[Dịch] Đế Tôn
Tập 64 [Chương 300 đến 302]
❮ sautiếp ❯Chương 300: Cùng đi khai quang (2)
Vô Tướng thiền sư cười nói:
– Chỉ là ma tính của ta sâu nặng, lúc này mới khó có thể áp chế, ma tính mỗi tháng đều muốn bộc phát một lần. Thế nhân nghĩ lầm ta là Âm tăng, thật tình không biết trong nội tâm của ta khổ sở? Nếu ma tính của ta bạo phát ra, không biết có bao nhiêu sanh linh đồ thán, chết tổn thương vô số kể. Bởi vậy ta trấn áp bản thân, miễn cho làm hại người khác, lúc nhịn không được mới đi khai quang cho nữ thí chủ.
– Thiện thay, thiện thay, sư tôn đạo đức tốt, ý chí bực này cùng Phật ta cắt thịt nuôi hổ không khác, bởi vì cái gọi là ta không vào Địa Ngục, ai vào địa ngục?
Các tăng nhân Vô Tâm đủ tụng Phật hiệu, cất cao giọng nói.
– Vô Tâm, Thiện Tâm Tự ta không thể có xuống địa ngục chi tâm, ta không vào Địa Ngục, ai thích vào liền để cho hắn vào.
Vô Tướng thiền sư ha ha cười nói:
– Ta lại hỏi các ngươi, thế nhân báng ta, lấn ta, nhục ta, cười ta, khinh ta, tiện ta, ác ta, lừa ta, xử phạt như thế nào?
Các tăng nhân nao nao, liếc nhau, không biết nên trả lời như thế nào.
Vô Tướng thiền sư cười lạnh nói:
– Vậy thì đánh hắn, đánh hắn, đánh hắn, đánh chết hắn, đánh chết hắn liền không có người nói ngươi rồi.
Giang Nam nghe đến đó, trong nội tâm càng cổ quái, Vô Tướng thiền sư mới vừa nói còn rất có đạo lý, nhưng mà hiện tại biểu hiện của hắn, hiển nhiên là ác ôn rồi, hơn nữa nhìn ý của hắn, còn ý định đem tất cả môn nhân của Thiện Tâm Tự đều dạy bảo thành ác ôn.
– Vô Tướng Vô Tướng Kiếp Kinh cùng phật lý không hợp, chỉ sợ tu luyện có lạc lối, hắn xuyên tạc Phật hiệu, có một bụng ngụy biện tà thuyết, tu luyện được mới thật sự là kỳ tích.
Giang Nam nghĩ tới đây, cười nói:
– Thiền sư đạo đức tốt, ta là cực kỳ bội phục, không biết thiền sư khi nào thả ta đi ra ngoài?
– Ngươi đi không được.
Vô Tướng thiền sư lắc đầu nói:
– Giang thí chủ, ngươi có chỗ không biết, dân chúng trên Thiện Tâm đảo này của ta, chính là thân bằng hảo hữu của sư huynh, sư đệ, sư thúc, sư bá của ta ở bên trong tục gia lúc Thiện Tâm Tự ta chưa bị diệt. Thiện Tâm Tự trong vòng một đêm hóa thành tro tàn, chỉ có ta chạy trốn, Thiên thần diệt đi Thiện Tâm Tự hạ lệnh, muốn tiêu diệt đạo thống của Thiện Tâm Tự ta, bởi vậy ta liền tiếp bọn chúng đến, chế tạo Thiện Tâm đảo.
– Thiện Tâm đảo tồn tại đã ngàn năm, trải qua không biết bao nhiêu thế hệ, thủy chung an ổn như núi. Ngươi nếu là ly khai, vạn nhất cáo tri người khác vị trí Thiện Tâm đảo ta, chẳng phải là muốn hại chết hơn mười vạn nhân khẩu ở trên đảo?
Giang Nam nhíu mày, Vô Tướng thiền sư cười nói:
– Ta với ngươi hữu duyên, ngươi là lão yêu mà cốc chủ nhận định, lại là nữ thí chủ kia ưa thích, ngươi không cần đi nữa, ngày khác chờ ngươi thương thế tốt rồi, ta liền cho ngươi quy y, cho ngươi xuất gia, ta và ngươi thầy trò liền có thể bốn phía khoái hoạt, khai quang cho nữ thí chủ! Ngươi cũng đừng muốn chạy, đảo này của ta có đại phong cấm, đừng nói ngươi, coi như là Thiên Cung cường giả đã đến, đơn giản cũng không cách nào thoát thân!
