Đế Bá Audio Podcast
Tập 732 [Chương 3656 đến Chương 3660]
❮ sautiếp ❯Chương 3656: Thánh Các (2)
Mặc dù hoàng thành lúc này bị các quân đoàn lớn khống chế, thế nhưng bọn họ chỉ là quân đội mà thôi, không đại biểu được hoàng quyền, bọn họ không có tư cách hiệu lệnh thiên hạ.
Bây giờ trong hoàng thành vang tiếng chuông, cuối cùng là ai đã gõ chuông? Huống chi, tân hoàng đang ở ngay đây, không có mệnh lệnh của tân hoàng, ai mà lại dám tự tiện gõ chuông?
– Không phải là hiệu lệnh thiên hạ.
Đây là lần đầu tiên tu sĩ cường giả bình thường nghe thấy tiếng chuông này, thế nhưng lão tổ đại giáo khi cẩn thận lắng nghe tiếng chuông này thì giật mình nói rằng:
– Đây là Hoàng Chung, rất lâu rồi chưa từng vang lên.
– Hoàng Chung? Là cái gì?
Thế hệ trẻ tuổi không biết Hoàng Chung là gì, cũng chưa từng nghe nói qua cái tên này.
– Là cái chuông đại biểu cho quyền hành.
Lão tổ đại giáo giật mình, chậm rãi nói rằng:
– Trước giờ Hoàng Chung đều nằm trong tay Đấu Thánh vương triều. Thế nhưng Hoàng Chung luôn do Thánh các giữ lấy, cho nên chỉ có Thánh các mới có quyền gõ Hoàng Chung. Sau khi gõ Hoàng Chung thì chính là tuyên bố thiên hạ.
– Thánh các.
Nghe được cái tên quen thuộc này, có người giật mình nói rằng:
– Chính là Thánh các bị Thái Thanh Hoàng tiêu diệt đó sao?
Mặc dù đương thời rất ít người nhắc tới Thánh các, thế nhưng Cửu Bí đạo thống vẫn có rất nhiều người biết đến Thánh các.
Trước kia mặc dù Đấu Thánh vương triều cầm quyền thiên hạ, thế nhưng quyền hành của Cửu Bí đạo thống lại không nằm trong tay hoàng đế, hoàng đế chẳng qua chỉ là người phát ngôn của Đấu Thánh vương triều mà thôi. Người thật sự có thể quyết định cách cục của Đấu Thánh vương triều chính là Thánh các do các vị lão tổ của Đấu Thánh vương triều tạo thành.
Khi đó, mỗi một chuyện lớn, mỗi một sách lược lớn đều do Thánh các quyết định, hoàng đế chỉ là người tuyên bố mà thôi.
Sau này Thái Thanh Hoàng tam thế xưng hoàng, hắn độc tài quyền lớn, phế bỏ Thánh các. Đồn rằng khi đó Thái Thanh Hoàng với Thánh các đấu đá rất tàn khốc, sau khi Thái Thanh Hoàng thật sự độc tài quyền lớn thì từ đó Thánh các mai danh ẩn tích. Về sau tất cả mọi người đều nói rằng Thái Thanh Hoàng đã tiêu diệt Thánh các.
– Từ sau khi Thánh các biến mất thì Hoàng Chung chưa từng vang lên.
Có lão tổ đại giáo nói chậm:
– Sau này thánh chỉ của tiên hoàng thay thế nó, trở nên chí cao vô thượng. Không ngờ sau thời gian dài như thế, Hoàng Chung lại vang lên lần nữa.
– Thánh các muốn quật khởi lần nữa hay sao?
Có cường giả thì thào.
Đồn rằng Thánh các đã bị Thái Thanh Hoàng tiêu diệt, thế nhưng hôm nay Hoàng Chung vang lên, đại biểu cho quyền hành của Cửu Bí đạo thống, đại biểu cho Thánh các quay trở lại.
– Thánh các muốn cảnh cáo ba lão tổ chí tôn, hay là có toan tính khác.
Có một số người lén lút nhìn Lý Thất Dạ.
Dù sao thì tân hoàng cũng từng đại biểu cho hoàng quyền, mà Thánh các lại đại biểu cho chính thống, cũng là một mạch của Đấu Thánh vương triều. Theo đạo lý, Thánh các nên đứng về phía tân hoàng mới đúng.
– Chưa chắc.
Có người nói nhỏ:
– Đây chính là thù truyền kiếp.
Nghe vậy, mọi người cảm thấy có lý. Thánh các đã từng đời đời nắm giữ quyền hành của Đấu Thánh vương triều, sau khi Thái Thanh Hoàng độc tôn thì lập tức phế bỏ Thánh các. Mà tân hoàng thì lại là dòng dõi của Thái thanh Hoàng, Thánh các sẽ đứng về phía tân hoàng chứ? Sẽ ủng hộ tân hoàng chứ? Mọi người cảm thấy không thể nào xảy ra, bởi vì đây chính là thù truyền kiếp.
“Đùng, đùng, đùng…”
Ngay lúc này, ở trên Quát Thương Sơn xa cuối chân trời có tiếng ầm ầm, giống như có một ngọn núi vô cùng cao lớn mọc lên. Trong tiếng ầm ầm này, chỉ thấy thần quang ngút trời, giống như mở ra thần tàng vô tận.
Cuối cùng, trong tiếng “đùng”, một tòa lầu các cổ xưa phóng lên trời, chìm nổi trong thần quang. Tòa lầu các này hết sức cổ xưa, nhìn từ xa, giống hệt như được chế tạo từ đồng gỉ.
Lúc này tòa lầu các cổ xưa này rũ xuống pháp tắc, những sợi đại đạo pháp tắc này tràn ngập hỗn độn, chân khí cuồn cuộn, giống hệt như là một tòa thần phủ vô thượng, tỏa ra hơi thở của thần.
