[Dịch] Đế Tôn
Tập 59 [Chương 281 đến 284]
❮ sautiếp ❯Chương 281: Thiên tài chiến (2)
Lúc này, đạo tâm của hắn tựa như một viên minh châu sáng loáng, quang trong trong vắt, không chút tỳ vết nào, bất nhiễm bụi bậm!
– Ta có một viên minh châu, lâu nay bị bụi lu mờ. Hôm nay bụi tẫn quang sinh, phá núi sông thành vạn đóa! Ha ha ha, chính là như vậy, chính là như vậy!
Giang Nam cười to, lúc trước còn đi học đọc được một câu kệ ngữ trong lúc bất chợt xông lên đầu, đạo tâm của hắn phảng phất như trong kệ ngữ nói, đạo tâm là châu, quét tới bụi phiền, tia sáng tráng phóng!
Quân Mộng Ưu một quyền oanh ra, trong thoáng chốc làm cho người ta một loại cảm giác tinh không mịt mờ đập vào mặt, một quyền này của hắn là một quyền bình thường, nhưng mà một quyền trào ra, liền có dị tượng bay vút lên, giống như một loại Thần Thông!
Đây chính là chỗ lợi hại của thân thể cường đại, thân thể cường đại, giống như trước cũng có thể chế tạo ra hiệu quả như Thần Thông.
Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, trong mi tâm Giang Nam, một vòng mặt trời chói chan bay lên trời, trong mặt trời một Long như trụ, miệng ngậm Ma Chung, bay múa quanh thân!
Ma Chung Bá Thể Thần Thông!
Môn Thần Thông này một khi thi triển, khí lực của Giang Nam cũng bắt đầu liên tiếp tăng vọt, cơ đội lên, xương sống lưng của hắn như rồng, đã luyện ra năm mươi sáu khối khớp xương, như là một Chân Long trở thành lưng của hắn!
Khí lực của hắn cũng không phải là khổng lồ như thế nào, xa xa không bằng Hướng Thiên Nam, cùng Quân Mộng Ưu so sánh với, cũng muốn thua kém một chút, nhưng lực lượng trong cơ thể mênh mông, không thể so với Quân Mộng Ưu kém!
Oanh!
Quả đấm của hai người va chạm, chi chít cột đá trong đấu chiến pháp tràng thậm chí không cách nào hoàn toàn hấp thu tiếng nổ truyền đến, thanh âm truyền vào trong tai mọi người, chấn đắc màng nhĩ bọn họ ông ông tác hưởng!
Ông!
Trong sát na quả đấm hai người gặp gỡ, trong mi tâm của Giang Nam lại có một đạo Thần Luân hiện ra, một ngọn Thiên Phủ trọng lâu từ đó bay ra, hô một tiếng liền đem Quân Mộng Ưu nhét vào trong lầu.
Sau một khắc Thiên Phủ trọng lâu ầm ầm bể tan, một thân thể Cự Xà ngàn cánh bành bạch giãy dụa, khắp cả người lôi đình, từ trong Thiên phủ bể tan tành lao ra, cũng là Quân Mộng Ưu cảm giác được một chiêu Thần Thông này của Giang Nam tuyệt đối có thể phá vỡ Tinh Nguyệt Thần Thể của mình, lúc này không chút nghĩ ngợi liền đem Đằng Xà Tiên tế lên, phá vỡ trọng lâu, tránh cho bị thua bỏ mình!
Quân Mộng Ưu một tay cầm đuôi đằng xà, đằng xà bổ nhào phách động, mở cái miệng rộng, trong miệng là hàm răng vô cùng sắc bén, hung hăng hướng Giang Nam cắn tới!
Đầu đại xà này phảng phất chỉ còn lại có cái miệng, tìm không thấy ánh mắt, tìm không được óc, thoạt nhìn từ miệng đến dạ dày đều hiện đầy hàm răng quái vật, kinh khủng vô cùng.
Cạch…
Thiên Long Bát Âm Chung hiện ra, hồng chung đại lữ, long ngâm không dứt, ngăn cản Đằng Xà Tiên!
Hai kiện pháp bảo ở giữa không trung xung phong, phía dưới, Giang Nam bước nhanh đến phía trước, pháp lực phún dũng ra, hóa thành sáu tay, đạo Thần Luân thứ ba hiện lên, Khổng Tước đại Phật trấn giữ trong Thần Luân, Khổng Tước Minh Vương ấn, Phiên Thiên Ấn, Bổ Thiên Ấn, Thái Dương Ấn thay nhau nện xuống, rung chuyển thần niệm của Quân Mộng Ưu, đánh sâu vào đầu óc của hắn!
Quân Mộng Ưu ứng phó không kịp, bị thần thức Thần Thông của hắn đánh cho đầu óc phát mộng, nhưng ngay sau đó chỉ thấy Giang Nam giống như một tòa núi lớn đánh tới, tám tay dùng Thần Thông lần nữa biến đổi, bốn đạo Bổ Thiên Ấn, bốn đạo Phiên Thiên Ấn, nhất tề đánh rớt, phong tỏa trên dưới bốn phương tám hướng, ngăn hắn ở chính giữa!