Thần Thứu Yêu Vương nghi ngờ nói:
– Hòa thượng, ngươi bốn phía khai quang cho nữ thí chủ, cái này là vì cái gì?
– Đây là lục dục.
Vô Tướng thiền sư trách trời thương dân nói:
– Lục dục chưa trừ diệt, lục căn khó sạch, ta còn chưa khám phá lục dục này, thiện thay, thiện thay, còn cần càng nhiều thân thể nữ thí chủ nữa bố thí, giúp ta một tay, sớm ngày thành Phật.
– Thiện tai thiện tai!
Bầy tăng hợp thành chữ thập nói:
– Nữ thí chủ bố thí thân thể cho sư tôn, trợ giúp sư tôn thành Phật, đối với nữ thí chủ mà nói, cũng là một hồi đại công đức!
– Bọn hòa thượng này, da mặt đều dày đến đáng sợ!
Giang Nam dở khóc dở cười, cười lạnh nói:
– Thiền sư muốn khai quang cho nữ thí chủ, vì sao không khai quang cho phụ nữ và trẻ em ở trên đảo?
Vô Tướng thiền sư sắc mặt trầm xuống nói:
– Ta đã nói, ở trên đảo là người nhà của đệ tử Thiện Tâm Tự, Phật gia suốt đời bảo hộ bọn hắn an nguy, há có thể hướng bọn hắn ra tay?
Giang Nam giận dữ:
– Phật nói chúng sinh ngang hàng, nữ thí chủ ở trên đảo là người, nữ thí chủ bên ngoài liền không phải người sao?
Vô Tướng thiền sư giật mình, nghi ngờ nói:
– Phật có nói qua những lời này? Vô Tâm, đi đến Thiện Tâm Tự lấy kinh điển điều tra thêm, nếu quả có lời ấy, hơn phân nửa vi sư tu luyện là đi lối rẽ, hiện tại hối cải còn kịp.
Các tăng nhân đưa đến một đống kinh thư, mấy tên hòa thượng vùi đầu đọc qua, sau một lúc lâu, lắc đầu nói:
– Sư tôn, kinh thư không có những lời này, Giang thí chủ tất nhiên là ăn nói lung tung, lừa bịp chúng ta.
Giang Nam hướng Thiện Tâm Tự kinh điển nhìn lại, chỉ thấy những kinh điển này không nhiều lắm, trong đó một môn kinh điển viết mấy chữ “Đại Hoan Hỉ Thiện Kinh”, mấy môn kinh điển khác là các loại “Phổ Độ Vãng Sinh Kinh” “Phật môn Kim Thân”. Về phần kinh điển Phật môn truyền giáo, thì một môn cũng không có.
Kinh điển truyền giáo truyền chính là giáo lý, mà bọn người Vô Tâm hòa thượng lấy ra lại là các loại kinh điển tâm pháp, cả hai hoàn toàn khác nhau.
Vô Tướng thiền sư cũng tế lên một cuốn kinh thư tàn phá, rầm rầm lật qua lật lại, sau một lúc lâu mới đột nhiên hợp lại nói:
– Vô Tướng Kiếp Kinh của ta, cũng không có những lời này. Ta còn tưởng rằng ta tu luyện sai rồi, hiện tại xem ra ta vẫn là đúng. Giang thí chủ, ngươi trước chữa thương, ngày khác thương thế tốt rồi, Phật gia liền độ ngươi nhập Thiện Tâm Tự ta, truyền thụ Vô Thượng diệu pháp cho ngươi, cùng đi khai quang cho nữ thí chủ!
Dứt lời, vị thiền sư này suất lĩnh một đám tăng nhân quay người mà đi.
Giang Nam giận tím mặt, hung ác nói:
– Con lừa trọc, nếu ta tu luyện Vô Tướng Kiếp Kinh của ngươi, cái thứ nhất làm là khai quang cho tất cả nữ nhân của Thiện Tâm đảo các ngươi!
