Dị Thế Tà Quân Audio Podcast
Tập 193 [ Chương 961 đến 965 ]
❮ sautiếp ❯Chương 961: Vì lợi thất tín
Nhưng điều kiện tiên quyết chính là cần phải căn cứ vào tu vi của Mặc Quân Dạ. Chiến Thanh Phong nào có biết hiện giờ tu vi của Quân đại thiếu gia nhà chúng ta đã sớm đến mức mà thường nhân khó có thể tưởng tượng được nông sâu, cũng không có đem bọn hắn – những thiếu niên được xem là anh tuấn tài cao để trong mắt chút nào. Sự tình này vượt quá dự tính của Chiến Thanh Phong.
Bởi vì cho dù ai có không nghĩ ra thì thoạt nhìn huyền công sơ giai ban đầu của hắn chỉ là đồ bỏ đi. Nhưng thực chất thì bên trong hắn chính là một siêu cấp cao thủ.
– Cái này, còn có lý do gì mà không thể lý giải? Chiến đại ca, ngài luôn lo lắng vấn đề quá mức đó. Nếu theo mức độ lý trí mà phân tích thì lúc này đây hiển nhiên là Mặc Quân Dạ này có chút độc đáo nên mới như thế a.
Hắc y thiếu nhiên kia đột nhiên nở nụ cười.
– Độc đáo? Chỉ giáo cho?
Mọi người cùng nhau đặt câu hỏi.
– Ta đoán, không linh thể của hắn chính là một thiên tài. Bởi vì tự thân hắn là một tên bỏ đi nên bây giờ hắn căn bản không biết rằng cái gì được gọi là tâm ma đâu a. Làm sao mà có thể sợ tâm ma cắn lại?
Hắc y thiếu niên nháy mắt, nói:
– Tâm ma, chính là một khi ngươi tu luyện tới một trình độ nhất định thì nương theo thực lực cường đại của bản thân mình thì sẽ xuất hiện theo đó một chướng ngại mới. Mà hiện tại tiêu chuẩn huyền khí của hắn.
Hắn nhíu mày, làm ra một bộ dạng khó hiểu. Nghiêng đầu buồn bực nói:
– Không biết hắn rốt cục là Kim Huyền? Vẫn còn là Ngân Huyền? Hay hoặc giả là đã lên tới trình độ thất phẩm? Bát phẩm? Hay là cửu phẩm?
Hắn vừa nói xong thì trực tiếp ôm bụng mình mà cười.
Mọi người trên lầu nhất thời đều cười ha hả. Hiển nhiên đều là vui vẻ đồng ý.
– Không bình thường một chút nào. Nhất định là có điều gì mờ ám ở đây.
Chiến Thanh Phong ngẩng đầu suy tư nói:
– Cứ coi như hắn không biết thực lực chân chính của mình đi, Tào Thánh Hoàng lẽ nào lại không biết? Lấy tu vi hiện giờ của lão, gặp một đồ đệ có thể chất không linh ngàn năm hiếm có truyền thụ y bát không phải dễ, lẽ nào hắn lại để cho tâm ma làm cản trở bước tiến của truyền nhân mình. Hơn nữa, tại đây còn hai đồng môn của hắn. Nếu hắn nói không đến thì đến lúc đó tính mạng của đồng bọn hắn chỉ chờ bọn ta động thủ. Thế nhưng chỉ vì không hợp nhau mà không tới thì chuyện này khó có thể giải thích được. Trong đó tất còn có nguyên do khác.
– Còn về mấy cái nguyên do vớ vẩn đó ta không có hứng thú đoán. Bất quá, Chiến đại công tử. Trước mắt cá cược của chúng ta cũng nên kết thúc đi thôi.
Tiểu Miêu lạnh lùng nói.
Nàng hiện tại cũng không biết làm sao, nhìn thấy tài tử Huyễn phủ này đột nhiên trong lòng cảm thấy rất là chán ghét. Thấy một người ghét một người, ai cũng không ngoại lệ. Thậm chí càng ngày nàng càng có cảm giác, những người này sao lại nông cạn như thế? Cùng đem so sánh với Mặc Quân Dạ thì hoàn toàn là một trời một vực.
– Đánh cuộc?
Chiến Thanh Phong ở giữa đang suy tư, đột nhiên nghe thấy nàng nói chuyện, không khỏi ngẩn ra một chút rồi mới ngẩng đầu lên.
– Không sai. Lúc trước nội dung chúng ta đánh cuộc chính là các ngươi làm nhục hắn sẽ không thành công. Hiện giờ hắn chưa tới nơi này, vô luận là do bất kể lý do gì, kết quả như thế nào cũng đồng nghĩa với việc là các ngươi thất bại. Một khi đã như vậy thì hiển nhiên là ta thắng cuộc.
Miêu Tiêu Miêu khóe miệng khẽ mỉm cười, thản nhiên nói.
– Tiểu Miêu muội muội, những lời muội nói nghe cũng có vẻ khá thú vị. Lần đánh cuộc này cho tới bây giờ hình như là chưa có chính thức bắt đầu. Tại sao ngươi lại nói là ngươi thắng.
Chiến Thanh Phong còn chưa kịp mở miệng thì Chiến Ngọc Thụ ở sau đã cười lạnh nói:
– Lại nói, hôm nay nếu như Mạc Quân Dạ lỡ hẹn thì sao? Đó không phải là chúng ta chơi xấu. Tiểu Miêu muội muội bây giờ nói thắng cuộc e rằng vẫn còn quá sớm.
– Lỡ hẹn?
Miêu Tiểu Miêu cười lạnh một tiếng:
– Ta không biết “Lỡ hẹn” trong miệng Nhị công tử hai chữ đó rút cuộc từ đâu mà đến? Trong số các ngươi cùng hắn trước đó có hẹn gặp hắn? Có vẻ như các ngươi ngay cả mặt mũi hắn còn chưa từng gặp qua nữa thì nói gì tới chuyện hẹn gặp hắn? Việc hôm nay, nói cho cùng là do các ngươi một bên ở đây triển khai trận thế. Hiện giờ đối phương chưa thấy, sao lại có thể trở thành lỡ hẹn được? Trên đời này sao lại có loại đạo lý như thế?
Miêu Tiểu Miêu khinh thường nhìn Chiến Ngọc Thụ:
– Chiến Ngọc Thụ! Những chuyện tình như thế này ngươi có vẻ quen tay đó. Không phải là thường xuyên đều đi làm những việc như thế này đó chứ?
Chiến Ngọc Thụ mặt đỏ tía tai, lớn tiếng nói:
– Bất kể như thế nào, chỉ bằng một trận chưa hề xảy ra mà phân định thắng bại mà muốn ra một quyết định quan trọng như thế. Vội vàng quyết định người thắng cuộc thì thật sự là một trò đùa thái quá. Chúng ta cũng không phải là chơi xấu, nhưng lần này chưa hề có bắt đầu cho nên chúng ta chờ đến lần đánh cuộc sau đi? Như thế thì mới công bằng cho cả hai bên.
Miêu Tiểu Miêu cười rộ lên:
– Ta hỏi ngươi một câu, Chiến Nhị công tử. Theo lời công từ thì “Đánh cuộc lần sau”? vậy thì khi nào mới bắt đầu đánh cuộc? Chiến Ngọc Thụ lời này mà ngươi cũng nói được thì quả thực là buồn cười. Cho tới bây giờ mà đối phương không tới, thì cơ hội làm nhục hắn của các ngươi đã qua. Cứ cho là các ngươi không buông tha hắn thì vẫn phải tìm cơ hội khác để làm nhục hắn. Mà cơ hội thì có thể là ngày mai, ngày mốt cũng có thể là tháng sau. Nếu mà không đúng thời điểm thì cũng có thể là sang năm. Mọi chuyện không có gì là không thể xảy ra cả. Nhưng mà ta cùng đại ca ngươi đánh cuộc, phần thưởng chính là quyền được đi vào L:inh Dược Viên năm ngày sau đó. Chiến Ngọc Thụ, chẳng lẽ ngươi muốn ở đây quyết định thắng bại để bỏ lỡ quyền được tiến vào Linh Dược Viên trăm năm có một sao?
Chiến Ngọc Thụ đỏ bừng cả khuôn mặt, ấp úng không nói một lời.
