Dị Thế Tà Quân Audio Podcast
Tập 206 [ Chương 1026 đến 1030 ]
❮ sautiếp ❯Chương 1026: Quá uất ức rồi
Nhưng kế tiếp chợt nghe thần bí nhân dùng 1 loại khẩu khí như chỉ bảo, tiếc hận nói:
-” Thành tựu thánh tôn cường giả, ngươi chẳng lẽ cũng không biết. Nếu ngươi hôm nay ngay cả can đảm nghe ta nói cũng không có, chẳng khác nào mất đi tư cách trực diện cùng ta giao thủ! Như vậy, về sau cho dù ngươi hôm nay kết quả thế nào, tu vi của ngươi cũng vĩnh viễn sẽ không có nửa điểm tiến thêm!”
Quân Mạc Tà trong khi đang nói vẫn chắp hai tay sau lưng, nhưng trong lúc vừa nói xong thì đột nhiên bước tới một bước, chân phải cấp tốc dùng sức đạp mạnh trên mặt đất!
Khắp mặt đất vốn nặng nề đột ngột kịch liệt run lên!
Mà Quân Mạc Tà ánh mắt vốn vừa mới ôn hòa đột nhiên chuyển thành sắc bén như cương đao, từng chữ nói:
-” Nếu ta hôm nay không làm được như đã nói, sẽ biến người thành Tâm Ma vĩnh viễn”
Trên mặt đất bỗng run lên kịch liệt giống như là sét đánh giữa trời quang, oanh kích vào tâm khảm của Chiến Tiêu Tiêu! Tại ánh mắt kia cuối cùng chấn động! Giống như là tia chớp cuối cùng, bạo Lôi tùy thời xuống!
Cuối cùng một câu nói kia, từng câu từng chữ như một cái búa tạ hung hắm đánh mạnh vào tâm lý của Chiến Tiêu Tiêu
Chiến Tiêu Tiêu đột nhiên trong đầu cảm giác Oanh một tiếng! Trong lòng bỗng chấn động mạnh mẽ!
Tâm Ma!
Từ nay về sau, không cách nào tiến thêm!
Nếu ta không nghe lời hắn nói, sẽ là Tâm Ma vĩnh viễn của ta!
Chiếu Tiêu Tiêu nhãn thần hiện ra vẻ nanh ác, nhưng trên trán hiện ra mồ hôi to như hạt đậu, từng giọt từng giọt hiện ra. Lúc trước có mồ hôi lạnh hắn vẫn còn khống chế được, ngay cả trong lòng chấn động cũng tuyệt không biểu hiện ra ngoài.
Nhưng hiện tại hắn rốt cuộc không thể khống chế được nữa!
Đối phương miệng lưỡi giống như một thanh thần binh sắc bén một chút một chút đâm vào tâm khảm của hắn.
Hắn không cách nào có thể không để ý!
Khí thế Chiến Tiêu Tiêu lập tức giảm xuống dưới ba thành!
Điều này cũng không phải do Chiến Tiêu Tiêu không yếu kém, đã làm đến cấp Thánh Tôn cường giả có thể nói là kiến thức rộng rãi, có sự kiện gì mà chưa từng gặp qua. Nhưng đối phương lại cho hắn thấy thủ đoạn tâm lý học tuyệt thế mà hắn chưa từng thấy qua.
Quân Mạc Tà mỗi tiếng nói, mỗi cử động, thở dài hay ánh mắt đều đánh vào lỗ hổng tâm linh của Chiến Tiêu Tiêu.
Chỉ cần Chiến Tiêu Tiêu trong nháy mắt động tâm, có một điểm hoài nghi, Quân Mạc Tà sẽ lập tức nhân cơ hội mà vào! Chọc được là chọc, toàn diện đả kích! Thậm chí chỉ cần một động tác rất nhỏ, một ánh mắt lơ đãng đều hiện ra nhược điểm tâm lý của Chiến Tiêu Tiêu!
Chiến Tiêu Tiêu nếu mà không trúng chiêu thì trừ phi hắn cũng là một kẻ xuyên việt! Hoặc là ngay từ đầu hắn chiếm được tiên cơ không để Quân đại chiếu gia có cơ hội mở miệng!
Nếu không, loại áp lực này, hắn tuyệt đối không chịu nổi!
Đáng tiếc, Chiến Tiêu Tiêu không phải là người xuyên việt! Hắn cũng không còn can đảm tiếp tục đối mặt liền lập tức triển khai công kích!
Quân Mạc Tà mặc dù tiến cảnh thần tốc, kì ngộ liên miên nhưng hắn vẫn chân chân thật thật ở ba cấp Thánh Hoàng đỉnh phong! Cùng Chiến Tiêu Tiêu là đứng đầu Thánh Tôn, chỉ kém đột phá tứ cấp Thánh Hoàng. Tứ cấp Thánh hoàng sơ giai, trung giai, cao giai, đỉnh phong, đột phá Thánh Tôn, vững chắc Thánh Tôn, Thánh Tôn sơ giai, trung giai, cao giai, đỉnh phong!
Ước chừng kém đến mời cái giai vị! Một đoạn chênh lệnh xa!
Huyền khí có chênh lênh một cấp thì cũng có thể thắng chứ không còn có bất cứ may mắn gì, huống chi là mười một cấp!
Ngay cả hắn có được Âm Dương Độn, có Hồng Quân Tháp, có Viêm Hoàng Chi Huyết Thần Kiếm! Ở thế giới này là cường đại nhất, chính là vô địch ăn gian rồi! Nhưng… Những thứ này vẫn cũng chỉ có thể bảo trụ tánh mạng của mình không bị uy hiếp mà thôi!
Muốn mặt đối mặt chiến đấu chém giết với Chiến Tiêu Tiêu, cũng là tuyệt không có thể!
Nhưng việc Quân Mạc Tà hôm nay lại muốn diệt sát lão là không thể không làm!
Mỗi một lần vượt cấp chiến đấu, đều sẽ kéo theo được một lần đột phá cơ hội!
Quân Mạc Tà cảm thấy, chính mình đã lâu không có đột phá!
Nguyên nhân không ngoài chính chính mình quá lâu không có phát động vượt cấp chánh diện chiến đấu!
Chỉ trong lúc cận kề sinh tử cùng chiến đấu cường độ cao mới có thể cảm nhận được tầng cảnh giới mà bình thường không thấy được, đây là cơ hội đột phá!
Còn nữa chính là Chiến Tiêu Tiêu nếu như không chết, uy hiếp thật sự quá lớn!
Thậm chí Quân Mạc Tà với chính mình mà nói, có cảm giác ăn bữa hôm lo bữa mai.
Ở vào hoàn cảnh có một vị thánh tôn cao thủ tùy thời ám sát, thật sự là nơm nớp lo sợ như đi trên lớp băng mỏng!
Quân Mạc Tà quyết định không muốn để mình phải chịu cái uất khí này!
Cho nên Quân Mạc Tà muốn chọn dùng tất cả thủ đoạn có thể lợi dụng, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đả kích tự tin của Chiến Tiêu Tiêu! Trước khi khai chiến, đầu tiên phải đem chiến lực của địch suy yếu đến trình độ nhất định!
Như vậy chính mình mới có cơ hội!
Không thể không nói, có sức mạnh của Hồng Quân Tháp làm hậu thẫn, Quân đại thiếu gia còn chưa khai chiến cũng đã đem Chiến Tiêu Tiêu trực tiếp bức đến dạng tiến thoái lưỡng nan!
Tình hình hiện tại, nếu như Chiến Tiêu Tiêu thối lui, coi như nguyên bổn sẽ không sinh ra Tâm Ma nhưng cuối cùng bởi vì lời nói của Quân Mạc Tà, chính mình cũng bị cho mình áp đặt trên một cái không tồn tại Tâm Ma, chân chính bi kịch. Nhưng nếu là thật là nghe đi. Như vậy, tin tưởng chỉ sợ bị Quân đại thiếu hoàn toàn đả kích không còn… Chỉ sợ còn chưa tới kịp chánh diện khai chiến, vị này thánh tôn sẽ toàn diện sụp đổ….
Nếu như Chiến Tiêu Tiêu chân chính có điểm thông minh, có tự tin nhất định không khó phát giác, nếu đối phương cao minh như vậy, dưới tình trạng này trực tiếp động thủ giết người luôn cho xong, tốn nhiều nước miếng như vậy để đấu võ mồm làm gì.
Chỉ tiếc, hắn lại quá thông minh… Đem đối phương trêu đùa như mèo vờn chuột, tại tình huống tất thắng lại tận tình trêu đùa địch nhân!
Loại tư tưởng này, làm cho Chiến Tiêu Tiêu sợ tới mức không dám động thủ.
– “Ta muốn nghe ta như thế nào cũng không đủ tư cách? Tâm Ma, Tâm Ma ngươi đại đầu quỷ! Ngươi cứ nói! Ta nhất định để ngươi nói đủ!”
Chiến Tiêu Tiêu cơ hồ thổ huyết! Đối diện trước mắt cái…này thần bí nhân, quả thực liền giống như đối mặt một tên yêu quái, cái…tên đáng chết này lại dùng vẻ mặt bí hiểm uy hiếp chính mình, chính mình muốn trở lui mà đi không được, không đi cũng không được
Nếu là lúc chính diện đối chiện mà lâm vào tình trạng bị động như vậy thì coi như đối phương cao hơn mình một bậc thì đành tự trách mình tài không bằng người, cho dù thua cũng không có lời nào để nói. Nhưng bực một cái là hiện tại chỉ dùng ngôn ngữ thôi mà chính mình lại chật vật như vậy!
Chính mình nếu hôm nay bị thua, Như vậy dù cho hôm nay toàn thân có thể trở lui cũng bị nghẹn khuất tới cực điểm! Không đến mức như người kia nói lưu lại tâm ma nhưng ám ảnh thì nhất định có rồi!