Bọn người Vô Tâm hòa thượng đi sạch, Giang Nam bất đắc dĩ, khoanh chân ngồi xuống, đau khổ suy tư thoát thân chi đạo, thầm nghĩ:
– Muốn rời khỏi, chỉ có hai biện biện pháp, một cái là cưỡng ép đánh đi ra ngoài, biện pháp này tự nhiên không thành, tu vi thực lực của ta còn xa không đạt tới loại trình độ này. Một biện pháp khác là trước hiểu rõ trận pháp bao phủ Thiện Tâm đảo, đem môn đại trận này học hội, thông hiểu đạo lý, không cần phá trận cũng có thể từ trong Thiện Tâm đảo đi ra ngoài. Chỉ là, ác ôn Vô Tướng kia tất nhiên sẽ không để cho ta học môn đại trận này.
Hắn suy tư thật lâu, còn không có biện pháp ly khai, thầm nghĩ:
– Ta vẫn là trước trị liệu thương thế, đợi sau khi thương thế lành lại làm tiếp ý định!
Lần này Giang Nam trước cùng Thần Sơn liều mạng một kích, cũng đã lọt vào trọng thương, về sau Cận Đông Lưu nhất chỉ chi lực, để cho thương thế của hắn càng thêm tổn thương, nếu không phải nhục thể của hắn tu luyện tới cảnh giới cực cao, khẳng định là tại chỗ chết bất đắc kỳ tử.
Chương 301: Vô Tướng Kiếp Kinh (1)
Trên đường trốn chết, hắn cũng chỉ là đè xuống thương thế, không cho thương thế tăng thêm, giờ phút này tuy bị Vô Tướng thiền sư bắt đến Thiện Tâm đảo, nhưng vị tăng nhân này cũng không có ý tứ giết hắn, hơn nữa cũng không có người đuổi giết ở đây, có thể cho hắn an tâm chữa thương.
Giang Nam tĩnh tọa, thúc dục Ma Ngục Huyền Thai Kinh, Huyền Thai làm thần, thân hóa Ma ngục, há miệng khẽ hấp, Thiên Địa linh khí, Thái dương nguyên khí cùng Tinh Quang đầy trời cuồn cuộn mà đến, dung nhập bên trong thân hình, không ngừng đem pháp lực hỗn loạn hàng phục.
Ít ngày sau, thương thế của hắn liền khôi phục, ngũ tạng vững chắc, thân thể so với lúc trước càng tốt hơn, thậm chí ngay cả tu vi cũng có tiến bộ không ít, đạt tới thần thông tứ trọng viên mãn!
– Nếu đã đến, không bằng nhất cổ tác khí, tu thành Thần thông ngũ trọng, lại nghĩ phương pháp thoát thân!
Trong mắt của hắn tinh quang thiểm thước, hít vào một hơi thật dài, lấy ra trên dưới một trăm cân linh dịch, một tia ý thức nuốt vào bụng, hướng Thần thông ngũ trọng trùng kích!
Giang Nam ngồi xuống là hơn mười ngày, pháp lực trong cơ thể càng ngày càng dồi dào, rốt cục công tác chuẩn bị đến cực hạn, bốn đạo Thần Luân thay đổi liên tục không ngớt, từ trong mi tâm bay đến sau đầu.
Đột nhiên lại có một đạo Thần Luân từ mi tâm hắn hiển hiện mà ra, Thần Quang phún dũng, hóa thành đủ loại đạo âm!
Đạo Thần Luân này hiển hiện, liền ý nghĩa Đạo Âm Hát Xướng thần thông luyện thành!
Thần thông cảnh giới, mỗi một đạo thần thông luyện thành, đều nương theo tu vi trên phạm vi lớn tăng lên, Giang Nam chỉ cảm thấy theo đạo Thần Luân này xuất hiện, tu vi của mình cũng thoáng cái tăng vọt, cơ hồ tăng lên gấp đôi!
– Ma ngục Huyền Thai, mở Tử Phủ Hồng Mông!
Bên trong Tử Phủ, Huyền Thai khống chế Địa Từ Nguyên Phủ tiến lên, bổ ra Hỗn Độn Hồng Mông, rống to một tiếng, đạo âm đại tác, vậy mà không sử dụng Thiên Long Bát Âm chung, mà là trực tiếp dùng Đạo Âm Hát Xướng thần thông mà hắn vừa mới tu thành thi triển ra, ý định bổ ra Hồng Mông chi khí luyện hóa!
