Dị Thế Tà Quân Audio Podcast
Tập 170 [ Chương 846 đến 850 ]
❮ prevnext ❯Chương 846: Đạn Quan Lâu!
Thấy bộ dáng hung thần ác sát của Quân Mạc Tà, người kia chỉ tự trách mình xui xẻo, vừa ra khỏi cửa liền gặp phải một đại gia hỏa xấu người xấu cả tính, mặt mày đau khổ đáp:
– Ở ngay phía trước, đi cùng bọn họ một lát nữa sẽ tới.
Quân Mạc Tà ồ lên một tiếng, buông hắn ra, liền nhanh như chớp biến mất trong dòng người, không thấy bóng dáng.
Quân Mạc Tà miệng mồm méo mó lầm bầm, nhanh chóng đi cùng đám người nọ.
– Chà, gã kia nói không sai, đi Đạn Quan Lâu lúc này cũng thật là tiện, biết bổn công tử đi về phía này, liền mời ta dự yến tiệc của giới âm nhạc gì gì đó, nếu như không đi chẳng phải phụ lòng tốt của người ta sao?
Vậy nên Quân Mạc Tà vì nguyên tắc luôn giữ niềm vui của người khác mà đi thẳng đến Đạn Quan Lâu.
Ở một phía khác, cửa thành phía Tây, cũng có một người nhằm ngay hướng Đạn Quan Lâu mà vọt tới.
Một đoàn người ngựa vừa vào thành Tây, nhìn thấy hướng đi của dòng người, lại nghe nói yến tiệc nhạc giới của Trần đại công tử, không khỏi ngẩn ra.
Trong đó có một người thân hình yếu điệu mang sa đen che mặt, ngồi trên lưng ngựa hừ một tiếng:
– Xem ra vị Trần đại công tử này lại rất có danh tiếng, vẫn còn chưa đánh đàn đã có nhiều người như vậy tranh thủ lại sớm để giữ chỗ….
Bên cạnh nàng, một lão già cẩn thận hỏi:
– Tiểu thử, chúng ta có cần tranh thủ đi xem không?
– Cũng được, không nghĩ tới ta vừa đến Cúc Lạc thành thì họ lại cho ta một trò vui. Để xem vị hôn phu của Triển Mộng Điệp này ra sao, Đoạn Trường công tử vang danh khắp Huyền Huyền đại lúc rốt cuộc là xé ruột xé gan cỡ nào…
Cô gái kia hừ khẽ một tiếng, đôi chân ngọc thon dài đã thúc vào bụng ngựa, thớt ngựa từ từ đi tới, không ngờ lại cẩn thận tránh người người chen chúc nhau trên phố. Theo sau có một lão giả.
Trong mắt lão già hiện ra vẻ từ ái…
Hắn chính mắt thấy vị tiểu thư này lớn lên, trong mấy năm nay thật sự có cảm tình coi nàng như cháu gái mình vậy. Hôn ước trong năm nay cũng đã định, mà nàng vẫn chưa gặp qua Trần gia đại công tử.
Vậy nên hắn mới khuyến khích nên đi xem cho biết, xem xem vị Trần công tử này bộ dáng ra sao, xem tiểu thư có thể vừa mắt hay không? Quan trọng hơn là phẩm hạnh người này thế nào? Nếu như không đoan chính, bên ngoài lại tô vàng nạm ngọc, thì cũng sớm tính toán được…
Quát khẽ một tiếng, đoàn người ngựa hơn mười người gia tốc, đi theo cô gái kia, hướng thẳng đến Đạn Quan Lâu.
Người từ bốn phương tám hướng đều đổ về Đạn Quan Lâu, Quân Mạc Tà thẳng đường đi đến, phát hiện càng đến gần Đạn Quan Lâu lại càng im ắng, không còn ồn ào xôn xao như lúc đầu.
Tận đến khi lại gần, lại thấy càng nhiều người, mỗi người đều lộ vẻ chờ mong, không ai phát ra bất cứ tiếng động nào.
Giữa đám người là một kiến trúc to lớn, lầu cao bảy tầng, trước cửa có một tấm biển đề rõ: Đạn Quan Lâu! Sơn vàng, chữ lại to, trông qua rạng rỡ, hai bên lại có câu đối: Thiên hạ phong nhã so Tương Khánh, trần thế phong lưu tính Đạn Quan!
Ngay khi Quân Mạc Tà vào cửa, đột nhiên từ mái nhà vang lên một tiếng đàn như phá không mà ra, âm thanh linh hoạt thấu suốt như suối nguồn trên núi cao, tẩy luyện tâm tình, chỉ thoáng qua nhưng cả Đạn Quan Lâu đã lặng ngắt như tờ!
Quân Mạc Tà không khỏi khẽ cười, nghênh ngang đi về phía trước, ven đường đám người như bị sóng biển đánh ra, chính là từ kình khí của hắn, mà tách ra một con đường, ai nấy đều phẫn nộ nhìn theo bóng lưng hắn nhưng lại sợ huyền công mạnh mẽ, tức mà không dám nói. Nhìn thấy hắn ta xiên xẹo như say rượu bước thẳng vào Đạn Quan Lâu!
Ngay khi Quân Mạc Tà bước vào Đạn Quan Lâu, từ trên mái nhà vang lên từng đợt âm thanh dễ nghe, cho thấy vị Đoạn Trường công tử kia đã chính thức bắt đầu đàn, tiếng nhạc thanh nhã tự nhiên, không mang theo một chút hơi thở khói lửa nào, càng mơ hồ lộ ra tâm tình vui sướng, tựa hồ như có khách quý phương xa tới, không nhịn được niềm vui.
Chính là một khúc “Tri âm cận”!
Khúc nhạc này ở Huyền Huyền đại lục có thể nói không ai mà không biết, người học được lại càng đông, chỉ là học thì dễ mà thành thì khó, người có thể dạo nên khúc nhạc đến trình độ bình thường đã là hiếm có, còn như đạt đến trình độ tối cao như thế này, lại là vô cùng hiếm thấy!
Quân Mạc Tà trong lòng khẽ cười, ngay lúc tiếng đàn vang lên là lúc hắn bước một chân vào Đạn Quan Lâu, không sai sót chút nào, giống như là cố ý phối hợp, xem ra vị Đoạn Trường công tử này là lấy lòng mình đây.
Mà ngay lúc này, Quân thiếu gia dùng thần thức mạnh mẽ đảo qua, phát hiện hơn mười cỗ thần thức tập trung trên người mình, nhưng chênh lệch lại khá lớn, trong có có mấy người tu vi thấp kém chỉ là Thiên Huyền tu vi, mạnh hơn một chút cũng chỉ là Thần Huyền nhất cấp, nhưng lại có thêm vài luồng thần thức mang theo hơi thở hùng hậu, quả nhiên là có tu vi Chí Tôn chi thượng.
Còn có hai đạo hơi thở khó hiểu, phập phồng trôi nổi, như ẩn như hiện, Quân Mạc Tà rùng mình, có thể che giấu tu vi như vậy, ít nhất cũng phải là Tôn giả, hơn nữa còn là nhị cấp Tôn giả!
Thật khó có thể tưởng tượng, Trần gia tại tục thế được xưng là siêu cấp thế gia lại có nhiều cao thủ như vậy! Thật quá sức tưởng tưởng! Chỉ riêng lực lượng trước mắt này thôi, nếu muốn áp đảo Phong Tuyết Ngân Thành lúc lực lượng tối cường thịnh cũng đủ sức!
Nhưng mà chỉ là thế tục thế gia, lực lượng sao lại quá mạnh như thế?
Như vậy, giải thích duy nhất chính là: Người phóng ra thần thức cường đại theo dõi hắn, phần lớn đều đến từ Tam Đại Thánh Địa!
Xem ra lần này, Tam Đại Thánh Địa đối với Đông Phương thế gia, chính là bắt buộc phải thắng!
Nhưng hắn lại cảm thấy buồn cười, Tam Đại Thánh Địa trước giờ đối phó hắn đều là thất bại mà về, đến tận bây giờ vẫn không hề xem trọng hắn, nên đều giao quyền chủ động tới tay chính mình để mình lật ngược thế cờ.
Hiện giờ cuối cùng cũng đã cảm thấy mình lợi hại, quyết định toàn lực ứng phó, gấp gáp khiến cho mình phải chết đi sống lại, rồi lại ma xui quỷ khiến từ miệng Triển Mộ Bạch lại truyền ra tin tức hắn thật sự đã chết.
Trong ngực Mạc Vô Đạo có một cỗ ức chế không thể phun ra, liền đối phó với nhà bên ngoại của hắn, căn cứ vào thực lực của Đông Phương thế gia mà bố trí kế hoạch, thật sự là trong đội hình lần này không chỉ đủ dùng, mà còn đủ để diệt hai Đông Phương thế gia cũng được, tiếc là may mắn làm sao, mình lại đến lần nữa!
Lấy thực lực của Trần gia lại thêm Tam Đại Thánh Địa hỗ trợ nếu như chỉ để đối phó Đông Phương thế gia tất nhiên là đủ, thậm chí còn dư nhiều, nhưng nếu lấy nó chống lại chính mình thì không thể nghi ngờ chút nào là lấy trứng chọi đá! Mà nhìn theo thế cuộc trước mắt thì tiện nghi này không chiếm quả thật là không được!
Trước sau vài lần hai bên giao tranh, mình và Mai Tuyết Yên đã hơn một lần đến Đông Phương thế gia, dọc đường bao vây đánh chặn, đại chiến liên miên, cũng chỉ xem như là bắt đầu mà thôi.