– Tinh Quang Giáp!
Quân Mộng Ưu gầm lên, đột nhiên ánh sao vô cùng từ trong mi tâm hắn xông ra, hóa thành một bộ khôi giáp bảo vệ quanh thân!
Thình thịch!
Tám đạo ấn pháp rơi xuống, ánh sao nhộn nhạo, Quân Mộng Ưu vững như Thái Sơn, lù lù bất động, Tinh Quang Giáp chính là pháp bảo ra đời trong tinh không Thất Bảo Lâm, lực phòng ngự cực mạnh, cho dù là Phiên Thiên Ấn, Bổ Thiên Ấn của Giang Nam cũng không có thể công phá phòng ngự của hắn!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên chỉ thấy Giang Nam đưa tay một thu, một thanh đại chùy ra hiện ở trong tay, đầu chuy ong ong xoay tròn va chạm, giống như núi nhỏ, oanh một tiếng nện ở trên người của hắn, cự lực đánh tới, đem Quân Mộng Ưu nện đến cao cao bay lên, rơi ra hơn mười dặm, cơ hồ bay ra đấu chiến pháp trường!
Trong tay Giang Nam, Bát Trận Kim Phượng Thiên Vương Chùy rầm một tiếng toái rụng, cái pháp bảo này chất lượng rất tốt, nhưng không cách nào cùng Tinh Quang Giáp là pháp bảo Thất Bảo Đài Cảnh sánh ngang, mặc dù một búa đánh bay Quân Mộng Ưu, nhưng không cách nào thừa nhận lực phản chấn của Tinh Quang Giáp, trực tiếp bị chấn nát.
– Thiên Ý Câu!
Lúc Quân Mộng Ưu bị đánh bay, trong cơ thể đột nhiên có một đạo cầu vồng bay tới, như móc như giao, xê dịch biến hóa, chỉ trong nháy mắt liền tới đến bên cổ Giang Nam, thường thường cắt tới, vô thanh vô tức!
Thiên Long Bát Âm Chuông móc ngược xuống, bảo vệ quanh thân Giang Nam, chỉ nghe cạch một tiếng vang thật lớn, Thiên Ý Câu cắt ở trên bát âm chung, bát âm bộc phát, “nhìn” “ngang” “úm” “sao” “đây” “bá” “minh” “thanh” bát âm vang lên, các loại đạo văn hình rồng bắn ra, ngăn cản Thiên Ý Câu chém tới!
Cùng lúc đó, Mục Xà Tiên ba… một tiếng quét tới, Giang Nam lập tức chống lại không được, bị từ trên cột đá quét phi!
Nhìn trên đài, sắc mặt mọi người biến hóa, Giang Nam cùng Quân Mộng Ưu hai cái hậu bối thiếu niên này giao thủ một sát na liền nhanh chóng gay cấn, không có thử dò xét, không có nương tay trực tiếp bộc phát toàn lực, các loại Thần Thông ùn ùn, pháp bảo cũng vận dụng đến xuất thần nhập hóa, không có một ti trệ sáp!
Hai người bọn họ thủ đoạn cơ hồ có thể nói không phân cao thấp, Thần Thông của Giang Nam biến hóa mạnh hơn, các loại Thần Thông hạ bút thành văn, mà Quân Mộng Ưu pháp bảo nhiều hơn, pháp bảo chém liên tục, hơi bất lưu thần sẽ thất thủ ở trong tay của hắn.
Nhất là pháp bảo Thiên Ý Câu này làm cho người ta sợ hãi than, chính là lực lượng của ngôi sao ngưng tụ thành pháp bảo, một đạo cầu vồng hiện lên, đầu người vô thanh vô tức rơi xuống đất, làm người ta khó lòng phòng bị, dù là Giang Nam cũng suýt nữa bị cắt rơi đầu!
Phen công thủ tỷ thí này, mặc dù là hai Thần Thông cảnh tiểu bối giao thủ, nhưng cũng có thể nói là sách giáo khoa hoàn mỹ, mỗi một chiêu mỗi một động tác, nhanh như điện quang hỏa thạch, mới vừa để cho bọn họ sợ hãi than, sát chiêu tiếp theo của người kia đã phát ra, làm người ta kinh diễm!
– Giang đạo hữu ngươi so sánh với Âu Dương Vũ còn muốn lợi hại hơn, có thể cùng ngươi quyết chiến, là kỳ ngộ của Quân mỗ!
Quân Mộng Ưu đụng vào trên một cây cột đá, nhưng ngay sau đó đứng dậy, tựa hồ không có chút thương tổn nào, xà tiên ở trên đỉnh đầu của hắn hóa thành đại xà quay quanh, lực lượng Tinh Quang Giáp nhộn nhạo, sặc sỡ lóa mắt, Thiên Ý Câu ở trong tay hắn, biến thành một đạo cầu vồng co duỗi không chừng.