Một tiếng Đạo Âm Hát Xướng này, có Long ngâm Phượng minh, Kỳ Lân gào rú, chư Phật Phạm Âm, Huyền Môn đạo âm, Ma Đạo Ma Âm, có âm thanh của tự nhiên, có tà âm, có thúc người tiến tới, truy cầu Tiên Phật chi đạo, có dụ nhân đọa lạc, rơi nhập ma đạo, có khiến người tỉnh ngộ, có sẽ bị loạn nhân tâm trí!
Đủ loại sóng âm xen lẫn cùng một chỗ, liền thành tựu loại thần thông thứ năm của Giang Nam, Đạo Âm Hát Xướng!
Oanh!
Sợi Hồng Mông chi khí mà Huyền Thai vừa bổ ra kia bị chấn vỡ, hóa thành một đạo tử khí dài đến mấy trăm dặm, lao ra Tử Phủ, dũng mãnh vào toàn thân, hóa thành tu vi của hắn!
Tu vi của Giang Nam lần nữa tăng lên, đệ ngũ đạo Thần Luân trở nên càng thêm ngưng thực, như là thực chất.
Huyền Thai lại bổ ra vài Hồng Mông chi khí, một phát luyện hóa, đệ ngũ đạo Thần Luân càng lúc càng lớn, vận chuyển như ý, cũng rơi vào sau đầu hắn.
Năm đạo Thần Luân có chút lắc lư, bày ra đủ loại dị tượng, Đại Nhật Long Trụ Ma Chung, Thiên Phủ Trọng Lâu, Thiên Dực Ma Thần, Đại Phật Huyền Thai, lại có chủng chủng âm luật chấn động, phát ra tiếng vang kỳ diệu.
Hắn nhất cổ tác khí đem tu vi tăng lên tới Thần thông ngũ trọng đỉnh phong, cái này mới dừng lại, không có ý đồ nhảy vào Thần thông đệ lục trọng.
– Pháp lực của ta so với lúc trước tăng lên gần gấp hai, nếu lại đề thăng mà nói, lực lượng bạo tăng liền sẽ ảnh hưởng đến ta phát huy thần thông, tâm chí cũng sẽ gặp ảnh hưởng.
Giang Nam nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên tâm niệm vừa động, lại có tám đạo thần thức chi luân hiện ra, ông ông chuyển động, hắn lúc này đây hung ác hạ khổ công, ngay cả đệ bát đạo thần thức chi luân cũng tu luyện được viên mãn như ý, hoàn mỹ vô khuyết.
Vốn là thân thể của Giang Nam không cách nào thừa nhận áp lực của đệ bát đạo thần thức chi luân lúc vận chuyển, mà bây giờ tu vi hắn tiến nhanh, thân thể cũng cường đại gần gấp hai, cho dù không vận hành Ma Chung Bá Thể thần thông, đơn thuần lực lượng thân thể cũng đạt tới 300 Long lực!
Nếu vận hành Ma Chung Bá Thể thần thông, lực lượng nhục thể của hắn liền thoáng cái tăng lên gấp năm sáu lần, coi như là tu luyện tới Liên Hoa, Ngọc đài của Đạo Đài cảnh cường giả, thân thể cũng sẽ không so với hắn càng mạnh hơn nữa!
Ông!
Đột nhiên tám đạo thần thức chi luân bay lên, một đạo phủ lấy một đạo, hóa thành một luân đài cự đại!
Thần thức đạo đài!
Tòa thần thức đạo đài này như gần như xa, tựa hồ tùy thời có khả năng tách ra, Giang Nam khẽ quát một tiếng, thúc dục Ngũ Kiếp Ấn thần thông, chỉ thấy Đại Phật Huyền Thai bay lên, Thiên Địa trấn áp, mặt trời chiếu rọi, rơi vào trên tòa thần thức đạo đài này, để cho nó không cách nào phân giải làm thần thức chi luân!
Một loại giống như ngộ đạo, giống như hiểu ra xuất hiện ở trong lòng hắn, bên trong tám đạo thần thức chi luân, thần thức thậm chí bắt đầu có bộ dáng đạo vân, để cho cảnh giới thần trí của hắn bắt đầu liên tiếp kéo lên, uy lực của thần thức càng mạnh hơn nữa.
Đã qua thật lâu, tòa thần thức đạo đài này rốt cục vững chắc xuống, thần thức hóa thành hoa văn đạo vân.
