Đế Bá Audio Podcast
Tập 922 [Chương 4606 đến Chương 4610]
❮ sautiếp ❯Chương 4606: Một kiếm chém giết
Chỉ trong một chớp mắt, Đạo Quân phụ thể, trên người Cung Thiên Nguyệt tỏa ra thần uy Đạo Quân, nàng đứng đó như Đạo Quân, mọi người không rét mà run, từ đó làm cho người ta phải kinh hãi, thậm chí làm người ta muốn cúng bái.
Cảnh đáng sợ như vậy, không chỉ đệ tử Thần Huyền tông cảm thấy hoảng sợ, cho dù là Thư thị huynh đệ, đệ tử Tam Chân Giáo cũng hồn phi phách tán.
Chỉ trong nháy mắt tiếng kiếm minh vang lên, Kinh Vũ kiếm trong tay Cung Thiên Nguyệt lại kêu vang, Kinh Vũ kiếm giống như thức tỉnh và cảm ứng được khí tức Đạo Quân trên người Cung Thiên Nguyệt.
Chỉ trong một chớp mắt, kiếm triện trong cơ thể Cung Thiên Nguyệt hòa vào Kinh Vũ kiếm, sau đó nó thức tỉnh.
Việc này cũng chỉ có Đạo Quân mới có thể làm được. Cũng chính bởi vì kiếm triện là Nam Loa Đạo Quân lưu lại, mà Nam Loa Đạo Quân lưu lại kiếm triện vì chưởng khống thanh kiếm truyền thế trên Nam Loa phong.
Truyền thế kiếm còn cường đại hơn cả Kinh Vũ kiếm, dung hợp một kiếm triện như vậy có thể chưởng ngự truyền thế kiếm, việc này có ý nghĩa khống chế binh khí khác của Nam Loa Đạo Quân cũng không khó.
Cho nên, cũng chính bởi vì như thế, Thần Huyền tông có không ít trưởng lão hộ pháp suy đoán, Lý Thất Dạ có thể chưởng ngự tất cả binh khí trong binh phần, đó là bởi vì hắn có kiếm triện.
Hiện tại Lý Thất Dạ khắc kiếm triện vào cơ thể Cung Thiên Nguyệt, nàng lập tức dựa vào nó và chưởng ngự binh khí Đạo Quân.
– Keng!
Tiếng kiếm kêu vang thiên địa, cho dù Cung Thiên Nguyệt còn chưa rút Kinh Vũ kiếm ra khỏi vỏ, Kinh Vũ kiếm đã không ngừng động đậy, hình như chính nó muốn nhảy ra khỏi vỏ kiếm, hơn nữa Kinh Vũ kiếm cũng tỏa ra kiếm ý Đạo Quân nồng đậm.
– Không tốt!
Cảm nhận được Kinh Vũ kiếm trong tay Cung Thiên Nguyệt bộc ra kiếm ý Đạo Quân đáng sợ như thế, sắc mặt Thư thị hai huynh đệ trắng bệch và quát to, vào lúc đó, bọn họ biết đại sự không ổn, bọn họ ý thức được một chuyện đáng sợ
– Chém đầu!
Cung Thiên Nguyệt tú quát lớn, Kinh Vũ kiếm ra khỏi vỏ.
Kinh Vũ kiếm tỏa ra hào quang sáng ngời, kiếm quang như muốn chém toàn bộ thiên địa, dưới kiếm ý Đạo Quân, chúng sinh vô cùng nhỏ bé, vào lúc kiếm quang nở rộ không ai có thể mở mắt ra được.
Kiếm minh Bát Hoang, kiếm ý Đạo Quân tàn sát bừa bãi khắp cửu thiên thập địa, chư thiên sinh linh đều chịu hoảng sợ, ở đây bao nhiêu đệ tử tại khủng bố như thế Đạo Quân kiếm ý phía dưới, đó là nơm nớp lo sợ, rất nhiều đệ tử bị trấn áp được trực tiếp quỳ rạp xuống đất lên, căn bản là không cách nào kháng cự đáng sợ như thế kiếm ý, trực tiếp bị trấn áp tại đâu đó.
Vào lúc đó, Thư thị huynh đệ hét lên điên cuồng, tất cả huyết khí của bọn họ đều đánh ra, bọn họ tập trung toàn bộ khí huyết, công lực, tất cả lực lượng vào một kích, tất cả đều không dám giữ lại chút nào.
Vào lúc đó, Thư thị huynh đệ đang giãy chết để buông tay đánh cược một lần, dùng lực lượng bản thân ngạnh kháng kiếm ý của Đạo Quân, bọn họ chỉ có một kích toàn lực, không có lựa chọn nào khác.
Thời điểm Kinh Vũ kiếm ra khỏi vỏ, Thư thị huynh đệ đã biết rõ bọn họ trốn không thoát, một khi quay người bỏ trốn sẽ chết nhanh hơn, nếu như bọn họ buông tay đánh cược một lần, có lẽ còn có một đường hi vọng.
Chỉ thấy Thư thị huynh đệ vận dụng Viên Hầu Kình Thiên, côn thế cuồng bạo đánh xuống, dường như muốn đánh địch nhân thành hai nửa.
Đây đã là một kích đáng sợ nhất của Thư thị huynh đệ, cảnh tượng thiên băng địa liệt dọa sợ rất nhiều người.
Nhưng đối mặt với một kích đáng sợ như thế, Cung Thiên Nguyệt đều bình thản, nàng vung vẫy Kinh Vũ kiếm.
Kinh Vũ kiếm trảm, kiếm quang chém ra một kích như vĩnh hằng, giống như chung kết toàn bộ thế giới.
Kinh Vũ kiếm trảm, trong thiên địa không còn tia sáng nào sáng hơn kiếm quang.
Kinh Vũ kiếm trảm, dường như không gian và thời gian dừng lại.
Mọi người há hốc mồm, bất cứ ai nhìn thấy cảnh này đều giật mình, đồng côn và lưỡi liềm bị chém thành hai nửa, binh khí bị chặt đứt, kiếm quang chém đầu lâu của Thư thị huynh đệ bay lên trời cao.
Tại thanh minh phía trên, Thư thị huynh đệ cổ chính là máu tươi thẳng phun, như là hai đạo cầu vồng đồng dạng thẳng quan tại Thanh Minh, như vậy một màn, không chỉ làm mọi người run rẩy, cho dù là đầu lâu đang bay của Thư thị huynh đệ cũng khiếp sợ,
Bọn họ nhìn thấy thi thể không đầu của mình, nhìn thấy máu tươi bay lên không nhìn đầu thân chia lìa, bọn họ đến chết cũng cực kỳ rung động với việc này.
Ngay sau đó, là âm thanh “bịch bịch” của đầu lâu rơi xuống đất, thi thể Thư thị huynh đệ cũng ngã xuống mặt đất, đầu lâu của Thư thị huynh đệ vẫn há mồm giống như muốn nói gì đó.
Cuối cùng, của Thư thị huynh đệ chậm rãi nhắm lại, bọn họ chết không nhắm mắt.
Đối với hai huynh đệ bọn họ mà nói, chết dưới Kinh Vũ kiếm, chết ở thân kiếm của Đạo Quân cũng không uổng, bởi vì bọn họ học nghệ không tinh.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người ngơ ngác đứng tại, cho dù là đệ tử Thần Huyền tông hay đệ tử Tam Chân Giáo đều ngây người.
Bọn họ đều rung động trước một kiếm này, kiếm của Đạo Quân vô địch làm cho bọn họ rung động, việc này lưu lại ấn tượng quá sâu sắc, cho nên bọn họ mới chính thức sợ hãi binh khí Đạo Quân.
Một kiếm trảm đầu, kết cục của Thư thị huynh đệ là tất nhiên, tuy nhiên bọn họ còn mạnh hơn Cung Thiên Nguyệt, đều là cảnh giới Tam Muội Chân Thân nhưng thực lực chênh lệch như cái hào rộng, chẳng qua chỉ có tiểu cảnh giới khác nhau mà thôi.
Nhưng mà, công pháp của Thư thị huynh đệ không thể so với Cung Thiên Nguyệt, công pháp Địa giai cường đại hơn nữa cũng không thể so được với Thiên giai.
Thời điểm Cung Thiên Nguyệt có thể khống chế Kinh Vũ kiếm, kết đã được quyết định, kiếm của Đạo Quân chém xuống một cái, binh khí Địa giai ở trước mặt nó không chịu nổi một kích, chém sắt như chém bùn, Thư thị huynh đệ hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
– A!
Sau khi phục hồi tinh thần lại, đệ tử Thần Huyền tông hoan hô một tiếng, bọn họ hưng phấn không nói thành lời, Cung Thiên Nguyệt ra tay một lần là trảm Thư thị huynh đệ, từ đó đệ tử Tam Chân Giáo không còn có sức phản kháng.
