[Dịch] Đế Tôn
Tập 52 [Chương 256 đến 260]
❮ sautiếp ❯Chương 256: Bỏ này ra không có vật khác (1)
Tịch Ứng Tình thở dài, mặt giản ra cười nói:
– Ta nguyên vốn định hướng lão Tổ cầu hôn, khẩn cầu lão tổ gả lệnh ái cho vãn sinh, hôm nay xảy ra chuyện này, cũng làm cho vãn sinh có chút không dám đi Thái Huyền Thánh Tông.
Thái Hoàng lão tổ động dung, ha hả cười nói:
– Ứng Tình, ngươi và nữ nhi ta sớm có tình cảm, ta là biết đến, chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi để ngươi hai nhà có chút ân oán, nếu ngươi chịu để xuống ân oán, lão phu có cái gì không được? Ngươi chuẩn bị khi nào đến cầu hôn?
Tịch Ứng Tình mừng rỡ, khom người nói:
– Tự nhiên là càng nhanh càng tốt!
– Gấp không được, ta và ngươi hai nhà là đại phái danh chấn nhất phương, loại chuyện đám hỏi hai phái này, tự nhiên không thể nóng vội.
Thái Hoàng lão tổ cười nói:
– Ứng Tình an tâm một chút chớ nóng, ta cũng mới vừa xuất quan, cho ta cùng với tiểu nữ tâm tình mấy ngày, sau đó lại bàn chuyện đính hôn.
Tịch Ứng Tình cười khổ nói:
– Bá phụ, tiểu chất đã đợi trăm năm, không muốn chờ đợi thêm nữa.
Thái Hoàng lão tổ cười nói:
– Ta và ngươi là người tu luyện, thọ nguyên dằng dặc, đợi thêm mấy ngày nữa cũng không sao, cũng tốt để cho lão phu hưởng thụ mấy ngày thiên luân chi nhạc. Bất quá ngươi đã yêu cầu, kia liền trước tiên đem hôn sự định ra, qua một thời gian ngắn nữa thành thân cũng không muộn.
– Nghe theo bá phụ an bài.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, rất có ý tứ thân gia.
Lạc Hoa Âm sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, nói nhỏ không ngừng:
– Phản đồ! Nội gian! Bạch nhãn lang! Phản cốt…
Huyền Thiên Thánh Tông trưởng lão, Thái Thượng Trưởng Lão cũng hồn nhiên không ngờ rằng có biến hóa này, từng cái từng cái kinh ngạc đứng tại chỗ.
Tịch Ứng Tình đứng dậy đưa Thái Hoàng lão tổ rời đi, sau một lúc lâu lúc này mới trở về, không nói một lời, ánh mắt phức tạp nhìn mọi người, lộ ra vẻ có chút tịch mịch.
Mọi người cũng là không nói một lời, trầm mặc chống đở.
– Trong lòng Chưởng giáo Chí Tôn thật giống như có nhiều chuyện, đáng tiếc nói không nên lời…
Giang Nam đột nhiên có chút đồng tình vị chưởng giáo Chí Tôn phong quang vô hạn này, thầm nghĩ trong lòng.
– Lão tổ, ngài thật muốn đem tiểu thư gả cho Tịch Ứng Tình?
Mọi người Thái Huyền Thánh Tông rời Huyền Thiên Thánh Tông, Quy Thiên Sầu lập tức không nhịn được nói:
– Tịch Ứng Tình lòng dạ sâu đậm, thiên tư cực cao, cưới tiểu thư chỉ sợ mưu đồ bất chính!
– Ta tự nhiên biết.
Thái Hoàng lão tổ thản nhiên nói:
– Thiên tư của hắn thật sự quá cao, cho nên ta mới đáp ứng đem Vãn Tinh gả cho hắn. Các ngươi có biết dụng ý của ta không?
Bọn người Quy Thiên Sầu, Cận Đông Lưu liếc nhau, yên lặng lắc đầu.
Thái Hoàng lão tổ ngưng mắt nhìn ngón trỏ của mình, đã qua thật lâu, đột nhiên cười nói:
– Vừa rồi ta cùng với Tịch Ứng Tình đấu qua nhất chỉ, dùng năm thành lực đạo. Năm thành lực đạo, chỉ có thể miễn cưỡng phá vỡ nhục thể phòng ngự của hắn, để cho hắn chảy xuống một giọt huyết.
Bọn người Quy Thiên Sầu sắc mặt kịch biến, Thái Hoàng lão tổ hùng cứ bảo tọa đệ nhất thiên hạ ngàn năm, ngoại trừ trận chiến trăm năm trước ấy, đã có rất ít người có thể làm cho hắn sử xuất toàn lực, thậm chí đối với chút nhân vật chưởng giáo cấp Chí Tôn, hắn ngay cả ba thành tu vi cũng chưa từng vận dụng!
Mà cùng Tịch Ứng Tình đấu qua nhất chỉ, vậy mà dùng năm thành, hơn nữa còn là dưới tình huống tu vi của Tịch Ứng Tình tiêu hao cực lớn!
– Thiên phú của hắn quá cao, nếu như ta đoán không sai, hắn ở Thiên Cung thất trọng, Ngọc Hoàng cung cảnh, gần so với ta thấp một cảnh giới, nếu hắn khôi phục đến tu vi toàn thịnh, chỉ sợ ta phải dùng bảy thành thậm chí tám phần lực lượng mới có thể áp chế được hắn. Hơn nữa…
Thái Hoàng lão tổ khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:
– Gần kề đã qua trăm năm, hắn đã có loại thành tựu này, nếu tiếp qua trăm năm, hắn có khả năng sẽ cùng ta sánh vai, tiếp qua hai ba trăm năm, liền có khả năng siêu việt ta. Hắc hắc, không hổ là người ta mong đợi, cực kỳ có thể thành thần!
Hắn sắc mặt âm tình bất định, lẩm bẩm nói:
– Ta là muốn cho hắn lớn mạnh, tương lai có thể cùng ta chiến một trận, cuối cùng nhất giúp ta thành tựu thần vị, cũng không phải muốn bồi dưỡng một kiêu hùng có thể tiêu diệt ta. Vãn Tình cùng hắn tình đầu ý hợp, ta đem Vãn Tình gả cho hắn, bọn hắn tình chàng ý thiếp, ân ái tơ quấn, Tịch Ứng Tình ở trên việc tu luyện tốn hao thời gian sẽ gặp rút ngắn, kể từ đó sẽ trì hoãn tu vi tiến cảnh của hắn, đưa hắn khống chế trong tay ta.
