dùng mà hắn nghĩ ra, đó là dùng phương pháp nguyên thủy nhất: kết hợp kích thích bản năng của cơ thể với dùng thanh âm của tiểu Đậu Nha để kích thích thần kinh. Phương pháp này hiệu quả tất nhiên rất tốt, nhưng đối với một nữ tử trong trắng như Miêu Tiểu Miêu thì lại có một chút thái quá.
Miêu Tiểu Miêu chìm sâu vào trong trong hôn mê, chỉ cảm giác kiếp này bản thân đã không còn tương lai, mất hết cam đảm để sống, mất đi mục tiêu cùng hi vọng. Lời cự tuyện tình yêu của Mặc Quân Dạ đã khiến nàng như mất đi tất cả, tiếp tục sống còn có ích gì. Chẵng lẽ nàng cứ sống thế để rồi khi đến tuổi sẽ bị gia tộc xem như một thứ công cụ chính trị gả cho một người mình không thích. Rồi bản thân phải cùng người ấy chung sống cả đời sao?
Cho dùng nàng có phản đối đến cùng đi chăng nữa thì liệu nàng có thể thể chịu được áp lực để cả đời không lấy chồng sao?
Không, nhất định không thể, nàng không thể nào chịu được áp lực cực lớn của gia tộc.
“Vậy, phải đành khuất phục sao?”
“Không!”
“Nếu vậy thì ta thà chết!”
Trong hôn mê, nàng cảm thấy mình đag trôi nổi trong một không gian rộng lớn không điểm dừng, trong lòng nàng lúc này trần ngập nỗi bi ai, đau khổ. Bỗng…
Nàng nghe thấy thanh âm yếu ớt truyền vào tai:
– Tiểu thư, Mặc Quân Dạ công tử đến Miêu gia cầu thân.
Miêu Tiểu Miêu lúc này đang trôi nổi giữa hư không bỗng sửng số, thầm kinh hỉ: “Có thật không, nếu là thật thì tốt quá, thật là tốt quá.”
Nhưng nàng lập tức nhớ đến:” Hắn đã có thê tử, mà người thê tử này khiến hắn một lòng yêu mến, thế nào lại có thể đến Miêu gia cầu thân? Có thể là ta đã quá yêu hắn mà sinh ảo giác thôi.”
Tuy nghĩ thế nhưng dù sao đây cũng là khát vọng lớn nhất của nàng. Nàng xem như đây chỉ là một giấc mộng nhưng lại không muốn nó kết thúc quá nhanh. Loại mâu thuẫn tâm lý này khiến thần hồn của nàng trong hư không nhẹ nhàng bay về phía trước.
– Tiểu thư, Mặc Công Tử thật sự đã đến đây. Hắn nói hắn thật tâm thích người, lại mang đến đây rất nhiều sính lễ.
Âm thanh mờ ảo lại tiếp tục vang lên.
Đến đây, chẵng lẽ hắn thật sự đến đây. Miêu Tiểu Miêu cảm thấy mình có chút khẩn trương. Đến tột cùng có phải việc này là thật không, vạn nhất không phải thì …
Nàng do dự, những suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển liêm tục, nàng muốn trở về nhưng lại sợ phải thất vọng một lần nữa. Lòng tràn đầy mâu thuẫn, sau cùng nàng quyết: mặc kệ, xem như đây chỉ là một giấc mộng. Vừa lúc này, một cảm giác kỳ quái lan tỏa toàn thân. Nàng thầm giật mình:
-Chuyện gì đang xảy ra thế này.
Cảm giác này hoàn toàn xa lạ, nhưng nàng có thể cảm thấy được trong thân thể mình như có một ngọn lửa bên trong như muốn đem nàng đốt cháy sạch. Cảm giác này rất khó chịu nhưng lạ ở chỗ nàng hoàn toàn không phản đối. Hơn nữa càng lúc nàng càng cảm thấy thoải mái hơn.
(NBV: Ố zè, vừ nóng vừa thoải mái sao)
Lúc này, thanh âm của tiểu Đậu Nha lại truyền đến:
– Tiểu thư, hôm nay là ngày vui của người và Mặc công tử. Ngày hôm nay hai người đã thành thân và thành vợ chồng, đêm hôm nay cũng chính là đêm động phòng hoa chúc.
A! Miêu Tiểu Miêu nhất thời giật mình. Chẵng lẽ cảm giác lúc nãy chính là cảm giác của đêm động phòng hoa chúc. Trong phút chốc, Miêu Tiểu Miêu cảm thấy xấu hổ, nhưng trong lòng lại có chút chờ mong.
“Ta… Quân… đêm động phòng hoa chúc….”
Miêu Tiểu Miêu trong lòng tràn ngập hạnh phúc đến quên mọi thứ. Loại cảm giác hạnh phúc này khiến nàng mong muốn trở về ngay lập tức.
Nhưng nàng lại nghĩ:
– Mình đã đi rất xa làm sao có thể trở về đây.
Khi đang mờ mịt thì bên tai lại vang lên thanh âm của Miêu Tiểu Miêu, thanh âm ấy như một ngọn đèn soi sáng giúp cho nàng có thể tìm đường trở về.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cái cảm giác kỳ quái này càng lúc càng trở nên mãnh liệt, cảm thụ cũng càng lúc càng trở nên rõ ràng.
Cuối cùng!
