[Dịch] Đế Tôn
Tập 158 [Chương 964 đến 970]
❮ sautiếp ❯Chương 964: Câu Trần Thiên Cung (2)
Nếu như Giang Nam toàn lực tăng lên tu vi của mình, là có thể điều động tám tòa Đạo Đài, 16 tòa Thần Phủ cùng với Câu Trần Thiên Cung, hơn nữa hai đại Động Thiên, cùng nhau điên cuồng luyện hóa linh thạch Linh Dịch linh khí, loại tốc độ khôi phục tu vi này, có thể nói kinh khủng!
– Ta từ trước cho là sau khi mình hao hết sạch pháp lực, cần hơn mười ngày mới có thể khôi phục tới trạng thái đỉnh, nhưng mà bây giờ nhìn lại, chỉ cần năm sáu ngày là có thể.
Giang Nam cũng thở phào nhẹ nhỏm, dù sao trong Trung Châu Xã Tắc Đồ nơi nơi là đối thủ cường đại, đám người Chúc Nguyên Lãng còn dễ nói, nếu như gặp phải Hi Hoàng Thái Tử hoặc là Hạo Thiếu Quân kia, không có khôi phục tới trạng thái đỉnh, tình cảnh của hắn sẽ cực kỳ nguy hiểm!
– Thiên Cung tám cảnh, thật là một cảnh giới vô cùng cường đại, tràn đầy thần bí cùng không biết, đáng giá tinh tế nghiên cứu.
Lần này trọng luyện Ngự Thiên Đạo Chung, Huyền Nguyên Đỉnh,… hắn đem mình đối với Thiên Đạo lĩnh ngộ cũng hết thảy dung nạp ở trong pháp bảo của mình, tăng lên uy năng pháp bảo.
Đem Thiên Đạo giải thích dung nhập vào trong pháp bảo, tự nhiên là chỗ tốt vô cùng, nói thí dụ như, mới vừa rồi lúc Giang Nam đối phó Chúc Nguyên Lãng sử dụng hai đạo Thiên Đạo Thần Thông, định trụ thiên địa thời không, đem tiểu thiên địa kia từ trong Trung Châu Xã Tắc Đồ độc lập đi ra ngoài, để cho Chúc Nguyên Lãng không chỗ có thể trốn.
Nếu như thực lực của Chúc Nguyên Lãng cao hơn một bậc, là có thể phá vỡ hai đạo Thần Thông này, do đó có thể chạy thoát.
Nhưng nếu Giang Nam đem lĩnh ngộ giải thích đối với Thiên Đạo của mình dung nhập vào Ngự Thiên Đạo Chung cùng Huyền Nguyên Đỉnh, thi triển ra thủ đoạn thiên chung địa đỉnh, định trụ thiên địa thời không, cho dù Chúc Nguyên Lãng cường thịnh gấp hai, cũng không có thể phá vỡ!
– Luyện bảo, cộng thêm rèn luyện thân thể, pháp lực, thần thức cùng Huyền thai kim nhân, cho dù là lấy tài lực của ta cũng có chút không chịu nổi!
Giang Nam nhìn Linh Dịch cùng linh thạch trong Tử Phủ mình không ngừng tiêu hao, cũng có chút sợ hết hồn hết vía, khôi phục pháp lực, điều động hàng vạn hàng nghìn Yêu Thần hư ảnh trong Thiên Cung cùng Câu Trần Yêu Đế hư ảnh luyện bảo, luyện thể, để cho Linh Dịch linh thạch của hắn tiêu hao tốc độ kinh người, ngắn ngủn mấy ngày, liền có mấy ngàn vạn cân linh thạch Linh Dịch bị tiêu xài đi ra ngoài!
Nếu như vẫn kéo dài tiêu hao như vậy, hắn từ trước tích lũy linh thạch Linh Dịch, chỉ sợ một tháng thời gian sẽ tiêu xài không còn!
– Cũng may Linh Dịch trên người Chúc Nguyên Lãng bị ta lấy tới, mặc dù không có hơn ta sưu tập, nhưng mà không phải chuyện đùa, có thể chống đở một thời gian ngắn. Bất quá tiếp tục như vậy đi xuống, sớm muộn gì cũng miệng ăn núi lở…
Hắn nhíu nhíu mày, đem chuyện tình Linh Dịch linh thạch trước phóng ở sau ót, thầm nghĩ:
– Ta còn có một mảnh nhỏ Thiên Đạo, không bằng cũng luyện vào trong pháp bảo!
Giang Nam nghĩ tới đây, lập tức hưng phấn trùng trùng lấy ra mảnh nhỏ Thiên Đạo, cố gắng đem đạo sáng mờ này luyện vào trong pháp bảo, sau một lúc lâu, hắn phải buông tha cho ý nghĩ này.
Hắn thật sự có thể luyện hóa Ngũ Sắc Kim, đúng là có thể đem mảnh nhỏ Thiên Đạo luyện vào trong Ngũ Sắc Kim, nhưng mà khi hắn cố gắng đem Đạo văn của mình dung nhập vào trong pháp bảo, lại phát hiện Đạo văn của mình không cách nào cùng mảnh nhỏ Thiên Đạo tương dung, dễ dàng ở giữa sẽ bị Thiên Đạo oai mạt sát.
Thiên Đạo oai quá mạnh mẻ, để cho Đạo văn của hắn không có đất đặt chân, đạo văn không cách nào luyện vào Ngũ Sắc Kim, như vậy liền không cách nào luyện thành pháp bảo.
– Cổ Thiên Đạo oai này rốt cuộc mạnh tới trình độ nào?
Giang Nam tinh tế cảm ứng, chỉ cảm thấy trong một ít đạo sáng mờ tích chứa uy năng vô cùng, đừng nói hắn không cách nào luyện hóa, chỉ sợ coi như là những Thần minh, Thiên Thần, Chân Thần khác, thậm chí cả Thần Chủ tới, giống như trước cũng không thể làm gì, không cách nào làm cho Đạo tắc của mình cùng mảnh nhỏ Thiên Đạo tương dung!
– Thần Tôn có lẽ có thể làm được một bước này, nhưng mà khó nói. Xem ra, có thể luyện chế Thiên Đạo chí bảo, cũng là cường giả tài hoa kinh thế, chiến lực tuyệt đỉnh! Mấy vị lão tổ trông coi Thiên Đạo chí bảo kia, chiến lực bản thân bọn họ, sợ rằng có thể sánh ngang Thần Đế!
Năm sáu ngày sau, pháp lực của Giang Nam rốt cục đạt tới đỉnh, hơi thở phun ra nuốt vào, giống như một Thần minh kinh khủng, đem linh khí chu vi mấy trăm dặm tịch quyển không còn.
Ở luyện bảo, đồng thời hắn cũng không có buông tha cho đi sưu tầm những cường giả tiến vào Xã Tắc Đồ khác, này cùng nhau đi tới, hắn gặp phải hơn mười lần tập kích, cũng tập kích không ít người, được đến hơn hai mươi Tiên Đỉnh Lệnh.
Bất quá lần này, hắn cũng không có hạ sát thủ, đem đối thủ chém giết, mà là để cho đối thủ ở dưới tình huống không đường có thể trốn biết khó mà lui, lưu lại Tiên Đỉnh Lệnh giữ tánh mạng.
– Còn kém hai mươi mặt Tiên Đỉnh Lệnh, mới có thể bảo đảm ta có tư cách tiến vào Vọng Tiên Đài… ân?
Giang Nam đột nhiên cảm giác được Thánh Quân thần thụ chấn động bất an, muốn từ mi tâm của hắn bay ra, lúc này trong lòng khẽ nhúc nhích, tùy ý gốc cây thần thụ này bay ra.
Chỉ thấy Thánh Quân thần thụ tia sáng trán phóng, hô một tiếng phá không bay đi, hướng nơi xa bay đi!
Thân hình Giang Nam dữ dội lên, rơi vào trên Thánh Quân thần thụ, tùy ý Thánh Quân thần thụ mang theo mình phi độn, thầm nghĩ:
– Gốc thần thụ này là Hiên Vi tế luyện, giờ phút này nàng triệu hồi thần thụ, nhất định là gặp phải nguy hiểm!
Thánh Quân thần thụ gào thét mà đi, mang theo Giang Nam bay qua non sông trùng trùng điệp điệp, cũng không lâu lắm liền đến một mảnh chiến trường.
Giang Nam từ trên thần thụ phiêu nhiên bay xuống, vô thanh vô tức rơi vào trên một ngọn núi, nửa ngồi nửa quỳ, một tay chống đầu gối, xa xa hướng chiến trường nhìn ra.
Chỉ thấy Thánh Quân thần thụ bỗng nhiên chui vào bên trong chiến trường, đẩy ra từng kiện từng kiện Thần minh chi bảo, rơi vào trên đỉnh đầu Thi Hiên Vi.