Thái Hoàng thanh âm cao viễn, phảng phất từ trên chín tầng trời truyền đến:
– Cuối cùng nhất, hắn sẽ trở thành đá đặt chân giúp ta leo lên thần vị.
Bọn người Quy Thiên Sầu cùng Cận Đông Lưu nghe đến đó cũng không khỏi rùng mình một cái, Quy Thiên Sầu thấp giọng nói:
– Lão tổ, ngài làm như vậy, tiểu thư nàng chẳng phải là muốn thủ tiết…
– Tu luyện chi đạo, chỉ có tu vi, bỏ cái này ra, không có vật khác.
Thái Hoàng lão tổ thản nhiên nói:
– Thiên Sầu, cái này là nguyên nhân ngươi không bằng ta. Ta vì tiến quân cảnh giới rất cao, hết thảy cũng có thể vứt bỏ, hết thảy cũng có thể dứt bỏ, trong lòng của ta, chỉ có ta! Các ngươi minh bạch chưa?
Quy Thiên Sầu cái hiểu cái không, Cận Đông Lưu lại là con mắt sáng ngời, hô hấp dồn dập, phảng phất đạt được lĩnh ngộ lớn lao.
– Vừa rồi Tịch Ứng Tình cùng lão tổ đấu qua nhất chỉ, bị phá thân thể, chảy xuống một giọt máu tươi, xem ra Tịch Ứng Tình hoàn toàn chính xác không phải Bách Dục Thí Thần Cốc Đại Ma Đầu.
Quy Thiên Sầu cau mày nói:
– Người này rốt cuộc là ai, như thế nào lại đột nhiên xuất hiện một vị cường giả như vậy?
Thời điểm mặt quỷ nam tử ly khai, tất cả đại giáo phái đều thúc dục trấn giáo chi bảo ý đồ lưu sáu người hắn lại, nhưng không thể lưu lại bọn chúng, loại thực lực này mặc dù không bằng Tịch Ứng Tình cũng không khác nhau lắm.
Nếu thật sự có nhân vật như vậy, khẳng định đã sớm danh chấn thiên hạ, ngoại trừ Tịch Ứng Tình ra, Quy Thiên Sầu rất khó nghĩ đến những người khác.
– Trong Huyền Đô Thất Bảo Lâm đại ma là chân thân, Tịch Ứng Tình cũng là chân thân, theo lý mà nói hoàn toàn chính xác không thể nào là Tịch Ứng Tình.
Thái Hoàng lão tổ lẳng lặng nói:
– Bất quá ta thủy chung cảm thấy trong đó có cổ quái. Nếu như đại ma thật là Tịch Ứng Tình, như vậy ta liền không thể không một lần nữa xem kỹ người này. Đương nhiên, cũng có khả năng là kỳ tài ngút trời khác, nhân vật không kém hơn Tịch Ứng Tình…
Bọn người Quy Thiên Sầu nghe được hắn vẫn còn có chút cho rằng đại ma là Tịch Ứng Tình, trong nội tâm không khỏi có chút hoảng sợ, nếu thật sự là như thế, tu vi cùng nội tình của Tịch Ứng Tình, chỉ sợ đạt tới một loại tình trạng khủng bố đến cực điểm, cùng cảnh giới, chỉ sợ còn muốn vượt qua Thái Hoàng lão tổ!
– Tịch Ứng Tình chắc có lẽ không yêu nghiệt đến loại trình độ này.
Thái Hoàng lão tổ khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:
– Đại Ma Đầu kia, cho ta một cảm giác rất quen thuộc, chẳng lẽ sẽ là hắn? Bất quá hắn nên bị chết thật lâu mới đúng…
Chương 257: Bỏ này ra không có vật khác (2)
Thế hệ trước của Thái Huyền Thánh tông nghe đến đó, cũng có một loại cảm giác không rét mà run, mấy người liếc nhau, câm như hến, không dám mở miệng.
Cận Đông Lưu lại không biết qua lại trong đó, nghi ngờ nói:
– Sư tôn, ngươi nói người nọ là ai?
– Hắn là đại đệ tử của ta, cũng có tư chất như Tịch Ứng Tình, nhưng tiếc dã tâm quá lớn, đối với chưởng giáo vị cũng động tâm, phụ ta đối với hắn một mảnh kỳ vọng.
Thái Hoàng lão tổ thản nhiên nói:
– Năm đó hắn bất hạnh bỏ mình, bây giờ nghĩ lại có lẽ là phát giác ta đã đối với hắn có tâm phòng bị, giả chết thoát thân.
Bí mật ở trong đó, chỉ có cao tầng của Thái Huyền Thánh tông biết rõ, Cận Đông Lưu là hoàn toàn không biết gì cả.
– Nếu như người này thật là hắn, ta sẽ cho hắn chết lại một lần.
Thái Hoàng lão tổ nói khẽ:
– Còn có Quy sư đệ, lần này mấy tiểu quỷ của Huyền Thiên Thánh tông tiến vào Huyền Đô Thất Bảo lâm, nếu như tiếp tục sống sót, tương lai sẽ có khả năng trở thành họa lớn trong lòng, xử lý chuyện của bọn hắn, ngươi phải làm thỏa đáng. Nhất là tiểu quỷ kia, ta không hy vọng hắn trở thành Tịch Ứng Tình kế tiếp, minh bạch chưa?
Quy Thiên Sầu khom người đồng ý, Thái Hoàng đã từng ở trước mặt mọi người nói muốn hắn diện bích suy nghĩ ngàn năm, tự nhiên sẽ không thật sự để cho hắn đi diện bích, Quy Thiên Sầu ngoài sáng diện bích suy nghĩ, chính thích hợp âm thầm đi xử lý một ít hoạt động không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Ở bên trong danh môn đại phái, thường xuyên sẽ có tồn tại như vậy, vì tông môn mà mai danh ẩn tích, thậm chí hai tay dính đầy máu tươi.
