Đế Bá Audio Podcast
Tập 726 [Chương 3626 đến Chương 3630]
❮ sautiếp ❯Chương 3626: Diệt Thần Chú (2)
– Diệt Thần Chú bắt đầu rồi.
Nhìn thấy màn này, có người nói nhỏ:
– Nếu như không thành công thì toàn quân sẽ bị tiêu diệt, cả quân đoàn Trung Ương sẽ tan thành mây khói, từ đây biến mất.
– Hành động này của Mã Minh Xuân quá ích kỷ rồi, vì báo thù riêng mà liên lụy toàn bộ quân đoàn.
Có đệ tử đại giáo cảm thấy khó tin.
– Quân đoàn Trung Ương bây giờ gần như đã là tư quân của Mã gia rồi.
Có cường giả đại giáo nói chậm:
– Ngày đó khi làm phản thì những tướng sĩ trung thành với Đấu Thánh vương triều đều bị chèn ép. Bây giờ Mã Minh Xuân khống chế toàn bộ quân đoàn, cho nên hắn mới có thể điên cuồng lấy toàn bộ quân đoàn ra đánh cược.
Nghe vậy, không ít người đưa mắt nhìn nhau. Mọi người đều biết, quân đoàn Trung Ương không thuộc về bất kỳ thế lực nào hết, lại càng không phải là của Mã gia. Nó là của Đấu Thánh vương triều, là của Cửu Bí đạo thống, bởi vì quân đoàn Trung Ương gánh vác trách nhiệm bảo vệ Cửu Bí đạo thống.
Bây giờ Mã Minh Xuân vì thù hằn cá nhân mà liên lụy toàn bộ quân đoàn, hành động này quá là tư lợi.
“Ông… ông… ông…”
Lúc này Cửu Liên Sơn bị phù văn cổ xưa bao trùm, Cửu Liên Sơn như hóa thành một vùng biển phù văn, mênh mông mù mịt.
Kinh khủng hơn là những phù văn này tỏa ra khí tức ác độc, khí tức ác độc này như cây kim đâm mọi người đau nhức.
– Quá đáng sợ.
Cảm nhận được khí tức ác độc này, tất cả mọi người nhao nhao lui lại, cách ra thật xa, để tránh bị vạ lây.
“Tư… tư… tư…”
Chỉ thấy tất cả phù văn lần lượt hòa tan. Trong nháy mắt, toàn bộ không gian của Cửu Liên Sơn như bị hòa tan.
Đáng sợ hơn là, khi toàn bộ không gian bị hòa tan thì nó hóa thành hắc triều, vô cùng đậm đặc, không một kẻ hở. Bất kể ngươi trốn đi đâu thì cũng không thể thoát khỏi hắc triều này.
“Tư…”
Ngay lúc này, chỉ thấy hắc triều bọc lấy Lý Thất Dạ. Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ bị hắc ám khủng bố bao quanh.
“Ông…”
Sau khi hắc triều bao quanh thì trong nháy mắt, tất cả nguyền rủa chui hết vào bên trong cơ thể của Lý Thất Dạ.
“Tư… tư… tư…”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người nhìn thấy một màn kinh khủng. Chỉ thấy vị trí trái tim của Lý Thất Dạ đột nhiên biến thành màu xám.
Giống như một tờ giấy trắng đột nhiên bị đốt cháy, mặc dù trang giấy vẫn còn nguyên hình dạng, thế nhưng tờ giấy đã hóa thành tro.
Ngay khi trái tim của Lý Thất Dạ đột nhiên biến thành màu xám thì tiếng “tư tư tư” vang liên tục, uy lực của nguyền rủa như tăng gấp đôi, sức mạnh nguyền rủa chớp mắt lan khắp toàn thân Lý Thất Dạ.
– Tân hoàng trúng nguyền rủa rồi.
Nhìn thấy thân thể của Lý Thất Dạ bắt đầu biến thành màu xám, toàn thân như bị đốt cháy, có người quát lớn.
– Tân hoàng có thể chịu đựng được nguyền rủa không?
Cảm nhận khí tức ác độc mà hắc triều phát ra, không ít người run rẩy rùng mình.
– Không biết, đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy nguyền rủa này.
Cường giả thế hệ trước lắc đầu, mặt mày nghiêm túc.
Thế nhưng Lý Thất Dạ đang bị ăn mòn lại không hề quan tâm, nhìn nguyền rủa độc ác lan khắp thân thể, hắn bật cười, lắc đầu nói rằng:
– Nguyền rủa này chẳng khác gì con nít ba tuổi nguyền rủa, không đáng nhắc tới. Thậm chí còn chẳng cần dùng tới công lực, chỉ cần một viên đạo tâm quang minh là đủ.
“Ông…”
Ngay khi Lý Thất Dạ vừa dứt lời thì trái tim của hắn xuất hiện một luồng ánh sáng như thánh quang. Thánh quang là thánh khiết như vậy, là trắng tuyết như vậy, thần thánh không thể xâm phạm, làm cho người ta nhìn mà cảm thấy tôn kính.
“Ông ông ông”
Tiếng không gian dao động vang lên. Lúc này vị trí trái tim của Lý Thất Dạ xuất hiện từng luồng thánh quang, thánh quang nở rộ như một đóa thánh liên.
Trong nháy mắt, thánh quang nở rộ, hệt như là mở ra một thế giới quang minh, ánh sáng thần thánh cuốn tới như hồng thủy.
“Tư tư tư”
Khi thánh quang nở rộ thì nguyền rủa độc ác không chịu nổi một kích, nguyền rủa ác độc nhanh chóng bị thánh quang tịnh hóa, hóa thành từng đống tro bụi.