– Đại sư tỷ vô địch!
Trong khoảng thời gian ngắn, các đệ tử đều hoan hô.
– Đại sư tỷ đệ nhất, thiên tài!vô địch của Thần Huyền tông chúng ta!
Đối mặt đệ tử Thần Huyền tông hoan hô, thần thái Cung Thiên Nguyệt lạnh như băng, cũng không có chút sắc thái nào.
– Oa!
Vào lúc đó, có đệ tử Tam Chân Giáo sợ hãi phá gan, mùi máu tươi xông vào mũi, các đệ tử buồn nôn.
Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt đệ tử Tam Chân Giáo trắng bệch, bọn họ run rẩy, càng có đệ tử sắc mặt xám trắng đặt mông ngồi dưới đất, bọn họ bị dọa không đứng lên nổi.
Thời điểm ánh mắt Cung Thiên Nguyệt nhìn sang, đệ tử Tam Chân Giáo tránh ném toàn thân nổi da gà, có đệ tử bất sợ hãi tiểu ra quần.
Thư thị huynh đệ bị chém giết, việc này tạo thành trùng kích quá lớn, không có Thư thị huynh đệ chèo chống, đối mặt với đệ tử Thần Huyền tông, bọn họ không có ưu thế gì đáng nói.
Đáng sợ hơn là, Cung Thiên Nguyệt ôm ấp Kinh Vũ kiếm, bọn họ sợ tới mức hồn phi phách tán, nói không quá lời, cho dù Cung Thiên Nguyệt không dùng Kinh Vũ kiếm, chỉ bằng vào thực lực Tam Muội Chân Thân cũng đủ chém giết bọn họ.
Vào lúc đó, đệ tử Thần Huyền tông đã chậm rãi vây quanh, đệ tử Tam Chân Giáo lui về phía sau, nhưng mà đệ tử Thần Huyền tông còn nhiều hơn đệ tử Tam Chân Giáo, bọn họ trốn đi nơi nào?
Chỉ trong nháy mắt, đệ tử Tam Chân Giáo đã bị mấy trăm đệ tử Thần Huyền tông vây chật như nêm cối.
– Ngươi, ngươi, các ngươi muốn làm gì?
Nhìn thấy đệ tử Thần Huyền tông vây quanh, đệ tử Tam Chân Giáo sợ tới mức hoảng loạn.
Vào lúc đó, bọn họ hận không thể giết ra khỏi vòng vây, nhưng mà, từ khi Thư thị huynh đệ chết đi, đại sư huynh Trần Trần cũng chết thảm, bọn họ mất đi tâm phúc và người đứng đầu.
– Đại sư tỷ, xử trí bọn họ thế nào?
Lúc này, vây quanh đệ tử Tam Chân Giáo, đệ tử Thần Huyền tông hãnh diện và xả được ác khí.
Nhớ lại vừa rồi, Tam Chân Giáo khi dễ đến trên đầu bọn họ, nhưng bây giờ thành Tam Chân Giáo sợ hãi, thậm chí có đệ tử bị tiểu ra quần, đây là điểm làm bọn họ hãnh diện.
Đương nhiên, đệ tử Thần Huyền tông cũng không dám tự tiện chủ trương, bọn họ trưng cầu ý kiến của Cung Thiên Nguyệt.
Cung Thiên Nguyệt nhìn sang Lý Thất Dạ, đang chờ Lý Thất Dạ phát lệnh.
Các đệ tử đều nhìn thấy Cung Thiên Nguyệt nhìn sang Lý Thất Dạ, nếu trước kia có người không phục Lý Thất Dạ, hiện tại có ai không phục Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ nhìn đệ tử Tam Chân Giáo và nói:
– Cút đi, ta không muốn nhìn thấy các ngươi, thuận tiện mang hộ lời nói trở về, nếu ta còn nhìn thấy người Tam Chân Giáo, ta sẽ chém sạch các ngươi!
– Có nghe hay không?
Cung Thiên Nguyệt chỉ lạnh lùng nhìn đệ tử Tam Chân Giáo.
– Nghe được, nghe được, nhất định sẽ chuyển lời.
Đệ tử Tam Chân Giáo bị dọa phá gan, hiện tại nghe không mất mạng cho nên bọn họ càng vui vẻ.
Đệ tử Thần Huyền tông lúc này không dám nghi vấn lời của Lý Thất Dạ, các đệ tử Thần Huyền tông đều tránh ra một con đường.
Nhìn thấy nhường đường, đệ tử Tam Chân Giáo lập tức bỏ trốn mất dạng, bọn họ hận không thể có bốn chân, dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi nơi này.
– A!
Có đệ tử Tam Chân Giáo sợ tới mức tiểu ra quần, đệ tử Thần Huyền tông cũng hoan hô.
Đối với bọn họ mà nói, đây thật sự là việc vui, đại hoạch toàn thắng.
– Trở về đi.
Lý Thất Dạ nói xong và xoay người rời đi.
Chương 4607: Ban thưởng ngươi
– Trở về rồi!
Đệ tử Thần Huyền tông thập phần hưng phấn, lúc này bọn họ thắng lợi trở về, trọng yếu nhất là, gặp được cường địch như Tam Chân Giáo lại có thể toàn thân trở ra.
Trong quá trình quay về, Chiến Hổ và Hoàng Trữ im lặng, sắc mặt âm trầm.
Như thế chiến thắng trở về mà về, đệ tử khác đều thập phần hưng phấn, nhưng mà Chiến Hổ và Hoàng Trữ hai người bọn họ lại không có chút nào hưng phấn, bọn họ ngược lại là mặt âm trầm.
Bởi vì bọn họ phát hiện, Lý Thất Dạ đối uy hiếp bọn họ quá lớn, nếu như tùy ý Lý Thất Dạ phát triển, chỉ sợ, một ngày nào đó bọn họ sẽ bị Lý Thất Dạ dẫm nát dưới chân.
Hiện tại ai nấy đều thấy được, Lý Thất Dạ đang có dân tâm trong Thần Huyền tông, hiện tại bắt đầu có rất nhiều đệ tử ủng hộ Lý Thất Dạ, kính yêu Lý Thất Dạ, thậm chí sùng bái Lý Thất Dạ.
Trước kia, rất nhiều người không thèm quan tâm tới Lý Thất Dạ, càng xem thường hắn.
Có thể nói, trước kia, đệ tử Thần Huyền tông, ủng hộ và sùng bái bọn họ bao nhiêu, hiện tại Lý Thất Dạ đã vượt qua bọn họ, đã có xu thế đệ tử đệ nhất nhân của Thần Huyền tông.
Cho nên, lần này đám người Hoàng Trữ và Chiến Hổ ý thức được, một khi có một ngày Lý Thất Dạ lông cánh đầy đủ, như vậy, khi đó là thời điểm bọn họ thất bại, đến lúc đó, nếu như có người dám đối địch với Lý Thất Dạ, chỉ sợ bọn họ sẽ chết không chỗ chôn.
Vào lúc đó, hai người nhìn nhau, thời điểm này, Hoàng Trữ và Chiến Hổ đều ngầm hiểu ý với nhau.
Lúc này, bọn họ phải diệt trừ Lý Thất Dạ, nếu như Lý Thất Dạ chưa diệt trừ, bọn họ sẽ ăn ngủ không yên.
Dù là Chiến Hổ hay Hoàng Trữ, bọn họ đều là người có khát vọng, tất cả đều có dã tâm bừng bừng, huống chi trong lòng Hoàng Trữ nguyện nhất định phải có được Cung Thiên Nguyệt.
Cho nên, thời điểm này bọn họ xem ra, nếu như một ngày Lý Thất Dạ không chết, bọn họ vĩnh viễn không có cơ hội nổi bật trong Thần Huyền tông.
Trong tương lai, bọn họ muốn trở nên nổi bật, bọn họ muốn có một ngày nắm giữ quyền hành Thần Huyền tông, bọn họ phải diệt trừ Lý Thất Dạ, nếu không, bọn họ sẽ không có gì cả.
Thử nghĩ một chút, trong tương lai, một khi lông cánh của Lý Thất Dạ đầy đủ, lại có Cung Thiên Nguyệt phụ trợ, có ai trong Thần Huyền tông tương lai ngăn nổi? Đến mức đó, chỉ sợ Lý Thất Dạ sẽ nắm quyền trong Thần Huyền tông, nói không chừng, đến ngày đó sẽ là ngày gia tộc của Chiến Hổ không yên.
Đến ngày đó, thậm chí có khả năng đệ tử Yêu tộc không có nơi sống yên trong Thần Huyền tông, về sau Thần Huyền tông là thiên hạ của Nhân tộc.
Cho nên, trong ánh mắt bọn họ, Hoàng Trữ và Chiến Hổ đạt thành nhận thức chung, đó là phải diệt Lý Thất Dạ.
