[Dịch] Đế Tôn
Tập 363 [Chương 2488 đến 2493]
❮ sautiếp ❯Chương 2488: Đạo Quân điện lệnh
– Sao ta biết?
Nam Quách Tiên Ông vuốt râu trắng, nháy mắt nói:
– Tiên giới muốn diệt giáo chủ, ta cũng không biết làm sao. Trước kia có Vạn Chú Đạo Quân, Khổ Hạnh Thiên Tôn cao lớn gánh giùm, Tiên giới không rảnh đối phó với ngươi. Bây giờ Vạn Chú, Khổ Hạnh theo tiên đạo, nên ngươi thành mục tiêu lớn nhất, ta hết cách. Hay ngươi tự chém tu vi? Không được, nếu làm vậy sẽ không qua được cửa nhân kiếp.
Giang Nam cười nói:
– Tiên triều sụp đổ, khí vận tan biến. Ta lấy tam giới làm khí vận để không hoàn toàn mất đi, Tiên Ông thấy như vậy được không? Có thể độ qua kiếp nạn này?
Nam Quách Tiên Ông lắc đầu, nói:
– Tam giới chật hẹp nhỏ bé, khí vận được bao nhiêu? Khí vận tam giới không bảo vệ giáo chủ được, nếu ngươi trông chờ khí vận tam giới gia cố thì chết chắc.
Tim Giang Nam đập nhanh, hắn cũng lo mặt này.
Giang Nam tiếp tục bảo:
– Nếu ta bỏ thần thành tiên thì có thể độ qua kiếp nạn này?
Nam Quách Tiên Ông liếc Giang Nam, cười nói:
– Nếu ngươi bỏ thần thành tiên trước tiên đạo tâm thua, đạo tâm thua thì ngươi thậm chí không qua được nhân kiếp, chết chắc.
Giang Nam giật mình, phục sát đất. Đám người Càn Nguyên Tiên Đế, Huyền Đô Thiên Quân không nhìn thấu được điều này, cho rằng Giang Nam bỏ thần thành tiên là sẽ bình yên vô sự. Bọn họ không nhìn rõ ràng như Nam Quách Tiên Ông lão già không đứng đắn.
Giang Nam trầm ngâm thật lâu, chậm rãi nói:
– Tiên Ông, nếu ta dùng cách thay trời đổi trăng, di hoa tiếp mộc để người khác chịu kiếp thay ta thì có thể vượt qua kiếp số được không? Thiên kiếp của ta là bởi vì không dung hợp tiên đạo, người ta chịu kiếp thay ta là thoát khỏi kiếp số rồi.
Nam Quách Tiên Ông lắc đầu, nói:
– Chịu kiếp thay ngươi? Người này phải tu luyện cùng công pháp như ngươi, có cùng cảnh giới tu vi để thay trời đổi trăng, di hoa tiếp mộc. Đi đâu tìm ra người như vậy?
Giang Nam vươn tay chộp, nguyên thủy chi khí bị kéo ra thần luân. Lòng Giang Nam máy động, nguyên thủy chi khí biến thành Giang Nam tiên đạo đứng trước mặt hắn và Nam Quách Tiên Ông.
Giang Nam tiên đạo khom người chào:
– Tử Xuyên xin chào hai vị đạo hữu.
Nam Quách Tiên Ông trợn tròn mắt nhìn Giang Nam tiên đạo từ trên xuống dưới, tặc lưỡi khen:
– Nguyên thủy chi khí, ngươi kiếm bảo bối này ở đâu ra? Nếu có nó là có thể thi triển thay trời đổi trăng, di hoa tiếp mộc, vượt qua kiếp số.
Giang Nam chớp mắt, cười hỏi:
– Tiên Ông từng thấy nguyên thủy chi khí?
Nam Quách Tiên Ông lắc đầu nguầy nguậy:
– Làm gì có! Ta chỉ nghe người ta nói về bảo bối này, hôm nay may măn được thấy…
Giang Nam thầm nghĩ:
– Nữa rồi.
– Nếu lão chưa thấy qua thì sao nhận ra ngay cái này là nguyên thủy chi khí?
Giang Nam kể lai lịch nguyên thủy chi khí.
Nam Quách Tiên Ông nhíu chặt mày, khẽ thở dài:
– Nếu Đế và Tôn ban báu vật cho ngươi vậy sẽ không để ngươi độ qua kiếp số. Tiên giới là Đế và Tôn bài bố ra, bọn họ đã sắp xếp thì ngươi không thể thay trời đổi trăng, di hoa tiếp mộc được, chết chắc.
Giang Nam suy sụp, con đường này cũng không thể đi.
Nam Quách Tiên Ông cười xòa:
– Ta cho ngươi một đề nghị, đi Đạo Quân điện một chuyến. Người trong Đạo Quân điện hơn phân nửa có cách cứu.
Giang Nam phấn chấn lên, sau đó lắc đầu nói:
– Ta và Đạo Quân điện không quen biết, bọn họ lấy gì giúp ta?
Nam Quách Tiên Ông do dự, cắn răng nói:
– Ta cũng hết cách, nhưng ta từng nghe người nói… Là gặp một lão già tặng một tín vật cho ta, nghe nói là lệnh bài của Đạo Quân điện. Cầm lệnh bài này có thể yêu cầu Đạo Quân điện làm một chuyện cho ngươi, bây giờ lệnh bài này…
Khóe mắt Nam Quách Tiên Ông co giật, nghiến răng đau đớn như bị cắt thịt nói:
– Bán cho ngươi!
Giang Nam thấy mặt Nam Quách Tiên Ông vặn vẹo thì hết hồn, cười nói:
– Tiên Ông, chỉ là một lệnh bài, có cần như vậy không?
– Đây là lệnh bài Đạo Quân điện!
Khóe mắt Nam Quách Tiên Ông giật liên hồi, lão đau đớn lấy ngọc bài ra:
– Lão phu bán lệnh bài này cho ngươi, tương lai ngươi phải làm một việc… Hai, không, ba việc cho ta!
Giang Nam câm nín, nhận lấy lệnh bài từ tay Nam Quách Tiên Ông.
Giang Nam lầu bầu:
– Ba việc? Gian ác cắt cổ.
– Không muốn thì trả đây!
Giang Nam nắm chặt lệnh bài, xem xét kỹ. Trên lệnh bài khắc chữ điện, tràn ngập uy nghiêm vô tận, không giống hàng nhái Nam Quách Tiên Ông làm. Giang Nam cất lệnh bài, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Giang Nam cười nói:
– Tiên Ông đến đúng lúc, ta có một chuyện nữa muốn nhờ. Linh Nữ Hỗn Độn Thiên Quốc mời ta làm khách, xin Tiên Ông đi chung.
– Linh Hỗn Độn thiên quốc?
Nam Quách Tiên Ông do dự nói:
– Ta không đi, chút thực lực của ta, thân thể nhỏ bé như ta đi vào Hỗn Độn thiên quốc không đủ nhét răng cho đám Cổ Thần. Ngươi tự đi đi, lão phu ở lại đây chờ đi tầng hư không thứ bốn cướp bảo bối. Mấy năm nay lão phu bị người canh giữ, nhiều bảo bối rơi vào tay người khác, lòng nhỏ máu.
Giang Nam nghi ngờ nhìn Nam Quách Tiên Ông, không hiểu tại sao thỏ già này không muốn đi Hỗn Độn thiên quốc, nhưng lão đã không muốn thì hắn cũng không ép. Giang Nam đi tìm con rồng to.
Con rồng to rất vui, không đợi Giang Nam khuyên nhủ đã đồng ý ùng hắn đi Hỗn Độn thiên quốc.
