1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 6 [Chương 26 đến Chương 30]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 6 [Chương 26 đến Chương 30]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 26: Thần Nha Phong (hạ)

Lý Thất Dạ nở nụ cười tươi khi nghe Nam Hoài Nhân giới thiệu về cố sự của ngọn Thần Nha Phong, đơn giản do mấy tên thần tướng – bộ hạ của Minh Nhân Tiên Đế vì muốn tưởng niệm Âm Nha hắn nên mới đặt tên như vậy mà thôi.

Cổ viện hình tam giác ở trên Thần Nha Phong cũng không lớn lắm, nhưng cả tòa cổ viện này lại đen như mực, chẳng khác nào dùng sắt đen để xây thành, trông vô cùng nặng nề. Trên thực tế, trong các đời đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái cũng không một ai biết tòa cổ viện này được xây dựng bằng thần liệu gì.

Khi Lý Thất Dạ và Nam Hoài Nhân đứng trước tòa cổ viện hình tam giác đen kịt, trong lòng vô cùng bồi hồi, vô số năm tháng đã qua đi nhưng tòa viện cổ này vẫn đứng sừng sững nơi đó, đương nhiên lai lịch thần bí của nó cũng vượt qua tưởng tượng của thế nhân.

Lúc cảm xúc trong lòng đang dâng trào thì ánh mắt của Lý Thất Dạ bị miếu thờ vô cùng to lớn ở trước tòa cổ viện hấp dẫn, trong ấn tượng của hắn, năm xưa khi xây dựng ngôi cổ viện hình tam giác này không hề có cái miếu thờ nào cả.

Ánh mắt của Lý Thất Dạ tập trung vào miếu thờ, bên trong có một người đàn ông có vóc người vô cùng khôi ngô đang ngồi xếp bằng, không thể nào đoán được tuổi tác vì đầu tóc của ông ta rối bời, râu ria thì xồm xoàm che khuất cả khuôn mặt, trên người có cỏ dại cắm rễ đâm chồi nên cũng không biết đã ngồi yên nơi đó bao lâu rồi.

Hai con mắt của nam tử này nhắm nghiền, nếu như không phải nhịp hô hấp vẫn đều đặn thì người khác còn tưởng rằng đó là một bộ thây khô.

Đó cũng không phải là điểm khiến người ta giật mình, làm người ta giật mình chính là tay chân của y bị những sợi xích sắt to lớn khóa chặt. Nếu như người khác hoặc kẻ không có kiến thức thì thôi, nhưng Lý Thất Dạ lại hiểu biết rất nhiều, hắn biết sợi xích sắt này được đúc từ Hắc Chu Lãnh Thiết, đây là một loại thần thiết cực kỳ quý hiếm.

Là người như thế nào thì mới đáng để dùng Hắc Chu Lãnh Thiết xích lại, hơn nữa, người đàn ông trước mắt này tựa hồ cam tâm tình nguyện bị xích ở đây chứ không phải bị cưỡng ép.

Thấy Lý Thất Dạ chú ý tới người đàn ông trong miếu thờ, Nam Hoài Nhân nhỏ giọng nói:
– Đó là người bảo vệ cổ viện hình tam giác này, không một ai biết về lai lịch cụ thể của ông ta cả.

– Tại sao lại bị xích ở nơi đó?
Lý Thất Dạ vẫn nhìn người đàn ông nhắm mắt ngồi xếp bằng trong miếu thờ kia, mở miệng hỏi.

Nam Hoài Nhân lắc lắc đầu, đáp lời:
– Không ai biết, chỉ sợ toàn Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta cũng có không một ai biết được, nghe nói, ông ta bị xích ở đó cực lâu, ngay cả sư phụ của ta cũng không biết bao lâu nữa là. Có người nói, ông ta là đệ tử trong tông môn, là một tội nhân, đã phạm tội lớn ngập trời nên mới bị xích ở nơi đó.

Lý Thất Dạ khẽ gật đầu rồi cũng không nói gì nữa, sau đó hắn cùng với Nam Hoài Nhân đi vào trong cổ viện hình tam giác kia.

Lúc hai người bọn họ tiến vào trong cổ viện hình tam giác kia, người đàn ông bị xích kia bất chợt mở mắt ra, ánh mắt ấy ẩn chứa sự đáng sợ tới cực điểm, tựa như có thể nhìn xuyên tuyên cổ, xé rách Hỗn Độn, một ánh mắt chỉ sợ dù là Vương Hầu hay Chân nhân cũng phải run rẩy. Nhưng, khi y nhắm mắt lại thì tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả.

Cổ viện hình tam giác, ở ngoài nhìn không lớn lắm nhưng một khi bước vào trong sẽ thấy một không gianhoàn toàn khác, bên trong cổ viện hình tam giác vô cùng rộng lớn, diện tích phải tới vạn mẫu*, ba tòa cổ lâu vô cùng hùng vĩ được xây sát nhau tạo thành ngôi cổ viện hình tam giác này.

Không thể nghi ngờ, ở bên ngoài nhìn tới thì tòa cổ viện hình tam giác có diện tích vạn mẫu này chỉ là một tiểu viện, nhưng bên trong có một không gian to lớn dị thường, xem ra tòa cổ viện này được thần thông vô thượng luyện hóa mà thành.

Bước vào cổ viện hình tam giác, Nam Hoài Nhân lập tức giới thiệu:
– Bên này là Tàng Kinh Các, bên kia là Tàng Binh Các, còn chỗ đó là Tàng Bảo Các. Ba tòa cổ lâu của cổ viện hình tam giác được Tẩy Nhan Cổ Phái chia thành bí kíp, bảo khí, thần tài.

Nam Hoài Nhân nói tiếp:
– Mỗi một tòa cổ lâu sẽ có một vị hộ pháp phụ trách, bất luận là đệ tử nào muốn lấy hay mượn bí kíp, bảo khí, thần tài thì nhất định phải qua sự kiểm tra của vị hộ pháp kia.

Nói tới đây, Nam Hoài Nhân hỏi Lý Thất Dạ:
– Sư huynh muốn đi nơi nào đầu tiên?

– Trước tiến vàoTàng Kinh Các đã.
Lý Thất Dạ đảo mắt nhìn ba tòa cổ lâu rồi thuận miệng nói.

Khi Nam Hoài Nhân và Lý Thất Dạ tiến vào Tàng Kinh Các, trong đây có tám tên đệ tử thực lực cao thâm của Tẩy Nhan Cổ Phái tọa trấn, đồng thời còn có một vị hộ pháp phụ trách. Sau khi hai người đưa ra thủ lệnh của trưởng lão thì vị hộ pháp của Tàng Kinh Các mới cho bọn họ tiến vào trong.

Vừa mới bước vào trong Tàng Kinh Các, người ta cảm giác như đang tiến vào một kho sách vô cùng hùng vĩ, Tàng Kinh Các cực kỳ rộng lớn tưởng không thấy được phần cuối. Chỉ cần nhìn sự to lớn của Tàng Kinh Các thì đủ tưởng tượng được sự huy hoàng năm xưa của Tẩy Nhan Cổ Phái.

Khi bước vào trong thì Lý Thất Dạ và Nam Hoài Nhân nhận ra cũng không phải có mỗi hai người bọn họ, trong này cũng có không ít đệ tử đang chọn lựa công pháp hoặc bí kíp phù hợp với mình.

Nam Hoài Nhân vốn là người thông minh, khéo léo, xã giao tốt với nhiều đệ tử trong Tẩy Nhan Cổ Phái, khi nhìn thấy các vị sư huynh đệ, hắn rất tự nhiên lần lượt chào hỏi từng người.

Lý Thất Dạ thì lại khác, hắn mới nhập môn không bao lâu mà những đệ tử của Tây Nhan Cổ Phái cũng chẳng ưa gì hắn. Dù nói Tẩy Nhan Cổ Phái đã xuống dốc nhưng chung quy vẫn là Đế Thống Tiên Môn, một phàm nhân có thể bái nhập Tây Nhan Cổ Phái đã là chuyện không bình thường rồi.

Mà hoang đường hơn nữa, là tên rác rưởi có Phàm Thể, Phàm Luân và Phàm Mệnh kia lại trở thành đại đệ tử thủ tịch, vị trí đại đệ tử cao nhất này vô cùng oai phong, là đại sư huynh của toàn thể đệ tử đời thứ ba, không biết bao nhiêu đệ tử đời thứ ba trong Tẩy Nhan Cổ Phái có thiên phú hơn người thậm chí còn lập cả công lao hiển hách muốn trở thành đại đệ tử cao nhất, thế nhưng họ không được chưởng môn chấp thuận.

Mà giờ tình thế lại đảo lộn, một tên rác rưởi chân ước chân ráo mới vào lại được ngồi ngay vào vị trí đại đệ tử thủ tịch, chuyện này sao không khiến vô số đệ tự tức giận trong lòng chứ?

Cho dù đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái không dám làm trái với quyết định của trưởng lão, thế nhưng bọn họ tuyệt đối không hề vui vẻ gì với Lý Thất Dạ cả.

– Hắn chính là Lý Thất Dạ đó.
Có đệ tử đánh giá Lý Thất Dạ từ trên xuống dưới, cứ như đang xem một con quái vật vậy, trên thực tế cũng có người muốn chiếm lấy Tẩy Nhan Cổ Lệnh, ngay cả trong Tẩy Nhan Cổ Phái cũng có không ít người làm như vậy nhưng chưa có một ai thành công. Thế rồi, đột nhiên Tam Quỷ Gia lại giao bảo bối như thế cho Lý Thất Dạ, chuyện này thật quá sức tưởng tượng.

