Dị Thế Tà Quân Audio Podcast
Tập 132 [ Chương 656 đến 660 ]
❮ prevnext ❯Chương 656: Thực Lực tăng vọt
“A?! Ách?! Gì?” Hạc Trùng Tiêu hoang mang triệt để, ngồi bệch xuống đất, cố hết sức lắc lắc đầu, lại vội vàng ngoáy lỗ tai; lẽ nào ta bị lão đại đánh choáng váng tới nỗi nghe nhầm sao? Vừa rồi Lão đại không phải làvì cái này mà điên cuồng cho chúng ta ăn đấm ăn đá sao? Vậy mà bây giờ lại nói như vậy, tới cùng là như thế nào a…
“Hừm, ý của ta thật ra là …Đã làm như vậy rồi … cũng không khôi phục được. Vậy đâm lao thì phải theo lao luôn a, đơn giản vật tận kỳ dụng ( vật nào cũng có chỗ dùng), tiếp tục xây đi, dù sao cũng làm rồi…”
Mai Tuyết Yên cũng biết việc này có chỗ không nói được, đỏ mặt, song mắt lưu chuyển, lại hung hăng nói: ” Thế nào? Các ngươi không nguyện ý sao?”
Gì đây? Lão đại đỏ mặt rồi? Chúng ta không phải nằm mơ chứ?!
” Nguyện ý…nguyện ý…Phi thường nguyện ý…” sáu thú Vương đồng thời bị chập mạch, người nào cũng ngu ngu ngốc ngốc, liên tục gật đầu.
“Vậy… Trước hết cứ như thế đi…” Mai Tuyết Yên vừa giận vừa ngượng, ánh mắt vừa xấu hổ vừa giận, đột nhiên dậm chân một cái thật mạnh: “Mấy người cà chớn các ngưoi qua đây! Ta có lời muốn hỏi!” Vù một cái, Mai Tuyết Yên như làn gió thơm bay đi ; Mai tôn giả đã cảm giác trên mặt mình nóng lên, rất lúng túng…
Sáu vị thú vương hai mắt nhìn nhau, trăm mối bề bộn: Rốt cuộc là sự tình gì đây? Nhưng trong lòng mọi người đều có một nhận thức: Ngày hôm nay bỗng nhiên bị đánh, khẳng định là nhầm lẫn rồi! Hơn nữa còn oan uổng, oan uổng tăng ba cấp a…
Xà Vương Thiên Tầm xanh mặt nói: ” Mấy người các ngươi còn không nhanh đi! Lo lắng làm gì? Còn muốn bị đánh a? Ô…” Nói xong che mặt khóc bay đi.
“Nàng không có bị đánh, sao lại khóc? Cái quái gì đây?” Sáu vị thú vương đồng thời chấn kinh. Ta kháo, chuyện xảy ra ngày hôm nay “ảo” quá đi, từ giáo huấn biến thành điên cuồng dạy bảo; lão đại tự nhiên mặt đỏ ửng? Bấy nhiêu thì thôi, tới nỗi người bị đánh thì không khóc, người đứng coi lại thương tâm khóc ròng, đây là cái quái gì chứ…
Mai Tuyết Yên ngồi ngôi chủ vị, phía dưới bảy vị Thú Vương chia ra hai nhóm, người nào cũngcảm thấy lạnh lưng, thỉnh thoảng lấy tay sờ sờ vết thương rồi nhếch mép …
“Lão yêu còn chưa xuất quan sao?” Mai Tuyết Yên nhíu nhíu mày
“Dạ” Sáu vị thú vương ngoan ngoãn trả lời
“Trước hết báo cáo các tộc đàn có huyền thú ngoài cửu cấp cho ta nghe một chút. Ta muốn các ngươi kể rõ chi tiết” Mai Tuyết Yên hừ một tiếng.
“Hùng tộc hiện tại có 1764 đầu huyền thú ngoài cửu cấp,trong đó Cửu cấp sơ giai 824 đầu, cửu cấp trung giai 640 đầu, cửu cấp đỉnh phong tròn 300 đầu.” Hùng Khai Sơn thành thành thật thật trả lời
“Hạc tộc có 2169 đầu huyền thú ngoài cửu cấp, trong đó cửu cấp sơ giai 1185 đầu, cửu cấp trung giai 740 đầu, cửu cấp đỉnh phong số lượng thiếu một ít, chỉ có gần 250 đầu” Hạc Trùng Tiêu nói
“Ưng tộc ngoài cửu cấp có tổng cộng hơn 4800 đầu, cửu cấp sơ giai khoảng 1600, cửu cấp trung giai 1050, cửu cấp đỉnh phong chỉ có 157 đầu.” Ưng Vương có chút xấu hổ, tộc đàn hắn có số lượng cửu cấp nhiều nhất, nhưng cửu cấp đỉnh phong ngược lại, lại là ít nhất.
“Hổ tộc ngoài cửu cấp có 700, trong đó cửu cấp sơ giai không có, trung giai 400, đỉnh phong 300.” Hồ Liệt Địa cười toe toét nói.
“Hầu tộc ngoài cửu cấp tổng cộng 2500, trong đó sơ giai 1400, trung giai 600, đỉnh phong 500.” Hầu vương có chút chua xót, trong toàn bộ các tộc đàn huyền thú, tộc đàn này là khó quản lý nhất; đoạn thời gian trước, lúc hắn bị trọng thương, thủ hạ tạo phản không ít, rục rịch càng nhiêu, đối với uy tín của hắn đả kích tương đối nghiêm trọng, nếu không có Quân Mạc Tà tặng cho dược vật để tăng thực lực bản thân lên tới mức chí tôn, chỉ sợ đã nảy sinh biến cố từ lâu!
“Chuyện Hầu tộc,lát nữa đích thân ta cùng hầu vương sẽ xử lý!” Mai Tuyết Yên lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Đồ hỗn trướng, ngay cả thủ hạ đều trông nom không được, còn làm Vương giả cái gì!”
“Lão đại, ta…” Hầu thất có chút ủ rũ, cũng có chút ủy khuất. Từ sau khi bị thương, hắn cảm thấy một thân tu vi không đổi, đối với người khiêu chiến, hắn lại càng nương tay, sợ lở tay đánh chết, nhất là lúc sau thực lực tăng lên, càng hạ thủ lưu tình. Nhưng thủ hạ của hắn khôngbiết tốt xấu, càng ngày càng lộ vẻ hung hăng ngang ngược…
” Nhân từ nương tay, vĩnh viễn không làm được đại sự!” Mai Tuyết Yên hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Sư Vương.
“Sư tộc ngoài cửu cấp có 3600 đầu, sơ giai 1700, trung giai 1500, đỉnh phong 400″ Sư vương Thạch Bất Sầu nhếch miệng nói:”Vốn có 3605 đầu, bất quá, đoạn thời gian trước, có 5 huyền thú có mắt không tròng bị ta xé xác. Hiện tại người nào so với tiểu sư mới sinh còn muốn thành thật hơn.” Thạch Bất Sầu cười đắc ý nó.
“Xé thật là tốt! loạn thế dùng biện pháp mạnh, cường quyền thì trừng phạt nghiêm khắc! Vừa có ý nghĩ leo lên vị trí cao, phải trả giá cho dũng khí đó!” Mai Tuyết Yên mặt trầm như nước, chậm rãi gật đầu.
” Xà tộc ngoài cửu cấp có hơn 4300, cửu cấp sơ giai 3000, trung giai 700, đỉnh phong 600.” Xà Vương Thiên Tầm ở thầm tính nói.
“Không tồi” Mai Tuyết Yên cười cười khen ngợi.
“Cuối cùng là tình hình báo tộc, báo tộc từ khi mất đi Báo Vương tiền nhiệm, Báo Vương mới vẫn chưa có xuất hiện, trong thời gian này nhiều người không phục, đã xuất thủ nhiều lần, tỉ mỉ tính ra đã chết mất mười huyền thú.” Hùng Khai Sơn ngập ngừng, nhìn trộm sắc mặt Mai Tuyết Yên.
Sau khi Báo Vương chết thì do Hùng Khai Sơn tạm thời chưởng quản báo tộc; chỉ là lão gia hỏa này có chút không thành thật, hơn nữa Hùng Vương tương đối lười… Xuất hiện hỗn loạn cũng không tính là gì ngoài ý muốn.
“Nói cụ thể nhân số ra, ta không nghe những thứ này.” Nhãn thần Mai Tuyết Yên lthập phần lạnh lẽo.”Buổi chiều ta sẽ cùng Báo tộc hảo hảo vui đùa.” Vừa nghe lời này, chúng thú Vương trên mặt đồng thời có chút hả hê nhìn người gặp nạn.
“Báo tộc cửu cấp có hơn 3900, sơ giai 2100, trung giai 1300, đỉnh phong 500.” ( bác tác giả có nhầm k ta @@). Hùng Khai Sơn nói.
“Ừ, còn có bằng tộc? Từ khi lão nhị đi khỏi, bây giờ còn bao nhiêu?” Mai Tuyết Yên nhãn thần buồn bã hỏi.
“Bằng tộc hiện tại cửu cấp đã ngoài 1100 đầu, sơ giai 500, trung giai 370 đầu, đỉnh phong 230 đầu.” Hạc Trùng Tiêu thở dài nói.”Còn có lão yêu điêu tộc, cửu cấp hơn 4600 đầu, sơ giai 2400, trung giai 1200, đỉnh phong 500.”
“Điêu tộc đoạn thời gian này phát triển tương đối tốt, điểm này không thể bỏ qua công lao của Hạc lão tam; bất quá bằng tộc…Được rồi, buổi chiều nói sau.” Mai Tuyết Yên cau mày, chậm rãi nói: “Lúc này bồi dưỡng ra một vài Vương giả mới là cấp bách”
Bồi dưỡng vương giả? Chúng vương nghe lời này cũng không nhịn được có chút ngất ngây. Vương giả huyền thú, cũng có thể “Bồi dưỡng” hay sao? Tuy rằng hôm nay có nhiều chấn động, nhưng cái này mới là chấn động nhất a, vốn đã rất kinh người rồi, cái này càng khủng hơn a.
