Đế Bá Audio Podcast
Tập 677 [Chương 3381 đến Chương 3385]
❮ sautiếp ❯Chương 3381: Vạn Phong Lĩnh (Hạ)
Dương Minh tán nhân nói vậy khiến không ít người có mặt ở đây hừ nhẹ. Tuy rằng khó chịu, thế nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn nhau, không ai đứng ra phản đối.
Dù sao, năm đó thỏa thuận do liên quân ký kết, ai mà dám đơn độc phủ nhận thỏa thuận này chứ. Chuyện này ảnh hưởng tới uy tín cùng địa vị của đạo thống của mình, sẽ không có đạo thống nào dám đơn độc hủy bỏ thỏa thuận này.
– Tán nhân, lỡ như, chúng ta chỉ nói lỡ như, lỡ như Lý Thất Dạ thật sự không tới tham gia thẩm phán thì sẽ như thế nào? Như vậy chẳng phải chúng ta đã phí công rồi hay sao. Chuyện khôi hài như vậy, rất khó phục chúng.
Lúc này, lão tổ Chu Tương võ đình nói.
Nhất thời, không ít lão tổ đạo thống cùng nhìn Dương Minh tán nhân. Mọi người biết, lần thịnh hội này rất có thể sẽ rung chuyển địa vị của Dương Minh giáo ở Vạn Thống Giới.
Một khi địa vị của Dương Minh giáo ở Vạn Thống Giới bị rung chuyển, như vậy ở Vạn Thống Giới người có cơ hội thay thế Dương Minh giáo suất lĩnh Vạn Thống Giới nhất đó chính là Chu Tương võ đình. Chu Tương võ đình vốn là một trong những đạo thống có thực lực mạnh mẽ nhất, huống chi hiện tại Chu Tương võ đình lại có quan hệ không tầm thường với Mộc Thiếu Thần!
Lúc này Chu Tương võ đình làm khó, lập tức để mọi người nghĩ ngợi lung tung. Rất nhiều người đều nghĩ rằng, lúc này Chu Tương võ đình chính là người muốn rung chuyển địa vị của Dương Minh giáo nhất.
Lúc này, không ít người nghĩ rằng nếu như Lý Thất Dạ không xuất hiện thì Chu Tương võ định sẽ cười nhạo Dương Minh giáo, cười nhạo Dương Minh tán nhân.
– Chu Tương võ đình các ngươi cứ yên tâm.
Sau khi lão tổ Chu Tương võ đình vừa nói xong thì Trường Sinh chân nhân nhàn nhã nói:
– Trường Sinh cốc chúng ta đảm bảo, Lý Thất Dạ nhất định sẽ tới tham gia thịnh hội này! Nếu như các ngươi hy vọng hắn không xuất hiện, như vậy thì hãy từ bỏ suy nghĩ này đi.
– Há, chân nhân, xin mạo muội đắc tội.
Lão tổ Bàn Long đạo thống cười âm trầm, nói:
– Trường Sinh cốc các ngươi từ lâu đã thành rắn chuột một ổ với Lý Thất Dạ. Các ngươi cấu kết với nhau làm chuyện xấu thì có tư cách gì đảm bảo cho Lý Thất Dạ chứ.
Trường Sinh chân nhân nhìn vị lão tổ này, không hề tức giận, cười tủm tỉm nói:
– Trường Sinh cốc chúng ta không có tư cách? Như vậy thì Bàn Long đạo thống… à không… như vậy thì Bái Nguyệt giáo của các ngươi là cái giống gì. Một đám ký sinh trùng tu thú chiếm tổ chim khách, không có tư cách tới những nơi trang trọng như thế này. Vất vả lắm mới kiếm chát được một chút thanh danh, thế mà cũng dám nhảy nhót trước mặt Trường Sinh cốc chúng ta.
Lời này của Trường Sinh chân nhân rất bá đạo. Lời nói này như một bạt tai vào mặt Bàn Long đạo thống, khiến mọi người líu lưỡi. Tuy mọi người đều biết chuyện của Bàn Long đạo thống, thế nhưng không ai muốn nhắc tới, bởi vì chuyện này sẽ phá hoại tình hữu nghị giữa hai đạo thống.
Bây giờ Trường Sinh chân nhân đứng trước mặt người trong thiên hạ trào phúng Bàn Long đạo thống, hành động này không hề giống phong cách biết điều của Trường Sinh cốc trước đây.
– Ngươi —
Lão tổ của Bàn Long đạo thống lập tức đứng lên, căm tức nhìn Trường Sinh chân nhân, lạnh giọng quát:
– Trường Sinh chân nhân ăn nói thật quá quắc, coi Bàn Long đạo thống chúng ta không có ai sao?
– Coi Bàn Long đạo thống các ngươi không có ai thì đã sao.
Trường Sinh chân nhân cười lạnh, nói:
– Chẳng lẽ phải sợ Bàn Long đạo thống các ngươi hay sao.
– Chân nhân quá lời rồi.
Lúc này, lão tổ Khai Thiên đạo thống lên tiếng, trầm giọng nói:
– Cho dù Lý Thất Dạ là đệ tử của Trường Sinh đạo thống các ngươi, thế nhưng, Trường Sinh đạo thống các ngươi muốn đảm bảo hắn, nói nghe thì dễ, nhưng…
– Chẳng có gì dễ hay khó cả.
Trường Sinh chân nhân cắt lời lão tổ Khai Thiên đạo thống, lạnh nhạt nói:
– Chẳng phải chỉ là họ Mộc thôi sao? Quá lời gì chứ. Có cần Trường Sinh cốc mời một vị Chân Đế Tiên Thống Giới xuống hay không. Nếu như mọi người muốn chơi lớn, như vậy thì chơi lớn một vố đi. Đừng có che che giấu giấu nữa, mọi người cứ nói thẳng là được. Vệ đạo trừ ma gì chứ, cứ thích trét vàng lên mặt mình, một đám ngụy quân tử.
