Dị Thế Tà Quân Audio Podcast
Tập 174 [ Chương 866 đến 870 ]
❮ sautiếp ❯Chương 866: Triển Mộ Bạch, ta và ngươi không đội trời chung
Tuy rằng không tin Triển Mộ Bạch với thân phận Thánh Hoàng sẽ làm ra sự tình bỉ ổi đến bực này nhưng cũng không thể không đề phòng. Giờ phút này, mắt thấy sự việc phát sinh, bảy người đồng thời trong lòng dâng lên sự phẫn nộ to lớn.
Triển Mộ Bạch, ngươi thật đúng là không biết lượng sức mình.
Bảy người không hẹn mà cùng đứng dậy, cấp tốc nhìn ra cửa phòng mình của mình thì chỉ thấy được một cái bóng người màu đen nhẹ nhàng, nhanh tới cực điểm. Trong tay như đang cầm cái vật gì, đang xông ra từ cửa sau phòng Quân Mạc Tà, người nhào lộn vài lần đã đi xa bảy tám trượng vượt ra khỏi bờ tường.
Vẫn vô thanh vô tức nhưng toàn bộ động tác của hắn đã lọt vào trong mắt của bảy người.
Người này dáng cao to, động tác giơ tay nhấc chân đều tạo ra tư thế tiêu sái phiêu dật. Đúng là thủ đoạn của Triển Mộ Bạch.
Bịch một tiếng, một vị Thánh Hoàng từ trong phòng Quân Mạc Tà vọt ra, người chưa xuất hiện đã kêu lên:
– Tào lão Đại, không tốt, người đã không còn.
– Triển huynh, thật sự đi vội vã như vậy?
Tào Quốc Phong trong lòng đã tức nổ phổi, thủ đoạn của Triển Mộ Bạch ngươi cũng quá đê tiện. Đã nói mọi người cạnh tranh công bình, sao ngươi lại có thể đêm khuya tiến đến cướp người. Mặc dù là cười nói nhưng khẩu khí mang theo hàn khí tỏa ra xung quanh. Hiển nhiên trong lòng phẫn nộ tới cực điểm.
Đạo nhân ảnh kia tựa hồ ngừng lại một chút thế nhưng cũng không quay đầu lại, càng không để ý tới không để ý tới lời nói của Tào Quốc Phong. Hắn thấy hành tung đã bị tiết lộ, hai chân đột nhiên phát lực mạnh bắn người qua tường đi mất.
Lúc này hắn toàn lực nhảy đi nên không cần phải dấu diếm hành tung nữa bởi vì tốc độ quá lớn nên thân thể dù không ma sát kịch liệt với không khí nhưng phát ra một tiếng “Hưu”. Đồng thời thân ảnh hắc y bên cạnh hắn cũng tỏa ra khói trắng, đồng thời mùi khét bốc lên. Thân thể kia do tốc độ quá nhanh, ma sát với không khí dẫn đến sự thiêu đốt đáng sợ như vậy.
Hắn giống như hắc sắc lưu tinh, như một tia chớp, vừa leo lên tường liền lóe lên rồi biến mất không thấy tăm hơi.
– Triển Mộ Bạch. Ngươi thật vô sỉ.
Tào Quốc Phong tức giận đến toàn thân run rẩy. Thật không ngờ Triển Mộ Bạch, tên tiểu nhân này khi hành tung đã bị mình phát giác lại có thể làm chuyện mất mặt ôm người mà chạy như vậy. Quả thực là vô sỉ.
Nhóm người mình quả nhiên là chủ quan. Người này lúc trước nghe phong phanh hắn không để ý mặt mũi, hạ độc thủ đánh lén một hậu sinh vãn bối, chính là kẻ thù chung của Tam Đại Thánh Địa, Quân Mạc Tà. Hành vi có thể nói là đê tiện vô sỉ đến cực điểm. Nhóm người mình dù vậy vẫn không để ý bình tâm đối đãi như không có gì xảy ra. Quả nhiên là tự mình gây nghiệt a. (DG: bọn họ tự trách mình chủ quan nên để chuyện xảy ra đây mà)
Một tiếng huýt sáo vang lên, bảy vị Thánh Hoàng tức giận giở hết sức bình sinh ra truy đuổi. Mỗi người nghiến răng nghiến lợi, hai tay xoa vào nhau. Bao nhiêu năm không ra giang hồ, giờ Tam Đại Thánh Địa lại có thể hung hăng càn quấy đến như vậy sao?
Thậm chí ngay cả biết chúng ta là người của Phiêu Miểu Huyễn Phủ cũng dám coi thường một cách trắng trợn, không kiêng nể gì. Quả thực là không thể nhẫn được nữa, thúc thúc có thể nhẫn nhưn thẩm thẩm không có thể nhẫn. Không thể nhẫn nhịn liền sẽ dẫn tới bạo phát. Bà nội nó, không đánh ngươi thành dạng vạn hoa đào nở thì ngươi cứ tưởng rằng mình ngon lam sao.
Chỉ thấy người nọ phía trước chạy nhanh vô cùng, tốc độ nhanh như quỷ mị, tránh đông, lách tây, hòng thoát khỏi truy tung. Nhưng đám người Tào Quốc Phong đuổi theo không bỏ. Kẻ chạy phía trước dù sao cũng phải mang một người hơn trăm cân mà chạy nên cũng không có khả năng thoát khỏi sự truy tung của bảy đại Thánh Hoàng. Hắn đột nhiên cười khà một tiếng nói:
– Một khi đã luyến tiếc như vậy thì trả lại cho các ngươi.
Người nọ đột nhiên dừng lại, tay trái giơ kẻ mang theo bên người, hữu chưởng hung hăng vỗ xuống đỉnh đầu hắn.
– Đừng!
Tào Quốc Phong sợ đến vỡ mật, mắt trợn lên, toàn thân cảm thấy như lạnh cả người như rơi vào hầm băng.
Mọi thứ xảy ra trước mắt Tào Quốc Phong như chậm lại, nhất là bàn tay kia từ từ hạ xuống. Ba một tiếng vang giòn vang lên, cái đầu trong tay hắn như quả dưa hấu bị dập nát vụn. Huyết tương lập tức văng tung tóe giữa không trung tối đen.
Sau đó Hắc y nhân nhẹ nhàng buông tay, bị thịt kia liền rớt xuống, hắn tặng thêm một cước vào thân thể kẻ đó, làm hắn bay vù về phía Tào Quốc Phong, rơi trước mặt hắn.
Căn bản không cần tra xét, cả đầu đều dập nát thì cho dù là Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng không thể sống được huống chi là một thiếu niên thực lực Ngân Huyền.
Bảy người đang bay trên không xém té rớt xuống đất. Nhìn thi thể đầm đìa máu tươi, mọi người đồng thời có một loại cảm giác như đang mơ. Bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ tới Triển Mộ Bạch sẽ hạ sát thủ như vậy.
AAAAAAAAAAAA!
Tào Quốc Phong ngửa mặt lên trời kêu to, thanh âm như sét đánh, hai mắt như muốn nổ tung, hồng, oa, trong miệng liền phun ra một ngụm máu tươi.
Hắc y nhân ảnh tựa hồ hoảng sợ cất giọng khàn khàn nói
– Đã nói trả lại cho ngươi, ngươi không cần sao? Sao lại không lấy? Ngươi xem hắn chết chưa? Cái này cũng không nên trách ta. Thật sự là thiên ý trêu người, tuy rằng ta không chiếm được nhưng các ngươi cũng không có, mọi người đều hòa nhau, khỏi phải tranh chấp nữa.
Tào Quốc Phong đáp xuống đất, người cong lại, thỏ phì phò, hung hăng trừng mắt nhìn Hắc y nhân, nói:
– Triển! Mộ! Bạch!
Hắc y nhân khàn khàn giọng như cũ, tràn đầy kinh ngạc nói
– Ta chỉ sợ ngươi nhận lầm người. Ta là Quân Mạc Tà, đâu phải Triển Mộ Bạch.
– Quân Mạc Tà đã chết rồi, hơn nữa là do chính tay ngươi giết.
Tào Quốc Phong tức giận đến mức đầu hoa mắt choáng, cả người run rẩy vài lượt, suýt nữa thì lại ộc máu, cơ hồ dùng hết toàn bộ lực lượng hét lớn
– Triển Mộ Bạch, Đcm ngươi.
Hắc y nhân giận dữ quát:
– Tào Quốc Phong. Ngươi không nên khinh người quá đáng.
Hắn làm như dưới sự phẫn nộ quên mất việc che dấu âm thanh, một lời thốt ra, lại tức thời tỉnh ngộ lập tức ngừng miệng, cũng không tiếp tục nói chuyện. Nhưng thân thể cũng bay vút lên, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm tiên huyết tựa hồ là dùng một loại bí thuật gia tốc nào đó, tốc độ trở nên kinh người, trong chớp mắt biến mất trong bóng đêm.
Bảy vị Thánh Hoàng tất cả đều sắc mặt xanh mét.
Tào Quốc Phong chậm rãi đi đến thi thể trước mặt, mong có chút hi vọng nào đó, khi nhìn thấy thì thân hình hắn lại run rẩy, rồi lại phun ra một ngụm tiên huyết, mặt ngửa lên trời than vãn.
Nào còn có chút hi vọng gì, cổ thi thể chỉ mặc áo ngủ bên ngoài, đầu đã không còn. Nhưng theo vóc người thì quả thật là một thanh niên không còn gì phải nghi ngờ.
– Tam Đại Thánh Địa. Triển Mộ Bạch. Ta và ngươi không đội trời chung!
