[Dịch] Đế Tôn
Tập 358 [Chương 2454 đến 2460]
❮ prevnext ❯Chương 2454: Tranh giành khí vận
– Bây giờ còn ngàn năm mới đến lúc, các người hãy chuẩn bị đi.
Giang Nam tiễn mọi người đi, chỉ để lại Giang Tuyết. Hai tỷ đệ ngồi im nhìn nhau thật lâu.
Giang Nam nhìn Giang Tuyết chằm chằm:
– Tỷ tỷ bây giờ sắp chứng Tiên Quân đúng không?
Vẻ mặt Giang Tuyết hờ hững, khí chất nhẹ nhàng không nhiễm bụi trần.
Giang Tuyết mỉm cười nói:
– Đúng rồi, gần đây ta cảm ứng được nhân quả lợi hại. Nếu ngàn năm sau vùng đất nguyên thủy mở ra, ta được một cơ duyên của Đế và Tôn không chừng mượn cơ hội này chứng đạo Tiên Quân.
Giang Nam trầm ngâm giây lát nói:
– Bây giờ tỷ tỷ nên chú ý nhân quả quấn quanh thần hồn, không biết tương lai tỷ tỷ định chấm dứt nhân quả này như thế nào?
Giang Tuyết ngồi im, bỗng đứng dậy thướt tha đi xa.
Thanh âm dịu dàng từ xa vọng lại:
– Tử Xuyên, duyên khởi duyên lạc, cần gì cưỡng cầu?
Giang Nam nhìn Giang Tuyết khuất xa:
– Duyên khởi duyên lạc… Nàng và ta có ngày hữu duyên sao?
Thật lâu sau Giang Nam đứng lên đi tìm Thị Hiên Vi, mỉm cười hỏi:
– Phu nhân, tương lai nếu nàng chứng đạo Thiên Quân, nên châm dưt tình duyên giữa nàng và ta như thế nào?
Thị Hiên Vi cười nói:
– Vậy không chứng Thiên Quân là xong.
Giang Nam giật mình, bỗng hai hàng lệ rơi.
Thị Hiên Vi xì cười:
– Sao lão gia bỗng nhiên trở nên đa sầu đa cảm?
Giang Nam cười nói:
– Không có gì, chỉ là gió tohỏi hạt cát vào mắt.
Hai phu thê đứng bên khung cửa sổ ngắm cảnh. Thời tiết Huyền Thiên Tiên vực thay đổi nhiều, ngoài cửa sổ lất phất bông tuyết. Chốc lát sau Tiên vực phủ trùm một màu trắng tinh, mấy gốc tre xanh đứng thẳng trong tuyết.
Thị Hiên Vi cười nói:
– Tuyết trắng đẹp quá.
– Ừm! Tuyết thật đẹp, không dính chút vết dơ.
Giang Nam thầm hiểu ra, cười nhỏ giọng nói:
– Tuyết trắng tinh như vậy nếu dính vết nhơ thì rất tiếc.
Tiên giới, tổng đàn Ma Môn đại giáo, Thánh Ma Thiên Tôn kêu các cường giả thuộc hạ đến.
Thánh Ma Thiên Tôn nói:
– Sau ngàn năm kho báu Đế và Tôn sẽ mở ra, không chỉ vùng đất nguyên thủy mở rộng còn có nhiều báu vật cường đại. Ma đạo ta vốn nghịch thiên mà đi, cướp đoạt cơ duyên. Khi đó các ngươi hãy tự mình chiếm lấy, cứ dốc sức mà dánh.
Trong Ma Môn đại giáo nhân tài đông đúc, nhiều Tiên Vương đầu vào Thánh Ma Thiên Tôn. Có mấy người trong Tiên Quân cũng đến Ma Môn đại giáo. Thánh Ma Thiên Tôn không hề keo kiệt truyền cho bọn họ pháp bảo ma đạo tiền sử cao thâm.
Ma đạo vốn là dũng mãnh cứng rắn, tốc độ tu luyện kinh người. Nhiều cường giả bái vào môn hạ Thánh Ma Thiên Tôn, thực lực tiến bộ siêu mau.
Một Tiên Vương cười hỏi:
– Thánh giáo chủ định mang chúng ta đại sát tứ phương sao?
Thánh Ma Thiên Tôn lắc đầu, nói:
– Không, ta đi một mình. Lần này ta không vì cướp báu vật mà vì ta, vì ma đạo tranh khí vận!
Các cường giả Ma Môn đại giáo kinh ngạc hỏi:
– Khí vận?
Thánh Ma Thiên Tôn chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nói:
– Đúng vậy! Là khí vận!
Mắt Thánh Ma Thiên Tôn bắn ra tia sáng, bình tĩnh nói:
– Đế và Tôn đồng quy vu tận, thân chết đạo chưa tiêu, để lại khí vận Tiên giới, nếu ai được khí vận đó tương lai việc lớn thành công. Ta cần bế quan ngàn năm, sau ngàn năm tranh hùng thiên hạ!
Lúc này Sa Môn đại giáo, mặt Khổ Hạnh Thiên Tôn ủ rũ kêu đám người Tam Khuyết Đại Phật, Tu A Tiên Quân đến dặn dò.
– Tam Khuyết, vi sư sắp bế quan ngàn năm để tranh giành khí vận sau ngàn năm, các ngươi hãy chăm chỉ tu hành. Ngàn năm sau kho báu Đế và Tôn mở ra, các ngươi sẽ được cơ duyên lớn.
Yêu Môn đại giáo, Vô Tà Đạo Quân, Thiên Hoang Đạo Quân kêu giáo chúng đến dặn dò:
– Hai chúng ta cần bế quan tiềm tu, luyện chế vài món pháp bảo chờ cuộc chiến khí vận trong tương lai.
Thần Mẫu Đạo Quân trầm ngâm:
– Tranh giành khí vận sau ngàn năm sao?
Dưới tay Thần Mẫu Đạo Quân là hàng vạn tiên nhân đã trở thành giáo đồ, tôn kính nàng còn hơn là giáo đồ của đại giáo khác.
Thần Mẫu Đạo Quân nhỏ giọng nói:
– Ngàn năm sau là lúc trở về bản thể của ta…
Trong Tiên giới, các Đạo Quân chuyển thế vì thời gian chuyển thế quá ngắn, không thể tính ra thịnh thế ngàn năm sau nhưng đều được tin tức.
Trong cấm khu, Vạn Vật Đạo Tổ cất bước đi:
– Ngàn năm sau với tu vi tiến cảnh của ta đủ để tranh một phen.
Vạn Vật Đạo Tổ bái phỏng cac cấm khu, thức tỉnh những tàn hồn ngủ say.
Vạn Vật Đạo Tổ nói:
– Các vị đạo hữu, sau ngàn năm là cuộc tranh giành khí vận, nếu bây giờ các vị đạo hữu chuyển thế thì còn kịp, không đến nổi bỏ qua cuộc tranh giành.
Các ý chí cổ xưa tang thương dao động trong cấm khu, tư duy vĩ đại va chạm.
– Tranh giành khí vận? Đó chỉ là tranh khí vận Tiên giới.
– Chúng ta đã ngủ say các thời đại, năm tháng vô tận. Nếu muôn chuyển thế thì ngay từ trước kia đã chuyển.
– Thời đại Tiên giới không khác gì thời đại khác, tội gì hy sinh một lần cơ hội chuyển thế đầu thai với Tiên giới? Theo ta thấy tương lai Tiên giới cũng không vượt qua tịch diệt kiếp được.
– Vạn Vật, ngươi rất cổ xưa nhưng tuổi thọ đã đến tận cùng. Chỉ vì ngươi không chịu cô đơn, chuyển thế sớm làm thần hồn của mình ngày càng yếu.
– Chúng ta còn cần xem xét, nhìn tiềm năng ẩn giấu của thời đại Tiên giới như thế nào.
Vạn Vật Đạo Tổ đi qua cá cấm khu, lộ vẻ mặt thất vọng.
Thái Nguyên nhỏ giọng nói:
– Một đám già ngoan cố, các ngươi không biết mình bỏ lỡ cái gì, ha ha ha ha ha ha! Tranh giành khí vận liên quan tương lai tiên đạo, đây là trận đánh đồ sộ hùng hồn nhất từ khi Đế và Tôn, Bất Không đánh nhau. Ta cũng cần bế quan, tiềm tu ngàn năm.
– Ha ha ha ha ha ha! Trận va chạm này là Đạo Quân với Đạo Quân!
Ánh mắt Vạn Vật Đạo Tổ điên cuồng nhỏ giọng nói:
– Đám tiểu quỷ Tiên giới vốn không có tư cách, chỉ là vật hy sinh. Không biết lần này bao nhiêu Đạo Quân chuyển thế sẽ chết?
Hỗn Độn thiên quốc, giọng Đại Diễn Cổ Thần vang vọng khắp nơi:
– La Ma đạo hữu, khi nào ngươi có thể chứng đạo Thiên Quân? Trận chiến ngàn năm sau cần đại gia số một trận pháp Thiên Quốc.
– Đạo huynh, hãy chờ ta ngàn năm!