Thánh Quân thần thụ rơi xuống, cành lá gột rửa, bảo vệ quanh thân thiếu nữ kia.
Mà tại bên trong chiến trường, vô số pháp bảo thần thông mạn thiên phi vũ, tại đây thậm chí có không dưới trăm vị cường giả tuổi trẻ hỗn chiến chém giết, đem Thiên Địa đánh nát, từng tòa Đại Sơn tan rã, hóa thành hư vô!
Rầm rầm rầm!
Từng kiện từng kiện Thần minh chi bảo bộc phát ra thần uy làm lòng người vì sợ mà tâm rung động, có chút Thần minh chi bảo thậm chí bị thôi phát đến mười thành uy lực, khủng bố giống như là Thần minh hàng lâm, giết đến phạm vi mấy ngàn dặm thời không hết thảy chôn vùi!
Mà ở bên trong chiến trường, nguyên một đám thân ảnh động tác mau lẹ, đánh đập tàn nhẫn, hướng đối thủ công tới, thỉnh thoảng có người chịu khổ độc thủ, chết oan chết uổng!
Giang Nam không khỏi cau mày, như tuyển bạt bực này, tất cả mọi người muốn từ hơn năm ngàn cao thủ trẻ tuổi trổ hết tài năng, bởi vậy đều sẽ chú ý cẩn thận, tránh đi địa phương nhiều người, mặc dù là kéo bè kết phái, cũng rất ít sẽ xuất hiện đại quy mô chiến đấu.
Chương 965: Tuyết Chủ Tiểu Nguyên Quân (1)
Ở bên trong Trung châu xã tắc đồ, chiến đấu vượt qua quy mô mười người cũng cực kỳ hiếm thấy, mà bây giờ rõ ràng thoáng cái xuất hiện tình hình trên trăm vị tuổi trẻ cường giả hỗn chiến, bao nhiêu cũng để cho hắn cảm giác được có chút khó tin!
Đại quy mô hỗn chiến giống như vậy, mặc dù là Giang Nam cũng không dám đơn giản vào trong đó, không nghĩ qua sẽ lọt vào đến công kích không biết từ chỗ nào tới, làm cho người khó lòng phòng bị, bị thương là chuyện nhỏ.
Vạn nhất lọt vào rất nhiều đạo công kích, hơn mười kiện Thần Minh chi bảo nện xuống, mặc dù là hắn cũng muốn vẫn lạc tại chỗ!
– Những người này cũng không phải là kẻ ngu dốt, tại sao lại ở chỗ này hiển nhiên đánh đập tàn nhẫn? Có cổ quái…
Giang Nam trầm ngâm, ánh mắt từ trong phiến chiến trường này đảo qua, chỉ thấy pháp bảo không ngừng oanh kích thiên kỳ bách quái, đao thương kiếm kích, phủ việt câu xoa, chung cổ đỉnh lâu, tháp đồ thư họa, đăng hồ kỳ cầm, kỳ trụ thú cầm, chủng loại phồn đa, mỗi một chủng đều cực kỳ cường đại, đạo âm, Thần Quang, không ngừng phún dũng, uy năng mênh mông.
– Ân?
Hắn đột nhiên nghe được tiếng trống nặng nề từ trong chiến trường rõ ràng truyền đến, tiếng trống này vang lên, chấn đến hắn thần hồn điên đảo, đạo tâm thác loạn, thần trí bị tiếng trống ảnh hưởng!
– Sát!
Trong nội tâm Giang Nam sát cơ đại tác, đang muốn gia nhập chiến trường, đột nhiên trong nội tâm tỉnh ngủ, Huyền Thai kim nhân từ trong Tử Phủ bay ra, trấn áp đạo tâm thác loạn!
– Đây là thanh âm gì? Ngay cả ta tri hành hợp nhất tâm cảnh cũng có thể ảnh hưởng?
Tiếng trống chợt cao chợt thấp, tiếp tục không ngừng, cho dù nơi đây có các loại thần thông pháp bảo oanh kích phát ra nổ mạnh, nhưng mà không thể che hết tiếng trống này chút nào.
Giang Nam ánh mắt như điện, men theo tiếng trống nhìn lại, chỉ thấy ở trên không trung, một mặt đại cổ cao cao đứng vững, phạm vi mấy trăm mẫu, ở phía trước đại cổ kia, một cô gái mặc áo đen ngồi nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng bấm tay gảy nhẹ.
Đầu ngón tay của nàng búng ra thoáng một phát, đại cổ liền chấn động thoáng một phát, tiếng trống không ngừng.
Đại cổ chấn động một lần, liền phát ra đạo tắc âm luật cuồn cuộn, hướng phía dưới trùng kích, để cho nhiều tuổi trẻ cường giả chiến đấu trong sân càng thêm điên cuồng, dũng mãnh vô cùng, chém giết không ngừng!
Mà cô gái mặc áo đen kia lại dù bận vẫn ung dung, khoan thai búng Đại cổ, tùy ý mọi người phía dưới chém giết, chính mình lại không có gia nhập vào trong chiến đấu.
Hiển nhiên, rất nhiều tuổi trẻ cường giả chém giết chinh chiến phía dưới, đều là bị tiếng trống của nàng này che thần trí, đạo tâm thác loạn, bất tri bất giác bị tiếng trống điều khiển, tự giết lẫn nhau!
– Đem thiên hạ quần hùng đùa bỡn trong lòng bàn tay, để cho bọn hắn tự giết lẫn nhau, chính mình ngồi thu ngư ông thủ lợi, nữ nhân này thật là lợi hại!
Giang Nam hít vào một hơi thật dài, hướng cô gái mặc áo đen kia nhìn lại, cô gái mặc áo đen kia cảm ứng được ánh mắt của hắn, lập tức quay đầu xem ra, đôi mắt kia xanh sáng, phảng phất hai trăng sáng treo trên cao không trung.
Trong nội tâm Giang Nam đột nhiên rùng mình, chỉ cảm thấy hai con ngươi của nàng kia càng ngày càng sáng, mà thân ảnh của hắn trong lúc đó phảng phất từ trong mắt của hắn biến mất, chỉ còn lại có đôi mắt của đối phương!
Giang Nam chỉ thấy bản thân bị cảnh tượng đột nhiên thay đổi, hắn không còn là bên ngoài chiến trường, mà là đang ở bên trong chiến trường, vô số người lộn xộn hướng mình đánh tới, từng kiện từng kiện Thần Ma chi bảo, từng loại thần thông cường hãn đến cực điểm, đánh cho Thiên Băng Địa Liệt, nếu như mình không toàn lực ra tay, chắc chắn chết thảm ở phía những công kích này!
– Bất tri bất giác liền đối với ta phát động một loại thần thông, để cho ta lâm vào ảo cảnh? Loại đồng tử này, có chút cùng loại huyết đồng của Huyết Thần Mao Viễn Công, bất quá lại không phải nhằm vào thần hồn, mà là nhằm vào đạo tâm! Nữ nhân này có thể đem trên dưới một trăm vị cao thủ trẻ tuổi hết thảy mê hoặc, để cho bọn hắn tự giết lẫn nhau, thực sự không phải là may mắn!
Trong đôi mắt của Giang Nam đột nhiên một mảnh Hỗn Độn, cảnh tượng trong mắt của hắn lập tức nhao nhao sụp đổ, hóa thành Hỗn Độn hư vô, chỉ thấy hắn như cũ là ở bên ngoài chiến trường, cũng không có bị người công kích.
Nếu như vừa rồi hắn lâm vào ảo cảnh, ra tay chống cự, sẽ như mọi người chém giết trong chiến trường kia, bất tri bất giác bị cô gái mặc áo đen này khống chế!
Bất quá, hắn đã có phòng bị, liền sẽ không để cho đạo tâm của mình lần nữa lọt vào công kích!
Đạo tâm của hắn vô cùng cường đại, ở lơ đãng tầm đó mới có thể bị đạo âm cùng hai con ngươi của cô gái này mê hoặc, nhưng mà chỉ cần thêm chút đề phòng, liền không bao giờ dao động nữa!
– Hồng Mông Tử Đồng!
Trong nội tâm Giang Nam khẽ nhúc nhích, đem pháp lực của mình rót vào trong hai tròng mắt, nàng kia lập tức chỉ cảm thấy tâm thần dao động, cảnh sắc trước mắt biến ảo, chính mình thân ở trong không gian Hỗn Độn Hồng Mông, Thiên Địa không tích, Thiên Đạo không hiện, bất luận pháp lực cùng thần thông gì đều không thể vận dụng, trong nội tâm không khỏi kinh hãi!