Tào Quốc Phong thở phì phò, khóe miệng dính máu tươi, ánh mắt dữ tợn thét lên.
Sáu người khác cũng mặt mày trắng bệt, tức giận đến chết đi sống lại.
Bảy người bọn hắn mới vừa rồi còn hưng phấn đàm luận phải dạy dỗ đồ đệ ước mơ này như thế nào để tương lai có thể trở thành Cửu U đệ nhất thiểu thứ hai, hoành không xuất thế. Nhưng trong nháy mắt, đồ đệ mà bảy người mình đang chuẩn bị dốc hết sức lực bồi dưỡng đã trở thành một đống thịt nhão không đầu. Không thể cứu sống lại được.
Đây chính là Không Linh thể chất trong trong thuyết đó nha. Là thể chất của Cửu U đệ nhất thiểu.
AAAA!
Bảy người không nói một lời xoay người giống như là bảy ngọn núi lửa sắp bùng nổ hướng về tiểu viện Độn Thế Tiên Cung hiện đang ở lao tới. Trên thân người tản ra hơi thở nguy hiểm tới cực điểm.
Giờ khắc này bảy người quyết định cho dù là liều tánh mạng của cả bảy người cũng không thể cho qua cơn tức này được. Triển Mộ Bạch, ngươi nhất định phải trả giá đắt.
Triển Mộ Bạch kia mấy phen cố làm ra vẻ huyền bí để không ai biết nhưng ngụ ý lại rất rõ ràng: Ta không chiếm được thì các ngươi cũng đừng mơ tưởng. Hai bên đều không được, cũng tránh khỏi nguy cơ tương lai cho Tam Đại Thánh Địa chúng ta.
Chuyện như vậy, Triển Mộ Bạch đã làm một lần. Ở Thiên Phạt sâm lâm, đánh lén Quân Mạc Tà, không phải thế sao? Không để ý thể diện đánh lén gia hỏa hậu bối thì có chuyện xấu gì mà hắn không làm được chứ.
Quân Mạc Tà dù sao cũng là địch nhân của Tam Đại Thánh Địa. Ngươi đánh lén hắn tuy rằng bỉ ổi nhưng dựa trên kết quả mà nói thì cũng không có gì đáng trách. Nhưng đồ đệ của ta hiện tại chỉ mới Ngân Huyền, chờ hắn trưởng thành thì Triển Mộ Bạch ngươi xương cốt đều có thể nát thành bụi, ngươi rốt cuộc băn khoăn cái gì? Chẳng lẽ phát hiện thiên tài không thuộc về Tam Đại Thánh Địa các ngươi thì liền bóp chết hay sao?
Đây là cái gì đạo lý chó má gì. Huống chi ngươi đang bóp chết hi vọng tương lai của Phiêu Miểu Huyễn Phủ chúng ta.
Ba trăm năm, năm trăm năm, thậm chí một ngàn năm là có thể hi vọng so sánh được với Cửu U đệ nhất thiểu trong truyền thuyết.
Chuyện này cho dù là nói lại với Phiêu Miểu Huyễn Phủ thì cũng chỉ có kết cục không chết không thôi. Triển Mộ Bạch ngươi cho là ngươi cải biến thanh âm thì chúng ta không biết sao? Ngươi quả thật cho rằng mọi người chúng ta là một lũ ngốc sao.
Chỉ bằng tu vi cấp Thánh Hoàng, và hành vi xấu xa thôi. Nhìn quanh thế gian, trừ một Thánh Hoàng như ngươi ra, ai lại có thể làm được chuyện vô sỉ, hèn hạ, bỉ ổi như vậy. Ngoài ngươi ra thì còn ai vào đây?
Ở nơi khác, dù đang bị bảy đại Thánh Hoàng hận đến tận tim phổi, Triển Mộ Bạch rốt cục cũng cùng với những cao thủ của Độn Thế Tiên Cung, Mộng Huyễn Huyết Hải và Chí Tôn Kim Thành của Tam Đại Thánh Địa đạt được hiệp nghị. Hắn vốn là người phụ trách chuyện ra ngoài lần này của Độn Thế Tiên Cung, trả giá nhiều nhất, sau đó lại hứa hẹn nhiều điều, nhiều chỗ tốt, nên mọi người quyết định toàn lực trợ giúp Triển Mộ Bạch thu được đồ đệ này.
Triển Mộ Bạch lúc này mới yên tâm, tuy rằng phải trả giá đắt nhưng vẫn chân thành tỏ ý cảm tạ đối với mọi người. Sau khi mọi người ra về, Triển Mộ Bạch cũng trở lại phòng của mình, trầm ngâm suy nghĩ, tuy nói đã được tất cả cao thủ hứa hẹn nhưng Phiêu Miểu Huyễn Phủ quyết định sẽ không dễ dàng buông tay. Rốt cuộc như thế nào thì mới ổn thỏa đây, phải suy tính cho thật kỹ mới được.
Tóm lại, đồ đệ Không Linh thể chất này, lão phu nhất định phải có quyết không để cho người khác.
Cứ như vậy yên lặng suy nghĩ, mắt thấy trời đã sáng, đột nhiên bên ngoài truyền lại một tiếng kêu to phẫn hận:
– Triển Mộ Bạch. Con bà ngươi!
Chương 867: Trở mặt thành thù!
Không chết không thôi!
Giọng nói kinh thiên động địa, thô tục như vậy, không kiêng nể gì. Phỏng chừng cả Cúc Hoa thành, mỗi người đều nghe thấy.
Âm thanh này có thể nói là cực kỳ phẫn nộ. Thậm chí mang một cảm giác căm giận đối phương tới tận xương tủy, lại còn gằn từng chữ một. Triển Mộ Bạch trong lúc nhất thời không nghe ra được là giọng nói của ai. Nhưng thực lực của người này khẳng định tuyệt không thua kém chi mình.
Con mẹ nó, ta trêu chọc vào ai chứ? Sao đang yên đang lành, lại dùng hết công lực mắng ta trong đêm khuya yên tĩnh như vậy chứ? Sợ người khác không nghe được sao?
Đây cũng là chuyện mà từ lúc mình thành danh tới giờ chưa gặp phải, Triển Mộ Bạch không khỏi giận dữ. Hắn định đi ra ngoài xem coi kẻ có thực lực không thua mình đó là ai mà lại không để ý thể diện lại mắng mình như vậy. Thì đột nhiên oanh một tiếng, tường bao quanh tiểu viện của mình bị một cái gì đó tông vào, sinh ra chấn động cực lớn. Lúc hắn phi thân ra lại nghe thấy Hưu một tiếng, một đạo âm thanh bén nhọn xé gió truyền đến. Triển Mộ Bạch tập trung nhìn thì thấy bộ hắc ý đang bay tới. Chẳng lẽ có người dùng y phục làm ám khí!
Ám toán ai? Chẳng lẽ chỉ bằng một bộ y phục là có thể muốn đối phó với ta sao? Điều này thật sự là rất khinh người a.
Thế sự không có cái gì là tuyệt đối, không ai nói một bộ y phục lại không thể đối phó được với cường giả Thánh Hoàng, thế sự cho tới bây giờ thì chỉ có việc không thể tưởng được, chứ không có cái gì là không làm được.
Cảm thấy bị người miệt thị cực độ, Triển Mộ Bạch hừng hực giận dữ, một tay chộp lấy bộ quần áo, đang muốn nói gì thì lại cảm thấy nhớt nhớt, thì ra là máu, dính đầy trên quần áo, thậm chí còn có chút tương dịch màu trắng.
Triển Mộ Bạch đã xem xét khắp nơi nhưng không có phát hiện động tĩnh gì. Bộ hắc phục dính đầy này giống như từ trên trời rớt xuống vậy. Triển Mộ Bạch cũng là người tài trí, hắn cũng đoán được vài phần.
Không khỏi khinh thường cười nhẹ một tiếng, thầm nghĩ:
– Vừa rồi, kẻ đánh lén tính giá họa cho ta sao? Chỉ bằng một bộ hắc y phục dính máu là có thể vu cáo hãm hại Triển Mộ Bạch ta? Cái này cũng thiệt là quá quá coi thường ta rồi. Coi như ngươi vu cáo hãm hại thì ai làm gì được ta? Thật là nực cười!
Hắn cười ha ha nói:
– Bọn chuột nhắt phương nào lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, quả nhiên là buồn cười.
– Có phải không? Triển Mộ Bạch, việc hôm nay rốt cuộc có đáng buồn cười hay không thì nên giải thích cho lão phu nghe một chút. Lão phu thật sự có hứng thú, quả thực rất có hứng thú!
Một âm thanh âm trầm, áp lực tới cực điểm vang lên từ bên ngoài. Với tu vi của Triển Mộ Bạch, nghe được câu này cũng không khỏi giật mình.
Tào Quốc Phong!
Tuy rằng người nói chuyện có chút kỳ quái, trạng thái thất thường, càng có ý tứ vặn hỏi. Nhưng Triển Mộ Bạch vẫn đoán được, người nói chuyện chính là Tào Quốc Phong.
Sắc trời đã sáng, ánh sáng ban mai chiếu khắp nơi., bảy cái bóng to lớn đang chậm rãi đi tới cửa lớn của tiểu viện. Ánh mắt đỏ ngầu, hiển nhiên đã phẫn hận tới cực điểm, một đám đi thẳng vào, nhìn Triển Mộ Bạch đang cầm bộ quần áo dính máu trong tay, bảy người đồng thời nghiến răng ken két.