Đại Diễn Cổ Thần nghe La Ma Cổ Thần trả lời thì rất mừng, tự mình đi hỗn độn tế đàn bái kiến Linh Nữ Hỗn Độn Thiên Quốc.
Linh Nữ Hỗn Độn Thiên Quốc biến thành một thần nữ uy nghi.
Đại Diễn Cổ Thần khom người nói:
– Thánh nữ, trận chiến khí vận ngàn năm sau rất quan trọng, xin thánh nữ đến lúc đó thả mấy Cổ Thần Thiên Quốc ta. Bọn họ toàn là đẳng cấp Tiên Quân, trận đại chiến này cần bọn họ.
Linh Nữ Hỗn Độn Thiên Quốc gật đầu, nói:
– Được.
Đại Diễn Cổ Thần phấn khởi nói:
– Khi đó xin thánh nữ cho mượn nguyên chung, Hỗn Độn Thiên Cung!
Linh Nữ Hỗn Độn Thiên Quốc im lặng giây lát, gật đầu nói:
– Được.
Đại Diễn Cổ Thần thở phào, vái Linh Nữ Hỗn Độn Thiên Quốc rồi lui ra.
Tuy Tiên giới trở về bình tĩnh nhưng vẫn sóng ngầm dữ dội. Giáo chủ các đại giáo môn bế quan, nhưng vẫn có nhiều giáo đồ ra ngoài truyền giáo.
Đẳng cấp giáo chủ toàn là cường giả Thiên Quân, những người này bế quan chờ trận chiến chưa bao giờ có sau một ngàn năm.
Chương 2455: Đại La Thiên quân (1)
Cuộc tranh đấu khí vận không nhỏ, Đạo Quân tiền sử chuyển thế hay tồn tại cường đại của Tiên giới đều chú trọng trận chiến đó, nên bọn họ dốc hết sức tu hành.
Nếu không thì đẳng cấp như bọn họ vẫn có nguy hiểm sẽ chết.
Nhưng bế quan thì bế quan, vẫn phải tiếp tục truyền giáo. Các cường giả đại giáo môn đi khắp thiên hạ, tuyên truyền giáo lí của mình, tranh giành giáo chúng, các trận dấu lớn nhỏ không dứt.
Ban đầu chỉ là đánh lộn, nhưng xung đột cứ leo thang, dần đổ máu, tranh đấu kịch liệt hơn.
Các đại giáo môn đánh nhau, đẳng cấp Tiên Vương cũng đánh bể đầu.
Tuy nhiên cuộc tranh đấu đa phần nhằm vào Nhân giáo, Xiển giáo, Tiệt giáo, Thiên Ma giáo, Hỗn Độn ma giáo. Bởi vì ngũ giáo phái là giáo môn cường đại nhất, anh tài trong thiên hạ hơn phân nửa tụ tập vào Nhân giáo, Xiển giáo, Tiệt giáo, Thiên Ma giáo, Hỗn Độn ma giáo, khiến người ghen tỵ.
Mặ dù ngũ giáo phái nhân tài lớp lớp nhưng không có nhiều cường giả Tiên Vương, Tiên Quân, trong hỗn chiến chịu thiệt lớn. Nhiều lần có giáo chúng truyền đạo bị giết.
Rất nhanh lực lượng trụ cột ngũ giáo phái là đám người Tịch Trọng, Nhạc Ấu Nương, Thiệu Thiên Nhai dẫn dắt Tiên Vương nổi bật trong giáo môn xuất kích. Khoảng hoan sáu trăm Tiên Vương càn quét các tiên châu, xóa sạch kẻ thù.
Nhưng giáo môn khác nhiều cỡ mười mấy giáo, một đám đẳng cấp Tiên Vương tụ tập lại, có nhiều người là lão Tiên Vương rất nổi tiếng trong Tiên giới. Có hơn ngàn đại viên mãn Tiên Vương!
Những Tiên Vương đặt bẫy đánh đám người Tịch Trọng, Nhạc Ấu Nương chạy mất dép, bị chặn ở Hóa Ma cốc.
Thiệu Thiên Nhai giết ra vòng vây, quay về Huyền Châu cầu cứu Càn Khôn lão tổ.
Càn Khôn lão tổ cười nói:
– Cầu ta làm chi? Ta không đánh lại người ta. Ngươi đi cầu nhóm Tịch Thiên Vương đi.
Thiệu Thiên Nhai vội chạy đi tìm Tịch Ứng Tình.
Tịch Ứng Tình trầm ngâm giây lát, gặp Càn Khôn lão tổ, nói:
– Tiềm Long quân sư, lần này ta định mang theo vài người đi, tạo dựng oai phong cho Huyền Châu.
Càn Khôn lão tổ cười nói:
– Đẳng cấp Tiên Quân các người đừng ra tay miễn cho gây lớn chuyện, giáo môn khác sẽ nói chúng ta ỷ lớn hiếp nhỏ.
Tịch Ứng Tình gật đầu, nói:
– Yên tâm, Tiên Quân sẽ không ra tay, nhưng nếu đối phương có Tiên Quân ra mặt thì chúng ta không nhịn.
Càn Khôn lão tổ đồng ý, vẫn không yên tâm, dặn Tịch Ứng Tình:
– Thiên Vương đã là Tiên Quân, Hỗn Nguyên Thánh Nhân, tuyệt đối đừng ra tay. Miễn đẳng cấp Tiên Quân các người không nhúng tay vào thì chuyện lớn đến mấy ta đều có thể dàn xếp.
Tịch Ứng Tình vâng dạ:
– Quân sư, dối phương có nhiều người, ta cần sử dụng trực thuộc Đại La Thiên quân trong tam giới ngày xưa của giáo chủ. Ta đi mời nhưng chưa chắc người ta chịu giúp, xin quân sư ban binh phù cho ta không để bọn họ từ chối.
Càn Khôn lão tổ cho Tịch Ứng Tình binh phù, gã đi tìm Thiếu Hư, Nhâm Tiên Thiên, Hạo Thiếu Quân, Lạc Hoa Âm, Thiên Ý, Huyền Hoàng, Thông U, Tinh Quang, Minh Thổ. Tịch Ứng Tình không mời các Tiên Quân như Băng Liên Thánh Mẫu, Linh Lung đạo đồng, Nam Quách Tiên Ông, Đạo Vương Tiên Quân, Giang Tuyết trợ trận.
Tịch Ứng Tình nói:
– Quân sư đã cho phép chúng ta xuất chiến, hôm nay phải giết ra oai phong Huyền Châu! Các vị, kéo ra trực thuộc Đại La Thiên quân của thần triều Đế Huyền bệ hạ học hỏi kinh nghiệm đi, làm nóng người cho cuộc tranh đấu ngàn năm sau.
Đám người Thiếu Hư, Nhâm Tiên Thiên giật mình kêu lên:
– Đại La Thiên quân trực thuộc Đế Huyền bệ hạ? Tịch Thiên Vương, quân sư cho phép?
Tịch Ứng Tình cười nói:
– Quân sư bảo miễn đẳng cấp Tiên Quân không ra tay hì chuyện lớn mấy cũng dàn xếp được.
Lạc Hoa Âm rùng mình nhỏ giọng nói:
– Sư huynh, làm vậy không được tốt lắm.
Thiên Ý nhíu mày nói:
– Thiên Vương, thế này hơi chuyện bé xé to. Đại La Thiên quân trực thuộc Đế Huyền chỉ cần dùng năm phần binh lực là đủ rồi.
Tịch Ứng Tình gật đầu, nói:
– Vậy chỉ dùng năm phần binh lực.
Thông U, Tinh Quang, Minh Thổ khó hiểu tại sao bọn họ chú trọng như vậy.
Tuy nhóm Thông U, Tinh Quang, Minh Thổ xuất thân tam giới nhưng phi thăng quá sớm, không thấy thời kỳ Đế Huyền thần triều hưng thịnh, chư thiên binh bộ khủng bố biết bao. Đại La Thiên quân là đại quân trực thuộc của Giang Nam, là đứng đầu chư thiên binh bộ.
Ngày xưa chư thiên binh bộ toàn chọn thần tướng nổi bật nhất mới được xếp vào Đại La Thiên quân. Những người này được Giang Nam đích thân truyền dạy, dạy dỗ. Bây giờ bọn họ đều thượng giới, ở trong Huyền Châu.
Thông U Đạo Nhân cười nói:
– Chẳng qua là quân đội tiên nhân trực thuộc giáo chủ đi ra rèn luyện, có gì ghê gớm? Tịch Thiên Vương, ngươi đừng đưa ra năm phần, đưa hết đi đi, làm nóng người cho trận chinh chiến ngàn năm sau cũng tốt.
Mọi người bàn bạc xong Tịch Ứng Tình lấy binh phù ra, truyền lệnh binh bộ Huyền Châu điều động Đại La Thiên quân.
Không lâu sau Thông U Đạo Nhân thấy cờ xí rợp trời, thiên xa lao nhanh, thiên thuyền thấp thoáng, các tiên thú rít gào lao nhanh. Trận đồ dày đặc, xiềng xích giắt ngang trời, móc câu chỉ xéo, kim đấu như các vầng mặt trời. Trăm vạn tiên nhân mặt giáp nặng thân hình to lớn chạy đến giữa không trung.
