Đế Bá Audio Podcast
Tập 899 [Chương 4491 đến Chương 4495]
❮ prevnext ❯Chương 4491: Uy lực của thiên kiếp
Một cái sừng hoàn mỹ, chỉ sợ bất cứ kẻ nào nhìn thấy thứ hoàn mỹ như vậy cũng không bỏ qua, cho dù là kẻ nào cũng bị nó hấp dẫn, thế gian này không có thứ gì xinh đẹp hơn.
Đây là sừng của Độc Giác Thú, cũng là bổn nguyên của nó, cũng ẩn chứa lực lượng vô cùng đáng sợ, lúc này Lý Thất Dạ cầm nó trong tay, nó không chỉ là một kiện binh khí cường đại đến mức làm người ta kinh hãi, đồng thời, nó cũng là tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất thế gian, nói không quá lời, không ai có thể tìm ra khuyết điểm nhỏ trên cái sừng kia.
– Quá hoàn mỹ, đây là lực lượng bổn nguyên quang minh sao?
Nhìn thấy cái sừng trong tay Lý Thất Dạ, các Thuỷ tổ trong Bất Độ Hải sợ hãi thán phục kêu lên.
Thủy tổ trong Bất Độ Hải nhìn thấy vô số của quý, cho dù trước kia bọn họ nhìn thấy bảo vật tuyệt diễm vô song thế nào, hôm nay nhìn thấy cái sừng kia, tất cả bảo vật đó đều ảm đạm phai mờ.
Cũng có một ít Thuỷ tổ thở dài một hơi, đây chính là sừng của Độc Giác Thú, cho dù nó hấp dẫn người khác nhưng vẫn làm bọn họ tiếc hận.
Trong suy nghĩ của bao nhiêu người, tồn tại như Độc Giác Thú không chỉ là thần thú vô song, hơn nữa nó còn đại biểu cho an lành, đại biểu cho hòa bình, đại biểu cho quang minh, đại biểu cho hi vọng.
Nhưng có ai từng nghĩ tới Độc Giác Thú độc nhất vô nhị lại là tồn tại kinh khủng nhất thế gian, lại là hóa thân của hắc ám, thậm chí là ngọn nguồn của hắc ám gây tai họa cho vô số sinh linh Tam Tiên giới.
Chân tướng quá tàn khốc, nội tâm của không ít người dao động, ngay cả Độc Giác Thú lại là hóa thân của hắc ám, như vậy, bọn họ kiên trì vì cái gì? Còn có thể tín ngưỡng cái gì?
Thời điểm các Thủy tổ trong Bất Độ Hải đang ngây người, thân thể Lý Thất Dạ đang nhúc nhích, ngay sau đó việc không thể tưởng tượng nổi xảy ra, thân thể bị thiên kiếp đánh vỡ như bình sứ đã khép lại, giống như pho tượng sắt thép vỡ ra được đúc lại như ban đầu, bức tượng hoàn hảo không tổn thương, thậm chí còn không tìm thấy miệng vết thương nhỏ.
Trên người Lý Thất Dạ tỏa ra tiên quang rực rỡ, từng đạo tiên quang hóa thành xiềng xích, hóa thành pháp tắc tiên đạo vô thượng.
Lúc này, thân thể Lý Thất Dạ bao phủ trong tiên quang và xiềng xích pháp tắc cường đại, thân thể hắn hóa thành thân thể thần tiên bất hủ, cho dù là lực lượng gì cũng không thể phá vỡ thân thể của hắn.
– Lão tặc thiên, tới ta.
Thân thể Lý Thất Dạ được xiềng xích khóa lại, thân thể thần tiên chịu tải tất cả, hắn nhìn thẳng lên bầu trời, ánh mắt xuyên thấu vạn cổ, vượt qua thời không, hắn nhìn thẳng vào nơi sâu nhất của bầu trời, có lẽ đó là nơi của thương thiên.
Trong nháy mắt này, từng tiếng sấm sét nổ vang, những cây châm thủy tinh cắm vào người Lý Thất Dạ càng lúc càng to và dài.
Ngay sau đó có chuyện đáng sợ xảy ra, lôi điện hóa thành chất lỏng điên cuồng rót vào trong cơ thể Lý Thất Dạ, hơn nữa vô số cây châm rót lôi điện và hỏa diễm vào người Lý Thất Dạ.
Thanh thế như vậy quá mức khủng bố, chất lỏng lôi điện rót vào trong cơ thể Lý Thất Dạ, thế giới như bị lay động, lực lượng vô cùng đáng sợ oanh tạc, tất cả sinh linh trong thiên địa đều quỳ rạp xuống đất, căn bản không thể bị hắn lay động.
Huống chi, cây châm như thủy tinh còn mang theo hỏa diễm diệt thế, hỏa diễm như dòng nước chảy xiết rót vào trong người Lý Thất Dạ.
Thiên kiếp khủng bố lại nổ tung trong cơ thể Lý Thất Dạ, tất cả sinh linh trong thiên địa đều cảm nhận được, tinh không hàng tỉ dặm bị nổ tan thành mây khói, thời gian, không gian, luân hồi, nhân quả… đều không tồn tại.
Đối mặt với thiên kiếp khủng bố nổ trong người Lý Thất Dạ, Thủy tổ trong Bất Độ Hải sợ tới mức hồn phi phách tán, nếu thiên kiếp khủng bố không nổ trong cơ thể Lý Thất Dạ, có lẽ Bất Độ Hải, Tam Tiên giới sẽ tan thành mây khói.
– Phải chống đỡ, nhất định phải sống vượt qua thiên kiếp.
Lúc này có Thuỷ tổ không ngừng cầu nguyện, nếu như nói Lý Thất Dạ không thể chống lại thiên kiếp, như vậy toàn bộ Bất Độ Hải, Tam Tiên giới sẽ bị thiên kiếp khủng bố đánh thành tro bụi.
Các Thuỷ tổ là tồn tại tuyệt thế và vô địch, bọn họ đã không cầu nguyện bao giờ, bọn họ cũng không ký thác hi vọng vào người khác, bọn họ chỉ tin vào lực lượng của mình, chỉ cần mình đầy đủ cường đại, bọn họ sẽ không cầu nguyện kẻ nào.
Nhưng vào lúc này, Thủy tổ trong Bất Độ Hải lại cầu nguyện, cầu nguyện Lý Thất Dạ có thể chịu đựng được, trừ cầu nguyện rra, bọn họ đã không thể làm gì cho thế giới.
Nghe được – Keng, keng, keng- thanh âm vang lên, Tiên đạo pháp tắc một mực vô cùng khóa lại Lý Thất Dạ thân thể, mặc dù nói, mỗi một lần thiên kiếp tại – Oanh- trong một tiếng nổ vang, tại Lý Thất Dạ trong thân thể nổ tung, tại nổ tung lập tức, cũng có thể nhìn thấy thân thể Lý Thất Dạ tỏa ra điện quang đáng sợ, thân thể cũng bành trướng, thậm chí xuất hiện khe hở.
Nhưng bị pháp tắc tiên đạo phong tỏa, thân thể thần tiên vô thượng lập tức dung luyện tất cả, dung luyện thiên kiếp đáng sợ trong cơ thể.
Nhìn thấy thân thể Lý Thất Dạ không ngừng nổ tung và bành trướng, sau đó lại lún xuống, tất cả thiên kiếp đều không thể thoát ra khỏi thân thể Lý Thất Dạ, nhìn thấy cảnh này, các Thủy tổ trong Bất Độ Hải thở ra một hơi.
Thiên kiếp đáng sợ từ trên trời giáng xuống, thông qua cây châm thủy tinh dung nhập vào cơ thể Lý Thất Dạ, lôi điện thiên kiếp khủng bố dùng thân thể Lý Thất Dạ làm chiến trường, không ngừng nổ tung trong cơ thể của hắn, xem điệu bộ này, không đánh nát thân thể Lý Thất Dạ thì không bỏ qua.
– Không đúng, không đúng.