Giờ phút này Triển Mộ Bạch đã mơ hồ cảm thấy được sự tình có chỗ kỳ quái. Nhưng vẫn không quá để ý vì hắn nghĩ đến chuyện gì cũng có thể thương lượng, tất cả mọi người đều có mấy trăm năm giao tình, chẳng lẽ nói trở mặt là trở mặt sao?
Tùy tay đem bộ hắc phục để qua một bên, hắn bước tới thân thiết cười nói:
– Tào huynh, sao lại qua đây sớm vậy? Ha ha chẳng lẽ là gấp gáp muốn thu thiếu niên Không Linh thể chất làm môn hạ, đến tìm lão phu thương lượng?
Triển Mộ Bạch nói những lời này liền giống như làm vết thương của Tào Quốc Phong lại rỉ máu lần nữa. Nhất là tiếng cười của hắn, lọt vào trong lỗ tai Tào Quốc Phong lại giống như là châm chọc vậy. Hơn nữa còn lại sự châm chọc dành cho kẻ gặp đại họa.
Như vậy chẳng khác nào nói: Ngươi nha, ngươi không muốn thu tôn tử của ta làm đồ đệ sao? Muốn nhận thiên tài Không Linh thể chất sao, hắc hắc, giờ thì ngươi thu đi, thu một đống thịt nhão làm đồ đệ đi. Coi như Triển Mộ Bạch ta không chiếm được thì Tào Quốc Phong ngươi cũng đừng vọng tưởng có được. Muốn làm sư phụ của thiên hạ đệ nhất sao, nằm mơ đi!
Nhất là cách hắn nói chuyện, bộ dáng cực kỳ to lớn, tiện tay đem bộ hắc phục quẳng sang một bên, qua nhiên ngay cả che dấu cũng không có. Cái này trong mắt Tào Quốc Phong và bảy vị Thánh Hoàng thì lại càng là khiêu khích trắng trợn.
Tào Quốc Phong và bảy đại cao thủ đang lúc tức giận thì chuyện như vậy khác nào đổ dầu vào lửa.
– Không Linh thể chấ…tThu làm môn hạ…Tìm ngươi thương lượng!
Tào Quốc Phong gằn từng tiếng, dùng một loại khẩu khí như đâm vào tim gan người khác thét lớn:
– Triển Mộ Bạch! Thương lượng cái đầu ông nội ngươi!
Triển Mộ Bạch biểu hiện trên mặt tức thì cứng ngắc. Hắn chẳng thể nghĩ tới Tào Quốc Phong lại nói tục như vậy, hoàn toàn không che dấu.
Sau khi Tào Quốc Phong mới mở miệng, Triển Mộ Bạch chợt nhớ ra, giọng khàn khàn chửi mình lúc nãy chính là của vị Tào Thánh Hoàng này.
Hai lần chửi mắng đều lôi dòng họ ra chửi. Ngày mai, e rằng mọi người đều biết Triển Mộ Bạch ta đúng là bị Tào Quốc Phong mắng.
Triển Mộ Bạch là ai? Đây chính là cường giả Thánh Hoàng. Không thể mắng trắng trợn, cho dù nói chuyện to tiếng cũng không được. Phải kiếm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện chứ.
Mắng chửi thô tục, quả thực là không có nửa điểm tu dưỡng. Triển Mộ Bạch tức thì lửa giận bốc lên tận trời xanh. Coi như các ngươi là người của Phiêu Miểu Huyễn Phủ thì các ngươi cũng không thể ngông cuồng như vậy chứ.
– Tào Quốc Phong.
Triển Mộ Bạch quát một tiếng, trong hai mắt lóe ra hàn quang.
– Lão phu luôn luôn lấy lễ đối đãi, mấy trăm năm qua đối với ngươi đều nhường nhịn. Lão phu nhường nhịn ngươi cũng không có nghĩa là lão phu sợ ngươi. Hôm nay ngươi nhục mạ ta như vậy thì nhất định phải cho ta một cái công đạo. Nếu không…
– Nếu không thì như thế nào? Ngươi dám làm gì?
Tào Quốc Phong nở nụ cười thê lương, tuy cười nhưng trên mặt lại đầy sát khí, một loại cảm xúc thê lương cùng với nỗi buồn muốn chết đi cho rảnh.
– Nếu không Triển Mộ Bạch ta cùng ngươi không chết không thôi.
Triển Mộ Bạch hung tợn nói ra. Khuôn mặt Triển Mộ Bạch cũng đã tức giận đến xanh mét. Hơn nữa hắn tự cảm thấy mình có lý thì sao lại phải nhượng bộ.
Lúc nay trời đã sáng, tất cả mọi người đã dậy. Hơn nữa Tào Quốc Phong hét lớn một tiếng như vậy, cơ hồ là là những cao thủ của Tam Đại Thánh Địa, quần áo dù không chỉnh tề, cũng đều vội vàng chạy lại đây.
Vừa tới nơi thì mọi người liền đờ người ra: Người chủ sự của Độn Thế Tiên Cung và Tào Quốc Phong của Phiêu Miểu Huyễn Phủ cùng bảy vị Thánh Hoàng đang giằng co.
Tám người như gà chọi hung hăng đối diện. Không khí nặng nề, ngưng trọng dị thường. Mỗi người trên mặt đều vô cùng bi phẫn. Đám người Tào Quốc Phong tức giận đến mặt mũi vặn vẹo, mắt trừng lên. Triển Mộ Bạch mặt mày xanh mét, toàn thân giận dữ.
Song phương giống như có thù có thù không đội trời chung vậy.
Rốt cuộc là chuyện gì mới có thể làm cho tám vị Thánh Hoàng bực tức tới cỡ này? Quả là không thể tưởng tượng được. Ngày hôm qua rõ ràng còn thấy bọn họ cười đùa ra ngoài uống rượu.
Nghĩ không ra chỉ sau một đêm, lại thay đổi bất ngờ, hai bên bây giờ giống như có thù bất cộng đái thiên vậy.
Hiện tại có nhiều người như vậy, Triển Mộ Bạch lại càng phải giữ thể diện, biết rõ không địch lại cũng phải gắng gượng. Nếu không sau này sao còn mặt mũi gặp người khác. Cho dù là Tào Quốc Phong cũng không thể buộc hắn bỏ qua thể diện được, bất quá là chết mà thôi.
Nghe xong lời nói hùng hồn của Triển Mộ Bạch, Tào Quốc Phong cười dài một tiếng thê lương:
– Không chết không thôi? Triển Mộ Bạch, ngươi quả thật biết cách giả bộ, ngươi cho là hiện tại Tào mỗ còn có thể cùng ngươi đứng chung trong bầu trời này hay sao? Rõ là vớ vẫn. Triển Mộ Bạch, sáu trăm năm, lão phu không phát hiện ra ngươi lại là loại người này!
Hắn bi phẫn nhìn Triển Mộ Bạch, dùng một loại khẩu khí giậm chân đấm ngực, vô cùng hối hận nói:
– Lão phu mắt bị mù a, lão phu mắt mù hơn sáu trăm năm qua. Triển Mộ Bạch, lão phu hôm nay mới rõ con người của ngươi. Không, ngươi không phải là người, ngươi căn bản chính là súc sinh, súc sinh không bằng không bằng cầm thú. Ngươi không phải cùng lão phu không chết không thôi sao? Lão phu thành toàn cho ngươi, hôm nay hai người chúng ta chỉ có một người có thể sống mà rời khỏi đây thôi!
– Đồ khốn!
Triển Mộ Bạch khẩu khí kiêu ngạo nói:
– Tào Quốc Phong, ngươi thật sự là khinh người quá đáng. Ngươi không thu chắt trai ta làm đệ tử, trơ mắt nhìn Triển Mộ Bạch ta tuyệt hậu, còn cố chấp giành đệ tử với ta, làm ta không có người kế tục. Điều này cũng cho qua, như ngươi nói, giúp người không phải là chuyện của ta, không giúp cũng không sao. Lão phu coi như hiểu rõ lòng ngươi sau sáu trăm năm làm bằng hữu. Nhưng giờ ngươi lại ngang nhiên chửi rủa ta. Ngươi còn dám nói Triển Mộ Bạch ta không phải là người. Tào Quốc Phong, ngươi nói thật là hay, đang tiếc ngươi không làm nghề đờn ca hát xướng.
Triển Mộ Bạch cực kỳ bi phẫn vì bị khinh khi quá đáng. Hắn hễ ăn hiếp vậy sao. Chưa từng gặp qua loại vô sĩ như vậy, không giúp đỡ mình thì thôi, quên đi; thấy thiên tài liền tranh dành, ta trở về còn chưa nghĩ ra đối sách gì, hơn nữa ngươi khăng khăng muốn, ta cũng cho ngươi ở gần thiên tài, ngươi còn muốn gì nữa?
Nửa đêm lại mắng ta. Triển Mộ Bạch ta tùy tiện để cho ngươi mắng vậy sao? Tào Quốc Phong ngươi cần thể diện chẳng lẽ Triển Mộ Bạch ta không biết xấu hổ? Thể diện Triển Mộ Bạch ta cũng đáng giá ngàn vàng. Ngươi tưởng cao hơn ta một bậc thì giỏi lắm sao. Chân chính đánh nhau xem, cho dù không địch lại thì lão tử cũng có thủ đoạn kéo ngươi theo cùng.
Mọi người trong Tam Đại Thánh Địa sôi nổi khuyên giải nhưng tám người giữa sân đều không nghe thấy, ánh mắt cừu hận ánh mắt cừu hận nhìn nhau, đại chiến là hoàn toàn có thể, hai bên đều không để ý tới lời khuyên xung quanh.