-“Ngươi sai lầm rồi, cũng không phải ta muốn nói cho ngươi nghe, mà là ngươi bức thiết muốn được nghe ta nói!”
Quân Mạc Tà cao ngạo nhìn hắn:
– “Cho nên, hiện tại ta nói hay không đối với ngươi mà nói ý nghĩa trọng đại! Ngay cả ta không nói, Chỉ sợ ngươi sẽ cầu xin được nghe ta nói! Bởi vì ta nếu như không nói, ngươi thủy chung nghi thần nghi quỷ đi xuống, cả đời nghi thần nghi quỷ!”
-“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Còn muốn chơi đùa cái dạng gì?”
Chiến Tiêu Tiêu rốt cục không thể chịu đựng được:
– Ngươi rốt cuộc nói hay là không? Hai nguyên nhân kia của ngươi, ngươ muốn chừng nào mới nói ra đây?
Nguyên bổn không muốn nghe, hiện tại cũng đã không thể không nghe; nhưng lại không phải chính mình chủ động muốn nghe, mà là bị làm cho không nghe không được.
Nhưng hiện tại đối phương cứ khơi mào lên rồi để đó khiến Chiến Tiêu Tiêu cơ hồ thổ huyết.
Chiến Tiêu Tiêu hoàn toàn không ý thức được, cứ tiếp tục nói chuyện khiến song phương lại lâm vào một tình huống vi diệu,vốn là song phương đối lập, hiện tại lại thăng bằng khó hình dung!
Quân mạc tà hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng tình cảm nói:
– Ta mốn nói thì nói, không muốn nói thì ta không nói! Nếu ta muốn ngươi nghe, ngươi không muốn nghe cũng không được, nếu không muốn nói cho ngươi nghe, ngươi cầu ta cũng vô dụng! Hôm nay thấy ngươi vội vã muốn mời ta nói cho ngươi thì ta ngược lại không thèm nói! Ngươi có tư cách gì để muốn nghe ta nói sao? Ngươi cũng không phải con của ta a nha…!
-“Ngươi! Nạp mạng đi!”
Chiến Tiêu Tiêu không chịu được cục tức này, nhảy dựng lên, toàn lực tấn công!
Rất tức giận! Rất nghẹn khuất! Rất bất đắc dĩ! XXX, Con mẹ nó!
Hắn rốt cục tỉnh ngộ, đối phương căn bản là đang trêu đùa hắn mà!
Từ đầu đến cuối, đối phương với hắn chưa tùng có một nửa điểm thành ý! Hiện tại, hắn đã nhận thức được trong lúc so đấu khí thế mình đã thất bại thảm hại! Nói cách khác, nếu mà lúc này cũng đối phương động thủ thì chính mình chiến lực đã bị suy yếu 4 thành, thậm chí còn nhiều hơn.
Nhưng Chiến Tiêu Tiêu đã không thể không động thủ, không thể không động thủ!
Bởi vì, giờ phút này hắn đã tức giận nghẹn khuất sắp nổ tung!
Nếu tiếp tục kéo dài thời gian, Chiến Tiêu Tiêu cảm giác được chính mình chỉ sợ sẽ bị đối phương hồ lộng cho biến mất hoàn toàn ý chí! Nếu thực sự xuất hiện cái tình huống như vậy thì hôm nay chính mình sẽ ngã xuống tại đây, thật không còn có đường sống nữa.
Khí thế đã mất, nếu là tâm trí lại bị đoạt, kia…
Chiến Tiêu Tiêu không dám tưởng tượng tiếp hậu quả, coi như chỉ là dự tính cũng là khó có thể tưởng tượng ảnh hưởng sẽ thế nào, cho nên hắn cố hết dũng khí nỗ lực xuất thủ!
Nhưng Chiến Tiêu Tiêu vừa mới bắn lên, đồng thời thấy đối diện Hắc y nhân bịt mặt hời hợt quơ quơ ống tay áo, nhàn nhạt nói một câu:
-“Trở về!”
Bồng một tiếng, Một đoàn đại hỏa diễm hừng hực bốc lên!
Phương viên trong vòng năm mươi trượng, chỉ một thoáng bị biến thành một thế giới lửa!
Hỏa diễm trong nháy mắt hừng hực bốc lên cao, cao nhất đã đạt hơn mười trượng, nửa vùng trời tựa hồ đều là ánh lửa đỏ….!
Chiến Tiêu Tiêu thất kinh!
Lần này hắn nỗ lực xuất thủ, trong lòng kì thực chính mình cũng đã có tính toán. Trước đây thần bí nhân một mực lấy ngôn ngữ nghi ngờ chính mình lại thủy chung không có chân chính xuất thủ, mà trước đây một đuổi một chạy, chính mình phán đoán người này thực lực cũng chỉ tương đương với Thánh Hoàng tứ cấp hoặc là Thánh Hoàng ngũ cấp sơ đoạn, chỉ có mỗi khinh công thân pháp dị thường thần diệu mà thôi!
Ở chỗ này phán định lại thủy chung hắn vẫn không có xuất thủ, vẫn dùng ngôn ngữ mê hoặc, Chiến Tiêu Tiêu quyết ý buông tay đánh cược một lần, tránh cho chính mình bị làm thêm suy yếu ở ngoài. Thà mạo hiểm còn có thể cầu thắng được, nếu là đúng như chính mình phán đoán, tên thần bí nhân này chỉ là con hổ giấy, không những có thể lấy được thắng lợi còn có thể hoàn toàn bài trừ Tâm Ma cũng là nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng khi chính mình xuất thủ bị thần bí nhân đối chiến lại làm cho Chiến Tiêu Tiêu trong tâm lần thứ hai trầm xuống.!
Huyễn công đến cực điểm có thể thao khống Thiên Địa Chi Lực ở mức độ nhất định. Điểm này làm Thánh Tôn cường giả như hắn tự nhiên rõ ràng hơn ai hết, hơn nữa, hắn ở phương diện này cũng coi như là hành gia, Nhưng chưa bao giờ nghe nói hư không có thể tự nhiên sinh ra được lửa!
Loại hỏa diễm này, chỉ sợ không dễ ngăn cản! Đối phương thực lực bí hiểm, nếu là bình thường hỏa diễm, sao lại lấy ra dọa người?
Chiến Tiêu Tiêu tâm niệm thay đổi nhanh như chớp, nửa người tức thời lộn vòng bổ nhào, trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh, xoát một phen bay ngược trở về!
Nhưng khi hắn lui lại phía sau đồng thời đột nhiên có một cột nước sáng chói từ trong hóa diễm bay ra như Thanh Long xuất hải đánh mãnh liệt vào mặt hắn.
Cột nước như xả từ bồn chứa với thế công mạnh mẽ như Trường Giang và Hoàng Hà đổ ụp xuống!
Cột nước ước chừng to như cái vại, cái thế mạnh mẽ đó lại như Trường Giang và Hoàng Hà cùng đổ ập xuống!
Chương 1027: Thiên địa thuỷ hoả đồng thời công kích
Chiến Tiêu Tiêu ánh mắt lóe lên kinh ngạc, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được vì sao đã có đại hỏa thiêu đốt tự nhiên lại có cột nước phun ra.
Bất ngờ không đề phòng, hai ống tau áo vung mạnh đánh vào không khí phù một tiếng, mượn lực phản chấn để thân hình giữa không trung một lần nữa đổi hướng, tà tà tránh xa hơn bẩy trượng!
Hắn một hơi nhảy lên, công kích còn chưa kịp phát ra đã đột nhiên bị đoàn hỏa diễm bức lui, sau đó lại bị Thủy Long đánh bất ngờ, giờ phút này thân mình dĩ nhiên giữa không trung đã phải đổi hướng ba lượt, hơn thế nữa vẫn còn chưa có rơi xuống đất.
Đoàn Thủy Long từ trong lửa phóng ra đột nhiên bạo tán, tiêu tán trong ngọn lửa hừng hực, theo tiếng âm thanh xuy xuy, từng đoàn sương trắng nồng đậm bay vọt lên, đọt nhiên cả vùng bị đại vụ mờ mịt che phủ!
Dòng nước đang thanh thế lớn là thế trong nháy mắt đều hóa thành hơi nước, nhất thời trời đã tối lại càng trở nên như mực, đưa tay ra còn không thấy được năm ngón.
Theo sương mù dày đặc tràn ngập khắp nơi, đột nhiên một âm thanh như quỷ khóc thần gào dị thường sắc bén vang lên, ngay sau đó giống như có vô số quỷ ảnh tụ tập từ bốn phương tám hướng tụ lại chung quanh đây!
Chiến Tiêu Tiêu cảm thấy kinh hãi khi đối phương có thủ đoạn quỷ thần khó lường đến bực này!
Lúc này, Chiến Tiêu Tiêu đã muốn tin tưởng, người này chính là kẻ thần bí ngày hôm trước lẻn vào lãnh địa Chiến gia.
Bởi vì hắn đã từng được nghe Chiến Đồ cùng Chiến Nhất Tiếu kể về người kia, đúng là có thủ đoạn phóng hỏa thần bí! Hơn nữa, vạn Quỷ phệ hồn trùng mà lão Tổ khổ thâm nuôi dưỡng đã bị Dị Hỏa của thần bí nhân này tiêu diệt!
Vạn quỷ Phệ Hồn trùng của lão Tổ vốn là kì trùng thủy hỏa bất xâm, nhưng đứng trước Dị Hỏa của đối phương cũng vô năng chống đỡ được. Đó cũng chính là nguyên nhân mà Chiến Tiêu Tiêu không dám dựa vào Huyền khí hộ thân để cứng rắn chống lại biển lửa này.