Giang Nam thở phào, có con rồng to chắc khỏe lạ lùng đi theo, dù Linh Nữ muốn đối phó với hắn cũng không sợ.
Cách Hỗn Độn thiên quốc càng lúc càng gần, đột nhiên con rồng to dừng bước, sắc mặt liên tục thay đổi.
Con rồng to không chịu đi:
– Ủa? Ủa?
Con rồng to vò đầu nói:
– Giáo chủ, ta cảm giác hơi thở của người đã đánh ta ẩn trong Hỗn Độn thiên quốc, ta không đi.
Con rồng to xoay người chạy mất. Giang Nam kinh ngạc nhìn theo bóng dáng nó.
Đại Diễn Cổ Thần bay ra khỏi Hỗn Độn thiên quốc, cười to bảo:
– Huyền Thiên giáo chủ quả nhiên không tầm thường, đơn độc một mình đến dự tiệc. Khí phách đó khiến ngu huynh rất khâm phục. Giáo chủ, mời!
Giang Nam câm nín, phất tay áo bước tới, cười dài:
– Linh Hỗn Độn thiên quốc tự mình đưa thiệp mời, làm sao ta không đến được? Đại Diễn đạo huynh đừng khách sáo, mời!
hai người sóng vai đi.
Đại Diễn Cổ Thần lộ vẻ khâm phục nói:
– Không dám giấu diếm, lần này mời giáo chủ tiến đến, ta dự bị một ít đao binh phủ thủ. Linh và giáo chủ không cùng ý kiến là sẽ loạn đạo búa chém chết giáo chủ. Nhưng giáo chủ một mình đến đây, lòng rộng rãi, thanh liêm, không mang theo pháp bảo nào. Có vẻ như ngu huynh hơi âm hiểm.
Trán Giang Nam nổi gân xanh, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
– Đại Diễn đạo huynh mau miệng thật, nhưng đạo huynh nói rõ sắp xếp của mình cho ta nghe, không sợ ta cảnh giác sao?
– Không sao, dù giáo chủ cảnh giác cũng không giãy dụa được bao lâu.
Đại Diễn Cổ Thần dẫn Giang Nam đi sâu vào Hỗn Độn thiên quốc.
Đại Diễn Cổ Thần chỉ phương xa, cười nói:
– Giáo chủ xem đi, đó là Hỗn Độn Thiên Cung.
Giang Nam nhìn kỹ, trên một tòa hỗn độn tế đàn có một cây cung to lơ lửng trong hỗn độn, tràn ngập đạo uy bất diệt.
Chương 2489: Ngươi dám ăn hiếp nữ nhi của ta? (1)
– Thiên cung này giỏi bắn chết đạo quả, Hỗn Độn thiên quốc và Tiên giới đại chiến hơn mười ức năm, trong bảy mươi hai đệ tử Đế và Tôn có hơn một nửa chết vào thiên cung.
Đại Diễn Cổ Thần cười nói:
– Giáo chủ, ta khiến Kim Đồng thống lĩnh ba ngàn Cổ Thần bày ra đại trận, giáo chủ mà không nghe lời là sẽ bắn chết.
Giang Nam tặc lưỡi khen không dứt.
Đại Diễn Cổ Thần lại chỉ vào một tòa hỗn độn tế đàn khác, mỉm cười nói:
– Giáo chủ hãy xem bên đó, nơi đó là nguyên chung, tiên thiên linh bảo ngang hàng với nguyên đỉnh, nguyên tháp. Cái chuông này thì ta kêu Ngân Đồng thống lĩnh tám ngàn Cổ Thần mai phục gần đó, nếu Giang Nam tránh thoát Hỗn Độn Thiên Cung bắn chết, Ngân Đồng sẽ khởi động nguyên chung nổ nát giáo chủ.
Giang Nam khen không dứt:
– Chuông tốt, chuông tốt.
Đại Diễn Cổ Thần thấy Giang Nam không sợ hãi thì khá ngạc nhiên, cười nói:
– Giáo chủ còn cười được, không biết giáo chủ có cách gì đón đỡ hai đòn sát thủ này của ta không?
Giang Nam thành thật nói:
– Không có cách nào. Ta nghe Linh Hỗn Độn thiên quốc mời đến dự tiệc nên vui vẻ tham gia, không nghi ngờ gì khác.
Đại Diễn Cổ Thần không tin, cười cười:
– Giáo chủ nói đùa, nếu giáo chủ là người dễ đối phó như thế đã sớm chết trăm ngàn lần. Giáo chủ không muốn nói thì ta không ép.
Đại Diễn Cổ Thần dẫn Giang Nam đi hướng tế đàn chính giữa Hỗn Độn thiên quốc. Tế đàn cao ngất đâm mây, đỉnh tế đàn có một đại điện tế tự lớn.
Đại Diễn Cổ Thần đưa Giang Nam đến ngoài diện, nói:
– Linh Thiên Quốc ta đang chờ giáo chủ, mời vào. Ngu huynh đợi ở đây, chút nữa giáo chủ đi ra nếu Linh ra lệnh một tiếng là ngu huynh sẽ ra tay giết người ngay, tránh cho giáo chủ trốn thoát.
– Đạo huynh khách sáo quá.
Giang Nam cất bước đi vào đại điện tế tự.
Đại Diễn Cổ Thần nhìn theo Giang Nam bước vào đại điện, nhíu mày nói:
– Hắn bình tĩnh hơi lố, Huyền Thiên giáo chủ sẽ không chẳng chút đề phòng đến dự tiệc Hỗn Độn thiên quốc. Chắc chắn Huyền Thiên giáo chủ có đòn sát thủ, Ma Kha, ngươi nhìn ra chiêu trò gì của hắn không?
Hư không sau lưng Đại Diễn Cổ Thần nứt ra, Ma Kha Thiên Quân từ từ bước ra ngoài.
Ma Kha Thiên Quân nhíu mày nhìn lối vào đại điện, lắc đầu nói:
– Bây giờ Tiên giới trải rộng sắp đặt, cơ duyên của Đế và Tôn, chúng nó khởi động làm thần toán của ta tính sai. Ta không thể tính ra đòn sát thủ của Huyền Thiên, nhưng theo ta thấy hơn phân nửa là hắn phô trơng thanh thế hù chúng ta.
Đại Diễn Cổ Thần nhẹ giọng nói:
– Hỗn Độn thiên quốc là đầm rồng hang hổ, Linh mời Huyền Thiên đến dự tiệc. Ngươi hiểu biết Huyền Thiên giáo chủ, cảm thấy hắn sẽ đến tham gia mà không chuẩn bị đòn sát thủ sao?
Ma Kha Thiên Quân sửng sốt, lắc đầu:
– Đúng là không, Huyền Thiên kiêu căng ngang ngược nhưng mỗi lần đều có chuẩn bị, không thì đã chẳng sống đến bây giờ. Nhưng đòn sát thủ của Huyền Thiên là cái gì?
Hai người nhìn nhau, suy đoán lung tung.
La Ma Cổ Thần xuất hiện, cười khẩy nói:
– Ta cho rằng mặc kệ Huyền Thiên có đòn sát thủ gì, chờ hắn đi ra là ta sẽ vận chuyển đại trận nhốt hắn lại. Đại Diễn, Ma Kha, Thiên Nguyên, ba vị lãnh tụ thừa cơ oanh giết hắn. Sau đó lấy nguyên chung Hỗn Độn Thiên Cung ra giết Huyền Thiên, chấm dứt tai họa ngầm.
Ma Kha Thiên Quân lắc đầu, nói:
– La Ma, ngươi sắp xếp kiểu đó ai cũng dễ dàng nghĩ ra. Chắc chắn Huyền Thiên có thủ đoạn khác đềp hòng chiêu này, nếu Huyền Thiên giáo chủ dễ bị đối phó thì ta không cần nhức đầu với hắn.