Trường Sinh chân nhân vừa nói như thế, tất cả mọi người hít lạnh, nhất thời, tất cả mọi người nhìn nhau, bởi vì câu nói này quá sức bá đạo.
Nhất thời, vô số lão tổ đạo thống sắc mặt hết sức khó coi, nhất là những lão tổ đạo thống như Bàn Long đạo thống càng căm tức nhìn Trường Sinh chân nhân.
Bởi vì câu nói của Trường Sinh chân nhân giống như một bạt tay vả mạnh vào mặt bọn họ, chỉ thẳng vào mặt bọn họ mắng bọn họ là ngụy quân tử.
Thế nhưng Trường Sinh chân nhân bá đạo thì bá đạo chứ câu nói của nàng hết sức mạnh mẽ. Trường Sinh chân nhân tuy điệu thấp, thế nhưng nội tình lại hết sức mạnh mẽ, không có bất cứ đạo thống nào dám khinh thường. Nếu như Trường Sinh cốc thật sự muốn mời một vị Tiên Đế ở Tiên Thống Giới xuống thì cũng không phải là chuyện không thể.
Dù sao đã từng có không ít Chân Đế thiếu nợ ân tình của Trường Sinh cốc, thậm chí từng có thủy tổ thiếu nợ ân tình của Trường Sinh cốc. Nếu như Trường Sinh cốc muốn làm lớn thì chuyện này rất có thể sẽ xảy ra.
– Chân nhân quá lời rồi.
Lão tổ Chu Tương võ đình nói chậm:
– Chúng ta không hề thù địch Trường Sinh đạo thống, chúng ta chỉ nhằm vào tên ma đầu Lý Thất Dạ mà thôi. Chúng ta chỉ là lo lắng chân nhân cùng Trường Sinh cốc bị ma đầu Lý Thất Dạ qua mắt, chỉ hy vọng suy nghĩ lại cẩn thận mà thôi. Ta tin, nếu như Lý Thất Dạ bị phán tội là ma đầu thì người trong thiên hạ chắc chắn bắt tay nhau tiêu diệt hắn, tán nhân thấy có đúng không?
Nói tới đây, lão tổ Chu Tương võ đình nhìn Dương Minh tán nhân. Chu Tương võ đình không chỉ muốn kéo Trường Sinh cốc xuống nước mà còn muốn kéo luôn cả Dương Minh giáo xuống nước. Trong trận phong ba này, ai cũng đừng hòng toàn thân trở ra.
Nhất thời, mọi người cùng nhìn Dương Minh tán nhân.
Dương Minh tán nhân ngồi ngay tại chỗ, thần thái tự nhiên, cao quý ngời ngợi, nói chậm:
– Nếu như Lý Thất Dạ thật sự tu luyện Huyết Phệ, làm hại thiên hạ, thì phải cần tiêu diệt. Đồng thời cũng có nghĩa Cuồng Đình đạo thống vi phạm thỏa thuận, ngồi vững danh hiệu ma giáo, Dương Minh giáo ta là người đầu tiên không bỏ qua.
Thái độ của Dương Minh tán nhân khiến rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm, cũng có một số người trăm mối ngổn ngang.
– Chân nhân nghe thấy rồi chứ.
Lúc này lão tổ Chu Tương võ đình mới nhìn Trường Sinh chân nhân, nói chậm:
– Nếu như Lý Thất Dạ là ma đầu thì Trường Sinh đạo thống vẫn còn bao che hắn sao? Trường Sinh đạo thống muốn đối địch với cả thiên hạ hay sao?
Chương 3382: Cường Giả Tụ Hội
– Không có nếu như.
Trường Sinh chân nhân cắt lời lão tổ Chu Tương võ đình, nói:
– Ta tin tưởng đệ tử của Trường Sinh cốc, hắn tuyệt đối sẽ không tu luyện công pháp Huyết Phệ gì gì đấy, tuyệt đối không phải là ma đầu. Trường Sinh đạo thống có thể đảm bảo thay hắn.
– Sợ rằng không thể.
Sau khi Trường Sinh chân nhân nói xong thì Dương Minh tán nhân nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
– Nếu như Trường Sinh đạo thống đã nhận Lý Thất Dạ là thủ tịch đại đệ tử rồi thì không thể đảm bảo thay hắn được, Trường Sinh đạo thống càng phải phân rõ giới tuyến. Đây là quy tắc.
– Sao hả, tán nhân muốn sống mái với ta sao?
Trường Sinh chân nhân nhìn Dương Minh tán nhân, nói.
Dương Minh tán nhân vẫn bình tĩnh y cũ, nói:
– Cũng không phải muốn chống đối chân nhân, ta chỉ trần thuật sự thật mà thôi. Nếu như Trường Sinh cốc muốn đảm bảo thay hắn thì nên loại bỏ hắn khỏi vị trí thủ tịch đại đệ tử, bằng không thì là công tư không phân. Quan trọng như vậy là vì chuyện này là chuyện lớn ảnh hưởng tới toàn bộ Vạn Thống Giới.
– Ta cảm thấy lời này rất có đạo lý. Chuyện này ảnh hưởng tới sự hưng suy vạn thế của Vạn Thống Giới, không thể vì tư tâm mà chậm trễ.
Nhất thời, vô số đạo thống lần lượt phụ họa, ai cũng ủng hộ Trường Sinh cốc.
Lời nói của Dương Minh tán nhân không phải không có đạo lý. Lời nói của nàng không nhằm vào Lý Thất Dạ, hoặc nhằm vào Trường Sinh cốc. Nàng nói như vậy, chỉ là ôm thái độ công bằng giải quyết việc chung mà thôi.
– Mộc thiếu chủ đến —
Ngay khi các đạo thống tranh luận không ngớt thì có tiếng quát to vang lên, tiếng quát chấn động ngôi sao trên trời run rẩy lẩy bẩy.