Đối phương có thể ở lãnh địa Chiến gia đi lại tự nhiên! Chiến Nhất Tiếu liên thủ cùng Chiến đồ mà căn bản ngay cả bóng dáng của hắn cùng chưa từng nhìn đến. Thậm chí, dưới sự phòng ngự sâm nghiêm vẫn thong dong đánh chết được Chiến Thiên Cơ và hủy diệt toàn bộ Thiên cơ mật thất rồi tiêu sái mà đi!
Đây là loại thực lực gì? Vừa nghĩ như thế Chiến Tiêu Tiêu càng khiếp đảm!
Suy bụng ta ra bụng người, gặp chuyện như vậy nếu đổi lại bản thân tuyệt đối là làm không được! Loại ý nghĩ này một khi đã dâng lên, Chiến Tiêu Tiêu tâm thần đại loạn, cảm giác sợ phải đối đầu tăng lên, thậm chí nảy sinh ý niệm chạy trốn trong đầu.
Chiến Tiêu Tiêu trong lòng không khỏi sợ hãi, nhận ra thân mình còn đang ở giữa không trung có thể nói nguy cơ tứ phía, hắn kinh sợ kêu lên một tiếng đau đớn, cưỡng ép vận Huyền công sử dụng chiêu Thiên cân trụy hướng mặt đất rơi xuống. Dưới trạng thái cưỡng ép hành công thi triển Thiên cân trụy chẳng khác nào tự đảo ngược Huyền khí, ngay cả Thánh Tôn cường giả cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề, hơn nữa chân khí của Chiến Tiêu Tiêu đã mấy lần vận dụng liên tục gần như khô kiệt, thật lo lắng bị tổn thương căn cơ!
Nhưng Chiến Tiêu Tiêu lại chẳng có lựa chọn nào khác, với kinh nghiệm phong phú của đối phương nếu lợi dụng tình trạng bản thân như vậy lại tăng cường công kích, tình thế bản thân mình sẽ lâm vào khốn cảnh cực độ nguy cấp!
Sở dĩ phải mạo hiểm chịu nội thương nghiêm trọng cũng lập tức muốn ổn định trên mặt đất, như vậy trước tiên mới bảo trụ được bản thân, sau đó tiếp tục thế nào thì tính sau.
Thân mình Chiến Tiêu Tiêu như thiên thạch trên trời lao xuống! Trong quá trình đó không gặp được nửa điểm công kích! Đúng như hắn dự đoán! Hắn nguyên bản đã tính toán thà cắn răng liều mạng nội thương cũng phải xuống được mặt đất rồi nói sau.
Ngay sau đó, sự việc đúng như đã dự đoán…
Phù! Một tiếng, Chiến Tiêu Tiêu ngập cả người phi vào lòng đất!
Vốn hắn tính toán chờ khi hai chân vừa tiếp xúc mặt đất sẽ mượn lực phản chân lập tức chuyển hoán lực đạo.
Vốn, hắn đợi khi rơi xuống dưới, chỉ cần chờ hai chân hơi tiếp xúc mặt đất liền mượn lực phản chấn là có thể lập tức chuyển hoán Lực Đạo, dùng thế để truyền hết lực va chạm xuống đất. Một khi đã đứng vững trên mặt đất thì tùy tình hình mà mình có thể làm ra kế sách đối phó!
Nhưng Chiến Tiêu Tiêu tuyệt đối không ngờ tới khi mình rơi xuống lại giống như đang tiến vào một cái hố sâu hun hút, tuy nhẹ nhàng phiêu dật thế mà không có cảm giác tiếp xúc đến mặt đất thì lấy đâu ra lực để mà mượn bây giờ…
Ta vừa rồi đâu có nhảy cao như thế đâu nhỉ…. Để cho dễ công kích, vừa rồi ta chỉ có nhảy lên khoảng bảy tám trượng thôi mà, đáng ra phải rơi xuống đất rồi chứ! Nhưng hiện tại, cảm giác mình ít nhất cũng giảm xuống hơn trăm trượng rồi mà thế nào hai chân còn chưa tìm thấy mặt đất??
Nghĩ đến đây, tâm thần của lão Chiến hoàn toàn rối loạn!
Thánh Tôn cường giả dù sao thì cũng là người, dưới tình huống hoàn toàn không phòng bị tùy tiện nhảy xuống từ khoảng cách hơn trăm trượng thì ngay cả có được huyền công hộ thể mạnh mẽ cũng phải chịu thương thế không hề nhẹ à nha!
Chiến Tiêu Tiêu gầm nhẹ một tiếng lại vận huyền khí, cố gắng khống chế huyền lực trong cơ thể một lần nữa. Hắn dùng toàn lực để giảm sức rơi của bản thân, sau đó mạnh mẽ phóng ngược trở lên.
Nhưng trong giây lát, ầm ầm oanh long…
Một trận sơn băng địa liệt đột nhiên ầm ầm vang vọng, vô số bùn đất xen lẫn với đá cuội, cộng thêm rễ cây lẫn theo dòng nước đục ngầu từ trên đỉnh đầu ầm ầm lao xuống.
Chiến Tiêu Tiêu cả kinh, một cảm giác lãnh lẽo từ đỉnh đầu lan xuống làm hắn hiểu rõ ràng đây không phải huyễn tượng mà là ác mộng thật sự.
Nhìn nhận một cách khách quan mà nói, loại bẫy rập bố trí nghiêm mật tinh vi như trình độ này, chỉ sợ không có mười ngày nửa tháng cùng là không làm được đi!
Nhưng có vô số nghi vấn không hiểu được, tại sao đối phương lại biết được mình định hành động thế nào? Hành động của bọn hắn rõ ràng trưa hôm nay mới định ra, còn có, chỗ mình rơi xuống cũng là ngẫu nhiên, làm sao mà đặt cạm bẫy đúng lúc rơi xuống như thế, thật khó mà tưởng tượng được…
Chiến Tiêu Tiêu mang theo vô tận mê hoặc, kêu lên một tiếng đau đớn, bị không biết bao nhiêu bùn đất nện xuống… Trong lúc bị nện xuống, Chiến Tiêu Tiêu kinh hoàng phát hiện, dòng nước mang theo bùn đá lẫn lộn đang mát mẻ bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, có nghĩa là….
Dòng nước không ngừng rơi xuống, càng ngày càng lạnh, cuối cùng bị đóng thành một tầng băng thật dày đem Chiến Tiêu Tiêu toàn bộ đóng băng… Hơn nữa, càng rơi xuống thì tầng đóng băng lại càng dầy lên, hiển nhiên cũng càng ngày dày đặc….
Chiến Tiêu Tiêu cả người bị Băng Phong, phẫn nộ đến cơ hồ hậu máu, nhưng loanh quanh không có biện pháp gì. Thậm chí cho dù hắn thật sự muốn hộc máu cũng chẳng hộc ra được vì cả miệng cũng bị đóng băng rồi còn đâu.
Hắn thủy chung chưa từng rơi xuống đất, chẳng có chỗ mà mượn lực, hơn nữa hiện giờ bị đóng băng chẳng có cách nào mà thở, một hơi chân khi liên tục bị đả kích đã toàn diện tan rã!
Xem như ” Triệt địa thủ” Chiến Tiêu Tiêu thân là Thánh Tôn cường giả thật sự có được trình độ Thông Thiên Triệt Địa, tại tình huống này cũng phải đợi cho phiến băng rơi được xuống nền đất, chân tiếp xúc được mặt đất mới chấn tan được khối băng rồi có hi vọng chuyển hoán một hơi…. Hơn nữa, chân chính làm hắn buồn bực chính là… Rõ ràng xung quanh đều bị kết băng, duy có mỗi hai chân chẳng cảm giác gì vẫn phiêu phiêu rớt xuống…!
Dưới chân một khối Băng cũng chẳng có…
Mà ngược lại, nửa chân trên càng ngày càng bị băng đóng dầy thêm tưởng chừng tới mấy trượng…
Chiến Tiêu Tiêu hoảng sợ muốn hét lên một tiếng” rốt cuộc là con mẹ nó chuyện gì đang xảy ra hả zời?”
Nhưng mà hiện tại, hắn muốn có mở miệng cũng chẳng được, toàn bộ bị đóng băng rồi còn đâu…
(NBV: Tóm lại là tên này bị đóng băng từ đầu gối trở lên, treo lơ lửng giữa không trung nên hai chân không có chỗ để mượn lực)
Mà giờ khắc này, Quân Mạc Tà đứng trước làn sương mù, hai tay giơ lên, từng cái từng cái gậy trúc bắn ra, xung quanh bày ra một tầng trúc dầy đặc!
Mỗi cây gậy trúc đều đứng ở một vị trí hết sức xảo diệu, hoặc thẳng hoặc xiên, tràn ngập sự cổ quái!
Cùng lúc đó, chân trái hắn lóe lên ánh hồng, chân phải lóe màu xanh… Mà hai bên khe hạp cốc, giống như sông Trường Giang và Hoàng Hà đang đóng băng đột nhiên bị tan chảy, đất đá lấy thanh thế vạn mã bôn đằng mạnh liệt mà đến, hình thành một thanh thế dị thường mênh mông cuồn cuộn, không ngừng rót xuống cái khe trên mặt đấ…t
Đất đá trôi thanh thế tuy lớn nhưng không chút nào ảnh hưởng đến những cây gậy trúc đang cắm trên mặt đất…
Đây chính là chỗ kì dị, tưởng chừng như đã muốn sai hoàn toàn các nguyên tắc của vật lý học và tự nhiên học..!!( chém tí…)
Rốt cục, Mạc thiếu gia cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, khi cây trúc cuối cùng nhập vào phía trên cái hố thì trong thiên địa nhất thời một mảnh lay động, giống như Cửu Châu Phong Vân( mây gió chín châu) vào giờ phút này hoàn toàn tụ tập vào một chỗ, vô vận mây đen tụ tập trên đỉnh đầu, kín không kẽ hở!
Quân Mạc Tà vỗ song chưởng, sau một tiếng Ba tiếng giòn vang thì toàn bộ khe sâu ở hạp cốc toàn bộ biến mất không thấy, chỉ còn lại lại một mảnh khí vụ nồng đậm!