Đại Diễn Cổ Thần than thở:
– Huyền Thiên vô cùng gian xảo, sẽ không đơn độc đến nơi. Huyền Thiên dám tham gia bữa tiệc chắc chắn có chỗ dựa. Ma Kha, tình hình bên Huyền Đô, Càn Nguyên thế nào?
Ma Kha Thiên Quân kêu một Cổ Thần đến hỏi, trả lời:
– Càn Nguyên tâm sự với thê nhi, Huyền Đô tham ngộ đại đạo.
Đại Diễn Cổ Thần nhíu mày, nhỏ giọng nói:
– Hai người này là đồng minh của Huyền Thiên giáo chủ, bình tĩnh hơi quá. Còn con rồng to Huyền Châu thì sao?
La Ma Cổ Thần phất tay xua mây dày che tầm mắt và hư không, nhìn Huyền Châu chằm chằm.
La Ma Cổ Thần trả lời:
– Con rồng kia đang nằm ngủ trên Chú Đạo thiên đàn.
Đại Diễn Cổ Thần nhíu chặt mày:
– Ngủ? Cũng bình tĩnh quá lố, vô tâm vô phế.
Ma Kha Thiên Quân biến sắc mặt nói:
– Ai tìm tung tích Vạn Chú Đạo Quân chung với ta?
Các Cổ Thần đứng trên áng mây, mắt bắn thần quang chiếu rọi Tiên giới, mắt thần tìm kiếm bốn phương tám hướng nhưng không thấy Vạn Chú Đạo Quân.
Ma Kha Thiên Quân lạnh lùng cười:
– Ta biết sắp xếp của Huyền Thiên giáo chủ rồi. Tên này quá to gan, hắn mang theo Vạn Chú Đạo Quân đến, rất có thể Vạn Chú Đạo Quân giâu trong tử phủ, chờ chúng ta hành động là Vạn Chú Đạo Quân sẽ triệu hoán Chú Đạo thiên đàn mang theo tiên thiên pháp bảo hoang dại kia lao ra. Cùng lúc đó Huyền Đô, Càn Nguyên sẽ khởi động tiên thiên pháp bảo trong tầng hư không thứ bảy đánh vào Hỗn Độn thiên quốc, tấn công trong ngoài.
Đại Diễn Cổ Thần rung động, nhỏ giọng nói:
– Quá… âm hiểm, nham hiểm thật.
Thiên Nguyên thần tổ hiện hình, ánh mắt hung ác lạnh lùng nói:
– Theo ta thấy mặc kệ hắn có đòn sát thủ gì, trực tiếp giêt hắn, bao gồm Vạn Chú Đạo Quân trong tử phủ, không cho hắn triệu hoán Chú Đạo thiên đàn và con rồng to kia. Huyền Đô, Càn Nguyên không kịp cứu.
Ma Kha Thiên Quân lắc đầu, nói:
– Không dễ vậy, Huyền Thiên vô cùng gian xảo, nếu hắn không giấu Vạn Chú Đạo Quân trong tử phủ thì sao? Nếu Huyền Thiên khiến Vạn Chú Đạo Quân ẩn núp ở đâu đó trong Thiên Quốc ta, dù chúng ta giết Huyền Thiên cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh bị trong ngoài tấn công.
Mấy Hỗn Độn Cổ Thần tim rớt cái bịch. Vạn Chú Đạo Quân xuất quỷ nhập thần khó mà đề phòng, nếu gã núp trong Hỗn Độn thiên quốc thì rất phát hiện.
– Rung nguyên chung, lấy thiên cung ra, sưu tầm tung tích Vạn Chú!
Các Hỗn Độn Cổ Thần giơ gậy to lên gióng nguyên chung, Hỗn Độn Thiên Cung bị giơ lên, tự động mở ra. Thiên cung dẫn tiễn, mũi tên chậm rãi di động chỉ hướng quanh Hỗn Độn thiên quốc. Tiếng chuông nguyên chung đánh vào hư không, góc đó có gì rục rịch là mũi tên bắn ra đâm chết kẻ thù.
Đại Diễn Cổ Thần, Ma Kha Thiên Quân, La Ma Cổ Thần, các cường giả bận rộn thật lâu vẫn không sưu tầm ra trong không trung có gì khác lạ.
Đám người tim rung lên:
– Vạn Chú không uổng là Đạo Quân thời đại Hỗn Độn thiên quốc1, che giấu là không ai tìm được, thủ đoạn cao siêu làm người kính sợ.
Lúc này dưới lòng Huyền Châu, Vạn Chú Đạo Quân đào địa cung dưới lòng đất, dang tu luyện bỗng lòng máy động.
Vạn Chú Đạo Quân cười khẩy nói:
– Quả nhiên có kẻ muốn sưu tầm tung tích của ta. Biết ngay mà, Huyền Thiên giáo chủ sắp chết, chắc chắn có người muốn giải quyết ta trước, nhổ cánh Huyền Thiên đi. May mắn lão tử thông minh sớm ẩn núp, không ai tìm ra ta được, ha ha ha ha ha ha!
Trong đại điện tế tự, Giang Nam bước chậm đi trong đại điện trống trải, tiếng bước chân vang vọng bốn vách tường rõ to. Giang Nam đi mãi chợt bốn phía không còn trống rỗng, có núi sông hiện ra, thác nước đảo ngược, xung quanh muôn hoa đua nở chim hót.
Chương 2490: Ngươi dám ăn hiếp nữ nhi của ta? (2)
Phương xa sườn núi trập trùng, một tòa lầu các lơ lửng giữa vách núi. Có nữ nhân yêu kiều tựa bên khung cửa sổ nhìn Giang Nam.
Giang Nam đi đến giữa vườn hoa, khom người hái một đóa hoa, hoa tươi mơn mớt mọng nước.
Giang Nam cười nói:
– Hỗn độn thương mang, ngơ ngơ ngẩn ngẩn không ngờ sinh trưởng tiên hoa kiều diễm tươi mới như thế.
Trước khung cửa sổ, Linh Nữ thân hình yêu kiều tò mò nhìn Giang Nam hái hoa, thanh âm tựa tiếng chuông truyền đến êm tai dễ nghe như nguyên chung lay động hồn người.
– Giáo chủ có ẩn ý gì?
Hai ngón tay Giang Nam kẹp cành hoa đạp không đi hướng lầu các, cười nói:
– Hoa tươi xứng mỹ nhân, bảo kiếm tặng anh hùng. Linh Nữ, hãy để bản giáo chủ cài đóa hoa này cho nàng.
Tay cầm hoa nhẹ phất, cành hoa cài lên tóc mai Linh Nữ.
Linh Nữ nghiêng đầu, bàn tay trắng lắc nhẹ, bóng ngón tay đầy trời:
– Giáo chủ hái hoa trong vườn của ta tặng cho ta thì hơi keo kiệt.
Ngón tay và bàn tay va chạm. Hai ngón tay kẹp hoa không nhúc nhích, ba ngón tay búng ra. Ba kiếm quang kinh thế chém hướng mạch chủ của Linh Nữ.
Giang Nam cười nói:
– Mượn hoa hiến phật vốn là tấm lòng, sao Linh Nữ nỡ từ chối ý tốt của ta?
Hai loại lực lượng khác nhau va chạm, thanh âm trầm đục. Hai đẳng cấp Thiên Quân đánh nhau, sức mạnh kinh người biết mấy. Hư không bị chấn nứt, lầu các nứt rạn ra.
Nhưng hoa trong tay Giang Nam vẫn kiều diễm, không hề bị tổn thương chút nào.
