[Dịch] Đế Tôn
Tập 15 [Chương 67 đến 70]
❮ sautiếp ❯Chương 67: Ngự Giá Thân Lâm (1)
Hai đoạn Trường Cung giống như nhạn linh, mà dây cung thì không biết là gân đại yêu thú gì, cả cây cung tràn ngập một cỗ máu tanh như có như không, xem xét liền biết có không biết bao nhiêu người chết ở dưới cây cung này.
– Ta chính là thiếu chút nữa bị cây cung này bắn chết, nếu không có tốc độ của ta nhanh, tuyệt đối chết không có chỗ chôn, căn bản đợi không được tỷ tỷ đến.
Giang Nam đối với uy lực của Kình cung này lòng còn sợ hãi, chẳng qua hiện nay Thiên Bảo thái giám đã chết, cây cung này rơi vào trong tay của hắn, để cho hắn có chút mừng rỡ.
Hắn thử kéo động dây cung, phí hết toàn lực cũng chỉ đem cây cung này kéo ra non nửa, trong nội tâm không khỏi hoảng sợ, hắn có được bảy Tượng chi lực, vậy mà còn không cách nào đem cây cung này mở ra, có thể thấy được nếu như hoàn toàn kéo kình cung này ra, uy lực bắn đi ra sẽ kinh người hạng gì!
– Cây cung này cũng không tệ, dùng chính là xương cốt cùng gân của đại yêu Thần Thông cấp chế tạo mà thành, ở bên trong phàm binh đã là bảo vật đạt trình độ cao nhất rồi.
Giang Tuyết dò xét, liền đem hư thật của cây cung này nắm giữ tinh tường, cười nói:
– Đệ đệ, ngươi đem chân khí của mình rót vào cung thân, sau đó lại thử xem xem.
Lúc này Giang Nam cổ đãng chân khí, rót vào ở bên trong Nhạn Minh Cung, lập tức chỉ cảm thấy chân khí của mình ở trong Nhạn Minh Cung vận hành thông suốt, mà ở đầu ngón tay, chân khí bị một cổ lực lượng vô hình ngưng tụ, biến hóa mà ra, biến thành một mũi tên nhọn.
Cây cung này có thể trợ giúp người khác tụ khí thành tên, để cho hắn không khỏi tấc tắc kêu kỳ lạ.
Ngón tay Giang Nam nhẹ nhàng buông lỏng, lúc này chân khí biến thành mũi tên nhọn kích xạ mà ra, phá vỡ không khí, phát ra một tiếng nhạn minh thanh thúy, trong nháy mắt liền đến bên ngoài trăm trượng, tiễn quang càng lúc càng lớn, càng ngày càng thô, đột nhiên bành một tiếng nổ tung, tiêu tán không thấy.
Hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể đột nhiên một hồi hư không, chân khí vậy mà ở dưới một mũi tên này tiêu hao một thành!
– Ân? Cây cung này hao phí công lực thật lớn, nhưng uy lực như thế nào lại không cường hoành giống như Thiên Bảo thái giám bắn ra?
Hắn không khỏi lâm vào trong trầm tư, một mũi tên của Thiên Bảo thái giám phóng tới, trọn vẹn bắn ra khoảng cách mười dặm, thô như xà nhà, hơn nữa quỹ tích cung tiễn phi hành thiên biến vạn hóa, để cho người khó lòng phòng bị, cơ hồ bức hắn đến tuyệt cảnh.
Mà chính mình kéo ra cung này, lại chỉ có thể bắn ra trăm trượng, liền không thể tiếp tục được nữa.
Hắn cùng với Thiên Bảo thái giám hoàn toàn chính xác có chênh lệch cực lớn, nhưng cũng không kém xa như vậy.
– Tử Xuyên, lúc ngươi khai cung thử đem tinh thần ý niệm của mình bám vào trên cung tên.
Giang Tuyết đột nhiên chỉ điểm nói.
– Tinh thần ý niệm?
Trong nội tâm Giang Nam rộng mở trong sáng, cười một tiếng dài, khai cung dẫn tên, một mũi tên bắn ra, tốc độ nhanh như tia chớp, tên quang bắn ra trăm trượng, như trước chưa từng tán loạn, một dặm, hai dặm, ba dặm…
Đạo mũi tên này vô cùng mau lẹ, trong chớp mắt liền bắn ra khoảng cách hơn mười dặm, rốt cục đụng vào trên đỉnh núi đối diện, phát ra một đạo ánh sáng, đem đỉnh núi đối diện nổ tung ra một cái hố to!
Nếu Thiên Bảo thái giám phục sinh, nhất định kinh ngạc mà nhảy dựng lên, tầm bắn một mũi tên này của Giang Nam vậy mà so với hắn còn muốn dài rất nhiều!
Loại thủ đoạn này, đã gần như Thần Thông!
– Đợi ngươi tu thành cương khí, cương khí biến hóa thành tên, bất luận kẻ nào dưới Thần Luân đều có thể một tên bắn chết.
Giang Tuyết cười nói:
– Nếu ngươi có thể hoàn toàn kéo ra cây cung này, bắn chết Thần Luân cường giả cũng không tính khó khăn.
– Ngay cả Thần Luân cường giả cũng có thể bắn chết?
Giang Nam vô cùng vui mừng, đối với Nhạn Minh Cung này yêu thích không buông tay, cười nói:
– Cây cung này khẳng định không phải bảo vật mà Thiên Bảo thái giám có khả năng có được, chỉ có hoàng cung mới có thể có được dị bảo như vậy, hẳn là Tô Triệt cho hắn dùng để đối phó ta, chẳng qua hiện nay cây cung này liền thuộc về ta! Đúng rồi tỷ tỷ, ngươi làm sao lại muốn đi Dược Vương thành?
Giang Tuyết cười nói:
– Ta đã tìm được đầy đủ Linh Dược, đi Dược Vương thành tự nhiên là vì đem Linh Dược luyện chế thành linh đan.
Con mắt Giang Nam sáng ngời, cười nói:
– Tỷ tỷ muốn luyện linh đan ta ngược lại có thể hỗ trợ, ta cùng Nhạc Vương gia có chút giao tình, mặc kệ lò đan gì cũng có thể vận dụng.