Đông…
Trống lớn đột nhiên chấn động thoáng một phát, tiếng trống ầm ầm, Giang Nam lập tức chỉ cảm thấy Hồng Mông Tử Đồng thần thông của mình khó có thể thi triển, cô gái mặc áo đen kia lập tức từ trong hai đồng tử của hắn đào thoát, vội vàng đem ánh mắt tránh ra, không dám nhìn thẳng hắn.
Giang Nam thầm nghĩ một tiếng đáng tiếc, hắn chứng kiến hai đồng tử của cô gái mặc áo đen này, nhất thời cao hứng, cho nên mình cũng khai sáng ra một loại thần thông đồng tử, bất quá Hồng Mông Tử Đồng dù sao chỉ là hắn lần đầu kiểm nghiệm, còn rất thô ráp, cũng chưa hoàn thiện, đơn giản liền bị cô gái này đào thoát đi ra ngoài.
Hắn Hồng Mông Tử Đồng cùng hai đồng tử giống như trăng sáng của nàng kia bất đồng, hai đồng tử của nàng kia là nhằm vào đạo tâm, mà Hồng Mông Tử Đồng của hắn lại một loại công kích thần hồn, đạo tâm cùng thân thể thần thông!
Chỉ là, muốn hoàn thành loại đại thần thông này, Giang Nam còn cần không ngừng tích lũy, suy diễn, mới có thể để cho Hồng Mông Tử Đồng phát huy ra uy lực xứng đáng.
– Đồng tử thần thông hoàn toàn chính xác rất cao minh, để cho người khó lòng phòng bị, loại thần thông này, ta cũng cần tinh tế nghiên cứu một chút.
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Cô gái mặc áo đen kia nhẹ kêu một tiếng, ống tay áo mở ra, đứng dậy, nhìn về phía Giang Nam, thản nhiên nói:
– Ngươi có thể bỏ qua hỗn loạn Chiến Thần cổ cùng ta Huyễn Nguyệt đồng tử của ta, thậm chí có thể phản kích ta, kia cũng không phải nhân vật đơn giản, hãy xưng tên ra.
Trên mặt Giang Nam vui vẻ, cất bước đi đến, lại cười nói:
– Tại hạ Giang Nam, tự Tử Xuyên. Xin hỏi tính danh cô nương?
– Nguyên lai là Huyền Thiên giáo chủ gần đây thanh danh lên cao. Ta nghe qua tên tuổi của ngươi, chính là một loại thần thể rất là cao minh, đạt được một mảnh vỡ thiên đạo, khiến cho oanh động lớn lao.
Chương 966: Tuyết Chủ Tiểu Nguyên Quân (2)
Cô gái mặc áo đen kia chau mày:
– Ta xuất thân Hắc Thủy nguyên thành, họ Vi tên Tuyết Chủ, người xưng Tiểu Nguyên Quân, giáo chủ phải chăng nghe qua?
– Tuyết Chủ Tiểu Nguyên Quân?
Giang Nam bừng tỉnh đại ngộ, cười nói:
– Nguyên lai là Tuyết Chủ Tiên Tử, nghe nói cô nương là một trong bốn Đại tiên tử của Trung Thiên, Tử Xuyên nghe tiếng đã lâu, hôm nay vừa thấy, cô nương quả nhiên chính là đại mỹ nhân.
Vi Tuyết Chủ khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy vị Huyền Thiên giáo chủ này tuy bề ngoài nhìn như người đọc sách, nhưng nói chuyện có chút thô tục, cái gì gọi là “Cô nương quả nhiên chính là đại mỹ nhân”?
Nếu như Huyền Thiên giáo chủ nói cái gì chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn, vậy thì cũng thôi, còn có thể hiển lộ thân phận người đọc sách rõ ràng của hắn, đột nhiên từ trong miệng hắn tóe ra một câu đại mỹ nhân như vậy, rõ ràng là có chút thành phần trêu chọc ở trong đó.
– Huyền Thiên giáo chủ, ta biết rõ ngươi có chút bổn sự.
Vi Tuyết Chủ rất nhanh đem việc này vứt ra khỏi óc, nhìn xem Giang Nam chính mình tiếp cận, thản nhiên nói:
– Bất quá nếu ngươi muốn cùng ta động thủ, lại còn có chỗ thua kém một chút. Sư phụ của ta là Thánh Mẫu Nguyên Quân, ngươi không phải là đối thủ của ta, hiện tại ngươi ly khai còn kịp.
– Không có đánh qua, làm sao biết ta không phải là đối thủ của ngươi?
Giang Nam cười ha ha, thân hình đột nhiên gia tốc, oanh một tiếng nổ mạnh, khoảng cách giữa hắn cùng với Vi Tuyết Chủ lập tức vô hạn gần hơn, trăm dặm hư không, trực tiếp bị hắn đụng nát!
– Sâm La Ấn!
Giang Nam một chưởng che xuống, Sâm La Vạn Tượng, hắn như là một Ma Đế từ trong Địa ngục đi tới, đi vào Chư Thiên vạn giới, chỉ chưởng tầm đó, Địa Ngục hàng lâm!
– Đế cấp thần thông?
Vi Tuyết Chủ lộ ra vẻ kinh ngạc, thân thể mềm mại khẽ động, sau lưng đột nhiên hiện ra một tòa Hắc Thủy nguyên thành, rộng lớn bát ngát, phảng phất ẩn nấp ở trong không gian trùng trùng điệp điệp, trong Hắc Thủy nguyên thành, một thân ảnh cự đại hiển hiện, báo vĩ thân người, hình như nữ tử, thân bị vô số ngôi sao vờn quanh, hiển lộ thân hình hắn quảng đại vô cùng, nâng lên bàn tay liền hướng Sâm La Ấn của Giang Nam nghênh khứ!
Hư ảnh cô gái này như là một Thần Đế, uy mãnh vô cùng, ra tay tầm đó uy năng mênh mông cuồn cuộn, rõ ràng so với Sâm La Ấn của Giang Nam uy lực không kém chút nào!
– Ngươi cũng có Đế cấp công pháp?
Giang Nam kinh ngạc nói.
Hai người lưỡng đạo thần thông đụng nhau, hư không mất đi ngàn dặm, kinh người đến cực điểm!
Vi Tuyết Chủ cười lạnh nói:
– Ta đã nói qua cho ngươi, sư tôn của ta chính là Thánh Mẫu Nguyên Quân, nhân vật tiếp cận Thần Đế, tu hành Đế cấp công pháp lại có cái gì kỳ lạ quý hiếm?
– Thì ra là thế!
Giang Nam thân hình lay động, hiện ra ba mặt bát tí, chỉ nghe oanh một tiếng nổ mạnh, tám đạo Sâm La Ấn đột nhiên xuất hiện, oanh hướng Vi Tuyết Chủ.
– Ba mặt bát tí? Chút tài mọn!
Thân hình Vi Tuyết Chủ đồng dạng lay động, cũng hiện ra ba mặt bát tí, ngang nhiên nghênh tiếp, cô gái này bưu hãn dũng mãnh, vậy mà cùng Giang Nam lấy cứng chọi cứng, không sợ chút nào.
Giang Nam cũng không khỏi tán thưởng một tiếng, đỉnh đầu đột nhiên có bốn đạo Thần Quang lao ra, Sâm La Đại Đế hóa thân, Xích Viêm Ma Thần hóa thân, Thái Dương thần hóa thân cùng Ma La Ma Thần hóa thân cùng lúc xuất hiện, Sâm La Ấn, Xích Viêm Tôn Vương ấn, Thái Dương Ấn, Sinh Tử Vạn Hóa Ma Luân ấn một phát che tới!
Vi Tuyết Chủ vừa mới ngăn cản tám đạo Sâm La Ấn của hắn, hồn nhiên không ngờ rằng Giang Nam rõ ràng còn có Tứ đại hóa thân cùng một chỗ đánh xuống, lập tức bị Sâm La Đại Đế hóa thân một chưởng che trở mình, còn chưa kịp đứng dậy, Xích Viêm Tôn Vương ấn, Thái Dương Ấn, Sinh Tử Vạn Hóa Ma Luân ấn hung hăng đánh vào người, đem nữ nhân này đánh bay ra mấy trăm dặm!
Vi Tuyết Chủ tức giận hừ một tiếng, đột nhiên mặt Chiến Thần cổ kia chấn động, hướng về phía Giang Nam xông lên kia một tiếng trống vang lên, chấn hắn đến khí huyết sôi trào, nhưng không bị quấy nhiễu đến đạo tâm.
Vi Tuyết Chủ xoáy lên trống trận liền đi, trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm, lạnh lùng nói:
– Huyền Thiên giáo chủ, hôm nay trong xã tắc đồ cao thủ rất nhiều, nếu ta giết ngươi tất nhiên nguyên khí đại thương, nếu gặp được những người khác liền nguy hiểm, cho nên mới không cùng ngươi phóng đúng, thực sự không phải là sợ ngươi! Chúng ta ngày khác gặp lại!