Từ trên giường, Miêu Tiểu Miêu nỗ lực giãy dụa, tựa như muốn tránh thoát sự khinh bạc của Quân Mạc Tà. Nhưng hiện tại Quân Mạc Tà cũng không thể ngừng lại, tuy hắn biết được Miêu Tiểu Miêu sắp tỉnh lại nhưng hắn lại không thể khống chế được hành động của mình.
Cảm thụ ôn nhu từ đôi môi, sự mềm mại đầy co dãn trong lòng bàn tay khiến hắn không thể dừng lại. Lúc này sắc tâm của Quân Mạc Tà đã nổi lên, tiếp tục hành động công thành chiếm đất của mình.
Sau khi dứt bỏ khúc mắt, Quân đại thiếu gia mang đầy ý nghĩ vô sỉ trong đầu.
(NBV: Ôi lý trí ra đi, bản năng ở lại)
-Ưm!
Nhỏ giọng rên rỉ một tiếng, Miêu Tiểu Miêu chậm rãi mở mắt.
Chậm rãi mở mắt, trong nhất thời nàng vẫn chưa có thể thấy rõ mọi vật, Miêu Tiểu Miêu cảm giác tựa hồ có chuyện không bình thường xảy ra. Vì ngay cả tiếng rên rỉ của nàng cũng không truyền ra ngoài, mà lí do nàng không thể lên tiếng là vì tại môi mình có một thức gì đó đầy nóng bỏng ngăn chặn. Miêu Tiểu Miêu dần hoảng sợ, bởi nàng phát hiện mình đang bị một gã nam nhân ôm ấp, mà gã này lại đang không kiêng nể hôn đôi môi nhỏ của mình, không những vậy hắn còn đặt một bàn tay trên ngực mình tàn sát bừa bãi phía trong. Tên này có thể nói là dâm đãng đến cực điểm. Hai người vì khoảng cách tiếp xúc quá gần, Miêu Tiểu Miêu lại mới tỉnh lại, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra. Hơn nếu nếu một nữ tử sau khi tỉnh lại đột nhiên phát hiện ra có một nam tử đang làm chuyện không đúng đắn với mình thì đều phản ứng như vậy, hơn nữa nữ tử này còn là một nữ tử có thực lực không tầm thường.
Miêu Tiểu Miêu xấu hổ cùng giận dữ, không khỏi hét một tiếng đầy kinh hãi đoạn dồn hết sức lực vào một tay đẩy tên nam tử dâm đãng ra đồng thời theo bản năng bồi thêm một cước, mà một cước này lại ngay chính giữa mục tiêu.
– Trời ơiiiiiiiiiiiiiiiii…….!
Hét thảm một tiếng, Quân đại thiếu gia trong khi đang làm chuyện xấu thì bỗng thấy thân thể của mình từ dưới mặt đất bay lên, tiếp theo lại bị dính một cước, mà một cước này rất may mắn lại trúng ngay chỗ quan trọng khiến hắn đau đớn không chịu nổi.
Một cước này vô cùng uy mãnh, Quân Mạc Tà lại không hề phòng bị, hơn nữa lại trúng vào thời điểm gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây đầy khoái cảm. Quân Mạc Tà đau muốn chết lên chết xuống, dùng hai tay che lại, muốn chảy cả nước mắt. Rốt cục thốt ra một câu:
– Ta… ta kháo! Làm lưu manh thật sự không dễ dàng a.
Quân đại thiếu khóc không ra nước mắt, một cước kia đá trúng bộ phận này thì dùng là hộ thể thần công cũng vô phương chống đỡ, hơn nữa lại đá vào lúc ý loạn tình mê không một chút phòng bị.
Yêu Thần Ký là cái tên quá nổi trong làng truyện tiên hiệp suốt mấy năm qua. Cho dù chưa từng đọc thì hẳn bạn cũng đã từng một lần nghe đến tên của nó….!
Tiểu Đậu Nha mở to cặp mắt xinh đẹp, há to miệng nhìn vị Mặc đại thiên tài biến thành một con tiểu trùng cả người uốn cong lại. Tiểu nha đầu dù sao vẫn còn nhỏ, không hiểu rõ tình huống đầy éo le này.
Miêu Tiểu Miêu sau khi đá một cước, không chút nghĩ ngợi liền nhảy dựng lên, vừa thẹn vừa giận nói đầy căm phẫn:
– Đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, lưu manh, ta giết ngươi tên dâm tặc này.
Cánh tay ngọc vươn ra rút thanh trường kiếm dùng toàn lực chém xuống, hoàn toàn không chút lưu thủ.
Nàng, quả nhiên đã động sát tâm.
Đến hiện tại nàng cũng không biết rõ đối phương là ai, chỉ biết rằng tên hỗn đãn này đã làm nhơ nhuốc sự trong sạch của mình, làm cho tâm nguyện của mình tan vỡ hoàn toàn không còn chút hi vọng. Giờ phút này, Miêu Tiểu Miêu chỉ có một ý niệm trong đầu đó là giết tên hỗn đãn này, sau đó đem băm thành vạn đoạn rồi tự sát.
Lúc này, Quân Mặc Tà đau đến cả người đổ đầy mồ hôi cũng ngước mặt lên, môi mấp máy vì đau đớn, lấp bắp nói:
– Ai da…… Là ta, nha đầu kia ngươi muốn mưu sát chồng àh.
Miêu Tiểu Miêu kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, nhất thời sửng sốt, biến cố này xảy ra thật quá nhanh, quá kinh người rồi.