Thần Thứu Yêu Vương ngồi xổm trên đầu vai của hắn, nghe vậy cười lạnh nói:
– Tiểu chúa công, lò đan của Dược Vương phủ quá nhỏ, như thế nào thích hợp để cho đại chúa công luyện đan? Lần này Đại chúa công luyện chế linh đan không phải chuyện đùa, chỉ có đại hỏa sơn ở dưới Dược Vương thành mới có thể cung cấp đầy đủ hỏa lực, lần này đại chúa công đi Dược Vương thành, là ý định dùng núi lửa làm lò đan, luyện chế ra linh đan trước nay chưa có!
– Dùng đại hỏa sơn làm lò đan, luyện chế linh đan?
Giang Nam có chút mê muội, loại đại thủ bút này vượt qua Dược Vương phủ quá nhiều, quả thực là thủ đoạn y hệt Thần Thoại!
Phải biết Kiến Vũ quốc dùng cả nước chi lực mới chế tạo ra luyện Đan phòng của Dược Vương phủ, thu thập hỏa lực núi lửa, hóa thành tất cả lớn nhỏ mấy trăm Đan phòng, đã là thủ đoạn cực kỳ giỏi, nhưng mà loại thủ đoạn này so sánh với dùng núi lửa làm lò đan, quả thực là không có ý nghĩa!
– Không biết tỷ tỷ tìm được Linh Dược gì, vậy mà cần hỏa lực lớn như vậy mới có thể luyện hóa.
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Trên không Dược Vương thành, đột nhiên hai cổ khí tức trầm trọng xa xa truyền đến, thẳng đáp xuống nội cung chế tạo cho hoàng đế ở trong thành, hai người này rơi xuống, thu liễm cánh chim, chỉ thấy cánh chim hóa thành một cổ Chân Cương vô cùng tinh thuần phản hồi trong cơ thể của bọn họ, là hai vị lão giả dắt tay nhau mà đến, vậy mà đều là Thần Luân cảnh cường giả tinh thông Vũ Hóa Công!
Tô Triệt sớm đã cảm ứng được khí tức hai người này, vội vàng đi ra nghênh đón, vội vàng hạ bái, dập đầu nói:
– Tôn nhi bái kiến hai vị thúc tổ, thúc tổ Vạn An!
Hai người này đều là nhân vật tổ tông cấp trong hoàng thất Kiến Vũ quốc, hai vị thúc tổ của Tô Triệt, Tô Xuyên Giang, Tô Xuyên Tinh, đều là tu thành Thần Luân cường giả.
Tô Xuyên Giang khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
– Triệt nhi, Tam thúc tổ của ngươi ở đâu?
Tô Triệt còn chưa trả lời, đột nhiên chỉ thấy Tô Xuyên Hà phiêu nhiên nhi lai, hướng Tô Xuyên Giang, Tô Xuyên Tinh chào.
– Tam đệ không cần đa lễ.
Tô Xuyên Giang sửa sang lại quần áo, đột nhiên khom người đứng hầu, trầm giọng nói:
– Mau mau theo ta cùng một chỗ nghênh đón thánh thượng ngự giá thân lâm!
– Thánh thượng cuối cùng đã tới?
Trong nội tâm Tô Xuyên Hà cả kinh, vội vàng cùng Tô Xuyên Giang, Tô Xuyên Tinh cùng một chỗ khom người đứng hầu, mắt xem mũi mũi nhìn tâm, Tô Triệt vội vàng quỳ lạy đầy đất, quỳ lạy như máy, bốn người trăm miệng một lời, hô to nói:
– Cung nghênh thánh giá!
Chương 68: Ngự Giá Thân Lâm (2)
Trên không hành cung Phong Vân cuốn động, từng con Bạch Hạc từ phương bắc bay tới, trên lưng Bạch Hạc, đứng vững từng vị cung nữ tuổi trẻ, tay cầm lẵng hoa, lăng không vung hoa, hoa tươi bồng bềnh đung đưa.
Những Bạch Hạc này thình lình đều là yêu thú tu luyện thành công, bị người phục tùng trở thành tọa kỵ, chính giữa rất nhiều Bạch Hạc, có một đầu Bạch Hạc vô cùng khổng lồ, lưng đeo một tòa ngọc liễn chạy đến, hai vị cung trang nữ tử bộ dáng nương nương đứng ở hai bên ngọc liễn.
Đầu Bạch Hạc này rơi xuống đất, thu hồi hai cánh, vậy mà so với con voi còn muốn cực lớn, ngẩng đầu lên có thể ngả vào trên cung điện.
Móng vuốt của nó vô cùng sắc bén, lúc rơi xuống đất đem phiến đá mặt đất trảo đến băng băng vỡ vụn, đây là một đầu đại yêu Thần Luân cấp, khí tức đậm đặc, so với bọn người Tô Xuyên Hà không kém chút nào, lại cam tâm tình nguyện làm tọa kỵ cho người khác, rất biết vâng lời.
Hai vị nương nương xốc lên rèm che, ngọc châu va chạm, thanh âm thanh thúy dễ nghe, chỉ thấy bức rèm mở ra, một trung niên nam tử mặc long bào chậm rãi từ trong ngọc liễn đi ra.
Trung niên nam tử này cực kỳ uy nghiêm, giơ tay nhấc chân phảng phất cầm chặt sinh tử ức vạn nhân, hiển nhiên là nhân vật cao cao tại thượng quyền khuynh thiên hạ!
Hắn chính là hoàng đế bệ hạ Kiến Vũ quốc, Cảnh Đức hoàng đế!
Cảnh Đức hoàng đế đi xuống Bạch Hạc, có chút phất tay, ra hiệu mọi người đứng dậy.
– Ở bên trong Dược Vương thành, vậy mà đến không ít Thần Luân cường giả, Thần Thông cao thủ vậy mà cũng có mấy vị.
Cảnh Đức hoàng đế đột nhiên nhẹ kêu một tiếng, tinh tế cảm ứng đủ loại khí tức trong thành, cười nói:
– Xem ra Vạn Thương Đại Hội lần này hoàn toàn chính xác náo nhiệt, đáng tiếc trẫm tới chậm một bước.