Thân hình mềm mại khẽ run, Linh Nữ không đấu nổi sức mạnh của Giang Nam. Linh Nữ bỗng phất tay áo quấn eo Giang Nam.
Giang Nam cười to, thụt lùi ra sau kéo Linh Nữ ra lầu các, lầu các sup đổ.
Linh Nữ khẽ hừ, tay áo tung bay, vải nhẹ phủ đầy trời. Mười hai ngón tay huơ, ngón tay nàng trơn mềm trắng trẻo bây giờ xanh tươi hóa kiếm ẩn sau vải mỏng, ẩn giấu sát khí chém vào trán, cổ họng, trái tim, các khớp trên người Giang Nam.
Quanh thân Giang Nam hiện chuông văn như có nguyên chung bao phủ người. Vải bay tới, ngón tay Linh Nữ đánh vào nguyên chung rồi tách ra ngay. Hai người tựa hai con bướm bay trong vườn hoa, chợt cao chợt thấp.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Cánh hoa bay đầy, bị dư âm công kích làm cánh hoa điêu tàn.
Giang Nam bay tới gần ôm eo Linh Nữ, vòng eo nhỏ xinh một bàn tay nắm hết, mềm mại không xương. Giang Nam cài hoa vào tóc Linh Nữ nhưng nàng ngửa người ra sau.
Giang Nam cười hỏi:
– Linh Nữ mời bản giáo chủ đến dự tiệc thì tại sao từ chối ta tặng hoa? Hiện giờ chỉ còn một đóa hoa, hay Linh Nữ ép ta lạt thủ tồi hoa?
Linh Nữ bật cười:
– Muốn bắt ta, ép đám người Đại Diễn ném chuột sợ vỡ đồ do đó thả ngươi đi?
Linh Nữ giơ chân, mũi chân đạp đầu Giang Nam, cười nói:
– Huyền Thiên giáo chủ, chỉ dựa vào một mình ngươi e rằng không bắt ta được.
Giang Nam cắm hoa vào tóc mái Linh Nữ, bàn tay xoay bắt mắt cá chân của nàng. Linh Nữ bị Giang Nam bắt mắt cá chân, eo bị ôm, lòng hoảng loạn quát to.
Một ảo ảnh thần ma đầu đội trời chân đạp đất xuất hiện sau lưng Giang Nam, cao to vạm vỡ, khí thế tràn ngập bá khí bất không, là ảo ảnh Bất Không Đạo Nhân.
Ảo ảnh Bất Không Đạo Nhân vươn tay nâng một nam một nữ lên, mắt chứa thần quang không bắn ra, vô cùng uy nghiêm.
Thanh âm nổ vang chấn động thiên địa:
– Ngươi dám ăn hiếp nữ nhi của ta ngay trước mặt ta?
Giang Nam thả Linh Nữ ra, nhanh như chim nhận bay ra ngoài. Giang Nam lắc người một cái dưới chân hiện Đại La Thiên, hắn ngồi trên nó, chư thần vòng quanh. Giang Nam như quân hoàng chư thần, vĩ ngạn nguy nga.
Giang Nam nhíu mày hỏi:
– Bất Không Đạo Nhân hay Đạo Không Đạo Nhân?
Linh Nữ đứng trên bàn tay người khổng lồ, đè nén nỗi lòng dao động.
Linh Nữ mỉm cười hỏi:
– Tại sao giáo chủ hỏi vậy?
Giang Nam kinh ngạc nói:
– Nàng không biết Bất Không Đạo Nhân đã chuyển thế thành Đạo Không Đạo Nhân sao?
Người Linh Nữ rung lên, biến sắc mặt. Giang Nam nhìn thấy hết.
Giang Nam cười nói:
– Xem ra nàng thật sự không biết. Nói vậy ảo ảnh sau lưng nàng không phải ý chí Bất Không Đạo Nhân mà là một đoạn ý chí Bất Không Đạo Nhân để lại trong Hỗn Độn thiên quốc. Bất Không Đạo Nhân quả nhiên thần thông quảng đại, một đoạn ý chí kiếp trước có thể duy trì Hỗn Độn thiên quốc nhiều năm như thế, làm người ta kinh thán.
Bất Không Đạo Nhân ảo lắc lư, mắt nhìn Giang Nam, chậm rãi nói:
– Ngươi ăn hiếp nữ nhi của ta mà vẫn ung dung trước mặt ta, rất to gan.
Mặt Linh Nữ đỏ hồng, vuốt ve đóa hoa trên mái tóc, lại trở về dáng vẻ ung dung thánh khiết:
– Kiếp nạn của giáo chủ ngay trước mắt, thiếp thân mời giáo chủ đến dự tiệc vì có một giao dịch muốn bàn bạc với giáo chủ, không chừng Hỗn Độn Cổ Thần có thể trợ giúp giáo chủ độ qua kiếp số này.
Vẻ mặt Giang Nam hơi dao động:
– Linh Nữ hãy nói nghe thử.
Linh Nữ mỉm cười nói:
– Kiếp số của giáo chủ là kiếp số chết chắc, từ nay thân chết đạo tiêu. Bởi vậy thiếp thân ngỏ ý muốn mời giáo chủ tham gia Hỗn Độn thiên quốc, trở thành người Hỗn Độn thiên quốc. Tướng sĩ Thiên Quốc ta sẽ dốc sức giúp giáo chủ ngăn lại kiếp số này.
Giang Nam mỉm cười nói:
– Tiên giới quyết tiêu diệt ta bởi vì ta không phải tiên nhân, Cổ Thần các người cũng không phải tiên nhân, khó tránh khỏi bị thiên Tiên giới tru sát. Hỗn Độn thiên quốc bản thân khó bảo đảm thì làm sao giúp ta độ qua kiếp số?
Linh Nữ cười cười:
– Phụ thân của ta là một trong những người sáng tạo Tiên giới, sao có thể không dự đoán được điều này? Phụ thân để lại bài bố đủ cho hỗn độn thần tộc ở trong Tiên giới không bị bài xích. Giáo chủ, chỉ cần ngươi tham gia vào Hỗn Độn thiên quốc thì tránh thoát kiếp số diệt sát này dễ như trở bàn tay?
Giang Nam lắc đầu, nói:
– Đạo khác nhau không chung đường, ta sẽ không phản bội Tiên giới tham gia Hỗn Độn thiên quốc.
– Giáo chủ là tiên sao?
Linh Nữ mỉm cười:
– Giáo chủ không phải tiên nhân thì nói gì đến phản bội? Ngược lại giáo chủ là Cổ Thần, tuy là hậu thiên nghịch chứng tiên thiên nhưng vẫn là Cổ Thần. Giáo chủ theo thần đạo, không liên tiên đạo. Giáo chủ bảo vệ tiên đạo nhưng tiên đạo không chấp nhận, muốn diệt giáo chủ vậy giáo chủ cần gì bán mạng cho tiên đạo?
Linh Nữ buồn bã nói:
– Giáo chủ đầu đội trời chân đạp đất, Đạo Tổ cuối cùng của thần, đại thành tổ thần nhưng quyết bảo vệ tiên đạo, lại bị tiên đạo phản bội. Ta nhìn còn thấy bất bình cho giáo chủ. Nếu giáo chủ tham gia Hỗn Độn thiên quốc, tướng sĩ Hỗn Độn thiên quốc mặc cho giáo chủ sử dụng, mưu đồ đại nghiệp. Khống chế Tiên giới, xóa sạch tiên đạo, phục hồi thịnh thế thần!