Khi thiên kiếp oanh tạc liên tiếp, lôi điện và hỏa diễm không ngừng giáng xuống, toàn bộ quán chú vào trong cơ thể Lý Thất Dạ, sau khi quan sát một lúc, có Thuỷ tổ kinh diễm nhìn ra mánh khóe, hắn nhìn ra điểm không ổn.
– Thiên kiếp, thiên kiếp, nó, nó không phải chủ động đánh xuống.
Thuỷ tổ kinh diễm kia nhìn ra mánh khóe, hắn hít khí lạnh và hoảng sợ nói:
– Thiên kiếp là bị động giáng xuống, nó, nó bị lực hút cường đại kéo từ bầu trời xuống.
– Cái gì, thiên kiếp là bị động đánh xuống?
Nghe thấy lời này, có không ít Thuỷ tổ nổi da gà và hoảng sợ.
– Vâng, thiên kiếp bị kéo từ trên trời xuống.
Ý của Thủy tổ kinh diễm rất rõ ràng, hắn nói rất khẳng định.
Nghe thấy lời này, Thủy tổ trong Bất Độ Hải đều nhìn ra xa, nhìn vào sâu trong bầu trời, nhìn thấy lôi điện đang quay cuồng và oanh kích Lý Thất Dạ, quán chú vào trong người Lý Thất Dạ.
Sau khi trải qua quan sát cẩn thận, Thủy tổ trong Bất Độ Hải liên tục phát hiện, quả nhiên đúng như lời Thuỷ tổ nói, lôi điện hỏa diễm của thiên kiếp đều hóa thành cây châm thủy tinh và bị dẫn đạo vào trong cơ thể Lý Thất Dạ.
Không chỉ có lôi điện và hỏa diễm, cho dù thiên kiếp hóa lỏng trong cây châm cũng như thế, cây châm thủy tinh giống như biến thành ống hút, điên cuồng hấp thu chất lỏng thiên kiếp, Lý Thất Dạ hấp thu tất cả chất lỏng của thiên kiếp.
Thời điểm này, Thủy tổ trong Bất Độ Hải đều hiểu, không phải thương thiên giáng thiên phạt, mà là Lý Thất Dạ muốn hấp thu cắn nuốt thiên kiếp, hơn nữa hắn không hấp thu tất cả lực lượng của thiên kiếp thì không dừng tay.
Nhìn thấy cảnh này, các Thủy tổ trong Bất Độ Hải nhìn nhau, bọn họ nổi da gà và cảm thấy sợ hãi.
Thử nghĩ xem, một giọt chất lỏng thiên kiếp trong cây châm có thể lập tức tiêu diệt một Thuỷ tổ, có thể đánh Thủy tổ tan thành mây khói.
Nhưng Lý Thất Dạ không ngừng hấp thu chất lỏng thiên kiếp, điên cuồng cắn nuốt thiên kiếp đáng sợ, không hề nghi ngờ, Lý Thất Dạ đã xem thiên kiếp là vật đại bổ.
– Quá hung hãn.
Vào lúc đó, không biết có bao nhiêu Thuỷ tổ tặc lưỡi, đối mặt thiên kiếp khủng bố như vậy, cho dù Thuỷ tổ còn tránh không kịp, hi vọng thiên kiếp biến mất càng nhanh càng tốt.
Hiện tại Lý Thất Dạ không ngừng cắn nuốt thiên kiếp, đây là hành động rất điên cuồng, hơn nữa hắn đối mặt với thiên kiếp còn đáng sợ hơn thiên kiếp mà các Thuỷ tổ gặp phải.
– Chúng ta vượt qua thiên kiếp đã là vượt qua đại nạn, hắn lại xem thiên kiếp như thuốc bổ.
Có Thuỷ tổ vô cùng kinh diễm bội phục sát đất.
Không ít Thuỷ tổ nhìn lên bầu trời, bọn họ đều cười khổ, lộ ra vẻ mặt cổ quái, là thiên kiếp muốn trấn áp Lý Thất Dạ, ngược lại biến thành vật đại bổ cho Lý Thất Dạ hấp thu, nếu như trên bầu trời thật sự có thương thiên, không biết vẻ mặt của nó hiện tại như thế nào.
– Quá điên cuồng, khó trách hắn lại gọi là hung nhân.
Có tồn tại vô địch cảm khái, trong bọn họ có nhiều người từng làm chuyện điên cuồng, nhưng chuyện điên cuồng của bọn họ lại không đáng nhắc tới khi so sánh với Lý Thất Dạ.
Chương 4492: Thiên kiếp là món ngon
Lý Thất Dạ điên cuồng hấp thu thiên kiếp, từ đó Thủy tổ trong Bất Độ Hải đều há hốc mồm.
Nói không quá lời, hiện tại Lý Thất Dạ đối mặt thiên kiếp là thiên kiếp mạnh nhất thế gian, nhưng Lý Thất Dạ không sợ hãi thiên kiếp, cũng không có bị thiên kiếp hủy diệt, hơn nữa hắn đang điên cuồng hấp thu thiên kiếp.
Có thể nói, Thủy tổ trong Bất Độ Hải làm chuyện điên cuồng trong đời còn không bằng một phần nhỏ của Lý Thất Dạ.
Oanh, oanh, oanh…
Thời điểm các Thủy tổ trong Bất Độ Hải đang ngây người, lúc này trên bầu trời xuất hiện tiếng nổ lớn, trên bầu trời xuất hiện sấm sét thao thao bất tuyệt, lôi điện trong thiên kiếp giáng xuống có màu vàng giống như hoàng kim chế tạo mà thành.
– Lại có thiên kiếp đánh xuống.
Trên bầu trời xuất hiện lôi điện như hoàng kim, có tồn tại vô địch hoảng sợ.
Làm cho các Thủy tổ trong Bất Độ Hải sợ hãi chính là lôi điện màu vàng không phải đánh vào người Lý Thất Dạ, mà là đánh vào những cây châm thủy tinh trên người Lý Thất Dạ.
Trước đó, thương thiên tức giận đánh xuống thiên kiếp, thiên kiếp đáng sợ hóa thành cây châm thủy tinh đâm vào cơ thể Lý Thất Dạ.
Nhưng hiện tại trên bầu trời giáng xuống thiên kiếp màu vàng không phải đuổi giết Lý Thất Dạ, ngược lại đánh vào cây châm thủy tinh của nó.
Tất cả cây châm thủy tinh bị lôi điện màu vàng đánh trúng, tất cả cây châm thủy tinh bị đánh thành bụi phấn lóng lánh vô cùng xinh đẹp.
Bầu trời phía trên, lại một lần nữa đánh xuống màu hoàng kim thiên kiếp Lôi Điện, vậy mà bị phá huỷ chính mình thiên kiếp, này lại để cho Thủy tổ trong Bất Độ Hải, vô địch đều thấy há hốc mồm.
Đây là lần đầu tiên thiên kiếp tự hủy đi lực lượng của chính nó, chưa từng có người nào từng nghe nói qua, trước đó chưa từng có, chưa bao giờ xuất hiện chuyện thần kỳ như vậy.
Cuối cùng, Thủy tổ trong Bất Độ Hải nhìn nhau, bọn họ cười khổ, bởi vì bọn họ biết rõ thiên kiếp không làm gì được Lý Thất Dạ, cuối cùng nó chỉ có thể tự hủy thiên kiếp của chính mình.
Bởi vì nếu lôi điện màu vàng không phá hủy cây châm thủy tinh, như vậy, Lý Thất Dạ sẽ dùng vô số cây châm thủy tinh trên người cướp đoạt tất cả lực lượng của thiên kiếp, làm như vậy sẽ ép khô thương thiên.
– Muốn ép khô thương thiên.
Có Thuỷ tổ cười khổ một tiếng, thì thào nói:
– Từ xưa đến nay, chỉ sợ cũng chỉ có Lý Thất Dạ mới làm được, đúng là vạn cổ kỳ tích.
Chuyện như thế, đừng nói phàm nhân hay tu sĩ, cho dù là Thuỷ tổ cường đại vô song cũng không dám nghĩ, càng không cần nói biến suy nghĩ thành hành động.