“Xế chiều hôm nay, đem tập trung tất cả Huyền thú cửu cấp đỉnh phong sắp đột phá tới cảnh giới Hóa Hình trong Thiên Phạt đều tập trung ” Mai Tuyết Yên nhàn nhàn tuyên bố mệnh lệnh, ngữ khí mặc dù nhạt, lại ẩn hành kỷ luật nghiêm minh, sâm nghiêm như sơn đích uy nghi
“Lão đại, tỷ phu cho người không ít đan dươc phải không a?” Hùng Khai Sơn nhãn tình sáng lên, cực kì hưng phấn mà hỏi. Nói xong khóe miệng lại chảy nước, rồi lại hút vào 1 cái “tụt”, lại phối hợp thêm khuôn mặt “Gấu Elvis” quả nhiên là đã hề càng hề hơn.
“Ừ, đúng là cho không ít. Lúc này đây, thực lực Thiên Phạt Sâm Lâm chúng ta có thể tăng vọt, Tam Thánh Nhất Hung không còn nữa, chỉ còn Nhất Hung Tam Thánh!” Mai Tuyết Yên lộ ra một tia cười nhàn nhạt. trọng mắt có vẻ ước mơ:”Lão tam, lão tứ, hiện tại cửu cấp đỉnh phong tiếp cận hóa hình nhiều hay ít?”
Hạc Trùng Tiêu cùng với Hùng Khai Sơn cự kỳ khẩn trương trao đổi một hồi xong mới nói ra: “Đạt được Hóa Hình tiêu chuẩn có khoảng chừng 500, ta cùng với lão tứ thống kê chi tiết có hạ xuống một chút. Cụ thể có gần 489 đầu, Lão đại, ngài cũng biết, việc huyền thú Hóa Hình này là cửa ải khó vượt qua nhất”
” Các triều đại Thiên phạt tới nay, mỗi lần đều có khoảng số lượng tiếp cận Hóa hình xấp xỉ như thế này, có khi còn nhiều hơn một ít. Nhưng có thể thành công đột phát của ải này cũng không vượt qua 20 đầu. Phần lớn đều mắc kẹt ở cửa này cho tới khi hết thọ nguyên…”
Hạc Trùng Tiêu thở dài nói: “Lần trước bọn lão tứ mang đan dược về, chúng ta mỗi người một phần, quả nhiên cực kì thần hiêu, mỗi người đều tăng ít nhất 1 giai, Sư Vương cùng Hầu vương đều trực tiếp đề thăng 2 giai, thực lực tăng vọt! Nhưng loại thần dược này có đã là may mắn. Cũng khôg thể một lần xuất hiện mấy trăm phần được, có nên hay khôg dành cho một vài huyền thú có thực lực cực mạnh, bảo đảnh cho bọn chúng thuận lợi Hóa Hình…”
Hạc lão tứ chậm rãi nói xong, khóe mắt cũng nhìn len lén sắc mặt của Mai Tuyết Yên, mặc dù là khôg lạc quan, nhưng trong giọng nói có phần mong chờ là rõ ràng.
Sắc mặt Mai Tuyết Yên trầm như nước, lông mày hơi nhíu lại tựa hồ đang suy nghĩ cái gì. Hạc Trùng Tiêu không khỏi trầm lòng xuống, càng nói càng không đủ sức lực a.
“Ngươi nói vậy làm sao ta không hiểu, lúc này đây cửu cấp đỉnh phong của mỗi tộc đàn tuy rằng không tính là nhiều, nhưng gộp lại cũng cũng là con số trên trời, đi đâu mà tìm ra được nhiều linh đan diệu dược như vậy.” Mai Tuyết Yên thâm trầm nói. Mọi người cùng thở dài.
“Cho nên cũng chỉ có thể đem bộ phận có thể Hóa Hình tăng lên trước, bảo đảm bọn chúng bình yên xông qua cửa này. Về phần chuyện sau này, nói sau đi.” Mai Tuyết Yên thở mạnh một hơi nói
“A? ~! Gì?” mọi người một phen nghẹn họng nhìn Mai Tuyết Yên trân trối, Hạc Trùng Tiêu ngoác cả miệng ra hầu như trật khớp, đứng lên lắp bắp nói: ” Bà ngoại…lão đại…Ngươi Ngươi….Vừa rồi nói gì? Năm…Năm trăm cửu cấp đỉnh phong huyền thú Hóa Hình một….Cùng nhau đột phá?”
” Có vấn đề gì sao?” Mai Tuyết Yên kỳ quái nhìn hắn một cái: ” Lẽ nào ngươi không vui? Nếu như ngươi không vui, hạc tộc có thể không tham dự lần tiến giai này!”
“Ta ta ta… Không phải….Không phải…Ngươi…Ta….Ngao ô…”
Hạc Trùng Tiêu đột nhiên thoáng cái nhãy dựng lên, trong miệng gầm lên tiếng gầm có đăng kí bản quyền của Hổ Vương. Chúng Vương đều thầm nghĩ…Lão Hạc biến thành Lão hổ sao.
Chương 657: Xuân noãn hoa khai nhật, nhất kiếm phá Ngân Thành
Nhưng lập tức chúng vương đều minh bạch lời nói Mai Tuyết Yên đại biểu cái gì, không khỏi cùng nhau hoan hô lên.
“Tuy rằng Thiên Phạt thực lực lúc này đây có bước nhảy vọt thật lớn, chất lượng tăng vọt, đã đạt tới độ cao các triều đại tới nay chưa bao giờ có; nhưng chúng ta thiếu Quân Mạc Tà một cái nhân tình cũng là quá lớn, đến mức chúng ta khó có thể bồi hoàn.” Mai Tuyết Yên than thở nhẹ một tiếng, lúc nói đến cái tên này, chợt đột nhiên trong lòng nổi cảm giác ấm áp khó hiểu.
“Đại tỷ nói gì thế, chúng ta cùng tỷ phu chính là người một nhà, các người là hai vợ chồng có cái gì thiếu với nợ, cạc cạc” Hồ Liệt Địa trơ mặt ra, cười hắc hắc nói: “Chúng ta là nhất bang tiểu cữu tử ( em vợ); đương nhiên cần chiếm chút vinh quang tỷ phu rồi, các ngươi mọi người nói có phải hay không?”
“Chính vậy, chính vậy. Tiểu cữu tử mà không ăn cùng tỷ phu, uống cùng tỷ phu thế còn gọi gì là tiểu cữu tử nữa. Tuy rằng tiểu cữu tử chúng ta đây chỉ giúp chút ít cho tỷ phu giành được thê tử…” Các vị thú vương ồn ào cười to, vui không thể tả.
“Tất cả im miệng cho ta! Da lại ngứa sao?” Mai Tuyết Yên vừa thẹn vừa giận: “Các ngươi cả một đám không tiền đồ thì có!” Chúng vương bị kiềm hãm, nhất thời câm như hến.
“Hùng lão ~~… Vậy ngươi nói… Hắn, hắn nói hắn thà rằng… Muốn tới Thiên Phạt sâm lâm đến cư ngụ?” Mai Tuyết Yên phồng miệng lên cả nửa ngày, không biết muốn cái gì, đột nhiên há mồm cà lăm hỏi Hùng Khai Sơn.” Hắn… Thật sự là nói như vậy?”
“Đại tỷ, ngài nói gì thế, không đầu không đuôi… Người nào hắn a?” Hùng Khai Sơn _ mặt thật thà phúc hậu, sờ sờ đầu hoang mang hỏi, tựa hồ thật không biết thế nào.
“Hùng lão tứ!” Mai Tuyết Yên lớn tiếng vừa quát: “Lại đây ta cho ngươi “thư giãn” xương cốt! Cam đoan ngươi sẽ rất thoải mái, ngươi sẽ nhất định rất khoan khoái cũng thuận tiện minh bạch luôn!”
“Nga, không cần không cần, không cần làm phiền đại giá của người, người nói không phải là tỷ phu sao, ta minh bạch ta minh bạch.” Hùng Khai Sơn có vẻ như tỉnh ngộ ra, nói: “Đúng rồi, tỷ phu lúc ấy nhất định là có nói như vậy mà, hắc hắc, hắc hắc, điểm ấy, Hổ lão cửu có thể làm chứng, hai người chúng ta đều đích xác người không nói khoác đâu.”
Hồ Liệt Địa vội vàng gật đầu: “Y chang mà, ta hoàn toàn có thể làm chứng! Đại tỷ, tỷ phu đối người chính là một tấm chân tình. Hai người chúng ta trung thực hiền lành thật thà như vậy, sao lại có thể khoác lác được chứ ha!”
Chúng thú vương nhất tề khinh bỉ, hai ngươi còn thành thật sao? Sẽ không nói khoác? Quá vô sỉ!
Mai Tuyết Yên trên mặt ửng đỏ hoàn toàn từ đầu đến cuối, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lóe sáng một trận rồi nói “Không nói chuyện ngoài nữa, Quân Mạc Tà sẽ phải phát binh đánh Phong Tuyết Ngân Thành! Lần hành động này, một là ra oai với thiên hạ, thứ hai là vì báo thù”
“Về phương diện này, có vô số huyền cơ; tam đại Thánh Địa, tin tưởng cũng sẽ nhúng tay vào việc này! Thiên Phạt chúng ta đã thụ nhiều ân huệ hắn như vậy, lúc này đây, tất yếu phải đem hết khả năng, toàn lực ứng phó, trợ giúp hắn đạt được mục tiêu này!”
“Đại tỷ người cứ yên tâm đi! Chúng ta nhất định sẽ toàn lực trợ giúp tỷ phu hành động, cho dù nhảy vào lửa cũng không từ! Đến lúc đó chúng ta, Thiên Phạt sâm lâm toàn viên xuất động, dốc toàn bộ lực lượng, trực tiếp đem Đại Tuyết Sơn đạp thành đại bình nguyên! Kiền hắn ***!”
Chúng vương vỗ bộ ngực, trịnh trọng hứa hẹn. Một đám vỗ ngực rung vang trời (không biết dịch thế này đúng chưa mà tháy ghê wá, vỗ ngực mà rung trời ^^!)!