Giang Nam lắc đầu, nói:
– Linh Nữ nghĩ sai rồi, ta không bảo vệ tiên đạo mà là bảo vệ người thân của mình, bảo vệ sinh linh tiên phàm. Hỗn Độn Cổ Thần là như thế nào bản thân ta hiểu rõ. Cổ Thần lấy sinh linh khác làm thức ăn, tùy ý nuốt sinh linh. Nếu Cổ Thần trở thành người bảo vệ Tiên giới, tương lai Tiên giới biến thành bộ dạng gì đã rất rõ ràng
Chương 2491: Đây chính là thần, đây chính là ta! (1)
Linh Nữ mỉm cười, ảo ảnh Bất Không Đạo Nhân sau lưng nàng biến mất. Linh Nữ phất tay, một lương đình xuất hiện, có bồ đoàn để ngồi.
Linh Nữ ngồi trên bồ đoàn, nhoẻn miệng cười ra hiệu. Giang Nam cất bước đi đến, hai người ngồi trên bồ đoàn đối diện nhau.
Lòng Linh Nữ máy động, hoa cài trên tóc biến thành hai tiên nữ hoa nhỏ xinh. Một người cầm lãng hoa vỗ cánh bay vào núi hái mấy lá trà trên cây trà hỗn độn, người khác ôm ấm nước cao hơn thân hình mình đi thác nước hứng nước.
Linh Nữ phất tay, một ấm trà tinh xảo xuất hiện trước mặt hai người. Ấm trà lơ lửng, bên dưới đốt hỗn độn hỏa. Hai tiên nữ hoa nhỏ xinh bay tới, một rót nước vào ấm trà, một chờ nước sôi thì mở nắp ra bỏ lá trà vào.
Làm xong tất cả, hai tiên nữ hao ôm nhau lại biến thành đóa hoa cài trên tóc Linh Nữ.
Linh Nữ châm trà cho Giang Nam, nước trà xanh biếc.
Linh Nữ cười hỏi:
– Giáo chủ là Đạo Tổ thần đạo, tổ thần, vậy giáo chủ có biết cái gì là thần không?
Giang Nam nhìn cảnh tượng đó tặc lưỡi khen, lại nhìn đóa hoa trên tóc Linh Nữ, hơi ngạc nhiên.
Giang Nam kinh ngạc nói:
– Thủ đoạn của Linh Nữ đúng là bất phàm, nhưng lúc trước ta cài hoa cho nàng thì nàng chết sống không chịu, tại sao bây giờ tự mình cài?
Linh Nữ mỉm cười nói:
– Lúc trước giáo chủ ý đồ gây rối nên tất nhiên thiếp thân không chịu, giáo chủ còn chưa trả lời câu hỏi của người ta.
Giang Nam uống hớp trà, cười cười:
– Cái gì là thần? Ta cho rằng…
– Thì ra giáo chủ cho rằng?
Linh Nữ lạnh lùng cười:
– Đường đường là Đạo Tổ thần đạo, tổ thần mà hiểu biết về thần chỉ vỏn vẹn hai chữ cho rằng. Giáo chủ không hiểu nhiều bằng người ngoài như ta, giáo chủ làm thiếp thân quá thất vọng!
Giang Nam ậm ừ, đặt chén trà xuống:
– Xin Linh Nữ chỉ giáo cho.
– Lúc trước Đế và Tôn và phụ thân ta khai thiên tích địa, sáng tạo tám vũ trụ từ hỗn độn, sáng có vạn linh thế gian. Khi đó chỉ có Cổ Thần và bảy mươi hai đệ tử Đế và Tôn, không có đường tu hành.
Linh Nữ uống trà nói tiếp:
– Khi ấy vạn linh thế gian mơ hồ không biết tu luyện, đường tu hành, tu tiên là sau này mới có. Đế và Tôn và phụ thân ta sáng tạo ba ngàn đại đạo, lên kế hoạch làm sao hoàn thiện ba ngàn đại đạo.
– Khi ấy ba ngàn đại đạo không gọi là tiên đạo mà là một phương hướng tu luyện lớn, khiến người tu luyện trường sinh. Đế và Tôn và phụ thân ta cảm thấy truyền pháp cho thế nhân chẳng bằng truyền đạo, nên ba người cùng nhau truyền đạo cho thế nhân. Không phải truyền cách tu tiên mà là đại đạo lý các thời đại tiền sử, bao gồm Thái Nguyên Hỗn Độn Cổ Thần ta, để vạn linh thế gian tự mình tham ngộ.
Giang Nam yên lặng nghe, hắn không biết nhiều về thời đại Linh Nữ nói.
– Trong thời kỳ hoang dã u mê đó có yêu thú cường đại gây rối, có Cổ Thần tàn phá hoang dã ăn thịt người khắp nơi, các tộc chinh chiến sát phạt nhiều vô số kể.
Linh Nữ đặt chén trà xuống, nói:
– Đế và Tôn và phụ thân ta truyền pháp xong đi sáng tạo Tiên giới, khi đó bọn họ không mấy quan tâm tám vũ trụ, chỉ tập trung tạo dựng một thế giới hoàn mỹ, thế giới có thể tránh thoát tịch diệt kiếp. Nhiều sinh linh sống trong tám vũ trụ có thu hoạch riêng, sáng tạo các pháp môn tu luyện kỳ lạ đối kháng với Cổ Thần, yêu ma. Trong đó thần đạo dần lớn mạnh, thần đạo này là lấy cách tu luyện Cổ Thần làm bản gốc tạo ra.
Giang Nam kinh ngạc hỏi:
– Lấy Cổ Thần làm bản gốc tạo ra?
Linh Nữ châm trà cho Giang Nam, gật đầu nói:
– Khi dó Cổ Thần ta tàn phá tám vũ trụ, không biết bao nhiêu sinh linh vừa kính vừa sợ Cổ Thần. Một Cổ Thần giáng xuống bộ lạc hoang dã là bộ lạc đó nơm nớp lo sợ dâng lên xử nữ xinh đẹp nhất, món ngon nhất cho Cổ Thần hưởng dụng. Hoặc đổ máu chiến đến cùng rồi diệt tộc. Tộc Cổ Thần trở thành đồ đằng của các bộ lạc hoang dã, được các sinh linh tôn sùng. Bọn họ kính sợ Cổ Thần nên đương nhiên thần đạo lấy Cổ Thần làm bản gốc tạo ra.
Giang Nam thẫn thờ, lắc đầu:
– Thật là thời kỳ hoang dã.
– Khi ấy tám vũ trụ đều xuất hiện mấy nhân vật nổi bật, sau này là bát Tiên Vương. Câu Trần, Hậu Thổ, Tử Tiêu, Trường Sinh, Thanh Hoa, Tử Vi, Ngọc Hoàng, Huyền Thành, bọn họ tụ tập trí tuệ thời đại đó, đại thành sáng tạo ra thần đạo.
Linh Nữ ung dung nói:
– Câu Trần dung hợp yêu đạo tiền sử sáng tạo Câu Tần thiên cung. Hậu Thổ dung hợp ma đạo tiền sử, sáng tạo Hậu Thổ thiên cung. Huyền Thanh dung hợp hồn đạo tiền sử, sáng tạo Huyền Thanh thiên cung. Ngọc Hoàng dung hợp đại đạo thiên tộc tiền sử, sáng tạo Ngọc Hoàng thiên cung. Tử Tiêu dung hợp thần đạo tiền sử, sáng tạo Tử Tiêu thiên cung. Thanh Hoa dung hợp đại đạo Sa Môn tiền sử, sáng tạo Thanh Hoa thiên cung. Trường Sinh đi đường đại đạo Cự Linh và Hỗn Độn Cổ Thần, sáng tạo Trường Sinh thiên cung.