Chỉ nghe “đùng, đùng, đùng”, chỉ thấy một chiếc thần xa chạy tới, nghiền nát hư không. Thần xa tuôn trào ô quang, thanh loan kéo xe, khí thế uy hiếp bát hoang.
Nhìn thấy có bốn vị Chân Thần đăng thiên hộ giá, mọi người không khỏi hít lạnh.
Trên thần xa, chỉ thấy Mộc Thiếu Thần ngồi thẳng lưng, vẫn trái ôm phải ấp như cũ, có tư thế bễ nghễ cửu thiên thập địa.
Khi Mộc Thiếu Thần đứng dậy thì ngay lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, tất cả mọi người vội vàng nhìn hắn. Nhưng cũng có một số người thấy Mộc Thiếu Thần bày giá lớn như thế, nhất là còn trái ôm phải ấp, trong lòng rất khó chịu.
– Hừ, cái giá quá lớn rồi.
Có người hừ lạnh, trong lòng rất bất mãn.
Thế nhưng khi Mộc Thiếu Thần tới nơi thì lão tổ của các đạo thống như Bàn Long đạo thống, Kiếm Trủng, Tịnh Dương đạo thống đều vội vàng đứng dậy chào đón, đông đảo đạo thống vấn an Mộc Thiếu Thần.
Ngay cả lão tổ Chu Tương võ đình tuy không rào đón, thế nhưng cũng đứng dậy vấn an Mộc Thiếu Thần.
Từ đầu tới cuối, chỉ có hàng ngũ của Trường Sinh chân nhân, Dương Minh tán nhân là không đứng dậy. Và cũng chỉ có đạo thống như bọn họ mới có tư cách ngồi yên không nhúc nhích. Còn những đạo thống khác cho dù không nịnh nọt Mộc Thiếu Thần thì cũng không dám đắc tội.
Nhất là đệ tử Kiếm Trủng, ngay cả lão tổ khi nhìn thấy Mộc Thiếu Thần thì cũng cực kỳ cung kính, giống như nghênh đón thiếu chủ của mình vậy.
– Tại sao Kiếm Trủng lại cung kính Mộc Thiếu Thần như vậy?
Nhìn thấy Kiếm Trủng cung kính quá mức, có người nói nhỏ.
– Nghe nói sau khi Mộc Thiếu Thần tới Kim Tiễn Lạc Địa thì đã giúp Kiếm Trủng tìm được Kiếm Phần mà Kiếm Trủng làm mất đã lâu. Mộc Thiếu Thần truyền thụ kiếm pháp ở trong Kiếm Phần lại cho Kiếm Trủng. Điều này đối với Kiếm Trủng chính là ân trọng như núi, trên dưới Kiếm Trủng đồng ý hiệu lực cho Mộc Thiếu Thần.
Có lão tổ nói nhỏ.
– Lợi hại, đúng là thiên phú vô song.
Nghe vậy, không ít người chấn động.
Lúc này, Mộc Thiếu Thần khoan thai đi xuống thần xa, thần thái tự nhiên, cử chỉ cao thượng, ánh mắt bễ nghễ.
– Chư vị tiền bối, Thiếu Thần lâm thời có việc chậm trễ, thật là có lỗi.
Mộc Thiếu Thần nói chậm. Tuy nói như vậy thế nhưng lại không hề có ý xin lỗi.
– Không sao, không sao cả, ma đầu họ Lý cũng còn chưa có tới.
Ngay lập tức có không ít lão tổ đạo thống phụ họa.
– Theo lẽ thường, lão tổ đạo thống dầu gì cũng là Chân Thần đăng thiên, tại sao lại phải nịnh bợ họ Mộc như vậy chứ?
Có tu sĩ trẻ tuổi không phục Mộc thiếu thần, nhất là những cường giả trẻ tuổi ái mộ công chúa Bảo Kỳ môn cùng ngọc nữ Âu Dương thế gia thì càng coi Mộc Thiếu Thần là kẻ thù.
Có lão tổ ngưng mắt, nói chậm:
– Có không ít đạo thống, không phải chỉ vì uy danh của Mộc gia. Chỉ riêng thiên phú của Mộc thiếu chủ thôi thì cũng đủ giá trị để vô số đạo thống lôi kéo. Thiên phú của Mộc thiếu chủ không ai sánh bằng, vang dội cổ kim. Rất nhiều thứ, hắn chỉ cần liếc mắt thôi thì đã có thể tìm hiểu…
-… Nhìn mà xem, đạo thống thân cận với Mộc thiếu chủ đều có thu hoạch phong phú. Như Bảo Kỳ môn được Mộc thiếu chủ nhìn qua tổ bi của bọn họ, tìm lại công pháp thất truyền cho bọn họ. Ngọc nữ Âu Dương thế gia được Mộc thiếu chủ chỉ điểm sơ qua thì đạo hạnh tăng như gió, tu luyện được bất thế thuật. Có thể nói, có vô số đạo thống muốn nhờ vào thiên phú của Mộc thiếu chủ tìm lại tuyệt thế công pháp đã thất truyền của đạo thống.
Nói tới đây, vị lão tổ này thở dài, nói:
– Thiên phú như thế, nhất định không tầm thường. Nhìn Kiếm Trủng mà xem, bây giờ bọn họ cũng cam tâm tình nguyện cống hiến cho hắn, bởi vì Mộc thiếu chủ tìm lại Kiếm Phần cho bọn họ, truyền thụ kiếm đạo tuyệt thế vô song lại cho Kiếm Trủng. Đối với Kiếm Trủng mà nói, đây là một miếng mồi ngon hết sức cám dỗ.