Chúng nhân lại bắt đầu ầm ĩ kêu tỷ phu, mà Mai Tuyết Yên lại không hề ngăn trở, cũng không có phản đối. Tựa hồ đối với tỷ phu này, hai chữ này đã lặng yên tiếp nhận rồi…
“Cho nên trong đoạn thời gian này, cần thiết phải đem thực lực mọi người đề thăng càng nhiều càng tốt!” Mai Tuyết Yên ánh mắt trở nên băng tuyết hàn lãnh
“Buổi chiều bắt đầu, từ nay Thiên Phạt sâm lâm toàn bộ giới nghiêm! Thời gian bảy ngày, bốn trăm tám mươi chín vị cửu cấp đỉnh phong huyền thú nhất định hoàn thành việc Hóa Hình cảnh giới! Sau đó, huyền thú trên trời chuẩn bị sáu nghìn, huyền thú dưới đất chuẩn bị năm nghìn, theo đỉnh phong vương giả sắp xếp xuống, lúc này đây, cho dù là tam đại Thánh Địa thực dốc toàn lực xuất động, ta Thiên Phạt cũng muốn chính diện bác sát, giết bọn chúng một trận chấn động cổ kim chưa hề có, máu tươi chấn động thiên địa!”
Mai Tuyết Yên sát khí ngút trời phát ra nghiêm lệnh!
“Dạ!”
Hạc vương, Hùng vương đám người đồng thời khom người lĩnh mệnh, sắc mặt nghiêm túc, vẻ mặt cuồng nhiệt! Mười vạn năm, Thiên Phạt rốt cục có ngày hôm nay, lần thứ hai quật khởi!
Mai Tuyết Yên lâm phong trác lập (đứng thẳng trước gió) đứng trên một ngọn cây cổ thụ, trông về phương xa, sắc mặt tự nhiên, sâu trong đáy mắt, lại lờ mờ mang theo nỗi nhớ nhung.
Hiện tại tổng cộng mới cách biệt vài ngày, tại sao cũng đã nhớ mong được da diết như thế sao? Thật sự là hoài niệm đoạn thời gian trước đây, kề vai chiến đấu, tuyết ốc nhiên tình (đốt lửa tâm tình trong động tuyết – Thế đây, hán việt thì ngắn mà ra việt để rõ nghĩa thi dài lê thê), vai kề vai, mật ngữ điềm ngôn… Tóm lại cùng hắn trải qua hét thảy, tất cả đều hiện lên trước mắt…
Cứ như vậy ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng, Mai Tuyết Yên trong tim đột ngột hiện lên khuôn mặt anh tuấn của Quân Mạc Tà, càng đang nhớ lại Quân Mạc Tà cùng mình lúc gần đi nói câu nói kia: xuân về ngày hoa nở, một kiếm phá Ngân Thành!
Xuân về ngày hoa nở, một kiếm phá Ngân Thành!
Đây chính là hắn định kỳ hạn! Còn có không sai biệt lắm thời gian hai tháng! Cừu nhân kia, định thời gian chính là ngày hai tháng hai! Thời gian thực nhanh!
Cho nên Mai Tuyết Yên cần ở trong đoạn thời gian này, hết mọi khả năng tạo xuất ra một chi huyền thú đại quân tối cường hoành, cùng phối hợp với người trong lòng tráng cứ san bằng Ngân Thành! Mà trong đoạn thời gian này, Quân Mạc Tà ở Thiên Hương thành tung ra tin tức nghe rợn cả người. Tin tức một khi công khia với thế gian thì làm cả thiên hạ bị chấn động, đều rung chuyển!
Tất cả mọi người rõ ràng đều dự đoán được, Quân gia, sắp sửa ở thời gian lúc xuân về hoa nở, xua quân Ngân Thành, báo thù rửa hận! Lần này hạn thế đại chiến đã không thể tránh khỏi!
Thập niên trung hồn nan minh mục,
tam thiên nhật dạ huyết dạng hồng;
thương long sĩ đầu nhị nguyệt nhị,
thiên quân vạn mã đạp ngân thành!
( Tạm dịch:
Mười năm đau lòng luôn canh cánh
Ba ngàn ngày đêm mơ việc thành
Ngày hai tháng hai rồng tung cánh
Thiên binh vạn mã phá Ngân Thành!
MS)
Nghe nói một lần Quân Mạc Tà sau khi uống rượu, đột nhiên viết xuống khẳng định như vậy. Tiếp theo quăng chén rượu; đầy người mùi rượu, sát khí lãm liệt mà lớn giọng rống lên: “Ngày hai tháng hai, phá Ngân Thành! Diệt Tiêu tặc, rửa đại cừu!”
Tuy rằng người khác đều không đêu không thể lý giải, Quân Mạc Tà vì sao đem ngày định ở hai tháng hai? Nhưng Quân Mạc Tà trong lòng mình lại biết, hơn nữa hắn có đầy đủ lý do làm như vậy: ngày hai tháng hai, rồng ngẩng đầu! Đây là ngạn ngữ Hoa Hạ!
Đợi cho sang năm ngày hai tháng hai, ta phải đại biểu Hoa Hạ Thần Long, tại thế giới này ngẩng đầu tương vọng, từ đây thách thức thiên hạ, tung hoành thế gian!
“Ta Quân Mạc Tà từ đây thông cáo thiên hạ: phàm là ai cùng Ngân Thành Tiêu gia giao thiệp, tất cả mau mau tránh ra cho lão tử – mở đường, nếu không, nhất loạt giết không tha! Trảm lập đoạn! Trảm lập quyết! ( nhất định chém! Lập tức chém! ”
“Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Phổ biến tất cả-, ai dám không phục?!”
Một bài thơ của Quân Mạc Tà, ba câu rống to, lấy tốc độ cùng âm lượng như sấm sét vang ầm ầm chỉ ngắn ngủn mấy ngày thời gian đã truyền khắp cả Huyền Huyền đại lục!
Gần tới cuối năm, nhưng khắp nơi trên đại lục lại đều là sóng lớn ngập trời! Việc này làm sao có thể bình tĩnh được! Ít nhất có không ít người, tại lúc giao thừa này quả thực nuốt không trôi, lo lắng âu sầu.
Mà ngay tại hai mươi chín tháng chạp hôm nay, Quân Mạc Tà ngoài ý muốn nhận được một phong thơ, cũng Lý Du Nhiên phái người mang tới, trên đó cũng chỉ có ngắn ngủn nói mấy câu ” ta đi rồi! Đi Chí Tôn Kim Thành. Ngày mai đó là giao thừa, nhưng ta không muốn ở này Thiên Hương thành này nữa; có ngươi đang ở đấy, ta thật sự là chịu áp lực cực kỳ.”
“Có lẽ có một ngày, ta sẽ trở về! Cùng ngươi lại quyết thắng bại. Lúc này đây, ta chưa chiến đã bại, nhưng sau này, lại bất kể như thế nào, cũng muốn chiến một trận. Nên nhớ, cẩn thận Huyết Kiếm Đường đã đổi y phục!!”
ghi chú còn lại là: Du Nhiên ( thong thả)mà đi Lý Du Nhiên.
Quân Mạc Tà chậm rãi đem này tờ giấy nắm trong lòng bàn tay, thản nhiên cười cười, tùy ý vo tròn tờ giấy trong lòng bàn tay. Hơi hơi thở dài một tiếng. Lý Du Nhiên, cư nhiên lại lựa chọn ở lúc hai mươi chín tháng chạp ngày này rời khỏi nhà!
Chỉ một ngày trước đêm trừ tịch (đêm cuối cùng của năm cũ trong Âm lịch), rời nhà nghìn vạn dặm; ngay cả là Quân Mạc Tà lãng tử bực này cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, cũng đã rất khó đoán được nỗi lòng Lý Du Nhiên giờ phút này, nhưng, Quân Mạc Tà lại cảm nhận được một tia bi thương khó hiểu.
Nói vậy giờ phút này Lý Du Nhiên đang viễn hành, vô luận hắn dù vô tình lãnh huyết thế nào, trong lòng cũng tất nhiên sẽ có một tia thê lương!
Hắn tuy rằng sống ở nhà đại phú, từ nhỏ thường ăn mặc vô lo, nhưng hắn cả đời này, cũng bị tất hưởng có qua nhiều ít sự việc tốt đẹp; ngược lại chính là tương phản, từ nhỏ đến lớn nhìn qua, cho mãn nhãn đều là tàn khốc, đều là huyết tinh, hết thảy đều là mất đi nhân tính, hết đều là câu tâm đấu giác tranh quyền đoạt lợi! Hắn vị tất có thể so với cuộc sống thoải mái của ta!
Cuộc sống thế gia công tử sung sướng này, rốt cục chọn rời đi, hơn nữa, vẫn là lựa chọn như vậy tại thời khắc vạn gia đoàn viên! Quân Mạc Tà minh bạch, Lý Du Nhiên làm việc này tự mình hành động đoạn tuyệt, hướng chính mình biểu lộ hắn rời xa quyết tâm tranh đấu quyền lực!
Cùng cùng lúc này, lại hướng chính mình để thấu lộ ra tin tức không rõ ràng: cẩn thận Huyết Kiếm Đường thay quần áo.
Đúng vậy, đổi qua quần áo Huyết Kiếm Đường, dĩ nhiên là không còn là Huyết Kiếm Đường, có thể là bách tính tầm thường, có thể là thương nhân giàu có, hoặc giả là đường hoàng quan binh, thậm chí là tại chức quan viên, đương nhiên, còn có thể phải.. Ngự tiền thị vệ?
Nhưng bất kể như thế nào, với tin tức tế nhị này cũng coi như là Quân Mạc Tà thiếu Lý Du Nhiên một món nhân tình. Tuy rằng hiện tại Quân Mạc Tà đã không còn e ngại bất luận kẻ nào, thế lực gì đánh lén, nhưng, tin tức này của Lý Du Nhiên, là chỉ rõ để hắn minh bạch được một phương hướng, một cái phương hướng trước đây Quân Mạc Tà xem nhẹ.
Có lẽ, Lý Du Nhiên làm như vậy, chính là làm thát bại cố gắng của gia tộc mình, nhưng lại thậm chí ra sức thực hiện, hai lần rất bình tĩnh khiến Quân Mạc Tà thiếu nợ nhân tình. Sau đó, nhân vật đứng đầu một thế hệ của Lý gia mới lặng yên rời đi; hiện tại Lý gia đã là một con cọp già hoàn toàn không răng nanh.