– Triển Mộ Bạch. Tiểu nhân đê tiện ngươi nạp mạng đi!
Tào Quốc Phong hét lớn, rốt cuộc chịu đựng không nổi, thân hình chợt lóe lên biến mất, khi hiện ra thì đã ở ngay cạnh Triển Mộ Bạch hung hăng công kích hơn mười chưởng.
Triển Mộ Bạch tức giận, cũng không tránh né, dùng chiêu đón lấy. Giữa sân tiếng nổ lớn bang bang vang lên, mặt đất lập tức nứt nẻ, tường vây quanh, phòng ốc nhanh chóng sụp đổ.
Bụi mù bay khắp nơi, hai người không hẹn mà cùng thay đổi sách lược, bay ngươi lên không trung, làm cho mọi ngươi chưa kịp hiểu rõ đầu cua tai nheo ra sao thì hai người đã đánh tiếp.
Hai vị Thánh Hoàng toàn lực đại chiến, người khác cho dù muốn cũng không dám nhúng tay vào chỉ còn cách theo ngẩng đầu theo dõi trận chiến.
Chương 868: Kế ly gián của Quân thiếu gia
Sau hai tiếng thét dài, hai người chợt hợp rồi tan, trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh, sau đó lại xông vào nhau, tốc độ càng lúc càng nhanh. Ở dưới, trong mắt mọi người, trên bầu trời như xuất hiện vô số Triển Mộ Bạch, cũng xuất hiện vô số Tào Quốc Phong, mỗi một thân ảnh đều chân thật, từng đôi chém giết.
Đợi khi tàn ảnh này tiêu tan thì nhiều tàn ảnh khác đã xuất hiện. Tốc độ của hai người đã đạt đến cực điểm. Đánh nhau với tốc độ nhanh như vậy thì mọi người tại đây thật ra cũng không xa lạ gì vì dù sao tu vi bọn họ cũng đã là Thánh Giả, cho dù thực lực không bằng hai người Tào, Triển nhưng cũng ở một mức gần bằng.
Mọi người đang xem cuộc chiến giữa hai người Tào, Triển đều sợ hãi than. Hai người đánh nhau, từng chiêu từng thức đều là hướng tới chỗ yếu hại của đối phương, không người nào hạ thủ lưu tình.
Trong hai người, chỉ cần hơi chút sơ sẩy liền gặp tai hoạ ngập đầu. Chiêu thức tàn nhẫn vô cùng, mọi người ở dưới xem đều lạnh cả người. Nếu những chiêu thức này dùng để công kích mình thì vị tất mình có thể đỡ được. Nếu mình đỡ không được thì kết quả sẽ như thế nào? Không hề nghi ngờ, một khi thất thủ tất nhiên bị chết thảm.
Từng là Thánh Hoàng chiến hữu, kề vai chiến đấu, giao tình lão bằng hữu hơn sáu trăm năm nhưng vẫn ra tay với nhau, một sống một chết.
Người khởi xướng, Quân Mạc Tà Quân đại thiếu gia đang ở không trung cực kỳ hưng phấn không thôi. Cấp bậc cường giả Thánh Hoàng đối chiến chính là cơ hội quan sát học tập hiếm có.
Huống chi trước mắt là hai vị cường giả Thánh Hoàng đánh nhau không nương tay, toàn lực ứng phó, sinh tử như trong đường tơ kẽ tóc.
Tuy rằng chuyện này do mình gây nên nhưng Quân Mạc Tà không có nửa điểm áy náy. Cái này chỉ có thể nói lên rằng thuần túy là sự trùng hợp.
Ta cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới muốn trở thành thiên tài trong mắt các ngươi, lại càng không muốn trở thành truyền nhân truyền từ đời này sang đời khác của lão già các ngươi. Cũng chỉ là đi ăn một bữa cơm, dưới cơ duyên xảo hợp gặp người điên đệ nhất thiên hạ, mới chuẩn bị thi triển kế hoạch lớn trong lòng mình thì các ngươi xen ngang làm việc của ta thất bại.
Ta tuyệt không phải là Không Linh thể chất kỳ ảo gỉ đó, càng không có thể chất Tiên Thiên gì cả. Phải mỗi ngày luyện tập mới có thể chất tốt nhất. Mãi đến mười sáu mười bảy tuổi mới bắt đầu luyện tập thì còn gọi gì là thiên tài thế gian, đã trễ mất mười lăm mười sáu năm.
Hoặc phải nói ta là Hồng Quân Tháp thể chất, đã từng nghe nói chưa? Không nghe nói qua? Vậy là được rồi. Các ngươi mà nghe qua mới lạ!
Nói thật lòng, ta nhãn lực cực kỳ cao, các ngươi có tư cách gì mà thu ta làm truyền nhân đây? Công pháp của các ngươi có thể so sánh với Khai Thiên Tạo Hóa sao? Các ngươi có thể cung cấp linh khí vô tận như Hồng Quân tháp sao? Các ngươi có Hồng Mông Tử Khí sao? Không phải xem thường các ngươi nhưng những cái đó phỏng chừng các ngươi ngay cả nghe qua cũng chưa có cơ hội. Muốn nhận ta làm truyền nhân thì các ngươi tiếp tục tu luyện thêm vài ngàn năm nữa đi.
Chỉ bằng chút thực lực của các ngươi đã nghĩ cách thu ta làm đồ đệ. Ít nhất cũng phải có thực lực Cửu U đệ nhất thiểu mới miễn cưỡng đủ tư cách. Bất quá cũng chỉ là có tư cách thôi, vẫn còn chưa được chấp nhận đâu.
Tam Đại Thánh Địa người đông thế mạnh, Phiêu Miểu Huyễn Phủ đang thời thịnh vượng, mặc dù quyết chí thề đối địch nhưng tạm thời còn trêu chọc không nổi, cho dù đánh cũng đánh không lại.
Ta đang sầu muộn, tìm đồng minh khắp nơi, khi tìm được thì các ngươi lại đuổi hắn chạy mất. Đã như vậy các ngươi còn coi ta giống như một khối thịt Đường Tăng. Ta còn không tặng cho các ngươi một chút phiền toái thì chẳng phải có lỗi với các ngươi lắm sao.
Nếu các ngươi có phát hiện ra thì phiền toái đã đổ xuống đầu các ngươi rồi. Nếu không phát hiện được thì ta đây cũng chỉ có thể nói một tiếng xui xẻo. Dù sao ta cũng ở trước mặt các ngươi, nhưng các ngươi lại không phát hiện ra thì chỉ có thể trách là do các ngươi yếu kém, không thể trách ta được.
Cho nên Quân đại thiếu dọc đường đi đều tận sức biểu diễn kỹ xảo diễn kịch của mình, tái hiện một vị thiếu niên nơi hẻo lánh mới lên kinh thành, tỏ ra kinh ngạc khi gặp những cảnh xa hoa trong thành, rồi lại kể mình đã từng ăn một loại tiên nhũ linh thạch, và thể hiện sự khiêm tốn, tôn sư trọng đạo…
Hoàn toàn là đóng kịch tuy nhiên lại diễn như thật.
Chỉ bằng mấy câu nói đã làm cho mọi người vui mừng khôn xiết. Mấy lão gia hỏa này lại càng yêu thích hắn.
Xây dựng thành công phần quan hệ tình cảm tốt đẹp thì sau này làm việc gì cũng dễ dàng. Bất kể là có làm ra chuyện xấu gì, có mối quan hệ này thì hết thảy đều có thể thuận lý thành chương.
Một khi đã có tình cảm sâu đậm, dù là có vô tình làm sai hoặc cố ý làm sai thì cũng có thể năn nỉ ỉ ôi là qua chuyện. Còn chuyện hãm hại người khác thì lại càng ngựa quen đường cũ, nước chảy thành sông. Nhưng khi bị hãm hại thì lại có thể kích động sự căm giận to lớn của một vài người khác.
Cho nên sau khi các Thánh Hoàng Huyễn Phủ tiếp nhận hắn và thảo luận sôi nổi về tiền đồ của hắn, Quân đại thiếu thi triển Âm Dương Độn đi ra ngoài, tìm một người có cùng dáng người với mình trong Trần gia mang về. Chọn thời gian thích làm ra động tĩnh rồi mang tên thiếu niên xấu số bay ra cửa sổ.
Quân đại thiếu trong suốt quá trình cũng không làm gì nhiều ngoài việc phải chạy như điên, sau đó đem tên thiếu niên xấu số đánh vỡ đầu. Dùng giọng khàn khàn để nói chuyện, còn tác phong thì giả y hệt Triển đại Thánh Hoàng. Tuy nhiên Quân đại thiếu bắt chước cỡ nào cũng không thể giống y chang được.
Nhưng lại nói, nếu hắn bắt chước quá giống ngược lại sẽ làm cho người ta hoài nghi.
Theo Quân Mạc Tà phỏng đoán, sau vụ vu oan giá họa này, Phiêu Miểu Huyễn Phủ và Tam Đại Thánh Địa tất nhiên sẽ sẽ choảng nhau một trận, rồi chia tay trong buồn bã. Thậm chí liên minh tạm thời giữa Tam Đại Thánh Địa và Phiêu Miểu Huyễn Phủ tan rã. Địch nhân của hắn cũng chỉ còn lại Tam Đại Thánh Địa, áp lực đè lên người của mình sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhưng Quân đại thiếu có vẻ như đánh giá chưa đúng hoặc không thừa nhận tầm quan trọng của một kỳ tài Không Linh thể chất. Mấy lão gia hỏa này không hành động như kế hoạch của hắn nghĩ ra, mà vừa mới gặp liền đánh nhau trí mạng.
