Dị Thế Tà Quân Audio Podcast
Tập 160 [ Chương 796 đến 800 ]
❮ sautiếp ❯Chương 796: Ta không đấu với ngươi
Linh khí nồng đậm bao quanh cơ thể mảnh mai của Mai Tuyết Yên đã gần như biến mất, tất cả đều đã được nàng hấp thụ vào người, trở thành công lực của bản thân, linh khí toát ra xung quanh từ nàng ta cũng đã không còn thấy nữa.
Tu luyện một khi tới bình cảnh thì tất nhiên phải củng cố lại vững vàng rồi mới có thể đột phá, bước thêm một bước trên con đường tu luyện.
Tốc độ như vậy thôi đã khiến cho Mai Tuyết Yên rất vui mừng rồi, đối với nàng thì như vậy đã là rất nhanh!
Dù rằng ở trong Hồng Quân tháp không chia ra ngày đêm, nhưng Mai Tuyết Yên vẫn nhận ra được thời gian tu luyện cũng không dài, cùng lắm cũng chỉ là vài ba ngày ngắn ngủi, nhưng bản thân từ vô giai huyền thú cứ tiến bộ như chẻ tre thẳng lên tam cấp đỉnh phong, tốc độ như vậy quả tình có hơi kinh khủng!
Sự thật dù rằng phát sinh rõ rệt trên người nàng, nhưng Mai Tuyết Yên vẫn có điểm như đang mơ! Thật sự quá mỹ diệu đi!
Phóng mắt nhìn ra bốn phía dồi dào linh khí xung quanh, Mai Tuyết Yên thật sự có cảm giác như bản thân đang lạc vào tiên cảnh!
Cũng không có gì là lạ, dựa vào kinh nghiệm nàng có được bấy lâu nay thì cho dù đang lúc nàng ở thời kỳ đỉnh phong, ngay tại Thiên Phạt sâm lâm linh khí dồi dào, thì khả năng hội tụ linh khí lại nếu so với chỗ này còn chưa đến một phần mười, có khi còn không được một phần trăm! Đúng là tiên cảnh nơi hạ giới!
Mai Tuyết Yên khẽ tính toán một chút, xem ra nếu so về linh khí thì giữa hai nơi chênh lệch nhau không hề ít hơn trăm lần!
Mặt khác thì linh khí trong Thiên Phạt sâm lâm tuy rằng nồng đậm thì cũng nồng đậm, so với nhân gian bình thường thì hơn hẳn xong vẫn còn chút pha tạp, sau khi hấp thụ vẫn phải tốn công sức tinh luyện trở lại mới có thể sử dụng, biến nó thành của mình, còn ở chỗ này thì hoàn toàn tinh thuần! Tất cả đều là tiên thiên chi khí! Có chỗ nào cần phải tinh luyện lại chứ, toàn bộ đều là tinh hoa, nếu như so sánh độ tinh thuần thì ngay cả trong cơ thể mình còn bất đắc dĩ kém hơn nửa phần.
Bản thân nàng ở đây nếu tính toán kỹ lưỡng thì cũng chỉ hơn vài ngày, nhưng đã tiến sát tới cấp bậc tứ giai! Ước chừng đột phá gần hai mươi bậc!
Tuy rằng huyền thú cấp thấp nếu muốn tiến giai cũng không cần quá nhiều năng lượng, càng không giống như cấp cao cần lượng linh khí khổng lồ, nhưng tốc độ tiến triển như vậy thì trong suốt mấy vạn năm qua của Thiên Phạt sâm lâm cũng chưa ai từng thấy! Nếu như nói thẳng ra thì ngồi tên lửa cũng không nhanh như vậy!
Tin chắc nếu như các đời Thánh Vương trước đây của Thiên Phạt sâm lâm có nhìn thấy tốc độ tiến bộ khủng bố như vậy thì cũng xanh mặt cứng lưỡi, mắt chữ A mồm chữ O!
Nhẹ nhàng vươn vai thả lỏng người, Mai Tuyết Yên đưa mắt nhìn vào không gian im ắng của tháp Hồng Quân, nhanh như chớp đã tiến lại gần cửa tháp mở lên tầng trên, ở lại trên một thân cây nhỏ, đợi Quân Mạc Tà bước xuống.
Đúng ngay lúc này thì giọng nói của Quân Mạc Tà truyền tới:
– Lấy mắt ta nhìn ra tạo hóa, dùng tâm hồn để tạo trời cao!
Mai Tuyết Yên vừa nghe thì trong lòng run rẩy, âm thanh quen thuộc này khiến trong lòng nàng như trầm lại, cũng khiến nàng vừa ấm áp vừa cảm động. Loại cảm giác này thật là tốt, thực sự quá tốt!
Nghe những câu này truyền tới, Mai Tuyết Yên tựa như trong lòng có nhiều thêm một thứ gì đó, mà ngay cả nàng cũng không nhận ra đó là gì.
Một chiếc bóng trắng lóe lên, Quân Mạc Tà nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nàng, mỉm cười.
– Sao, chờ lâu chưa?
Mai Tuyết Yên khẽ nhướng mặt, làm mặt lạnh, không thèm nhìn hắn.
Quân Mạc Tà vừa muốn giang tay ôm lấy nàng, đã không thấy nàng ta đâu cả, thân ảnh nhỏ bé màu tuyết trắng ở bên trong tháp di chuyện như điện xẹt, tốc độ đã lên tới cực hạn. Nàng liếc mắt nhìn về Quân Mạc Tà đang ngồi xổm trên đất.
– Hừ, còn muốn chiếm tiện nghi sao chứ? Đâu có dễ như vậy được? Cứ xem như không đánh lại người, cắn ngươi thì không nỡ, nhưng vẫn đủ nhanh để ngươi không bắt được ta!
Quân Mạc Tà cười lớn, nhưng cũng không có nóng vội đuổi theo nàng, cứ ngồi đó cười đểu.
– Bây giờ còn muốn chạy sao? Vọng tưởng, chờ nàng khôi phục ta sẽ ôm nàng chui vào chăn, xem còn chạy thế nào!
Trong ánh mắt Mai Tuyết Yên lộ vẻ xấu hổ, che kín mặt, ngay cả chiếc đuôi xinh xinh cũng giấu dưới người, Quân Mạc Tà cười ha ha, lắc mình phóng tới. Vừa đến gần thì Quân Mạc Tà chợt lặng cả người đi.
Ở tại nơi Trì Thiên Phong ba người chôn mình xuống, có một gã áo đen đang lẳng lặng ngời đó, im lìm như một pho tượng lặng lẽ tọa thiền, không hề nhúc nhích, chính là Ma Đồng Thánh Giả Lãnh Đồng!
Quân Mạc Tà bất ngờ xuất hiện bước ra, Lãnh Đồng cũng không có tí vui vẻ nào, thản nhiên nói.
– Thì ra ngươi vẫn chưa đi.
Quân Mạc Tà ngẩn người ra, cẩn thận nhìn hắn ta.
– Ngươi biết ta?
Lãnh Đồng cứ tự nhiên cười, trên mặt toát ra vẻ đau xót khôn nguôi, ánh mắt trầm xuống, tựa như hồ sâu không thấy đáy, không thể cảm nhận được bất kỳ tình cảm nào toát ra từ hắn ta, đến khi hắn ta chua xót thốt lên:
– Ngươi thật ra cũng không biết, nhưng ta thì ba ngày trước đây đã tận mắt chứng kiến người giao chiến cùng năm người kia.
Hắn dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn Quân Mạc Tà.
– Cũng ở chỗ này, ta tận mặt nhìn thấy bọn họ bị ngươi giết chết!
Nói đến câu sau cùng, giọng nói của hắn như gió rít bão gầm, chính là áp lực từ sự kích động đến điên cuồng.
– Thì ra là vậy!
Quân Mạc Tà nhướng mày, hít một hơi sâu, trong giọng nói đã rất nghiêm trọng.
– Không biết Lãnh Thánh Giả cứ chờ ở chỗ này là có ý gì?
– Hôm đó ta không ra tay thì bây giờ cũng sẽ không ra tay! Ta ở lại chỗ này cũng không phải đợi ngươi.
Lãnh Đồng chậm rãi lắc đầu, trong mắt ánh lên một tia bi thương.
– Ta ở đây, chẳng qua là vì dưới này có anh em của ta. Ta vì họ giữ mộ bảy ngày! Không hơn một ngày nào. Đây cũng là chuyện duy nhất mà Lãnh Đồng ta có thể làm.
– Nếu như Lãnh Thánh Giả đã thẳng thắn như vậy, thì những câu an ủi cố kìm nén bi thương kia ta sẽ không nói ra làm gì. Người là ta giết, an ủi người ta xem ra lại quá giả dối, ta tự biết mình không phải quân tử gì nhưng cũng không phải là tiểu nhân!
Quân Mạc Tà thoải mái nói ra.
– Lãnh Thánh giả đã nói ra những lời này thì việc vì sao ta giết bọn họ, ngươi tất nhiên biết rõ trong lòng. Nếu như ngươi không có ý định báo thù, vậy thì ta xin cáo từ.
Lãnh Đồng lặng người đi, cúi đầu nhìn mặt đất, lạnh lùng nói.
