[Dịch] Đế Tôn
Tập 355 [Chương 2434 đến 2439]
❮ sautiếp ❯Chương 2434: Kẻ nổ số một Tiên giới (1)
Thiên Hi lão nhân cười hỏi thợ săn:
– Tương Khang, ngươi bắt được con gì mau lấy ra làm món ngon đãi khách. Viên Thái huynh, cũng lấy mỹ tửu nhà ngươi ra đây. Nữ La, đi trong ruộng rau nhà ngươi hái ít rau dưa đi. Chức Mẫu, hái ít trái cây nhà ngươi.
Thiên Hi lão nhân liên tục dặn dò, mọi người bận rộn làm theo.
Giang Nam cười nói:
– Lão trượng không cần khách sáo, chúng ta tình cờ đi ngang qua quý vùng, không tiện quấy rầy.
– Không quấy rầy, không quấy rầy.
Viên Thái lão nhân mặc quần áo sạch sẽ, sang trọng, ngón cái đeo nhẫn ngọc.
Viên Thái lão nhân cười nói:
– Gặp nhau là có duyên, mời quý khách ngồi.
Giang Nam, Vạn Chú Đạo Quân định ngồi xuống.
Viên Thái lão nhân bỗng nghiêm túc nói với Vạn Chú Đạo Quân:
– Vị tiểu khách nhân này được ngồi, còn ngươi đạo đứ xấu không được ngồi!
Mặt Vạn Chú Đạo Quân đỏ hồng, cười khẩy nói:
– Có trân tu gì ta chưa từng ăn? Không hiếm lạ!
Giây lát sau nhiều thứ ăn trân tu rau quả bày lên bàn, mỹ tửu rót vào ly. Giang Nam nhìn trân tu rau quả, biểu tình nghiêm tú. Vẻ mặt Vạn Chú Đạo Quân căng thẳng, nhìn ra manh mối.
Giang Nam nhìn quanh một vòng, thấy trong thôn không ai ngồi xuống. Hai, ba mươi nam nữ già trẻ vẻ mặt chân chất đứng một bên chờ hắn cầm đũa.
Giang Nam khẽ thở dài:
– Các vị lấy nhiều thánh dược tiền sử đến chiêu đãi Giang ta, chắc bữa tiệc này không miễn phí?
Mâm thức ăn này rõ ràng là hái thánh dược tiền sử nấu ra.
Món nhìn như là thú hoang thật ra cũng là thánh dược tiền sử.
Mỹ ửu luyện hóa từ thánh dược.
Trên bàn đá bày rượu và thức ăn giá trị cao không thể đánh giá.
Thiên Hi lão nhân cười tủm tỉm nói:
– Quý khách ăn mấy rau xanh này rồi hãy mang con rồng ở đầu thôn rời xa vô nhân khu đi, tốt nhất là mãi mãi đừng trở về.
Nam nữ già trẻ trong thôn gật đầu cười rất chân chất, đồng thanh kêu lên:
– Tốt nhất là mãi mãi đừng trở về!
Giang Nam đặt đũa xuống, hỏi:
– Nếu chúng ta quay về thì sao?
Tiều phu cởi rìu to đeo sau lưng xuống, vẻ mặt thật thà nói:
– Tiểu khách nhân ăn, uống rượu rượu rồi chắc không muốn trở về nữa đúng không?
Giang Nam mỉm cười nói:
– Đất đai nơi này là của ta, tất cả sinh ra trong này đều là sản nghiệp của ta. Con dân trong đây là con dân của ta, tại sao ta ta không thể trở về?
Thư sinh cầm quyển sách trong tay, gật gù nói:
– Trong thiên hạ đều là vương thổ, thống trị vương thổ trừ phi là vương thần. Tiểu khách nhân, ngươi hơi lớn lối, ngươi chưa đến trình độ xưng vương, ngực quá lớn.
Vạn Chú Đạo Quân nhìn ra có điều lạ, biểu tình nghiêm túc lặng lẽ vận chuyển pháp lực đại đạo.
Các thôn dân vây quanh Giang Nam.
Viên Thái lão nhân cười tủm tỉm:
– Tiểu khách nhân, ăn đi, uống đi. Đây là rượu mời, nếu ngươi không ăn không uống, chút nữa bọn ta sẽ là rượu phạt.
Giang Nam bưng ly rượu lên, suy nghĩ giây lát sau đặt ly xuống.
Giang Nam cười nói:
– Các vị, nói lý được không? Dù gì ta là địa chủ nơi này, các người cư trụ trên đất của ta, không giao thuế thì thôi, còn muốn đuổi địa chủ ta đi?
Thợ săn Tương Khang cởi cung dài trên lưng xuống, khẽ thở dài:
– Bắn chết khách nhân thì rất vô lệ, nhưng vẫn phải làm một lần.
Giang Nam đứng dậy, cười to bảo:
– Thế thì mời các vị hiện ra nguyên hình đi!
Giang Nam vừa dứt lời, đột nhiên thôn nhỏ biến mất, sương mù cuồn cuộn đầy trời. Các thân hình vô cùng cổ xưa, cường đại bước ra từ sương mù. Từng đợt ngân hà vòng quanh người các cường giả, trong ngân hà là vô số ngôi sao, ức vạn mặt trời vận chuyển ầm ầm.
Đây là các Đạo Quân cổ xưa, nhưng bọn họ chết hết chỉ còn lại thi thể và linh hồn.
Quanh thân Thiên Hi lão nhân tràn ngập thánh đạo cuồn cuộn, uy nghiêm trang trọng. Viên Thái lão nhân tròn quay, bụng to, một tay nâng bàn cờ, tay kia cầm quần cờ đen và đỏ. Thợ săn Trương Khang vô cùng uy vũ cầm trường cung đầy khí thế cái thế.
Nữ La phường chức ngồi bên canh cửi, thân hình to lớn, thần thánh thuần khiết, tay ngọc vung lên hàng ức vạn tơ bạc xuyên qua không trung. Thợ săn cao to vạm vỡ, cuồng hơn cả Cự Linh Đạo Quân, tay cầm cây rìu to như có thể khai thiên tích địa.
Mấy thôn dân khác, dù là con nít giờ đây thể hiện mặt khủng bố nhất, bọn họ toàn là Đạo Quân tiền sử.
Hai, ba mươi xác Đạo Quân tiền sử đứng trong không trung, phong ấn chốn này.
Tương Khang giương cung nhắm thẳng Giang Nam, mở miệng nói:
– Chúng ta lễ độ với ngươi, tiên lễ hậu binh. Ngươi kêu chúng ta hiện ra nguyên hình thì chúng ta hiện hình cho ngươi xem!
– Ngươi mang con rồng to hoang dãi đến vô nhân cấm khu ta làm xằng làm bậy, hôm nay san bằng Cự Linh cấm khu thì ngày sau sẽ xâm phạm cấm khu của chúng ta!
– Chúng ta tiên lễ hậu binh, nếu ngươi không uống rượu mời vậy hãy nhận rượu phạt đi!
– Người Tiên giới đa số tham lam, ăn trong bát nhìn trong nồi. Tiểu khách nhân, lòng ngươi quá lớn, vô nhân khu không phải lãnh địa của ngươi!
– Ngươi có thể thu phục bại hoại như Vạn Chú nhưng đừng hòng nhúng chàm vô nhân khu ta!
Các tiếng hét chấn thiên địa vang lên, chấn Giang Nam và Vạn Chú Đạo Quân liên tục thụt lùi.
Vạn Chú Đạo Quân cao giọng quát:
– Các vị đạo hữu, các người hiểu lầm rồi. Ta không liên quan chuyện này, chỉ tình cờ đi ngang qua, không chung nhóm với Huyền Thiên.