Lúc sau ở Phong Tuyết Ngân thành, vốn xem như là một trường quyết chiến, lại bị bản thân mình dùng một tòa Kiếm Phong chôn vùi đi, sau đó lại ở phía nam Thiên Hương thành đánh một trận, chính mình lại đấu với Lục đại thánh giả cùng liên thủ, đội hình đối phương không thế không nói là quá mạnh, nhưng cuối cùng cũng rơi xuống kết quả bi thảm, toàn quân đại bại, không ai trở về.
Trước đến giờ, tính luôn lần này trong Cúc Lạc thành, tạm xem như lần đại chiến thứ ba đi!
Dù sao thì đánh xong một trận, mình cũng không còn cách nào che dấu, chi bằng nhân cơ hội này mà dứt khoát, đem đối phương đánh bại, thậm chí tru sát toàn bộ, chính là cách đối phó hữu hiệu nhất!
Tam Đại Thánh Địa muốn tranh thủ ngay lúc thế cục mập mờ đem Triển Trần hai nhà liên thủ đối phó với Đông Phương thế gia, nhưng mình cũng có thể tranh thủ hai thế gia này làm mồi, dụ bọn chúng đến nhiều một chút, cũng giải quyết được càng nhiều địch thủ.
Quân Mạc Tà tỉnh bơ tiến vào Đạn Quan Lâu, sáng suốt nhận thấy xung quanh có hơn mười hơi thở chú ý đến mình cũng làm ra bộ dạng dường như không biết, đẩy đám người ra, bước lên cầu thang.
Đi thẳng một mạch đến lầu bảy trên cùng, tiếng đàn càng thêm vui mừng, Quân Mạc Tà ngẩng lên nhìn thì chỉ thấy ở lan can có một thanh niên áo trắng ngồi sau một cây cổ cầm, trước mặt bảy dây cổ cầm, mười ngón tay khéo léo lướt qua phát ra âm thanh dễ nghe, réo rắt như tiếng nước suối chảy, trong vắt động lòng người.
Thanh niên này mặt sáng như ngọc, mi thanh mục tú, khôi ngô ngồi ở bên kia, trong thần sắc lại lộ ra vẻ tịch mịch thê lương mệt mỏi, người ở ngay sân thượng, tám phương đều có gió, quần áo màu trắng theo gió phất phơ, tay áo khẽ lay, cả người như đang cưỡi mây vượt gió, tiêu sái phi thường không cách nào diễn tả.
Ở phía sau hắn, hai thiếu nữ áo xanh lẳng lặng đứng hầu, trước mặt có một lò hương đang khẽ bốc lên.
Mặc dù đang bị vạn người vây quanh, nhưng ngay tại chỗ này, cách bày trí làm toát lên một cảm giác yên tĩnh và ẩn mật.
Ngay khi Quân Mạc Tà vừa đi tới, năm ngón tay của thanh niên kia vẽ một cái, trên đàn liên phát ra từng tiếng vang lên, sau đó dừng lại. Thanh niên kia ngẩng đầu lên dùng một đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Quân Mạc Tà mỉm cười.
Chỉ một động tác ngẩng đầu đơn giản vậy thôi cũng đã tràn ngập cảm giác tao nhã, phiêu dật.
Quân Mạc Tà tinh tế phát hiện trong ánh mắt Đoạn Trường công tử mặc dù đang mỉm cười nhưng trong lòng vẫn lãnh đạm vô tình, lại có một cỗ nhớ nhung khó hiểu, sâu trong đáy mắt còn kéo theo cảm giác bất đắc dĩ nhàn nhạt.
Nhìn hắn ngẩn đầu lên, Quân Mạc Tà bất giác nhớ tới một người: Lý Du Nhiên!
Lý Du Nhiên và người thanh niên trước mặt, cả hai người bất kể là phong vận hay khí chất đều rất giống nhau! Chính là khí chất của một thế gia siêu cấp tích súc lực lượng mạnh mẽ, ẩn giấu trong người phong độ của quý tộc!
Nhưng Quân Mạc Tà trong lòng chỉ có một chữ: Mệt!
Phong độ, khí chất tất cả đều có, nên có đều phải có, chỉ một thứ quan trọng lại không có: Bản thân mình!
Mỗi ngày đều sống như vậy, sao lại không mệt?
Ngươi rốt cuộc là sống cho mình, hay là sống cho phong độ, cho khí chất, cho quý tộc thân sĩ chứ?
Thế nên Quân Mạc Tà cảm thấy được cảm giác mệt mỏi từ tận đáy lòng, hắn tùy tiện đi vào ngồi xuống một cái ghế, bắt chân chữ ngũ thảnh thơi ngời đó, nghiêng cổ trừng mắt hỏi:
– Khách quý từ xa tới, ngay cả một tách trà tại sao cũng không có? Cái này là đạo đãi khách sao?
Thanh niên nho nhã kia ung dung nở nụ cười, mang theo dáng vẻ như một tuyệt sắc giai nhân, lại có chút thẹn thùng, vừa cười vừa đáp:
– Khách quý ở xa tới, tất nhiên phải rất vui mừng, trà tự nhiên phải có! Không chỉ có trà, mà còn có một phần tâm ý!
Nói xong, hắn nhẹ nhàng vỗ tay quát khẽ:
– Dâng trà! Loại thượng hạng!
Chương 847: Tiếu ngạo giang hồ
Khi hắn vỗ tay, Quân Mạc Tà lập tức phát hiện ra ống tay áo của hắn rộng hơn của người bình thường nhiều lắm, cánh tay vừa giơ lên, ống tay áo cơ hồ rũ cả xuống mặt đất.
Chỉ trong chốc lát, một bình trà nóng hổi nghi ngút khói đã được mang lên đặt trước mặt Quân Mạc Tà. Ánh sáng màu xanh biếc không ngừng hắt lên từ những chiếc lá trà non khiến cho dưới mái lầu tĩnh mật có thêm chút thoải mái.
– Tại hạ Trần Thần, huynh đài chính là người của Đông Phương thế gia chăng?
Đoạn Trường công tử Trần Thần tiêu sái cười hỏi.
– Chỉ là không biết tôn tính đãi danh của quý hinh là gì? Có thể cho biết chăng?
– À, tên cũng chỉ dùng để phân biệt, sao lại không thể nói, ta tên gọi Đông Phương Đại Thư, là một đệ tử thuộc chi thứ Đông Phương thế gia.
Quân Mạc Tà nhẹ bưng chén trà tinh xảo lên, uống một hơi cạn hết, thở dài nói tiếp:
– Quả nhiên là trà ngon, hương vị rất thơm.
– Đông Phương Đại Thư? Tên của Đông Phương huynh đệ thật ra lại rất độc đáo.
Trong mắt Trần Thần như nhìn ra được cái gì đó, cười mà như không đáp.
– Đừng thấy tên của tiểu đệ có vẻ cổ quái, nói đến thì lai lịch cũng không nhỏ.
Quân Mạc Tà mỉm cười trả lời:
– Trước đây, trong đêm ngay trước lúc mẹ đệ sinh ra đệ, lại mơ thấy một quyển sách màu vàng to lớn không gì sánh nổi nên mới gọi tiểu đệ như vậy. Đại Thư, ha ha, thật là chê cười.
– Thì ra là vậy, nói như thế này thì Đông Phương huynh đúng là được trời ban cho tài năng.
Trần Thần tự mình cười to.
– Chính là như vậy! Trần huynh, đã gặp nhau tức là có duyên, nếu như vừa gặp đã thân thì cần gì xưng tên gọi họ xa lạ như vậy? Huynh cứ gọi thẳng đệ là Đại Thư chả phải gần gũi hơn sao.
Quân Mạc Tà nhiệt tình đáp lại.
Khóe miệng Trần Thần giật giật, thầm nghĩ bụng: “Đại Thư… Đại Thúc? Tiểu tử nhà người chính là muốn trắng trợn chiếm lợi thế, bất kể gọi tên hay xưng cả họ thì bổn công tử đều mang thân phận vãn bối, thật là đáng ghét cực kỳ!”
Quân Mạc Tà bưng chén trà cười cười nhìn hắn, trong lòng không hiểu từ đâu dâng lên một niềm vui khi chọc ghẹo người khác. Đối mặt với người này cũng giống như với Lý Du Nhiên trước đây vậy, rất giống nhau, cảm giác sung sướng khi trêu đùa đối thủ không hề khác biệt.
Nhưng trước đây Lý Du Nhiên tuy rằng nguy hiểm, nhưng ít nhiều cũng có thu liễm lại. Còn cái vị Đoạn Trường công tử này, đừng xem bộ mặt hắn bình thản, giọng điệu nhẹ nhàng, giấu sau vẻ thanh thản này là hơi thở hết sức hung mãnh, nhìn hắn so với nhìn một con rắn độc mạnh nhất cũng không hề khác nhau!
– Ha ha, Đông Phương huynh thật là người thẳng thắn.
Ngón tay thon dài của Trần Thần khẽ đông, hắn cúi đầu nhìn ngón tay mình, lại như vô tình nói tiếp:
– Bộ mặt hiện tại của Đông phương huynh có lẽ cũng không phải là diện mạo thực? Nếu như Đông Phương huynh đã nói là có duyên, không biết có thể dùng diện mạo thật gặp mặt được chăng? Thành khẩn đối đãi lẫn nhau, chảng lẽ lại có chuyện gì sao?
Quân Mạc Tà nhẹ nhàng nở nụ cười:
– Trần huynh quả là mắt sáng như đuốc. Nhưng mà theo đệ thấy thì phải chăng đây cũng không phải diện mạo thật của huynh? Không biết huynh có thể dùng mặt thật gặp người không, hay là cũng có một câu chuyện trong đó?