Chiến Thanh Phong cười cười giải vây cho đệ đệ, nói:
– Tiểu Miêu muội muội! Lần đánh cuộc này cố nhiên là trọng yếu. Vi huynh cũng sẽ không chơi xấu. Nhưng cứ như vậy phán định người thắng thua thì ngươi không cảm thấy có chút bất công sao?
Miêu Tiểu Miêu đột nhiên giật mình, nhìn mặt Chiến Thanh Phong lộ ra vẻ ôn hòa, hiền hậu tươi cười, đột nhiên trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
– Cái gọi là đánh cuộc này, tự nhiên phải phân thắng bại theo nguyên tắc. Nhưng giờ này song phương vẫn chưa khai chiến, ngươi nói muốn quyết định người thắng cuộc … Ha ha, Tiểu Miêu muội muội, vi huynh tuy rằng xưa nay hào phóng, nhưng cũng chưa hào phóng đến mức này nha.
Chiến Thanh Phong cười khổ một tiếng, nói.
Miêu Tiêu Miêu bỗng nhiên cảm thấy phẫn nộ rồi đứng lên.
Không nghĩ tới, cái kết quả này quả thật đúng như sở liệu của Mạc Quân Dạ.
Lúc này đây, tuy rằng chủ ý ban đầu của nàng là đến đây để hủy bỏ lần đánh cuộc này. Đối với ngần này người, nàng đã không mang nhiều lắm hi vọng kết quả như mình mong muốn. Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng mơ hồ cũng có chút vui mừng.
Sở dĩ nhắc tới lần đánh cuộc lần này cũng chỉ là một câu chuyện mà thôi. Sau đó mượn mọi người nói vài câu, chủ động đưa ra lời giải thích. Nhường Chiến đại thiếu gia nợ mình một chuyện. Cho dù là xem như không có thì người một nhà đây cũng chỉ xem như là một trò chơi để giải trí mà thôi.
Nhưng nàng trăm vạn lần không ngờ, chính bản thân mình còn chưa kịp nói ra, đối phương đã bắt đầu chống chế.
Bằng với thân phận đệ nhất công tử Phiêu Miểu Huyễn Phủ này à lại có thể cư nhiên quỷ biện không công nhận kết quả.
Hơn nữa còn có thể giờ trò đúng tình hợp lý như thế, thì trong mắt của hắn, thậm chí còn không nhìn ra một điểm có dấu hiệu biết xấu hổ.
Một đôi mắt trong suốt, bừng sáng chính nghĩa.
Hắn há có thể là người như vậy? Hắn như thế nào lại là một kẻ như vậy?
Chẳng lẽ, lời nói ra khỏi miệng lại cũng có thể thu hồi? Tự mình nuốt lời hứa, cư nhiên lại có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ!
Miêu Tiểu Miêu trong lòng cực kỳ thất vọng. Nàng hiện tại không khỏi nhớ tới vị Mặc Quân Dạ kia lúc trước khi mình đi tới đây liền nói với mình một câu:
– Cái đó gọi là đánh cuộc thua. Thắng thua do trời định. Đều là những lời nói suông mà thôi. Kỳ thật thắng bại mấu chốt chính là ở đối phương mức độ cường thế ra sao hoặc giả thì chính là trên cơ sở ưu thế tuyệt đối. Thắng thua rõ ràng chính là nhận thức được thất bại của mình. Nhưng nếu trong đó liên quan tới lợi ích đủ để ảnh hướng tới một vài đại nhân tố khác thì song phương đánh cuộc tất có tất tín bội nghĩa cũng không phải là không thể xảy ra. Cho nên tại hạ xin khuyên Miêu cô nương không nên quá coi trọng lần đánh cuộc này. Càng coi trọng nó thì thất vọng càng nhiều. Nhân sinh trên đời mọi việc đâu có thể như ý, thập toàn thập mỹ hết. Nếu như quá lưu tâm đến nó thì cũng không có gì là vui vẻ cả.
Dường như lúc đó chính mình cũng cười nhạt một tiếng liền vội vàng rời đi. Trong lòng Miêu Tiểu Miêu nghĩ đến, vị Mặc công tử này văn chương quả thật không tầm thường. Ở trước mặt mình nói một đằng, trong lòng lại nghĩ một nẻo, chửi bới Chiến Thanh Phong, loại nhân phẩm này quả thật không chịu được … Khiến nàng đối với hắn không khỏi có chút xem thấp vài phần, càng có ý tứ thất vọng. Dù sao thì một người lòng dạ hẹp hòi, cho dù hắn có là một kẻ tài hoa tuyệt thế cũng không đủ để kết giao.
Bây giờ với tình hình này thì xem ra câu nói kia của hắn quả là có đạo lý.
Sự tình trước khi đi có vẻ như là Mạc Quân Dạ gièm pha ghen tị Chiến Thanh Phong nhưng sự thực là đúng như những gì hắn dự kiến trước.
Trước mắt, tình hình thắng bại đã rõ như ban ngày nhưng Chiến Thanh Phong lại như dự đoán không chịu thừa nhận thất bại. Như vậy, thì nàng tin tưởng Mạc Quân Dạ có thể đem tất cả bọn họ đánh bại thì bọn họ cũng sẽ không bao giờ chịu nhận thua. Chính như lời Mặc công tử nói. Đứng trước lợi ích trước mắt thì không có cái gì gọi là đạo nghĩa, hứa hẹn còn không bằng một tờ giấy.
Huống chi là Linh Dược Viên quan hệ tới tương lai gia tộc sau này. Ảnh hưởng tới ngàn năm hưng thịnh cho cho cháu sau này. Cái này tuyệt đối là một lợi ích lớn lao.
Nhưng hiện tại, Chiến Thanh Phong thua. Hắn có khả năng lấp liếm, chống chế. Chính mình cũng không biết làm sao. Nhưng nếu như trường hợp mình thua, bọn hắn cũng sẽ bám lấy không tha sẽ tuyệt đối vận dụng hết tất cả các khả năng, thủ đoạn để bức bách mình đi vào khuân khổ. Mình chỉ là một cô nương liễu yếu đào tơ. Nếu chỉ tính riêng về nhân số từng này thì mình cũng không có khả năng cãi lại.
Miêu Tiểu Miêu thậm chí có thể đoán được. Nếu như đối phương thực sự làm thế thì tất nhiên sẽ mượn việc này bức mình phải gả cho Chiến Ngọc Thụ. Nếu như bọn hắn đã có gan làm những chuyện như thế này thì những chuyện khác thì còn có thể ôm ảo tưởng, hi vọng gì đối với bọn hắn nữa.
Miêu Tiểu Miêu thản nhiên nở nụ cười. Không biết làm sao nhưng vào giờ phút này trong lòng nàng cũng không có nhiều cảm xúc phẫn nộ cho lắm. Nhưng trong đầu nàng lại hiện lên khuân mặt bình thường không có vẻ gì nổi bật của Mặc Quân Dạ. Trong lòng nói thầm: “Là ngươi đúng. Ta hiểu nhầm ngươi, là ánh mắt của ta thấp kém”
( yêu rồi)
Mặc Quân Dạ đối với những sự tình như thế này lại càng rõ ràng, lại không tiếc chân thành đưa ra lời khuyên đối với người không hề thân thiết với mình. Mình tự nhiên lại hiểu nhầm hắn, Miêu Tiểu Miêu đột nhiên cảm thấy mất mát… Khó trách lúc ấy Mặc công tử nói chuyện nhưng ậm ừ như có gì muốn nói nhưng lại thôi. Hắn tự nhiên là nghĩ tới phản ứng của ta. Nhưng sau khi cân nhắc hắn vẫn nói ra ….
Nếu không phải được hắn nhắc nhở trước để trong lòng mình còn có ít nhiều chuẩn bị thì chỉ sợ chính mình bây giờ đã giận tới mức tím mặt rồi.
– Chiến đại công tử quả nhiên là đa mưu túc trí. Suy nghĩ chu đáo. Cho dù đi một bước cũng nghĩ đường lui sau này. Có thể tiến thoái tự nhiên như thế, thì lần đánh cuộc này tiểu muội cũng là quá mức khờ dại a.
Chương 962: Ngươi tính hay quá ha?
