Dị Thế Tà Quân Audio Podcast
Tập 147 [ Chương 731 đến 735 ]
❮ sautiếp ❯Chương 731: Nhẫn nhục?
Nếu mà không thể thắng, vậy thì khi dị tộc xâm lấn, đại lục bị rơi vào tay giặc, dân chúng bị giết hại, trăm họ bị kiếp nạn, đủ mọi loại khổ nạn chẳng phải đều là lỗi của Tam Đại Thánh Địa sao? Huống chi việc đối phó với Thiên Phạt lại do Tam Đại Thánh Địa ra tay trước!
Nói cái gì cũng không nên đổ vào đầu Thiên Phạt chứ! Thậm chí nếu dị tộc xâm lấn thật, thì Thiên Phạt chúng thú vẫn có không gian sinh tồn, không có bất cứ biến cố gì, thế lực nào có thể xâm lấn Thiên Phạt Sâm Lâm. Từ trước đã như thế, hôm nay cũng như thế! Sau này cũng là như thế!
Cục diện ngày hôm nay, tiến, không tiến được, đánh, đánh không lại, trốn, càng trốn không thoát! Có thể nói tình trạng căng thẳng đến tột cùng! Mà đối phương đến đông như thế, quả là tuyệt đối không xem nhẹ đám người chúng ta, xem ra bị mất mạng là số đã định!
Mạc Tiêu Diêu quay đầu lại, nhìn về đám thuộc hạ bộ dạng tuyệt vọng cùng không cam lòng ở phía sau, đột nhiên cắn chặt răng, ưỡn ngực, tiến về phía Mai Tuyết Yên. Dáng vẻ kiên quyết và trầm trọng, khuôn mặt toát ra vẻ bi tráng, ánh mắt nóng bỏng như tỏa ra từng ngọn hỏa diễm!
“Mạc huynh, ngươi làm cái gì vậy?” Thân hình Cổ Thanh Vân chợt hiện ra ngăn trước mặt lão. Vị Man Hoang Tôn giả cũng trong tình trạng chật vật không chịu nổi, khuôn mặt thê lương, giống như lệ quỷ!
Mấy vị Tôn Giả này, đại khái là trong cuộc đời dài dằng dặc của họ, cho dù gian nan nhất, chán nản nhất, cũng không bao giờ bị chật vật như hiện giờ!
“Mau tránh ra! Lão phu muốn đi cầu xin tha thứ!” Mạc Tiêu Diêu tóc đen bay tán loạn, trên mặt mặc dù tràn đầy sỉ nhục, nhưng vẫn có chút xán lạng!
“Cái gì? Cầu xin tha thứ?” Cổ Thanh Vân kinh hãi hô lên, quả quyết nói “Mạc huynh, nhân sinh trong thiên địa, sao lại không có ngạo khí, tại sao không có cốt khí như vậy. Ta là nam nhân đội trời đạp đất, chết thì chết, tại sao có thể khúm núm, cầu xin để kéo dài vài ngày tàn mệnh chứ?
Thanh danh cả trăm năm của ta và ngươi, làm sao có thể không coi trọng như thế? Coi như là chết đi, cũng không làm một kẻ tham sống sợ chết, thê thảm kéo dài một chút hơi tàn!”
“Đánh rắm! Lão Tử là người sợ chết sao? Nhưng nếu ngươi chết, ta chết, thì Đoạt Thiên Chi Chiến phải làm sao bây giờ? Nếu như bởi vì chúng ta chết cả mà bị thua trận đó, thì ai có thể gánh cái trách nhiệm này chứ?
Nơi này còn có tám mươi bốn người! Chỉ cần chúng ta có thể trở về, cũng có thể vì Đoạt Thiên Chi Chiến mà cống hiến bốn vị Tôn Giả, tám mươi Chí Tôn thượng hạng! Nếu chúng ta đều chết ở nơi đây… thì có tác dụng gì chứ?” Mạc Tiêu Diêu phẫn nộ gầm lên, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng cùng ẩn chút lệ quang!
Làm một người tung hoành thiên hạ, Tôn Giả cấp bốn, có thể mạnh mẽ làm ra quyết định như vậy, không nghi ngờ rằng so với cái chết còn khó khăn hơn gấp trăm ngàn lần! Nhưng hiện tại Mạc Tiêu Diêu không có sự lựa chọn nào khác cả!
Lão có thể chết, càng không hề sợ chết, nhưng không thể chấp nhận việc mình trở thành tội nhân của Huyền Huyền Đại Lục! Lão bình thường có thể hèn hạ vô sỉ, thậm chí còn là một tên ngụy quân tử, làm những việc cực kỳ xấu xa đê hèn, nhưng nếu bị ô danh trong lịch sử, thì lão có chết hơn vạn lần, cũng không thể chịu đựng được!
Có thể chết trận, có thể bị người giết! Có thể hại người, có thể bị người hại, nhưng giờ khắc này, lão không thể chết! Ít nhất mọi người không thể chết toàn bộ!
Bởi vì Đoạt Thiên Chi Chiến, chính là từ khi lão bắt đầu tiến vào Độn Thế Tiên Cung liền thành mục tiêu phấn đấu suốt đời! Cho nên đến lúc này, vô luận thế nào, lão cũng phải nhẫn nhục để sống sót! Chính là vì phấn đấu đạt đến mục tiêu của lão!
Nhìn Mạc Tiêu Diêu khó khăn đi từng bước một về phía bên kia, hai chân tựa hồ có đeo ngàn cân, Cổ Thanh Vân đột nhiên nín lặng. Lão chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, suýt nữa muốn chảy lệ ra!
Lão không nói gì thêm, cuối cùng cũng yên lặng theo sát phía sau Mạc Tiêu Diêu với những bước chân cũng kiên quyết đi tới như vậy. Tiếu Thiên Nhai buồn bã đứng yên, thở dài thật sâu, rốt cục cùng Khúc Vô Tình cũng đi tới!
Mai Tuyết Yên nhìn bốn người đi tới, nhưng lại rõ ràng không cảm nhận thấy đối phương có chút chiến ý thì trong lòng khó chịu.
Nhưng Quân Mạc Tà đứng một bên cũng là thấy trong lòng chấn động, đầu tiên thì nghĩ: chẳng lẽ… Bọn họ là đến đầu hàng, cầu xin tha thứ? Nhưng nghĩ lại thì cảm giác thấy không có khả năng! Thế giới này làm gì có chuyện đã nộp vũ khí đầu hàng thì không giết!
Còn nữa, bốn người trước mắt nàyđều là người thật, cường giả cấp Tôn giả thứ thiệt, kém cõi nhất cũng là cường giả cấp hai. Tin tưởng là một vị cao thủ Tôn giả bình thường nhất cũng tuyệt không tiếc mệnh mà ăn nói khép nép xin giữ mạng sống!
Người giang hồ từ trước đến giờ vẫn coi danh tiếng của mình còn trọng yếu hơn sinh mạng. Nhân vật quyền cao chức trọng tung hoành vô địch giống như Mạc Tiêu Diêu làm sao mà sẽ cầu xin tha thứ được?
“Mai tôn giả, Mạc mỗ lần này đến đây, đại bại thiệt thòi! Trận chiến này chúng ta đã thua, chúng ta thừa nhận thất bại!”
Trên mặt Mạc Tiêu Diêu đầy vẻ đau buồn và nhục nhã sâu sắc, trong mắt mang theo vẻ không cam lòng và bi thương mãnh liệt, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng người, ánh mắt nhìn vào Mai Tuyết Yên. Lão đương đầu với nỗi nhục nhã lớn nhất của mình mà nói từng từ.
“Mạc Tôn giả mở miệng nhận thua, cũng là ngoài ý muốn của bản tôn. Nhưng liệu tất cả Tôn giả bên dưới đã có thương lượng” Ánh mắt Mai Tuyết Yên mặc dù vẫn lạnh lùng, nhưng nói khiêm nhường.
Mạc Tiêu Diêu do dự một hồi lâu, khóe miệng giật một cái, trên mặt đầy thê lương, môi rung rung vài cái, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh gì mà cũng cứ đứng thẳng người ở đó.
Anh hùng mạt lộ thế này, lại còn cảm giác khúm núm làm vị cường giả một đời này đột nhiên thấy lòng chua xót nói không nên lời!
Mai Tuyết Yên cùng Quân Mạc Tà nhìn lão, đột nhiên kinh ngạc phát hiện một chuyện: mái tóc của Sinh tử Tôn giả Mạc Tiêu Diêu đã hơn ba trăm năm đều luôn đen nhánh như mực, nay trong một khắc ngắn ngủn lại có thể dùng mắt thường thấy được tốc độ biến thành màu xám trắng!
Trước sau cũng chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp! Tóc Mạc Tiêu Diêu lại thay đổi thật lớn như vậy! Có thể thấy được sự thống khổ và hành hạ trong lòng lão giờ khắc này, thật sự là khó có thể nói rõ! Cầu xin tha thứ… cho dù là đám lưu manh đầu đường xó chợ đánh thua thì cũng có rất ít kẻ cầu xin tha thứ…
“Đối địch với nhau không phải ngươi chết chính là ta vong! Thắng sinh bại tử từ xưa như thế. Đương nhiên, giết chết kẻ địch có uy hiếp với mình vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa!”
Mạc Tiêu Diêu khó khăn nuốt một ngụm, môi run run tựa như đèn sắp tàn trong gió, nhưng vẫn nhìn không chớp mắt về phía Mai Tuyết Yên “Hiện tại chúng ta đã bại, lại không còn sức đánh trả! Sự sống chết của chúng ta đã nằm trong tay Mai tôn giả, bọn ta chết không tiếc…”
Ánh mắt Mạc Tiêu Diêu bỗng nhiên mờ đi, tựa như cố giải thoát mà khàn khàn kêu lên “Nhưng hiện tại lão phu đến đây chỉ là muốn hỏi Mai tôn giả một câu: liệu có thể để cho đám người lão phu một con đường sống hay không?!”
Lão nói xong những lời này liền nhắm mắt đứng như vậy, cũng không nói thêm câu nào nữa, tựa hồ trong lúc đó lão đã hóa thành một pho tượng! Từ trong hốc mắt chầm chậm chảy ra hai dòng lệ trong suốt trên gương mặt nhẵn nhụi. Nhưng cũng dường như vào giờ khắc này đột nhiên xuất hiện những nếp nhăn ngang dọc trên mặt…
Giờ khắc này, Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên cơ hồ không thể tin được những điều tai mình nghe thấy!
