[Dịch] Đế Tôn
Tập 90 [Chương 404 đến 406]
❮ sautiếp ❯Chương 404: Tiểu nương tử đừng đi (2)
– Côn Ngô đạo hữu, ngươi phải cẩn thận a.
Giang Nam ý vị thâm trường nói.
Ma La Côn Ngô trong lòng kinh hãi, vội vàng vung chùy lên, chỉ nghe răng rắc một tiếng, thanh đại chùy này rõ ràng không thấy, là bị đầu Chiến Minh cự thú này một ngụm đem chùy gặm sạch!
Cùng lúc đó, Bắc Hành Tuyết rốt cục phát hiện dưới đỉnh còn treo móc một Giang Nam, lúc này sất trá một tiếng, mười mấy bàn tay khác nhất tề chụp được, cạch cạch cạch nện ở trên Sơn Hải Đỉnh, đem Giang Nam đánh xuống, đồng thời pháp lực cuồng bạo cùng Đạo văn chi chít, điên cuồng hướng vào trong Sơn Hải Đỉnh phóng đi, cố gắng xóa đi lạc ấn của Giang Nam, đem miệng đại đỉnh này làm của riêng.
Tu vi của nàng xa so sánh với Giang Nam cao thâm, tự nghĩ pháp lực rót vào, tất nhiên có thể lau đi lạc ấn của Giang Nam, thuận lợi lấy đi Sơn Hải Đỉnh, vậy mà pháp lực của nàng tràn vào trong đó, lại chỉ cảm giác lạc ấn của Giang Nam giống như đại thụ cắm rễ, căn bản không cách nào rung chuyển, trong lòng không khỏi cả kinh.
Nàng lại không biết, Sơn Hải Đỉnh chính là Giang Nam lấy Ngũ Sắc Kim luyện chế thành, Ngũ Sắc Kim chính là Thần kim, dù là Thái Hoàng mượn Thái Dương hỏa lực cũng không cách nào nóng chảy, không cách nào đánh vào Đạo của mình văn, bằng nàng căn bản không thể trừ đi lạc ấn của Giang Nam!
Giang Nam thiên dực chấn động, sau một khắc xuất hiện ở trước người Bắc Hành Tuyết, búa quang tung hoành, ngũ sắc tuẫn lệ vô cùng, Bắc Hành Tuyết hai tay chế trụ Sơn Hải Đỉnh, những cánh tay khác nện xuống, ngạnh kháng Địa Từ Nguyên Phủ.
Mỗi một chưởng của nàng ẩn chứa lực lượng di sơn đảo hải, cực kỳ cương mãnh bá đạo, lực lượng so sánh với Giang Nam mạnh hơn, bàn tay cùng Địa Từ Nguyên Phủ va chạm, đem Giang Nam chấn đến cánh tay nhức mỏi.
Khúc khích xuy!
Từng bàn tay cụt cùng huyết nhục tung bay, hơn hai mươi cánh tay của Bắc Hành Tuyết trong chớp mắt liền đoạn đi hơn phân nửa, cô gái này cắn chặc hàm răng, tùy ý huyết nhục bay ngang, chỉ thấy tay cụt cùng huyết nhục bay tới, lần nữa nhanh chóng tổ hợp, lại là một mảnh cánh tay dài hẹp đầy đủ, tiếp tục cùng Giang Nam ngạnh kháng!
Nàng bay lên một cước, hướng chỗ kín của Giang Nam đá vào, chỉ nghe xuy một tiếng, sau một khắc bắp đùi của cô gái này bị Giang Nam bổ xuống, nụ cười của Bắc Hành Tuyết xanh mét, cáu giận nói:
– Ngươi có hiểu được thương hương tiếc ngọc hay không?
Khúc khích xuy!