Giang Nam bước nhanh đuổi theo tiến đến, cười nói:
– Cô nương chớ đi, cùng nhau chơi đùa đã!
Vi Tuyết Chủ đột nhiên thò tay ra sau lưng nhẹ nhàng vẽ một cái, một đạo Tinh Hà sáng chói xuất hiện, ngăn cách không gian trùng trùng điệp điệp, đợi cho Giang Nam vượt qua đạo Tinh Hà thần thông này, nàng kia đã biến mất không thấy gì nữa.
– Nữ nhân này là một nhân vật lợi hại, không phải chuyện đùa!
Giang Nam dừng bước lại, mọi người trong sân giờ phút này đã không có Chiến Thần cổ quấy nhiễu, thần trí lập tức khôi phục thanh minh, nguyên một đám kinh ngạc dị thường.
– Chư vị, chư vị!
Giang Nam nhìn về mọi người phía dưới, cười tủm tỉm nói:
– Mới vừa rồi Hắc Thủy nguyên thành Tuyết Chủ Tiểu Nguyên Quân, dùng Chiến Thần cổ cho các ngươi lâm vào bên trong tự giết lẫn nhau, là Giang mỗ đánh lui Tiểu Nguyên Quân, đem bọn ngươi giải cứu ra, nếu không các ngươi thần trí hôn mê, không có chừng mực, thế tất sẽ chết tổn thương hầu như không còn.
– Đa tạ Giang huynh viện thủ.
Một cường giả tuổi còn trẻ chắp tay nói.
– Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ.
Giang Nam cười tủm tỉm nói:
– Chư vị, tuy Tiểu Nguyên Quân ly khai, nhưng nguy cơ của các ngươi cũng không giải trừ, cũng có không ít người ngấp nghé Tiên Đỉnh Lệnh trong tay các ngươi. Các ngươi hiện tại kinh qua một hồi ác chiến, nguyên khí đại thương, không bằng ta làm người tốt làm đến cùng, các ngươi đem Tiên Đỉnh Lệnh trong tay các ngươi giao cho ta, ta đến thay các ngươi đảm bảo, khiêng qua một kiếp này, các ngươi ý định như thế nào?
Mọi người ngạc nhiên, một nữ tử tuổi trẻ tức giận nói:
– Họ Giang, ngươi rốt cuộc là ý định cứu chúng ta, hay là có ý định đoạt chúng ta?
Giang Nam không khỏi đau đầu, dùng tay nâng trán, xoắn xuýt nói:
– Các ngươi nhất định phải ép ta nói ra cái từ kia sao? Được rồi…
– Bây giờ là thời gian cướp bóc!
Giang Nam hung ác nói:
– Đem Tiên Đỉnh Lệnh của các ngươi hết thảy giao ra đây cho ta, nếu không giết sạch! Còn có tiểu nữ nhân kia, ta thấy ngươi có chút tư sắc, hôm nay giáo chủ liền cướp sắc, ngươi tới, đấm bóp lưng cho Giang Đại giáo chủ!
Thi Hiên Vi nhu thuận đi tới, thay Giang Đại giáo chủ nắn vai đấm lưng.
– Hiên Vi Tiên Tử…
Phía dưới bảy tám chục vị cao thủ trẻ tuổi ngạc nhiên nhìn một màn này, Hiên Vi Tiên Tử thân là một trong tứ đại tuyệt sắc của Trung Thiên, giờ phút này bị Giang đại giáo chủ hung thần ác sát kia hiếp bức, phải nắn vai đấm lưng cho hắn, biết điều như một cô dâu nhỏ.
Phải biết rằng, Trung Thiên tứ đại tuyệt sắc, từng cái giống như không trung trăng sáng, bị vô số người truy phủng, bị vô số người theo đuổi, có người thậm chí cầu một bức họa cũng không thể được!
Chương 967: Cướp sạch quần hùng (1)
Bốn vị nữ tử này cũng không phải là bình hoa, ngược lại mỗi người đều có tư chất cùng thực lực cực cao, trong đó Vi Tuyết Chủ cùng Liên Nguyệt Thánh Nữ thậm chí có thể danh liệt trước trăm của trung thiên trẻ tuổi, thậm chí cả Top 10!
Mà Hiên Vi Tiên Tử mặc dù tu vi thực lực hơi yếu, nhưng lại là mỹ lệ động lòng người nhất trong tứ nữ, mỗi một lần xuất hiện cũng sẽ khiến oanh động lớn lao.
Mà hiện tại, Hiên Vi Tiên Tử là kỳ nhân luôn luôn không lấy chân diện mục, triệt triệt để để rơi vào ma chưởng!
Trong lòng một chút cao thủ còn sống giận dữ, không thiếu có nhiệt huyết chí sĩ, hận không thể lập tức giết ra, từ trong tay đại ma đầu giải cứu giai nhân.
– Hiên Vi Tiên Tử nhất định là trúng Nhiếp Hồn Đại Pháp của ma đầu kia, bị mê Hồn Phách thần thức!
– Ma đầu kia có thể đánh lui Tuyết Chủ Tiểu Nguyên Quân, nhất định cũng là cao thủ tinh thông mê hồn, lần này hỏng bét!
– Chỉ có xuất kỳ bất ý, mới có thể chém giết hắn, giải cứu Hiên Vi Tiên Tử!
…
Thi Hiên Vi lộ ra vẻ vô cùng biết điều, vừa nắn vai đấm lưng cho Giang Nam, vừa ghé vào lỗ tai hắn tốn hơi thừa lời, hận đến ngứa răng, tựa hồ muốn ở trên vành tai Giang Nam hung hăng cắn lên một ngụm.
– Giang khốn kiếp, lần này là cho ngươi mặt mũi, sau này chúng ta lại tính sổ!
Nàng khí ói như lan, tốn hơi thừa lời nói.
Ba…
Giang Nam ở trên kiều đồn tràn đầy co dãn của nàng nặng nề vỗ một cái, nhẹ vượn cánh tay, nắm vòng eo tiểu nữ nhân này, Thi Hiên Vi kinh kêu một tiếng, thân thể mềm nhũn, té ở trong ngực của hắn.
Giang Nam cười ha ha, bễ nghễ mọi người:
– Chư vị, còn không giao ra Tiên Đỉnh Lệnh trong tay các ngươi?
Tiểu nữ nhân ở trong ngực xấu hổ, nhỏ giọng nói:
– Xấu xa, bản thân ta muốn nhìn ngươi làm sao thu tràng? Nếu như những người này vây công ngươi, cho dù ngươi cường thịnh trở lại, cũng sẽ chết oan chết uổng!
Vẻ mặt Giang Nam tươi cười, thần thức ba động, cười nói:
– Ta có nội ứng…
– Tiên tử chớ sợ, ta tới cứu ngươi!
Đột nhiên chỉ nghe gầm lên giận dữ truyền đến, một bóng người bay lên trời, trường thương run lên, hướng Giang Nam hung hăng đâm tới, rất có xu thế nhất thương nơi tay, Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn!
Mà ở phía sau người này, một tòa Liên Đài dâng lên, trong Liên Đài có một chiếc thanh đăng sâu kín, đèn diễm phát ra nổ vang bùm bùm, một pho tượng Thánh Quang Đại Phật từ trong ngọn đèn mềm rủ xuống dâng lên, ba đầu sáu tay, cầm trong tay sáu Thần minh chi bảo, ầm ầm hướng Giang Nam nện xuống!
Người này ngang nhiên xuất thủ, quần hùng thấy thế, không khỏi âm thầm gật đầu:
– Là cao thủ, hơn nữa pháp bảo vô cùng hung mãnh, uy năng của tám Thần minh chi bảo cũng bị thôi phát đến lớn nhất, hơn nữa một trường thương, nếu ta gặp phải hắn, chưa chắc có thể tiếp được một kích kia!
Cùng lúc đó, lại có tên còn lại ầm ầm đánh vỡ hư không, hiện ra ở lưng sau Giang Nam, thân thể bành trướng thu nhỏ lại, lại bành trướng thu nhỏ lại nữa, như thế liên tục, thân thể cửu chuyển, thân thể kia mạnh, chỉ sợ có thể sánh ngang Thần minh chi bảo!
Vị cao thủ trẻ tuổi này một tay nhấc lẵng hoa, một tay vung liên hoa chuy lên, một búa nơi tay, san bằng hư không, hướng cái ót của Giang Nam ném tới!
Bức cảnh tượng này làm mọi người phía dưới thấy mà nhiệt huyết mênh mông, anh hùng cứu mỹ nhân, đây là chuyện tình vô số người mơ ước hướng tới, chỉ là thật sự sự đáo lâm đầu chưa hẳn thật sự có người dám can đảm đứng ra cứu mỹ nhân.