Thần thức đạo đài chính là trụ cột tiến vào Đạo Đài cảnh giới, cũng tức là đạo cơ, cho đến ngày nay, Giang Nam tiến vào Huyền Thiên Thánh tông đã hai năm, rốt cục đánh xuống đạo cơ!
Bất quá, khoảng cách Đạo Đài cảnh càng gần, hắn càng có một loại cảm giác bức thiết.
– Ma Ngục Huyền Thai Kinh là trụ cột hết thảy tu vi của ta, trở thành quy tắc chung của đạo ta, bất quá môn tâm pháp này chỉ có thể tu luyện tới Thần thông bát trọng, tu luyện tới Đạo Đài cảnh, ta liền không có tâm pháp tiếp tục đi tới. Cái này sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất của ta, chẳng lẽ chỉ có sửa tu công pháp khác mới có thể đi hay sao?
Giang Nam sắc mặt ngưng trọng, Ma Ngục Huyền Thai Kinh quá mạnh mẽ, hắn tu luyện tới hiện tại, được chứng kiến không biết bao nhiêu công pháp, có thể bao trùm ở phía trên Ma Ngục Huyền Thai Kinh, chỉ vẹn vẹn có vài loại trong Tạo Hóa Tiên Kinh mà thôi.
Sửa tu công pháp khác, tương đương với bắt đầu từ số không, một là tốn thời gian, hai là công pháp mới chưa hẳn có thể vượt qua Ma Ngục Huyền Thai Kinh, hắn tự nhiên không muốn xuất hiện loại tình huống này.
– Tổ tông chưa đủ pháp, Thiên Đạo chưa đủ sợ, người khác đã có thể khai sáng Ma Ngục Huyền Thai Kinh, như vậy ta liền có thể đem môn công pháp này hoàn thiện, phía trước không có đường, liền sinh sinh mở ra một con đường!
Giang Nam yên lặng tâm thần, bắt đầu sửa sang lại đủ loại đạt được của mình lúc trước, đem từng môn công pháp suy diễn đến Đạo Đài cảnh, hắn đạt được công pháp có tất cả năm ba ngàn loại.
Hắn ý định đem những công pháp này mỗi một chủng đều suy diễn đến Thất Bảo đài cảnh, theo các loại công pháp lĩnh ngộ ra đại đạo của những công pháp này, sau đó cùng Ma Ngục Huyền Thai Kinh tương dung, hấp thu sở trường những công pháp này, suy diễn ra Đạo Đài bát cảnh tâm pháp của Ma Ngục Huyền Thai Kinh!
Chương 302: Vô Tướng Kiếp Kinh (2)
Đây là một công trình to lớn, trong thời gian ngắn tuyệt đối không cách nào hoàn thành, bất quá nếu có thể suy diễn đi ra, đạo tâm của hắn tất nhiên sẽ đạt tới độ cao trước nay chưa có, nhảy lên trở thành tông sư có thể so với Lạc Hoa Âm, thậm chí là Thí Thần Cốc cốc chủ cùng Thái Hoàng lão tổ!
Những ngày này Thần Thứu Yêu Vương cũng hung ác hạ khổ công, tu luyện Thái Dương Chân Kinh, rốt cục luyện thành Thần thông thất trọng, so với Giang Nam tiến cảnh cũng không chậm, khoảng cách Đạo Đài cảnh cũng chỉ kém một cảnh giới.
– Giang thí chủ, thương thế của ngươi đã khỏi hẳn, hôm nay liền quy y cho ngươi.
Tiếng cười của Vô Tướng thiền sư đột nhiên truyền đến, Giang Nam đứng dậy, chỉ thấy Vô Tướng thiền sư cùng các hòa thượng Vô Tâm từ bên ngoài chùa đi đến, ha ha cười nói:
– Ngươi không cần ảo não, hôm nay Phật gia cạo đi 3000 trần ti cho ngươi, một đầu phiền não không còn, sau khi bái ta làm thầy, ngươi liền lục căn thanh tịnh, theo vi sư khai quang cho các nữ thí chủ, làm vinh dự Phật hiệu của Thiện Tâm Tự ta. Sau này trên giang hồ, lại nhiều ra một đoạn giai thoại!