Tô Xuyên Hà tất cung tất kính, cười nói:
– Vạn Thương Đại Hội xuất hiện bảo vật há có thể vào mắt bệ hạ? Những bảo vật này ở trong mắt chút ít nhà quê kia tự nhiên là bảo vật, nhưng ở trong mắt bệ hạ thực sự không coi vào đâu.
– Đây là tự nhiên.
Cảnh Đức hoàng đế cất bước đi vào trong cung, cười nói:
– Trong hoàng cung ta bảo vật vô số, tùy tiện xuất ra đều đủ để cho bọn hắn đoạt phá đầu. Ba vị hoàng thúc, hôm nay sắc trời đã tối, ngày mai lại đi mời mấy lão quái vật Thần Luân cường giả của Dược Vương phủ, Mộc vương phủ, Tề vương phủ đến, trẫm muốn mượn lực những Thần Luân Thần Thông cường giả bọn họ, điều động hỏa lực núi lửa trong lòng đất, luyện chế linh đan!
Bọn người Tô Xuyên Hà Tô Xuyên Tinh liên tục gật đầu, trong nội tâm hoảng sợ:
– Thánh thượng muốn luyện chế linh đan diệu dược gì, lại muốn cả nước chi lực điều động hỏa lực của đại hỏa sơn mới có thể luyện thành? Loại linh đan này, nhất định có thể xưng là thần đan đi à nha?
Thần Luân cường giả Dược Vương phủ, Mộc vương phủ, Tề vương phủ bao gồm nhiều Vương phủ Hầu phủ, hơn nữa Thần Thông cường giả ẩn cư không ra, cỗ lực lượng này đại biểu cho thành tựu võ đạo cao nhất của Kiến Vũ quốc, hoàn toàn chính xác có thể được xưng tụng là cả nước chi lực!
Hai vị nương nương cùng rất nhiều cung nữ nối đuôi nhau mà vào, đi theo sau lưng Cảnh Đức hoàng đế.
Tỷ đệ hai người ngồi ở trên lưng Thần Thứu Yêu Vương, đợi bay ra Lạc Hà sơn liền từng người xuống, Thần Thứu Yêu Vương như trước hóa thành một đầu Ngốc Ưng, rụt cổ ngồi xổm trên vai Giang Nam. Tỷ đệ hai người đi bộ vào thành, bất quá lúc bọn hắn tiến vào thành đã là buổi tối, cũng không khiến cho bao nhiêu oanh động.
– Ồ? Trong Dược Vương thành tại sao có thể có nhiều khí tức cường giả như vậy?
Thần Thứu Yêu Vương mắt lộ ra dị sắc, nhún nhún mũi, sắc mặt biến hóa:
– Thật nhiều Thần Luân cường giả, chỉ sợ không dưới mười người, còn có khí tức của Thần Thông cường giả… Ân, còn có khí tức của lão Giao Long Yêu Vương, không nghĩ tới ngay cả hắn cũng ở trong tòa thị trấn nhỏ này!
– Yêu Vương? Chẳng lẽ là Hôi Giao kia?
Giang Nam suy tư thoáng một phát nói:
– Mấy ngày gần đây là Dược Vương thành Vạn Thương Đại Hội, tụ tập hào cường thương hội các nơi, hẳn là việc trọng đại này hấp dẫn nhiều chư cường giả hàng lâm.
– Thì ra là thế.
Thần Thứu Yêu Vương đột nhiên cười khanh khách nói:
– Nói lên không may, Tiêu Hủy này so với ta không chút nào chênh lệch, hắn nguyên bản có được một đóa thần hỏa, giấu ở bên trong Lạc Hà sơn, trước đó không lâu bị người đánh cắp. Hắn hoài nghi là Thanh Lang Yêu Vương gây nên, cùng Thanh Lang đại chiến một hồi, nguyên khí đại thương, thật sự là điềm xấu vào đầu. Nói lên đóa thần hỏa này, thật rất tốt, Tiêu Hủy vốn là một đầu hủy mãng, bởi vì đóa thần hỏa này rèn luyện thân hình, lúc này mới có thể lột xác Thành Giao…
Sắc mặt Giang Nam cổ quái, lặng lẽ liếc nhìn Giang Tuyết.
Đôi mắt dễ thương của Giang Tuyết nháy động, hướng dưới mặt đất Dược Vương thành nhìn lại, ánh mắt của nàng tựa hồ có thể nhìn thấu lòng đất, đem hết thảy trong lòng đất thấy thông thấu, đột nhiên nói:
– Đệ đệ, ta xuống dưới luyện đan, các ngươi ở phía trên chờ ta mấy ngày.
Nàng hai chân đột nhiên chui vào trong đất, bùn đất phảng phất biến thành nước chảy, dần dần đem nàng nuốt hết.
Giang Nam tâm ngứa khó nhịn, rất muốn cùng nàng cùng một chỗ xâm nhập hỏa sơn trong lòng đất, tận mắt xem tình hình Giang Tuyết luyện đan, bất quá hắn cũng không có Thần Thông như Giang Tuyết, chỉ có thể không biết làm gì.
– Yêu Vương, ngươi là như thế nào bị tỷ tỷ của ta thu phục?
Giang Nam cất bước đi đến Dược Vương phủ, nhìn xem Thần Thứu Yêu Vương theo bên người, không khỏi tò mò, hỏi.
Sắc mặt Thần Thứu Yêu Vương lập tức trở nên cực kỳ khó coi, lắc đầu nói:
– Chuyện thương tâm không nên đề cập tới, tiểu chúa công, ngươi ở Dược Vương phủ có bằng hữu hay không? Ta có chút đói bụng, không bằng lấy ra mấy bằng hữu của ngươi cho ta ăn, như thế nào?
Giang Nam vội vàng lắc đầu, cả giận nói:
– Yêu Vương, ngươi ăn người khác cũng thôi, ăn bằng hữu là cái đạo lý gì?
Thần Thứu Yêu Vương nhếch miệng:
– Keo kiệt! Ăn mấy bằng hữu có cái gì vội vàng? Ngươi hôm nay mời ta, ngày khác ta tự nhiên sẽ mời lại ngươi ăn mấy bằng hữu, bảo đảm ngươi khoái hoạt. Nhân loại các ngươi có câu nói, có bằng hữu từ phương xa tới, bất diệc nhạc hồ? Vì cái gì vui vẻ như vậy, cũng là bởi vì bằng hữu tự mình đưa tới cửa, ăn lấy sướng miệng…
– Cái đầu điểu này, thật sự là không học vấn không nghề nghiệp!