Mà hiện tại, hai đại cao thủ trẻ tuổi này hướng tà ma giữa không trung kia ngang nhiên xuất thủ, để cho bọn họ không khỏi kích động lên.
– Định!
Giang Nam cười lạnh một tiếng, chỉ một ngón tay, chỉ thấy cao thủ trẻ tuổi cầm trường thương trong tay, tế lên nhị sen Đại Phật kia đột nhiên thân thể bị định ở giữa không trung, Đại Phật phía sau hắn ầm ầm vọt tới, lại thấy Giang Nam đột nhiên há mồm thổi, một cổ âm phong gào thét thổi qua, thanh đăng trong Liên Đài kia phốc một tiếng dập tắt, Đại Phật biến mất không thấy gì nữa.
Phần phật…
Bát Bảo Liên Đài bay lên, rơi vào trong tay Giang Nam.
Mà ở hậu phương, liên hoa chuy của một vị cao thủ trẻ tuổi khác đã đi tới đỉnh đầu của Giang Nam, lại thấy Giang Nam như cũ ngồi thẳng bất động, đỉnh đầu lao ra một đạo thanh khí, nâng liên hoa chuy lên, để cho liên hoa chuy không cách nào rơi xuống.
Bức tràng diện này để cho mọi người nguyên vốn đã nhiệt huyết sôi trào nhất thời giống như trong lòng giội cho một chậu nước lạnh:
– Tà ma này, có chút mạnh đến nổi không hợp thói thường, chỉ sợ là Đế Hoàng Thần Thể cũng không có chiến lực bực này…
– Phá cho ta!
Cao thủ trẻ tuổi cầm liên hoa chuy trong tay rống giận, khí huyết xông thẳng lên trời, toàn lực thúc dục liên hoa chuy, nhưng vào lúc này, chỉ thấy Giang Nam đưa tay đánh ra một chưởng, cười lạnh nói:
– Tu vi của ngươi không tệ, làm hóa thân của ta cũng được!
Mọi người thấy trong lòng bàn tay hắn có vô số đạo văn bay ra, đạo văn nước lũ chi chít chui vào trong Tử Phủ của cao thủ trẻ tuổi kia, cũng không lâu lắm, cao thủ trẻ tuổi kia thần thái biến mất, trở nên mộc mộc ngơ ngác.
– Ngươi cũng tới đây cho ta!
Giang Nam lấy tay một trảo, chỉ thấy bàn tay này to đến có chút khó tin, một chưởng bao phủ tám trăm dặm thời không, tám trăm dặm thời không này càng ngày càng nhỏ, cuối cùng vị cao thủ trẻ tuổi khác cầm trường thương trong tay cũng rơi vào trong tay của hắn.
– Hướng ta xuất thủ, ta muốn ngươi chết!
Một đại thủ khác của Giang Nam hướng trong lòng bàn tay nặng nề phách đi, chỉ nghe oanh một tiếng nổ, bàn tay tách ra, mọi người thấy rõ ràng, cao thủ trẻ tuổi trong lòng bàn tay hắn kia đã bị luyện hóa thành tro, trong lòng bàn tay chỉ còn lại có một cây trường thương.
– Còn có ai muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa không?
Giang Nam cười lạnh, nhìn khắp bốn phía:
– Cho dù là Tuyết Chủ Tiểu Nguyên Quân, nhìn thấy ta cũng muốn nhượng bộ lui binh, bởi vì nàng biết, nếu nàng không đi mà nói, cũng chỉ có thể làm áp trại phu nhân của ta! Chỉ là một Tiểu Nguyên Quân liền có thể cho các ngươi toàn quân bị diệt, các ngươi cho là bổn giáo giết không được các ngươi sao?
Mọi người sợ hãi, nhiệt huyết trong lòng bị một chậu tiếp theo một chậu nước lạnh chảy ngược, tà ma này quá mạnh mẻ, cường đại đến biến thái, cường đại đến không thể tưởng tượng nổi!
Cái gì Tiểu Nguyên Quân, Đế Hoàng Thần Thể, cái gì Hoang Cảnh, Ngọc Chân Thượng Nhân, cái gì Tư Mã Đoan Minh, Liên Nguyệt Thánh Nữ, chỉ sợ hết thảy không phải là đối thủ của người này!
– Trời cao có đức hiếu sinh, cho nên Giang mỗ cũng không muốn đại khai sát giới.
Giang Nam cất bước đi xuống trời cao, giống như Bạo Hổ đi vào trong bầy dê nói:
– Các ngươi đã là thế suy sức yếu, bây giờ nên phối hợp một điểm, để cho Giang mỗ cướp sạch các ngươi, mọi người thật cao hứng, thật vui vẻ, cớ sao không làm?
Hắn đi tới trước người một vị cao thủ trẻ tuổi, vị cao thủ trẻ tuổi kia kiệt ngao bất tuần, không thể để cho, nhìn thẳng hắn.
Chương 968: Cướp sạch quần hùng (2)
– Hồng Mông Tử Đồng!
Song đồng của Giang Nam biến đổi, người trẻ tuổi kia nhất thời cảm giác được mình thân ở trong Hồng Mông không tích, thiên địa chưa phân, bất kỳ Thần Thông pháp bảo hết thảy không cách nào vận dụng, cái trán không khỏi mồ hôi lạnh cuồn cuộn.
– Ngươi nên biết, ta giết ngươi cũng không phiền toái? Tiểu nữ nhân kia, ngươi tới đây!
Giang Nam gọi Thi Hiên Vi, cười nói:
– Đem Tiên Đỉnh Lệnh của những nhân huynh này lấy đi.
Thi Hiên Vi vạn phần biết điều, nhất nhất đi tới trước mặt mọi người, vẻ mặt mọi người không tình nguyện, bất quá vẫn là nhất nhất giao ra Tiên Đỉnh Lệnh, có người trên thân tới hai ba mặt, cũng có chút trên thân có năm sáu mặt, còn có chút trên thân chỉ có một mặt.
Mỗi người giao ra Tiên Đỉnh Lệnh, bị quy tắc hạn chế, thân hình đung đưa, liền từ trong Xã Tắc Đồ bị truyền ra ngoài.
Giang Nam thấy mọi người ở đây càng ngày càng ít, trong lòng nhất thời yên tâm.
Nhiều người mà nói, vạn nhất gặp chuyện không may, cho dù là hắn cũng dễ dàng bị người giết chết, mà người càng ít, người có can đảm phản kháng liền càng ít, hắn liền càng an toàn.
Cuối cùng, một người cuối cùng giao ra Tiên Đỉnh Lệnh, bị truyền tống ra Xã Tắc Đồ, Giang Nam không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, Thi Hiên Vi cũng thở phào nhẹ nhỏm, Thiệu Thiên Nhai cầm liên hoa chuy trong tay cũng thở phào nhẹ nhỏm, hai tròng mắt vô thần cũng khôi phục thần thái.
– Tùy Tĩnh đạo hữu, an toàn rồi, ra đi.
Giang Nam nhẹ nhàng gõ đại thương trong tay, cười nói.
Chỉ thấy trường thương chấn động, Âu Tùy Tĩnh đột nhiên từ bên trong không gian trường thương xuất hiện, hết nhìn đông tới nhìn tây nói:
– Đoạt hết rồi?
Giang Nam gật đầu.
Âu Tùy Tĩnh cũng thở phào nhẹ nhỏm, đặt mông ngồi dưới đất, lòng vẫn còn sợ hãi nói:
– Giang giáo chủ, sau này có loại chuyện này, ta trăm triệu lần không thể tham dự. Cùng ngươi cướp bóc, hay là liều mạng, không có đem người khác hù chết, cũng phải đem mình hù chết.
Thi Hiên Vi quay đầu nhìn về phía Giang Nam, hung ba ba nói:
– Ngươi mới vừa rồi dám đánh… Ta nhất định sẽ đánh trở về!
Nàng ý không tốt nói ra cái mông bị đánh, chỉ đành phải quên đi qua.
– Ngươi muốn lúc nào đánh trở về cũng có thể.
Giang Nam hậu trứ kiểm bì, cười hì hì nói:
– Cầu phú quý trong nguy hiểm, hiện tại chúng ta có bao nhiêu Tiên Đỉnh Lệnh rồi?
– 235 mặt, chia đều xuống, bốn người chúng ta đã có tư cách vào Vọng Tiên Đài, còn có thể dư lại vài lệnh bài. Chuyện tình hiện tại, chính là chống đở đến cuối cùng, giữ được lệnh bài trong tay!