Bên trong Huyền Thiên Thánh tông, Tịch Ứng Tình ngồi ở trên bảo tọa tông chủ, ngón tay nhẹ nhàng nắm lan can, lẳng lặng nghe Phong Mãn Lâu kể rõ tao ngộ trong Huyền Đô Thất Bảo Lâm, đột nhiên nhẹ giọng cười nói:
– Giang Nam Giang Tử Xuyên, ngược lại là một nhân vật, lúc trước là ta khinh thường hắn. Bất quá hắn bái nhập Lạc sư thúc ngươi làm môn hạ, ngược lại là bái đúng sư tôn rồi, nếu hắn bái ta làm thầy mà nói, ngược lại là làm trễ nãi tiền đồ của hắn.
Phong Mãn Lâu cười nói:
– Giang sư đệ xác thực có phong thái của Lạc sư thúc, hơn nữa tâm tư càng thêm kín đáo, làm cho người bội phục.
Tịch Ứng Tình nói khẽ:
– Hắn bộc lộ tài năng, chưa hẳn là một chuyện tốt, lần này có thể nói là cừu địch khắp thiên hạ, tu vi lại thấp, đi ra ngoài chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.
– Giang sư đệ là đệ tử của Lạc sư thúc, còn có người dám động đến hắn hay sao?
Phong Mãn Lâu nghi ngờ nói.
Tịch Ứng Tình trong mắt hiện lên một đạo hàn mang:
– Không sợ Lạc Hoa Âm, không sợ Huyền Thiên Thánh tông, người như vậy số lượng cũng không ít. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, còn ngươi nữa Mãn Lâu, gần đây rời núi mà nói phải cẩn thận một ít. Thái Hoàng xuất quan, nếu như không có nhấc lên một ít gió tanh mưa máu, như thế nào cũng không thể nào nói nổi…
– Hi vọng ta cùng với Vãn Tình kết hôn, có thể kéo dài một thời gian ngắn.
Những lời này hắn cũng không nói ra miệng.
Hắn ở lúc Huyền Đô Thất Bảo lâm sắp hàng lâm thế giới này, cũng đã dự liệu được Thái Hoàng sắp xuất quan, mà Thái Hoàng xuất quan, dùng thiên tư của người này, nhất định là thương thế tận phục, hơn nữa tu vi tiến nhanh.
Mà Thái Hoàng dã tâm bừng bừng, có Vấn Đỉnh thiên hạ chi tâm, nhất định sẽ nghĩ đến chiếm đoạt tất cả đại giáo phái, để cho Thái Huyền Thánh tông biến thành một quái vật khổng lồ.
Tu vi thực lực của hắn, không người có thể địch, vừa động thủ sẽ là thế sét đánh lôi đình, hôm nay tất cả đại giáo một mảnh vụn cát, chỉ có tiêu diệt mấy đại phái chỉ sợ những người tài giỏi này sẽ đoàn kết lại, cộng đồng đối kháng Thái Hoàng.
Nhưng mà Tịch Ứng Tình cũng không hy vọng cái thứ nhất bị tiêu diệt chính là Huyền Thiên Thánh tông, bởi vậy hắn mưu định ngày sau, ở lúc Thái Hoàng lộ diện liền đề cập đám hỏi hai phái, mình cưới Thái Huyền Thánh nữ, ngoại trừ là cho tình cảm của mình có một bàn giao, cũng có vì chính mình tranh thủ thời gian, lùi lại một trận chiến cùng Thái Hoàng.
Chỉ là thù hận ở giữa Huyền Thiên Thánh tông cùng Thái Huyền Thánh tông, lại để cho sư thúc, sư đệ cùng rất nhiều đệ tử của hắn đều không thể lý giải, hắn cũng không cách nào nói ra miệng, chỉ có thể một người đem đau khổ vùi dưới đáy lòng.
– Thái Hoàng, lúc này đây rốt cục bị ta thăm dò ra thiên tư của ngươi rồi, cùng cảnh giới chiến một trận, ta so ngươi càng mạnh hơn nữa!
Tịch Ứng Tình ngưng mắt nhìn ngón tay của mình, chỉ thấy đầu ngón tay của hắn tinh khiết, hoa văn làn da đã biến thành đạo vân, bên trong đạo vân có một loại quy tắc kỳ lạ lưu chuyển vận động, để cho thân thể của hắn đã không thể tính toán chân chính trên ý nghĩa là huyết nhục chi thân.
– Bất quá ngươi cho ta thời gian quá ngắn, nếu như có thể một lần nữa cho ta trăm năm…
Ngữ khí của hắn có một cổ tự tin vô cùng cường đại, đồng thời lại có chút đắng chát cùng bất đắc dĩ, lẳng lặng nói:
– Hi vọng Bách Dục Thí Thần Cốc cốc chủ, có thể cho ngươi đau đầu một thời gian ngắn, trì hoãn cước bộ của ngươi…
Phong Mãn Lâu nghe đến đó, trong lòng có chút buồn bực:
– Chưởng giáo cùng Thái Hoàng đấu qua nhất chỉ, vẫn là bị thua, vì sao hắn ngược lại nói mình so với Thái Hoàng càng mạnh hơn nữa?
Hắn biết rõ, Tịch Ứng Tình từ trước đến nay sẽ không bắn tên không đích, đã nói như vậy, cái kia liền nhất định sẽ là như thế.
Chỉ là hắn cũng không rõ, Tịch Ứng Tình đến cùng từ nơi nào lấy được cái kết luận này.
Trên Lĩnh Tụ Phong, Giang Nam không có lập tức bế quan tiềm tu, thần thứu Yêu Vương chở Giang Lâm cùng Mộ Yên Nhi cái thứ nhất tìm đến thăm ra, sau đó là bọn người La Thanh, Uông Phong, chúc mừng hắn từ trong Huyền Đô Thất Bảo lâm trở về, Vân Bằng cũng đến Lĩnh Tụ Phong, nghiễm nhiên là một tiểu đoàn thể.
– Giang sư đệ, Lâm sư muội đã tu thành thần thông, mở ra Tử Phủ liền nhảy lên trở thành thần thông nhị trọng, so với ngươi cũng không kém cỏi đây này.
Mộ Yên Nhi cười nói:
– Ta tuy không có thể đi vào Thất Bảo lâm, nhưng mấy ngày nay đau khổ tu hành, cũng tăng lên tới thần thông thất trọng.