Chương 282: Va chạm mãnh liệt
Hắn bước đi, chỉ nghe ong ong mấy tiếng, bên trong mi tâm lại có bốn đạo Thần Luân bay ra, chuyển động không nghỉ, trầm giọng nói:
– Bất quá ta và ngươi đánh một trận, thắng bại dựa vào là thực lực tổng hợp, vô luận pháp bảo hay Thần Thông, thần thức, thân thể, pháp lực, nhãn lực, kinh nghiệm, trận pháp, vận khí, linh đan, Linh Dịch, thiên thời, địa lợi, tâm tình,… đủ loại nhân tố, cũng là một loại tổng hợp thực lực! Những yếu tố này thêm cùng một chỗ, mới là thực lực chân chánh của một người!
Giang Nam cũng ngừng xu hướng suy tàn, tan mất lực đạo cường đại của Thiên Ý Câu cùng xà tiên mang đến, gật đầu tán thán nói:
– Quân sư huynh nói rất có lý. Có người cho là mình học được một môn công pháp thượng thừa, mấy môn Thần Thông kinh thiên động địa là có thể thiên hạ vô địch, thật ra lại không chịu nổi một kích.
– Cũng có người tự cho là tu vi cao thâm, có thể lấy tu vi cảnh giới áp người, thật ra thì cũng là cậy già lên mặt. Có thể giao thủ cùng Quân huynh, để cho Giang mỗ được ích, thắng được mười năm khổ tu!
Hắn cũng bước đi, trong mi tâm hiện ra một đạo Thần Luân, lần này là Thiên Dực Ma Thần Đại Thần Thông Thần Luân, trong Thần Luân có một pho tượng Đại Ma Thần hiện lên.
Khẩu khí hai người vô cùng cuồng vọng, rất có xu thế trong mắt không người, nhưng trên khán đài mọi người nghe vậy, lại không tự chủ được âm thầm gật đầu, thừa nhận bọn họ nói không sai.
Tu vi cảnh giới, cũng không phải là tiêu chuẩn cân nhắc thực lực một cá nhân, một người phát huy thực lực, có quá nhiều nhân tố.
– Bất quá Giang đạo hữu, ta đi cũng là lộ số một môn công pháp chứng Đạo Đài, chỉ tu Tinh Nguyệt Thần Thể Ma Điển. Tu luyện một môn công pháp mặc dù không mạnh mẻ bằng tám môn cùng tu, nhưng chỉ cần tâm pháp đủ mạnh, cũng có thể luyện thành tám môn Thần Thông, hơn nữa tốc độ phản ứng của Thần Thông nhanh hơn, uy lực mạnh hơn!
Tốc độ của Quân Mộng Ưu nhanh hơn, từng bước đến gần, chiến ý hừng hực:
– Hôm nay ngươi nhất định bị thua, ta từ trước cùng người tỷ thí, trừ thân thể Thần Thông ra, chẳng bao giờ đánh ra mấy môn Thần Thông khác. Bởi vì ta chỉ bằng thân thể Thần Thông, liền đủ để đánh bại đối thủ.
– Yên tâm, Quân sư huynh, ngươi trừ thân thể Thần Thông ra, những Thần Thông khác hết thảy không cách nào sử dụng đi ra, như cũ có thể làm thành bí mật.
Giang Nam lời còn chưa dứt, thân thể vừa động, phía sau thiên dực mở ra, vô số cánh chim chi chít hiện lên, sau một khắc liền hiện ra ở trước mặt Quân Mộng Ưu, nhưng thanh âm vẫn còn tại nguyên chỗ vang lên.
Tốc độ của hắn quá nhanh, người đã đi, nhưng thanh âm còn lưu tại nguyên chỗ, tựa như Giang Nam như cũ tại nguyên chỗ nói chuyện!
– Nhanh như vậy?
Quân Mộng Ưu trong lòng cả kinh, chỉ thấy tám cánh tay của Giang Nam lật lên rơi xuống, một môn Thần Thông giống như cuồng phong công tới, hắn ba mặt, tám tay, cửu nhãn, tốc độ công kích cực nhanh làm cho không người nào có thể tưởng tượng! Đạo đạo thần thông trong mi tâm hắn thay đổi liên tục động, Thiên Phủ Trọng Lâu, Ngũ Kiếp Ấn, Phiên Thiên Ấn, Bổ Thiên Ấn, Đại Ngũ Hành Kiếm Khí, đổ ập nện xuống, rung chuyển tinh thần của Quân Mộng Ưu, đả kích nhục thể của hắn, để cho hắn mệt mỏi ứng phó.
Thiên Long Bát Âm Chuông dâng lên, rồng ngâm vang dội, công kích không dứt, cùng lúc đó Giang Nam một thân ba mặt, mở miệng hét lớn, rõ ràng cũng là Thiên Long Bát Âm, sất trá quát tháo, âm thanh chấn người!