Thời điểm Thi Hiên Vi từ trên thân mọi người lục soát lấy Tiên Đỉnh Lệnh cũng đã đếm một lần, có chút lo lắng nói:
– Bất quá, nếu như chuyện này bại lộ, để cho người khác biết chúng ta là cùng một bọn, mấy người chúng ta chỉ sợ cũng muốn thân bại danh liệt, gặp phải không biết bao nhiêu người đuổi giết! Một hơi đắc tội bảy tám chục vị cao thủ trẻ tuổi a…
Âu Tùy Tĩnh cùng Thiệu Thiên Nhai liếc mắt nhìn nhau, đều cảm giác được áp lực rất lớn, những cao thủ trẻ tuổi này bị bọn họ cướp sạch đến từ các thế gia, Thánh Địa của Trung Thiên thế giới, lai lịch thật lớn, thế lực sau lưng không kém hơn Hoang Cổ Thánh Thành, Bắc Mạc Thi gia chút nào, nếu như chuyện bại lộ, người đến tìm bọn họ phiền toái khẳng định không ít.
Mấu chốt nhất chính là, chuyện bại lộ, thanh danh của bọn hắn liền thối hoắc, biến thành tồn tại như ma đầu!
– Chúng ta còn dễ nói, nhưng Hiên Vi Tiên Tử danh dự xinh đẹp, chỉ sợ cũng muốn cùng Giang giáo chủ ngươi thối ngàn dặm…
Thiệu Thiên Nhai nhỏ giọng thầm nói.
Thi Hiên Vi lơ đễnh, ngọc thủ thuận thuận tóc mai, cười dài nói:
– Ta có danh dự xinh đẹp gì? Bất quá là những sắc lang kia truy phủng mà thôi, ta làm tiên tử cũng làm ngán, thỉnh thoảng làm nữ ma đầu cũng không tồi.
Mấy người Giang Nam đem những Tiên Đỉnh Lệnh này phân phối hạ xuống, Giang Nam chỉ lấy hai mươi lệnh bài nói:
– Lệnh bài còn dư giữ lại, nếu đám người Hoa huynh, Tam Khuyết đạo hữu chưa đủ lệnh bài, liền đem lệnh bài còn dư phân cho bọn hắn.
Ba người Âu Tùy Tĩnh gật đầu, Giang Nam trầm giọng nói:
– Hôm nay khoảng cách đại hội kết thúc còn có một thời gian ngắn, càng đến hậu kỳ, nguy hiểm càng lớn, có thể lưu lại, cũng là cao thủ trong cao thủ, không phải là hạng người dễ dàng. Chúng ta không nên tách ra, Hiên Vi, Thiên Nhai, không bằng các ngươi tiến vào trong Tử Phủ của ta, nếu gặp địch, các ngươi đột nhiên lao ra Tử Phủ, nhất định có thể nhận được hiệu quả kỳ binh!
– Cái biện pháp này tốt, cứ làm như thế!
Ánh mắt ba người sáng lên, vỗ tay khen ngợi, Thiệu Thiên Nhai cười hắc hắc nói:
– Ta phảng phất nhìn thấy tình hình chúng ta đào thải rụng mấy đầu sỏ trong trẻ tuổi!
Âu Tùy Tĩnh lo lắng nói:
– Thiên Nhai, ngươi học xấu! Chờ ngươi trở lại Hoang Cổ Thánh Thành, nhất định sẽ bị Hồng Vũ tiền bối hung hăng sửa chữa một bữa.
Trong hoàng cung Trung châu Hoàng thành, bọn người Hi Hoàng khẽ nhíu mày, nhìn xem rất nhiều cao thủ trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này. Ngắn ngủn một lát thời gian, liền có bảy tám chục vị cao thủ trẻ tuổi bị đào thải ra khỏi cục, làm bọn hắn rất là kinh ngạc.
Hiện tại đã qua sáu bảy ngày thời gian, không phải là lúc mới vừa tiến vào Trung châu xã tắc đồ, chiến đấu cực kỳ nhiều lần cùng thảm thiết, xoát hạ một nhóm lớn người.
Có thể chèo chống đến bây giờ, đều là cao thủ trong tuổi trẻ cường giả, tương lai tất nhiên có thể tiến quân Thần Cảnh, thoáng cái bị loại bỏ bảy tám chục người, bao nhiêu cũng để cho người có chút kinh ngạc.
Theo lý mà nói, hiện tại cao thủ bị loại bỏ, hẳn là đứt quãng, mà không phải là một lúc có mấy chục người cùng một chỗ bị đá ra!
– Tình huống có chút quỷ dị, chẳng lẽ là có cao thủ trẻ tuổi khó lường đem những người này đào thải ra khỏi cục?
Thần triều đại thừa tướng hé mắt, gọi tới một tuổi trẻ cao thủ, hỏi kỹ, cao thủ trẻ tuổi kia cung kính nói:
– Chúng ta bị Tuyết Chủ Tiểu Nguyên Quân dùng Hỗn loạn Chiến Thần cổ mê hoặc tâm trí, tự giết lẫn nhau, chết hơn mười người.
– Nguyên lai là Vi Tuyết Chủ ra tay.
Hi Hoàng nghe vậy, trong mắt tinh quang lóe lên, trầm giọng nói:
– Sư thừa của Vi Tuyết Chủ là Thánh Mẫu Nguyên Quân, mà Thánh Mẫu Nguyên Quân lại được xưng là Hỗn Loạn Nguyên Quân, tu vi nối thẳng Thần Đế, là tồn tại có thể cùng Thần Đế địa vị ngang nhau. Các ngươi bị Vi Tuyết Chủ mê hoặc tâm trí lâm vào hỗn loạn, hoàn toàn chính xác có thể. Bất quá Vi Tuyết Chủ cùng Thánh Mẫu Nguyên Quân tính cách đồng dạng, ra tay tàn nhẫn, nếu các ngươi bị nàng mê hoặc, lại tránh được kiếp nạn này như thế nào?
– Vạn hạnh được một vị tự xưng Giang giáo chủ ra tay đuổi Tiểu Nguyên Quân đi, chúng ta mới tránh thoát kiếp nạn này, không có toàn quân bị diệt.
Cao thủ trẻ tuổi kia thấy Hi Hoàng lên tiếng, không dám lãnh đạm, vội vàng nói:
– Vị Giang giáo chủ này so với Vi Tuyết Chủ thì nhân hậu hơn, đem chúng ta cướp sạch, cướp đi tất cả Tiên Đỉnh Lệnh, lúc này mới khiến chúng ta bị truyền ra xã tắc đồ.
Chương 969: Tam Khuyết bi thúc (1)
Lần này ngay cả Hi Hoàng cũng không khỏi động dung nói:
– Các ngươi khoảng chừng bảy tám chục người, nếu như liên thủ, không người nào là đối thủ của các ngươi, Thần minh chính thức đến, cũng muốn nhượng bộ lui binh. Vi Tuyết Chủ bất quá là chiếm được Hỗn loạn Chiến Thần cổ tiện nghi, làm cho các ngươi tự giết lẫn nhau, nếu chân chính giao thủ, nàng thậm chí chưa hẳn có thể khiêng được mười người vây công, vị Giang giáo chủ này, đem bọn ngươi một mẻ hốt gọn như thế nào?
Một vị nữ tử tuổi trẻ trên mặt đầy sợ hãi, rung giọng nói:
– Hi Hoàng có chỗ không biết, người này khủng bố vô cùng, một ánh mắt liền đem Hiên Vi tiên tử Câu Hồn Đoạt Phách, biến thành nữ nô của hắn! Xuất Vân thành Âu Tùy Tĩnh Âu sư huynh, khống chế Bát Bảo đài sen, diễn biến Thánh Quang Phật Đà, mặc dù là gặp được Thần Ma cũng không rơi vào thế hạ phong, nhưng hắn một hơi liền thổi tan Thánh Quang Phật Đà, một chưởng liền đánh chết Âu đạo hữu!
Hi Hoàng khẽ nhíu mày, nghi ngờ nói:
– Ở bên trong trẻ tuổi, còn có thể có nhân vật bậc này?
Có người mang vẻ sợ hãi nói:
– Bệ hạ, người nọ mạnh đến nổi đáng sợ, quả thực là một Đại Ma Thần! Còn có Hoang Cổ Thánh thành Cửu chuyển chiến thể Thiệu Thiên Nhai, cầm trong tay hai kiện Thần Minh chi bảo, ngay cả thân thể của hắn cũng gần không được, đỉnh đầu có một đạo thanh khí lao ra liền ngăn một kích mạnh nhất của Thiệu đạo hữu lại, sau đó đơn giản liền đem Thiệu đạo hữu luyện thành thân ngoại hóa thân!
– Chờ một chút!
Vị đại thừa tướng tóc trắng đầu bạc kia lần nữa ra khỏi hàng, nghi ngờ nói:
– Các ngươi nói Giang giáo chủ, có phải là thiếu niên này hay không?