Giang Nam vung búa, đem bắp đùi thon dài trắng nõn của nàng cắt thành trăm ngàn đoạn, băm đến nát bấy, ngay sau đó há mồm vừa phun, Đậu Suất Thần Hỏa lập tức bị hắn kích phát ra uy năng tầng thứ ba, liệt hỏa từ trong miệng hắn phun ra, đem bắp đùi bị cắt toái của Bắc Hành Tuyết cháy sạch không còn một mống.
Bắc Hành Tuyết kinh kêu một tiếng, vội vàng ôm lấy Sơn Hải Đỉnh, một chân chạy như điên.
– Tiểu nương tử đừng đi, còn đỉnh của ta!
Giang Nam đằng đằng sát khí, huy vũ tám búa đấu đá lung tung, điên cuồng hướng Bắc Hành Tuyết chém tới, đại cổ trên đỉnh đầu chấn động, Đạo âm hướng phạt, tiếng đàn boong boong, sát phạt thần hồn, lại có một quyển Lượng Kiếp Trận Đồ trải rộng ra, hướng Bắc Hành Tuyết bay tới.
Mà vào lúc này, Ma La Côn Ngô rống giận, đứng ở trong miệng Chiến Minh cự thú, hai tay nâng hàm răng của đầu cự thú này, cố gắng chống đở, không để cho đầu cự thú này khép miệng lại.
Chiến Minh cự thú ngụm lớn cắn xuống, sinh sôi đè bẹp, ngay sau đó ngụm lớn dùng sức nhai hai cái, Ma La Côn Ngô rống giận, lần nữa nâng hàm răng của nó lên, sinh sôi đứng lên, nhưng ngay sau đó lại bị đầu cự thú này đè bẹp, lại dùng lực nhai hai cái.
Ma La Côn Ngô thực lợi hại, Chiến Minh cự thú hung hăng nhai nhưng như cũ chưa từng cắn nát, thậm chí bị cắn đến máu tươi lâm ly, còn có thể không ngừng phục hồi thân thể như cũ.
Nhục thể của hắn mạnh đến nổi kinh người, năng lực khôi phục cũng cực kỳ mạnh mẻ, đổi lại những người khác mà nói, sớm đã bị ăn đến không còn một mống, bất quá dù vậy, hắn cũng rất mau liền kiệt sức.
Chiến tranh cự thú bẹp bẹp nhai không ngừng, cũng không lâu lắm, Ma La Côn Ngô liền không có khí lực giãy dụa.
– Nga!
Chiến tranh cự thú ăn hết Ma La Côn Ngô, rất là vui vẻ lung lay cái đuôi, mở ra cước bộ hướng phương hướng Giang Nam rời đi đuổi theo.
Mà vào lúc này, Giang Nam đã đuổi giết Bắc Hành Tuyết hơn vạn dặm, nữ nhân Bắc Hành Tuyết này đúng là cường hãn, đem Sơn Hải Đỉnh của Giang Nam thu vào trong Tử Phủ của mình, trong lúc nàng chạy, một bắp đùi tuyết trắng béo mập sinh ra, năng lực khôi phục của thân thể nàng kinh người, cho dù là Giang Nam cũng không khỏi không bội phục.
– Đều nói nữ nhân là nước, quả thế, cắt toái cũng có thể gây dựng lại.
Giang Nam đem Lượng Kiếp Trận Đồ triển khai, bá một tiếng thường thường phô đi, hiểm hiểm đem Bắc Hành Tuyết thu vào trong trận đồ, nhưng vào lúc này, chỉ thấy một mảnh cánh tay dài hẹp của nữ nhân này huy động, đầu ngón tay liên đạn, đem Lượng Kiếp Trận Đồ bắn ra, nhanh chóng cuốn lên, biến thành một tranh cuộn bay trở về bên cạnh Giang Nam.