” Làm sao mà cái tên hạ lưu hạ tiện vô sỉ lưu manh như hắn lại… khoan đã, hắn vừa nói cái gì…. mưu sát chồng? Ý gì đây!”
Lúc này tiểu Đậu Nha rốt cục đã khôi phục tinh thần, nhìn những biến cố phát sinh liên tiếp trước mắt này, rốt cục đã rút ra một kết luận đó là:
” Tiểu thư rốt cục đã khỏe lại hẳn rồi, cho dù là trước kia thì một cước đó cũng không được mạnh mẽ như thế.”
Nàng không khỏi vừa mừng vừa sợ trong đó cũng không thiếu vài phần vui sướng khi người gặp họa kêu lên:
– Tiểu thư… người đã khỏi hẳn rồi. Còn người nọ chính là Mặc công tử vừa chữa trị cho người, sao người lạ đá hắn.
– Là hắn, thật sự là hắn. Hóa ra hắn đã đến đây!
Miêu Tiểu Miêu sau khi biết rõ mọi chuyện thì hai cảm giác phẫn nộ và nghi vấn đã bị cảm giác hạnh phúc và vui mừng thay thế, cả người trên không trung liền hạ xuống, trong tay nàng vẫn cầm thanh trường kiếm như trước.
Quân đại thiếu gia nghĩ nàng nhận ra mình thì mọi việc sẽ ổn thỏa, không ngờ nha đầu kia lại từ từ hạ xuống.
Nhưng mà hạ xuống thì hạ xuống đi, sao trên tay còn cầm cầm thanh kiếm làm gì, mà hình như ánh sáng chói lọi từ thanh bảo kiếm kia đang hướng đùi mình mà đâm tới. Quân đại thiếu gia thấy như vậy liền nén đau, dùng toàn bộ khí lực đem thân hình uốn éo tránh khỏi. Hắn vội tránh sang một bên, ai biết được lỡ như nàng có ý định nhổ cỏ phải nhổ cho tận gốc thì số mình khổ rồi.
Phốc
Nữ thần may mắn vẫn tương đối chiếu cố cho Quân đại thiếu gia. Tiếng vang này không phải là tiếng trường kiếm đâm vào nới nào đó mà là tiếng Miêu đại tiểu thư rơi vào trong lòng của Quân Mạc Tà.
Quân Mạc Tà kêu lên một tiếng, dưới khố qua một đợt bị tập kích bất ngờ khi nãy vẫn còn đau nhức khó nhịn nên lần này không kịp vận huyền khí để chống đỡ, đã đau lại càng nhức hơn, bỗng Quân Mac Tà cảm thấy lạnh cã người, một cảm giác nguy hiểm truyền đến, ngửa mắt nhìn xem có chuyện gì thì hắn bỗng giật thót, lỗ chân lông cả người đồng loại mở ra, lông tóc dựng lên, da gà nổi lên khắp người.
Mẹ ơi!
Quá may mắn rồi.
Một thanh trường từ trên tay của Miêu Tiểu Miêu theo đà rơi xuống, thanh kiếm kiếm cắm vào trước đũng quần của Quân đại thiếu cách chỗ hiểm không xa. Quân Mặc Tà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tiểu lão đệ của hắn cũng rụt vòi lại như cảm thấy được hơi lạnh tỏa ra từ thanh kiếm.
Thanh kiếm mà đâm chệch đi một chút nữa thì…….
Chương 1039: Làm đàn ông là phải chịu đau khổ!
Chuyện nguy hiểm như vậy, dù Quân Mặc Tà đã sống qua hai kiếp người vẫn chưa từng trải qua. Thậm chí sau này cũng chưa chắc gặp phải tình huống như thế.
Không biết như vậy có tính là vô tiền khoáng hậu không đây?
Mất cả nửa ngày trời, Quân Mạc Tà mới trải qua cú sock ban nãy, cả người ướt đẫm mồ hôi. Lúc này hắn đã quên mất đau đớn do cú đá khi nãy gây ra.
Trong lòng của Quân Mạc Tà, Miêu Tiểu Miêu rốt cục đã phục hồi tinh thần, lúc này nàng cảm thấy vô cùng thẹn thùng, thân hình khẽ động, muốn nương theo người hắn để đứng lên.
Miêu Tiểu Miêu chuyển động cơ thể khiến Quân Mạc Tà xích lại gần thanh kiếm kia một chút. Cảm giác được hàn khí từ thanh kiếm truyền đến khiến hắn giật mình.
Quân đại thiếu gia vội ôm chặt lấy nàng kêu lên không ngớt:
– Đừng… đừng cử động…. ngàn vạn lần đừng có cử động.
Thật sự là không nên manh động a, nếu thật sự nàng ta còn cử động, thì sau này dù chúng ta có thể sống cùng nhau thì e rằng ngươi phải làm một cô gái đồng trinh suốt đời rồi.
(NBV: Nói rồi mà)
Miêu Tiểu Miêu khẽ ừ nhẹ một tiếng, tựa đầu sát vào trong lồng ngực của Quân đại thiếu gia, ở trong lòng của người trong mộng khiến tim nàng như đập càng lúc càng nhanh, cả người khô nóng, cả thân thể nàng lúc này mềm oặt trở nên vô lực.
Hiện tại do thời tiết vô cùng nóng bức, đây lại là khuê phòng riêng của nàng nên trên người nàng chỉ mặc một bộ áo lót màu xanh nhạt. Mà lúc nãy lại bị tên đáng ghét này đưa tay luồn vào trong để…nên khi nhào vào trong người Quân Mạc Tà, nàng lúc này có thể nói là xuân quang lộ ra hết bên ngoài, gần như là trần truồng. Điều này khiến cho một cô nương trong trắng như Miêu đại tiểu thư thẹn thùng muốt ngất đi.