– Thiên Tự doanh đến!
– Trận Tự doanh đến!
– Huyền Tự doanh đến!
– Hoàng Tự doanh đến!
– Phong Tự doanh đến!
– Địa Tự doanh đến!
– Thú Tự doanh đến!
– Trảm Tự doanh đến!
Các tiếng rống kinh thiên động địa vang lên. Đám người Thông U giật nảy mình. Các tiên nhân vẻ mặt nghiêm trang, pháp bảo kiểu thống nhất, có pháp bảo loại nặng, ba mươi ba trọng thiên bảo tháp. Có cầm vũ khí khóa, có trận đồ.
Tuy những pháp bảo này là loại độc lập nhưng có thể tụ tập một chỗ thành pháp bảo uy lực kinh thiên động địa, tăng uy thế gấp vô số lần.
Tu vi đám người này sàn sàn như nhau, đa số là chân tiên. Mấy thống lĩnh trận doanh là đẳng cấp Tiên Vương.
– Đây là Đại La Thiên quân một tay giáo chủ dạy dỗ?
Đám người Huyền Hoàng lão tổ, Thông U Đạo Nhân, Tinh Quang Đạo Nhân mắt sáng lên, khen không dứt.
– Giáo chủ ở hạ giới đúng là giỏi, dạy dỗ ra đại quân hùng tráng uy vũ như thế. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi Hóa Ma cốc ngay!
Bọn họ mới đi, bên Thị Hiên Vi nhận được tin biến sắc mặt, vội chạy đi tìm Càn Khôn lão tổ.
Thị Hiên Vi hỏi:
– Quân sư, tại sao để Tịch Thiên Vương kéo đi Đại La Thiên quân của giáo chủ?
Càn Khôn lão tổ cười nói:
– Tịch Thiên Vương bảo là muốn đi cứu người mà ít người thì không đủ oai nên xin ta binh phù điều động Đại La Thiên quân.
Thị Hiên Vi giậm chân nói:
– Sợ là gây lớn chuyện! Lão gia đâu?
Càn Khôn lão tổ hết hồn, trả lời ngay:
– Giáo chủ đi vô nhân cấm khu, nói là muốn luận đạo với mấy lão quái vật tiền sử, không có trong Huyền Châu. Nguyên Quân nương nương, lai lịch Đại La Thiên quân là gì?
– Đại quân này là lão gia chọn tồn tại nổi bật nhất trong tam giới, đích thân dạy dỗ, trải qua cuộc chiến bảy đại vũ trụ thống nhất, cuộc chiến chư thần hoàng hôn kiếp. Mỗi trận doanh tu luyện một bộ công pháp của lão gia, nhiều trận doanh tập hợp lại là công pháp hoàn chỉnh.
Chương 2456: Đại La Thiên quân (2)
Thị Hiên Vi khẽ thở dài:
– Sau khi thượng giới lão gia thêm tiên thiên nguyên thủy thần linh vào Đại La Thiên quân, lại tự mình dạy dỗ. Đại La Thiên quân bây giờ tương đương một nửa sức chiến đấu của lão gia, Tịch Thiên Vương cũng biết chuyện này, hắn không nói cho quân sư biết sao?
Càn Khôn lão tổ sợ hãi, lạc giọng nói:
– Một nửa sức chiến đấu của giáo chủ? Tịch Ứng Tình khốn kiếp, hắn không hề nói cho ta biết!
– Thiên Ý lão tổ cũng không nói gì?
Thị Hiên Vi bực mình nói:
– Thiên Ý lão tổ là đại thủ lĩnh trong Trảm Tự doanh, năm xưa nhờ Thiên Ý Trảm Tam Sinh làm thủ lĩnh Thiên Ý doanh. Ngoài ra Lý Châu cũng là thủ lĩnh Ma Tự doanh, Tịch Thiên Vương là thủ lĩnh Thiên Tự doanh.
Càn Khôn lão tổ giậm chân, tức giận nói:
– Tên khốn Thiên Ý không hề nói uy lực, nguy rồi, sợ là sẽ gây lớn chuyện, ta không dàn xếp được!
Không lâu sau Tiên giới truyền ra tin tức kinh người. Trăm vạn tiên nhân tấn công Hóa Ma cốc, san bằng hàng ngàn Tiên Vương, giết sạch không chừa một Tiên Vương.
trận chiến ấy hộ pháp Tiên Quân các đại giáo môn đi ra định cứu những Tiên Vương kia, đại chiến với đám Tịch Ứng Tình, Thiếu Hư, Hạo Thiếu Quântịa Hóa Ma cốc. Đại La Thiên quân rầm rộ kéo đến, đại chiến ba ngày ba đêm. Các Tiên Quân chết trong đại trận, không ai trốn thoát.
Tiên Quân nổi tiếng lâu năm trong giới Tiên Quân như Cảnh Nguyệt Nữ Quân, Thiên Môn Tiên Quân cũng bị Đại La Thiên quân giam cầm, luyện hóa thành tro.
Tuy những Tiên Vương,Tiên Quân đa số ký thác đạo quả trong Tiên vực, không thân chết đạo tiêu thật nhưng vẫn có số ít chọn ký thác đạo quả vào pháp bảo, cơ thể mình. Bọn họ chết hẳn, không sống lại được.
trận chiến này số Tiên Vương chết hẳn nhiều cỡ năm mươi sáu người.
Danh tiếng Đại La Thiên quân Huyền Châu lan rộng, thiên hạ giật mình, giết đến các đại giáo môn run sợ.
Càn Khôn lão tổ than thở nghênh đón đám Tịch Ứng Tình khải hoàn về triều, càu nhàu:
– Lần này gây lớn chuyện rồi, lớn chuyện. Các ngươi giết nhiều người, làm nhiều đại giáo bẽ mặt. Giáo chủ những đại giáo này sẽ có người không nhịn được, ta không thể dàn xếp. Trong các ngươi ai đi vô nhân cấm khu một chuyến mời giáo chủ về?
Trong Huyền Thiên giáo chủ, một thân hình Nguyên Thủy Thần Quân to lớn đứng trong tòa cấm khu tiền sử, miệng niệm đạo âm hùng vĩ. Đạo âm chấn động tranh phong với đạo âm già nau, tang thương sâu trong cấm khu. Hai loại đạo âm hoàn toàn khác nhau, một cao một thấp. Âm cao ngày càng cao vút, đến cực độ thì đột nhiên như thiên hà sụp đổ, minh hải đổ ngược. Nước lũ nhấn chìm vũ trụ tuôn ra muốn đập vỡ âm thấp.
Âm thấp bắt đầu như sông lớn tuôn chảy liên miên không dứt, lúc này đột nhiên phóng lên cao tựa cột chống trời, vững vàng chặn lại đối phương công kích.
Đột nhiên âm thấp ngừng, thanh âm tang thương vang lên:
– Huyền Thiên giáo chủ, ngươi và ta luận đạo nhiều năm sao bây giờ bỗng nhiên im lặng? Hay Huyền Thiên giáo chủ nhận thua?
– Tạo nghệ đại đạo của Viên Thái đạo huynh làm ta vô cùng khâm phục.
Giang Nam thu về dị tượng, thân thể trở về kích cỡ bình thường, cười nói:
– Nhưng ta còn bận việc trong Tiên giới, đi giải quyết việc riêng trước rồi lại lý luận với đạo huynh sau.
Giang Nam cất bước đi ra cấm khu.
– Thật đáng sợ.
Sâu trong cấm khu, thanh âm già nua im lặng thật lâu sau khẽ thở dài:
– Luận đạo với ta mấy năm vậy mà vẫn không thắng hắn được. Rõ ràng hắn sắp tua nhưng luôn có thể vùng lên, ngang sức ngang tài với ta. Huyền Thiên giáo chủ…
Tổng đàn Ma Môn đại giáo, Thánh Ma Thiên Tôn từ từ tỉnh lại, mở mắt ra, không giận mà uy.
Thánh Ma Thiên Tôn đã là Thiên Quân, uy nghiêm càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Thiên Quân quân lâm thiên hạ, Đạo Quân tiền sử chuyển thế tu thành Thiên Quân càng lợi hại hơn cùng cảnh giới.
Thánh Ma Thiên Tôn nhẫn nhịn đến bây giờ là vì khí vận Tiên giới vẫn còn, Càn Nguyên tiên triều nắm giữ tiên thiên pháp bảo. Tuy Càn Nguyên tiên triều không thể phát huy hết uy lực tiên thiên pháp bảo nhưng đủ bảo vệ khí vận Tiên giới không mất.
Ngàn năm sau lại có biến cố lớn, e rằng thay đổi khí vận Tiên giới. Vì vậy Thánh Ma Thiên Tôn cố nhịn, chờ phân tranh sau ngàn năm.
Thánh Ma Thiên Tôn quét mắt một vòng, lại nhìn các giáo đồ:
– Chuyện gì mà thức tỉnh ta?
Những giáo chúng này là lực lượng trụ cột của Ma Môn đại giáo, các Tiên Vương, Thiên Môn Tiên Quân.