– Câm miệng!
– Phản đồ cấm khu!
– Bại hoại chú đạo!
– Nói chuyện với cặn bã như ngươi làm nhục tôn nghiêm Đạo Quân ta!
Các tiếng quát mắng vang lên, mặt Vạn Chú Đạo Quân đỏ rần, tay gã che mặt không dám nhìn ai.
Vạn Chú Đạo Quân giận dữ nói:
– Huyền Thiên, ta sớm nói nếu đi cùng ngươi thì danh tiếng sẽ mất hết. Nhìn xem, quá tệ.
– Bình tới tướng đỡ, nước đến đất chặn. Đạo Quân đến đương nhiên có người chắn!
Quần áo Giang Nam phấp phới, gầm lên:
– Rồng to đâu!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Con rồng to di chuyển bước chân núp sau lưng Giang Nam, rụt rè nói:
– Giáo chủ, bọn họ nhiều người quá, hơn pahản nửa ta không đánh lại.
Giang Nam nhức đầu, mặc dù con rồng này cường đại kinh khủng, vênh váo ngang ngược nhưng rất nhát gan. Gặp phải Đạo Quân tiền sử con rồng to đánh được, nhưng gặp đông người là nó teo, rụt vòi đòi người bảo vệ nó.
Giang Nam hết sức khuyên nhủ:
– Rồng to huynh, ngươi dù gì là tiên thiên pháp bảo, trên cổ đeo một tiên thiên pháp bảo, sao có thể gặp trận rút lui?
– Bọn họ sẽ đánh ta đến mất trí nhớ.
Tiên thiên pháp bảo hoang dại mạnh mẽ bạo lực tội nghiệp nói:
– Ta đã bị đánh mất trí nhớ một lần, ăn đòn thêm lần nữa sẽ não rỗng. Giáo chủ, ngươi đã nói sẽ bảo vệ ta.
Giang Nam cắn răng:
– Vĩ đại như ngươi..
– Giáo chủ, ngươi vĩ đại như ta nhất định không sợ gì, ta toàn nhờ vào ngươi…
Con rồng to thò móng vuốt lặng lẽ đẩy Giang Nam tới trước.
Giang Nam câm nín, ngước đầu lên thay khuôn mặt khác, cười nịnh với hai, ba mươi xác Đạo Quân tiền sử:
– Các vị đạo hữu, chúng ta có chuyện từ từ bàn bạc, đánh nhau làm gì? Hay là ngồi xuống từ từ nói chuyện…
Chương 2435: Kẻ nổ số một Tiên giới (2)
– Đồ hèn, lúc trước chúng ta thiết đãi món ngon rượu ngon, muốn nói chuyện với ngươi thì ngươi không chịu, bây giờ đổi giọng?
Nữ Đạo Quân Chức Mẫu lạnh lùng cười:
– Bây giờ ngươi muốn nói chuyện nhưng chúng ta không có gì để nói với ngươi. Dứt khoát giết ngươi, chém luôn chó săn Vạn Chú, chấm dứt tia họa ngầm.
Giang Nam biến sắc mặt, phất tay áo, cười to bảo:
– Thì ra các vị đều là chuột nhát gan, chỉ biết ỷ thế hiếp người. Hèn gì các vị luôn núp trong cấm khu, ru rú trong mảnh dất nhỏ xíu này trăm ức năm không dám ló đầu ra. Tịch Diệt Đạo Nhân hù các ngươi teo tim, khi Tịch Diệt đến hắc các ngươi sẽ ôm đùi hắn khóc lóc van xin hắn tha mạng cho đúng không?
– To gan!
– Càn rõ!
– Kẻ nổ số một Tiên giới
Xác các Đạo Quân gầm lên, chấn thiên địa vỡ nát, trời trăng sao sụp đổ Giang Nam bị chấn khí huyết cuồn cuộn, cười phá lên.
Giang Nam nét mặt sa sầm nói:
– Nếu các ngươi không nhát như chuột vậy tại sao ngồi nhìn Tịch Diệt Đạo Nhân phá hủy quê nhà mà không dám phản kháng?
– Nếu không nhát cáy tại sao núp trong chỗ ncằn cỗi sỏi đá này kéo dài hơi tàn?
– Nếu không nhát gan tại sao khi nguyên thần Đế và Tôn tuần tra vô nhân khu thì các ngươi không dám ló đầu ra?
– Đám chuột nhắt nhát gan, các ngươi sống quá lâu đã không còn chút tâm huyết, trong người không chảy dòng máu nóng!
– Theo ta thấy Vạn Chú Đạo Quân mạnh hơn các ngươi, ít nhất hắn dám chuyển thế đến Tiên giới, có gan phấn đấu cho kiếp này, chiến đấu vì sinh linh chú đạo quá cố.
– Nhưng các ngươi không dám!
– Các ngươi có tư cách gì cười nhạo Vạn Chú Đạo Quân? Đồ nhát gan!
Xác cá Đạo Quân giận điên lên, sát khí ngập trời.
Vạn Chú Đạo Quân run cầm cập, phập phồng lo sợ khuyên:
– Huyền Thiên giáo chủ, xin đừng nói nữa.
Con rồng to cũng run, nhìn đông ngó tay, bộ dáng tùy thời bỏ lại Giang Nam, Vạn Chú Đạo Quân co giò chạy mất.
Giang Nam cười to bảo:
– Nói các ngươi nhát gan như chuột là xem trọng các ngươi. Các ngươi chỉ ỷ vào tu vi kiếp trước ăn hiếp kẻ yếu cảnh giới thấp hơn mình. Nếu gặp cường giả là các ngươi chạy trối chết, chạy cắm đầu cắm cổ ngay!
– Hôm nay ta đến đây, dùng cảnh giới Tiên Quân khiêu chiến với các ngươi. Nếu trong các ngươi ai thắng được ta nửa thức một chiêu là ta tự sát tại chỗ ngay. Còn nếu không thể thắng ta…
Giang Nam cười khẩy nói:
– Vô nhân cấm khu này ta muốn đến thì đến, muốn đi là đi, các ngươi không thể ngăn ta!
Không gian tĩnh lặng, yên lặng đáng sợ. Các khuôn mặt tức giận vặn vẹo che lấp bầu trời. Các cặp mắt sâu không lường được nhìn Giang Nam chằm chằm. Bọn họ to lớn, cường đại, trong tầm mắt bọn họ thì Giang Nam nhỏ bé như một con kiến.
Giang Nam chắp hai tay sau lưng, mặc kệ những xác Đạo Quân nhìn mình.
Giang Nam thản nhiên nói:
– Các vị đạo hữu, các ngươi không dám sao? Nếu không dám thì cứ ra tay đánh chết ta đi, để ta nhìn xem lũ chuột nhát gan giết Thần Quân nho nhỏ như thế nào. Các ngươi ra tay đi, đến giết ta đi, ta không phản kháng!
Không gian càng yên lặng.
Tương Khang lạnh lùng cười:
– Nói ngươi là kẻ nổ số một Tiên giới quả nhiên không sai, nhưng ngươi quá cuồng vọng, thiếu dạy dỗ!
Thi thể Tương Khang rung lên, có mảnh nhỏ đại đạo bay ra khỏi cơ thể rơi xuống đất biến thành một người, bộ dạng giống y như Tương Khang. Đây là là cơ thể do đại đạo tinh thuần đắp nặn, rất thuần khiết, lưng Tương Khang cõng cung to, cây cung đó cũng do đại đạo biến ra.
Những đại đạo này khác với tiên đạo, càng cổ xưa và trưởng thành hơn. Tuy Tiên giới mở ra tám ức năm nhưng chưa đến trạng thái đỉnh cao, tiên đạo còn đang phát triển, khá non nớt.