Thậm chí ngay cả bên trong cốc vốn đang vang lên âm thanh liên miên của sơn băng địa liệt cũng đã im lặng.
Đêm khuya tĩnh mịch,vạn vật đều tĩnh lặng!
Xung quanh bốn phía, cũng chỉ có mấy con Phi điểu từ trên cây to phía xa xa mở to mắt nhìn bên này, sau đó nhìn hoài mà không hiểu chút nào đành vỗ vỗ cánh bay đi…
Thậm chí ngay cả âm thanh cũng bị ngăn cách rồi.
Thế trận đã thành!
Huyền Thiên Mê Tung trận!
Hơn nữa phía bên trên còn có trận Lôi điện.
Quân Mạc Tà hoàn toán nắm chắc, cho dù thân là Thánh Tôn cường giả như Chiến Tiêu Tiêu, bị vây vào tổ hợp trận thế đan xen trên dưới thế này, ít nhất cũng bị tróc đi hai lớp da!
Ở giữa tầng mây phía trên, từng đạo lôi điện như tơ nhện ẩn ẩn lay động,
Trong tầng mây lơ lửng giữa không trung, hiển nhiên đã bắt đầu đang nổi lên cái gì, từng đạo tơ nhện một loại điện quang, tại hậu mật trong tầng mây lay động! Từ phía trên truyền đến một loại áp lực khẩn trương như mưa gió đang ào ào kéo đến.
Quân Mạc Tà rốt cục có thể thở ra một hơn, hoàn thành xong tất cả các động tác liền thở dốc không ngừng.
Tất cả những bố trí này, đúng là mục đích của hắn khi chon chiến trường ở địa phương này! Hai bên núi cao dễ dàng giúp hắn thi triển Thổ chi lực, mà ở trong khe sâu địa thế cực thấp, mực nước lại tương đối cao, chỉ cần thêm một chút dẫn đường là có thể thi triển Thủy chi lực, còn có xung quanh khu vực này cây cối thưa thớt có chút khô ráo, thi triển Hỏa chi lực quả là dễ như trở bàn tay.
Điểm quan trọng nhất là mặt đất cực kì bằng phẳng, dùng để bày trận đúng là tuyển chọn số một. Nhưng mà trên đời không có gì là hoàn hảo cả, duy nhất tiếc nuối là Thủy Hỏa chi lực ở đây có chút ít, bất quá cho dù là như vậy thì tiểu tử kia cũng là ăn đủ rồi…
Chương 1028: Thiên Lôi kích đỉnh!
Trước tiên dần dần quét sạch tín tâm của Chiến Tiêu Tiêu, rồi tiếp tục dùng ngôn ngữ chọc giận hắn làm hắn hoàn toàn dưới tình huống chưa chuẩn bị tốt không thể không động thủ. Rồi lại thừa dịp trong lòng hắn có sự cố kị đột nhiên bày ra đại hỏa trận để phô trương thanh thế, đưa hắn ép rơi xuống mặt đất. Còn mình đứng giữa không trung sau đó lại lấy Thủy Long đem bức lui hắn, đợi hắn không kịp chuyển khí liền dùng Thủy chi lực lập tức chuyển thành vụ khí bao phủ hết không gian, cố tình bày ra nghi trận làm cho ánh mắt của Chiến Tiêu Tiêu tạm thời mất đi hiệu quả.
Cuối cùng, Thổ chi lực bỗng mạnh mẽ bùng nổ đem Chiến Tiêu Tiêu hãm sâu xuống lòng đất. Mà bản thân thừa dịp này nhanh tay bố trí đại trận pháp, chuẩn bị tư thế đánh chó khi ngập nước.
Huyền Thiên Mê Tung trận, tên như ý nghĩa, sẵn có tên là Mê Tung tự nhiên là một trận pháp lấy mê hoặc làm chủ. Đủ để khiến cho địch nhân khi rơi vào trận này hoàn toàn không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, hơn nữa dù làm cách nào cũng sẽ không thể chạy ra ngoài. Đi tới đi lui cũng chỉ là xoay quanh tử trận, nói cho dễ hiểu một chút thì là người trong trận chỉ chứng kiến được ảo giác, tuy là Huyễn Trận nhưng thực tế là lấy Chướng Nhãn Pháp làm căn cơ trận này.
Huống chi trần này là xuất xứ từ trận pháp hạng trung của Hồng Quân Tháp thì há lại không hoành tráng? Trận pháp này hơn các loại trận pháp thông thường ở chỗ không dựa vào địa lợi để bày trận mà là muốn điều động lượng lớn thiên địa nguyên khí hút vào để duy trì vận hành trận pháp.
Phương pháp này rất có lợi ở chỗ, chỉ cần có đủ năng lực khởi động rồi sau đó trận pháp tự điều động thiên địa nguyên khí tiếp tục hút vào. Bất quá trình độ của Quân Mạc Tà vẫn còn rất hữu hạn, lấy trình độ trước mắt mà nói trận này nhiều nhất chỉ có thể duy trì ba ngày ba đêm mà thôi, nếu mà thực lực đạt tiêu chuẩn thì chỉ bằng trận này cũng có thể vây chết Chiến Tiêu Tiêu.
Đương nhiên lập xong trận này cũng đủ để đối phó Chiến Tiêu Tiêu rồi, nếu mà dùng để đối phó với cường giả cảnh giới cao hơn thì có khi lại khó vây được.
Bởi vì tuy vi Huyền Khí đến mức cao thâm, cũng là có khả năng điều động thiên địa linh khí.
Nếu gặp người có thể điều động thiên địa linh khí nhiều hơn cả trận pháp này thì quả là bi kịch vì khi dùng trận này đối phó với hắn chẳng có tác dụng gì…
Nói ví dụ như, nếu muốn dùng trận này để đối phó với Cửu U Thập Tứ Thiếu mà nói… lấy khả năng của Quân Mạc Tà lúc này chỉ sợ Cửu U Thập Tứ Thiếu trực tiếp nhảy một cái là có thể ra ngoài được….
Đây là so sánh giữa tương đối cùng tuyệt đối, Chiến Tiêu Tiêu thực lực mặc dù cao hơn Quân đại thiếu gia cũng chẳng đủ năng lực đối kháng trận này, bị khốn ở đây thì đành bó tay, trong vòng ba ngày chỉ có thể bó tay ở trong này.
Bất quá, năng lực của Quân đại thiếu gia nói chung còn thấp chỉ có thể vây kẻ địch được ba ngày, mà mục đích của chiến đấu lại là tấn công kẻ địch. Quân Mạc Tà sau khi mê trận bố trí thỏa đáng, xác nhận Chiến Tiêu Tiêu khó có thể thoát thân thì ngay lập tức liền bắt tay vào bố trí phí trên một Lôi Trận, hơn nữa đem nối liền Trận Nhãn với Huyền Thiên Mê Tung trận.
Trên thực tế trận pháp thứ hai này mới là chân chính sát chiêu để tấn công đối thủ, chỉ cần Chiến Tiêu Tiêu gây ra động tĩnh tương đối lớn trong mê trận lập tức sẽ làm cho thiên địa linh khí dao động mạnh mẽ, như vậy một khi hai Trận Nhãn cảm ứng, bầu trời sẽ tụ tập một lượng lớn Lôi Điện chi lực tới để thu thập đối phương.
Lại nói một cách đơn giản hơn nữa là. Cái trận pháo thứ hai này hiệu quả chính là một “Lôi kiếp nhân tạo”
Mặc dù làm như vậy, đều là lấy Lôi chi lực từ thiên địa chi lực sẽ làm Huyền Thiên Mê Tung trận tan rã nhanh hơn, nhưng có thể cấp cho địch nhân một thương tổn lớn nhất!
Tất nhiên Quân Mạc Tà cũng không phải là không muốn làm một lần cho xong đi, ví dụ như cái gì Vạn kiếp Tuyệt sát trận… chung cực sát khí, bất luận là ai chỉ cần đi vào như vậy trong vòng nửa khắc cũng sẽ bị Thiên lôi đánh thành cặn bã… Bất quá vốn không đủ thời gian và tu vi bản thân hắn còn lâu mới tới, căn bản là muốn cũng chẳng được…
(NBV: Tóm lại sức anh Tà nhà ta mới chỉ chế được cái trạm phát điện mini, chưa đến mức chế ra nhà máy điện hạt nhân)
Làn sương trắng nồng đậm vẫn như cũ quay cuồng không ngừng, phạm vi bao phủ càng lúc càng lớn, từ từ toàn bộ khu vực cùng dần bị bao phủ.
Đúng lúc này mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt, cũng chậm chậm xuất hiện từng đạo vết nứt khổng lồ.
Quân Mạc Tà ánh mắt chợt lóe, hoàn toàn không có ngạc nhiên, vẫn lẳng lặng phiêu phù trên không, tay phải khẽ vẫy, Viên Hoàng Chi Huyết lặng lẽ hiện trên tay. Tư thế hắn lúc này giống như một vị tuyệt sắc mỹ nhân đang nhẹ nhàng lấy trâm cài tóc, tuy nhẹ nhàng nhưn vẫn mang một sắc thái cực kỳ……
(NBV: Bó tay, đây là lời tác giả, ta dịch đoạn này nguyên văn luôn)
Chiến Tiêu Tiêu rốt cục cũng thấy được chút hi vọng lật ngược thế cờ, bởi vì hắn cảm giác được rõ ràng hai chân mình đã chạm được vào mặt đất rồi!
