[Dịch] Đế Tôn
Tập 371 [Chương 2546 đến 2552]
❮ sautiếp ❯Chương 2546: Anh minh thần võ
Thiên Tiên giới phải bảo vệ chính thống tiên đạo, những thứ khác không tôn tiên đạo là chính thống, Tu luyện đại đạo khác đều bị xem là kẻ thù của Tiên giới.
Hiện giờ Giang Nam chứng đạo Thiên Quân thì hắn sẽ là người có cái đầu cao nhất trong đám ‘kẻ thù’ tiên đạo. Đối với thiên, mối uy hiếp Giang Nam vượt trên các Đạo Quân tiền sử trong vô nhân cấm khu chưa chuyển thế.
Giang Nam ngồi yên, xem các sợi nhân quả. Nhân kiếp đã khó độ, giờ thêm thiên kiếp diệt tuyệt cơ hội sống thì Giang Nam gần như chỉ có chết không sống.
– Không ai lấy mạng ta được, thiên Tiên giới không thể, tiên thiên pháp bảo cũng vậy!
Giang Nam đứng dậy, trán tách ra. Trong tử phủ giữa trán Giang Nam, một thân hình cao to khổng lồ đứng thẳng, là chân thân kiếp trước của Bất Không Đạo Nhân tràn ngập uy nhiếp Đạo Quân, uy nhiếp hỗn độn ngập trời.
Trước chân thân kiếp trước của Bất Không Đạo Nhân có một con rồng to nằm chổng vó, đuôi nhếch dựng đứng, lưỡi thè ra ngoài miệng, bộ dáng đã chết.
Con rồng to nằm giả chết trước chân thân kiếp trước bảy, tám năm trời. Từ lần trước Linh Nữ hù con rồng to bỏ chạy, con rồng thập thò trở về bị nhét vào tử phủ của mình.
Con rồng to thấy chân thân Bất Không Đạo Nhân liền nằm ngửa ra sau, cái đuôi nhếch cao thật cao biểu thị mình chết rồi.
Con rồng to rất có kiên nhẫn, bảy, tám năm trời giữ nguyên trạng thái, không nhúc nhích chút nào, không chớp mắt cái nào.
– Rồng to, đừng giả chết nữa.
Giọng Giang Nam truyền vào tử phủ:
– Ngươi hãy mở mắt nhìn là biết ngay Bất Không Đạo Nhân trước mắt ngươi thật ra đã chết, Bất Không Đạo Nhân chết rồi. Ngươi đừng sợ hắn lại đánh ngươi mất trí nhớ nữa.
Con rồng to tiếp tục nằm ngay đơ.
Giang Nam nói mấy lần nhưng con rồng to kiên quyết nằm ngay đơ, mặc kệ hắn khuyên thế nào miễn Bất Không Đạo Nhân ngay trước mắt là nó sẽ không đứng dậy.
Giang Nam bất đắc dĩ, lòng máy động thả con rồng to ra khỏi tử phủ.
Con rồng to vẫn nằm cứng đơ dưới đất làm các tiên nhân Huyền Châu vây quanh ngó, rất tò mò.
– Tử Xuyên, con rồng chết rồi?
Lạc Hoa Âm đến gần xem xét, mỉm cười nói:
– Hay tặng xác rồng cho ta đi, ra lột da rồng luyện bộ áo giáp thượng đẳng, gân rồng luyện thành roi, long căn thì để Tử Xuyên bổ người.
Con rồng to nhảy cẫng lên:
– Ai chết?
Con rồng to tức giận nói:
– Con sâu nhỏ yếu nhà người xấu kinh, đòi lấy long căn của ta…
Con rồng to nhìn đông ngó tây không thấy bóng dáng Bất Không Đạo Nhân thì thở phào, ngồi bệch xuống đất lau mồ hôi lạnh trên trán.
Lỗ mũi con rồng to phun hai tiên thiên bất diệt linh quang, nhỏ giọng nói:
– May mắn ta thông minh chủ động giả chết nên tiểu tử kia không đánh ta nữa.
Giang Nam đột nhiên bay lên lưng con rồng to, trán nứt ra mở tử phủ. Khí thế Bất Không Đạo Nhân tuôn ra từ tử phủ của Giang Nam.
Con rồng to chim sợ cành cong, vảy toàn thân dựng đứng. Vang tiếng nổ điếc tai, con rồng to chở Giang Nam xông ra ngoài, thoáng chốc bay vào trời sao bao la bát ngát.
Vù vù vù vù vù!
Giang Nam cảm giác hư không đập vào mặt, đè ép hắn biến hình. Tốc độ bay của con rồng to q
uá nhanh, cơ thể mạnh mẽ như Giang Nam cũng khó chống lại áp lực kinh khủng ập vào mặt.
Con rồng to lướt nhanh qua trời sao Tiên giới, thấy ngôi sao cũng không né, thoải mái đâm thẳng.
Mảng lớn ngôi sao nổ tung, các vì sao mặt trời bị đụng bể nát.
Giang Nam vẫn mở rộng tử phủ mặc cho hơi thở Bất Không Đạo Nhân tỏa ra. Con rồng to tăng tốc độ, đụng mở một ngân hà. Mặt trời, ngôi sao tinh tú Tiên giới bị phá hủy. Mấy giây sau con rồng to chở Giang Nam đụng vỡ vách tường Tiên giới xông vào hỗn độn.
– Vẫn đuổi theo ta?
Con rồng to cảm ứng vô số Bất Không Đạo Nhân từ sau lưng, sợ hết hồn hết vía. Dù xông vào hỗn độn nhưng tốc độ của con rồng to không chậm chút nào, điên cuồng xông vào hỗn độn. Nhưng con rồng to chạy nhanh mấy cũng không thoát khỏi hơi thở Bất Không Đạo Nhân sau lưng được.
Hỗn độn thương mang vô tận, con rồng to bay mấy năm, tốc độ chậm dần. Con rồng to là tiên thiên pháp bảo hoang dại, giờ chịu không nổi mệt nhũn người, nó nằm tại chỗ thở hổn hển.
Con rồng to la lên:
– Đánh đi, cùng lắm lại mất trí nhớ lần nữa.
Giang Nam n hảy xuống lưng con rồng to, mở tử phủ thả thiên kiếp Bất Không Đạo Nhân ra đứng trước mặt con rồng to.
Giang Nam cười nói:
– Rồng to, ta sớm nói với ngươi là Bất Không Đạo Nhân đã chết mà ngươi không tin, thật không dám giấu diếm…
Biểu tình Giang Nam nghiêm túc, trầm giọng nói:
– Kẻ thù của ngươi, Bất Không Đạo Nhân đã đánh ngươi mất trí nhớ thật ra bị ta giết rồi. Ta nghe chuyện của ngươi, giận dữ muốn báo thù rửa hận cho ngươi nên xuống tay giết hắn.
Con rồng to vốn nhắm mắt chờ ăn đòn, nghe Giang Nam nói xong hí mắt ra liếc Bất Không Đạo Nhân, con mắt dần mở to.
Tròng mắt con rồng to quay tròn, xác định Bất Không Đạo Nhân chết thật, trước mắt nó chỉ là một thể xác. Con rồng to nhảy lên, đạp thiên kiếp Bất Không Đạo Nhân xuống đất.
– Ha ha ha ha ha ha! Ta không sợ ngươi, không cần sợ ngươi nữa!
Con rồng to đạp ngực thiên kiếp Bất Không Đạo Nhân, nhếch đuôi kiêu ngạo cười to.
– Xem đi, không ngờ đúng không? Có ngày ngươi nằm dưới chân ta. Chắc chắn là tám ức năm trước ta cũng đại chiến ba trăm hiệp với ngươi. Ngươi đánh ta mất trí nhớ, còn ta đánh ngươi chết, grao grao grao!
Giang Nam ngạc nhiên, nhắc nhở nói:
– Rồng to, là ta đánh chết hắn, ta báo thù cho ngươi…
Con rồng to nhảy cẫng lên, hưng phấn xoay quanh thiên kiếp của Bất Không Đạo Nhân, cười gian:
– Giáo chủ, người nhỏ bé như ngươi sao có thể xử lý đại cao thủ như vậy? Chắc chắn là tám ức năm trước ta ác chiến với hắn, đánh hắn bị thương nặng hấp hối, tám ức năm không phục hồi lại nguyên khí. Rồi ngươi dựa vào bản lĩnh nhỏ yếu của mình nhặt của rơi!
Hai chân thô của con rồng to đứng thẳng, cái đuôi chống mặt đất, hai chân trước cực kỳ thô to co thành nắm đấm.
Con rồng to la lên:
– Nào nào, ngươi và ta lại đại chiến ba trăm hiệp! Ta cho ngươi hai vuốt… Grao grao, không làm được đúng không? Trước tồn tại vĩ đại như ta thì ánh sáng nhỏ yếu nhà ngươi giống con sâu bé xíu…
Giang Nam trợn tròn mắt. Con rồng to mà vô sỉ thì Nam Quách Tiên Ông cũng chịu thua.