Đại đạo của Tương Khang là đại đạo trưởng thành chín muồi, chất chứa đạo và lý phức tạp, tinh thuần, chín muồi, nhiều hơn tiên đạo, uy lực cũng mạnh hơn.
Nếu hỗn độn hoàn toàn mở ra, tiên đạo phát triển dến đỉnh cao thì sẽ sánh ngang với đại đạo của Tương Khang, nhưng bây giờ lại kém xa.
Tuy nhiên Tương Khang giữ lời, Tương Khang Đạo Nhân này do đại đạo đẳng cấp Tiên Quân biến ra, cảnh giới nang với Giang Nam, không vượt hơn một li.
Tương Khang muốn dùng cảnh giới Tiên Quân đánh nhau với Giang Nam, cho kẻ nổ số một Tiên giới nếm mùi đau khổ.
– Chỉ có một mình Tương Khang là có tâm huyết sao?
Giang Nam chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lướt qua từng Đạo Quân tiền sử.
Xác các Đạo Quân hừ mạnh, trong cơ thể hùng vĩ từng đợt đại đạo di chuyển, từ giữa không trung đổ ập xuống, sặc sỡ nhiều màu, rất huyễn lệ.
Những đại đạo đáp xuống đất biến thành các Đạo Nhân, có nam có nữ, có già có trẻ, tay cầm pháp bảo do các đại đạo biến ra.
Thiên Hi Thánh Nhân cười nói:
– Đã lâu không bị người mắng như vậy, tuy là khích tướng nhưng làm ta hơi kích động. Các vị đạo hữu, chúng ta hãy làm theo ý hắn, đánh chết hắn đi.
Các Đạo Quân gật đầu.
Chức Mẫu Đạo Quân cười nói:
– Đang định đánh chết tên nổ này để chính danh cho chúng ta đây.
Khí huyết Giang Nam ngút trời, tóc đen bay rối, cười to bảo:
– Tốt, mời!
Tương Khang Đạo Nhân lao ra trước, tay giương cung bắn.
Ngay khi Tương Khang Đạo Nhân giương cung, Giang Nam cảm giác thần hồn đạo quả nguyên thần bị người tỏa định. Một tia sáng mũi tên bắn tới, muốn bắn thủng đạo quả, nguyên thần của Giang Nam.
Mũi tên này không uổng là mũi tên Đạo Quân, giương cung tỏa định nguyên thần đạo quả, tên bắn ra là bắn hết nguyên thần đạo quả.
Tương Khang Đạo Nhân là Đạo Quân một thời đại vô cùng huy hoàng. Trong thời đại đó chủ yếu tu luyện thầnh ồn, bẩm sinh thần hồn cực kỳ cường đại nên đại đạo của Tương Khang Đạo Nhân có tạo nghệ kinh người về đối phó thần hồn, nguyên thần, đạo quả.
Giang Nam hít sâu, giẫm mạnh chân xuống, mặt đất nổ tung. Giang Nam lao hướng mũi tên ánh sáng.
Ầm!
Giang Nam vung nắm đấm, nắm tay và tên ánh sáng va chạm vào nhau. Tên ánh sáng vỡ thành nhiều mảnh nổ tung bốn phương tám hướng. Tương Khang Đạo Nhân bị đẩy lùi, cung căng rồi bắn, tên ánh sáng bay đầy trời. Trong khoảnh khắc Tương Khang Đạo Nhân bắn ra vô số tiễn khí, từ bốn phương tám hướng phong tỏa Giang Nam.
– Nguyên Thủy Đại La Thiên!
Người Giang Nam rung lên, nguyên thủy chi khí trên đầu bao la, từng mảng địa la thiên nguy nga dâng lên. Xoẹt một tiếng đóng đinh tất cả tên ánh sáng cách người Giang Nam ba trượng. Nguyên Thủy Đại La Thiên chuyển động, tiếng kêu răng rắc không dứt. Từng mũi tên ánh sáng bị mài nhỏ.
Giang Nam nhanh như tia sáng, lắc mình một cái vọt tới trước mặt Tương Khang Đạo Nhân.
Tương Khang Đạo Nhân cười khẩy, tay cầm cung, tay kia cầm tên. Cung to giã mạnh xuống, mũi tên nhọn chỉ vào trán Giang Nam. Hai tay Giang Nam như bươm bướm trắng tung bay, cánh bướm chập chờn đẩy lui mũi tên nhọn, cung dài.
Tương Khang Đạo Nhân bị chấn cổ tay rách da, gã gầm rống, một luồng sáng trắng đâm vào trán Giang Nam. Trán Giang Nam nứt ra, bị ánh sáng trắng đâm choáng váng mặt mày.
– Vạn tiễn triêu thánh!
Tương Khang Đạo Nhân lức người, tên ánh sáng đầy trời rậm rạp bắn hướng Giang Nam.
– Kẻ nổ số một Tiên giới, chết đi!
Chương 2436: Thật sự không lừa ngươi (1)
Vô số mũi tên ánh sáng thoáng chốc nhấn chìm Giang Nam. Tương Khang Đạo Nhân đánh một kích kia xuất kỳ bất ý, miệng phun ánh sáng trắng bắn trúng nguyên thần của Giang Nam, quấy nhiễu thần trí làm hắn mơ hồ. Sau đó Tương Khang Đạo Nhân bùng nổ, dùng sát chiêu tiêu diệt Giang Nam.
Loại thủ đoan này sắc bén bá đạo, vừa đụng độ đã trực tiếp phân ra sinh tử thắng bại.
Kinh nghiệm chiến đấu đẳng cấp như Tương Khang Đạo Nhân quá phong phú, đánh nhau cùng gã vô cùng nguy hiểm, sơ sẩy một cái là thân chết đạo tiêu ngay.
Thần trí Giang Nam chỉ hơi mơ hồ một chút rồi tỉnh táo lại, nhưng một chớp mắt ngắn ngủi đủ làm hắn rơi vào thế bị động.
Vù vù vù vù vù!
Nguyên thủy chi khí tràn ngập trên đầu Giang Nam, Nguyên Thủy Đại La Thiên dâng lên đóng đinh vô số tên ánh sáng, tầng tầng lớp lớp tên ánh sáng nhiều không đếm xuể khó khăn đâm tới trước. Dù dùng Nguyên Thủy Đại La Thiên cũng khó trấn áp chúng nó, nhữn tên ánh sáng chậm rãi di chuyển đến gần Giang Nam hơn.
Không chỉ thế, Tương Khang Đạo Nhân lắc người, nhiều tên ánh sáng hơn tạo áp lực lớn cho Nguyên Thủy Đại La Thiên.
Xoẹt!
Tương Khang Đạo Nhân gầm lên, lại một tia sáng trắng chém hướng Giang Nam. Pháp lực Tương Khang Đạo Nhân biến thành cái trống to, tiếng trống ầm ĩ, gã dùng tiếng trống công kích đạo quả, thần hồn, nguyên thần của Giang Nam.
Cùng lúc đó, Tương Khang Đạo Nhân giơ trường cung lên chém hướng Giang Nam, định bắt giữ và chặt đầu hắn xuống.
Mũi tên trong tay Tương Khang Đạo Nhân bay lên cắm vào trán Giang Namm định đóng đinh nguyên thần.
Một chuỗi công kích hoàn thành trong chớp mắt, làm người ta không kịp nhìn, hoa cả mắt. Xác Đạo Quân tiền sử khác thầm giật mình, rất phục thủ đoan của Tương Khang Đạo Nhân.
– Hèn gì Tương Khang đạo hữu giả trang làm thợ săn, thủ đoan săn giết này khiến người khó thể phòng ngự.