Hắn thủ đoạn đều xuất hiện, đồng thời công kích thân thể, tinh thần của Quân Mộng Ưu, Tinh Quang Giáp phòng được công kích của hắn, nhưng phòng không được Ngũ Kiếp Ấn, để cho thần niệm của Quân Mộng Ưu không ngừng chấn động, Thần Luân rung chuyển không nghỉ, Thần Thông cũng không thể thích phóng đi ra!
Quân Mộng Ưu vừa sợ vừa giận, Giang Nam mới vừa nói để cho hắn không cách nào thi triển Thần Thông, giờ phút này là thật làm được điểm này!
Thiên Ý Câu chém ngang, nhưng ngay sau đó bị Thiên Long Bát Âm Chung đở, xà tiên hóa thành Đằng Xà, vẫy đuôi quét ngang bát âm chung, đem miệng chuông lớn này đẩy ra.
Thiên Ý Câu nhân cơ hội chém tới, cầu vồng đảo qua, từ trên cổ Giang Nam cắt qua!
– Đã chết?
Quân Mộng Ưu khẽ cau mày, hắn không có cảm giác chém đến thật thể, phảng phất chỉ là một tàn ảnh, trong lòng cả kinh:
– Trảm không, tốc độ của hắn quá nhanh, đã lừa gạt đôi mắt của ta, sau khi người đi hình ảnh còn lưu tại nguyên chỗ!
Giang Nam rốt cục thể hiện ra một môn Thần Thông khác của hắn, điểm mạnh của Thiên Dực Ma Thần Đại Thần Thông chính là qua như điện, cho dù là Quân Mộng Ưu nắm Thiên Ý Câu trong tay cũng không cách nào lưu lại hắn!
Sau một khắc, Giang Nam lần nữa xuất hiện, thân thể biến thánh Cự Nhân mười hai trượng, giơ lên tám cánh tay, nâng một ngụm hồng chung, móc ngược xuống, đem Quân Mộng Ưu gắn vào bát âm chung, tám tay liền phách, một chưởng tiếp theo một chưởng hung hăng vỗ vào trên miệng chuông lớn này!
Cạch cạch cạch!
Kim Chung chấn động, phía ngoài truyền ra tiếng chuông, mà bên trong chuông truyền ra cũng là Thiên Long Bát Âm, rồng ngâm không ngừng, đánh sâu vào luyện hóa, ý đồ đem Quân Mộng Ưu luyện thành bụi bay!
Tốc độ của hắn quá nhanh, Đằng Xà Tiên quét tới bát âm chung, hắn cũng đã phi thân đi ra ngoài, đem Kim Chung khiêng trở lại.
Kim Chung rung mạnh, đột nhiên bị một cổ đại lực tung bay, dưới chuông Đằng Xà rống giận, không ngừng bành trướng, dùng sức hướng về phía trước lao đi, rốt cục để cho Quân Mộng Ưu thoát khỏi khốn cảnh!
Quân Mộng Ưu mới vừa thoát khốn, trong lòng thầm than may mắn, nếu không phải hắn có Tinh Quang Giáp, lần này ắt gặp độc thủ của Giang Nam, bị bát âm chung sinh sôi luyện chết!
Đột nhiên, hắn liếc thấy đỉnh đầu bát âm chung biến mất, trong lòng thầm than hỏng bét, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một ngụm chuông lớn hiện ra ở trong lòng bàn chân mình, hướng về phía trước nuốt sạch.
– Người này tốc độ quá nhanh, để cho ta phản ứng không kịp!
Quân Mộng Ưu mở miệng gầm lên, thân hình đột nhiên hạ xuống, một cước đá xuống phía dưới, đồng thời Thiên Ý Câu rời tay bay ra, quay chung quanh bát âm chung nhanh chóng chuyển động, cắt hết thảy, bức Giang Nam rút đi.
Bát âm chung không có Giang Nam thao túng, một tiếng vang thật lớn đập trên mặt đất, cùng lúc đó Quân Mộng Ưu trong lòng cả kinh, chỉ thấy Giang Nam đã hiện ra ở trước mặt hắn, tốc độ có thể nói quỷ mị, tám cánh tay vung lên rơi xuống, đủ loại Thần Thông đập vào mặt, oanh hắn liên tiếp lui về phía sau, dừng chân không được!
Trận chiến này, được xưng tụng tia sáng kỳ dị lộ ra, để cho mọi người trên khán đài hoa cả mắt, bội phục không dứt.
Vân Bằng trong lòng nghi ngờ, thầm nghĩ:
– Giang sư đệ chậm chạp không có sử dụng hai đầu Kim Ô kia, chẳng lẽ là tính toán chỉ dùng bát âm chung liền đánh bại Quân Mộng Ưu?
– Muội muội, nếu Giang Tử Xuyên lại tới Khanh Vương Các mua đồ, liền chiết khấu cho hắn 60%, coi như nhận lầm chuyện ngươi bán đứng tin tức của hắn.
Thác Bạt Lưu Chiếu sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói.
– 60%?