Giang Nam tinh tế xem kỹ Giang Lâm, chỉ thấy Giang Lâm căn cơ cực kỳ hùng hậu, mặc dù không có đạt tới trình độ tử khí tám trăm dặm, Hồng Mông không tích, nhưng mà không phải chuyện đùa.
Tử Phủ không gian của nàng tung hoành hơn bảy trăm dặm, ở bên trong thiên hạ đông đảo chư phái, tư chất đã là tuyệt đỉnh, tuy so với Giang Nam cùng Lệnh Hồ Dung hơi không bằng, nhưng cũng không kém hơn nhân vật thiên tài như Âu Dương Vũ.
Hiển nhiên, Giang Lâm trong ba tháng này hung ác hạ khổ công, tu vi tiến nhanh.
Nàng căn cơ đã rất sâu, có ca ca Giang Nam ở đây, thành tựu tương lai cũng sẽ không thua kém Âu Dương Vũ.
Mà thần thứu Yêu Vương tiến bộ cũng là nổi bật, tu luyện tới thần thông lục trọng, ẩn ẩn có xu thế xông lên thần thông thất trọng.
Chương 258: Chân thành chi đạo (1)
– Vân sư huynh, ta và ngươi ở trong Thất Bảo lâm đều được đến rất nhiều tuyệt học, không bằng nhân cơ hội này học tiền bối cao nhân mở đàn giảng đạo, hướng chư vị sư tỷ sư muội giảng một chút tâm đắc của chúng ta?
Giang Nam đột nhiên đề nghị nói.
Vân Bằng con mắt sáng ngời, lộ ra thần sắc kích động.
Hắn trời sinh tính hiếu chiến, tuy Giang Nam nói là học tiền bối cao nhân, kỳ thật hắn lại muốn cùng Giang Nam một lần nữa từ trong Huyền Đô Thất Bảo Lâm ngộ đến thêm nữa….
Giang Nam đưa tay nói:
– Sư huynh, xin mời.
Vân Bằng cười ha ha, thân hình bất động, sau lưng đột nhiên có pháp lực cuồng bạo tuôn ra, hóa thành một đầu cá lớn, dài đến hơn trăm trượng, hung mãnh tàn bạo, có xu thế Thôn Thiên, cá lớn miệng phun tiếng người, thanh âm ầm ầm:
– Bắc Minh có cá, kỳ danh là Côn…
Cái thanh âm này mang theo vận luật kỳ lạ, phảng phất xen lẫn đạo âm, có thể làm cho người ngộ đạo, lập tức đem lực chú ý của bọn người La Thanh, Mộ Yên Nhi hấp dẫn đi qua, càng ngày càng yên lặng trong đó.
Hắn không chỉ là cách nói, hơn nữa còn là truyền pháp, trình bày kinh pháp Áo Nghĩa, Vân Bằng có được một nửa Kim Bằng huyết thống, trước Tạo Hóa tiên đỉnh hắn không chỉ có tìm được Kim Bằng đạo vân, còn tìm được Côn minh đạo vân, lần này nói chính là Côn Minh vũ hóa chân kinh, một môn Thiên Cung cấp kinh điển!
Tâm tính bực này, làm cho người bội phục.
– Vân Bằng sư huynh lòng ôm ấp rộng lớn, ngay cả Thiên Cung cấp kinh điển cũng có thể nói cho người biết, ta tự nhiên cũng không có thể rơi ở phía sau.
Giang Nam thần sắc hơi động, ngồi xuống đột nhiên có Thanh Liên xông ra, bày ở giữa không trung, phía sau hiện ra một pho tượng Đại Phật, cao tới hơn trăm trượng, Đại Phật một thân ba mặt, tám tay cửu nhãn, mở miệng hát pháp, thanh âm đinh tai nhức óc, trong lúc nhất thời phật âm đại phát, cùng thanh âm của Vân Bằng địa vị ngang nhau.
– Như ta nghe thấy…
-… ta có Ma Ha Ma Du Lợi Phật Mẫu Minh Vương Đại Đà La Ni, có đại uy lực, có thể diệt hết thảy tai họa chư độc đáng sợ, che hết thảy hữu tình…
Phật âm chấn động, nói cũng là Hỗn Nguyên Nhất Khí Khổng Tước Minh Vương Kinh, Khổng Tước Minh Vương Kinh là một đại Phật Môn kinh điển, sau khi tu thành thần thông quảng đại, tới Bồ Tát Đạo Quả, mà Bồ Tát Đạo Quả là Phật Môn gọi, cùng thần minh trong môn phái khác là một đẳng cấp.
Khổng Tước Minh Vương Kinh của Giang Nam, cùng Khổng Tước Minh Vương Kinh trong Huyền Thiên Thánh Tông Khổ Châu Các có bất đồng rất lớn, Khổng Tước Minh Vương Kinh trong Khổ Châu Các chỉ có trước mười trọng tâm pháp, chẳng qua là có thể tu luyện tới Thần Luân cảnh.
Mà hắn trình bày Khổng Tước Minh Vương Kinh, nội dung càng thêm phong phú, đầy đặn, so sánh với thánh tông tâm pháp còn muốn đủ rất nhiều, hơn nữa không chỉ có tâm pháp trước mười trọng, ngay cả Thần Thông bát trọng tâm pháp, Đạo Đài bát trọng tâm pháp hết thảy cũng tích chứa trong đó.
Hai người truyền pháp lần này, một nửa là truyền đạo thụ nghiệp, một nửa là so đấu lĩnh ngộ của mình, chỉ thấy Đại Phật cùng Côn Minh đối lập, riêng phần mình trình bày pháp của mình, tùy pháp nhập đạo, tùy mỏng kịp sâu, là đám người Giang Lâm nghe như si như say.
Nói đến diệu dụng, Giang Nam cùng Vân Bằng liền bắt đầu đem một môn Thần Thông diễn biến đi ra ngoài, biểu diễn cho bọn hắn nhìn, giúp bọn họ lĩnh ngộ.
Đại Phật cùng Côn Minh đối lập, loại dị tượng này tự nhiên khiến cho những người khác chú ý, đầu tiên tuôn đi qua chính là chư thiếu nữ Linh Tú Phong, những nữ nhân này phần lớn là Thần Thông cường giả, tu thành một hai môn Thần Thông, tư chất của các nàng không tốt, Lạc Hoa Âm cũng không có cố ý truyền thụ pháp môn cao thâm cho các nàng.