– Chính là hắn, nghe đâu, hắn từng mời Tam Quỷ gia chơi gái tận mười ngày mười đêm ở Thúy Hồng Lâu.
Có đệ tử khinh thường nói.

Có đệ tử ra vẻ nắm rõ tình hình hơn, lắc đầu nói:
– Ngươi nói sai rồi, đâu chỉ mười ngày mười đêm đâu, ta nghe người ta kể, hắn bao hẳn một cặp tỷ muội song sinh ở Thúy Hồng Lâu cho lão mê gái kia, mà cặp tỷ muội này vẫn còn trong trắng mới tới làm, nên hắn bung tiền mua ba năm tiếp theo để phục vụ cho Tam Quỷ Gia, chính vì thế cái tên mê gái kia mới ưng thuận đưa cổ lệnh của mình cho hắn.

Chuyện này càng ngày càng đặc sắc hơn, có người nói Lý Thất Dạ mời Tam Quỷ Gia chơi gái ở Thúy Hồng Lâu hoặc hắn bao hẳn một cặp tỷ muội song sinh phục vụ Tam Quỷ Gia, lại có người nói hắn bao Thúy Hồng Lâu tận mười năm, mặc cho Tam Quỷ gia thích làm gì thì làm…Nói chung, tin đồn dạng gì cũng có, nhưng bất kỳ tin đồn như thế nào thì cũng đều quay quanh việc Lý Thất Dạ dùng phương pháp vô liêm sỉ để dụ dỗ lừa gạt Tam Quỷ Gia, khiến lão sắc quỷ kia cam tâm tình nguyên đưa Tẩy Nhan cổ lệnh cho hắn.

(*): Trong hệ đo lường cổ của Việt Nam, mẫu (chữ Nho 畝, là đơn vị đo diện tích. Một mẫu bằng 10 sào hay bằng 10 công (1 công = 1 sào).

1 công hay 1 sào đất nam bộ là 1000m2, ở trung bộ là 500m2, ở Bắc bộ là 360m2.

Một mẫu tính theo mét hệ bằng 3.600 mét vuông và một công là 360 m².Kiếm Chi Nhất Kiếm – Kiếm Giả Phi Giả – Truyện Kiếm Tu phong cách mới – Đại Đạo Triều Thiên – Thỉnh chư vị nghé thăm..!

Cách tính diện tích theo đơn vị mẫu hay sào khá tùy tiện, tùy theo từng vùng. Chẳng hạn, ở Bắc Bộ 1 mẫu = 3600 m²; Trung Bộ thì 1 mẫu = 4.970 m²; còn ở Nam Bộ thì 1 mẫu = 10.000 m².

Chương 27: Nguyệt Qua Dương Luân Công (Thượng)

– Hừ, không ngờ các vị trưởng lão lại để cho mộ kẻ rác rưởi, vô sỉ như vậy làm thủ tịch đại đệ tử. Tiểu tử kia thật là sỉ nhục của Tẩy Nhan Cổ Phái mà!
Có đệ tử tức giận bất bình hét to.

Cũng có đệ tử thấy lạ hỏi:
– Hắn không phải đang đi khảo hạch ở Cửu Thánh Yêu Môn đó ư? Sao lại về nhanh như vậy?

– Hắc, nhất định là thất bại rồi, thứ rác rưởi như hắn cũng muốn thông qua khảo hạch sao? Nằm mơ giữa ban ngày a, chỉ bằng hắn mà muốn lấy Lý công chúa của Cổ Ngưu Cương Quốc ư? Rõ ràng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Một đệ tử khác khinh thường cười lạnh.

Sáu vị trưởng lão vẫn chưa có công bố chuyện Lý Thất Dạ đã thông qua khảo hạch ra ngoài vì bọn họ vẫn chưa thấy rõ thái độ của Cửu Thánh Yêu Môn trong chuyện này. Còn chưa có sự đồng ý của Cửu Thánh Yêu Môn thì sáu vị trưởng lão không dám dễ dàng tuyên bố việc hôn sự giữa Lý Thất Dạ và Lý Sương Nhan rồi. Lỡ Lý Sương Nhan không đồng ý mà bọn họ làm hư mất danh tiết của nàng, chọc giận Luân Nhật Yêu Hoàng đồng nghĩa với việc có thể bị diệt môn a.

Nghe thấy lời của sư huynh đệ trong phái, Nam Hoài Nhân cảm thấy hơi xấu hổ nhưng lại không thể nói ra sự thật về những chuyện xảy ra tại Cửu Thánh Yêu Môn.

Còn người bị mắng chửi – Lý Thất Dạ lại nhàn nhã dạo chơi, giống như hoàn toàn không có nghe được cái gì hết, tự do khoan thai, đọc lấy từng quyển bí kíp trên giá sách.

Hổ Khiếu Công, Thiên Tàm Thọ Pháp, Liệt Dương Luân Thuật, Thiết Ngưu Hoàng Thể Thuật… Từng quyển bí kíp đặt trên giá, mấy quyển sách này: có quyển là bản gốc, cũng có quyển là bản chép tay, cũng có quyển là bản phục chế, bản khắc trên đá… Muôn hình muôn vẻ, có thể thuật dùng để tu luyện thể chất, có thọ pháp để tăng thêm huyết khí, cũng có mệnh công để công phạt bảo vệ…

Số lượng bí kíp ở đây cực kỳ pha tạp, kiểu nào cũng có, còn hết sức đa dạng nữa, chỉ cần xem đống công pháp này là đủ biết quá khứ cực kỳ huy hoàng của Tẩy Nhan Cổ Phái rồi.

– Công pháp bí kíp ở đây có rất nhiều loại là đo các đời tiên hiền, tổ sư sáng chế, cũng có loại lấy được từ những môn phái hoặc truyền thừa khác.
Nam Hoài Nhân nói với Lý Thất Dạ:
– Sư huynh muốn chọn công pháp có quan hệ với Đế thuật thì phải lên trên tầng ba mới có. Công pháp ở tầng một là công pháp bình thường nhất trong môn phái, ai cũng có thể tu luyện. Tầng hai mới có công pháp cho đường chủ hoặc đệ tử có công lao tu luyện.

Lý Thất Dạ cũng không vội lựa chọn, hắn chỉ xem lướt qua từng môn công pháp trước mặt, bởi vì hắn đã sớm có mục tiêu trong đầu rồi.

Lý Thất Dạ bắt đầu xem từ tầng một, đến lúc bước lên tầng thứ ba thì có thể chứng kiến một hai bản Đế thuật. Nhưng đây chỉ là vài bản Đế thuật không trọng yếu, không phải là mấy bản Đế thuật nòng cốt.

Trong quá trình này, hắn phát hiện một chuyện: càng đi lên trên, công pháp trên giá càng ít, nhiều chỗ chỉ có đề tên mà không có sách. Cái này mang ý nghĩa, chỗ này đã từng cất loại công pháp nào đó nhưng sau này thì không thấy rồi.

– Không có khả năng tự nhiên đem hầu hết công pháp và bí kíp cho mượn a?
Lý Thất Dạ nhìn quanh tầng ba một chút rồi hỏi.

Nam Hoài Nhân lắc đầu trả lời:
– Nghe nói chúng ta làm mất rất nhiều công pháp bí kíp.
Đến đây hắn nhìn quanh một chút, hạ thấp giọng nói tiếp:
– Ta nghe sư phụ kể, thực ra Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta còn rất ít Đế thuật. Nếu mà có Đế thuật quan trọng thì tuyệt không nhiều hơn ba loại, chắc nằm ở ba tầng cuối. Nếu ngay cả chỗ đó cũng không có nữa thì Tẩy Nhan Cổ Phái chẳng qua chỉ còn mang cái danh hão Đế Thống Tiên Môn mà thôi.

Sau khi Minh Nhân Tiên Đế thừa nhận Thiên Mệnh, có vô số công pháp do cả đời hắn sáng tạo, đặc biệt là sau khi trở thành Tiên Đế thì sáng tạo ra Đế thuật có thể câu thông với thiên địa, thậm chí cả Thiên Mệnh Bí Thuật.

– Bị người cướp đoạt sao?
Lý Thất Dạ đương nhiên biết rõ Tẩy Nhan Cổ Phái có bao nhiêu Đế thuật. Tẩy Nhan Cổ Phái không chỉ chứa công pháp do Minh Nhân Tiên Đế sáng chế mà cả những Đế thuật, Cổ thuật mà hắn dẫn người đi cướp được. Những cổ thuật này cái thì có nguồn gốc từ thời đại Hoang Mãng, có chút từ trong tay Thiên Ma, Huyết Tộc, Thạch Nhân, Mị Linh, Cổ Minh… có thể nói là rất nhiều bí thuật của vạn tộc.

– Ta không biết cụ thể chuyện này.
Nam Hoài Nhân khẽ trả lời:
– Nghe kể rằng năm vạn năm trước, Tổ sư thiên tài của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta chiến bại, kiếp nạn ập lên đầu. Về sau lại nghe nói, vào ba vạn năm trước Tẩy Nhan Cổ Phái xảy ra đại sự động trời, khiến chúng ta tổn thất nặng nề. Bên trong tông môn cũng có lời đồn, Đế thuật của môn phái bị Mục sư tổ phong tỏa ở ba tầng cuối, thậm chí có người bảo ba vạn năm trước, Thánh Thiên Giáo đánh bại chúng ta rồi cướp đi hàng loạt Đế thuật!