– Chuyện này theo như ta nghĩ thì vốn là phía Thánh Địa không đúng! Ta không tìm ra được lý do để báo thù cho bọn chúng, vậy nên bọn họ có chết thì cũng đáng tội, Lãnh Đồng ta cũng không phải loại người không phân biệt được đúng sai, cũng không thể làm ra hành động ti tiện mai phục ra tay với người khác! Huống hồ cái mạng này của ta trước khi xảy ra Đoạt Thiên chi chiến vẫn không thể chết, nếu chết trong tay ngươi, vậy thì không đáng chút nào!
Hắn ngừng lại một chút, quay mặt đi.
– Huống hồ các ngươi cũng cần thiết tham gia Đoạt Thiên chi chiến. Hiện tại ngươi chỉ mới mười tám tuổi, đã có được thành tựu như vậy, tiền đồ không thể hạn lượng. Tin rằng ngươi còn sống lâu hơn ta.
Hắn lại hít sâu một hơi, chua xót nói tiếp.
– Có thể lần tiếp theo của Đoạt Thiên chi chiến cần có ngươi để cứu nguy thiên hạ. Dù rằng ta có ngu dốt, nhưng vẫn có thể biết rõ trái phải mình có mấy đốt ngón ta mà.
Hắn ngẩng đầu nhìn Quân Mạc Tà.
– Vì vậy, Lãnh mỗ không cần biết thế nào, cũng sẽ không đối địch với ngươi. Sau bảy ngày, lão phu sẽ khởi hành đi Thiên Trụ Sơn trước. Lặng lẽ ở đó chờ Đoạt Thiên chi chiến một năm bảy tháng sau! Thế sự hồng trần, ân oán đúng sai, từ nay về sau đối với Lãnh Đồng ta không còn quan hệ gì nữa!
Quân Mạc Tà gật đầu.
– Vậy, ta chúc người thuận buồm xuôi gió! Có thể một năm rưỡi nữa, chúng ta sẽ gặp lại! Có cơ hội tất sẽ chung vai chiến đấu!
Lãnh Đồng không đáp lời Quân Mạc Tà, từ tư xoay lưng lại, lầu bầu.
– Tam đại thánh địa chống đối Thánh vương còn chưa biết thế nào, Mạc Vô Đạo tất nhiên sẽ không bỏ qua người giết đệ đệ hắn. Mộng Huyễn Huyết Hải Hô Duyên Ngạo Bác cũng không phải là người chấp nhận thua thiệt! Sau lần này không biết còn phải trải qua bao nhiêu gió tanh mưa máu nữa đây! Nếu như tránh được thì vẫn là tốt nhất. Chuyện ở chỗ này Tam đại thánh địa bây giờ vẫn còn chưa biết, nhưng cũng không thể giấu mãi được, sớm muộn gì bọn họ cũng biết. Thời gian đã không còn nhiều nữa.
Nói xong những lời này thì Lãnh Đồng chỉ còn cúi đầu ngồi, không còn phát ra tiếng động gì nữa.
Quân Mạc Tà im lặng đứng một hồi, thở dài một tiếng.
– Đa tạ nhắc nhở! Bảo trọng!
Sau đó ôm quyền, thân hình như sao chổi xẹt ngang, vút qua rồi biến mất.
Ngay dưới vách núi, chỗ đống đất, Lãnh Đồng vẫn như cũ lẳng lặng ngồi đó, gió lạnh thổi lên tay hắn, cả người hắn ào ào từng cơn. Cả người hắn tựa như đã cùng mai táng chung với bốn vị Thánh giả kia, vừa bi thương, vừa hiu quạnh lại vừa vắng vẻ. Sau khi cùng Lãnh Đồng nói chuyện, Quân Mạc Tà biết mình ở trong Hồng Quân tháp đã ba ngày ba đêm.
Quân Mạc Tà trầm ngâm suy nghĩ, tin tức của đám người Trần Trùng không có động tĩnh, mà Lãnh Đồng thì cũng không có báo cáo về Tam đại thánh địa. Nếu vậy thì mình vẫn còn thời gian hòa hoãn tránh xung đột.
Nếu như phán đoán này là đúng, vậy thì đợi Tam đại thánh địa xác nhận tin tức này rồi phái người tới, thì ít ra cũng đã là chuyện của nửa tháng sau. Mà nửa tháng nữa thì mình hoàn toàn có thể từ từ an bài. Nhưng mà chuyện đối phó với hoàng thất của Thiên Hương cần phải nhanh chóng tiến hành, nếu như lại trì hoãn thì lại không có thời gian xử lý.
Quân Mạc Tà trên người cảm giác được, bản thân đã tiêu thất toàn bộ huyền công, nhưng cũng không hẳn là đã đánh mất toàn bộ võ công, vì thay vào đó là một loại lực lượng kỳ bí. Lực lượng này so với huyền công trước đây không hề mạnh hơn, nhưng lại mềm dẻo cả mười phần, vừa mềm lại vừa cứng. Xem ra là một khỏi đầu mới.
Tuy rằng công lực không hề tinh tiến trên phạm vi lớn nhưng kinh mạch bên trong đã có biến chuyện nghiêng trời lệch đất, tựa như súng kíp được thay bằng đại bác vậy. Nếu như nói trước đây kinh mạch lưu thông là một sợi bông bình thường thì hiện tại cái sợi màu tím kia chính là thiên tằm ti!
Hơn nữa, sau biến cố lần này, kinh mạch của mình lại thêm lần nữa nảy sinh biến đổi, phá cách trở thành trong suốt, dẻo dai gấp mười, tất nhiên có thể tích tụ càng nhiều linh khí! Mà linh khí màu tím kia cũng chỉ chiếm có một sợi nhỏ không đáng kể, dù vậy chỉ cần một sợi nhỏ ấy đã có thể phát huy ra lực lượng không hề thua kém tổng lực lượng trước đây chưa biến đổi.
Chương 797: Biến đổi lớn ở Thiên Hương
Quân Mạc Tà hoàn toàn có thể tưởng tượng ra nếu như sau này trong kinh mạch tràn ngập loại khí tím này thì bản thân sẽ cường đại như thế nào! Nếu muốn như vậy thì bản thân cần phải ra sức tích lũy từng chút từng chút một.
Tuy rằng không biết lần đột phá sau vào lúc nào nhưng Quân Mạc Tà cũng có thể mơ hồ đoán được, đến lúc đám mây tím kia trong kinh mạch tràn ngập đến một mức độ nhất định thì đột phá mới đến! Đột phá từ tầng năm lên tầng sáu có lẽ không giống như trước, ngắn như vậy! Chuyện này là một quá trình tích lũy tới nhàm chán! Tất cả còn phải xem cơ duyên sau này của mình.
Khi Quân Mạc Tà trở lại Thiên Hương thành thì mới phát hiện ra Thiên Hương giờ đã muốn hỗn loạn tới nơi!
Sau khi nghe ngóng mới biết được, người của Nhị hoàng tử trong ba ngày đã biến Thiên Hương thành trên dưới gà bay chó chạy tứ tung. Dưới bố trí của Lý Du Nhiên, giữa trưa hai ngày trước, vài vị võ sĩ của phủ Nhị Hoàng tử đã tình cờ gặp phái đoàn phụ tá cho Đại hoàng tử trong quán rượu, cả hai bên thật trùng hợp uống rượu chung một gian tửu lâu.
Sau đó lại trùng hợp tiếp là trong đám võ sĩ uống rượu kia có một tên say đã hắt hơi, mà trùng hợp sao nó lại văng vào món canh cá của bàn bên cạnh, bàn bên cạnh lại là phụ tá của đại hoàng tử.
Vậy nên nhóm phụ tá mới giận dữ, bắt đầu cạnh khóe, nói hưu nói vượn, hai bên cùng xung đột, đám võ sĩ tất nhiên mồm mép không bằng đám quân sư, nhưng không nói được thì sẽ rút đao, cứ vậy mà rút đao chém tới! Vậy nên cả bảy vị tham mưu cho đại hoàng tử cứ thế chết thảm dưới đao võ sĩ của nhị hoàng tử!
Đại hoàng tử nghe tìn thì giận dữ, không chịu bỏ qua, mang người đi tìm nhị hoàng tử tính sổ hai bên đôi co thế nào lại không thành, ngay tức thì cả ngàn võ sĩ cùng ra tay, máu nhiễm đỏ kinh đô.
Ngay cả đại hoàng tử cũng không nguyên ven thoát được, bị đánh gẫy một cái răng, cơn tức này làm sao hạ xuống? Thế nên hắn mới đi gặp hoàng đế dâng ngự trạng, nhị hoàng tử lại không biết lên cơn điên bất chợt, rút kiếm ra, đâm cho vị đại ca ruột thịt của mình một lỗ thủng trên người, ánh sáng chiếu được từ bên này sang bên kia!
Việc này tất nhiên vẫn chưa hết, vì màn này diễn ngay trước mặt đương kim bệ hạ Thiên Hương đế quốc mà! Nhị hoàng tử hành động cốt nhục tương tàn khiến cho hoàng thượng tức đến ói máu, ngay tại chỗ ra lệnh giáng nhị hoàng tử làm thường dân, giam vào Thiên Lao! Con cả bị con thứ dùng một kiếm đâm chết, lại còn ngay trước mặt mình, chuyện động trời vậy làm sao có thể nhịn được!