Để không bao giờ tồn tại bất kỳ uy hiếp nữa; cho nên Lý Du Nhiên rõ ràng minh bạch bày ra chuyện này, hi vọng Quân Mạc Tà đến lúc đó có thể đối Lý gia mở một bên lưới (tha cho Lý gia một đường lui). Đây mới là đích thực chân thực chân ý dụng tâm của Lý Du Nhiên!
Tuy rằng hắn có phần lãnh huyết, tuy rằng hắn hám lợi, vì đạt được mục đích có thể hoàn toàn không từ một thủ đoạn nào, nhưng trong lòng hắn, dù sao còn có như vậy một tia ấm áp, một chút huyết mạch thân tình.
Quân Mạc Tà thở một hơi thật dài một hơi, lắc lắc đầu, nói cái gì cũng không nói; vung tay lên, tờ giấy đã hóa thành từng mảnh mảnh vụn, theo gió phiêu khởi “hốt” một trận gió, hoàn toàn bặt vô âm tín.
Nội viện đại sảnh, truyền đến từng trận thanh âm cười vui. Đông gia mọi người tụ tập đầy đủ ở đấy, Quân lão gia tử yên vui trong lòng!
Đông Phương Vấn Tâm, Quân Mạc Tà, Quân Vô Ý, Quản Thanh Hàn, ngồi vòng quanh; ở bên cạnh, Độc Cô Tiểu Nghệ cũng ở đây, chết sống chính là không chịu đi về. Tiểu nha đầu tư tưởng thực đơn thuần; ta phải coi chừng, nếu không lại mất phần của ta thì làm sao bây giờ?
Cho nên, tiểu nha đầu quyết định chủ ý: ngày mai về nhà lúc giao thừa, giờ Tý vừa hết cũng chính là Mùng Một đầu năm thì lại đến đây! Lúc này đây, con vịt đã nấu chín rồi cho dù nói cái gì cũng không thể để nó tiếp tục bay đi mất!
Chương 658: Tiểu lão bà?
Bất quá ở nhờ Quân gia không chỉ có nàng ta mà thôi, gia chủ chính thức của Độc Cô thế gia Độc Cô Tung Hoành lão gia tử cũng đến nơi này ở nhờ.
Độc Cô Tiểu Nghệ ở lỳ không đi còn chưa tính, đường đường Độc Cô thế gia gia chủ đại nhân, lại có thể không về nhà chủ trì đại cục, ngược lại còn ở nhờ tại Quân gia, nói thế nào cũng không chịu rời đi.
Chỉ có điều lão gia tử ngôn ngữ hùng hồn đầy lí lẽ: đánh chết cũng không quay về, một lễ mừng năm mới mà trong nhà lớn nhỏ đều trở về, 3 thằng con trai với 7 thằng cháu làm cái nhà giống như chuồng heo vậy, ở nhà ngoại trừ tức giận thì nào còn chuyện gì khác, trong nhà có tiểu tử Độc Cô Vô Địch đó trấn thủ là đủ rồi!
Chuyện này ngay lập tức đã được chứng thực.
Độc Cô Vô Địch lúc đến kính mời lão gia tử về nhà, mặt mũi bầm dập, hai con mắt tím đen, làm cho Độc Cô Tung Hoành lão gia tử nổi lên một trận thóa mạ, vung gậy đuổi ra ngoài.
Nguyên lai 2 người em trai của Độc Cô Vô Địch đại tướng quân đã về nhà, Độc Cô Vô Địch đại tướng quân chịu đủ 1 năm chà đạp từ lão gia tử, tự nhiên là muốn thể hiện uy phong của đại ca, sau đó mới thương lượng tiếp xem năm sau đến phiên ai lưu lại.
Mới đầu hai người còn cúi đầu nghe đại ca giáo huấn, nhưng thương lượng đến cuối cùng, ai cũng không nguyện ý lưu lại ở nhà. Độc Cô Vô Địch đương nhiên là không vui: ta kháo a, hai người các ngươi đều muốn lẩn đi xa, ăn chơi nhàn hạ, ta phải làm sao đây? Ta một mình chịu sao đây? Chẳng lẽ ta làm lão đại lại phải chịu hành hạ sao?? Cho nên bắt đầu lớn tiếng răn dạy, đem cả lý lẫn tình ra để thuyết phục, tiếc rằng hai người em lão nhất quyết không chịu, vẫn một mực lắc đầu.
Độc Cô đại tướng quân thật sự không có biện pháp, thẹn quá hóa giận, bèn dứt khoát lấy thịt đè người! Dùng nắm đấm với hai người em. Hai người cũng không cam chịu yếu thế, cái này quan hệ đến cuộc sống trong một năm kế tiếp a, có câu tích tiểu thành đại, hai người dứt khoát liên thủ đánh lại lão đại.
Huynh đệ ba người đánh nhau, bên ngoài bảy đứa nhỏ đứng nhìn, đừng tưởng ngày thường quan hệ tốt đẹp, lúc này trong trận “phụ tử binh”, tự nhiên là đều giúp đỡ phụ thân mình, vì vậy từ ban đầu là một cuộc tranh luận, phát triển đến cuối cùng cũng là một hồi dùng nắm đấm để nói chuyện. Huynh đệ bảy người trực tiếp thành một đoàn đánh lộn binh binh bang bang.
Mãi đến lúc lão phu nhân đi ra, vung long đầu quải trượng lên đánh cho đám người điên cuồng một trận, bọn họ mới thành thật trở lại. Bất quá lão phu nhân cũng mệt đến mức không thở nổi, lại càng tức giận thêm nữa, tất nhiên là lập tức phái người đi mời lão gia tử trở về trấn thủ.
Toàn gia nhìn trái nhìn phải, đều là thảm hại như vừa trải qua một trận chiến, duy nhất còn tương đối có thể xuất môn cũng chỉ có lão đại Độc Cô Vô Địch. Lại nói, Quân gia chính là thông gia của Độc Cô Vô Địch, hắn không tới thì còn ai đây?
Nhưng Độc Cô Vô Địch vừa đến, Độc Cô Tung Hoành nhất thời hừng hực giận giữ; nhìn người ta Quân gia cả nhà êm ấm, lại nhìn con mình, ngày 29 tết mặt bầm mũi dập đi tới…Đây không phải là công khai phá đám lão tử sao?
Không nói hai lời, trực tiếp vung gậy lên, có ý muốn đánh què một chân Độc Cô Vô Địch, Độc Cô đại tướng quân trên người vết thương cũ chưa lành, lại thêm tổn thương mới, đứng trong nhà con rể tương lai chưa được một hơi công phu đã phải chật vật mà chạy.
Mãi cho đến khi lão rời đi một lúc lâu, Độc Cô lão gia tử vẫn còn tức giận không thôi, lầm rầm chửi cái gì mà “Gia môn bất hạnh, con cái bất hiếu” các loại ý tứ, buồn bã không thôi.
Độc Cô Tiểu Nghệ ôn nhu an ủi, thành thật dựa vào người gia gia nũng nịu chọc cười, cứ như vậy hơn nửa ngày mới khiến sắc mặt lão gia tử tốt trở lại.
Trừ vị đó ra, còn có Mộ Tuyết Đồng, bất ngờ tham dự, đang cùng Quân Vô Ý mỉm cười tâm sự, từ sau khi Quân Mạc Tà phát ra tuyên bố khiến toàn thiên hạ phải kinh hãi, Mộ Tuyết Đồng và Hàn Yên Mộng thần sắc rõ ràng như trút được gánh nặng. Tuy vẫn còn chút hoài niệm đến Ngân thành, nhưng cũng biết từ thời khắc Quân Mạc Tà đưa ra tuyên bố, Ngân thành nhất định không có việc gì.
Cho dù Tiêu gia lại tiếp tục ngu xuẩn đi chăng nữa, tin tưởng rằng trong lúc mấu chốt này cũng sẽ không tùy tiện dấy lên nội chiến làm suy yếu rất nhiều tự thân thực lực của Ngân thành! Thậm chí, Tiêu giao còn có thể đưa ra chủ ý để người Hàn gia làm tiêu hao nhiều nhất lực lượng Quân gia cũng chưa biết chừng.
Trái ngược với Hàn Yên Mộng, sau khi bước vào trong đại sảnh, nguyên lai luôn trốn tránh nàng là Quân Mạc Tà lại chủ động nghênh đón, thái độ dị thường nhiệt tình
“Ai nha! Đây không phải Hàn cô nương sao? Mới vài ngày không gặp mà hôm nay trông càng thêm xinh đẹp a, không biết Hàn cô nương lúc nào đem vị tiểu lão bà của ta trói đến bên giường ta đây? Ta mỗi ngày đều trông ngóng a, ngóng trăng, ngóng sao rồi nhân tiện lại ngóng trông tiểu lão bà, cô nương làm chuyện tốt, mau mau chứng thực a…”
Hàn Yên Mộng mặt đỏ bừng, xấu hổ vô cùng, cơ hồ chỉ muốn phá cửa mà chạy.
Hàn tiểu công chúa trong lòng thực sự rất hối hận chỉ mong hắn đừng nhắc đến, ngày đó ngàn vạn lần không nên, thật sự là không nên cùng tên này đánh cuộc a! Người này thật sự rất gian trá! Trước tiên đặt sẵn cạm bẫy đợi mình nhảy vào, chính mình hết lần này đến lần khác ngu ngốc như vậy, tự cho là chắc thắng, còn cực kỳ đắc ý lấy tư thế người thắng cuộc để nhảy vào.
Sau đó mới biết được, không thể ngờ là mình trong lúc bất tri bất giác, đem chính mình thua cho người ta, làm tiểu lão bà. Hơn nữa lại còn phát lời thề! Điểm chết người chính là, cư nhiên dùng vinh dự chí cao của Ngân thành để thề! Lại còn tự mình trói mình đưa đến giường người ta…Chuyện này thật sự là…mắc cỡ chết người a…
Thấy tiểu di tử tay chân luống cuống, cặp môi run run, đầu cúi mặt đỏ, bộ dạng không dám nhìn ai, nào còn chút hung hăng xảo trá thường ngày, làm tỷ phu tương lai Quân Vô Ý có chút không đành lòng, vội vàng tiến tới bắt chuyện.