Lúc này, lão tổ Kiếm Trủng tự mình đưa tới một chiếc ngai vàng cho Mộc Thiếu Thần, hơn nữa chiếc ngai vàng này còn được đặt trên ngọn núi cao nhất. Mộc Thiếu Thần không hề khách khí ngồi xuống, rất có tư thế ngang hàng với Dương Minh tán nhân.
Nhìn thấy cảnh này, không ít người hít lạnh. Mộc Thiếu Thần rất phô trương, bây giờ lại ngồi ở vị trí cao như vậy, giống như đang lãnh tụ toàn bộ Vạn Thống Giới vậy.
“Thu —” Lúc này, tiếng ưng hót vang vọng thiên địa. Bầu trời tối sầm, chỉ thấy một con ưng lớn che khuất bầu trời.
Khi con ưng này thu cánh lại thì nó đứng ngạo nghễ trong hư không, đứng trên tất cả mọi người. Bất kể là Dương Minh tán nhân hay là những đạo thống khác thì cũng đều thấp hơn con ưng này nửa cái đầu.
– Vân Độ Ưng Thần —
Nhìn thấy con ưng này, rất nhiều người giật mình, bất hủ đã tới rồi.
Thế nhưng khi mọi người nhìn kỹ thì chỉ thấy một cô gái ngồi trên con ưng này. Cô gái này nhảy khỏi lưng ưng. Cô gái này khuôn nhan khuynh thành, khiến người nhìn phải sáng mắt.
– Vân Độ công chúa.
Nhìn thấy cô gái này, vô số người sáng mắt, nhất là những tu sĩ ái mộ nàng thì càng nhìn ngắm say mê.
Chương 3383: Đăng Cao Nhất Hô (Thượng)
Vân Độ công chúa cao quý xinh đẹp. Sau khi nàng nhảy khỏi con ưng thì dửng dưng không quan tâm tới bất kỳ người nào, thế nhưng khi nhìn thấy Mộc Thiếu Thần thì cười tươi như hoa, bị Mộc Thiếu Thần thu hút hết sự quan tâm.
– Thần ca cũng đã tới rồi.
Vân Độ công chúa cười tươi, đi tới đây, cúi người.
– Chỉ vừa mới tới mà thôi.
Mộc Thiếu Thần đưa tay dìu Vân Độ công chúa, cử chỉ của hai người rất thân mật.
Nhìn thấy Vân Độ công chúa cùng Mộc Thiếu Thần thân mật với nhau, nhất thời vô số người cảm xúc ngổn ngang.
– Ưng Thần tới rồi?
Mộc Thiếu Thần cười nói.
– Lão tổ sẽ có mặt bất cứ lúc nào, nhấc chân một cái là có mặt ngay tức khắc.
Vân Độ công chúa nhìn Mộc Thiếu Thần, hai mắt đầy vẻ ái mộ.
Nghe vậy, không ít người nhìn con ưng. Con ưng ở đây, cũng đại biểu Vân Độ Ưng Thần ở đây, hắn có thể sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
Một vị bất hủ đích thân tọa trấn, khiến cho tất cả mọi người khó thở, mọi người đều nghiêm mặt lại.
Mộc Thiếu Thần đứng dậy, nhìn tất cả mọi người, nói chậm:
– Nếu như Ưng Thần đã tới rồi, như vậy thì mọi người đã tới đông đủ cả. Chúng ta nên bắt đầu đi, đã tới lúc phán quyết rồi.
– Đáng tiếc, Lý Thất Dạ không có tới.
Thừa dịp này, có người chen vào một câu, câu này nói rất đúng lúc.
Mộc Thiếu Thần ngưng mắt, nói chậm:
– Họ Lý không tới là có tật giật mình, không dám đối mặt với người trong thiên hạ. Phán hắn là ma cũng không hề quá đáng. Ma đầu như thế, người người tru diệt.
Nghe vậy, không ít người nhìn nhau, nhất là những đạo thống bo bo giữ mình thì càng hiểu rõ. Lần phán quyết này Mộc Thiếu Thần muốn toàn bộ Vạn Thống Giới đối đầu với Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ có tới hay không cũng không quan trọng, Mộc Thiếu Thần sẽ tìm đủ lý do để chụp tội danh cho Lý Thất Dạ.
– Không sai, con rùa rụt đầu Lý Thất Dạ không tới là vì có tật giật mình. Hắn nhất định tu luyện Huyết Phệ ma công. Đối với ma đầu như thế, còn cần nói chuyện nhân nghĩa gì chứ, cứ giết là xong.
Lão tổ Bàn Long đạo thống lập tức phụ họa.
– Ta ủng hộ. Nói không chừng Lý Thất Dạ đang định trốn về Cuồng Đình đạo thống, chúng ta tuyệt đối không thể để cho hắn cơ hội trốn về sào huyệt. Bây giờ hãy lập tức phát binh tiêu diệt ma đầu Lý Thất Dạ.
Kiếm Trủng, Khai Thiên đạo thống cũng vội vàng phụ họa.
Nhất thời, có không ít đạo thống đứng về phía Mộc Thiếu Thần. Còn những đạo thống không tỏ thái độ thì không tiện đứng ra phản đối, chỉ có thể nhìn Dương Minh tán nhân.
Nếu như lúc này bọn họ đứng ra phản đối thì cũng có nghĩa bọn họ thông đồng làm bậy với Lý Thất Dạ, tới khi đó cho dù bọn họ có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cũng không thể rửa sạch tội.
– Còn chưa phán quyết mà đã định tội người khác, không thích hợp.
Dương Minh tán nhân ngồi yên tại chỗ, nói chậm:
– Ít nhất chúng ta cũng nên cho Lý Thất Dạ một cơ hội tự chứng minh.
– E rằng hắn sẽ không xuất hiện.