Chiến Thanh Phong dưới sự châm chọc của Miêu Tiêu Miêu vẫn duy trì thái độ ôn hoà, bình tĩnh nói:
– Tiểu Miêu muội muội quá lời rồi, thật ra chuyện đánh cuộc này vẫn không có bắt đầu nên tất nhiên là không có kết thúc, nếu Tiểu Miêu muội muốn từ bỏ thì ngu huynh đây sẽ đành thỏa mãn ý của muội vậy, tránh để tổn thương hòa khí giữa chúng ta.
Hắn từ đầu đến cuối giảo hoạt nói rằng: ” Đánh cuộc vẫn chưa bắt đầu…”, những lồi này có ý rất rõ ràng chính là nếu đánh cuộc chưa từng bắt đầu thì hắn cũng không tính là xảo trá lật lọng.
Chuyện này tuy chỉ là ước định qua miệng thôi nên cũng không thèm tính toán với hắn, nhưng hắn lại còn trâng tráo nói vậy y như bán cho Miêu Tiểu Miêu một cái nhân tình, để nàng có thể hủy bỏ chuyện đánh cuộc. Nếu người ngoài không biết nhìn vào chắc hẳn sẽ tưởng hắn vô cùng khoan hồng độ lượng, tuy rằng nắm chắc thắng lợi trong tay nhưng nhẹ nhàng buông tha.
Quả nhiên là mặt dày vô đối mà.
Khóe miệng Miêu Tiểu Miêu cũng lộ ra một nụ cười khó hiểu, nàng nói:
– Chiến đại công tử quả nhiên cao thượng, tiểu muội đa tạ công tử đã hạ thủ lưu tình. Nếu lần sau Chiến đại công tử nếu có cơ hội cùng Mặc công tử tỉ tỉ thí thì tiểu muội này xin chúc Chiến công tử giành được thắng lợi.
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Thanh Phong vốn đang ôn hòa như xuân phong bỗng xẹt qua một tia căm tức, với tài trí của hắn, lại không nghe ý châm chọc trong lời nói của Miêu Tiểu Miêu sao. Tuy thế nhưng hắn vẫn im lặng, chuyện này bản thân hắn đã đuối lý, chơi xong rồi quịt nợ, hiện tại bị nàng ta nói như vậy thì cũng đành nén khó chịu trong lòng, nếu không thì sẽ càng mất mặt hơn.
Trong lòng kìm nén bực bội, hắn thầm nghĩ:
– Con nhóc kia miệng lưỡi sắc bén lắm, hiện tại bổn công tử nhịn, cho ngươi càn quấy. Chờ sau này ngươi gả vào Chiến gia thì lúc đó xem thử bổn công tử sẽ trừng trị ngươi như thế nào!
– Đánh cuộc xem như bị hủy bỏ, vậy tiểu muội đành cáo từ.
Miêu Tiểu Miêu lắc đầu thở dài:
– Tưởng rằng đến đây có thể chứng kiến một vở kịch hay, không nghĩ đến lại xảy ra kết quả khiến người ta mất hứng. Bao nhiêu năm rồi mới có một lần tâm tình vui vẻ như thề này, ai ngờ giờ đây bị phá sạch.
Giọng nói Miêu Tiểu Miêu lộ ra vẻ vô cùng thất vọng, ai nghe cũng cảm nhận được sự thất vọng trong đó.
Bao nhiêu năm nay nàng vẫn cho rằng cái vị công tử Chiến gia này tuy ăn chơi trác táng, nhưng dù gì cũng là đệ nhất thiếu gia của Chiến gia. Nàng cứ tưởng vị Huyễn Phủ đệ nhất công tử – Chiến Thanh Phong này khác biệt so với những kẻ tầm thường khác, không ngờ thấy hắn lại hành xử như vậy, thế mà bấy lâu nay nàng lại thật lòng xem hắn như đại ca trong nhà.
Thậm chí nàng coi chuyện đánh cuộc này cũng bất quá là chuyện vui đùa, vồn không ảnh hưởng bao nhiêu……
Nhưng hôm nay, trước “lợi ích tuyệt đối” thì Chiến Thanh Phong nho nhã trước kia lại đột nhiên trở nên xa lạ vô cùng, làm cho những ai quen biết hắn đều không nhận ra!
Có điều giờ đây mới chính là bộ mặt thật sự của Chiến Thanh Phong.
Từ trước đến nay tất cả hành động của hắn đều là thủ đoạn để hắn che dấu mà thôi, trong lòng hoàn toàn không hề có chút thành ý nào!
Miêu Tiểu Miêu cảm thấy đau lòng vô cùng, trong lòng nàng lúc này vô cùng khó chịu. …
Nàng không ngờ rằng một người nàng luôn xem như ca ca lại có thể vì lợi ích trước mắt mà quay ngược hoàn toàn như thế này..
Nữ nhân là động vật cảm tính, ngay cả những nữ nhân thông minh, sắc sảo hay có trái tim băng giá thì thủy chung vẫn chạy không thoát cài vòng lẩn quẩn giữ lý trì và tình cảm. Trừ phi chính mình đã trải qua những kinh nghiệm như vậy, nếu không thì vĩnh viễn không thể nhận thức được mùi vị bị phản bội như vậy!
Hôm nay tuy Miêu Tiểu Miêu không thắng được tiền cược nhưng nhờ đó lại có thể thấy được bộ mặt thật của một người, lại nếm trải được trái đắng trong tình cảm, chuyện này rốt cục là tốt hay xấu thì không ai có thể biết được!
Chiến Thanh Phong vẫn giả vờ nói một hai câu giữ lại nhưng thấy Miêu Tiểu Miêu kiên trì muốn đi. Mà Chiến đại công tử lại thấy bản thân mất hết thể diện nên cũng không hề cố giữ nàng lại. Nhưng vừa lúc Miêu Tiểu Miêu xoay người lại, thì một âm thanh tràn ngập vui sướng vang lên:
– Ai da, nghe nói các vị công tử tại chỗ này tổ chức tiệc để mừng tiểu đệ, tiểu đệ sợ thất lễ nên về nhà thay quần áo rồi chạy liền tới đây ngay. Thật không ngờ lại có thể chứng kiến chuyện này, chuyến đi này quả là không tệ, không tệ…. quả nhiên là không uổng công đi một chuyến này!
Tiếng nói kia phát ra từ người có được “Không linh thế chất” trong truyền thuyết, Mặc Quân Dạ. Lúc này Mặc công tử đầy vẻ tươi cười trên mặt, vẻ mặt được sủng ái mà lo sợ bước vào đại sảnh. Một bên vừa xoay đầu đánh giá cách bài trí bên trong, một bên tỏ vẻ ngượng ngùng nói:
– Ai da, nơi này sao mà quy cách quá vậy, quả thật là rất long trọng, các vị công tử, các vị huynh đệ ahahaha kỳ thật chỉ cần tâm ý thôi, không cần phải làm như thế này đâu??? Cài này…, các vị huynh đệ làm như vậy thật là khiến trong lòng ta không an tâm nha.!
Trong ánh mắt Chiến Thanh Phong bắn ra hai đạo hàn quang khiếp người, thiếu chút nữa là không kềm chế được cơn giận!
Ngươi nếu đến sớm hơn một chút thì ta cần gì phải đứng trước mặt Miêu Tiểu Miêu và mọi người làm trò hề chứ? Càng không trở thành kẻ xảo trá dám chơi không dám chịu như thế này!
Với lại có thể lợi dụng việc thua trận của Miêu Tiểu Miêu để làm chủ Dược Viên, lại có thể đem vị mỹ nhân đệ nhất Huyễn phủ này đưa vào hậu cung, sau này càng có thể thâu tóm toàn bộ thế lực của Miêu gia.
Cũng vì tên hỗn đãn này đến muộn, khiến tất cả mọi ý định đều tan thành mây khói.
Hiện giờ tên này còn dám đứng trước mặt mọi người ở đây bày ra vẻ mặt được sủng ái mà lo sợ, thật đúng là tiện nghi còn khoe mẽ.! Chuyện gì có thể nhịn nhưng chuyện này thì không thể nhịn được nữa.!
– Ngươi chính là Mặc Quân Dạ? Ta là Chiến Thanh Phong, đại công tử của Chiến gia! Ta cũng là người khởi xướng việc chào đón ngươi.!