– Khụ khụ, Long huynh, ngươi trọng thương hắn, còn ta thì giết, có thể nói là huynh đệ đồng lòng phá núi chặt đá.
Giang Nam cười tủm tỉm:
– Ngươi và ta như huynh đệ ruột, miễn chúng ta hợp sức thì không có gì là không làm được.
Con rồng to cười to, hai tay chống nạnh:
– Huynh đệ đồng lòng phá núi chặt đá, nói câu này hay lắm! Nhưng ta khỏe hơn ngươi, vì ta đánh hắn hấp hối, ngươi thì hưởng sái, huynh đệ!
Vuốt rồng vỗ vai Giang Nam làm hắn cong người, thấm thái nói:
– Ngươi còn cần Tu luyện thêm. Chờ khi ngươi Tu luyện ra toàn thân cơ bắp như ta rồi hãy cố gắng nâng cao trí tuệ, sau đó ngươi sẽ anh minh thần võ như ta vậy.
Chương 2547: Đế Giang (1)
Giang Nam gật đầu như gà mổ thóc:
– Ta rất khâm phục khí phách của Long huynh, giục ngựa không đuổi kịp. Long huynh, mấy năm nữa ta có rắc rối nhỏ, không biết…
– Ha ha, vĩ đại như ta sợ gì rắc rối?
Đuôi to nhếch lên, con rồng to vỗ ngực bồm bộp:
– Cứ giao hết cho ta, bảo đảm!
Giang Nam thở phào, sắc mặt âm trầm, thầm nghĩ:
– Con rồng to đẩy ngã Vô Cực Thiên Tôn chắc dễ như chơi, vấn đề duy nhất là bây giờ con rồng này có đối phó được mấy tiên thiên pháp bảo không? Chưa biết chừng nó lại bị đánh mất trí nhớ.
Hỗn độn vắng vẻ, bên trong loạn lưu đầy rẫy, thường có tiếng đạo âm trầm đục du dương như đồng hỗn độn thầm thì.
Nơi đây là chỗ sâu nhất hỗn độn, tràn ngập các chuyện bí ẩn. Giang Nam bị con rồng to mang tới đây, trong một chốc không về Tiên giới được. Thiên nhiên hỗn độn đạo âm du dương như chuông, hoặc như cá voi trong biển, lúc cao lúc thấp, chất chứa chút đạo diệu trong hỗn độn.
– Đế… Giang…
Đạo âm trong hỗn độn thì thầm, Giang Nam nghe say sưa. Con rồng to cõng Giang Nam bay nhanh. Hỗn độn mênh mông, con rồng to không biết Tiên giới ở đâu.
Đạo âm trong hỗn độn tiếp tục:
– Đế… Giang…
Giang Nam lòng máy động:
– Trong tam giới niên hiệu của ta là Đế Huyền, họ Giang, có thể gọi là Đế Giang. Đế và Tôn để lại linh căn Tiên giới cho ta trong vùng đất nguyên thủy cũng gọi là Đế Giang, cảm giác thật kỳ lạ…
Đạo âm trong hỗn độn cao thấp phập phồng. Giang Nam bỗng thấy trong hỗn độn vô biên có ánh sáng lóe lên. Thời không bao la hùng vĩ xinh đẹp như bức tranh trải dài.
Con rồng to khựng lại, nghi ngờ nhìn trước mặt:
– Sao trong hỗn độn còn có vũ trụ khác?
Tinh thần Giang Namh rung động, trước mắt là thời không vũ trụ vô cùng to lớn hùng vĩ. Nhìn từ xa dãy sao lấp lánh, ngân hà diệu thế. Các đại lục to lớn bát ngát lơ lửng trong hư không, các thần điện nguy nga đứng thẳng trên đại lục, cao ngất đâm mây.
Vô số sinh linh sống, sinh sản trong đó, tôn sùng thần điện.
Trong các thần điện có tồn tại siêu cường đại trú ngụ, uy nghiêm lấp đầy thiên địa. Thần nhân cổ xưa đầu đội trời chân đạp đất, Giang Nam cảm ứng khí thế khủng bố như Đạo Quân.
Đột nhiên vũ trụ trước mắt sụp đổ, mọi thứ tan biến thành hư vô, nguyên thời đại biến thành tro tàn, quay về hỗn độn.
Giang Nam kinh ngạc nhìn cảnh tượng, nhỏ giọng nói:
– Đây là… Ký ức trong hỗn độn?
Cảnh tượng vừa rồi là hình ảnh thời đại xa xưa nào đó bị hủy diệt, không thật sự tồn tại, đó là ký ức hỗn độn.
Thời đại tiền sử sáng tạo hỗn độn hồng mông, rồi lần lượt sinh ra thần đạo. Đối với hỗn độn thì thời gian dài lâu chỉ trong chớp mắt, những thời đại này về mặt ý nghĩ nào đó có thể nói là ký ức hỗn độn.
Con rồng to tiếp tục tiến tới, không lâu sau đột nhiên khí thế kinh người truyền đến. Khí thế rất mạnh, con rồng to bạo lực, trong đầu toàn cơ bắp cũng thấy run sợ.
Giang Nam nhìn từ xa, thầm giật mình. Trong hỗn độn có hai cường giả đang đại chiến.
Hai người mạnh không gì sánh bằng, Giang Nam thấy áp lực, cường đại, kinh người hơn cả tồn tại trong Đạo Quân điện.
Giang Nam hít sâu, nói:
– Đây cũng là ký ức hỗn độn!
Giang Nam nhìn đằng trước, xem kỹ hai người chiến đấu. Quanh thân bọn họ bao phủ các tầng đại đạo dày nặng làm người ta khó thấy mặt mũi.
Giang Nam lẩm bẩm:
– Hai tồn tại này quá mạnh, nên hỗn độn ghi nhớ trận chiến này. Chẳng lẽ bọn họ là tồn tại đi đến tận cùng đại đạo?
Hai người đánh nhau siêu mạnh, cho Giang Nam cảm giác mạnh hơn cả một trong ba điện chủ Đạo Quân điện, Nguyên Mẫu.
Nguyên Mẫu là cường giả mạnh nhất qua các thời đại, vậy mà có người còn mạnh hơn cả nàng. Giang Nam nghi ngờ hai người trong ký ức hỗn độn đã đến tham ngộ.
Tuy trận chiến này là hình ảnh ký ức hỗn độn, nhưng ghi chép rất kỹ càng các đòn công kích. Mỗi hành động, mỗi thần thông của hai cường giả đều mây bay nước chảy, đạo diệu tận cùng. Uy lực mỗi đòn công kích vượt qua tiên thiên pháp bảo, linh bảo. Trong thần thông, chiêu thức của bọn họ chứa lý niệm đại đạo, Giang Nam cảm thấy như đọc thiên thư, trúc trắc khó hiểu.
Hai tồn tại mạnh nhất từ xưa đến nay, thủ đoạn của bọn họ vượt qua Giang Nam hiểu biết. Con rồng to cũng nhìn trân trân.
Cuối cùng trận chiến kết thúc, một người ngã xuống, sắp chết.
Mặc dù cường giả đó sắp chết nhưng mắt phát ra tia sáng vô tận nhìn đối thủ của mình:
– Đạo hữu, ngươi đã đến tận cùng đại đạo chưa?
Cường giả không tỏ vẻ ghét địch thủ giết mình chút nào, còn mong chờ cái chết của mình giúp đối thủ đến tận cùng đại đạo.
Dường như tâm nguyện suốt đời cường giả đó là để tận mắt thấy tận cùng đại đạo, thấy người đứng ở cuối cùng.
Đến cuối đạo, chết cũng vui.
– Không.
Đối thủ biểu tình đau thương, đại đạo khuếch tán cố gắng cứu sống cường giả kia.
Đối thủ khóc nói:
– Ngươi và ta là tồn tại mạnh nhất trong thời gian vô tận, liều mạng đánh nhau, bộc phát ra tất cả tiềm năng nhưng tại sao vẫn không thấy tận cùng đại đạo? Tại sao không cách nào bước ra một bước cuối cùng?
– Có lẽ vì không có tận cùng đại đạo.
Cường giả ho ra máu, mắt dần mất tia sáng, sắp hồn phi phách tán, thân chết đạo tiêu.
Cường giả cười thảm:
– Có lẽ… Chúng ta đã đi lầm đường. Ngươi và ta từ thời đại nguyên đạo đến nay sáng tạo Đạo Quân điện, thu nhận Đạo Quân mỗi thời đại, tập hợp trí tuệ các thời đại để tìm tận cùng đại đạo. Tiếc rằng ta sắp chết. Đạo hữu, con đường này chỉ có một mình ngươi, ta không thể đi cùng.
Đối thủ quỳ dưới đất, gào khóc như con nít:
– Đạo hữu, ngươi và ta là tồn tại cường đại nhất, là bằng hữu thân thiết nhất. Nếu ngươi chết rồi còn ai cùng ta đến tận cùng đại đạo?