Ở một nơi khác, tam hoàng tử nghe được tin tức này thì cực kỳ cao hứng không nói nên lời, nhị ca đem đại ca đâm chết đi, lại bị xử tội, hai oan gia đối đầu đều đi đời, đến cả cha cũng tức đến ói máu, xem ra vị trí đế vương không chạy đi đâu được, bốn phương chả còn phải lo lắng!
Trong hôm đó người chúc mừng tam hoàng tử còn chưa dứt thì ban đêm Lý Du Nhiên đã dẫn người đánh vào Thiên Lao cứu nhị hoàng tử ra, đoàn người cứ chậm rãi hồi phủ, sau đó ung dung mở tiệc chúc mừng! Chuyện hoang đường này càng ngày càng lộ ra một đám mây đen mịt mờ.
Cũng trong đêm, toàn bộ lực lượng dưới trướng nhị hoàng tử cùng một đám người thần bí lực lượng mạnh mẽ giúp đỡ đã đem toàn bộ lực lượng dưới trướng đại hoàng tử quét sạch, trong đó chính là vài ba gia tộc, hơn mười vị quan lại, thẳng một hơi đem ra giết cho máu tươi tung tóe!
Cũng trong buổi tối đó, may mắn làm sao, tướng quân phòng vệ thủ thành mất tích, mấy tham tướng thủ lĩnh cũng chả rõ tăm hơi, khiến cho cả đám ngự tiền thị vệ như rắn mất đầu, khiến cho kế sách lần này của nhị hoàng tử dù chẳng cao mình nhưng lại thuận lợi dị thường, đến sáng hôm sau thì phát hiện trong một cái giếng bình thường trong thành cùng nổi lên mười cái xác, tất cả đều là thống lĩnh cả ngự tiền thị vệ, khiến cho nước trong giếng bị chặn lại mà trào ra.
Tận mắt nhìn thấy con mình tay chân thương tàn, máu nhiễm đỏ hoàng cung, hoàng đế cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ra chiếu lập tam hoàng tử Dương Hiệt làm thái tử, kêu gọi tất cả lực lượng của Thiên Hương thành bao vây tiêu diệt nhị hoàng tử! Trong kinh thành ngay lập tức nổ ra một trận đại chiến kịch liệt.
Nhưng ngay lúc đại chiến, lại khiến cho hoàng đế bệ hạ nản lòng cực độ, bao nhiêu đại gia tộc đều lực chọn khoanh tay đứng nhìn! Mộ Dung gia vốn đã từ quan từ sớm, cương quyết từ chối không từ quan thì đều đuổi khỏi nhà, cả một nhà già trẻ đều đang thu xếp rời khỏi kinh đô, về với tổ tiên an hưởng tuổi già, giúp vua hả? Đó là chuyện của các đại thần trong triều, đối với bọn thảo dân có quan hệ sao?
Tống gia đóng cửa không tiếp khách.
Lý thái sư Lý gia vì có tôn tử là Lý Du Nhiên nên trực tiếp đứng về phía nhị hoàng tử.
Độc cô thế gia mở cửa thật lớn, nhưng lại chỉ ở trong xem kịch, không ai bước ra can thiệp, cũng không có biện pháp nào, cả nhà có chín vị tướng quân thì đều ngã bệnh, hiện giờ cũng chỉ có thể góp ánh mắt thôi.
Quân gia thì không cần phải bàn, lão gia tử Quân Chiến Thiên sớm đã từ quan, chuyện phân tranh trong Thiên Hương đế quốc không còn quan hệ với lão nhân gia nữa.
Còn như Mạnh gia trước đây cùng với đại hoàng tử chung ý đồ thì đã bị diệt môn, cả nhà già trẻ lớn bé, ngay cả con chó còn trốn không thoát. Đến cùng thì cũng chỉ có lão già Đường Vạn Lý là nói nghĩa khí, gom hết phủ binh đến tương trợ chẳng may gặp địch giữa đường phục kích, đánh cho lão gia tử trọng thương hôn mê đi, nhờ có chưởng quầy của Quý Tộc Đường, Thiên Hương thần tài Đường Nguyên cho người dến mới cứu được.
Những thế gia ủng hộ vương quyền thì lại không biết dùng binh, toàn bộ tướng lĩnh thì đến mặt nhau còn không biết, không còn cách nào khác, hoàng đế bệ hạ dưới cơn thịnh nộ đã quyết định ngự giá thân chinh, cùng con trai ruột của mình phân thắng bại trên sa trường!
Vì thế trong kinh thành diễn ra một màn quái dị cực kỳ: Nguyên bản có thực lực yếu nhất là nhị hoàng tử lại có thể cùng hoàng thất có lực lượng khổng lồ của Ngự lâm quân đánh nhau ngang tài ngang sức, thậm chí dưới sự giúp sức bày mưu tính kế của Lý Du Nhiên còn chiếm được thượng phong.
Đến giữa trận chiến, thì tam hoàng tử vừa say rượu tỉnh lại mới mang binh đến cùng phụ hoàng liên thủ đối phó với nhị ca, lúc này mới áp chế được nhị hoàng tử, nhưng dù thế nào cũng không thể công phá được vương phủ của Nhị hoàng tử, cả ba bên lâm vào trạng thái giằng co, cả kinh thành chìm trong khói lửa, cứ như tận thế tới nơi.
Bước chân qua cửa, Quân Mạc Tà cuối cùng cũng về đến phủ nhà, hai bố con Quân lão gia tử và Quân Vô Ý đang đứng trên tháp trông về phía xa. Lão gia tử hơi chau mày lo lắng, còn Quân tam gia thì mang bộ dáng đang xem cuộc vui. Hai người mang theo những biểu hiện trên mặt không giống nhau.
– Mấy ngày này trong kinh thành quả thật náo nhiệt!
Quân Mạc Tà thản nhiên cười, đi vào trong tháp.
– Hừ! Náo nhiệt sao? Nếu nói sau lưng cuộc vui này không có bóng dáng tiểu tử ngươi thì lão phu quyết không tin đâu!
Quân lão gia tử oán hận nhìn đứa cháu.
– Cũng chỉ có người mới nghĩ ra được chiêu thức cay độc như vậy!
– Sao lại liên quan tới con chứ? Mấy hôm nay căn bản là con không có mặt ở kinh thành, mà nếu ở kinh thành đi nữa thì dù có bước chân đi theo họ thì cũng không phải chân chính, quá oan uổng rồi.
Quân Mạc Tà mang vẻ mặt vô tội, vẻ mặt giữa tháng sáu phơi sương.
– Có khi là người ta hai cha con chơi đùa chán rồi, muốn tự thân ra trận đánh nhau cho đã, cũng hợp tình hợp lý thôi, tam thúc nói có đúng không? Trên thế giới này hạng người nào cũng có, không hiếm loại người vì quyền cao chức trọng mà chuyện gì cũng dám làm!
Quân Vô Ý bất đắc dĩ mỉm cười.
– Nói thế nào thì cũng là cha con, còn có thể làm thế nào chứ? Dục vọng nắm quyền cả thiên hạ, hai tay ôm trọn giang sơn đủ để làm lu mờ lương tri mà!
Quân Chiến Thiên dựng cả râu lên.
– Tiểu tử người thật là thối! Mắt thấy họa mất nước, anh em giết nhau, phụ tử đối đầu mà cũng gọi là trò chơi sao? Hay là trò chơi của ngươi?
– Yên tâm đi ông nội, Thiên Hương quốc sao lại có thể sụp đổ được, cha con khi trước một tay giữ vững giang sơn, phận làm con sao lại để nó bị phá hủy, nhất định sẽ không mất đi đâu mà lo.
Quân Mạc Tà cười ha ha, ân cần đến bóp vai cho Quân lão gia tử, vừa làm vừa nói.
– Nhưng mà người hại cha con, lại đang mơ tưởng ngồi yên trên giang sơn sống nhàn hạ, dù rằng tiêu dao nhưng cũng chỉ là vọng tưởng, ông nội ạ, kịch hay thế này rất hiếm khi gặp được. Chúng ta cứ từ từ mà thưởng thức đi thôi.
– Vậy hai thằng nhóc các ngươi từ từ mà thưởng thức, lão phu tuổi già sức yếu, ta muốn đi ngủ rồi. Có việc cũng đừng tìm ta, mà không có việc lại càng không nên rỗi rảnh mà tìm ta.
Quân lão gia tử hầm hầm đi xuống.
– Công lao của con đó hả?
Quân Vô Ý quay đầu nhìn đứa cháu của mình.
– À, thật tình cũng không thế nói là con làm được, cùng lắm chỉ là nhắc nhở vài câu, con cũng chẳng làm cái gì hết.
Quân Mạc Tà giả lả cười, mắt đảo quanh.
– Tam thúc, mấy hôm nay vui chứ hả?
Quân tam gia mặt đỏ lên, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn.