Chiến Thanh Phong thay đổi từ khí chất tao nhã đầy phong độ sang lạnh lùng, thần tình ôn hoà mỉm cười với Miêu Tiểu Miêu khi nãy nháy mắt đã biến thành lạnh lùng như băng! Khiến cho cái không khí trong phòng ấm áp như xuân giờ đã biến thành mùa đông lạnh lẽo đầy bão tuyết rồi!
Ánh mắt của Chiến Thanh Phong lúc này mang đầy căm phẫn, gắt gao hướng về trên người Quân Mạc Tà, giống như một con hổ thấy được con mồi của mình vậy.
Ngoài hắn ra thì các công tử, cậu ấm khác cũng đam thầm đánh giá kẻ được xem là có “Không linh thể chất” trong truyền thuyết, tất cả đều có chung một cảm giác như nhau là ” Nghe danh không bằng gặp mặt”
Tên này, diện mạo quá sức bình thường, loại người này nếu cho vào đám đông thì bảo đảm không ai có thể nhận ra. Người như thế này lại có được “Không linh thể chất” sao? Thật giống với câu nói:”Nghe danh không bằng gặp mặt, gặp rồi thì thấy thà không gặp còn hơn”.
Chỉ trong chốc lát, đám người lại tăng thêm vài phần coi thường đối với hắn. Còn những ai đã lỡ “khinh thường” thì càng khinh thường hắn thêm 1 bậc.
Miêu Tiểu Miêu trông thấy thần sắc Chiến Thanh Phong dường như lại thay đổi, xung quang người hắn lúc này nhiệt độ cũng giảm xuống vài phần thì không khỏi lạnh lòng: không biết kẻ được xem là Huyễn Phủ đệ nhất công tử này rốt cục có mấy bộ mặt? Một nỗi sợ hãi khẽ dâng lên trong lòng nàng.
Nữ hài tữ trừ bỏ cảm tính thì còn có một đặc điểm khác, đó là tư tưởng của các nàng luôn luôn trực quan, thậm chí có thể nói là chủ quan. Các nàng nếu thấy một một người có thái độ xử sự vô cùng tốt trong một khoản thời gian dài thì người ta có làm gì đi nữa vẫn thấy cái tốt.
Nhưng bỗng dưng có một ngày người nọ lại đột nhiên thay đổi, khiến ấn tượng của các nàng phát sinh biến hóa, như vây mọi cố gắng trong nháy mắt sẽ biến mất. Sau này dù người nọ có làm gì tốt thì các nàng cũng cảm thấy vô cùng chán ghét. Tựa như nhìn thấy bãi *** chó vậy!
Thậm chí có nàng sẽ hoài nghi mọi chuyện trải qua trước kia phải chăng chính là trò lừa bịp của người nọ?
Cho nên một số huynh đệ đột nhiên lại thất tình là vì thế, có khi sau này gặp lại thì đối phương có thể còn xem mình như cừu nhân, thậm chí là vô cùng khinh thường. Một số cảm thấy rất khó hiểu vì hoàn toàn không biết bản thân đã làm gì đắc tội với người mà mình từng yêu.
Thật ra chuyện này vô cùng bình thường.truyện Linh Dị
Lòng dạ của phụ nữ đôi khi bản thân các nàng cũng không rõ thì huống chi là nam nhân.
Giờ phút này, Miêu Tiểu Miêu nhìn vị Mặc Quân Dạ, Mặc đại thiếu gia kia đang mang vẻ mặt được sủng ái mà lo sợ, hết sức lo sợ thì thiếu chút nữa cười ra tiếng. Người này diễn trò quả thật là giống như đúc. Giả rồng thì giống rồng, giả cọp thì y hệt ông 30, quả là một thiên tài diễn xuất……
Nhìn cài vẻ mặt của hăn hiện giờ kìa, giống hệt như một người nông dân quê mùa đột nhiên đi vào thành phố lớn, vẻ mặt vừa đắc ý lại vừa hèn mọn giống như vừa được một đại nhân vật khen ngợi, kỹ xão diễn kịch phải nói là xuất thần nhập hóa.
– Dạ, dạ, tại hạ… hừm…… ca đây chính là Mặc Quân dạ, là người có “Không linh thể chất”! Là truyền thuyết trong lòng các ngươi đây! Mọi người không cần phải hâm mộ như vậy, mà dù hâm mộ thì cũng không có được.!
Vị Mặc Quân Dạ này giống như lúc đầu muốn bày ra điệu bộ của kẻ thấp nhưng không biết vì sao nửa chừng lại đổi chủ ý giống như cảm giác được bản thân cùng những người này đã ngang vai vế, thậm chí còn cao hơn đôi chút nên không khỏi dương dương đắc ý, lập tức sữa chữa” sai lầm” của mình, không những tăng khẩu khí mà còn tự xưng là ca nhưng đến khúc cuối lại nói năng có chút lộn xộn, thậm chí còn càn quấy….
Các vị công tử tại đây nghe xong những câu nói đó liền trở nên tức giận, may81 mũi như trợn ngược hết lên!
Kẻ ngưu thì mọi người cũng đã thấy qua, nhưng con mẹ nó một thằng ngưu đến vậy thì… Mặc Quân Dạ tên này quả thật là một ngưu tử!
Không thể tin được “Không linh thể chất” trong truyền thuyết lại có thề rơi vào loại người này, quả thực là ông trời không có mắt mà!
Nhưng Mặc đại công tử lại nói tiếp một câu khiến Chiến Thanh Phong suýt nổi điên.
– Có điều…. Chiến Thanh Phong, không là Chiến đại công tử, việc này…
Hắn bày ra một vẻ mặt khó khăn.
– Chuyện gì?
Chiến Thanh Phong đè nén cơn giận trong lòng.
– Chiến đại công tử, có phải ngài cảm thấy dạo này lăn lộn trong Huyễn Phủ có chút khó khăn không? … ta có thể thấy được, lúc người nói ra tên của mình, lúc đó người giống như vô cùng tự hào, cảm giác như bản thân mình vô cùng nổi tiếng…… Kỳ thật ta có thể hiều được nỗi lòng của người.
Mặc đại công tử co rùm người lại, mang chút ngượng ngùng nói tiếp:
– Ta từ khi đến Huyễn Phủ, đã gặp qua tất cả các nhân vật trọng yếu, Tào Thánh Hoàng lão nhân gia cũng nhắc đến một số đại nhân vật để ta có thể ghi nhớ…… Nhưng ta nhớ là vẫn không nghe thấy tên tuổi của Chiến đại công tử trong đó…… Xem ra Chiến đại công tử cũng giống như ta lúc còn lăn lộn ở bên ngoài, tuy yếu nhưng lại thích thể hiện, haizzz dạo này chuyện đời khó đoán, muốn lăn lộn kiếm miếng ăn cũng không dễ mà!
…Cho nên ta thật sự rất đồng cảm với ngươi, thật sự đó! Ta hiện tại thoát ra khỏi hoàn cảnh như vậy rồi nên hiện nay ta hoàn toàn có thể bảo vệ cho ngươi được rồi, người có thể hiểu được tâm ý của ta không!?
Chiến Thanh Phong chỉ cảm thấy có một thứ gì đó đang xông lên cổ họng.
Chương 963: Ca chính là thần tượng của các ngươi!
Vừa rồi khẩu khí của hắn vô cùng tự phụ, mang theo giọng điệu cao cao tại thượng giới thiệu lai lịch của mình, mục đích vừa để khoe khoang gia thế cường đại, đồng thời cũng để phủ đầu vị Mặc Quân Dạ này.
Chỉ cần đối phương thay đổi thần sắc, lộ ra vẻ ngoài ý muốn, Chiến Thanh Phong sẽ tiếp tục đả kích tinh thần hắn.
Nhưng Chiến Thanh Phong vạn lần không có nghĩ đến đối phương còn chưa nghe qua tên của mình. Thậm chí còn nghĩ rằng mình trong Huyên phủ rất bi thảm, từ đó còn an ủi mình,lấy thái độ như đồng tình với tiểu đệ, từ trên nhìn xuống…Sự cố ngoài ý muốn khiến cho Chiến Thanh Phong có cảm giác một quyền đánh vào bị bông, chẳng lẽ hắn thân là Chiến gia đại công tử lại cần người khác che chở sao? Chiến Thanh Phong quả thực muốn đem tên chết tiệt trước mắt này xé thành từng mảnh nhỏ. Tuy đối phương vẫn bày ra bộ dáng như vô tội nhưng đối với một người cực kỳ kiêu ngạo như Chiến Thanh Phong mà nói thì đây quả là một đả kích chí mệnh.