Mộc Thiếu Thần nhìn chằm chằm vào Dương Minh tán nhân, nói chậm:
– Tán nhân, nếu như Lý Thất Dạ không xuất hiện thì lẽ nào chúng ta cứ kéo dài như thế sao? Mọi người đã chờ ở đây đủ lâu rồi, Lý Thất Dạ không dám tới là vì chột dạ, hắn nhất định tu luyện ma công. Bây giờ chúng ta không cần thảo luận hắn có phải là ma đầu hay không nữa mà chúng ta phải nên thảo luận các đạo thống liên hợp với nhau như thế nào để tiêu diệt tên ma đầu Lý Thất Dạ này!
Mộc Thiếu Thần nói rất hùng hổ, không chỉ đơn giản là phán quyết Lý Thất Dạ mà Mộc Thiếu Thần còn muốn mượn lần thịnh hội này cướp đoạt địa vị lãnh tụ Vạn Thống Giới của Dương Minh giáo. Chỉ cần lúc này phần lớn đạo thống Vạn Thống Giới theo phe của hắn thì Mộc Thiếu Thần hắn sẽ là lãnh tụ của toàn bộ Vạn Thống Giới.
– Mộc thiếu chủ quá gấp gáp rồi, đại hội chỉ vừa bắt đầu.
Đối với lời nói hùng hồ của Mộc Thiếu Thần, Dương Minh tán nhân không giận, có điều hai mắt nghiêm lại, nói chậm.
– Không phải Mộc thiếu chủ gấp.
Lúc này, lão tổ Kiếm Trủng cũng trầm giọng nói:
– Mà là chúng ta đã đợi lâu rồi nhưng Lý Thất Dạ vẫn chưa xuất hiện, e rằng hắn đã chạy trốn từ lâu rồi. Tán nhân, chúng ta cứ mãi ngồi chờ ở đây, chính là đang tạo cơ hội cho tên ma đầu Lý Thất Dạ.
– Tán nhân, họ Lý cứ chậm chạp không chịu xuất hiện, cần phải phán quyết. Đối với ma đầu như thế, không cần phải nói đạo nghĩa. Nếu như tán nhân cứ cố chấp suy nghĩ của mình mà làm lỡ cơ hội, như vậy sẽ khiến vô số sinh mệnh vô tội chết dưới tay tên ma đầu này, sợ rằng tán nhân cũng không muốn gánh vác trách nhiệm đó đâu.
Lão tổ Chu Tương võ đình cũng lên tiếng.
Lúc này, không chỉ Bàn Long đạo thống, Chu Tương võ đình tỏ thái độ, mà còn có vô số đạo thống vội vàng tỏ thái độ. Nhất thời, đạo thống đứng về phía Mộc Thiếu Thần vượt hơn một nửa.
Những đạo thống từng chiếm được lợi ích như Kiếm Trủng đều ủng hộ Mộc Thiếu Thần một cách tuyệt đối. Mộc Thiếu Thần đã hình thành địa vị lãnh tụ trong lòng bọn họ rồi.
Trên thực tế, Chu Tương võ đình cũng tình nguyện đứng về phía của Mộc Thiếu Thần. Bọn họ không chỉ có được lợi ích của Mộc Thiếu Thần, mà quan trọng hơn đó là, Mộc Thiếu Thần sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi Vạn Thống Giới, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ trở về Đế Thống Giới.
Nếu như bây giờ lật đổ địa vị lãnh tụ của Dương Minh giáo, cho dù Mộc Thiếu Thần có ngồi vào vị trí này đi chăng nữa thì sau khi Mộc Thiếu Thần rời khỏi thì cũng có nghĩa Chu Tương võ đình sẽ thay thế Dương Minh giáo, trở thành lãnh tụ của Vạn Thống Giới.
Nhất thời, thế lực mới thế lực cũ hình thành. Hôm nay không chỉ đơn giản là phán quyết Lý Thất Dạ, mà còn là một hồi thịnh hội tranh quyền đoạt vị của Vạn Thống Giới.
– Lý Thất Dạ không dám xuất hiện chính là có tật giật mình, nhất định tu luyện ma công, chúng ta phải diệt trừ tên ma đầu này.
Lúc này, có đạo thống tuyên bố.
Nhất thời, hiện trường sôi trào. Trái lại Dương Minh tán nhân cùng Trường Sinh chân nhân rất bình tĩnh, không hề nói gì.
– Không sai, bây giờ chúng ta nên xuất binh tiêu diệt tên ma đầu này.
Có người lập tức hét lớn.
– Tốt.
Lúc này, Mộc Thiếu Thần lên tiếng. Chỉ trong thời gian ngắn, Mộc Thiếu Thần đảo khách thành chủ, hắn nói lạnh lùng:
– Lý Thất Dạ không dám xuất hiện, như vậy chúng ta phái người đi tìm, tuyệt đối không để hắn chạy trốn.
Lúc này, Mộc Thiếu Thần đăng cao nhất hô, có ngàn vạn người ủng hộ.
– Ai nói công tử của chúng ta không dám xuất hiện?
Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng vang lên. Chỉ thấy hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Chương 3384: Đăng Cao Nhất Hô (Hạ)
Âm thanh này ngay lập tức phá hủy bầu không khí ở hiện trường. Không ít người đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy hai cô gái xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
– Là nữ võ thần.
Nhìn thấy hai cô gái này, có người nhận ra ngay tức khắc.
Chỉ thấy Vũ Băng Ngưng dẫn theo Lăng Tịch Mặc đi tới Vạn Phong Lĩnh. Cho dù hiện trường có hàng ngàn, hàng vạn lão tổ đạo thống thì Vũ Băng Ngưng cũng không hề e dè, sóng lưng thẳng tắp, đứng một cách lãnh ngạo.
Thế nhưng Lăng Tịch Mặc thì lại luống cuống, đứng tại chỗ không dám nhìn bất kỳ ai, cúi thấp đầu. Thế nhưng bất kể khi nào, nàng luôn đứng về phía Lý Thất Dạ.