– Cái gì mà vui với chả khoái? Quả thực là chả ra sao cả! Đừng đánh trống lảng nữa, nghiêm chính chút đi!
– Con đang nghiêm chính mà, mà chuyện đó, thúc thúc à, cái gì nên làm thì làm thôi chứ nhỉ?
Quân Mạc Tà khiêm tốn hỏi.
– Làm gì chứ? Tiểu tử nhà ngươi lại nói nhăng gì đấy? Có muốn ăn đòn không?
Quân Vô Ý mặt đỏ bừng, có phần chột dạ không dám nhìn thẳng ánh mắt của đứa cháu cổ quái, mạnh mẽ phô ra phong độ trưởng bối, trách cứ.
– Chớ có bàn hưu tán vượn! Nếu còn nói bậy, coi chừng tam thúc dạy dỗ ngươi!
– Tam thúc này!
Quân Mạc Tà sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắng, lời nói súc tích.
– Độc thân cũng không tốt đâu. Danh không chính thì ngôn không thuận được đâu, cứ coi như thúc không để ý, vậy còn người ta thì sao chứ? Cứ coi như tam thẩm cũng không quan tâm, nhưng sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới hậu bối tụi con. Tục ngữ nói rất đúng, thượng bất chính, hạ tắc loạn, xem ra con từ bé đã nghịch ngợm là do tam thúc ảnh hưởng, xem ra đã tìm ra căn nguyên rồi.
Quân tam gia chán nản, trừng mắt.
– Tiểu tử giỏi, có thể nói bậy để nhập đạo! Ngươi từ bé đã quần là áo lụa cưng chiếu hết cỡ thì liên quan gì đến ta? Ta là người luôn cương trực ngay thẳng, chắc như thép luyện! Hoàn toàn không giống như ngươi, lớn như vậy rồi mà đứng không ra dáng, ngồi chẳng tọa hình, mỗi lần nhìn thấy ngươi liền muốn đá cho một cái! Bây giờ tài cao gan lớn, nghĩ tam thúc không dám xử ngươi, sau này tài càng cao gan càng lớn thì có còn là cháu ta không?
Quân Mạc Tà chặc lưỡi.
– Ài, lòng người dễ đối, quả nhiên là có vợ động phòng rồi thì bà mối ném béng qua tường! Tam thúc à, cháu vì chuyện của thúc và tam thẩm mà tốn không ít công sức đâu, vậy mà bây giờ, vợ vừa qua cửa còn chưa có động phòng đã sút bà mối là con bay qua tường mất rồi. Đã vậy còn đòi xử lý con, xem ra thúc thật là, có bao nhiêu hòa nhã chứ…
Chương 798: Lùi hay không?
Quân Vô Ý mặt đỏ tía tai, thở phì phò cắn chặt răng.
– Cái thằng nhóc này, tiểu tử nhà người thật sự muốn ăn đòn sao?
Quân Mạc Tà cười ha ha.
– Tam thúc này, thẩm thẩm của con hiện đang làm gì? Chắc chắn không thể cả ngày ở cùng chỗ với thúc rồi!
Quân Vô Ý lộ ra ôn nhu trong mắt.
– Nàng hiện giờ còn không quan tâm đến ta, đang dồn hết tâm trí chăm lo cho các cô nhi kia, mời danh y từ xa tới, còn nói với ta tính toán xây một nơi thật to, tập trung toàn bộ những đứa bé lưu lạc từ khắp nơi về, thu xếp cho bọn chúng, bất kể có là thế nào thì cũng là trẻ con, cần được đối xử bình đẳng.
Quân Mạc Tà thở nhẹ ra.
– Nàng ta thật là một người tốt.
Rồi lại chợt lóe lên ý nghĩ, nói luôn.
– Nhưng mà tam thúc, có một việc cần chuẩn bị, sau này sẽ tiến hành, đó là chúng ta cần chuyển nhà! Rời khỏi Thiên Hương thành!
Quân Vô Ý giật mình.
– Vì sao? Sao phải rời đi? Đi tới chỗ nào chứ? Có cần thiết không?
– Tất nhiên là cần, chúng ta nên nhanh một chút dọn tới Thiên Phạt sâm lâm.
Quân Mạc Tà hít sâu một hơi.
– Con hôm nay tới đây chính là muốn bàn với thúc chuyện này.
Quân Vô Ý sắc mặt trầm trọng.
– Tam đại thánh địa sao?
– Đúng vậy! Chỉ có chỗ đó mới có thể an toàn.
Quân Mạc Tà hút một hơi sâu, hai chân mày nhíu chặt.
– Trước đây, tam đại thánh địa ở tuyết sơn đã bỏ ra chín vị tôn giả, sáu trăm cao thủ! Mà lần này ở Thiên Hương, cả chín vị thánh giả đều không có ai trở về. Thù hận lần này quả thật rất lớn, không còn con đường sống nào! Mà con lúc này, chỉ có thể bảo vệ thân mình, không có khả năng bảo vệ cả gia tộc!
– Nếu như tam đại thánh địa lại tới chỉ sợ vẫn giữ tác phong làm việc như cũ, không hề khác trước đây. Trước đây dù rằng nghiêm trọng nhưng không giống bây giờ là không thể vãn hồi! Lần này thiệt hại lớn như vậy, sau này nếu có hành động gì thì sẽ không còn coi thường chúng ta! Lúc đó nếu người không chết thì là ta vong, Quân gia thương vong sẽ là vô số kể!
Quân Mạc Tà bất đắc dĩ nói.
– Vậy nên lần này muốn tránh thương vong chỉ còn một cách duy nhất là lùi một bước! Đi vào Thiên Phạt sâm lâm! Thực thể, cũng chỉ có chỗ này mới có thể cho ta được yên tĩnh.
– Nếu thật đúng như vậy thì không chỉ có chúng ta phải rút lui, mà cả Độc cô gia, Đoan Mộc gia, Tư Không gia, cả Đông Phương gia cũng phải cùng lui lại.
Quân Vô Ý quả quyết.
– Tam Đại thánh địa dù không đụng được đến Quân gia thì những nhà này sẽ là đối tượng trả thù của họ! Nếu như họ xảy ra chuyện thì chú cháu ta lòng sao yên được?
Quân Mạc Tà thở dài.
– Tam thúc, đã không còn kịp rồi! Lần này chỉ có thể di chuyển những nhân vật trọng yếu tới Thiên Phạt sâm lâm! Chỉ cần bọn họ đi rồi, dựa theo sự cao ngạo của tam đại thánh địa, cho dù có không quản được thì cũng sẽ không ra tay với người bình thường đâu!
– Một khi đã vậy, ta sẽ lập tức tìm Đoan Mộc huynh và Tư Không huynh thương nghị.
Quân Vô Ý nói chắc như đinh đóng cột.
– Mạc Tà, chuyện an bài với huyền thú giao cho ngươi. Chuyện này không thể chậm trễ, nếu như đã quyết bỏ chạy, vậy thì phải làm ngay khi nói, càng nhanh càng tốt, chậm sẽ dễ có biến!
Quân Mạc Tà cười cười.
– Tam thúc yên tâm, Hùng Khai Sơn cùng với bọn thú vương con đã an bài xong xuôi rồi. Chỉ cần chờ bọn thúc thương lượng hoàn tất thì liền chuyển đi ngay! Quan trọng là nhóm đầu tiên, đem tất cả nhân vật quan trọng rời đi! Sau khi đã vào được Thiên Phạt sâm lâm thì nhanh chóng phát triển căn cứ, chỉ có như vậy mới có thể đối đầu với Tam đại thánh địa, ít nhất cũng không bị động mà đánh!
Quân Mạc Tà sau khi nói xong, trong lòng đã nghĩ đến, dù rằng Mai Tuyết Yên hiện giờ vẫn chưa thể đi ra ngoài, cũng không muốn dùng hình dạng không phải con người mà ra mặt nếu không nàng biết mình đến khu vực của Thiên Phạt sâm lâm, tất nhiên vẫn sẽ thật cao hứng.
Quân Vô Ý gật đầu.
– Việc không nên chậm trễ, ngay bây giờ ta sẽ bắt tay vào an bài!
Vừa nói xong đã động đậy thân hình, nhoáng một cái mất dạng.
Quân tam gia là người hiểu chuyện, hắn rõ ràng nhận thức được hiện giờ chính xác là thời kỳ phi thường nguy hiểm, nói không chừng địch thủ mạnh mẽ không thể đối đầu đều có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Khi đã quyết định rút lui thì phải thật mạnh mẽ mà rút, không thể trì hoãn bất kỳ thời khắc nào! Trong lúc này, trên tháp cao kia, chỉ còn lại có Quân Mạc Tà.
Quay mắt nhìn về phía khói cuộn bay lên trong thành, trong lòng Quân thiếu gia nổi lên một cỗ cảm giác khó nói nên lời, chính là ngẩn ngơ cả người! Cảm giác đó bí ẩn mà tới không phải từ trong cảm thụ của hắn mà tới từ nội tâm của hắn, tình cảm của hắn.
Trêu đùa Quân Vô Ý một lúc lại gợi lên suy nghĩ trong lòng hắn.
Hắn đã mười tám tuổi, trước mắt cũng đã phải đối mặt với chuyện thành gia lập thất.