Nhưng mà Giang Nam cùng Vân Bằng nói, là kinh điển cấp tuyệt học, lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục, làm người ta say mê.
Cũng không lâu lắm, lại có mấy vị thiếu nữ nhanh nhẹn bay tới, rơi vào trước động phủ Giang Nam, lẳng lặng lắng nghe, là đệ tử Linh Càn Phong Càn Nguyên cung, mấy vị sư tỷ của Giang Lâm.
Mặc dù Hàn Phương cùng Lạc Hoa Âm có cừu oán, nhưng Linh Càn Phong quan hệ cùng Giang Nam lại rất tốt, có sinh tử chi giao, cho nên mấy vị này cũng không có khách khí, rối rít đến đây nghe giảng.
Sau một lúc lâu, trong những linh sơn khác, cũng có vô số đệ tử bay tới, là đệ tử hộ tống Giang Nam cùng nhau tiến vào Huyền Đô Thất Bảo Lâm, ở trong Thất Bảo Lâm đối với Giang Nam cực kỳ bội phục, nghe được Giang Nam cùng Vân Bằng mở đàn giảng pháp, lúc này liền bay tới.
Cũng không lâu lắm, trước động phủ của Giang Nam liền có hơn hai trăm người, không có một người nói chuyện, đều lẳng lặng nghe giảng.
Trên nhiều đỉnh núi, không ít thánh tông đệ tử còn đang ngắm nhìn, Lĩnh Tụ Phong danh tiếng quá kém, bọn họ cũng không dám tự tiện đến đây.
Không chỉ có bọn họ, thậm chí ngay cả thế hệ trước thánh tông cũng riêng phần mình bay lên giữa không trung, nhìn Lĩnh Tụ Phong xa xa, không muốn bay tới, nhưng Giang Nam cùng Vân Bằng nói đến diệu dụng, đủ loại dị tượng bay lên, Thần Thông đạo diệu, tinh diệu dị thường, để cho đáy lòng bọn họ giống như có mười mấy con mèo nhỏ cong tới cong đi, tâm ngứa khó nhịn.
Vân Bằng nói đến nơi đặc sắc, lại có một đầu Kim Sí Đại Bằng vỗ cánh bay lên, Đại Bằng mở miệng, cùng Côn Minh cùng nhau truyền đạo, thanh âm phát vang.
Trong lòng Giang Nam khẽ nhúc nhích, phía sau Đại Phật, hai khuôn mặt khác cũng đồng thời mở miệng, trình bày kinh điển, lại có dị tượng xông ra, chỉ thấy tám bàn tay của Đại Phật mở ra, từng đoàn từng đoàn pháp lực ở trong tay nổi lên, đột nhiên trong một tay đứng lên một pho tượng Ma Thần, cũng tự khai miệng nói pháp, nói là Ma Đạo Đô Thiên Thần Chiếu Kinh, còn có trong một ngón tay chiếm cứ một Thiên Long, long khẩu ngâm nga, nói là Thiên Long Bát Âm, một tay dâng lên một pho tượng Thiên Dực Ma Thần, nói Thiên Dực Thần Độn Đại Pháp, còn có một tay xuất hiện Tam Túc Ô Kim, Kim Ô mở miệng giảng thuật Thái Dương Chân Kinh tàn thiên.
Đại Phật tám tay có một loại dị tượng, ba mặt riêng phần mình bắt đầu bài giảng một môn công pháp, từng loại từng loại công pháp hết sức tinh diệu, ở dưới thần thức cường đại của hắn, những dị tượng này lấy phương thức đạo âm trình bày đi ra ngoài, tuyệt không thể tả.
Đến một khắc này, nhiều đệ tử những Linh sơn khác kia cũng rối rít nhịn không được, gạt sư tôn của mình len lén bay tới, lẫn vào trong đám người, tỉ mỉ nghe giảng.
Chỉ là những cường giả thế hệ trước kia, vẫn còn ngại mặt mũi, không tốt trực tiếp tiền lai, bất quá thân hình cách Lĩnh Tụ Phong càng ngày càng gần, vừa vặn có thể nghe rõ thanh âm của hai người Giang Nam cùng Vân Bằng.
– Đồ sư huynh, ngươi không đi nghe một chút hai tiểu bối này nói pháp sao?
Lam Sơn Đạo Nhân xa xa liếc thấy Vọng Giang Phong Đồ Đạo Nhân, ha hả cười nói:
– Đệ tử của ta cùng Giang Nam Giang Tử Xuyên ở Huyền Đô Thất Bảo Lâm làm ra không ít công pháp cao thâm, chúng ta vô duyên tiến vào Thất Bảo Lâm, nếu có thể nghe một chút cũng là tốt.
Chương 259: Chân thành chi đạo (2)
Sắc mặt Đồ Đạo Nhân run lên, lạnh lùng nói:
– Chỉ là tiểu bối nói pháp, có cái gì đáng nghe? Nhất là tên khốn Giang Tử Xuyên kia, đụng hư Linh sơn của ta còn tưởng rằng ta không có nhìn thấy! Bất quá, nếu Lam sư huynh mở miệng, tiểu đệ không thể không cho sư huynh một cái mặt mũi, ta muốn nghe nhìn một chút, xem có thể nói ra căn nguyên gì!
Lam Sơn Đạo Nhân cười thầm, biết hắn chỉ là nói mạnh miệng mà thôi, đối với nghe giảng công pháp cao thâm cực kỳ động tâm, chẳng qua là ngoài miệng không buông tha người.
Cũng không lâu lắm, đám người oanh động, chỉ thấy mấy vị lão giả tóc trắng xoá trong Tông Chủ Phong dắt tay nhau mà đến, cho dù là Lam Sơn Đạo Nhân cùng Đồ Đạo Nhân cũng vội vàng khom người thi lễ, đây là Thái Thượng Trưởng Lão của thánh tông, cũng bị kinh động.
– Chư vị không cần đa lễ, tránh cho quấy nhiễu bọn họ.
Một vị Thái Thượng Trưởng Lão ha hả cười nói:
– Chúng ta yên lặng nghe là được.