Cầu xin tha thứ!
Một vị Tôn giả cấp bốn, lại ở trước mặt mọi người luôn mồm cầu xin tha thứ!
Này quả thực là so sánh với trời sụp thì còn làm cho người ta khó tin hơn!
Một lúc lâu, Mai Tuyết Yên mới lắc đầu nhìn Mạc Tiêu Diêu mà nặng nề hỏi “Tôn giả nói như vậy, thật là ngoài dự đoán của bản tôn, nguyên nhân bên trong… Có khả năng là vì Đoạt Thiên Chi Chiến?”
“Cho dù lý do là cái gì, hôm nay, lão phu cũng chỉ là khất mệnh! Chỉ cầu có thể sống lâu hơn hai năm là được rồi!” Mạc Tiêu Diêu nhắm mắt lại, ngửa đầu, môi run run, sắc mặt trắng bệch lại nói từng từ
“Sau Đoạt Thiên Chi Chiến nếu như mấy người lão phu may mắn không chết, không có đem mệnh để lại đỉnh Thiên Trụ, như vậy ắt đến Thiên Phạt Sâm Lâm tự vẫn trước mặt Mai tôn giả! Đem tàn mệnh này trả lại cho Mai tôn giả!”
Mai Tuyết Yên trong nháy mắt tim đập mạnh và loạn nhịp, giờ khắc này, nàng thật sự không biết nên phản ứng như thế nào.
Ngay cả người từng trải phong phú như nàng cũng hoàn toàn không nghĩ tới trước mắt lại gặp phải tình huống như vậy. Trước khi đến thì cái gì chuẩn bị cũng đều làm tốt.
Tử chiến ư, đánh rắn giập đầu. Thậm chí đối phương sẽ liều mạng tự bạo cũng đều có cách đối phó! Nhưng duy độc không nghĩ là với sự tự tôn của Mạc Tiêu Diêu mà cũng lại cầu xin tha mạng! Thế giới này cũng quá điên cuồng rồi?!
Phải biết rằng, Tam Đại Thánh Địa luôn biết Mai Tuyết Yên chỉ là Tôn giả cấp hai đỉnh phong. Mà ngay cả Mạc Tiêu Diêu sau khi tới đây mới biết được Mai Tuyết Yên không biết làm sao mà đột nhiên đột phá đến cảnh giới Tôn giả cấp ba.
Cho đến nay vẫn không biết là Mai Tuyết Yên cũng đã lại đột phá lần thứ hai! Mà Mạc Tiêu Diêu cũng là một vị Tôn giả cấp bốn, Tôn giả cấp bốn đích thực!
Nếu như với trình độ lúc trước so sánh thì gần như là một vị cường giả Chí Tôn cầu xin một vị cao thủ Thiên Huyền tha thứ!
Đây quả là chuyện quá mức hoang đường! Trước một khắc vẫn còn định đánh nhau chết thôi, hiện tại lại lập tức cầu xin tha thứ…
Điều này đòi hỏi phải có tâm tình như thế nào, dũng khí cao tới đâu! Đây là chịu nhục đến dường nào! Nếu không phải vì Đoạt Thiên Chi Chiến thì loại người kiêu ngạo như Mạc Tiêu Diêu làm sao mà làm nổi loại chuyện này? Mà vì Đoạt Thiên Chi Chiến chịu nhục, lại là vì an nguy đại lục, vì thiên hạ sinh linh!!
Mai Tuyết Yên hiểu rất rõ điều này, Đoạt Thiên Chi Chiến cũng là mục tiêu phấn đấu của nàng! Cho nên nàng có thể lí giải thật sâu sắc Mạc Tiêu Diêu lúc này! Cho nên vào giờ khắc này nàng bị chấn động thật sâu! Thậm chí gần như đã nghĩ lập tức lên tiếng đáp ứng yêu cầu của đối phương!
Vì Đoạt Thiên Chi Chiến, Mạc Tiêu Diêu có thể chịu hy sinh như vậy. Đem danh tiếng khổ cực giữ gìn ba trăm năm hủy hoại chỉ trong chốc lát. Như vậy, chính mình sao còn không tha được?
Chính mình cho tới bây giờ đều là coi trách nhiệm với Đoạt Thiên Chi Chiến cao hơn chuyện khác, càng là mục tiêu phấn đấu của mình kiếp nầy! Cho dù là Mạc Tiêu Diêu sau này tráo trở thì mình cũng không thể cự tuyệt!
“Chậm đã!” Quân Mạc Tà lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nét mặt vẫn lạnh tanh
“Mạc Tiêu Diêu, Tiêu Dao Tôn giả, ngươi cho là lấy danh nghĩa Đoạt Thiên Chi Chiến, lấy thiên hạ đại nghĩa, khó khăn trăm họ để van cầu tha cho thì chúng ta liền bỏ qua ngươi? Thậm chí là cảm động đến khóc rống tuôn nước mắt, cung tiễn đám tàn binh bại tướng các ngươi rời đi?!”
Những lời này lại tựa hồ là một cái kim cực sắc bén châm vào lòng Mạc Tiêu Diêu! Mạc Tiêu Diêu toàn thân đau đớn giật giật, trên mặt cũng có chút co lại nhưng không nói gì.
“Ngươi cho là vì ngươi phải chịu hi sinh như vậy thì chúng ta đương nhiên sẽ để cho ngươi một con đường sống? Nhưng, thật sự có phải như thế sao?” Quân Mạc Tà nói tràn đầy lạnh nhạt.
“Mạc Tà! Sự tình liên quan đến Đoạt Thiên Chi Chiến, tất cả ân oán đời thường chỉ là tiểu tiết! Mạc Tôn giả là như vậy là vì Đoạt Thiên Chi Chiến, vì tương lai an nguy của đại lục. Tâm tình của hắn, ta có thể biết!” Mai Tuyết Yên lo lắng nói.
“Nhưng ta không thể biết! Các lão gia nói chuyện, sao nữ nhân lại đi chặn họng! Đứng một bên cho ta!” Quân Mạc Tà không đổi nét mặt trầm giọng trách mắng. Hắn tiến lên trước một bước rồi đứng ở hàng đầu trước mọi người.
Chương 732: Lương thiện là có tội ư?
Thiên Phạt chúng thú tức thời bái phục sát đất, tỷ phu của chúng ta thiệt là bạo hãn, đại tỷ bá đạo như vậy mà cũng bị quát như thế, thiệt là xuất sắc, khâm phục sái cổ luôn!
Mai Tuyết Yên mặt trắng bệch, trong mắt không nhịn được trỗi lên một tia phẫn nộ. Nàng không bực mình Quân Mạc Tà đối với nàng không khách khí, mà giận hắn tại sao không thèm để ý đến thiên hạ chúng sinh.
“Mạc Tà, ngươi sao có thể như vậy được? Vì Đoạt Thiên Chi Chiến, cần phải tính toán những chuyện hơn thua của cá nhân sao?” Mai Tuyết Yên thở dài, nén giận nói: ” Mạc tôn giả đã hy sinh như như vậy, chúng ta lẽ nào không lấy mạng hắn thì không được sao? Thật sự có ý nghĩa ư?”
“Đúng là lòng dạ nhân từ của đàn bà, lúc trước ta đã nói nàng đứng tránh qua một bên, nàng không nghe à!” Quân Mạc Tà tức giận nói: “Nếu không phải bởi vì Đoạt Thiên Chi Chiến, Độn Thế Tiên Cung mười vị chí tôn liệu có khả năng gây cho nàng thân chịu trọng thương một trăm năm không lành? Nếu không phải vì Đoạt Thiên Chi Chiến, Tam Đại Thánh Địa dám đối phó nàng không? Sớm đã biết bao nhiêu người chết dưới tay nàng! Nếu không phải vì lợi dụng lòng quan tâm đến đại cục của nàng, bọn chúng dám không? Dám không?”
“Hết lần này tới lần khác đều là bởi vì cái thứ gọi là “Đoạt Thiên Chi Chiến” mà nàng cứ phải chịu thiệt thòi!” Quân Mạc Tà cười lạnh một tiếng rồi nói: “Mà lần này cầu xin tha thứ, lý do cư nhiên vẫn là Đoạt Thiên Chi Chiến! Ta hỏi nàng, nàng rốt cuộc muốn chịu thiệt thòi đến lúc nào mới tỉnh đây!? Thử hỏi một câu, nếu như vai diễn đổi cho nhau, nếu như kẻ đang van nài là bản thân nàng, nàng nói những kẻ của Tam Đại Thánh Địa có bỏ qua cho nàng hay không? Có khi nào nhờ Đoạt Thiên Chi Chiến mà nàng được sống tiếp không?”
“Ta đương nhiên có thể tưởng tượng được sự lựa chọn của bọn họ sẽ như thế nào, nhưng lần này lại không giống …”, Mai Tuyết Yên gấp rút phân tích, “ta có thể cảm giác được tâm ý của Sinh Tử Chí Tôn thật sự là mười phần…”
“Thế thì sao chứ? Dẫu thế thì cũng chẳng có chút bất đồng nào!” Quân Mạc Tà lạnh lùng nói. “Bởi vì một lần này, bọn họ vẫn đang lợi dụng sự quan tâm cho đại cục của nàng! Ta chưa hề phủ nhận là lần này Mạc Tiêu Dao chính thật là thật lòng vì Đoạt Thiên Chi Chiến, chân chính vì thiên hạ chúng sinh! Tâm ý của hắn, không chỉ mình nàng cảm giác được, ta cũng có thể cảm thụ được thành ý của hắn, toàn là mục đích chân chính! Nhưng đây không phải là lý do mà chỉ cần bọn họ cầu xin thì chúng ta liền bỏ qua! Nàng hiểu không?” Đây là tranh chấp đầu tiên từ lúc Mai Tuyết Yên biết Quân Mạc Tà! Lại là một hồi tranh chấp nghiêm trọng.
“Quân Mạc Tà, ngươi dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử! Chúng ta hiện giờ tuy suy sút, nhưng ngươi cũng không thể nhục mạ tùy ý!” Cổ Thanh Vân nghiến răng, gân xanh trên huyệt Thái Dương giật giật, đã phẫn hận đến cực điểm.