Hiện giờ, trong lòng Quân Mạc Tà có chút mâu thuẫn. Chỉ cần là đàn ông thì khi nhìn thấy mỹ nữ sẽ có suy nghĩ vẩn vơ, Quân Mạc Tà cũng không ngoại lệ! Huống chi bây giờ tinh thần và thể xác của hắn đã thuộc về Quản Thanh Hàn, còn đính hôn Độc Cô Tiểu Nghệ do hai lão gia tử ở nhà làm chủ.
Quản Thanh Hàn ôn nhu lại quật cường, thanh khiết lại lạnh lùng khiến người kính nể, dung mạo như tiên giáng trần. Độc Cô Tiểu Nghệ lại hoạt bát ngây thơ, linh hoạt xinh xắn, dung mạo lại là giữa vạn người khó tìm!
Nhưng hắn cũng kinh ngạc nhận ra rằng trong suốt đoạn thời gian này, hắn không hề nhớ gì tới các nàng ấy, lại đem toàn bộ tâm ý đặt trên người Mai Tuyết Yên. Quân Mạc Tà cũng biết, đối với Quản Thanh Hàn và Độc Cô Tiểu Nghệ mà nói thì rõ ràng không công bằng.
Độc Cô Tiểu Nghệ thì từ lúc mình quần là áo lụa đã bắt đầu, ánh mắt cực cao lại liếc mắt trúng mình, vì mình mà không tiếc thứ gì tranh thủ tình cảm. Mặc dù sự tình có chút hoang đường, lại xảy ra nhiều biến cố không ngờ nhưng toàn bộ phương tâm của tiểu nha đầu này đã chặt chẽ đặt trên người mình, không màng chân lý, ngay cả ai cũng có thể không quan tâm! Chuyện này diễn ra trước mắt Quân Mạc Tà, ghi lại sâu trong lòng hắn, làm sao hắn có thể thờ ơ?
Mà Quản Thanh Hàn vì Quân gia ra sức bao nhiêu cũng có thể nhìn thấy như vậy, rõ như ban ngày! Nàng vì Quân gia cũng không tiếc tính mạng của mình, không phải chỉ có một lần! Trước đây vì cứu tính mạng mình, không tiếc hi sinh sự trong sạch của bản thân. Đối với người con gái như vậy, Quân Mạc Tà sao lại không động lòng, không quý trọng?
Nhưng trong một người lúc nào cũng có mâu thuẫn. Quân Mạc Tà biết rõ hai nữ tử này chắc chắn cả đời này sẽ không lìa xa mình, nhưng trong lòng hắn vẫn áy náy. Bất kể là đối với Mai Tuyết Yên, Quản Thanh Hàn hay Độc Cô Tiểu Nghệ thì cũng đều như vậy!
Một người đàn ông không có khả năng cùng lúc yêu cả hai cô gái! Vì tình yêu chân chính, luôn luôn chỉ có một phần, khi đã lâm vào thì cả đời sẽ như vậy, vĩnh viễn cả đời không thể chia lìa.
Quân Mạc Tà đối với Mai Tuyết Yên là yêu, đối với Quản Thanh Hàn là hân thưởng và trách nhiệm, Độc Cô Tiểu Nghệ là vừa thích vừa tiếc nuối. Dù là thế nào thì cũng không ổn! Lý do còn có một căn bệnh chung của đàn ông, rất khó nói.
Không thể phủ nhận một chuyện, cho dù là Quản Thanh Hàn hay Độc Cô Tiểu Nghệ rời xa hắn, hắn cũng đều sẽ không tiếp nhận nổi, sẽ phát khùng lên, sẽ đau lòng! Nhưng một khi Mai Tuyết Yên rời xa hắn, sẽ khiến lòng hắn tan nát hoàn toàn, mất đi lý trí.
Đàn ông ơi là đàn ông, ta cũng không thể trở thành một ngoại lệ sao? Quân Mạc Tà cười khổ phân tích tâm tính cổ quái của mình, càng nghĩ lại càng loạn. Hắn có cảm giác rằng, làm một người đàn ông có ba vợ bốn nàng hầu cũng rất mệt mỏi, chẳng phải hạnh phúc gì! Ta cũng có thể coi là một siêu cấp sát thủ sao chứ? Quân Mạc Tà cười khổ với mình, sát thủ, nhất là một sát thủ vương bài như ta khi gặp vấn đề này, hình như ai cũng khó có thể giải thích được. Vì đàn ông và đàn bà rất giống nhau, nhưng cũng lại rất khác nhau! Dù cho có là người đàn ông chung thủy thế nào thì ra đường thấy người đẹp hai mắt cũng sáng lên! Lòng yêu cái đẹp, ai ai đều có! Nếu như suy nghĩ đã khó thì cứ thuận theo tự nhiên vậy. Quân Mạc Tà từ từ bước xuống tháp, lòng rối như tơ vò, không cách nào làm rõ được. Trong đời tới giờ là lần đầu tiên, hắn lại không dám đối mặt với tình cảm của chính mình, là lần đầu tiên!
Đợi đến lúc Quân Mạc Tà bước vào đại sảnh nghị sự, Quân Vô Ý đã triệu tập tất cả mọi người cùng tới, đang bàn luận.
Ưng Bác Không và Phong Quyển Vân vốn là hai gã giang hồ lãng tử, bốn biển là nhà, đối với chuyện Quân gia dọn đi đâu cũng không hề để ý. Chân chính làm cho Quân Mạc Tà bất ngờ chính là ý muốn của ba thế gia Đông Phương gia, Đoan Mộc gia và Tư Không gia. Đông Phương Vấn Tình đối với chuyện dời cả tộc vào trong Thiên Phạt sâm lâm phản ứng rất kiên quyết.
– Tam đệ, chuyện này theo ý của người không ổn lắm. Quân gia trước mắt chính là siêu cấp thế gia đứng đầu, nhưng nhân thủ thưa thớt, chỉ cần nói dời vào Thiên Phạt sâm lâm liền dời vào, Đông Phương thế gia bọn ta đã vất vả lắm mới trừ bỏ lời thể, đang muốn tranh thủ lúc này tái hiện huy hoàng ngày trước, sao lại tự dưng chui đầu rút cổ vào Thiên Phạt sâm lâm chứ?
– Không nói đã lui, nơi đó thế nào cũng là lãnh địa của huyền thú Thiên Phạt, chúng tôi có thể cùng thú vương kết giao, nhưng khiến Đông Phương gia chúng tôi từ nay về sau núp dưới mái Thiên Phạt, đó là chuyện không thể nào có! Suy xét kỹ lại thì dù tam đại thánh địa có cừu oán với Quân gia, không nhân nhượng đường sống, nhưng không hề có ân oán trực tiếp với Đông Phương thế gia. Mạc Vô Đạo dù cho lòng dạ hẹp hòi thì hắn cũng có thể coi như là cao nhân một đời, không lý nào lại giận chó đánh mèo mà trút xuống một thế gia thế tục! Vì vậy Đông Phương thế gia chúng tôi quyết không rút lui!
Đông Phương Vấn Đao và Đông Phương Vấn Kiếm cũng mang theo ý tứ này, lại ngoài dự kiến của Quân Mạc Tà là Tư Không Ám Dạ và Đoan Mộc Siêu Phàm cũng cùng chung ý kiến!
– Quân gia đứng mũi chịu sao, muốn rút lui cũng không sai gì cả! Nhưng hai nhà chúng tôi không cần phải đi, dù sao thì tam đại thánh đại cũng là thế lực lộ mặt, nếu như giận lây sang thế gia thế tục như vậy thì bọn họ cũng tránh không được đàm tiếu, họ cũng đâu được lợi gì. Vậy nên án binh bất động vẫn hơn. Nhưng đối với Mạc Tà chúng tôi cũng có lời này, nếu như Quân gia không rút lui thì sẽ chịu sự trả thù thảm thiết của tam đại thánh địa.
– Mọi người, người nhà chúng ta có bình an hay không là do tay mình nắm giữ, sao lại có thể gửi hi vọng vào thiện tâm của tam đại thánh địa chứ! Lựa chọn như vậy chẳng khác gì đem sinh tử tồn vong của gia tộc mình giao vào tay của người khác! Đó là một quyết định không chắc chắn, mong mọi người suy nghĩ lại!
Quân Mạc Tà vừa nghe kết quả thương nghị, nhíu mày.
Chương 799: Hôm nay ân oán kết thúc!
– Việc này không cần bàn nữa!
Đông Phương Vấn Tình nổi giận không vui.
– Cơ nghiệp nghìn năm cùng thanh danh của Đông Phương thế gia, chúng ta không thể vứt bỏ được! Cho dù là chết cũng không bỏ được! Nhật xuất đông phương, mình ta bất bại! Chúng ta đang muốn huy hoàng, nếu như rụt cổ vào Thiên Phạt sâm lâm, núp bóng dưới vây cánh của chúng thú, thì còn nói gì đến phục hưng Đông Phương thế gia nữa?
Đã tới mức này, có thể nói là hết lời, nếu còn miễn cưỡng hòa giải vậy thực sự muốn xé rách da mặt rồi.