– Băng Ngưng, ngươi chính là con dâu Mộc gia, nên chú ý từ ngữ.
Nhìn thấy là Vũ Băng Ngưng, Mộc Thiếu Thần không hề giận, chỉ nói chậm.
Vũ Băng Ngưng nhìn Mộc Thiếu Thần, nói lạnh lùng:
– Ngươi quá đề cao mình rồi. Chỉ bằng ngươi, ta coi không lọt mắt. Con dâu Mộc gia, ai muốn làm thì người đó làm đi.
Bị Vũ Băng Ngưng nói như vậy, Mộc Thiếu Thần biến sắc, sắc mặt khó coi. Từ khi hắn đi tới Vạn Thống Giới thì muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, không ai bì nổi. Thế mà hôm nay Vũ Băng Ngưng lại không nể mặt hắn như vậy, sắc mặt hắn không khó coi làm sao được?
– Làm càn —
Lão tổ Chu Tương võ đình quát lạnh, nói lạnh lùng:
– Tông môn đại sự, sao có thể cho phép ngươi tùy hứng, mau chóng theo ta trở về tông môn.
– Lão tổ, đừng có dùng thân phận ép buộc ta.
Vũ Băng Ngưng lắc đầu, nói lạnh lùng:
– Thân phận của ngài so với Truy Phong lão tổ thì sao? Truy Phong lão tổ tới rồi mà ta còn không trở về, càng khỏi phải nói tới việc trở về cùng lão tổ ngài.
Lão tổ Chu Tương võ đình đỏ mặt. Thân là lão tổ, thế mà vãn bối như Vũ Băng Ngưng lại dám nói như vậy, đúng là khiêu khích quyền uy của hắn.
– Ngươi quá càn quấy rồi, chờ đó xem ta bắt ngươi trở về.
Vị lão tổ này lạnh mặt, đứng dậy.
– Sao hả, Chu Tương võ đình muốn lấy lớn hiếp nhỏ hay sao?
Khi vị lão tổ này đứng lên muốn ra tay thì Dương Minh Tu Đà phía sau Dương Minh tán nhân lập tức bước ra, nói chậm:
– Nếu như muốn ra tay thì để ta chơi với ngươi, cần gì phải làm khó tiểu bối.
– Dương Minh giáo muốn can thiệp vào chuyện riêng của Chu Tương võ đình sao?
Lão tổ Chu Tương võ đình nghiêm mặt, trầm giọng nói.
– Không dám, ta chỉ trả cho Vũ cô nương một món ân tình mà thôi.
Dương Minh Tu Đà cười lớn, nói rằng:
– Nếu như Chu Tương võ đình muốn ra tay thì trước tiên phải hỏi ông lão này một câu.
Dương Minh Tu Đà nói hào hùng. Đương nhiên, hắn nói hắn nợ Vũ Băng Ngưng món nợ ân tình, chính là năm đó tấn công Cuồng Đình, Vũ Băng Ngưng làm con tin nên bọn họ mới giữ được mạng.
– Hừ, họ Vũ đê tiện đã nương nhờ ma đầu, tự cam đọa lạc.
Lúc này, Vân Độ công chúa khinh thường nói:
– Ả không còn tư cách đứng ở nơi này…
“Đùng —” Vân Độ công chúa còn chưa nói hết thì một bạt tay vả tới, ngay lập tức vả Vân Độ công chúa phun máu.
– Là ai, cút ra đây —
Vân Độ công chúa bị vả mặt trước mặt mọi người, lập tức quát lên bén nhọn.
– Không chém ngươi đã là nương tay lắm rồi.
Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên. Một người ung dung đi tới, vô cùng tùy ý, vô cùng tự tại.
– Là Lý Thất Dạ, đệ nhất hung nhân tới rồi.
Người này còn cách rất xa, thế nhưng khi mọi người nghe thấy âm thanh lười biếng này thì lập tức nhận ra người này là ai.
– Đệ nhất hung nhân tới rồi.
Nhất thời, vô số người nhìn về một phía, nhìn người đang chậm rãi đi tới, thật sự là Lý Thất Dạ.
Lúc này Lý Thất Dạ vẫn ung dung như trước, không hề đoái hoài tới thứ gì.
Thoạt nhìn thì Lý Thất Dạ đi rất chậm, thế nhưng tốc độ hết sức dọa người, chớp mắt đã đi lên Vạn Phong Lĩnh.
Đứng trên Vạn Phong Lĩnh, Lý Thất Dạ rất ung dung tự tại, giống như không phải đang đối mặt với thiên quân vạn mã, mà giống như hắn chỉ đang nhìn ngắm hoa trong vườn hoa sau nhà của mình vậy.
Lúc này trên người Lý Thất Dạ không hề có khí tức kinh thiên, cũng không hề có thần uy vô địch. Thế nhưng thái độ bình thản của hắn lại khiến biết bao người phải run rẩy, khiến biết bao người sởn da gà.
Bởi vì trước đó hắn từng tàn sát hơn ngàn lão tổ của tam đại đạo thống, tuyệt đối là một tên hung nhân.
Nhất thời, vô số người nín thở nhìn Lý Thất Dạ. Sự xuất hiện của hắn còn chấn động, còn khủng khiếp hơn cả khi Mộc Thiếu Thần tới. Nhất là những tu sĩ từng chứng kiến cảnh Lý Thất Dạ đại khai sát giới thì đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Lý Thất Dạ tới, lướt mắt nhìn, thần thái không hề giận dữ, cũng không hề căm tức, mà vô cùng bình tĩnh, hời hợt như mây gió. Thế nhưng khi ánh mắt của hắn lướt qua thì vô số người câm như hến, nhất là khi nghĩ tới việc Lý Thất Dạ giơ tay nhấc chân là tàn sát Chân Thần đăng thiên thì càng nhiều người chảy mồ hôi lạnh.