Giang Nam dở khóc dở cười.
Trở lại trụ sở, Giang Nam rốt cục có thể tĩnh hạ tâm thần, lâm vào trong trầm tư.
Giang Tuyết nói thực lực của hắn không bằng những Nội Cương cường giả tu luyện tâm pháp cao thâm kia, thậm chí không bằng Hỗn Nguyên cao thủ cùng cảnh giới, thực sự không phải là vì đả kích hắn, mà là vì điểm tỉnh hắn, để cho hắn không đến mức tự mãn tự ngạo.
– Ma Ngục Huyền Thai Kinh chỉ có tâm pháp, không có chiêu thức, Thần Thông, nếu không môn tâm pháp này tuyệt đối sẽ không kém tâm pháp cao thâm khác. Đáng tiếc, Giang Tuyết tỷ tỷ không có được Ma Ngục Huyền Thai Kinh nguyên vẹn.
Chương 69: Luyện Thể Thành Cương
Giang Nam khẽ nhíu mày:
– Kiến Vũ quốc đích thật là địa phương nhỏ bé, ngay cả Long Hổ Tượng Lực Quyết, Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết cũng có thể xưng là tuyệt học, tu thành Thần Thông cũng đã là thành tựu cao nhất. Ta muốn đạt được kiến thức võ học rất cao, võ đạo tu vi rất cao, chỉ có thể đi ra ngoài, tới thế giới càng thêm rộng lớn, nói không chừng ở bên ngoài, ta có thể tìm được những bộ phận khác của Ma Ngục Huyền Thai Kinh! Mặc dù tìm không được, cũng có thể tiếp xúc đến võ học càng cao thâm.
Thời gian mặt trời mọc, Giang Nam trước sau như một tu luyện Ma Ngục Huyền Thai Kinh, tinh thần ý niệm của hắn tràn ngập hơn phân nửa Dược Vương phủ, xoắn tới Thái Dương nguyên khí, thậm chí để cho nhiệt độ của Dược Vương phủ thấp hơn rất nhiều, bất quá bởi vì Dược Vương phủ tọa lạc trên núi lửa, có hỏa lực lòng đất không ngừng cung ứng nhiệt lượng, thật không có để cho người khác cảm giác được dị thường.
Ở trong cơ thể hắn, từng sợi cương khí đang không ngừng tạo ra, bởi vì Thái Dương nguyên khí không ngừng cung ứng, chân khí trong cơ thể cũng không có nửa phần giảm bớt, không ngừng hướng Hỗn Nguyên đỉnh phong công kích.
Thần Thứu Yêu Vương chán đến chết, ngồi xổm trên ngọn cây trong sân nhỏ, rụt lại cổ ngủ, cũng không có phiền hắn.
Đương, đương…
Trong cơ thể Giang Nam chuông vang từng cơn, đồng thời không ngừng thi triển Minh Vương Thần Ấn, đem các loại ấn pháp thi triển đi ra, tôi luyện tinh thần ý niệm, tinh thần ý niệm của hắn hướng ra phía ngoài lan tràn kéo dài, đồng thời hướng không trung kéo dài tới mà đi.
Ở trên không trung trăm trượng, gió lớn gào thét lao nhanh, tinh thần ý niệm của hắn vừa mới thò đầu ra, liền bị cương phong thổi tan.
Giang Nam trong nội tâm khẽ động:
– Trên không trung Thái Dương nguyên khí vô cùng đậm đặc, hơn xa mặt đất, không biết tinh thần ý niệm của ta có thể tiếp dẫn Thái Dương nguyên khí ở giữa không trung hay không?
Lúc Thái Dương nguyên khí lưu xuống mặt đất, sẽ bị cỏ cây, chim bay, cá nhảy, nhân loại cùng với núi non sông ngòi ngàn vạn sự vật hấp thu, lúc rơi xuống trong cơ thể của hắn chỉ còn lại không đến hai thành, hơn nữa Thái Dương nguyên khí còn phải đi qua tầng mây, cùng với khí thải bên trong đại khí, nếu có thể dẫn dắt đến Thái Dương nguyên khí trên không trung không có trải qua tiêu hao ô nhiễm, đối với hắn tu luyện sẽ có sâu sắc tăng lên!
– Ý niệm kéo dài!
Giang Nam đột nhiên thu liễm tinh thần ý niệm, đem tinh thần ý niệm tụ tập thành một nhúm, thẳng tắp hướng lên không đâm tới, lập tức đột phá tầng cương phong, dựng thẳng lên độ cao ngàn trượng, đến trên không trung, cương phong đột nhiên ngưng xuống, ngàn vạn đám mây hội tụ thành biển, biển mây bị ánh mặt trời chiếu rọi, sáng lạn sinh huy, như là một mảnh đại lục rộng lớn bát ngát.
Trong nội tâm Giang Nam vui vẻ, tinh thần ý niệm lập tức như là một cái lưới lớn trải rộng ra, bày ra trên tầng mây, một cỗ Thái Dương nguyên khí không cách nào tưởng tượng theo tinh thần ý niệm của hắn lao nhanh mà xuống, gào thét dũng mãnh vào bên trong mi tâm. Cỗ Thái Dương nguyên này khí nhiệt lực kinh người, ẩn chứa năng lượng vô cùng tinh thuần vô cùng cương mãnh, trong tích tắc liền tràn ngập trong cơ thể hắn!
– Thái Dương nguyên lực ở giữa không trung thật sự quá tinh thuần, quá thuần túy rồi!
Giang Nam vừa mừng vừa sợ, cỗ Thái Dương nguyên lực này vừa mới rơi vào thân thể, phảng phất ngọn lửa đốt lên thùng thuốc súng, chỉ nghe đương một tiếng vang thật lớn, Ma Chung điên cuồng chấn động, tuyên truyền giác ngộ, bên tai truyền đến thanh âm chuông lớn đại lữ vô cùng vô tận, thúc dục Ma Ngục Huyền Thai Kinh của hắn giống như nổi điên vận hành, ‘Rầm Ào Ào’ chấn vỡ chân khí toàn thân của hắn!