Pháp lực tuôn ra, biến ảo thành thân ảnh của Giang Nam, phần đông cao thủ trẻ tuổi nhao nhao gật đầu nói:
– Đúng là người này! Hắn quả thực là một Đại Ma Vương!
Lão thần kia nhịn không được cười lên nói:
– Vị Giang giáo chủ này chính là Huyền Thiên giáo chủ, Âu Tùy Tĩnh, Thiệu Thiên Nhai cùng Hiên Vi tiên tử đều là tri giao hảo hữu của hắn, hắn như thế nào sẽ tiêu diệt bọn hắn?
Rất nhiều cao thủ trẻ tuổi thần sắc ngốc trệ, một người lúng ta lúng túng nói:
– Ta rõ ràng tận mắt thấy, hắn đánh giết Âu đạo hữu, Thiệu đạo hữu…
– Các ngươi bị lừa rồi!
Lão thần kia cười ha ha, hướng Hi Hoàng giải thích nói:
– Bệ hạ, không chỉ có bốn người bọn họ hiểu biết, còn có Hoa Trấn Nguyên, Diệu Đế tiểu hòa thượng cùng với một vị mập mạp tự xưng Tam Đức đạo nhân, đều là đồng bọn, cấu kết với nhau làm việc xấu. Bảy người này từng ở trong hoàng thành cùng bọn người Hạo Thiếu Quân giằng co, suýt nữa đánh nhau, là thái tử điện hạ hóa giải bọn họ, ngăn lại tranh đấu.
Rất nhiều cao thủ trẻ tuổi sắc mặt lập tức đen, một vị trẻ tuổi kháng nghị nói:
– Không có khả năng! Tuyệt không có khả năng này! Hiên Vi tiên tử là băng thanh ngọc khiết bực nào, như thế nào sẽ cùng tà ma kia cấu kết với nhau làm việc xấu?
– Không sai! Hiên Vi tiên tử làm sao có thể cùng tà ma kia thông đồng làm bậy, cùng một chỗ lừa gạt chúng ta?
…
Đã qua thật lâu, mấy người ngưỡng mộ Thi Hiên Vi cũng tỉnh táo lại, không thể không thừa nhận Tiên Tử trong suy nghĩ của mình đã tà ác hóa, không còn là Tiên Tử thuần khiết thiện lương rồi.
Mà vào lúc này, Giang Nam khoan thai hành tẩu ở bên trong Trung châu xã tắc đồ, thời gian bất tri bất giác đi qua, kỳ hạn một tháng đã qua hai mươi hai ngày, trong lúc này, hắn lại tao ngộ mấy lần tập kích, thậm chí còn gặp được một vị cao thủ cực kỳ đáng sợ!
Người này Thiên Cung tám cảnh đã viên mãn, thần hồn lột xác trở thành thần tính, đạo vân diễn biến thành đạo tắc, tùy thời có thể đặt chân Thần Cảnh, tu thành Thần minh.
Hắn tích lũy vô cùng hùng hậu, pháp lực gấp mấy lần Giang Nam, hiển nhiên tu luyện công pháp cũng rất là không kém, hẳn là Thần Chủ Thần Tôn cấp công pháp!
Ở lúc vừa đối mặt, Giang Nam liền gặp hiểm cảnh, cơ hồ bị trảm, ở trước mười hiệp, hắn không có phản kích chi lực, bị cao thủ kia đè nặng đánh, đợi cho sau mười hiệp, Giang Nam phản kích, thậm chí vận dụng Nguyên Thai Ấn tăng lên gấp 10 lần khí huyết, chiến thể ba chuyển, lại vận dụng Sâm La Ấn, tế lên Thánh Quân thần thụ, Đãng Ma Kiếm, cũng không có thể uy hiếp được người này.
Hai người dùng mau đánh nhanh, trong nháy mắt liền có mấy trăm đạo thần thông phát ra, pháp bảo va chạm, cuối cùng nhất người này đột nhiên vươn người mà đi, không dây dưa nữa.
Giang Nam không có truy kích, mà là dừng bước lại, thầm nghĩ trong lòng:
– Không phải Tư Mã Đoan Minh, cũng không phải Hoang Cảnh, Ngọc Chân thượng nhân, càng không có khả năng là Liên Nguyệt Thánh nữ, như vậy người này rốt cuộc là ai?
Tu vi thực lực người này cực kỳ cao minh, có thể ở bên trong rất nhiều cường giả của Trung Thiên thế giới bài danh trước hai mươi thậm chí Top 10, nhưng lại không có tiếng tăm gì, thậm chí ngay cả bọn người Thi Hiên Vi, Âu Tùy Tĩnh cũng không biết lai lịch của hắn.
– Hẳn là một Thần minh chuyển thế trọng tu.
Thi Hiên Vi phỏng đoán nói:
– Năm đó Chư Thần chuyển thế, trong đó thậm chí có không ít là Thần giới Cự Đầu, dùng cách nhìn của ta, người này hơn phân nửa là một Cự Đầu chuyển thế.
Sắc mặt Âu Tùy Tĩnh cùng Thiệu Thiên Nhai ngưng trọng, gật đầu nói:
– Thực lực Cự Đầu chuyển thế cực kỳ cường đại, hơn phân nửa là vì Vọng Tiên Đài trọng mở lần này mà đến, kỳ vọng có thể từ đó tìm được Trường Sinh ảo diệu. Hắn lần này rút đi, đoán chừng là vì bảo toàn thực lực, ứng đối vài ngày tranh đấu cuối cùng!
– Trung Thiên thế giới ta gặp may mắn, trong đó số lượng chuyển thế thần cũng không ít, tồn tại cùng loại như vậy chỉ sợ còn có rất nhiều.
Thiệu Thiên Nhai không khỏi đối với Giang Nam bội phục không thôi nói:
– Giang đạo hữu rõ ràng có thể cùng loại tồn tại này đối kháng không rơi vào thế hạ phong, thực lực tiến bộ thật là kinh người.
Giang Nam khẽ lắc đầu, người này ở lúc cùng hắn đối kháng, thủy chung chỉ vận dụng một kiện Thiên Cung chi bảo, ngay cả Thần Minh chi bảo cũng không có tế lên, thực lực so với hắn hiếu thắng rất nhiều.
Chỉ là người này lo lắng cùng hắn liều chết đánh cược một lần nguyên khí sẽ tổn thương nặng nề, bất lợi với chiến đấu đằng sau, lúc này mới toàn thân trở ra, cũng không có bức bách.
Địa vực trong Trung châu xã tắc đồ rộng lớn bao la bát ngát, càng là đến hậu kỳ, người liền càng ít, càng khó có thể tìm được những người khác.
Giang Nam suy tư một lát nói:
– Chúng ta đi Hoang Cổ Thánh sơn bên trong xã tắc đồ, Hoang Cổ Thánh sơn chính là trung ương xã tắc đồ, nếu có cao thủ mà nói, nhất định sẽ đi tới đó… Ồ, đây không phải là Tam Khuyết đạo hữu sao? Hắn đang làm cái gì?
Bọn người Âu Tùy Tĩnh theo mi tâm của hắn hướng ra phía ngoài trông xem thế nào, chỉ thấy một đạo nhân béo lén lén lút lút hành tẩu trong núi rừng, thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó, vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi.
– Đạo nhân này muốn làm gì?
Thi Hiên Vi buồn bực nói.
Chương 970: Tam Khuyết bi thúc (2)
Giang Nam nhìn thật kỹ, chỉ thấy Thần Thi trên lưng Tam Khuyết đạo nhân hai tay che kín con mắt mập mạp này, mập mạp như trước không hề phát giác, vẻ mặt vô sỉ đi đến bên cạnh một cây đại thụ, đột nhiên tế lên một cây Lang Nha bổng, thần uy tràn ngập, ầm ầm nện xuống, đem gốc đại thụ kia đánh cho nát bấy, cười hắc hắc nói:
– Tiểu tử, giao Tiên Đỉnh Lệnh ra đây!
– Ách?
Bọn người Giang Nam tức cười, Âu Tùy Tĩnh, Thi Hiên Vi cùng Thiệu Thiên Nhai hai mặt nhìn nhau:
– Chẳng lẽ Tam Khuyết này, xem gốc cây kia trở thành cao thủ khác?
– Đây là quỷ che mắt! Tam Khuyết bị Thần Thi che mắt, trong mắt chứng kiến hết thảy cùng chúng ta thấy có khác nhau rất lớn.
Giang Nam lòng có ưu tư nói:
– Vận rủi Thần Thi ký sinh ở trên người của hắn, chỉ sợ Tam Khuyết bị giày vò đến không nhẹ, vận rủi trước mắt.