“Ta trước giờ vẫn là một kẻ tiểu nhân, trước giờ có bao giờ đã phủ nhận đâu? Nhưng mà, các người là quân tử à!?” Quân Mạc Tà lạnh lẽo nhìn hắn: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, Mạc Tiêu Dao, không cần làm ra vẻ khổ đại thù thâm như là phải chịu nhiều ủy khuất như thế, ngẩng đầu lên, mở to mắt ra! Cả lời khó mở miệng nhất cũng đã nói ra, lẽ nào vẫn không dám mở to mắt mà nhìn kẻ có đại quyền sinh sát ngay trước mắt ư?”
Mạc Tiêu Dao mệt mỏi mở mắt, đáy mắt hàm chứa sự nhục nhã ê chề, lạnh giọng nói: “Ngươi muốn hỏi gì? Ngươi hỏi đi! Lão phu rửa tai cung kính lắng nghe!”
“Ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề tối đơn giản! Trong mấy năm gần đây, Độn Thế Tiên Cưng đối phó Thiên Phạt Mai tôn giả phải chăng trước giờ đều lợi dụng yếu điểm về quan niệm đại cục của Mai tôn giả, rõ ràng biết Mai tôn giả vì Đoạt Thiên Chi Chiến sẽ không hạ sát thủ nên mới dám ra tay? Rất đơn giản phải không, đáp án bất quá chỉ là “Có”, hay “Không”, hai chữ, hãy cho ta một đáp án rõ ràng!”
“Có!” Gương mặt trắng bệch của Mạc Tiêu Dao xuất hiện một tia xấu hổ, nhưng câu trả lời của hắn không hề do dự chút nào. Sự thật chính là như vậy, bọn họ vốn trước nay đều lợi dụng lòng lương thiện của Mai Tuyết Yên mới lần này tới lần khác nhằm vào nàng!
“Nếu như không phải là Mai tôn giả mà là một ma đầu không việc ác nào không làm, một Thiên Phạt vương giả không có một chút cố kỵ nào, các ngươi dám làm thế không?” Quân Mạc Tà tiếp tục hỏi.
“Không dám! Nhưng nếu như chúng ta hoàn toàn có thể nắm chắc, liền nhất cử tiêu diệt nàng!” Mạc Tiêu Dao thở ra? “Bởi vì nếu như nàng hoàn toàn không để ý mà phát động “Huyền Thú Triều” tấn công đại lục, sẽ là tai nạn của toàn đại lục! Bởi vậy, nếu là như thế, liền phải thận trọng tính toán, tiếc là nàng ta lại không phải, may mắn là nàng không phải.”
Mai Tuyết Yên đau khổ khép mắt.
Lúc trước sớm đã đoán được nguyên nhân thế này, nhưng lúc này đây nàng chính tai nghe đương sự thừa nhận sự thật, lại vẫn có cảm giác đau khổ như vạn tiễn xuyên tâm, và đau lòng vì những chuyện nàng đã làm đều thật không đáng! Thì ra lý do mà những chiến hữu lúc trước đối phó nàng cư nhiên là vì nàng quá thiện lương!
Chính sự thiện lương, lòng quan tâm đại cục của nàng đã cho phép bọn họ không hề e ngại, năm lần bảy lượt mai phục ám sát, thậm chí suýt đã khiến cho bản thân vạn kiếp bất phục! Bởi vì bọn họ biết, nàng sẽ không đánh trả quá tuyệt tình! Nàng vĩnh viễn sẽ không đối phó bọn họ giống như bọn họ đối phó nàng! Bởi vậy bọn họ tự tin không sợ! Thế giới này, từ bi thì sao? Thiện lương, liền chinh là lý do nên chết ư? Thiện lương, liền chính là nguyên nhân nên bị gài bẫy hãm hại ư?! Thiện lương, liền chính là căn nguyên của việc nên bị áp bức ư? Thiện lương, liền có thể trở thành cái cớ cho kẻ khác có thể vô liêm sỉ ư? Lúc này đây, Mai Tuyết Yên trầm sâu trong mê võng…
“Bây giờ các ngươi đã thua! Nhưng các ngươi vẫn muốn đem chuyện Đoạt Thiên Chi Chiến ra nói…” Quân Mạc Tà cười mỉa nói: “Ta biết, Mạc tôn giả, trong lòng ngươi lúc này đang thật sự hối hận, bởi vậy ngươi dựa vào Đoạt Thiên Chi Chiến cầu xin, cũng thật sự muốn vì Đoạt Thiên Chi Chiến xuất ra một đao! Rõ ràng, mục tiêu này thật cao cả, thật cao thượng! Thậm chí, ngươi cũng đã hy sinh rất nhiều! Điểm này, ta bội phục ngươi!”
“Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết! Mặc cho lý do có cao cả bao nhiêu đều không thể thành cái cớ cho ngươi tham lam chiếm đoạt, làm bao điều ác!” Quân Mạc Tà lãnh khốc cười. “Vì Đoạt Thiên Chi Chiến, vì thiên hạ chúng sinh, nói nghe thật hay! Các ngươi đúng là đã làm thế, đã ra sức! Nhưng, chậm đã, điều đó chẳng đại biểu cho cái gì sất! Làm sai một chuyện, vẫn phải trả giá! Không ai cho rằng vì ngươi đã ra sức cho Đoạt Thiên Chi Chiến nên phải è cổ ra cho các ngươi giết!”
“Ngay cả những cái gọi là “sự tích anh hùng” đi nữa, cũng không thể lấy công chống tội!” Quân Mạc Tà sắc bén vô tình nói: “Có kẻ đi cướp để cho mấy đứa nhỏ ở nhà có thể ăn no. Có kẻ càng cao thượng hơn, bởi vì trong nhà hắn thu dưỡng vô số cô nhi… nhưng những kẻ đó đã cướp, đã là một sự thật! Có kẻ giết người, bởi vì bảo hộ người thân, nhưng hắn đã là kẻ sát nhân! Đây cũng là sự thật. Sẽ không có ai bởi vì bọn họ có nỗi khổ riêng mà bỏ qua cho họ!”
“Sự thật như vậy, các người lại dựa vào lý do gì?” Quân Mạc Tà hung hăng nói. “Các ngươi hại chiến hữu, diệt đồng bạn, đồ huyền thú, săn huyền đan, rồi nhân danh đề thăng thực lực để ứng đối Đoạt Thiên Chi Chiến! Cho là ta tin tưởng các ngươi sau khi đề thăng lực lượng thật sự dùng cho Đoạt Thiên Chi Chiến chăng nữa… nhưng hai chuyện này có liên quan gi sao!?”
“Đoạt Thiên Chi Chiến, từ trước tới nay đều là nghĩa vụ của các người! Không phải là cái cớ cho các người! Càng không phải là lý do để cho các người làm ra những chuyện xấu xa đê tiện không biết xấu hổ! Hôm nay, ta tuyệt không bỏ qua cho các ngươi!” Quân Mạc Tà nói.
Hắn lãnh đạm nói, cười lạnh chỉ những tàn binh bại tướng trước mặt nói: “Mạc Tiêu Dao, ta tin những lời ngươi nói là thật tâm! Nhưng ngươi biết hôm nay các ngươi đã chết bao nhiêu người? Ngươi quay đầu lại nhìn thuộc hạ của mình, có ai không hận chúng ta thấu xương? Nơi đây có hơn 80 cao thủ Chí Tôn Thượng hạng, Mạc Tiêu Dao, cho dù ta tin ngươi sẽ không trả thù, nhưng bọn họ thì sao? Ngươi có thể cam đoan ư? Bọn họ sẽ không hề báo thù ta, báo thù Quân gia? Ngươi nói ta nghe, ta có thể tha các ngươi sao? Ta có thể thả hổ về rừng sao? Ta dám sao? Đổi lại nếu ngươi là ta, ngươi dám không?”
Mạc Tiêu Dao chỉ biết thở dài! Lúc đầu hắn nghe Quân Mạc Tà nói không thuận tai, cho là một sỉ nhục! Nhưng, nghe hắn nói tiếp, Mạc Tiêu Dao rốt cuộc cũng hiểu rõ, những việc mà bọn họ làm thật sự quá phận, cũng quá đê tiện!
Tam Đại Thánh Địa trước nay đều cho rằng, chỉ cần vì Đoạt Thiên Chi Chiến, bọn họ làm bất cứ cái gì cũng đúng! Nhưng chính cách nghĩ này, bản thân đã là một sai lầm nghiêm trọng!
“Quân Mạc Tà, ngươi có gì không tin bọn ta? Lẽ nào ngươi bức bọn ta phải phát huyết thệ hay viết huyết thư bảo chứng?” Tiếu Thiên Nhai nghiến răng nói.
“Huyết thệ, bất quá chỉ là một câu nói mà thôi! Hai môi trên dưới khép lại là có thể nói ra; Huyết thư, cũng thế, chỉ là một tờ giấy! Các người cho rằng ta chịu tin sao?” Quân Mạc Ta cười lạnh. “Các ngươi muốn ta đem tính mạng toàn gia ra đánh cược với sự đáng tin cậy của cái gọi là lời thề à? Thệ ước vạn năm trước của tổ tông, các ngươi còn có thể vi phạm mà xuống tay với Thiên Phạt, ta mà tin các ngươi thì là thằng ngốc chắc? Rủi ro như vậy, ta sẽ không mạo hiểm, càng không dám mạo hiểm!”
“Lần này là chúng ta thảm bại, vốn là không biết lượng sức, tự rước lấy nhục!” Mạc Tiêu Dao cười khổ một tiếng, ngoảnh đầu nhìn vẻ phẫn nộ lẫn thù hận trên mặt tám mươi tên thủ hạ phía sau, oán độc sâu sắc như thế, ngay cả chính Mạc Tiêu Dao hắn cũng có thể cảm nhận được một cách rõ mồn một, bất giác thở dài một hơi!
Mối thù khắc cốt ghi tâm này, dẫu cho hắn liên tiếp ra lệnh không được báo thù thì vẫn sẽ có kẻ ngoài thì vâng dạ nhưng sau đó lén lúc đi báo thù, còn về chuyện hai năm rưỡi sau liệu có thể còn giữ được cái mạng hay không, đến Thiên Phạt lệnh tử vân vân, lại càng hoang đường.
Quân Mạc Tà nói trắng ra là không sợ bọn họ báo thù, Mai Tuyết Yên cũng không sợ! Nhưng, những người khác ở Quân gia thì sao? Thiên Phạt chư thú thì sao? Đâu phải ai cũng là tôn giả cao thủ!
Lại thêm Đoan Mộc thế gia, Tư Không thế gia, Đông Phương thế gia… những gia tộc này, chỉ cần để những người ở đây sống sót, thì những gia tộc này đều sẽ phải hứng chịu báo thù đẫm máu! Đây là chuyện chắc chắn không phải nghi ngờ!