Mọi người báo cá chuyện cao thủ các đại giáo môn vây khốn nhóm Tịch Trọng trong Hóa ma cốc, Tịch Ứng Tình dẫn Đại La Thiên quân đánh lén.
Thánh Ma Thiên Tôn rung động, trầm ngâm nói:
– Huyền Thiên giáo chủ có thủ đoạn như vậy, chia công pháp ra thành vạn lại biến vạn thành một. Công pháp của Huyền Thiên giáo chủ thật kỳ diệu, tạo nên địa quân tiên nhân như thế, đáng sợ, thật đáng sợ.
Tầm mắt, kiến thức của Thánh Ma Thiên Tôn rất cao, nghe đám Thiên môn Tiên Quân miêu tả là đoán được ngay ảo diệu của Đại La Thiên quân.
Thánh Ma Thiên Tôn lẩm bẩm:
– Đại La Thiên quân này là Huyền Thiên giáo chủ chia công pháp ra nhiều phần, một bộ binh mã tu luyện một phần công pháp, tiếp đó các bộ tổ hợp là phát huy uy lực công pháp của Huyền Thiên giáo chủ đến tận cùng. Tuy tu vi Đại La Thiên quân không cao nhưng nhiều tiên nhân tập hợp lại vận chuyển công pháp của Huyền Thiên giáo chủ có thể phát huy ra năm, sáu phần thực lực của Huyền Thiên.
Thánh Ma Thiên Tôn phân tích rõ ràng hợp lý, chợt cười nói:
– Năm, sáu phần thực lực của Huyền Thiên giáo chủ đủ sánh ngang đại viên mãn Tiên Quân, các ngươi chết không oan.
Đám Tiên Vương không phục.
Thiên Môn Tiên Quân ho khan nói:
– Giáo chủ, Huyền Thiên nhục nhã chúng ta như vậy chẳng lẽ giáo chủ bỏ qua sao? Nếu không thể lật lại bàn cờ này e rằng Ma Môn giáo chúng sẽ nảy sinh bất mãn, cho rằng giáo chủ không thể che chở bọn họ.
Thánh Ma Thiên Tôn cười lắc đầu, nói:
– Lần này không phải các ngươi muốn đối phó Huyền Châu, các ngươi chỉ bị người lợi dụng, mượn tay các ngươi tiêu diệt Nhân giáo, Xiển giáo, Tiệt giáo, Thiên Ma giáo, Hỗn Độn ma giáo.
– Giáo chúng đại giáo khác cũng bị lợi dụng, người này muốn dụ chúng ta chiến đấu với Huyền Châu. Vì giáo chúng chết nhiều sẽ kinh động giáo chủ, Huyền Thiên giáo chủ cũng sẽ không ngồi xem môn nhân bị giết.
– Nếu giáo chủ các đại giáo môn tức giận lưỡng bại câu tương thì tương lai trận chiến giành khí vận người kia bớt rất nhiều đối thủ cường đại.
Đám người Thiên môn Tiên Quân tim rớt cái bịch, bọn họ chưa từng nghĩ đến điều này. Nếu không có Thánh Ma Thiên Tôn chỉ điểm e rằng bọn họ không hay biết gì trở thành vũ khí cho người ta.
– Bàn tay đen lợi dụng các ngươi đối phó Huyền Thiên, ngũ giáo phái giấu được người khác nhưng không thể lừa ta.
Thánh Ma Thiên Tôn cười khẩy nói:
– Tên này khôn lỏi, làm việc không lộ dấu chân, nhưng ta sẽ tóm hắn ra. Tuy nói các ngươi bị người lợi dụng nhưng dù sao môn nhân của Huyền Thiên giết nhiều người bên chúng ta, chuyện này phải có một kết thúc. Người Huyền Thiên giáo chủ, phải tru giết ác đồ mới có thể lấy lại mặt mũi Ma Môn đại giáo!
Chương 2457: Ngang ngược
Thánh Ma Thiên Tôn đứng dậy:
– Ta đi giết đám Tịch Ứng Tình, Thiên Ý, Thiếu Hư. Đám người kia chết, Đại La Thiên quân mất đi thủ lĩnh tương đương với chặt cụt một tay Huyền Thiên.
Đám Tiên Vương Thiên Môn khom người nói:
– Cung chúc giáo chủ ra trận là thắng!
Thánh Ma Thiên Tôn cất bước đi ra, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng ầm ĩ.
Thanh âm hét to:
– Nguy rồi, việc lớn không tốt! Giang thái sư giết lên núi, bây giờ đang chặn ngoài sơn môn!
Toàn Ma Môn đại giáo tức giận.
Lòng Thánh Ma Thiên Tôn máy động, lạnh lùng cười:
– Hắn dám đến tổng đàn Ma Môn ta, thật to gan!
Thánh Ma Thiên Tôn dẫn đám giáo chúng bước nhanh ra quái đàm, nhìn sơn môn phía xa thấy thần quang bốc tận trời, che lấp trời tiên, trăng tiên, ánh ao trong Tiên giới.
Dưới thần quang, Giang Nam ngồi một mình, nhìn Thánh Ma Thiên Tôn đến mới đứng dậy.
Giang Nam hơi khom người cười nói:
– Thánh Ma đạo huynh.
Thánh Ma Thiên Tôn trả lễ:
– Giang thái sư.
Thánh Ma Thiên Tôn nhìn như thế nào, chỉ thấy thần quang của Giang Nam bao phủ gáo đàn kín không kẽ hở, làm người ta không thể ra vào.
Thánh Ma Thiên Tôn lạnh lùng cười:
– Tại sao Giang thái sư chặn sơn môn của ta?
Giang Nam nhoẻn miệng cười:
– Thánh Ma đạo huynh, người của Ma môn giết ngũ giáo phái trên danh nghĩa của ta, hôm nay ta chặn sơn môn của Ma Môn là để hỏi tội.
Mấy Tiên Vương sau lưng Thánh Ma Thiên Tôn suýt hộc máu:
– Phụt!
Thánh Ma Thiên Tôn nửa cười nửa không:
– Hỏi tội? Đám người Tịch Ứng Tình, Thiếu Hư, Thiên Ý dưới tay ngươi dẫn Đại La Thiên quân giết hàng ngàn Tiên Vương của các giới, lấy mạng hơn năm mươi Tiên Vương. Mấy Tiên Vương dưới tay ta cũng mất mạng, thân chết đạo tiêu, ngươi còn dám tới hỏi ta?
Giang Nam nheo mắt nói:
– Đúng vậy!
Thánh Ma Thiên Tôn tức giận, lạnh lùng cười:
– Ngươi quá kiêu ngạo! Huyền Thiên, tuy ngươi là lãnh tụ giáo môn, thái sư tiên triều nhưng hành động ngang ngược như thế, ta sợ là ngươi sẽ giảm thọ chết sớm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một cây kích to phóng lên cao, Thánh Ma Thiên Tôn thò tay cầm kích chỉ vào Giang Nam, lạnh lùng nói:
– Giang thái sư, ngươi có biết là mình sắp chết không?
Giang Nam cười phá lên, đứng dậy ra thiên ngoại.
Giang Nam đứng trong trời sao:
– Thánh Ma đạo huynh chỗ này là của ngươi, hai ta tranh chấp lỡ phá hỏng nơi này thì đạo huynh sẽ đau lòng. Ngươi và ta đi thiên ngoại chiến đấu!
Thánh Ma Thiên Tôn lắc người cầm kích to xông vào trời sao.
Kích chém xuống, Thánh Ma Thiên Tôn lạnh lùng nói:
– Giang thái sư, ngươi đắc tội quá nhiều người, hành động thì ngang ngược kiêu ngạo, không chịu thiệt chút nào. Ta sợ tương lai ngươi sẽ vì cái tính này mà gặp nạn.
– Hôm nay nếu ngươi xử tử đám người Tịch Ứng Tình, Thiếu Hư, Thiên Ý thì ta sẽ bỏ qua ân oán này, còn giúp ngươi nói đỡ trước mắt các giáo chủ khác, cùng nhau kéo kẻ xúi giục cuộc tranh đấu này ra. Nếu ngươi vẫn cứng đầu cố chấp thì hôm nay sẽ cho ngươi biết tay!
Các ngôi sao Tiên giới lắc lư chìm nổi, Thánh Ma Thiên Tôn huơ kích dấy lên bão sao. Các ngôi sao, mặt trời Tiên giới bị hất bay.
Giang Nam giơ tay đỡ, tay không chộp kích to. Nắm đấm thịt và kích to va chạm. Trong trời sao như có ức vạn mặt trời bùng nổ, thần quang, ma quang rực rỡ chiếu rọi trời sao, rực rỡ như tia chớp ức vạn vạn dặm.
Keng!
Tay Giang Nam rung lên, năm ngón xòe ra theo thứ tự như đóa sen nở. Năm ngón chia làm năm màu, diễn biến dị tượng tiên thiên ngũ sắc liên.
Giang Nam dùng cơ thể mình, bàn tay diễn biến tiên thiên ngũ sắc liên.