Nhưng hiện tại người mà nàng yêu lại không cho nàng di chuyển thân thể.
– Chắc hắn chưa ôm đủ.
Nàng tự nhủ trong lòng nhu vậy. Tuy rằng vô cùng xấu hổ nhưng Miêu Tiểu Miêu lại vô cùng quý trọng khoảng khắc quý báu này, vì vậy nàng lựa chọn phục tùng, nằm trong ngực hắn như một chú mèo con ngoan ngoãn, đem khuôn mặt đầy xấu hổ nép sát vào lồng ngực của Quân Mạc Tà không cho hắn nhìn thấy.
Nhưng nàng lập tức cảm thấy vô cùng kỳ quái, bởi nàng cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh nhưng vì cái gì mà tim của hắn cũng đập nhanh như vậy, thậm chí còn đập nhanh hơn cả mình.
Lẽ nào hắn cũng giống mình đang thẹn thùng?? Không… không thể nào… hắn là nam nhân cơ mà…
Miêu Tiểu Miêu cũng không biết, lúc này Quân Mạc Tà đang lâm vào tâm trạng vô cùng sợ hãi, bởi vật kia chỉ cách tiểu đệ của hắn một chút mà thanh kiếm kia là một thanh thần khí không nghi ngờ gì là chỉ chạm nhẹ vào nó thì… Lúc này tim hắn đập vô cùng nhanh nhưng không thể so sánh với lúc nãy, lúc nãy chuyện xảy ra vô cùng đột ngột khiến tim hắn như ngưng đập 1 nhịp.
Một lát sau, Quân đại thiếu gia rốt cục đã ổn định lại tinh thần, cảm nhận trên đùi đã khôi phục một ít khí lực, để Miêu Tiểu Miêu bám trên cơ thể mình, hắn nhẹ nhàng chuyển động hai tay hai chân, lấy lưng làm trung tâm chậm rãi chuyển động về phía sau.
Một tay nhẹ nhàng bỏ tay của Miêu Tiểu Miêu đang nắm chặt thanh kiếm ra.
Miêu Tiểu Miêu cảm giác được cơ thể của người yêu động vào bàn tay của mình thì chợt nhớ đến tay của mình từ nãy đến giờ vẫn nắm chặt thanh trường kiếm. Nàng không khỏi chấn động trong lòng, vội nhìn lại thì thấy thanh kiếm của mình đang nằm ở một vị trí vô cùng hiểm hóc, đó là ngay chính giữa chỗ kia…
Giờ phút này hai người từ di chuyển cơ thể lùi ra, chuôi kiếm cắm trên quần của Quân đại thiếu gia cũng được kéo ra, lúc này trên quần của hắn đã có một lỗ hổng lớn lộ ra một mảng bắp đùi nhẵn nhụi.
Thấy vậy sắc mặt Miêu Tiểu Miêu trở nên đỏ bừng, nàng không giống tiểu Đậu Nha hoàn toàn không hiểu rõ chuyện nam nữ, xâu chuỗi mọi chuyện trong đầu kết cục nàng đã hiểu mọi việc từ đầu đến giờ. Quay lại nhìn bộ dáng của Quân đại thiếu gia lúc này như lâm phải đại địch, vô cùng khẩn trương, hai mắt nhìn chằm chằm vào chỗ ấy, vô cùng cẩn thận rút thanh kiếm ra từ từ. Nhìn thấy cảnh ấy nàng không khỏi thấy buồn cười, bật cười một tiếng.
Quân Mạc Tà cuối cùng cũng chuyển thân ra một khoảng cách an toàn, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc đã cứu tiểu huynh đệ của mình thoát hiểm. Huynh đệ àh, hôm nay ngươi đúng là phải chịu khổ rồi, bị dọa sợ hãi một trận.
(NBV: Vậy tính chuyện cho em nó “làm việc” bù vào nha)
Đang lúc thở dài nhẹ nhõm, lại nghe thấy tiếng cười của Miêu Tiêu Miêu, hắn không chút nghĩ ngợi thuận tay vỗ vào kiều đồn của nàng, quát:
– Nha đầu kia còn cười được àh, ngươi đá một cước khiến ta mém chút nữa biến thành chức nghiệp giả chuyên làm trong hoàng cung. Đến lúc đó xem ngươi làm sao.
Vừa vỗ một cái, hắn cảm thấy một cảm giác mềm mại, tinh tế truyền đến lòng bàn tay khiến hắn không khỏi xoa nhẹ một cái. Cảm giác này thật sự là rất được nha, thật sự không muốn bỏ tay ra mà.
Miêu Tiểu Miêu lại cảm thấy được một trận tê dại toàn thân, cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Lúc này nàng đã hiểu được cảm giác mà mình có trong lúc hôn mê nguyên lai là do cái gì gây ra, thì ra đầu đuôi đều là do tên oan gia này.