Năm ấy, mười vị Chí Tôn Thượng hạng có thể ám toán Mai Tuyết Yên đến suýt mất mạng! Càng hà huống bây giờ là tám mươi vị đỉnh phong cường giả hàng thật giá thật! Tuy Mai Tuyết Yên lúc đó đã bị trọng thương trước, nhưng thực lực cực mạnh của các vị Chí tôn này cũng không thể nghi ngờ!
Ngoài Quân gia ra, dù là toàn bộ san bằng các gia tộc khác, cũng không phải là chuyện không thể! Thậm chí, trong tám mươi người này xuất ra một hai người đã có thể làm chuyện đó nhẹ như không!
Chương 733: Ta cũng không mạo hiểm
Điều quan trọng này, tứ đại Tôn giả trong nháy mắt cũng hoàn toàn nghĩ tới, tất cả mọi người đều là người từng trải, nếu không nghĩ tới liền quá ngây thơ rồi! Cho nên tất cả bọn họ đều yên lặng không nói gì!
Giờ khắc này, bọn họ quả thực cảm giác được, đám người mình một mực cho rằng lý do cùng niềm tin chính là Đoạt Thiên chi chiến quả thực làm người ta chê cười, mỗi một điểm cũng là chê cười!
Quân Mạc Tà nói cho bọn họ một việc rất rõ ràng: vô luận có mang mục tiêu cao thượng cở nào, cũng không phải là lý do để làm nhiều việc ác cùng hành động vô sỉ! Vô luận là xuất phát vì cái gì, cũng không thể che dấu được tội ác từng làm!
Phía sau, một vị siêu Chí Tôn cao thủ tức giận liền bước lên một bước: “Quân Mạc Tà, ngươi quả thực là khinh người quá đáng! Tam Đại Thánh Địa chúng ta vì thiên hạ, thương sinh linh, vì an nguy đại lục, vạn năm đều như một ngày, nơi đó có tội ác gì có thể nói?”
” Chẳng lẽ ngươi không có suy nghĩ qua, nếu như chúng ta đều chết sạch, Đoạt Thiên Chi Chiến đến, người dị tộc xâm lấn, thì có ai đi ngăn cản?! Ngươi muốn sinh linh thiên hạ đều tùy ý bị dị tộc tàn sát sao”
“An nguy đại lục? Thương thiên hạ sinh linh?” Tà nhãn Quân Mạc Tà liếc xéo hắn
“Là ta nhiều chuyện? Cho tới bây giờ ta không có suy nghĩ qua! Ta chỉ biết một việc, nếu như ta bị các ngươi giết, sau khi chết, coi như cái thế giới này toàn bộ hủy diệt, ta cũng không cảm thụ được!”
“Ta là một người ích kỷ, cho tới bây giờ đều như vậy!” Trong mắt Quân Mạc Tà lóe hàn quang sắc bén, từ từ nói: “Ta là một người hướng thiện. Người không phạm ta, ta không phạm người; bánh ít đi, bánh quy lại, lấy răng trả răng!”
” Cho dù các ngươi là vì Đoạt Thiên Chi Chiến hay là vì thiên hạ sinh linh, nhưng các ngươi chỉ cần xâm phạm ta, thì sẽ chết! Không phải ta chết, chính là cả nhà ngươi tử! Mà ta còn không muốn chết!”
“Mục đích của ta rất đơn giản, chỉ một lòng cầu sinh tồn một kiếp này thôi! Ta chưa từng chủ động trêu chọc đến các ngươi điều gì. Nhưng các ngươi lại muốn tới áp bách khi dễ với ta!”
” Vạn bất đắc dĩ nên chỉ có thể phản kháng! Đến hôm nay các ngươi rơi vào hạ phong liền cùng ta nói đến Đoạt Thiên Chi Chiến, thiên hạ sinh linh? Ha ha ha ha…”
Quân Mạc Tà cười lớn: “Làm người có thể vô sỉ! Nhưng các ngươi không thể vô sỉ đến như thế này!”
“Quân Mạc Tà, ngươi hỗn đản!” Đàng sau Mạc Tiêu Diêu cả một đám người phẫn nộ mắng to.
“Không cần phải nói!” Mạc Tiêu Diêu cười ha hả một tiếng, trầm tĩnh giơ tay lên, ngăn mọi người đang lọan lên lại. Đột nhiên cố gắng đứng thẳng lên: “Chết thì chết, hà tất nói thêm điều gì?”
“Hôm nay việc đã đến nước này, nhiều lời nữa cũng là uổng công, nhưng cuối cùng bọn ta là người ai cũng đều biết đến, ngay cả chết thì cũng phải chết có thể diện! Tuyệt sẽ không chết mà mang theo một túi uất ức này! Ta Mạc Tiêu Diêu sẽ càng không chết trong tay người khác!”
Mạc Tiêu Diêu mỉm cười, trên mặt đất bắt một thanh tuyết, rồi cẩn thận lau lau trên mặt một phen, lạnh nhạt nói: “Tiêu Dao Tôn giả, có chết cũng phải Tiêu Dao.”
Thần thái của lão, đã khôi phục từ sự mềm yếu nhu nhược lúc nãy.
Vị Tiêu Dao Tôn giả này lau thật sự cẩn thận, máu huyết trên mặt, tất cả đều được lau sạch sẽ. Thậm chí, mỗi một động tác, lão đều làm rất tiêu sái, vẫn còn rất tự nhiên.
Sau đó lão lại chỉnh tóc, râu đang bừa bộn một phen, xoay người sang chỗ khác, đối mặt với thuộc hạ của mình thì lão đã khôi phục lại là Tiêu Dao Tôn giả ngày xưa, cái loại khí độ Tiêu Dao thiên địa này!
Chỉ có sau khi lão quay mặt đi, đám người Cổ Thanh Vân lại phát hiện, lướt qua đáy mắt của Mạc Tiêu Diêu dày đặc ý nhục nhã. Sỉ nhục!
Thế hệ Tôn giả cấp bốn bởi vì việc mình làm ra, rơi vào đường cùng, ăn nói khép nép hướng về phía địch nhân cầu xin tha thứ, lại bị đối phương quả quyết cự tuyệt! Việc này quả thực là khó có thể tin nổi!
Trong ấn tượng của bọn họ, lấy thân phận Mạc Tiêu Diêu, có thể hạ mình như thế, vẫn còn hướng hai hậu bối có thực lực, thân phận xa không bằng chính mình xin nể tình, việc này đã là không thể tưởng tượng nổi! Thậm chí có thể nói là đáng ngưỡng mộ vì khả năng chịu đựng khó tin nỗi nhục nhã nặng nề!
Lại nói như thế nào, đầu chi dĩ trát lý, báo chi dĩ quỳnh dao Trước kia mình chỉ là dân IT sau đó theo quy luật huyền bí nào khiến mình trở thành người có Căn Số trở thành Kẻ Gác Cửa Điện Âm. …!
Vô luận nghĩ như thế nào, đối phương như thế nào tất cả cũng hẳn là cho ngươi một chút mặt mũi mới đúng, thậm chí vì Mạc Tiêu Diêu lấy đại cục làm trọng, là vì sinh linh là thiên hạ, tâm ý rất là cảm động, trịnh trọng kêu mọi người rời đi mới đúng!
Không nghĩ tới Quân Mạc Tà lại dứt khoát như vậy, lãnh khốc vô tình trực tiếp cự tuyệt! Quả nhiên là càng thêm khó có thể tin nổi!
“Mạc huynh, chuyện lớn này có khả năng không theo ý muốn! Việc hôm nay, với ngươi có tổn hại uy danh hiển hách gì? Hắn sẽ càng bởi vì việc hôm nay mà chiến sử lưu danh! Cũng chỉ có hậu sanh tiểu bối thiển cận, không vì đại cục bực này mới có thể coi thường tâm ý vì thiên hạ thương sinh của ngươi như vậy! Nhìn ngươi lúc này, trong lòng lão phu không thể chịu nổi!”
Cổ Thanh Vân an ủi rồi thở dài nói ” Giang hồ hôm nay, đã sớm không còn là chỗ chúng ta quen thuộc, trên đời này nhiệt huyết con người càng ngày càng ít… Có nói chăng đi nữa càng giống như than vãn. Thói đời ngày sau quả là càng thiếu chân thành tới đáng thương”
Mạc Tiêu Diêu chậm rãi lắc đầu, thần sắc trong lúc đó một mảnh vô lực: “Cổ huynh, tất cả mọi người tới đây, hà tất gì lại tự lừa mình, dối người như vậy. Hậu quả hôm nay đúng là do những điều đã làm trước kia! Cho tới hôm nay lão phu mới chân chính rõ ràng!”
” Trái lại, Mai tôn giả một mực vì Đoạt Thiên Chi Chiến, nhưng chúng ta chưa từng buông tha nàng một lần nào? Nàng nhiều lần lấy đại cục làm trọng, từng bước thoái nhượng, nhưng chúng ta lại làm như thế nào?”
” Chúng ta từng bước ép sát, nàng lui một bước, chúng ta liền tiến thêm một bước! Có từng nhìn qua đại cục? Sự tình cho tới bây giờ, chúng ta còn có thể diện gì mà chỉ trích đối phương không xem đại cục?”
” Thử hỏi một câu, nếu là đem Quân Mạc Tà thay đổi làm Cổ huynh ngươi, làm đương sự chuyện ngày trước, càng có vô số bận tâm phía sau, có thể khinh suất thả gần trăm cao thủ trước mắt đã thành kẻ thù một sống hai chết sao? Thật là có cái can đảm.này sao?”
Cổ Thanh Vân hơi chậm lại, sắc mặt lập hiện ra xấu hổ, đúng là không nói ra lời nữa.
“Chư vị tự giải quyết cho tốt! Lão phu đã thấu hiểu mọi chuyện thế gian hết rồi, liền muốn đi trước một bước!”
Mạc Tiêu Diêu bình thản nhìn mọi người, đưa lưng về phía Quân Mạc Tà, cũng chẳng quay đầu lại, cao giọng nói “Sau hôm nay, bất luận địch ta, phàm có người sống sót thì lúc gặp chủ của Tam Đại Thánh Địa, thỉnh cầu chuyển giúp ta một câu nói”
Trên mặt lão lộ ra một tia hối hận tự đáy lòng, chậm rãi nói: “Chớ để lấy cao thượng là cớ. Chớ tìm lý do biện hộ cho việc làm sai! Hy vọng Tam Đại Thánh Địa sau này sẽ không vũ nhục danh tiếng ‘Đoạt Thiên Chi Chiến’ từng vô cùng hiển hách huy hoàng này! Đây là vinh quang lớn nhất của Tam Đại Thánh Địa từ vạn năm đến nay!”