Chạm được chân vào đất quả thực là cảm giác ” Sướng khoái”, làm cho Chiến Tiêu Tiêu một thế hệ Thánh Tôn cường giả cơ hồ cảm động muốn khóc. Nhưng hắn lúc này mồm mũi miệng cũng đều bị đóng băng hết rồi, không thể hít được ngụm Huyền Khí nào, việc cấp bách là làm sao mà thở được, mà muốn thở được trước hết phải phá được tầng băng đang bao xung quanh đã…
Đạp được chân xuống đất, mượn được phản lực, huyền khí cuối cùng được tập trung, dồn khí đan điền tập trung tất cả sức lực còn sót lại ở quanh thân mình phát động đến cực hạn. “Phanh” một tiếng giòn vang, theo tiếng băng vỡ nát cùng bay ra là bùn đất với đá cuội! Mặc dù thân còn ở trong lòng đất nhưng cùng làm cho một mảng xung quanh tiêu điều.
Chiến Tiêu Tiêu gắng sức húp lấy hai ngụm không khí, mặc dù không khí dưới lòng đất vô cùng ẩm ướt nhưng vẫn như cũ làm cho Chiến Tiêu Tiêu có cảm giác loại không khí ẩm ướt tanh hôi này giống như hương thơm của cả một vườn hoa đang ngấm vào ruột gan…
Nếu mà tiếp tục bị như cũ một thời gian mà nói… chỉ sợ vị Thánh Tôn cường giả này thật sự ra đi vì thiếu oxy, chỉ cần là người thì vẫn cần hô hấp, Thánh Tôn cường giả thì vẫn là người, thiếu oxy mà chết cũng chẳng có gì là lạ cả….
Về phần Quân đại thiếu gia vì cái gì không tiếp tục lấy Thổ chi lực ép Chiến Tiêu Tiêu? Chẳng thể làm được vì Thổ chi lực đã phát huy cực hạn mất rồi.
Đành vậy biết làm sao, cứ coi như Quân đại thiếu gia vẫn có thể duy trì được Thổ chi lực đi chăng nữa nhưng tới thời điểm sinh tử, Thánh Tôn cường giả tất nhiên sẽ tự bảo thân thể, Quân đại thiếu lấy thổ chi lực kiểu gì cũng bị phản phệ. Nhìn công lực trước mắt của Quân Mạc tà, nếu ngay mặt thừa nhận lực lượng tự bạo của Thánh Tôn cường giả thì cũng không đến nỗi trí mạng nhưng cũng bị thương nặng là chắc.
Quân đại thiếu gia hiển nhiên đã sớm có diệu kế khác, tự nhiên không chọn cái loại hạ sách này!
Chiến Tiêu Tiêu một hơi hít vào cơ thể, một đường đi xuống nhất thời cả người cảm giác tràn ngập vô tận lực lượng.
Chiến Tiêu Tiêu nổi giận gầm lên một tiếng, hết sức bình sinh xuất ra chiêu tuyệt kĩ thành danh của mình” Triệt địa thủ”!
Sống mấy ngàn năm, Chiến Tiêu Tiêu lần đầu tiên cảm giác được là ngoại hiệu của bản thân cho đến hôm nay mới xem như chân chính Danh như ý nghĩa… ở sâu dưới lòng đất sử ra một chiêu này, không phải là triệt địa thủ thì là cái giề?
Tại thời khắc này, Chiến Tiêu Tiêu tự nhiên không hiểu sao lại nhớ đến một người cùng tề danh với mình, Thông Thiên chưởng!
Không biết tên kia đến khi nào mới có thể hoàn toàn hiểu được cảm giác tên như ý nghĩa này, Chẳng nhẽ lại trong hoàn cảnh ở trên chín tầng mây? Nếu nói như vậy phỏng chừng tên kia so với mình có khi còn thảm hơn một í…t
(NBV: Đang chiến đấu sống chết mà cứ nghĩ đến ba cái chuyện tầm xàm bá láp, chẳng lẽ đây là đặc tính di truyền của Chiến gia sao ta? 288:)
Triệt địa thủ vừa ra, lập tức mặt đất vỡ nát, kinh thiên động địa!
Chiến Tiêu Tiêu một đường cuồng đả, thân mình thẳng tắp hướng lên trên! Hắn giờ phút này sớm không rõ mình đến tột cùng là ngập vào sâu bao nhiêu, nhưng đoán rằng sâu hơn trăm trượng là chắc rồi!
Độ dày như vậy, ngay cả hắn thân là Thánh Tôn cường giả muốn một phát có thể phá tung lên cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng!
Tương đối mà nói, đổi lại hướng khác đất đá chưa bị phá qua như vậy muốn phá vây dĩ nhiên càng khó khăn. Sở dĩ hắn lựa chọn con đường ít phải dùng sức nhất chính là theo đường cũ rơi xuống vọt thẳng lên!
Quân Mạc Tà nhìn mặt đất không ngừng chán động, sương trắng trong không khí cũng quay cuồng giống như kiểu mở nồi thì khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh!
“Mau lên đây nào, nơi này còn nhiều bữa tiệc lớn rất phong phú đang đợi chờ ngươi, hảo hảo nhấm nháp một chút tư vị tuyệt vời khi bị Thiên Lôi oanh kích!”
Quả nhiên, theo một tiếng hét kinh thiên, Chiến Tiêu Tiêu thân mình bọc vô số đất đá, danh như ý nghĩa vô cùng nhuần nhuyễn vọt ra. Tại khoảnh khắc hắn vừa mới lao ra khỏi mặt đất, Quân Mạc Tà rõ ràng nhìn thấy vị ‘Triệt địa thủ” này đangthở ra một hơi đầy cảm xúc từ sâu trong đáy lòng
Sau đó thân thể hắn tựa như một quả hỏa tiễn vọt thẳng lên!
Chiến Tiêu Tiêu một đường xông tới, lập tức nhận thấy bản thân vẫn còn ở trong khu vực sương mù dày đặc! Hơn nữa, bây giờ sương mù còn đạt đến cực hạn, lấy nhãn lực cực tốt của mình cũng chẳng nhìn thấy vật gì, thật giống như kẻ đui vậy.!
Ý tưởng đầu tiên của hắn là lập tức thoát ra khỏi khu vực bị sương mù dày đặc này! Nếu mà do địch nhân bố trí, ở chỗ này chẳng khác nào mạo hiểm tại địa bàn địch nhân!
Hắn không kịp suy tính mà thẳng một đường hăng hái hướng lên trời cao phóng đi! Chỉ cần mình có thể chạy ra khỏi khu vực sương mù dày đặc này, đi lên trời cao có thế thấy được vị trí của mình sau đó tất nhiên sẽ tìm được phương hướng, nắm chặt thời gian mà chạy đi!
Bây giờ Chiến Tiêu Tiêu, ngay cả một chút ý niệm muốn giết chết tên Hắc y nhân kia cũng không có!
Không phải là không muốn giết, mà là không dám giết, không thể giết.
Trong thiên hạ, không thể tin có thủ đoạn quỷ dị khó lường đến thế!
Bản thân, thậm chí ngay cả tay chân binh khí của địch nhân còn không nhìn thấy, liền muốn vứt bỏ cái mạng nhỏ!
Lần này gặp phải, thật sự là lần hung hiểm nhất trong đời của bản thân! Nếu còn tiếp tục tùy tiện, hơi không cẩn thận một chút chỉ sợ sẽ táng thân nơi này mất!
Chiến Tiêu Tiêu ngạo khí toàn bộ tiêu tán!
Nhưng hắn lập tức liền phát giác bản thân sai lầm rồi!
Vừa rồi, tuyệt không phải lần hung hiểm nhất trong đời!
Bởi vì, hiện tại mới đúng!
Khi nhìn thấy tình cảnh trước mặt, Chiến Tiêu Tiêu cơ hồ thực sự muốn khóc! Ánh mắt mở căng hết cỡ, thần tình lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin được!
Quả nhiên không thể tin được!
Theo hắn cấp tốc xông lên, sương mù vốn dày đặc rốt cục có chút mỏng manh thậm chí mơ hồ còn có thể nhìn thấy ngoại vật, nhưng hắn vẫn tình nguyện bản thân không nhìn thấy còn hơn!
Bởi vì trước mặt hắn có vài đạo thiểm điện chói lòa, đang từ mây mù trên đỉnh đầu phóng ra, rồi sau đó liên tiếp hướng về đỉnh đầu hắn oanh kích!
Ôi mẹ ơi!
Chiến Tiêu Tiêu cả người cơ hồ sợ tới mức cứng còng rồi!
Làm Thánh Tôn cường giả, cái đại sát khí của “Lôi kiếp” này hắn vốn không xa lạ gì, nhưng mặc dù là Thánh Tôn cường giả, đứng trước Lôi kiếp miễn cưỡng được coi là con kiến tương đối mạnh mẽ trong vô số những con kiến mà thôi!
Chiến Tiêu Tiêu căn bản là không bất cứ suy nghĩ gì, lập tức đem huyền khí toàn thân tụ tập lại trên đỉnh đầu!
Đạo thiểm điệm đến quá nhanh, nhanh đến mức thậm chí làm hắn ngay cả thời gian để giơ tay lên chống đỡ cũng chẳng có…!
Ầm!
Chiến Tiêu Tiêu kêu thảm một tiếng, cả người tê liệt, cái hắc cân( mũ đen) trên đầu lập tức hóa thành tro bụi, tóc tai dựng dựng đứng, sung sung chỉ thẳng lên trời!
Chương 1029: Vô cùng nhục nhã!
Bộ dáng Chiến Tiêu Tiêu lúc này chẳng khác gì mái tóc lão Santa trong truyện 7 viên ngọc rồng.
Trình độ tạo hình kiểu này cho dù là chuyên gia tạo mẫu tóc ở Địa Cầu được xếp hạng đệ nhất cũng là tự thẹn không bằng.
Bậc thầy Tạo mẫu tóc vẫn là phải dùng đến dao kéo đạo cụ,lão nhân gia người lại tạo mẫu tóc bằng cách dùng Lôi Điện cùng sự cố gắng quên mình của bản thân.