Tiểu cô nương lúc này mới co ro ngồi xuống, cúi đầu một hồi, thấy không có việc gì lúc này mới cả gan ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười đỏ hồng giống như mông mấy chú khỉ con, lại thấy Quân Mạc Tà không chú ý, hung hăng trừng mắt nhìn Quân Mạc Tà một cái. Quân Mạc Tà vừa quay đầu lại, nhất thời kêu lớn
« Ngươi là cái dạng người gì vậy, đánh cuộc đã kết thúc rồi, bây giờ lại không chịu thực hiện đổ ước, tự nguyện đánh cuộc mà còn không chịu thua, cư nhiên còn dám trừng mắt với ta! Nhanh nhanh nhanh, tiểu lão bà của ta đâu? Khuya hôm nay ta muốn! Ngươi nhanh chóng đem nàng trói qua cho ta, hừ hừ, chớ quên lời thề của ngươi… »
« Ta…ta…ta…ta…Ta không nhìn ngươi… » Tiểu la lỵ nước mắt lưng tròng, hít thở không thông cuống quýt giải thích.
« Ta đây mặc kệ, khuya hôm nay ta muốn lão bà của ta. Dù thế nào ngươi cũng phải thực hiện, lúc đầu ngươi đã đáp ứng rõ ràng »
Quân Mạc Tà cười thầm một tiếng, dương dương tự đắc nhìn nàng nói: « Thật sự thoải mái a, đêm nay có thể cùng tiểu lão bà của ta động phòng hoa chúc rồi. Ân, thực sự là cực kỳ chờ mong ah, khó trách mọi người đều nói: không quản giàu nghèo, muốn thành công, cưới vợ trước lễ mừng năm mới, câu này quả thực là chân lý a, lúc giao thừa cùng tiểu lão bà động phòng hoa chúc, thật sự là song hỷ lâm môn »
Đôi mắt Hàn Yên Mộng đỏ hồng « Oa » lập tức bắt đầu khóc, miệng nhỏ mở rộng, khóc lóc thật thương tâm.
Quân Vô Ý cùng Mộ Tuyết Đồng vội vàng khuyên giải, hai người biết rõ nguyên ủy trong đó liếc mắt oán trách nhìn Quân Mạc Tà một cái, Quân đại thiếu vẻ mặt vô tội vội buông tay đầu hàng.
“Tiểu lão bà cái gì?”
Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời trở nên cảnh giác, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Quân Mạc Tà: “Mạc Tà ca ca, tiểu lão bà của ngươi từ đâu đến? ta như thế nào lại không biết, rút cuộc người đó là ai? Ta mau mau đi xem ah” Tiểu nha đầu vẻ mặt đầy sát khí.
Quân Mạc Tà da đầu tê rần, vừa rồi còn nhanh miệng chiếm tiện nghi, sao vội quên mất tình hình trước mắt! Lại đảo mắt nhìn, chỉ thấy Quản Thanh Hàn cũng rất hứng thú vểnh tai lắng nghe, mẫu thân Đông Phương Vấn Tâm lại càng cực kỳ quan tâm tiến lại gần.
Trời ạ! Ta chẳng qua cũng chỉ nói như vậy thôi… Quân đại thiếu có cảm giác thất bại như cầm tảng đá đập vỡ chân mình vậy. (Tự tay bóp…()
“Tới cùng là có chuyện gì xảy ra?” Đông Phương Vấn Tâm dứt khoát ngồi lại, truy hỏi nhi tử đầy hứng thú: ” Là con gái nhà nào? Từ lúc nào người cư nhiên lại có thêm một tiểu lão bà?”
“Ách…Kỳ thật chuyện đó, là như thế này…” Quân Mạc Tà thấy Hàn Yên Mộng nhào vào trong lòng Mộ Tuyết Đồng không dám ngẩng đầu lên, liền đem âm thanh giải thích hạ xuống, xem ra hôm nay nếu không nói cho rõ ràng, ba nữ nhân này tuyệt đối không tha cho mình.
“Ha ha…” Độc Cô Tiểu Nghệ nở nụ cười tươi tắn như hoa: “Ngươi nói, nàng ta cư nhiên quấn lấy ngươi đánh cuộc, sau đó chình mình đào hố cho mình, cứ như vậy đem chính nàng ta thua vào tay ngươi thành tiểu lão bà, đây cũng quá là thông minh đi chứ…”
Quân Mạc Tà vẽ mặt đau khổ bất đắc dĩ buông tay: “Toàn bộ quá trình chính là như vậy, kỳ thật là ta bất đắc dĩ…”
“Về điểm tâm tư gian xảo này của ngươi, ai mà chẳng biết?” Quản Thanh Hàn hừ một tiếng, khẩu khí có pha chút bất thiện” ” Nói không chừng người thấy tiểu cô nương nhà người ta bộ dạng xinh đẹp, trong lòng sớm đã động tâm, lúc này mới kiếm cớ đặt bẫy”
“Oan uổng! thiên đại oan uổng a! ta đường đường chính nhân quân tử, thuần khiết chính trực đạo đức tốt, sao có thể làm ra sự tình như vậy?”
Quân Mạc Tà vừa thốt ra những lời này, cả đại sảnh đột nhiên vang tiếng cười lớn.
Tiểu tử này nếu là có thể đem “thuần khiết chính trực đạo đức tốt” để hình dung, chỉ sợ thiên hạ bây giờ mỗi người đều là thánh nhân hết cả.
« Thì ra là thế a! » Đông Phương Vấn Tâm mặt mày hớn hở: « Không hổ là con trai ta, tán gái quả nhiên rất có nghề…ha ha…bất quá tiểu Mộng nhi cũng quá đáng thương, cứ như vậy u u mê mê đem chính mình thua mất… »
Độc Cô Tiểu Nghệ trở lại chỗ ngồi, vểnh mặt lên nói: “Cư nhiên còn phải đem mình tự trói đến trên giường…Ta đã cho rằng ta khờ khạo, không nghĩ tới tiểu nha đầu này so với ta còn ngu ngốc hơn! Hôm nay chính là mở mang thêm kiến thức a!”
Mọi người đều dùng một loại ánh mắt “ngươi hiện tại mới biết ngươi ngu ngốc a” để nhìn nàng rồi cười phá lên. Bất quá nha đầu kia với Hàn Mộng Yên cùng tuổi, cư nhiên còn trâng tráo gọi người ta là tiểu nha đâu…
Trong tiếng cười, Đông Phương Vấn Tâm dứt khoát đem Hàn Mộng Yên ôm trở lại trong ngực mình, dịu dàng an ủi, điềm nhiên thốt ra một câu: “Kỳ thật a, tiểu Mộng nhi, đến lúc đưa tiểu lão bà đến, chỉ cần nhẹ nhàng buộc là được, đừng chặt quá lại đau ra. Đấy cũng là con dâu của ta, ta sẽ đau lòng lắm a, có nghe không, ngàn vạn lần chớ có mà không biết nặng nhẹ..”
Hàn Yên Mộng ngạc nhiên mở to hai mắt, không nghĩ tới mẹ Quân Mạc Tà cũng đã hiểu rõ chuyện này, không khỏi một trận phản kháng, bắt đầu di di chân làm nũng trong lòng Đông Phương Vấn Tâm “Ta mặc kệ! Đại tẩu ngươi cũng khi dễ ta, ngươi phải làm chủ cho ta, không được để con trai người tiếp túc khi dễ trưởng bối…”
” Nha đầu ngươi tại sao còn gọi ta là đại tẩu?” Đông Phương Vấn Tâm nhíu mày, giả vờ giận giữ nói: “Ngươi cũng đã thua vào tay con trai ta làm tiểu lão bà rồi…Cũng không thể tiếp tục gọi ta là đại tẩu, sau này cũng đừng ra vẻ bề trên nữa…”
Hàn Yên Mộng lại càng xấu hổ đến mức toàn thân đều như phát sốt, duị đầu trong lòng Đông Phương Vấn Tấm, chết sống cũng không ngẩng đầu lên.
Quân Mạc Tà cũng một phen trợn mắt há mồm: Vậy là sao? Như thế nào mẹ giống như bình thường rồi? Ta ngất, sao lại không ra cái dạng gì như vậy?
Chính tại lúc ấy, Độc Cô Tiểu Nghệ cũng bám lấy bờ vai Đông Phương Vấn Tâm, lớn tiếng tuyên bố: ” Bá mẫu, ta mới là con dâu chính thức của người, ta…ta… ta đã trông chờ lâu như vậy rồi. Người không thể chia rẽ uyên ương a, còn có Thanh Hàn tỷ tỷ, nàng càng là hàng thật giá thật gạo nấu thành cơm…Những người khác đều phải xếp sau…”
Chúng nhân mồ hôi đầm đìa…Tiểu nha đầu thật bưu hãn ah, thực khiến người ta chỉ biết nhìn mà than thở.
Chương 659: Được làm vua thua làm giặc, trẫm cũng không hối hận
Đông Phương Vấn Tâm sảng khoái cười ha hả, một tay nắm lấy tay Quản Thanh Hàn kéo vào trong ngực, hớn hở nói:”Đúng vậy, đúng vậy, ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi, ta sắp có cháu bồng rồi, ha ha ha”.
Trong sân nhỏ của Quân gia Quân tam thiếu, Dạ Cô Hàn lẻ loi ngồi trên ghế đá hát một ca khúc tình sầu không tên, trên gương mặt âm trầm của hắn cũng ẩn ẩn có chút cô độc, nhưng đôi mắt hắn lại nóng rực nhìn chằm chằm lên bàn đá. Mặt trên có vết tích của chữ viết.
Lúc mọi nhà đoàn tụ. Dạ Cô Hàn dùng thanh tiểu đao khắc, chỉ thấy trên mặt bàn đá đầy chữ nhưng chỉ có một cái tên: Tú Tú.
Bất chợt không gian bốn phương tám hướng tràn ngập mùi rượu, Dạ Cô Hàn đau đớn nở nụ cười ném tiểu đao xuống, đưa vò rượu nồng ở dưới chân lên miệng tu ừng ực. Yết hầu hắn phập phồng không ngừng nuốt xuống, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn đăm đăm vào cái tên trên bàn đá. Rốt cục, rượu hết, người say.