Nghĩ đến đây, thân thể Miêu Tiểu Miêu không khỏi run nhẹ, lại nghe thấy tiếng cười của tiểu Đậu Nha đằng sau, không khỏi xấu hổ vội dùng thân thể của Quân Mạc Tà để gượng dậy. Nhưng vừa cố được nửa đường thì thân thể lại trở nên mềm nhũn ngã xuống, sau đó nàng lại miễn cưỡng đứng lên lần nữa vội vàng mặc lại quần áo. Bỗng thấy Quân Mạc Tà đang trợn to mắt nhìn mình thay quần áo thì không khỏi xấu hổ, cơ hồ muốn khóc thành tiếng, cắn môi nói:
– Ngươi…. Ngươi…. Ngươi còn đứng đó xem? Còn không mau xoay người ra chỗ khác.
Quân Mạc Tà lúc này mới giật mình, vội xoay người ra chỗ khác. Đột nhiên hắn tỉnh ngộ, vì cớ gì mà hắn phải nghe lời nàng mà xoay ra chỗ khác như vậy chẳng khác gì bỏ qua một màn đặc sắc sao?
Nghĩ vậy hắn bèn xoay lại nhưng lại thấy Miêu Tiểu Miêu đã mặc lại áo vào, nhìn thân thể đầy ma lực của nàng đã được được che đậy lại hết hắn không khỏi tiếc nuối thở dài một tiếng.
Bỗng lúc này cảm giác đau đớn tan biến khi nãy lại quay trở lại, Quân Mạc Tà bất chấp vẻ phong độ vội đưa hay ta che lại chỗ mà ai cũng biết là gì đó lại, rên rỉ liên tục.
Không thể không nói một cước kia thật sự là rất mạnh. Lúc nãy vì việc của thanh trường kiếm khiến hắn sợ quên cả đau đớn, lúc này khi mọi việc đã qua thì cơn đau lại kéo đến khiến Quân Mạc Tà chịu không thấu.
Người ta nói làm đàn ông là phải chịu đau khổ quả là không sai mà.
Thấy vẻ mặt đầy thống khổ của Quân Mạc Tà, Miêu Tiểu Miêu nhớ đến cú đá của mình khi nãy thì không khỏi thẹn thùng xen lẫn chút lo lắng. Nàng vội hỏi:
– Ngươi không sao chứ?
– Không sao…
Quân Mạc Tà nhếch miệng nói tiếp:
– … Mới lạ đó!
– Sao ngươi lại làm như thế… Đó cũng là phản ứng tự nhiên của con người a!
Miêu Tiểu Miêu nhớ lại tình cảnh vừa rồi thì không khỏi đỏ mặt, bĩu môi chột dạ nói:
– Chuyện này cũng không thể trách người ta nha.
Quân Mạc Tà lại rên rỉ một tiếng.
“Ta không làm thế nàng có thể sớm tỉnh lại như vậy sau. Đúng là lợi người thiệt mình mà.”
Lúc này, người hiểu rõ mọi chuyện nhất, tiểu Đậu Nha rốt cục tiến lên, ghé vào lỗ tay của Miêu Tiểu Miêu, đem sự việc của ngày hôm nay kể rõ từ đầu đến đuôi.
Miêu Tiểu Miêu càng nghe thì sắc mặt càng trở nên hồng, khẽ cắn môi, sau khi nghe toàn bộ đầu đuôi lúc này nàng mới hiểu rõ.
Nguyên lai hành động của hắn vừa rồi là do cứu ta. Không phải là hắn giở trò, ta cũng không nên để bụng mới phải.
Dù là Thánh hoàng cường giả thì cũng đều là con người. Chỉ cần là nam nhân nếu bị như thế thì đều như Quân Mạc Tà lúc này
Thừa lúc hai nàng đang nói chuyện say sưa, hắn vạch nhẹ đũng quần ra xem xét chẩn đoán vết thương một phen sau đó thở dài một hơi nhẹ nhõm. Xem ra hàng vẫn còn tốt, nắn nót một phen xem xét vẫn còn phản ứng tuy chỉ bị bầm một chút, lúc này hắn mới yên lòng. Nghĩ lại chuyện lúc nãy đến giờ hắn vẫn còn giật mình.
Quân Mạc Tà vội vàng vận linh khí hướng về nơi bị thương chữa trị, kết quả là cơn đau nhức và vết bầm tím chỉ đỡ hơn nhiều. Xem ra thiên địa đệ nhất Khai Thiên Tạo Hóa thần công quả là hoàn mỹ, không chỗ nào là không chữa được.
Quân Mạc Tà lúc này mới đem tiểu lão đệ nhé vào trong quần. Để che giấu hắn lại dùng trường bào che lại thật cẩn thận. Con mẹ nó nếu có người khác biết được lão tử mặc quần thủng đáy thì chắc còn chi là thể diện của Quân đại thiếu gia này nữa.
Đang mải mê suy nghĩ đến đây phải tạm dừng vì Quân Mạc Tà phát giác hai vị mỹ nữ đang giương cái miệng nhỏ nhắn dùng ánh mắt đầy kỳ dị nhìn hắn. Haizz nguyên lai một màn đùa giỡn với tiểu đệ vừa rồi cứ tưởng thần không biết quỷ không hay không ngờ đều rơi vào mắt của hai vị mỹ nữ.
– Nhìn cái gì? Bộ lạ lắm hay sao mà nhìn?
Da mặt của Quân Mạc Tà đúng là rất dày, lúc này mặt hắn không đổi sắc, thản nhiên đứng dậy đi tới chỗ hai người.
Sau đó vặn vẹo cái mông để thử cảm giác.
Miêu Tiểu Miêu nhất thời quay mặt đi chỗ khác, xấu hổ đến đỏ bừng khuôn mặt, không dám nhìn hắn, sao lại có người hạ lưu như vậy chứ, coi như người ta không để ý ngươi cũng không thể làm như vậy chứ.