Kết quả này vượt ngoài sự mong đợi của Quân đại thiếu gia, hình như còn hơi quá đáng thì phải?
Rất mãnh liệt! Rất kích động! Xem ra liều thuốc này rất mãnh liệt.
Hắn nào biết, có được kỳ tài Không Linh thể chất trong mắt Tào Quốc Phong cũng như kiếm được bảo bối. Trình độ càng thấp đối với lão mà nói thì càng tốt. Mắt thấy đồ đệ Không Linh thể chất, cũng là truyền nhân truyền từ đời này sang đời khác trong tương lai của mình biến thành một đống thịt nhão, Tào Quốc Phong cảm thấy như đã chết.
Quân Mạc Tà như thế nào nghĩ ra, Tào Quốc Phong tìm kiếm truyền nhân như vậy đã năm sáu trăm năm. Hi vọng sau năm sáu trăm năm tan vỡ thì đau khổ cỡ nào đây? Nếu như Tào Quốc Phong đã từng gặp Quân Mạc Tà thì khi biết Quân Mạc Tà chết, hắn cũng chỉ cảm thán một câu đáng tiếc. Nhưng hiện tại lại, Tào Thánh Hoàng thu đồ đệ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Tương lai viễn cảnh tươi sáng mà hắn nghĩ tới đột nhiên biến mất, thay vào đó là cảnh tượng của mười tám tầng Địa Ngục, cái này chẳng khác nào đưa Tào Thánh Hoàng từ thiên đường xuống thẳng Địa Ngục.
Cú sốc này thật sự quá lớn. Cho nên Tào Quốc Phong hoàn toàn trở nên điên cuồng, đồng thời làm tan biến phần nào lo lắng trong lòng Quân Mạc Tà.
Nhưng hiện giờ hắn lại lo việc khác, náo nhiệt như thế thì nên làm gì tiếp theo để trường ác đấu này có kết quả tồi tệ một chút nữa đây? Nếu nơi này, hơn một trăm người cùng đồng quy vu tận thì tốt biết bao.
Giữa không trung, hai đại Thánh Hoàng đánh nhau cũng tới hồi gay cấn.
Hai vị Thánh Hoàng cũng đã mang binh khí của mình ra, đánh giáp lá cà. Hai thanh trường kiếm như Giao Long bay lên không, xuyên qua giữa hai bóng người, như hóa thành ngàn vạn tàn ảnh, chém giết điên cuồng.
Trên mặt đất là sáu vị Thánh Hoàng biết rõ chuyện xảy ra, cộng thêm một đám đông đang xem từng đợt kinh hô, đổ mồ hôi lạnh
– Thánh Hoàng chính là Thánh Hoàng, xem lực công kích này, thật sự là cường hãn.
May mắn là hai người cũng ngang ngửa với nhau, cũng không đến mức phân biệt thắng thua, sinh tử trong một chiêu, việc phóng thích kình lực rất chuẩn xác, nếu không chỗ này trong Trần gia trang viên chỉ sợ sớm đã biến thành một đống hoang tàn.
Mộng Huyễn Huyết Hải, người đứng đầu đợt đi ra ngoài lần này Thánh Hoàng Hải Vô Nhai, một thân màu tím, bước tới sáu vị Thánh Hoàng Huyễn Phủ, cau mày nói:
– Các vị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đang êm đẹp thì hai người bọn họ lại đánh nhau? Không phải muốn thương nghị việc thu kỳ tài Không Linh thể chất làm đệ tử sao? Xem bọn hắn đánh nhau cỡ này thì còn thương nghị cái nỗi gì?
Huyễn Phủ Thánh Hoàng Bạch Kỳ Phong, mặt xụ xuống nói:
– Đã làm Hải đại nhân lo lắng, việc thu đệ tử đã không cần phải thương nghị nữa rồi!
– Hả? Bạch huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại hạ xin rửa tai lắng nghe.
Hải Vô Nhai ngẩng lên nhìn cuộc chiến giữa không trung, không chút cảm tình, quay lại nhìn Bạch Kỳ Phong:
– Còn chuyện gì nữa chứ? Không phải là Triển Mộ Bạch kia đê tiện vô sỉ đến mức tuyệt đỉnh. Hải huynh, Tam Đại Thánh Địa các ngươi nhân tài cũng không ít. Cũng may Tào lão ra tay trước một bước, nếu lão Tào không ra tay thì lão phu cũng sẽ ra tay thôi. Đồ bỏ đi này thật là làm cho lão phu ngứa con mắt. Cỡ hắn mà cũng có thể trở thành trụ cột của Tam Đại Thánh Địa sao? Xem ra Độn Thế Tiên Cung quả nhiên là xuống dốc thật rồi.
Bạch Kỳ Phong một bụng oán khí, phất tay áo một cái, quay đầu không thèm nói nữa.
Tên đồ đệ kia, mình cũng có một phần… nhưng đã bị phế đi như vậy!
Chương 869: Một đoàn hỗn loạn
– Hả? Việc này cũng liên quan đến Bạch huynh sao? Bạch huynh, ngài vẫn nên ăn nói cẩn thận một chút, Triển Mộ Bạch lại đê tiện vô sỉ như thế sao?
Lại một ngươi mặc áo đen tiến đến. Lần này là cao thủ Thánh Hoàng dẫn đầu trong Chí Tôn Kim Thành, Hà Tri Thu.
Bạch Kỳ Phong oán hận thở ra một hơi, buồn bực nói:
– Hôm qua bọn ta cùng nhau ra ngoài, đã phát hiện được một gã thiếu niên có Không Linh Thể Chất, các ngươi hẳn là cũng biết chứ?
Hai người đồng thời gật đầu.
Bạch Kỳ Phong nói:
– Bảy người chúng ta thỏa thuận, phải cùng nhau thu thiếu niên này làm đệ tử, mang về Huyễn Phủ dạy dỗ. Thật không ngờ… Trước đó nửa canh giờ, Triển Mộ Bạch cải trang thành hắc y bịt mặt lẻn vào, muốn đem thiếu niên này bắt đi, sau đó bị chúng ta phát hiện, Triển Mộ Bạch biết vô phương thoát khỏi sự theo dõi của chúng ta, liền nhẫn tâm một chưởng đánh chết thiếu niên kia tại chổ! Hành vi đó… Quả thực là hỗn đản vô sỉ! Chớ nói lão Tào không chịu buông tha hắn, sáu người bọn ta bất kể thế nào cũng không chịu buông tha hắn, sao hắn có thể hạ thủ được a, đây chính là người kế tục mà khó khăn lắm mới tìm được a! Không Linh Thể Chất a! Ta… Ta kháo!
Bạch Kỳ Phong cắn răng, nói tới đây, cơ mặt cơ hồ có chút co rút. Trong mắt hung quang bắn ra bốn phía, sau cùng, hắn không chịu nổi mất mát lớn trong lòng, điên cuồng chửi bới!
– Hả? Không thể nào?
Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu đồng thời kêu lên, đưa mắt nhìn nhau. Nếu đúng là như thế, đây thật sự là một chuyện lớn! Ai mà không biết rằng Tào Quốc Phong đã tìm kiếm đệ tử phù hợp từ trăm năm trước? Truyền nhân mà hắn coi trọng lại có thể bị khác một chưởng đánh chết. Huống chi lại là người có Không Linh Thể Chất!
Tên Triển Mộ Bạch này đúng là lớn mật, đổi lại là hai người bọn họ, trăm triệu lần cũng không dám!
Đây trực tiếp chính là sinh tử đại thù a! Mối hận này, đối với Tào Quốc Phong mà nói, quả thực so với mối hận giết cha đoạt thê tử còn muốn thâm cừu hơn!
Ánh mắt hai người đối với Triển Mộ Bạch nhất thời thay đổi. Giống như là nhìn thấy đỉnh núi cao ngất vậy… Có thể làm được chuyện này, quả thực Triển Mộ Bạch so với Cửu U Thập Tứ Thiếu còn muốn điên hơn.
– Chúng ta cùng nhau truy đuổi tới đây, các ngươi xem, còn có cả bộ hắc y nằm trên mặt đất kia kìa… Lúc chúng ta đến, Triển Mộ Bạch vừa mới cởi trên người ra… Tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả hay sao?
Bạch Kỳ Phong mặt như lạnh như băng:
– Hơn nữa, vô duyên vô cớ vu cáo hãm hại một vị Thánh Hoàng của Tam Đại Thánh Địa các ngươi… Chúng ta cần gì phải làm vậy?
– Cái này… Cái này… Chẳng lẽ lại là sự thật? Lão Triển lại thực sự gây ra việc này?
Hai đại Thánh Hoàng nói.
Bọn hắn trố mắt đứng nhìn. Nằm mơ cũng không nghĩ ra Triển Mộ Bạch thật không ngờ lại bỉ ổi đến như vậy!
– Tin hay không thì tùy! Bạch mỗ không có hứng thú trêu chọc các người cho vui!
Bạch Kỳ Phong trừng mắt, như muốn phát hỏa.
Mặc dù đối mặt với hai người đều là cường giả bậc Thánh Hoàng, Bạch Kỳ Phong cũng không có vẻ sợ sệt, như thế này đã là cấp cho hai người họ thể diện lắm rồi, còn nếu phải đánh nhau với hai tên Thánh Hoàng thì có thế nào, hắn vẫn đang mang một bụng tức còn chưa có nơi phát tiết đây!