Đạo Âm Cổ chấn động, Đạo âm hướng phạt, Giang Nam sải bước về phía trước, một quyền tiếp theo một quyền oanh ở trên đại cổ, tiếng trống oanh kích, Bắc Hành Tuyết đột nhiên tế lên một chuỗi Linh Đang trên cổ tay, hóa thành mười hai miệng chuông lớn, treo cao lên đỉnh đầu, đương đương vang không dứt, đem uy năng của Đạo Âm Cổ triệt tiêu.
Thiên Ma Cầm cùng Thiên Phủ Trọng Lâu cũng không có thể làm gì được nàng, nữ nhân này vô cùng điêu toản, loạn trốn chung quanh, thủy chung không để cho hắn cơ hội chính diện giao phong.
Bất quá Bắc Hành Tuyết cũng mơ tưởng đem Giang Nam bỏ rơi, dù sao Sơn Hải Đỉnh là pháp bảo của Giang Nam, lạc ấn của hắn chưa trừ diệt, Giang Nam liền thủy chung sẽ biết phương vị của Bắc Hành Tuyết.
Đột nhiên, một đạo cầu vồng giống như dải lụa quét ngang mà đến, cầu vồng chia ra làm hai, chia ra hướng Bắc Hành Tuyết cùng Giang Nam chém tới!
Giang Nam lập tức vung lên tám thanh Địa Từ Nguyên Phủ, trên dưới tung bay, hướng đạo cầu vồng kia bổ tới, đạo cầu vồng kia mặc dù không sắc bén bằng Địa Từ Nguyên Phủ, nhưng cực kỳ cổ quái, bị cắt mở liền lập tức ngưng tụ ở chung một chỗ, như cũ quay chung quanh hắn chém tới chém đi, vô cùng sắc bén.
Một đạo cầu vồng khác giống như Giao Long xê dịch biến hóa, quay chung quanh đỉnh đầu Bắc Hành Tuyết như điện, bàn tay trắng nõn của Bắc Hành Tuyết liên tục đánh ra, cùng đạo cầu vồng kia đối chiến.
Hai đạo cầu vồng này vây khốn hai người bọn họ, để cho bọn họ nửa bước khó đi, không biết là pháp bảo gì.
– Kỳ quái, Ma Tộc không tinh Thần Thông, pháp bảo cũng cực kỳ thô ráp, nhưng đạo cầu vồng này hết sức biến hóa, chẳng lẽ Ma Tộc cũng tinh thông Thần Thông rồi?
Giang Nam trong lòng buồn bực, đạo cầu vồng này mặc dù chia ra làm hai, nhưng trên thực tế chỉ là một pháp bảo, hẳn là dùng bảo vật Âm Dương nhị khí hay Huyền Hoàng nhị khí luyện chế thành, hết sức tinh diệu, không phải là bảo vật mà Ma Tộc có thể luyện ra.
Đại địa ùng ùng rung động, lại có một lò luyện khổng lồ từ dưới đất hiện ra, trong lò luyện ma diễm sôi trào không nghỉ, đem Bắc Hành Tuyết cùng Giang Nam kéo vào trong lò luyện!
Chương 405: Hãm hại lừa gạt trộm
– Có mai phục?
Giang Nam trong lòng lẫm nhiên, thiên dực phía sau chấn động, phóng lên cao cướp đường mà chạy, cùng lúc đó Bắc Hành Tuyết cũng nhanh nhẹn bay lên, mạnh mẽ bay ra lò luyện, nhưng vào lúc này, hai thủ chưởng kim chói ầm ầm chụp được.
Hai bàn tay to đến đáng sợ, Giang Nam gầm lên, một chưởng đón nhận, chỉ nghe cạch một tiếng vang thật lớn, thủ chưởng phách về phía hắn kia bị sinh sôi đánh lui, mà Bắc Hành Tuyết cũng đem một cái tay khác đánh lui, chẳng qua là lực phản chấn cũng làm cho hai người bị ép xuống trong lò.
Cạch!
Nắp lò giống như Thương Thiên, ầm ầm, đem hai người phong ở trong lò!