Viên Thái Đạo Quân cười to bảo:
– Tiểu khách nhân Tiên giới đúng là tìm đường chết.
Các xác Đạo Quân gật gù.
Nguyên Thủy Đại La Thiên từ từ chuyển động, rất là trúc trắc. Mỗi khi Nguyên Thủy Đại La Thiên xoay một vòng là tầng tầng tên ánh sáng vỡ nát. Nhưng quá nhiều mũi tên, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì sẽ đè sập Nguyên Thủy Đại La Thiên.
Vạn Chú Đạo Quân thấy tình huống không ổn, thầm nghĩ:
– Huyền Thiên quá sơ sẩy, dù sao hắn còn trẻ, tranh đâu với mấy nhân vật ác ôn đó dù là cùng đẳng cấp cũng không dám lơ là. Ta nên trốn đi sau khi tiểu tử này chết hay đi ngay bây giờ?
– Đáng ghét, đám xấu xa phong ân thời không xung quanh làm ta không trốn đi được. Hay chờ sau khi Huyền Thiên chết, ta kiên trì đơn độc khiêu chiến với đám xấu xa này? Có lẽ bọn họ sẽ khinh thường đấu đơn với ta mà trực tiếp làm thịt kẻ bại hoại như ta.
– Huyền Thiên, tổ cha nhà ngươi, hại ta thảm quá!
Mọi người mới lóe lên suy nghĩ thì bỗng thấy Giang Nam giơ tay chỉ vào ánh sáng trắng phun ra từ miệng Tương Khang Đạo Nhân. Giang Nam lật tay chém, trường cung rung lắc. Giang Nam gầm lên, sóng âm oanh kích làm mũi tên nhọn không thể chạm vào người mình.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, vô số tên ánh sáng đè sập Nguyên Thủy Đại La Thiên, vạn mũi tên cùng bắn ra bao phủ Giang Nam.
Lòng Vạn Chú Đạo Quân lạnh lẽo:
– Tiêu đời, Huyền Thiên chết thì ta cũng không sống được lâu. Phải rồi, dụ dỗ con rồng, con rồng bạo lực kia chắc chắn có thủ đoan cạy thoát thời không các Đạo Quân phong ấn.
Dường như con rồng to tràn đầy tự tin vào Giang Nam, nó nằm dưới đất ngủ gật, không hề lo hắn sẽ thua.
Các xác Đạo Quân tiền sử nở nụ cười chắc ăn:
– Nên chấm dứt.
Đột nhiên nụ cười đông trên mặt bọn họ. Vạn mũi tên bắn vào người Giang Nam như con nhím, nhưng tên ánh sáng chậm rãi tan rã, một giây sau tất cả biến mất.
Giang Nam vẫn đứng tại chỗ, làn da toàn thân bị tiễn khí bắn thủng lỗ chỗ nhưng không sâu, chỉ làm rách da.
Mới rồi vô số tên ánh sáng bị vết thương của Giang Nam hút vào trong người hắn.
– Cơ thể mạnh mẽ quá, biến thái hơn cả Cự Linh đạo hữu đẳng cấp Tiên Quân.
Đám người Thiên Hi Thánh Nhân vẻ mặt cực kỳ trầm trọng. Tuy Tương Khang Đạo Nhân chỉ có cảnh giới Tiên Quân nhưng thủ đoan công kích là thần thông Đạo Quân.
Bị thần thông như thế công kích, có thể nói dưới Thiên Quân không ai đỡ nổi.
Đổi lại bọn họ ở vào tình thế của Giang Nam cũng khó mà chống đỡ, vì công kích của Tương Khang Đạo Nhân nhằm vào thần hồn nguyên thần, bắn chết nguyên thần thần hồn, hồn phi phách tán thì thân chết đạo tiêu.
Nhưng Giang Nam đỡ được, chỉ có làn da bị tên ánh sáng bắn thủng, nguyên thần thần hồn không bị tổn thương chút nào.
Nghe rợn tcó gáy.
Chức Mẫu Đạo Quân mở miệng nói:
– Ta biết rồi! Hắn đi con đường giống Cự Linh Đạo Quân, thân, đạo, quả hợp nhất. Thân chính là nguyên thần, đạo quả, đại đạo, không phá thân thì khó phá thần hồn.
– Hắn có pháp lực, đi càng xa hơn Cự Linh Đạo Quân. Đây là pháp, thân, đạo, quả hợp nhất!
Viên Thái Đạo Quân lắc đầu, nói:
– Hắn làm sao luyện thành được? Biến thái như Cự Linh Đạo Quân cũng chỉ làm được ba vị hợp nhất, cả đời không thể luyện ra chút pháp lực.
Bốn vị hợp nhất nói thì dơn giản nhưng tồn tại đẳng cấp cỡ bọn họ biết rõ trong đó khó khăn thế nào. Đạo Quân xưng hùng các thời đại cũng không mấy ai luyện thành ba vị hợp nhất, càng đừng nói đến pháp, thân, đạo, quả hợp nhất vô cùng khó khăn.
Muốn luyện thành bốn vị một thể, khó giải quyết nhất không phải khiến cả bốn dung hợp mà là công pháp. Cần công pháp có thể thống nhất pháp thân đạo quả.
Công pháp của Cự Linh Đạo Quân chỉ làm được thân, đạo, quả ba hợp nhất đã là nổi bật trong Đạo Quân, muốn khai phá ra công pháp bốn hợp nhất cần tài hoa, trí tuệ sâu cỡ nào?
Thành tựu kinh người biết mấy.
Một Tiên Quân nho nhỏ sao làm được điều này?
Các Đạo Quân chưa hết hồn xong Giang Nam đã đánh nhau với Tương Khang Đạo Nhân. Sở trường của Tương Khang Đạo Nhân là công pháp nhằm vào nguyên thần thần hồn, gã chủ tu nguyên thần thần hồn, nguyên thần thần hồn của gã vô cùng cường đại. Nhưng uy lực thần thông, cơ thể, tạo nghệ pháp bảo của Tương Khang Đạo Nhân yếu hơn Đạo Quân khác nhiều.
Tương Khang Đạo Nhân công kích Giang Nam không tạo hiệu quả lớn, dánh xáp lá cà với hắn càng rơi vào thế yếu. Bây giờ chỗ dựa duy nhất của Tương Khang Đạo Nhân là kinh nghiệm chiến đấu, kỹ xảo sâu sắc.
Về mặt này Tương Khang Đạo Nhân vượt trội rất nhiều, cũng là cơ hội cuối cùng cho gã chiến thắng.
Tồn tại đẳng cấp cỡ này khi đánh nhau đôi khi thực lực không quan trọng, kinh nghiệm chiến đấu, kỹ xảo mới có tác dụng quyết định.
Nên Tương Khang Đạo Nhân trải qua năm mươi sáu ức năm chiến đấu rèn luyện, chém giết, kinh nghiệm chiến đấu, kỹ xảo của Giang Nam còn rất non.
Hai người nhanh chóng đnhá nhau, mây giây ngắn ngủi đã đánh mấy trăm vạn hiệp. Đánh nhau ngay mặt với đẳng cấp như Tương Khang Đạo Nhân là thử thách rất lớn cho Giang Nam. Đây là lần đầu tiên Giang Nam đánh nhau ngay mặt với Đạo Quân, hắn thu hoạch rất lớn từ trận chiến.
Trước kia Giang Nam đấu với Thần Mẫu Đạo Quân, Vạn Chú Đạo Quân đều dùng uy lực pháp bảo nghiền áp đối phương, không có cơ hội xung đột ngay mặt.