Lão dừng một chút, cười khổ nói: “Phải nhớ kỹ, cái đó là vinh quang, mà không phải tư cách!”
Dứt lời, Mạc Tiêu Diêu trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp, âm thanh kéo dài nói “Mạc đạo thanh thiên chân vô đạo. Năng tiêu diêu thì thả tiêu diêu!” Những lời nàychính là nói tên hai người, đúng là lão cùng với Mạc Vô Đạo chủ nhân của Độn Thế Tiên Cung cũng là anh ruột của mình, nói về xuất xứ cái tên của hai người là từ đâu tới.
Hai người vốn là hậu nhân nhà quan lại, ban đầu khi hai huynh đệ mới ra đời, vừa lúc phụ thân hai người bị bãi quan miễn chức. Một vị bằng hữu đến thăm, tặng phụ thân một bài thơ:
Công danh lợi lộc hà thì liễu
Vinh hoa phú quý nhất triêu phao;
Mạc đạo thanh thiên chân vô đạo
Năng tiêu diêu thì thả tiêu diêu!
Công danh lợi lộc vứt khỏi lòng
Vinh hoa phú quí có như không
Người giữ thanh liêm đâu hết lối
Ai tiêu dao được cứ thong dong
( MS: Vô đạo: hết đường, cụt lối. Tiêu dao: ung dung, thong dong, không bị ràng buộc)
Phụ thân từ khi có bài thơ này, lấy bốn chữ Vô Đạo cùng Tiêu Dao, làm làm tên cho hai anh em họ.
Mạc Vô Đạo! Vô luận là lúc nào cũng không phải không còn đường có thể đi. Mạc Tiêu Dao! Vô luận là lúc nào, cũng không muốn vì không chịu ràng buộc mà quá phận, mà đắc ý hí hửng! Đây cũng chính là tâm ý cùng lời chúc phúc của phụ thân đối với hai người- không nhụt chí, tránh đắc ý!
Đến lúc này, trừ tâm ý của phụ thân ra, điều Mạc Tiêu Diêu có thể nghĩ đến, cũng chỉ có ca ca của mình Mạc Vô Đạo, không phải là Độn Thế Tiên Cung chi chủ Mạc Vô Đạo.
Nói xong những lời này, Mạc Tiêu Dao nhẹ nhàng thở dài, toàn thân chấn động, đột nhiên liền như vậy yên lặng đứng, lẳng lặng bất động! Trên đỉnh đầu của lão, đột nhiên nồng nặc khói trắng nổi lên, xoay quanh, kéo dài không tiêu tan, gió lạnh thấu xương, mà vẫn bất động!
Một lúc lâu sau, khói trắng nồng đậm dần dần hóa thành một đạo sương mù, bay lên không, rốt cục vô ảnh vô tung! Mạc Tiêu Dao tự hủy một thân tu vi, tự đoạn tâm mạch, thân tử tại đỉnh Tuyết Sơn! Tôn giả cấp bốn của một đời cứ như vậy mà ngã xuống!
Cổ Thanh Vân kinh ngạc mà đứng, đột nhiên cảm giác được trước mặt tất cả đều như mộng như ảo, như vậy thật là không đúng! Tôn giả cấp bốn vốn là cường giả cao cao tại thượng, mạnh mẽ như thế, laị bị ép đến tình trạng ở nơi sơn cùng thủy tận như vậy bất đắc dĩ tự sát ở trước mặt mọi người!
Trong mắt Quân Mạc Tà lóe ra một tia thương tiếc, nhưng sắc mặt của hắn lại vẫn lạnh lùng, nghiêm túc, tàn khốc bất động!
“Cổ Thanh Vân, ta cũng cho các ngươi cơ hội! Các ngươi cũng có thể lựa chọn tự sát! Giữ lại một cơ hội chết được toàn thây, cho các ngươi thể diện có một cơ hội chết kiểu này!” Quân Mạc Tà mặt không chút biểu tình nói, trong giọng nói không mang theo bất cứ điểm tình cảm nào.(DG: anh í máu lạnh hay sao í!)
“Mạc Tà… Bọn họ… không thể chết!” trên mặt Mai Tuyết Yên hiện lên vẻ lo lắng
“Chuyện này thủy chung là sự tình liên quan đến Đoạt Thiên Chi Chiến! Đây chính là quan hệ đến thiên hạ thương sinh linh tương lai đại sự! Ngươi hãy thận trọng suy nghĩ một chút! Một khi thực lực giảm mạnh, chiến quả liền có thể phát sinh nghịch chuyển, thật sự Đoạt Thiên Chi Chiến có thể hoàn toàn bị nghịch chuyển”
“Tuyết Yên, sao nàng vẫn còn muốn kiên trì? Chẳng lẽ nàng vẫn không thấy rõ sự thật trước mắt sao? Nàng không có chú ý ánh mắt của những người này sao?”
” Ta đã giết không dưới bốn năm trăm người! Tất cả những người đã chết này đều là bằng hữu sống chung với họ, tối thiểu cũng là trăm năm sống chung một chỗ!”
” Phần năm tháng dài dằng dặc này đã có tình cảm sâu đậm, thậm chí so sánh với thân nhân còn muốn thân hơn! Ta tin tưởng, so sánh với dị tộc nhân thì những người này càng muốn ta chết hơn!”
” Chỉ cần tránh được một kiếp khó khăn này, bọn họ tất nhiên sẽ đem hết mọi thủ đoạn ra đối phó ta cùng với người nhà của ta! Ta không có bất cứ lý do gì để giữ lại những người này!”
Quân Mạc Tà hờ hững nói: “Nếu như ta độc thân, chỉ có một người tự nhiên có thể không cần lo, nhưng ta cũng có người nhà, có bằng hữu, bọn họ có thể không cần sao?!”
” Nàng kiên trì, tương đương với việc đem người nhà, bằng hữu của chúng ta ra mạo hiểm. Trong lòng ta, người nhà an toàn là tất cả! Ta sẽ không mạo hiểm, cho dù chỉ là một điểm nhỏ!”
“Coi như bọn họ thật là người tốt cũng chẳng sợ, ta cũng giết không lầm! Bởi vì việc đã đến nước này, không còn có có cơ hội để thay đổi! Huống chi, từ đầu chí cuối bọn họ căn bản là chỉ là một đám ngụy quân tử!” Quân Mạc Tà nhàn nhạt nói:
“Coi như là tội nghiệt, ta cũng muốn đeo trên lưng! Lưng đeo tội nghiệt, còn tốt hơn là đeo áy náy trên lưng!”
“Ngươi thật sự là quá vô tình!” Mai Tuyết Yên đau buồn nhìn hắn: “Ngươi vì sao không có nửa điểm thương hại? Đối với thiên hạ sinh linh, chẳng lẽ ngươi liền không có có một chút ý thức trách nhiệm? Cho dù là một điểm nhỏ?!”
“Tuyết Yên, ngươi cứ nói ta vô tình? Không có có trách nhiệm, tình cảm sao? Thực sự là ta vô tình sao? Nếu như bởi vì nhất thời nương tay như vậy, đổi lấy ngày khác, người nhà thảm vong, bạn bè bị tàn sát, khi đó nàng sẽ có cảm tưởng gì?”
” Nếu như ta trong lòng ngàn vạn lần mong nhớ, liền toại nguyện sai lầm của nàng một lần thì sẽ như thế nào? Chúng ta có khả năng bắt đầu lại được sao? Cho dù nói là vì Đoạt Thiên Chi Chiến… Coi như những người này đều chết hết, cũng không có nghĩa là Đoạt Thiên Chi Chiến sẽ thất bại!”
Quân Mạc Tà lạnh lùng nói: ” Đã chết Trương đồ tể, Quân Mạc Tà ta cũng sẽ không ăn lợn sống! Ngược lại, nếu đem an nguy thiên hạ giao vào trong tay bọn ngụy quân tử này, ngay cả có thắng lợi thì cũng là sỉ nhục!”
“Bọn họ không xứng! Nửa điểm cũng không xứng!” Quân Mạc Tà lạnh lùng nói. Chém đinh chặt sắt, không chút do dự!
Chương 734: Qui luật của Tà Quân
“Nhưng bọn họ thật sự là vì Đoạt Thiên Chi Chiến, cho dù bọn họ đã từng cực kì hèn hạ, quá mức hạ lưu! Nhưng hôm nay bọn họ cũng là cao thượng, vĩ đại! Rơi vào đường cùng như thế, để cho bọn họ một con đường sống thì có gì mà không thể?”
” Cho dù là sau Đoạt thiên chi chiến chúng ta sẽ gặp lại một kẻ được chim quên ná, có cá quên nơm rồi khi đó giết chết bọn họ so với hiện tại khó hơn một chút, nhưng cũng là vì để Đoạt Thiên Chi Chiến có thêm một lực lượng” Mai Tuyết Yên lớn tiếng nói.
“Nàng dù sao cũng luôn luôn là vì Đoạt Thiên Chi Chiến mà phấn đấu, đó là vì nàng đã không có hèn hạ quá, cũng không có hạ lưu quá! Mục tiêu của nàng là cao thượng, vĩ đại!”
” Nhưng bọn hắn lại vẫn muốn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đối phó nàng! Khi nàng cùng đường mạt lộ thì bọn họ có buông tha cho nàng một con đường sống sao?”
Quân Mạc Tà có chút thở dài nhìn Mai Tuyết Yên: “Bọn họ trong lòng chất chứa cừu hận như vậy, chỉ có lấy máu đổi máu, ăn miếng trả miếng! Nợ máu cuối cùng là phải dùng máu tươi mới có thể rửa sạch! Đổi lại là chúng ta,thì cũng như vậy. Nàng vẫn còn quá non! Hôm nay nàng thật sự là quá bảo thủ!”
Mai Tuyết Yên thở dài một hơi, đột nhiên giọng mềm nhũn xuống nói như cầu khẩn “Mạc Tà, chàng hãy bỏ qua bọn họ lần này đi! Vì Đoạt Thiên Chi Chiến, vì thiên hạ thương sinh! Mạc Tà, ta khẩn cầu chàng, hãy cao thượng một lần! Tin tưởng nhân tính một lần!”