– Là Mục Thiếu Đế sao?
Nghe được lời của Nam Hoài Nhân, Lý Thất Dạ nhớ tới năm vạn năm trước, trong Tẩy Nhan Cổ Phái đã từng xuất hiện một thiên tài, bất quá vì trạng thái của hắn lúc ấy đang có vấn đề nên không quá quan tâm tình hình bấy giờ.

– Đúng, chính là Mục sư tổ.
Vừa nhắc tới Mục Thiếu Đế, Nam Hoài Nhân cảm thấy nhiệt huyết sục sôi, kể tiếp:
– Theo truyền thuyết thì năm vạn năm trước, Mục sư tổ là người có khả năng nhất trở thành Tiên Đế kế tục Minh Nhân Tiên Đế tổ sư, ông ta từng là đối thủ mạnh nhất của cả đời Đạp Không Tiên Đế, ta từng nghe nói…

– …Lúc Mục tổ sư cùng Đạp Không Tiên Đế tranh giành Thiên Mệnh, đã từng thắng ba thua ba! Cho dù Đạp Không Tiên Đế có thiên phú nghịch thiên đều phải thua Mục sư tổ ba lần. Năm đó, Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta đang ở trạng thái cường đại nhất kể từ sau thời đại của Minh Nhân sư tổ. Tẩy Nhan Cổ Phái đã từng quét ngang thiên hạ, đừng nói chỉ một mình Đại Trung Vực, coi như là toàn bộ Nhân Hoàng Giới đều không có người nào dám gây chuyện…
Nam Hoài Nhân kể không ngừng về Mục Thiếu Đế, bởi vì Mục Thiếu Đế đã từng là kiêu ngạo lớn nhất của Tẩy Nhan Cổ Phái sau Minh Nhân Tiên Đế.

– Nhưng rốt cuộc người thừa nhận Thiên Mệnh vẫn là Đạp Không Tiên Đế.
Đối với sự hưng phấn của Nam Hoài Nhân, Lý Thất Dạ chỉ nhàn nhạt nói.

Lời của Lý Thất Dạ giống như hắt một chậu nước lạnh vào mặt Nam Hoài Nhân, hắn đang thao thao bất tuyệt liền ỉu xìu, ảm đạm:
– Nghe đồn là Mục sư tổ đánh với Đạp Không Tiên Đế một trận cuối cùng liền không còn xuất hiện nữa. Có người bảo sư tổ chết trận, cũng có người nói sư tổ tọa hóa ở bên trong tông môn, thậm chí có trưởng lão suy đoán Mục sư tổ lấy đi hàng loạt Đế thuật trong phái rồi phong tỏa ở ba tầng cuối.

– Ba tầng giữa không có Đế thuật gì sao?
Lý Thất Dạ nhìn lên phía trên rồi hỏi. Các trưởng lão chỉ cho hắn quyền hạn tiến vào ba tầng dưới mà thôi.

Nam Hoài Nhân cũng ngước đầu nhìn ba tầng trên rồi lắc đầu trả lời:
– Nghe sư phụ nói, hắn từng đi qua hai lần, nhưng số lượng bí kíp ở trên đó có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lý Thất Dạ không nói gì thêm, khẽ lắc đầu, xem ra Tẩy Nhan Cổ Phái chỉ còn mỗi cái tên rồi, Đế Thống Tiên Môn gì mà có rải rác vài bản Đế thuật. Nói Tẩy Nhan Cổ Phái xuống dốc cũng là nói có sách, mách có chứng đấy.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ ở tầng thứ ba chọn một bản bí kíp tấn công địch nhân và hộ mệnh, lại ở tầng thứ hai chọn một bản bí kíp dùng để tu luyện kéo dài tuổi thọ và dưỡng huyết, còn ở tầng chót thì lấy ra một chồng lớn bí kíp.

Nam Hoài Nhân đếm thử đống này thì có đến một trăm hai mươi quyển, hắn lập tức im lặng, hạ thấp giọng hỏi:
– Sư huynh, mấy bản này chỉ là võ kỹ, không đáng giá nhắc tới. Ở trong tông môn thì ai cũng có thể xem, sư huynh có muốn đổi loại khác không?

– Ta tự có tính toán.
Lý Thất Dạ lắc đầu trả lời.

Nhìn Lý Thất Dạ giống như đã tính trước, Nam Hoài Nhân không nói thêm gì nữa, vội vàng giúp Lý Thất Dạ đem đống bí kíp này đi đăng ký.

Nếu là trước kia, Nam Hoài Nhân nhất định cho rằng Lý Thất Dạ thật khờ khạo, tu sĩ mà lại đi chọn hơn trăm quyển võ kỹ, cái này là bỏ gốc lấy ngọn a. Nhưng Nam Hoài Nhân bây giờ lại không nghĩ như vậy.

Thời điểm Lý Thất Dạ và Nam Hoài Nhân xách 120 bí kíp và võ kỹ đi ra, các đệ tử có mặt nhìn hắn giống như kẻ ngu, liền mấy vị đệ tử đời thứ hai phụ trách đăng ký cũng nhìn Lý Thất Dạ như nhìn quái vật.

– Trưỡng lão quy định ngươi chỉ có thể chọn ba quyển bí kíp.
Một vị đệ tử phụ trách xem lại thủ lệnh của Lý Thất Dạ rồi nói.

Lý Thất Dạ chậm rãi đáp lời:
– Ta biết, ta chỉ chọn một quyển công pháp tu mệnh cùng một quyển kéo dài tuổi thọ và dưỡng huyết, còn quyển thứ ba thì ta không chọn. Hoài Nhân có nói, những cuốn võ kỹ này ai trong bổn môn cũng có thể đọc, chắc ta cũng có thể a?

Mấy vị đệ tử phụ trách đăng ký liếc nhau rồi nhìn vị hộ pháp tọa trấn, đợi người nọ đồng ý thì mấy người phụ trách đăng ký này cũng không nói gì thêm.

Một người nhìn đống sách rồi đếm to:
– Tổng cương võ kỹ bốn mươi bốn cuốn, hỗn tạp võ kỹ ba mươi sáu cuốn, tu lyện da sắt gân đồng bốn mươi cuốn.

Người đệ tử này nói đến đây cũng không khỏi nhìn Lý Thất Dạ như nhìn kẻ đần. Toàn bộ những võ kỹ này đều là những thứ chẳng có mấy giá trị, so sánh với những võ kỹ khác còn kém xa chứ đừng nói đem so sánh với đạo pháp.

Từ tro bụi đọng khắp đống sách này là có thể nhìn ra chưa từng có ai đọc qua hơn một trăm quyển sách này.

Vừa nghe Lý Thất Dạ chọn hơn một trăm cuốn võ kỹ để tu luyện, đám đệ tử ở đây không nhịn được cười lớn.

– Thứ ngu xuẩn không biết hàng, cho ngươi tu luyện hết thảy võ kỹ trên thế gian cũng chỉ là kẻ tầm thường mà thôi.
Có đệ tử khinh thường lên tiếng.

Cũng có đệ tử cười nhạo:
– Vương huynh, cái này gọi là tự mình hiểu lấy. Đạo pháp đâu phải là thứ mà kẻ rác rưởi chỉ có Phàm Thể, Phàm Luân và Phàm Mệnh kia có thể tu luyện dễ dàng được, dù cho hắn mười năm cũng không tu luyện thành công tâm pháp đặt nền móng cơ bản nhất. Người ta biết tu đạo không thành nên lùi một bước đi tu luyện võ kỹ đó a!

Chương 28: Nguyệt Qua Dương Luân Công (Hạ)

Thực sự thì Tàng Kinh Các của Tẩy Nhan Cổ Phái đã cất giữ những võ kỹ không biết đã bao nhiêu lâu. Nhưng từ xưa đến nay, số lượng đệ tử đọc qua những võ kỹ này lác đác chẳng có mấy, chứ đừng nói đến việc xem hết toàn bộ một trăm hai mươi quyển võ kỹ này.

Lý Thất Dạ lạnh lùng liếc nhìn đám người đang cười nhạo, Nam Hoài Nhân ở bên cạnh thấy vậy thầm đổ mồ hôi lạnh lo lắng cho bọn họ. Người khác có thể không biết nhưng hắn lại cực kỳ rõ ràng: Lý Thất Dạ tuyệt đối là dạng giết người không chớp mắt, ngay cả Đỗ Viễn Quang, Từ Huy đều bị hắn phanh thây tại chỗ, đám sư huynh đệ này tính là thứ gì.

Lúc này, một vị đệ tử đời thứ hai phụ trách đăng ký nhíu lại lông mày, khuyên nhủ Lý Thất Dạ:
– Mấy thứ võ kỹ này, nên đọc lướt qua rồi dừng, đừng tập trung nhiều quá.

Đối với hảo ý của vị đệ tử này, Lý Thất Dạ cười cười, chậm rãi nói:
– Môn công pháp tu luyện đầu tiên của ta là Kỳ Môn đao thuật, là một loại võ kỹ, uy lực của nó cũng rất lớn đấy, nói không chừng ta mà luyện hết mấy trăm môn võ kỹ thì sẽ vô địch thiên hạ không chừng.

Lý Thất Dạ trả lời như vậy liền dẫn tới đám người ở đây cười to, có đệ tử lên tiếng:
– Mấy trăm môn võ kỹ chưa chắc vô địch thiên hạ nhưng nếu ngươi luyện mấy trăm vạn môn võ kỹ thì chắc thật sự sẽ vô địch thiên hạ a.