Chương 283: Chém cái thống khoái! (1)
Thác Bạt Lan Vân mở to mắt, chỉ cảm thấy trái tim nhỏ máu, bĩu môi nói:
– Ca, ta biết ngươi xem trọng tiềm lực của hắn, cho là hắn tương lai tất thành Đại Khí, nhưng 60%, lợi nhuận của Khanh Vương Các chúng ta liền đại giảm, thuộc hạ của tiểu muội còn có thật nhiều người há mồm chờ ăn cơm. 65%, không thể ít hơn nữa!
Trong Đấu chiến pháp trường, Quân Mộng Ưu cùng Giang Nam hai người đột nhiên tách ra, một đạo máu tươi sái trường không, Quân Mộng Ưu dừng thân hình lại, tung người bay ra đấu chiến pháp trường, nghênh ngang rời đi.
– Vậy là ai chảy máu?
Có người không có thấy rõ tình hình hai người giao thủ cuối cùng, nghi ngờ nói.
– Giang đạo hữu, ta nhớ kỷ ngươi, ngươi đã trở thành đối thủ tiếp theo mà ta sẽ đánh bại!
Thanh âm của Quân Mộng Ưu truyền đến.
– Quân Mộng Ưu thua…
Mọi người sắc mặt phức tạp, Quân Mộng Ưu là Tinh Nguyệt Thần Tông chưởng giáo đệ tử, mặc dù trong hàng đệ tử chưởng giáo xếp hạng chót nhất, nhưng mà thiếu niên thiên tài, ngang hàng cảnh giới chiến tích của hắn kinh người, lại có nhiều pháp bảo, không nghĩ rằng vẫn còn thua ở trong tay Giang Nam.
Giang Nam cùng Quân Mộng Ưu xuất thủ quá nhanh, người thấy rõ tình hình cuối cùng đúng là không nhiều lắm, những người này cũng là hạng người tu vi cực kỳ thâm hậu, Thần Phủ, Thiên Cung cảnh thế hệ trước cường giả.
Lúc ấy Giang Nam cùng Quân Mộng Ưu dây dưa không dứt, mặc dù Giang Nam chiếm cứ thượng phong, nhưng không cách nào phá vỡ Tinh Quang Giáp phòng ngự, cuối cùng bọn họ chỉ thấy trong tay Giang Nam đột nhiên bắn ra ra một đạo hồ quang năm màu, hồ quang đảo qua, Quân Mộng Ưu liền máu sái trường không, xoay người liền đi.
Tinh Quang Giáp của hắn bị đạo hồ quang kia chém phá, phải nhận thua rút đi, nếu lưu lại mà nói, nhất định sẽ khó giữ được tánh mạng.
– Xem ra Giang Tử Xuyên từ Thất Bảo Lâm được đến một bảo vật không biết, không biết đạo hồ quang năm màu kia đến tột cùng là bảo bối gì?
Có người thấp giọng nói:
– Hắn xuất thủ quá nhanh, ta chỉ kịp thấy loáng thoáng là một thanh cự phủ…
Một kích cuối cùng của Giang Nam, sử dụng vũ khí trảm phá Tinh Quang giáp, đúng là Địa Từ Nguyên Phủ mà hắn vừa mới luyện chế thành, thanh Địa Từ Nguyên Phủ này mặc dù chỉ là Bảo Khí, nhưng mà dùng Ngũ Sắc kim luyện chế thành, một kích liền phá vỡ Tinh Quang giáp phòng ngự, để cho Quân Mộng Ưu biết khó mà lui.
– Địa Từ Nguyên Phủ uy lực kinh người, tuy không thể lớn nhỏ biến hóa tùy tâm, nhưng vô cùng sắc bén, nếu ta tám búa đều xuất hiện, chỉ sợ một kích liền có thể cắt toái Quân Mộng Ưu.
Giang Nam đứng ở phía trên cột đá, tâm tình dần dần khôi phục lại bình tĩnh, hắn cùng với Quân Mộng Ưu chiến một trận, trong nội tâm cũng không có sát cơ, mà là muốn đem ấn tượng vô địch của Quân Mộng Ưu trong lòng hắn đánh nát.
Hắn đối với tinh thần bất khuất, phấn đấu không thôi này của Quân Mộng Ưu cũng là cực kỳ thưởng thức.
Một trận chiến này chiến thắng, đạo tâm của hắn càng thêm thấu triệt, trong lòng đủ loại ý niệm vô cùng rõ ràng phản ứng đi ra, để cho hắn đối với nội tâm của mình càng thêm lý giải.
Tại Kiến Vũ Quốc, Giang Tuyết liền bắt đầu bồi dưỡng võ đạo tín niệm của hắn, để cho hắn biết rõ tu luyện chi đồ, đến hôm nay, Giang Nam rốt cục đã có thành tựu, đạo tâm viên mãn.
– Quân Mộng Ưu không thể khinh thường, bảo vật rất nhiều, mềm dai lực cường, ý thức chiến đấu cũng không kém, nếu không có luyện ra Địa Từ Nguyên Phủ, ta muốn thắng hắn liền chỉ có thể vận dụng Tam Túc Kim Ô.