“Không! Cùng kẻ không có tính người mà giảng nhân tính là ngu xuẩn nhất! Nàng đã bị tư tưởng Đoạt Thiên Chi Chiến ràng buộc quá lâu, tại sao còn muốn ngu xuẩn nữa? Chẳng lẽ nhất định phải chờ thảm kịch phát sinh trước mắt mình thì nàng mới có thể thực sự giác ngộ sao?!”
Quân Mạc Tà thong thả, kiên quyết lắc đầu, mặt mũi như đanh lại như đá cẩm thạch, kiên định không chút biến đổi!
“Ngày khác, ta cũng sẽ đi tham gia Đoạt Thiên Chi Chiến!” Quân Mạc Tà ngẩng đầu nhìn mây bay qua lại trên bầu trời rồi ung dung nói
“Nhưng, ta hy vọng là chiến hữu cùng ta tham gia chứ không nghĩ bên cạnh mình cũng là kẻ thù của ta! Bởi vì… phía sau lưng mà giao cho bọn họ thì ta không yên lòng! Lần trước, ở chiến dịch Thiên Nam, khi loài người đối chiến Huyền Thú, nhưng trong đó lại tràn ngập phản bội và bán đứng, ta không muốn bản thân thử một lần!”
“Đoạt Thiên Chi Chiến, chưa chắc không có Tam Đại Thánh Địa thì không thể!” Quân Mạc Tà nhàn nhạt nói “Coi như bọn họ chết sạch thì cũng còn có Quân Mạc Tà ta!”
“Nếu ta giết bọn họ, ta sẽ bồi thường! Ta thực sự không phải là vì Đoạt Thiên Chi Chiến, nhưng là vì ta muốn tiêu diệt đám dị tộc! Để cho thế giới này từ đó sẽ không còn có Đoạt Thiên Chi Chiến nữa!”
“Cũng không phải vì cao thượng! Mà là không muốn trên thế giới này vẫn có nhiều dối trá như vậy!” Quân Mạc Tà nói sắc bén “Ta chán ghét dối trá! Cực kì chán ghét, nhất là… mang danh cao thượng mà lại tùy tiện vì tư lợi hay lòng dạ hẹp hòi của bản thân đi gây tổn hại cho người khác”
“Ta không chỉ có muốn giết những người này! Chờ thực lực của ta đầy đủ rồi, ta sẽ còn ra tay tiêu diệt Tam Đại Thánh Địa!” Quân Mạc Tà mỉm cười, gió lạnh thổi bay những sợi tóc hắn phất phơ trên đỉnh núi. Hắn cứ như vậy dùng thái độ dứng ngoài thế giới với giọng điệu lạnh lẽo vô tình mà nói nhàn nhạt
“Bởi vì, có một việc nàng không biết, kỳ thật đối với thế giới này thì nguy hại lớn nhất cho tới bây giờ cũng không phải sự xâm lược, mà là nội chiến!”
“Sự xâm lược vĩnh viễn không có khả năng thực sự hủy diệt một quốc gia hoặc là một thế giới, nhưng nội chiến lại có thể rất nhanh chóng hủy diệt tất cả!”
“Mà hiện nay, Tam Đại Thánh Địa đã lột xác thành nguyên nhân nội chiến! Coi như Thiên Phạt đã không còn, ta và nàng đã không còn thì Tam Đại Thánh Địa bọn họ trong lúc đó cũng sẽ làm gà nhà bôi mặt đá nhau! Tranh giành danh hiệu đệ nhất thiên hạ, lại còn vì vinh dự tối cao chỉ ta độc tôn! Đã như vậy thì vinh quang chống giặc không bằng thuộc về ta!”
“Cho nên ta phải giết!”
“Ước nguyện ban đầu ccho tới bây giờ của ta cũng không phải vì thiên hạ thương sinh, đại lục hòa bình! Ta cũng không cao thượng như vậy. Nhưng người khác muốn ức hiếp ta là không được!”
” Tam Đại Thánh Địa không được, người dị tộc càng không được! Tôn giả không được, Thánh giả cũng không được! Cho dù là Cửu U Đệ Nhất Thiếu bây giờ chuyển kiếp sống lại cũng không thể làm chủ vận mệnh của ta!”
Quân Mạc Tà kiệt ngạo cười một tiếng rồi dằn từng từ “Mệnh là do ta… không phải bởi ông trời!”
“Nếu như đánh thì đánh tới cùng! Chỉ cần còn sống thì không thể khuất phục! Nhược bẳng mà chết… Tự nhiên tất cả không còn!”
“Ta không phải người tốt, cũng không phải người xấu! Ta không phải quân tử, lại càng không là tiểu nhân! Nhưng tối thiểu, ta sẽ không dối trá!”
“Ta là Tà quân! Mạc Tà quân chủ! Quân vương kiên quyết! Những điều đó chính là… phép tắc của Tà Quân!”
Mai Tuyết Yên lui lại, nàng đã rõ ràng cho dù nói cái gì đi nữa cũng không có ý nghĩa. Nam nhân của nàng đúng là một người đặc biệt khác người như vậy!
Vào giờ khắc này, nàng đột nhiên cảm giác mình đối mặt không phải là Quân mạc Tà, mà là vị Cửu U Đệ Nhất Thiếu cứ chuyện ta ta làm, độc bá thiên hạ! Loại cảm giác khác thường này làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, thậm chí là có chút xa lạ!
Dù đang đứng đối diện Quân Mạc Tà mà cũng tựa hồ bắt đầu có chút xa lạ. Cho dù là đuối lí, cho dù không hiểu, nhưng… chẳng lẽ cũng không thể tha thứ một lần sao? Cho nên Mai Tuyết Yên trong lòng có chút không hiểu.
Nhưng nàng lại xem nhẹ, mỗi một lần nhân từ khoan dung như vậy thì đổi lại chỉ có nhận được sự đè nén không ngơi nghỉ!
Mà chính mình dễ dàng tha thứ lại hoàn toàn là cái cớ tốt nhát để kẻ địch từng bước dồn ép! Cũng bị càng ngày càng không thèm kiêng nể! Một khi mềm lòng càng dẫn đến tuyệt vọng, hối hận không sao cứu nổi!
Bởi vì kẻ địch trong lúc đó vĩnh viễn không có nói đến bất cứ nhân nghĩa gì! Liền Ví dụ như chính nàng, nếu như ngay lần đầu tiên mà có thể đem mười vị cao thủ kia đều chém tận giết tuyệt, như vậy dù cho đám Tam Đại Thánh Địa có kiêu ngạo, cũng tuyệt không càn quấy đến loại tình trạng trước mắt này!
Đối mặt với tội ác mà nhường nhịn chính là mảnh đất lí tưởng làm nảy sinh tội ác! Đối với điểm này, hai đời làm người của Quân Mạc Tà đều hiểu rõ hơn ai hết!
Cho nên hắn sẽ không lưu cho kẻ địch bất cứ cơ hội và không gian đánh trả! Không có bất luận kẻ nào có thể quyết định thay Quân Mạc Tà! Dù là hắn yêu Mai Tuyết Yên thì cũng không được!
Phía đối diện, các cao thủ Tam Đại Thánh Địa thủ đã bắt đàu nhốn nháo, bắt đầu phẫn nộ. Bọn họ bắt đầu nhao nhao với khí thế cùng chết với địch nhân mà điên cuồng hò hét xông lên!
“Vì Mạc Tôn giả báo thù!”
“Vì người anh em đã bỏ mạng mà báo thù!”
“Nghĩ rằng muốn giết chúng ta, đâu có chuyện dễ dàng như vậy, tất cả cùng theo chân bọn họ mà liều mạng!”
“Liều chết đánh cược một lần, giết một hòa vốn, giết được hai là có lời!”
Quân Mạc Tà đứng thẳng bất động, lạnh lùng nhìn bọn họ xông lên, sắc mặt cứng như đá, hờ hững bình thản.
Hắn nhẹ nhàng giơ lên một tay, lạnh lùng nhìn đám người Tam Đại Thánh Địa đang xông tới, bỗng nhiên hét lớn một tiếng kinh động lòng người!
“Giết! Dùng tốc độ nhanh nhất giết sạch, một người cũng không lưu!” Mai Tuyết Yên đau khổ nhắm hai mắt lại!
Cùng với mệnh lệnh tràn ngập máu tanh của Quân Mạc Tà, sấm sét giữa không trung lập tức nổi lên, năm trăm Huyền Thú cấp chín cùng Thú Vương đồng thời ra tay! Bỏ nhào xuống cũng tốt, xông đến cũng được, tất cả Huyền Thú đều mang theo sức lực sấm vang chớp giật lao đến!
Bọn họ đã sớm không nhịn được! Dòng máu hiếu chiến đã sớm sôi trào kích động! Cái bọn họ cần chính là chiến đấu! Duy có chiến đấu! Không ngừng chiến đấu! Chiến đấu cho thỏa nguyện bình sinh!
Đối với bọn chúng mà nói, Tam Đại Thánh Địa rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu căn bản không quan trọng, thậm chí là cũng không có ý nghĩa. Đoạt Thiên Chi Chiến kia có liên quan gì dến chúng?! Muốn chúng ta đi, chúng ta sẽ đi! Không cho chúng ta đi, thì cũng không đi! Chả có gì là to tát cả.
Bọn họ chỉ biết là những người này đã làm thương tổn bằng hữu của mình, lại còn muốn giết lão đại của mình!
Đó mới thật sự là kẻ thù không đợi trời chung! Chỉ có xé xác bọn họ mới có thể trút giận!
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng mà vang lên.
Cổ Thanh Vân lớn tiếng rống to, hăm hở xuất hết uy lực còn lại liên tục xuất chưởng, liên tục đánh bay hơn mười vị Thú Vương, toàn thân đẫm máu xông đến trước người Mai Tuyết Yên cùng Quân Mạc Tà rồi đột nhiên cười ha ha.
“Ngươi cười cái gì? Ngươi cho là ngươi còn có cơ hội rời khỏi nơi đây sao?” Quân Mạc Tà nhíu mày.
“Ha ha… Ta cười các ngươi chết đến nơi mà vẫn còn không biết như nằm trong mộng vậy!” Cổ Thanh Vân điên cuồng cười, điên cuồng thở phì phò, sắc mặt có chút hung ác mà cũng sung sướng nói
“Lão phu dùng hết Huyền lực còn lại của mình đến đây, chính muốn nói cho ngươi một việc! Ngươi nghĩ rằng Tam Đại Thánh Địa chỉ phái đi một đạo nhân mã đối phó với ngươi sao?”