– Đây chính là Thánh các. Nguồn truyện audio Podcast
Từ xa nhìn thấy tòa lầu các này, có không ít người giật mình.
Dù sao thì sau khi Thái Thanh Hoàng độc tôn thiên hạ thì từ đó Thánh các mai danh ẩn tích, mọi người đều cho rằng tất cả lão tổ trong Thánh các đều đã bị Thái Thanh Hoàng giết chết. Không ngờ sau khi thời đại của Thái Thanh Hoàng kết thúc thì Thánh các lại xuất hiện.
– Vì sao đến giờ Thánh các mới xuất hiện?
Có người nói nhỏ.
Ngày đó liên quân của Binh Trì thế gia cùng Vạn Trận quốc đánh vào hoàng thành, Thánh các chưa từng xuất hiện. Tân hoàng bị đuổi khỏi hoàng vị, đánh mất giang sơn, Thánh các cũng chưa từng xuất hiện. Khi thiên hạ tranh giành hoàng quyền thì Thánh các vẫn không xuất hiện… Bây giờ Thánh các đột nhiên xuất hiện, làm tất cả mọi người cảm thấy bất ngờ.
Theo đạo lý, nếu Thánh các muốn đoạt quyền thì phải lộ mặt từ sớm mới phải. Phải tranh thủ định đoạt càn khôn, chấp chưởng hoàng quyền. Thế nhưng Thánh các lại không xuất hiện, hết lần này tới lần khác lại xuất hiện ngay lúc này, đúng là quá trùng hợp.
– Sợ rằng là vì Cửu Tiên Thằng.
Có lão tổ thế gia nghĩ một hồi, cuối cùng nói chậm.
Lúc này bọn họ cảm thấy rằng Thánh các xuất hiện không phải là vì hoàng quyền, nếu như vì hoàng quyền thì Thánh các đã xuất thế lâu rồi.
Bây giờ Thánh các mới xuất hiện, càng nghĩ thì càng cảm thấy chỉ có Cửu Thiên Thằng mới đáng giá để Thánh các xuất thế.
Tiếng nổ “rầm rầm rầm” vang không dứt, trời đất rung chuyển, ba lão tổ chí tôn cùng Thánh các cùng đi tới Cửu Liên Sơn. Mặt khác mỗi người bọn họ chiếm cứ một phía, đánh tới từ bốn phía, tạo thành thế bao vây tân hoàng.
Lúc này, ba lão tổ chí tôn bước từng bước một, mỗi bước của bọn họ là ngàn vạn dặm, một bước là một thiên địa. Hơn nữa mỗi khi bước ra một bước thì hư không lưu lại một vết chân không bao giờ mài mòn.
Còn phần Thánh các thì đánh nát hư không, xuyên qua ngàn vạn dặm, lao tới Cửu Liên Sơn với vận tốc không gì sánh bằng.
– Đều tới vì tân hoàng.
Nhìn thấy màn này, tất cả mọi người đều nhận ra ý đồ của Thánh các cùng ba lão tổ chí tôn. Bọn họ cắt cứ bốn phía, từ bốn phía đánh tới Cửu Liên Sơn, muốn cắt đứt đường lui của tân hoàng, muốn vây nhốt tân hoàng.
“Đùng…”
Bất luận là ba lão tổ chí tôn hay là Thánh các, bọn họ đều cách Cửu Liên Sơn ngàn tỉ dặm. Thế nhưng khoảng cách này chẳng là gì đối với bọn họ cả.
Nhất thời, tất cả mọi người cùng nhìn Lý Thất Dạ. Mọi người biết ba lão tổ chí tôn cùng Thánh các tới đây là vì Lý Thất Dạ.
Chương 3657: Không Có Thời Gian Chơi Với Các Ngươi
Đối mặt ba lão tổ chí tôn cùng Thánh các vây công, Lý Thất Dạ có thể chiến một trận hay không. Nhất thời không ít người cảm thấy tò mò.
– Tân hoàng có thể chiến một trận hay không?
Có người nói nhỏ, cố gắng đè thấp giọng nói của mình, không dám lớn tiếng, sợ bị Lý Thất Dạ nghe thấy.
Câu hỏi này khiến mọi người nhìn nhau. Tân hoàng rất mạnh, mọi người rõ như ban ngày. Đầu tiên là giết Mã Minh Xuân, vừa rồi lại giết Bát Trận Chân Đế, thực lực này không ai sánh bằng.
Thế nhưng ba lão tổ chí tôn uy danh lan xa, uy hiếp Cửu Bí đạo thống mấy thời đại. Tồn tại như bọn họ, ngay cả Chân Đế cũng kiêng kỵ mấy phần, huống chi còn có Thánh các sâu không lường được.
Khi bốn phe bọn họ liên thủ với nhau thì rất khó để đánh giá bọn họ. Nhìn khắp thiên hạ, người có thể đối kháng bọn họ rải rác không nhiều.
Dù sao thì sức mạnh của năm lão tổ chí tôn không phải khoác lác mà ra. Bằng không thì năm đó Thái Thanh Hoàng đã tiêu diệt bọn họ từ lâu rồi.
– Sợ là tân hoàng vô địch.
Có cường giả trầm ngâm, chậm rãi nói rằng:
– Tân hoàng sâu không lường được, trước giờ hắn chưa từng dốc hết toàn lực. Nếu như hắn dốc hết toàn lực thì chắc chắn không cách nào tưởng tượng nổi.
– Thế nhưng nội tình của ba lão tổ chí tôn cùng Thánh các cũng sâu không lường được.
Có người nói nhỏ:
– Bọn họ mà ra tay, chắc chắn kinh thiên động địa, trời long đất lở.
– Rửa mắt chờ đợi thôi.