Miêu Tiểu Miêu muốn bật cười, phải rất khó khăn mới có thể nén lại!
Cuối cùng nàng đã hiểu, hôm nay nếu vị Mặc công tử này không đả kích cả đám người ngồi đây thì chắc chắn sẽ không rời đi.
– To gan? Ngươi là thứ gì? Lại dám ăn nói với Chiến đại ca như vậy? Lục y thiếu niên kia bước ra chỉ vào Quân Mạc Tà mắng.
– Y? Ta đã nói rồi, ta trông vị Chiến đại công tử này rất thuận mắt, nếu không sao lại muốn che chở cho hắn? Ân, không biết vị huynh đệ này là?
Quân đại công tử nhìn hắn, đột nhiên nói đầy vẻ hâm mộ:
– Oa! Huynh đài ăn mặc thật là đẹp, thật xanh tươi, thật đẹp mắt. Nhìn huynh đài đột nhiên ta có cảm giác như thấy một rừng trúc a, không khí thật tươi mát nha!
Quân Mạc Tà tỏ vẻ nuối tiếc:
– Có điều đáng tiếc là… Vị công tử đây mang theo một thân lục y, nhưng thiếu chút chưa được hoàn mỹ.
Hắn quan sát đánh giá, xem trái xem phải.
– Chỗ nào không được hoàn mỹ? Lục y thiếu niêm hầm hừ hỏi.
– Không được hoàn mỹ ở chỗ…tóc của ngươi lại màu đen. Ôi, nếu trên đầu ngài có thêm một chiếc mũ màu xanh, hiệu quả sẽ như Họa Long điểm tình, tuyệt đối có thể oanh động toàn bộ Huyễn Phủ chỉ trong một đêm, trở thành một truyền thuyết bất hủ! Ngài thấy ý kiến của ta có tuyệt hay không?
Chỉ trong chớp mắt lục y thiếu niên đã hiểu hàm ý của người trước mặt; toàn thân run rẩy, hận không thể bước lên bóp chết tên hỗn chướng này. Đội thêm mũ màu xanh? ***!
Ngươi mới mang mũ xanh, cả nhà ngươi đều mang mũ xanh. Con mẹ nó! Tưởng lão tử đây không hiểu ý của ngươi sao!
– Tin rằng mọi người đều biết, ta chính là người có được Không Linh thể chất. Câu tiếp theo Mặc công tử nói ra khiến cả bọn tức muốn nổ phổi: Tự ta cũng biết, ca chính là thần tượng của các ngươi a!
Hắn dương dương đắc ý, ra vẻ lắc lắc tay áo, hơi nghiêng đầu, cổ cũng ngửa ra sau. Sau đó mới lắc đầu, ảo não nói:
– Ca mặc dù không hành tẩu trong giang hồ nhưng trong chốn giang hồ khắp nơi đều có truyền thuyết về ca! Nổi danh quá cũng mệt nha, ca kỳ thật rất bề bộn, thật sự rất bề bộn…
Mọi người cùng lúc có cảm giác xúc động muốn hộc máu.
Mắt thấy tên chết tiệt trước mắt bộ dáng phiêu phiêu đắc ý, bản thân không biết mình rốt cuộc có bao nhiêu đức hạnh, tự mình đắc ý mà không biết xấu hổ. Tựa hồ chỉ thiếu một chút nữa là có thể đạp mây, cưỡi gió phi thăng rồi.
Trong lúc nhất thời cả đám người hổn hển thở dốc. Mỗi người đều có một loại xung động, muốn đem tên chết tiệt không biết xấu hổ này ấn ngã xuống đất, sau đó đạp hắn một cái, rồi lại đạp thêm cái nữa, cuối cùng mới treo lên để hắn như vậy một trăm năm…
Loại người này quả thực quá vô sỉ rồi!
– Mặc công tử nói không sai, bây giờ ngươi quả thật nổi danh trong toàn Huyễn phủ!
Chiến Thanh Phong thầm hít sâu một hơi, nói:
– Tuy nhiên, chúng ta những người ở đây đều có chung một điểm, chúng ta chỉ tin những điều chúng ta thấy, không tin vào truyền thuyết. Do đó, nếu có người nào đó nghĩ rằng mình là người trong truyền thuyết, không có bất cứ lĩnh vực nào mà không vượt trội chúng ta… Như vậy, vô luận người này có thần thông đến mức thông thiên triệt địa thì chúng ta đều muốn lãnh giáo một lần.
– Chỉ có vượt qua tất cả chúng ta, mới có thể thật sự trở thành truyền thuyết, truyền thuyết bất hủ, cũng đồng thời trở thành Huyễn phủ đệ nhất thiếu niên!
Chiến Thanh Phong thong thả, khẩu khí mang theo uy thế áp bách trầm trọng, lạnh lùng nói:
– Mặc công tử, sự tình này ngươi hẳn rất có hứng thú chứ?
– Có hứng thú! Tất nhiên là có hứng thú! Ngươi nói quá đúng.
Vị thiên tài có Không Linh thể chất vẻ mặt tươi cười, liên tục gật đầu, rồi tiếp theo lại gãi đầu:
– Thế nhưng, Chiến công tử vừa rồi nói cái truyền thuyết gì gì đó… Cuối cùng là sao? Ý tứ cụ thể là gì? Ngạch… Thật xin lỗi, ta kỳ thực biết chữ không nhiều… Mặc dù tự tin tài cao bát đấu, học phú ngũ mưu, nhưng… Vừa rồi Chiến đại công tử ngài nói quả thực cực kỳ trôi chảy nhưng lại có chút vòng vo, ta có chút không hiểu. Nếu không ngươi nói lại thêm một lần đi! ha ha a…
Miêu Tiểu Miêu thật sự nhịn không nổi, rốt cuộc cười lên thành tiếng. Người này đem cả bọn chơi đùa, mà hết lần này đến lần khác, vẻ mặt đều vô cùng chân thật, quả thật là… thiên tài a…
– Nghe chưa hiểu? Quả nhiên tài cao bát đấu học phú ngũ mưu a! Ta nói ngươi nghe. Ý của đại ca ta vừa rồi là tại Huyễn phủ bây giờ, có một tên rác rưởi, ngu từ trong xương trở ra, chỉ có điều lại có chút vận khí cứt chó, ông trời cho hắn một thể chất tốt. Hắn cuồng vọng tự đại, không biết trời cao đất rộng! Chúng ta đang muốn hung hăng giáo huấn hắn một chút! Chiến Ngọc Thụ tiến lại gần, dùng một khẩu khí âm trầm nói.
– Mẹ! Tên đó là ai? Chỉ cậy có thể chất tốt một chút mà có thể to gan như vậy! Vị Mặc Quân Dạ vẻ mặt đầy căm phẫm, nắm chặt quyền, đằng đằng sát khí nói:
– Tên chết tiệt kia! Cư nhiên dám xem thường Chiến huynh đệ của ta! Quả thực không thể tha thứ a…
Vừa nói hắn vừa tiến lên hai bước, đi đến trước mặt Chiến Thanh Phong, vỗ bả vai Chiến đại công tử, vô hạn đồng tình, thổn thức nói:
– Chiến huynh đệ, ta hiểu rồi, cuối cùng ta cũng hiểu được tình cảnh của ngươi, thật sự bi thảm a. Ngay cả tên ngu như vậy cũng xem thương ngươi… Có thể thấy được ngươi đã lâm vào hoàn cảnh nào a…
Vừa nói, vị Mặc đại công tử vừa vỗ ngực, âm thanh rung động, hào khí can vân nói:
– Nhưng không sao! Tất cả đã là quá khứ. Tin rằng loại sự tình này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, ha ha ha, bởi vì đã có ta ở đây! Ta Mặc Quân Dạ, với khí độ vương giả trong truyền thuyết ghé bước qua đây. Sau này ngươi qua chỗ ta. Ta đảm bảo không ai có thể khinh thường ngươi, thậm chí còn có tiền tiêu không hết!
Chương 964: Chúng ta không phục!
– Chúng ta không phục! Toàn bộ Huyễn phủ không nên chỉ xoay chuyển xung quanh một mình ngươi. Cho dù ngươi là người có được Không Linh thể chất trong truyền thuyết cũng không được! Chiến Ngọc Thụ sắc mặt bình tĩnh, rành mạch phân tích lợi hại, không hề thấy một chút nôn nóng. Đủ thấy vừa rồi hắn kích động mắng người đều là cố ý giả vờ.