Thời điểm này, bọn họ xem ra, cho dù vì lợi ích của Yêu tộc hay ân oán với Nhân tộc, bọn họ đều phải diệt trừ Lý Thất Dạ, thừa dịp hắn còn chưa đủ lông, cánh, bọn họ nhất định phải ra tay.
Đương nhiên, trên đường về, đệ tử Thần Huyền tông đều hưng phấn, bọn họ cũng thảo luận việc Kinh Vũ kiếm vô địch, bọn họ không có phát hiện tâm tư của Hoàng Trữ và Chiến Hổ.
Về phần Lý Thất Dạ, hắn rất thản nhiên như không có việc gì.
Sau khi quay về Thần Huyền tông, Cung Thiên Nguyệt cũng theo Lý Thất Dạ trở lại chỗ ở.
– Thiếu gia!
Rốt cuộc Cung Thiên Nguyệt cũng lắng đọng suy nghĩ, nàng nhìn Lý Thất Dạ ngồi trên ghế thái sư.
Việc vừa rồi đối với Cung Thiên Nguyệt mà nói là cảm giác tuyệt không thể tả, khi Kinh Vũ kiếm ra khỏi vỏ, khi lực lượng Đạo Quân bàng bạc chạy trong cơ thể của nàng, lực lượng vô địch như vậy làm cho nàng bị trùng kích rất lớn, lực lượng kia đã làm cho nàng say mê.
Dù sao, thế gian có bao nhiêu người cảm nhận được lực lượng Đạo Quân mà không si mê, bọn họ sẽ khó quên trong suốt cuộc đời.
Lúc này, Cung Thiên Nguyệt đã lắng đọng suy nghĩ, cũng thoát khỏi sung sướng khi cảm nhận lực lượng đó.
– Ân!
Lý Thất Dạ chỉ ứng một tiếng mà thôi, hắn nhắm mắt lại rất tự nhiên.
– Thiếu gia còn chưa thu hồi kiếm triện.
Cung Thiên Nguyệt nghiêm túc nói với Lý Thất Dạ.
Từ khi Lý Thất Dạ khắc kiếm triện lên người nàng, Lý Thất Dạ không thèm nhìn, cũng không có ý thu hồi.
Kiếm triện, không nói đối với Cung Thiên Nguyệt, nó là báu vật vô giá với vô số người.
Thử nghĩ một chút, Nam Loa Đạo Quân lưu lại kiếm triện, hắn lưu lại trong Thần Huyền tông không chỉ một kiện binh khí Đạo Quân, mà kiếm triện cũng chỉ có một.
Hơn nữa, đây là kiếm triện do Nam Loa Đạo Quân dùng kiếm đạo của mình luyện thành, nó không chỉ ẩn dấu ảo diệu đại đạo của Nam Loa Đạo Quân, còn có thể chưởng ngự binh khí của Nam Loa Đạo Quân.
Quan trọng hơn là, trong kiếm triện ẩn chứa lực lượng cường đại của Nam Loa Đạo Quân, cũng bởi vì như thế, Cung Thiên Nguyệt mới có thể chém ra một kiếm tuyệt thế từ Kinh Vũ kiếm.
Thử nghĩ một chút, sau khi đạt được kiếm triện, không chỉ giúp mình thoát khỏi gông xiềng đại đạo, còn có thể giúp mình khống chế binh khí Đạo Quân, đồng thời, nàng sẽ có lực lượng cường đại hơn.
Đồ vật tuyệt thế vô song như vậy, nó còn kinh người hơn khi so với một kiện binh khí Đạo Quân, cho dù là kẻ nào cũng muốn chiếm hữu.
Nhưng không như suy nghĩ của Cung Thiên Nguyệt, đây là kiếm triện của Lý Thất Dạ, cho dù Lý Thất Dạ quên, nàng cũng sẽ nhắc nhở.
Làm cho Cung Thiên Nguyệt rung động là, kiếm triện khắc trong cơ thể nàng, nàng căn bản không lấy ra được, nhưng mà, Lý Thất Dạ chỉ là Đồng Cân Nham Thân mà thôi, kiếm triện dung nhập vào cơ thể của hắn, hắn dễ dàng lấy ra, cũng khắc vào người mình, đây mới là việc làm Cung Thiên Nguyệt rung động nhất.
Không có cảm thụ qua lực lượng của kiếm triện, không có cảm thụ qua kiếm triện huyền diệu, đệ tử khác căn bản không hiểu độ khó trong đó.
Thời điểm Cung Thiên Nguyệt cảm nhận được lực lượng Đạo Quân trùng kích, cảm nhận được kiếm triện là do vô thượng đại đạo tế luyện mà thành, nàng đã hiểu kiếm triện cường đại cỡ nào.
Điều này cũng làm cho Cung Thiên Nguyệt thập phần rõ ràng, sau khi kiếm triện như vậy dung nhập vào cơ thể, căn bản không cách nào tróc ra, ít nhất hiện tại nàng không làm được, chỉ sợ tông chủ Bình Thoa Ông cũng không làm được.
Nhưng hành động như thế đối với Lý Thất Dạ mà nói lại quá dễ dàng, giống như đây chỉ là vật đeo tạm trên người, đây không phải việc mà Đồng Cân Nham Thân có thể làm được.
Cho nên, điều này cũng làm Cung Thiên Nguyệt rung động lớn.
Đối với Cung Thiên Nguyệt mà nói, Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào đối phương, sau đó nhắm mắt lại và nói:
– Những ngày nay ngươi hầu hạ ta, xem như có chút công lai, kiếm triện, ban thưởng cho ngươi.
Trên thực tế, đối với Lý Thất Dạ mà nói, cho dù không có kiếm triện, hắn cũng có thể chưởng khống tất cả binh khí trong thiên địa, chỉ có điều, sau khi leo lên ba trăm Thiên giai, Lý Thất Dạ tiện tay có được mà thôi.
Kiếm triện như thế, đối với Nam Loa Đạo Quân mà nói cũng rất trân quý, hắn đặt kiếm triện trên ba trăm Thiên giai chính là muốn ban thưởng cho hậu nhân có năng lực, lưu một ít kinh hỉ.
Nhưng mà, một quả kiếm triện như vậy, đối với Lý Thất Dạ mà nói lại không tính là gì, hoàn toàn là có cũng được mà không có cũng không sao, cho dù kiếm triện này bị Nam Loa Đạo Quân tốn hao không ít tâm tư huyết tế luyện, đối với Lý Thất Dạ mà nói cũng như thế.
Cho nên, kiếm triện như vậy ban cho Cung Thiên Nguyệt, đối với Lý Thất Dạ cũng không có gì cả.
– Ban thưởng cho ta!
Cung Thiên Nguyệt ngây ngốc, trong khoảng thời gian ngắn, nàng rung động và không bình tĩnh nổi.
Cung Thiên Nguyệt là người nhìn thấy các mặt xã hội, nàng cũng có bảo vật kinh người, Kinh Vũ kiếm là binh khí của Đạo Quân cũng bị nàng đạt được, có thể nói, rất ít đồ vật làm cho nàng động tâm.
Nhưng, Lý Thất Dạ nói ban thưởng kiếm triện cho mình, việc này làm nàng rung động, đặc biệt sau khi nàng lĩnh hội uy lực của kiếm triện, nàng càng hiểu tầm quý giá của nó.
Thử nghĩ một chút, với thực lực của nàng bây giờ, điều khiển binh khí Đạo Quân như Kinh Vũ kiếm, một khi dung hợp kiếm triện, nàng có thể khống chế binh khí Đạo Quân, lại có một phần nhỏ lực lượng của Đạo Quân.
Kiếm triện còn trân quý hơn binh khí Đạo Quân vô số lần.
Có thể nói, một quả kiếm triện như vậy là thứ làm vô số người điên cuồng, không chỉ nói nàng, cho dù là các phong chủ cũng ước mơ kiếm triện như vậy, dù là tông chủ Bình Thoa Ông cũng cầu còn không được.
Nhưng mà, kiếm triện vô giá như thế, Lý Thất Dạ lại ban cho nàng, giống như tiện tay ban ra thứ gì đó rất bình thường, cho dù Cung Thiên Nguyệt là người nhìn thấy các mặt xã hội cũng phải rung động.
– Đa tạ Thiếu gia.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Cung Thiên Nguyệt hành đại lễ với Lý Thất Dạ và nói:
– Thiếu gia có cần đến ta, ta quyết xông pha khói lửa.
Cung Thiên Nguyệt hành đại lễ như thế cũng không chỉ vì Lý Thất Dạ ban cho nàng một quả kiếm triện, càng vì lòng dạ vô song, tiện tay có thể ban thưởng cho người khác bảo vật trân quý như thế, nam nhân như vậy đáng giá nàng cống hiến sức lực cả đời, đáng giá nàng tùy tùng!
– Ân!