Vị đệ tử phụ trách đăng ký lắc đầu, trầm giọng nói:
– Vớ vẫn, võ kỹ chỉ là đường rẽ. Nếu muốn học thì chỉ cần tinh thông một hai môn là được, học hơn trăm môn võ kỹ chỉ có lãng phí tinh lực, xao nhãng việc tu hành!

– Tiểu sư thúc, hắn căn bản không nhận lòng tốt của ngài, cứ bỏ mặc hắn đi, đừng tốn sức khuyên bảo làm gì!
Một vị đệ tử đời thứ ba cười nói:
– Rác rưởi ăn hại thì mãi là rác rưởi ăn hại, bùn nhão không xây được tường, không chừng lại nghĩ ngài đang lừa gạt hắn.

Mọi người ai cũng không thèm ngó tới võ kỹ, căn bản không có bất kỳ tu sĩ nào đi luyện mấy thứ này, vậy mà bây giờ Lý Thất Dạ lại một hơi muốn hơn trăm loại. Trong mắt người khác, hắn hoàn toàn là một kể đần.

Đương nhiên, nếu như Lý Thất Dạ đã cố ý muốn mượn thì vị đệ tử hảo tâm kia cũng sẽ không ngăn cản tiếp, quay lại tiếp tục đăng ký cho Lý Thất Dạ.

Lúc Lý Thất Dạ xuất ra cuốn bí kíp thứ hai, vị đệ tử này mới gật nhẹ rồi nói:
– Vậy mới đúng, ngươi chọn môn công pháp này không tệ, “Côn Bằng Tiểu Ý Lục Thức” là mạt kỹ của một môn Đế thuật trong Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta, dù chỉ là mạt kỹ nhưng vẫn có chút huyền ảo, cường đại.

Mà vị hộ pháp trấn thủ ngồi một bên cũng gật đầu, mở miệng:
– Ngươi nên chú tâm tu luyện môn công pháp này, đừng phụ uy danh của nó, “Côn Bằng Tiểu Ý Lục Thức” là mạt kỹ của Đế thuật “Côn Bằng Lục Biến”. Nếu như ngươi đã tu luyện xong môn công pháp này thì trong tương lai, lúc ngươi có cơ hội tu luyện “Côn Bằng Lục Biến”, nó sẽ giúp ngươi dựng trụ cột rất tốt, làm chơi ăn thật.

Nghe được những lời này, các đệ tử khác không nhịn được hâm mộ, ghen ghét, đây chính là Đế thuật nha, dù chỉ là mạt kỹ cũng cường đại hơn rất nhiều công pháp bình thường. Cho dù là Đại Hiền thuật cũng không thể so sánh với nó.

– Hừ, một tên ăn hại mà thôi, Đế thuật huyền bí như vậy, quản chi “Côn Bằng Tiểu Ý Lục Thức” chỉ có sáu kiểu, cả đời hắn cùng đừng mơ tu luyện thành công.
Có đệ tử ghen ghét lên tiếng, trong lời nói chứa đầy sự khinh thường.
.
Cũng có đệ tử không phục, nhịn không được nói:
– Hắn dựa vào cái gì mà được tu luyện Đế thuật!

Đương nhiên những đệ tử này ở dưới ánh mắt ác liệt của vị hộ pháp chỉ có nước ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Lý Thất Dạ cầm mệnh lệnh do chính sáu vị trưởng lão thừa nhận. Trừ phi bọn hắn muốn nghi vấn quyết định của sáu vị trưởng lão, nếu không thì chỉ có thể đứng đó hâm mộ Lý Thất Dạ mà thôi.

Lý Thất Dạ lấy ra bản bí kíp cuối cùng, quyển bí kíp này cực kỳ cũ kỹ, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, cũng không biết nó được chế tạo từ loại chất liệu gì mà tuy đã bị lật đi lật lại vô số lần vẫn không có một điểm hủy hoại.

– Nguyệt Qua Dương Luân Công!
Vị đệ tử phụ trách đăng ký nhìn thấy môn công pháp này, liền liếc nhìn Lý Thất Dạ, sau đó lại nhìn về phía vị hộ pháp kia.

Mà vị hộ pháp trấn thủ ở đây bất giác nhíu lại lông mày.
– Nguyệt Qua Dương Luân Công.

Có người đệ tử nghe được tên này, lạnh lùng nói:
– Lại một tên ngốc muốn học cấp tốc, tu luyện đạo pháp, trên thế gian làm gì có chuyện học cấp tốc!

– Hắc, người ta muốn một đêm trở thành thiên tài mà.
Có đệ tử chua xót tiếp lời:
– Hắc, cho dù hắn tu luyện Nguyệt Qua Dương Luân Công đi nữa cũng không thể trong vòng một đêm trở thành vô địch. Thiên tài với rác rưởi là do trời định đấy, cho dù rác rưởi có học tập bất luận công pháp cấp tốc nào cũng sẽ không thành thiên tài!

– Tốt nhất không nên tu luyện môn pháp thuật này, nó cuối cùng sẽ hại ngươi.
Vị hộ pháp này lắc đầu khuyên can:
– Mặc dù giai đoạn đầu của môn pháp thuật này có thể giúp ngươi tăng tốc tu hành, nhưng dựa vào thọ luân cấp Phàm của ngươi, tối đa cũng chỉ có thể dừng ở cảnh giới Tráng Thọ, còn về sau thì ngươi cũng không thể tu luyện pháp thuật này đến cảnh giới tiếp nữa. Trong tông môn năm đó có một vị thiên tài có thọ luân cấp Thánh, cuối cùng cũng dừng lại ở cảnh giới Thiên Nguyên, hại bản thân bỏ qua thời gian tu luyện tốt nhất.

Nguyệt Qua Dương Luân Công rất nổi danh ở Tẩy Nhan Cổ Phái, bởi vì tu sĩ có thể tu luyện rất nhanh, trong giai đoạn đầu: nó dùng huyết khí kéo lực lượng sinh mệnh, để đạo hạnh tăng mạnh, nhưng đến một cảnh giới nào đó, do đạo hạnh tăng cường mà huyết khí đình trệ không thể kéo công pháp được nữa, việc tu luyện cũng trở nên vô cùng khó khăn, thậm chí không thể nào bước vào cảnh giới tiếp theo.
Cho nên, Nguyệt Qua Dương Luân Công được gọi là công pháp học cấp tốc, nhưng cũng có tên khác là công pháp phế nhân, không ít thiên tài muốn thử nhưng đều thất bại.

– Đa tạ hộ pháp chỉ điểm, ta tự dừng đúng mực.
Đối với lời khuyên của vị hộ pháp, Lý Thất Dạ chỉ cười mà không thèm để ý.
Thấy Lý Thất Dạ ngu ngốc không nghe, vị hộ pháp này hừ một tiếng, tiếp tục nhắm mắt lại, chẳng nói một lời. Trong mắt của hắn, Lý Thất Dạ chỉ là tên rác rưởi có Phàm Thể, Phàm Luân và Phàm Mệnh mà thôi, hắn chẳng muốn phí nhiều lời. Nếu như tư chất của Lý Thất Dạ cực tốt thì hắn nhất định sẽ không cho phép Lý Thất Dạ tu luyện nó.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ ở trong sự cười nhạo của đám đệ tử đem đi một đống bí kíp, Nam Hoài Nhân cũng vội vàng giúp đỡ Lý Thất Dạ chuyển về ngọn Cô Phong.

Thời điểm bọn hắn về đến nơi, sắc trời cũng không còn sớm, Lý Thất Dạ liền nói:
– Ngày mai lại đi chọn bảo khí a.

Nam Hoài Nhân cũng liền đồng ý, hắn không rõ lý do Lý Thất Dạ chọn nhiều loại võ kỹ như vậy làm gì, muốn luyện hết đống này cũng phải mất ba đến năm năm, rõ ràng là lãng phí thời gian. Bất quá, thấy Lý Thất Dạ tựa như đã tính trước, Nam Hoài Nhân cũng không nói nhiều, hắn liền nói ra:
– Nhiều bí kíp như vậy, để ngày mai ta hướng ngoại vụ đường xin một cái túi càn khôn cho sư huynh, cũng thuận tiện cho sư huynh đi lại.

Lý Thất Dạ gật nhẹ, cũng không trả lời, lúc Nam Hoài Nhân sắp đi, Lý Thất Dạ lại hỏi:
– Vị đại đệ tử ở Tàng Kinh Các tên là gì?

Nam Hoài Nhân vội trả lời:
– Khuất Đao Ly, vốn là đệ tử đời thứ ba giống chúng ta nhưng thiên phú của hắn rất tốt, lại nguyện ý ở lại Tàng Kinh Các nên được tấn thăng làm đệ tử đời thứ hai.

Lý Thất Dạ lại nở nụ cười không nói gì nữa, lúc này Nam Hoài Nhân mới cáo từ rời đi.

Sau khi Nam Hoài Nhân rời đi, Lý Thất Dạ đóng lại cửa tiểu viện, chuẩn bị giấy bút, đem toàn bộ một trăm hai mươi quyển võ kỹ bí kíp mở ra, sắp xếp theo thứ tự không ai xem hiểu.