Hắn hiểu rõ mấu chốt mâu thuẫn giữa Quân Mặc Tà và mọi người, nhưng lại chỉ nói ra từng chút một, dùng một phương thức mập mờ, chậm rãi… âm thâm kích động tâm tình cả bọn
Hắn muốn đem lòng phẫn uất của đám công tử gia đang có mặt tại đây gợi lên toàn bộ, sau đó đoàn kết cả bọn, cùng nhau làm khó dễ Quân Mạc Tà. Cho dù thế lực một nhà không thể rung chuyển địa vị của người có được Không Linh thể chất, nhưng nơi này cơ hồ tập trung tất cả hậu nhân của các thế lực lớn nhỏ trong Huyễn Phủ, chẳng lẽ tầng lớp cao tầng Huyễn phủ lại vì một người mà đắc tội với tất cả các thế lực sao?
– Trong chúng ta, có người tu luyện Huyền khí tiến triển thần tốc, có người túc trí đa mưu, chỉ ở một nơi bày mưu tính kế mà quyết thắng ngoài ngàn dặm. Có người cảm thụ âm nhạc, đối với ca phổ là thiên hạ vô song. Có người giỏi tính toán, thuật tính không có đối thủ. Có người giỏi về kỳ nghệ, đánh cờ chưa bao giờ bại. Lại có người văn chương siêu quần, bước ba bước có thể ngẫm thành thơ, xuất khẩu thành chương; có người giỏi về quản lý, có người giỏi về chiến đấu…
Chiến Ngọc Thụ càng nói càng nhanh, ánh mắt cũng lay động. Trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh cực độ, chỉ nghe thấy tiếng một mình Chiến Ngọc Thụ. Theo hắn nói, khuôn mặt cả bọn bừng sáng, hô hấp dồn dập.
Chiến Ngọc Thụ hét lớn một tiếng:
– Nhân tài nhiều như vậy, có người nào không phải kỳ tài ngút trời? Có người nào không phải tài năng chấn nhiếp thế gian? Người nào cũng cần cù, cố gắng, hi vọng được các trưởng lão để mắt đến. Chính mình hi vọng đã lâu, nhưng cuối cùng trong mắt tầng lớp trưởng bối lại không đáng một đồng.
– Vì cái gì ngươi vừa đến, căn bản còn chưa thấy bao nhiêu bản lĩnh, nhưng lại dễ dàng đoạt đi hi vọng bao lâu của mọi người. Thậm chí, có một số thứ trọng yếu cứ như vậy rơi vào tay ngươi. Ngươi không cần bất cứ chút cố gắng nào, chỉ ngồi hưởng thành quả. Dựa vào cái gì?
– Các ngươi cho ta biết! Các ngươi có phục không? Các ngươi có cam tâm không? Chiến Ngọc Thụ hướng mọi người lớn tiếng hỏi.
– Chúng ta không phục! Chúng ta không cam lòng! Tất cả đồng thanh, thanh âm lan tỏa, tiếng vang đến vài dặm! Giờ phút này sắc mặt Chiến Ngọc Thụ không còn bình tĩnh như trước, cả giọng cũng có chút khàn khàn, hai mắt đỏ bừng. Nhưng Quân Mạc Tà hiểu rõ đây chỉ là biểu hiện giả vờ của hắn.
Còn như những tiểu tử đang tỏ ý ghen tị kia… Bổn thiếu gia thật sự không có hứng thú để ý các ngươi. Nếu không phải vì mục tiêu cuối cùng của mình, đại gia ta làm gì có hứng thú ở chỗ này cùng với các ngươi chơi đùa? Các ngươi chưa là gì a!
Quân Mạc Tà vẫn tươi cười như cũ, sắc mặt không đổi, yên lặng nhìn đám người trẻ tuổi xung quanh, chỉ thấy những người này bị kích động hai mắt đỏ lên, thậm chí có một số ít người toàn thân run rẩy, hiển nhiên là cực kì kích động, ánh mắt nhìn Quân mạc Tà như phun lửa.
Kích động nhất không phải những người quần áo hoa nhã, mà là một vài người y bào lộ vẻ hơi cũ nát. Hiển nhiên gia thế những người này không được tốt lắm.
Quân Mạc Tà nhìn qua liền hiểu, có lẽ sắp cùng mình tỷ thí là những hàn môn đệ tử này! Cũng chỉ có bọn họ, mới chính là những người đã thực sự trả giá hết thảy để đổi lấy cơ hội được Huyễn phủ trọng dụng. Cho nên những người này đối với việc có kẻ có Không Linh thể chất đến, cướp đoạt những thứ vốn lẽ thuộc về họ, mới có thể phẫn nộ như vậy! Như vậy không phục…
Quân Mạc Tà không khỏi có chút thương xót trong lòng: các ngươi thật ngốc a! Các ngươi thật sự nghĩ rằng nếu không có ta, các ngươi có thể nhận được những thứ đó sao? Phải biết rằng, thế giới này vốn không phải nơi công bình, từ xưa đến giờ vẫn vậy. Nếu các ngươi muốn tìm kiếm công bằng tại thế giới này, thì các ngươi chính là người đáng thương nhất!
Kỳ thật điều không công bằng nhất đối với các ngươi, đó là những người đang tỏ vẻ giận dữ cho các ngươi kia lại đang chuẩn bị coi các ngươi làm trò. Khi thời điểm đến, các ngươi sẽ trở thành công cụ cho bọn hắn, nhưng khi bọn hắn không cần nữa thì các ngươi sẽ trở thành cái gì đây?
Tổ tiên bọn hắn phấn đấu, tích góp, cuối cùng tạo thành cơ nghiệp hiện nay. Bọn hắn vừa ra đời đã có hết thảy. Nói Mặc Quân Dạ dựa vào thể chất trời sinh không làm mà hưởng; thì bọn nhị thế tổ này dựa vào cái gì mà trở thành tầng lớp thiếu gia, không phải cũng nhờ phúc tổ tiên để lại sao, cũng không phải cùng một dạng không làm mà hưởng sao?
Ai vô sỉ hơn ai? Nếu nói đám hàn môn đệ tử này phải ghen ghét Mặc Quân Dạ, vậy sao lại không đố kị đám nhị thế tổ bên người bọn họ?
Có mấy người không biết, sĩ tử nhà nghèo có thể làm quan huyện, làm tiểu lại, nhưng chỉ cần không phải là khai quốc công thần, trong toàn bộ lịch sử có mấy sĩ tử xuất thân nghèo khó có thể trở thành nhân vật có địa vị đây?
Địa vị… đó đều là cố gắng tích lũy từ đời này qua đời khác. Một người cố gắng cả đời, có lẽ sẽ chạm được đến chức nha huyện. Sau đó con hắn, dựa vào quan hệ mà phụ thân để lại, tiếp tục cố gắng cả đời có thể sẽ tiến đến một vị trí cao hơn; rồi nếu cháu hắn cũng không chịu thua kém, cả đời cố gắng, đồng thời dựa vào địa vị của ông cha, có lẽ sẽ tiến lên được chức Tuần phủ…
Nhưng đây là trong tình huống thuận lợi nhất, vận khí tốt nhấ…t mới có thể tiến được như vậy.
Rồi sau đó thế hệ tiếp theo mới có cơ hội tiến vào Hoàng cung, trở thành một trong số ít người mà vạn vạn người trong thiên hạ hướng tới…
Chỉ là khi đó còn gọi là hàn môn đệ tử sao?
Ngay từ khi gia gia hắn trở thành nha huyện thì đã không còn là hàn môn đệ tử rồi.
Đây chính là điển hình “cha truyền con nối”, cho dù ở chế độ xã hội nào thì hiện tượng này cũng không thay đổi.
“Lão tử anh hùng con hảo hán”, những lời này có thể nói là chân lý thiên chân vạn xác. Nhưng nhất định phải có một điều kiện tiên quyết, nếu ngươi muốn trong tương lai con ngươi trở thành hảo hán, thì đầu tiên ngươi nhất định phải trở thành anh hùng!