Mắt cường giả tối sầm, phun ra hơi thở cuối cùng:
– Kỳ lạ, ta thấy một ngày nào đó trong tương lai có hai người từ nơi khác đến, từ một nơi xa thật xa đến đây…
Đối thủ quỳ bên xác chết, nằm sấp dưới đất nức nở lâu thật lâu.
Giang Nam cảm giác tuyệt vọng, nỗi tuyệt vọng vô biên phát ra từ người kia, cảm nhiễm hắn.
Ký ức hỗn độn ghi chép nỗi tuyệt vọng của người đó, cách thời gian dài dặc vẫn lay động hồn người, làm Giang Nam khóc.
Con rồng to cũng khóc, la lên:
– Tiếng khóc của người này tuyệt vọng quá, chúng ta đi đi!
Giang Nam gật đầu, tiếng khóc rung động hồn người, hắn có đạo tâm vững vàng cũng bị tiếng khóc ảnh hưởng.
Giang Nam lòng máy động, không ngờ hai người đánh nhau là lãnh tụ sáng tạo Đạo Quân điện thời đại nguyên đạo, điện chủ đời thứ nhất, sớm hơn cả Vô Cực Thiên Tôn, Tịch Diệt Đạo Nhân.
Bọn họ muốn tìm tận cùng đại đạo, thu nhận Đạo Quân các thời đại, tập hợp trí tuệ Đạo Quân nhưng không tìm được tận cùng đại đạo.
Cuối cùng bọn họ đi lên con đường đối đầu, muốn dựa vào sức chiến đấu cường đại của đối phương, buộc người kia kích phát tất cả tiềm năng một hơi xông đến cảnh giới cuối cùng.
Nhưng bọn họ thất bại, tự tay giết bằng hữu tốt nhất của mình vẫn không đi ra bước cuối cùng, không đến tận cùng đại đạo.
Chương 2548: Đế Giang (2)
Giang Nam thầm nghĩ:
– Tồn tại đã chết bảo trông thấy tương lai có hai người đến đây, chẳng lẽ trước khi chết thấy tương lai Đế và Tôn tìm đến?
Đến đẳng cấp đó thì thần thông rất khó lường, cảnh giới cao sâu không ai sánh bằng, trước khi chết thấy tương lai xa xôi cũng không lạ.
Giang Nam không lĩnh ngộ được thần thông và bản lĩnh như thế.
Con rồng to định chở Giang Nam đi, chợt người kia từ từ đứng dậy, chậm rãi nói:
– Đạo hữu, sau này còn có vô số thời đại, chắc chắn sẽ có người sánh ngang chúng ta, sẽ lại xuất hiện tồn tại đẳng cấp như ngươi và ta. Tương lai tràn ngập vô số biến cố, ngươi trông thấy hai người nơi khác đến có lẽ là giây phút biến số đến, có lẽ khi đó ta sẽ thấy tận cùng đại đạo.
Người kia đi xa, khẽ nói:
– Tương lai ta sẽ nhìn bọn họ mang đến thay đổi gì cho thời đại này, hỗn độn này.
– Đế… Giang… Đế… Giang…
Đạo âm trong hỗn độn cao thấp du dương, Giang Nam nghe mê mẩn. Thanh âm kia thấp dần trôi xa, chắc đã rời khỏi vị trí trung tâm hỗn độn.
Mấy năm sau, Giang Nam phấn chấn tinh thần, rốt cuộc thấy hỗn độn thần thành. Đó là một tòa thần thành bị phá hủy trong cuộc đại chiến Cổ Thần và tiên vào thời gian xa xưa lúc Tiên giới mới được tạo ra.
– Thần thành xuất hiện nghĩa là Tiên giới không còn xa. A? Chỗ này là…
Giang Nam kêu con rồng to dừng bước lại, đáp xuống thần thành. Trong di tích hỗn độn thần thành khắp nơi tràn ngập dư uy tịch diệt kiếp tàn phá thần thành. Tận cùng thần thành là nơi tịch diệt kiếp đậm đặc nhất, một quả trứng khổng lồ đứng thẳng như tường. Quả trứng to cỡ tinh cầu.
Giang Nam bay tới bên vỏ trứng vỡ, xem xét kỹ càng, sắc mặt âm trầm. Quả trứng do phong ấn Đế và Tôn đúc ra, bên trong trải rộng dấu vết tịch diệt kiếp, còn có dấu vết tấn công từ bên ngoài.
– Mảnh đất bỏ hoang!
Giang Nam giật mình, nhận ra ngay phong ấn quả trứng này là phong ấn của Đế và Tôn trong mảnh đất bỏ hoang.
– Vô Cực Thiên Tôn đã thoát khốn!
Giang Nam kích phát tịch diệt kiếp trong mảnh đất bỏ hoang, phong ấn thu nhỏ dần nhốt Vô Cực Thiên Tôn bên trong. Bây giờ phong ấn này bị phá nghĩa là gã đã thoát khốn.
Giang Nam xem xét vết nứt vỏ trừng, vươn tay bắt một lũ dư âm tịch diệt kiếp.
tinh thần Giang Nam rung động:
– Vỏ trứng này chỉ mới vỡ, nghĩa là Vô Cực Thiên Tôn vừa thoát khốn chưa đi xa. Rồng to, theo ta, chúng ta đi đánh người!
Con rồng to phấn khởi nhảy nhót:
– Giáo chủ, đánh người không tốt lắm. Người ở đâu? Chúng ta mau đi đi, miễn cho hắn chạy xa.
– Vô Cực Thiên Tôn ra khỏi mảnh đất bỏ hoang, người dính hơi thở tịch diệt kiếp, khó thoát khỏi ta truy tung.
Giang Nam sắc mặt âm trầm thầm nghĩ:
– Vô Cực Thiên Tôn phá được phong ấn Đế và Tôn chắc nhờ tay Vô Cực thư đồng, nhưng Vô Cực Thiên Tôn cũng khá lợi hại. Ước chừng là vật khổng lồ trong Thiên Quân, nhưng Vô Cực Thiên Tôn mạnh mấy cũng không thể thành tựu Đạo Quân trong thời gian ngắn.
Giang Nam nhìn con rồng to chắc khỏe, thầm nghĩ:
– Móng vuốt rồng đủ đè chết Vô Cực Thiên Tôn.
Trong hỗn độn xa xôi, Vô Cực Thiên Tôn, Vô Cực thư đồng đã đến gần Tiên giới.
Vô Cực thư đồng hỏi:
– Đại lão gia định quay về Đạo Quân điện trước?
Vô Cực Thiên Tôn cười lắc đầu, nói:
– Nguyên Mẫu và ta không hợp, ta không muốn gặp nàng. Lần này ta chuyển thế trọng sinh để tìm tận cùng đại đạo, nhìn xem hai người đến từ nơi khác Đế và Tôn muốn giở trò gì. Nhưng Huyền Thiên giáo chủ làm hỏng kế hoạch chuyển thế của ta, xứng đáng cho hắn gặp đại kiếp nạn này. Ngươi đi Tiên giới trước, liên lạc vài Đạo Quân chuyển thế, nói là ta muốn dùng bọn họ, kêu bọn họ đến nghênh đón.
Vô Cực thư đồng gật đầu vâng dạ, đi Tiên giới trước.
Vô Cực thư đồng thầm nghĩ:
– Thiên Tôn đại nhân phô trương thật, muốn các Đạo Quân chuyển thế đến nghênh đón. Nhưng Thiên Tôn đại nhân là điện chủ có quyền thế nhất Đạo Quân điện, kêu bọn họ đi nghênh tiếp là xem trọng họ.
Vô Cực thư đồng bay đi. Vô Cực Thiên Tôn không vội vã vào Tiên giới, gã là đại nhân vật, một trong ba điện chủ Đạo Quân điện, là điện chủ nắm quyền lớn nhất. Mặc dù chuyển thế vào Tiên giới nhưng Vô Cực thư đồng không quên bày ra phô trương, phong độ.
Ba điện chủ Đạo Quân điện, Tịch Diệt Đạo Nhân đi lên con đường tịch diệt vĩnh tồn nên nhân duyên kém nhất, trong Đạo Quân điện không nhiều Đạo Quân ủng hộ gã. Nguyên Mẫu lánh đời, không ham thích quyền thế. Mặc dù Nguyên Mẫu có mối quan hệ không tệ với các Đạo Quân trong Đạo Quân điện nhưng tính quyền mưu thì thua xa Vô Cực Thiên Tôn.
Lần này Vô Cực Thiên Tôn chuyển thế, định nhờ vào Đế và Tôn sáng tạo Tiên giới một tay khống chế mười bảy cơ duyên sở mang đến nhân quả tuần hoàn, để đại đạo nhân quả của mình đến tận cùng đại đạo.