Khi nguyền rủa bị tịnh hóa thì thân thể của Lý Thất Dạ khôi phục lại như thường, màu xám ăn mòn biến mất.
“Ông”
Trong nháy mắt, thánh quang lao nhanh như hồng thủy, càn quét cửu thiên thập địa, nháy mắt càn quét tới hắc triều.
“Tư tư tư”
Tiếng thiêu đốt tịnh hóa vang liên tục, hắc triều nhanh chóng bị tịnh hóa, khói xanh lượn lờ.
Thánh quang soi chiếu, càn quét hắc ám vạn vực. Tất cả ác độc bị thánh quang soi chiếu đều không có chỗ độn hình.
Chỉ nghe “tư tư tư”, nguyền rủa ác độc bị thánh quang tịnh hóa biến thành khói xanh, cuốn bay theo gió.
Lúc này thánh quang trên người Lý Thất Dạ càng ngày càng đậm, đến cuối cùng, toàn thân hắn dâng trào thánh quang chói mắt. Hắn giống như hóa thành một tồn tại vô cùng thần thánh. Dưới thánh quang của hắn soi chiếu, tất cả hắc ám trên thế gian đều trở nên nhỏ bé, đều trở nên yếu ớt, căn bản không đủ sức chống cự. Hắc ám bị thánh quang rực rỡ như thế soi chiếu, tất cả giãy dụa, tất cả chống lại, đểu trở nên bất lực.
Nhìn toàn thân Lý Thất Dạ dâng trào thánh quang, tất cả mọi người cảm thấy hắn như là thánh nhân, thánh khiết vô thượng, làm cho người ta có xúc động muốn cúng bái.
– Là công pháp thần thánh sao?
Được ánh sáng thánh khiết của Lý Thất Dạ soi chiếu, rất nhiều tu sĩ ngước mặt lên, cảm thấy toàn thân như đang tắm rửa trong ánh sáng thần thánh, thánh quang như đang chảy xuôi khắp cơ thể, như đang gột rửa tội ác trong lòng mình, gột rửa hắc ám trong lòng mình.
Lúc này rất nhiều người có xúc động muốn quỳ bái. Mọi người đều có cảm giác muốn quy y đi theo Lý Thất Dạ. Dường như ánh sáng thần thánh này có thể giúp người ta tìm về chính mình.
– Không, đây không phải là công pháp thần thánh.
Lúc này ngay cả cường giả thế hệ trước cũng đè thấp giọng nói của mình lại, dường như sợ quấy rầy Lý Thất Dạ, dường như lớn tiếng gây ồn ào là tội ác, là đại bất kính.
– Đây là đạo tâm thần thánh, tâm sinh quang minh, quang minh phổ chiếu.
Cường giả thế hệ trước nói nhỏ.
Nghe vậy, mọi người chấn động, rất nhiều người cảm thấy khiếp sợ, thậm chí ngay cả những cường giả thế hệ trước cũng hít lạnh, dè dặt nói rằng:
– Cuối cùng là một viên đạo tâm ra sao.
Trước đó Lý Thất Dạ nhất niệm thành ma, bây giờ lại là tâm sinh quang minh. Bất kể nhất niệm thành ma hay nhất niệm thành thánh, tất cả đều là một ý niệm của Lý Thất Dạ.
Người như vậy, thành ma cũng vậy, thành thánh cũng vậy, những cái mà cần phải cố gắng rất nhiều mới có thể làm được chẳng qua chỉ là một ý niệm của Lý Thất Dạ mà thôi.
Chương 3627: Thánh Quang
Chuyện này thật đáng sợ biết mấy. Dường như viên đạo tâm này có thể hóa thành mọi tồn tại trong một ý niệm. Đạo tâm như thế, cuối cùng là một viên đạo tâm như thế nào? Là một viên đạo tâm đáng sợ ra sao?
“Ông…”
Lúc này thân thể của Lý Thất Dạ không còn dâng trào thánh quang nữa, mà là rũ xuống hào quang thần thánh. Khi hào quang thần thánh rũ xuống nhân thế thì mọi góc trong nhân thế đều được hào quang thần thánh lấp đầy.
Được hào quang thần thánh lấp đầy, cả thế gian như trở nên quang minh, khiến tất cả hắc ám trong lòng thế nhân không chỗ độn hình.
Lúc này thân thể Lý Thất Dạ không còn dâng trào thánh quang nữa, sức mạnh thần thánh của hắn không còn mênh mông cuồn cuộn nữa. Lúc này thánh quang của hắn rất là dịu dàng, rất là tinh mịn.
Thế nhưng sức mạnh thần thánh của Lý Thất Dạ không vì vậy mà suy yếu, trái lại, sức mạnh thần thánh của Lý Thất Dạ càng trở nên sâu không lường được.
Lúc này thánh quang của Lý Thất Dạ trở nên lặng lẽ, không còn dữ dội như vừa rồi, không còn thanh thế to lớn như vừa rồi.
Thế nhưng thánh quang của Lý Thất Dạ lại lặng lẽ có ở mọi nơi, có trong từng tấc đất, từng góc ngách trong nhân thế. Cuối cùng thánh quang như dung hòa vào thời gian, dung hòa vào thế giới. Dường như toàn bộ thế giới đều trở thành một phần sức mạnh của thánh quang.
Lúc này có vô số người bị thánh quang của Lý Thất Dạ ảnh hưởng, không ít người bị ánh quang thắp cháy quang minh trong lòng, hai chân khuỵu xuống, đầu úp xuống đất, quỳ lạy Lý Thất Dạ, giống như đang quy y Lý Thất Dạ.