– Nhưng công pháp gốc của tám người thật ra đến từ tộc Cổ Thần, mục đích là thành tựu giống như Hỗn Độn Cổ Thần, chống đỡ Cổ Thần xâm nhập và cướp đoạt. Khi đó thần đạo đúng như ngươi nói, bảo vệ sinh linh.
– Nhưng ngoài ý muốn xuất hiện. Thủy Hoàng Càn Nguyên dung hợp tám thần cung, người thứ nhất với thân phận tu sĩ chứng đạo vào Tiên giới. Tiên Tôn nói nếu có người tu thành trường sinh vậy con đường Càn Nguyên đi qua đặt tên là tiên đạo đi, thế là có tiên đạo. Các đệ tử khác của Đế và Tôn đã thành tiên được gọi là tiên nhân, sau khi Càn Nguyên trở thành tiên nhân thì con đường thần đạo các ngươi đứt.
Linh Nữ cười nói:
– Bát Tiên Vương không thể trở thành hỗn độn như Hỗn Độn Cổ Thần, con đường thần đạo ngày càng khó đi, tuổi thọ có hạn. Thủy Hoàng Càn Nguyên thành công khiến bát Tiên Vương trông thấy con đường khác để đi. Bọn họ dựa vào tài trí thông minh kinh người cắt đứt đường thần đạo, luyện hoàng đạo thành tiên đạo, thành tiên nhân, chuyện sau đó thì ngươi biết giáo chủ.
Giang Nam gật gù, sau đó bát Tiên Vương đến Tiên giới gây ra náo động, cuối cùng có sinh linh thế gian đi thông con đường thành tiên.
Càn Nguyên không phải sinh linh trần gian, gã là tiên thiên thần ma, đệ tử Đế và Tôn. Bát Tiên Vương là sinh linh thế gian, tu luyện thần đạo mà thành tiên, ý nghĩa quan trọng, khiến từ từ thần chứng tiên trở thành hệ thống tu luyện chính thống, được thiên đạo chấp nhận.
– Thủy Hoàng Càn Nguyên dẫn thần đạo lạc lối, là nguyên nhân cản bản cắt đứt thần đạo.
Linh Nữ mỉm cười nói:
– Bởi vì Càn Nguyên là tiên nhân thứ nhất tu luyện chứng đạo thành tiên, nên có khí vận thành Tiên Đế. Nhưng bởi vì Càn Nguyên là thần hoàng thứ nhất, được khí vận thần đạo mới thành tiên, lại làm gương xấu dẫn bát Tiên Vương đi lầm đường làm đứt thần đạo. Vì vậy thời gian Càn Nguyên làm Tiên Đế không quá lâu, tiên triều của hắn sẽ bị đảo điên. Số phận dã định trước Càn Nguyên tiên triều bị hủy diệt.
Giang Nam hiểu ra, nghiêm túc nói:
– Đa tạ Linh Nữ giải đáp thắc mắc cho ta.
– Thật sự hoàn thiện thần đạo, dẫn thần đạo vào trường sinh chính là Giang thái sư.
Chương 2492: Đây chính là thần, đây chính là ta! (2)
Linh Nữ mỉm cười nói:
– Giáo chủ uống trà.
Giang Nam uống trà, đặt chén trà xuống, tiếp tục nhìn Linh Nữ.
Linh Nữ cười cười:
– Thiên chi đạo tổn có dư mà bổ không đủ, Càn Nguyên cắt đứt thần đạo vô hình trung sẽ bồi thường thần đạo, bằng cách nào đó Càn Nguyên không nhận ra.
– Khi thần đạo đã phụ thuộc vào thần đạo, giáo chủ xuất thế sau tám ức năm, được công pháp Ma Ngục Huyền Thai Kinh của Càn Nguyên, cuối cùng hoàn thành hành động vĩ đại mà bát Tiên Vương không thể làm, nghịch chứng tiên thiên, bổ sung khuyết điểm tuổi thọ thần không đủ.
– Càn Nguyên dùng Ma Ngục Huyền Thai Kinh làm hỏng tương lai thần đạo, giáo chủ lại dùng Ma Ngục Huyền Thai Kinh hoàn thiện thần đạo. Nhân quả trong đó khiến người kinh thán.
Giang Nam giật mình, lần đầu tiên hắn nghe giải thích huyền diệu như vậy.
Điều Linh Nữ nói thâm ảo như thiên thư, nhưng sâu sắc tỉ mỉ, kể rõ giảng dạy tuần hoàn nhân quả.
Những đạo lý này thật sự là do nữ nhân trước mắt hắn nhìn thấu sao?
Giang Nam nghi ngờ, thầm nghĩ:
– Hơn phân nửa là Bất Không Đạo Nhân nói, Linh Nữ thuật lại. Nhưng nữ nhân này thông minh đáng sợ.
Linh Nữ khen:
– Giáo chủ kéo dài thần đạo, hành động này đúng là kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu. Người bình thường rốt cuộc có thể đạt được thành tựu cao nhất, ngang hàng với tộc Hỗn Độn Cổ Thần.
– Sau này giáo chủ tu đạo quả, mở đạo cung, khiến thần đạo viên mãn. Tiếc rằng giáo chủ sinh ra quá muộn, nếu giáo chủ xuất thế sớm hơn tám ức năm thì tiên đạo không có cửa, cũn sẽ không xảy ra trận ác chiến giữa Hỗn Độn Cổ Thần và Tiên giới, phụ thân của ta không chết. Cách cục Tiên giới sẽ là cảnh tượng khác.
Linh Nữ cảm thán rằng:
– Tiếc rằng giáo chủ xuất thế quá muộn.
Linh Nữ bưng tách trà lên uống cạn, tiếp tục bảo:
– Nhưng bây giờ có một cơ hội bù đắp sai sót này. Giáo chủ tài hoa tuyệt đại, nếu tham gia Hỗn Độn thiên quốc, tương lai có thể phục hồi lại thần đạo thịnh thế.
– Không phục hồi được.
Giang Nam bùi ngùi:
– Ta đi lên con đường này thì đã biết thần đạo rất khó khăn, dù có người lại bước lên con đường cũn khó nghịch chứng tiên thiên, càng khó tu thành đạo quả thần đạo, mở đạo cung là chuyện rất khó khăn.
– Thần đạo phát triển mấy ức năm mới có lác đác vài người trở thành thần thật sự. Đi con đường ta đi không thông thường, dễ dàng bằng Tiên giới. Thần đạo quá gian khó, không thể thay thế Tiên giới, đã định trước sẽ bị đào thải. Không phải bị ta đào thải mà là bị thế gian vạn linh từ bỏ, đây là chuyện sớm hay muộn.
Giang Nam lên tinh thần, cười nói:
– Mới rồi Linh Nữ nói khởi nguồn của thần cho ta nghe, cái gì là thần thì ta cũng có quan niệm riêng, xin chỉ điểm cho.
Linh Nữ mỉm cười nói:
– Thiếp thân rửa tai lắng nghe.
Giang Nam cười cười, cầm ấm trà lên rót cho Linh Nữ, nói:
– Tiên đạo hư vô xuất trần, đến từ hồng trần nhưng mục đích cuối cùng là không nhiễm hồng trần. Thành tựu tiên đạo càng cao thì dục vọng trong lòng càng ít, dính líu trần thế ít đi, vì vậy chứng Thiên Quân phải cắt nhân quả. Thần thì khác.
Giang Nam đặt ấm trà xuống, nghiêm túc nói:
– Tại sao là thần?
Linh Nữ nghiêm túc lắng nghe, không dám lơ là.
Giang Nam cất tiếng cười to, tiếng cười lảnh lót chấn động núi sông:
– Thần là bất khuất, dã tâm, dục vọng, bảo vệ, nguyên tắc.