Giang Nam rơi vào bên trong lò luyện, chung quanh ma diễm sôi trào, liệt hỏa hừng hực, thiêu vạn vật, bất quá ma diễm bực này đối với hắn mà nói, cũng không lo ngại.
Mi tâm hắn có Đậu Suất Thần Hỏa, liên tục không ngừng đem hỏa lực vọt tới hấp thu, không sợ ma diễm luyện hóa chút nào.
Đột nhiên, trong Liệt diễm hừng hực, một bộ áo lam bay tới, quanh thân tràn ngập um tùm lạnh lẻo, chính là cô gái Bắc Hành Tuyết kia, nàng cũng không sợ Đại Hỏa, đỉnh đầu có một quả minh châu như tuyết, mủi chân nhẹ nhẹ một chút, lắc mình đi tới trước người Giang Nam.
– Giang đạo hữu, chúng ta rơi vào trong bẫy rập của địch nhân, chi bằng tạm thời để xuống ân oán, liên thủ ứng đối kiếp nạn lần này.
Bắc Hành Tuyết không có xuất thủ, cười dài nói:
– Đây là Địa Ngục Dung Lô của Cửu Di Thần Tộc, là một Thần Phủ trọng bảo đỉnh, nắm giữ ở trong tay Quyến thị Thần Tộc, xuất thủ ám toán chúng ta, tất nhiên là Quyến thị Thần Tộc Quyến Nhung, còn có mấy Cửu Di Thần Tộc cường giả khác! Đạo hữu, ngươi có thoát thân chi đạo không?
– Ta thử xem một chút!
Giang Nam hướng mọi nơi nhìn lại, chỉ thấy bốn phía là một thế giới ma hỏa, ước chừng trăm dặm, ở ngoài lửa ma, chính là vách tường màu vàng chanh, lúc này cự phủ liền hướng vách tường bổ tới.
Xuy!
Vách tường ứng với búa mà rách, bị hắn bổ ra hơn một trượng, vẫn là không có thấy cuối, Giang Nam đang chuẩn bị nâng búa phách nữa, đột nhiên chỉ thấy vách tường ngọa nguậy không nghỉ, mới vừa rồi hắn bổ ra ấn ký nhanh chóng khép lại, bằng phẳng như lúc ban đầu!
Giang Nam trong lòng cả kinh, không khỏi cau mày, lắc đầu nói:
– Ta phá không ra miệng Địa Ngục Dung Lô này. Tiểu nương tử, ngươi có nắm chắc phá vỡ Địa Ngục Dung Lô hay không?
Bắc Hành Tuyết lắc đầu nói:
– Viên Nại Hà Châu của ta, chính là tổ tông ta lấy Minh Hà thủy luyện chế pháp bảo, cũng là một trọng khí Thần Phủ đỉnh, chỉ là ta không cách nào phát huy ra uy lực Thần Châu này. Nếu không, liều mạng hủy diệt Nại Hà Châu, đem uy năng Nại Hà Châu hoàn toàn kích phát, hai kiện pháp bảo đồng quy vu tận, chúng ta có thể thoát khốn.
– Bắc Hành cô nương, ngươi còn có bảo vật gì?
Ánh mắt Giang Nam chớp động, cười hỏi.
– Cho ta xem một chút.
Bắc Hành Tuyết ở trước mặt Giang Nam khoanh chân ngồi xuống, mi tâm chợt lóe, không biết bao nhiêu bảo vật từ trong Tử Phủ nàng rầm nữa đổ ra không biết bao nhiêu pháp bảo, chồng chất như núi, thấy vậy ánh mắt của Giang Nam cũng thẳng.
– Nữ nhân này là một bảo khố sao… Sơn Hải Đỉnh của ta!
Giang Nam tâm niệm hơi động, Sơn Hải Đỉnh tự động từ trong đống pháp bảo bay lên, rơi vào đỉnh đầu của hắn, để cho hắn không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.