Sức mạnh thần thánh khủng bố như vậy, ngay cả lão tổ đại giáo cũng phải rùng mình. Dưới sức mạnh thần thánh này, Lý Thất Dạ không cần động tới một ngón tay thì cũng đã có thể làm rất nhiều tu sĩ cường giả buông vũ khí đầu hàng, quỳ rạp dưới chân Lý Thất Dạ.
Đây mới thật sự là không chiến mà thuần phục người khác. Sức mạnh kinh khủng này có thể tịnh hóa người khác trở thành môn đồ của mình.
Nghĩ tới đây, vô số lão tổ đại giáo hít lạnh, rùng mình một cái.
Lúc này, một tiếng “tách” vang lên. Ngay khi sợi nguyền rủa cuối cùng bị thánh quang của Lý Thất Dạ tịnh hóa mất thì “ông” một cái, trăm vạn đại quân của quân đoàn Trung Ương nhao nhao hiện hình.
Nhất thời, trên những đỉnh núi trong Cửu Liên Sơn đầy nhóc bóng người, đâu đâu cũng là đại quân của quân đoàn Trung Ương.
Thế nhưng lúc này một màn khủng bố phát sinh. Chỉ nghe tiếng tan vỡ “tách, tách, tách” vang lên. Tiếng tan vỡ không quá rõ, thế nhưng lại lọt vào tai của tất cả mọi người.
– A… a… a…
Khi tiếng tan vỡ vang lên thì có tiếng hét thảm quanh quẩn Cửu Liên Sơn, đây là tiếng hét khiếp sợ trước khi chết của trăm vạn đại quân quân đoàn Trung Ương.
Khi tiếng tan vỡ “tách, tách, tách” vang lên thì từng tên binh sĩ của quân đoàn Trung Ương bắt đầu tan vỡ, toàn thân vỡ nát, biến thành sương máu.
Binh sĩ còn sống nhìn thấy đồng bọn của mình biến thành sương máu thì sợ hãi hồn phi phách tán, khiếp sợ hét lớn lên. Cho nên tiếng hét khiếp sợ “A” vang khắp Cửu Liên Sơn, khiến người khác nghe mà rợn người.
Thế nhưng bất kể những binh sĩ này có hét như thế nào đi chăng nữa, hay có xoay người bỏ chạy đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi vận mệnh tan vỡ. Dưới sức mạnh phản phệ kinh khủng, chỉ nghe tiếng “tách, tách, tách” vang liên tục, giống như từng hạt đậu rang bị bóp nát vậy.
Lý Thất Dạ không cần ra tay. Khi nguyền rủa của bọn họ không rủa chết Lý Thất Dạ thì sức mạnh khủng khiếp đó sẽ nghiền ép bọn họ, nháy mắt nghiền ép bọn họ thành sương máu, không ai có thể thoát khỏi kiếp nạn này.
Chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ quân đoàn bị hủy diệt, trăm vạn đại quân chớp mắt biến thành sương máu. Nhất thời sương máu tràn khắp thiên địa, toàn bộ Cửu Liên Sơn bị sương máu đậm đặc bao trùm.
Chỉ mới một lát mà đã có rất nhiều ngọn cây đọng giọt sương máu, những giọt sương máu này là do sương máu ngưng tụ thành. Cảnh tượng này làm người ta không rét mà run. Lúc này bầu trời như đổ mưa máu, Cửu Liên Sơn bị mưa máu xối xả, làm cho cây cối, khe núi của Cửu Liên Sơn ngưng tụ giọt sương máu.
Mùi máu tươi đậm đặc phả vào mặt, làm rất nhiều người rùng mình.
“Ọe…”
Có người không thể chịu nổi cảnh tượng này, có người nôn ọe vì mùi máu đậm đặc. Nhất thời, có rất nhiều người nôn ọe tù xì.
Đây chính là trăm vạn đại quân, trăm vạn hùng binh. Vậy mà nói mất thì mất, máu tươi của bọn họ nhuộm đỏ Cửu Liên Sơn, cảnh tượng này quá kinh khủng. Đây chính là trăm vạn sinh mệnh, vậy mà lại biến mất trong nháy quá.
– Không…
Nhìn thấy trăm vạn đại quân bị hủy diệt trong nháy mắt, lúc này, Mã Minh Xuân hét lên.
Lúc này Mã Minh Xuân đã thoát khỏi cơn điên báo thù, trở nên tỉnh táo lại. Nhìn thấy trăm vạn đại quân biến mất, trăm vạn sinh mạng biến mất, hắn đau lòng hét lên.
Hắn đảm nhiệm chức vụ quân đoàn trưởng quân đoàn Trung Ương thời gian rất dài, rất nhiều binh sĩ quân đoàn Trung Ương từng theo hắn vào sinh ra tử, cùng hắn huyết chiến sa trường, từng khuôn mặt của bọn họ đều để lại dấu ấn trong lòng hắn.
Thế nhưng lúc này những binh sĩ từng theo hắn vào sinh ra tử, từng theo hắn huyết chiến sa trường đã biến mất hết, không còn một ai sống sót. Cảnh tượng này giống như một cây dao nhọn đâm mạnh vào trái tim của hắn.
Hơn nữa, tất cả tinh nhuệ của Mã gia quân đều đang ở đây. Vô số đệ tử Mã gia giao tính mạng cho hắn. Thế nhưng tất cả bọn họ đã tan vỡ hết, thi cốt không còn.