Mấy câu hắn nói, có thể nói là không chút khách khí, nhưng vào tai Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu, cũng tăng thêm vài phần có độ tin cậy!
Tào Quốc Phong thận trọng nhiều mưu, Bạch Kỳ Phong sắc bén như kiếm, hai người hợp lại luôn là một tổ hợp hoàn kim của Phiêu Miểu Huyễn Phủ, hai người này cũng không có lý do gì phải bịa chuyện, cố ý gây ra xích mích giữa Phiêu Miểu Huyễn Phủ và Tam Đại Thánh Địa vào lúc này.
Cho dù ngộ nhỡ có động thủ, người có khả năng ra tay phải là Bạch Kỳ Phong mới đúng, nhưng hiện tại người động thủ lại là Tào Quốc Phong xưa nay vốn trầm ổn nhất, mà trước đây Tào Quốc Phong cùng Triển Mộ Bạch cũng có ít nhất mấy trăm năm giao tình vững chắc! Tin chắc rằng nếu thật sự không có xảy ra chuyện gì thì vị Thánh Hoàng Tam cấp này sẽ không nói lời thương tâm như vậy, vị Thánh Hoàng này là người luôn luôn chú tâm đến đại cục, tuyệt đối không dễ dàng xúc động như vậy!
Chẳng lẽ Triển mộ Bạch thật sự làm ra sự tình này?
Nhưng… Bất kể như thế nào, cũng không thể giương mắt đứng nhìn Triển Mộ Bạch bị người của Phiêu Miễu Huyễn Phủ giết chế…t
Hai người nhìn nhau, liếc mắt một cái, nhanh chóng có quyết định, đồng thời hét lớn:
– Hai vị dừng tay! Ta có chuyện muốn nói!
Lời còn chưa dứt, trên không trung vang lên một tiếng thật lớn, tiếp theo đó là một đạo nhân ảnh như lưu tinh lao xuống, trông giống như một tên vô tích sự, lao xuống mà không hề tự khống chế được, đâm đầu xuyên thấu mười mấy bức tường rút cục mới có thể dừng lại được, trên một bóng người mặt xám mày tro lồm cồm đứng dậy, hét lớn một tiếng cực kỳ bi phẫn, vù một tiếng nhảy ra, đây chẳng phải Triển Mộ Bạch thì còn là ai!
Mặt khác, thân ảnh Tào Quốc Phong cũng thất tha thất thểu đáp xuống, liên tục lùi mấy bước về sau, mỗi một bước lui không những đều dẫm nát hết mấy tảng đá cản dưới chân mà còn in hằn lên mặt đất một dấu chân thật sâu. Đá vụn bay đầy trời, chung quanh bốn phía không bức tường nào may mắn còn nguyên vẹn.
Hắn liên tục thối lui hơn ba mươi bước, đến lúc lưng đụng vào tường, bức tường “Oang” một tiếng, trong nháy mắt liền sụp xuống, nhưng Tào Quốc Phong rốt cục cũng đã ngừng lại, cả người liền đứng thẳng lại.
Râu bạc trắng tung bay, mắt như bắn ra tia lửa! Hắn gào lên một tiếng, liền nhào đến Triển Mộ Bạch, hiển nhiên vẫn còn muốn tiếp tục khai chiến!
Mọi người tại đây người nào cũng có ánh mắt quan sát tinh tường. Trận đấu này, Triển Mộ Bạch chật vật rơi xuống, cơ hồ ngay cả đứng cũng không vững, khóe miệng máu chảy ròng ròng, mà Tào Quốc Phong lại có chỉ lảo đảo vài bước, sắc mặt đỏ bừng mà thôi. Rõ ràng cho thấy Triển Mộ Bạch bị thương nặng! Tin tưởng nếu tiếp tục chiến đấu, chỉ sợ sẽ phải chết trong tay Tào Quốc Phong.
– Dừng tay!
Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu vội vàng xông lên phía trước, ngăn cản Tào Quốc Phong:
– Tào huynh, bình tĩnh một chút, chớ vội nóng nảy, ngàn vạn lần trước hết xin nghe huynh đệ ta nói một lời!
Tào Quốc Phong thấy họ đến ngăn cản mình, lại không ngăn cản Triển Mộ Bạch, trong lòng nhất thời giận dữ, hừ một tiếng:
– Ba người các ngươi muốn liên thủ sao? Hắc hắc, cho dù ba người các ngươi có cùng tiến lên, Tào mỗ lại lại sợ sao? Hôm nay không chết không ngừng!
– Tào huynh ngài hiểu lầm rồi.
Hải Vô Nhai miễn cưỡng cười khổ. Xem ra Tào Quốc Phong lúc này đã thật sự tức giận rồi. Không còn bình tĩnh suy xét trắng đen, cứ gây hấn lung tung!
Tào Quốc Phong bên này còn chưa kịp trả lời, chỉ nghe thấy thanh âm bang bang vang lên, ba người đồng thời quay lại, liền Bạch Kỳ Phong áo trắng tung bay, đã cùng Triển Mộ Bạch động thủ, một bên là nỏ mạnh hết đà, hơn nữa lại bị thương, một bên lại thần hoàn khí túc, súc thể ra quân, mà hai người kia nguyên bản vẫn là thực lực tương đương nhị cấp Thánh Hoàng.
Ai hơn ai kém, không hỏi cũng biết. Triển Mộ Bạch cơ hồ chưa kịp phản ứng, khắp người và mặt đã liên tục bị đánh vài cái một cách hết sức tàn nhẫn.
– Bạch Kỳ Phong! Ngay cả ngươi cũng tới cũng chống lại lão phu! Huyễn Phủ các ngươi đều là một lũ ngang ngược, vô pháp vô thiên sao?
Hiện tại Triển mộ Bạch có thể nói là không căm phẫn không được.
Thương thiên a, mặt đất a! Ta rốt cuộc là trêu chọc ai hay sao? Ta con mẹ nó trêu chọc ai hay sao? Con mẹ nó, cứ coi như các ngươi muốn khi dễ người, cũng cần phải nói ra lý do chứ?
Các ngươi một đám đều là cường giả cấp Thánh Hoàng a, một người cũng như thế, hai người cũng như thế. Cứ như vậy không phân biệt trắng đen đi lên liền đánh, thêm giậu đổ bìm leo, ai mà chịu được? Cái này gọi là gì a, ta liên tiếp bị oan uổng, có còn thiên lý hay không a?
– Bạch huynh dừng tay! Xin dừng tay! Hạ thủ lưu tình a!
Hải Vô Nhai vội vàng đi tới khuyên ngăn, hắn cũng chỉ có thể lên tiếng khuyên ngăn chứ không dám ra tay ngăn cản, một khi ra tay có nghĩa là hiện tại chắc chắn sẽ bùng nổ cuộc chiến giữa ba người Tam Đại Thánh Địa và bảy người của Huyễn Phủ, ý nghĩa này rất khác a, trách nhiệm này, hắn không thể đảm đương nổi.
Nhưng cường giả bậc Thánh Hoàng có tốc độ cực kì nhanh, sau một câu này, sắc mặt Triển Mộ Bạch đã là một khối xanh tím, hai mắt thâm tím như mắt gấu mèo, khéo miệng rỉ máu, vẻ mặt thê lương, có thể nói cực kì chật vật!
Vừa rồi chiến đấu hơn cả nửa ngày, mặc dù tình hình hoàn toàn bất lợi và khá chật vật, nhưng trên mặt cũng không có bị thương, hình tượng vẫn còn giữ được, nhưng lúc này chỉ trong nháy mắt, Bạch Kỳ Phong liên tục nhằm vào mặt mà đánh, đem vị Triển Thánh Hoàng này đánh cho thành đầu heo, trong đầu đầy sao!
Hải Vô Nhai phi thân ra phía sau Bạch Kỳ Phong lôi hắn ra, Triển Mộ Bạch đã trúng hơn mười quyền, đầu óc choáng váng, liền ngã lộn nhào xuống đấ…t
Các cao thủ tại đây có liên quan đến Tam Đại Thánh Địa đều lộ ra vẻ không đành lòng, việc này cũng có chút quá đáng, mọi người đều là cao thủ tại sao phải hạ thủ nặng tay như vậy? Cho dù ngươi có muốn đánh chết hắn cũng không nên cứ đánh vào mặt như thế a. Khuôn mặt như thế chỉ sợ không dễ gì bình thường lại!
Mà lúc này người đứng đầu bên phía Tam Đại Thánh Địa, Hà Tri Thu, lại lưu ý đến biểu tình của năm vị cao thủ còn lại của Phiêu Miểu Huyễn Phủ, đúng là bộ mặt muốn tìm người trút giận, trong mắt mơ hồ hiển lộ sát khí, rõ ràng vừa rồi bọn họ chỉ là chưa kịp ra tay đã bị Bạch Kỳ Phong cướp mất cơ hội mà thôi. Nếu được, năm vị này chưa chắc sẽ không xuất thủ.
Hà Tri Thu bỗng cảm thấy kinh hãi, Triển Mộ Bạch rốt cuộc đã gây ra sự tình gì mà lại khiến cho bảy vị đại Thánh Hoàng này phải căm hận hắn như thế, nhìn ý tứ này, bảy vị đây quả thật là muốn cùng tấn công, đều có ý định phanh thây xẻ thịt hắn!
– Trong việc này chắc là có sự hiểu lầm! Các vị bình tĩnh một chút chớ vội nóng nảy, tất cả chúng ta cũng là huynh đệ suốt mấy trăm năm rồi, có việc gì mà không thể cùng nhau ngồi xuống bàn bạc.