Hắn nhẹ nhàng úp gương mặt của mình lên trên bàn đá, áp thật sát vào những con chữ lạnh lẽo viết trên đó mà thầm gào thét khan cả cổ ” Tú Tú”…
Những giọt nước mắt yên lặng rơi xuống, không một tiếng động lắng đọng vào những vết khắc trên mặt bàn. Ngay vào lúc đó, nơi ấy từ từ ngưng đọng lại hình thành một dòng băng nhũ lấp lánh “Tú Tú”.
***
So ra mà nói, từ trong Quân gia mặc dù vừa phát ra một lời tuyên bố thì cũng hoàn toàn làm đảo lộn bão táp trong một cõi thiên hạ. Có thể nói, người khởi xướng Quân Tam Thiếu gia mà phát ra một đạo tuyên bố thì cả thiên hạ lập tức loạn lên, thiên hạ vốn loạn sẽ lại càng thêm loạn!
Nhưng Quân gia, người khởi xướng như thế giờ phút này lại có thể coi là kẻ nhẹ nhõm nhất! Chí ít là hiện tại, nhưng nơi khác các gia tộc đều đã cảm thấy bất ổn.
Trong hoàng cung, hoàng đế bệ hạ đứng trước một bàn ăn hết sức xa hoa, thịnh soạn rượu và thức ăn mà cau mày “Ăn không biết ngon, cho dù có miễn cưỡng nếm thử thì trẫm cũng không có hứng thú ăn uống. Quân gia đang quật khởi cực nhanh mà lại chẳng có chút cản trở nao, thiệt giống như một ngày ngàn dặm vậy”
Năm đó ở Thiên Hương thành, Quân gia bất quá cũng chỉ là một thế gia hết sức bình thường thôi. Cho dù được gọi là ” Một nhà bốn vị thần tướng, ba đời sáu nguyên soái” đẹp đẽ đến thế nào chăng nữa, nhưng bất quá cũng chỉ là hư danh, có chăng thì cũng chỉ là thần tử dưới trướng của triều đình mà thôi.
Nhưng hiện tại, Quân gia đứng trước thiên hạ mà tuyên bố “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!” Đây không nghi ngờ là một cái tát trắng trợn dành cho hoàng thất!
Nếu là không có đủ thập phần danh tiếng thì sao dám đối mặt với thiên hạ mà tùy tiện thể hiện sự uy hiếp bực này một cách không kiêng nể gì cơ chứ?
Tuy rằng rất không muốn phải thừa nhận điều này nhưng Thiên Hương Hoàng đế Bệ hạ cũng phải thừa nhận rằng, hiện tại thế lực của quân gia đã sớm không còn có thể bị hoàng quyền ràng buộc nữa rồi! Thậm chí, bây giờ hoàng quyền còn muốn dựa vào Quân gia mà sống.
Hơn nữa, lần trước, tại cổng thành Thiên Hương, Nhị hoàng tử ở cổng thành bị người ta dọa cho đến vãi ra quần. Quân Mạc Tà căn bản là không thèm che giấu gì hết, cứ thế mà dẫn theo hai kẻ gây chuyện nghênh ngang đi trở về Quân phủ mà không có đến một lời giải thích, làm như đây không có chuyện gì xảy ra.
Đường đường là hoàng tử điện hạ bị làm hại do tay của khách trong Quân gia, nhưng Quân gia còn không có bất kỳ thông báo nào!Tựa hồ chuyện như vậy chưa bao giờ phát sinh, chẳng có chút nào là không hợp đạo quân thần. Chính là hoàng thất cũng coi như”sống chết mặc bây”, để như vậy mà không giải quyết được gì!
Thực ra, nếu như hoàng thất không muốn bỏ mặc mà miễn cưỡng điều tra, nhưng tra xong rồi thì có thể làm được gì? Cho dù miễn cưỡng tra cứu thì kết quả biết trước là chỉ có tệ hơn chứ không tốt hơn được!
Hiện tai, nhìn khắp thiên hạ không ai là không biết Quân tam thiếu Quân Mạc Tà căn bản là người không thèm nói lí lẽ cơ chứ? Ban ngày ban mặt, trừng mắt hắn liền mổ bụng người sống!
Lại có ai mà chẳng biết thực lực Quân gia hôm nay đã mạnh khủng khiếp đến không tưởng? Ngay cả cường giả cấp Chí Tôn, cường giả Siêu cấp Chí Tôn cũng là có mệnh đến mà không có mạng trở ra!
Quân gia hiện nay cũng có thể xem là một siêu cấp thế gia số một trong thiên hạ! Cho dù đối mặt với tam đại Thánh Địa có thực lực hùng mạnh thì đều có thể làm cho đối phương ôm đầu máu mà chạy, chứ đừng nói đến người khác!
Hoàng quyền, thì đã làm sao? Hoàng quyền ở trong mắt của thường nhân thì là tối cao vô thượng, nhưng đã không còn được Quân gia để vào mắt nữa rồi!
Vừa nghĩ đến đây, hoàng đế bệ hạ khẽ nhắm mắt lại, ngửa cổ uống một hớp rượu lớn xuống họng, sặc sụa mà ho khan một tiếng. Nguyên bản chỗ rượu thượng hạng ngon ngọt, giờ phút này bỗng trở nên đắng chát khó nuốt.
Nguyên bản, tin tưởng rằng ở bất cứ quốc gia nào mà trong nước có một siêu cấp gia tộc như Quân gia thì đó sẽ coi đó là một cái đại phúc tinh cực kì đáng giá cùng may mắn.Bởi vì, có một gia tộc như vậy thì cứ y như rằng có một báu vật trấn giữ, ít nhất là có thể uy hiếp bốn phương trong mấy trăm năm!
Mặc dù gia tộc như vậy có ra tuyên bố khẳng định sẽ không trực tiếp tham gia chinh phạt các nước khác nhưng cũng sẽ quyết không cho phép quốc gia của mình bị người khác xâm lấn!
Một gia tộc như vậy đối với bất kì một quốc gia nào cũng là một tấm bùa hô mệnh uy lực cực kì hiệu nghiệm! Nhưng hiện tại, đối với Thiên Hường hoàng đế bệ hạ mà nói thì tấm bùa hô mệnh này lại biến thành một tấm bùa đòi mạng, một thứ chất độc trí mạng dành cho mình!
Quân Vô Hối ơi …Tất cả những chuyện cũng là vì ngươi!
Trước mắt hoàng đế bệ hạ bỗng hiên ra một khuôn mặt, một khuôn mặt uy nghiêm nhưng cũng không kém phần trí tuệ, ánh mắt ung dung, lãnh đạm nhưng ẩn hiện sự sắc bén vô bì. Trong đấu tranh quyết đoán nhưng vẫn thể hiện sự rộng lượng nhân từ, khí phách tung hoành thiên hạ bất khuất kiền cường nhưng lại dửng dưng phóng khoáng.
Quân thần hàng đầu, Quân Vô Hối!
Bạch Y Nguyên Soái!
Hối hận sao? Hối hận sao? Nếu là lúc trước mình cũng không ra quyết định như vậy, hiện tại Quân gia chẳng phải là lực lượng lớn nhất hỗ trợ cho bản thân hay sao?
Hoàng đế bệ hạ cay đắng lắc đầu, Không hối hận, đúng vậy, ta nhất quyết không hối hận! Nếu như thời gian có thể quay ngược lại thì ta vẫn sẽ làm như vậy. Bởi vì ta là hoàng đế! Ta nhất quyết không thể để loại chuyện như vậy phát sinh!
Quân đã không hối hận thì trẫm cũng không hối.
Chẳng qua là tạo hóa trêu ngươi!
Thắng làm vua thua làm giặc, bất quá cũng như vậy!
Hoàng đế bệ hạ uống một hớp rượu lớn rồi gian nan mà nuốt xuống, chẫm rãi như nuốt nhân tình thế thái.
Ta không hối hận! Có hối cũng đã muộn!
Quân Mặc Tà, trẫm muốn xem xem ngươi có thể nhẫn nhịn đến khi nào!
Nhớ tới Quân Mạc Tà, hoàng đế bệ hạ lại nghĩ tới lần nỗ lực cuối cùng của mình.
Lần đó, ở trong Quân gia tổ chức yến tiệc, Quân Vô Ý thu nhận Quản Thanh Hàn làm con gái nuôi, hoàng đế bệ hà cũng ngồi chung với Quân lão gia tử Quân Chiến Thiên nói chuyện một lần. Nhớ tới những lời nói lúc ấy, hoàng đế bệ hạ chợt hiện ra nụ cười khổ trên khóe môi.
“Quân đại ca, ta và huynh đã rất lâu rồi chưa có uống với nhau sảng khoái như hôm nay, hiện giờ xem ra tửu lượng của huynh đã khá hơn không ít a.”Hoàng đế bệ hạ vẫn tiếp tục dùng xưng hô như thuở họ còn cùng nhau khởi đầu lập nghiệp, lối xưng hô này có lẽ đã rất lâu rồi họ không có đụng đến.
“Bệ hạ lại quá khen rồi, lão hủ đã già yếu hom hen, cũng không còn sung sức như thời còn trai trẻ nữa, ha ha.”
Hoàng đế bệ hạ đã có câu trả lời nên khi nghe xong liền hiểu ra, Quân Chiến Thiên trong lúc nói chuyện, tự xưng là “lão hủ”, chứ không phải là “cựu thần”, điều này đã chứng minh trong lòng Quân lão gia tử đã có sự lựa chọn cho riêng mình.
“Quân đại ca có chỗ nào già? Ta thấy Quân đại ca là lão già cường tráng a”Hoàng đế bệ hạ làm như chẳng có nghe thấy gì, mượn hơi men mà nói chủ ý của mình lần này
“Quân đại ca có nhớ nửa năm trước từng hướng tiểu đệ mà nói về hôn sự của hai cháu; ha ha, hôm nay tiểu đệ mặt dày dám xin hỏi lại Quân ca, xem Linh Mộng cùng Mạc Tà, có thể không?”