Lúc trước, hắn tu luyện Ma Chung uy lực chỉ là khó khăn lắm mới chấn vỡ chân khí trong Đan Điền, đối với chân khí bên trong hai trăm linh sáu khối màng xương là không thể làm gì, mà hôm nay hắn từ trên cao tiếp dẫn đến Thái Dương nguyên khí vô cùng thuần túy, để cho khẩu Ma Chung này hưng phấn phảng phất như ăn hết xuân dược, vậy mà nhất cổ tác khí chấn vỡ tất cả chân khí.
Chân khí nghiền nát lập tức gây dựng lại, so với vừa rồi càng thêm cứng cỏi, nhưng mà lập tức lại có một tiếng chuông vang lên, lần nữa chấn vỡ chân khí toàn thân, không chỉ như thế, lần này tiếng chuông cực kỳ mãnh liệt, thậm chí ngay cả cốt cách toàn thân hắn, màng xương, thậm chí cả cơ bắp, đại gân đều chấn đến ẩn ẩn rạn nứt!
Thân thể của hắn, thậm chí bị tiếng chuông chấn đến mềm yếu, tựa hồ biến thành một đồ sứ nhân hình, lại chấn một lần sẽ chấn hắn toái mất!
– Không xong, Thái Dương nguyên khí trên không trung thật sự quá đậm đặc, vô cùng thuần túy tinh thuần, uy lực Ma Chung vượt qua phạm vi thừa nhận của thân thể ta!
Giang Nam không khỏi rùng mình một cái, kêu rên một tiếng, thúc dục U Minh Thần Thủy cùng Đâu Suất Thần Hỏa, toàn lực chữa trị thân thể tổn thương, Thủy Hỏa Nguyên Lực tịch cuốn tới, ở lúc tiếng chuông chấn hắn đến cơ hồ vỡ ra, liền thừa cơ đem tạp chất lúc trước không cách nào khu trừ luyện hóa rửa sạch, bài xuất ra bên ngoài cơ thể, dù là như thế, Giang Nam vẫn cảm giác ẩn ẩn chống lại không nổi.
Sau một lúc lâu, hắn không thể không đình chỉ dẫn dắt Thái Dương nguyên khí trên không trung, thở dốc mấy hơi, tiếp tục thúc dục Thần Thủy Thần Hỏa, trước tiên chữa trị thân thể tổn thương, thầm nghĩ:
– Thái Dương nguyên khí trên không trung thật sự cường hoành, dùng cường độ thân thể của ta trước mắt, căn bản không cách nào tiếp tục tu luyện, phải mau chóng tăng lên cường độ thân thể mới được. Bất quá Long Hổ Tượng Lực Quyết đã là pháp môn rèn luyện thân thể mạnh nhất mà ta đã thấy, tại Kiến Vũ quốc chỉ sợ tìm không được tâm pháp so với Long Hổ Tượng Lực Quyết càng mạnh hơn nữa rồi, nhưng nếu có thể mượn Ma Chung của Ma Ngục Huyền Thai Kinh không ngừng chấn động, để cho thân hình, màng xương, cốt cách, kinh mạch, gân mạch không ngừng vỡ ra sau đó dùng Thủy Hỏa rèn luyện chữa trị, chẳng phải là cùng Luyện Khí thành cương có hiệu quả giống nhau sao?
Ma Ngục Huyền Thai Kinh Luyện Khí thành cương, chính là mượn nhờ Ma Chung không ngừng chấn vỡ chân khí sau đó gây dựng lại, cuối cùng để cho chân khí tiến hóa làm cương khí.
Hắn nghĩ vậy, trong lòng không khỏi thình thịch đập loạn:
– Nếu cử động lần này có thể thành, thân thể của ta tuyệt đối so với tu luyện Long Hổ Tượng Lực Quyết còn cường hoành không biết bao nhiêu! Loại phương thức Luyện Thể này, liền gọi là Luyện Thể thành cương a! Bất quá, ta bây giờ có thể kiên trì thời gian quá ngắn, muốn tu thành Luyện Thể thành cương, chẳng biết lúc nào mới có thể làm đến…
Cũng không lâu lắm, Giang Nam rốt cục chữa trị tất cả tổn thương trong cơ thể, tinh thần chấn động, đang muốn lần nữa dẫn dắt Thái Dương nguyên khí trên không trung, đột nhiên chỉ thấy một lão nô tiến lên, tất cung tất kính nói:
– Linh Quận chúa nghe nói Giang công tử trở về, đặc biệt lệnh lão nô đến đây thỉnh Giang công tử đi hậu hoa viên Đồng Tước Đình gặp mặt.
– Linh Quận chúa mời ta đi gặp? Ta trước đó vài ngày ly khai Dược Vương phủ, bị bọn người Thiên Bảo thái giám đuổi giết, đã cùng Linh Quận chúa vài ngày không thấy, ngược lại không thể cự tuyệt.
Giang Nam ngơ ngác một chút, lúc này không tu luyện nữa, nhẹ nhàng ngoắc, Thần Thứu Yêu Vương từ trên nhánh cây bay xuống, rơi vào đầu vai của hắn. Giang Nam đi theo lão nô này hướng hậu hoa viên đi đến, cũng không lâu lắm, hai người liền đến hậu hoa viên của Dược Vương phủ, Giang Nam tả hữu nhìn lại, chỉ thấy tại đây hương phiêu khắp nơi, nhiều loại hoa thắng gấm, đình đài lầu tạ, hồ nước hoa sen, để cho người cảnh đẹp ý vui.
Đồng Tước Đình chính là dùng đồng thau tạo thành, kiến ở phía trên một hồ nước phạm vi hơn mười mẫu, như một Hoàng Tước, giương cánh muốn bay.
Trong Đồng Tước Đình, Nhạc Linh Nhi đã thiết hạ yến hội, Tứ hoàng tử Tô Hoảng tương bồi, hai người nhìn thấy Giang Nam đến, xa xa đứng dậy đón chào, Nhạc Linh Nhi cười nói:
– Tử Xuyên, ngươi trước đó vài ngày đi địa phương nào, lại để cho ta một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng không có tìm được ngươi. Ồ? Ngươi từ nơi nào lấy được một con chim lớn?