Hà Tri Thu tuy trong lòng biết sự tình này ân oán không nhẹ, nhưng cũng không thể không mở miệng dàn xếp giúp Triển Mộ Bạch, dù nói thế nào Huyển Phủ cũng là người ngoài.
Tào Quốc Phong hung hăng xì một tiếng khinh miệt nói:
– Sự tình hôm nay không thể nào bình tĩnh được, Triển Mộ Bạch một chưởng giết chết đệ tử mà lão phu mất hơn sáu trăm năm tâm huyết tìm kiếm! Triển Mộ Bạch đố kị người tài, lòng dạ hẹp hòi, nếu không cho lão phu đây một lời giải thích thỏa đáng, cho dù lão phu có phải giết chết chủ nhân của Độn Thế Tiên Cung cũng muốn đòi lại một cái công đạo!
– Tào Quốc phong, tên hỗn trướng!
Triển Mộ Bạch vừa đứng lên, khắp người toàn là máu, cơ hồ nổi giận như muốn tự sát, thanh âm thê lương như quỷ khóc khàn giọng kêu lên:
– Tào Quốc Phong, ngươi hôm nay thật sự là khinh người quá đáng! Ngươi trước tiên là vô duyên vô cớ nhục mạ lão phu, rồi lại dẫn đầu công kích lão phu! Chẳng nhẽ Triển Mộ Bạch ta dễ dàng bị ngươi khi dễ! Lão phu cả đời quang minh lỗi lạc, ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất, có khi nào lại lòng dạ hẹp hòi, đố kị người tài sao?
– Thả ngươi con mẹ nó cái rắm! Người như ngươi cũng dám tự xưng quanh minh lỗi lạc, ngẩng đầu không thẹn với thiên, cúi đầu không thẹn với địa sao? Mọi người ở đây ai mà chẳng rõ ràng lai lịch của ngươi? Xa xôi không nói, ngày đó ngươi ở Thiên Phạt sâm lâm vô sỉ đánh lén một hậu sinh vãn bối, một hành động tiểu nhân bỉ ổi như thế mà ngươi còn không biết xấu hổ nói cái gì là quang minh lỗi lạc, ngươi nói lời này chính ngươi tin hay sao? Quân Mạc Tà đối vơi Tam Đại Thánh Địa chính là không chết không thôi, ngươi mặt dạn mày dày nhưng cũng phải có một chút liêm sỉ chứ… Nhưng hôm nay ngươi lại có thể làm trò ngay trước mắt ta, xuống tay sát hại đồ đệ của ta! Triển Mộ Bạch, ngươi thật sự nghĩ Độn Thế Tiên Cung có thể bảo vệ an toàn cho ngươi sao? Ngươi cho rằng lão phu cũng không dám đánh đến Độn Thế Tiên Cung?
Tào Quốc phong lạnh lùng nói.
Chương 870: Ta Thật sự ta không làm a…
– Quân mạc Tà chính là mối họa lớn của Tam Đại Thánh Địa! Lão phu ngày đó bất đắc dĩ đánh lén, quả thật là thẹn với lương tâm, nhưng đối với bằng hữu của Tam Đại Thánh Địa mà nói, cũng là trừ đi một uy hiếp chí mạng! Lão phu tuy rằng mất thanh danh, mất quang minh, nhưng vẫn là không thẹn với lương tâm! Nếu có thể làm lại, lão phu vẫn sẽ chọn làm như vậy! Vì nghiệp lớn đời đời của Thánh Địa, lão phu không quan trọng một cái thanh danh, cuối cùng lại bị xem là gì?
– Nói cho cùng, ngay cả hành vi đê tiện đánh lén hậu bối cũng được ngươi coi là đại nhân đại nghĩa, Triển Mộ Bạch, ngươi vừa rồi nói rằng, chỉ cần là người uy hiếp được sự tồn tại của Tam Đại Thánh Địa, lập tức dùng bất cứ thủ đoạn nào diệt trừ? Cho dù là tiếp tục dùng thủ đoạn tàn nhẫn cũng không tiếc?
Bạch Kỳ Phong ở bên cạnh lạnh lùng nói.
– Không sai! Chẳng lẽ có cái gì không đúng sao? Chẳng lẽ ngươi thờ ơ đối với sự uy hiếp trực tiếp đến Huyễn Phủ? Tất cả mọi người đều giống nhau, ngươi âm dương quái khí làm cái gì?
Triển Mộ Bạch phẫn nỗ nói, giống như cây ngay không sợ chết đứng.
Lời của Triển Mộ Bạch vừa nói ra, mọi người ở đây phàm là người của Tam Đại Thánh Địa đều chăm chú nhìn hắn bằng ánh mắt khâm phục, duy chỉ có Hà Tri Thu lại chú ý tới bảy vị đại Thánh Hoàng của Huyễn Phủ, ánh mắt họ lại lần thứ hai phát sinh biến đổi, nếu lúc trước nói là ánh mắt ẩn hàm sát khí, thì bây giờ chính là hoàn toàn lộ rõ sát khí!
– Tốt, nói thật hay, Triển Mộ Bạch, ngươi cuối cùng cũng chịu thừa nhận đã dùng thủ đoạn thâm độc giết chết đồ đệ của bảy người chúng ta sao? Nói đến vậy thì đồ nhi kia quả nhiên đáng chết a, hắn chẳng nhẽ không phải là mối họa lớn đối với Tam Đại Thánh Địa hay sao, chỉ cần có thể giết hắn đi, Tam Đại Thánh Địa có thể không còn lo lắng gì nữa!
Bạch Kỳ phong thanh âm càng thê lương ác độc!
Triển Mộ Bạch ho khan liên tục, ánh mắt oán độc mà bi phẫn, thậm chí có chút mê loạn, nói tới đây, hắn đột nhiên mở to hai mắt nhìn, tựa hồ như vừa mới phục hồi tinh thần:
– Ngươi vừa nói cái… cái gì? Cái gì diệt trừ tâm phúc đại họa? Ngươi nói ta làm trò trước mặt ngươi đem đồ đệ của ngươi giết đi? Cái này… Cái này từ đâu mà ra? Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì mà lộn xộn thế?
– Chuyện đã đến mức này, không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Ngươi không phải vừa rồi đã nói rất rành mạch sao? Ngươi không phải là sợ đồ đệ kia của ta sau này trở thành tâm phúc đại họa của Tam Đại Thánh Địa đó sao?
Tào Quốc Phong bi phẫn cơ hồ muốn hộc máu:
– Lão phu tận mắt nhìn thấy, một đường đuổi theo ngươi đến vậy, tận mắt thấy ngươi cởi bỏ bộ quần áo dính máu, ngươi cư nhiên còn nghĩ có thể chối cãi được?
– Ta chối cãi? Ta chối cãi cái gì? Ta giết đồ đệ của ngươi? Ta giết lúc nào?
Triển Mộ Bạch ngẩng ra, trước bị chửi sau bị hành hung, hiện tại có chút vướng mắc trong lời nói, lời lẽ thật là có chút hồ đồ:
– Đồ đệ của ngươi? Ngươi ở đâu mà có đồ đệ?
– Còn đang giả ngu giả si sao? Chính là người có Không Linh Thể Chất!
Tào Quốc Phong giậm chân khàn giọng rống to, mắt thấy muốn lần nữa xông tới đánh một trận, nói đến bốn chữ Không Linh Thể Chất, Tào Quốc phong cảm thấy tim mình như bị dao cắt, suốt sáu trăm năm a, chỉ phát hiện được duy nhất một người như vậy a…
Bên này Tào Quốc Phong còn chưa xông lên, Triển Mộ Bạch đã khiếp sợ nhảy dựng lên, nhìn bảy cặp mắt rống to:
– Ngươi nói cái gì? Kẻ có Không Linh Thể Chất bị ta giết? Tào Quốc Phong, ngươi gặp ác mộng à, ngươi đang mơ sảng à? Tiểu Tử đó….
Nói xong rồi mới định hồn lại, giận dữ nói:
-Tiểu tử đó đã chết?
Bạch Kỳ hong cười lạnh nhìn vào hắn, lạnh lùng nói:
– Triển Mộ Bạch, ngươi còn giả bộ! Ngươi thật giỏi đóng kịch! Sao ngươi lại không đi làm đào hát đi? Lấy kỹ xảo của ngươi biểu diễn, tuyệt đối là vang danh, thành tựu dứt khoát vượt trên Thánh Hoàng!
– Ta giả bộ cái đầu mẹ ngươi!
Triển Mộ Bạch nổi giận lôi đình:
– Ta làm sao có thể giết hắn? Ta xem hắn là bảo bối còn không kịp, sao ta có thể xuống tay giết hắn được? Ngay tại đêm qua, lão phu còn đặc biệt tìm Hải huynh cùng Hà huynh thương nghị, hại vị đều bày mưu tính kế, lão phu trả giả hai gốc cây linh dược ngàn năm cộng thêm hai thanh thần binh lợi khí, mãi cho đến nửa đêm tới gần sáng Hải huynh mới đồng ý giúp đỡ, đang định tìm đến ngươi thương lượng xem tên đồ đệ này sẽ thuộc về ai, làm sao có thể chỉ trong chớp mắt giết chết được hắn? Chuyện này là thế nào đây?
Hắn một mặt nói, một mặt Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu cũng liên tục gật đầu, trên mặt hơi hơi có chút xấu hổ. Hai người tuy rằng đáp ứng hỗ trợ nhưng cũng thu ưu đãi, hiện giờ sự ưu đãi bị Triển Mộ Bạch nói ra trước công chúng, không khỏi hổ thẹn trong lòng.