Lúc này, Lý Thất Dạ tùy ý nhìn Vân Độ công chúa.
Bị tát trước mặt nhiều người như vậy, Vân Độ công chúa vô cùng giận dữ. Nàng là công chúa Vân Độ đạo thống, có thể xem là cao cao tại thượng, cao quý không sao kể xiết. Huống chi hiện tai lão tổ mạnh nhất của Vân Độ đạo thống Vân Độ Ưng Thần cũng có mặt, thử hỏi có ai dám động tới nàng chứ?
Thế nhưng dưới tình huống như thế, Lý Thất Dạ vả nàng một bạt tay, để nàng cảm thấy vô cùng nhục nhã, giận hơn bao giờ hết, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi.
Thế nhưng không hiểu vì sao khi ánh mắt cực kỳ bình thản của Lý Thất Dạ lướt qua thì giống như có một chậu nước lạnh giội lên đỉnh đầu nàng, lập tức dập tắt lửa giận của nàng. Không hiểu vì sao, khi ánh mắt của Lý Thất Dạ nhìn tới thì nàng cảm thấy mình như một người đã chết, ít nhất trong mắt Lý Thất Dạ nàng như một người đã chết.
Lý Thất Dạ không tức, cũng không hề giận, chỉ bình thản nhìn tới, thế nhưng lại khiến Vân Độ công chúa lạnh gáy, phải lui về sau một bước. Nàng vốn vô cùng giận dữ, thế nhưng nháy mắt lại không giận nổi. Ngược lại bản năng của nàng cảm thấy sợ hãi, phải lui về sau một bước.
Lý Thất Dạ đứng nguyên tại chỗ, hời hợt nói rằng:
– Ta tới rồi, có cái gì thì cứ việc nói.
Vừa rồi mọi người đều luôn miệng muốn thảo phạt Lý Thất Dạ, có vô số đạo thống tỏ thái độ muốn chém Lý Thất Dạ thành muôn mảnh, giống như Lý Thất Dạ với họ có thù không đội trời chung.
Thế nhưng khi Lý Thất Dạ thật sự xuất hiện thì có vô số người tắt tiếng, những đạo thống vừa rồi đòi thảo phạt Lý Thất Dạ không nói tiếp nữa, mà chỉ là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Chương 3385: Ngạo Khí Mười Phần
Lúc này không ai muốn làm chim đầu đàn. Mặt khác bọn họ đã nghe ác danh của Lý Thất Dạ, bây giờ nhân vật lãnh tụ Mộc Thiếu Thần có mặt, bọn họ cần gì phải tranh nhau làm bia đỡ đạn chứ.
– Hôm nay gặp mặt ở Vạn Phong Lĩnh, mọi người không hề có ác ý.
Vẫn là Dương Minh tán nhân lên tiếng đầu tiên. Nàng ngồi nguyên tại chỗ, cao quý ngời ngợi, nói chậm:
– Có không ít đạo thống cho rằng ngươi tu luyện ma công, vì vậy mọi người muốn xác định một chút. Dù sao năm đó Cuồng Đình đạo thống các ngươi đã có hứa hẹn với Vạn Thống Giới, hy vọng rằng ngươi sẽ tuân thủ.
– Ma công?
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
– Trò mèo mà thôi, làm sao có thể lọt vào mắt của ta chứ.
– Ăn xàm nói bậy.
Lão tổ Bàn Long đạo thống lập tức đứng dậy, trầm giọng quát lên:
– Ngươi tàn sát ngàn vạn đệ tử vô tội của tam đại đạo thống, phá hoại thiên địa, chính là dùng ma công của Cuồng Đình đạo thống. Việc ác như thế, ai ai cũng giận sôi máu, là hành động của ác ma, người người tru diệt.
– Ngu xuẩn.
Lý Thất Dạ còn chẳng thèm nhìn bọn họ, chỉ cười nhạt.
– Có ngụy biện cũng vô dụng.
Lúc này Mộc Thiếu Thần đứng dậy, thần thái lẫm liệt, trầm giọng nói:
– Rất nhiều người chứng kiến việc này, có hàng ngàn, hàng vạn người nhìn thấy ngươi dùng ma công tàn sát ngàn vạn đệ tử vô tội của tam đại đạo thống, chứng cứ như núi, ngụy biện cũng không có tác dụng.
Nói tới đây, Mộc Thiếu Thần nhìn Dương Minh tán nhân, trầm giọng nói:
– Tán nhân, việc này chứng cứ như núi, làm ác như vậy không xem là ác ma thì phải xem là cái gì? Vì vậy, theo đề nghị của ta, không cần phải khách khí với thứ ma đầu này, giết là xong!
– Ngươi chính là Mộc Thiếu Thần đúng không.
Dương Minh tán nhân còn chưa lên tiếng thì Lý Thất Dạ đã mỉm cười.
– Không sai, chính là tại hạ.
Mộc Thiếu Thần cười ngạo nghễ, nói:
– Cuộc đời này của Mộc Thiếu Thần ta không ưa nhất chính là bực ác ma làm hại nhân gian, lạm sát kẻ vô tội như ngươi. Vì vậy ta tình nguyện tận chút sức mọn vì Vạn Thống Giới, chém giết tên ma đầu nhà người.
Mộc Thiếu Thần nói chuyện không hề khách khí, nói thẳng muốn giết chết Lý Thất Dạ. Ân oán giữa bọn họ đã sâu, bây giờ Mộc Thiếu Thần lại còn nắm chắc phần thắng, nắm giữ đại cục, tại sao cần khách khí với Lý Thất Dạ chứ, hắn căn bản không lọt mắt Lý Thất Dạ.
– Thiếu chủ nghĩa bạc vân thiên, hiệp nghĩa nhân tâm, chính là tấm gương cho chúng ta.
Nhìn thấy Mộc Thiếu Thần trực tiếp đối đầu với Lý Thất Dạ, những tu sĩ theo phe Mộc Thiếu Thần vội vàng phụ họa.