– Bất khuất là không vì khó khăn nguy hiểm mà khuất phục, biết khó vẫn lên, nghênh khó mà tiến, không sợ sống chết.
– Dã tâm là động lực thúc đẩy mình đi tới, leo lên ngọn núi rồi lại leo tiếp, dã tâm càng lớn thì năng lực càng mạnh.
– Dục vọng là vô tận mới có thể không bao giờ dừng bước, mới có thể không ngừng tiến bộ, không bao giờ lười biếng.
– Bảo vệ là che chở tộc nhân, chiến đấu vì người thân, phó thác mạng sống, ủy thác con cái.
Giang Nam tỏa thần quang rực rỡ, tóc đen bay rối vô cùng thần thánh.
Giang Nam chậm rãi nói:
– Dục vọng khiến ta đi tới, không ngừng tiến bộ. Nguên tắc hạn chế bước chân, khiến ta không đi lệch đường làm trái bản tâm. Một gạch dọc một gạch ngang, thị phi đúng sai trong lòng thần có cái cân đo lường.
– Linh Nữ, đây chính là thần!
– Đây chính là ta!
– Ta độc nhất vô nhị, không thể sao chép. Mặc cho trời sập đất nứt không thể phá hỏng đạo tâm của ta, mặc kệ miệng lưỡi xảo ngôn không thể thay đổi nguyên tắc của ta!
Ánh mắt Linh Nữ lộ tia khâm phục, kính ngưỡng.
Linh Nữ khẽ thở dài:
– Đạo tâm của giáo chủ thuần khiết cứng cỏi, thiếp thân không thuyết phục giáo chủ được, vậy giáo chủ không thể sống trở ra. Ta biết giáo chủ có chỗ dựa, cùng lắm là con rồng hoang dại kia. Tiếc rằng phụ thân ta đánh nó mất rí nhớ.
Linh Nữ nhẹ giọng nói:
– Nó không dám đến Hỗn Độn thiên quốc, chỗ dựa lớn nhất của giáo chủ đã mất. Giáo chủ, khi rời khỏi đại điện tế tự là giờ chết của giáo chủ. Người sẽ bị đạo phủ chém, bị tướng sĩ Thiên Quốc giết trong loạn quân!
Vẻ mặt Linh Nữ bình tĩnh, khi nói câu này nàng không sợ bị Giang Nam bắt làm con tin để ra khỏi Hỗn Độn thiên quốc.
Mới rồi Giang Nam và Linh Nữ đã đánh nhau, hắn không bắt nàng được, bây giờ thử lại thì kết quả vẫn không thay đổi.
Giang Nam không ra tay, Linh Nữ có ý chí Bất Không Đạo Nhân để lại bảo vệ nàng, hắn không bắt nàng được.
– Ty tỷ, tại sao cứ đòi đánh đấm giết chóc?
Giang Nam cười to bảo:
– Chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện, không chừng có thể tìm đến tiếng nói chung.
Linh Nữ xì cười nói:
– Giáo chủ, con người của ngươi thật lạ, mới rồi còn hào khí ngút trời bây giờ lại nham nhở, thật là sinh linh mâu thuẫn.
– Nhân loại vốn là thể mâu thuẫn.
Giang Nam cười nói:
– Linh Nữ, tuy nàng là Linh Hỗn Độn thiên quốc, dung hợp thiên đạo Linh giới và tinh huyết của Bất Không Đạo Nhân, hưởng thụ Thiên Quốc tế tự, bàng quan. Nhưng nàng không còn là tiên đạo, có vui có buồn, nàng đã không là thiên đạo thì có thể hợp tác, giao dịch với nhau. Hôm nay hai ta sẽ làm cuộc giao dịch.
Biểu tình Linh Nữ dao động, mắt đẹp nhìn Giang Nam, cười nói:
– Không biết giáo chủ muốn giao dịch gì? Nếu muốn đổi mạng sống của giáo chủ thì xin lỗi, thiếp thân không làm được. Hiếm khi có cơ hội này, thiếp thân không muốn bỏ qua chút nào. Giáo chủ chết rồi mới đáng yêu nhất.
Giang Nam câm nín, cười tủm tỉm:
– Nàng yên tâm, không phải ta muốn trao đổi mạng sống mà có một thứ khác. Ta dùng tung tích thân chuyển thế của Bất Không Đạo Nhân đổi lấy công pháp của Bất Không Đạo Nhân, một nửa công pháp trong tay Đại Diễn Cổ Thần.
– Không được!
Linh Nữ lắc đầu, nói:
– Nếu tin tức thiếp thân có không lầm thì giáo chủ đã được một nửa công pháp của phụ thân ta, nửa công pháp khác nằm trong tay Đại Diễn Cổ Thần. Ma Kha Thiên Quân cũng có một phần không đầy đủ.
– Ma Kha Thiên Quân lấy đạo quả của phụ thân ta, lý do là đã hoàn toàn luyện hóa, nhưng hắn chưa có bản lĩnh kia. Nếu ta đưa công pháp chỗ Đại Diễn Cổ Thần cho giáo chủ thì giáo chủ được công pháp hoàn chỉnh. Thiếp thân sợ giáo chủ có thể thân hóa bất không, Đại Diễn, La Ma, Ma Kha, Thiên Nguyên không giữ chân giáo chủ được
Chương 2493: Phong độ
Giang Nam bật cười nói:
– Nàng đặt niềm tin vào ta đến vậy sao? Cho rằng ta có thể đối phó bốn hỗn độn Thiên Quân? Cho rằng ta đỡ được nguyên chung oanh giết, Hỗn Độn Thiên Cung bắn chết?
– Nếu là bây giờ thì giáo chủ chết chắc, nhưng nếu giáo chủ có pc hoàn chỉnh của phụ thân ta thì còn một cơ hội sống.
Linh Nữ giải thích rằng:
– Thần đạo của giáo chủ tu luyện bốn vị một thể, pháp, thân, đạo, quả hợp nhất, cộng thêm công pháp của phụ thân ta thì giáo chủ là Bất Không tái thế, phát huy duy ta bất không đến tận cùng. Sẽ có một cơ hội nhỏ trốn thoát, thiếp thân đã chiếm ưu thế thì cần gì cho giáo chủ cơ hội này? Dù chỉ là cơ hội nhỏ.
Giang Nam thầm khen nữ nhân này tâm kế chặt chẽ, kín không kẽ hở.
Giang Nam cười nói:
– Nếu vậy ta sẽ giao dịch thứ khác với Linh Nữ.
Giang Nam uống cạn nước trà, đẩy tách tới trước mặt Linh Nữ.
Giang Nam nghiêm túc nói:
– Ta muốn dùng tung tích thân chuyển thế Bất Không giao dịch một chén tinh huyết của Bất Không Đạo Nhân!
Linh Nữ đánh giá tách trà, đây chỉ là tách trà bình thường, không thể đựng biển cả.
Linh Nữ gật đầu, nói:
– Có thể giao dịch, dù giáo chủ mang đi một chén tinh huyết phụ thân ta cũng không sống sót ra khỏi Thiên Quốc được.
Linh Nữ có nghe nói phong cách của Giang Nam, không tin tưởng hắn, nàng kiểm tra cái tách xem coi hắn có động tay chân không.
Linh Nữ cắt cổ tay, máu chảy ra đựng đầy tách, miệng vết thương khép lại.
Giang Nam cất đi tách đựng máu Bất Không Đạo Nhân, cười nói:
– Bất Không Đạo Nhân là thần hồn song sinh, sớm dự đoán được mình sẽ gặp nạn nên một thần hồn khác ẩn núp. Sau khi Bất Không chết, hắn biến thành Đạo Không Đạo Nhân. Ở tầng hư không thứ chín vùng đất nguyên thủy Tiên giới ta từng gặp Đạo Không Đạo Nhân, bây giờ hắn vẫn còn trong vùng đất nguyên thủy, bế quan trong đại điện Đạo Quân quả vị.