Giang Nam đang muốn bay ra Đấu Chiến đạo trường, đột nhiên chỉ nghe một cổ khí tức thâm thúy vô biên truyền đến, một thanh âm cất cao giọng nói:
– Cận mỗ chứng kiến Giang sư đệ cùng Quân Mộng Ưu chiến một trận, cũng không khỏi thấy mà ngứa ngáy, Giang sư đệ, không bằng ta và ngươi luận bàn một chút?
– Cận mỗ? Chẳng lẽ là Thái Huyền Thánh tông Cận Đông Lưu?
Trong Đấu Chiến pháp tràng một mảnh xôn xao, mọi người nhao nhao đứng dậy, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Cận Đông Lưu một thân áo trắng từ từ đi tới, rất nhiều đệ tử Thái Huyền Thánh tông nương theo tả hữu, hàng lâm đến trong Đấu Chiến pháp tràng.
Thủ tịch đệ tử của đệ nhất thiên hạ đại phái, khí tràng kinh người, tuy bối phận khá thấp, nhưng lại làm cho người ngưỡng mộ.
Trong mắt Giang Nam hiện lên một đạo tinh mang, hướng Cận Đông Lưu nhìn lại, chỉ thấy Cận Đông Lưu mặt mỉm cười, nhưng trong mắt lại đối với hắn toát ra một tia kiêng kỵ chi sắc, hiển nhiên là chứng kiến hắn cùng với Quân Mộng Ưu chiến một trận, đối với tiềm lực của hắn đã có nhận thức rõ ràng, không còn không đưa hắn để vào mắt, mà là bắt đầu coi hắn là đối thủ tiềm ẩn.
Tương lai có khả năng uy hiếp được địa vị của Cận Đông Lưu, như vậy Cận Đông Lưu liền tuyệt đối không có thể hạ thủ lưu tình, gạt bỏ đối thủ tiềm ẩn này ở trong trứng nước!
Giang Nam giờ phút này đạo tâm viên mãn, đem tâm tư của Cận Đông Lưu nắm chắc thấu triệt, để cho hắn có một loại cảm giác nắm trí châu trong tay.
Cái này là tâm tình cường đại mang tới chỗ tốt, bất quá tâm tình cường đại, cũng không có nghĩa là thực lực cường đại, hắn cùng với Cận Đông Lưu tầm đó còn có một đoạn chênh lệch không cách nào vượt qua, chỉ có thể dùng thời gian để đền bù.
Hiển nhiên Cận Đông Lưu không có ý định cho hắn lúc này lớn lên, hiện tại liền muốn đem hắn diệt trừ!
– Cận sư huynh chẳng lẽ đợi không được năm mươi năm sao?
Giang Nam mỉm cười, nói khẽ.
Cận Đông Lưu lông mày gảy nhẹ, nhẹ giọng cười nói:
– Sư đệ, ngươi đã hiểu lầm, vi huynh đối với ngươi cũng không ác ý, mà là muốn khảo thí so sánh tu vi của sư đệ thoáng một phát. Ta sẽ không khi dễ ngươi, ngươi xem.
Hắn nhẹ nhàng từ trên mu bàn tay giật xuống một cọng tóc gáy, cười nói:
– Ta nếu là tự tay đối phó ngươi, chẳng phải là để cho người chế nhạo phong độ của Cận mỗ? Sư đệ, ta lợi dụng sợi tóc gáy này hóa thành phân thân để đối phó ngươi, một cọng tóc gáy có thể chất chứa bao nhiêu pháp lực? Chỉ là ta chín trâu mất sợi lông mà thôi, cho nên sư đệ, ta đây cũng không phải là muốn mượn tu vi tới dọa ngươi.
Cận Đông Lưu thổi nhẹ một hơi, chỉ thấy căn tóc gáy này bay lên, hóa thành Cận Đông Lưu khác, áo trắng như tuyết, khí tức cực kỳ cường đại, thậm chí so với Quân Mộng Ưu còn cường đại hơn rất nhiều, mỉm cười nói:
– Sư đệ, ngươi sẽ không sợ một cọng lông của ta chứ?
Giang Nam sắc mặt trầm xuống, trong nội tâm tức giận, Cận Đông Lưu là áp bức hắn, là ép buộc hắn, buộc hắn ra tay, sau đó chém giết hắn!
Coi như là chém giết hắn, người khác cũng không có bất kỳ lý do gì nói, dù sao hắn không có tự mình ra tay, mà là tiện tay nhổ xuống một cọng tóc gáy hóa thành phân thân mà thôi.
Nếu Giang Nam không ứng chiến, cái kia chính là ý nghĩa mình sợ hắn, hắn sẽ ở trong nội tâm Giang Nam lưu lại bóng ma Vô Địch, hư mất đạo tâm của hắn.
Đợi đến lúc tương lai chính thức chiến một trận, Giang Nam không tự chủ được liền sẽ đem mình làm kẻ yếu, trên tâm cảnh trước thua một bậc!