Lý Thất Dạ chỉ ứng một tiếng mà thôi, hắn gật đầu nhận đại lễ của Cung Thiên Nguyệt.
Vào lúc đó, Lý Thất Dạ mới nhìn sang Cung Thiên Nguyệt, nói ra:
– Tiên Thiên Chân Mệnh, thiên phú của ngươi không tệ. Chỉ có điều, gông xiềng tu hành đại đạo vẫn còn. Ngươi còn cần phát huy thoáng tiềm lực bản thân, như vậy mới có thể đi xa hơn… Kiếm triện này có thể đào móc tiềm lực của ngươi, phát triển tiềm năng của ngươi, trên con đường tu hành tương lai, nó có thể giúp ngươi một tay. Nhưng sau khi dung hợp kiếm triện, ngươi cần phải chính thức phát huy uy lực của nó, đào móc tiềm năng chính mình, ngươi cần tìm hiểu và tu luyện, sau đó mới có thể hiểu rõ ảo diệu trong đó, lúc này ngươi mới có thể đi xa hơn.
– Thiếu gia kim ngôn ngọc luật, ta sẽ ghi nhớ trong lòng.
Cung Thiên Nguyệt cảm kích vô tận, nhớ kỹ những lời Lý Thất Dạ nói hôm nay.
Lý Thất Dạ gật đầu, sau đó hắn nhắm mắt lại.
Cung Thiên Nguyệt hầu hạ bên cạnh, yên lặng nấu trà cho Lý Thất Dạ, cũng châm trà dâng cho Lý Thất Dạ uống, Lý Thất Dạ tự nhiên thích ý thưởng thức trà.
Qua một hồi lâu, Cung Thiên Nguyệt nhìn Lý Thất Dạ, nàng hỏi:
– Thiếu gia, vì sao ngươi đến đây?
Trên thực tế, vấn đề này, trước đó sư phụ Bình Thoa Ông của nàng cũng hỏi qua, nhưng Cung Thiên Nguyệt luôn luôn có cảm giác không nói thành lời.
Hiện tại nàng triệt để hiểu ra, Lý Thất Dạ không phải vì bảo vật hoặc vì thứ gì mà tới đây, bởi vì hắn không thèm quan tâm thứ gì ở nơi này, cho dù là thứ bọn họ cảm thấy quý giá cũng như thế.
Cung Thiên Nguyệt cảm giác, Lý Thất Dạ chính là Chân Long trên bầu trời, đột nhiên có một ngày hàng lâm thế gian, hàng lâm trong Thần Huyền tông.
Cảm giác như vậy không chân thật.
Chương 4608: Ngậm máu phun người
Chính vì cảm giác không chân thật, cho nên Cung Thiên Nguyệt cảm thấy, Lý Thất Dạ sớm muộn gì cũng rời khỏi Thần Huyền tông, hơn nữa, ngày đó đã đến, thậm chí còn sớm hơn tưởng tượng của nàng.
Mặc dù nói, Thần Huyền tông là một trong các đại giáo tại Bắc Tây Hoàng, nhưng, trong nội tâm Cung Thiên Nguyệt đã ý thức được, đối với Lý Thất Dạ mà nói, Thần Huyền tông chỉ là ao nước nhỏ, căn bản không thể lưu Lý Thất Dạ.
Chính vì như thế, cho nên Cung Thiên Nguyệt hết sức tò mò, rốt cuộc Thần Huyền tông có cái gì hấp dẫn Lý Thất Dạ, làm cho Lý Thất Dạ ở lại Thần Huyền tông này.
Trước đó, Lý Thất Dạ từng trả lời sư phụ nàng Bình Thoa Ông, nói là duyên phận, nhưng Cung Thiên Nguyệt cũng hiếu kỳ, Lý Thất Dạ nói duyên phận là duyên phận như thế nào?
Cung Thiên Nguyệt cho rằng, duyên phận không có khả năng không có nguyên do, nó nhất định có nguyên do mới có duyên phận như vậy, cũng làm cho Lý Thất Dạ ở lại Thần Huyền tông.
Đây chính là bộ phận làm cho Cung Thiên Nguyệt tò mò nhất, Lý Thất Dạ và Thần Huyền tông có duyên phận như thế nào.
Nhưng mà, Lý Thất Dạ cũng không trả lời Cung Thiên Nguyệt, hắn chỉ nhìn Cung Thiên Nguyệt mà thôi, ánh mắt hắn như nhìn thấy năm tháng xa xôi.
Thời điểm nhìn thấy sắc mặt Lý Thất Dạ như vậy, nàng đã giật mình, Cung Thiên Nguyệt có cảm giác đặc biệt, dường như Lý Thất Dạ không thuộc về thế giới này, không thuộc về thời đại này, hình như hắn căn bản không nên tồn tại trên thế gian.
Chỉ trong nháy mắt, Cung Thiên Nguyệt cảm thấy Lý Thất Dạ cách mình quá xa xôi, cách thế giới này quá xa xôi, trong thế giới này không có truyền thừa hoặc bất kể tồn tại nào có thể chạm tới Lý Thất Dạ, hình như hắn không thuộc về cuộc sống, có lẽ hắn tiên nhân trên bầu trời.
– Là cái gì làm thiếu gia xuất hiện tại đây?
Nhìn thấy dáng vẻ suy tư của Lý Thất Dạ, trong nội tâm Cung Thiên Nguyệt tràn ngập cảm xúc và hỏi thăm.
Lý Thất Dạ lúc này chậm rãi nhìn sang Cung Thiên Nguyệt, nói:
– Chính vì có người đáng yêu như ngươi, còn có những tính mạng nhiệt tình bên ngoài.
Cung Thiên Nguyệt kinh ngạc, nàng phục hồi tinh thần lại, nàng tinh tế thưởng thức lời của Lý Thất Dạ, nàng không cho rằng Lý Thất Dạ tự kỷ, bởi vì nơi này là Thần Huyền tông.
Vào lúc đó, nàng cẩn thận thưởng thức, nàng hiểu “người đáng yêu như nàng” không phải chỉ về nàng, mà là nói về một đám người.
– Có nơi nào có thể làm thiếu gia dừng chân, có thể làm thiếu gia lưu lại hay không?
Sau khi tinh tế thưởng thức lời nói của Lý Thất Dạ, Cung Thiên Nguyệt có cảm ngộ sâu hơn.
Trong nháy mắt đó, kiến thức, cảm giác, tầm nhìn của nàng đã đạt tới độ cao mới.
Lý Thất Dạ nhìn nàng, cuối cùng hắn cười khẽ, lắc đầu nói:
– Không có, ta chính là ta, đi chính là đi.
Cung Thiên Nguyệt suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nàng cũng không có hỏi lại, dường như đây chính là duyên phận mà Lý Thất Dạ nói.
Lý Thất Dạ cũng cười cười, hắn nói:
– Ngươi rất thông minh, cũng rất có ngộ tính, có thể nhìn rất xa, tin tưởng trực giác chính mình, tương lai Thần Huyền tông sẽ nằm trong tay ngươi, khi đó nhất định có thể phát dương quang đại.
– Vâng!
Cung Thiên Nguyệt cũng giật mình, cuối cùng nàng lắc đầu, nói ra:
– Ta không nghĩ tới, ta chỉ một lòng tu hành mà thôi, chỉ cần có thể dốc lòng tu đạo, ta đã thỏa mãn.
Đây là điểm Cung Thiên Nguyệt khác với các đệ tử khác.
Cung Thiên Nguyệt được trưởng bối Thần Huyền tông coi trọng, cũng là đệ tử có thiên phú cao nhất, thực lực cao nhất. người nào cũng cho rằng Cung Thiên Nguyệt nhất định có thể trở thành tông chủ tiếp theo của Thần Huyền tông.
Tiền đồ tươi đẹp như thế, đổi lại là những người khác như Chiến Hổ, như Hoàng Trữ, bọn họ nhất định sẽ cầu mà không được. Đương nhiên, bọn họ cầu không phải là tu đạo, mà là quyền thế.
Tiền đồ tốt như thế, đổi lại là Chiến Hổ, Hoàng Trữ, bọn họ sẽ kinh doanh thế lực trong tông môn, lôi kéo lực lượng khắp nơi trong tông môn, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, đặt vững vị trí tông chủ của mình.
Nhưng Cung Thiên Nguyệt lại không phải như thế, với tư cách tông chủ tương lai cũng tốt, dù là đệ tử bình thường cũng được, Cung Thiên Nguyệt không mưu cầu quyền thế, nàng chỉ muốn dốc lòng tu hành, say mê vấn đạo, nàng chỉ muốn đi xa hơn trên con đường tu đạo, có lẽ có một ngày có thể siêu việt tổ sư Huyền Vũ, có thể vượt qua Nam Loa Đạo Quân, đây mới là truy cầu của Cung Thiên Nguyệt.