Có lão tổ nói chậm:
– Chẳng mấy chốc sẽ có kết quả thôi. Trận chiến này chắc chắn sẽ quyết định cách cục của Cửu Bí đạo thống, cũng sẽ quyết định vận mệnh của Cửu Bí đạo thống.
Nghe vậy, tất cả mọi người nín thở, không ít người lúc này mới nhận ra rằng trận chiến này quan trọng với Cửu Bí đạo thống như thế nào.
Nếu như trận chiến này tân hoàng thất bại thì từ đây Cửu Bí đạo thống sẽ tạo thành thế chân vạc. Nếu như tân hoàng chiến thắng thì từ đây Cửu Bí đạo thống sẽ nghênh đón bạo quân còn ngang ngược độc đoán hơn cả Thái Thanh Hoàng.
Nhìn ba lão tổ chí tôn cùng Thánh các cắt cứ bốn phía, vượt không mà tới, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt một tiếng, không thèm quan tâm.
Ngay khi mưa gió sắp nổi thì thình lình hang động bên dưới Hồng Hoang Sơn, cũng chính là Hồng Hoang Thiên Lao, đột nhiên rung một thoáng, không gian hơi gợn sóng, cửa hang bất ngờ lóe lên hào quang yếu ớt, sau đó lại biến mất không thấy tăm hơi.
Lúc này sự chú ý của mọi người đều bị ba lão tổ chí tôn cùng Thánh các hấp dẫn, không ai chú ý Hồng Hoang Thiên alo biến hóa. Trên thực tế, Hồng Hoang Thiên Lao biến hóa nhỏ như vậy, cũng không có ai có thể nhìn thấy.
– Được rồi, ta có chuyện bận rồi, tạm không chơi với các ngươi.
Lý Thất Dạ lập tức nhìn kỹ Hồng Hoang Thiên Lao, sau đó cười lớn, giương người bay lên.
– Hắn muốn làm gì?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đột nhiên giương người bay lên, sau đó đáp xuống, tất cả mọi người ngơ ngác.
“Phanh…”
Khi mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì một tiếng vang lớn rung chuyển toàn bộ Cửu Liên Sơn. Cửu Liên Sơn thoáng lay động, dường như có giới bích bị phá vỡ.
Trước mắt mọi người, Lý Thất Dạ đáp xuống, nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao, chớp mắt biến mất vào trong cửa hang tối om của Hồng Hoang Thiên Lao.
Cửa hang của Hồng Hoang Thiên Lao như miệng cự thú, khi Lý Thất Dạ nhảy vào cửa hang thì giống như nhảy vào miệng thú, bị hồng hoang cự thú nuốt chửng.
– Cẩn thận…
Nhìn thấy Lý Thất Dạ nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao, trái tim của Liễu Sơ Tình nhảy tót lên cổ họng.
Binh Trì Hàm Ngọc vội vàng đỡ nàng, nhìn Lý Thất Dạ biến mất trong Hồng Hoang Thiên Lao. Nàng cũng giật mình sợ hãi.
Nhất thời, tất cả mọi người ngây dại, tất cả mọi người choáng váng, không thể hoàn hồn ngay lập tức. Bởi vì không ai ngờ rằng Lý Thất Dạ lại đột nhiên nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao.
Hồng Hoang Thiên Lao, ở Cửu Bí đạo thống không ai mà không biết. Đây là nơi nhốt người, chỉ cần bị nhốt vào Hồng Hoang Thiên Lao thì dù ngươi cường đại cách mấy đi nữa thì cũng sẽ bị giam trong Hồng Hoang Thiên Lao mãi mãi, mãi mãi không thể rời khỏi, mãi mãi biến mất trong Hồng Hoang Thiên Lao. Có thể nói, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Năm đó Thái Thanh Hoàng nhốt vô số địch nhân vào trong Hồng Hoang Thiên Lao, từ đó về sau không ai còn nhìn thấy bọn họ nữa, bọn họ mãi mãi biến mất trong Hồng Hoang Thiên Lao. Phải biết rằng, kẻ thù của Thái Thanh Hoàng không ai yếu cả, trên cơ bản đều từ Chân Thần bất hủ trở lên.
Dù manh như Chân Thần bất hủ thì cũng biến mất trong Hồng Hoang Thiên Lao.
Cho nên xưa nay mọi người ở Cửu Bí đạo thống vừa nghe tới Hồng Hoang Thiên Lao thì lập tức biến sắc. Mọi người cho rằng, Hồng Hoang Thiên Lao chính là tử lao, hơn nữa còn là tử lao chết không thấy xác. Bất kể ai bị nhốt vào Hồng Hoang Thiên Lao thì đều chỉ có một con đường chết.
Vấn đề là, không ai ép buộc Lý Thất Dạ cả. Nhưng hắn bất thình lình nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao, giống như nghĩ quẩn tự sát. Chuyện này khiến người ta nghẹn họng trố mắt, mọi người nhìn Hồng Hoang Thiên Lao, miệng há thật lớn, không khép lại được.
– Hắn điên rồi…
Có người lắp bắp:
– Hắn… hắn muốn tự sát sao? Vậy mà lại nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao.
Có người cho rằng mình hoa mắt, đang yên đang lành vì sao tân hoàng lại nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao chứ, đây đúng thật là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.
– Tân hoàng… hắn… hắn… chẳng lẽ hắn sợ ba vị lão tổ chí tôn.
Nhìn ba lão tổ chí tôn cùng Thánh các vội vàng chạy tới, có người suy đoán.
– Không thể nào.
Có cường giả thế hệ trước lắc đầu, nói rằng:
– Tân hoàng giết người không nháy mắt, có ai mà hắn không dám giết? Ngươi cảm thấy hắn sẽ sợ hãi tới mức nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao sao? Hơn nữa, cho dù có sợ đi chăng nữa thì có cần nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao không?