Nhưng bọn hắn cũng biết, Triển mộ Bạch hiện tại cũng là bất đắc dĩ, khẳng định phải đem sự thực bày ra, tuy rằng không thích, nhưng cũng là không có trách móc.
– Có Hải huynh, Hà huynh làm chứng, điểm này không thể nghi ngờ được, nhưng sau khi thương nghị, đồ hỗn trướng ngươi lại làm cái gì? Ngươi cho là ngươi cố làm ra vẻ huyền bí, cố làm ra Chướng Nhãn pháp, đã cảm thấy không sơ hở sao? Lúc sau ngươi thay đổi trang phục lặng lẽ lén vào, lại bị bọn ta phát hiện, cảm thấy không thể đào thoát, liền làm ra hành vi bỉ ổi bực này, không thể thu nhận đồ đệ, liền nhẫn tâm giết chết hắn, tránh ngày để cho hắn sau trở thành mối họa lớn của Tam Đại Thánh Địa! Chẳng lẽ như thế này còn chưa đủ chứng cớ, ngươi vẫn không chịu thừa nhận là mình có liên quan? Triển Mộ Bạch! Ngươi dám làm nhưng lại không dám chịu, ngôn từ xảo biện, thật sự là giấu đầu hở đuôi, bỉ ổi đến cực điểm!
Tào Quốc phong phẫn nộ nói, thân hình chợt lóe, đã nhặt lên bộ hắc y phục nằm dưới mặt đất:
– Triển mộ Bạch, huynh đệ chúng ta bảy người một đường đuổi theo đến đây, đuổi tới trong biệt viện, tận mắt nhìn thấy ngươi thay ra bộ hắc y phục này… Ngươi còn muốn chống chế! thật sự là khiến lão phu chê cười, lão Đại ta quả nhiên là mù mắt, lại xem ngươi là bạn thân….
“Hắc y phục… Hắc y phục…” Triển Mộ bạch ánh mắt đăm đăm, rốt cuộc cũng nhớ ra chuyện gì đã xảy ra, vừa rồi ở đây bỗng như có người ném mạnh bộ hắc y này sang đây, sau đó chính mình tiếp được. Rồi bọn người Tào Quốc Phong ngay lập tức xuất hiện vây lấy hắn…
Người âm thầm lén lút sau lưng sắp đặt mọi thủ đoạn thật sự tinh tế tới cực điểm, hắn làm cho mình không có bất kỳ cơ hội nào biện bạch, liền lập tức rơi vào âm mưu lớn này, trực tiếp làm cho vài vị Thánh Hoàng cao tầng trở mặt thành thù!
Triển Mộ Bạch run run một cái mạnh mẽ, nhảy dựng lên, ủy khuất cơ hồ muốn hộc máu:
– Quần áo này là của người khác vứt cho ta, đây là một cái bẫy, đây là người khác gài bẫy hãm hại ta! Ta làm sao có thể làm ra hành vi bỉ ổi đến mức này!
– Hãm hại ngươi! Ha ha ha
Tào Quốc Phong tức giận xong lại cười:
– Triển Mộ Bạch ngươi cũng không cần nhiều lời ngụy biện nữa! Là quân tử thì phải dám làm dám chịu! Tối nay, cho dù ngươi có nói gì cũng không thể thoát tội được nữa, đồ nhi của ta có linh thiên, mở mắt mà xem vi sư báo thù cho ngươi, ta phải cho tên tặc tử này nợ máu phải trả bằng máu!
– Việc này không phải ta làm!
Triển Thánh Hoàng cả người run rẩy, ánh mắt lo sợ, bi phẫn tới cực điểm, hơn nữa khuôn mặt hắn xanh tím, miệng mũi đổ máu, bộ dáng thê thảm, quả nhiên là thê lương tới cực điểm. Oan khuất đầy người, muốn rửa sạch nửa điểm cũng không được, đưa mắt nhìn bốn phía, lại hét lớn một tiếng:
– Việc này thật sự là ta không có làm a…
Bạch Kỳ phong hắc hắc cười rộ lên:
– Triển Mộ Bạch, vô luận ngươi xuất phát như thế nào, nhưng kết quả chính ngươi đã hủy đi hy vọng duy nhất của bảy người chúng ta, ngươi nói một câu không phải ngươi làm… là có thể chứng minh không phải ngươi? Thật sự là buồn cười quá! Độn Thế Tiên Cung đổi trắng thay đen mọi chuyện, quả là hết sức lợi hại. Vậy mà ngươi còn dám tự xưng mình quang minh lỗi lạc, ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất! Lời này ngươi suy nghĩ thế nào mà lại nói ra được?
– Ngươi nói là ta làm? Chứng cơ đâu? Thi thể ở đâu? Bằng vào lời nói một phía của các người, đã nghĩ có thể định tội của ta sao? Lý do đâu? Ta vì sao phải giết đứa bé kia?
Triển Mộ Bạch âm thanh rống to, con ngươi cơ hồ muốn rơi ra khỏi hốc mắt, trán nổi gân xanh, nổi lên tận đỉnh đầu.
– Sự thật rõ ràng, người sáng suốt ai mà không nhìn ra? Lý do chính ngươi vừa rồi cũng đã nói, lý do lớn như vậy còn chưa đủ sao a, ngươi còn ở đây mà hỏi lý do? Chứng cớ chính là ở chỗ bộ hắc y phục này! Về phần thi thể?
Bạch Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng, điềm nhiên nói:
– Lão lục, ngươi đi đem thi thể qua đây, để cho Triển Thánh Hoàng nhìn xem kiệt tác của hắn! Các huynh đệ còn lại chuẩn bị sẵn sàng, đây là báo thù, không phải luận bàn, nghe hiệu lệnh của ta, cùng nhau động thủ, đem tên vô sỉ Triển Mộ Bạch này đập chết! Nếu có ai dám ngăn trở, cũng chính là trở thành địch thủ của Huyễn Phủ, cũng là cùng bảy người bọn ta kết thù đến chết!
Một thân ảnh áo trắng nhảy ra, không bao lâu sau mang đã mang theo một cổ thi thể trở lại, thi thể này thoạt nhìn không có đầu, vô cùng thê thảm, chỉ còn lại một nửa bộ y phục, nhưng vẫn có thể phân biệt ra được đây là thi thể của một người trẻ tuổi, nhìn vào hình dáng cơ thể thì chỉ mới dậy thì, cỗ thi thể này, chắc chắn không vượt quá hai mươi tuổi!
“Phốc” một tiếng ném xuống đất, Bạch Kỳ Phong lạnh lùng nói:
– Hiện tại nhân chứng vật chứng đều đủ, Triển Thánh Hoàng quang minh lỗi lạc, ngài còn có lời gì muốn nói không?
Triển Mộ Bạch cả người run rẩy nhìn xuống, không thể tin được cổ thi thể vô cùng thê thảm này là của tên đồ đệ đó, ánh mắt dại ra, thân mình khẽ lay động.
– Động thủ!
Bạch Kỳ Phong vung tay lên, sáu bóng người đồng thời bay lên không trung, hình thành chiêu thức tuyệt sát!
– Dương nhi? A ~~~~ Dương nhi, Dương nhi của ta…
Ban đầu vốn chỉ đứng ở bên cạnh thờ ơ xem kịch, nhưng bỗng nhiên, Trần gia gia chủ Trần Khánh Thiên ánh mắt chăm chú nhìn vào cỗ thi thể này, lão lệ chảy dài, hét lớn một tiếng, không thèm quan tâm ở đây có rất nhiều cường giả siêu cấp, điên cuồng bổ nhào lao ra.
Vội vàng nâng cỗ thi thể này lên nhìn kĩ, đột nhiên “Oa” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt lên trời, bật ngửa xuống đất, không run rẩy được…
Khi hắn lật thi thể lên, ở một bên của đầu gối chân trái, lại có một cái bớt rõ ràng! Lúc này cỗ thi thể này còn nằm trên mặt đất, cái bớt chỉ hé lộ một nửa, hiện tài chuyển người, tất cả đã hiển lộ ra.
Người này đúng là người con thứ hai của Trần gia, Trần Dương!
Ở đây thình lình xảy ra biến cố ngoài ý muốn, làm cho mọi người ở đây nhất thời hầu hết đờ người ra, toàn bộ động tác tất cả đều ngừng lại.
Ẩn thân ở trên không, Quân Mạc Tà cũng âm thâm kêu: Hỏng rồi! Mắt thấy trận chiến sắp thực sự nổ ra thì con mẹ nó thân phận của cổ thi thể này lại bị vạch trần! Đúng là ý trời a, lúc đầu đã để tâm rất nhiều, đến cả tuổi tác dáng người cũng không sai biệt, một chổ nhỏ cũng chú ý, con mẹ nó…
Thật lâu sau, Trần Khánh Thiên rốt cục mới từ từ tỉnh lại, lên tiếng khóc lớn, chạy về bảo người Trần gia nhất tề phân biệt, nhất là Trần phu nhân nhận ra ngay lập tức, sau đó còn thêm hơn mười vị thị nữ của Trần gia nhất trí khẳng định, cỗ thi thể này không phải là đồ đệ có Không Linh Thể Chất của Tào Thánh Hoàng, mà là người con thứ hai của Trần Gia, Trần Dương.
Thị nữ nhận ra được cỗ thi thể này rất nhiều, có đến năm sáu chục người, xem ra vị Trần nhị thiếu gia này bình thường được hưởng rất nhiều diễm phúc…