Lôi Điện chẳng những không thưởng thức cái gì model hay không model, liên tiếp không chút lưu tình nhằm vào đầu của Chiến Tiêu Tiêu mà oanh kích. Chiến Tiêu Tiêu cơ hồ là sửng sốt một hồi mới nhớ ra vội vàng lao xuống, nhìn chung lão tiểu tử đó thực lực quả là kinh người, thừa nhận Lôi Điện như vậy mà không đủ trí mạng, thương tổn vẫn còn là có hạn.
Bất quá có hữu hạn thì thủy chung vẫn là bị thương, hơn nữa cùng Lôi Kiếp chính diện ngạnh kháng, đó không phải là ngu ngốc hành vi hay sao? Chiến Tiêu Tiêu lần thứ hai vội vàng vận Thiên cân trụy, thục mạng lao xuống!
Mãi cho đến khi hắn rơi xuống hơn nửa độ cao, Lôi Điện phía trên mới đình chỉ truy kích, chậm rãi tiêu tán. Đến lúc này, ở phía chân trời tiếng sấm mới bắt đầu vang lên như pháo nổ, liên tiếp dày đặc tuyệt không kém tiếng trống trận xung phong của trăm vạn đại quân giao chiến.
Đáng thương cho Thánh Tôn cường giả Chiến Tiêu Tiêu, toàn thân trang phục sau khi được Lôi Điện chiêu đãi môt bữa đã biến thành một đống vải vụn, toàn thân cháy đen, kiểu tóc quận sóng trên đầu đã biến thành tổ quạ, một cơn gió thổi qua mang theo đám tro bụi quấn theo chiều gió.
Há mồm ra lại còn phun được một chùm khói đặc…
(NBV: Ta biết mà, thế nào cũng phải có cảnh này)
Bất quá, có thể dưới sức mạnh của Lôi Kiếp kéo về được cái mạng nhỏ, Chiến Tiêu Tiêu đã thấy vận khí của mình không tệ, nếu là chậm chân chút nữa chỉ sợ chính mình có khi bị Thiên Lôi nướng chín rồi ấy chứ….
“Con mẹ nó, đây là cái gì Thiên Lôi a, so với Thiên Kiếp lúc mình trải qua Thánh Tôn cũng chẳng có kém là bao… Suýt nữa là đem chính mình thần hồn câu diệt…”
Chiến Tiêu Tiêu hạ xuống mặt đất mà vẫn còn sợ hãi, nhìn Huyền khí còn sót lại thấy đã bị suy yếu non nửa. Tại một thời ba khắc ở nơi này, chính mình dạo qua quỷ môn quan đến hai lần mới chân chính lượm lại được mạng nhỏ, càng nghĩ lại càng sợ hãi, từng tầng từng tầng da gà nổi lên khắp người…
“Con mẹ nó, chính mình lần nó cũng chỉ là đuổi giết một cái Kim Huyền Không Linh thể chất mà thế nào lại bị dính một hồi tai họa, thế này còn có Thiên lý không a??”
Đúng lúc này đột nhiên cảm giác lại có dị trạng, Chiến Tiêu Tiêu theo bản năng ngồi thụp xuống. Xoát một tiếng, một ánh kiếm lóe lên bay qua đầu hắn, cơ hồ dán chặt vào da đầu mà bay qua, cảm giác lạnh lẽo khiến Chiến Tiêu Tiêu thấy Lạnh cả người.
Hắn còn chưa kịp đứng lên trường kiếm lần thứ hai bay trở lại, Xoát một tiếng hướng về cổ họng hắn mãnh liệt công kích!
Chiến Tiêu Tiêu vẫn đang duy trì tư thế trung bình tấn, nhảy vọt đi như một con cóc tránh qua. Tiếp đó thanh trường kiếm liên tiếp hướng về hắn không ngừng triển khai công kích! Ngẫu nhiên không cẩn thận bị chém trúng thì da thịt hắn vốn cực kì cứng rắn ngay cả thần bình lợi khí không gây được thương tổn mà lại bị thanh kiếm thành sượt qua tóe máu…
Chính mình hiện tại công lực đã yếu hơn nửa, hơn nữa nhìn thanh hư không phi kiếm này chắc chắn là một thanh thần kiếm! Thân thể mình đã không có khả năng thừa nhận sát thương bực này của thần kiếm!
Chiến Tiêu Tiêu cấp tốc suy tính, toàn thân phục trang sớm đã biến thành vải vụn, hiện tại gấp gáp né tránh, dưới từng đợt kiếm khí giống như từng mảnh Hồ Đệp trung bay…
Sau đó, đại truyện cười về Thánh Tôn cường giả hiện ra. Chiến Tiêu Tiêu trước mắt không ngờ là trần như nhộng đến như nội khố còn không có tồn tại, cho nên sau mỗi động tác né tránh hắn cảm giác được phía dưới lạnh lẽo khác thường…
Sống mấy ngàn năm, có bao giờ phải trải qua cảm giác xấu hổ thế này? Khuôn mặt già nua của Chiến Tiêu Tiêu cơ hồ biến thành quả cà tím…
Vừa tức, vừa xấu hổ, vừa giận, vừa kinh hoàng….
Chiến Tiêu Tiêu đột nhiên đứng dậy rống to:
-” có gan thì đi ra cùng ông nội ngươi quyết một trận tử chiến, chỉ một kẻ đánh lén ám toán tính gì là bản lãnh thật sự?”
Trước đây liên tục gặp biến cố không để ý, giờ mới phát hiện chuôi kiếm này hóa ra cũng không có người thao tác.
Nói cách khác có một vị thần bí nhân sử dụng Ngự kiếm thuật đối phó với mình, mà với trình độ này ít nhất là cùng cấp bậc với mình!
Cường giả như vậy lại đi dũng phương thức ranh mãnh này hồ lộng chính mình, thậm chí là đang đùa bỡn…
Chiến Tiêu Tiêu cơ hồ tức giận không ra hơi, nhục nhã muốn chết!
Đột nhiên phía sau vang lên một âm thanh bỡn cợt:
-” Oa, không hổ là Thánh tôn cao thủ a, cái mông sao lại trắng thế này, vũ đạo cũng tốt quá đi, nếu là đi ra ngoài biểu diễn nhất định cả sảnh ủng hộ a.”
Chiến Tiêu Tiêu lập tức đỏ bừng mặt! Theo bản năng lấy tay che kín phần mông đi.
Âm thanh kia lần thứ hai vang lên:
-” Tất cả mọi người đều là một cái nam nhân, nơi này lại không có nữ nhân, ngươi che che đậy đậy cái gì. Hơn nữa lúc nãy ngươi vừa biểu diễn vũ đạo, cái gì cần thấy đều thấy hết rồi, giờ mới che che có phải hay không là hơi chậm rồi. Nói người nha Lão tiểu tử, cố gắng là không nhỏ a, đây chính là một chuyện biết bao tự hào nha….!”
Chiếu Tiêu Tiêu nét mặt già nua đỏ bừng, ngồi chồm hỗm trên mặt đất kêu a a, hai tay che chắn trước sau, tức giận hét lên:
– Làm nhục người khác thì tính gì là anh hùng hảo hán, có bản lãnh đưa cho ta một bộ quần áo, chờ lão tử mặc chỉnh tề sẽ cùng người chiến một trận!”
Hiện tại hắn đang nghĩ hai người đều là đồng cấp cao thủ, đều là người có đại thân phận, coi như muốn đánh cũng cần áp dụng một phương thức hợp lý lúc đó mới coi như là hợp thân phận cường giả, hướng đối phương muốn một bộ y phúc hắn nghĩ nếu là mình thì khẳng định sẽ cho… Dù sao đối phương cũng là chiến đấu trực diện, cứ như vậy mà thắng thì cũng coi như là thắng mà không võ…
(NBV: Ngu thấy sợ)
Nhưng hắn căn bản chưa từng nghĩ tới, chính mình vấp phải một gã yêu nghiệt!
Thanh âm kia mang theo tia cười nhạo nói:
-” thật sự là nực cười, chẳng lẽ ta thiếu của ngươi? Lại hướng ta mà đòi trang phục, vì cái gì mà cấp cho ngươi trang phục? Bản thân ngươi nguyện ý khoe mông nơi này, điều này có thể trách ai???”
Chiến Tiêu Tiêu tức giận hai mắt trắng dã, nhưng hiện tại thân không sợi vải xấu hổ vạn phần, như thế nào cũng vô cùng ngượng ngùng, cũng không thể cứ để thế này mà đánh nhau? Không biết làm sao đành nhẫn nhịn, nhỏ giọng khép nép nói:
-” hôm nay, xem như lão phu nhận thua… Ngươi ngươi… ngươi thống khoái cho ta xin một bộ quần áo…”
-“Chỗ này xung quanh vắng vẻ, hoang sơn dã lĩnh, ta tới chỗ nào để tìm cho ngươi trang phục? Ngươi đây không phải làm khó người khác sao?”
Quân Mạc Tà nhìn Chiếu Tiêu Tiêu bộ dáng nhếch chác, gần như không nhịn được cười to một tiếng
Chiến Tiêu Tiêu thầm nghĩ cũng đúng, ai ra ngoài hành tẩu còn mang theo một bộ quần áo khác, đây cũng không phải đi du lịch… Huống hồ gần như vậy, nhấc chân là về đến nhà, nếu mà còn mang theo trang phục chắc chỉ có người bị não mà thôi….
-” Ngươi cởi cho ta mượn cái áo ngoài”
Chiến Tiêu Tiêu bo người, một tay che phía trước một tay che phía sau hổn hển nói. Hắn thật sự xấu hổ và tức giận không chịu nổi nhưng vẫn coi nhẹ lập trường song phương, càng quên rằng,hắn rơi vào tính trạng như vậy căn bản là do đối phương tận lực bố trí!