Thần thông tiên thiên ngũ sắc liên là pháp lực, đại đạo cấu tạo hình dạng sen năm màu, phát huy uy lực khó tin. Nhưng dù gì là pháp lực, đại đạo cấu tạo ra thần thông, không cứng rắn như thực thể, uy lực có hạn.
Bàn tay Giang Nam hóa thành tiên thiên ngũ sắc liên, dung hợp thân thể, thần thông, pháp lực, đại đạo thậm chí nguyên thần, đạo quả, hết thảy thành một thể. Bàn tay này không thua gì pháp bảo mài giũa nhiều lần, uy lực, uy thế hay độ cứng đều tương đương với đúc bằng tiên kim cứng rắn nhất, ôn dưỡng nhièu năm.
Đây là điểm mạnh của Giang Nam, pháp, thân, đạo, quả hợp nhất khiến thần thông của hắn mạnh chưa từng có. Khi Giang Nam ra tay thần thông không còn là thần thông, nó là pháp bảo.
Bàn tay Giang Nam tựa như sen năm màu, ngón tay bay múa trong khoảnh khắc chấn động không biết bao nhiêu lần, giống như tầng tầng lớp lớp cánh hoa xòe ra ngoài, tiêu trừ lực lượng hủy diệt chứa trong kích to.
Tay kia giơ lên đánh vào trán Thánh Ma Thiên Tôn, đại đạo chấn động vù vù, cánh tay Giang Nam như rồng vàng mọc vảy rậm rạp biến thành tiên thiên kim long giản chân thật.
Đây là thành quả tu hành mấy năm nay của Giang Nam, hắn vào vô nhân cấm khu luận đạo với đám lão quái vật ngoan cố nhiều năm là để hoàn thiện pháp, thân, đạo, quả của mình.
Tu luyện đến trình độ như Giang Nam rất khó tiến bộ tiếp, dù hắn không phải Đạo Quân chuyển thế, có kinh nghiệm và nội tình kiếp trước. Giang Nam đi con đường nguyên thủy thần đạo gian nan khó khăn, chỉ một mình hắn đi, không ai theo cùng, không ai cùng hắn tiến lui khám phá khó khăn trên con đường tu luyện.
Giang Nam chỉ có thể một mình lần mò.
Giang Nam tự mày mò lại lấy được thành tựu khiến người sợ hãi. Pháp, thân, đạo, quả hợp nhất càng mạnh mẽ, chín muồi hơn, đi đến bước đường này Giang Nam không cần luyện chế bất cứ pháp bảo cũng có thể phát huy ra uy lực.
Thánh Ma Thiên Tôn gầm rống, nhẹ nhàng rút kích xoay chuyển, đuôi kích bắn lên vang tiếng nổ điếc tai va chạm với dị tượng tiên thiên kim long giản từ cánh tay Giang Nam.
Hai người lướt qua nhau, kích to rơi như mưa đâm hướng Giang Nam.
Thánh Ma Thiên Tôn càng chiến càng mạnh, vung kích to mạnh mẽ khai thiên, tích địa. Thánh Ma Thiên Tôn là Đạo Quân thời đại ma đạo, quân chủ đại đạo, đường tu hành theo hướng mạnh mẽ cứng rắn, tinh dũn xông pha, chém hết chướng ngại vật. Thần chắn ta, giết thần, ma chắn ta, giết ma, người thân chắn đường, giết luôn!
Bản thân chặn đường ta đi, cũng chém!
Thánh Ma Thiên Tôn phát huy tinh túy tịnh diệu của ma đến cực hạn, dù chuyển thế làm tiên nhưng tinh hoa ma đạo không hề mất.
Đối diện công kích hung dữ kinh người này, Giang Nam không hề phòng thủ, không ở thế yếu. Ngược lại Giang Nam công kích, dùng tấn công thay phòng ngự. Hai tay Giang Nam múa may là tiên thiên pháp bảo, hình dạng biến đổi, bộc phát ra năng lượng kinh người ngang ngửa với Thánh Ma Thiên Tôn.
Vù vù vù vù vù!
Tóc đen Giang Nam bay lên như thác nước đổ ngược trong trời sao, đột nhiên lắc một cái biến thành Chú Đạo thiên đàn. Sát chiêu chú đạo thành thực chất chú giết Thánh Ma Thiên Tôn.
Tim Thánh Ma Thiên Tôn đập nhanh, gã hú dài, há mồm phun ra cây quạt ba tiêu quay tròn, càng lúc càng to ra quạt Chú Đạo thiên đàn.
Trời sao bị quạt sụp đổ, Chú Đạo thiên đàn làm bằng tó đen của Giang Nam bị bão trời sao thổi tan tác. Tóc đen bị thổi dựng đứng, gió lốc thổi người hắn lảo đảo.
Cây quạt ba tiêu uy lực siêu mạnh, Chú Đạo thiên đàn của Giang Nam cũng rất kinh người. Giang Nam dùng mái tóc đen diễn biến ra Chú Đạo thiên đàn thành pháp bảo ngang ngửa Thiên Quân. Nhưng Chú Đạo thiên đàn bị quạt ba tiêu phất một cái thế là tan tác.
Chương 2458: Tiên thiên di bảo
Quạt ba tiêu chưa hoàn toàn luyện chế thành công, nếu nó hoàn thành thì uy lực càng thêm kinh người.
Báu vật này là pháp bảo Thánh Ma Thiên Tôn luyện hóa chuẩn bị cho cuộc chiến ngàn năm sau.
Thánh Ma Thiên Tôn được quạt ba tiêu cũng do cơ duyên tình cơ. Khi đó thời đại chú đạo chưa mở, từ tịch diệt thiên hỏa dựng sinh ra một gốc linh căn, trong linh căn kết một gốc ba tiêu, chỉ có chín miếng lá.
Sau này tịch diệt thiên hỏa nổ dựng sinh chú đạo, cây ba tiêu bị hủy trong lúc khai thiên tích địa, chỉ có một miếng lá ba tiêu rơi vào vô nhân cấm khu, vừa lúc là Thán Ma cấm khu, Thánh Ma Thiên Tôn sở hữu nó.
Thánh Ma Thiên Tôn luôn cho rằng lá ba tiêu là cơ duyên vô thượng của gã, là mấu chốt để gã luyện thành tiên thiên pháp bảo. Bởi vì lá ba tiêu là tiên thiên sinh ra, không bị hủy diệt trong khai thiên tích địa thời đại chú đạo, chất chứa một chút linh tính abát diệt.
Cộng thêm khai thiên tích địa thời đại chú đạo hủy đi cây chuối nhưng miếng lá này tồn tại, nó ẩn chứa uy lực chú đạo rất sâu.
Thánh Ma Thiên Tôn chưa từng chuyển thế đến thời đại chú đạo mà chờ tới thời đại tiên đạo mới chuyển sinh, luyện lá ba tiêu thành cây quạt là muốn thừa dịp biến động lớn này không chừng có thể luyện thành tiên thiên pháp bảo.
– Tiếc rằng báu vật của ta chưa luyện thành, không thể thổi Huyền Thiên thành tro. Ta dùng cây quạt này vẫn không làm gì Huyền Thiên được, hôm nay khó đánh chết hắn.
Thánh Ma Thiên Tôn hít sâu, quạt ba tiêu biến nhỏ chui vào miệng gã.
Thánh Ma Thiên Tôn xoay người đi, lạnh lùng nói:
– Huyền Thiên, hôm nay dừng đấu tại đây. Ta không so đo với ngươi, chờ kiếp số Thiên Quân của ngươi đến lại lý luận với ngươi!
Thánh Ma Thiên Tôn muốn đi, Giang Nam không ngăn gã được. Nhưng Giang Nam có mặt, Thánh Ma Thiên Tôn không thể giết đám người Tịch Ứng Tình.
Giang Nam cười to bảo:
– Cung tiễn đạo huynh.
Giang Nam quay người đi.
– Báu vật đó của Thánh Ma Thiên Tôn khá lợi hại, những Đạo Quân chuyển thế như Thánh Ma Thiên Tôn chắc chắn có báu vật kinh khủng.
Biểu tình Giang Nam nặng nề cúi đầu nhìn, mới rồi Thánh Ma Thiên Tôn quạt một cái làm hắn rụng mấy trăm sợi tóc, làn da nứt ra mấy chục lằn.
Giang Nam thầm nghĩ:
– Không biết cuộc tranh đấu ngàn năm sau Đạo Quân khác sẽ lấy ra lá bài gì? Đây sẽ là cuộc chiến kinh thiên động địa, không chừng có Đạo Quân chết.
Giang Nam đã nhìn ra nguy hiểm, trước kia đánh nhau còn dễ đối phó Đạo Quân chuyển thế, chưa đến mức bộc lộ nội tình. Lần này Thánh Ma Thiên Tôn sử dụng dị bảo như quạt ba tiêu chứng minh Đạo Quân chuyển thế rất chú trọng cuộc chiến, không tiếc dùng vốn liếng mạnh nhất của mình.
Thánh Ma giáo chủ lấy quạt ba tiêu ra, cây quạt chưa luyện xong đã nâng thực lực của gã trên Giang Nam một bậc. Ngàn năm sau, quạt ba tiêu luyện thành, uy lực của nó sẽ uy hiếp mạng sống Giang Nam.