Nhưng Lý Thất Dạ lại làm được, hắn muốn thôn phệ lực lượng thiên kiếp, muốn ép khô thiên kiếp của thương thiên, chuyện này không hợp thói thường, cũng không ai dám tin tưởng.
Chỉ có điều, chuyện như thế không cần người khác tin tưởng, với tồn tại đứng ở đỉnh cao nhất của ba ngàn thế giới, tất cả đều có thể xảy ra.
Oanh!
Một tiếng nổ lướn vang lên, chỉ thấy mười ba mệnh cung của Lý Thất Dạ xuất hiện, mười ba mệnh cung vờn quanh, chân mệnh của Lý Thất Dạ xuất hiện.
Chân mệnh bao trùm vạn vực, vào lúc đó Lý Thất Dạ không cần bộc phát khí tức vô địch thế nào, thời điểm chân mệnh của hắn xuất hiện, các Thủy tổ trong Bất Độ Hải đều quỳ lạy Lý Thất Dạ.
Oanh, oanh, oanh…
Vào lúc này, chân mệnh của Lý Thất Dạ bao phủ, biển cả phía dưới quay cuồng, lực lượng nó phát ra làm thế giới kinh hãi.
Đó cũng không phải biển thật sự, nó là biển thiên kiếp, đây chính là thiên kiếp Lý Thất Dạ đoạt lấy và đang tiếp tục chiếm đoạt thiên kiếp trên cao.
Nhìn biển cả quay cuồng, chỉ thấy lôi điện trong thiên kiếp lóe sáng, thỉnh thoảng còn đánh vào bầu trời, một tia lửa lượng của biển thiên kiếp lóe sáng cũng làm vô số người lạnh lẽo.
Oanh…
Tiếng nổ lớn vang lên, thời điểm này, biển thiên kiếp nhấc lên sóng lớn hàng tỉ dặm, đối mặt với biển thiên kiếp đáng sợ, Bất Độ Hải lắc lư, Thủy tổ vô địch cũng hoảng hốt.
Đúng vào lúc này, chân mệnh của Lý Thất Dạ chậm rãi trầm xuống, biển thiên kiếp trên cao đang ép xuống và ngâm mình trong biển thiên kiếp của Lý Thất Dạ.
Khi chân mệnh của Lý Thất Dạ cũng chìm vào trong thiên kiếp, lôi điện trong thiên kiếp như muốn đánh chân mệnh của Lý Thất Dạ thành mảnh nhỏ.
– Quá điên cuồng!
Nhìn thấy Lý Thất Dạ dung nhập chân mệnh vào trong biển thiên kiếp, tất cả Thuỷ tổ hít khí lạnh.
Mọi người đều biết, chân mệnh thoát ly thân thể, đặc biệt là thoát ly mệnh cung chính là lúc phòng ngự yếu nhất, chân mệnh trong trạng thái yếu nhất lại ngâm nó trong biển thiên kiếp, hơn nữa còn là thiên kiếp mạnh nhất thế gian, trên thế gian còn có chuyện nào điên cuồng hơn thế hay không?
Thời điểm chân mệnh của Lý Thất Dạ sắp ngâm vào thiên kiếp, chân mệnh của Lý Thất Dạ tỏa ra bốn cột sáng tứ tượng, bốn đồ vật tróc ra khỏi tứ tượng của chân mệnh
Cổ Hư chân văn, Thiên Đạo thủy tự, mệnh bí khải nguyên, kỷ nguyên chi trang, bốn đồ vật xuất hiện lần nữa, chúng đều tróc ra khỏi tứ tượng của chân mệnh, sau đó lại bám vào chính chân mệnh của Lý Thất Dạ.
Bốn đồ vật tuyệt thế vô song đó dính vào chân mệnh của Lý Thất Dạ, hơn nữa không ngừng rèn đúc chân mệnh.
Sau khi bốn đồ vật tuyệt thế vô song đó bám vào chân mệnh của Lý Thất Dạ, chân mệnh triệt để chìm vào trong biển thiên kiếp.
Oanh, oanh, oanh…
Thiên địa đang tỏa sáng, biển thiên kiếp đang giận dữ, sóng lớn thiên kiếp hàng tỉ trượng bao phủ bầu trời.
Cảnh tượng như vậy thập phần khủng bố, làm cho người ta nổi da gà, tất cả sinh linh trong thiên địa run rẩy, đối mặt với lực lượng thiên kiếp đáng sợ như thế, vô số sinh linh đều bị trấn áp, rốt cuộc không thể nhúc nhích.
Nhưng mười ba mệnh cung đã khóa biển thiên kiếp, tùy ý biển thiên kiếp gào thét thế nào, lực lượng của nó không thoát ra được, nếu không hậu quả không tưởng tượng nổi.
Nhìn thấy cảnh tượng rung động nhân tâm như thế, Thủy tổ trong Bất Độ Hải đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía, bọn họ sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, bọn họ sợ biển thiên kiếp sụp đổ, thiên kiếp đáng sợ sẽ bao phủ Bất Độ Hải, Tam Tiên giới, khi đó thế giới sẽ tan biến.
May mắn là, mười ba mệnh cung không ngừng trấn áp, mực kệ thiên kiếp mạnh thế nào, tức giận ra sao cũng không thể thoát khỏi.
Nhìn thấy mười ba mệnh cung không ngừng tập trung thiên kiếp, các Thủy tổ trong Bất Độ Hải thở ra một hơi.
Oanh, oanh, oanh…
Biển thiên kiếp không ngừng gào thét, sóng lớn không ngừng bạo phát, theo thời gian qua đi, chỉ thấy uy lực của biển thiên kiếp càng ngày càng yếu, sóng lớn của biển thiên kiếp càng ngày càng nhỏ.
Quá trình như vậy diễn ra quá nhanh, cũng không biết trôi qua bao lâu, biển thiên kiếp biến thành một hồ nước.
– Hắn không chỉ dùng biển thiên kiếp rèn đúc chân mệnh của mình, chân mệnh của hắn còn hấp thu thiên kiếp.
Nhìn thấy biển thiên kiếp đang nhỏ đi, các Thủy tổ trong Bất Độ Hải thở dài.
Lần này, tất cả mọi người đã im lặng, xem biển thiên kiếp như món ngon, thế gian này có việc nào kỳ quái hơn hay không? Đối với không biết bao nhiêu Thuỷ tổ, đối với bao nhiêu thế hệ vô địch, nếu chân mệnh của mình bị thiên kiếp đánh trúng, chân mệnh sẽ tan thành mây khói.
Nhưng Lý Thất Dạ lại xem thiên kiếp như món ngon, chân mệnh hấp thu vô số thiên kiếp, trên đời không có bút mực nào có thể hình dung sự việc khủng bố như vậy.
Trong thời gian ngắn, cái hồ nước thiên kiếp cũng phát ra tiếng nổ lần cuối cùng, sau đó thiên kiếp bị chân mệnh hấp thu sạch sẽ, hoàn toàn không lưu lại một tia.
Thủy tổ trong Bất Độ Hải ngơ ngác nhìn cảnh này, biển thiên kiếp cực lớn bị Lý Thất Dạ ăn sạch không còn cặn bã, bọn họ không thể dùng lời lẽ nào để hình dung, hơn nữa bọn họ cũng càng hiểu Lý Thất Dạ quá biến thái.
Chân mệnh của Lý Thất Dạ biến thành vạn cổ vô song, vạn cổ duy nhất, đã không còn chân mệnh nào có thể sánh bằng.
Chân mệnh bộc phát tiên quang chịu tải ba ngàn thế giới, khởi nguyên thiên địa vạn đạo, hắn là chúa tể của ba ngàn thế giới, người sáng lập kỷ nguyên, tất cả ảo diệu, pháp tắc, trật tự trong thiên địa đều là hắn thành lập!