Nghe vậy, mọi người cảm thấy có đạo lý. Cho dù không phải là đối thủ của ba lão tổ chí tôn, thế nhưng buông tay đánh cược một lần thì ít nhiều gì cũng có khả năng thoát khỏi vòng vây. Thế nhưng nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao thì đơn giản là tự tìm đường chết, ngoại trừ chết ra thì không có con đường nào khác để chọn. Cùng là chết, vậy thì tại sao lại phải nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao chứ.
– Vậy… vậy thì tại sao tân hoàng lại muốn nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao?
Có người không hiểu, không khỏi thì thào.
Mọi người nhìn nhau, đâu chỉ không hiểu, trên thực tế, tất cả mọi người đều không biết vì sao đang yên đang lành mà tân hoàng lại muốn nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao chứ. Đây đúng là điên rồi! Cho dù muốn tự sát thì cũng phải tìm nơi khác, ít ra thì vẫn còn có thi thể. Tự sát ở Hồng Hoang Thiên Lao, đơn giản là chết không thấy xác.
Chương 3658: Thiên Lao Cường Giả (1)
– Cử động này của tân hoàng tất có thâm ý.
Có lão tổ đại giáo suy đoán.
– Thâm ý cái đít.
Có người lắc đầu, nói rằng:
– Chết rồi thì còn thâm ý gì nữa chứ? Nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao thì chỉ có con đường chết, tất cả thâm ý đều không còn ý nghĩa nữa.
Lời này khiến lão tổ đại giáo nghẹn họng, không biết nói gì tiếp. Lời này đúng là có đạo lý, nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao thì chắc chắn phải chết, còn có thâm ý gì nữa chứ? Trăm ngàn vạn năm nay, chưa nghe ai có thể trốn khỏi Hồng Hoang Thiên Lao cả.
– Cử động này của tân hoàng đúng là lỗ mãng, chưa chuẩn bị gì mà đã nhảy vào rồi.
Lão tổ đại giáo cũng phải thừa nhận Lý Thất Dạ chưa chuẩn bị gì mà đã nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao thì đúng thật là tự tìm đường chết.
“Phanh, phanh, phanh”
Ngay khi Lý Thất Dạ nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao thì tiếng đạp không vang lên, chỉ thấy ba lão tổ chí tôn cùng Thánh các đồng thời chạy tới Cửu Liên Sơn.
Bọn họ ngây người nhìn Hồng Hoang Thiên Lao đen kịt, nhất thời, bọn họ đều giật mình. Khi bọn họ hai mặt nhìn nhau thì không ai biết nên nói gì mới phải.
Bọn họ vất vả từ xa chạy tới, chuẩn bị đầy đủ chạy thẳng tới chiến trường, chuẩn bị làm một vố lớn. Thế nhưng lúc này đối thủ của bọn họ lại đột nhiên tự sát, khiến bọn họ vồ hụt, mất đi mục tiêu. Cục diện này, thật sự khiến người ta bó tay hết cách.
Nhất thời, ba lão tổ chí tôn nhìn nhau, không biết nên làm gì mới phải, chẳng lẽ bọn họ cũng học theo Lý Thất Dạ nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao hay sao? Đương nhiên, bọn họ không có điên như vậy.
Bọn họ đã từng tận mắt nhìn thấy Thái Thanh Hoàng buộc kẻ thù của mình vào Hồng Hoang Thiên Lao. Những người bị đưa vào Hồng Hoang Thiên Lao này, không ai còn sống trở ra.
– Chậm đã, chờ một chút xem.
Cuối cùng, bên trong Thánh các truyền ra tiếng nói già nua.
Sau khi nghe quyết định này, ba lão tổ chí tôn không còn lựa chọn nào khác, đành phải dừng chân ở Cửu Liên Sơn, chờ đợi một hồi.
Ở bên trong Cửu Liên Sơn có một đôi mắt luôn luôn chú ý nơi này, đôi mắt này chính là Cửu Liên Sơn Nam Sơn tiều tử.
Lúc này Nam Sơn tiều tử hút thuốc xoạch xoạch, nhả ra làn khói làm nhòe khuôn mặt hắn. Thế nhưng, đôi mắt của hắn vẫn vô cùng sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Hồng Hoang Thiên Lao.
– Có lẽ sẽ có kỳ tích xuất hiện. Hồng Hoang Thiên Lao thật sự cất giấu bí mật trường sinh sao?
Nam Sơn tiều tử hút thuốc, cuối cùng nhả ra một vòng khói, thì thào rằng.
Đôi mắt của Nam Sơn tiều tử nhìn chằm chằm Hồng Hoang Thiên Lao, không hề nhúc nhích. Trên thực tế hắn hy vọng Lý Thất Dạ còn sống trở ra, bởi vì hắn cũng muốn biết bí mật của Hồng Hoang Thiên Lao!
“Phanh…”
Lý Thất Dạ từ trên trời giáng xuống, nhảy vào Hồng Hoang Thiên Lao, hai chân chạm đất, tóe văng cát vàng.
Sau khi đứng vững thì Lý Thất Dạ đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy xung quanh khô vàng, đâu đâu cũng là cát vàng.
Nhìn kỹ cát vàng dưới chân một chút. Cát vàng ở nơi này khác với cát vàng sa mạc. Cát vàng ở nơi này là màu vàng sẫm, giống như bị lửa nung cháy, hoặc là bị ném vào trong chảo xào mạnh một phen, mỗi một hạt cát đều vàng sẫm khô khan.
Hơn nữa hạt cát ngoại trừ khô vàng ra thì còn có dấu hiệu kết tinh, nói cách khác, vỏ ngoài của cát vàng chính là tinh thể, thế nhưng bên trong vẫn là hạt cát.