Cho nên đám hàn môn đệ tử tập trung ở đây, nghe theo xui khiến của Chiến Ngọc Thụ đối phó với mình, căn bản là do bọn hắn đơn phương tình nguyện. Đợi sau khi chuyện này kết thúc, cho dù là kẻ có Không Linh thể chất thực sự bị đánh bại, liệu có mấy người còn nhớ đến những người đã trực tiếp tỷ thí với hắn đây?
Đối với đám người Chiến Ngọc Thụ mà nói, đó là một việc lãng phí tế bào não a! Nhưng nếu có sự cố, truy cứu đến, những hàn môn đệ tử này không phải là những kẻ tốt nhất làm sơn dương thế mạng sao?
Cho dù không phải trở thành sơn dương thế tội, trong nhất thời cao hứng được thưởng cho một lợi ích nho nhỏ. Lợi ích này trong mắt đám đại nhân vật như Chiến Ngọc Thụ cũng là việc không đáng để ý. Cũng chỉ giống như khi ngươi ăn cơm trong quán, đem khúc xương mình vừa gặm xong ném cho một con chó hoang bên đường mà thôi!
Lợi ích như vậy như thế nào có thể đem so với ưu ái mà toàn bộ Huyễn phủ dành cho Mặc Quân Dạ? Căn bản so với rác rưởi còn muốn rác rưởi hơn…
Nhưng cho dù chỉ là một khúc xương như thế, đối với những hàn môn đệ tử này vẫn là một cơ hội khó có được.
Cho nên, mặc dù chính đám người Chiến Ngọc Thụ đối với mình không phục, xem mình không vừa mắt, nhưng vẫn quan hệ đến tiền đồ cả đời của những sĩ tử nghèo này.
Cho nên, mặc dù bọn họ cùng mình hoàn toàn không có bất cứ cừu hận gì, nhưng vẫn quyết định đối lập với mình!
Không thể không nói, đám công tử sinh ra trong gia đình quyền quý đã đem mưu thuật này vận dụng đến mức xuất thần nhập hóa. Bọn chúng từ nhỏ đã được học cách làm thể nào để người khác thuần phục mình, vì mình xuất lực, học cách làm thế nào đem người khác sai khiến… Như thế nào chỉ cần trả giá thấp nhất mà lại có thể đạt được thành quả cao nhất… Thậm chí hoàn toàn đứng sau màn, đem hết thảy mọi chuyện coi như một hồi vỗ tay vui đùa…
Mặc dù người khác đi chiến đấu đến đầu rơi máu chảy, đánh sống đánh chết, thì chính bản thân chúng vẫn có thể ngồi thư thả câu cá, như thể mưa gió ngập trời cũng không một giọt có thể chạm vào người chúng…
Quân Mạc Tà thở dài, cảm thấy những người này thật đáng thương, cũng cảm thấy sự đời bất đắc dĩ!
Chiến Ngọc Thụ thao thao bất tuyệt, khiến tâm tình quần chúng kích động ngày càng kịch liệt, giống như một ngọn núi lửa đang chấn động, tùy thời có thể phun ra…
Chương 965: Cái gì là công đạo?
Đang đứng ngoài xa, Miêu Tiểu Miêu nhìn thế cục trước mắt, phương hướng phát triển ngày càng thêm bất lợi cho Mặc Quân Dạ; thấy hết thảy sự việc đều trong tầm kiểm soát của Chiến gia huynh đệ, trong mắt không khỏi lộ ra chút âu lo!
Cuối cùng nàng đã hiểu, chuyện hôm nay không đơn giản chỉ là làm nhục! Sợ rằng, điều Chiến gia huynh đệ thật sự muốn là tạo cho vị Không Linh thể chất này dấu ấn thất bại vĩnh viễn không thể tiêu trừ. Mục đích duy nhất là nhằm đem vị có Không Linh thể chất này hoàn toàn hủy diệt.
Cho dù không thể hủy diệt, thì cũng phải loại bỏ hoàn toàn cơ hội tiến thân vào vị trí trọng yếu tại Phiêu Miễu Huyễn phủ trong tương lai. Nhiều người như vậy làm khó dễ, trong đó đều là những người xuất chúng đa tài đa nghệ, hắn chỉ có một người, cho dù là thiên tài đến mức biến thái cũng làm sao có thể thắng đây? Chưa nói đến tu vi huyền khí của hắn cơ hồ thấp nhất trong số những người có mặt.
Coi như không tính đến huyền khí, thì ngay cả Cửu U Đệ Nhất Thiếu vạn năm trước cũng tuyệt đối không thể đánh bại toàn bộ những người ở đây tại lĩnh vực họ am hiểu.
– Chiến nhị công tử, ngươi nói dài dòng như vậy, ta thấy ngươi so với đại ca ngươi còn quanh co hơn a. Ngươi hãy nói thẳng, rốt cuộc ngươi muốn thể nào đi! Cuối cùng Quân Mạc Tà cũng không nhịn được lên tiếng.
– Dụng ý của chúng ta rất đơn giản! Chính là muốn ngươi phải cho chúng ta một cái công đạo.
Chiến Ngọc Thụ chính khí lẫm liệt, quát to:
– Chúng ta tuyệt không thể để ngươi tự nhiên đến tùy ý cướp đoạt những điều vốn thuộc về chúng ta. Chúng ta muốn đoạt lại! Đoạt lại quyền lợi, đoạt lại những điều mà chúng ta cả đời theo đuổi.
– Nha! Ta hiểu rồi. Các ngươi đố kỵ các bậc tiền bối trong Huyễn phủ coi trọng ta a. Sớm nói không phải xong hết rồi sao? Quanh co như vậy làm gì! ha hả a… Như vậy, các người chuẩn bị dùng cách nào đoạt lại đây? Quân Mạc Tà ngược lại nở nụ cười, trong mắt mang theo thần sắc cực kì hứng thú, nhìn vẻ mặt kích động đến đỏ bừng của Chiến Ngọc Thụ, thầm nghĩ người này diễn trò thật quá nhập tâm rồi, kỹ thuật diễn xuất thật tốt a…
Lại nhìn qua Chiến Thanh Phong, sắc mặt trầm ổn, không thay đổi, thầm nghĩ, trách không được Chiến gia có thế lực lớn như vậy tại Huyễn phủ, quả nhiên có người nối nghiệp, chỉ tính hai huynh đệ Chiến Thanh Phong và Chiến Ngọc Thụ trước mặt mình, bất cứ ai cũng không phải người tầm thường a! Thông minh tài trí, tâm cơ sắc sảo, hai huynh đệ đều có thể nói là nhất lưu.
Chỉ tiếc bọn họ không đem tài năng sử dụng vào việc chính đáng, trái ngược lại trầm sâu vào mưu tính tranh đoạt quyền lợi.
Nếu tương lai Huyễn phủ bị hủy diệt, vậy nguyên nhân khởi nguồn cũng là từ Chiến gia! Cả hai huynh đệ này đều là kiêu hùng, dã tâm bừng bừng. Một núi há lại có hai hổ cùng tồn tại?
Lại nhìn năm sáu thanh niên vây quanh, mặc dù biểu hiện bên ngoài tràn ngập vẻ kích động, phẫn uất, nhưng trong ánh mắt lại bình tĩnh không gợn sóng…
Thiếu gia của các thế gia, quả nhiên đều không phải là nhân vật đơn giản!
– Mặc đại thiên tài quả nhiên sảng khoái, ngươi đã thẳng thắn như thế chúng ta cũng không làm khó ngươi! Xét hiện tại, tu vi huyền khí của ngươi không cao; chúng ta sẽ không cùng ngươi so vũ lực, bởi làm thế thuần túy là khi dễ ngươi, thật không công bằng. Chúng ta cũng không phải loại người sử dụng thủ đoạn như vậy. Cho dù muốn ngươi thua, cũng phải để ngươi thua tâm phục khẩu phục.
Chiến Ngọc Thụ vẻ mặt chính khí, thông tình đạt lý nói:
– Ngoại trừ huyền công, ở các phương diện khác, chỉ cần chính mình chăm chỉ là có thể đạt được thành tựu. Ngươi xem những người ngồi đây, bất cứ một ai cũng chỉ hơn ngươi vài tuổi. Bọn họ tại các lĩnh vực đều đã đạt tới cảnh giới nhất định, thậm chí có người đã đạt tới cảnh giới đại tông sư, thành tựu nổi bật.