Chương 284: Chém cái thống khoái! (2)
Bởi vậy hắn rút ra một cọng tóc gáy hướng Giang Nam khiêu chiến, tuyệt đối là trăm lợi mà không có một hại!
– Cận Đông Lưu luyện thành đạo tâm rồi, nếu không sẽ không lợi hại như vậy!
Giang Nam thầm nghĩ trong lòng.
– Sư đệ, không cần đáp ứng!
Vân Bằng lo lắng nói:
– Tu vi cảnh giới của ngươi cùng hắn kém quá xa, hắn rõ ràng muốn hại tánh mạng ngươi!
Huynh muội Thác Bạt Lưu Chiếu hai người mặt sắc ngưng trọng, trong nội tâm đối với thủ đoạn của Cận Đông Lưu cũng vạn phần bội phục, huynh muội bọn họ đều là nhân vật thiên tài khó gặp, tinh tế suy nghĩ một chút liền minh bạch dụng ý của Cận Đông Lưu.
Ở đây nhiều người như vậy, chính thức có thể minh bạch dụng ý của Cận Đông Lưu, có thể đếm được trên đầu ngón tay, gần kề mấy người như vậy mà thôi.
Giang Nam hít vào một hơi thật dài, nói khẽ:
– Cận sư huynh, xin mời.
– Tình nguyện chết cũng không muốn chịu nhục sao?
Ánh mắt Cận Đông Lưu lộ ra vẻ hân thưởng, hắn cũng tu thành đạo tâm, nắm chắc đến tâm lý của Giang Nam, mặc dù đối với Giang Nam cực kỳ kiêng kỵ, nhưng đạo tâm của hắn vừa thành, chủng loại cuồng quyến cao ngạo lúc trước kia liền không cánh mà bay, mà chuyển biến thành thâm trầm giống như nắm trí châu.
Trong Thất Bảo Lâm, hắn ở trong tay Lạc Hoa Âm cùng Giang Nam nhiều lần bị nhục, vốn tâm tình liền rất có tăng lên, ở vào biên giới ngộ đạo tâm, về sau lại được Thái Hoàng đề điểm, lĩnh ngộ ra đạo tâm bỏ ta bên ngoài không có vật khác của Thái Hoàng.
Thưởng thức là thưởng thức, sát cơ quy sát cơ, thời điểm nên động thủ, hắn tuyệt sẽ không nương tay!
– Cái kia tốt, ta liền tiễn đưa ngươi đi chết!
Tóc gáy phân thân của Cận Đông Lưu lập tức bắt đầu chuyển động, một cổ gào thét như gió hướng Giang Nam trên cột đá phóng đi, người ở nửa đường, liền thấy phân thân này gầm lên, từng tòa núi lớn đột nhiên xuất hiện, hóa thành một tòa đại trận, ầm ầm chuyển động, giống như phô thiên cái địa!
Đây là Cận Đông Lưu ở trong Thất Bảo Lâm gặp dị vực cường giả thi triển qua thần thông, giờ phút này bị hắn dùng Đấu Pháp Thần Điển mô phỏng ra, tuy chỉ là một đạo tóc gáy biến thành phân thân, nhưng uy lực cực kỳ cường đại, thậm chí so với Quân Mộng Ưu càng mạnh hơn nữa!
Xùy~~!
Năm đạo kiếm khí bay lên không, hóa thành năm đại kiếm sơn, rõ ràng là đại Ngũ Hành Kiếm khí của Lạc Hoa Âm, giờ phút này cũng bị hắn mô phỏng đi ra!
Lại có biển cả bành trướng, cự sóng cao tới hơn trăm trượng hướng Giang Nam đánh tới, bên trong cự sóng vô số yêu binh yêu tướng hiện lên, giẫm phải đỉnh sóng đánh tới!
Chủng chủng thần thông nhao nhao hiện lên, không chỉ có công pháp chính đạo, thậm chí Ma Đạo, Yêu tộc công pháp cũng bị cụ phân thân này của Cận Đông Lưu thi triển ra, có tất cả hơn trăm chủng thần thông!
Trong lúc nhất thời, đủ loại thần thông chồng chất thành hàng rào ngàn trượng, tựa như trời sập, ầm ầm hướng Giang Nam đánh tới, mà Giang Nam đứng ở trước thần thông đập vào mặt này, quả thực là nhỏ bé giống như con sâu cái kiến!
Cái này phảng phất là người cùng thiên đối kháng, chỉ có thể thể hiện nhân lực không có ý nghĩa!
Một cọng tóc gáy phân thân của Cận Đông Lưu, cũng đã cường đại đến loại trình độ này, để cho mọi người trên khán đài nghiêm nghị mà kinh, một vị lão giả trầm giọng nói:
– Đây không phải khảo hiệu tu vi, mà là đang sát nhân! Cận Đông Lưu tuyệt đối muốn giết Giang Tử Xuyên kia!
Bất luận người có ánh mắt độc đáo nào đều có thể nhìn ra được, Cận Đông Lưu hoàn toàn chính xác là muốn sát nhân, hắn một cụ phân thân, có được pháp lực có thể so với Ngọc đài cảnh, thậm chí Liên Đài cảnh, tăng thêm Đấu Pháp Thần Điển của hắn diễn dịch, liền để cho cụ phân thân này thực lực kinh người!