Trần Thần ngẩn ra, hắn hiện giờ cũng không dịch dung, nhưng đối phương lại nói mình cũng không dùng tướng mạo thật để gặp người, cái này là ý gì? Cố ý giả ngu? Hay là một lời hai ý?
Hắn thoáng chần chừ, bất đắc dĩ tiếp lời:
– Thứ cho tiểu đệ ngu dốt, không biết lời ấy của Đông Phương huynh là có ý gì?
Quân Mạc Tà thoải mái ngồi trên ghế, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, thở dài đáp lời:
– Đệ thay đổi diện mạo cũng chỉ mới hai ba ngày. Còn Trần huynh thì cái mặt nạ này đã đeo ít nhất cũng hai mươi năm ròng, huynh không thấy phiền sao?
Trần Thần ngẩn ra, trong mắt tức thì thay đổi, không hẹn lại lộ ra một cỗ tịch mịch và bất đắc dĩ từ sâu trong lòng, thở dài một hơi, cúi đầu cụp mắt, hai tay lại lướt trên dây đàn, thanh âm du dương phát ra mang theo một chút ý tứ không rõ ràng, lại một khúc “Cảm quân hoài” được đàn.
Mái tóc đen đổ xuống che nửa mặt bàn, trong gió lại nhẹ nhàng tung bay.
Bên ngoài Đạn Quan Lâu, tiếng vó ngựa từ xa vang lên, ngày càng gần lại, cuối cùng dừng lại trước lầu, người phía dưới lại xôn xao tránh ra một bên, đoàn người lặng lẽ đi vào Đạn Quan Lâu. Chính là những người nhà họ Triển đitheo cô gái che mặt bằng sa đen dẫn đầu bước vào, nàng nghe thấy tiếng đàn réo rắt thì dừng lại, lẳng lặng lắng nghe.
Nhưng hai người trên lầu lại như không có giác quan, cứ một người đàn, một người nghe, đối với chuyện bên ngoài như chưa từng để ý.
Khúc nhạc này của Trần Thần ngắn ngủi qua mau, chỉ trong chốc lát đã hoàn thành, Trần Thần cũng không ngẩng đầu lên, cất giọng bùi ngùi:
– Hôm nay Đông Phương huynh tới đây đã cho Trần Thần cảm giác đã gặp được tri âm.
– Thực tình không dám giấu diếm, lúc trước bố trí đối với Đông Phương huynh thế này, trong lòng ta một chút cũng không muốn, ngay cả kiên nhẫn cũng không có nhưng khi lời vừa nãy của Đông phương huynh đã thốt ra, Trần Thần lại cảm giác được chuyến đi này không tệ!
Hắn chậm rãi ngước mắt lên, thành khẩn nhìn Quân Mạc Tà:
– Đông Phương huynh ánh mắt không hề lầm, không sai chút nào, thật sự ta rất mệt mỏi! Nhưng cái mặt nạ này không thể tháo xuống được, nếu nó rời khỏi mặt ta thì Trần Thần này chỉ trong một ngày đêm liền chỉ còn hai bàn tay trắng, vì vậy…
Từ lúc Quân Mạc Tà vào đây, Trần Thần lúc nào cũng vẫn duy trì khí độ thong dong tao nhã, lời nói tuy bình thản tự nhiên khiến người khác có cảm giác như tắm trong gió xuân, nhưng trong lòng luôn ẩn chứa địch ý mơ hồ. Còn ngay lúc này, khi hắn thốt lên những lời này thì chỉ có cảm xúc trong lòng, chính là tâm huyết tự đáy lòng.
Quân Mạc Tà cười đáp, trong lời nói mang theo vài phần đồng tình:
– Nói không sai, nói thật thì bất kể giả dối ra sao, một khi trong lòng đã che dấu suốt hai mươi năm thì nó cũng đã tự nhiên mà thành thói quen! Mặt nạ này vốn từ đầu đã quá nặng, muốn tháo xuống không mang nữa cũng là quá khó!
– Trên mặt nạ đính kèm đủ loại trách nhiệm, thị phi tán loạn, lại còn bao nhiêu khổ sở, nếu như không tự thân trải qua thì cũng sẽ không thực sự hiểu. Mà người đội loại mặt nạ này, có quyền có thế, có cả thực lực nhưng cũng phải trả một cái giá tương đối lớn, làm sao chỉ muốn gỡ bỏ là liền có thể được!
Trần Thần hít sâu một hơi dài, lại thở ra hết sức, sắc mặt biến đổi liên tục, tâm tình rõ ràng là đang nổi sóng, hai mắt nhắm nghiền sau khoảnh khắc im lặng trôi qua mới mở to, dùng giọng nói thành thật nhất mà hỏi:
– Đông Phương huynh, có thể vì ta mà đàn một khúc chăng?
Trong giọng nói của hắn tràn ngập khát vọng. Trong mắt hắn lại có một loại mâu thuẫn không nói nên lời, tựa hồ như có hai luồng suy nghĩ đang đấu tranh kịch liệt trong đầu. Hắn mời Quân Mạc Tà đánh đàn tựa hô như đang tự lý giải cho bản thân điều gì đó, như một lý do để hắn có thể tự chấp nhận!
Quân Mạc Tà nhướng mày, nghi ngờ nhìn hắn:
– Trần huynh ưu ái, đệ trước giờ chưa từng nói qua là có thể gảy được hồ cầm. Trần huynh, có thể ta thật sự không biết, thì sẽ như thế nào?
– Tri ân khó tìm! Nếu như có thế thì xem như may mắn! Chuyện giấu diếm tài năng không nhất thiết phải làm!
Trần Thần lẳng lặng cười, ổng tay áo vung lên, chiến giá đàn trước mặt không một tiếng động bay lên, trôi nổi nhẹ nhàng về phía Quân Mạc Tà.
Khi gần tới nơi, Quân Mạc Tà nhẹ nhàng đưa một tay ra đỡ lấy, giá đàn liền dừng trước mặt của hắn.
Hai mắt sáng ngời của Trần Thần bên phía đối diện nhìn hắn, trên mặt thật sự lộ ra vẻ khát vọng.
Quân Mạc Tà khẽ thở dài, xem tình hình thì vị Trần đại công tử này thật lòng yêu thích âm nhạc không chút giả dối. Hơn nữa, người này tuy rằng có chút tâm kế, tính khí có phần tàn độc, không kém Lý Du Nhiên chút nào, nhưng cũng có vài phần chân thành.
Xem như là cũng được đi.
– Vậy thì gặp mặt xem như có duyên, hôm nay đệ phá lệ đàn một khúc, vì chúng ta gặp nhau ở chỗ này, cũng là thân bất do kỷ!
Quân Mạc Tà một câu hai ý nói ra, trong lòng cũng đã khởi lên hào hùng! Người tại giang hồ, đang ở trong giang hồ, tâm cũng ở giang hồ! Như vậy làm sao có thể không lưu lại chút gì của mình lại trong nó? Đó chúng là mộng ước của thiếu niên Hoa Hạ trong giang hồ!
Tiếu ngạo giang hồ!
Quân Mạc Tà từ trên mặt hiện lên vẻ chua xót từ quá khứ, nặng nhọc thở ra một hơi, trí nhớ trước kia bỗng dưng rõ ràng trước mắt!
Hai tay xoa nhẹ lên dây đàn, gẩy hai cái, tiếng đàn đã phát ra, từ chậm đến nhanh, từ bình lặng đã hiện lên tầng tầng sát khí. Toàn bộ cũng không theo quy luật nào, nhưng nó đơn giản mà lại thuần túy phát ra hơi thở chốn giang hồ!
– Người trong giang hồ, thân bất do kỷ!
Trần Thần thì thào, từ trong mắt lóe lên vẻ khác lạ nhưng ngay lập tức lại giấu đi, thở gấp ra một hơi, trên mặt càng hoang mang, lẩm bẩm:
– Giang hồ, cái gì là giang hồ, nó thật ra là cái gì?
– Giang hồ chính là con đường không có lối về!
Quân Mạc Tà ngón tay khẽ điểm, như nước chảy mây trôi lướt qua từng dây đàn, tiếng đàn trong nháy mắt đã mang một khí thế thê lương nhưng ngập tràn áp lưc, trong nháy mắt đã nhấn chìm cả Đạn Quan Lâu! Bất kể là lầu nào, khoảng cách bao xa, gần như cùng lúc đều cảm nhận được một hồi giống tố như đang nặng nề ập đến!
Theo tiếng đàn vang lên của Quân đại thiếu gia, Trần Thần từ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê cũng bừng tỉnh, trong hai tròng mắt lại thêm lần nữa lóe ra vẻ khác thường, nhìn chăm chú Quân Mạc Tà, bởi vì hắn đột nhiên phát ra khúc nhạc dạo đầu đầy khí thế, từ trong tác phẩm đã tràn đầy khí độ kinh người, bất thần lại dừng lại!
Điều này khiến cho Trần Thần đã tuyệt vọng đột nhiên lại có một loại mừng vui không rõ!
Quân Mạc Tà từ từ nhắm mắt lại, trong thời khắc im ắng bốn bề, mười ngón tay lại liên tục múa trên dây đàn!
Một làn âm điệu cuồn cuộn, nhưng là sóng lớn tràn bờ, như bão tuyết ngàn trượng quét qua, chỉ trong nháy mắt như muốn che mờ nhật nguyệt! Khiến cho cả thiên đại trong thời khắc đó chỉ có trần ngập từng nốt nhạc mãnh liệt!