Đột nhiên, lại có một người gia nhập vào trong hàng ngũ nói pháp, cũng là một vị đệ tử tiến vào Huyền Đô Thất Bảo Lâm, nghe được hai người truyền đạo, tâm hữu sở xúc, đem tâm pháp mình được từ Thất Bảo Lâm nói ra.
Trên Lĩnh Tụ Phong, từng cái từng cái dị tượng bay lên, những đệ tử tiến vào Thất Bảo Lâm khác cũng rối rít ngồi không yên, mở đàn thuyết pháp, truyền thụ mình đạt được mấy ngày nay.
– Đệ tử còn như thế, ta tại sao có thể cam chịu rơi ở phía sau?
Một vị trưởng lão khẽ mỉm cười, túc hạ một mảnh tường vân dâng lên, cũng có đạo âm truyền đến.
Hắn cũng tiến vào Thất Bảo Lâm, đem mình đạt được không có chút nào giữ lại cống hiến đi ra ngoài.
Ba tiếng cười to truyền đến, lại có ba tòa pháp đàn dâng lên, một người cười nói:
– Hoắc sư huynh, ngươi cống hiến đạo pháp của bản thân, ba người chúng ta nếu không có cái gì tỏ vẻ chẳng phải là hẹp hòi rồi?
– Thánh tông tài bồi chúng ta nhiều năm, nên là thời điểm kính dâng.
Đột nhiên, lại có năm vị Thái Thượng Trưởng Lão đi ra, rơi vào trên Lĩnh Tụ Phong, riêng phần mình thăng đàn, thanh âm trầm thấp, dị tượng ảo diệu. Lạc Hoa Âm cũng hiện ra tam đại hóa thân, riêng phần mình bắt đầu bài giảng, cùng mấy vị trưởng lão địa vị ngang nhau.
Ngay cả ba người Lệnh Hồ Dung, Âu Dương Vũ cùng Phong Mãn Lâu, giờ phút này cũng không tiếc rẻ sở học của mình, riêng phần mình diễn giải.
Lúc này, trên bầu trời Lĩnh Tụ Phong, dị tượng sôi trào, có thể nói là vạn pháp đều hiện, đếm không xuể, đủ loại đạo âm dị tượng, nhưng không quấy nhiễu, riêng phần mình đều có địa giới của mình.
Loại tràng diện này cực kỳ to lớn, dị tượng ngất trời, hợp với đám mây, đạo âm vang tận mây xanh, thậm chí ngay cả đầu long quy dưới đất Huyền Thiên Thánh Tông kia giờ phút này cũng nhịn không được từ trong linh hồ giơ lên đỉnh đầu, nghiêng tai lắng nghe.
Nhiều công pháp tinh diệu như thế cùng nhau hiện lên, để cho mấy ngàn đệ tử thánh tông mừng rỡ như điên, có chút công pháp cũng không thích hợp bọn họ, nhưng nơi đây công pháp rất nhiều, đổi một môn là được, luôn luôn có công pháp thích hợp mình.
Giang Nam cũng là vô tâm trồng liễu, không nghĩ tới hắn chỉ là Thần Thông cảnh, lại có thể kéo lên tràng diện như vậy!
Hắn chân thành lây nhiễm mọi người, có thể nghĩ đến, cho dù là lần nói pháp này kết thúc, Huyền Thiên Thánh Tông sẽ không yên lặng như trước nay, thỉnh thoảng có người kéo dài phong tục này, truyền đạo thụ nghiệp, không hề tiếc rẻ đạt được của mình nữa!
Trong Huyền Thiên Thánh Tông, vốn là có thật nhiều thanh âm, có thật nhiều ý nghĩ bất đồng, nhưng bây giờ thân như một nhà, biến thành chỉ có một thanh âm, chỉ có một loại ý nghĩ.
Đó chính là, để cho Huyền Thiên Thánh Tông trở nên càng cường đại hơn, cường thịnh!
– Thịnh thế, ta thấy được Huyền Thiên Thánh Tông sắp đến thịnh thế!
Tịch Ứng Tình đứng ở Thuần Dương Vô Cực Chung, khuôn mặt bất giác hai hàng nước mắt chảy xuống, tâm thần nhộn nhạo, nhìn tràng diện to lớn hiện ở trước mặt hắn, loại trên dưới một lòng này, loại vô cùng chân thành, ý chí tinh khiết này, lẩm bẩm nói:
– Thịnh thế thuộc về thánh tông ta, rốt cuộc đã tới…
Hắn tùy ý nước mắt từ trên mặt mình chảy xuống, thấp giọng nói:
– Sư tôn, ngươi thấy được sao? Tình cảnh ngươi mơ ước đã lâu rốt cục xuất hiện, ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn có một hơi thở, liền quyết không cho phép bất luận kẻ nào phá hủy thánh tông chúng ta thịnh thế!
– Thái Hoàng…
Loại biến hóa này của Huyền Thiên Thánh Tông, thậm chí kinh động môn phái khác ở phía xa mấy vạn dặm cũng có thể cảm ứng được đến, những môn phái này có Chính Đạo có Ma Đạo, cũng có thế lực Yêu Tộc thần bí, có chút cường giả giờ phút này hướng phương hướng Huyền Thiên Thánh Tông xem ra, bọn họ cảm nhận được một loại lực lượng chân thành, tinh thần thuần túy như một, tín niệm làm cho người ta cảm động.
– Huyền Thiên Thánh Tông sao?
Lúc này Thái Hoàng lão tổ đang hướng phương hướng Huyền Thiên Thánh Tông nhìn lại, sắc mặt dần dần có chút ngưng trọng, thanh âm trầm giọng nói:
– Chuyện ta không hy vọng nhìn qua nhất, rốt cục xảy ra…
Mà ở trong biển rộng đông phương, vùng đất cực kỳ xa xôi, cách bờ biển không biết có bao nhiêu vạn dặm, một cái hải đảo lơ lửng ở trên mặt nước, trong đảo dãy núi xanh biếc, nhưng thỉnh thoảng có ma khí từ trong đảo bay lên, lộ ra vẻ âm trầm kinh khủng.
Nơi đó là Bách Dục Thí Thần Cốc, giờ phút này mặt quỷ nam tử đứng ở trên đỉnh núi, xa xa hướng Tây Phương nhìn lại, ánh mắt có chút phức tạp.