Quân Mạc Tà hết cách, đành phải phân phó mọi người lưu tâm cảnh giác, sau đó lại tận lực cho họ một số đan dược liệu thương, lại an bài nhiều truyền tấn lệnh ( cái này các bác biên sửa, tớ chịu ko biết nó là cái gì), cũng dùng thuộc hạ của Thiên Phạt sâm lâm Ưng vương. Tùy thời thông báo tin tức hai bên, vạn nhất có biến cũng có thể chi viện.
Ngày thứ hai, đám người Đông Phương Vấn Tình, Đoạn Mộc Siêu Phàm liền rời khỏi Thiên Hương, vội vã trở về gia tộc của mình.
Việc thương nghị của Quân Chiến Thiên lão gia tử với Độc Cô Tung Hoành lão gia tử cũng đổ sông đổ biển, Độc Cô lão gia tử đang uống rượu nghe thấy Quân lão gia tử mang tới tin tức này, không khỏi ngây người nửa ngày rồi mới vẫy tay nói:
– Các ngươi đi đi, ta không đi đâu! Độc cô gia cũng không đi!
Quân Chiến Thiên đã quen lão cả đời, sao có thể không hiểu ý nghĩ của lão? Không có khuyên nữa, thở dài một tiếng, trậm mặc đứng dậy rời khỏi.
Độc Cô Tung Hoành im lặng nhìn theo bóng lưng lão, lúc Quân Chiến Thiên vừa ra khỏi cửa, đột nhiên hạ giọng nói một câu:
– Nói thằng cháu của ngươi chiếu cố cho tốt cháu gái của ta! Nó là bảo bối của Độc Cô thế gia! Nếu bạc đãi nó thì coi chừng lão phu làm thịt đó!
Quân Chiến Thiên lặng lẽ đứng lại một lúc rồi lại thở dài một tiếng, nhấc bước mà đi, chỉ lưu lại một câu:
– Bách tính Thiên Hương giao lại cho ngươi vậy.
Độc Cô Tung Hoành nhìn lão ta đi xa, đột nhiên nghển cổ, uống một bát rượu lớn vào bụng. Lẩm bẩm:
– Lão Quân à, vẫn là lão hiểu ta. Độc Cô Tung Hoành ta từ trước đến này cũng không phải người đam mê quyền thế. Mấy tên tiểu từ trong nhà cũng không phải là loại thích dùng âm mưu. Nhưng, hai phương đại quân Thiên Hương quốc thủ hộ Thiên Hương sáu mươi năm! Thiên Hương quốc, không phải chỉ có mỗi hoàng đế mà còn có mấy trăm triệu lê dân bách tính!
– Quân gia nhà các người khẳng đình là phải đi rồi, nhưng nếu Độc Cô gia cũng đi thì bọn họ phải làm sao đây! Lão phu sao có thể nhẫn tâm nhìn sinh linh đồ thán? Chín tên hán tử Độc Cô thế gia nhà chúng ta, còn phải vì mấy trăm triệu sinh linh này mà chống đỡ một phiến sơn hà! Lĩnh tình cũng được, không lĩnh tình cũng chả sao, tóm lại đây là ý nghĩa mạng sống của Độc Cô Tung Hoành ta!
– Còn về phía hoàng gia. Lão phu đã bao giờ đặt vinh hoa phú quý của hoàng gia vào trong mắt?
Nói một câu, uống một ngụm rượu lớn, sau khi nói hết, Độc Cô Tung Hoành nằm lên trên bàn, bát rượu rơi loảng xoảng dưới đất, vỡ vụn, ông ta lại đang lẩm bẩm:
– Anh Hùng Hào Kiệt Thượng Trùng Tiền. Lúc nước sôi lửa bỏng thế này, anh hùng hào kiệt Độc Cô gia sao có thể lùi bước? Chỉ có tiến lên! Tiến lên thôi. Nếu không toàn bộ Thiên Hương sẽ nhà tan cửa nát, khói lửa khắp nơi. Không thể đi, không thể đi mà.
Trên dưới Quân gia đang khua chiêng gõ mõ chuẩn bị rời đi, chỉ có Quân lão gia tử một mình ngồi trên tòa tháp Quân gia, xuất thần nhìn ra bên ngoài. Thiên Hương thành, mỗi viên gạch, mỗi viên ngói, mỗi cành cây, mỗi ngọn cỏ đều dường như nhìn không đủ.
Đây chính là nơi cả nhà lão phu bảo vệ cả đời! Vì nơi này, lão phu chinh chiến cả đời, mấy trăm lần sinh mạng như chỉ mành treo chuông! Vì nơi này, không hề hối hận mà quật khởi, biến thành quân thần, chinh chiến sa trường! Trăng gió nơi biên thùy, gió lạnh trên đại mạc, gót sắt trên thảo nguyên, toàn bộ Quân gia có ai chưa từng trải qua…
Lão gia tử im lặng mà nhìn, từ từ hai dòng nước mắt chảy xuống, chảy tới tận bộ râu bạc trắng, sau đó rơi xuống đất, từng giọt từng giọt một.
Từ thủa thiếu niên tới lúc già, bao nhiêu huynh đệ, trước mắt mình biến thành xương trắng, bao nhiêu nam nhân dưới sự chỉ huy của mình mà chém giết đẫm máu, da ngựa bọc thây. Nhi tử của mình, tôn tử của mình đều đem toàn bộ nhiệt huyết chôn tại nơi này.
Trước mắt có quang mang chiến đao lập lòe, bên tai vang lên tiếng hò hét hùng tráng mà thê lương. Ánh mắt của huynh đệ trước khi lâm chung vẫn còn in mãi trong đầu, tiếng kêu gào khi sắp chết vẫn còn vang vọng trong tim.
– Quân đại ca! Quân đại ca!
Quân Chiến Thiên nhắm mắt lại, bộ mặt già nua lại trở nên nhăn nhó. Lão cúi đầu xuống, gắt gao che mắt, chỉ có hai vai là đang run lên nhè nhẹ, không nỡ! Không nỡ nào! Thật sự là không nỡ mà. Nhưng hôm nay cuối cùng lại phải rời khỏi!
Nơi này rõ ràng lưu lại vô số tâm huyết, vô số tiếc nuối của mình, nhưng nói tới việc rời khỏi tại sao lại khiến cho lòng mình đau đến thế?
– Anh hùng bách chiến khinh sinh tử, tráng sĩ nhất sinh mạc hồi đầu; thiết mã băng hà trường phong đoạn, kỷ hồi hồn mộng đao huyết trù!
Quân Chiến Thiên cơ hồ như nghẹn ngào, đọc ra mấy câu thơ, thơ này là khi chinh chiến sa trường năm đó thường cùng các huynh đệ vừa lau vết máu trên đao vừa cao giọng ngâm nga, hiện tại còn mấy ai nhớ được?
Quân Chiến Thiên nước mắt tuôn rơi, nhưng lại đang cắn răng, thốt lên:
– Các huynh đệ, ta thật sự phải đi rồi. Rời khỏi cái nơi anh hồn của các ngươi an nghỉ. Nếu các ngươi nhớ đến ta, mong được gặp lại trong mộng.
Một lão nhân vững vàng như vậy, nhi tử chết rồi, lão không khóc. Tôn tử chết rồi lão cũng không khóc. Nhưng hôm nay lại không tự giác mà rơi lệ! Bởi vì lão phải rời khỏi cái nơi mà mình yêu quý, cũng là nơi lão dành tâm huyết cả đời!
Mặc dù nơi này đã phụ lão, mặc dù nơi này để cho hoàng quyền làm hại đến lão, lại đoạt đi nhi tử của lão, hãm hại tôn tử của lão. Nhưng một mảnh thiên hạ này dù sao cũng do Quân gia cả đời thân kinh bách chiến mà dành lấy! Do cả Quân gia bảo hộ! Con người không phải cỏ cây, há có thể vô tình?
Nhưng hôm nay, lão không vô tình cũng phải vô tình! Bởi vì nếu lão kiên trì, Quân Vô Ý và Quân Mạc Tà cũng nhất định không đi. Như vậy, Quân gia thực sự xong rồi! Con trai, cháu trai vì cái nơi này mà đã ra đi bốn người, chả lẽ còn lại hai người cũng phải chôn thây nơi này sao? Không thể nào! Tuyệt không thể nào! Cho nên lão nhất định phải đi! Cho dù là không nỡ nhưng hiên tại lão phải phụ trách gia tộc của mình!
Quân Mạc Tà một thân đồ đen, chậm rãi đi trên đại nhai tiêu điều, hướng tới nơi có tiếng hò hét mà túc tắc đi.
Thần thái của hắn rất nhàn hạ, bước đi chậm rãi, nhưng mỗi bước lại đều nhau tăm tắp! Hắn đi đường rất để tâm, thậm chí rất trịnh trọng! Bời vì, cuối con đường cũng chính là nơi kết thúc tất cả.
Nợ máu của Bạch Y Quân Soái Quân Vô Hối, nỗi đau của Thiết Huyết Chiến Thần Quân Vô Mộng, sinh mệnh của hai ca ca Mạc Ưu và Mạc Sầu, giấc ngủ mười năm của mẫu thân, đều phải hướng tơi tên đầu xỏ mà đòi lại! Cả vốn lẫn lời!