Lý Thất Dạ bật cười, nhìn qua những tu sĩ cường giả phụ họa Mộc Thiếu Thần, lắc đầu nói:
– Các ngươi xuất thân đại đạo thống mà lại khúm núm nịnh bợ như vậy, mặt mũi của thủy tổ các ngươi đều bị các ngươi làm mất hết.
Bị Lý Thất Dạ nói như vậy, không ít tu sĩ cường giả nương nhờ Mộc Thiếu Thần đỏ mặt, căm tức nhìn Lý Thất Dạ. Có tu sĩ quát mắng Lý Thất Dạ:
– Lý Thất Dạ, bực ma đầu như ngươi lạm sát kẻ vô tội, người người tru diệt. Mộc thiếu chủ nhân nghĩa bác ái, vô địch thế gian, nhất định sẽ chém nhà ngươi!
Lý Thất Dạ vốn chẳng thèm quan tâm tới những tu sĩ này, chỉ nhìn sơ qua Mộc Thiếu Thần, cười cợt, nói rằng:
– Xem ra lời nói của ta vẫn chưa được truyền lại. Thiếu chủ Mộc gia là cái thứ gì chứ, chỉ là con kiến trong mắt của ta mà thôi, thế mà lại dám khoác lác trước mặt ta.
Mộc Thiếu Thần kiêu căng tự phụ, không coi ai ra gì, nhất là lúc này hắn còn nắm chắc phần thắng, gần như đã thành công trở thành lãnh tụ của Vạn Thống Giới nên càng không coi ai ra gì. Bây giờ bị Lý Thất Dạ khinh thường như thế, hắn lập tức biến sắc.
– Lý Thất Dạ, chết tới nơi rồi mà còn không biết.
Mộc Thiếu Thần âm u nhìn Lý Thất Dạ. Hắn bễ nghễ nhìn Lý Thất Dạ, nói lạnh lùng:
– Ngươi có thực lực mạnh cách mấy thì đã sao, Đế Thống Giới cường giả nhiều vô số kể. Khi ta ở Đế Thống Giới, ngay cả Chân Đế cũng từng đàm đạo với ta, thứ cỏ cây mới có chút thành tựu như ngươi trong mắt ta ngay cả cọng lông cũng không phải. Muốn diệt ngươi, chỉ cần nháy mắt là xong.
Mộc Thiếu Thần nói rất hào hùng, khi nói chuyện có tư thế bễ nghễ thiên hạ, coi thường bát hoang, khí thôn sơn hà, tự phụ nhìn xuống chúng sinh.
Mộc Thiếu Thần nói vậy làm rất nhiều người hít lạnh, nhất thời có không ít người nhìn nhau, ngay cả lão tổ đạo thống cũng phải rùng mình. Không biết Mộc Thiếu Thần nói thật hay giả, nếu như ngay cả Chân Đế cũng muốn bàn luận đại đạo với hắn thì hắn quá lợi hại rồi.
– Thiếu chủ vô địch, thiếu chủ thật soái.
Nhất thời, có vô số nữ tu sĩ trẻ tuổi bị khí thế bễ nghễ bát phương của Mộc Thiếu Thần chinh phục, ánh mắt tỏ vẻ yêu thương. Như Bảo Kỳ công chúa, như ngọc nữ Âu Dương thế gia thì càng mê mẩn, nhìn thẳng Mộc Thiếu Thần như người mất hồn.
– Nháy mắt?
Nghe Mộc Thiếu Thần nói như vậy, Lý Thất Dạ bật cười, nói rằng:
– Ta muốn xem thử xem ai có thể nháy mắt diệt trừ ta, ta có hứng thú lắm đấy.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ khoan thai nhìn Mộc Thiếu Thần, cười cợt, lắc đầu nói:
– Thế nhưng, nếu như là ngươi thì e rằng không thể, ta nháy mắt diệt ngươi thì còn coi được.
– Đồ cái thứ không biết trời cao đất rộng!
Mộc Thiếu Thần lạnh mắt, uy nghiêm nói:
– Thế gian này không ai có thể nháy mắt diệt ta cả! Ta tu luyện vô địch thuật của Mộc gia, kiêm vạn đạo pháp, có bảo vật vô song nhất thế gian, thử hỏi thế gian này có ai có thể nháy mắt diệt ta!
Lúc này Mộc Thiếu Thần mười phần thô bạo, cực kỳ hăng hái, không coi người trong thiên hạ ra gì, quát lớn Lý Thất Dạ:
– Ta diệt ngươi thì dễ như ăn cháo. Chỉ là một tên cường giả ở Vạn Thống Giới mà thôi, trong mắt ta chẳng khác gì sâu kiến cả.
Tuy không ít người khó chịu với cách ăn nói bá đạo của Mộc Thiếu Thần thế nhưng không thể không thừa nhận rằng hắn có vốn liếng ngông cuồng. Dù sao hắn có thiên phú vô song, vô số tuyệt thế thuật hắn chỉ cần liếc nhìn một cái thì đã có thể tìm hiểu, có vô số đạo thống muốn cầu cạnh hắn.
– Lý Thất Dạ, có dám phân cao thấp với ta hay không.
Lúc này Mộc Thiếu Thần ngạo khí mười phần, nhìn xuống chúng sinh.
Lý Thất Dạ nhìn Mộc Thiếu Thần tự tin trăm phần trăm, hắn bật cười, nói:
– Ta ngược lại rất muốn xem thử xem ngươi có thủ đoạn gì. Hừ, ngươi có thủ đoạn gì thì cứ tung ra hết đi.
– Mộc Thiếu Thần ta cần gì tới nhiều thủ đoạn, chỉ cần một tấm bảo kính là đủ. Ngươi có dám đứng trước tấm bảo kính này soi một cái hay không?