Máu lửa, tàn sát, tiêu sái tung hoành, ngẩn ra, bất đắc dĩ… đủ loại cảm xúc đều trong tiếng đàn mà bộc lộ không sót chút gì! Khúc nhạc này chỉ thuộc về giang hồ, chỉ thuộc về hào kiệt tung hoành!
Ngàn sông vạn núi mình ta bước, một thân một kiếm phá giang hồ, trí tỉnh tâm say chỉ trời mắng, tơ tình chặt đứt mộng hồng nhan!
Từ trong tiếng đàn mãnh liệt, Quân Mạc Tà cười dài, cất tiếng hát:
– Cười biển xanh rộng lớn… đôi bờ ngập sóng… nổi trôi cũng chẳng qua như sáng tối…
– Cười chê ông trời… cuộc đời như con sóng… ai thành ai bại cũng chỉ trời mới biế…t
– Cười cả giang sơn… mưa bụi phương xa… sóng cao sóng thấp… liệu tục thế ai có thể tỏ tường…
– Cười mưa gió cuộc đời… cuối cùng tịch liêu… hào hùng còn đó… nhưng liệu ai còn nhớ về…
– Cười vạn dân trăm họ… chẳng có tịch liêu… hào hùng còn đó… chỉ là đang ngây ngốc cười dài… *
Không sai, biến xanh cười một tiếng! Một khúc nhạc ngạo thị giang hồ! Cũng chính là một trong những khúc nhạc Quân Mạc Tà hiểu rõ nhất! Một khúc nhạc này, không phải vì Trần Thần, cũng không phải vì sầu khổ, mà vì muốn hát ra, hay muốn nói muốn khoe cho thiên hạ thì cũng không sai!
Chính là muốn ở trong thế giới này lưu lại chút gì đó! Khúc nhạc này, trong thế giới này, chỉ mình ta có! Nhưng ta cũng hi vọng, bất cứ ai cũng có thể đàn ra được, lúc đó ta lúc nào cũng có thể cảm nhận được, có cảm giác như đang quay về nhà!
Quân Mạc Tà yên lặng ngẫm nghĩ.
Chương 848: Xem thử ta làm sao mà tiếu ngạo giang hồ!
Tiếng đàn tràn ra như vũ bão, trong nháy mắt như đánh vỡ tâm linh người khác. Nhất là giang hồ trong đó. Mặc kệ là địch hay là bạn, mặc kệ lúc đầu ý nghĩ ra sao, mặc kệ thiện ác, trong một khắc tại thế giới này lần đầu tiên tâm tư của một nhân vật cười nhạo chốn giang hồ lại hiện lên rõ ràng trong khúc nhạc. Từ sâu trong lòng mỗi người đều có một cảm giác cộng hưởng kỳ lạ!
Mộng giang hồ!
Có chút gì đó hùng tráng, lại có chút gì đó cô đơn, thăm thẳm khôn lường, lại có vẻ bất đắc dĩ, lại càng không thiếu ân oán tình thù…
Không thiếu những gương mặt chăm chú lắng nghe, từ những đại hán thô hào, nhưng lãng khách thiết huyết, từ khóe miệng hiện rõ ý cười, sắc mặt dần ngưng lại. Có mấy phần khát khao, mấy phần hi vọng, tựa như trở lại thời trai trẻ ngây thơ ôm ấp mộng giang hồ, trong khóe mắt như lại ươn ướ…t
Vung kiếm giữa thiên hạ, vươn tay lại bổ đao, ngửaa mặt lên trời mà thét, cười nhạo chốn thị phi!
Theo một âm thanh cao vút đến tận cùng, khúc nhạc cũng đến hồi kết! Tựa như một kiếm khách tuyệt thế đứng trên đỉnh núi cao, nhẹ rũ bỏ chiến bào…
Một đoạn kết cứ vậy phát ra, như muốn đem tất cả gạt bỏ, tất cả chỉ còn lại sự tĩnh mịch!
Cuối cùng vẫn là tịch mịch!
Mọi người đều trầm xuống, yên lặng theo đuổi ý nghĩ của bản thân mình…
Hai lão già áo trắng ngồi đối diện nhau trong một góc khuất ở Đạn Quan Lâu đã ngóng tai nghe đàn từ lúc nó mới vang lên, vừa nghe thì đã tập trung hết sức. Một hồi lâu sau khi tiếng đàn im bặt, hai người vẫn si ngốc ngồi ở đó. Làn điệu hùng tráng trào dâng bên tai, quanh quẩn không dứt, đúng là ba ngày cũng chưa tan đi!
Trên mặt hai người đều có một chút mê đắm. Sau một lúc nữa mới nghẹ nhàng thở ra một hơi. Một trong hai lão khẽ than thở:
– Giang hồ, haizzz……
Lão già áo trắng đối diện hơi mỉm cười, ngón tay khô quắt khẽ động, chợt từ trên má lão, một giọt nước mắt đục ngầu chảy xuống chòm râu, sau một thoáng yên lặng ở trên vạt áo đã hơi ướt, có giọt đã rơi trên mặt đất.
Miệng hắn thì thào:
– Cười vạn dân trăm họ… chẳng có tịch liêu… hào hùng còn đó… chỉ là đang ngây ngốc cười dài… Ha ha, nhưng sao trong một câu chẳng có tịch liêu này lại bao hàm biết bao nhiêu tịch liêu?
Hào hùng còn đó… nhưng người xưa lại ở chỗ nào rồi? Chỉ vì một giang hồ vô tình vô nghĩa, ta đã đánh mất những gì, lại bỏ qua những gì? Chúng ta chân chính lại đạt được những gì?
Sau một hồi tự cười tự giễu mình rồi lại lắc đầu phủ nhận, cuối cùng nhấc chén rượu trên bàn lên nhắm mắt uống cạn! Tựa như trong chén rượu kia cạn đi cũng như uống hết kiếp số giang hồ, đã không thế quay đầu trở lại…
Trên bậc thang, Triển Mộng Điệp mang khăn đen đang mê muội đứng đó, khi nàng vừa bước đến cầu thang thì đã nghe được tiếng đàn cùng lời ca mãnh liệt, không tự chủ được mà đứng đó, lặng yên lắng nghe đến tận bây giờ.
Đôi mắt phượng khép hờ, trên mặt nàng lộ ra vẻ cảm động từ sâu trong lòng.
Thật lâu sau đó, từ trong mộng tỉnh lại, nàng mới khẽ thì thào:
– Hay cho một khúc giang hồ! Một khúc đàn này đã đem cả ngọt bùi cay đắng hỉ nộ ái ố của chốn thị phi thiên hạ gom về một mối! Dư vị thật sâu sắc…
Lão già đã được phân nửa cái gọi là trăm tuổi bên cạnh nàng quay lại chỗ cũ, khẽ thở dài:
– Tiểu thư thật sự không phải là người trong giang hồ, tại sao lại có cảm xúc như vậy?
– Một bài hát tận cùng của mộng giang hồ, cũng đã dốc hết động tĩnh giang hồ mà ra. Ta trước giờ dù rằng không xông pha giang hồ nhưng vẫn có thế cảm nhận được cái hào hùng trong đó. Hay cho một bài ca tiêu sái, khúc nhạc lại hào hùng khí phách, tuy có nặng nề trong đó nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ. Huống hồ Triển gia của chúng ta cũng chẳng phải thân trong giang hồ sao?
Nàng ta thản nhiên đáp.
Lão già hơi ngẩn ra, rồi lại thở dài không nhắc lại nữa.
Triển Mộng Điệp ra chiều suy tư:
– Nếu đã gặp được đại hành gia về âm luật như vậy sao lại có thể bỏ qua, phải nhìn qua một chút để xem là ai mới có thể tấu lên một khúc nhạc vừa quang minh chính đại tràn ngập khí phách vừa thê lương tịch mịch như vậy!
Trên lầu cao, nét mặt Trần Thần đã không còn bình thản, nhẹ nhàng nữa! Tuy rằng nhạc đã dứt nhưng hắn vẫn đang chìm trong đau khổ, liên tục suy tư. Một tay hắn tựa hồ như đang khẽ gẩy nhịp, giống như tiếng đàn kia còn chưa dứt, mà vẫn còn vang vọng đâu đây.
Một lúc lâu sau, hắn mới hí hửng ngẩng đầu lên hỏi gấp:
– Đông Phương huynh, khúc này có tên là gì?
Quân Mạc Tà hít sâu một hơi, trong mắt lộ vẻ nhớ lại hồi ức, mới thản nhiên nói:
– Khúc nhạc này cứ gọi là “Tiếu ngạo giang hồ” chi khúc đi!
– Tiếu ngạo giang hồ! Tiếu ngạo giang hồ, hay cho một khúc tiếu ngạo giang hồ!
Trần Thần kích động lặp lại, trong mắt lại lộ ra sắc thái phức tạp.
– Cười biển kia, lại cười cả trời, cười giang sơn cười mưa gió, cười người trong thiên hạ, cười cả chốn giang hồ… Ha ha, từ xưa đến nay người trong giang hồ ai lại không muốn một lần cười nhạo giang hồ?
– Nhưng mà thiên hạ anh hùng có được ai có thể cười nhạo giang hồ?
Quân Mạc Tà lặng lẽ nói:
– Ai đủ tư cách chân chính cười nhạo giang hồ? Từ trước đến giờ đến một người cũng không có!
Trần Thần nhắm mắt lại, hồi lâu mới mở ra, nghiêng mặt đi, đáp lời:
– Hôm nay nghe được một khúc này cũng đã đủ thịnh tình. Ngươi đi đi, rời khỏi Cúc Lạc thành, đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ trở lại! Vì trong Cúc Lạc thành này các người chắc chắn không có khả năng tiếu ngạo giang hồ. Còn nếu như lún vào quá sâu thì ngay cả cơ hội để cất tiếng cười cũng không còn nữa!