Về phần tiểu Đậu Nha, nha đầu này còn trả lời một câu:
– A vật này thật lạ nha, trước giờ chưa từng thấy qua. Nhưng mà trông đồ chơi nọ không biết là tốt hay xấu đây!
Quân đại thiếu gia mém ngã!
Trừ trước đến nay hắn chưa bao giờ nghe nói đến có thể dùng hai chữ xấu và tốt để nhận xét vật này
Lúc này, dưới lầu có tiếng kêu truyền đến:
– Mặc tiểu tử, nếu tiểu Miêu đã tỉnh, người còn ở trên ấy làm gì, cút nhanh xuống dưới này.
Miêu Tiểu Miểu khi tỉnh dậy đã phát ra một âm thanh chói tay, khiến cả đám người phía dưới như bỏ được tảng đá lớn trong lòng. Việc quan trọng đã được giải quyết xong thì các việc khác trở nên đơn giản.
Các lão nhân đều khôi phục tâm tình, ngồi xuống nhàn nhã thưởng trà còn các quản sự vội đốc thúc hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ cho đại thọ vào ngày mai.
– Đi xuống, nói nghe thật dễ dàng a.
Quân Mạc Tà thầm oán:
– Quần của ca đây thủng một lỗ lớn, làm sao có thể đi xuống. Đã vậy cả hai nha đầu này còn nhìn ta chằm chằm, kế hoạch tiến vào Hồng Quân tháp xem ra cũng không ổn. Nếu bây giờ đi xuống, lỡ có lão gia hỏa nào từ dưới nhìn lên thì…
Chương 1040: Hẹn ngươi 1000 năm nữa sẽ đánh một trận!
Suy đi nghĩ lại một hồi lâu hắn vẫn không tìm ra cách nào khả thi. Trong khi đang căng óc suy nghĩ đối sách thì lại nghe thấy tiểu Đậu nha tò mò hỏi:
– Mặc công tử, chức nghiệp giả chuyên làm trong hoàng cung là gì vậy.
Tiểu nha đầu vẫn bị câu nói của hắn khi nãy gợi lên lòng hiếu kỳ từ nãy đến giờ bèn mở miệng hỏi.
Hiện tại, tiểu thư đã tỉnh lại, cả hai người lại trở nên gần gũi hơn. Xem ra việc tiểu thư gả cho Mặc thiếu gia là chắc chắn rồi, xem ra lúc ấy mình sẽ trở thành nha hoàn của hắn rồi.
– Àh hoàng cung chức nghiệp giả dĩ nhiên là chức vụ đặc biệt chuyên phục vụ cho hoàng hậu và hoàng đế.
Quân Mạc Tà cười ha hả trả lời qua loa rồi tiếp tục suy nghĩ biện pháp để có thể đi xuống mà không lộ hàng, sau đó hắn nói tiếp.
– Những người đó hơn người bình thường ở chỗ trên người họ thiếu một món đồ vật.
– Thiếu cái gì vậy
Tiểu Đậu nha mở to mắt, đeo bám vấn đề này mãi không tha, quyết truy hỏi kỹ càng sự việc mới chịu.
– Tiểu Đậu nha!
Miêu Tiểu Miêu xấu hổ kêu lên. Nàng đương nhiên am hiểu hơn tiểu Đậu nha rất nhiều, mắt thấy cả hai người chuẩn bị nghiên cứu, thảo luận chuyên sâu về vấn đề này thì vội vàng ngăn cản.
– Khụ khụ… ta cũng nên đi xuống rồi!
Quân Mạc Tà ho khan hai tiếng, rồi khó xử nói:
– Nhưng mà quần của ta…
– Hì hì
Hắn không nói thì không sao, hắn vừa nói đã khiến hai nàng đồng thời bụm miệng cười đến mức cả người rung rẩy, khuôn mặt đỏ bừng cả lên. Hai đôi mắt híp lại như vần trăng khuyết, đôi vai không ngừng rung rẩy, liên tục hướng mắt về nơi mà ai cũng biết là đâu ấy.
– Cười cái gì!
Quân đại thiếu gia đảo cặp mắt trắng dã, xem xét mọi thứ trong phòng, đột nhiên hắn đi đến trước cửa sổ, dùng sức kéo bức màn xuống cột vào thắt lưng đem trường bào và vạt áo nhét vào trong rồi kéo chặt lại.
Như vậy thì bên dưới nhìn lên thì cũng không thể phát hiện cái gì.
(NBV: Môt 5xu thế thời trang mới đã hình thành)
Quân Mạc Tà thở dài nhẹ nhõm, nhấc chân xuống lầu. Vừa mới đi tới cửa hắn nghe Miêu Tiểu Miêu ngượng ngùng nói:
– Quân… Ngươi… Vừa rồi nói lời kia là thật sao?
Thân hình Quân Mạc Tà dừng lại, gật đầu nói như đinh đóng cột, thanh âm không chút do dự đầy quyết tâm:
– Thật sự.
Sau hắn, Miêu Tiểu Miêu như không thể khống chế tâm trạng vui mừng của mình, nức nở nói:
– Thiếp cũng không hi vọng chàng vì ta mà khó xử. Chỉ hi vọng chàng không quên thiếp là được rồi.