– Đây là ta từ trong tay Hồ Tộc cao thủ đoạt tới, một pháp bảo Sinh Tử Đài Cảnh, không có bao nhiêu chỗ dùng. Cái pháp bảo này là ta thấy người Cốt Long Ma Tộc sử dụng, thật sự tâm ngứa khó nhịn, cho nên trộm tới. Còn có cái này, là ta từ Khương thị lấy tới…
Bắc Hành Tuyết từng kiện pháp bảo phiên động, thuộc như lòng bàn tay, nói ra lai lịch mỗi pháp bảo, để cho Giang Nam im lặng chính là, nữ nhân này quả thực có yêu thích thu thập pháp bảo, tất cả pháp bảo cũng là nàng hoặc đoạt hoặc trộm hoặc lừa gạt lấy được.
– Những pháp bảo này không có chỗ hữu dụng, phá không ra Địa Ngục Dung Lô.
Bắc Hành Tuyết ảm nhiên, đem những pháp bảo này thu hồi, thở dài nói:
– Sớm biết ta liền đi Bắc Hành Thần Phủ, đem bảo bối của cha ta trộm tới… Ừ, còn có miệng Địa Ngục Dung Lô này cũng không tồi, nếu có thể chạy đi, nhất định cũng phải lấy tới tay, thu giấu đi.
Cô gái này cơ trí cổ quái, thấy bảo vật liền nhất định phải thu vào tay, trong nháy mắt nhìn tới Sơn Hải Đỉnh, Đạo Âm Cổ cùng Thiên Phủ Trọng Lâu của Giang Nam, ánh mắt lóe sáng.
Giang Nam hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
– Bắc Hành cô nương, ngươi không nên sinh tâm tư không tốt, phải biết hiện tại chúng ta thân ở trong lao, chỉ có thể cùng chung đối phó, mới có hi vọng chạy trốn.
Bắc Hành Tuyết trọng trọng gật đầu, cười hì hì nói:
– Yên tâm, ta có nặng nhẹ chi phân, ở trong Địa Ngục Dung Lô tuyệt sẽ không đoạt bảo bối của ngươi. Đợi đến ra khỏi Địa Ngục Dung Lô, ta lại đi đoạt. Đúng rồi, mới vừa rồi pháp bảo như đạo Kinh Hồng kia, có thể chính là cao thủ trong Dương Di Thần Tộc của Cửu Di Thần Tộc, tên là Dương La, Thuần Dương Vô Cực kiếm của hắn, cũng là một bảo vật khó lường, cũng phải lấy tới tay. Một người khác, sợ rằng chính là Phong Di Thần Tộc Phong Thần Tú, luyện Thần Ma Kim Thân, thân thể của hắn có thể so với pháp bảo, tốt nhất có thể đánh chết thu giấu đi…
Giang Nam đối với nàng yêu thích có chút im lặng, không hề để ý tới nàng nữa, lập tức cảm ứng phương vị của Chiến Minh cự thú, khu sử Chiến Minh cự thú nhanh chóng chạy tới, thầm nghĩ:
– Dương La, Quyến Nhung cùng Phong Thần Tú ba người, chỉ sợ là cường giả đứng đầu Cửu Di Thần Tộc, nhất là Dương La kia, Thần Thông kinh người, chỉ sợ là nhân vật cao nhất tiến vào trong Thần Ma kết giới lần này, chỉ bằng vào Chiến Minh cự thú, sợ rằng còn bắt không được bọn họ, chỉ có thể đánh lén…
Hắn toàn bộ tâm thần tiềm vào trong đầu Chiến Minh cự thú, đem Chiến Minh cự thú làm thành thân ngoại hóa thân, mượn hai mắt của Chiến Minh cự thú đi quan sát chung quanh.