Nàng nháy mắt mấy cái, tò mò nhìn Thần Thứu Yêu Vương trên đầu vai Giang Nam, chỉ thấy đầu Ngốc Ưng này uy phong lẫm lẫm, chỉ là cổ so với Ngốc Ưng tầm thường dài hơn rất nhiều, trong nội tâm âm thầm buồn bực.
– Mỹ nữ…
Thần Thứu Yêu Vương nhìn thấy Nhạc Linh Nhi, con mắt không khỏi sáng ngời, vui vẻ ra mặt, điểu tròng mắt đều thẳng, cạc cạc cười quái dị:
– Tiểu nương tử, muốn kỵ chim to không? Chủ công nhà ta, nuôi một chim to thật lớn! Hắc hắc…
– Ồ ồ, Tử Xuyên, đầu chim này của ngươi còn rất biết nói chuyện!
Nhạc Linh Nhi la hoảng lên, trong nháy mắt tỉnh ngộ, khuôn mặt đỏ bừng, giận dữ nói:
– Phi! Nó còn có thể đùa nghịch lưu manh, Tử Xuyên, là ngươi dạy a?
– Ta nào có dạy hắn đùa nghịch lưu manh? Hắn dạy ta còn không sai biệt lắm!
Giang Nam phiền muộn đến cơ hồ thổ huyết, rầu rĩ nói.
Thần Thứu Yêu Vương tiếp tục đùa giỡn Nhạc Linh Nhi, cười hắc hắc nói:
– Tiểu nương tử, chủ công nhà ta chim to, vừa lớn lại thoải mái, ngươi cưỡi đi lên tuyệt đối sảng khoái…
Giang Nam sợ cho đại điểu này còn nói ra cái gì không đứng đắn, vội vàng tâm niệm vừa động, thúc dục giam cầm, chỉ thấy đầu Yêu Vương này đột nhiên hai mắt trắng dã, thẳng tắp từ đầu vai hắn rơi xuống dưới, ngửa mặt chỉ lên trời, hai cánh mở ra, hai móng đạp thẳng tắp, miệng chim há lớn, đầu lưỡi phun ra, thấy thế nào đều là một bộ chết bất đắc kỳ tử.
Nhạc Linh Nhi lại càng hoảng sợ, Giang Nam cười nói:
– Không có việc gì, đại điểu này của ta rất thích giả chết, ta đã thành thói quen.
Dứt lời, hung dữ trừng mắt liếc nhìn Thần Thứu Yêu Vương.
– Đây là đại điểu gì? Rõ ràng còn biết nói chuyện.
Khuôn mặt của Nhạc Linh Nhi vẫn còn đỏ bừng, cười nói:
– Chim biết nói chuyện cũng không thấy nhiều, hẳn đây là một Bát ca? Bất quá Bát ca lớn lên lớn như vậy, hơn nữa đầu ngốc đến một cọng lông cũng không có cũng không thấy nhiều.
– Bái kiến Tứ hoàng tử.
Giang Nam không có giải thích, hướng Tô Hoảng thi lễ, gỡ Nhạn Minh Cung trên lưng xuống, cười nói:
– Tứ hoàng tử nhận ra cây cung này không?
– Đây là Nhạn Minh Cung của Hoàng thất ta, chính là bảo vật Thánh Tổ sử dụng!
Trong nội tâm Tô Hoảng cả kinh, thất thanh nói:
– Tử Xuyên, ngươi là từ đâu có được bảo vật này?
– Lệnh huynh Tô Triệt phái người cầm cung này đến giết ta, kết quả cây cung này liền rơi vào trong tay của ta.
Giang Nam lạnh nhạt nói:
– Điện hạ, tuy cây cung này là bảo vật Hoàng ngươi thất, bất quá nếu đã đến trong tay của ta, liền không thể trả lại cho ngươi rồi, kính xin Điện hạ thứ lỗi.
Tô Hoảng lắc đầu cười nói:
– Cây cung này là đồ vật phụ hoàng ta ban cho Nhị hoàng huynh, ngươi đã chiếm đi, tự nhiên là đồ đạc của ngươi. Tử Xuyên, thực không dám đấu diếm, ngày hôm qua phụ hoàng ta đến rồi, ta lại tận mấy ngày hiếu đạo, liền phải ly khai nơi đây, tiến về Tinh Nguyệt Thần Tông, bái nhập Ma tông, sau này đồ vật thế tục liền cùng ta không quan hệ.
Giang Nam đối với lòng dạ của hắn cũng rất bội phục, Nhạc Linh Nhi nghe được hắn phải ly khai, vội vàng giữ lại, Tô Hoảng thở dài một tiếng nói:
– Quận chúa, không phải vi huynh không muốn tiếp tục lưu lại Dược Vương phủ, mà là ta tu luyện đến Ngoại Cương cảnh, muốn đột phá đến Thần Luân cảnh, linh đan đã không có bao nhiêu tác dụng, bởi vậy mới quyết định ly khai. Chỉ là…
Hắn cười khổ một tiếng, tự giễu nói:
– Ta tuy có hiếu tâm, nhưng ở trước mặt phụ hoàng lại không được sủng ái, hôm nay phụ hoàng triệu kiến bọn người Tề vương, ta tiến đến thỉnh an cũng bị hắn đuổi ra.
Nhạc Linh Nhi thấy hắn nói như thế, cũng không biết nói cái gì nữa, thỉnh Giang Nam cùng Tô Hoảng ngồi xuống, sai người dâng trà xanh, ôn rượu ngon, ba người đối ẩm, xem xét phong cảnh, không khỏi nói đến đương kim Vạn Bảo Đại Hội.
– Vạn Bảo Đại Hội lần này xuất hiện rất nhiều bảo vật, trong đó bảo vật không kém Thiên Bằng Vũ Hóa Đại Pháp cũng có không thiếu, không dưới hai mươi kiện, Tử Xuyên huynh, mấy ngày nay ngươi không có mặt, ngược lại là bỏ lỡ việc trọng đại này.