Không phải làm tông chủ, không phải chưởng chấp quyền thế, trở thành đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Tây Hoàng.
Vấn đạo, cần cù, đây mới là truy cầu của Cung Thiên Nguyệt, mới là nhân sinh của nàng.
– Thuần túy là một chuyện tốt.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Đạo mới là căn bản, thần thông chỉ là phụ, quyền thế, chỉ là thứ nhàm chán.
Cung Thiên Nguyệt gật đầu, trên thực tế đúng là như thế, đối với việc có làm tông chủ đời tiếp theo hay không, nàng chưa từng suy nghĩ qua, nàng không quan tâm tới.
Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo xung đột, việc này sinh ra sóng lớn trong Thần Huyền tông, sau khi chuyện này được báo lên, cao tầng Thần Huyền tông lập tức tổ chức hội nghị.
Trăm ngàn vạn năm qua đi, Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo xung đột chưa bao giờ gián đoạn, nhưng vài chục năm trước, sau khi có cơ hội thích hợp, Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo tổn thương nặng nề, rốt cục nghênh đón cơ hội và song phương đạt thành hòa bình hiệp nghị.
Việc này làm cho Thần Huyền tông cùng Tam Chân Giáo nghênh đón niên đại hòa bình ngắn ngủi, cũng không có chiến sự với nhau.
Đương nhiên, việc này có kẻ vui, có người không thoải mái, ví dụ như người mất đi thân nhân, chiến hữu, trong nội tâm bọn họ rất khó chịu với hiệp nghị hòa bình này.
Đúng như Lưu Lôi Long nghĩ, trong nội tâm hắn không thoải mái, dù sao, năm đó Tô Húc chết trận sa trường, cuối cùng lại không làm Tam Chân Giáo trả giá thật nhiều.
Cho dù như thế nào, quan hệ giữa Thần Huyền tông cùng Tam Chân Giáo là đại sự cao nhất của Thần Huyền tông.
Hiện tại Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo đột nhiên dẫn phát xung đột, thậm chí đã chém giết hai đường chủ của Tam Chân Giáo, việc này không khác gì đại sự chọc thủng trời.
Các phong chủ và trưởng lão Thần Huyền tông đều hiểu, hai đường chủ Tam Chân Giáo bị chém giết, Tam Chân Giáo tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, thậm chí sẽ dẫn tới việc Tam Chân Giáo khai chiến với Thần Huyền tông.
Một khi đến tình trạng như thế sẽ xé bỏ hiệp nghị hòa bình năm đó giữa Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo, phát sinh chuyện như vậy, rất nhiều người trong Thần Huyền tông không muốn nhìn thấy.
Cho nên, sau khi việc này được báo lên, cao tầng Thần Huyền tông bị rung động, dù là trưởng lão hay phong chủ đều xem trọng.
Đương nhiên, báo cáo có hai phiên bản, đầu tiên do Lưu Lôi Long, Vương Kiệt báo cáo.
Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt đương nhiên sẽ báo cáo chi tiết, là Tam Chân Giáo khinh người quá đáng, dám cường đoạt Huyết Nhân Sâm trên địa bàn của Thần Huyền tông, muốn giết đệ tử Thần Huyền tông, cuối cùng là Lý Thất Dạ và Cung Thiên Nguyệt chạy đến cứu viện, chém giết Thư thị huynh đệ, sự thật đúng là như thế.
Một phiên bản khác do Hoàng Trữ và Chiến Hổ báo cáo.
Hoàng Trữ và Chiến Hổ báo cáo đại khái không khác bao nhiêu, nhưng có một ít gì đó là bọn họ cố ý tăng thêm vào, bọn họ mang mục đích không ai biết.
Nói thí dụ như, Hoàng Trữ và Chiến Hổ tại báo cáo ám chỉ Lưu Lôi Long với tư cách trưởng bối, không suy nghĩ an nguy của đệ tử, hành động theo cảm tình, tăng xung đột với Thư thị huynh đệ, từ đó đẩy các đệ tử vào nguy hiểm.
Đây là Lưu Lôi Long thất trách, hắn cần phải gánh trách nhiệm, phải bị xử phạt.
Về phần Cung Thiên Nguyệt trảm Thư thị huynh đệ, Hoàng Trữ và Chiến Hổ không dám nói trực tiếp, bọn họ cũng không dám vạch tội Cung Thiên Nguyệt, dù sao, Cung Thiên Nguyệt có địa vị không thể rung chuyển trong Thần Huyền tông.
Cho nên, Hoàng Trữ và Chiến Hổ báo cáo đều đổ trách nhiệm lên người Lý Thất Dạ, nói thí dụ như, Lý Thất Dạ mở miệng vũ nhục Tam Chân Giáo, làm cho tình thế chuyển biến xấu, cuối cùng dẫn đến đổ máu xung đột, cuối cùng do Cung Thiên Nguyệt cứu Lý Thất Dạ và các đệ tử, không thể không dốc sức liều mạng trảm Thư thị huynh đệ.
Cho nên, trên báo cáo này, Hoàng Trữ và Chiến Hổ cũng cho rằng, việc xung đột đổ máu là do Lý Thất Dạ nhận trách nhiệm lớn nhất, do hắn làm càn cuồng vọng phá hư hòa bình không dễ giữa Thần Huyền Tông cùng Tam Chân Giáo, cũng dẩy Thần Huyền tông vào trong nguy hiểm.
Đương nhiên, báo cáo của Hoàng Trữ và Chiến Hổ nói Lý Thất Dạ mở miệng vũ nhục Tam Chân Giáo, cao tầng Thần Huyền tông đều tin tưởng.
Bởi vì quá hiểu Lý Thất Dạ hung hăng càn quấy cỡ nào, thời điểm ở trong Thần Huyền tông, hắn không xem các lão tổ và tổ sư của Thần Huyền tông là việc gì quan trọng, hắn hiện tại mở miệng vũ nhục Tam Chân Giáo cũng là việc bình thường.
Đối với hai phiên bản này, tất cả đại phong chủ và các trưởng lão Thần Huyền tông ôm thái độ khác nhau.
Ví dụ như có trưởng lão chỉ trích Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt thất trách đưa đệ tử vào nơi nguy hiểm; cũng có trưởng lão cho rằng, là Tam Chân Giáo khinh người quá đáng, Lưu Lôi Long và Hoàng Kiệt thề sống chết bảo vệ tôn nghiêm Thần Huyền tông.
Về phần trách nhiệm của Lý Thất Dạ, các vị phong chủ và trưởng lão Thần Huyền tông có thái độ không giống nhau, có trưởng lão cho rằng, Lý Thất Dạ đã phá hư hiệp nghị giữa Thần Huyền Tông cùng Tam Chân Giáo, có trưởng lão cho rằng, là Thư thị huynh đệ tự tìm đường chết.
Các phong chủ và trưởng lão Thần Huyền tông đều hiểu, nếu như không phải Lý Thất Dạ sai sử, chỉ sợ Cung Thiên Nguyệt sẽ không xúc động chém giết Thư thị huynh đệ, bởi vì có Lý Thất Dạ giựt giây, lúc này mới làm ra việc như vậy.
Đối với Hoàng Trữ và Chiến Hổ chỉ trích, Hoàng Kiệt và Lưu Lôi Long phản đối, đây là muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do, cho nên, Hoàng Kiệt và Lưu Lôi Long lập tức phản tố Hoàng Trữ và Chiến Hổ không tận lực bảo hộ đệ tử.
Trong khoảng thời gian ngắn, song song đối chất với nhau.
Chương 4609: Tính toán
Xung đột này dẫn tới đám người Chiến Hổ, Lưu Lôi Long công kích nhau trên công đường, cho dù là bọn nhỏ Lưu thôn cũng bị các trưởng lão, phong chủ gọi tới hỏi thăm.
Lưu Lôi Long có khúc mắc với Tam Chân Giáo, trong nội tâm có bài xích Tam Chân Giáo, tăng thêm hắn tính tình táo bạo, cho nên nói chuyện rất hung hăng.
Hoàng Trữ và Chiến Hổ đang không tìm được cơ hội công kích Lý Thất Dạ, cho nên, lúc này mượn việc Tam Chân Giáo muốn chèn ép Lý Thất Dạ.
Hoàng Trữ và Chiến Hổ đều không ngốc, bọn họ nhìn ra được Lý Thất Dạ bây giờ mượn mục đích chung của Thần Huyền tông gây sự, về sau bọn họ muốn chèn ép Lý Thất Dạ sẽ càng khó khăn.
Hiện tại, thừa dịp Lý Thất Dạ chưa đứng vững gót chân tại Thần Huyền tông, hơn nữa còn vi phạm hiệp nghị hòa bình giữa Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo, cao tầng Thần Huyền tông đều quan tâm, cho nên đây chính là sai lầm lớn.
Lúc này Hoàng Trữ và Chiến Hổ sẽ nhân cơ hội chèn ép Lý Thất Dạ.