Hắn nói tới đây, tất cả mọi người có mặt, trong mắt đều lộ ra thần sắc kiêu ngạo, tự hào. Nhưng sắc mặt cả bọn vẫn bình tĩnh, tựa hồ những người đó không liên quan đến họ, vẻ như vô cùng khiêm tốn.
– Thiên phú của bọn họ tự nhiên không thể so được với Không Linh thể chất của ngươi, nhưng họ vẫn có thể đạt được thành tựu như vậy. Cho nên ngươi có được Không Linh thể chất độc bộ thiên hạ, tin rằng không có lý do gì lại không làm được. Ngươi dễ dàng đoạt đi cơ hội mà họ phấn đấu cả đời, cho nên, chúng ta muốn cùng ngươi tỷ thí về những phương diện này, so ra cũng là ủy khuất cho chúng ta rồi…
Quân Mạc Tà trong lòng mắng to: Con mẹ nó! Nếu không phải lão tử xuyên việt, chẳng phải cũng bị ngươi đùa chết sao? Bọn họ tại mỗi lĩnh vực đều chuyên tâm chuyên trí nghiên cứu, lẽ tất nhiên thành tựu không phải bình thường. Vài chục năm chuyên tâm vào một việc, chỉ cần không phải ngu như heo, tất sẽ đạt được thành quả nhất định…
Ngươi muốn ta cùng nhiều người như vậy, đồng thời tỷ thí trên những lĩnh vực mà bọn họ hết sức am hiểu, vậy chẳng phải nói giỡn sao? Điều này mà không tính là khi dễ người thì cái gì mới là khi dễ người đây?
Ngoại trừ Quân Mạc Tà mang theo kiến thức năm ngàn năm xuyên việt tới đây, sợ rằng bất cứ một ai trên thế giới này cũng đều không làm được. Cho dù là Cửu U Đệ Nhất Thiếu với Không Linh thể chất thực sự, đối mặt với khiêu chiến kiểu này cũng không làm được gì. Lẽ dĩ nhiên, nếu thật sự là Cửu U Đệ Nhất Thiếu thật sự rơi vào hoàn cảnh này, khả năng lớn nhất là một tát đem cả bọn đánh ngã. Không phục? Lại thêm một tát khiến cả bọn toàn bộ “ra đi”.
Chiến gia làm ra tính toán như vậy. Miêu Tiểu Miêu tức giận muốn mắng thành tiếng! Ngươi ngàn vạn lần không được đáp ứng a… Một khi đáp ứng, sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục a…
Chiến Ngọc Thụ đang nói, Chiến Thanh Phong ở một bên khẽ ho khan một tiếng, Chiến Ngọc Thụ lập tức đem “bọn họ” trong miệng đổi thành “chúng ta”…
Biến hóa này cực kỳ nhỏ bé, cơ hồ hầu hết mọi người đều không chú ý tới. Nhưng thần sắc Miểu Tiểu Miêu thoáng qua chút dị sắc. Quân Mạc Tà cũng xuất hiện nụ cười khẽ…
Miêu Tiểu Miêu cảnh giác nhìn hai huynh đệ Chiến gia, sự đề phòng trong lòng càng tăng. Chỉ nói sự ăn ý vô hình giữa hai huynh đệ cũng đủ khiến cho người khác không thể khinh thường.
Thường nói, một núi không thể có hai hổ, một nước không thể có hai vua. Chiến Thanh Phong cùng Chiến Ngọc Thụ, đều là người kiêu hùng, nhưng lại có thể phối hợp hoàn mỹ đến mức thiên y vô phùng. Hiển nhiên tình cảm giữa hai ngươi này rất tốt.
Chuyện thoạt nhìn đơn giản, huynh đệ như tay chân, tình cảm tốt là lẽ đương nhiên, nhưng trên thực tế chuyện này rất hiếm có. Đặc biệt tại nhà thế gia, phát sinh chuyện này căn bản là không thể tưởng tượng nổi.
Đệ tử thế gia cùng nhau tranh đấu, không hề thua kém so với hoàng tộc. Trừ huynh, giết cha cùng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Chỉ riêng điểm này, Chiến gia so với các thế gia khác đã muốn cao hơn một bậc. Chuyện này, sau khi trở về nhất định phải hồi báo cho gia gia biết.
Nhưng giờ phút này Quân Mạc Tà lại có suy nghĩ khác: nguyên lai hai huynh đệ Chiến gia tại Phiêu Miễu Huyễn Phủ, mỗi người có một mục tiêu khác nhau. Chỉ có như thế mới hoàn toàn không có xung đột.
Thân tình huynh đệ ở những đại gia tộc thế này, hiển nhiên là thiên phương dạ đàm!
Nếu như mục tiêu của bọn họ không giống nhau, như vậy rất rõ ràng, mục tiêu của một người là quyền lợi tại Phiêu Miễu Huyễn phủ, mà người còn lại hiển nhiên đặt tại Chiến gia.
Đây là điều duy nhất Quân Mạc Tà có thể nghĩ ra. Thậm chí Quân Mạc Tà có thể mười phần khẳng định suy đoán của mình tuyệt đối không sai. Quả nhiên Chiến gia có dã tâm thật lớn!
Quân Mạc Tà tâm niệm thay đổi thật nhanh, trong nháy mắt đã thông suốt mọi chuyện. Hướng nhìn Chiến Thanh Phong cùng Chiến Ngọc Thụ, trong mắt đã có thêm phần cẩn thận.
Thân tại giang hồ, bất cứ lúc nào cũng cần phải cẩn thận, nếu không cho dù là anh hùng cái thế, cũng khó tránh khỏi có lúc lật thuyền trong mương! Quân Mạc Tà mặc dù luôn luôn biểu hiện cường ngạo, thậm chí là nghiêng mắt nhìn thiên hạ chúng sinh, nhưng nói đến cẩn trọng, cơ hồ không người nào có thể so được.
Mà cũng trong thời gian này, Chiến Ngọc Thụ đang thao thao bất tuyệt đưa ra dụ hoặc:
-… Chỉ cần ngươi tỷ thí cùng chúng ta, vô luận thành hay bại, chúng ta đều khâm phục ngươi là hảo hán, cũng thừa nhận địa vị của ngươi tại Huyễn phủ.
Thừa nhận địa vị? Ngươi đi gạt quỷ đi? Ngươi nói những lời này, chính người tin được sao? Quân Mạc Tà trong lòng cực kỳ khinh bỉ.
Trách không được Chiến gia các ngươi đối với người có Không Linh thể chất như ta để tâm như vậy, thậm chí không tiếc tất cả tính kế đối với ta. Nguyên lai là sợ bổn đại thiên tài đoạt đi hoặc cản trở chuyện tốt của các ngươi.
Dù sao tồn tại của một vị Không Linh thể chất cũng giống như một cái tạc đạn, không biết lúc nào sẽ đột nhiên phát nổ, uy hiếp đến sự tồn tại của bất kì kẻ nào.
Rốt cuộc Quân Mạc Tà cũng biết được động cơ lần khiêu khích này của Chiến gia.truyện kiếm tu audio
Quân đại thiếu gia thậm chí còn đoán được, Chiến gia ngoài mục đích này, còn lợi dụng lần khiêu chiến này, chọn ra một số người trong đám hàn môn đệ tử, kéo về phe cánh của mình, sau đó bồi dưỡng trở thành lực lượng riêng của Chiến gia.
Khi kết thúc sự việc hôm nay, những người ở đây vô luận là ai cũng hoàn toàn đắc tội với vị Mặc Quân Dạ có Không Linh thể chất này, thậm chí còn đắc tội cả với Tào Thánh hoàng sau lưng hắn, cùng cao tầng Huyễn Phủ. Khi đó, Chiến gia lợi dụng uy bức cùng dụ hoặc, muốn thu nạp họ vào dưới trướng, quả thực là chuyện tình dễ dàng.
Sự khiêu khích ngờ như nhàm chán, hóa ra lại là một hảo kế tuyệt diệu, hơn nữa tất cả lợi ích toàn bộ đều thuộc về Chiến gia. Kế sách như vậy, thật sự rất chu toàn… Nếu đổi lại là kế sách đối phó với một người chỉ có Không Linh thể chất, thì kế hoạch của Chiến gia có thể nói là vạn phần không có bất cứ sơ xót nào. Tuyệt đối không thể thất bại…