Lúc này, chân mệnh của Lý Thất Dạ không chỉ thôn phệ biển thiên kiếp, đáng sợ hơn là, hôm nay hắn đã triệt để dung luyện Cổ Hư chân văn, Thiên Đạo thủy tự, mệnh bí khải nguyên, kỷ nguyên chi trang vào trong chân mệnh, trở thành một phần của chân mệnh.
Có thể nói, đây là chân mệnh vạn cổ vô song, cho dù là Chân Tiên cũng không có chân mệnh vượt qua Lý Thất Dạ.
– Cổ Thủy Bí Nguyên Vạn Kiếp Chân Mệnh!
Lý Thất Dạ cảm thán một tiếng, hắn đã đặt cái tên mới cho chân mệnh của hắn, một danh từ đại biểu cho lực lượng vạn cổ duy nhất.
– Chân mệnh như thế đã vô địch, có được chân mệnh như vậy, về phần là phàm thể hay tiên thể đều không sao cả.
Nhìn thấy chân mệnh khủng bố kia, cho dù tồn tại như Tam Tiên cũng sợ hãi thán phục.
Chương 4493: Bầu trời quang đãng
Cổ Thủy Bí Nguyên Vạn Kiếp Chân Mệnh, chân mệnh vạn cổ duy nhất, thế gian nếu có tiên, chỉ sợ chân mệnh của tiên cũng không bằng chân mệnh này.
Nếu như dùng tiêu chuẩn của thế nhân cân nhắc, như vậy Lý Thất Dạ hiện tại chính là tiên, Chân Tiên!
Chân mệnh vạn cổ duy nhất như thế, tồn tại như Tam Tiên cũng phải sợ hãi thán phục, không cần đại đạo, không cần thân thể, chỉ riêng chân mệnh đã vô địch, vô địch chân chính.
Về phần Thủy tổ trong Bất Độ Hải, bọn họ ngơ ngác nhìn chân mệnh của Lý Thất Dạ, bọn họ chưa từng nhìn thấy chân mệnh như thế, thậm chí có thể nói bọn họ không tưởng tượng nổ có chân mệnh như vậy.
Có thể nói, chân mệnh như thế đã vượt qua suy nghĩ của Thuỷ tổ, đánh tan lý giải của bọn họ về chân mệnh, đã đánh vỡ thường thức, chân mệnh như thế không nên tồn tại trên thế gian.
– Không phải tiên, hơn hẳn tiên.
Nhìn chân mệnh của Lý Thất Dạ, Thủy tổ trong Bất Độ Hải thán phục.
– Có chân mệnh như vậy, hơn hẳn chân mệnh tiên nhân, cuộc đời này không uổng.
Có Thuỷ tổ cảm khái, có thể nhìn thấy chân mệnh như vậy, bọn họ đã thỏa mãn.
– Năm tháng có bờ, đại đạo không bờ.
Cũng có Thuỷ tổ kinh diễm thất lạc, với tư cách là một trong thập đại Thuỷ tổ, bọn họ vô cùng kinh diễm, có thể nói, từ xưa đến nay, tồn tại có thể đạt tới cấp độ của bọn họ rải rác không có mấy.
Thậm chí sinh thời bọn họ cảm giác mình sắp đạt tới cực hạn của đại đạo, bọn họ từng cho rằng, tiến lên nữa một bước, bọn họ sẽ đạt tới đại đạo đỉnh phong, cực hạn của đại đạo.
Nhưng hôm nay nhìn thấy thành tựu của Lý Thất Dạ, cho dù kinh diễm như thập đại Thuỷ tổ cũng cảm thấy mình nhỏ bé, trước kia bọn họ tự nhận đã đụng chạm cực hạn đại đạo, chẳng qua chỉ là bọn họ như ếch ngồi đáy giếng.
Trước đó, thập đại Thuỷ tổ kinh diễm, bọn họ tự nhận đã cách đại đạo cực hạn rất gần, hiện tại mới phát hiện, bọn họ còn cách đại đạo cực hạn quá xa xôi, giống như có một cái Bất Độ Hải vắt ngang trước mặt bọn họ, từ cảnh giới của bọn họ còn quá yếu, cho nên bọn họ không thể nhìn thấy bỉ ngạn.
– Đạo vô bờ.
Cho dù tồn tại như Tam Tiên cũng phải cảm khái.
Có thể nói, Tam Tiên hôm nay, bọn họ đã đạt tới cảnh giới người Tam Tiên giới không thể sánh bằng, thậm chí đối với Tam Tiên mà nói, sau khi bọn họ nhìn thấy tồn tại vô thượng, cũng không cho rằng đại đạo vô bờ, bọn họ cũng cho rằng mình sắp đạt tới đại đạo cực hạn, sắp chạm vào cực hạn.
Nhưng thành tựu của Lý Thất Dạ hôm nay đã đánh vỡ nhận thức của Tam Tiên về đại đạo cực hạn, bọn họ đánh giá thấp cực hạn, đại đạo bỉ ngạn, cho dù Tam Tiên như bọn họ vẫn còn kém rất xa.
– Tiên cũng không hơn thế.
Tam Tiên cho rằng như vậy, nói:
– Thế gian không có Chân Tiên, lại hơn hẳn Chân Tiên.
Tồn tại như Tam Tiên đã đạt tới đỉnh phong khó người với tới, sau khi nhìn thấy trạng thái của Lý Thất Dạ, bọn họ hiểu Lý Thất Dạ đã đạt tới độ cao thế nào.
Thế gian không tiên, nhưng Lý Thất Dạ lúc này hơn hẳn Chân Tiên! Có lẽ, trừ không thể trường sinh bất tử ra, Lý Thất Dạ đã là Chân Tiên.
Lý Thất Dạ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn cười nhạt và nói:
– Lão tặc thiên, quá keo kiệt, không phải chỉ một chút thiên kiếp hay sao, cần phải như vậy không?
Trên bầu trời xuất hiện tia chớp đáng sợ, thiên kiếp không ngừng nổ vang làm tâm hồn người ta sợ hãi, dường như thương thiên rất tức giận, muốn xuất một kích đánh chết Lý Thất Dạ.
Rốt cuộc bầu trời không còn giáng thiên kiếp xuống, cũng không giáng lôi đình.
Qua một lúc lâu, thiên kiếp trên bầu trời co rút lại, nơi đó nắng ráo sáng sủa, bầu trời đã khôi phục như cũ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thiên uy, đây là thứ phàm nhân không thể phỏng đoán, cho dù hiện tại, thiên kiếp đang tích tụ lại, dường như muốn giáng xuống một kích diệt thế, đột nhiên thiên kiếp lại biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, bầu trời lại khôi phục như trước, phàm nhân trên thế gian không thể phỏng đoán thiên kiếp, không cách nào phỏng đoán ý chí thương thiên.
Đương nhiên, thiên kiếp trên bầu trời biến mất, Lý Thất Dạ không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn chỉ cười cười giống như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu.
Vào lúc đó, Thủy tổ trong Bất Độ Hải ngẩng đầu nhìn lên cao, bọn họ nhìn nhau, cười khổ một tiếng và lắc đầu, bọn họ hiểu thiên kiếp không thể giết Lý Thất Dạ nên buông tha đánh một kích mạnh nhất.
Có lẽ ý chí khống chế thiên kiếp cũng biết đánh xuống một kích cũng không làm nên chuyện gì, đại đạo của Lý Thất Dạ đã viên mãn, thiên kiếp mạnh hơn nữa cũng không thể giết hắn.
– Còn gì nữa không?
Vào lúc đó, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, hắn nhìn sang Bất Độ Hải.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt Lý Thất Dạ xuyên thấu toàn bộ Bất Độ Hải, có thể nói, dưới ánh mắt kinh khủng của Lý Thất Dạ, Bất Độ Hải bị nhìn thấu không xót lại thứ gì, bất kể cá bơi trong biển hay ốc biển vùi sâu trong lòng biển, bất kể Bất Độ Hải có bao nhiêu hải đảo, có bao nhiêu sinh linh… Tất cả đều hiện ra trong mắt Lý Thất Dạ, hắn biết tất cả mọi việc trên đời.