Hôm nay, Quân gia dĩ nhiên đã quyết định rời khỏi, vậy Quân Mạc Tà quyết định không làm ba cái việc đêm dài lắm mộng! Vô luận là thế nào, hôm nay ân oán phải chấm dứt!
Nhị hoàng tử quả thật rất hợp tác, Lý Du Nhiên cũng nhanh nhẹn, không ngờ có thể trong thời gian ngắn như vậy thuận lợi giải quyết một tên, lại còn làm nên một vở kịch phong ba to lớn cỡ này. Như vậy, thì tới sớm không bằng tới đúng lúc, chớp ngày hoàng đạo mà một mạch giải quyết ân mới nợ cũ luôn đi!
Ân ân oán oán sẽ kết thúc trong hôm nay! Có ta, hậu nhân duy nhất của Quân gia ra tay đòi nợ! Từ giờ về sau, Quân gia không còn gì tiếc nuối nữa! Đời đời kiếp kiếp không còn nữa!
Trên con đường lớn, vô số dân phòng đã bị đạp dổ, con đường trước kia phồn hoa náo nhiệt, dân cư đông đúc nay đã biến thành nơi giao chiến giữa hai phe! Tại cái nơi không rộng lớn này, không ngờ lại có gần ba bốn vạn người đang hò hét, giết chóc, máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Không ngừng có người thụ thương mà ngã xuống, hoặc là trực tiếp chết oan chết uổng, một khắc trước còn đang kêu gào, một khắc sau đã biến thành một cái xác không hồn…
Nhân viên hậu cần không ngừng tiến lên trước, mang người bị thương bên mình quay trở lại, nhưng tại trung tâm của cuộc chiến lại chỉ như tự chuốc lấy vận đen! Nơi đó không phải là nơi người thường có thể dễ dàng chen vào!
Bên phe hoàng đế, hoàng đế Thiên Hương hôm nay có thể nói là oai phong vô cùng, một thận giáp vàng, ngang nhiên ngồi trên một con chiến mã trắng như tuyết, tay cầm Thanh Phong Tam Xích mà chỉ huy, ngự giá thân chinh, thề phải giết chết chính con mình!
Sau lưng ông ta chính là tam hoàng tử Dương Hiệt, mặt mày hăng hái hùng dũng không hề sợ chết! Chỉ là bên cạnh hắn có bốn năm mươi người đang giương khiên mà bảo vệ hắn. Xem ra vị tam hoàng tử này cũng rất chi là sợ chết!
Đối diện với bọn chúng, ở xa xa, nhị hoàng tử mắt đỏ lên, ngồi trên lưng ngựa lại giống như là một con lừa đang đi đi lại lại, nước bọt văng tứ tung, vẻ mặt hung tợn:
– Giết! Giết cho bản vương! Giết hai tên chó má kia! Bản vương nhất định trọng thưởng! Đợi bản vương đăng cơ, các ngươi đều là khai quốc công thần! Vinh hoa phú quý, quan cao lộc hậu dễ như trở bàn tay! Một trận thành công, vinh quang vạn đại!
Trên tường phủ nhị hoàng tử, không ngờ lại có một cái ghế lơ lửng, dùng dây thừng buộc vào hai đại thụ hai bên, cách mặt đắt mười mấy trượng. Ngồi bên trên chính là đại công tử Lý Du Nhiên, một thân bạch y, tay cầm quạt lông, nói chuyện tự nhiên, vẻ mặt thoải mái. Thật là có vài phần phong phạm của anh Chu Du trong Tam Quốc.
Ánh mắt Lý Du Nhiên nhạy bén quan sát chiến cục, rất chi là bình tĩnh, quạt lông trong tay phe phẩy, cờ lệnh trên tay trái vung lên, mà bên phe nhị hoàng tự lập tức có tiếng kèn lệnh, trận thế cũng theo đó mà biến hóa không ngừng!
Quân Mạc Tà mỉm cười nhìn màn này, bỗng nhiên phát hiện binh lực của nhị hoàng tử đúng là đang ở trong tình thế xấu, nhưng dưới sự chỉ huy của Lý Du Nhiên, trận hình biến ảo không ngừng, cả chiến trường lại hình thành một cái cối xay thịt. Hai bên đều có tử thương nhưng phe hoàng đế lại tử thương nhiều hơn. Lấy ít đánh nhiều, lấy tiểu đánh đại chưa hẳn là không có cơ đánh trả…
Quân Mạc Tà thậm chí có thể khẳng định, cục diện quỷ dị thế này chắc là do Lý Du Nhiên gắng sức tạo ra.
Chương 800: Cốt nhục tương tàn!
Một điểm càng trọng yếu là tới tận bây giờ không ngờ không thấy có nhân mã Lý gia tham gia trận chiến này! Phải biết rằng, Lý thái sư nhiều năm bố trí tích lũy thực lực, mặc dù trong đó cao thủ không nhiều lắm, nhưng đối với quân đội bình thường mà nói lại tuyệt đối là một cánh quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ! Nếu một khi tham gia chiến cục, tất nhiên sẽ tạo nên biến hóa mang tính quyết định! Ít nhất cũng không khiến phe nhị hoàng tử phải lâm vào khổ chiến như thế này, tùy thời có khả năng sụp đổ!
Bên hoàng đế mặc dù nhất định còn có tiếp viện, nhưng phương châm chủ đạo điều khiển cuộc chiến này của Lý Du Nhiên lại muốn dùng mức độ lớn nhất mà gây nên hỗn loạn tại kinh thành, khả năng lớn nhất là gây rắc rối, mà còn càng lớn càng tốt. Trong lòng hắn sớm đã chắc chắn như sơn, dù sao một lúc nữa Quân Mạc Tà sẽ xuất hiện thu thập tàn cuộc. Trường đại chiến trước mắt mình cũng chỉ như tới xem náo nhiệt mà thôi. Chết bao nhiêu cũng chả được Lý đại công tử để trong lòng, mà toàn bộ chết hết thì càng tốt.
– Tên Lý Du Nhiên này, trái lại lại là một nhân tài!
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:
– Khanh bản giai nhân, nại hà tòng tặc! (Khanh vốn là giai nhân, tại sao lại theo giặc)
Hắn nhìn sang hướng Bình Đẳng vương vương phủ, nghĩ tới bộ dạng của tiểu tử Dương Mặc, trong lòng lại đang nghĩ – tên Lý Du Nhiên này, ta rốt cục có giữ lại hay không? Nếu giữ lại, là tốt hay là xấu?
Nhân tài như vậy, giết rồi thì thật sự không nỡ, nhưng nếu giữ lại thì thế gian này trừ mình ra, còn có ai có thể khống chế được tài hoa kinh thiên và tâm kế tuyệt thế của Lý Du Nhiên? Dương Mặc có thể được sao?
Mặt đối với việc chém giết của thiên quân vạn mã, nhưng Quân Mạc Tà lại tự mình trở nên thâm trầm. Tựa hồ việc chém giết trước mặt căn bản không đáng để mắt tới.
Sát khí ập tới mặt và tiếng la hét, cùng với gió xuân thổi qua trán hắn. Mấy ngọn tóc dài cứ thế theo gió mà bay lên, đập vào đôi lông mày đang nhăn của hắn.
Quân Mạc Tà thời khắc này giống như đang có một nỗi buồn sâu lắng, giống như một thiếu niên không biết sự đời, mặt đối với cảnh sắc tươi đẹp và dòng chảy thời gian mà ưu sầu.
– Vạn tuế! Vạn tuế!
Đúng lúc này, trong chiến trường một trận hò hét, giống như biển động mà vang lên. Quân Mạc Tà hờ hững ngẩng lên nhìn, lại là Hoàng đế bệ hạ, cũng cầm trường kiếm, cưỡi ngựa phi vào chiến trường. Đám ngự tiền thị vệ sau lưng hắn sợ hắn xảy ra sơ xuất, vội vàng theo vào.
Hoàng đế ngự giá thân chinh, hơn nữa còn là thân lâm chiến trường, việc này đối với sĩ khí có sự cổ vũ cường đại không thể ngờ! Ngự lâm quân một phương cơ hồ đều vằn mắt, không cần mạng sống mà xông lên. Cái gọi là nhất tướng liều mạng, vạn phu mạc địch, trước mặt lại càng không phải là một tướng liều mạng. Nhất thời gian, áp lực bên phía nhị hoàng tử tăng mạnh, mặc dù có trận pháp thượng thừa hỗ trợ dưới sự chỉ huy tuyệt diệu của Lý Du Nhiên cũng chống đỡ hết nổi!
Mà đám hộ vệ cho tam hoàng tử thấy bên mình đã chiếm thế thượng phong, bên nhị hoàng tử bắt đầu từ từ bại lui, cũng lập tức lấy lại tinh thần, sinh long hoạt hổ hét lớn một tiếng:
– Bệ hạ uy vũ! Thái tử điện hạ uy vũ! Quân ta tất thắng!
Tiếng hoang hô vang vọng, dường như hiện tại đã dành được toàn thắng vậy.