Giang Nam làm hỏng kế hoạch chuyển thế buộc Vô Cực Thiên Tôn sinh ra sớm, không đến viên mãn như trong dự định. Vô Cực Thiên Tôn phải nhập thế trước dự tính bù đắp thiếu sót, lỗ hổng nhân quả do sinh ra sớm.
Lần này Vô Cực Thiên Tôn vào Tiên giới tham gia tranh đấu, tru sát Giang Nam là thứ yếu, mục đích quan trọng nhất là sửa lưới đại trận nguyên đỉnh. Nguyên Tiên giới, các sinh linh, thậm chí Đế và Tôn, tất cả bị lưới nhân quả của Vô Cực Thiên Tôn bao lấy.
Chờ thời đại tiên đạo Đế và Tôn sáng tạo đi đến cuối, tiên đạo tịch diệt, lưới nhân quả thu về, các sinh linh, Đế và Tôn thành cá mắc lưới. Đại đạo nhân quả của Vô Cực Thiên Tôn mới có khả năng siêu thoát, đặt chân đến tận cùng đại đạo.
– Tiên giới bây giờ còn quá nhỏ, có thể nói là thời đại nhỏ nhất trong các thời đại từ xưa đến nay.
Vô Cực Thiên Tôn nhìn chằm chằm Tiên giới. Bây giờ Tiên giới khuếch trương nhiều, lớn hơn lúc Đế và Tôn, Bất Không sáng tạo nhưng đối với cường giả chứng kiến mười bảy thời đại như Vô Cực Thiên Tôn thì Tiên giới không lớn, đứng bét trong lịch sử.
Thời đại lớn nhất có cương vực rộng hơn Tiên giới gấm trăm vạn lần.
Thời đại nhỏ nhất là 34ry chú đạo, cương vực lolứn hơn Tiên giới gấp vạn lần.
– Thời đại nhỏ như thế lại chứa nhiều Đạo Quân tiền sử chuyển thế, Đế và Tôn buộc nhiều Đạo Quân tiền sử phải chuyển sang tu tiên đạo, trợ bọn họ hoàn thiện tiên đạo. Đế và Tôn đúng là hùng tài vĩ lược, không giống tầm thường.
Vô Cực Thiên Tôn nhìn Tiên giới nho nhỏ, càng xem càng giật mình, tán thán. Có một số Đạo Quân tiền sử chuyển thế Tiên giới không phải bị Đế và Tôn ép buộc mà cho rằng Tiên giới hiện tại đã siêu thoát bất cứ kỷ nguyên nào từ xưa đến nay.
Điều này càng kinh khủng hơn. Khiến Đạo Quân tiền sử cho rằng có khả năng siêu thoát, cam tâm tình nguyện chuyển thế đến Tiên giới, góp phần hoàn thiện tiên đạo. Đế và Tôn đúng là nhân tài Vô Cực Thiên Tôn hiếm khi gặp.
Vô Cực Thiên Tôn khen không dứt:
– Tiên giới bây giờ chắc thật ra một góc rất nhỏ trong tương lai. Sau này Đế và Tôn sẽ mở ra hỗn độn, khiến Tiên giới to gấp trăm vạn lần hiện tại.
Chương 2549: Đánh hắn đạp hắn phải giết hắn!
Vô Cực Thiên Tôn nhỏ giọng nói:
– Người ta tin rằng Đế và Tôn đã chết, đã đồng quy vu tận nhưng ta thì không. Có thể bày ra cách cục như vậy, phá hủy vô nhân cấm khu, khiến Đạo Quân tiền sử cho rằng đây là một thời đại siêu thoát thì làm sao tự tàn sát lẫn nhau, chết chung được? Nhưng Đế và Tôn, rốt cuộc các ngươi núp ở đâu?
Vô Cực Thiên Tôn nhìn khắp Tiên giới cũng không thấy Đế và Tôn ẩn trong chỗ nào.
Toàn Tiên giới tràn ngập hơi thở Đế và Tôn, nhưng không nơi đâu có bóng dáng hai người, điều này thật kỳ lạ.
Vô Cực Thiên Tôn không tin Đế và Tôn đã chết, gã không tin hai người rời khỏi Tiên giới quay về quê hương.
Từ các sắp xếp nhìn ra Đế và Tôn hùng tài đại lược, nhân vật như thế sẽ không ham quyền thế thoáng chốc mà tự giết nhau, sẽ không bỏ đi vứt thành quả của mình sang một bên.
Vô Cực Thiên Tôn cho rằng Đế và Tôn còn ở Tiên giới hoặc ẩn trong góc hỗn độn nào đó, không xen vào Tiên giới phát triển, để mặc Tiên giới tràn ngập đủ loại biến số, mặc kệ biến số thay đổi tương lai Tiên giới, khiến tiên đạo phát triển đến tận cùng huy hoàng.
Nếu Đế và Tôn còn trong Tiên giới, nhúng tay vào, có hai người này cao cao tại thượng thì thế hệ mới, bao gồm Đạo Quân chuyển thế sẽ không đứng ra bộc lộ tài năng, sẽ không siêu thoát vượt qua được. Đế và Tôn làm phủi chưởng quầy ngược lại mang đến sức sống bừng bừng cho Tiên giới, tràn ngập biến số thay đổi do đó có vô số khả năng, có hy vọng siêu thoát.
– Làm phủi chưởng quầy, không tham gia vào tiên đạo mình sáng tạo ra. Khí phách của hai người này lớn đáng sợ, so sánh thì khí độ của Bất Không Đạo Nhân kém hơn một bậc nhưng vẫn cao minh hơn Đạo Quân khác nhiều.
– A? Kỳ lạ, sao bỗng nhiên sợi Linh Lung Tiên Quân giữa ta và Huyền Thiên giáo chủ sáng lên?
Vô Cực Thiên Tôn nhìn chằm chằm thân mình, xem các nhân quả, chợt thấy sợi nhân quả kết nối mình và Giang Nam sáng rực lên. Điều này đại biểu không phải Vô Cực Thiên Tôn mang đến kiếp số cho Giang Nam mà ngược lại.
– Chuyện gì đây? Sao tiểu tử này tính ra ta, mang đến kiếp số, mãi đến bây giờ ta mới biết kiếp số tới gần?
Vô Cực Thiên Tôn biến sắc mặt, gã cảm giác kiếp số của mình đến gần. Vô Cực Thiên Tôn bị che nhân quả, khi kiếp số gần kề mới cảm giác được. Chuyện này không thể xảy ra, tạo nghệ đại đạo nhân quả của Vô Cực Thiên Tôn cao biết bao, ai che mắt được gã?
Nhưng Giang Nam làm được, khiến Vô Cực Thiên Tôn phát hiện khi nhân quả gần trong gang tấc.
Vô Cực Thiên Tôn nhìn chằm chằm sợi nhân quả, thấy Giang Nam, Vạn Chú Thiên Chung, một con rồng to khổng lồ kỳ lạ, bối cảnh là hỗn độn mông lung.
Vô Cực Thiên Tôn biến sắc mặt nói:
– Huyền Thiên giáo chủ đã đáng sợ đến mức này sao? Nhờ vào hỗn độn, tiên thiên pháp bảo, linh bảo che mắt ta? Huyền Thiên giáo chủ khôn ngoan đến mức này, tính ra ngày và địa điểm ta thoát khốn, vào hỗn độn trước để che đi cảm ứng nhân quả của ta?
Vô Cực Thiên Tôn xem trọng Giang Nam, cảm thấy hắn sâu không lường được. Vô Cực Thiên Tôn nào biết Giang Nam không hề tính ra ngày và địa điểm gã thoát khốn, hắn bị con rồng to mang vào sâu trong hỗn độn, vô tình đụng phải nơi Vô Cực Thiên Tôn thoát khốn nên mới biết gã vừa chạy ra.
Cái gọi là trùng hợp, Vô Cực Thiên Tôn nắm giữ nhân quả trong lòng bàn tay cũng bị che trí tuệ, suy nghĩ lung tung. Vô Cực Thiên Tôn cho rằng Giang Nam là cáo già âm hiểm, mưu kế thâm sâu.
Sợi nhân quả tỏa sáng rực rỡ, tim Vô Cực Thiên Tôn rớt cái bịch:
– Mau vậy?
Vô Cực Thiên Tôn mới nghĩ đến đây chợt nghe thanh âm vang dội:
– Giáo chủ, chúng ta sắp đánh nhóc lùn này sao?
Vô Cực Thiên Tôn cảm giác khí thế bất diệt kiêu ngạo càn rỡ đến gần, vụt xoay người. Cơ mặt Vô Cực Thiên Tôn cứng ngắc.
Vô Cực Thiên Tôn nhờ tịch diệt thiên hỏa trong mảnh đất bỏ hoang luyện thành thân hình kiếp này, chưa xuất thế là Trẻ sơ sinh khổng lồ cỡ hành tinh. Bây giờ Vô Cực Thiên Tôn sinh ra, trong mấy ngàn năm trưởng thành người khổng lồ thiếu niên cao trăm vạn dặm.