Chương 2437: Thật sự không lừa ngươi (2)
Giang Nam biết inh nghiệm chiến đấu của mình không sánh bằng tồn tại như thế, hắn chỉ muốn dùng sở trường của mình đấu với sở đoản đối phương mới là đạo chiến thắng.
Hiện giờ đánh nhau ngay mặt với một Đạo Quân cùng cảnh giới, hấp thu kinh nghiệm chiến đấu của đối phương bù đắp thiếu sót cho mình, khiến Giang Nam vận dụng sức mạnh bản thân càng quen tay hơn.
Lúc mới đánh nhau Giang Nam bị thuương ngay. Mặc dù Tương Khang Đạo Nhân tạo ra vết thương có hạn nhưng tồn tại đẳng cấp đó tốc độ công kích, tần suất cực nhanh. Mỗi một giây tính bằng trăm vạn hiệp. Dù chỉ tạo vết thương nhỏ xíu nhưng chồng chất vào nhau thì cũng rất khả quan, đủ uy hiếp mạng sống Giang Nam.
Nhưng theo thời gian trôi qua, vết thương trên người Giang Nam ít dần, ngược lại Tương Khang Đạo Nhân bị thơng ngày càng nhiều hơn.
Tương Khang, nhận thua đi.
Thiên Hi Thánh Nhân lên tiếng:
– Hắn đang hấp thu kinh nghiệm chiến đấu của ngươi, nếu học lén quá nhiều ngón nghề của ngươi thì cơ hội chúng ta thắng hắn càng nhỏ.
Nét mặt Tương Khang Đạo Nhân sa sầm, hừ lạnh một tiếng:
– Kẻ nổ nhất Tiên giới đúng là có chút thủ đoan…
Tương Khang Đạo Nhân chưa nói xong Giang Nam bỗng hét lên, thực lực hoàn toàn bùng nổ. Tóc đẻn bay phần pahạt, duỗi dài ra như kiếm bén chém hướng Tương Khang Đạo Nhân.
Tương Khang Đạo Nhân lắc người, vô số tên ánh sáng bắn ra đối kháng với mái tóc đen. Giang Nam một chưởng đột pah tên ánh sáng vỗ mạnh vào trán Tương Khang Đạo Nhân. Nguyên Thủy Đại La Thiên bùng nổ nghiền áp, Tương Khang Đạo Nhân bị nghiền nát.
Tương Khang Đạo Nhân vừa định nói mấy lời hăm dọa để đại đạo phân thân nhận thua, chưa nói xong phân thân đã bị Giang Nam đánh chết. Mặt Tương Khang Đạo Nhân xụ xuống, dây trường cung rung rinh rồi bình ổn lại, gã không xuống tay giết Giang Nam.
Tương Khang Đạo Nhân hừ lạnh một tiếng:
– Ngươi thắng.
Tương Khang Đạo Nhân treo trương cung sau lưng, người chùng xuống, biến mất. Tương Khang Đạo Nhân đã tua, 3e không còn mặt mũi nào ở lại đây.
Không gian tĩnh lặng, các Đạo Quân lặng im.
Tương Khang Đạo Nhân bị chém, gã rời đi làm bọn họ không thể khinh thường Giang Nam nữa.
Thiên Hi Thánh Nhân cười to bảo:
– Tiểu đạo hữu không đến nổi hoàn toàn nổ bằng miệng.
Phân thân Thiên Hi Thánh Nhân cất bước đi ra, cười nói:
– Bản lĩnh của tiểu đạo hữu kinh người, đúng là có thực lực luận đạo với chúng ta. Cũng được ta và tiểu đạo hữu launạ đạo một phen.
Thiên Hi Thánh Nhân biết bản lĩnh của Giang Nam nên không gọi hắn là tiểu khách nhân nưa mà đổi thành tiểu đạo hữu, ở mặt nào đó đã công nhận năng lực của hắn.
Thiên Hi Thánh Nhân đầy khí độ, cảm giác khác với Tương Khang Đạo Nhân sắc bén lộ mũi nhọn. Thiên Hi Thánh Nhân như thánh nhân giáo hóa thế nhân.
Giang Nam chắp tay chào, cười nói:
– Lão giả là Đạo Quân thời đại thánh đạo, Thiên Hi Thánh Nhân phải không?
Thiên Hi Thánh Nhân trả lẽ:
– Đúng là lão phu, tiểu đạo hữu từng nghe tên lão phu?
– Có nghe nói.
Giang Nam cười dáp:
– Danh tiếng Thiên Hi Thánh Nhân như sấm bên tai, xin thánh nhân hãy lùi lại đổi người khác đến đi. Người khác đấu với ta có lẽ chống được vài hiệp, nhưng lão thánh nhân e rằng một kích bị ta xóa sổ ngay.
Thiên Hi Thánh Nhân rất ốt tính, nghe Giang Nam nói thế chẳng hề tức giận, cười tủm tỉm hỏi:
– Một kích xóa sổ? Tiểu khách nhân, ngươi quá huênh hoang. Ta muốn nhìn xem ngươi làm sao một kích xóa sổ ta, mời!
Giang Nam bất đắc dĩ nói:
– Thật không dám giấu diếm, ta có nghiên cứu tuyệt học của lão thánh nhân…
Nữ La Đạo Quân xì cười nói:
– Dân bản xứ Tiên giới bình thường nghĩ đến từng thấy thánh đạo, dám nói có điều nghiên cứu?
Mặt Thiên Hi Thánh Nhân xụ xuống, trầm giọng nói:
– Mời!
Giang Nam thở dài:
– Mời!
Thiên Hi Thánh Nhân không nhúc nhích, đại thần thông Thánh Hóa Cách Phàm bùng phát. Thánh đạo hưng thịnh, hạo nhiên chính khí, khí quán trường hồng, dùng lực lượng thánh trấn áp tất cả.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Uy lực Thánh Hóa Cách Phàm bùng phát mãnh liệt nhất, Giang Nam một chưởng Nguyên Thủy Đại La Thiên đánh gục Thiên Hi Thánh Nhân.
Giang Nam bất đắc dĩ nói:
– Ta không lừa ngươi, thấy không? Ta thật sự có nghiên cứu sâu về tuyệt học của lão thánh nhân.
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Vẻ mặt Giang Nam xin lỗi nâng phân thân Thiên Hi Thánh Nhân dậy. Khóe mắt Thiên Hi Thánh Nhân co giật, lòng máy động biến thành luồng khói quay về xác chết, không để Giang Nam dìu dậy.
Đạo Quân khác hoảng sợ. Công kích của Thiên Hi Thánh Nhân đúng là cường đại, tạo nghệ thánh đạo cực sâu. Thiên Hi Thánh Nhân nổi bật nhất trong đám Đạo Quân bọn họ, nhưng bị Giang Nam một chưởng vỗ bẹp dí. Kết quả này chẳng những làm Tương Khang Đạo Nhân khó chấp nhận, bọn họ cũng không chịu nổi.
Đám Đạo Quân tự hỏi bản lĩnh của mình sẽ không nổi trội hơn Thiên Hi Thánh Nhân, vì vậy sắc mặt khá là khó xem.
Thiên Hi Thánh Nhân thua quá nhanh, rất dứt khoát. Uy lực chiêu thức mới bộc phát đã bị đập té.
thần thông thánh đạo Thánh Hóa Cách Phàm của Thiên Hi Thánh Nhân nổi danh lợi hại nhất. Thần thông này chất chứa lý niệm rất sâu sắc, cái gọi là Cách Phàm tức từ bỏ mọi qấy nhiễu phàm trần tế tục, tẩy rửa lòng trần. Thánh hóa là thánh nhân giáo hóa, ghép lại là thánh nhân giáo hóa người người thành thánh, người người như rồng.