Hắn bỗng quay lại, chăm chú nhìn Quân Mạc Tà:
– Nghe được một khúc Tiểu ngạo giang hồ, Trần Thần ta thật sự không muốn cùng các ngươi đối địch! Nếu như các ngươi muốn rời đi, ta sẽ làm hết khả năng giúp cho các ngươi rời khỏi đây! Cơ hội chỉ có một, mong huynh đài trân trọng! Đông Phương huynh, lời này đã tận, mong huynh sớm quyết!
Quân Mạc Tà cười nhẹ, thầm than một tiếng, rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn hắn tỏ vẻ thương hại, bất đắc dĩ nói:
– Ta cũng đã nói qua, người trong giang hồ, mệnh không còn là của mình nữa!
– Người không thể làm chủ, ta cũng không thể làm chủ! Dựa vào lời Trần Thần huynh đài vừa nói, ta cũng cho huynh đài một cơ hội. Nếu như huynh đài lập tức rời khỏi Cúc Lạc thành, không quan tâm chuyện nơi này, huynh đài sẽ có cơ hội tiếu ngạo giang hồ! Ở trên đời này người đáng quý không nhiều, ta thật sự không muốn tự tay hủy đi một người như huynh đài!
Trần Thần ha hả cười khổ:
– Trên thế gian này chuyện không như ý quả nhiên là có rất nhiều. Giang hồ cũng vậy, triều đình cũng thế, cả trong gia tộc chỗ nào không phải chốn giang hồ? Số phận ta đã bất hạnh từ đầu! Ngay cả hôn nhân của mình cũng không thể làm chủ lại còn dám vọng tưởng cười nhạo giang hồ, người ngốc nói nhảm sao chứ? Ha ha ha…
Càng nói hắn lại càng cười lớn, cười đến chảy nước mắt, xong lại lắc đầu:
– Nhìn bên ngoài ta oai phong vô hạn, nhưng cũng chỉ là một công cụ của gia tộc! Một công cụ mà thôi! Đông Phương huynh, trên đời này tri âm khó tìm, nếu như ngươi chết đi, ta lại thêm một phần tịch mịch!
Trần Thần chăm chú nhìn hắn.
– Tri âm? Ngươi xem ta là tri âm, chỉ tiếc rằng ta lại không phải tri âm của ngươi! Ngươi càng không phải là tri âm của ta! Bởi vì ta muốn làm gì thì sẽ làm nấy, đó mới chính là tiếu ngạo giang hồ!
Quân Mạc Tà bình tĩnh đáp lời.
Trần Thần vừa nghe được không khỏi ngẩn người ra. Ngay lúc này, một giọng nói thanh thúy vang lên:
– Xin hỏi người vừa tấu nhạc là ai?
Hai người cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ cầu thang bước lên có một cô gái che mặt đứng đó. Một đôi tròng mắt trong veo nhưng lạnh lùng khẽ đảo trên người cả hai.
Ngay lúc này, Quân Mạc Tà đã cảm giác được người bên ngoài đang tản đi, nhưng hơn mười cỗ thần niệm kia lại đang hướng nơi này mà tới.
Nhiệm vụ của Trần Thần đã thất bại!
Vì ban đầu, ý định của hắn chính là tìm hiểu tin tức của Quân Mạc Tà, nhưng Quân Mạc Tà lúc này lại quá tỉnh táo. Ngay khi hắn thay đổi thái đồ, thì nhiệm vụ lần này của hắn cũng đã thất bại.
Vậy nên kế hoạch âm thầm thay đổi, xem ra là muốn bắt người!
Quân Mạc Tà từ trong mắt lộ ra vẻ cười cợt”
– Nếu như ta đoán không lầm, thì quý cô nương chính là viên minh châu của Triển gia, tiểu thư Triển Mộng Điệp?
Trần Thần đứng đối diện lại lộ ra vẻ ngạc nhiên ngoài ý muốn. Hắn thật không ngờ vị hôn thê của mình lại bất ngờ xuất hiện ở chỗ này. Nhưng thần sắc trên mặt hắn lại nhanh chóng ảm đạm, hình như đang nghĩ đến chuyện gì đó….
Triển Mộng Điệp có vẻ bất đắc dĩ, nhìn chàng trai xấu xí trước mặt hỏi:
– Các hạ là ai?
Quân Mạc Tà mặc dù không nói rõ ràng, nhưng hắn lại đáp lời trước Trần Thần, chẳng khác nào xác nhận chủ nhân của khúc nhạc. Vẻ bề ngoài của hắn trong mất Triển Mộng Điệp thì khác xa những gì nàng tưởng tượng.
Trong lòng nàng cảm thấy người gảy được khúc nhạc vừa nãy phải là một trang thiếu niên tuấn tú, khí phách hào hùng lang bạt giang hồ, một người một kiếm chế nhạo quần hùng thiên hạ, là bậc hào kiệt cái thế! Tuyệt không thể là một gã có hình dáng đáng khinh trước mặt!
– Ta à? Ta là người của Đông Phương gia!
Quân Mạc Tà cười tà dị, đột nhiên đứng dậy hô lớn:
– Trà ngon! Đàn tốt! Tin rằng bố trí sau này cũng không tệ? Ta cũng phải đi rồi!
Trần Thần khẩn trương, bỗng nhiên bật dậy:
– Để tiểu đệ tiễn huynh ra ngoài! Một khúc tiếu ngạo giang hồ không nên chỉ được tấu có một lần!
Ngay lúc này, trên mái nhà, tiếng gió lướt ngang đã không ngừng vang lên. Có không ít hơn mười tên cao thủ đã đến!
Trần Thần sốt ruột, lúc này hắn thật sự quan tâm đến Quân Mạc Tà.
Bởi vì trước mắt hắn không có hi vọng gì, hắn không đành lòng nhìn người tri âm mình lại chôn vùi như thế!
Nếu như vị Đông Phương Đại Thư này chết trong tay người Trần gia, thì kết cục ra sao, Trần Thần chính là người hiểu rất rõ!
Hơn nữa trước mắt thì người làm chủ đã không còn là người Trần gia nữa. Một khi người này bị bắt thì mọi chuyện không còn trong tầm tay hắn nữa!
Vậy nên vị Đoạn Trường công tử luôn luôn lạnh lẽo này đã biểu lộ ra chân tình hiếm thấy!
– Nếu như ngươi xem ra là người tri âm, thì hãy sớm rời khỏi chốn giang hồ!
Quân Mạc Tà cười ha hả:
– Đạn Quan Lâu! Thật là một cái tên không sai! Ha ha…
Chước tửu dữ quân quân tự khoan,
Nhân tình phiên phúc tự ba lan.
Bạch thủ tương tri do án kiếm,
Chu môn tiên đạt tiếu đạn quan.
Thảo sắc toàn khinh tế vũ thấp.
Hoa chi dục động xuân phong hàn.
Thế sự phù khứ hà túc vấn.
Bất như cao ngọa thả gia xan. ***
*** (
Nâng chén mời anh anh tự khoan
Tình người tráo trở sóng giồi lan
Bạc đầu quen biết còn giương kiếm
Phú quý thành công diễu bạn quèn
Sắc cỏ toàn thường mưa móc đẫm
Cành hoa khẽ động gió xuân hàn
Mây trôi thế sự mong chi nữa
Sao chẳng nằm dài lại được ăn.)
Lúc này hắn vẫn là mày lệch mắt lé, bộ dáng đáng khinh, nhưng hắn đang có hứng, bộ dáng biểu lộ tinh tế vẻ tiêu sái chốn giang hồ!
Trong một khác này, trong mắt Trần Thần và Triển Mộng Điệp, Quân Mạc Tà như thay đổi, trở thành một thiếu niên phong lưu tiêu sái, đối mặt với kẻ địch hùng mạnh khinh thường không thèm ngó!
Phong thái lúc này của hắn lại khiến cho hai người luôn tâm cao khí ngạo nhìn đến mê mẩn cả người!
Đúng lúc này, Quân Mạc Tà lại thét một tiếng, phi thân lên trên, vút ra ngoài cửa sổ, chỉ nghe bịch một tiếng đã không còn bóng dáng. Từ giữ không trung truyền đến một tiếng cười khẽ, giọng nói nhàn nhạt vang lên:
– Một khi đã như vậy, thì hãy xem ra hôm nay tiếu ngạo giang hồ như thế nào!
Chương 849: Cuộc chiến Đạn Quan Lâu
– Đã đến đây rồi cớ sao lại vội vã rời đi? Ở lại đây thêm một lát đi!
Một âm thanh buồn bực cất lên:
– Trần đại công tử, thân là gia chủ của nơi này, ngươi cũng cần cho ta một cái công đạo chứ!
Trần Thần hừ lạnh một tiếng nói:
– Cẩn thận!
Lời này hắn nói chính là hướng tới Quân Mạc Tà.
Quân Mạc Tà vừa mới bay ra, trước mặt đã có hai thân ảnh đón đường!
– Cẩn thận? Không cần phải cẩn thận, đại thúc ta đi!
Quân Mạc Tà thanh âm cười to, ngửa bàn tay ra, bang bang hai tiếng, hai đạo nhân ảnh giống như bóng cao su thông thường dội ngược lên trời, ở giữa không trung lần lượt phun ra hai ngụm máu tươi, mà thân ảnh Quân Mạc Tà đã muốn nhảy lên trên đỉnh lâu!