Trong đầu Giang Nam trăm ngàn cái ý niệm hiện lên, khổ tư ứng đối chi pháp, lại phát hiện tất cả thủ đoạn của mình hết thảy sử xuất, chỉ sợ cũng không cách nào làm gì được Vô Tướng thiền sư cùng đệ tử của hắn, trong nội tâm ảo não nói:
– Chẳng lẽ ta cũng muốn biến thành bộ dáng như Vô Tướng này? Khai quang cho nữ thí chủ cũng là thôi, ta vẫn là cam tâm tình nguyện, bất quá đem mặt mình tu luyện không có, cái này sâu sắc khó chịu rồi…
Bọn người Vô Tâm hòa thượng ngay ngắn hợp thành chữ thập, cười nói:
– Sau khi Giang thí chủ cắt tóc, liền là sư đệ của chúng ta rồi, mọi người là người một nhà.
– Còn có đầu điểu này, cũng phải quy y xuất gia.
Ánh mắt của Vô Tướng thiền sư rơi vào trên người Thần Thứu Yêu Vương, đối với đầu đại yêu này đủ loại khó chịu lập tức bạo phát đi ra, cười lạnh nói:
– Dù là trên đầu chỉ có một cọng lông, cũng phải cạo!
Hắn bấm tay gảy nhẹ, một đám khí tức bộc phát, đem Thần Thứu Yêu Vương cùng Giang Nam hết thảy trấn áp, bọn người Vô Tâm hòa thượng lúc này tiến lên, lấy ra giới đao chuẩn bị đi cắt tóc của bọn hắn.
Vô Tướng thiền sư ha ha cười nói:
– Sau khi xuống tóc, vi sư liền đem đạo vân của mình khắc ở đỉnh đầu các ngươi, đã có đạo vân của vi sư áp chế, trần ti của các ngươi liền không bao giờ mọc ra nữa…
Giang Nam đột nhiên cười nói:
– Thiền sư, ta đối với Phật hiệu cũng có nghiên cứu, đã từng học qua Vô Tướng Kiếp Kinh. Dùng cách nhìn của ta, Vô Tướng Kiếp Kinh của ngươi chỉ sợ là bản thiếu, hơn nữa chỉ tốt ở bề ngoài, tu luyện sai rồi. Phật hiệu của ngươi không bằng ta, ngộ tính không bằng ta, đối với Phật hiệu lĩnh ngộ cũng không bằng ta, ngươi muốn làm sư phụ ta, chỉ sợ còn không có tư cách này!
Vô Tướng thiền sư cười ha ha, đưa tay ngăn lại bọn người Vô Tâm, dưới chân nhẹ nhàng dừng lại, lập tức bên trong thổ địa của Thiện Tâm Tự có thanh tuyền tuôn ra, trong chớp mắt liền hóa thành một cái ao nước, bên trong ao lá sen sinh trưởng mà ra, đáy ao tuôn ra đóa đóa kim liên, cười nói:
– Ngươi nói ngươi cũng hiểu được Vô Tướng Kiếp Kinh, Phật hiệu tạo nghệ so với ta cao hơn, cũng tốt, hôm nay Phật gia liền cho ngươi tâm phục khẩu phục!
Một đóa hoa sen màu vàng cực lớn từ trong ao bay lên, hóa thành bảo tọa hoa sen, tăng nhân áo trắng này ngồi ở trên bảo tọa hoa sen, cất cao giọng nói:
– Hôm nay ta liền cùng ngươi đấu pháp một trận, nhìn xem ai mới là Phật môn chính tông!
Giang Nam nhẹ nhàng thở ra, trong nội tâm khẽ nhúc nhích, bay lên một bảo tọa hoa sen màu xanh, sau lưng hiển hiện hư ảnh có sức ảnh hưởng cực lớn, Khổng Tước tung bay, ngũ sắc Thần Quang bay vút lên, cười nói:
– Thiền sư, ta thuở nhỏ liền đọc thuộc lòng Vô Tướng Kiếp Kinh, sớm đã đọc làu làu, Phật Quang chiếu rọi trong nội tâm, tự nhiên sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục.
– Chúa công thổi da trâu thật lớn, đợi lát nữa sẽ xong việc như thế nào?
Trong nội tâm Thần Thứu Yêu Vương thấp thỏm nói.