Một cụ phân thân cường đại như thế, chỉ là vì đối phó một Thần thông tứ trọng cường giả, đây không phải sát nhân còn có thể là cái gì?
– Lưu Chiếu sư huynh, Lan Vân sư tỷ, chẳng lẽ các ngươi trơ mắt xem sư đệ ta chịu chết?
Vân Bằng trong nội tâm lo lắng vạn phần nói.
Thác Bạt Lưu Chiếu lắc đầu nói:
– Đây là Giang đạo hữu chủ động đáp ứng, ta cũng không thể tránh được, nếu nhúng tay là trái với quy củ của Nam Hải, kính xin Vân đạo hữu thứ lỗi.
Vân Bằng cắn răng, đứng dậy xông lên phía trước cứu viện, hắn biết rõ cho dù tăng thêm chính mình, chỉ sợ cũng không cải biến được chiến cuộc, nhưng hắn vô luận như thế nào cũng không thể nhìn xem Giang Nam chịu chết!
– An tâm một chút chớ vội, chủ công nhà ta vừa rồi luyện chín cái Mộc Đầu rất khó chịu.
Thần Thứu Yêu Vương đột nhiên ngăn hắn lại, ha ha cười nói:
– Cho dù chín cái Mộc Đầu kia khó chịu vô dụng, chúa công còn có hai đầu Tam Túc Kim Ô.
Vân Bằng đang muốn nói chuyện, đột nhiên, Giang Nam thét dài, bước dài khai mở, đón thần thông phô thiên cái địa bay thẳng mà đến, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa!
Rầm rầm rầm!
Thần thông bộc phát, đưa hắn bao phủ!
– Ngang nhiên chịu chết, đệ tử Huyền Thiên Thánh tông này cũng có chút nhiệt huyết dâng trào!
Một người trung niên nam tử lắc đầu thở dài nói:
– Đáng tiếc Cận Đông Lưu ra tay quá nhanh, không thể kịp cùng con lừa trọc kia đánh bạc, nếu không ngược lại có thể thắng được một đám linh dịch…
Mặt khác không ít người trong lòng cũng ôm lấy cách nghĩ đồng dạng, cho rằng Giang Nam phải thua không thể nghi ngờ, dù là huynh muội Thác Bạt Lưu Chiếu cũng không coi trọng hắn.
Xùy~~!
Một tòa núi lớn vừa mới đụng vào trước mặt Giang Nam, liền ầm ầm nghiền nát, chỉ thấy bị chôn vùi ở bên trong đủ loại thần thông, thiếu niên kia bát tí triển khai, trong tay từng người nắm lấy một đại phủ, vung đại phủ hướng mọi nơi điên cuồng chém tới, dùng búa phá núi, trong nháy mắt liền đem từng tòa núi lớn bổ cái thông thấu, thậm chí dưới chân vẫn còn cuồng xông về phía trước, dừng lại một chút cũng không có!
Hắn ở trên dưới một trăm loại thần thông vây quanh đi về phía trước, như thuyền trong nước, mũi tên trong không trung, đem từng môn thần thông bổ phá, không thể gia thân!
Oanh!
Giang Nam thế như chẻ tre, phá trên dưới một trăm đạo thần thông, sau một khắc đứng ở trước mặt đạo phân thân kia của Cận Đông Lưu, bát tí cầm búa, trên cao bao quát nhìn xuống, như là một Sát Thần.
Cái loại ánh mắt này, kiêu ngạo, bễ nghễ, không coi ai ra gì, coi trời bằng vung!
Cận Đông Lưu trong nội tâm cả kinh, phân thân mở miệng nói:
– Vậy mà có thể phá vỡ thần thông của ta, bất quá chiến đấu giờ mới bắt đầu…
“Bắt đầu” còn chưa nói ra, ngũ sắc quang hiện lên, tám búa rơi xuống, phân thân này của Cận Đông Lưu liền bị không biết bao nhiêu búa băm thành nát bấy!
Toàn trường lặng ngắt như tờ, tĩnh đến đáng sợ.
Bức tràng diện này ngoài mọi người dự đoán, vượt quá dự liệu của mọi người, dù là Thần Thứu Yêu Vương đối với Giang Nam cực có lòng tin, cũng há to mồm, lẩm bẩm nói:
– Mấy cái mộc phiền phức khó chịu này uy lực mạnh như vậy…
Sắc mặt của Cận Đông Lưu cũng trong nháy mắt trở nên vô cùng âm trầm, ánh mắt híp lại, hắn đoán chừng Giang Nam, bởi vậy mới có thể nhổ xuống một cọng tóc gáy, chuẩn bị đem nhân tài mới xuất hiện này đánh chết trong trứng nước, lại không nghĩ rằng Giang Nam cư nhiên dữ dằn như thế, giống như chém dưa thái rau đem phân thân của hắn băm nát!