Cũng không lâu lắm, Chiến Minh cự thú liền tới chỗ nầy, Giang Nam để cho đầu cự thú này ẩn núp xuống, len lén nhìn lại, chỉ thấy ba Thần Tộc cường giả đứng ở cách Địa Ngục Dung Lô không xa, riêng phần mình thúc dục pháp lực, rót vào trong lò, cố gắng luyện hóa bọn họ.
Ba vị Cửu Di Thần Tộc cường giả này khí huyết ngất trời, mạnh mẻ chí cực, trong cơ thể hiện ra tám tòa Đạo Đài, riêng phần mình có pháp bảo trấn áp trên đỉnh đầu, tuy là thúc dục Địa Ngục Dung Lô, vẫn như cũ phòng thủ nghiêm mật, không có cơ hội có thể đánh lén.
– Dương La lão đệ, lần này chúng ta phát tài, lại tới hai người mạnh mẻ này.
Trong đó một vị Thần Tộc cường giả tướng mạo quái dị, cẩu đầu nhân thân, hẳn là Quyến Nhung cười nói:
– Hai người này, một người là Bắc Hành Thần Tộc Bắc Hành Tuyết, người còn lại là Ma La Thần Tộc Giang Nam, cũng là nhân vật vô cùng được, trên người hai người bọn họ, nhất định là có không ít Minh Vương thần huyết, nhận được phần trên người bọn họ, chúng ta liền có đầy đủ thần huyết, tiến vào Top 10 cũng không sai biệt lắm đủ rồi.
Chương 406: Chín mươi bình thần huyết (1)
Tên còn lại khắp cả người kim quang, giống như vàng ròng đúc thành Ma Thần Chi Thể, hắn là Phong Thần Tú, cười nói:
– Chính xác, Cửu Di Thần Tộc tam kiệt ta liên thủ, đúng là thu hoạch không cạn. Luyện hóa hai người này, nhận được thần huyết mà bọn họ bắt được, ba người chúng ta liền không sai biệt lắm có nắm chắc tiến vào Top 10.
Người cuối cùng là một nam tử thanh tú, tuổi nhìn như không lớn, bộ dáng chỉ có hơn hai mươi tuổi, chính là Dương La, gật đầu nói:
– Tiến vào Top 10, chúng ta liền nhận được Bất Tử Minh Vương tự mình truyền thụ một môn công pháp… Người nào?
Sắc mặt hắn kịch biến, đột nhiên quát chói tai, hướng phương hướng Chiến Minh cự thú nhìn lại, Quyến Nhung cùng Phong Thần Tú trong lòng cả kinh, nhất tề gầm lên, riêng phần mình thúc dục pháp bảo hướng Chiến Minh cự thú oanh khứ, uy năng lớn!
Nhưng vào lúc này, Thuần Dương Vô Cực kiếm của Dương La nhẹ nhàng thoáng một cái, chia ra làm hai, vô thanh vô tức hướng Quyến Nhung cùng Phong Thần Tú chém tới!
– Dương La, ngươi đây là ý gì?
Hai người ứng phó không kịp, bị hai đạo cầu vồng quấy phá, đem thân thể quấy đến nát bấy, máu tươi trường sái, Dương La vung tay áo một quyển, đem máu tươi của hai người này hết thảy thu hồi.
Giang Nam nhìn ở trong “Mắt”, trong lòng vui mừng:
– Xảy ra nội chiến rồi? Như vậy là cơ hội chúng ta thoát khốn!
Hắn đang muốn thúc dục phát động Chiến Minh cự thú đánh về phía Dương La, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Dương La:
– Giang sư đệ, đừng động thủ, chúng ta là người mình.
– Người mình?
Giang Nam trong lòng vừa động, đột nhiên chỉ thấy Dương La vung tay áo, nắp lò của Địa Ngục Dung Lô bay lên, lúc này phi thân lên, từ trong Địa Ngục Dung Lô thoát khốn ra.