Thời điểm ánh mắt Lý Thất Dạ dò xét toàn bộ Bất Độ Hải, tất cả Thủy tổ trong Bất Độ Hải khôi phục tinh thần lại.
– Bất Độ Hải vẫn là Bất Độ Hải lúc trước.
Có Thuỷ tổ thở ra.
– Bất Độ Hải lại khôi phục như ban đầu.
Lúc này có không ít người hoan hô.
Bất Độ Hải vẫn là Bất Độ Hải, Bất Độ Hải năm đã đã trở lại, bảo sao các Thuỷ tổ không cao hứng cho được?
Từ khi vô thượng khủng bố xuất hiện tại Bất Độ Hải, toàn bộ Bất Độ Hải tràn ngập bất an, bóng mờ đã bao phủ Bất Độ Hải, có rất nhiều Thuỷ tổ nên nội tâm mọi người bất an, Bất Độ Hải không còn là thiên đường thám hiểm như trước
Hôm nay, Lý Thất Dạ dẹp yên hắc ám, Bất Độ Hải năm đó lại quay về.
Bất Độ Hải trong tương lai vẫn là nơi quái vật biển hoành hành, sẽ có hung vật ngoan độc, Bất Độ Hải sẽ đầy nơi hung hiểm, sẽ có phong bạo và không gian loạn lưu… Những hung hiểm này có thể lấy mạng của Thuỷ tổ.
Nhưng những hung hiểm trong Bất Độ Hải đều tới từ thiên địa, các Thuỷ tổ đối mặt với những hung hiểm như thế là đấu với trời, đấu với đất, bọn họ sẽ rất vui, cho dù những hung hiểm này sẽ lấy mạng của bọn họ, bọn họ sẽ nhiệt tình với những thứ không biết.
Đối mặt với những hung hiểm trong Bất Độ Hải, cho dù tùy thời mất đi tính mạng, nhưng đối với không ít Thuỷ tổ mà nói, cho dù mất mạng trong thám hiểm cũng là chuyện vui sướng trong đời, tính mạng của bọn họ sẽ tỏa sáng giống như pháo hoa, rực rỡ mà chói mắt.
Không giống như sa đọa vào hắc ám, đây là việc các Thủy tổ không muốn làm.
– Bất Độ Hải lại trở về như cũ.
Sau khi ánh mắt Lý Thất Dạ dò xét khắp nơi, các Thủy tổ trong Bất Độ Hải đều hiểu, trong Bất Độ Hải đã không còn hắc ám.
Bất Độ Hải đã quay về, bọn họ có thể không hưng phấn hay sao?
– Chúng ta sẽ xây dựng quốc gia vô thượng.
Lúc này, có Thuỷ tổ dã tâm bừng bừng, bắt đầu một cuộc sống mới, lại lên đường chinh chiến lần nữa.
Đối với Thuỷ tổ mà nói, từ khi bọn họ bước lên con đường này, bọn họ không dừng lại, chinh chiến là con đường bọn họ phải trải qua, hôm nay mạo hiểm chính là thiên đường của bọn họ, các Thuỷ tổ nguyện ý chinh chiến với tất cả mọi thứ không biết.
– Nên làm chuyện chúng ta ưa thích.
Cũng có thế hệ vô địch nói làm là làm, hắn vươn người đứng dậy và rời đi.
Trước kia, khi đó bóng mờ hắc ám bao phủ Bất Độ Hải, tuy các Thuỷ tổ rất cường đại nhưng vì hắc ám bao phủ nên bọn họ phải làm việc cẩn thận, rất nhiều chuyện không dám làm, thậm chí rất nhiều Thuỷ tổ bởi vì các nguyên nhân mà không dám rời đi.
Đặc biệt một ít Thủy tổ có được tiểu thiên thế giới hoặc thành lập truyền thừa trong Bất Độ Hải, bọn họ càng không dám rời đi, bọn họ cần thủ hộ tiểu thiên thế giới, thủ hộ truyền thừa của mình, thậm chí rất nhiều Thuỷ tổ kết thành liên minh bảo hộ lẫn nhau, sợ có người rơi vào hắc ám.
Hôm nay, hắc ám trong Bất Độ Hải đã bị Lý Thất Dạ dẹp yên, đối với Thuỷ tổ mà nói, bọn họ có thể làm chuyện mình thích, có thể rời khỏi tiểu thiên thế giới của mình, có thể rời khỏi đạo thống, không cần tiếp tục thủ hộ chúng.
– Người Tam Tiên giới cứu vớt, chúa cứu thế của Bất Độ Hải.
Cho dù là các Thuỷ tổ cũng phải quỳ bái Lý Thất Dạ, bọn họ hành đại lễ với Lý Thất Dạ, bài tỏ kính ý cao nhất.
Nếu như không có Lý Thất Dạ càn quét bình hắc ám, Thủy tổ trong Bất Độ Hải không biết phải sống như vậy trong bao lâu, sẽ có bao nhiêu Thủy tổ sa đọa.
Hôm nay dẹp yên hắc ám, nói không quá lời, Bất Độ Hải lại nhìn thấy ánh mặt trời.
– Ông!
Vào lúc này, trong nơi xa xôi của Bất Độ Hải có cầu vồng xuất hiện, trên cầu vồng xuất hiện ba tia sáng, có phù văn thần thánh vô thượng bao phủ.
Sau khi cầu vồng xuất hiện, tiên khí bao phủ thiên địa, vào lúc này, các Thủy tổ trong Bất Độ Hải đều bị cầu vồng hấp dẫn nên quay đầu quan sát.
Chương 4494: Tam tiên
Cầu vồng vượt qua Bất Độ Hải, lập tức đến dưới chân Lý Thất Dạ, bọn họ đến đây nghênh đón Lý Thất Dạ.
– Tam Tiên, là Tam Tiên!
Nhìn cầu vồng kia, có Thuỷ tổ nói ra.
Trong Bất Độ Hải, rất nhiều Thuỷ tổ đều biết Tam Tiên tồn tại, thời điểm tại Tam Tiên giới, rất nhiều người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ cho rằng Tam Tiên chẳng qua là truyền thuyết mà thôi, cũng không phải tồn tại chân thật, chỉ là thế nhân bịa đặt mà ra.
Nhưng sau khi tiến vào Bất Độ Hải, các Thuỷ tổ cũng biết chân tướng, bọn họ biết rõ Tam Tiên là tồn tại thật sự, bọn họ là người mở đường sớm nhất cho Tam Tiên giới, là tiên hiền của Tam Tiên giới, cũng là tồn tại cường đại nhất Tam Tiên giới từ trước tới nay.
Có thể nói, trong trăm ngàn vạn năm qua đi, Thuỷ tổ đều cho rằng Tam Tiên là đại đạo đỉnh phong.
Thủy tổ tiến vào Bất Độ Hải đều biết, trăm ngàn vạn năm qua đi, Tam Tiên giới có thể bình yên vô sự, không có xuất hiện tai nạn to lớn là vì Tam Tiên thủ hộ thế giới này, lúc này mới giúp thế giới bình yên vô sự.
Đặc biệt là các Thủy tổ tiến vào Bất Độ Hải sớm nhất, bọn họ biết rõ và gặp qua Tam Tiên, thậm chí có Thuỷ tổ ngay từ đầu đạt được Tam Tiên chỉ điểm, lúc này mới có thể đột phá đại đạo, cuối cùng trở thành Thuỷ tổ.
Trong chiến dịch hắc ám năm đó, là Tam Tiên chủ trì chiến dịch này, bởi vì có Tam Tiên chỉ đạo chiến dịch, lúc này mới giúp Bất Độ Hải không rơi vào tay giặc.
Nhưng không biết về sau vì nguyên nhân gì, Tam Tiên chậm rãi biến mất, không xuất hiện lần nào nữa, thậm chí bọn họ còn không lộ mặt, chiến dịch chống lại hắc ám do Bão Phác, Cầm Nữ Đế, Hỏa tổ, Cao Dương… Là các Thủy tổ kinh diễm chủ trì.