Việc Hoàng Trữ và Chiến Hổ không lấy việc Cung Thiên Nguyệt ra nói, trừ không nắm chắc, bọn họ cũng xem đây là sách lược.
Thử nghĩ một chút, nếu như Thần Huyền tông bồi dưỡng Lý Thất Dạ và Cung Thiên Nguyệt trọng điểm đến, như vậy, nội tình của Cung Thiên Nguyệt sẽ càng thâm hậu, hơn nữa cũng đạt được trưởng lão Thần Huyền tông xem trọng.
Nếu như áp chế Lý Thất Dạ, hoặc vì kế hoạch trăm năm giữa Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo mà buông tha cho Lý Thất Dạ, như vậy không phải không được.
Ít nhất, buông tha Lý Thất Dạ, Thần Huyền tông còn có một Cung Thiên Nguyệt, còn có tương lai, lựa chọn như vậy sẽ hi sinh nhỏ nhất, đối với Thần Huyền tông mà nói, đây là việc vẫn có thể tiếp nhận.
Chính vì như thế, cho nên, Chiến Hổ và Hoàng Trữ mượn cơ hội này đả động cao tầng Thần Huyền tông, từ đó nhân cơ hội đả kích Lý Thất Dạ, thậm chí còn chụp mũ tội danh cho Lý Thất Dạ, nói Lý Thất Dạ nhất định là gian tế tông môn khác phái tới, cho nên trêu chọc châm ngòi quan hệ giữa Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo, thúc đẩy Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo đại chiến, thời điểm hai bên tổn thương, bọn họ sẽ ngồi thu lợi.
Cho nên, thừa dịp này, Hoàng Trữ và Chiến Hổ đề nghị thẩm tra Lý Thất Dạ.
Đối với đề nghị của Hoàng Trữ và Chiến Hổ, các vị phong chủ và trưởng lão Thần Huyền tông đều có ý kiến.
– Lý Thất Dạ không đến mức là gian tế, đây là việc không có khả năng.
Thủ tịch trưởng lão sẽ ủng hộ Lý Thất Dạ, lắc đầu, nói ra:
– Hắn chỉ nói chuyện không chừng mực mà thôi.
Có trưởng lão Yêu tộc nói:
– Vừa tới Thần Huyền tông đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, đây không phải chuyện tốt, vài chục năm nay, Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo ở chung hòa bình, lúc này đột nhiên xung đột, thật sự có chút quỷ dị.
Trưởng lão Yêu tộc cũng không phải nhất định cho rằng Lý Thất Dạ là gian tế, bọn họ không nhất định nghĩ như vậy.
Chỉ có điều, bọn họ đang mượn đề tài nói chuyện mình, bởi vì bây giờ bên trong Thần Huyền tông, Nhân tộc đang phát triển không ngừng, đời trước có Bình Thoa Ông chưởng chấp quyền hành, đời thứ hai từng có thiên tài như Tô Húc, đến đời thứ ba có Cung Thiên Nguyệt nâng đại kỳ, hiện tại tăng thêm yêu nghiệt như Lý Thất Dạ, hơn nữa nhập môn trong thời gian ngắn lại lập nên nhiều kỳ tích như vậy.
Điều này làm cao tầng Yêu tộc trong Thần Huyền tông ý thức được, cứ tiếp tục như thế, Nhân tộc có thể liên tục nắm giữ quyền hành trong Thần Huyền tông.
Cho nên, một ít trưởng lão Yêu tộc không nhất định cho rằng Lý Thất Dạ là gian tế, nhưng nếu như gõ Lý Thất Dạ một cái cũng là việc nên làm, cũng có thể tăng thêm ảnh hưởng của Yêu tộc tại Thần Huyền tông.
– Các ngươi quá đề cao mình sao? Nếu như hắn là gian tế, thế gian này không có gian tế.
Phong chủ Bát Trượng phong Thừa Sơn Nhạc Vương nói, đương nhiên hắn sẽ ủng hộ Lý Thất Dạ, hắn lạnh lùng nhìn Hoàng Trữ và Chiến Hổ, nói:
– Người như hắn cần làm gian tế sao?
– Mọi sự, cẩn thận thì tốt hơn.
Phong chủ Nộ Hổ phong Thiết Tiên Yêu Vương nói ra.
Thiết Tiên Yêu Vương tỏa ra khí tức thú vương bàng bạc, trên người hắn ẩn ẩn có tiếng hổ gầm giận dữ, cho dù là đệ tử nào đứng trước mặt hắn đều cảm nhận được áp lực to lớn, thậm chí sẽ sợ hãi đôi chân mềm nhũn ra.
Thiết Tiên Yêu Vương nói:
– Hiệp nghị Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo dùng máu tươi vô số đệ tử đổi lấy, không thể phá hư. Lý Thất Dạ chỉ là một đệ tử, hắn có phải gian tế hay không còn quá sớm để kết luận, nhưng hiệp nghị giữaThần Huyền tông và Tam Chân Giáo không thể cho phép bất cứ kẻ nào phá hư, nếu có người phá hư, như vậy nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm.
Thiết Tiên Yêu Vương nói lời này rất đúng trọng tâm, cũng không có chụp mũ Lý Thất Dạ, nhưng hắn cũng thật nhắm vào Lý Thất Dạ.
Năm đại phong chủ, Thiết Tiên Yêu Vương, Thiên Thủ Bồ Vương, Liệt Viêm Lang Vương, ba đại vương đều đại biểu Yêu tộc, cho nên, sau khi Thiết Tiên Yêu Vương lên tiếng, không ít đệ tử và hộ pháp đều nhìn sang Thiên Thủ Bồ Vương.
Bởi vì, Thiên Thủ Bồ Vương có uy vọng rất cao trong cao tầng Yêu tộc Thần Huyền tông, thậm chí còn cao hơn cả Thiết Tiên Yêu Vương.
Nhưng lúc này, Thiên Thủ Bồ Vương mỉm cười không nói, không phát biểu ý kiến.
Lúc này các trưởng lão đều nhìn sang Liệt Viêm Lang Vương, bởi vì với tư cách một trong năm phong chủ, tuy thực lực Liệt Viêm Lang Vương thực lực thấp nhất nhưng hắn nói chuyện có phân lượng, cũng có thể quyết sách trong Thần Huyền tông.
Liệt Viêm Lang Vương trầm ngâm và nói:
– Ta đã điều tra, Lý Thất Dạ thật sự không phải gian tế, cũng không có khả năng là gian tế, nếu có một đệ tử yêu nghiệt như vậy, cho dù là môn phái nào cũng không phái hắn đi làm gian tế…
-… Hơn nữa, với tư cách gian tế, hắn làm gian tế quá không hợp cách, các ngươi có thấy gian tế cao điệu như vậy không? Cho nên, ta không cho rằng hắn là gian tế, hắn chỉ có tính cách hung hăng càn quấy mà thôi, mở miệng không kiêng kị, nhưng việc này không tính là tội gì.
Liệt Viêm Lang Vương Trương Việt nói lời này làm không ít trưởng lão Yêu tộc giật mình, ngay cả Thiết Tiên Yêu Vương, Hoàng Trữ, Chiến Hổ cũng ngạc nhiên.
Mọi người đều biết, lúc mới bắt đầu, người nhắm vào Lý Thất Dạ chính là phong chủ Thúy Điểu phong Trương Việt, hiện tại hắn đứng ra phản đối làm mọi người cảm thấy ngoài ý muốn.
– Lý Thất Dạ doLưu sư thúc đưa tới tận cửa.
Chiến Hổ nói:
– Nói không chừng là cùng phạm tội, đã sớm bày ra tất cả, cho dù chúng ta điều tra cũng không tra ra được cái gì…
– Chó má!
Lưu Lôi Long tính tình táo bạo, lúc này hắn lạnh lùng nói:
– Kiểm tra sự thật là do ngươi phụ trách dẫn đội, không có tra ra cái gì là chính các ngươi vô năng, hiện tại chụp mũ lên đầu chúng ta!
– Nói như vậy, Lưu sư thúc thật sự cho rằng Lý Thất Dạ bày ra tất cả…
Chiến Hổ cười âm hiểm.
Chiến Hổ đang cố ý kích thích Lưu Lôi Long, chính là muốn Lưu Lôi Long nổi trận lôi đình, chọc giận hắn, hắn không có lời gì để nói.
– Ngươi!
Lưu Lôi Long giận dữ sắc mặt đỏ bừng.
– Được rồi, cũng đừng nhắc lại chuyện giả dối ở đây.
Bình Thoa Ông nói, hắn nói nhỏ nhưng lọt vào tai mọi người lại như tiếng chuông lớn, tràn ngập quyền uy.