Mã Minh Xuân tỉnh táo khỏi cơn điên báo thù lập tức nhận ra mình đã làm một chuyện điên cuồng như thế nào, tàn nhẫn như thế nào, cá nhân như thế nào. Thế nên hắn mới hét lên.
Nhất thời, tất cả mọi người nín thở nhìn Mã Minh Xuân. Lúc này Mã Minh Xuân bị ngón tay của Lý Thất Dạ đè lại, để hắn tiếp tục sống sót.
Tất cả mọi người nhìn Mã Minh Xuân, toàn bộ quân đoàn đã tan biến chỉ vì dục vọng báo thù cá nhân của Mã Minh Xuân.
Phải biết rằng quân đoàn Trung Ương có đến trăm vạn đại quân, là quân đoàn cường đại nhất Cửu Bí đạo thống ngày nay, đã từng quét ngang bát phương, uy danh hiển hách.
Thế nhưng lại vì dục vọng báo thù cá nhân của Mã Minh Xuân mà một quân đoàn trăm vạn người uy danh hiển hách cứ thế tan thành mây khói, tựa như chưa từng tồn tại trên thế gian vậy.
Có thể nói, trong lịch sử quân đoàn Trung Ương thì tội ác của Mã Minh Xuân là không thể tha thứ, có chết muôn lần thì cũng không hết tội, là tội nhân của quân đoàn.
Chương 3628: Thần Phục (Thượng)
Thế nhưng chuyện tới bây giờ đã trở thành kết cục chắc chắn. Cho dù Mã Minh Xuân có hối hận đi chăng nữa thì cũng vô dụng, tất cả đã xong rồi, không có cơ hội làm lại từ đâu, không có cơ hội chọn lại lần nữa.
Lúc này, Mã Minh Xuân có hối hận muôn lần thì cũng không thể làm gì được, tất cả đã trở thành kết cục chắc chắn.
– Tội ác nha.
Có lão tổ đại giáo thấy vậy, cảm khái rằng:
– Vì dục vọng cá nhân mà hủy diệt toàn bộ quân đoàn, Mã Minh Xuân là tội nhân của Cửu Bí đạo thống nha.
Mọi người không ai nói gì. Chuyện đến nước này, là do Mã Minh Xuân giéo gió gặp bão.
Mã Minh Xuân quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng. Trước đó hắn mất con trai độc nhất, bây giờ lại mấy trăm vạn huynh đệ theo hắn vào sinh ra tử. Bọn họ giao tính mạng cho hắn, vô cùng tin tưởng hắn.
Ở ngoài Binh Trì thế gia, hắn vừa ra lệnh, trăm vạn huynh đệ lập tức theo hắn phản chiến, thảo phạt tân hoàng. Hôm nay, hắn cũng vừa ra lệnh, trăm vạn huynh đệ lập tức theo hắn quyết chiến đến cùng với tân hoàng.
Nếu như ở ngoài Binh Trì thế gia phản chiến còn có thể nói là vì tương lai của quân đoàn, thì hôm nay quyết chiến đến cùng với tân hoàng là vì dục vọng cá nhân của hắn.
Mặc dù vậy, trăm vạn huynh đệ của quân đoàn Trung Ương vẫn ủng hộ hắn, nghe theo hắn, giao tính mạng cho hắn. Nhưng mà, hắn lại vì dục vọng cá nhân của mình mà khiến cho trăm vạn huynh đệ mất mạng ở chỗ này, tất cả đều bị tan vỡ thành sương máu, thi cốt không còn.
Có thể nói Mã Minh Xuân không còn mặt mũi đối mặt với trăm vạn huynh đệ đã chết, cảm thấy xấu hổ với lòng tin của bọn họ, cũng cảm thấy xấu hổ với thân nhân của bọn họ, là hắn hại chết mọi người.
– Trời gây nghiệt, có thể sống. Tự gây nghiệt, không thể sống.
Lý Thất Dạ lãnh đạm nhìn Mã Minh Xuân, nói.
– Giết ta đi, giết ta, có bản lãnh thì giết ta…
Mã Minh Xuân ngước mặt lên, mặt đầy nước mắt. Hắn gầm thét với Lý Thất Dạ.
Lúc này hắn một lòng muốn chết. Đối với hắn, còn sống là chuyện không sao chịu nổi. Chết, trái lại là giải thoát.
– Tới nước này rồi mà còn cho rằng ta sẽ tha cho ngươi à.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:
– Mặc dù ta rất muốn nhìn thấy ngươi sống trong đau đớn suốt cả cuộc đời, thế nhưng lúc này ta không có thời gian rãnh rỗi như vậy. Người đáng chết, giết không tha!
Nói tới đây, Lý Thất Dạ vươn ngón tay, chỉ thấy đầu ngón tay của hắn khí xám lượn lờ, chính là nguyền rủa vừa nãy.
Lúc này Lý Thất Dạ búng nhẹ ngón tay, khí tức ác độc chui ngay vào trong trái tim của Mã Minh Xuân.
– A…
Mã Minh Xuân đau đớn hét lên, đau tới mức khuôn mặt vặn vẹo. Thế nhưng hắn không lăn lộn trên mặt đất, mà là ưỡn thẳng người thừa nhận đau đớn.
Đối với hắn, đau đớn này là sự trừng phạt, đau đớn này giúp hắn giảm bớt cảm giác tội lỗi.
Tiếng thiêu đốt “tư tư tư…” vang lên. Mặc dù tiếng này rất nhỏ, thế nhưng tiếng la hét của Mã Minh Xuân lại không cách nào lấn át nó.