Đạo Quân tiền sử không thể khinh thường, mỗi người đều không dễ chọc.
Vô Tà Đạo Quân đằng đằng sát khí mới giáng xuống bầu trời Huyền Châu thì đột nhiên Giang Nam từ trên trời giáng xuống.
– Vô Tà Đạo Quân, lâu không gặp.
Giang Nam cười tủm tỉm:
– Đạo Quân không đi chuẩn bị trận chiến ngàn năm sau, sao rảnh rỗi đến chốn rừng sâu núi thẳm Huyền Châu của ta làm gì? Hay tiên thiên Ôn Đế quan cho rằng mình sẽ thắng cuộc chiến đó?
Vô Tà Đạo Quân dừng bước, lạnh nhạt nói:
– Giang thái sư, ngươi cũng xuất quan chứ tốt gì? Tại sao ta đến Huyền Châu thì trong lòng Giang thái sư biết rõ, cần gì cố hỏi?
Giang Nam cười nói:
– Có biết chút ít. Ta vốn định đi Yêu Môn đại giáo hỏi tội, không ngờ Đạo Quân tự mình đến cửa chịu tội, đạo huynh khách sáo quá. Mới rồi Thánh ma giáo chủ không khách sáo nên cùng ta ở thiên ngoại lý luận một phen. Cuối cùng Thánh Ma giáo chủ biết sai, dùng quạt ba tiêu thổi mát cho ta, hiện giờ đã trở lại bế quan, ta không truy cứu nữa.
Khóe mắt Vô Tà Đạo Quân co giật. Mới rồi Vô Tà Đạo Quân cảm giác thiên ngoại có tồn tại siêu cường đại đánh nhau, chiến đấu cực kỳ kịch liệt. Vô Tà Đạo Quân không ngờ đó là Giang Nam và Thánh Ma Thiên Tôn đánh nhau.
Vô Tà Đạo Quân có biết về quạt ba tiêu. Khi thời đại chú đạo mở ra, quạt ba tiêu rơi vào Thánh Ma cấm khu, không giấu được tồn tại cổ xưa trong vô nhân cấm khu.
Thánh Ma Thiên Tôn dùng quạt ba tiêu vẫn không làm gì được Giang Nam, tim Vô Tà Đạo Quân rớt cái bịch, đánh giá lại sức chiến đấu của hắn.
– Phải rồi, sao Thiên Hoang đạo huynh không đến?
Giang Nam mỉm cười nói:
– Thiên Hoang đạo huynh chững chạc hơn, khiến ngươi đến xin tội còn hắn thì bế quan không ra. Không biết hai vị đều là giáo chủ Têu Mon, vậy ai là chính giáo chủ, phó giáo chủ? Không chừng bây giờ Thiên Hoang đạo huynh đã xuất quan, núp trong chỗ tối lén quan sát Vô Tà đạo huynh có lấy ra bảo bối như quạt ba tiêu không.
Tim Vô Tà Đạo Quân rớt cái bịch, xoay người đi, cười nói:
– Thái sư đừng châm ngòi ly gián, hai chúng ta cùng nhau xây dựng Yêu Môn đại giáo, tình nghĩa sâu đậm đâu dễ bị Giang thái sư châm ngòi? Thái sư, tranh đấu giữa ngươi và giáo môn của ta có lẽ do ai đó âm thầm đâm thọc, người này sẽ còn hành động.
Vô Tà Đạo Quân bay đi, Giang Nam không ngăn cản.
Giang Nam thở phào, thầm nghĩ:
– Đến nay người chưa hành động chắc sẽ không rục rịch nữa. Thần Mẫu Đạo Quân đang dung hợp thân thể kiếp trước, không tùy tiện xuất quan.
Giang Nam quay về Huyền Châu.
Tịch Ứng Tình nói:
– Tử Xuyên, ta tự tiện điều động Đại La Thiên quân làm rối sắp xếp của ngươi, ta đến xin tội.
Giang Nam cười lắc đầu, nói:
– Nếu ngươi không điều động Đại La Thiên quân thì đám người Tử Quy, Ấu Nương sẽ chết, Huyền Châu tổn thất nặng nề. Ngược lại điều động Đại La Thiên quân vừa trấn áp đám xấu xa vừa khiến người không dám rục rịch.
– Bây giờ giáo chủ các đại giáo môn hơn phân nửa biêt ta không là thùng rỗng, sẽ không xuống tay với các ngươi nữa. Nhưng có người âm thầm gây mâu thuẫn giữa các giáo môn và ngũ giáo phái Huyền Châu ta, phải giết tên đó!
Tịch Ứng Tình gật đầu, nói:
– Cơ thể có người ở sau lưng giật dây trận chiến này, tạo sóng gió thổi quét các giáo môn. Nhưng không biết là ai phá rối.
Giang Nam suy tư.
Đột nhiên có tiếng cười của Càn Khôn lão tổ truyền đến:
– Ngũ giáo phái Huyền Châu là giáo môn lớn nhất Tiên giới, người thứ hai thúc đẩy trận chiến này tất nhiên là giáo môn xếp thứ hai. Hạng hai giải quyết hạng nhất, chèn ép hạng ba, bốn, năm đương nhiên địa vị sẽ ổn định.
– Giáo môn lớn thứ hai?
Tim Giang Nam rung lên, trầm giọng nói:
– Quân sư, trong Tiên giới trừ ngũ giáo phái ra thế lực giáo môn khác đều sàn sàn như nhau, ai là giáo môn lớn thứ hai?
Tịch Ứng Tình cũng khó hiểu. Thực lực các giáo môn Tiên giới ngang ngửa nhau, đều là Thiên Quân sáng tạo ra để giành khí vận Càn Nguyên tiên triều, phá hỏng căn cơ.
Các đại giáo môn phát triển không chênh lệch bao nhiêu, khó chia ra ai vượt qua giáo môn khác, xếp thứ hai sau vật khổng lồ ngũ giáo phái Huyền Châu.
Càn Khôn lão tổ cất bước đi tới, vạt áo rộng bay bay, tiên khí lượn lờ, chòm râu tăng thêm nam nhân trung niên này tiên phong đạo cốt.
Chương 2459: Sắc dụ và cầu xin (1)
Càn Khôn lão tổ cười nói:
– Giáo môn lớn thứ hai Tiên giới không ở trong Đạo Quân tiền sử mà là giáo môn Tiên giới. Giáo chủ sáng tạo giáo môn này có nhân mạch rộng lớn, giao thiệp nhiều người, cường giả các nơi có tình cảm với hắn. Người đó có thể xếp nhiều tay chân vào các đại giáo môn, vừa giám thị tình hình các giáo môn vừa châm ngòi phân tranh.
Giang Nam, Tịch Ứng Tình hiểu ra, lờ mờ có dáp án.
Càn Khôn lão tổ tiếp tục bảo:
– Người này thông minh khéo đưa đẩy, âm thầm tài bồi nhiều thế lực hắc ám. Đại giáo ở trước mặt đại giáo của Đạo Quân tiền sử, sẽ không gây chú ý, không ai biết giáo môn của hắn rất khổng lồ.
Biểu tình Tịch Ứng Tình nghiêm túc nói:
– Ngọc Kinh Thiên Quân, Ngọc Kinh thánh giáo! Ngọc Kinh thánh giáo không xem như đại giáo, nhi tử của Ngọc Kinh Thiên Quân, Ngọc Lâm Tử tu thành Thiên Quân, làm thiếu giáo chủ. Nữ nhi Ngọc Tiên Nhi là thánh nữ của Ngọc Kinh thánh giáo. Trong cuộc chiến Hóa Ma cốc lần này Ngọc Lâm Tử bị ta chém một lần, Ngọc Lâm Tử gian xảo trơn trượt, giỏi châm ngòi, chắc chắn là hắn ở sau lưng đâm thọc!
Giang Nam gật thù, khẽ thở dài:
– Ngọc Kinh Thiên Quân đúng là nhân vật khéo đưa đẩy, nhân mạch trong Tiên giới rộng, có thể nói là đệ nhất nhân, bỏ xa những người khác. Nếu Ngọc Kinh Thiên Quân lập giáo đúng là có thể trở thành giáo môn lớn thứ hai Tiên giới. Người khác chú ý thấy tuy Ngọc Kinh Thiên Quân chứng đạo Thiên Quân nhưng đó là con rối được Thần Mẫu Đạo Quân nâng đỡ, xem thường hắn. Không ngờ quy mô Ngọc Kinh thánh giáo nhỏ xíu, nhỏ đến mức không ai chú ý thấy.
– Giáo chủ từng nói tám Tiên Quân Câu Trần, Hậu Thổ sau khi bị Huyền Đô Thiên Quân trấn áp thì quần hùng phân chia tám tiên thiên Tiên vực, tiên thiên thần linh dựng sinh trong đó bỗng nhiên có ba trăm tiên thiên thần linh biến mất, nghi ngờ là Ngọc Kinh lén ra tay cướp người.