Thiên Hi Thánh Nhân muốn tạo dnựg thế giới thống nhất người người là thánh, là rồng.
Chiêu Thánh Hóa Cách Phàm chất chứa lý niệm suốt đời của Thiên Hi Thánh Nhân, có thể tưởng tượng nó lợi hại cỡ nào.
Nhưng thần thông cường đại nhất của Thiên Hi Thánh Nhân bị Giang Nam một chưởng vỗ bay, lão bị đả kích rất lớn.
Nhưng bọn họ không biết Giang Nam sóm có thủ đoan khắc chế thần thông Thánh Hóa Cách Phàm. Trong mảnh đất bỏ hoang, trẻ sơ sinh khổng lồ Vô Cực Thiên Tôn vì buộc Giang Nam thi triển tất cả ảo diệu Nguyên Thủy Đại La Thiên lần đầu tiên sử dụng thần thông chính là địa thần thông Thánh Hóa Cách Phàm, diễn biến mọi ảo diệu của thần thông này.
Khi đó Giang Nam đối kháng với Thánh Hóa Cách Phàm mấy tháng ròng, hắn thuộc lòng mỗi loại thần thông biến đổi như lòng bàn tay, nói hắn nghiên cứu sâu sắc cũng không đủ.
Không chỉ như vậy, trẻ sơ sinh khổng lồ kia bản thân là đại cao thủ phá vỡ bất cứ thần thông nào.
Thánh Hóa Cách Phàm chất chứa lý niệm người là thánh, người người như rồng. Giang Nam cho rằng đây chỉ là một lý niệm lý tưởng hóa, không chịu nổi một kích, đã định trước sẽ đầu rơi máu chảy trong hiện thực.
Cuộc đời không bình đẳng, có người giàu sang, có người nghèo khổ, có người tư chất tốt, có người tư chất xấu, có người ngộ tính tốt, có người ngộ tính tệ, có người thông minh, có người nug dốt, có người chăm chỉ, có người lười biếng, có người hăng hái tiến tới, có người an nhàn với hiện tại.
Cho nên Thánh Hóa Cách Phàm bỏ qua chênh lệch bẩm sinh giữa người và người, mỹ hóa hình thành thế giới thống nhất lý tưởng. Như thế giới cực lạc trong phật môn chỉ tồn tại trong lý tưởng, lý niệm.
Giang Nam đối phó chiêu đại thần thông của Thiên Hi Thánh Nhân là xuống tay từ lý niệm. Lý niệm của Giang Nam thừa nhận chênh lệch bẩm sinh, trời sinh không tọn vẹn, sau đó mới tiến tới, không biết sợ, tinh thần không sợ hãi, đấu tranh phấn đấu, từ nghịch cảnh xông pha con đường riêng, siêu phàm thoát tục, nghịch thiên thành thánh.
Chương 2438: Phưởng xa khôi lỗi
Hai loại lý niệm va chạm, lý niệm của Thiê Hi Thánh Nhân tan vỡ, nghênh đón đả kích Thánh Hóa Cách Phàm bị phá.
Thiên Hi Thánh Nhân làm sao không thua cho được?
Giang Nam ngước nhìn các khuôn mặt khổng lồ, mỉm cười hỏi:
– Còn vị nào muốn chỉ giáo?
Chức Mẫu Đạo Quân cùng Đạo Quân khác nhìn nhau, cười nói:
– Tiểu khách nhân có chút bản lĩnh nhưng cậy tài khinh người, không có nội tình thâm sâu như Đạo Quân chúng ta. Thần thông của hắn có hạn, còn non. Thôi, để ta buộc hắn diễn biến ra hết ảo diệu thần thông, nếu ta không thắng được hắn thì các người đừng ra tay.
Các Đạo Quân lên tiếng:
– Chức Mẫu đạo hữu có thần thông khó lường, nếu đạo hữu không thắng được hắn thì chúng ta không cần ra tay nữa. Xin Chức Mẫu đạo hữu hãy triển thần thông, hàng phục tên đê tiện Tiên giới này.
Đại đạo phân thân của Chức Mẫu Đạo Quân là Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân ngồi trước guồng quay tơ, cười nói:
– Tiểu khách nhân hãy cẩn thận.
Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân lay động guồng tơ, vô số sợi tơ bay ra đâm hướng Giang Nam. Chỉ bạc đầy trời, phi thoa bay ra, leng keng biến thành các thanh kiếm bén cùng chỉ bạc công kích Giang Nam.
Thủ doạn công kích thế này Giang Nam chưa từng gặp, chưa từng thấy, vẻ mặt hắn nghiêm túc.
Guồng quay tơ chuyển từng vòng, thời không đảo ngược, thiên địa thác loạn, đại đạo biến hóa. Giang Nam cảm thấy Nguyên thủy đại đạo trong cơ thể bị khắc chế, khó vận chuyển.
Guồng quay tơ rõ ràng nhằm vào đại đạo, đảo loạn thiên địa Càn Khôn, khiến nguồn gốc đại đạo biến mất. Thiên địa chuyển biến, căn nguyên đại đạo nghịch chuyển, đại đạo từ mạnh mẽ biến thành mất hết uy lực.
Đại đạo bám vào thiên địa, thiên địa nghịch chuyển, không gian thích hợp đại đạo tồn tại biến mất thì dĩ nhiên đại đạo không có uy lực, bị đối thủ đánh về nguyên hình.
Chỉ bạc và phi thoa bay tới, nhân dịp đại đạo trong cơ thể đối thủ thác loạn một giây giết chết địch thủ.
– Nữ Đạo Quân này có thể xoay chuyển thiên địa Càn Khôn, phá hoại cơ sở đại đạo?
Giang Nam giật mình, Nguyên Thủy đại đạo cứng ngắc, khó khăn vận chuyển. Giang Nam chỉ có thể dựa vào thân thể đối kháng vô số chỉ bạc phi thoa lợi kiếm bay tới. Các sợi chỉ bạc xuyên thủng nắm tay Giang Nam, phi kiếm chém tới. Giang Nam nghiêng người né, nhưng chỉ bạc truyền đến lực lượng kỳ lạ làm hắn như con rối chủ động nghênh hướng phi kiếm.
Giang Nam quát to:
– Khôi lỗi? Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân tu luyện đạo khôi lỗi!
Giang Nam bứt đứt các sợi chỉ bạc, trong đường tơ kẽ tóc vùng thoát các phi kiếm chém giết, nhưng vẫn có mấy phi kiếm xẹt qua người hắn để lại ba, bốn vết thương sâu thấy xương.
– Nghĩa là nàng ta không có bản lĩnh sửa đổi thiên địa đại đạo, hơn phân nửa là dựa vào cách khôi lỗi tạo thời không khôi lỗi trên nền thời không cơ sở, che đi thời không ban đầu, sinh ra hiện tượng đại đạo hỗn loạn.
Trong thoáng chốc Giang Nam tham ngộ ra thủ đoan của Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân là khiến đại đạo của địch thủ mất hết uy lực. Nhưng vừa đấu Giang Nam đã rơi vào thế yếu, hắn bị động. Thủ đoan của Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân rất quái dị, tay ném các phi thoa, phi thoa phân liệt biến thành các phi kiếm quay quanh Giang Nam.
Các sợi chỉ bạc sắc bén không gì sánh được, xuyên qua cơ thể Giang Nam như đâm vào đậu hủ.
Không chỉ thế, guồng quay tơ của nữ Đạo Quân không ngừng chuyển động, chỉ bạc là các đạo quỹ ẩn chứa đủ loại đại đạo khác nhau. Từng vòng quay biến đổi thời không.
Đại đạo của Giang Nam bị khắc chế, khi vận chuyển rất trúc trắc. Trong canh cửi, uy lực đại đạo của Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân tăng mạnh.