Trong tiếng “tư tư tư”, lồng ngực của Mã Minh Xuân bắt đầu cháy, lồng ngực biến thành màu xám, hơn nữa cơn cháy này còn tiếp tục lan rộng, muốn đốt rụi toàn thân hắn.
– A…
Tiếng hét đau đớn chói tai của Mã Minh Xuân vang dài.
Tất cả mọi người đều nhìn Mã Minh Xuân thừa nhận đau đớn, tất cả mọi người đều nghe tiếng hét đau đớn chói tai của Mã Minh Xuân.
Thứ này vốn đốt Lý Thất Dạ, bây giờ lại đốt Mã Minh Xuân, để Mã Minh Xuân thừa nhận cảm giác đau đớn khủng khiếp này.
Thế nhưng không ai đồng tình Mã Minh Xuân, tất cả đều do hắn gieo gió gặt bão. So với toàn bộ quân đoàn bị hủy diệt, so với trăm vạn sinh mệnh nháy mắt tan biến thì Mã Minh Xuân đau đớn một chút có đáng là gì?
Tất cả đều do chính tay Mã Minh Xuân tạo thành, thứ nguyền rủa độc ác này cũng do một tay Mã Minh Xuân bồi dưỡng. Mã Minh Xuân rơi vào tình cảnh hôm nay, căn bản không đáng được đồng tình. Huống chi Mã Minh Xuân thừa nhận đau đớn chính là đang giải thoát, là đang giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng hắn.
– A…
Sau cùng, một tiếng hét thảm thiết quanh quẩn bầu trời. Chân mệnh của Mã Minh Xuân đã bị đốt rụi, lúc này, hắn đã chết hoàn toàn.
Thân thể của Mã Minh Xuân cũng bị nguyền rủa đốt thành tro, một trận gió nhẹ thổi qua, thân thể của Mã Minh Xuân hóa thành tro bụi, nháy mắt bay tứ tán, tan biến vào thiên địa.
Khi tro bụi tan biến vào thiên địa thì tất cả mọi thứ đều biến mất, Mã Minh Xuân tựa như chưa từng tồn tại trên thế gian.
Nhất thời, thiên địa trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người không dám thở mạnh, ngơ ngác nhìn màn này, không dám nói gì.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ chỉ ngón tay, thánh quang bừng sáng, chỉ nghe một cái “tách”, nguyền rủa ác độc thiêu cháy Mã Minh Xuân cũng bị tịnh hóa ngay lập tức, nguyền rủa ác độc bị tiêu diệt hoàn toàn.
Lúc này thánh quang trên người Lý Thất Dạ từ từ tan biến. Hắn lại ngồi xuống hoàng tọa, hai chân gác trên án, vẫn cứ hời hợt như cũ.
Hắn vẫn là một người bình thường tới mức không thể bình thường hơn. Lúc này, hắn như trở lại làm hôn quân, một tên hôn quân hoang dâm vô đạo.
Thế nhưng bây giờ làm gì có ai dám xem thường hắn? Thậm chí khi mọi người ngước mặt nhìn hắn thì còn chẳng dám thở mạnh, sợ ảnh hưởng tới hắn, như thể như vậy là mạo phạm hắn.
Lúc này Tần Kiếm Dao buông tiếng thở dài. Đúng như suy đoán của nàng, đại thế đã định, tất cả đều thành kết cục chắc chắn. Mã Minh Xuân chẳng qua chỉ tìm đường chết mà thôi, hắn chống lại, hắn giãy dụa, đều không hề có tác dụng, căn bản không thể nhấc nổi sóng gió.
– Mọi người còn có gián ngôn gì không?
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn tất cả mọi người đang có mặt ở đây, yếu ớt nói.
Lúc này chân hắn gác trên hoàng kim án, dáng vẻ y như một tên hôn quân. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì mọi người rất khó tin rằng tên nam nhân yếu ớt lười biếng này lại là tồn tại khủng bố lên gối giết chết Thang Hạc Tường, một chân giết chết Mã Minh Xuân, một chiêu tiêu diệt trăm vạn đại quân.
Nếu như không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi mà nhìn thấy dáng vẻ mơ màng lúc này của Lý Thất Dạ. Nói hắn là hôn quan, ai cũng tin răm rắp.
Lúc này mọi người nín thở, không ai dám nói gì. Không ai dám nói “không”, không ai dám lên tiếng. Ngay cả trăm vạn đại quân của quân đoàn Trung Ương nói diệt là diệt, ngay cả Chân Thần bất hủ như Mã Minh Xuân cũng không đỡ nổi một chiêu.
Như vậy những người như bọn họ chẳng qua chỉ là sâu kiến dưới chân tân hoàng mà thôi. Chỉ cần hắn nhấc nhẹ bàn chân thì đã có thể nghiền nát hết tất cả bọn họ.
Chương 3629: Thần Phục (Hạ)
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn bọn họ, nói chậm:
– Nếu như không có thì quỳ xuống thỉnh an đi.
Lời này vừa thốt, tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm gì mới phải. Có rất nhiều người muốn quỳ, thế nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ ngại làm người quỳ xuống đầu tiên.
– Ngô hoàng vạn tuế…
Ngay khi mọi người do dự thì Tần Kiếm Dao cúi đầu, tiếng nói thanh thúy.
Mặc dù Tần Kiếm Dao đang cúi đầu quỳ lạy Lý Thất Dạ, thế nhưng nàng vẫn phong thái như tiên, vẫn không nhiệm bụi trần, vẫn là Kiếm tiên tử, khiến cho hai mắt người khác phát sáng.
– Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…
Lúc này tất cả mọi người nhao nhao quỳ xuống, tất cả mọi người đều thần phục.