Nếu như biết hàng, nhìn thấy tất cả cát vàng ở nơi đây đều y hệt như thế, thì chắc chắc sẽ hít lạnh một hơi, thậm chí là rùng mình.
Bởi vì chỉ có một cách có thể làm ra hiệu quả này… đốt bằng nhiệt độ cực kỳ cao.
Hơn nữa ngọn lửa bình thường không thể nào đốt ra được hiệu quả này. Từng có nhân vật vô địch đốt cháy đại địa, đốt đại địa thành một vùng hoang vu, hoặc đốt thành một vùng men sứ. Thế nhưng đại địa bị bọn họ đốt đều sẽ hòa tan, bất kể là bùn đất hay là cát đá thì cũng bị nung thành một khối, thậm chí là kết thành men sứ.
Thế nhưng ngọn lửa đốt cháy nơi này lại hết sức vừa đủ, bất kể là mặt đất hay là cát vàng đều bị đốt cháy như nhau, thậm chí cát vàng còn xuất hiện tình trạng kết tinh.
Nói cách khác, mỗi một hạt cát vàng đều bị thiêu đốt. Có thể làm được như này, không chỉ có thực lực cực kỳ vô địch, mà còn phải khống chế chân hỏa đến đỉnh phong. Muốn làm ra hiệu quả như thế này, sợ rằng ngay cả thủy tổ cũng chưa chắc có thể làm được. Cho dù có thể làm được thì cũng phải đốt lửa thật chậm, mất rất nhiều thời gian.
Thế nhưng đầy trời cát vàng trước mắt dường như được nào một lượt, có thể thấy khi đó xảy ra chuyện kinh khủng như thế nào, cần chân hỏa vô song như thế nào để tạo thành.
Lại nhìn lên trên trời, bầu trời tối tăm, cho dù ngươi có cường đại cách mấy, cho dù ngươi mở thiên nhãn chiếu sáng thì cũng không thể nhìn thấu bầu trời tối tăm này. Toàn bộ bầu trời như bị phong tỏa, còn nơi này là một lồng giam vô cùng lớn, bất kỳ thứ gì bị ném vào nơi này thì mãi mãi cũng đừng hòng ra ngoài.
Nhìn lồng giam đầy trời cát vàng, Lý Thất Dạ hít một hơi sâu. Không khí ở nơi này nóng bỏng, khi không khí khô khan này vào phổi thì mang tới cảm giác nóng rát, yết hầu giống như bị phỏng.
Lý Thất Dạ cẩn thận nhấm nháp không khí nóng bỏng này, từ không khí nóng bỏng này ngửi được một chút xíu mùi bùn đất. Bên trong mùi bùn đất này có chút xíu ướt át. Chút xíu thứ này rất khó cảm nhận được từ không khí nóng bỏng.
– Đúng là chỗ này.
Lý Thất Dạ thì thào:
– Xem ra lão đầu thật biết cách thừa nước đục thả câu, đưa cho ta một câu hỏi khó như thế, muốn ta phải thu thập đầy đủ hay sao?
Mỉm cười, Lý Thất Dạ nhìn bốn phía, sau khi xác định được phương hướng thì chậm rãi đi tới.
Cát vàng dưới chân mang tới cảm giác phỏng rát. Đi lại trên cát vàng, khoang miệng hô hấp bầu không khí khô khan, khiến người ta cảm thấy rất là khó chịu. Khiến người ta cảm thấy khó chịu hơn đó là cảm giác kiềm chế, khiến người ta cảm thấy mình mãi mãi bị nhốt trong lồng giam này, qua một thời gian thì sẽ làm con người ta phát điên.
Lý Thất Dạ một đường đi tới, trên đường không chỉ có đầy trời cát vàng, mà còn chôn vùi rất nhiều bạch cốt. Bạch cốt bị chôn vùi ở nơi này muôn hình muôn vẻ.
Có bạch cốt vô cùng cao lớn, chỉ xương ngón tay thôi thì đã dài tới mười trượng, có thể tưởng tượng khi nó còn sống là một sinh linh khổng lồ cỡ nào. Cũng có hài cốt nhỏ xíu, thế nhưng những hài cốt nhỏ xíu này sáng bóng kim loại, cũng có nghĩa khi còn sống những hài cốt này đều là sinh linh khủng bố, cho dù đã chết nhiều năm như vậy rồi thì hài cốt vẫn còn có thần tính.
Chương 3659: Thiên Lao Cường Giả (2)
Nhìn kỹ những bạch cốt này thì sẽ phát hiện có một số sinh linh đãchết vô số tuế nguyệt, hài cốt đã hủ hóa. Cũng có một số hài cốt chỉ mới chết một hoặc hai thời đại.
Rất hiển nhiên, cách đây rất lâu đã có sinh linh bị nhốt vào nơi này, hơn nữa chúng nó còn xa xưa hơn cả thời gian Cửu Bí đạo thống thành lập.
Phải biết rằng Hồng Hoang Thiên Lao không phải do thủy tổ Cửu Bí sáng tạo, càng không phải do hắn luyện hóa ra. Có lời đồn nói rằng, thủy tổ Cửu Bí lấy được Hồng Hoang Thiên Lao từ tay sư tôn Bão Phác, cho nên hắn khảm nó vào trong Cửu Bí đạo thống.
Cũng có người nói rằng thủy tổ Cửu Bí lấy được Hồng Hoang Thiên Lao từ viễn cổ tử địa, khi tế luyện đạo thống thì đã đặt nó vào trong đạo thống.
Tóm lại, trước Cửu Bí đạo thống thì Hồng Hoang Thiên Lao đã tồn tại. Thế nhưng chủ nhân ban đầu của Hồng Hoang Thiên Lao là ai, nó có lai lịch gì, thì không ai biết cả.