Vẻ mặt Linh Nữ kích động sau đó bình tĩnh lại, khom người nói:
– Thiếp thân đa tạ giáo chủ, mời giáo chủ lên đường.
Giang Nam đứng dậy:
– Hôm nay từ biệt không biết khi nào gặp lại, phong độ của Linh Nữ khiến Giang ta khó quên.
Linh Nữ xì cười:
– Giáo chủ nói làm tim thiếp thân đập nhanh,còn tưởng rằng giáo chủ có thể sống sót.
Hoa cài trên tóc Linh Nữ bay ra biến thành hai tiên nữ hoa bay hướng ngoài đại điện.
Linh Nữ cười nói:
– Thiếp thân khiến đóa hoa ra ngoài thông báo cho đám người Đại Diễn, chờ giáo chủ đi ra là giết không tha. Có bốn Thiên Quân ra tay cộng với nguyên chung, Hỗn Độn Thiên Cung, giáo chủ có thể chết bi tráng rồi.
Giang Nam mỉm cười, một Giang Nam khác bước ra từ thần luân sau gáy.
Giang Nam cười nói:
– Ai nói ta không thể sống rời khỏi đây?
Linh Nữ ngây ngốc nhìn hai giáo chủ trước mặt mình. Hai người giống y như đúc, cấu thành đại đạo cũng giống nhau. Khác biệt duy nhất là khí chất. Một người khí chất tiên đạo mờ ảo, một người là khí chât thần đạo bá khí.
Nhưng khí chất rất khó cảm nhận, nếu không quan sát kỹ sẽ không phân biệt ra hai Giang Nam khác nhau.
Giang Nam tiên đạo chào Linh Nữ:
– Hôm nay từ biệt có thể nói là vĩnh biệt. Tuy ta không thể lừa được thiên Tiên giới nhưng dư sức đánh lừa mấy Cổ Thần.
Giang Nam hành lễ:
– Đạo hữu vất vả.
Giang Nam tiên đạo cười to sải bước đi ra ngoài:
– Ta vốn là ngươi, bây giờ trả lại ngươi có gì mà khổ?
Mắt Linh Nữ lóe tia sáng, đã hiểu ý:
– Giáo chủ định để hắn ra ngoài hấp dẫn đám người Đại Diễn, Ma Kha chú ý, còn mình thì thừa dịp trốn thoát?
Giang Nam lắc đầu, nói:
– Hao tổn phôi pháp bảo mạnh nhất trong lịch sử đổi lấy cơ hội trốn khỏi Hỗn Độn thiên quốc. Linh Nữ cảm thấy ta sẽ làm chuyện thiệt thòi lớn vậy sao? Không dám giấu diếm, mục đích của ta là nhờ tay đám người Đại Diễn, Ma Kha, Thiên Nguyên, La Ma cộng với uy lực nguyên chung, Hỗn Độn Thiên Cung đánh nát pháp bảo Đế và Tôn ban tặng, đánh nát hết dấu ấn trong pháp bảo đó.
Giang Nam cười nhe răng:
– Rồi ta thừa dịp lao ra đại điện tế tự, trong khoảnh khắc tung ra bốn công kích làm đám Đại Diễn không kịp trở tay, sẽ bị ta trọng thương. Ta thừa dịp đó hấp thu nguyên thủy chi khí không có dấu ấn gì, luyện nguyên thủy chi khí vào Nguyên Thủy Đại La Thiên của ta, nghênh ngang đi.
– Đám người Đại Diễn, Ma Kha, Thiên Nguyên, La Ma bị ta tổn thương nặng, tầng hư không thứ bốn mở ra, sức chiến đấu chủ yếu nhất Hỗn Độn thiên quốc không thể xuất chiến, Huyền Châu của ta sẽ càn quét quần hùng, không người địch nổi, giành được ích lợi lớn nhất. Linh Nữ thấy mưu kế này của ta thế nào?
Tim Linh Nữ đập nhanh, hút ngụm khí lạnh.
Linh Nữ mỉm cười nói:
– Mưu kế này tốt thật nhưng có một sơ hở.
Giang Nam nghiêm túc hỏi:
– Xin chỉ giáo.
– Đó là đã bị thiếp thân biết.
Linh Nữ mỉm cười nói:
– Thiếp thân đã biết tất nhiên sẽ thông báo cho đám người Đại Diễn.
– Vô dụng.
Giang Nam lắc đầu, nói:
– Đại điện này đã bị ta phong tỏa thời không, dù nàng có kêu rách cổ họng cũng không ai biết. Nàng cứ kêu thử xem.
Linh Nữ nghiến răng ken két, cười nói:
– Nếu cộng thêm ý chí của phụ thân ta thì có thể phá phong tỏa của Giang đại giáo chủ được không?
Sau lưng Linh Nữ hiện ra ảo ảnh Bất Không Đạo Nhân, uy nghiêm to lớn.
Giang Nam cười toe toét lắc đầu:
– Linh Nữ, nàng thêm vào đoạn ý chí Bất Không Đạo Nhân cũng chỉ ngang ngửa sức mạnh với ta, không thể nào giữ ta lại được. Ta sống rời khỏi Hỗn Độn thiên quốc đã là không có gì bàn cãi. Bây giờ còn chút thời gian, Linh Nữ, hai ta đều là tài hao tuyệt địa, cần gì đánh giết làm hỏng cảnh đẹp, nói chuyện gió mây chẳng phải càng tuyệt diệu?
Linh Nữ nghiến răng ken két, nhoẻn miệng cười:
– Xưa nay nghe nói Huyền Thiên giáo chủ trơn trượt như cá chạch thành tinh, thiếp thân vốn không tin. Bây giờ đối đầu với giáo chủ một trận mới tin. Càn Nguyên tiên triều có khí vận mấy năm nữa, khí vận của giáo chủ vẫn còn. Cũng được, hôm nay để lại tình cảm, sau này thiếp thân còn gặp lại giáo chủ khi kiếp số đến.
Hai người ngồi xuống.
Linh Nữ cảm thán rằng:
– Phong độ của giáo chủ trước kia thiếp thân ít khi thấy.
– Linh Nữ quá khen.
Giang Nam tán thán:
– Tâm sự với Linh Nữ xong Tử Xuyên phải cảm thán rằng trên đời còn kỳ nữ như nàng. Nếu ta chưa có gia đình, Linh Nữ đuổi chưa chắc ta chịu đi.
Linh Nữ xì cười:
– Giáo chủ, thiếp thân vốn là thiên đạo biến thành, vâng chịu thiên đạo công chính vô tư. Thiên đạo vô tình, ta càng vô tình. Giáo chủ phong thần tuấn lãng tài hoa tuyệt đại, có sức sát thương lớn với thiếu nữ đa tình nhưng không có hiệu quả với thiếp thân.
– Nàng là thiên đạo Linh giới tan vỡ, nhưng Bất Không Đạo Nhân ban sinh mệnh ch o2e. Từ giây phút kia thì nàng đã cảm giác được chua cay mặn ngọt, có thể trải qua yêu hận tình thù.
Giang Nam cười to bảo:
– Nàng nghe xem.
Linh Nữ vốn tức giận câu yêu hận tình thù, giờ bất giác nghiêng tai lắng nghe. Bên ngoài đại điện tế tự có tiếng đại đạo ầm vang, thần thông nổ, tiên thiên pháp bảo bộc phát đạo âm bất diệt.