Ngay cả tiên tử như Tần Kiếm Dao còn thần phục tân hoàng, thì bọn họ còn ngại ngùng gì nữa chứ?
So với Tần Kiếm Dao tôn quý thì bọn họ rất là tầm thường. Ngay cả Tần Kiếm Dao cũng nguyện ý thần phục rồi thì bọn họ làm gì còn có tư cách không thần phục tân hoàng chứ.
Nhất thời, chúng tu sĩ quỳ xuống đất vái lạy. Tất cả tu sĩ quỳ tại chỗ, nín thở, chờ đợi tân hoàng xử lý.
Trước đó tân hoàng đăng cơ, thiên hạ đến bái, có không ít người đi vào hoàng cung quỳ lạy tân hoàng. Thế nhưng lúc đó chẳng ai tin phục tân hoàng, mà là khiếp sợ uy thế của Tôn Lãnh Ảnh cùng Ngân Bí quân đoàn mà thôi.
Hôm nay bọn họ quỳ ở đây không phải vì Tôn Lãnh Ảnh cùng Ngân Bí quân đoàn nữa, mà là bởi vì chính bản thân tân hoàng.
Hơn nữa, lúc này tất cả mọi người đang quỳ lạy ở đây đều nơm nớp lo sợ, sợ hãi tân hoàng giận dữ, đồ diệt bát phương, tiêu diệt môn phái truyền thừa của bọn họ.
Trong nháy mắt, mọi người cảm thấy như trở về thời đại của Thái Thanh Hoàng, thậm chí còn khủng khiếp hơn cả Thái Thanh Hoàng nữa.
Tất cả quá đột nhiên, giống như một giấc mộng.
Ngày đó tân hoàng bị đuổi khỏi hoàng vị, đánh mất giang sơn, rất nhiều người khinh thường hắn, một số người không coi hắn ra gì, châm chọc khiêu khích hắn, một số người cho rằng tân hoàng là bùn nhão không đắp được tường, chỉ là một tên phế vật mà thôi.
Nhưng hôm nay bọn họ lại nơm nớp lo sợ quỳ dưới chân tân hoàng, nội tâm run rẩy, sợ hãi tân hoàng không vui, càng sợ hãi tân hoàng trách tội mình.
Biến hóa này quá hài hước, quá hết sức tưởng tượng.
– Đây là phạm tiện.
Lý Thất Dạ nhìn tu sĩ cường giả quỳ dưới chân, cười nhạt nói rằng:
– Cho các ngươi một thời đại tự cường, tự lập, tự trị nhưng các ngươi lại không biết quý trọng. Xem ra mạng của các ngươi là bị thống trị, bị điều khiển!
Lời nói của Lý Thất Dạ vả bốp bốp lên mặt mọi người, làm bọn họ đau rát. Thế nhưng làm gì có ai dám nói gì? Hắn không nổi giận đã là cám ơn trời đất rồi.
– Đứng lên đi, tha các ngươi vô tội.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nhìn bọn họ, phất tay nói.
– Tạ chủ long ân…
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, tất cả mọi người như trút được gánh nặng, không khỏi thở dài. Vừa rồi có rất nhiều người mồ hôi chảy ròng ròng nữa kìa.
Vừa rồi nếu như tân hoàng giận dữ, hắn chỉ cần vung tay lên thôi thì sẽ có vô số đầu người lăn trên mặt đất, còn bọn họ thì không có sức phản kháng, chỉ có vận mạng bị tàn sát mà thôi.
Thấy Lý Thất Dạ không trách tội, tất cả mọi người mừng như điên, không ít người quỳ rạp dập đầu kêu cốp cốp, tạ chủ long ân.
Lúc này Lý Thất Dạ không giết chết bọn họ, chính là hoàng ân cuồn cuộn!
Sau khi mọi người đứng dậy thì hoặc là buông thả hai tay, cúi thấp đầu lâu, hoặc là ngước nhìn Lý Thất Dạ. Ai ai cũng cẩn thận, sợ Lý Thất Dạ sẽ giáng tội.
Lý Thất Dạ không quan tâm bọn họ, chỉ lạnh nhạt nói rằng:
– Hết chuyện rồi, bây giờ tới lượt ta làm một ít việc.
Nói xong thì móc ra một cái hộp báu.
Hộp báu mà Lý Thất Dạ lấy ra chính là hộp báu lấy ở thạch lâm, rất nhiều người đang có mặt ở đây từng nhìn thấy hộp báu này. Ngày đó có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy Lý Thất Dạ lấy hộp báu này từ thạch lâm.
Thế nhưng không ai biết hộp báu này đựng thứ gì.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ móc ra hộp báu, có người từng ở thạch lâm nhìn thấy nó nói nhỏ.
Trên thực tế không ai biết hộp báu này là gì cả, ngay cả Tần Kiếm Dao, Quan Hải Đao Thánh cũng nín thở. Bọn họ muốn biết thứ bên trong hộp báu là gì, đồng thời bọn họ cũng muốn biết “làm ít việc” trong miệng Lý Thất Dạ là việc gì.
Khi Lý Thất Dạ móc ra hộp báu thì Tần Kiếm Dao biết chuyện này không đơn giản. Thử nghĩ mà xem, ngay cả thứ như cửu bí mà Lý Thất Dạ cũng tiện tay ban cho Liễu Sơ Tình.
Từ đủ loại tình huống, có thể thấy hôm nay Lý Thất Dạ tới đây không phải là để giết Mã Minh Xuân, cũng không phải đến đây để giết quân đoàn Trung Ương, đồng thời cũng không phải đến đây vì cửu bí.