Thạch Cảm Đương cầm búa lớn trong tay, nương theo ánh mắt hắn, nghi ngờ nói:
– Đại ca, ngươi đang nhìn cái gì?
– Ta thấy được ở trên đại lục Tây Phương, xuất hiện một cổ tinh thần làm người ta cảm động, đó là tinh thần làm người ta cuồng nhiệt, hung hãn không sợ chết.
Mặt quỷ nam tử thản nhiên nói:
– Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, có môn phái sắp sửa quật khởi…
Thạch Cảm Đương hướng Tây Phương nhìn lại, trừ biển rộng mịt mờ vô tận, khác cái gì cũng không có thấy, cười nói:
– Đại ca, Thí Thần Cốc chúng ta cách đại lục không biết bao nhiêu vạn dặm, trừ thần minh, ai có thể nhìn xa như vậy? Ngươi nhất định là đang nói đùa.
Mặt quỷ nam tử cười cười, không có lên tiếng.
Huyền Thiên Thánh Tông Lĩnh Tụ Phong, Giang Nam không hề chỉ nói kinh điển nữa, mà bắt đầu đem công pháp mình ở Tạo Hóa Tiên Đỉnh lĩnh ngộ nhất nhất bày ra, tuyên dương đi ra ngoài.
Hắn từ Tạo Hóa Tiên Đỉnh lĩnh ngộ ra đạt hơn mấy ngàn loại, muốn đem những công pháp này nhất nhất tu luyện tới cảnh giới cao thâm, là một chuyện tình lề mề, cần tốn hao không biết bao nhiêu thời gian.
Nhưng mà Giang Nam nói pháp thời gian càng dài, liền càng cảm thấy đủ loại tâm pháp tích chứa đạo lý không nói cũng hiểu, Thần Thông biến hóa tùy tâm sở dục, đối với tâm pháp nửa đường hiểu càng thêm thấu triệt, rất có khuynh hướng nhắm thẳng vào đạo tâm!
Đạo tâm, là trụ cột trở thành tông sư!
Đạo tâm, chính là có thể nhìn thấu bản chất Thần Thông, bất kỳ Thần Thông một mắt nhìn đi, liền có thể thấy được cấu tạo trong đó, tốc hành bản chất Thần Thông.
Chương 260: Đạo tâm thông thấu (1)
Này là trụ cột trở thành tông sư.
Giang Nam khai đàn giảng pháp, đem mấy ngàn loại công pháp nhất nhất hướng đệ tử, trưởng lão Thánh Tông trình bày, đồng thời nội tâm của hắn tinh khiết không rảnh, không có một tia ý niệm dư thừa trong đầu, chỉ có đạo tâm chậm rãi trưởng thành.
Đạo tâm mặc dù có chữ tâm, nhưng cũng không phải là trái tim, mà là một loại lĩnh ngộ cảnh giới, các loại công pháp của Giang Nam hạ bút thành văn, nói ra ảo diệu bên trong, kiến thức của mình cũng nhanh chóng gia tăng, đạo tâm vì vậy cũng trở nên càng ngày càng tinh khiết.
Đây cũng không phải là mượn tác dụng của Ma Ngục Huyền Thai Kinh, mà là đột phá trên tâm cảnh, để cho hắn có thể không cần mượn Huyền Thai là có thể lĩnh ngộ công pháp, thể ngộ đến ảo diệu cùng tinh túy bên trong.
Hắn trên mặt bảo quang, có một loại cảm xúc đại triệt đại ngộ.
Khí tức của hắn cũng đang không ngừng trở nên càng thêm nồng nặc, thậm chí tâm phân đa dụng, ở đồng thời nói pháp, bắt đầu thôi diễn loại Thần Thông thứ tư, Ngũ Kiếp Ấn thuộc về mình!
Ngũ Kiếp Ấn là một loại thần thức Thần Thông, mặc dù là một loại Thần Thông, nhưng có ngũ đại chiêu thức.
Thứ nhất kiếp Khổng Tước Minh Vương ấn, là Giang Nam đem thần niệm Thần Thông cùng pháp tướng trong Khổng Tước Minh Vương Kinh, Minh Vương tám ấn chỉnh hợp quy nhất, hóa thành một pho tượng đại Phật, tám cánh tay kết xuất Liên Hoa Ấn, Bảo Bình Ấn, Linh Châu Ấn, Sư Tử Ấn, Quang Minh Ấn, Xá Lợi Ấn, Đại Kim Cương Luân Ấn, do đó đem tám ấn này biến thành một chiêu, uy lực nếu so với Minh Vương Thần Ấn đơn thuần thì mạnh mẻ hơn rất nhiều!
Thứ hai kiếp Phiên Thiên Ấn, chủ công, thứ ba kiếp Bổ Thiên Ấn, chủ phòng ngự, thứ tư kiếp Thái Dương Ấn, chủ luyện hóa, thứ năm kiếp Huyền Thai ấn, chủ tu luyện thần thức.
Hắn lĩnh ngộ đạo tâm, nhìn thấu bản chất Thần Thông, tâm tình rất là tăng lên, không hề câu nệ từ trong thần niệm Thần Thông thu hoạch dinh dưỡng tới hoàn thiện ấn pháp của mình nữa, mà là đem Phiên Thiên Ấn, Bổ Thiên Ấn, Thái Dương Chân Kinh tuyệt học cực kỳ cao thâm bực này, hóa thành thần thức Thần Thông, giống như trước cũng có thể có uy lực cực kỳ cường đại!
Đây chính là chỗ tốt của ngộ đạo tâm, trong Thất Bảo Lâm, Đại Ma cùng Thái Hoàng đánh một trận, các loại Thần Thông rơi xuống, thiên biến vạn hóa, tâm niệm vừa động Thần Thông bộc phát. Hắn đạo tâm tinh xảo đặc sắc, nhìn thấu các loại Thần Thông, không bám vào một khuôn mẫu, vì vậy mới có thể tùy ý, khí độ phi phàm.
Mà nay, Giang Nam cũng rốt cục cảm nhận được chỗ tốt của ngộ đạo tâm, có tông sư chi cơ, vì vậy mới có thể lĩnh ngộ ra loại Thần Thông thứ tư, Ngũ Kiếp Ấn.