Tô Hoảng cười nói:
– Những bảo vật này đều đưa tới oanh động lớn lao, để cho Dược Vương phủ phi thường náo nhiệt, mấy đại Cự Đầu vào ngày trước tổ chức một hồi đấu giá đại hội, chính là đấu giá những bảo vật này.
Giang Nam cũng không khỏi động lòng hiếu kỳ:
– Không biết có cái nào bảo vật?
– Trong đó khiến người chú mục nhất chính là một kiện không trọn vẹn pháp bảo, Thiên Tằm Bảo Y, không có gì có thể đả thương, thậm chí Mộc Vương gia tự mình ra tay thí nghiệm, một kích phía dưới cũng không có thể kích phá Thiên Tằm Bảo Y mảy may. Còn có một đầu tu thành Thần Thông đại nhện yêu thể nội kết xuất Ngộ Đạo Bảo Châu, cầm trong tay này châu tìm hiểu võ học, linh quyết, đơn giản liền có thể lĩnh ngộ ra ảo diệu bên trong!
Nhạc Linh Nhi cười nói:
– Còn có một bộ tuyệt học, tuy không phải Vũ Hóa Công, nhưng mà phi thường lợi hại, có thể đặt song song cùng tất cả tuyệt học của các đại Vương phủ. Trừ đó ra, cón có vài món bảo quặng hiếm thấy khác, giá trị không thua mấy khối bảo vật mà ngươi để cho ta mua sắm kia. Không chỉ như thế, trên đấu giá đại hội thậm chí còn xuất hiện một môn Thần Thông không trọn vẹn, giá trị vô lượng!
Giang Nam lộ ra vẻ nghi hoặc:
– Thần Thông?
Tô Hoảng nâng chén, nhẹ nhấp một miếng rượu, cười nói:
– Tử Xuyên ngươi có chỗ không biết, đối với công pháp phân chia cũng có mấy cái thưởng thức, so sánh thông thường chính là các loại tâm pháp như Đại lực thần quyền, Hỗn Nguyên Khai Bi Thủ, cấp tuyệt học chính là dùng “Quyết”, “Công”, “Khí”, “Kiếm” để phân chia, ví dụ như Tề vương phủ Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết, Dược Vương phủ Liên Hoa Lạc Thần Kiếm, Mộc vương phủ Thần Mộc Chân Khí.
– Loại công pháp này có thể cho người tu luyện đến cảnh giới Thần Luân, nhưng bởi vì vốn sinh ra đã kém cỏi, không cách nào tu thành Thần Thông, phải tự ngộ mới có thể tu thành Thần Thông. Nhưng công pháp so với những loại tuyệt học này càng thêm hung hãn, chính là công pháp Thần Thông cấp, tu luyện pháp môn bực này, không cần tự ngộ, tự nhiên có thể tu thành Thần Thông!
Chương 70: Khiêu Chiến Ngoại Cương
Nhạc Linh Nhi cũng lộ ra vẻ hâm mộ nói:
– Nghe nói ở phía trên Thần Thông, còn có cảnh giới cao siêu hơn, cũng có công pháp tương ứng, bất quá những công pháp kia không phải dùng Thần Thông để phân ra.
Giang Nam đối với mấy cái này nguyên bản kiến thức nửa vời, nghe được bọn hắn giải thích, trong nội tâm cuối cùng đã có điểm nhận thức, ở trong ấn tượng nguyên lai của hắn, chỉ có tu thành Thần Luân, võ đạo Đại viên mãn, mới có thể lĩnh ngộ ra loại Thần Thông thứ nhất.
Thần Thông là tự ngộ, mà không phải là truyền thụ.
Mà bây giờ, hắn dĩ nhiên đã biết rõ, nguyên lai Thần Thông cũng có thể truyền thụ, lúc trước hắn không biết điểm này, là vì cấp bậc các loại tâm pháp như Long Hổ Tượng Lực Quyết, Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết nếu so với Thần Thông thấp một cấp bậc, bởi vậy sau khi tu luyện đến Thần Luân cần tự ngộ Thần Thông.
Mà tâm pháp Thần Thông cấp, lại không cần trải qua trình tự này, trực tiếp liền có thể học tập Thần Thông.
– Giang Tuyết tỷ tỷ đem Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết suy diễn đến mười tám thức, cái này chẳng phải là nói, ta đã có được võ học Thần Thông cấp?
Giang Nam khẽ nhíu mày, Giang Tuyết suy diễn mười tám thức Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết đủ để có thể tu luyện đến Thần Thông bát trọng, nhưng môn công pháp này trong mắt hắn cũng không tính cường đại như thế nào.
Về phần đấu giá đại hội lần này xuất hiện Thần Thông, thì càng là một môn tâm pháp không trọn vẹn, rõ ràng cũng khiến tranh mua, có thể thấy được võ đạo của Kiến Vũ quốc tột cùng lạc hậu đến cỡ nào.
Hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
– Điện hạ, các loại công pháp “Kinh”, “Điển”, so với Thần Thông ai mạnh ai yếu?
Giang Tuyết đã từng hướng hắn đề cập mấy môn công pháp kia, như là “Bát Bộ Long Hoàng Thánh Điển”, “Ma Ngục Huyền Thai Kinh”, “Hỗn Nguyên Nhất Khí Minh Vương Kinh”…, chính là Kinh Điển.
Giang Nam đối với phẩm giai của mấy Kinh Điển tâm pháp này cũng không khỏi rất hiếu kỳ, muốn biết Ma Ngục Huyền Thai Kinh của mình đến tột cùng là phẩm cấp gì.
– Kinh Điển?
Tô Hoảng nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra ước mơ chi sắc:
– Kinh Điển là pháp môn cao thâm nhất, tâm pháp vô thượng, đủ để khai tông lập phái, thành lập một môn phái khổng lồ như Tinh Nguyệt Thần Tông!
Hắn thở dài nói:
– Đừng nói Kinh Điển, coi như là Thần Thông cũng không phải những thế gia đại phiệt hoặc là hoàng triều như chúng ta có khả năng với tới, những tâm pháp này đối với chúng ta mà nói không thể nhìn không thể chạm, thậm chí ngay cả trong bảo khố Hoàng thất ta cũng không có một loại Thần Thông tâm pháp nguyên vẹn, chỉ có hai ba chủng Thần Thông không trọn vẹn.