Thần thái Lý Thất Dạ nghiêm túc chăm chú, sau khi xếp xong toàn bộ, mở ra tờ đầu tiên của mỗi quyển, ghi lại một chữ từ trong đó rồi lại mở ra tờ thứ hai của mỗi quyển…

Mỗi một bước Lý Thất Dạ đều làm cực kỳ cẩn thận, vì bây giờ trên đời này không có ai ngoại trừ hắn biết rõ những quyển sách thuộc các phạm trù “Tổng cương võ kỹ”, “Tạp thuật võ kỹ” và “Da sắt gân đồng” này lại cất giấu bí một mật động trời do chính tay hắn giấu vào đây.

Nếu như hỏi công pháp gì mạnh nhất trên thế gian? Thế nhân đều sẽ không chút do dự trả lời là Thiên Mệnh Bí Thuật! Mỗi một thời đại Tiên Đế thừa nhận Thiên Mệnh đều sẽ sáng tạo ra Thiên Mệnh Bí Thuật của riêng mình. Nó là bí thuật câu thông với Thiên Mệnh, nối thẳng với trời xanh, cực kỳ cường đại.
Trên thế gian chỉ sợ không ai nghĩ ra công pháp còn mạnh mẽ hơn Thiên Mệnh Bí Thuật, hoặc chỉ có người từ thời đại cực kỳ cổ xưa mới biết được.

Nếu có công pháp đó, như vậy chỉ còn có Thiên Thư của Cửu Đại Thiên Thư.
Ở thời Hoang Mãng, đã từng có một truyền thuyết: lúc trời đất còn chưa mở mang, Càn Khôn như trứng gà, Hỗn Độn sinh Thái Sơ, Thái Sơ diễn Cửu Tự, Cửu Tự sinh Cửu Bảo, Cửu Bảo đúc ra Cửu Thư!
Cửu Thư chính là Cửu Đại Thiên Thư trong truyền thuyết, nhưng thực sự thì từ xưa đến này, chưa từng nghe nói có ai thấy qua Cửu Đại Thiên Thư, cũng chưa có ai gặp Cửu Đại Thiên Bảo.

Nhưng Lý Thất Dạ lại từng nhìn thấy qua Cửu Đại Thiên Thư. Ở thời đại Hoang Mãng, nhờ duyên phận mà Lý Thất Dạ lúc hóa thành Âm Nha thấy qua một trong Cửu Đại Thiên Thư, chính là Thể Thư. Sau đó, Lý Thất Dạ dùng vô số mưu kế, tâm huyết, trù tính mười vạn năm, gặp vô số trắc trở mới đem nó đoạt tới tay.

Nhưng cũng bởi vì Thể Thư mà hắn càng nhận được nhiều uy hiếp sinh tử, ở thời đại đó, có không biết bao nhiêu người đuổi giết hắn, ngay cả tu sĩ cấp bậc Tiên Đế đều động tâm với Thể Thư.
Sau khi nhận được Thể Thư, Lý Thất Dạ tìm hiểu ra được bí mật huyền ảo của thiên địa trong đó, nhờ vậy mà cho dù không thể tu hành nhưng Lý Thất Dạ vẫn có thực lực cực kỳ nghịch thiên.
Vì bộ Thể Thư này mà ngay cả những nhân vật vô địch như Thôn Nhật Tiên Đế, Bá Diệt Tiên Đế đều có quan hệ cực lớn với hắn, còn Minh Nhân Tiên Đế thì khỏi phải nói, vị này do chính tay hắn bồi dưỡng thành.

Dùng Minh Nhân Tiên Đế làm ví dụ, có rất nhiều người ở đời sau cho rằng Trú Thiên Thể của Minh Nhân Tiên Đế là do trời sinh, ngay cả các đời đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái cũng đồng ý với nhận xét này.

Chương 29: Mười hai Tiên Thể (Thượng)

Trú Thiên Thể là một trong mười hai Tiên Thể, trên đời này căn bản không có người nào sinh ra đã có Tiên Thể.

Trú Thiên Thể của Minh Nhân Tiên Đế do tu luyện mà thành, hơn nữa loại thể thuật này đến từ Thể Thư trong tay Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ biết rõ Thể Thư luôn luôn khiến người khác thèm khát nên hắn đã đem Thể Thư giấu đi. Với lại Lý Thất Dạ sợ có một ngày hắn làm mất Thể Thư, mà ký ức về nó đồng thời bị xóa đi.

Nên để phòng bị chuyện đó xảy ra, Lý Thất Dạ dùng một loại phương pháp đặc biệt ẩn giấu Thể Thư, đem bí mật của nó lưu truyền tới nay.

Lý Thất Dạ đã tốn biết bao tâm huyết giấu những huyền bí của Thể Thư trong những quyển bí kíp võ kỹ mà hết thảy tu sĩ đều khinh thường này. Lúc ấy, hắn đem những huyền bí của Thể Thư chia thành ba phần, giấu trong ba bộ võ kỹ khác nhau, tổng cộng là một trăm hai mươi quyển, bao quát hơn mười ngàn môn võ kỹ khác nhau.

Lý Thất Dạ dùng một cái thứ tự chỉ có mình hắn biết để giấu đi Thể Thư, cho dù người khác biết trong này có giấu Thể Thư mà không biết thứ tự sắp xếp thì mãi mãi cũng không thể tìm ra bí mật của nó.

Lúc bấy giờ, Lý Thất Dạ đem ba bộ võ kỹ này chia ra in ấn ở ba thời đại khác nhau, có thể nói ba bộ võ kỹ hoàn toàn không có một điểm liên hệ.

Trong ba thời đại này, Lý Thất Dạ cho in hơn mười vạn cuốn, truyền đi khắp nơi, không chỉ riêng Nhân Hoàng Giới mà ngay cả tám Giới khác cũng có.

Mặc dù Lý Thất Dạ đem toàn bộ công pháp trong trí nhớ xoá đi nhưng thứ tự sắp xếp này lại để nguyên, đề phòng có một ngày cho dù bị mất bản gốc của Thể Thư nhưng hắn vẫn có thể tìm lại huyền bí của nó trong ba bộ “Tổng cương võ kỹ”, “Tạp thuật võ kỹ” và “Da sắt gân đồng” này.

Từ xưa tới nay, không có bất kỳ một tu sĩ nào đọc xong ba bộ võ kỹ – 120 quyển này, cho dù có người tu luyện võ kỹ đi nữa cũng không thể đồng thời có hết cả ba bộ.

Tẩy Nhan Cổ Phái có đủ cả ba bộ là nhờ Lý Thất Dạ đặc biệt để lại, hắn cho Tẩy Nhan Cổ Phái một cơ hội, nếu có người tham ngộ được bí mật này, không chừng Tẩy Nhan Cổ Phái sẽ xuất hiện một vị Tiên Đế thứ hai giống Minh Nhân Tiên Đế, hoặc ít nhất cũng có một đệ tử luyện thành Tiên Thể.

Đáng tiếc là đời sau không có mấy ai liếc qua ba bộ võ kỹ này chứ đừng nói đến việc tìm hiểu nó. Cũng vì vậy mà kể từ sau đời của Minh Nhân Tiên Đế, trong Tẩy Nhan Cổ Phái không còn thấy xuất hiện người thứ hai có Tiên Thể nữa.

Lý Thất Dạ tốn thời gian cả đêm mới đem toàn bộ huyền bí của Thể Thư từ trong 120 quyển sách chép ra.

Nhìn những gì được viết ra, Lý Thất Dạ không nhịn được lộ ra nụ cười đầy thoả mãn, hắn từ từ đọc từng chữ, những ký ức về Thể Thư bị xoá đi cũng đồng thời chậm rãi hiện ra trong đầu hắn. Sau cùng, toàn vẹn Thể Thư lại một lần nữa xuất hiện trong trí nhớ của Lý Thất Dạ.

Sau khi ghi nhớ toàn bộ, hắn đem tất cả những gì được chép lại đi thiêu huỷ. Lý Thất Dạ biết rõ sự trân quý của Thể Thư, một khi có người biết Thể Thư trong tay hắn thì hắn sẽ gặp phải tai nạn lớn đến cỡ nào. Vì vậy hắn chỉ đem bí ẩn của Thể Thư cất dấu trong đầu.

Thực tế thì bản gốc của Thể Thư đã được Lý Thất Dạ giấu đi, trừ hắn ra không còn ai trên thế giới này có thể biết nó ở đâu.

Bất quá, Lý Thất Dạ lại không vội mà đem nó lấy ra vì Thể Thư còn liên quan đến một bí mật khác chứ không chỉ đơn giản là công pháp huyền bí.

Sau khi tìm lại được toàn bộ ký úc về Thể Thư, Lý Thất Dạ mới nghỉ ngơi một chút thì trời đã sáng. Nam Hoài Nhân sáng sớm đã lên Cô Phong gặp Lý Thất Dạ.

– Sư huynh, chỉ sợ sư đệ hôm nay không thể cùng ngươi đi Tàng Binh Các được rồi. Các trưởng lão phái ta đem việc thông gia báo cáo cho chưởng môn, ta phải đi ra ngoài một chuyến.
Nam Hoài Nhân nhìn thấy Lý Thất Dạ liền thông báo.

Nam Hoài Nhân là một đường sứ, còn được các vị trưởng lão coi trọng nên thường nhận nhiệm vụ đưa các tin tức trọng yếu.

– Đi thôi, ta cũng không vội chọn bảo khí.
Lý Thất Dạ gật nhẹ, hắn cũng tính thừa lúc này mà sắp xếp lại một chút công pháp, bí kíp trong đầu.