Mặc dù nói Bão Phác, Cầm Nữ Đế tuyệt thế vô song, vô cùng kinh diễm, nhưng không có Tam Tiên đứng ở chính diện ngăn cản hắc ám, từ đó có không ít Thuỷ tổ sa đọa, tổn thất thập phần thảm trọng.
Trong vài chiến dịch sau đó, Tam Tiên không lộ mặt và xuất hiện, việc này làm không ít Thuỷ tổ sinh ra hoài nghi, có phải Tam Tiên đã chết hay không, thậm chí có Thuỷ tổ hoài nghi, Tam Tiên bị tồn tại vô thượng ám toán, bọn họ đã chết trong tai tồn tại vô thượng kia.
Các Thủy tổ trong Bất Độ Hải suy đoán như thế không phải không có đạo lý, bởi vì trong vài chiến dịch sau đó, đám người Cầm Nữ Đế không đỡ nổi, thậm chí bọn họ đã thảm bại, nhưng Tam Tiên không lộ mặt hay xuất hiện bao giờ.
Thậm chí, rất nhiều Thuỷ tổ đều cho rằng, Tam Tiên đã bị tồn tại vô thượng ám toán, cho nên bọn họ không xuất hiện lần nào nữa, cho nên lúc này mới có chuyện Tam Tiên biến mất không thấy gì nữa.
Hiện tại nhìn thấy cầu vồng lại một lần nữa xuất hiện, này làm sao không cho Thủy tổ trong Bắc Độ Hải, vô địch kích động đây này.
– Tam Tiên, Tam Tiên vẫn còn sống, bọn họ còn sống, có lẽ bọn họ ở tại bỉ ngạn của Bất Độ Hải.
Nhìn thấy cầu vồng xuất hiện dưới chân Lý Thất Dạ, có tồn tại vô địch thì thào tự nói.
– Tam Tiên giới bình yên vô sự. Có Tam Tiên, Tam Tiên giới sẽ tồn tại.
Nhìn thấy cầu vồng, có Thuỷ tổ kích động, bọn họ rất cảm khái.
Tam Tiên vẫn còn sống, đối với Thuỷ tổ trong Bất Độ Hải mà nói, việc này có ý nghĩa rất trọng đại.
Thủy tổ trong Bắc Độ Hải đều biết rõ, phòng tuyến đầu tiên của Tam Tiên giới không phải Thiên Tiệm, mà Bất Độ Hải, là những Thủy tổ nguyện ý thủ hộ Tam Tiên giới.
Mặc dù nói, hôm nay Lý Thất Dạ đã dẹp yên hắc ám trong Bất Độ Hải, sẽ không còn tai họa cho Bất Độ Hải và Tam Tiên giới, nhưng trong Bất Độ Hải có quá nhiều việc không ai biết, có người nào dám nói không còn hung hiểm xuất hiện?
Nếu có tai nạn xuất hiện lần nữa, những Thủy tổ trong Bắc Độ Hải bọn họ sẽ đứng mũi chịu sào, có thể nói, trên vai bọn họ mang trách nhiệm thủ hộ Tam Tiên giới.
Hôm nay, bọn họ cũng biết, Tam Tiên còn sống, như vậy không ít Thuỷ tổ cảm thấy yên lòng, ít nhất Tam Tiên vẫn còn, mặc kệ phát sinh tai nạn vì, có Tam Tiên là có hi vọng.
– Trời thương Tam Tiên giới, không, Tam Tiên giới có Tam Tiên.
Có tồn tại vô địch thở ra, sở dĩ Tam Tiên giới có tên là Tam Tiên là vì Tam Tiên vẫn thủ hộ thế giới này, nếu như không có Tam Tiên bảo hộ thế giới, chỉ sợ thế giới này đã không tồn tại, nói không chừng nó đã bị tiêu diệt từ lâu.
Nhìn cầu vồng xuất hiện dưới chân, Lý Thất Dạ tươi cười và đi tới, thời điểm Lý Thất Dạ cất bước, hắn biến mất trong cầu vồng.
– Tiên sinh muốn gặp gỡ Tam Tiên.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ biến mất trong cầu vồng, có Thuỷ tổ nói ra.
Đương nhiên, đối với Tam Tiên mời Lý Thất Dạ, các Thủy tổ trong Bắc Độ Hải không cảm thấy ngoài ý muốn, cường đại đến tình trạng như Lý Thất Dạ, cho dù không có Tam Tiên mời, hắn cũng có thể đi tới bất cứ nơi nào.
Hơn nữa, Lý Thất Dạ có tư cách gặp gỡ Tam Tiên, phải biết rằng, trước kia, chỉ có tồn tại như Cầm Nữ Đế mới gặp được Tam Tiên.
– Sẽ trở thành Tứ Tiên sao?
Có người vừa cười vừa nói:
– Nếu tiên sinh gặp gỡ Tam Tiên, cuối cùng sống chung với nhau, Tam Tiên giới sẽ biến thành Tứ Tiên giới.
Đương nhiên, đối với không ít Thuỷ tổ trong Bất Độ Hải mà nói, nếu như Lý Thất Dạ nguyện ý ở lại Bất Độ Hải, đây là kết quả bọn họ muốn thấy nhất.
Nếu có Lý Thất Dạ, như vậy cho dù Bất Độ Hải hay Tam Tiên giới, tất cả đều vô tư.
– Tứ Tiên giới thì Tứ Tiên giới, có Chân Tiên như tiên sinh, thế giới này sẽ đứng trên đỉnh của vạn giới, sẽ không có lo lắng.
Có Thuỷ tổ nói chuyện đầy lạc quan.
– Không, tiên sinh sẽ không lưu lại.
Có Thủy tổ gặp qua Lý Thất Dạ đều biết rõ khát vọng của Lý Thất Dạ, biết rõ Lý Thất Dạ sẽ không ở lại thế giới này.
Có Thuỷ tổ thở dài và nói:
– Hắn chỉ là khách qua đường mà thôi, thế giới này không có gì có thể giữ hắn ở lại, hắn sẽ rời đi, hắn đã làm nhiều việc vì thế giới này rồi.
Thủy tổ biết rõ ý định của Lý Thất Dạ Thuỷ tổ đều im lặng, bọn họ thở dài, đương nhiên bọn họ hi vọng Lý Thất Dạ lưu lại, đương nhiên, Lý Thất Dạ sẽ rời đi, không ai có thể ngăn cản hắn.
Lý Thất Dạ hành tẩu ở cầu vồng phía trên, vượt qua không gian, cầu vồng là vượt qua bất luận cái gì không gian, bất luận cái gì khoảng cách.
Cho nên, chỉ chốc lát sau, hắn đã vượt qua một thế giới, Bất Độ Hải đã xa xa bị ném tại sau lưng, này sẽ đến Bất Độ Hải một chỗ khác.
Tại cầu vồng một chỗ khác, đã có một người đứng ở nơi đó, cùng đợi Lý Thất Dạ đã đến.
Một lão nhân mặc vải bông, lão nhân này đội cái mũ mùa đông rất dày, không chỉ che khuất hai lỗ tai của mình, còn sắp che khuất cả gương mặt của hắn.
Lý Thất Dạ đã không xa lạ gì lão nhân này, hắn không chỉ một lần gặp hắn tại Tam Tiên giới.
Chỉ có điều, quá khứ là khác biệt, trên người lão nhân tỏa ra ánh sáng màu xanh, toàn thân hắn tỏa ra sinh cơ, thời điểm hắn đứng ở nơi đó lại cho người ta cảm giác mặt đất hồi xuân, là thời điểm nên gieo hạt.
Vào lúc đó, mặc dù này lão nhân không phát ra khí tức kinh thiên động địa nhưng trên người hắn ẩn chứa sinh cơ giống như có thể khai hoang ba ngàn thế giới, hết sức kinh người.
Nói không quá lời, cho dù tất cả sinh cơ Tam Tiên giới hiện tại đều khô héo, tất cả sinh linh, thảm thực vật đều khô kiệt mà chết, nhưng chỉ cần lão nhân này tỏa ra sinh cơ bao phủ Tam Tiên giới, hắn vẫn có thể cứu vớt Tam Tiên giới.