– Phẩm cấp của Ma Ngục Huyền Thai Kinh vậy mà cao như vậy? Đáng tiếc, Ma Ngục Huyền Thai Kinh là tàn kinh, không trọn vẹn không được đầy đủ, chỉ có thể tu luyện đến Thần Thông bát trọng.
Giang Nam thầm nghĩ trong lòng:
– Thần Thông bát trọng ở địa phương nhỏ bé như Kiến Vũ quốc đã là Vô Địch trên đời, nhưng ở trong trời đất càng thêm rộng lớn, chỉ sợ loại tu vi này còn không tính là cái gì.
Nhạc Linh Nhi không khỏi đắc ý, cười nói:
– Lần đấu giá đại hội này còn có một kiện bảo vật, nhưng lại là của quý của Dược Vương phủ ta. Tử Xuyên ngươi có chỗ không biết, Tứ thúc tổ ta ở bốn ngày trước xuất quan, tiêu chuẩn luyện đan sâu sắc tăng lên, lập tức khai lò luyện đan, luyện chế ra một lò đan dược Thần Thông cấp, Thần Luân thánh đan, chín thành dược lực! Cha ta rất vui mừng, lúc này quyết định, một lò linh đan này, cũng với tư cách trọng đầu hí xuất hiện trong đấu giá.
– Tứ thúc tổ?
Giang Nam không khỏi nhớ tới ở tầng thứ tư Diệu Đan Các chứng kiến lão giả lôi thôi kia, thầm nghĩ:
– Lão giả này dung mạo bình thường, nhưng thủ đoạn luyện đan lại không kém. Đáng tiếc lúc ta ở tầng thứ tư học tập đan phương hắn còn đang bế quan, nếu không có thể cùng Luyện Đan Sư như vậy trao đổi, ngược lại là một chuyện may mắn.
Hắn còn không biết, sở dĩ Tứ thúc tổ của Nhạc Linh Nhi có thể luyện ra một lò Thần Luân thánh đan này, là quan sát thủ pháp linh quyết của hắn, ngộ ra đủ loại bí quyết mà mình lúc trước không thể lĩnh ngộ, thế cho nên luyện đan xác xuất thành công sâu sắc tăng lên, lúc này mới luyện thành Thần Luân thánh đan.
– Điện hạ, ta có một yêu cầu quá đáng.
Ánh mắt Giang Nam lóe lên, trầm giọng nói.
Tô Hoảng nghi ngờ nói:
– Tử Xuyên huynh cứ nói đừng ngại.
– Ta muốn Điện hạ bồi luyện với ta.
Trong mắt Giang Nam tinh quang chớp động:
– Ta hôm nay tu luyện gặp điểm khó khăn, cho nên muốn mượn tay Điện hạ, giúp ta đánh vỡ bình cảnh này.
Hắn muốn tu thành Luyện Thể thành cương, đem thân hình chế tạo vô cùng cường đại, bất quá bởi vì thân hình quá yếu, mỗi lần kiên trì thời gian quá ngắn, bởi vậy Giang Nam mới động tâm tư, muốn nhờ Tô Hoảng chi thủ tôi luyện chính mình.
Trong mắt Tô Hoảng tinh quang lóe lên, cười nói:
– Bất quá Tử Xuyên huynh, ngươi muốn mượn nhờ ta cho ngươi áp lực đột phá, có được chiến lực y hệt Ngoại Cương cường giả, như vậy ta liền không thể hạ thủ lưu tình, mà là muốn toàn lực ứng phó!
Trên mặt Giang Nam lộ ra vài phần vui vẻ:
– Điện hạ, cho dù ngươi toàn lực ra tay, chỉ có đối mặt Sinh Tử áp bách, mới có thể khiến ta đột phá!
– Tốt!
Cương khí thể nội của Tô Hoảng khẽ động, boong boong vận chuyển, khủng bố đến cực điểm, đại thủ khẽ vẫy, chỉ thấy cương khí phá thể mà ra, hóa thành một mặt Thiết Huyết đại kỳ, huyết khí cùng mùi vị rỉ sắt tràn ngập trong không khí, phảng phất tại đây không còn là Đồng Tước Đình mùi rượu phiêu dật, mà là một Thiết Huyết chiến trường tràn ngập chiến đấu cùng Sát Lục!
Hô!
Tô Hoảng cầm đại kỳ trong tay, mặt cờ cuốn động, cột cờ như là một cây trường thương, hướng Giang Nam đâm tới, hắn vậy mà dùng cương khí hóa thành binh khí, cầm đại thương trong tay, tựa như một Đại tướng xuất nhập sa trường lấy đầu người như lấy đồ trong túi, bá đạo tuyệt luân!
Giang Nam chỉ cảm thấy sát ý vô cùng xông đến, đại thương cán cương khí này chưa đâm đến trên người của hắn, cái sát ý lăng lệ ác liệt kia liền kích thích đến làn da toàn thân hắn nổi da gà, khiến cho mười vạn tám ngàn lỗ chân lông của hắn cùng một chỗ khép kín, miễn cho bị sát ý xâm nhập cơ thể, đánh mất ý chí chiến đấu.
– Giao Long Điếu Miết!
Giang Nam đột nhiên thi triển ra một chiêu Giao Long Điếu Miết này, toàn thân sơ hở chồng chất, mà sát cơ hậu tàng, chỉ cần đánh vào bất kỳ một cái sơ hở nào, sẽ xúc động công kích không gì so sánh nổi của hắn.
Tô Hoảng đối với tất cả sơ hở này làm như không thấy, cương khí đại thương thẳng tắp đâm tới phía trước, lập tức kích phát một chiêu lăng lệ ác liệt chuẩn bị ở sau của Giao Long Điếu Miết, một chiêu này uy năng bộc phát, chân khí của Giang Nam hóa thành Ác Giao, giương nanh múa vuốt, mãnh liệt đánh tới, miệng lớn cơ hồ có thể nuốt cả người Tô Hoảng vào.
– Tử Xuyên, vô dụng thôi, chiêu thức của ngươi xảo diệu như thế nào, cũng ngăn không được cương khí của Ngoại Cương cường giả!