Sau khi Nam Hoài Nhân rời đi, Lý Thất Dạ cũng không ngủ tiếp, hắn lấy ra bí kíp Côn Bằng Tiểu Ý Lục Thức, cuốn bí kíp này có địa vị rất cao trong suy nghĩ của các đệ tử đời thứ ba. Mặc dù chỉ là mạt kĩ Đế thuật nhưng uy lực của nó cũng đủ làm cho người khác vô cùng kiêng dè.

Các đời Tiên Đế đều sáng chế ra công pháp Đế thuật vô cùng khiếp người, trong đó bao gồm Thọ pháp để bồi dưỡng huyết khí, kéo dài tuổi thọ, Mệnh công để tu mệnh phạt địch, thể thuật để tẩy tuỷ đúc thể. Kể cả Thiên Mệnh Bí Thuật mà chỉ Tiên Đế mới có thể sáng tạo.

Trong cả cuộc đời của mình, Minh Nhân Tiên Đế đã sáng tạo ra vô số công pháp. Bất kể là Thọ pháp, Mệnh công hay Thể thuật, Lý Thất Dạ đều cực kỳ quen thuộc.

Minh Nhân Tiên Đế do một tay hắn bồi dưỡng ra, đa số công pháp mà Minh Nhân Tiên Đế sáng chế đều có sự tham gia của Lý Thất Dạ, trong đó tất nhiên bao gồm cả Thiên Mệnh Bí Thuật.

Mặc dù ở lần ngủ say vừa rồi, toàn bộ ký ức về công pháp của Lý Thất Dạ đều được Hắc Long Vương xoá đi, nhưng mà hắn vẫn có thể tìm lại đấy.

Côn Bằng Tiểu Ý Lục Thức đối ứng với Đế thuật cao cấp Côn Bằng Lục Biến, nó là môn Mệnh công mạnh nhất trong toàn bộ số Mệnh công mà Minh Nhân Tiên Đế từng sáng tạo.

Hiện tại Lý Thất Dạ chưa thể tiếp xúc đến Đế thuật cao cấp nên cũng không biết Tẩy Nhan Cổ Phái còn lưu giữ Côn Bằng Lục Biến hay không. Nhưng hắn vẫn có thể thông qua Côn Bằng Tiểu Ý Lục Thức để tìm về ký ức liên quan đến Côn Bằng Lục Biến.

Lý Thất Dạ từ từ đọc hiểu Côn Bằng Tiểu Ý Lục Thức, môn công pháp này cũng chỉ có sáu động tác, còn chưa đủ để bảo nó là mệnh công hộ mệnh phạt địch, nhưng Lý Thất Dạ lại hiểu rõ hơn ai hết, Côn Bằng Lục Biến được sáng chế dựa trên sáu cái động tác này.

Năm xưa, lúc Minh Nhân Tiên Đế còn trẻ, Âm Nha Lý Thất Dạ từng mang Minh Nhân Tiên Đế đứng xem Côn Bằng từ xa. Minh Nhân Tiên Đế từ đó mà quy ra thành sáu cái động tác cơ bản, sáng chế ra Tiên Đế Mệnh Công – Côn Bằng Lục Biến tiếng tăm lừng lẫy.

Theo Lý Thất Dạ tìm hiểu, sáu cái động tác của Côn Bằng Tiểu Ý Lục Thức chậm rãi biến đổi trong đầu của hắn. Lúc thì đại bàng bay lượn chín tầng trời, vỗ cánh bay ba ngàn dặm, lúc thì đại bàng xông vào chín tầng địa đất, mổ xuyên cả địa phủ, có lúc lại tiến vào biển sâu, biến thành một con cá Côn * to lớn, vẫy đuôi khiến sóng biển cuộn trào…

Khi thì biến thành đại bàng, khi lại biến thành cá Côn, biến đổi càng ngày càng nhanh, không ngừng thay đổi, rốt cuộc đến lúc không cách nào phân biệt, cá biến thành chim, bay vọt lên chín tầng trời, đạp lên đại đạo, cá Côn và đại bàng chuyển hóa qua lại như nhật nguyệt chuyển hóa, tự nhiên mà phù hợp với đạo vận của trời đất.

“Ầm” Một tiếng vang thật lớn phát ra, Côn Bằng quạt sóng, chỉ trong nháy mắt, cả người Lý Thất Dạ chấn động kịch liệt, Côn Bằng quạt sóng cao vạn trượng đột nhiên tiêu tan, sóng lớn ngập trời cũng giống vậy, tất cả mọi thứ chậm rãi biến thành đạo vận, đạo vận diễn hóa ra ảo diệu, vận chuyển đại đạo. Cuối cùng, từng cái phù văn (ký hiệu) trong ký ức vốn đã bị xóa đi lại lần nữa hiện ra rõ ràng trong đầu Lý Thất Dạ.

Những cái phù văn này khi thì biến thành đại bàng, khi lại biến thành cá Côn, ảo diệu biến hóa vô tận. Đến cuối cùng, chẳng thể phân biệt là cá Côn hay đại bàng mà hóa thành một con Côn Bằng nguyên vẹn thì một bộ Côn Bằng Lục Biến hoàn chỉnh không hề khiếm khuyết xuất hiện trong đầu của Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ vui vẻ vô cùng, trời không phụ lòng người, hắn cuối cùng cũng tìm lại được toàn bộ ký ức về Côn Bằng Lục Biến.

Không biết đã qua bao lâu, Lý Thất Dạ rốt cuộc phục hồi tinh thần lại từ trong sự huyền diệu huyền bí của Côn Bằng Lục Biến, bất tri bất giác hắn đã chìm đắm trong môn vô thượng mệnh công này hơn một ngày rồi.

Sau khi tìm hiểu những ảo diệu của Côn Bằng Lục Biến, Lý Thất Dạ cũng không có làm biếng, tự đắc. Hắn hiểu rõ tình huống của bản thân hơn bất kì ai khác. Nếu so sánh với những thiên tài kia, bất luận Thể chất, Thọ luân hay là Mệnh cung, hắn đều thua kém rất nhiều, nên hắn càng phải chăm chỉ nỗ lực tu hành hơn gấp trăm lần. Hắn phải kiên nhẫn, vậy thì hắn mới có khả năng gánh lấy Thiên Mệnh, quét ngang chín tầng trời, mười tầng đất.

Với tư cách một người đã từng tự tay hướng dẫn và bồi dưỡng Tiên Đế, chỉ điểm vô số cường hãn đạo sư, nên hắn hiểu rõ về nguyên lý của Đại đạo hơn bất kỳ ai hết! Mặc dù Thể chất, Thọ luân và Mệnh cung hơi yếu kém nhưng hắn lại có ưu thế của riêng mình, đó là một bộ hướng dẫn tu luyện hoàn mỹ.

Lý Thất Dạ bắt đầu nghiên cứu Nguyệt Qua Dương Luân Công, bộ công pháp này là một môn Thọ pháp, chuyên tu luyện Thọ luân, dùng để kéo dài tuổi thọ, bồi dưỡng huyết khí.

Bất kì một tu sĩ nào, cho dù là người thường cũng có thọ luân. Chỉ cần một sinh linh có trí tuệ đều phải có ba thứ: một là Thể chất, hai là Thọ luân, ba là Mệnh cung.

Thể chất thì không cần nhiều lời, đây là thứ chứa đựng sinh mệnh, nếu không có thân thể thì không có sinh mệnh, cho dù là người thường cũng vẫn có Phàm thể. Thân thể máu thịt là vật dẫn tốt nhất cho sinh mệnh.

Thọ luân thì lại có một câu nói về nó, cây có vòng năm, người có vòng tuổi (thọ luân). Thọ luân nằm bên trong cơ thể, nhưng nó không phải là thực chất, nó là một vòng sáng quay liên tục. Chỉ có chính bản thân tu sĩ mới có thể nhìn thấy Thọ luân của mình, sau khi tu luyện Thọ pháp thì Thọ luân mới hiện ra sau ót, đại biểu cho độ mạnh yếu của huyết khí và thọ nguyên.

Nếu cả đời một người thường không xảy ra tai họa gì thì Thọ luân sẽ quyết định tuổi thọ của hắn có bao nhiêu. Ví dụ như Thọ luân cấp Phàm của Lý Thất Dạ, nếu hắn không tu luyện Thọ pháp thì sẽ sống đến sáu mươi tuổi trong trường hợp không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Thọ luân, Thể chất và Mệnh cung đều có phân cấp bậc từ thấp đến cao: cấp Phàm, cấp Hậu Thiên, cấp Tiên Thiên, cấp Hoàng, cấp Thánh, cấp Tiên!

Mặc dù Thọ luân, Thể chất và Mệnh cung đều chia cấp bậc giống nhau nhưng trên nguyên tắc tu sĩ không thể thay đổi cấp bậc của Thọ luân và Mệnh cung, đây là do trời sinh, chỉ có Thể chất mới có thể thông qua tu luyện mà từ từ cải biến. Ví dụ như người có thân thể Tiên Thiên mà tu luyện thể thuật cấp Hoàng thì có thể thăng cấp thành Hoàng thể.

Sự tích về Cá Côn trong cuốn Tiêu Dao Du dược dịch tại Hoa Sơn Trang: Biển Bắc có con cá gọi là cá Côn, mình dài không biết mấy ngàn dặm. Nó biến thành con chim gọi là chim bằng, lưng rộng khỏang biết mấy ngàn dặm, khi tung cánh bay thì cánh nó như đám mây trên trời. Biển (Bắc) động thì nó dời về biển Nam, biển Nam là Ao trời.