Một đường đi tới, trên đường Lý Thất Dạ nhìn thấy không ít bạch cốt, qua đó có thể phỏng đoán trong thời đại của Cửu Bí đạo thống, Cửu Bí đạo thống từng đưa rất nhiều tù phạm vào nơi này, hơn nữa những tù phạm bị nhốt vào nơi này đều là tồn tại hết sức mạnh mẽ, thế nhưng toàn bộ bọn họ đều đã chết ở trong này.
Về sau Cửu Bí đạo thống không còn nhốt tù phạm vào Hồng Hoang Thiên Lao nữa. Mãi tới thời đại của Thái Thanh Hoàng thì mới tiếp tục đưa tù phạm vào trong Hồng Hoang Thiên Lao.
Trên thực tế, ngoại trừ thời đại của Cửu Bí đạo thống ra thì còn có rất nhiều bạch cốt có trước Cửu Bí đạo thống, cũng có nghĩa trước Cửu Bí đạo thống cũng có rất nhiều tù phàm hoặc sinh linh bị quăng vào nơi này. Còn phần tại sao lại có nhiều sinh linh cùng tù phạm bị quăng vào nơi này như vậy… chỉ vẻn vẹn bởi vì đây là thiên lao thôi sao? Đáp án rất mơ hồ.
Lý Thất Dạ đi rồi lại đi, cũng không biết đã đi được bao lâu, tóm lại, ở trong vùng thiên địa tĩnh mịch này không thể cảm nhận được dòng chảy thởi gian.
– Hắc hắc hắc, có người sống tới.
Ngay khi Lý Thất Dạ không biết đi được bao lâu thì có tiếng cười âm hiểm vang lên, ngay sau đó, một bóng người trồi lên từ dưới cồn cát.
Người trồi lên từ dưới cồn cát là một ông lão. Ông lão này có tám cánh tay, mặc dù mặt mày có vẻ già nua, thậm chí còn mang tới cảm giác huyết khí suy yếu, thế nhưng tám cánh tay của hắn lại rất rắn chắc. Giật mình hơn đó là tám ánh tay của hắn lấp lánh kim quang, giống như dùng thuần kim chế thành.
Đồng thời, bắp thịt trên tám cánh tay của hắn giống như những con kim long uốn quanh cánh tay của hắn, hết sức hoành tráng.
“Soạt” Ông lão này vừa xuất hiện thì cồn cát gần đó xốc lên, một cái đầu trâu rất lớn chui ra.
Chỉ nghe “phanh”, một bóng người cao lớn nhảy ra khỏi cát vàng. Khi hắn đáp xuống đất thì giống như một ngọn núi nện mạnh xuống đất, cát vàng xung quanh sào sạt.
Đây là một gã ngưu đầu nhân hết sức khôi ngôi. Trên người gã đầu trâu này mọc lông trâu vừa dài vừa dày. Khi hắn nhảy lên thì tất cả lông trâu hất lên, nhìn y như là thác nước.
Trên đầu gã đầu trâu có hai cái sừng vừa lớn vừa dài. Hai cái sừng trâu này vừa đen vừa sáng, giống như được mài giũa. Gã đầu trâu cầm một cây búa đá trong tay, hết sức bạo lực.
Phần hông của gã đầu trâu mắc một tấm vải thô, tấm vải thô này quấn tới đùi non, có lẽ đã lâu chưa từng đổi nên có vẻ rất cũ nát.
– Hắc hắc hắc, ở cái nơi cứt chim cũng chẳng có này, đã mấy vạn năm rồi chưa từng ăn thịt.
Gã đầu trâu cầm búa đá, mở mắt, mắt trâu rất lớn, liếm lưỡi, chảy nước miếng nói rằng:
– Thằng nhóc này thoạt nhìn non mềm, chắc chắn ăn ngon.
– Lão thân cũng cảm thấy ăn ngon.
Chớp mắt, một bóng người khác xuất hiện. Người này là một lão ẩu, lão ẩu tóc đã trắng, mặt có nếp nhăn, thế nhưng có thể nhìn ra hồi trẻ nàng là một mỹ nhân. Mặc dù bị thế gới cát vàng này vây nhốt vô số năm tháng, thế nhưng quần áo trên người nàng lại không dính bẩn, vẫn rất sạch sẽ tinh tươm.
Đôi mắt của lão ẩu rất sáng, nhìn Lý Thất Dạ, nói chậm:
– Da thịt non mềm như thế, ta cảm thấy nướng ăn không tồi. Mỡ ngấy ứa ra, nướng vàng óng ả, vừa ngon vừa giòn, mùi thịt đầy miệng.
– Ha ha, ta cảm thấy luộc ăn ngon hơn.
Ông lão tám cánh tay hai mắt tỏa sáng, nói chậm:
– Một nồi canh nồng nặc, thơm ngát giải thèm, quá hoàn hảo.
– Được rồi, Cuồng Ngưu, Bát Tí Kim Long, Độc Phượng Thần Cơ, ba người các ngươi chớ dọa người trẻ tuổi. Người ta chỉ mới tới thôi.
Lúc này có giọng nói văn nhã vang lên, chỉ thấy một vũ sĩ bay tới.
Vũ sĩ này là người trẻ nhất trong số bọn họ. Vũ sĩ này có vẻ ngoài trung niên, mình mặc áo bào đỏ, tay cầm quạt lông đỏ tươi, thoạt nhìn giống như một đám mây lửa.
Khi vũ sĩ này tới gần thì không khí chóp mắt lên cao, khiến người ta cảm thấy nóng nực hơn, giống như bị nướng trong lò hỏa thiêu.
– Ha ha, Viêm Vũ Sinh, tên ác nhân giết người không chớp mắt nhà ngươi dễ nói chuyện như vậy từ bao giờ thế. Có phải bị nhốt ở nơi quái quỷ này quá lâu, cho nên sát tâm đã bị san bằng rồi đúng không.