Nhưng con rồng to to lớn bay tới gần so với Vô Cực Thiên Tôn thì đúng là gã nhỏ xíu.
Trước mặt con rồng to khổng lồ này Vô Cực Thiên Tôn nhỏ bé xíu.
Giang Nam đứng trên đầu con rồng to, tay áo phất phới, phong độ phiên phiên. Giang Nam cười tủm tỉm nhìn Vô Cực Thiên Tôn.
Nụ cười đó làm Vô Cực Thiên Tôn thấy Giang Nam thật cao thâm khó dò.
Mặt Vô Cực Thiên Tôn sa sầm, bình tĩnh nói:
– Huyền Thiên giáo chủ, quả nhiên ngươi có chút bản lĩnh, nhưng ngươi nghĩ…
Giang Nam mở miệng nói:
– Rồng to, đánh hắn, đạp hắn, chà đạp hắn đi!
– Chuyện nhỏ!
Con rồng to hưng phấn xông lên đánh giết Vô Cực Thiên Tôn.
Vô Cực Thiên Tôn vừa kinh vừa giận, lạnh lùng cười:
– Huyền Thiên, ngươi nghĩ dựa vào con rồng ngốc này có thể làm gì ta được sao? Ta tung hoành mười tám thời đại…
Đinh!
Giang Nam lấy Vạn Chú Thiên Chung ra, hăng hái xông lên. Vô Cực Thiên Tôn chưa nói xong đã bị tiếng chuông lấn át.
Một người một rồng reo lên:
– Đánh chết hắn!
Lúc này Vô Cực thư đồng đã đến tiên đạo, nó chỉ là thư yêu từ đại đạo Vô Cực Thiên Tôn viết trong sách biến ra nhưng khá lợi hại. Dù không còn Vô Cực đạo thư thì thực lực của Vô Cực thư đồng xứng là cường giả trong Thiên Quân Tiên giới, chỉ thua Giang Nam một bậc.
Thần thức Vô Cực thư đồng quét cá đại thế lực Tiên giới, dò tìm rõ ràng vị trí các Đạo Quân chuyển thế trong Tiên giới. Thần thức của Vô Cực thư đồng cường đại khiến các cường giả Tiên giới rung động.
Một Thiên Quân chưa từng xuất hiện đột nhiên đến Tiên giới đương nhiên gây ra chấn động, bao nhiêu người chú ý.
Vô Cực thư đồng không quan tâm những chuyện này, sau lưng nó có Vô Cực Thiên Tôn, một trong các yêu tộc mạnh nhất từ xưa đến nay. Vô Cực thư đồng không sợ bị cường giả Tiên giới chú ý.
Đối với Vô Cực Thiên Tôn thì không nhiều Đạo Quân tiền sử lọt vào mắt gã, huống chi đa số cường giả trong Tiên giới là Thiên Quân?
Vô Cực thư đồng truyền âm đến các đại giáo môn, không lâu sau Khổ Hạnh Thiên Tôn, Thánh Ma Thiên Tôn, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân, Tử Hạm tiên hậu, Mông Tốn thái tử, Thần Mẫu Đạo Quân, Vạn Chú Đạo Quân, Lê Hoa Thánh Mẫu, Quỷ Nhung Đạo Quân vân vân chạy đến, Vạn Vật Đạo Tổ cũng có mặt.
Các tay trùm vòng quanh Vô Cực thư đồng, thư đồng như trẻ sơ sinh cao chưa tới một thước, mặc áo ngắn tay nhỏ xinh.
Đám người Thánh Ma Thiên Tôn biểu tình trầm trọng.
Thần Mẫu Đạo Quân nhoẻn miệng cười nói:
– Tiểu Đạo Nhân thật đáng yêu, không biết tiểu Đạo Nhân kêu chúng ta đến có chuyện gì?
Vô Cực thư đồng ngước đầu, mỉm cười nói:
– Đại lão gia nhà ta sắp giáng lâm Tiên giới, lệnh ta đến thông báo cho các vị đi nghênh tiếp, không đến mức thất lễ.
– Kêu chúng ta đi nghênh tiếp?
Các Đạo Quân chuyển thế bật cười thành tiếng, nhưng tiếng cười thấp dần. Vô Cực thư đồng có sức chiến đấu Thiên Quân mà còn phải gọi nhân vật kia là đại lão gia, vậy người kia có lai lịch không nhỏ.
Chương 2550: Ai ngăn nôi (1)
Biểu tình Vạn Vật Đạo Tổ trầm trọng nghiêm túc hỏi:
– Dám hỏi lão gia của tiểu Đạo Nhân là ai? Từ đâu đến?
Vô Cực thư đồng nhìn khuôn mặt từng người, cười nói:
– Các vị, không dám giấu diếm, đại lão gia nhà ta xuất thân trước mười bảy thời đại, một trong ba điện chủ Đạo Quân điện, Vô Cực Thiên Tôn, Vô Cực đại lão gia! Lần này đại lão gia nhà ta chuyển thế, sắp làm chuyện lớn trước giờ chưa từng có.
Các Đạo Quân chuyển thế chấn động, vẻ mặt nghi ngờ.
Đạo Quân điện là tồn tại thần thánh biết bao.
Nơi đó gọi là Đạo Quân điện nhưng không phải tất cả Đạo Quân đều được vào. Đạo Quân vào Đạo Quân điện toàn là đứng đầu các Đạo Quân.
Đạo Quân điện là thánh đại trong mắt Đạo Quân, các đời Đạo Quân tuy biết tiếng Đạo Quân điện nhưng không nhiều người xuyên qua vô nhân cấm khu, vào Đạo Quân điện được. Nhưng cũng có người đã vào Đạo Quân điện.
Ví dụ Vạn Vật Đạo Tổ từng đi Đạo Quân điện, thỉnh giáo một phen. Nhưng Vạn Vật Đạo Tổ không có duyên vào Đạo Quân điện tu hành.
Sư huynh Khổ Trúc của Khổ Hạnh Thiên Tôn đi Đạo Quân điện một chuyến, được cho cách luyện chế tiên thiên pháp bảo. Khi trở về Khổ Trúc luyện mình thành tiên thiên pháp bảo Tiên Thiên Khổ Trúc, để Khổ Hạnh Thiên Tôn cầm Tiên Thiên Khổ Trúc độ qua tịch diệt kiếp, giữ lại một tia hy vọng cho thời đại Sa Môn.
Đạo Quân điện là nơi như thế đấy, cổ xưa, siêu nhiên, sừng sững ở tận cùng thời gian và không gian. Vô nhân cấm khu bắt nguồn từ các Đạo Quân tiền sử không có tư cách vào Đạo Quân điện nên quay quanh đại điện, đối kháng tịch diệt kiếp, Tịch Diệt Đạo Nhân.
Hiện giờ điện chủ của Đạo Quân điện bí ẩn xuất hiện, muốn bọn họ đi nghênh đón, đây là chuyện quan trọng biết bao.
Đẳng cấp như Khổ Hạnh Thiên Tôn, Vạn Vật Đạo Tổ cũng không kiềm được nỗi lòng rung động, đạo tâm lắc lư.
Kỳ ngộ này từ xưa đến nay khó cầu.
Bọn họ cho rằng Vô Cực thư đồng kêu bọn họ đi nghênh đón đại lão gia là trò cười lớn nhất thế giới, nhưng nếu là điện chủ Đạo Quân điện thì không phải trò cười, đó là vinh diệu.
Không đi nghênh đón mới là thất lễ.
Vô Cực Thiên Tôn là một trong ba điện chủ Đạo Quân điện, chỉ riêng đạo đồng của gã đã là Thiên Quân, có thể tưởng tượng người này cường đại cỡ nào.
Thánh Ma Thiên Tôn nghiêm túc nói:
– Xin đạo hữu dẫn đường cho.
Đám người Khổ Hạnh Thiên Tôn gật gù, Thần Mẫu Đạo Quân cũng động tâm định đi nghênh đón Vô Cực Thiên Tôn.
Ba điện chủ Đạo Quân điện, tồn tại cao cao tại thượng, bình thường làm gì được ngắm nhân vật như thế. Bây giờ Vô Cực Thiên Tôn chuyển thế, đi gặp mặt sẽ được lợi rất lớn.
Vô Cực thư đồng dẫn đường ngay, các Đạo Quân chuyển thế lên đường, vẻ mặt kính cẩn bay ra Tiên giới.
Hỗn Độn thiên quốc. Linh Nữ, Đại Diễn Cổ Thần, La Ma Cổ Thần, Ma Kha Thiên Quân, Thiên Nguyên thần tổ tụ tập lại, ánh mắt như điện nhìn nhóm Thánh Ma Thiên Tôn, chú ý hành động của bọn họ.
Lúc trước thần thức Vô Cực thư đồng quét khắp Tiên giới đã kinh động bọn họ, các Đạo Quân chuyển thế tụ tập lại càng làm cường giả Hỗn Độn thiên quốc cảnh giác.