Mạnh so với yếu đương nhiên chém giết đối thủ dễ như chơi.
Hơn nữa con suốt bay lên trên guồng quay tơ, con suốt là thỏi thép quấn sợi chỉ, như đại ấn đập xuống làm Giang Nam càng thêm luống cuống tay chân.
Lần đầu tiên Giang Nam gặp đối thủ khó gặm như vậy. Thủ đoan công kích của Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân quái dị mạnh mẽ làm Giang Nam khó thể đến gần nàng.
Giang Nam rống to:
– Grao!
Tiếng rống biến thành tiếng chuông du dương trong trẻo, sóng âm ập hướng Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân. Từng sóng âm đánh tan chỉ bạc quay ngược về, Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân bị trùng kích khí huyết cuồn cuộn, bánh xe guồng quay tơ hơi dừng lại.
– Nguyên Thủy Đại La Thiên!
Nguyên thủy chi khí trên đầu Giang Nam bốc hơi thành Nguyên Thủy Đại La Thiên đóng đinh phi thua, thỏi thép bắn tới. Từng sợi chỉ bạc đâm vào bện thành cái lưới chụp xuống Nguyên Thủy Đại La Thiên.
Keng!
Trong Nguyên Thủy Đại La Thiên vang lên tiếng chuông lảnh lót đinh tai. Dấu ấn nguyên chung hiện ra trên Đại La Thiên, lơ lửng ở đại điện cao nhất. Tiên thiên ngũ sắc liên nở rộ, tạo hóa chi môn sừng sững. Các dấu ấn tiên thiên pháp bảo tỏa sáng rực rỡ trong Đại La Thiên làm cái lưới không thể chụp xuống.
Giang Nam cất bước xông lên, một đấm đánh vào guồng quay tơ, đại khí bàng bạc muốn nổ nát guồng quay và Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân.
Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân mỉm cười nói:
– Dệt xong vải, nên nhuộm chútm àu.
Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân lây ra các btú vẽ trong cái thùng nhỏ bên chân, bút vẽ bay đầy trời. Trước mặt Giang Nam là dãy núi lồng lộng ập đến, núi non mênh mông mông biến thành thực chất kéo giãn khoảng cách giữa hắn và Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân.
– Tiểu khách nhân thấy kỹ xảo dệt của ta thế nào?
Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân nhoẻn miệng cười nói:
– Ta nhuộm chút màu sắc cho khách nhân đây.
Bút vẽ bay múa trong khoảnh khắc vẽ ra vô số cự thú đặt trong núi sông mới vừa vẽ. Các con thú gầm rống lao hướng Giang Nam.
Các cự thú là khôi lỗi thú Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân luyện, số lượng rất nhiều, trong khoảnh khắc nhấn chìm Giang Nam.
Giang Nam hừ lạnh một tiếng:
– Nữ nhân này thật khó gặm.
Nguyên Thủy Đại La Thiên bỗng trướng lớn lên, thoáng chốc tràn ngập thế giới Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân nhuộm màu vẽ ra, đóng đinh thế giới này. Vô số khôi lỗi thú cũng bị đóng đinh tại chỗ.
– Phá!
Giang Nam lắc người, núi sông phá vỡ, cự thú tan rã. Giang Nam xuất hiện trước mặt Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân.
Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân mỉm cười nói:
– Tiểu khách nhân, người ta vẽ không đẹp, để vẽ lại bức khác.
Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân cầm thùng thuốc nhuộm lên hất vào Giang Nam, tay cầm bút vẽ bôi xóa. Giang Nam cảm giác ánh sáng trước mắt đều biến mất, bút vẽ đến đâu là xóa mất không gian xung quanh hắn, muốn xóa sổ hắn và hư không.
Răng rắc! Răng rắc!
Cơ thể Giang Nam bị xóa kêu răng rắc, gần như hòa tan trong thiên địa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nguyên Thủy Đại La Thiên chấn động, Giang Nam vận chuyển Nguyên Thủy Đại La Thiên dốc sức đánh tới. Người Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân rung lên, bút vẽ gãy ngang, hộc máu té xuống.
Ánh sáng trước mắt Giang Nam trở về. Hắn vọt hướng Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân.
Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân hét chói tai, guồng quay tơ bay lên. Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân đứng trên guồng quay tơ, bánh xe xoay chuyển, vô số chỉ bạc, phi thoa, thỏi thép ập hướng Giang Nam. Các sợi chỉ bạc xuyên ua Giang Nam, phi thoa chép, thỏi thép đập xuống.
Giang Nam hừ mạnh, vươn tay bắt hết chỉ bạc, giật mạnh. Guồng quay tơ và Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân bị kéo đi, Giang Nam đấm bể guồng quay tơ.
Chương 2439: Tin tức kinh người (1)
Năm ngón tay Giang Nam bay múa như kiếm bén va chạm với phi thoa, đánh bật phi thoa. Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân bị chấn khi huyết cuồn cuộn, liên tục thụt lùi. Thỏi thép đập xuống, khí huyết trên đầu bắn lên làm thỏi thép không cách nào giáng xuống.
– Chết đi!
Giang Nam lắ người đến gần Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân, một nam một nữ đấu mấy trăm hiệp trong không trung. Chức Mẫu Nữ Đạo Nhân rên rỉ, bị mười ngón tay Giang Nam cắt nát vụn.
Chức Mẫu Đạo Quân nhìn phân thân đại đạo của mình bị chém, thở dài thu đại đạo tan vỡ vào cơ thể.
Chức Mẫu Đạo Quân hỏi:
– Chư vị đạo hữu, ta đã thất bại, các ngươi còn muốn so tài không?
Viên Thái Đạo Quân lắc đầu, nói:
– Thân thể là vật dẫn đại đạo, phân thân đại đạo của chúng ta không có vật dẫn đã là chịu thiệt lớn, muốn thắng hắn càng khó khăn hơn. Tương Khang thua, Thiên Hi cũng thua, Chức Mẫu thua luôn, chúng ta có đi lên cũng khó làm được gì.
Các Đạo Quân khác gật gù.
Viên Thái Đạo Quân nhìn Giang Nam, cười to bảo:
– Tiểu hữu thắng, sau này trong vô nhân khu ngươi muốn đến thì đến, muốn đi liền đi, chúng ta nhường bước. Nhưng con rồng to này…
Viên Thái Đạo Quân nhìn con rồng to, lạnh lùng cười:
– Cấm tên này bước vào cấm khu nửa bước!
– Và cả tên xấu xa Vạn Chú nữa!
Nữ La Đạo Quân lên tiếng:
– Nếu Vạn Chú bước vào cấm khu, thấy một lần đánh một lần. Tiểu hữu, hy vọng ngươi quản lý hai người này cho tốt, nếu không lần sau có xung đột chúng ta sẽ không nương tay nữa.
Vạn Chú Đạo Quân tức giận quát:
– Quản lý ta? Các đạo huynh, ta đã nói rồi, ta và Huyền Thiên không chung nhóm, cũng không phải người hầu của hắn! Hắn dựa vào cái gì quản lý ta?
Các Đạo Quân cười nhạt, sương mù giăng khắp lối. Các xác chết ẩn trong sương mù, biến mất.
Bầu trời lại sáng trong, vô nhân cấm khu hoang vắng trống trải đập vào mắt. Giang Nam thở phào. Con rồng to to gan hơn, đứng lên bước chậm tới trước mặt Giang Nam.
Con rồng to cười nói:
– Giáo chủ, quả nhiên ngươi có thể che chở ta, khi nào chúng ta lại đến giẫm đạp nữa?
Giang Nam nhức đầu.