Chương 30: Mười hai Tiên Thể (Hạ)

Thọ luân và Mệnh cung lại hoàn toàn trái ngược, trời sinh thế nào thì như thế đấy, Thọ luân Tiên Thiên là Thọ luân Tiên Thiên hoặc Hoàng Mệnh vẫn là Hoàng Mệnh. Cho dù ngươi có mạnh hơn đi nữa, có trở thành Tiên Đế cũng không thể cải biến được, trừ khi ngươi muốn sửa mệnh.

Đối với việc tu luyện: Thể chất, Thọ luân và Mệnh cung đều cực kỳ trọng yếu, một thứ cũng không thể thiếu. Thể chất quyết định gân cốt và thể trạng tốt hay xấu. Thọ luân quyết định huyết khí có đủ dồi dào hay không còn mệnh cung lại quyết định thiên phú và ngộ tính.

Ví dụ như ngươi có Thánh Luân, vậy thì huyết khí của ngươi sẽ phong phú dồi dào như sa mạc, nếu tu luyện cùng một loại công pháp thì ngươi sẽ tu luyện nhanh hơn, uy lực phát ra cũng lớn hơn.

Lý Thất Dạ từ từ tìm hiểu Nguyệt Qua Dương Luân Công, chậm rãi tìm về toàn bộ áo nghĩa sâu xa của bộ công pháp này. Thực tế thì Nguyệt Qua Dương Luân Công cũng được Tẩy Nhan Cổ Phái bảo tồn nguyên vẹn, không có chút thiếu sót. Nhưng áo nghĩa mà Lý Thất Dạ đang diễn hóa ra còn thâm ảo hơn bộ bí kíp này.

Nói đến Nguyệt Qua Dương Luân Công thì phải nhắc đến lại lịch phi phàm của nó, Lý Thất Dạ cũng từng tốn vô số tâm huyết vào môn công pháp này. Trong những năm đầu tiên của thời đại Chư Đế, có một khoảng thời gian ngắn hắn từng tính toán để Minh Nhân Tiên Đế tu luyện môn công pháp này nhưng rồi lại thôi.

Ở thời đại Hoang Mãng cực kỳ xa xưa, cho dù Nhân tộc hay Yêu tộc đều là những sinh linh cực kỳ nhỏ yếu, không biết bao nhiêu tiên hiền đã thay phiên nhau sáng tạo ra vô số công pháp để đấu tranh sinh tồn, cuối cùng mới có thể khai sáng ra một cục diện thịnh thế phồn hoa.

Thời đại đó, có một vị tiên hiền cực kỳ tài giỏi đã sáng tạo ra môn Thọ pháp có thể nhanh chóng luyện thành, môn Thọ pháp đó chính là Nguyệt Qua Dương Luân Công. Trong giai đoạn đầu của môn công pháp này, tu sĩ có thể dùng huyết khí của bản thân kéo theo Mệnh hồn, nhanh chóng nâng cao đạo hạnh.

Nhưng Nguyệt Qua Dương Luân Công lại có một nhược điểm trí mạng, giai đoạn đầu thì có thể dùng huyết khí dồi dào làm cộng cơ để tăng lên đạo hạnh, nhưng đạo hạnh càng cao, huyết khí của một người không còn đủ để kéo công pháp Mệnh hồn được nữa, đến thời kỳ này, huyết khí không còn tiếp tục như cũ, đạo hạnh thì lại đình trệ không tiến, nếu như cưỡng ép tu luyện còn có thể bị giảm thọ.

Vào thời đó, sau khi Lý Thất Dạ đạt được môn công pháp này thì cũng từng truyền qua cho không ít người, nhưng không ai có thể tu luyện một cách hoàn mỹ cả. Vì cải thiện Nguyệt Qua Dương Luân Công mà Lý Thất Dạ đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết, hắn thậm chí còn tìm vài vị Tiên Đế như Huyết Tỳ Tiên Đế, Minh Nhân Tiên Đế, Thôn Nhật Tiên Đế… tham gia công việc này

Mãi cho đến thời đại của Hắc Long Vương, Lý Thất Dạ mới chính thức hoàn thiện Nguyệt Qua Dương Luân Công. Ngày hôm nay, lúc Lý Thất Dạ bình tĩnh tìm hiểu Nguyệt Qua Dương Luân Công trong tay thì hết thảy ký ức về áo nghĩa của nó vốn đã bị xóa đi cũng chậm rãi trở về trong đầu hắn.

Sau khi nguyên vẹn Nguyệt Qua Dương Luân Công xuất hiện thì hắn thu hồi lại bí kíp, hít thở một hơi thật sâu.

Trên thế thế gian hỏi có mấy ai biết hắn đã tốn bao nhiêu công sức cho bộ công pháp này trong những năm tháng dài dằng dặc. Mấy ai biết được, có bao nhiêu tiên hiền của nhân tộc thay phiên nhau tu bổ Nguyệt Qua Dương Luân Công.

Thực sự thì kể từ khi Lý Thất Dạ để lại quyển bí kíp này trong Tẩy Nhan Cổ Phái, không ít thiên tài của môn phái cũng từng thử tu luyện qua nhưng rốt cuộc cũng không có ai có thể tu luyện đến viên mãn.

Lý Thất Dạ đã tốn mất ba ngày ba đêm để tìm hiểu Côn Bằng Lục Biến và Nguyệt Qua Dương Luân Công. Tuy ba ngày đã qua đi nhưng Nam Hoài Nhân vẫn chưa trở về, Lý Thất Dạ cũng không gấp gáp đi lựa chọn bảo khí mà ở lại trên Cô Phong bắt đầu tu luyện.

Sau khi Lý Thất Dạ chỉnh sửa lại một lượt hai môn Thọ pháp và Mệnh công cho hoàn chỉnh, tất cả đều sẵn sàng thì hắn cũng bắt đầu tu luyện. Có thể nói kinh nghiệm tu luyện của Lý Thất Dạ cực kỳ phong phú, mặc dù thiên phú của hắn không tốt, nhưng nếu luận về kinh nghiệm thì không ai có thể so với hắn.

Bất quá, dù đã có hai môn công pháp nghịch thiên như Côn Bằng Lục Biến với Nguyệt Qua Dương Luân Công, nhưng hắn cũng chẳng vội vàng mong sớm thành công, hắn muốn tu luyện theo chất lượng. Lý Thất Dạ biết rõ, chỉ cần nóng lòng thì sẽ lưu lại tai họa ngầm cho con đường tu luyện Đại đạo dài đằng đẵng của bản thân.

Lý Thất Dạ đồng thời tu luyện cả hai bộ công pháp, bất quá cả hai đều không hề có liên hệ lẫn nhau, cũng không có khai thông qua lại.

Côn Bằng Lục Biến thuộc về Mệnh công để hộ mệnh phạt địch mà Nguyệt Qua Dương Luân Công lại là Thọ pháp để dưỡng huyết, kéo dài tuổi thọ. Một cái tu luyện Mệnh cung, cái còn lại thì tu luyện Thọ luân, vào giai đoạn đầu có thể đồng thời tu luyện, không ảnh hưởng lẫn nhau.

Công pháp thì được chia thành bốn loại: một là Thọ pháp dùng để dưỡng huyết, kéo dài tuổi thọ, hai là Mệnh công để hộ mệnh, phạt địch, ba là Thể thuật để luyện thể, tẩy tủy và bốn là Thiên Mệnh Bí Thuật có khả năng gánh lấy Thiên Mệnh.

Còn có một loại công pháp bao gồm tất cả, có người xưng nó là tâm pháp nền móng, cũng có người gọi là tâm pháp trụ cột, loại tâm pháp này thuộc về tâm pháp vạn năng, nó đem dưỡng huyết, hộ mệnh, luyện thể hoà làm một, một loại công pháp có thể tu luyện toàn bộ thọ luân, mệnh cung và thể chất.

Mặc dù loại tâm pháp này bao gồm nhiều tác dụng nhưng đa số đều có cấp bậc tương đối thấp, uy lực có hạn, tu luyện loại này thì khó mà đạt tới cảnh giới cường đại.

Công pháp cũng có phân chia cao thấp, ví dụ như Cửu Thánh Thiên Yêu – Thuỷ tổ của Cửu Thánh Yêu Môn là một vị Đại Hiền vô cùng cường đại, công pháp mà ông ta sáng chế được gọi là công pháp Đại Hiền, còn Tiên Đế sáng chế công pháp thì gọi là công pháp Tiên Đế hay Đế thuật.

Cùng một loại thể chất, thiên phú giống nhau, nếu tu luyện công pháp khác nhau thì đạo hạnh cũng khác nhau. Nếu dùng thời gian như nhau thì người tu luyện Đế thuật chắc chắn sẽ mạnh hơn người tu luyện công pháp Đại Hiền rồi.

Còn về phần Thiên Mệnh Bí Thuật thì khỏi phải nói, đây là loại bí thuật gánh lấy Thiên Mệnh, khó mà tưởng tượng được sự nghịch thiên của nó.

Tất nhiên công pháp cũng không phải toàn bộ, không có một viên đạo tâm kiên định thì cuối cùng tất cả đều là mây bay. Từ xưa đến nay, bao nhiêu thiên tài bởi vì tu luyện công pháp nghịch thiên nên tu hành Đại Đạo cực kỳ thuận guồm xuôi gió, nhưng cuối cùng vẫn bị tẩu hoả nhập ma. Hoặc một vài thiên tài chỉ vì từ lúc vừa ra đời liền tu luyện Đế thuật làm cho bản thân lúc tranh giành Thiên Mệnh lại không cách nào sáng tạo ra Thiên Mệnh Bí Thuật của riêng mình, cuối cùng trở thành kẻ thất bại.