Phía trước Tam Khuyết đạo nhân vẻ mặt vô sỉ như trước, đột nhiên quát:
– Mấy tiểu tử các ngươi, cho rằng người đông thế mạnh, liền có thể làm gì được Tam đức Đạo gia anh minh thần vũ, thực thiện thẩm mỹ sao?
Quanh thân hắn Thần Quang tách ra, trong đan điền Thần Lô bốc hơi, vô số pháp bảo bay ra, Thiên Băng Địa Liệt, đem từng tòa hùng sơn bình định, cùng không khí đánh đập tàn nhẫn, kinh người đến cực điểm.
Hiển nhiên, quỷ che mắt để cho hắn chứng kiến tình hình là hắn bị người vây quanh, để cho đạo nhân này cảm giác mình thân hãm hiểm cảnh, đánh đập tàn nhẫn.
Sau một lúc lâu, Tam Khuyết đạo nhân thở hồng hộc, há miệng khẽ hấp, rất nhiều pháp bảo phần phật rơi vào trong miệng, rơi vào Thần Lô ở trong đan điền, cười hắc hắc nói:
– Hiện tại biết rõ Đạo gia lợi hại a?
Hắn lấy tay một trảo, đem mấy khối đá vụn bắt lấy, nhét vào bên trong Tử Phủ của mình, cảm thấy mỹ mãn:
– Tiên Đỉnh Lệnh của ta không sai biệt lắm đã đầy đủ rồi, không biết bọn người Giang lão đệ có thu hoạch hay không… Oanh! Tiểu tử kia lén lén lút lút, chạy đâu!
Tam Khuyết đạo nhân đột nhiên hướng Giang Nam xem ra, chỉ là con mắt có chút nghiêng, thấy rõ ràng Giang Nam, nhưng tròng mắt lại nghiêng đến bên trái Giang Nam, không khỏi phân trần tế lên một cây cung thần, thần uy mênh mông cuồn cuộn truyền ra, kinh người đến cực điểm quát:
– Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy ra cung thần của Đạo gia sao?
Ô hay…
Một mũi tên như ánh sáng kích xạ mà ra, cách bên người Giang Nam vài dặm bắn qua, Tam Khuyết đạo nhân cười ha ha, không khỏi đắc ý nói:
– Chết đi à nha? Ngươi cho rằng ngươi che giấu, liền có thể lẫn đi hỏa nhãn kim tinh của ta?
Hắn thả người nhảy đến cách Giang Nam không xa, nắm lên một mảnh gỗ vụn, dương dương đắc ý nói:
– Lại được một mặt Tiên Đỉnh Lệnh, ta quả nhiên vô địch rồi. Đúng rồi, đếm một chút ta được bao nhiêu mặt…
Vẻ mặt Giang Nam kinh ngạc, nhìn xem đạo nhân béo này từ trong Tử Phủ đổ ra một đống lớn thượng vàng hạ cám, phần lớn là chút ít đá vụn nát mộc, bất quá Tiên Đỉnh Lệnh thực sự có hơn mười mặt.
Đạo nhân béo sờ một mặt Tiên Đỉnh Lệnh, sắc mặt biến hóa, tiện tay đem mặt Tiên Đỉnh Lệnh kia đến một bên:
– Rõ ràng còn có đồ dỏm, không biết là tên hỗn đản nào rõ ràng làm ra Tiên Đỉnh Lệnh giả dối… Lại là một khối đồ dỏm! Con mẹ nó, còn có thiên lý hay không, ngay cả người thành thật như ta cũng lừa gạt…
– Tam Khuyết đạo hữu thật thê thảm…
Bọn người Thi Hiên Vi chứng kiến đạo nhân này không ngừng hướng ra phía ngoài ném Tiên Đỉnh Lệnh, ngược lại đem đá vụn nát mộc trở thành bảo bối thu đi, rầu rĩ nói.
Đạo nhân mập bị quỷ che mắt sở tác sở vi, thường thường làm cho không người nào có thể thuyết phục, trong mắt của hắn nhìn qua cảnh tượng, bị Thần Thi trên lưng vặn vẹo, Giang Nam rõ ràng đứng ở bên cạnh hắn cách đó không xa, hắn cũng không có phát hiện.
– Cái trạng thái này của Tam Khuyết đạo hữu, rất khó sống đến cuối cùng, nếu như gặp phải người bình thường cũng thôi, nhưng nếu gặp phải nhân vật trước trăm, tuyệt đối là một tử lộ.
Giang Nam khẽ cau mày, ở trong chiến đấu, Tam Khuyết Đạo Nhân tuyệt đối không cách nào thấy người khác công kích, thậm chí nói không chừng chủ động hướng công kích của người khác nhào vô, chủ động muốn chết.
Mặc dù bị vận rủi Thần Thi biến thành như vậy, hắn như cũ có thể đoạt được mười mấy mặt Tiên Đỉnh Lệnh, có thể thấy được thực lực đạo nhân này đúng là mạnh đến nổi kinh người.
– Tiếp tục để cho hắn du đãng mọi nơi, hắn nhất định sẽ bị chết thê thảm không nỡ nhìn.
Giang Nam đột nhiên thần thức ba động, cùng thần thức của Tam Khuyết Đạo Nhân tiếp xúc, đem mình mới vừa rồi kiến thức nói với hắn một lần.
Hôm nay đạo nhân này bị quỷ che mắt, nếu như mình tùy tiện hiện ra ở trước mặt hắn, nói không chừng lại xuất hiện đường rẽ gì, dùng thần thức ba động tới truyền lại tin tức thích đáng nhất, sẽ không bị quỷ che mắt.
Thân thể Tam Khuyết Đạo Nhân chấn động, lập tức tỉnh ngộ lại, nghiêng đầu ngó chừng một khối núi đá cao hơn người nói:
– Giang lão đệ, thật sự là ngươi?
– Khụ khụ, ta ở chỗ này.
Giang Nam vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
– Ta biết.
Gương mặt mập đô đô của Tam Khuyết Đạo Nhân nụ cười chân thành, xoay người đối với một bụi đại thụ chọc trời nói:
– Ta thật bị quỷ che mắt rồi? Khó trách mấy ngày nay ta cảm giác, cảm thấy có cái gì không đúng.
Giang Nam dở khóc dở cười, đưa tay khoác lên đầu vai hắn, lúc này đạo nhân mới chợt hiểu hiểu ra, hướng về không khí phía trước Giang Nam, sắc mặt ngưng trọng nói:
– Ta quả nhiên là bị quỷ che mắt.
– Đạo hữu, ngươi dùng thần thức đi xem, là có thể thấy được.
Giang Nam nhắc nhở.
Tam Khuyết Đạo Nhân bừng tỉnh đại ngộ, thần thức phóng ra ngoài, sắc mặt nhất thời một đen, cả giận nói:
– Tiên Đỉnh Lệnh của ta! Thằng bố mày Thần Thi!
– Đạo hữu, hiện tại Thần Thi có thể che cặp mắt của ngươi, bước kế tiếp là có thể che những giác quan khác của ngươi, để thính giác, xúc giác, khứu giác, vị giác của ngươi hết thảy tiêu mất. Ngươi bây giờ, thật không thích hợp một mình nghênh chiến đối thủ, không bằng ngươi cũng đến Tử Phủ của ta.
Giang Nam cười nói:
– Âu đạo hữu, Thiệu đạo hữu cùng Hiên Vi đang ở trong Tử Phủ của ta, chỗ này của ta còn có hơn ba mươi Tiên Đỉnh Lệnh, hơn nữa ngươi lấy được mười mấy Tiên Đỉnh Lệnh kia, đủ có thể làm cho ngươi có tư cách tiến vào Vọng Tiên Đài.
– Chỉ có thể như thế.
Giang Nam thu Tam Khuyết Đạo Nhân vào bên trong mi tâm, lúc này hướng Hoang Cổ Thánh Sơn trong Xã Tắc Đồ bay đi, cùng lúc đó, cũng có thật nhiều cao thủ trẻ tuổi chạy tới Thánh sơn, thỉnh thoảng xuất hiện từng tràng chiến đấu kinh người.
– Hoang Cổ Thánh Sơn!
Giang Nam ngẩng đầu nhìn tòa Thánh sơn huy hoàng đại khí ở tiền phương, chỉ thấy tòa thánh sơn này mặc dù chỉ là chế phẩm bắt chước Hoang Cổ Thánh Sơn thật, nhưng như cũ rầm rộ, nguy nga tráng quan, làm lòng người sinh kính sợ!
Ở đỉnh núi Thánh sơn, chính là thần đỉnh trong truyền thuyết, là điểm cuối của người thần chi đạo, trong truyền thuyết đi tới thần đỉnh, chính là tiến vào Thần Giới, siêu phàm thoát tục!