Bắc Hành Tuyết cũng lao ra lò luyện, nhìn về phía Dương La, cắn cắn đôi môi, thấp giọng nói:
– Giang đạo hữu, hắn thật sự là người mình sao? Ngươi cùng Dương Di Thần Tộc cũng có giao tình?
Giang Nam trong lòng buồn bực, chậm rãi lắc đầu nói:
– Ta chỉ cùng Miêu Di Thần Tộc Miêu Tố Tố từng có gặp mặt một lần, nhưng cũng chưa nói có giao tình, ngược lại uy hiếp nàng, từ nàng nhận được không ít tài liệu Thiên Cung cấp.
– Ta nghe nói qua chuyện này.
Bắc Hành Tuyết trọng trọng gật đầu, mặt mày hớn hở nói:
– Cho nên ta mới cảm thấy ngươi rất đúng khẩu vị của ta, nhất cử vơ vét tài sản của Lục Đại Thần Tộc, là nhân vật ta ngưỡng mộ.
Hai người còn đang nói nhỏ, Dương La thản nhiên nói:
– Giang sư đệ, Dương La là tên của ta ở Cửu U Minh Giới, gia phụ là Dương Di Thần Tộc, gia mẫu là Nhân Tộc, gia mẫu họ Đinh, lúc ta ở Huyền Minh Nguyên Giới mang họ mẹ, họ Đinh tên Trác, ở trong Huyền Thiên Thánh Tông chưởng giáo nhất mạch đứng hàng thứ hai.
– Nguyên lai là Đinh Trác sư huynh!
Giang Nam trong lòng cả kinh, Tịch Ứng Tình ở lúc đưa hắn tiến vào Cửu U Minh Giới, từng nói với hắn, nhị đồ đệ Đinh Trác của hắn ở Minh giới lịch lãm, cố gắng đột phá Sinh Tử Đài Cảnh, tiến vào Thất Bảo Đài Cảnh.
Tiến vào Minh giới, Giang Nam đã từng hướng Khương Nhu hỏi thăm qua chuyện tình vị Nhị sư huynh này, nhưng cho dù là Thái Công phủ thần thông quảng đại, cũng hoàn toàn không có tin tức của Đinh Trác. Không nghĩ tới Đinh Trác lại là Dương Di Thần Tộc đệ tử, hơn nữa còn là nhân vật vô cùng nổi danh của Cửu Di Thần Tộc!
Dương La chính là Đinh Trác, như vậy loại chuyện hắn tinh thông Thần Thông, luyện thành Thuần Dương Vô Cực Phần Thần Kiếm này liền có thể giải thích.
Một người là nhị đệ tử của lãnh tụ Huyền Môn, một cái là Thần Tộc công tử trong Ma Tộc, hai thân phận này của Dương La người biết cực ít, ngay cả trong Cửu Di Thần Tộc biết chuyện này, cũng chỉ có le que mấy người.
Bất quá Giang Nam lập tức ý thức được, Tịch Ứng Tình hơn phân nửa biết Dương La là đệ tử Dương Di Thần Tộc, trong cơ thể có huyết thống Dương Di Thần Tộc!
Này cho hắn cảm giác cực kỳ kỳ quái, ở trong ấn tượng của hắn, Tịch Ứng Tình là một bất cẩu ngôn tiếu, làm người thậm chí có chút khô khan, Vân Bằng có huyết thống Yêu Tộc, hắn liền không thu Vân Bằng làm đệ tử, vì sao biết rõ Dương La có huyết thống Thần Tộc, còn muốn thu hắn bái nhập môn hạ của mình?
– Nếu Ma Tộc tinh thông Thần Thông, như vậy uy lực pháp bảo của bọn hắn cũng sẽ trở nên càng cường đại hơn, chỉ sợ thực lực Ma Tộc sẽ áp qua Nhân Tộc, chưởng giáo thu một Ma Tộc làm đệ tử, truyền thụ Thần Thông thánh tông ta, đến tột cùng là ý gì?