Càn Khôn lão tổ mỉm cười nói:
– Những tiên thiên thần linh này có lẽ đã là Tiên Vương. Néu Ngọc Kinh lập giáo, sao có thể không cho mấy tiên thiên Tiên Vương vào giáo môn của mình? Bây giờ trong Ngọc Kinh thánh giáo chỉ có mấy con chó mèo, từ đó nhìn ra được manh mối.
Hơn ba trăm Tiên Vương là thế lực rất kinh khủng, hơn xa giáo môn khác.
Cộng với Ngọc Kinh Thiên Quân có nhân mạch kinh người, Ngọc Kinh thánh giáo ẩn giấu thực lực khủng bố đến mức nào? Gọi là đại giáo thứ hai đứng sau ngũ giáo phái là còn ít.
Ngũ giáo phái cộng lại mới có thế lực mạnh hơn Ngọc Kinh thánh giáo, nếu chỉ một giáo môn sẽ kém xa Ngọc Kinh thánh giáo.
Nếu cộng với Thần Mẫu đạo môn do Thần Mẫu Đạo Quân xây dựng thì càng khủng khiếp.
Đây là điểm nhìn xa trông rộng ủa Ngọc Kinh thánh giáo.
– Ngọc Kinh Thiên Quân…
Quần áo Giang Nam bay phần phật bước vào các tầng hư không trong y3, lạnh nhạt nói:
– Ta đi tìm hắn cảnh cáo một phen.
Càn Khôn lão tổ, Tịch Ứng Tình hoảng sợ:
– Cảnh cáo Thiên Quân?
Tuy mấy năm nay Ngọc Kinh Thiên Quân rất điệu thấp nhưng Thiên Quân vẫn là Thiên Quân, trong các thời đại tiền sử cũng thuộc hàng hiếm hoi. Năm mươi sáu ức năm cộng lại chưa đến con số một trăm Thiên Quân.
Có lẽ ở thời đại tiên đạo sẽ xuất hiện nhiều Thiên Quân hơn dĩ vãng, nhưng dù sao mười bảy thời đại tiền sử tích lũy, Thiên Quân mạnh mẽ vẫn đứng đầu một thời đại, là vật khổng lồ chỉ sau Đạo Quân.
Cảnh cáo Thiên Quân, chỉ Giang Nam vô pháp vô thiên mới dám nói câu đó.
Càn Khôn lão tổ, Tịch Ứng Tình chưa kịp nghĩ nhiều Giang Nam đã bước vào tầng hư không thứ bảy, đi vào Tiên Đế cung.
Tiên Đế cung bao la bát ngát, có Huyền Đô Thiên Quân, Ngọc Kinh Thiên Quân cư ngụ, hai Thiên Quân đều có giáo môn riêng. Huyền Đô thánh giáo giao cho Thiên Quân, Ngọc Kinh thánh giáo thì giao cho thiếu giáo chủ Ngọc Lâm Tử.
Hai người đều là đẳng cấp Tiên Quân, thường ra vào, hai giáo chủ có đạo đồng đi theo hầu hạ. Lúc này Tiên Đế cung không hoang vắng như trước.
Đặc biểt là Ngọc Kinh tiên thành nơi Ngọc Kinh Thiên Quân cư ngụ có nhiều tiên nữ xinh đẹp ra vào. Giang Nam đến Ngọc Kinh tiên thành như vào đại quan viên, các tiên nữ như hoa khoe sắc thắm, muôn hồng nghìn tía.
Mọi người đều biết Ngọc Kinh Thiên Quân phong lưu, Giang Nam không ngờ sau khi gã tu thành Thiên Quân, chém đứt mọi tình duyên mà vẫn phong lưu.
Ngọc Tiên Nhi nghe tin vội chạy ra nghênh đón.
– Thiếp thân kính chào Giang thái sư.
Ngọc Tiên Nhi khom người yêu kiều vái:
– Thái sư đến đây có chuyện gì?
Ngọc Tiên Nhi xinh đẹp duyên dáng, là tiên nữ nổi tiếng trong Tiên giới, ngang ngửa với Thanh Thường Tiên Nữ, Đông Cực nương nương, Huyền Nữ nương nương, đến nay hoa chưa có chủ.
Tính cách Huyền Nữ nương nương lạnh nhạt, không hỏi thế sự. Đông Cực nương nương lạnh tựa băng giá, ẩn cư ít khi nào ra. Thanh Thường Tiên Nữ thì nghe đồn là chân thân Ma Kha Thiên Quân, chết trong tay Giang Nam. Vô số nam tiên trẻ tuổi đẹp trai trong Tiên giới khóc lóc chết đi sống lại.
Mỗi mình Ngọc Tiên Nhi là bình dị gần gũi, nổi tiếng khắp chốn. Có thể nói Ngọc Tiên Nhi làm sáng mắt nhất Tiên giới, nàng được tôn làm thánh nữ Ngọc Kinh thánh giáo đương nhiên có tài sắc hơn người.
Giang Nam vươn tay dìu, cười nói:
– Nữ hiền chất hãy mau đứng dậy, không cần đa lễ. Lệnh tôn ở đâu?
Ngọc Tiên Nhi do dự nói:
– Không dám giấu thái sư, gia phụ gần đây mê đắm tửu sắc, ít khi gặp khách.
– Mê đắm tửu sắc?
Giang Nam cảm thán rằng:
– Ngọc Kinh sư huynh thật giỏi, ta muốn được hai vị giai nhân mà khó tránh khỏi hậu cung đốt lửa. Còn sư huynh rong chơi trong các giai nhân như cá gặp nước, làm người ta ghen tỵ.
Mặt Ngọc Tiên Nhi đỏ hồng liếc trộm Giang Nam, mỉm cười nói:
– Thái sư thiếu niên anh tuấn, người có ài, trong thiên hạ có nam nhân nào sánh bằng? Nếu thái sư bày ra chút tình cảm dịu dàng, không biết bao nhiêu giai nhân lao vào vòng tay. Như người ta đây thấy thái sư thì tim cứ đập thình thịch, thình thịch.
Măt Ngọc Tiên Nhi đỏ rực, mắt đưa làn thu ba, mặt mày đưa tình, ngực nửa che nửa đậy phập phồng.
Giang Nam bước nhanh vào trong đại điện, cười to bảo:
– Nữ hiền chất, ta là người từng trải, chiêu đó vô dụng.
Ngọc Tiên Nhi nghiến răng ken két. Ngọc Lâm Tử từ trong đại điện chạy ra, vừa mừng vừa sợ vái lạy Giang Nam.
Ngọc Lâm Tử dập đầu nói:
– Thái sư, thái sư đến đúng lúc! Phụ thân nghe nói tiểu điệt đánh nhau với Tịch Thiên Vương trong Hóa Ma cốc thì rất tức giận, bảo ta làm hỏng tình cảm của phụ thân với thái sư, đòi giết ta. Xin thái sư cứu ta với!
Ngọc Lâm Tử khóc kể:
– Tiểu điệt chỉ là một thoáng bị che mặt, thấy Tịch Thiên Vương giết các giáo chúng ta nên mới nổi gan đánh nhau, không ngờ tài nghệ không bằng người, may mắn bị Tịch Thiên Vương chém mới không gây ra sai lầm lớn hơn.
– Phụ thân nói thái sư trọng tình trọng nghĩa, đã từng biết rõ Ma Kha Thiên Quân cố ý hại phụ thân, bày cạm bẫy chờ thái sư chui đầu vô lưới mà thái sư vẫn bất chấp tất cả đến cứu viện. Lồng ngực rộng rãi, ân tình như thế ngọc gia ta suốt đời khó quên, vậy mà ta tội ác tày trời ra tay với người của thái sư.
– Tội ác tày trời?
Chương 2460: Sắc dụ và cầu xin (2)
Giang Nam nhẹ nhàng vuốt đầu Ngọc Lâm Tử, cười tủm tỉm nói:
– Ngươi đúng là tội ác tày trời.
Người Ngọc Lâm Tử cứng ngắc, quỳ dưới đất không dám nhúc nhích. Ngọc Lâm Tử cảm ứng bàn tay Giang Nam đặt trên đầu mình chứa năng lượng khủng bố, trán toát mồ hôi lạnh chảy dọc xuống cổ, thấm ướt ngực áo.
Giang Nam mỉm cười hỏi:
– Ngọc Kinh sư huynh còn nói gì nữa?
Ngọc Lâm Tử đổ mồ hôi như mưa, cười gượng nói:
– Phụ thân bảo thái sư trọng tình trọng nghĩa có lẽ sẽ tha cho tiểu điệt, nhưng lão nhân gia tuyệt đối không cho qua, muốn trách phạt tiểu điệt thật nặng.
– Ngọc Kinh sư huynh nghiêm trọng, ta nhất định sẽ khuyên nhủ sư huynh.
Giang Nam thu tay về, tiếp tục đi vào trong, cảm thán rằng:
– Tiên Quân nho nhỏ như con kiến, bản thái sư không ham giết. Nhìn sinh mệnh nhỏ bé như ngươi bày tâm kế trước mặt ta cũng vui, mạng của ngươi chừa lại cho người khác vậy.