“Ha ha về vấn đề nay, lão hủ hiện nay cũng không thể định được cho Mạc Tà cùng công chúa, xa xa không nói, Thanh Hàn lần trước vì cứu tên hỗn trướng ấy … mà phải hi sinh to lớn như vậy, Quân gia ta sao có thể cô phụ nàng? Còn có một tiểu nha đầu con cưng của Độc Cô thế gia …Ài, gây ra dư luận xôn xao a. Mạc Tà trời sinh tính la cà, cử chỉ tùy tiện xảo trá, sao có thể xứng với Linh Mộng công chúa là bậc thiếu nữ tinh hoa của trời đất?”Quân lão gia tử lời nói nhẹ nhàng, uyển chuyển nhưng lại chuyển chủ đề ra ngoài.
“Thanh Hàn tiểu thư vì Mạc Tà mà hy sinh nhiều như vậy, quả là một nữ tử thông minh và dũng cảm, cùng với Mạc Tà tất nhiên tương xứng làm chánh thất đứng đầu, trẩm tự nhiên cũng sẽ phá hoại đôi uyên ương. Trẫm nghĩ Linh Mộng công chúa cũng sẽ không để ý, nếu Mạc Tà có thể lấy nó cùng làm chánh thất thì …”
Hoàng đế bệ hạ còn chưa nói xong thì đã bị Quân lão Gia tử nhảy vào trong họng “Đường đường là công chúa điện hạ, há có thể làm chung chánh thất, thế có khác gì là làm thiếp người khác? Hoàng thất sẽ làm gì còn mặt mũi!”Lão gia tử giọng nói đanh thép, trực tiếp phủ định,lời lẽ lại càng ra vẻ là vì ta đây suy nghĩ hộ cho các Hoàng thất các ngươi.
Lại nói tiếp đây quả thật là lời châm chọc, thời thế thay đổi trước sau cũng chỉ có nửa năm. Nửa năm trước, Quân lão gia tử đành để mất gương mặt già nua của mình mà cầu xin gả công chúa cho cháu lão, chỉ để bảo vệ một chút huyết mạch cuối cùng của Quân gia ; lúc ấy lại bị mình vô tình mà cự tuyệt. Lúc ấy ngay cả đến bệ hạ cũng có thể tưởng tưởng Quân đại nguyên soái đã lúng túng cùng tuyệt vọng đến đâu.
Nhưng chỉ gần nửa năm sau, lại đến phiên chính mình phải nhấm nháp cái dư vị tuyệt vọng khó chịu đựng nổi ấy!Nói chuyện cũng cùng một đối tượng, cùng sự việc, vẫn là về hôn sự giữa Quân Mạc Tà cùng Linh Mộng công chúa. Nhưng lần này là Quân lão gia tử giống như mình lúc trước, vô tình mà cự tuyệt, không chừa một chút đường sống!
Cách nói chuyện của hai người cũng không đổi, nội dung cũng không thay đổi, chẳng qua là tình tiết lại thay đổi một trời một vực. Nguyên bổn cự tuyệt người biến thành bị người cự tuyệt, người được thỉnh cầu cũng biến thành người thình cầu!
Đúng là thời gian làm mây nước thay đổi, nhưng nào đâu có đến mười năm?
Chỉ có được nửa năm này, cũng đã long trời lở đất!
Vào buổi tối ngày hôm đó hoàng đế bệ hạ đã tuyệt vọng rồi! Nhìn vẻ mặt của Quân Chiến Thiên là ngài đã biết kết quả! Nhưng điều duy nhất ngài không biết là Quân Mạc Tà sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với mình mà thôi. Nhưng nước đường cùng này cũng không còn quan trọng nữa rồi. Không sao hết! ( Hơ, đằng nào chả chit)
Ở một chốn khác trong hoàng cung.
Hoàng hậu cùng Linh Mộng công chúa im lặng ngồi đối diện nhau. Giao thừa, vốn là đêm đoàn viên, gia đình tụ họp. Nhưng trong hoàng cung một vị hoàng đế cùng một hoàng hâu đã sớm cự tuyệt đề nghị này. Hai tẩm cung đều đã trở nên vắng vẻ thê lương yên lặng như nhau.
Trong quãng thời gian này, Linh Mộng công chúa mỗi ngày đã gầy đi thấy rõ,đôi mắt càng thô lố ra, chỉ có khuôn mặt vốn khỏe mạnh hồng hào thì bây giờ lại xanh xao không đọng chút máu; trên mặt hầu như không còn da thịt “Mộng nhi đừng hành xác bản thân quá như thế”
“Đời trước làm việc không có đạo lý đã khiến cho các ngươi phải gánh chịu” giọng của hoàng hậu hết sức nặng nề, kiên nhẫn trấn an con gái “Thoải mái lên, thả lỏng tinh thần, hết thảy đã có mẫu hậu làm chủ cho con”
Linh Mộng công chúa chậm rãi lắc đầu, hướng đôi mắt vô thần nhìn ánh nến leo lét trên bàn mà bất chợt trào ra hai giọt lệ trên khóe mi “Mẫu hậu, con chỉ là không muốn làm cho lòng Phụ thân thêm khó chịu”
“Khó chịu?Khó chịu thế nào?”Mộ Dung Tú Tú ngơ ngẩn nhìn con gái của minh, cực kì kinh ngạc.
Sắc mặt Linh Mộng công chúa buồn bã, lẩm bẩm “Oan nghiệt, chính là kiếp trước oan nghiệt. Sự tình làm sao lại biến thành như vậy, tại sao có thể như vậy, vì sao lại như vậy…” Đôi mắt bình thường vốn tuyệt đẹp vốn giờ chẳng còn chút thần sắc, chỉ có sự mờ đục bao la vô tận, đúng là như vậy!
Mộ Dung Tú Tú đã trải qua tình đời, trong phương diện tình cảm lại càng là người từng trải, tâm niệm vừa động chợt nghĩ tới một khả năng khó tưởng tượng mà không khỏi thở phào một cái “Linh Mộng, không phải là con đang yêu Quân Mạc Tà đó chứ?
Chương 660: Nội tâm của công chúa
Lời vừa ra khỏi miệng đến cả Mộ Dung Tú Tú cũng cảm thấy lời nói của chính mình là không có khả năng, xưa nay con gái mình luôn tự cao tự đại, nhìn khắp thiện hạ cũng không thấy một nam tử nào nào mà nó ưng ý, ngay cả anh tuấn, tài năng kiệt xuất như Lý Du Nhiên cũng không ngoại lệ thì Quân Mạ Tà sao có thể so sánh.
Tuy hắn địa vị cao cả, thực lực kinh người nhưng những chuyện này mới phát sinh gần đầy, trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì hình tượng một tên công tử ăn chơi trác táng, phá gia chi tử có thể xóa nhòa được chứ?
Vả lại, số lần hai người gặp nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhiều nhất chính là lúc con gái đi thăm Dạ Cô Hàn mà vô tình gặp mặt, ngoài ra không có giao tiếp nào khác, thật khó mà có thể gắn kết lại cùng một chỗ.
“Con …”Linh Mộng công chúa hé miệng thở dốc, cúi đầu “…không có.”Mặc dù phủ nhận, nhưng nàng thốt ra những lời này cực kì khó nhọc, lời nói chưa ra khỏi miệng thì một giọt nước mắt đã tí tách rơi vào trên mu bàn tay.
“Ngày đó …ngày đó …Lúc Dạ thúc thúc bị trọng thương sắp chết …Chỉ có một mình Quân Mạc Tà cứu được, nên con đã phát ra huyết thệ( lời thề máu)… Chỉ cần Dạ thúc thúc không chết thì con sẽ bằng lòng về làm thê làm thiếp làm tì cho hắn”
“Hả? Có sự việc như vậy sao?” Hoàng hậu tuy cũng biết rằng Quân gia đã chữa trị hoàn toàn trọng thương của Dạ Cô Hàn trong cùng ngày, nhưng lại không biết tất cả sự việc đã diễn ra trong đó, nhất là cái bí mật động trời này nàng lần đầu tiên được nghe nói tới, không khỏi trợn to con mắt vì kinh ngạc.
Hai mắt Linh Mộng công chúa đã nhòe đi bởi những giọt lệ đau thương, cay đắng nhìn mẫu thân mình ” Mẫu hậu, lòng con đang rất đau khổ, thật sự đau khổ, rất đau …Hôm đó, con mới biết, Quân Mạc Tà chính là người đã cứu con cũng là người đã bảo hộ con. Hắn chính là vị cao thủ thần bí đã phóng phi đao hôm ấy”
Hóa ra Quân Mạc Tà đã sớm có thực lực xuất sắc như vậy, lúc đó hắn đã là Thiên huyền đỉnh phong cao thủ!Hoàng hậu hoảng sợ đến á khẩu( hay há hốc mồm cũng vậy ^^)… “Kể từ ngày hôm đó con đã bắt đầu để ý đến Quân Mạc Tà, nhất cử nhất động của hắn con đều lưu ý, không buông tha một chút thông tin nào. Thậm chí, đủ loại hành vi không thể chịu đựng nổi của hắn trước kia, con cũng lấy tất cả ra mà phân tích từng sự việc”
“Mẫu hâu, con hiện tại mới phát hiện, so ra con kém Tiểu Nghệ. Tiểu Nghệ có thể nhìn thấy hắn, còn con thì nhìn không tới, hoàn toàn không thể nhìn tới. Trong thâm cung này, cách biệt với rất nhìu sự việc …Bất kể muốn biết việc gì đều phải nghe ngóng từ miệng người khác …mà sự thật, lại vĩnh viễn bị phủ trong lớp sương mù dày đặc! Trung gian hiền ngu, chúng ta căn bản là không thể thấy rõ ràng tốt xấu, lại tin theo những lời đồn đại, khó có thể thừa nhận”
Linh Mộng công chúa cười tự giễu “Mẫu hậu, con còn nhớ rõ khoảng thời gian còn nhỏ, người từng nói với ta, hoàng cung là nơi vinh diệu nhất, là nơi đen tối nhất, cũng là nơi nhiều áp lực nhất … Khi đó người thường xuyện rơi lệ, con khi đó không hiểu gì cả, còn có cảm giác rằng mình là con gái của hoàng đế, hơn xa người bình thường, thì áp lực thế nào, hẳn là rất tốt mới đúng…”
“Nhưng, hiện tại con hỉu được rằng; hoàng cung là một nơi xấu xa, không, là một nơi rất xấu xa! Những người thích cuộc sống trong hoàng cung chính là một đám ngu ngốc. Đến cả những kẻ thông minh khi tiến vào hoàng cung cũng biến thành một đám ngốc …Thậm chí, cũng không thể nắm giữ được tương lai của mình, luôn sống trong giả dối, hoàn toàn không thể nhìn thấy được sự thật … Mẫu hậu, đây là một sự việc đáng buồn biết bao nhiêu!”