Giữa Đạo Quân chuyển thế không hòa thuận, không đồng lòng. Bọn họ mỗi người tự lo thân, có khi xung đột, không ai phục ai. Đạo Quân chuyển thế năm bè bảy máng, uy hiếp Hỗn Độn thiên quốc không lớn.
Hiện giờ đám Đạo Quân chuyển thế tụ tập lại, các cường giả Hỗn Độn thiên quốc cảnh giác. Nếu Đạo Quân chuyển thế hợp sức với nhau thì Hỗn Độn thiên quốc khó mà đỡ công kích từ bọn họ, sẽ bị công phá hủy diệt.
La Ma Cổ Thần lấy làm lạ hỏi:
– Kỳ lạ, những Đạo Quân chuyển thế tụ tập lại thì thôi, sao bây giờ còn cùng nhau đi ra Tiên giới?
Thiên Nguyên thần tổ trầm giọng nói:
– Điều ta quan tâm nhất là đứa nhỏ kia là ai? Nó phát ra thần thức cường đại như Thiên Quân, nhìn quét Hỗn Độn thiên quốc ta, lai lịch không giống bình thường! Chẳng lẽ là tồn tại xa xưa nào đó trong vô nhân cấm khu chuyển thế? Các người nhìn xem, đám Khổ Hạnh, Vạn Vật rất cung kính với nó, chắc lai lịch siêu to và đáng sợ.
Vẻ mặt Đại Diễn Cổ Thần trầm trọng phủ nhận:
– Thần Tổ, có lẽ ngươi đoán sai. Đám Khổ Hạnh, Vạn Vật tôn kính không phải với đứa nhỏ này mà là người đứng sau lưng nó. Làm ta tò mò là Vạn Chú Đạo Quân thuộc hệ đạo huynh tại sao cũng tụ tập với bọn họ? Bộ dáng rất cung kính với đứa nhỏ.
Đám người thầm lấy làm lạ.
Ma Kha Thiên Quân cười khẽ:
– Ta biết rồi. Nhân vật sau lưng đứa nhỏ này chắc xuất thân từ Đạo Quân điện tận cùng vô nhân cấm khu. Chỉ có thủ lĩnh trong Đạo Quân điện mới khiến dám Đạo Quân chuyển thế cung kính như thế.
Lòng các cường giả Hỗn Độn thiên quốc nặng trĩu. Tồn tại Đạo Quân điện nhúng tay chuyện Tiên giới không phải điều tốt cho bọn họ.
Linh Nữ gật gù, nhíu mày liễu:
– Người kia rất có thể đến từ Đạo Quân điện. Phụ thân của ta từng tới đó, rất khâm phục tồn tại trong Đạo Quân điện. Đạo Quân điện bình thường không can thiệp vào thời đại nào, tại sao lần này nhúng tay vào Tiên giới?
Ma Kha Thiên Quân nói:
– Đại nhân vật Đạo Quân điện giáng lâm khiến các Đạo Quân chuyển thế tự mình đón chào, đám Đạo Quân chuyển thế tụ tập lại sẽ là đả kích trí mạng cho Hỗn Độn thiên quốc ta, càn quét Tiên giới. Không biết Linh Nữ có cách ứng đối gì không?
Linh Nữ liếc Ma Kha Thiên Quân, trả lời:
– Ma Kha Cổ Thần là đại trí tuệ Cổ Thần của Hỗn Độn thiên quốc, chắc có cách đối phó?
Hai người đối đầu nhau, không nói rõ nhưng từng cậu sắc bén như dao.
Đại Diễn Cổ Thần hắng giọng, mở miệng nói:
– Tiên Quân đến từ Đạo Quân điện dù mạnh cách mấy cũng không thể tùy ý làm bậy, chúng ta chờ xem người đó hành động thế nòào rồi tính.
Linh Nữ, Ma Kha Thiên Quân ngừng đối đầu.
Linh Nữ khẽ thở dài:
– Nếu người này tùy ý làm bậy…
Linh Nữ cười chua xót nói:
– Ai ngăn nổi?
Đại Diễn Cổ Thần, Ma Kha Thiên Quân, La Ma Cổ Thần, Thiên Nguyên thần tổ tâm tình nặng nề lẩm bẩm:
– Ai ngăn nổi?
Bọn họ mạnh nhất Tiên giới nhưng lúc này đành bó tay. Ma Kha Thiên Quân luôn tự tin nắm giữ mọi chuyện cũng thấy bất lực.
Trong tầng hư không thứ bảy Tiên giới. Thái Nhất Thiên Quân, Ngọc Kinh Thiên Quân, Huyền Đô Thiên Quân, Càn Nguyên Tiên Đế hiếm khi ngồi chung với nhau. Bọn họ chú ý đến hướng đi của đám người Vô Cực thư đồng, Khổ Hạnh Thiên Tôn, Vạn Vật Đạo Tổ. Thái Nhất Thiên Quân, Ngọc Kinh Thiên Quân, Càn Nguyên Tiên Đế, Huyền Đô Thiên Quân là loại người trí tuệ vô song, nhưng bọn họ không hiểu nhiều về Đạo Quân điện.
– Nếu đúng là người từ Đạo Quân điện thì rất nguy hiểm. Trước mắt Đạo Quân tiền sử mỗi người tự đánh, nếu người này thống nhất các Đạo Quân tiền sử thì dân bản xứ Tiên giới ta sẽ gặp tai họa ngập đầu, Tiên giới sắp đổi chủ.
Thái Nhất Thiên Quân khẽ thở dài:
– Chúng ta tranh chấp là vì tiên nhân, dù đánh ngươi chết ta sống nhưng trời Tiên giới sẽ không thay đổi. Nếu Đạo Quân tiền sử chuyển thế tiêu diệt chúng ta thì Tiên giới thật sự sẽ đổi trời. Cơ nghiệp của hai vị sư tôn sẽ rơi vào tay người khác.
Chương 2551: Ai ngăn nôi (2)
Huyền Đô Thiên Quân gật đầu, nói:
– Ta không biết nhiều về Đạo Quân điện, nghe nói hai vị ân sư và Đạo Quân điện có hiệp ước, tồn tại Đạo Quân điện không được bước ra Đạo Quân điện, đi vào Tiên giới. Bây giờ tồn tại Đạo Quân điện đi ra là phá vỡ hiệp ước với hai vị ân sư, Tiên giới gặp nguy hiểm. Tồn tại cường đại như vậy vô địch thế gian, Tiên giới…
Huyền Đô Thiên Quân thở ra, lắc đầu.
Ngọc Kinh Thiên Quân nhìn Càn Nguyên Tiên Đế, hỏi:
– Bệ hạ, tiên hậu nương nương và thái tử điện hạ đi nghênh tiếp người đó, bệ hạ có biết tin không?
Càn Nguyên Tiên Đế nhẹ gật đầu:
– Mới nhận được bọn họ truyền âm, bảo người đến là điện chủ Đạo Quân điện, Vô Cực Thiên Tôn.
– Điện chủ Đạo Quân điện!?
Ngọc Kinh Thiên Quân, Huyền Đô Thiên Quân, Thái Nhất Thiên Quân cùng hút ngụm khí lạnh. Bọn họ cứ nghĩ là Đạo Quân trong Đạo Quân điện đến, ai ngờ là điện chủ.
Đạo Quân ra từ Đạo Quân điện dù là người bình thường nhất cũng đã vô địch trên đời huống chi là điện chủ?
Đẳng cấp điện chủ là cao thủ mạnh nhất các thời đại, viên mãn Đạo Quân, ai đánh lại nổi?
– Nhưng Vô Cực điện chủ đã chuyển thế.
Càn Nguyên Tiên Đế nói:
– Đã chuyển thế thì sẽ không quá mạnh, cùng lắm là Thiên Quân, không thể nào thành tựu Đạo Quân. Bây giờ Tiên giới chưa có cơ hội thành tựu Đạo Quân.
Tiên giới hiện tại chưa viên mãn, ba ngàn đại đạo chưa hoàn thiện, ba ngàn tiên châu chưa xuất hiện hết, hỗn độn chưa mở ra, người chuyển thế chưa chứng Đạo Quân được.
– Nếu người này không Tu luyện tiên đạo thì vẫn có thể chứng Đạo Quân.
Thái Nhất Thiên Quân cười khẩy nói:
– Cứ cho rằng người đó là Thiên Quân thì ai đấu lại nổi?
Mấy người trầm mặc.
Thái Nhất Thiên Quân khẽ thở dài:
– Tồn tại mạnh nhất lịch sử, cảnh giới Thiên Quân đủ càn quét quần hùng. Bây giờ ai ngăn nổi? Ai có thể ngăn lại?
Càn Nguyên Tiên Đế, Ngọc Kinh Thiên Quân, Huyền Đô Thiên Quân lòng cay đắng, thấy bất lực.