Nhưng mọi người lại không ngờ tới, đám người của vị thái tử điện hạ này đánh trống trợ uy cho phụ hoàng hắn là bởi vì hoàng đế cũng xung trận rồi, tự mình là thái tử mà không xông lên cũng không được. Nhưng xông trận thì vị thái tử “uy vũ” này lại thật quá sợ chết, nên mới nghĩ ra một chiêu này!
Đánh trống mặc dù có thể nâng cao sĩ khí, nhưng dù sao cũng là hậu phương, hơn nữa còn là đại hậu phương, cho dù bắn lén cũng không được. Khỏi phải nói, vị thái tử này cũng coi như có tài, ít nhất cũng coi như trong cái khó ló cái khôn!
Chiến trường phía trước chém giết càng ngày càng nghiêm trọng, song phương đều là chiêng trống ầm ầm, cờ xí tung bay, núi người biển người. Nhưng đúng lúc này lại đột nhiên phát sinh một việc khiến không ai có thể nghĩ tới!
Tam hoàng tử Dương Hiệt cũng chính là đương kim thái tử điện hạ, đột nhiên cầm dùi trống ném đi, nhiệt huyết bừng bừng đứng lên. Vươn cổ như con gà mà hướng trời hét lớn, tiếng hét đó đạp núi xuyên mây, quả nhiên là – sĩ vọng nhãn, ngưỡng thiên trường khiếu, tráng hoài kích liệt! ( Ngửa mặt lên trời hét lớn, ý chí sục sôi)
Hắn vừa hét xong, đột nhiên bước dài, dùng khí độ lẫm liệt như coi thường sống chết, đi tới chiến mã của mình! Bước đi mạnh mẽ, kiên quyết! Âm vang có lực! Sống lưng thẳng tắp, cặp chân vòng kiềng cố hết sức đi thẳng, rất có phong độ và khí khái anh hùng của thái tử một nước.
Ai thấy người này cũng không khỏi tán thưởng trong lòng. Đây mới là thái tử gia của chúng ta! Xem kìa, tư thế thấy chết không sờn hiên ngang biết bao! Dũng cảm biết bao. Ôi mẹ! Việc gì đây? thuyết pháp gì đây? Chỉ thấy thái tử điện hạ khí thế bừng bừng nhảy lên lưng ngựa, đột nhiên hai chân kẹp lại, trong lúc mọi người đang líu lưỡi mà lấy ra roi ngựa, hung hăng quất một phát lên đít ngựa, hét lớn một tiếng. Giọng nói như vịt đực lúc này lại có vẻ như hùng tráng phi thường:
– Bản thái tử cũng xông trận! Nam nhi vì nước quên mình, da ngựa bọc thây! Phụ hoàng, Tiểu Kê Kê của người tới đây!
Cư nhiên còn tại hiện trường thốt ra một câu thơ! Hơn nữa câu thơ này còn hùng dũng như thế, đủ để lưu truyền thiên cổ! Quả nhiên là văn võ song toàn nha, không hổ là thái tử gia.
Có vài người lại tán dương hết lời, nhưng nghe thấy câu cuối của thái tử điện hạ lại lập tức ngớ người! Ai cũng há hốc mồm không biết nói gì, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc. “Phụ hoàng, Tiểu Kê Kê của người tới đây” là nói cái gì vậy?
Lẽ nào phụ hoàng ngươi thường thường ra đường không có mang thằng em theo hay sao mà còn cần ngươi tặng? Nếu như không có thì ba anh em nhà ngươi từ đâu chui ra? Chả lẽ là tự xưng? Không phải là quá giới hạn sao? Lẽ nào đây là cách xưng hô thân mật của cha con nhà người ta? Trong nháy mắt, mọi người đều mắt tròn mặt dẹt, sửng sốt một hồi. Người đạo diễn màn này ngoài Quân đại thiếu ra thì còn ai vào đây nữa!
Nói tới sự xuất hiện của Tiểu Kê Kê này, cũng có chút lai lịch. Tam hoàng tử Dương Hiệt, chữ “Hiệt” trong đó dường như Quân đại thiếu làm ra vẻ không biết, mà kể cả có biết thì cũng làm sao, đã gọi quen miệng gọi là “Cát Cát” ( Đồng âm với từ kê kê). Lúc này ẩn thân thi triển nhiếp hồn đại pháp nhưng lời nói lại theo thói quen của mình mà thốt ra, cứ thế trở thành “Tiểu Kê Kê của người tới đây.”
Dường như Quân đại thiếu vô văn hóa lại liên lụy tới vị Thiên Hương tân nhậm thái tử. Trước công chúng tại chiến trường đẫm máu mà lại có thể làm ra trò cười này. Quân đại thiếu trong lòng rất là xấu hổ, nhưng thái tử điện hạ rõ ràng hét hai chữ “Cát Cát”. Ai nghe ra từ khác thì chỉ có thể trách ý nghĩ của chúng quá đen tối mà thôi, bản thiếu gia cũng hà tất phải quá áy náy trong lòng.
Lại nói, dù sao hắn cũng sắp chết đời nó rồi. Muốn gọi thế nào thì cứ thoải mái gọi thế đi.
Nói thì chậm mà lại rất nhanh! Khi mọi người đều quây vào thành một vòng tròn, thái tử điện hạ giơ roi thúc ngựa, mặt tươi như hoa xông thẳng vào thiên quân vạn mã. Một đường chạy thẳng tới hướng phụ hoàng! Miệng vẫn hét lớn:” Phụ hoàng! Tiểu Cát Cát của người tới đây.”
Nhất thời gian, hai bên giao chiến đều trợn mắt lên mà nhìn! Có người kinh hoàng mà giơ kiếm quên cả chém xuống, chỉ là ngẩng đầu nhìn vị thái tử đang cưỡi ngựa xung phong này, vẻ mặt không thể tin nổi.
Sau đó, bên nhị hoàng tử tỉnh ngộ lại đầu tiên, theo đó mà cười lớn. Ai ai cũng ôm bụng, cười đến chảy nước mắt:
– Quốc chủ bệ hạ, hóa ra ngài ra ngoài đánh trận, sợ làm tổn thương thằng cu mà để nó ở nhà. Bệ hạ quả là nhìn xa trông rộng, chúng thần bội phúc sát đất rồi! Thiên Hương quốc có vị quốc quân cẩn thận cỡ bệ hạ, sao còn lo đại sự không thành đây! Mọi người đều là nam nhân, chúng ta cũng hiểu cách làm của ngài, hớ hớ hớ.
Khắp nơi vang vọng tiếng cười, không phân biệt địch ta!
Hoàng đế bệ hạ tức tới xanh mặt, có lòng phát tác, nhưng lúc này có thể phát tác với ai đây? Phát tác với đối phương, ai để ý tới ngươi? Phát tác với người mình, chả phải làm nguội lạnh lòng chiến sĩ hay sao. Hết cách, tay chân run rẩy mà hét:
– Nghiệt chướng! Mày nói nhăng nói cuội cái gì thế!
Thái tử điện hạ Dương Hiệt khí thế hiên ngang xông tới, nhưng lại bị mắng cho té tát, không khỏi mặt mày kinh ngạc và ủy khuất nói:
– Phụ hoàng, là con đây, là Tiểu Cát Cát của người đây mà. Con tới trợ chiến cho người mà, người tại sao còn mắng chửi con. Con là Tiểu Kê Kê mà, người không cần con nữa sao?”
Quân Mạc Tà mặc dù đang ẩn thân cũng cười tới mức quặn ruột. Nhưng, làm trò tới mức này đã cơ bản không sai biệt lắm rồi, có thể hạ màn được rồi! Thần thức chỉ một cái trong não của vị thái tử điện hạ này, thái tử điện hạ đột nhiên lòng đầy căm phẫn gầm lên:
– Dương Đản! Tới đây chịu chết cho bố mày ngay!
Quả là hổ báo, trức tiếp biến thành bố của nhị ca hắn!
Hoàng đế bệ hạ lập tức ức tới hoa mắt váng đầu! Nhưng còn chưa kịp mắng chửi đã thấy thái tử Dương Hiệt gầm thét như sấm rền, miệng tiếp tục chửi gà mắng chó, thúc ngựa chạy tới như chỗ không người. Ngựa phi thân một cái, nhày vào chuồng ngựa, rồi chạy như bay tới chỗ nhị hoàng tử!
Nhân mã bên địch phàm là gặp phải hắn, hoặc chắn trước mặt hắn đều bị thua xiểng liểng mà lui. Giống như một con thuyền lớn lướt qua mặt hồ êm đềm, sóng to gió lớn cứ thế mà tạo ra một con đường rộng thênh thang.
Dĩ nhiên là phong thái muốn lấy đầu tướng địch trong thiên quân vạn mã!
– Wa! Thái tử điện hạ uy vũ!
Bên này đã có tiếng hò hét đứt hơi khản tiếng như rắm ngựa vang lên.
Tiếng hò hét còn chưa dứt, thái tử điện hạ Dương Hiệt đã thế như chẻ tre xông tới trước mặt nhị hoàng tử, chiến mã hí dài một tiếng, rồi đứng thẳng lên, cứ như thiên thần giáng thế!