Có thể nói, đối với Lý Thất Dạ, Mã Minh Xuân cũng vậy, quân đoàn Trung Ương cũng vậy, thậm chí ngay cả cửu bí cũng không đáng để hắn đi một chuyến. Những thứ này chỉ là tiện tay mà thôi.
Chuyện mà hắn đang định làm mới thật sự là mục đích hôm nay hắn tới, mới là nguyên nhân khiến hắn đi tới đây một chuyến.
Thử nghĩ mà xem, ngay cả thứ vô giá như cửu bí mà cũng không đáng giá để hắn đi một chuyện. Như vậy chuyện, hay đồ vật đáng giá để hắn đi một chuyện rốt cuộc là cái gì? Nó chắc chắn rất kinh thiên, rất khủng bố.
Cho nên khi này ngay cả Tần Kiếm Dao từng nhìn thấy vô số bảo vật, nhìn thấy vô số tiên trân cũng cảm thấy chờ mong, rất muốn biết Lý Thất Dạ đến đây vì cái gì.
Lúc này Lý Thất Dạ mở hộp báu. Hộp báu vừa được mở thì quang mang chợt hiện, dập dờn giống như sóng biếc, như thể thứ đựng trong hộp báu chính là nước xanh.
– Được rồi, bắt đầu thôi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, đổ thứ trong hộp báu.
“Rào” Tiếng nước vang lên. Khi Lý Thất Dạ đổ thứ trong hộp báu ra ngoài thì mọi người nhìn thấy thứ đổ khỏi hộp báu chính là nước trong, là một thứ nước vô cùng trong vắt.
Khi nhìn thấy thứ đổ khỏi hộp báu chính là nước trong thì tất cả mọi người cảm thấy hơi ngạc nhiên. Ban đầu tất cả mọi người nghĩ rằng bên trong hộp báu chứa đựng bảo vật tuyệt thế vô song, nhưng không ngờ thứ đổ ra lại chính là nước trong.
Nhắc tới cũng lạ, khi nước trong đổ ra ngoài thì có khói xanh bốc lên, giống như tiên sương. Cho nên khi nước trong trút xuống, khói xanh lượn lờ thì nhìn y hệt như là nước trong này chảy xuống từ tiên cảnh.
Dường như ở nơi nào đó trong tiên cảnh xuất hiện vết nứt, bởi vì vết nứt này mà tiên thủy chảy xuống phàm thế.
Một tuyến nước trong từ trên cao đổ xuống, chảy vào trong hồ nước.
Chương 3630: Chín Hồ Đổi Màu
Một tuyến nước trong này rơi vào hồ nước rộng lớn nhìn trông có vẻ rất nhỏ bé, giống hệt như là một giọt nước giữa biển rộng mênh mông.
Ban đầu mọi người không chú ý lắm, thế nhưng lâu sau thì hồ nước phát sinh biến hóa.
– Nước hồ biến trong.
Không biết ai là người đầu tiên phát hiện, hét lớn một câu, nhắc nhở tất cả mọi người.
Khi tất cả mọi người còn đang suy đoán nước trong là cái gì thì bị tiếng hét lớn này làm bừng tỉnh, hơn nữa loại biến hóa này phát sinh rất nhanh.
Trước đó hồ nước này có màu hoàng kim, giống hệt như là hoàng kim dịch, rất tráng lệ, làm người ta nhìn mà lóa mắt.
Thế nhưng khi tuyết nước trong này rơi xuống hồ nước thì nước hồ phát sinh biến hóa kinh người, nước hồ như hoàng kim dịch bắt đầu trở nên trong suốt, hơn nữa tốc độ trong suốt lan rất nhanh, nước hồ trong veo nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Sau khi nước hồ hoàng kim bị nước trong chảy vào thì như bị trung hòa, xảy ra biến hóa vô cùng thần kỳ. Màu hoàng kim bắt đầu rút lui, nước hồ trở nên trong vắt giống hệt như nước trong đổ khỏi hộp báu.
Phải biết rằng hồ nước này rất rộng lớn, muốn trung hòa hồ nước đầy ắp nước hồ hoàng kim này thì cần phải có rất nhiều nước trong.
Thế nhưng nhắc tới cũng là, khi tuyến nước trong này chảy xuống thì nước hồ trở nên trong suốt bằng tốc độ rất khó tin.
– Không… không chỉ có cái hồ này. Chín hồ nước của Cửu Liên Sơn đều đổi màu, đều trở nên trong suốt.
Cũng không biết ai là người đầu tiên phát hiện biến hóa này.
Khi nước trong bên trong hộp báu trút xuống, rơi vào trong hồ thì nước hồ bắt đầu trong vắt. Thế nhưng không chỉ có nước trong cái hồ này trở nên trong vắt, mà chín cái hồ nước trong Cửu Liên Sơn đều trở nên trong vắt.
Dường như lúc này chín cái hồ nước đồng bộ với nhau, khi nước hồ trong vắt khuếch tán ra bốn phía thì cả chín cái hồ đều cùng lúc trở nên trong vắt.
Lúc đầu màu sắc của chín hồ nước trong Cửu Liên Sơn khác nhau, ngày hôm nay thì màu sắc trở nên đậm hơn. Thế nhưng lúc này chín cái hồ nước đồng thời biến hóa, nước trong chín cái hồ nước đồng loạt trở nên trong vắt.
– Thế nhân đã lý giải sai truyền thuyết này rồi.
Nhìn thấy hồ nước trở nên trong suốt, màu sắc của chín hồ nước từ từ rút lui, đồng loạt trở nên trong suốt. Tần Kiếm Dao đã nhìn ra một chút huyền cơ, thì thào nói rằng.