– Tiên giới sẽ rơi vào tay vật khổng lồ đó, mặc cho người đó quay vòng vòng sao?
* * *
Đám người Khổ Hạnh Thiên Tôn, Vạn Chú Đạo Quân đã theo Vô Cực thư đồng đến biên giới Tiên giới, chưa kịp đi ra vách tường chợt nghe tiếng nổ đinh tai. Vách tường Tiên giới bỗng thủng lỗ, đạo uy bất diệt cuồn cuộn dâng lên xông vào Tiên giới. Nổ nát các ngôi sao.
Trong sóng đạo uy bất diệt, một thân hình cao to bị đạo uy bất diệt đánh trúng, cực kỳ chật vật rớt vào Tiên giới. Một vuốt rồng vô cùng to lớn thò vào Tiên giới đạp người khổng lồ, đạp người đó phun vòi máu.
Người khổng lồ không vừa, nhanh chóng chìm xuống. Người khổng lồ đụng vỡ các ngôi sao, né thoát vuốt rồng đè ép, định bay đi trốn.
Lúc này một bóng người bay tới, tay nâng chuông to, lấy chuông làm lục lạc đập mạnh vào đầu người khổng lồ.
Đinh!
Tiếng chuông vang vọng chấn động thần hồn, đạo quả, có thể chút sát thần hồn.
Người khổng lồ không sợ, thần hồn không bị tổn thương. Nhưng bóng người kia quá mạnh cộng với uy lực chuông to, gõ đầu người khổng lồ u một cục.
– Huyền Thiên giáo chủ!
Vạn Chú Đạo Quân hét thất thanh:
– Chú Đạo thiên đàn! Vuốt to mới rồi là của con rồng to tồi tệ vô sỉ kia!
Quả nhiên, một con rồng to khổng lồ xông vào Tiên giới, người khổng lồ chưa kịp trống đã bị con rồng ngồi đè xuống.
Vô Cực thư đồng hét chói tai:
– Thiên Tôn đại nhân!
Người khổng lồ đó là Vô Cực Thiên Tôn, gã bị con rồng to hoang dại ngồi đè người. Vô Cực Thiên Tôn bò ra ngoài, thoáng nhìn các Đạo Quân tiền sử chuyển thế đứng xem thì vừa kinh vừa giận rồi lại không biết làm sao. Vô Cực Thiên Tôn cảm thấy mình cả đời anh minh thần võ, tung hoành vô địch các thời đại bị phá hỏng trong một chốc.
– Vạn Chú, ngươi đến vừa lúc!
Giang Nam trông thấy Vạn Chú Đạo Quân, vui vẻ cười nói:
– Nào, ngươi đến vận chuyển Vạn Chú Thiên Chung đi, chúng ta cùng nhau giết tên này!
Mặt Vạn Chú Đạo Quân xám xịt, hét to:
– Tên đó là ai?
– Vô Cực Thiên Tôn, điện chủ Đạo Quân điện!
Giang Nam ném chuông đè Vô Cực Thiên Tôn xuống, cười nói:
– Đây là chuông của ngươi, ta sử dụng không thuận tay. Nếu ngươi vận dụng nó thì giết hắn dễ như chơi.
– Tía nó, Huyền Thiên!
Vạn Chú Đạo Quân muốn khóc, la lên:
– Ngươi làm ơn đừng nói là chuông của ta!
Đám người Khổ Hạnh Thiên Tôn, Vạn Vật Đạo Tổ, Thần Mẫu Đạo Quân ngơ ngác nhìn, không nói nên lời. Trong Hỗn Độn thiên quốc, Linh Nữ, Đại Diễn Cổ Thần, Ma Kha Thiên Quân, Thiên Nguyên thần tổ, La Ma Cổ Thần. Trong tầng hư không thứ bảy, Càn Nguyên Tiên Đế, Thái Nhất Thiên Quân, Ngọc Kinh Thiên Quân, Huyền Đô Thiên Quân cũng thấy cảnh tượng đó. Tập thể hóa đá.
Trong đế cung, Càn Nguyên Tiên Đế lẩm bẩm:
– Vị này thật sự là tuyệt đại đạo Quân ra từ Đạo Quân điện sao?
– Thoạt trông không mạnh gì mấy.
Thái Nhất Thiên Quân khó hiểu hỏi:
– Dù chuyển thế thì điện chủ Đạo Quân điện vô địch tung hoành mười bảy thời đại không nên bị người đánh tơi bời như thế. Hơn nữa bị Huyền Thiên giáo chủ đành thì…
Các tay trùm Hỗn Độn thiên quốc cũng rất thắc mắc. Vô Cực Thiên Tôn biểu hiện quá kém, lần đầu tiên xuất hiện trong Tiên giới chưa kịp bảo hiện sức mạnh đã bị Giang Nam và con rồng hoang dánh bầm dập, cái này khác xa với Đạo Quân điện nghe đồn cao cao tại thượng, sừng sững tận cùng thời gian và không gian, huống chi Vô Cực Thiên Tôn còn là điện chủ Đạo Quân điện?
– Tên này kêu đồng tử đi mời các vị Đạo Quân tiền sử chắc sẽ không vì để bọn họ thấy mình bị đánh bầm dập đi?
Thiên Nguyên thần tổ nhỏ giọng nói:
– Chẳng lẽ hắn biết mình tạo áp lực quá lớn cho các Đạo Quân chuyển thế, cố ý để Huyền Thiên đánh tơi bời trước mặt mọi người, bỏ đi bóng ma trong lòng Đạo Quân chuyển thế?
Ma Kha Thiên Quân, Linh Nữ không biết nên nói cái gì. Tư duy của Thiên Nguyên thần tổ đúng là lạ lùng, đi cho rằng Vô Cực Thiên Tôn cố ý bị đánh.
Nhưng biểu hiện của Vô Cực Thiên Tôn thật sự khiến người thất vọng, nhìn sao cũng không như danh xứng với thực, rất uổng với tiếng tăm lừng lẫy của gã.
Vô Cực Thiên Tôn tức hộc máu, cảm giác nhục nhã này mãnh liệt hơn gã bị nhốt suốt đời gấp trăm lần. Nhưng Vô Cực Thiên Tôn đành bó tay, lòng bất lực không cứu vãn lại được.
Vô Cực Thiên Tôn kêu Vô Cực thư đồng mời mấy Đạo Quân chuyển thế đến để phô trươngp hong độ điện chủ Đạo Quân điện ra, nhân tiện lộ chút tài năng chấn nhiếp quần hùng, để quần hùng làm việc cho mình.
Nhưng Vô Cực Thiên Tôn không ngờ chưa kịp lộ ra phô trương và phong độ ngược lại anh danh suốt đời tan biến, bị con rồng hoang và Giang Nam đánh bầm dập trước mặt mọi người.
Bị đánh mặt mũi sưng thì thôi, quan trọng hơn con rồng hoang đạp lên Vô Cực Thiên Tôn trước mắt bao người, mông ngồi lên người gã. Nỗi nhục nhã này không thể kể xiết.
Tức giận nhất là bị con rồng to đánh thì thôi, dù gì nó là tiên thiên linh bảo, Vô Cực Thiên Tôn từng thấy nó, biết thực lực của nó thế nào. Nhưng bị Giang Nam đánh túi bụi, Vô Cực Thiên Tôn không chịu nổi sự thật đó.
Giang Nam là ai?
Chương 2552: Thân bại danh liệt
Đối với Vô Cực Thiên Tôn, đây chỉ là dân bản xứ tôm tép trong một thời đại. Giang Nam không bằng một đóa phù dung trong dòng sông tuổi thọ dài dặc của Vô Cực Thiên Tôn.
Thế nhưng Vô Cực Thiên Tôn bị Giang Nam đè đầu đánh.
Vô Cực Thiên Tôn biểu hiện đã rất tốt, con rồng to là tiên thiên linh bảo sinh ra linh trí, Giang Nam cầm tiên thiên pháp bảo, lại là đánh hội đồng. Đổi lại Thiên Quân khác sớm bị đánh tan nát.
Vô Cực Thiên Tôn chống chọi đến bây giờ chưa chết đã đủ làm người ta trố mắt líu lưỡi, Giang Nam rất phục gã, kịnh thán thực lực của gã.
Nhưng danh tiếng điện chủ Đạo Quân điện quá vang, khiến người khó chấp nhận cục diện này. Bản thân Vô Cực Thiên Tôn cũng không chịu nổi. Tồn tại vô địch trong Đạo Quân, tung hoành mười bảy thời đại bất bại bây giờ bị Giang Nam và con rồng ngốc đánh dồn dập nát thở, đây là vết nhơ lớn nhất đời Vô Cực Thiên Tôn.
Vạn Vật Đạo Tổ tỉnh táo lại trước tiên, bật cười nói:
– Vị này thật sự là điện chủ Đạo Quân điện sao?
Vạn Vật Đạo Tổ cười to, lắc đầu quay đi.