– Đạo huynh từ xa tới đây, không thể tiếp đón từ xa.
Lão nhân khom người với Lý Thất Dạ, hắn bày ra kính ý cao nhất với Lý Thất Dạ.
– Ngươi cố ý đấy.
Lý Thất Dạ cười nhạt, hắn nói:
– Hiện tại mới đón chào, có phải quá chậm hay không?
– Ta tin tưởng, đạo huynh hết sức vui vẻ.
Lão nhân không chút sợ hãi, hắn cười nói:
– Nếu chúng ta tự chủ trương, như vậy sẽ quấy rầy kế hoạch của đạo huynh, chúng ta sẽ thành tội nhân muôn đời.
– Ngươi che đậy rất tốt.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Năm đó các ngươi viễn chinh cũng dùng cái nồi che mắt lão tặc thiên, làm cho nó mất mặt.
– Đạo huynh chê cười.
Lão nhân cười nói, hắn lắc đầu:
– Chuyện năm đó không đáng nhắc tới, chúng ta chỉ mưu lợi mà thôi, không phải chuyện sáng rọi gì, không giống đạo huynh, có thể chọi cứng.
– Trước kia chỉ là tiểu đả tiểu nháo mà thôi.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn lắc đầu, nói ra:
– Chưa nói tới chọi cứng, về sau sẽ có cơ hội.
Lão nhân gật đầu, hắn tin tưởng Lý Thất Dạ sẽ đánh một trận, trận chiến đó nhất định sẽ rất khủng bố, cũng là trận chiến kinh thiên.
– Nông Đế.
Lúc này lão nhân lại khom người với Lý Thất Dạ, tự giới thiệu.
Nông Đế, Nông Đế một trong Tam Tiên, Nông tuyệt thế vô song Đế, hắn là một trong số ít người đứng thủ hộ tuyến đầu của Tam Tiên giới.
Lý Thất Dạ mỉm cười, hắn không cảm thấy ngoài ý muốn, tất cả đều nằm trong dự kiến.
– Nghe nói Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ của ngươi là nhất tuyệt vạn cổ.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Thời điểm ở Tam Tiên giới, Đại Hắc Ngưu vẫn nói khoác mình đã nếm thử Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ nhưng không có ai tin tưởng, bởi vì Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ là thứ Nông Đế trong Tam Tiên gieo trồng, trong mắt người thế gian, Tam Tiên chẳng qua là truyền thuyết, thậm chí là bịa đặt ra, cho nên làm gì có Cửu Nhị Hoàng Kim Tuệ.
– Chút tài mọn mà thôi, không lọt vào pháp nhãn của đạo huynh.
Nông Đế nhẹ nhàng lắc đầu, vừa cười vừa nói.
– Đương nhiên, ta không phải muốn thứ này.
Lý Thất Dạ tươi cười, hắn nói.
– Ta muốn không chỉ thứ này, ngươi nói đúng không.
– Ách…
Nông Đế cười khan một tiếng, vào lúc đó, hắn biết rõ Lý Thất Dạ muốn gõ bọn họ một ít đồ vật.
– Đạo huynh đã là Chân Tiên, chúng ta chỉ có chút đồ đồng nát sắt vụn, không lọt vào mắt đạo huynh.
Nông Đế vừa cười vừa nói.
Chương 4495: Toại đế
Trong hư không vô tận, hư không nơi này như bị tháo nước, hư không hư vô thuần túy, ở nơi này đã không tồn tại không gian.
Trong hư không tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cảnh tượng trước mắt vô cùng xinh đẹp giống như tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất thế gian, nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, không ai có thể rời mắt khỏi nó.
Ở chỗ này có vô số ngôi sao tụ tập, tất cả đang xoay tròn thật chậm, thỉnh thoảng còn tỏa ra ánh sáng xinh đẹp.
Thử nghĩ một chút, ngàn vạn ngôi sao gắn kết tạo thành khu vực tinh đấu tại nơi này, dường như tất cả ngôi sao trong tinh không của ba ngàn thế giới đang hội tụ tại đây, tất cả ngôi sao đang vận chuyển theo tiết tấu rất kỳ dị.
Khi nhóm tinh đấu vận chuyển trong thời không trăm triệu năm, không gian ba ngàn thế giới đều hội tụ tại nơi này.
Tại nơi như thế gọi là khởi nguyên của mọi thứ trên thế gian, nhất tinh đấu như thế ẩn chứa tinh lực không thể tưởng tượng nổi, nó ẩn chứa thần bí khó có thể diễn tả thành lời.
Tinh đấu ở nơi này tỏa ra từng sợi hào quang uẩn dưỡng thế gian, có hào quang vạn vật, có hào quang thiên địa đại đạo, cũng có hào quang tâm tinh của chúng sinh…
Tất cả mọi người đứng trước tinh đấu này, thời điểm nhìn nó giống như cúi đầu nhìn ba ngàn thế giới, quan sát nhất cử nhất động của hàng tỷ tỷ chúng sinh, đứng ở chỗ này, ngươi có cảm giác như ngươi là người sáng thế, chi phối tất cả, chấp chưởng ba ngàn thế giới.
Tinh đấu như vậy ẩn chứa ảo diệu không ai có thể nói rõ thành lời, cũng có được huyền cơ người ta không thể phỏng đoán.
Chỉ có điều, thời điểm tất cả bày ra ở nơi này, ánh mắt của Lý Thất Dạ không nhìn vào tinh đấu, hắn chỉ nhìn vào hư vô.
Đó là khu vực trống, không có không gian, không có thời gian, không có đại đạo, không có ảo diệu, trống đến mức không có gì, nơi đó chính là hư không vô tận.
– Vách tường không gian không thể vượt qua.
Nhìn sang phiến hư vô đó Lý Thất Dạ nói.
Đứng sóng vai với Lý Thất Dạ, Nông Đế cũng nhìn hư vô trước mặt, hắn gật đầu và nói:
– Đây là kỳ quan khó gặp, trừ nhìn thấy từ bên ngoài, nơi của chúng ta là nơi nhìn thấy thứ hai. Đúng là không thể vượt qua, chúng ta đã từng thử.
Hư vô trước mặt trống rỗng, không có không gian, không có thời không, không có đại đạo… Có thể nói, nó không có gì cả.
Nhìn hư vô trống trải giống như có thể vượt qua dễ dàng, trên thực tế, nó căn bản không thể vượt qua, bởi vì ở chỗ này là trống rỗng, mặc kệ ngươi vượt qua như thế nào, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, trong hư vô kia, ngươi vĩnh viễn sẽ ở tại chỗ, bởi vì nơi đó không có khoảng cách, ngươi có dốc sức liều mạng chạy cũng không khác gì đứng im, không có gì khác biệt cả.
Hư vô vô tận đó chính là vách tường không gian, đổi một câu, bất kể nơi nào cũng phải dừng bước tại nơi này, ngươi chỉ có thể đi đến đó, không còn biện pháp tiếp tục tiến lên, có thể nói đó là giới hạn của Bất Độ Hải, là giới hạn không thể vượt qua.
Đứng ở nơi này, ngươi đã chỉ có thể dừng bước tại đây, không còn có biện pháp tiến thêm một bước, cho dù là tồn tại như Tam Tiên cũng phải dừng bước và không thể vượt qua.
– Đúng thế, đó là hàng rào.
Lý Thất Dạ cảm khái, hắn gật đầu.
Lúc này, ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn sang nơi khác, hắn nhìn vào tinh đấu. Tại đó có một lão nhân đang ngồi xếp bằng, chỉ có điều lão nhân đã vươn người đứng dậy và đi tới trước mặt Lý Thất Dạ cùng Nông Đế.
Trên người lão nhân này có một đám hỏa diễm mỗi một đám hỏa diễm lại làm người ta cảm thấy có nhiệt độ khác nhau, trái lại, trên người hắn tỏa ra hỏa diễm rất mê người, dường như có thể làm cho người ta thoải mái như uống một cốc nước mát khi trời nóng, cảm giác sảng khoái khó nói thành lời.