” Ha ha ha, Quân Mạc Tà, ngươi hôm nay giết chúng ta, ngay cả có thể giết hết chúng ta thì đã sao? Ngươi sẽ phải trả giá rất lớn! Chờ khi ngươi trở lại Thiên Hương, ngươi sẽ phải khóc than cho ông của ngươi, ha ha ha…”
“Người nói vớ vẩn, chỉ bằng các ngươi sợ còn không đủ bản lãnh đi!” Quân Mạc Tà tỉnh táo nói.
“Ta biết! Lão phu biết, vị sư phụ thần bí khó lường kia của ngươi ở lại trấn giữ Thiên Hương! Nhưng ngươi có biết người đi Thiên Hương là ai không? Ha ha…” Cổ Thanh Vân tàn nhẫn nhìn Quuaan Mạc Tà rồi hung hăng nói
“Đúng! Ngươi tàn nhẫn, ngươi quả quyết! Ngươi vô tình! Nhưng đi đến Thiên Hương lại là Thánh giả của Tam Đại Thánh Địa, tổng cộng có chín đại Thánh giả. Sư phụ của ngươi cho dù có đó thì đã sao?! Hắn có thể một tay che trời sao?”
“Thánh giả! Ngươi biết không? Ha ha… Đồ miệng còn hơi sữa! Ngươi cho rằng vị sư phụ kia của ngươi là nhân vật ghê gớm lắm sao? Hừ? Cho dù hắn có tài ba đến đâu thì có thể lợi hại hơn chín vị Thánh giả sao?”
” Không cần nhìn ta như vậy, có lẽ bây giờ Quân gia ở Thiên Hương thành đã biến thành một đống gạch ngói vụn! Còn ông của ngươi Quân Chiến Thiên cũng đã biến thành một đống thịt rữa! Tỏa ra mùi thối! Ha ha ha… Quân Mạc Tà, đây là báo ứng của ngươi! Báo ứng!”
Cố Thanh Vân điên cuồng cười ầm ĩ. Mai Tuyết Yên sắc mặt đại biến!
Thân hình Quân Mạc Tà chợt lóe mà ra tay như chớp, hắn túm người Cổ Thanh Vân xiết chặt mà hỏi “Điều ngươi nói… Là sự thật?!”
Cổ Thanh Vân vốn đã như đèn cạn dầu, vừa mới rồi vì lao đến gần hai người Quân, Mai nên còn bao nhiêu tàn lực đều xuất ra hết. Nay đối mặt một chiêu này của Quân Mạc Tà đúng là hoàn toàn không có sức phản kháng!
Nhưng vốn lão cũng không dự định phản kháng nên liền bị Quân Mạc Tà bắt lấy như vậy. Lão đột nhiên nghiêng đầu, khoái chí cười tràn đầy vẻ hung tợn một tiếng mà hỏi
“Ngươi cứ nói đi? Ngươi đoán xem? Bảo vệ người nhà? Ta xem ngươi làm thế nào mà bảo vệ. Sau cuộc chiến này chẳng những là Quân gia, mà tất cả các thế lực đã từng giúp đỡ Quân gia nhất định không một nhà nào có thể tránh được cảnh cửa nát nhà tan. Kết cục biến mất khỏi cõi trần đã có ta ở dưới hoàng tuyền chờ các ngươi đến, ngày đó tuyệt đối sẽ không quá lâu, ha ha ha…”
Tiếng cười chấm dứt, Cổ Thanh Vân đột nhiên huy động tất cả Huyền lực nhỏ nhoi còn lại khiến cho thân thể chấn động mạnh mẽ. Từ trong ngực liên tục vang lên những tiếng nổ mạnh, không ngờ lão đã tự hủy ngũ tạng đành lòng chịu chết!
Thân thể mềm nhũn nằm trên tay Quân Mạc Tà, nhưng mọi dấu hiệu sự sống cũng đã vĩnh viễn rời bỏ lão.
Nhưng mặc dù khí tức của lão đã không còn, trên mặt vẫn đọng lại nụ cười hung ác. Trong đôi mắt xám ngắt vẫn chớp động vẻ ác độc!
Tựa như đại cừu đã được báo mà an ủi!!
Chương 735: Huyễn Phủ Tiếp Dẫn Sử Giả!
Quân Mạc Tà sắc mặt đang bình tĩnh đột nhiên điên cuồng gào thét một tiếng, hắn tung cước đá văng thi thể của Cổ Thanh Vân bay thẳng lên mây xanh! Miệng hét lớn “Giết! Tốc chiến tốc thắng. Dốc toàn lực ra giết, giết hết không tha!”
Đúng lúc này, giữa không trung đột nhiên vang lên một tiếng gào thét chói tai. Một người hét lớn như sét đánh “Hạ thủ lưu tình!”
Một bóng người màu vàng tựa như ở giữa không trung cưỡi mây lướt gió từ xa bay tới, tốc độ nhanh tới cực điểm. Gần như là âm thanh vừa mới vang lên thì thân hình của hắn đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Roạt một cái, hắn dừng lại trước mặt Quân Mạc Tà và Mai Tuyết Yên quát to “Tất cả dừng tay!” Âm thanh như sấm sét vang vọng khiến trời cao đất dày rung động không thôi! Nhưng mọi thứ đều đã chậm. Lúc hắn hạ xuống thì trận chém giết đơn phương nghiêng về một bên đã gần kết thúc!
Mà khi hắn mở miệng rống to thì trong nháy mắt đó hai kẻ địch cuối cùng đã bị Hùng Khai Sơn và Hạc Trùng Tiêu chia nhau túm lấy hai chân xé rách thân thể!
Quân Mạc Tà hô một tiếng, đám Huyền Thú mang theo toàn thân đầy máu đều tự lui về đơn vị! Năng lực chống cự của kẻ địch đã yếu ớt tới cực điểm lại đối mặt đợt công kích của Huyền Thú nhiều như vậy nên hầu như không xuất hiện thương vong thì đã bị tiêu diệt toàn bộ!
Sự thực, tuy Tam Đại Thánh Địa may mắn còn có gần trăm người sống sót, nhưng cũng chỉ có tại tám vị cao thủ Chí Tôn Thượng Thừa trên mặt đất là còn có chút sức chiến đấu. Từng người một trong bọn họ bị một đám Thú Vương thành thạo đánh cho thành đống bầy nhầy!
Về phía chúng thú cũng chỉ có không tới hai mươi người bởi vì vài tên cao thủ Chí Tôn Thượng Thừa liều chết phản kích nên chịu vết thương nhẹ. Trận đánh này có thể nói là toàn thắng!
Người mới đến toàn thân quần áo màu vàng, gương mặt cân đối, râu tóc buông dài phất phơ trước ngực. Một mái tóc đen, mặt đẹp như ngọc quả thật nho nhã, mắt phượng mày dài oai phong hiển hiện!
Nhưng giờ phút này hắn nhìn thi thể la liệt thì mắt lộ vẻ hỗn loạn, bất giác giận dữ quay người nhìn Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên, trầm giọng hỏi: “Vì sao phải giết? Vì cớ gì nhất định phải đuổi tận giết tuyệt?”
Đúng là giọng điệu chất vấn! Đối mặt với các cao thủ như đám Huyền Thú cùng Mai Tuyết Yên mà hắn thể hiện như vậy, tựa hồ không thèm quan tâm, nửa điểm cũng không để ở trong lòng!
“Vì sao không giết? Đánh giết kẻ thù thì đương nhiên muốn đuổi tận giết tuyệt. Lửa rừng đốt không hết, gió xuân về lại sinh!” Quân Mạc Tà bước lên một bước mà nói lạnh lùng.
Từ khi hắn nghe nói tới chín vị Thánh giả kéo đến Thiên Hương thì chỉ cảm thấy trong lòng một trận áp lực muốn điên cuồng! Mà lúc này, người áo vàng lại chạy tới chất vấn khiến lửa giận trong lòng Quân Mạc Tà lập tức đều bùng nổ!
“Nhưng những người đã chết này, ngươi có biết sẽ gây nhiều ảnh hưởng không lợi cho Đoạt Thiên Chi Chiến, tạo thành nhiều hậu quả nghiêm trọng?” Người áo vàng phẫn nộ nói
“Ngươi cũng là người của Huyền Huyền Đại Lục, chẳng lẽ những anh hùng Đoạt Thiên Chi Chiến này ở trong mắt cũng không đáng giá một xu như vậy? Không giết được thì không vui?”
“Anh hùng đại lục thì có quan hệ gì tới ta! Ta chỉ biết bọn họ muốn giết ta! Tất cả bọn họ đều là kẻ địch của ta! Đã là kẻ địch thì đuổi tận giết tuyệt có ngại gì?” Quân Mạc Tà lạnh lùng nhìn hắn “Ngươi là ai? Ngươi lấy thân phận gì, tư cách gì mà hỏi đến chuyện này?”
“Ngông cuồng! Ngươi chính là Quân gia Quân Mạc Tà?” Người mới đến tựa hồ đang đè nén lửa giận “Bổn tọa chính là Tiếp Dẫn Sử Giả của Phiêu Miểu Huyễn Phủ!”
“Tiếp Dẫn Sử Giả? Chưa từng nghe nói!” Quân Mạc Tà lắc đầu: “Nếu như không có chuyện khác thì xin mời rời đi. Bổn tọa còn có đại sự trọng yếu phải xử lý, không tiện có người ngoài ở đây!”
“Chưa từng nghe nói tới? Đó là vì ngươi kiến thức nông cạn!” Người áo vàng hừ lạnh một tiếng.
Hắn vốn biết kiềm chế vô cùng tốt, nhưng lăn lộn vất vả chạy đến ý định chính là để ngăn cản trận đại chiến này. Không nghĩ dốc sức chạy thừa sống thiếu chết tới đây lại chỉ thấy một đống thi thể! Vì vậy một cơn giận dữ bất chợt lập tức liền bùng ra.
Lại nghe thấy Quân Mạc Tà nói chuyện với một giọng bạo lực dường như không thể ngăn cản. Nếu không nghe như thế thì với khả năng kiềm chế của mình lão cũng sẽ không nói như thế.
Hít vào một hơi thật sâu, gắng gượng khống chế chấn động của mình, người áo vàng nói
“Quân Mạc Tà, thù thì ngươi cũng đã báo; hận thì ngươi cũng phát tiết! Ta hy vọng chuyện này sẽ dừng ở đây! Đoạt Thiên Chi Chiến lửa cháy lông mày, cho dù là Thiên Phạt hoặc là Thánh địa, tất cả đều là lực lượng chủ yếu của Đoạt Thiên Chi Chiến! Chẳng bằng vứt bỏ hiềm khích lúc trước thì mới thật là tốt.”