Kế hoạch đã được bày ra từ trước, lâm trận Trần Thần đột nhiên trở mặt, không những làm Tam Đại Thánh Địa và những người còn lại của Trần gia bất ngờ, tất cả đều nằm ngoài dự tính, thậm chí cả Quân Mạc Tà cũng có chút trở tay không kịp! Trần Thần phản bội, đối phương tất nhiên đại loạn, nhưng Quân đại thiếu gia sớm vạch ra kế hoạch, cũng mặc kệ mà làm!
Cái gọi là ném chi lấy đào, báo chi lấy lý, Trần Thần nếu như đã thật tình chờ đợi mình, như vậy không thể làm cho hắn quá mức thái quá, nghĩ như vậy cần dựa theo kế họach vạch ra, thông qua Trần Thần chậm rãi dẫn Tam Đại Thánh Địa ở chỗ này dồn lực phòng thủ, sau đó lại từng bước từng bước ung dung tính toán theo ý mình, một mẻ hốt hết!
Bất quá Quân Mạc Tà cũng không có cảm giác ủ rũ, mất mát. Ngược lại, hắn lại thực sự cao hứng. Sự tình hôm nay, tuy nói là nằm ngoài dự đoán, nhưng lại làm cho Quân đại thiếu gia cảm giác chuyến đi này không tệ.
Tà Quân Quân Mạc Tà, vô luận kiếp trước hay kiếp này, cừu nhân thật sự là rất nhiều, nhưng bằng hữu thì đúng là quá ít, hai đời cộng lại, nhiều nhất bất quá cũng chỉ dăm ba người mà thôi, như hôm nay, một người có thể gọi là bạn, lại hiếm có hơn, lại là địch nhân. Cho dù là thuộc phe cánh của địch, chưa chắc không có người đáng quý! Hôm nay có Trần Thần, lần trước thì có Lãnh Đồng, người duy nhất trong lục đại Thánh Giả giả may mắn thoát chết!
Tuy rằng lập trường cùng thủ đoạn của Quân đại thiếu gia sẽ không bất luận vì kẻ nào mà thay đổi, nhưng Trần Thần lại khiến cho Quân Mạc Tà một loại cảm giác quái dị là không muốn giết chết hắn…
Cho nên Quân Mạc Tà rõ ràng bị một người thay đổi triệt để, làm một phiên dời sông lấp biển, dứt khoát đem mọi chuyện lớn nhỏ diệt sạch! Nếu không, chỉ cần tin tức truyền đi ra, cao thủ Tam Đại Thánh Địa sẽ liên tục không ngừng tiến đến!
Cứ như vậy thì kế hoạch lúc trước cũng không khác nhau là bao nhiêu!
Nhiều nhất chẳng qua là làm cho đám người Quân Mạc Tà gặp phải áp lực nhiều hơn một chút mà thôi!
Cho nên Quân Mạc Tà mới tại đây hét lớn, dứt khoát bắn ra một ít khúc tiếu ngạo giang hồ! Vì muốn hoàn thành tâm nguyện của Trần Thầnlại làm cho chuyện này trở nên phức tạp, làm cho tâm ý kiếp trước trong lònh hắn được phát tiết ra một lần!
Từ xưa đến nay có bao nhiêu người có thể chân chính tiếu ngạo giang hồ?
Ta! Ta muốn tiếu ngạo giang hồ! Đỉnh Khải Nguyên Dạ – Vấn Dạ Chi Dạ – Truyện Ma Tu Đỉnh Luyện Thần Ma – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Cúc Hoa thành, xem ra trước tiên phải tắm mưa máu! Vốn đang muốn đùa giỡn một hồi, xem ra không thể được nữa!
Quân Mạc Tà ở đây vừa mới nhảy lên nóc Đạn Quang Lâu, chung quanh đồng thời có bốn người phi thân mà lên. Chưởng phong vù vù. Tất cả đều hướng những chỗ yếu hại trên người hắn đánh tới! Những người này hiển nhiên là muốn bắt sống hắn, chiêu thức tuy rằng sắc bén nhưng lại không sử dụng binh khí, ít nhiều xem như là hạ thủ lưu tình.
Bị vây tứ phía, các đợt tấn công dầy đặc sắp tới gần, thân hình Quân đại thiếu gia lại như lông vũ quỷ dị bay lên, rồi sau đó đứng yên ở giữa không trung cao ngất! Trong nháy mắt hắn dừng lại, sau đó hai tay hai chân cùng ra đòn!
Đúng vậy, chính là xông ra ngoài ngay lập tức!
Giống như là sẵn có ý định, hơn nữa có thể tùy ý công kích, coi thường khoảng cách, coi thường không gian, coi thường phương hướng …
Bên phải một quyền đánh nát mặt phải vị Thiên Huyền cao thủ bằng tay phải rồi sau đó lao tới hoàn toàn không có gì trở ngại đánh thẳng vào trên ngực của hắn! Cả thân thể đang trong tư thế tấn công, đại hán kia trên mặt hiện ra một loại thần sắc quái dị, thậm chí còn chưa kịp kêu đau, cả thân thể liền bị xẻ ra thành năm mảnh, bay ra ngoài!
Chính là bay ra ngoài! Quân Mạc Tà dưới quyền kình bá đạo của mình, làm cho thân thể và đầu của đại hán kia “cách cách” phân ra làm sáu phần rơi xuống!
Trong lúc nhất thời, máu tười phun ra như mưa!
Một quyền phanh thây ngay sau đó, hai chân gần như đồng thời đá vào lồng ngực hai tên địch nhân, vài tiếng răng rắc thanh thúy phát ra của khung xương gãy vụn vang lên, hai cái bóng người khoa tay múa chân phun ra máu tươi, bị dội ngược trở về!
Quân Mạc Tà mượn lực của một cước này, tung người trên không một cái, lại bay vọt lên! Thân hình hắn giống như tên lửa, thẳng tắp hướng lên thiên không!
Mặt trời phía trên chiếu xuống một thân ảnh tóc đen bay lên thẳng tắp, thân hình cực nhanh, thậm chí phát ra một tiếng: Hưu! Áo bào tung bay như một làn khói nhẹ…
Hai nhân ảnh mặc áo bào trắng chia ra trái phải mà bay tới, lúc này đã ở ngay cạnh hắn! Bốn chưởng đối nhau, sau đó mượn lực phi lên trời đuổi theo!
Hai cái bóng trắng kia là hai lão già bạch y thực lực cực kì thần bí khó lường! Bọn hắn vốn đã tận lực đánh giá cao thực lực của Đông Phương Đại Thư này, lấy đội hình này, cho dù là đối phó chủ nhân Phương đại gia tộc Đông Phương Vấn Tình cũng có thừa, như thế nào cũng không ngờ rằng, hơn mười vị cao thủ cùng nhau ra tay thế nhưng ở trong nháy mắt bị đối phương lấy thực lực cường hãn đánh trả đến luống cuống tay chân!
Bọn hắn nguyên bản không muốn ra tay,mà chỉ thờ ơ áp trận phía ngoài, tính toán này đã hoàn toàn thất bại, nếu hai người bọn hắn không ra tay thì tên này thực sự có thể thoát thân, như vậy thì mất mặt vô cùng!
Đáng tiếc cho dù hai người bọn có có tự mình ra tay cũng không thể khắc chế địch nhân! Hai người tuy rằng lao tới vô cùng nhanh nhưng vẫn bị Đông Phương Đại Thư ung dung tránh đi!
Vị Đông Phương Đại Thư này thật sự là rất sắc bén a!
Hai lão nhân áo trắng đồng thời hừ lạnh một tiếng, bay vút lên, chuẩn bị cho lần truy kích thứ hai!
Quân Mạc Tà thẳng tắp bay lên từ đầu đến cuối không dừng lại, tốc độ có thể nói là nhanh vô cùng, nhưng trong lúc đó, hai lão nhân áo trắng đồng thời cũng bay lên, tốc độ đã đạt tới cực điểm trong nháy mắt, Quân đại thiếu gia khóe miệng lại mỉm cười một cách quỷ dị cổ quái, thân mình lại đột nhiên bất động!
Cứ như vậy lơ lửng trên không trung!
Việc này đúng là ngoài dự đoán của mọi người! Càng làm trái ngược với nguyên lí cơ bản của võ học! Phải biết xu thế của bay vọt, quan trọng nhất là nhất cổ tác khí! Thời điểm mà tốc độ cao nhất, cho dù là bản thân muốn dừng lại cũng không có khả năng!
Cái gọi là tĩnh như xử nữ, động như tha thỏ. Hai loại trạng thái này hoàn toàn tương phản, nếu đang đứng yên mà tăng tốc cực nhanh, chỉ cần là cao thủ khinh công là có thể làm được, không chút khó khăn, nhưng nếu ngược lai, từ tốc độ cực cao mà đột ngột dừng lại thì chỉ có cao thủ khinh công đã đạt mức cực điểm thượng thừa, tu vi bản thân cũng đạt đến mức thu phát tùy tâm, tâm muốn là làm chí cảnh thì mới có thể làm được!
Lấy thực lực Huyền Huyền đại lục phân chia ra mà nói, không phải không ai làm được, nhưng ít nhất cũng phải là Thánh Cấp cường giả, lại phải là Thánh Giả cực kì am hiểu khinh công mới có thể làm được!
Dựa vào tình hình trước mắt mà nói, Quân Mạc Tà tại thời điểm mấu chốt này liều mạng dừng lại! Hai lão nhân áo trắng thực lực mặc dù cũng rất mạnh nhưng muốn tiến tới Thánh Cấp lại còn có một khoảng cách cực xa, hai lão đang toàn lực truy kích phía dưới, cũng không thể nào có khả năng dừng lại! Hai lão nhân cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thân hình của đối phương càng ngày càng gần, càng về sau hai người một trên một dưới bay đến hai bên Quân Mạc Tà thì vẫn duy trì tốc độ bay lên, thế nhưng lúc này Quân Mạc tà cũng không khách khí mà ra tay công kích!