Vạn Chú Đạo Quân nổi điên ngửa đầu gào thét:
– Các ngươi cười nhạt cái khỉ gì? Lão tử không phải người hầu của hắn! Tất cả trở lại cho ta, chúng ta nói rõ ràng!
Giang Nam rời khỏi vô nhân cấm khu, leo lên hai đạo cung gặp Càn Nguyên Thiên Quân, Huyền Đô Thiên Quân.
Hai người thẫn thờ thất vọng. Huyền Đô Thiên Quân rũ mi mắt xuống.
Càn Nguyên Thiên Quân liên tục lặp lại hỏi Giang Nam tình huống lúc đó:
– Ngọc Kinh sư huynh chết thật rồi?
Càn Nguyên Thiên Quân khóc nói:
– Cả đời Ngọc Kinh sư huynh thông minh, giỏi tính toán, để lại nhiều hậu chiêu cho mình vượt qua kiếp số Thiên Quân này, ai ngờ người tính không bằng trời tính, vẫn ứng kiếp ra đi.
Giang Nam im lặng. Càn Nguyên Thiên Quân, Huyền Đô Thiên Quân, Ngọc Kinh Tiên Quân có tình nghĩa suốt tám ức năm, tuy ba người hay tranh đấu nhưng tình cảm rất sâu dậm. Hai vị Thiên Quân đã quen nhìn sinh tử, trong lòng vẫn thấy buồn.
– Lãnh tụ trí tuệ ba quân Hỗn Độn thiên quốc, Ma Kha Cổ Thần quả nhiên không tầm thường, sau khi lấy mạng Trọng Quang sư huynh giờ lại tới Ngọc Kinh sư huynh.
Huyền Đô Thiên Quân khẽ thở dài:
– Phải tìm ra người này. Dùng tịch diệt hoa xóa sạch nhân quả, ước chừng ngàn năm là chứng đạo Thiên Quân. Sau ngàn năm hắn là Ma Kha Thiên Quân, luyện hóa xong hắn không cần ẩn nup nữa. Cuộc tranh giành quy mô lớn sắp mở màn che. Với trí tuê gì của người này chơi đùa thiên hạ trong lòng bàn tay, e rằng Tiên giới sẽ có nhiều tai nạn.
Giang Nam suy tư nói:
– Trọng Quang Tiên Quân chưa chết, bây giờ biến thành Tùng Nguyên, đã chứng đạo Tiên Quân.
Càn Nguyên Thiên Quân, Huyền Đô Thiên Quân nghe thế mừng rỡ nhìn nhau.
Càn Nguyên Thiên Quân cười nói:
– Một chuỗi tin dữ rốt cuộc có tin tốt! Tiềm lực của Trọng Quang sư huynh sẽ không dừng bước ở Tiên Quân, sư huynh chuyển thế làm lại từ đầu càng hơn trước kia. Huyền Thiên, hôm nay ta đổi xưng hô ngươi là sư đệ, thay mặt sư phụ thu đồ đệ, từ nay về sau ngươi ngang hàng với các vị Tiên Quân, gọi nhau là đạo hữu.
Càn Nguyên Thiên Quân rất muốn thu Giang Nam làm đồ đệ, dù sao hắn có được truyền thừa của gã mới được thành tựu ngày nay. Bây giờ Càn Nguyên Thiên Quân đã chịu sửa miệng gọi Giang Nam là sư đệ.
Giang Nam kinh ngạc nói:
– Thay mặt sư phụ thu đồ đệ?
Giang Nam cười lắc đầu:
– Thay Tiên Đế, Tiên Tôn thu ta làm đồ đệ? Sư huynh, tương lai ta gặp bọn họ sẽ xưng hô là đạo hữu.
Càn Nguyên Thiên Quân ngạc nhiên, vỗ tay cười nói:
– Sư đệ, tổ tông không đủ pháp thiên đạo không đủ úy! Ngươi còn hơn ta. Thôi, tương lai nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ xưng huynh gọi đệ với Tiên Đế, Tiên Tôn, dù sao ta sẽ chẳng bao giờ gọi ngươi là sư thúc.
Huyền Đô Thiên Quân nghiêm túc nói:
– Ta cũng không kêu.
Không lâu sau Giang Nam từ biệt, hắn cười nói:
– Ta còn chút chuyện vặt, không quấy rầy hai vị sư huynh.
Hai vị Thiên Quân gật đầu.
Huyền Đô Thiên Quân nói:
– Lại qua một đoạn thời gian hai cung sẽ xảy ra chuyện lớn, Huyền Thiên sư đệ đừng bỏ qua.
Giang Nam kinh ngạc hỏi lại:
– Chuyện lớn?
Giang Nam xoay người đi.
Hai Thiên Quân ngồi đối diện nhau.
Huyền Đô Thiên Quân trầm giọng nói:
– Chắc sư đệ cũng biết chuyện lớn này là gì?
Càn Nguyên Thiên Quân gật đầu, thở dài nói:
– Sư huynh đang đưa ta lên giàn nướng.
– Danh không chính thì ngôn không thuận, bây giờ không đưa ngươi lên giàn thì người khác sẽ thừa dịp chen chân vào Tiên giới.
Huyền Đô Thiên Quân nói đến đây bỗng lòng máy động nhìn ra ngoài. Càn Nguyên Thiên Quân cũng có cảm ứng. Hai Thiên Quân rất ngạc nhiên như thấy quỷ.
Một Tiên Quân áo trắng cất bước đi hướng hai người, cười hỏi:
– Là chuyện lớn gì?
Hai Thiên Quân đứng bật dậy:
– Ngọc Kinh sư huynh!
Càn Nguyên Thiên Quân vừa mừng vừa sợ cười nói:
– Sư huynh còn sống? Vừa rồi Huyền Thiên… Không đúng!
Càn Nguyên Thiên Quân bỗng biến sắc mặt, nét mặt sa sầm, không còn vẻ vui mừng.
Biểu tình Càn Nguyên Thiên Quân phức tạp nói:
– Ngọc Kinh sư huynh… Sa đọa.
Tiên Quân áo trắng chính là Ngọc Kinh Tiên Quân, bây giờ thực lực tu vi của gã tiến bộ hơn trước nhưng không thành tựu Thiên Quân. Làm người ngạc nhiên là kiếp số của Ngọc Kinh Tiên Quân đã hết, rất gần cảnh giới Thiên Quân.
Huyền Đô Thiên Quân bừng tỉnh, lắc đầu, nói:
– Sư huynh, sao đến nông nỗi này?
Ngọc Kinh Tiên Quân cười hỏi ngược lại:
– Tại sao hai vị sư huynh nói vậy?
Vẻ mặt Càn Nguyên Thiên Quân buồn bã, giây lát sao trở về bình thường.
Càn Nguyên Thiên Quân lắc đầu, nói:
– Sư huynh tự hiểu. Mới rồi ta rất buồn trước cái chết của sư huynh, ai ngờ sư huynh trí mưu thâm sâu, không chỉ chôn một hậu chiêu. Sư huynh tính được hậu chiêu sống lại sau khi kiếp diệt. Vậy là sư huynh thà chết trong tai kiếp.
Càn Nguyên Thiên Quân khóc nói:
– Ngọc Kinh sư huynh kinh tài tuyệt diễm rốt cuộc vẫn chết, Ngọc Kinh sư huynh bây giờ không còn là người cũ.
Ngọc Kinh Tiên Quân im lặng, đột nhiên mỉm cười nói:
– Lòng của các ngươi thật khó hiểu. Đường đường là Thiên Quân lại làm ra bộ dáng tiểu nữ nhi, ta độ qua kiếp số Thiên Quân, sắp thành tựu Thiên Quân, các ngươi nên mừng cho ta mới đúng.