Lúc này Tần Kiếm Dao mới biết trăm nghìn vạn năm nay, tất cả mọi người ở Cửu Bí đạo thống đều đã hiểu sai truyền thuyết này rồi. Bất kể là tiên thiền, hay là thiên tài một thời đại thì cũng lý giải sai về truyền thuyết này.
Khi chín hồ nước trở nên trong suốt thì có một số người bay lên không trung, nhìn màu sắc của chín hồ nước nhanh chóng rút lui, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ, vô cùng xinh đẹp, làm cho không ít người ngẩn ngơ.
– Chuyện gì xảy ra vậy?
Nhìn thấy màn này, không ít người nhỏ giọng bàn tán.
Có lão tổ đại giáo sau khi thấy được cảnh tượng này thì cảm khái rằng:
– Vạn năm qua, đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy kỳ quan như thế. Chín hồ đổi màu, đúng là thần kỳ
– Chín hồ đổi màu…
Khi nói ra câu này, vị lão tổ đại giáo này lập tức bắt được đầu mối. Trong nháy mắt, linh quang lóe lên.
– Chín hồ đổi màu…
Vị lão tổ đại giáo này nghẹn ngào gào lớn:
– Chín hồ đổi màu không chỉ là màu sắc của chín hồ nước thay đổi, mà như bây giờ mới thật sự là chín hồ đổi màu. Màu sắc của chín hồ nước đổi thành màu trong suốt mới thật sự là chín hồ đổi màu. Thì ra trăm ngàn vạn năm nay, chúng ta đã hiểu sai chín hồ đổi màu.
Vị lão tổ đại giáo này khiếp sợ gào lớn. Lúc này hắn mới nhận ra rằng, trăm ngàn vạn năm nay mọi người đã hiểu sai về bí mật này rồi.
– Đây mới là chín hồ đổi màu…
Nghe vị lão tổ đại giáo nọ gào lớn, nhất thời, những tu sĩ đang có mặt ở đây đều giật mình.
Bởi vì hôm nay tất cả bọn họ đều đến đây vì chín hồ đổi màu. Trong lòng bọn họ, chín hồ đổi màu là như thế, bởi vì trăm vạn năm qua chín hồ đổi màu luôn là như thế.
Thế nhưng bây giờ nghe vị lão tổ nọ nói vậy thì nội tâm của tất cả mọi người chấn động!
Tiếp đến thì quan sát màu sắc của chín hồ nước rút đi, nước hồ trở nên trong suốt, chín cái hồ nước đồng loạt đổi màu, biến thành màu trong suốt.
– Chẳng lẽ đây mới thật sự là chín hồ đổi màu hay sao.
Có lão tổ hít lạnh, hét lớn một câu.
Nghe vậy, mọi người hai mặt nhìn nhau. Bởi vì trăm ngàn vạn năm qua mọi người đều cho rằng chín hồ đổi màu là giống như trước đó, chín hồ đổi màu như trước đó chính là thường thức của tất cả mọi người.
Thế nhưng bây giờ có người lại nói chín hồ trở nên trong suốt mới thật sự là chín hồ đổi màu, lập tức đánh nát thường thức hơn trăm ngàn vạn năm nay của tất cả mọi người.
– Chuyện này… chuyện này có lẽ là thật… e rằng… e rằng đây mới thật sự là chín hồ đổi màu.
Có lão tổ thế gia thì thào rằng.
Nhất thời, mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai biết phải nói gì cả. Bởi vì trăm ngàn vạn năm qua mọi người đều cho rằng chín hồ đổi màu chính là như trước đó, thế nhưng đột nhiên phát hiện lý giải này sai rồi.
Hơn nữa không chỉ bọn họ lý giải sai, mà các đời tiên hiền, các đời thiên tài đều đã lý giải sai. Bao gồm cả những thiên tài tuyệt thế vô song cùng Chân Đế kinh tài tuyệt diễm.
– Đúng là sai đến mức hoang đường.
Nhất thời, vô số người cười chua chát.
Trăm ngàn vạn năm nay tất cả mọi người đều hiểu sai về chín hồ đổi màu, đúng là quá hoang đường.
– Nếu như trước đó tất cả mọi người đều hiểu sai hết, như vậy thì chín hồ đổi màu thật sự cất giấu bí mật như thế nào?
Có người kịp phản ứng, hoảng sợ nói rằng.
Nghe vậy, nội tâm mọi người chấn động. Trước đó người trong thiên hạ đều biết rằng chín hồ đổi màu có thể tìm hiểu ảo diệu đại đạo, thậm chí chính là cửu bí.
Thế nhưng nó là chín hồ đổi màu sai. Như vậy thì chín hồ đổi màu thật sự cuối cùng cất giấu bí mật gì đây?
Chín hồ đổi màu xưa nay luôn là một truyền thuyết của Cửu Liên Sơn. Thế nhưng lúc này mọi người mới nhận ra rằng trước kia tất cả mọi người đã lý giải sai về chín hồ đổi màu, chín hồ đổi màu mà bọn họ nói tới không phải là chín hồ đổi màu.
Lúc này, chín hồ đổi màu của Lý Thất Dạ mới thật sự là chín hồ đổi màu.
Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Chín hồ đổi màu chân chính cuối cùng cất giấu bí mật gì đây? Cuối cùng có ảo diệu tuyệt thế vô song gì đây? Cho nên, khi này, tất cả mọi người ngóng nhìn, nhìn xem nước hồ của chín hồ nước đổi màu trong suốt.