Gã đầu trâu, cũng chính là Cuồng Ngưu, cười hắc hắc. Tiếng nói của hắn như tiếng chuông, hết sức rõ ràng, thậm chí có thể ví tiếng nói của hắn như tiếng sấm.
– Cũng không phải.
Vũ sĩ, cũng chính là Viêm Vũ Sinh, lắc đầu nói rằng:
– Ở nơi tịch mịch như thế này, vất vả lắm mới có người mới, là chuyện rất đáng vui. Ta chỉ muốn biết một chút tình hình bên ngoài mà thôi.
Nghe vậy, ba người còn lại nhìn nhau. Hai mắt bọn họ sáng lên, cùng nhau gật đầu.
Nói cũng phải, ở chỗ này quá lâu, đã không còn biết gì về thế giới bên ngoài. Bây giờ có người mới vào, rất hiển nhiên sẽ mang tới tin tức bên ngoài.
– Viêm Vũ Sinh nói không sai.
Lão ẩu, cũng chính là Độc Phượng Thần Cơ, nói chậm:
– Ta rất muốn biết lão già Thái Thanh Hoàng có chết trước chúng ta hay không.
Nhất thời, bốn người đồng loạt nhìn Lý Thất Dạ. Bọn họ nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, muốn nhìn ra một vài thứ từ trên người Lý Thất Dạ.
– Ha ha, tiểu tử, ngươi là môn phái nào?
Cuồng Ngưu tính tình nóng nảy nhất giành nói trước, tiếng nói của hắn giống như sét đánh.
– Có người gọi ta là Đấu Thánh vương triều.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nhàn nhã nói rằng:
– Còn có phải hay không thì ta không biết.
– Đấu Thánh vương triều? Vương triều của lão quỷ Thái Thanh Hoàng?
Nghe Lý Thất Dạ xuất thân từ Đấu Thánh vương triều, bốn người bọn họ không khỏi nhìn nhau.
Chương 3660: Bệnh Quân
– Hắc hắc hắc, tiểu tử ngươi phạm phải tội lớn gì mà lại bị ném vào Hồng Hoang Thiên Lao? Đúng thật là sống không bằng chết. Cũng chỉ có lão quỷ Thái Thanh Hoàng mới ném người vào nơi này.
Bát Tí Kim Long nhìn Lý Thất Dạ, cười âm hiểm.
Vũ Viêm Sinh trầm ngâm một hồi, nhìn Lý Thất Dạ, nói chậm:
– Tính toán thời gian thì cũng nên qua một thời đại, tính đi tính lại thì chúng ta hẳn là sống lâu hơn Thái Thanh Hoàng, có lẽ Thái Thanh Hoàng đã chết rồi.
Nói tới đây, hắn nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
– Bây giờ Đấu Thánh vương triều do ai làm chủ?
– Thái Thanh Hoàng nào có dễ chết như thế.
Lúc này, một giọng nói ốm yếu vang lên:
– Kỳ tích như Thái Thanh Hoàng cùng Tôn Lãnh Ảnh, sống tam thế cũng không thành vấn đề.
Nghe giọng nói ốm yếu mệt mỏi này, bốn người Vũ Viêm Sinh quay đầu lại.
Chỉ thấy một ông lão chậm rãi đi tới. Ông lão này mặc quần áo màu xám, tay chống quải trượng gỗ. Hắn gù người xuống, dáng đi mệt mỏi, đi một bước run ba cái, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua thì có thể thổi bay hắn tới chân trời. Mặt khác đôi mắt của ông lão này vẫn đục tối tăm, có vẻ như đang thoi thóp.
Nhìn thấy ông lão ốm yếu này tới, bốn người Vũ Viêm Sinh vội vàng nhường ra một con đường, thái độ tôn kính.
– Bệnh Quân tới.
Ngay cả Cuồng Ngưu tính tình nóng nảy nhìn thấy ông lão này thì cũng không dám lỗ mãng, lập tức nghiêm trang.
Ông lão này đi tới, mắt già lờ mờ, quan sát Lý Thất Dạ, chậm rãi nói rằng:
– Ngươi xuất thân Đấu Thánh vương triều? Theo lý thì người bị nhốt vào Hồng Hoang Thiên Lao không ai yếu cả. Thế nhưng ta lại không thấy ngươi tu luyện bí Đấu hay bí Giả.
– Nói thế, ngươi rất có lòng tin với ánh mắt của mình.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
– Tiểu tử, chắc là ngươi không biết, nếu như ngươi xuất thân từ Đấu Thánh vương triều thì ngươi đang nhìn thấy lão tổ tông của mình đấy. Ở Đấu Thánh vương triều, Bệnh Quân còn lớn hơn cả Thái Thanh Hoàng. Cho dù ngươi biết nói láo cách mấy thì cũng không thể giấu diếm được đôi mắt của Bệnh Quân.
Độc Phương Thần Cơ cười nói.
– Như vậy các ngươi chính là năm kẻ thù mạnh nhất bị Thái Thanh Hoàng nhốt vào Hồng Hoang Thiên Lao đúng không. Còn ngươi thì chính là đệ nhất cường giả trong những kẻ thù của Thái Thanh Hoàng.
Lý Thất Dạ nhìn đám người Bệnh Quân, bật cười nói rằng.
– Tiểu tử, có lẽ ngươi không biết. Nếu luận bối phận thì Bệnh Quân chính là sư huynh của Thái Thanh Hoàng.
Viêm Vũ Sinh lắc đầu, cười nói.
Nghe vậy, Lý Thất Dạ không hề có vẻ giật mình, chỉ mỉm cười nói rằng:
– Thì ra còn có chuyện như vậy sao, đúng là khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
– Đều là chuyện năm xưa, ta cũng đã rời khỏi Cửu Bí đạo thống lâu lắm rồi.
Ông lão không quan tâm, chỉ cười một tiếng.