Tay Giang Nam rời đi, Ngọc Lâm Tử như được tha, xụi lơ dưới đất, lòng trnà ngập sợ hãi.
Ngọc Lâm Tử chưa từng có cảm giác kinh khủng ngươi với Tiên Quân khác, chỉ có đối diện Thiên Quân mới cảm nhận áp lực kinh khủng.
Đó là lực lượng như trời đè đầu, trí tuệ thâm sâu tựa biển cả, vui giận không lộ ra ngoài mặt, thâm trầm khôn ngoan. Từng hành động, mỗi lời ăn tiếng nói làm người ta khó đoán, đè nát tự tin, đạo tâm của Ngọc Lâm Tử.
– Phụ thân của ta thật sự có thể đối phó lại tồn tại như vậy sao?
Lần đầu tiên dao động niềm tin với Ngọc Kinh Thiên Quân, nhưng gã nghĩ đến cảm giác như trời sao mênh mông của Tiên giới khi đối diện Ngọc Kinh Thiên Quân thì ấy lại niềm tin.
Ngọc Kinh Thiên Quân bây giờ không còn là Ngọc Kinh trước kia.
Giang Nam cất bước đi vào đại điện, bên trong treo đàn sáo, thanh âm du dương, tiên nữ ca múa. Tiếng ca dịu dàng trong trẻo, điệu múa đẹp như bươm bướm bay. Ngọc Kinh Thiên Quân trái ôm phải ấm, rượu ngon mỹ nhân rất là sung sướng.
Giang Nam tằng hắng. Ngọc Kinh Thiên Quân thế mới chú ý đến hắn, vội ngăn ca múa lại, phất tay ra hiệu các tiên nữ lui xuống.
Ngọc Kinh Thiên Quân sửa ang lại vạt áo, đứng dậy chào:
– Tệ xá hơi lộn xộn, Ngọc Kinh hành vi bừa bãi, đã làm Giang thái sư chê cười.
Giang Nam trả lễ, cười nói:
– Sư huynh, mới rồi lệnh lang nói sư huynh đang trách phạt định giết hắn nên ta vội vàng đến ngăn cản, không ngờ sư huynh ở đây vui vẻ uống rượu.
Ngọc Kinh Thiên Quân cười nói:
– Ngọc Lâm có chút thông minh, trước mắt khôn vặt không biết thái sư là đại trí tuệ.
– Nếu nói đại trí tuệ thì sao bằng Ngọc Kinh sư huynh?
Giang Nam cười toe toét:
– Mới rồi điệt nữ Ngọc Tiên Nhi sắc dụ thúc phụ ta đây, Ngọc Lâm hiền điệt thì dùng tình cảm đánh động ta để ngăn bước chân ta, kéo dài thời gian cho Ngọc Kinh sư huynh. Xem ra mới rồi sư huynh không phải đang uống rượu vui chơi gì mà là chiêu đãi khách quan trọng. Hai người kia tranh thủ thời gian cho sư huynh để vị khách kia thong thả rời đi.
Ngọc Kinh Thiên Quân bật cười nói:
– Chỗ ta hẻo lánh làm gì có khách quý đến tệ xá?
– Thần Mẫu bế quan, Thái Nhất ở gần bên, vị khách này đương nhiên đến từ Hỗn Độn thiên quốc.
Giang Nam cười nói:
– Sư huynh châm ngòi ngũ giáo phái và giáo môn khác tranh đấu, khiến các đẳng cấp giáo chủ nổi lửa, một mình sư huynh khó mà ngư ông đắc lợi. Thái Nhất, Huyền Đô, Càn Nguyên đều bình yên vô sự. Cho nên trận chiến sau ngàn năm sư huynh cần có người giúp đỡ, Hỗn Độn thiên quốc là lựa chọn tốt nhất.
Giang Nam khẽ thở dài:
– Sư huynh có chỗ nào giải thích không?
Ngọc Kinh Thiên Quân lắc đầu, nói:
– Nói chuyện với người thông minh không còn giãi bày gì.
Giang Nam nghiêm túc nói:
– Sư huynh, mời!
Ngọc Kinh Thiên Quân nghiêm nghị nói:
– Mời!
Hai người sóng vai đi ra ngoài uy lực, bước chân tần suất như nhau, không nhanh không chậm. Ngọc Kinh Thiên Quân, Giang Nam ra khỏi Ngọc Kinh tiên thành, một đường hướng bắc vào sâu trong hai đạo cung.
Ngọc Lâm Tử, Ngọc Tiên Nhi vội chạy ra Ngọc Kinh tiên thành, đưa mắt nhìn theo. Hai bóng người vẫn tiến tới, tốc độ như nhau nhưng dần khác biệt.
Bước chân Ngọc Kinh Thiên Quân đạp xuống, trong thiên địa hai đạo cung dần có hà quang tỏa sáng, ngàn vạn con đường. Tiên đạo hai đạo cung cộng minh với Ngọc Kinh Thiên Quân.
Bước chân Ngọc Kinh Thiên Quân phát ra thanh âm như tiếng nhạc đẹp nhất rung động lòng người, đạo âm tấu tiên khúc. Nơi Ngọc Kinh Thiên Quân đi qua nở hoa năm màu, chân gã bước qua đá sỏi biến thành tiên ngọc.
Khí thế Ngọc Kinh Thiên Quân càng lúc càng mạnh, cảm ứng không gian với hai đạo cung càng mãnh liệt, chặt chẽ hơn. Một số núi tiên biến thành núi ngọc, không gian lóe sắc ngọc.
Nơi Ngọc Kinh Thiên Quân đứng khắp chốn là ngọc kinh.
Liên kết giữa Ngọc Kinh Thiên Quân và hai đạo cung chặt chẽnhư một người.
Giang Nam đạp bước khác hẳn Ngọc Kinh Thiên Quân. Bước chân Giang Nam nặng nề, hai đạo cung đang bài xích hắn, không gian ngăn cách hắn, đại đạo không cộng minh cùng hắn.
Giang Nam như kẻ cô độc đi xa, cái bóng kéo dài.
Cảm giác cô đơn chiếc bóng dần rõ hơn theo bước chân Giang Nam đi tới.
Vị thần duy nhất trên đời, cô đơn và duy nhất.
Thần vĩ đại, không sợ, cô độc, tất cả đậm đặc trên người Giang Nam.
Nguyên là nhất,thủy là nhất, là khởi nguồn, là cô độc, là nguyên thủy.
Là thần.
Ngọc Kinh Thiên Quân dựa thế, mượn thế hai đạo cung. Ngọc Kinh Thiên Quân đi trên con đường của mình, mà dù sóng vai nhau nhưng đạo tâm hai người càng đi càng xa.
Hai người dừng bước. Khí thế của Ngọc Kinh Thiên Quân đã ảnh hưởng thiên địa xung quanh, thiên địa như làm bằngmỹ ngọc, nơi gã đứng là ngọc kinh.
– Giang thái sư, ta mượn thế hai đạo cung, bây giờ đã uấn nhưỡng đến cực hạn. Ngươi nên biết lúc này ngươi không phải đối thủ của ta, đạo quả của ngươi ký thác vào bản thân, ta giết ngươi không khó khăn gì. Ngươi không thể thất bại, bởi vì ngươi thua là chết.
Ngọc Kinh Thiên Quân khẽ thở dài:
– Ngươi là số ít đối thủ ta thưởng thức, ta không muốn giết ngươi ngay bây giờ.
Giang Nam dứng thẳng tắp, mỉm cười nói:
– Sư huynh, không khoác lác sẽ chết sao?
Mắt Ngọc Kinh Thiên Quân lóe sát khí, ra tay.
Huyền Châu. Đám thủ lĩnh Tịch Ứng Tình, Đạo Vương Tiên Quân, Càn Khôn lão tổ đang họp.
Băng Liên Thánh Mẫu vội vàng xông vào hỏi dồn:
– Giáo chủ mới đi hai đạo cung, đấu với Ngọc Kinh Thiên Quân?
Càn Khôn lão tổ gật đầu, nói:
– Đã đi một đoạn thời gian.
Băng Liên Thánh Mẫu giậm chân, ngực to phập phồng:
– Nguy rồi, lần này nguy thật. Ngọc Kinh đã là Thiên Quân, lại ở hai đạo cung, giáo chủ sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Càn Khôn lão tổ cười nói:
– Băng Liên đạo hữu bình tĩnh đi. Tuy Thiên Quân cường đại vô biên nhưng giáo chủ cũng có thủ đoạn riêng. Mới rồi giáo chủ đấu với Thánh Ma Thiên Tôn một trận không chia thắng bại, Ngọc Kinh Thiên Quân mạnh hơn Thánh Ma Thiên Tôn sao? Dù giáo chủ không bằng Ngọc Kinh nhưng cũng không kém quá xa.
Băng Liên Thánh Mẫu lạnh lùng cười:
– Cái gì gọi là Thiên Quân? Thiên Quân chính là người khống chế đại đạo trong thiên hạ. Đạo Quân là người thống trị, sáng tạo đại đạo thiên hạ. Kiếp trước ta là Thiên Quân, hiểu rõ năng lực của Thiên Quân nhất.