Hắn không biết nếu Ma Tộc tinh thông Thần Thông, sẽ trở nên cực kỳ cường đại, cực kỳ khủng bố sao?
Tịch Ứng Tình ở trong mắt của hắn, càng ngày càng thần bí khó lường.
– Các ngươi là sư huynh đệ?
Bắc Hành Tuyết tò mò đánh giá hai người, hai thiếu niên này cũng cực kỳ xuất chúng, có thể nói là nhân trung chi Long, rất khó tưởng tượng bọn họ lại từ một môn, người nào có thể thu nhân vật như vậy làm môn hạ?
– Một Giang Tử Xuyên đã cực kỳ khó dây dưa, cơ hồ đem ta tháo thành tám khối, hơn một cái Dương La nữa, chỉ sợ sư huynh đệ bọn họ liên thủ, liền không có đường sống của ta.
Bắc Hành Tuyết lặng lẽ chuyển về phía sau, ngọt ngào cười nói:
– Sư huynh đệ các ngươi từ từ hàn huyên, ta đi trước!
– Chậm!
Dương La xoay người lại, ánh mắt rơi vào trên người của nàng, chỉ thấy một đạo cầu vồng như cầu, dừng lại ở đỉnh đầu của Bắc Hành Tuyết, tùy thời có thể đánh xuống, thản nhiên nói:
– Bắc Hành cô nương, muốn đi có thể, bất quá đem Minh Vương thần huyết trên người của ngươi lưu lại.
Bắc Hành Tuyết hàm răng khẽ cắn môi đỏ mọng, đáng thương nhìn hắn, Dương La bất vi sở động, Bắc Hành Tuyết đáng thương nhìn Giang Nam, lã chã chực khóc nói:
– Giang đạo hữu, chúng ta dù sao cũng đồng sanh cộng tử, ngươi còn chém rớt bắp đùi người ta, chân người ta cũng bị ngươi nhìn sạch…
Giang Nam khẽ mỉm cười, Chiến Minh cự thú đi tới, đứng ở phía sau Bắc Hành Tuyết, mắt nhìn chằm chằm vào.
Đầu cự thú này diện mục dử tợn kinh khủng, mở ra miệng rộng, hiện đầy đầu lưỡi móc câu dài đến hơn mười trượng, giống như trường tiên quét tới quét lui, không có hảo ý ngó chừng Bắc Hành Tuyết, kêu lên:
– Nga…
Giang Nam nhẹ giọng nói:
– Bắc Hành cô nương chớ trách, nếu sư huynh ta lên tiếng, như vậy ngươi làm theo là tốt. Đừng quên, sau khi cô nương ngươi chết, bảo vật trong Tử Phủ sẽ bạo phát không còn một mống.
Bắc Hành Tuyết cắn răng, đột nhiên mi tâm chợt lóe, hơn mười bình ngọc bay ra, tức giận nói:
– Coi như các ngươi hung ác, khi dễ người ta một nữ tử nhu nhược! Thực không dám đấu diếm, thần huyết của Bất Tử Minh Vương nhất định có nguy hiểm, các ngươi dung hợp thần huyết liền sẽ hối hận!
Dương La vung tay áo đem những Minh Vương thần huyết này thu hồi, rất là hài lòng, gật đầu nói:
– Hiện tại ngươi có thể đi.
– Chậm.
Dương La hơi ngẩn ra, buồn bực nhìn Giang Nam, Giang Nam cười nói:
– Bắc Hành cô nương, ngươi luôn luôn cướp bóc người khác, thu hoạch thần huyết hẳn là không chỉ chừng này?
Bắc Hành Tuyết cắn răng lần nữa, hàm răng mài đến khanh khách rung động, đột nhiên nhoẻn miệng cười nói:
– Giang đạo hữu, ngày khác ta tới cửa bái phỏng, ngươi cũng phải cẩn thận bảo bối của ngươi…