Khổ Hạnh Thiên Tôn thở dài, chống Tiên Thiên Khổ Trúc màu vàng cất bước đi.
Đạo Quân tiền sử khác như Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân, Thần Mẫu Đạo Quân, Thánh Ma Thiên Tôn đều lắc đầu rời đi, không giúp đỡ. Bọn họ mặc kệ Vô Cực Thiên Tôn bị Giang Nam và con rồng to rượt đánh.
– Các ngươi đang làm gì?
Vô Cực thư đồng hét to:
– Tất cả trở lại cho ta! Vị này thật sự là điện chủ Đạo Quân điện, Vô Cực Thiên Tôn! Chỉ cần các ngươi trợ giúp Thiên Tôn đại nhân thoát khốn thì đại nhân sẽ cho các ngươi phần thưởng không tưởng tượng được, cho các ngươi vào Đạo Quân điện, được cơ hội trường sinh bất tử!
– Không ngờ ta cũng bị lừa.
Lê Hoa Thánh Mẫu quay người đi, thở dài thườn thượt:
– Ta cứ nghĩ điện chủ Đạo Quân điện vĩ đại cỡ nào, cách tận cùng đại đạo chỉ nửa bước, sao mà chuyển thế đến Tiên giớih được?
Vô Cực thư đồng tức giận quát:
– Có mắt không nhận ra vàng ngọc! Sớm muộn gì các ngươi sẽ hối hận quyết định ngày hôm nay của mình!
Quỷ Nhung Đạo Quân lắc đầu quay đi:
– Tiểu đạo hữu, ngươi gạt chúng ta thì thôi, chúng ta không so đo với ngươi. Nhưng đắc tội đạo huynh, ngươi muốn chết cũng không biết chết như thế nào. Ta sâu sắc biết sự lợi hại của Huyền Thiên giáo chủ, vận số hắn chưa tận, trước mắt không phải cơ hội giết hắn. Ta khuyên ngươi mau trốn đi, tránh cho hắn giải quyết đồng bạn của ngươi xong quay sang xử ngươi.
Tử Hạm tiên hậu cười khúc khích:
– Thật không biết ngươi mời chúng ta đến là để xem đồng bạn bị Huyền Thiên đè đầu đánh hay sao nữa. Mông Tốn, chúng ta đi đi.
Mông Tốn thái tử gật đầu, cùng Tử Hạm tiên hậu trở về đế cung trong tầng hư không thứ bảy Tiên giới. Càn Nguyên Tiên Đế, Huyền Đô Thiên Quân, Thái Nhất Thiên Quân, Ngọc Kinh Thiên Quân tiến lên đón.
Bọn họ cười nói:
– Vô duyên vô cớ ra trò khôi hài này, còn tưởng người đó thật sự là điện chủ Đạo Quân điện.
– Người kia đúng là điện chủ Đạo Quân điện.
Mông Tốn thái tử mở miệng nói:
– Ta từng đi Đạo Quân điện, thấy mặt hắn một lần. Trong mảnh đất bỏ hoang gặp một tịnh cầu kỳ lạ, bên trong nội uẩn thiên hỏa dựng dục trẻ sơ sinh. Thái Nhất đạo hữu, ngươi cũng từng thấy thiên hỏa tinh cầu đó đúng không?
Tim Thái Nhất Thiên Quân rớt cái bịch, chợt nhớ ra, lạc giọng nói:
– Ý ngươi là người khổng lồ này chính là trẻ sơ sinh trong thiên hỏa tinh cầu đó? Là vị Đạo Quân xử Hỗn Độn Long Tổ sắp chứng đạo hỗn độn Tiên Quân, nuốt trọn tu vi, máu thịt của Hỗn Độn Long Tổ?
Mông Tốn thái tử gật đầu, hai người này xuất thân từ mảnh đất bỏ hoang nên biết rõ các điều kỳ lạ trong khu vực kia.
– Thật sự là điện chủ Đạo Quân điện?
Tử Hạm tiên hậu giậm chân hỏi:
– Sao mới rồi ngươi không nói sớm?
Mông Tốn thái tử khó hiểu hỏi:
– Nói ra làm chi? Trợ giúp hắn đánh đuổi giáo chủ sao? Hơn nữa người này là điện chủ Đạo Quân điện, nếu công khai thân phận thì hắn sẽ thống ngự tất cả Đạo Quân tiền sử, khiến Đạo Quân tiền sử trở thành thuộc hạ của hắn.
– Theo ta thấy đám Vạn Vật, Khổ Hạnh từng đi Đạo Quân điện cũng nhận ra Vô Cực Thiên Tôn nhưng không nói thật là lo mình bị bắt làm thuộc hạ.
Tử Hạm tiên hậu gật gù.
Càn Nguyên Tiên Đế, Thái Nhất Thiên Quân, Huyền Đô Thiên Quân, Ngọc Kinh Thiên Quân rất ngạc nhiên.
Thật lâu sau, Càn Nguyên Tiên Đế khẽ thở dài:
– Thái sư có thể xử Vô Cực Thiên Tôn này không?
Mông Tốn thái tử lắc đầu, nói:
– Không thể. Vô Cực Thiên Tôn chỉ bị giáo chủ tấn công không kịp trở tay nên mới chịu thiệt, với nội tình của người này rất nhanh sẽ thoát khốn trốn ra.
Giang Nam, con rồng to vẫn đang đè đầu đánh Vô Cực Thiên Tôn, gã bị đánh mặt mũi bầm dập, bị thương nhiều lần nhưng không chết. Tu vi Vô Cực Thiên Tôn chưa đến đẳng cấp Đạo Quân đã cứng rắn đỡ Giang Nam, con rồng to, làm bọn họ rất giật mình, khâm phục gã.
Vô Cực thư đồng nhìn Vạn Chú Đạo Quân, vị Đạo Quân chuyển thế này chưa đi, mắt nó sáng rực.
Vô Cực thư đồng dồn dập nói:
– Vị đạo hữu này, mỗi mình ngươi là cao minh mắt sáng, biết đây là điện chủ Đạo Quân điện, Vô Cực Thiên Tôn đại nhân. Miễn ngươi ra tay cứu Thiên Tôn đại nhân thì tương lai sẽ được nhiều lợi lộc.
Vạn Chú Đạo Quân cắn răng, vang tiếng nổ điếc tai, Chú Đạo thiên đàn xuất hiện đánh vào người Vô Cực thư đồng, đụng nó hộc máu.
Vạn Chú Đạo Quân đứng trên Chú Đạo thiên đàn giết hướng Vô Cực thư đồng, nghiến răng nói:
– Mặc kệ hắn có phải là điện chủ thật hay giả, lão tử đã lên thuyền giặc thì không xuống được, vậy cứ giết tới cùng đi. Làm thịt nhỏ rồi chém lớn sau!
Vô Cực thư đồng vừa kinh vừa giận phản kích, nó đâu thấu hiểu Vạn Chú Đạo Quân đắng lòng?
Vạn Chú Đạo Quân ôm nước đắng mà không thể trút nỗi lòng ra, chỉ có thể giết Vô Cực thư đồng, định xử nó và Vô Cực Thiên Tôn để gã có thể kê cao gối ngủ, không lo sau này bị tính sổ.
Chủ tớ Vô Cực thư đồng, Vô Cực Thiên Tôn liên tục bị thương, không lâu sau hai người toànd thân đẫm máu, rất thê thảm.
Lúc này trong Đạo Quân điện tận cùng vô nhân cấm khu đột nhiên có một tòa cung khuyết chấn động, cửa mở rộng. Một thân thể Đạo Quân cực kỳ cổ xưa tọa trấn trong hư không vô biên, rộng lớn vĩ đại. Chín tiên thiên pháp bảo quay quanh cơ thể Đạo Quân hợp thành vòng tròn lớn.
Những pháp bảo vô cùng thần thánh, có vài món tràn ngập uy lực không thua gì nguyên tháp, nguyên đỉnh, nguyên chung, là đẳng cấp tiên thiên linh bảo.
Không chỉ thế, trong thân thể bất diệt của Đạo Quân kia có một uy lực sâu xa cường đại vô cùng cổ xưa vượt qua tiên thiên linh bảo.
Đột nhiên một tiên thiên linh bảo trong đó bay ra, phá tan cánh cửa nhanh như chớpa bay khỏi Đạo Quân điện. Thoáng chốc tiên thiên linh bảo xé rách các tầng hư không vô nhân cấm khu, biến thành luồng sáng lao hướng Giang Nam, con rồng to vây công Vô Cực Thiên Tôn.
Trong Đạo Quân điện, Nguyên Mẫu điện chủ mở mắt ra, khẽ kêu, thần thức quét qua nắm rõ vụ việc từ đầu đến cuối.
Nguyên Mẫu điện chủ nhỏ giọng nói:
– Vô Cực đạo hữu chịu thiệt, buộc lòng sử dụng Lưu Ly Ngọc Như Ý… Ha ha ha,, thì ra là Huyền Thiên giáo chủ.