Nhưng một đám hỏa diễm mát lạnh đó lại mang theo uy lực hủy thiên diệt địa, chỉ sợ một đám hỏa diễm này rơi xuống cũng có thể đốt đạo thống tan thành mây khói.
Đây là lực lượng cực kỳ khủng bố, nói không chút quá lời, một đám hỏa diễm này đánh tới, cho dù là Thủy tổ cũng không ngăn cản được, sẽ bị đốt thành hư vô.
Lão giả đáp xuống trước mặt Lý Thất Dạ, hắn khom người chào Lý Thất Dạ và nói:
– Lý đạo huynh đã đến, rốt cục chúng ta cũng có thể thở ra một hơi.
– Vị này chính là Toại huynh.
Nông Đế giới thiệu với Lý Thất Dạ, hắn cười nói.
– Toại Đế.
Cho dù Nông Đế không giới thiệu, Lý Thất Dạ cũng không xa lạ gì, trên thực tế, Lý Thất Dạ vừa tới Tam Tiên giới thì hắn đã gặp qua đạo ảnh của Tam Tiên.
Mặc dù nói, nhìn thấy chân thân Tam Tiên, thời gian đã hơi xa xưa, đối với Lý Thất Dạ mà nói không có gì khác nhau.
– Hỏa đạo vô song.
Lý Thất Dạ khen một tiếng, nói:
– Là tiên hỏa. May mắn gặp được, khó lường.
Lý Thất Dạ khen như thế không phải thuận miệng nói, hỏa đạo của Toại Đế vô song cổ kim, có thể nói, nói về chơi hỏa hắn là lão tổ tông của Tam Tiên giới, không ai có thể so sánh.
– Hổ thẹn.
Toại Đế cười khổ một tiếng, hắn lắc đầu, nói ra:
– Môn hộ bất hạnh, đạo tâm con cháu không kiên nên ném mặt mũi tổ tông.
Nghe Lý Thất Dạ khen như thế, Toại Đế không vui vẻ mà còn xấu hổ.
– Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào mình.
Lý Thất Dạ hắn cười nói:
– Con cháu bất hiếu chỉ là chuyện bình thường, không có gì phải lo lắng.
Toại Đế xấu hổ, hắn đang nói tới Hỏa tổ, đúng vậy, Hỏa tổ chính là đệ tử thân truyền của Toại Đế, Hỏa tổ đạt được chân truyền của Toại Đế.
Thử nghĩ xem, một tu sĩ có thể được chân truyền của Toại Đế, đây là chuyện khó lường cỡ nào, có thể nói tiền đồ vô lượng, kinh tài tuyệt diễm, cũng chỉ có đạt được chân truyền của Toại Đế, Hỏa tổ mới có thể thành một trong thập đại Thuỷ tổ.
Cũng chính bởi vì có được chân truyền của Toại Đế, từ đó Hỏa tổ hô một tiếng sẽ có nhiều người đi theo, thử nghĩ một chút, có ai không muốn đi theo đồ đệ của Tam Tiên chinh chiến tám phương?
Đó cũng là nguyên nhân Hỏa tổ năm đó tiến vào Bất Độ Hải lại có nhiều tồn tại vô địch đi theo, nguyện ý đồng sanh cộng tử cùng hắn.
Chỉ có điều, Hỏa tổ không thể hoàn thành sứ mạng của hắn, cuối cùng hắn sa đọa vào hắc ám.
– Đạo huynh nói cũng phải.
Toại Đế cười cười, hắn lắc đầu, nói ra:
– Nhân sinh luôn có vài chuyện đáng hối hận.
Nói tới đây hắn cũng thở dài.
Dù sao, hắn với tư cách một trong Tam Tiên, hắn cũng có thất tình lục dục, Hỏa tổ sa đọa hắc ám, kẻ làm sư phụ như hắn không tốt hơn chút nào, cuối cùng, Toại Đế tự mình ra tay đuổi giết Hỏa tổ, thanh lý môn hộ.
Cho dù đối với người như Toại Đế, đây cũng là việc không dễ, dù sao, người có thể được Toại Đế vừa ý, kẻ đó phải có thiên phú kinh thiên cỡ nào.
Hỏa tổ thật sự đủ kinh tài tuyệt diễm, hắn có được thiên phú kỳ lạ, có thể nói, Toại Đế vừa nhìn thấy hắn đã truyền thừa chân truyền, về sau hắn rơi vào hắc ám, Toại Đế tự tay thanh lý môn hộ…
Nhắc lại chuyện cũ, việc này làm Toại Đế thở dài, đây là tiếc nuối lớn nhất đời hắn.
– Haha, có bằng hữu từ phương xa tới, vui chết đi được.
Vào lúc đó, một tiếng cười to vang lên:
– Nhất thời vui mừng, nói chuyện thoải mái không gì sánh bằng.
Vừa dứt lời, một người từ trên trời đáp xuống, đáp xuống trước mặt Lý Thất Dạ.
Người này dáng người cao lớn hơn cả Nông Đế, Toại Đế, toàn thân hắn tỏa ra vận luật khác lạ, dường như thân thể hắn là đại đạo diễn hóa.
Thời điểm có người nhìn thấy vận luật trên người hắn, người đó sẽ không cảm nhận được huyết nhục của hắn, hình như người này cách ngươi rất xa xôi, ngươi và hắn không ở cùng một thế giới.
– Hi huynh trở lại.
Nhìn thấy lão nhân kia, Nông Đế và Toại Đế cười nói.
– Lý đạo huynh đã đến, chúng ta đã sớm ngóng trông từ lâu.
Lão nhân khom người chào Lý Thất Dạ, hắn vừa cười vừa nói:
– Trăm vạn năm trước, ta đã cùng bọn họ suy đoán ra, Lý đạo huynh sẽ tới đây, chỉ không biết thời gian bao lâu.
– Địa phương khó tìm, không có tìm đúng đường.
Lý Thất Dạ cười cười, không cần giới thiệu, hắn đã biết người này chính là Hi Đế trong Tam Tiên.
Nông Đế, Toại Đế, Hi Đế, đây là Tam Tiên trong truyền thuyết Tam Tiên giới!
Trong Tam Tiên giới, trăm ngàn vạn năm qua đều có truyền thuyết về Tam Tiên, đa số người trên thế gian cho rằng Tam Tiên không tồn tại, chẳng qua là truyền thuyết tốt đẹp mà thôi, chỉ là tiền nhân bịa đặt ra cổ vũ bọn họ.
Nhưng Lý Thất Dạ biết rõ, cho dù hắn chưa tới Tam Tiên giới thì hắn đã biết Tam Tiên tồn tại.
Từ mức độ nào đó, Lý Thất Dạ đến Tam Tiên giới chính là muốn gặp Tam Tiên một lần.
Hôm nay nhìn thấy Tam Tiên, có thể nói mục đích của hắn đi Tam Tiên giới đã hoàn thành viên mãn.
– Lý đạo huynh còn mạnh hơn chúng ta gấp mười lần.
Hi Đế cười lớn, hắn cảm khái nói:Tuyệt Thế Vũ Thần là bộ truyện được yêu thích…! Nói đến lâm phong kẻ xuyên không trời sinh song hồn ( đây là thuyết mưu mê dị của tác giả khiến mọi người đọa lạc a…) Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
– Sau khi tên kia tới nơi này chúng ta vẫn tìm kiếm hắn, hắn lại ẩn nấp quá sâu, trong quá trình này chúng ta nhiều lần phát hiện ra hắn nhưng hắn lại bỏ trốn mất dạng.
– Xem ra, chúng ta đã già, người già hoa mắt, tìm người không dễ dàng.
Nói xong, Hi Đế lắc đầu cảm khái.
Hi Đế nói tên kia chính là Độc Giác Thú, hắn không ngừng ẩn nấp, đám người Hi Đế đi tìm nhưng khó gặp được.
Nhưng Lý Thất Dạ vừa tới đã tìm ra đối phương, hơn nữa còn đùa giỡn trong lòng bàn tay.