Chỉ là tu vi của hắn chưa tích lũy đến Thần Thông tứ trọng, mặc dù ngộ ra loại Thần Thông thứ tư, nhưng còn chưa luyện thành.
Cũng không lâu lắm, hắn liền lĩnh ngộ ra loại Thần Thông thứ năm, Đạo Âm Hát Xướng, môn Thần Thông này dung hội đủ loại đạo âm, vừa xen lẫn long ngâm phượng minh, thậm chí còn có Phật Môn phạn xướng!
Loại Thần Thông thứ sáu cũng ngay sau đó sinh ra, đây là loại Thần Thông phòng ngự, tên là Sơn Hải Đỉnh, là Giang Nam phỏng theo Tạo Hóa Tiên Đỉnh khai sáng Thần Thông. Trong Tạo Hóa Tiên Đỉnh có bảy tám chủng Thần minh cấp công pháp hắn chưa từng thôi diễn ra. Bất quá giang sơn sông ngòi hồ đại dương trong tiên đỉnh, hắn lại thôi diễn ra hơn phân nửa, đem những công pháp này tổ hợp, hóa thành một môn Thần Thông.
Loại Thần Thông thứ bảy hắn không có thôi diễn đi ra ngoài, Giang Nam nguyên vốn định loại Thần Thông thứ bảy là trận pháp Thần thông. Bất quá hắn đối với trận pháp cũng không am hiểu, ở Thất Bảo Lâm, trong tâm pháp lấy được, trận pháp cũng không nhiều. Cũng không đủ tích lũy đi mở Thần Thông thứ bảy.
Loại Thần Thông thứ tám là là công kích thần hồn Thần Thông, loại Thần Thông này số lượng ít nhất. Cực kỳ hiếm thấy, hắn tích lũy cũng có chút chưa đầy.
Bất quá, một hơi thôi diễn ra ba đại Thần Thông, hắn vẫn là cực kỳ hài lòng.
Giang Nam tròng mắt mở ra, đột nhiên cảm giác được khí cơ vỡ bờ, trong lòng không khỏi vui mừng, trong mi tâm ông một tiếng, lại có một đạo Thần Luân hiện ra.
Đạo Thần Luân này là đạo Thần Luân thứ tư của hắn, hắn ở lúc khai đàn giảng pháp, cũng không có quên tu luyện, rốt cục tu thành Thần Luân tứ trọng!
Đạo Thần Luân thứ tư chính là Ngũ Kiếp Ấn, trong Thần Luân ngồi thẳng một pho tượng đại Phật tám cánh tay, tám cánh tay của đại Phật mở ra, chế trụ Thần Luân, trừ lần đó ra, còn có một mặt trời chói chan treo cao ở đỉnh đầu đại Phật.
Đỉnh đầu Đại Phật có thiên, dưới chân có địa, trong lồng ngực có Huyền Thai.
– Chỉ cần tu vi của ta đến, là có thể thuận lợi xông lên Thần Thông lục trọng, tuyệt sẽ không có nửa phần trắc trở!
Giang Nam thầm nghĩ:
– Lần này khai đàn giảng pháp, để cho ta đạt được chỗ tốt, so sánh với bế quan còn muốn khổng lồ, coi như là tốc độ tu luyện, cũng không so sánh với bế quan tiềm tu chậm bao nhiêu. Hơn nữa càng làm cho tâm cảnh bản thân tăng lên, tu thành đạo tâm, đây mới là thu hoạch lớn nhất!
Đạo tâm vô cùng khó được, không chỉ có cần tư chất cùng ngộ tính, cũng cần gặp gỡ mang đến nội tâm xúc động, có ít người cho dù thiên phú cực cao, tài trí kinh người, cũng chưa chắc có thể tu thành đạo tâm.
Giang Nam cũng là mượn khai đàn giảng pháp lần này, mọi người Huyền Thiên Thánh Tông đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, cho nội tâm của hắn xúc động vô cùng lớn, dung nhập vào trong loại không khí cuồng nhiệt này, hơn nữa ở trong Thất Bảo Lâm tích lũy cùng mình ngộ, lúc này mới nước chảy thành sông tu thành đạo tâm, tìm được chân thành chi đạo của mình.
Lần này khai đàn giảng pháp, kéo dài một tháng thời gian, thậm chí ngay cả đệ tử đi ra ngoài làm nhiệm vụ của Huyền Thiên Thánh Tông cũng biết tin tức, rối rít chạy về nghe giảng, có thể nói là một đại thịnh hội trước nay chưa có.
Thậm chí Tịch Ứng Tình sai người đem phương pháp mọi người sở giảng lần này làm bản sao, sửa sang lại một lần, phân loại, đưa vào trong Khổ Chu Các, thành hàng ngũ công pháp chính thức của Huyền Thiên Thánh Tông.
Khúc chung nhân tán, Lãnh Tụ Phong khôi phục lại bình tĩnh, đại hội giảng đạo lần này ở Lãnh Tụ Phong triệu khai, để cho nhân khí của Lãnh Tụ Phong thoáng cái đầy tới cực điểm, mặc dù thế hệ trước cùng Lạc Hoa Âm có cừu oán, lúc nhìn thấy nữ ma đầu cũng không còn là đằng đằng sát khí, mà là nở nụ cười, khiến cho nữ ma đầu rất là khó chịu.
– Sư tôn, ta được đến Tam Túc Kim Ô, ngươi đến Thái Dương Chiến Xa, nếu không chúng ta cùng nhau nghiên cứu?
Giang Nam đợi mọi người rời đi, đề nghị nói.
Ánh mắt Lạc Hoa Âm sáng lên, hì hì cười nói:
– Đang muốn nghiên cứu một chút.
Thầy trò hai người phảng phất giống như hai con hồ ly tinh cười trộm lên, Lạc Hoa Âm lấy ra Thái Dương Chiến Xa, đem chiến xa tế lên, hai người riêng phần mình trèo lên xe, tinh tế thể ngộ đạo văn tích chứa trong đó, hợp lực thôi diễn Thái Dương Chân Kinh.
Hai người bọn họ cũng là hạng người tài hoa hơn người, ngộ đạo tâm, dần dần đem môn Thần minh cấp công pháp Thái Dương Chân Kinh này thôi diễn đi ra ngoài.