Ông lão này chính là Bệnh Quân, được người ta gọi là kẻ thù mạnh nhất của Thái Thanh Hoàng, là đệ nhất cường địch của Thái Thanh Hoàng.
Có một quãng thời gian rất dài, Thái Thanh Hoàng cũng không thể làm gì được hắn. Thậm chí có người nói rằng ngay cả Thái Thanh Hoàng cũng không phải là đối thủ của hắn. Ở Đế Thống Giới, người có thể tranh tài với hắn, cũng chỉ có Lý gia Cổ Nhất Phi mà thôi.
Thế nhưng ở thời đại của Cửu Ngưng Chân Đế, hoàng quyền của Thái Thanh Hoàng đạt tới đỉnh phong, bản thân hắn cũng là tồn tại cường đại vô song, lại có thêm con gái Chân Đế mười một, mười hai cung. Có thể tưởng tượng Thái Thanh Hoàng khi đó mạnh tới mức độ như thế nào.
Cho nên, trong thời đại đó, Bệnh Quân bị Thái Thanh Hoàng bắt sống, cuối cùng bị ném vào Hồng Hoang Thiên Lao.
Mặc dù mọi người đều biết Bệnh Quân là đệ nhất cường giả trong số những kẻ thù của Thái Thanh Hoàng, thế nhưng lại rất ít người biết Bệnh Quân cũng xuất thân từ Đấu Thánh vương triều, hơn nữa lại còn là sư huynh của Thái Thanh Hoàng.
Khi còn nhỏ Bệnh Quân đã có thiên phú kinh thế, hắn tu luyện cực nhanh, từ nhỏ đã là đối thủ mạnh mẽ của Thái Thanh Hoàng.
Thậm chí có người nói rằng, nếu như Bệnh Quân tiếp tục ở lại Đấu Thánh vương triều thì sợ rằng hoàng vị còn lâu mới tới lượt Thái Thanh Hoàng ngồi.
Thế nhưng sau này Bệnh Quân bước lên tà đạo, từ bỏ công pháp của Đấu Thánh vương triều, tự sáng tạo thần ôn đại đạo, từ đó rời khỏi Đấu Thánh vương triều, rời khỏi Cửu Bí đạo thống.
Cũng chính vì Bệnh Quân rời khỏi Cửu Bí đạo thống nên khiến cho rất ít người biết Bệnh Quân xuất thân Đấu Thánh vương triều, càng không biết tới chuyện Bệnh Quân là sư huynh của Thái Thanh Hoàng.
Bệnh Quân nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi nói rằng:
– Nhìn thời gian thì tam thế cũng sắp hết, Thái Thanh Hoàng vẫn còn mạnh khỏe chứ?
Mặc dù Bệnh Quân bị Thái Thanh Hoàng bắt sống ném vào trong Hồng Hoang Thiên Lao, thế nhưng khi nhắc tới Thái Thanh Hoàng, hắn lại không hề tỏ vẻ tức giận, giống như đang nhắc tới lão bằng hữu của mình, mà không phải như đám người Cuồng Ngưu gọi Thái Thanh Hoàng là “lão quỷ”.
– Mọi người đều nói hắn đã chết.
Lý Thất Dạ cười nói.
– Chết nhanh như vậy à.
Bệnh Quân bất ngờ, trầm ngâm một lát, nói chậm:
– Theo lý thì bọn họ không thể nào chết sớm như thế.
– Thái Thanh Hoàng vì sao mà chết?
Bệnh Quân trầm ngâm một lát, hỏi.
– Chết già.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Dù sao cũng sống lâu như vậy rồi, chết cũng bình thường. Đương nhiên, không chết thì không bình thường rồi.
– Tôn Lãnh Ảnh thì sao?
Bệnh Quân hỏi.
– Không biết, tung tích không rõ, ít nhất còn sống.
Lý Thất Dạ bình tĩnh ung dung, cười nhạt trả lời.
– Không thể nào.
Bệnh Quân lập tức trầm giọng:
– Tôn Lãnh Ảnh vẫn còn thì tại sao Thái Thanh Hoàng lại chết già chứ. Năm đó Thái Thanh Hoàng cùng Tôn Lãnh Ảnh cùng gặp kỳ ngộ, đã từng nhìn thấy minh thổ, có thể nói, hai người bọn họ hỗ trợ lẫn nhau, chính vì vậy mới giúp bọn họ cùng nhau sống tới tam thế.
– Chuyện này ta không biết.
Lý Thất Dạ nhún vai, thờ ơ mỉm cười, không hề quan tâm, cũng lười quan tâm.
– Nếu như lão quỷ Thái Thanh Hoàng chết rồi thì đúng là đáng tiếc, ta còn định tìm hắn báo thù đây.
Độc Phương Thần Cơ oán hận.
– Hắn chưa chết thì đã sao? Nếu như hắn chưa chết, vẫn còn sống tốt, vẫn còn tiêu diêu tự tại, như vậy chẳng phải càng tức chết chúng ta hay sao? Chúng ta bị nhốt ở trong này chịu khổ, không thể ra ngoài, cho dù muốn tìm hắn báo thù thì cũng vô dụng.
Viêm Vũ Sinh đung đưa quạt lông.
– Hừ, nếu như có thể ra ngoài, cho dù hắn chết thì ta cũng không bỏ qua cho lão già này. Năm đó nếu như hắn không giờ trò lừa đảo thì ta làm gì bị hắn bắt sống chứ? Làm gì bị ném vào cái nơi quỷ quái mãi mãi không thể nhìn thấy mặt trời này chứ?
Cuồng Ngưu nghiến răng nói.audio coi am
– Đấu Thánh vương triều bây giờ do ai làm chủ?
Bệnh Quân trầm mặc một lát, nhìn Lý Thất Dạ, hỏi.