-” Ai, ngươi thế nào lại có cái suy nghĩ đó, hiện tại khí trời nóng bức, lão phu cũng thích mặc như vậy nhất kiện, bên trong cũng chẳng có thêm gì…. Nếu thật sự là cởi ra cho người, lão phu chẳng phải là giống ngươi hiện tại hay sao hả? Chính mình không muốn sao lại gắp bỏ cho người?
Quân Mạc Tà cố nén cười, chậm rãi tiếp tục trêu đùa.
Chiến Tiêu Tiêu trong nháy mắt sáng tỏ đối phương hiện tại đang tận lực trêu đùa mình, đừng nói là không có nội y, coi như thực sự có đi chăng nữa cũng sẽ chẳng chịu cho mình mượn!
Nghĩ tới đây tất cả phẫn nộ kìm nén lập tức bộc phát, ngược lại không còn cảm thấy thẹn thùng, dù sao nơi đây cũng chỉ có hai người bọn họ, chẳng còn ai nhìn thấy, chỉ cần diệt sát người này làm sao có ai biết được mình đã từng chật vật thế này?
Nghĩ như vậy, Chiến Tiêu Tiêu bỏ hai tay đang che ra, chậm rãi đứng lên, âm khí dày đặc nói:
-” Người như vậy phải chăng đã nghĩ kĩ, cũng đừng trách lão phu tâm ngoan thủ lạt!”
Đột nhiên hét lớn một tiếng, vận Huyền khí toàn thân từng chữ nói:
-” Một, chưởng, triệt, phủ”
Cùng với tiếng hét, tay phải đột nhiên phóng ra quang mang cấp tốc vẽ nửa vòng trước ngực, sau đó không khí “Ô” một tiếng, bạo phong một tiếng, đầy trời đầy đất hình thành đại lượng bóng chưởng hình thành một tòa đại sơn ầm ầm đè ép lại đây!
Chưởng phong quét tới nơi nào, không gian vốn đầy sương trắng như hút vào cơn lốc quay cuồng phóng lên, trên mặt đất cát bay đá chạy, tiếng gió bén nhọn giống như vạn qủy cùng nhau điên cuồng gào thét!
Gần trăm ngàn chưởng phong như bão táp mưa sa lao về phía Quân Mạc Tà!
Một chưởng này chân chính hiện ra thực lực của ” Triệt địa thủ”. Mặc dù hiện tại uy lực Huyền khí của hắn đã suy yêu hơn phân nửa nhưng uy lực một chưởng này vẫn là kinh thiên động địa!
Quân Mạc Tà cũng lập tức lấy làm kinh hãi!
Lúc trước hiện thân tùy ý châm chọc diễu cợt vì tưởng Chiến Tiêu Tiêu vốn đã cung căng hết sức, hoàn toàn không nghĩ tới hắn cư nhiên còn có thể phát ra công kích cường hãn tới vậy! Một kích này chính mình vẫn không có khả năng tiếp được!
Bất quá tuy không tiếp được, nhưng không có nghĩa là không có cách nào xử lý!
Quân Mạc Tà khẽ cười một tiếng, thân thể” Vèo” cái bay thẳng lên. Mặc dù Chiến Tiêu Tiêu sát cơ tràn ngập trong mắt nhưng thần sắc lộ vẻ quyết tuyệt đồng dạng phóng lên theo, gắt gao truy theo! Hắn hiển nhiên đã bị Quân đại thiếu gia làm cho mất hết lý trí, thà rằng cùng người đồng quy vu tận cũng không thể chịu được sự vũ nhục này!
Hai người một trước một sau giống như hai đạo lợi kiếm hướng về phía chân trời, có chỗ không giống chính là, một người hắc y che mặt, một người thân thể trần như nhộng!
Nhưng hiện tại Chiến Tiêu Tiêu đã sớm bất chấp những… thứ này!
Cho dù bị người trong thiên hạ nhạo báng hắn cũng muốn đem kẻ đã vũ nhục mình một cái giáo huấn, tốt nhất là đem tên kia diệt sát, nếu mà không thể cũng muốn cùng hắn đồng quy vu tận!
Một kẻ đã hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, vô luận là thực lực hay sức bạo phát chiến đấu đều cực kì kinh người. Hiện tại, Chiến Tiêu Tiêu phát huy sức chiến đấu so với lúc hắn còn khỏe cũng là không chút nào kém!
Nhưng hắn lại chẳng thể ngờ, đối phương cư nhiên lao lên phía trên, mạo hiểm chống chọi với Lôi Kiếp!
Lúc này Chiến Tiêu Tiêu đã không còn muốn suy nghĩ, chỉ biết bám riết lấy đối phương, nhất định mang tên gia hỏa đáng chết này chém thành một đống thịt vụn mới tiêu tan mối hận trong lòng!
Chương 1030: Mất mạng
Chiến Tiêu Tiêu nhanh chóng tập trung huyền lực hòng bức kiếm khí ra ngoài cơ thể thì đột nhiên một thân ảnh thoáng hiện trước mặt, hắn ta có một đôi mắt trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng, trong con ngươi lóe lên dị mang thảm khốc. Đôi bàn tay dùng thế lôi đình vạn quân, nặng nề oanh kích vào Chiến Tiêu Tiêu.
Một kích này đã dùng toàn lực.
Chiến Tiêu Tiêu gầm lên giận dữ đá mạnh vào người Quân Mặc Tà, tay phải cũng mạnh mẽ đánh vào ngực đối phương một chưởng. Tuy hiện tại hắn bị thương nặng, toàn bộ sức mạnh e chỉ còn không đến 2 thành. Nhưng dù thế thì vẫn khiến Quân Mặc Tà như bị sét đánh, khiến nội phủ nhộn nhạo từng đợt.
“Phanh”, thân hình Quân Mạc Tà bị bắn ngược trở về.
Nhưng Chiến Tiêu Tiêu cũng không khá hơi là bao, kiếm khí màu bạc trong nội thể đã ngoài tầm khống chế, hắn cảm giác trong thân thể như có hàng vạn chuôi đao đang tùng xẻo trong khắp cơ thể. Rốt cục hắn không nhịn được kêu to hai tiếng miệng phụt máu thân thể vô lực rơi xuống.
Bỗng có hai đạo thân ảnh hướng tới nơi Chiến Tiêu Tiêu ngã xuống!
Lúc này lớp sương mù dày đặc đang dần tan ra với tốc độ rất nhanh.
Trải qua hai lần Thiên Lôi oanh kích, Huyền Thiên mê tung trận ẩn chứa thiên địa lực đều tiêu hao, trận thế vì vậy mà mất đi hiệu quả lộ ra hình dáng của rặng núi.
Rơi xuống đất, Chiến Tiêu Tiêu phát hiện sương mù đã muốn biến mất, miễn cưỡng đứng dậy hắn hung hăng nhìn Quân Mạc Tà đang cố gượng dậy ở phía trước, giọng nói đầy vẻ không cam lòng:
– Thì ra… thì ra… thật là tức chết mà! Thì ra tu vi của ngươi chỉ là Thánh hoàng thậm chí còn chưa đạt tới tứ cấp, tại sao lại có thể như vậy… Hự!
Chiến Tiêu Tiêu nói xong lại phun ra một ngụm máu, thân hình đứng không vững. Phía đối diện hắn, Quân đại thiếu gia thản nhiên đứng lên lau vết máu nơi khóe miệng mỉm cười nói:
– Thì ra giờ lão mới biết, làm ta cứ tưởng lão đã biết từ lâu. Hóa ra ta đã đề cao trí tuệ của lão rồi, là ta đã hiểu nhầm thật là xin lỗi.
“Nếu nhìn ra thì ta há đã bị như thế này?” Chiến Tiêu Tiêu buồn bực cơ hồ muốn tự sát!
Thì ra đối phương chỉ phô trương thanh thế chứ nếu không thì ta cho một hít là bay. Từ đầu tới giờ hắn lợi dụng những thứ bàng môn tà đạo thi triển Chướng Nhãn pháp để bày ra thực lực Thánh hoàng.
Nhưng mình lại bị đối phương dùng vẻ thần bí mê hoặc bị hắn nắm mũi dẫn đi mà không biết.
Không chỉ bỏ lỡ thời cơ ra tay mà còn bị hắn gạt lọt vào cạm bẫy, bị chôn sống lại còn bị thiên lôi đánh trúng, mà còn bị đánh trúng những hai lần.
Càng tức hơn nữa là làm cho mình khỏa thân đối mặt kẻ địch, nhận lấy sự sỉ nhục mà cả đời không gặp.
Chiến Tiêu Tiêu nghiến răng ken két, ánh mắt trừng lên sòng sòng.
Giờ phút này hắn chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Quân Mạc Tà.
Tiếc rằng hắn có tâm nhưng vô lực.
Bị dính đòn lừa liên tục khiến cho huyền khí bị tiêu hao không còn một mảnh, ngoài ra kiếm khí kì dị vẫn liên tục phá hoại các kinh mạch bên trong cơ thể.
Một tiếng “keng” nhỏ vang lên, một đạo ánh sáng ảm đạm từ đằng xa bay đến. Viêm Hoàng Chi Huyết xiêu vẹo bay về, dừng ở trước mặt Quân Mạc Tà kêu ong ong làm nũng giống như một đứa bé bị ăn hiếp. Một đòn của Chiến Tiêu Tiêu hầu như ngưng tụ tất cả huyền lực của hắn, mém làm cho kiếm thể của Viêm Hoàng Chi Huyết tan vỡ. Giờ nó có thể bay đến tận đây đã là không tệ rồi.
Quân Mạc Tà thấy thế liền ôn nhu an ủi:
– Thật là tội nghiệp… một lát ta sẽ chữa thương cho ngươi, ta sẽ khiến ngươi trở nên chắc chắn hơn nữa, ngoài ra ta sẽ cho ngươi ăn một bữa tiệc đầy mỹ vị, ngoan về nghỉ ngơi đi.