Giang Nam vẫy tay, Thần Thứu Yêu Vương không tự chủ được bay lên, hóa thành đạo nhân đầu trọc ngồi ở trước chân của hắn, cười nói:
– Vô Tướng, nếu tạo nghệ Phật hiệu của ngươi không bằng ta, ngươi chi bằng thả ta ly khai, ta cũng sẽ thề, tuyệt sẽ không hướng ra phía ngoài lộ ra tin tức của Thiện Tâm đảo. Ý của ngươi như thế nào?
Vô Tướng thiền sư nhịn không được cười lên, nói:
– Liền theo ngươi, nếu tạo nghệ của ngươi đối với Vô Tướng Kiếp Kinh vẫn còn ở phía trên Phật gia, đừng nói ly khai, liền để cho Phật gia bảo ngươi một tiếng sư tôn cũng có thể.
– Ta cũng không có loại đệ tử xuyên tạc Phật hiệu như ngươi.
Giang Nam ngồi nghiêm chỉnh, mở ra bàn tay cười nói:
– Thiền sư, trưởng lão vi tôn, ngươi trước bắt đầu bài giảng.
Vô Tướng thiền sư một lòng muốn cho hắn tâm phục khẩu phục, bái mình làm sư, lúc này ha ha cười cười, cất cao giọng nói:
– Một ngày kia Ưu Bà Cách hỏi Phật, viết: Bạch đức Thế Tôn, Vô Tướng kia giải thích như thế nào? Phật Đà trả lời: Vô Tướng, trước có thiện, ác, tôn, Bồ Tát, La Hán, Phật, Ma, Tu La, mỗi người một vẻ, trải qua vạn tướng mới có thể Vô Tướng…
Hắn êm tai nói tới, nói thiên hoa loạn trụy, mà kim liên tuôn ra, kim liên trong ao càng mở càng nhiều, tầng tầng lớp lớp, thậm chí có kim quang từ trong ao sen bay lên, hóa thành đủ loại dị tượng, giống như Phật quốc Tịnh thổ.
Bọn người Vô Tâm hòa thượng nghe được diệu dụng, không khỏi âm thầm gật đầu, lộ ra vui vẻ, rất có cảm ngộ đắc đạo.
Giữa mi tâm của Giang Nam, Huyền Thai lập tức bắt lấy tinh nghĩa của Vô Tướng Kiếp Kinh, bắt đầu điên cuồng suy diễn môn tâm pháp này, mưu cầu đem môn tâm pháp này hoàn thiện.
Vô Tướng thiền sư nói gần nửa canh giờ, đem quyển một nói xong, cười nói:
– Giang thí chủ, tới phiên ngươi. Nếu như ngươi dám lừa gạt Phật gia, Phật gia chẳng những muốn cho ngươi quy y, còn muốn ngươi lập tức đi bắt mấy nữ thí chủ khai quang!
Giang Nam mỉm cười, cất cao giọng nói:
– Cái gì gọi là kiếp? Viết: có tương sinh kiếp, một tương một kiếp, trải qua vạn tướng thì có vạn kiếp…
Vô Tướng thiền sư nhẹ kêu một tiếng, Giang Nam nói chính là Vô Tướng Kiếp Kinh Quyển 2, đem Áo Nghĩa của Vô Tướng Kiếp Kinh triển lộ ra, đạo tận huyền diệu, càng làm cho hắn kinh dị chính là, Vô Tướng Kiếp Kinh trong miệng Giang Nam so với Vô Tướng Kiếp Kinh trên tay hắn còn muốn toàn diện, còn muốn phức tạp, Áo Nghĩa trong đó ở dưới Giang Nam tự thuật dần dần rõ ràng.
– Sư phụ ta chết sớm, những người khác của Thiện Tâm Tự cũng hết thảy chết ở trong tay thiên thần, ta cũng không thể đạt được cả bộ Vô Tướng Kiếp Kinh…
Vô Tướng thiền sư giật mình, nghe được kinh nghĩa trong miệng Giang Nam êm tai nói tới, tâm thần lắc lư, tâm tư giành thắng lợi lập tức không có:
– Vô Tướng Kiếp Kinh là kinh điển độc môn của Thiện Tâm Tự, ngoại nhân tuyệt đối không có thể có được! Vô Tướng Kiếp Kinh trong miệng hắn so với ta còn muốn toàn diện, chẳng lẽ hắn là tiên hiền của Thiện Tâm Tự chuyển thế, hay là lịch đại liệt tổ liệt tông muốn mượn miệng của hắn, đem Vô Tướng Kiếp Kinh truyền thụ cho ta…