Quân Mạc Tà cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác đầy nóng bỏng, chỉ muốn lập tức xoay người lại ôm chặt lấy nàng. Nhưng hắn đành phải kìm nén nỗi xúc động, gật nhẹ đầu, ừ một tiếng rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Sau hắn, Miêu Tiểu Miêu hai mắt đã đẫm lệ, nhẹ nhàng nhìn bóng dáng của hắn dần đi xa. Nàng nhẹ nhàng cười, cảm giác hạnh phúc cùng vui sướng tràn ngập trong lòng. Giờ phút này, Miêu Tiểu Miêu như một đóa Mân Côi, rực rỡ và vô cùng xinh đẹp.
Nhưng bỗng nàng nghĩ đến một chuyện vô cùng cổ quái đó là vì sao màu da cuả bộ mặt, cánh tay, cổ đều không được trắng, thậm chí có thể nói là đen mà tại đùi của hắn lại có thể trắng noãn đầy trong suốt như vậy.
Càng nghĩ thì mặt Miêu Tiểu Miêu càng đỏ lên, nhưng trong lòng vẫn rất nghi hoặc, sau đó nàng lập tức lắc đầu, đem nghi vấn này vứt ra sau đầu không nghĩ đến nữa. Hiện tại là thời khắc hạnh phúc nhất của mình, thỉ nghĩ đến những chuyện không đâu ấy làm gì.
Quân Mạc Tà vừa bước ra khỏi cửa thì có hai đạo thân ảnh vội lao tới, suýt nữa là cùng hắn va chạm. Cả hai người này chính là cha và mẹ của Miêu Tiểu Miêu, Miêu Hoàn Vũ cùng Miêu phu nhân.
Miêu phu nhân dùng ánh mắt vô cùng phức tạp liếc hắn một cái rồi đi vào phòng.
Miêu Hoàn Vũ mỉm cười, vươn tay vỗ vai hắn, ôn hòa nói:
– Ngươi vất vả rồi.
– Hai chữ vất vả này cháu không dám nhận.
Quân Mạc Tà xấu hổ cười cười nói.
– Uh, không tệ.
Miêu Hoàn Vũ nói, sau đó hắn thở dài một hơi, ngưng trọng nói:
– Hãy đối xử tốt với nữ nhi của ta.
Nói xong, không đợi Quân Mạc Tà trả lời mà bước ngay vào trong phòng.
– “Ta sẽ”.
Quân Mạc Tà thầm hứa trong lòng.
Bên trong phòng truyền ra thanh âm tràn ngập vui sướng của Miêu phu nhân đang trò chuyện cùng con gái.
Quân Mạc Tà khẽ mỉm cười chậm rãi đi xuống lầu, hiện tại hắn cảm thấy ở phía dưới khố có một vật đang khẽ lắc lư, cùng cảm giác lạnh lẽo cả phía trước trước lẫn phía sau tuy vậy hắn lại cố ra vẻ thoải mái.
Số người tụ tập ở tại đại sảnh đã vơi bớt đi rất nhiều, lúc này chỉ còn có Miêu Kinh Vân, hai người Miêu Đao, Miêu Kiếm cùng một số ít người khác kiên nhẫn chờ đợi. Cả đám người ngồi đó thưởng thức trà, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ thoải mái. Vẻ mặt đầy giận dữ, hung ác như muốn ăn thịt Quân Mạc Tà lúc hắn mới tới đã biến mất từ đời nào.
– Rốt cục cũng chịu đi xuống à.
Miêu Kinh Vân hừ một tiếng, trừng mắt nói.
Cháu gái rốt cục đã an toàn khiến Miêu Kinh Vân đã khôi phục lại bộ dáng Phiêu Miểu Huyễn Phủ phủ chủ với phong thái đầy siêu nhiên như trước kia. Mỗi cử động của lão lúc này đầy vẻ tiêu sái, phiêu dật, mơ hồ mang theo một vẻ cao cao tại thượng, đứng trên chúng sinh.
Đã chứng kiến bộ mặt thật của lão lưu manh này nên Quân Mạc Tà đương nhiên không tin vào bộ dạng hiện nay của lão. Nghe lão nói thế, hắn cười đáp:
– Đương nhiên, cũng nên trả công cho ta thứ gì chứ. Ngày mai lúc thọ yến xem như lão thiếu ta một bữa ăn.
Quân Mạc Tà không khách khí, đi đến chiếc ghế gần đó ngồi lên. Có lẽ chỗ ấy còn đau nên Quân đại thiếu gia theo bản năng giang rộng cả hai chân ra sợ chạm đến vết thương. Lúc đó, hắn lại như nghĩ ra điều gì, nhanh chóng lắc lắc hai cái đùi, cầm ly trà, nhấm nhấm để bớt khô họng thì.
Đột nhiên đối diện với hắn, Miêu Kinh Vân bỗng trừng mắt, Thanh Hoa khí tức đột nhiên biến mất, trong cổ họng vang lên hai tiếng, ” Phốc” một cái đem cả một ngụm trà nóng phun lên người Quân đại thiếu gia không sót một giọt.
Quân Mạc Ta kêu lên một tiếng, chưa kịp thắc mắc chuyện gì xảy ra thì Miêu Kinh Vân đột nhiên trở nên hung tợn nắm vạt áo của hắn. Thần tình vô cùng hung ác nói:
– Tiểu tử ngươi rốt cục đã làm cái gì, nói thật cho lão tử.
Giọng điệu lão lúc này vô cùng căng thẳng.
– Ta làm gì chẵng lẽ ngươi ko biết sao?