Hoàng hậu ngẩn ngơ nhìn ánh nến bập bùng, thờ dài một tiếng thật sâu, ánh nến trong con ngươi nàng lại bùng lên, tựa như những giấc mộng cùng bùng lên, sau những lời nói sâu kín trong lòng con gái, nàng lần nữa nhớ lại những thứ nàng tưởng mình đã sớm quên từ lâu….”
Thời còn trẻ, một người thiếu niên ngạo cốt, cùng với một thiếu nữ thanh tú xinh đẹp, trong ngày xuân tràn ngập ánh nắng, ngày thu đón những hương hoa thoang thoảng, cùng nhau sóng bước đi qua con đường nhỏ đầy rêu xanh, rồi…Dựa sát vào nhau cho thời gian qua, những hoài bão ấm áp…
Bất tri bất giác, trong mắt nàng đã ngập tràn nước mắt, một lúc lâu sau, nàng cười một cách giễu cợt cùng khinh bỉ, nói “Hoàng tộc? Vinh diệu? Đen tối, hư thật, xấu xa, ha ha( cười hắc hắc giống ta – đụng hàng)…”Âm thanh Mộ Dung Tú Tú phát ra lúc này trở nên cực kì nặng nề cùng xa xăm, phảng phất giống như trong giấc mộng.
“Mẫu hậu? Người không sao chứ?” Linh Mộng công chúa bất chợt bị dọa, hai mắt không khỏi ngấn lệ, khó hỉu nhìn mẫu thần mình.
“Không sao, không sao, mẫu hậu không sao, chỉ là có chút cảm động.” Hoàng hậu cười có chút tái nhợt, không còn lời lẽ nào để an ủi con gái của mình, tâm trạng có chút không đúng, tim đập mạnh và không ổn định một lúc, có chút cúi đầu, sau bóng tối cảu ngọn đèn, để lau đi nước mắt, bình tĩnh nói:”Con nói đi, mẫu hậu nghe.”
“Vâng ạ, tựa như Quân Mạc Tà, quần là áo lụa và những hành vi hư hỏng lúc trước, tất cả những người khi thấy được biểu hiện bên ngoài của hắn, đều nói hắn hết thuốc chữa. Quân gia hoàn toàn coi như là xong rồi, nếu Quân lão gia tử đi chầu trời, thì tiếp đó sẽ là ngày Quân gia diệt vong. Một người truyền miệng, hai người truyền miệng, trăm người truyền miệng …Cũng đã tạo ra thanh danh hoàng khố cho Quân Mạc Tà”
“Hiện tại nghĩ lại, những người khi đó đã vui sướng khi trông thấy người khác gặp họa mà bỏ đá xuống giếng? Nếu từ nhỏ Quân Mạc Tà đã biểu lộ thiên phú mạnh mẽ như vậy thì hắn đã sớm không còn trên đời này rồi?”
Linh Mộng công chúa tự giễu nói: “Ít nhất phụ hoàng, liền tuyệt đối không có thể chịu đựng! Ngài không có thể chịu đựng Quân Vô Hối kia quật khởi đi? Thậm chí là so với Quân Vô Hối càng sắc bén?! Hơn nữa càng không thể khoan dung có một người như vậy tìm người đến báo thù!”
Nàng dùng một loại nhận xét vượt qua tuổi mình bằng giọng thật nhỏ “Con hiện tại mới biết được, Quân Mạc Tà rốt cuộc là vì cái gì không tiếc tự làm thương tổn danh tiếng. Hiện giờ đã biết chuyện trước kia mới có thể tưởng tượng được đến Quân Mạc Tà mấy năm nay đã chịu bao nhiêu khổ, lại nhẫn nhịn vì cái gì…”
” Tuổi của con cùng hắn không sai biệt lắm lớn, nhưng những gì trải qua, tựa như thứ ở trên trời một cái dưới đất! Trước đây con lại tự cho là mình như thế nào băng tuyết thông minh, như thế nào tư chất hơn người. Giờ cùng Quân Mạc Tà so sánh thì con căn bản cái gì cũng không phải, kém cùng thiên địa. Thậm chí là hoàn toàn không có ý nghĩa so sánh. Trước kia như thế ngây thơ, ý tưởng không những buồn cười, lại thật đáng buồn!”
“Đến nay, hắn đã đủ lông đủ cánh, một lần quật khởi không cần che dấu gì nữa. Trước sau chỉ ngắn ngủn nửa năm, Quân gia đã trở thành một siêu cấp thế gia mà bất luận kẻ nào cũng khó mà lay động”
” Những thói quen hư hỏng lúc trước cũng đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa. Cái tên Quân Mạc Tà, tựa như sấm chớp giữa trời quang, chấn động thiên hạ! Điều đáng buồn chính là, cho tới hiện nay chúng ta mới biết được, mà người trong thiên hạ cũng mới được. Đã muộn rồi.”
Sắc mặt Linh Mông công chúa ngày càng đau lòng, còn có chút kiêu ngạo ” Thật ra cũng khó trách, bởi vì hắn không muốn như trước nữa, cũng không cần phải giả bộ như trước! Quân Mạc Tà chính là một nam nhân, một nam nhân chân chính! Mẫu hậu, con thậm chí còn nghĩ Quân Mạc Tà sao với phụ thân hắn Quân Vô Hối cũng không có thua kém chút nào!”
“Còn nói cái gì mà không có, rõ ràng con đã yêu hắn. Bằng không, con há có thể nói chuyện bằng giọng điệu như vậy?” Hoàng hậu thở dài một hơi “Nhưng mà, Mộng nhi con sao lại yêu Quân Mạc Tà?”
” Gần đây không phải con cũng đều khinh thường hắn sao? Chẳng phải cũng bởi vì một cái lời thề thôi sao? Có khác lời đùa của trẻ con hay sao chứ? Con gả cho hắn, cùng với việc thật sự yêu hắn, rõ là hai việc hoàn toàn khác nhau, việc này đúng là một vấn đề khó giải quyết, hoàn toàn không có bất kì hi vọng nào, Mộng nhi, con …con nghĩ ta phải làm sao mới tốt đây?”
” Bởi vì con ghét hắn, cho nên con mới thay đổi dễ dàng vậy?” Sắc mặt Linh Mộng công chúa có chút hoang mang
” Mẫu hậu, người có cho rằng có loại cảm giác như vậy? Tựa như loài bò sát ở dưới móng của hùng ưng, lại cho rằng bản thân là Cự Long bay lượn chín tầng trời, hùng mạnh hơn, chà đạp vạn vật sinh linh dưới chân mình! Làm một người không coi ai ra gì, nhưng sự thật chứng minh rằng là ngươi nhầm rồi, nhầm to rồi, … đây là loại cảm giác gì?”
Nàng cười cười thê lương, nói:”Bắt đầu kể từ khi con biết mình nhìn lầm hắn, liền một mạch thu thập tư liệu về hắn. Toàn bộ thông tin tư chất, những sự kiện quá khứ của hắn, đã nói với con chân ý của từng câu chữ cùng với động cơ thật sự của hắn. Tiếp đó cùng với hoàn cảnh hiện tại của Quân gia rồi sự trả thù cho Bạch Y Soái… Con mới phát hiện, mỗi một sự kiện, hắn đều có thâm ý, thậm chí mỗi một câu nói đều đã trải qua đắn đo suy nghĩ, phù hợp với bầu không khí của từng hoàn cảnh! Mẫu hậu, đây là trí tuệ! Người như Quân Mạc Tà, mới hoàn toán xứng đáng là nam tử ( DG: hok lẽ ghi con trai^^)đích thực, một nam nhân(DG: đàn ông) chân chính”
“Con người, có thể tham sống sợ chết, nhưng khó có thể chịu đựng nhục nhã!”
Linh Mộng công chúa yếu ớt nói xong, lại quật cường ngẩng đầu, nhưng nước mắt đã đầy trên mặt “Con biết việc này là vô vọng, một chút cũng không có! Bởi thế, con mới nói là sẽ ra đi; kể từ lần trước lúc phụ hoàng nói lên sự kiện kia, con cũng biết, con cùng hắn trong lúc đó, đã hoàn toàn không còn một tia hi vọng!”
” Thù giết cha không đội trời chung, hắn như thế nào lại đón nhận con? Lại dựa vào gì mà đón nhận con!? Nhưng con không cam lòng! Con thật sự không cam lòng a! Mẫu hâu! Con không đành lòng để tình cảm của mình cứ thế trôi theo gió…”
Nàng thất thanh khóc rống lên “Lúc trước tất cả mọi người làm sai lệch cái nhìn của con. Tất cả mọi người ở trước mặt con nói xấu về Quân Mạc Tà. Quân lão gia đến xin ban hôn nhân, cũng bị phụ hoàng quả quyết cự tuyệt…”
” Tuy rằng khi đó chính mình cũng không vui, có thể… Có thể nếu để cho con sớm biết một chút về chân tướng, con đều sẽ đồng ý, con sẽ thử thay phụ hoàng đi chuộc tội! Thay chúng ta chuộc lỗi những ác nghiệt! Ngay cả khi Ngài không chấp nhận, nhưng mẫu hậu cũng dù sao từng là thê tử của người, cũng biết những chuyện đã qua… ”
“Mẫu hậu có biết không, kể từ khi con biết lúc trước hắn chịu bao khổ sở, trong lòng con rất đau …… Mỗi một lần sau khi điều tra xong, con đều muốn ôm hắn vào trong ngực hảo hảo an ủi… Chỉ làm một người nam nhân, hắn rất không dễ dàng, ngay cả là nam nhân kiên nghị, cũng nhất định sẽ có những lúc yếu đuối. Con thật sự mong muốn ngay lập tức trở thành người gần gũi nhất của hắn”