Tuy Hoàng Trữ và Chiến Hổ đều muốn gán tội gian tế cho Lý Thất Dạ, nhưng tông chủ Bình Thoa Ông vừa nói như vậy, bọn họ không cách nào nhắc lại, trừ phi bọn họ có bằng chứng, nếu không bọn họ không dám khiêu chiến quyền uy của Bình Thoa Ông!
– Nhưng việc Tam Chân Giáo không thể mặc kệ.
Thiên Thủ Bồ Vương nói:
– Tam Chân Giáo chết hai đường chủ, tất nhiên sẽ đòi câu trả lời.
Nghe xong lời này, mọi người đều nhìn sang Bình Thoa Ông.
– Các vị có giải thích gì không?
Bình Thoa Ông nhìn mọi người ở đây và nói.
– Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo ở chung hòa bình chính là kế hạch trăm năm, nên tiếp tục.
Trương Việt đưa ra cái nhìn của bản thân.
Một vị trưởng lão Yêu tộc nói ra:
– Nhưng Tam Chân Giáo chết hai đường chủ, việc này nên giải thích như thế nào, làm sao dẹp loạn lửa giận của Tam Chân Giáo?
– Việc này cần có người phụ trách.
Thiết Tiên Yêu Vương nói.
– Việc này do Lưu sư thúc mà ra.
Hoàng Trữ thừa dịp này cơ hộ, nói:
– Có lẽ nên do Lưu sư thúc đi sứ Tam Chân Giáo, cũng giải thích tất cả với Tam Chân Giáo…
– Nói bậy!
Hoàng Kiệt lạnh lùng nói:
– Tam Chân Giáo khi dễ chúng ta, vì sao là chúng ta phải lùi bước! Có lẽ Tam Chân Giáo nên cho chúng ta câu giải thích.
Hoàng Kiệt rất rõ ràng, bởi vì Tô Húc chết nên Lưu Lôi Long luôn có khúc mắc với Tam Chân Giáo, hiện tại do Lưu Lôi Long đi sứ Tam Chân Giáo, đây là ép hắn chịu chết.
– Đây là kế hoạch trăm năm, không có ân oán cá nhân.
Thiết Tiên Yêu Vương lạnh lùng nói.
Chiến Hổ nói:
– Lý Thất Dạ từng dõng dạc, bảo đệ tử Tam Chân Giáo tiện thể nhắn trở về, hắn đang gây hấn với Tam Chân Giáo, nhục nhã Tam Chân Giáo, muốn Tam Chân Giáo bớt giận, đầu tiên nên do Lý Thất Dạ thỉnh tội với Tam Chân Giáo…
-… Về phần Huyết Nhân Sâm, sau khi Tam Chân Giáo bớt giận, song phương bàn lại. Chúng ta chất vấn vì sao Tam Chân Giáo tới địa bàn của chúng ta làm bậy, bảo Tam Chân Giáo cho chúng ta một câu trả lời
Chiến Hổ nói xong, các trưởng lão nhìn xong, cho dù trưởng lão Nhân tộc cũng thừa nhận Chiến Hổ nói có đạo lý.
– Việc này, ta cũng có trách nhiệm, Lý Thất Dạ đi Tam Chân Giáo thỉnh tội, ta nguyện đi theo, ta sẽ chịu trách nhiệm bảo hộ an toàn.
Trong nội tâm Chiến Hổ có một chủ ý.
– Ta cũng nguyện ý đi theo.
Hoàng Trữ cũng thỉnh nguyện.
Chiến Hổ và Hoàng Trữ hiểu ý với nhau, nếu thật cho Lý Thất Dạ đi sứ Tam Chân Giáo, như vậy khi đó Lý Thất Dạ chết ở Tam Chân Giáo, đây chính là cơ hội đổ tội tốt nhất.
Hơn nữa, hai người bọn họ đi theo cũng có ý nghĩa có nhiều cơ hội ra tay, đến lúc đó sẽ đổ trách nhiệm lên người Tam Chân Giáo.
Chương 4610: Một đám ngu xuẩn
– Đi thỉnh tội!
Đúng lúc này có giọng nói vang lên:
– Chỉ bằng hai phế vật các ngươi cũng dám làm chủ cho ta?
Giọng nói ung dung vang lên làm tất cả mọi người nhìn sang, chỉ thấy hai người đi tới, đây chính là Lý Thất Dạ và Cung Thiên Nguyệt.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đã đến, bọn nhỏ Lưu thôn cũng đại hỉ.
Các vị trưởng lão và hộ pháp ở đây nhìn nhau, Lý Thất Dạ hung hăng càn quấy, bọn họ chưa phải chưa lĩnh giáo qua, hắn hung hăng càn quấy, tất cả mọi người sắp quen rồi.
Chỉ có Thiết Tiên Yêu Vương ở đây là hừ một tiếng.
Lý Thất Dạ nhàn nhã đi tới, Cung Thiên Nguyệt bên cạnh giống như thị nữ tùy thân bên cạnh Lý Thất Dạ.
Đối mặt với các trưởng lão, Lý Thất Dạ chẳng thèm ngó tới như thế, sắc mặt của Hoàng Trữ và Chiến Hổ khó nhìn tới cực điểm, đặc biệt là Hoàng Trữ, sắc mặt của hắn càng khó coi, trong nội tâm thập phần không có tư vị.
Bởi vì Cung Thiên Nguyệt có quan hệ với Lý Thất Dạ không như bình thường, Hoàng Trữ hắn không biết phí bao nhiêu công phu nhưng lại không được Cung Thiên Nguyệt ưu ái, nhưng Lý Thất Dạ giống như con cóc rẻ lại được Cung Thiên Nguyệt ưu ái như thế, thậm chí còn ngoan ngoãn phục tùng như vậy, việc này làm hắn không vui.
Trong nội tâm Hoàng Trữ không vui, hắn lại cắn răng, hắn trong lòng không biết đã hận Lý Thất Dạ tới cỡ nào, hận không thể bầm thây Lý Thất Dạ thành vạn đoạn.
Sau khi Lý Thất Dạ đi vào, Chiến Hổ xoay chuyển ánh mắt, hắn nói:
– Sư đệ, ta chỉ muốn tốt vì ngươi, cũng suy nghĩ vì Thần Huyền tông. Xin hỏi một chút các vị trưởng lão đang ngồi đây, mọi người có muốn nhìn thấy Thần Huyền tông khai chiến cùng Tam Chân Giáo…
-… Dù sao, Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo hòa bình không dễ, chính là các vị trưởng bối và đồng môn đổ máu, dùng tánh mạng của mình tranh thủ được. Hôm nay hiệp nghị hòa bình giữa Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo bị phá hư, tất cả chẳng khác gì nước chảy về đông, chẳng phải chúng ta đều thành tội nhân của Thần Huyền tông?
Chiến Hổ giống như chiếm lý, hắn nói chuyện rất hùng hồn.
Chiến Hổ nói cả buổi, các trưởng lão và hộ pháp không ngừng gật đầu.
Tuy đối với một ít trưởng lão mà nói, bọn họ thật sự bất mãn cách làm của Tam Chân Giáo, nhưng song phương có thể tránh chiến tranh, vẫn có không ít trưởng lão cam tâm tình nguyện nhìn thấy, dù sao, Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo đánh nhau nhiều thế hệ, hòa bình không dễ.
Thấy trưởng lão hộ pháp cũng đồng ý, trong nội tâm Chiến Hổ càng vui vẻ, hắn tiếp tục nói:
– Sư đệ, chuyện này đều vì chúng ta mà ra, nếu chúng ta lòng mang thành ý, đích thân tới Tam Chân Giáo hóa giải ân oán giữa hai tông phái, ta tin tưởng nhất định sẽ cười nói xóa ân thù, đây là công tích lớn…
Lúc này, Chiến Hổ đang đào hố cho Lý Thất Dạ nhảy xuống, chỉ cần Lý Thất Dạ rời khỏi Thần Huyền tông, đối với hắn mà nói, đây là chuyện tốt nhất.
Chỉ cần là ở bên ngoài, hắn có trăm ngàn thủ đoạn diệt Lý Thất Dạ, thậm chí có thể làm Lý Thất Dạ chết không có chỗ chôn.
– Được rồi, đừng nói khoác nữa.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn khoác tay cắt lời của Chiến Hổ, nói:
– Chỉ là hai tên đường chủ đã làm hai tên bao cỏ như các ngươi sợ như vậy, nếu đi Tam Chân Giáo, chẳng phải các ngươi sẽ sợ tới mức té cứt té đái, còn dõng dạc nói làm người giám hộ, chỉ sợ các ngươi còn không thể bảo hộ chính mình.
– Ngươi, ngươi nói người nào!
Sắc mặt Hoàng Trữ khó xem tới cực điểm, hắn không nhịn được quát lớn.
Hoàng Trữ với tư cách một trong các thiên tài của Thần Huyền tông, đương nhiên hắn không muốn bị người nói thành rùa đen rút đầu, đặc biệt là ở trước mặt Cung Thiên Nguyệt, hắn càng không muốn bị nói thành rùa đen rút đầu.