Viêm Hoàng Chi Huyết phát ra tiếng kêu như đồng ý, sau đó được Quân Mạc Tà thu vào Hồng Quân Tháp.
Nhìn cảnh này khiến Chiến Tiêu Tiêu cảm giác như bị sét đánh, hắn trợn trừng mắt thở hổn hển khó nhọc hét lớn:
– Thì ra… chính là do thanh kiếm này giở trò phá rối. Làm ta cứ tưởng ngươi có khả năng ngự kiếm… thật là…thật là… thật tức chết lão phu mà.
Đây chính là điều khiến cho hắn vô cùng khó hiểu, đối phương rõ ràng không phải cao thủ thánh tôn làm sao có đủ khả năng ngự kiếm cho được. Lúc đầu mình cũng thấy nghi ngờ, thì ra thanh kiếm này hoàn toàn có thể tự do hành động mà không cần ai điều khiển ngoài ra cũng không cần dùng huyền khí để điều khiển.
Cứ tưởng đây là thuật ngự kiếm cao thâm mà trong truyền thuyết nói đến. Không ngờ đối phương giở trò nhưng mình cứ tin là thật, làm thần hồn nát thần tính.
Quân Mạc Tà thấy đối phương mang đầy vẻ không cam lòng thì quyết tâm đổ dầu thêm lửa. Hắn mỉm cười nói:
– Không cần phải nghĩ ngợi chi cho mệt, à chẳng hay ngươi có thấy phong cảnh nơi đây rất đẹp không, thật là động lòng người phải không? Phong cảnh này rất phù hợp để cao thủ như ta và ngươi quyết đấu với nhau. Sau đây sẽ là trận chiến sinh tử đầy công bằng giữa ta và ngươi. Thắng bại do trời định.
Chiến Tiêu Tiêu trợn trừng mắt tức đến phun máu lần ba, bi phẫn té xuống. Lần phun máu này đã khiến hắn nội thương nặng lại càng nặng thêm. Máu tươi liên tục phun ra từ miệng.
“Sao lại có người có thể vô sỉ như thế được. Ta thậm chí một chút sức lực cũng không có, còn dám nói cùng ta đánh một trận công bằng… Con mẹ nó, hắn đánh ta chả khác gì đánh một cái xác chết mà dám nói là công bằng quyết chiến…”
(NBV: Anh Tà mà không vô sỉ thì ai vô sỉ bây giờ. Thôi thì vì sinh tồn mà vô sỉ với địch nhân thì ta ủng hộ hai tay)
Liên tục bị thương lại bị sỉ nhục khiến thương thế của Chiến Tiêu Tiêu càng lúc càng trầm trọng. Liên tục bị lừa, bị đánh chôn sâu xuống đất tổn thương nguyên khí, lại còn bị thiên lôi đánh hai lần khiến huyền khí hộ thể bị xé nát còn lục phủ ngũ tạng muốn hỏng hết cả. Kế tiếp lại bị thần kiếm cho một kích khiến kiếm khí chui vào trong cơ thể phá hoại lung tung. Cuối cùng còn bị Quân Mạc Tà bồi cho một cú đấm ngay ngực. Một cú đấm với toàn bộ sức mạnh này khiến lục phủ ngũ tạng của hắn đã tồi nay còn tệ hơn. Hoàn toàn dập nát, tìm ra nửa điểm còn nguyên vẹn cũng khó.
Hiện tại chân tay rụng rời, thân thể sắp hỏng mất.
Sau đó lại phát hiện ra chân tướng mọi việc khiến cho tâm trạng buồn nản dẫn đến khó thở, tinh thần bị thương tổn. Hắn hiện tại nhúc nhích ngón tay cũng không đủ sức.
– Tên của ngươi là gì? Nói cho ta biết tên của ngươi!
Thân thể cháy đen của Chiến Tiêu Tiêu rung lên từng đợt, như muốn đứng lên. Giọng nói của hắn tràn ngập khí tức hung ác, xen lẫn cừu hận không sao rửa sạch, hắn nói trong khó khăn:
– Nói cho ta biết tên của ngươi, kiếp này ta không báo được thù! Thì kiếp sau ta cũng sẽ tìm ngươi! Kiếp sau nữa cũng thế, ta với ngươi đời đời kiếp kiếp sẽ không đội trời chung!
– Đáng tiếc ngươi không có cơ hội nữa.
Quân Mạc Tà đã đập nát hi vọng cuối cùng cùa Chiến Tiêu Tiêu:
– Bởi vì ta sẽ không cho thánh anh của ngươi chạy thoát! Ngươi chẳng có cơ hội nào. Nếu muốn cứ thử xem ta sẽ cho ngươi chết nhiều lần!
Chiến Tiêu Tiêu lập tức tuyệt vong.
– Hoặc là, ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi!
Quân Mạc Tà sờ cằm nói:
– Ta thật rất tò mò cao thủ như ngươi tại Chiến gia chắc cũng có tiếng tăm lừng lẫy, ngươi rốt cục là ai?
– Ngươi không biết ta là ai? Ngươi còn nói là không biết ta là ai?
Chiến Tiêu Tiêu vô cùng ngạc nhiên.
Tuy sắp chết nhưng hắn vẫn cảm thấy không thể tin được:
– Ta vừa mới dùng tuyệt chiêu nổi tiếng của mình mà hắn còn không biết ta là ai?
Quân Mạc Tà cũng cảm thấy có chút buồn bực:
– Ta cũng không phải thành viên của Phiêu Miễu Huyễn Phủ sao ta lại biết ngươi là ai. Chẳng lẽ ngươi là người rất có tiếng tăm? Thôi kệ mặc dù mông ngươi rất trắng, hàng cũng khá to nhưng so với ta ư, quả thật còn kém một chút.
– Hahaha…. được… được lắm.
Chiến Tiêu Tiêu ho khan xong lại phá lên cười:
– Vậy cho cả hai chúng ta cùng hồ đồ đi!
Đột nhiên trên mặt của Chiến Tiêu Tiêu hóa tím, cả người to ra như quả bóng cao su, hắn nhe răng ra cười, giọng cười khiến người khác không rét mà rung:
– Vậy để cho cả hai chúng ta làm một đôi quỷ hồ đồ đi, cùng nhau xuống hoàng tuyền để không lo tịch mịch.
Giờ phút này hắn dùng bí pháp thiêu đốt linh hồn bỏ qua phương pháp dùng thánh anh bỏ chạy, trực tiếp tự bạo muốn cùng Quân đại thiếu gia đồng quy vu tận ( cùng chết).
Kẻ này lúc trước đã giết chết Chiến Thiên Cơ.
Nếu thánh anh của Chiến Thiên cơ không thể thoát được thì e rằng mình cũng khó có thể trốn thoát.
Cho dù trốn thoát thì cũng phải sống trong kiếp tạm bợ. Thế thì đành liều một phen.
Đối phương lại không biết mình như vậy hủy đi thân thể cũng đỡ mang lại phiền phức cho gia tộc, hiện tại Chiến gia không được xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn.
– Cùng nhau xuống hoàng tuyền?? Chỉ sợ lại khiến ngươi thất vọng rồi. Chẵng lẽ ngươi quên lời ta nói khi nãy sao, ta đã hứa cho bảo kiếm của ta một bữa tiệc lớn, nếu như ngươi muốn chết thì phải hỏi xem bổn thiếu gia xem có đồng ý hay không.
Nhìn thân thể Chiến Tiêu Tiêu càng lúc càng to ra như có thể phát nổ bất cứ lúc nào, Quân Mạc Tà liền xông tới gần, kiếm quang đột nhiên lóe lên, Viêm Hoàng Chi Huyết lại một lần nữa ra tay.
Thanh kiếm bay ra khỏi tay Quân Mạc Tà.
Thân ảnh phía trước liền đột nhiên biến mất, cứ như chưa từng xuất hiện.
Chiến Tiêu Tiêu đưa mắt nhìn thân ảnh dám bỡn cợt mình thì lại bị một đợt thiên lôi nữa đánh rơi xuống.
Thì ra hắn dụ ta bay lên lợi dụng sấm sét đánh ta thật là đáng giận mà.
Ý nghĩ này chỉ vừa lóe lên trong đầu thì Chiến Tiêu Tiêu đã bị hơn mười tia sét đánh trúng.
Thực lực chỉ còn phân nữa lại bị đả kích mạnh mẽ như vậy tức thời Chiến Tiêu Tiêu không chịu nổi. Hắn kêu thảm một tiếng phun ra một chùm máu cả người cháy đen rơi xuống.
Một đạo kiếm quang lại xuất hiện một cách quỷ dị như tia chớp đâm về phía ngực của hắn.
– Phốc….Trường kiếm đã đâm sâu vào ba phân.
Chiến Tiêu Tiêu không hổ danh là thánh tôn cường giả, độ cứng của thân thể có thể so sánh với Tinh Cương, ngay cả Viêm hoàng Chi Huyết với độ sắc bén tuyệt thế dưới tình huống vậy cũng chỉ có thể đâm vào thịt ba phân mà thôi.
Chiến Tiêu Tiêu kêu thảm một tiếng, dùng tay vỗ một chưởng tới thanh kiếm. Viêm Hoàng Chi Huyết phát ra một tiếng thê lương bắn ngược trở ra.
Viêm Hoàng kiếm bay ngược ra khiến cho máu từ miệng vết thương bắn ra như suối, Chiến Tiêu Tiêu lại kêu thêm một tiếng, miệng phun ra thêm một ngụm máu tươi! Một kích này, tuy không đâm sâu vào nhưng kiếm thể đã xâm nhập vào trong cơ thể, đag ở trong kinh mạch tàn phá bừa bãi. Lúc này Viêm Hoàng Chi Huyết lại một lần nữa lao vào đan điền của Chiến Tiêu Tiêu.
Thân thể của Chiến Tiêu Tiêu đột nhiên ngừng lại.