Khóe miệng Quân Mạc Tà mỉm cười lạnh như băng, tay trái hung hăng đánh vào đỉnh đầu của lão già kia!
Hai lão nhân áo trắng không còn cách nào khác, cho dù đối mặt với thế cục tồi tệ vẫn có thể chấn nhiếp tâm thần, hét lớn một tiếng, song chưởng đồng thời đánh ra! Nhằm vào bụng Quân Mạc Tà đánh tới!
Quân Mạc Tà từ trên cao nhìn xuống, lão giả áo bào trắng suy nghĩ nếu muốn ngăn sát chiêu của Quân Mạc Tà thật sự là không thể vì đã ngoài tầm công kích, đành phải áp dụng chiến thuật vây Ngụy cứu Triệu. Nếu Quân Mạc Tà chỉ băn khoăn, sợ bị mình đánh về phía bụng hai chưởng, thu tay lại thì mình có thể né tránh một kích đánh vào đỉnh đầu!
Tuy rằng song chưởng của mình chắc chắn có thể dồn đối phương vào chỗ chết nhưng chính mình lại trúng một chiêu ở trên đầu thì hẳn phải chết không cần nghi ngờ gì, nhưng chỉ cần Đông Phương Đại Thư trúng một chiêu của mình, bất kể như thế nào cũng sẽ chịu tổn hại tương đối, ngay lúc này kẻ địch xấu xa, cục diện tồi tệ, một khi sức lực chiến đáu không còn, tính mạng tất nhiên cũng sẽ không kéo dài!
Nếu không thành công, chính là cùng bại!
Hắn chắc chắn rằng Quân Mạc tà nhất định không muốn cùng mình liều mạng, biết rõ có thể lợi dụng điểm này, cũng không dám tiếp tục ra chiêu!
Nhưng thật sự lại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn! Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, Đông Phương Đại Thư có bản lĩnh đột nhiên thay đổi tư thế của cơ thể, đột nhiên tà tà bay lên!
Lão nhân áo trắng thân thủ như sấm, song chưởng tung ra. Phanh một tiếng đã đánh tới, Quân Mạc Tà mặc dù đứng ở trên không nhưng vẫn đột ngột bay lên. Giống như thân thể nhẹ như tờ giấy, thoải mái bay lên theo gió.
Mà Quân đại thiếu gia cũng chỉ có thân mình bay lên, chưởng phong vẫn như cũ nặng nề ép xuống! Lão nhân áo trắng sợ đến vỡ mật, lúc đó thân thể hắn còn đang bay lên, lại bởi vì vừa rồi liều mạng ra chưởng nên khiến cho xu thế bay lên mạnh hơn ba phần. lúc này giống như cố tình bay lên đưa đầu ra cho người ta đập! Trong lúc cấp bách, hắn nhanh trí lắc đầu né đi thì cảm thấy một luồng chưởng phong xẹt qua bên tai, sau đó như có cả ngàn cân thiết chùy nện thẳng vào vai phải của hắn!
Rắc một tiếng, xương vai hắn gãy vụn, lão nhân áo trắng trừng mắt một lúc không thể tin vào mắt mình, với tốc độ bay lên của hắn càng làm tăng thêm tốc độ đánh xuống. Giờ khắc này, hắn thậm chí quên đi đau đớn trên thân mình, trong lòng hoàn toàn không thể tin được!
Trong chưởng lực đánh tới này, hắn cảm giác được, huyền lực của đối phương giống như là khoái đao cắt đậu hũ, lại đem huyền khí hộ thân trên người hắn chặt đứt như thế chẻ tre, cơ hồ hoàn toàn không có bất kì cản trở nào, liên tục đánh vào trên vai mình!
Tuy bản thân mình vội vàng ứng biến chống chiêu, nhưng dù sao mình cũng là một vị Tôn Giả cấp hai a!
Hộ thân huyền khí của Tôn Giả, lại bị một chưởng trước mắt đánh tan?
Cho nên trong lúc hắn rơi xuống chỉ kịp kinh hô một tiếng: Tôn giả? Cấp ba? Sau đó liền oanh một tiếng, nhanh chóng rơi thẳng và Đạn Quan Lâu, hắn như một tảng đá, nặng nề nện người xuống Đạn Quan Lâu tạo thành một cái hố to!
Nhưng một câu cuối cùng này của hắn, lại làm cho vị lão nhân kia sợ tới mức hồn bay lên trời!
Chương 850: Đây mới chỉ là bắt đầu
Trong khi đang công kích, tay kia của Quân Mạc Tà như đao chém về phía tên còn lại. Mà một vị lão giả áo bào trắng khác đang ở bên trong, cũng bị đối phương đánh trở tay không kịp.
Tâm niệm hắn chuyển động, miệng hét lên:
– Thiên địa tù…
Dưới tình huống như vậy quả thật chỉ có Thiên Địa Tù Lung mới có thể giải trừ tình hình trước mắt hoặc thậm chí dành chút chủ động.
Nhưng ngay lúc hắn đọc lên được ba chữ, lực lượng thiên địa đã bắt đầu như cuồng phong nhanh chóng tụ tập, thế nhưng hắn lại nghe được đồng bọn kinh hô bốn chữ:
– Tôn Giả cấp ba?
Bốn chữ đơn giản này lại làm cho hắn như thấy bị ngũ lôi oanh kích, cảm giác thất bại tràn ngập. Hắn liền đem Thiên Địa Tù Lung đang thi triển ra thu hồi về.
Thiên Địa Tù Lung chính là mượn thiên địa chi lực để sử dụng, làm cho địch nhân không thể động đậy tùy ý xâu xé, thuộc loại bá đạo hạng nhất, rất hay được sử dụng trong thực chiến.
Nhưng kỹ xảo mạnh mẽ và hiệu quả này có một điều kiện tiên quyết, đó là chỉ thích hợp dùng với đối thủ có cảnh giới công lực thấp hơn mình, nếu thi triển đối với đối thủ có công lực cao hơn mình thì Thiên Địa Tù Lung không những không hiệu quả mà còn phải chịu sự cắn trả ghê gớm.
Bản thân sau khi thi triển ra Thiên Địa Tù Lung lại không có nửa điểm kháng cự lực lượng phản phệ.
Một khi bị cắn trả thì hậu quả tự nhiên là cực kỳ bi thảm, thậm chí có thể bị đánh nát linh hồn, vạn kiếp bất phục ngay tại chỗ.
Địch nhân cho dù không phải là Thánh Cấp cường giả nhưng ít nhất cũng là Tôn Giả cấp ba, nếu không đồng bọn hắn cũng sẽ không kinh ngạc như thế, cũng không đến mức bị bại nhanh chóng như thế. Một cường địch như vậy ở trước mặt thì bảo làm sao lão giả áo trắng lại không sợ hãi?
Nhưng chiêu Thiên Địa Tù Lung này đã hoàn thành xong một nửa bây giờ lại thu về, lực lượng cắn trả cũng không nhẹ. Vì vậy lão giả áo bào trắng này tình hình còn thảm hại hơn nếu so với người trước.
Chưởng lực Quân Mạc Tà còn chưa đánh tới mà cả người hắn đã run mạnh lên, khóe miệng tràn ra máu tươi, đến nỗi một chưởng này khi tới nơi thì hắn ngay cả huyền khí hộ thể cũng không kịp vận dụng, hoàn toàn lãnh đủ. Hắn chỉ cảm thấy ngũ tạng như bị thiêu đốt, miệng kêu lên một tiếng đau đớn, cả người như cục sắt rơi xuống đất. Thân mình còn chưa rơi xuống đất thì âm thanh gãy vụn của xương cốt đã vang lên, cả người đập mạnh xuống đất, bất tỉnh nhân sự, thương thế cực kỳ trầm trọng.
Trần gia hoàn toàn không hiểu, hai đại cao thủ cấp bậc Tôn Giả này sao lại bị đánh bại chỉ trong một chiêu. Hơn nữa còn là bị bại thê thảm đến cực điểm, khó mà tin lại được.
Quân Mạc Tà điều chỉnh thân thể vẫn trôi nổi trong không trung, thủy chung không đáp xuống đất, cứ như vậy giữa không trung cười một tiếng dài, lớn tiếng nói:
– Chút bổn sự ấy mà cũng đòi ngăn cản nhiệm vụ ám sát của Đông Phương Thế Gia ta. Ha ha ha… Trần Khánh Thiên, đối mặt với thực lực mạnh mẽ vượt trội thì âm mưu còn có nghĩa lý gì?
Sau đó Quân Mạc Tà phát ra một tiếng cười dài rung trời, thân mình dưới ánh mặt trời chợt lóe lên rồi biến mất không thấy gì nữa. Phía dưới chỉ còn lại một mảnh ồn ào.
Từ đầu đến cuối, Quân Mạc Tà đều không muốn giết người, nhất là hai vị nhị cấp Tôn Giả của Tam Đại Thánh Địa nhưng ai biểu các ngươi hiện thân làm gì…
Trong khoảng thời gian này, hắn không lúc nào là không muốn trả thù, điên cuồng trả thù. Nhưng hắn lại có cảm giác vung đại chùy đập lên đám bông.
Cao thủ cấp bậc Tôn Giả ở trong mắt người thế tục sớm đã là ăn trên ngồi trước, là tồn tại tối cao trong truyền thuyết rồi. Nhưng Quân Mạc Tà lại không có chút cảm giác chiến thắng nào, hoàn toàn không có ý nghĩa. Cho dù là đem giết đi cũng không có cảm giác như đang trả thù.