“Không thành vấn đề! Hoàn toàn không thành vấn đề!” Quân Mạc Tà mỉm cười “Chỉ cần Tam Đại Thánh Địa không có ý kiến, Bổn thiếu gia liền không có ý kiến, một điểm ý kiến cũng không có.”
“Quân Mạc Tà!” Cơn giận của người áo vàng lập tức bùng lên. Ngươi một hơi giết chết gần sáu trăm cao thủ tuyệt đỉnh của Tam Đại Thánh Địa, cả em ruột của Cung chủ Độn Thế Tiên Cung đều giết, làm sao mà người ta có thể không có ý kiến? Lực lượng ở đây gần như một phần ba thực lực của Tam Đại Thánh Địa lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!
“Huyền công và của cải đời thường không giống nhau” Người áo vàng nhướng mày nói
“Một người nghèo bỗng nhiên có tiền thì có thể kiêu ngạo một phen. Điều này cũng là thường tình, tất cả mọi người đều có thể hiểu được. Mặc dù không hiểu thì cũng chưa chắc bị làm sao! Nhưng về Huyền công, nếu như là kẻ thăng tiến đột ngột thì hậu quả sẽ rất đáng buồn! Về điểm này thì ngươi phải nhớ kỹ!”
“Ý của ngài là.. chúng ta như kẻ thăng tiến đột ngột?” Quân Mạc Tà có một cảm giác như muốn bóp chết tươi gã áo vàng này. Nếu không phải căn bản là nhìn không ra tu vi Huyền công của hắn cao thấp ra sao thì Quân Mạc Tà sớm đã đá đít lão rỗi hơi rách chuyện lắm mồm này mà tống khứ đi…
Người ta đang lo lắng cho người nhà, ngươi lại còn lải nhải không yên. Nếu chỉ nói xuông thì cũng kệ, đằng này căn bản là giọng điệu giáo huấn, ngươi cho ngươi là ai nha…
Có điều nhìn không ra tu vi của hắn, hơn nữa uy thể của người mới đến thể hiện ra kinh thiên động địa như vậy nên Quân Mạc Tà phỏng đoán người nầy so với Mai Tuyết Yên thì cảnh giới không kém thậm chí còn cao hơn.
Hắn đã có thực lực mạnh như vậy, lại thêm thân phận là Tiếp Dẫn Sử Giả của Phiêu Miểu Huyễn Phủ… Ít nhất tạm thời không nên trêu chọc.
“Ngươi đúng là giống như nhà giàu mới nổi!” Người áo vàng nhướng mày nhìn Quân Mạc Tà “Ngươi căn bản là nhà giàu mới nổi từ đầu đến chân!”
“Mặt trời chói thật!” Quân Mạc Tà lấy tay che trán mà không biết nói gì.
Kẻ này rốt cuộc là ai đây, đã vậy còn không thèm nể mặt mũi mình. Huyền công cao, bối cảnh mạnh lã sẽ không có chuyện gì sao?
“Kỳ thật cho dù là Thiên Phạt, hoặc là Tam Đại Thánh Địa, mục đích căn bản của mọi người đều là vì Đoạt Thiên Chi Chiến, vì tương lai đại lục. Ý của bổn tọa là Quân gia đi bước trước mà xin lỗi Tam Đại Thánh Địa, sau đó bổn tọa ở giữa điều đình cho hai bên các ngươi hòa giải”
” Bất kể là có thù hận cũng đều nín nhịn đến sau Đoạt Thiên Chi Chiến mới giải quyết. Như thế việc binh đao không xảy ra, đó chẳng phải là chuyện tốt hay sao?” Người áo vàng cau mày nói.
Quân Mạc Tà chẳng biết nói sao nữa, hiện tại hắn vô cùng hoài nghi người nầy có phải vì luyện công nên đầu óc đã quay cuồng, hoặc là thuở nhỏ sống ở Phiêu Miểu Huyễn Phủ nên chẳng biết gì về đạo lí đối nhân xử thế.
Kẻ này lại có vẻ cho là hắn đang dọn mâm cỗ ngon lành cho mình ăn! Ngươi làm trung gian được sao? Lại còn cho là mình hòa giải được? Ngươi cho ngươi là ai đây! Nói xin lỗi sao? Lão Tử này đã hai kiếp người thì chuyện duy nhất chưa từng làm chính là xin lỗi!
Chớ nói Quân Mạc Tà căn bản là không chịu xin lỗi, coi như là thực sự đồng ý thì phía Tam Đại Thánh Địa cũng sẽ tuyệt đối không chịu nhận!
Một tổn thất lớn lao như vậy, há mồm nói một câu xin lỗi liền có thể bỏ qua sao? Vậy quả thực đó là phương pháp giải quyết đáng tham khảo khi muốn lừa thiên hạ…
Huống chi chính em ruột Mạc Vô Đạo đã bị mình ép chết. Thù này hận này đúng là không đội trời chung, ngoại trừ đánh nhau ra thì không có cách nào khác mà giải quyết!
“Tất cả đều là vì Đoạt Thiên Chi Chiến! Tất cả đều là vì thiên hạ thương sinh!” Người áo vàng chân thành nói “Hy vọng Mai tôn giả cùng Quân tam thiếu có thể suy nghĩ. Nghĩ đến tạo phúc, nghĩ tỡi định mệnh, là thần hay là ma thì suy nghĩ lựa chọn.”Trước khi vào cửa điện đều phải qua mình giám sát ! Tại sao mình biết vấn đề này ư .Ừm…mình được ăn chút lộc Quan Lớn Tuần Tranh …!
“Ha ha ha… Vị… Tiếp Dẫn Sử Giả đại nhân, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi tới đây là vì bảo toàn thực lực bốn nhà mà đến sao?” Quân Mạc Tà đột nhiên lạnh lùng nở nụ cười.
“Phải. Những lực lượng tham gia cuộc chiến hôm nay đủ lớn để ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng của Đoạt Thiên Chi Chiến! Ta không thể không đến!” Người áo vàng trả lời.
“Vậy thì ngươi có đi qua Thiên Hương thành sao? Hoặc là nói, các ngươi có cho người đi tới đó sao?” Quân Mạc Tà hai mắt sắc như đao nhìn chằm chằm vào người đó.
“Không hề đi qua!” Trên gương mặt ung dung của Người áo vàng rốt cục xuất hiện mấy phần xấu hổ.
“Cho là với thân phận sứ giả nên không đến mức lừa ta. Xin hỏi sứ giả đại nhân liệu ngài có biết hay không là Tam Đại Thánh Địa đã phái tổng cộng chín vị cao thủ Thánh giả đi tới Thiên Hương thành?” Sắc mặt Quân Mạc Tà lập tức rắn đanh lại “Ngài có đoán được mục đích bọn họ đi Thiên Hương thành chăng?”
“Biết.” Người áo vàng mặt ra mồ hôi đầm đìa, phong thái ung dung trước đây không ngờ không còn sót lại chút nào. Quân Mạc Tà nhìn rất chuẩn, người này Huyền công mặc dù cao, nhưng lại không hiểu rõ đạo lí đối nhân xử thế.
“Được, sở dĩ ngài không quan tâm tới bên đó, bởi vì ở đấy căn bản đều là người bình thường nên không đủ phân lượng tham gia Đoạt Thiên Chi Chiến, càng không có ảnh hưởng đến kết cục cuộc chiến!”
” Cho nên ngài chỉ quan tâm đến chỗ chúng ta bên này, bởi vì thực lực ở đây đều là có thực lực ảnh hưởng tới Đoạt Thiên Chi Chiến! Xuất phát điểm của ngài quả là tốt, thực là quang minh chính đại, là vì đại lục, vì thiên hạ thương sinh! Có phải thế không?” Quân Mạc Tà hỏi.
“Không sai, đúng là như thế.” Người áo vàng vẻ mặt chấn động.
“Ta nhổ vào thiên hạ thương sinh của ngài! Cút xéo đi cái an nguy đại lục nhà ngài! Đây là cái kiểu suy nghĩ chó má hồ đồ nào vậy? Quả thực là mấy nhà hèn hạ vô sỉ xấu xa!”
Quân Mạc Tà đột nhiên để cho cơn giận từ đáy lòng mặc sức bùng nổ. Hắn tiến lên hai bước, tay thì chĩa vào còn những giọt nước miếng gần như văng lên mặt người áo vàng
“Liệu ngài còn có mặt mũi giáo huấn ta cần làm như thế nào sao, các người, những cao nhân nếu đã hiểu rõ việc này như thế thì sao trước kia còn phớt lờ? A? Bên đó là vì người chết, vì đánh giặc! Chẳng lẽ bên ta không phải cũng vì đánh giặc sao? Sẽ không chết người sao?”
” Chẳng lẽ chúng ta không phải vì thiên hạ thương sinh? Liệu ngài còn có mặt mũi tới khuyên ta nén hận thù xuống? Ngài còn mở miệng nói như thế được sao? A? Còn không mau mà tránh xa ta ra!”
Người áo vàng thân thể chấn động, bất giác lui về phía sau vài bước, động tác thong thả lưu loát, trên mặt cũng thấy xấu hổ tới cực điểm
“Quân Mạc Tà, chuyện này đừng đào bới nguyên nhân nữa. Nói cho đúng ra thì vào lúc gấp gáp, trong khoảng thời gian ngắn làm sao mà còn có thể chiếu cố được chu toàn như thế. Vì lúc khẩn cấp thì tùy cơ ứng biến… Dù sao ở đây mới là quan trọng nhất, bên này đủ để ảnh hưởng kết quả cuối cùng của Đoạt Thiên Chi Chiến!”
“Đáng tiếc cho ngài vì chuyện trọng đại đã kết thúc. Nhưng mà chuyện đối với ngài là không quan trọng thì đối với ta mà nói, đấy mới là chuyện đáng quan tâm hàng đầu, mới thực sự là chuyện quan trọng nhất!”
Quân Mạc Tà lạnh lùng nói “Ngươi có thể lăn! Bây giời ta có thể nói rõ ràng cho ngươi, nếu như bên kia có tổn thất gì thì cho dù là Tam Đại Thánh Địa hay là Phiêu Miểu Huyễn Phủ, đều sẽ là chó gà không tha!”