Quân Mạc Tà tức giận gạt tay lão ra. Khi nói đến vẫn còn chút sợ hãi:
– Ta thiếu chút nữa bị cháu gái bảo bối của lão thiến mất, lão còn muốn gì nữa.
Miêu Kinh Vân hừ một tiếng buông tay ra. Đột nhiên híp mắt lại cười lớn hai tiếng, sau đó không quản hình tượng mà ôm bụng cười ha hả.
Miêu Đao cùng Miêu Kiếm ngồi ở bên cạnh, không thấy cảnh Quân đại thiếu gia lộ hàng, càng không biết phủ chủ đại nhân cười chuyện gì, cả hai trố mắt ngạc nhiên nhìn Miêu Kinh Vân sau đó cùng nhau nháy mắt ra dấu với nhau ý hỏi: “phủ chủ bị gì sao?”
Miêu Kinh Vân cười lớn, tay vỗ vỗ vai bả vai Quân Mạc Tà nói:
– Hảo tiểu tử, ngươi được lắm. Thật là khiến lão phu mở rộng tầm mắt a.
Quân Mạc Tà tuy biết rõ lão già này nhìn cái gì, nhưng nghe lão nói thế vẫn có chút mơ hồ không hiểu, bèn gãi đầu hỏi;
– Này, ngài nói là chỗ đó của ta vẫn đang rung động sao?
– Khụ khụ khụ!
Miêu Kinh Vân nghe vậy liền kịch liệt ho khan, ngón tay run rẩy chỉ vào Quân Mạc Tà. Thật lâu sau vẫn không lên tiếng, cuối cùng lão phun ra một cục đàm, ho khan nói:
– Tiểu tử ngươi…. Khụ khụ khụ. Có cảm thấy nhục nhã hay không. Cho dù không ai thấy được thì cũng không thể để như vậy mà bước ra ngoài chứ.
-Ta đã cố gắng hết sức để che lại rồi.
Quân Mạc Tà thở dài, sau đó uống một ngụm trà, bất đắc dĩ nói:
– Thế nhưng lại bị người ta dùng kiếm cắt mất, trong lúc ấy lại không tìm đâu ra quần áo để thay. Ngày đừng quên bên trên là phòng của nữ tử nên bên trong toàn là y phục của nữ tử. Chẵng lẽ lão muốn ta lấy đồ đó mặc sao.
– Được rồi, chuyện này chờ một lát chúng ta nói tiếp. Giờ lão phu nói cho ngươi biết, nữ nhân của Miêu gia, không thể để cho ngươi chiếm tiện nghi, không thể ăn xong rồi chùi sạch mép thì coi như mọi việc đã xong.
Miêu Kinh Vân đột ngột khoát tay, sau đó như nhớ ra việc gì đó, thần sắc trở nên ngưng trọng nói:
– Việc này để sau, ngươi đi theo ta đến chỗ này, có người muốn gặp ngươi.
– Có người muốn gặp ta?
Quân Mạc Tà vô cùng kinh ngạc.
“Với địa vị cùa Miêu Kinh Vân mà có người còn có thể ra mệnh lệnh cho hắn, lại tự thân mời mình đi tiếp.
Ai có khả năng như vậy?”
Tâm niệm Quân Mạc Tà xoay chuyển thật nhanh. Lập tức nghĩ đến một người: “chẵng lẽ là một trong những lão tổ tông của Miêu gia?
Tuyệt đối không sai
Nhưng, chuyện gì mà khiến lão tổ tông muốn gặp ta đây?”
– Theo ta!
Miêu Kinh Vân đứng lên, theo sau hắn như cũ vẫn là Miêu Đao và Miêu Kiếm.
– Dù sao trước khi đi cũng nên đưa cho ta một bộ quần áo để thay chứ!
Quân Mạc Tà vội kêu lên.
– Không cần!
Miêu Kinh Vân nói, sau đó như nghĩ đến việc gì, nói tiếp:
– Đều là nam nhân cả, cứ xem như vào nhà tắm nam đi có gì mà phải ngại.
Quân Mạc Tà nghe vậy liền dở khóc dở cười, lời này là sao, nếu xem đây là vào nhà tắm nam thì xem như cũng chỉ có mình ta vào, còn các người có người nào vào đâu. Quần áo còn đầy đủ thì đương nhiên không phải ngại rồi.
Dưới sự thúc giục của Miêu Kinh Vân cả bốn người cùng đi ra khỏi đại sảnh.
Trên đường, Miêu Đao tiến đến gần Quân Mạc Tà, hung tợn nói bên tai hắn:
– Tiểu tử, coi như hôm nay ngươi may mắn tránh được một kiếp. Đừng quên là vừa rồi ngươi bất kính với ta, sẽ có một ngày lão phu sẽ khiến tiểu tử ngươi hối hận.
-Một ngàn năm sau, ta sẽ tìm đến tìm ngươi đánh một trận, kết thúc mọi chuyện hôm nay.
Quân Mạc Tà mặt không đổi sắc nhìn hắn đáp!
Miêu Đao lập tức cảm thấy chán nản.
Một ngàn năm sau ư!
Chỉ sợ một ngàn năm sau, lấy thể chất kỳ ảo và tốc độ phát triển kinh khủng của ngươi. Đến lúc ấy chỉ sợ đã trở thành một thế lực vô cùng khủng bố rồi. Dù cho lúc ấy bản thân ta còn sống thì cũng không thể nào đánh lại được.
Một ngàn năm sau cùng ngươi quyết chiến, lời nói này quả là đầy khí phách a.