Cho nên Quân Mạc Tà xuất thủ chính là muốn câu dẫn đại nhân vật, làm cho những cao thủ Tam Đại Thánh Địa tập trung vào nơi này nhiều một chút, để ta có thể giết một cách thống khoái, đem bọn hỗn đản này đánh thật đau, làm cho chúng bị tàn phế hoặc giết hết.
Mặt khác chính là Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân suất lĩnh “Tàn Thiên Phệ Hồn” tiến hành tàn sát bừa bãi trên toàn bộ đại lục có thể sẽ khiến cho Tam Đại Thánh Địa chú ý, cho dù thực lực bọn hắn có tiến bộ nhưng vẫn khó có thể ngăn cản. Vì vậy Quân Mạc Tà tự lấy thân làm mồi, ở chỗ này hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Tam Đại Thánh Địa. Như vậy, các đạo nhân mã khác làm việc cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
Quân Mạc Tà trong thời gian này luôn luôn cảm thấy áp lực. Hắn một mực bố trí kế hoạch trả thù, nhưng trong lòng tràn ngập lo lắng, hắn vẫn biết mình khó lòng qua cửa ải này. Hiện tại hắn thậm chí không dám tiến vào Hồng Quân Tháp. Mỗi một lần tiến vào, Quân Mạc Tà đều có một loại cảm giác đau đớn như đao cắt. Mai Tuyết Yên vì mình bị thương, bị đánh trở về nguyên hình, suýt chút nữa là đi đời nhà ma. Mà bây giờ lại thêm Xà Vương Thiên Tầm.
Cho dù lấy tử sắc linh khí trong Hồng Quân Tháp trị liệu thì cũng chỉ có thể duy trì Xà Vương không chết, nhưng không thể làm nàng hồi phục. Nói cách khác, trong thời gian dài tới Xà Vương phải duy trì cuộc sống trong trạng thái hôn mê, hoàn toàn không có phương pháp nào có thể làm cho nàng tỉnh lại. Tệ hơn là đời này kiếp này nàng chỉ có thể sống như vậy, không có nửa điểm tri giác. Theo kiếp trước thì bệnh này chính là người sống đời sống thực vật.
Chuyện Mai Tuyết Yên bị thương thì có chút bất đắc dĩ. Nhưng lần này Xà Vương bị thương là bởi vì cứu mình, bởi vì mình chủ quan, không đề phòng. Mình lúc ấy căn bản là không nên xuất hiện, nhưng lại nghênh ngang đi ra. Tuy rằng lúc ấy xuất hiện là có lý do nhưng dù lý do gì thì cũng không thể thay đổi sự thật là Xà Vương bị thương là vì mình. Bởi vì sự xuất hiện của mình mới làm cho Triển Mộ Bạch nổi lên sát khí, cũng bởi vì chính mình nhất thời khinh thường buộc Xà Vương xả thân cứu mình, làm cục diện trước mắt trở thành thê thảm như vậy.
Thù này nếu không báo thì làm sao đối mặt với hai vị hồng nhan tri kỷ trong Hồng Quân Tháp, mà một người thì chưa khôi phục hình người, một người thì hôn mê bất tỉnh. Chỉ có giết chóc, chỉ có lấy máu tanh của Tam Đại Thánh Địa và Phiêu Miểu Huyễn Phủ để trả thù mới có thể làm cho mình an lòng một chút.
Ta mặc kệ các ngươi là vì cái gì, có sứ mệnh gì, nếu đã làm sai nhất định phải trả giá đắt. Động tĩnh hôm nay chỉ là mới bắt đầu thôi. Tam Đại Thánh Địa các ngươi tới đây đi. Ta chờ đây.
Người của Đông Phương thế gia với lực khủng bố đến cực điểm biến mất vô tung, làm cho lầu trên lầu dưới mấy trăm người ở nơi này ngơ ngác sững sờ.
Đây là lực lượng gì? Hai vị Tôn Giả cùng nhau ra tay nhưng lại bị đối phương ung dung đột phá, thuận tay chém giết thêm mấy người, rồi nhấc tay làm trọng thương hai Đại Tôn Giả, sau đó ung dung bỏ đi mà không tổn thất cộng lông sợi tóc nào.
Mọi người trong lòng đều chấn động. Siêu cấp cao thủ như vậy mà lại là địch nhân của chúng ta sao? Chúng ta sắp sửa đối mặt với đối thủ đáng sợ như thế sao?
Trần Thần áo trắng như tuyết ngơ ngác ngồi trên lầu, cũng chưa hề rời khỏi vị trí. Ngay lúc Quân Mạc Tà lao ra, hắn đang nhủ thầm trong lòng một câu: Bạch thủ tương tri do án kiếm, chu môn tiên đạt tiếu Đạn Quan!
Thật lâu sau hắn mới tự giễu cười cười, cảm thán, thở dài một tiếng, Đạn Quan lâu chính là của cải Trần gia, vốn là: Một người làm quan cả họ được nhờ. Nhưng với Quân Mạc Tà thì bài thơ này lại có ý tứ khác.
Bạch thủ tương tri do án kiếm, chu môn tiên đạt tiếu Đạn Quan! Há chẳng phải là trò cười cho thiên hạ?
Thật sự là đại tài. Trần Thần âm thầm tán thưởng không thôi.
– Vị Đông Phương này, không quản tên thật hay giả, kể chuyện ngẫu hứng vô cùng cao minh, quả là làm người khác phải thán phục.
Nhưng hắn không biết bài thơ này Quân Mạc Tà đạo văn một cách trắng trợn.
Triển Mộng Điệp lẳng lặng đứng cũng ở nơi này tự hỏi. Hắc sa bảo vệ trên mặt làm người ta nhìn không ra biểu cảm nhưng trong đôi mắt đẹp cũng ánh lên, biến ảo không ngừng, hiển nhiên trong lòng đã rất không bình tĩnh.
Đúng lúc này, trên mái nhà vang lên tiếng quát tháo, Quân Mạc Tà từ bên ngoài đã lao lên tầng trên, hai người này đang nhìn nhau còn chưa kịp định sẽ làm gì thì đã nghe vài tiếng cười to, chiến đấu đã chấm dứt.
Thân ảnh Quân Mạc Tà trong tiếng cười nhảy lên không mà đi, phá vỡ mái nhà thành một lỗ lớn. Hai áo trắng lão giả trước mặt hai người, một người khuôn mặt ảm đạm khóe miệng rỉ máu, một người thì hôn mê bất tỉnh.
Trần Thần tức thời cực kỳ hoảng sợ. Hai người này không phải là hai đại cao thủ của Thánh Địa sao? Như thế nào lại dễ dàng bại trận như thế? Điều này sao có thể?
Trần Thần và Triển Mộng Điệp hai người nhìn nhau cùng thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương.
Quân Mạc Tà lúc trước làm cho bọn họ khiếp sợ khâm phục, bài thơ làm cho bọn họ trầm tư không thôi nhưng vũ lực hiện tại lại làm cho bọn họ khiếp sợ tới cực điểm. Từ ngưỡng mộ đến bội phục rồi sùng bái, ba cung bậc tình cảm này lại xảy ra trong chớp mắt.
Đúng vậy, chính là sùng bái. Bởi vì tuổi tác của Quân Mạc Tà nhỏ hơn bọn hắn rất nhiều, cho dù là dịch dung cũng có thể nhận ra được. Nhưng thành tựu của hắn vô luận ở phương diện nào cũng không có người nào sánh được. Thúc ngựa cũng đuổi không kịp.
Trần Thần đột nhiên minh bạch ẩn ý trong câu nói lúc trước của Quân Mạc Tà: Nếu ngươi thật sự coi ta là tri âm thì hãy thoái ẩn, rút lui khỏi giang hồ, không khỏi cười khổ một tiếng, đối mặt với địch nhân như vậy thật sự là bất hạnh lớn của gia tộc, cho dù là cố gắng chống cự, Trần gia chỉ sợ cũng không chịu đựng được bao lâu. Chi bằng rút lui khỏi giang hồ.
Triển Mộng Điệp trong đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ hoảng sợ, hốt hoảng hỏi:
– Người này là ai?
– Người của Đông Phương Thế Gia.
Hắn quay đầu nhìn Triển Mộng Điệp, trong mắt lộ ra vẻ giọng mỉa mai.
– Người này chính là lí do vì sao mà hai nhà Triển Trần cùng liên thủ, cũng chính là điều kiện tiên quyết.
Triển Mộng Điệp hít một hơi, u rũ nói:
– Trần Thần ngươi nói vậy là có ý gì?
– Không có ý gì.
Trần Thần nói lơ đảng:
– Lần này ta trở về sẽ cật lực khuyên bảo cha ta nếu có thể liền rời khỏi trường tranh đấu này. Đông Phương Thế Gia có người này thì chúng ta tuyệt không có khả năng đối phó, cho dù có Tam Đại Thánh Địa làm hậu thuẫn. Sự kiện lần này, vốn gia phụ vì tương lai của gia tộc nên cố gắng một bước nhưng theo hiện tại mà phán đoán thì chỉ sợ vị tất gia tộc có thể bước lên cao hơn mà tệ hại hơn chính là gia tộc sẽ bị diệt vong.
– Đây là việc của gia tộc, ta cũng không quan tâm. Trần Thần, ta chỉ là một nữ tử.
Mộng Điệp im lặng một hồi lâu mới nói:
Lúc ta tới đây, có nghe nói một việc. Tộc trưởng vốn không để cho ta tới nhưng ta không thể không hỏi. Trần Thần, chuyện này là về bản thân ngươi.