– Nói các ngươi đấy.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chỉ là hai tên Tam Muội Chân Thân cũng làm các ngươi sợ như rùa đen rút đầu, bây giờ lại dõng dạc nói bảo hộ ta đi Tam Chân Giáo, các ngươi thật sự xem trọng chính mình.
– Hừ, chú ý ngôn từ!
Thiết Tiên Yêu Vương lạnh lùng nói:
– Hoàng Trữ và Chiến Hổ đang suy nghĩ vì tông môn, cũng suy nghĩ vì an toàn của ngươi, vì tông môn và ngươi, bọn họ nguyện ý mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng, hộ ngươi đi Tam Chân Giáo, ý chí như vậy rất cao thượng…
– Được rồi, đừng đội cái mũ cao cho con của ngươi, cũng đừng xem mình là việc quan trọng.
Lý Thất Dạ phất tay cắt lời của Thiết Tiên Yêu Vương, vừa cười vừa nói:
– Các ngươi sẽ không ngu xuẩn đến mức cho rằng hai tên này có thể bảo vệ ta? Nếu như không ngu đến mức này, chính là bọn chúng tru tâm. Nếu thật nói đến bảo hộ, hai người phế vật bọn họ có thể vượt qua một mình Thiên Nguyệt sao? Đừng có thiếp vàng lên mặt của mình!
Lý Thất Dạ nói lời này vô cùng trực tiếp, sắc mặt Thiết Tiên Yêu Vương khó nhìn tới cực điểm, hắn hừ lạnh một tiếng, hai mắt mãnh liệt, lạnh lùng nói:
– Ngươi quá làm càn…
– Hắn nói cũng không phải không có đạo lý.
Ngay thời điểm Thiết Tiên Yêu Vương tức giận, Bình Thoa Ông ngồi ở chủ vị nói:
– Tuy nghe không tốt nhưng lại nói thật.
Sau khi Bình Thoa Ông vừa nói, Thiết Tiên Yêu Vương cũng bị nghẹn lời, Thiết Tiên Yêu Vương muốn phát tác nhưng sắc mặt lại tái nhợt.
Các trưởng lão đều nhìn nhau.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ nói đúng, thật sự là phải bảo vệ hai người, Chiến Hổ và Hoàng Trữ còn không bằng một Cung Thiên Nguyệt, hiện tại Cung Thiên Nguyệt ngoan ngoãn phục tùng Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ còn cần Hoàng Trữ và Chiến Hổ bảo hộ sao?
Bị Lý Thất Dạ nói rõ vấn đề như thế, sắc mặt Hoàng Trữ và Chiến Hổ tái nhợt, cho dù trong lòng bọn họ giận dữ nhưng nhìn sang Cung Thiên Nguyệt, bọn họ không dám phát tác.
Trước mặt Thư thị huynh đệ, hai người bọn họ đều sợ hãi, nhưng Cung Thiên Nguyệt lại có thể chém giết, cho nên ở trước mặt Cung Thiên Nguyệt, bọn họ nói không nên lời, tất cả lời nói hùng hồn đều là nói nhảm.
Lý Thất Dạ nhìn các trưởng lão và hộ pháp ở đây, nói:
– Lại nói các ngươi thật sự ngu xuẩn cho rằng Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo còn có thể tiếp tục hòa bình với nhau sao?
– Chuyện này nói thế nào?
Thần thái Thủ tịch trưởng lão ngưng trọng, hắn nói.
– Đạo lý đơn giản như vậy cần nói ra sao?
Lý Thất Dạ nói:
– Đã đều nói Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo không có chiến sự vài chục năm? Vì sao đường chủ Tam Chân Giáo lại xuất hiện trong địa bàn của Thần Huyền tông, còn hùng hổ dọa người, muốn đệ tử Thần Huyền tông giao ra Huyết Nhân Sâm? Với tư cách đường chủ, bọn họ không biết điểm mấu chốt của hai tông phái ở nơi nào hay sao? Bọn họ không rõ hai phái có hiệp nghị hay sao?
– Chẳng lẽ các ngươi thực ngu xuẩn đến mức cho rằng tất cả chỉ một trùng hợp?
Lý Thất Dạ duỗi một lưng mỏi, nói ra:
– Chẳng lẽ các ngươi ngu xuẩn đến mức cho rằng đây là một hiểu lầm? Chỉ có đồ ngu mới cho rằng như vậy, Tam Chân Giáo đang nhắm vào Thần Huyền tông, bọn họ đã chuẩn bị tìm cớ xé rách hiệp nghị, chính là muốn khai chiến với Thần Huyền tông.
Lý Thất Dạ nói lời này, các trưởng lão hộ pháp ở đây nhìn nhau, trên thực tế, có một ít trưởng lão hộ pháp đã có suy nghĩ như vậy nhưng không nói ra mà thôi.
– Nói hưu nói vượn!
Hoàng Trữ cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
– Chuyện hai phái khai chiến làm sao có thể do hai tên đường chủ như Thư thị huynh đệ định đoạt, đây là đại sự, nhất định do giáo chủ Tam Chân Giáo…
– Ân, chỉ là hai tên đường chủ đã làm các ngươi sợ tới mức làm rùa đen rút đầu.
Lý Thất Dạ nói:
– Tại sao lúc đó không thấy các ngươi nói năng hùng hồn như thế, hiện tại lại xem thường người ta?
– Ngươi!
Sắc mặt Hoàng Trữ đỏ lên, hắn tức giận đến mức run rẩy, nghiêm nghị nói:
– Ngươi chớ có càn quấy.
– Hoàng Trữ nói không phải không có đạo lý.
Lúc này, Thiết Tiên Yêu Vương mở miệng:
– Đây là sự kiện ngẫu nhiên, không nhất định là Tam Chân Giáo sắp sửa khai chiến với Thần Huyền tông…
– Chỉ sợ không phải như thế!
Bình Thoa Ông ngồi ở chủ vị mở miệng, nói:
– Tam Chân Giáo sẽ khai chiến với Thần Huyền, bọn chúng lần này nhắm vào Thần Huyền tông chúng ta.
– Vì sao?
Bình Thoa Ông nói lời này, các trưởng lão và hộ pháp xôn xao, Bình Thoa Ông với tư cách tông chủ, hắn nói chuyện sẽ không phải không mục đích, hắn cũng sẽ không ăn nói bừa bãi, hắn nói rất có quyền uy.
– Vi tổ phong mà đến.
Ánh mắt Bình Thoa Ông ngưng trọng, nói:
– Cánh cửa tổ phong đã mở, có lẽ các ngươi còn không biết, cánh cửa tổ phong đi thông với tổ mạch, đây là đại thần tàng!
Bình Thoa Ông nói lời này, mọi người xôn xao, trưởng lão hộ pháp ở đây đều thất kinh, bọn họ nhỏ giọng thảo luận.
Bí mật về tổ phong, người biết rõ không nhiều, hiện tại Bình Thoa Ông đã nói ra, các trưởng lão đều rung động.
– Đây là truyền thuyết, hôm nay, xem ra truyền thuyết không giả.
Thủ tịch trưởng lão là trưởng bối lớn tuổi nhất, hắn trịnh trọng gật đầu, nói ra:
– Truyền thuyết này, ta nghe qua.
Nói đến đây, Thủ tịch trưởng lão nhìn sang Lý Thất Dạ, nói:
– Thiếu gia đã leo lên tổ phong rồi? Việc này là thật sao?
– Đúng vậy.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Hơn nữa, là ta mở cánh cửa này ra.
– Cái gì!
Nghe thấy Lý Thất Dạ nói lời này, các trưởng lão và hộ pháp xôn xao, tất cả mọi người đã biết rõ đại sự không ổn.
– Quá lỗ mảng. Thiên Tâm tức ta tâm – chúng sinh tức ta thiên | Đế Tôn – Giang Nam giang tử xuyên – Thỉnh chư vị nghé qua..!
Có hộ pháp và trưởng lão không nghe thấy chân ngôn của Chiến Tiên Đế nhưng bọn họ cũng ý thức được xảy ra chuyện gì.
Có trưởng lão thấp giọng nói:
– Nếu có người biết nơi này đi thông tới đại thần tàng, làm sao không động tâm?
– Liều lĩnh mở cửa như vậy sẽ dẫn tới đại họa cho Thần Huyền tông, như thế là không khôn ngoan.
Cũng có hộ pháp thấp giọng nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, trưởng lão và hộ pháp ở đây đều ý thức được nguy cơ, dù sao, một khi người trong thiên hạ biết rõ tổ phong của Thần Huyền tông có cánh cửa đi thông tới tổ mạch, có đại thần núp ở bên trong, chỉ sợ bất cứ cường giả, bất cứ môn phái nào cũng thèm nhỏ dãi với Thần Huyền tông.