Nên tu luyện thế nào cho ổn thỏa, Lý Thất Dạ hiểu rõ hơn bất kì ai, nên dù hắn nắm giữ vô số bí mật trong tay, lúc bắt đầu tu luyện thì vẫn tiến hành theo từng bước một, chậm mà chắc.

Lý Thất Dạ cùng lúc tu luyện cả hai môn công pháp, hắn dùng Nguyệt Qua Dương Luân Công để thúc dục Thọ luân của mình, hiệu quả cũng rất rõ ràng. Sau đầu Lý Thất Dạ từ từ hiện lên một vòng tròn sáng quay không ngừng nghỉ, vòng sáng trông giống như vòng tuổi của cây cối, lúc Thọ luân quay tròn thì huyết khí bên trong cũng bắt đầu chìm nổi lưu động.

Huyết khí lưu động theo Thọ luân, giống như nước sông bị guồng nước kéo lấy, liên tục chảy róc rách không ngừng nghỉ.

Huyết khí là yếu tố để quyết định sức khoẻ của một người, nếu huyết khí suy yếu thì tu sĩ cũng bắt đầu già nua mà chết.

Trời sinh Lý Thất Dạ là Phàm luân, ưu thế về phương diện này rất yếu, huyết khí coi như bình thường nên lúc Thọ luân của hắn chuyển động, huyết khí chỉ giống như dòng suối chảy róc rách không ngừng.

Nếu là người khác có Thọ luân Tiên Thiên hoặc Hoàng Luân, huyết khí sẽ giống như một con sông lớn chảy ào ào không dứt. Đặc biệt là Thánh Luân, huyết khí của ai mang có được nó dữ dội giống như biển cả đang gào thét.

Lý Thất Dạ dùng ý niệm thúc dục chân quyết của Côn Bằng Lục Biến, bắt đầu gõ lấy Mệnh cung của mình một cách thứ tự. Mỗi một người đều phải có Mệnh cung của bản thân.

Mệnh cung, chính là chỗ quy tụ của chân mệnh, là chỗ quy tụ của ba hồn bảy vía mà phàm nhân thường hay nói. Mệnh cung trốn trong huyệt Nê cung, lúc Lý Thất Dạ bắt đầu dùng Côn Bằng Lục Biến để gõ thì Mệnh cung cũng chậm rãi lay động, xuất hiện trong huyệt Nê cung *.

Thời điểm Mệnh cung xuất hiện, nó sẽ mang một phong cách cổ xưa và trong suốt như ngọc. Chẳng qua Lý Thất Dạ chỉ có Phàm mệnh mà thôi nên Mệnh cung của hắn cũng chỉ lập loè sáng bóng nhàn nhạt.

Còn nếu là người mang Hoàng Mệnh thì Mệnh cung lại lấp loé từng đạo hào quang vừa lớn vừa dài màu vàng, loại Mệnh cung này cực kỳ bá đạo. Lý Thất Dạ chỉ có Phàm mệnh, không cách nào so sánh với loại người này.

Bình thường Mệnh cung đóng kín, hồn phách ngủ say, chỉ cần gõ mở ra Mệnh cung, làm cho hồn phách tỉnh lại, câu thông với lực lượng của sinh mệnh thì mới có thể bắt đầu tu hành.

Vì vậy người ta mới gọi cảnh giới đầu tiên của tu sĩ là Khấu Cung, cảnh giới này lại chia thành ba cấp nhỏ, từ thấp đến cao: một Khấu Môn, hai Tỉnh Giác, ba Huyết Dũng.

Khấu Môn, tên như ý nghĩa, gõ cửa Mệnh cung, để cho chân quyết của Mệnh công tiến vào bên trong Mệnh cung. Trong quá trình này, giống như Phật tử đang bái lạy Phật tổ, chỉ có không ngừng nỗ lực, gõ đánh không ngừng nghỉ, đợi Mệnh cung đáp lại mới có thể mở ra cánh cửa của Mệnh cung.

Lý Thất Dạ một lần lại tiếp một lần dùng Côn Bằng Lục Biến gõ vào cửa Mệnh cung. Tiếng gõ “đùng, đùng, đùng” vang vọng quanh quẩn trong đầu của hắn.

Lý Thất Dạ dùng chân quyết gõ liên tục không hề dừng lại, đến hắn cũng không biết bản thân đã gõ bao nhiêu lần nhưng Mệnh cung vẫn như cũ, không có phát bất kỳ một âm thanh nào. Dù vậy, Lý Thất Dạ không dừng lại, vẫn tiếp tục gõ.

Đối với thiên tài, đặc biệt là loại người mang Thánh Mệnh thì việc gõ mệnh cung quá dễ dàng do mệnh hồn của người đó rất cường đại. Có truyền thuyết kể lại: từng có một người mang Thánh Mệnh chỉ gõ một lần liền mở ra cửa Mệnh cung của mình.

Loại người này thuộc về thiên tài trong thiên tài, tất nhiên là Lý Thất Dạ không thuộc số đó, nên hắn cần phải nỗ lực và kiên nhẫn, có công mài sắt có ngày nên kim.

Mặc dù Lý Thất Dạ cũng biết vài phương pháp khác để gõ một lần duy nhất liền mở ra Mệnh cung, chẳng hạn như dùng Nguyệt Qua Dương Luân Công kéo lấy toàn bộ huyết khí, lại dùng huyết khí toàn thân làm động lực để thúc dục chân quyết của Côn Bằng Lục Biến, dùng sự cường thế của huyết khí để đánh bay cửa Mệnh cung, hoặc cũng có thể dựa vào uy lực của huyết khí để mạnh mẽ mở Mệnh cung chỉ bằng một lần gõ.

Nhưng hắn cũng không có làm vậy, bản thân hắn là Phàm mệnh, huyết khí cũng không dồi dào. Nếu như cưỡng ép sẽ làm Thọ luân bị tổn thương, hơn nữa cưỡng ép huyết khí để gõ cửa cũng sẽ làm kinh sợ Mệnh hồn, mặc dù sau này tốc độ tu luyện rất nhanh, nhưng sẽ để lại tai hoạ ngầm cho bản thân.

Biết rõ nhược điểm của bản thân, Lý Thất Dạ đã trui rèn cho mình một đạo tâm kiên định và đánh xuống một trụ cột rất vững chắc. Lúc này hắn kiên nhẫn gõ liên tục vào cửa Mệnh cung, cho dù là vạn lần, mười vạn lần, hắn cũng một mực gõ đến lúc Mệnh cung đáp lại mới thôi.

* 1. Nê Hoàn Cung
Nê Hoàn hay Nê Hoàn Cung là Thượng Đơn Điền. Huyệt của nó là Bá Hội, ở giữa đỉnh đầu. Vận Chu Thiên Hỏa Hầu từ Đốc Mạch lên đến Nê Hoàn.

Sau lại từ Nê Hoàn đưa xuống qua mạch Nhâm, để thu kết quả Hoàn Tinh Bổ Não.

Huỳnh Đình kinh viết: Nê Hoàn bách tiết giai hữu Thần.

Hay: Nê Hoàn phu Nhân đương trung lập.

Hay: Nê Hoàn cửu Chân giai hữu phòng.Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Trần Anh Nhi viết: «Tuy trong người chỗ nào cũng là Thần, nhưng Thần trong Nê Hoàn là Thần đứng đầu. Toàn bộ Nê Hoàn có 4 phương chính, 4 phương phụ và Trung Ương, Tổng Cộng là 9 vị, trong đó tất cả đều có Thần. Nhưng nơi trung ương ngang dọc có 1 tấc, là Tổng hợp Chư Thần, cho nên tu luyện Đạo gia không phải tìm cầu nơi đâu. Chỉ cần để tâm đến vị Thần nơi Trung Ương đó, sẽ được thọ vô cùng.»

Vị thần nơi trung ương đó không có tán cư chỗ nào khác, mà ở ngay trong Não Bộ.

Trong quyển Đạo Khu, Bình Đô Thiên có viết: «Trong Đan Điền, có một chỗ vuông 1 tấc, gọi là Huyền Đan chi cung, là Não Tinh Nê Hoàn chi hồn cung. Mà Óc là 1 đểm linh trong con người, là nơi cư ngụ của Chúng Thần, là nơi phát sinh Tân Dịch, là ngọc thất của Hồn Tinh.»

Nếu biết dùng cái Viên Mãn, Hư Không (Viên Hư) trong đó mà tưới tắm, thì Vạn Huyệt trong người sẽ hẳn hoi, trăm khiếu trong người sẽ thông suốt. Công Đức sẽ sánh Trời Đất, cho nên gọi Nê Hoàn. Nê Hoàn là thượng thần trong thân hình con người.

Nê Hoàn ngày nay có thể có vị trí ở Tuyến Tùng Quả. Tuyến này rất quan trọng vì nó ảnh hưởng đến sự phát triển con người, đến sức mạnh, đến sự thông minh nơi con người.

Tôi không cho rằng Tuyến Tùng Quả là Nê Hoàn Cung, vì Tuyến Tùng Quả ngày nay người ta mới biết sơ sơ đó là Con Mắt thứ Ba.

Tôi cho Nê Hoàn Cung là Não Thất Ba (Third Ventricle), vì vị trí nó ở Trung Ương; vì khoa học hiện nay ít người bàn đến nó; vì trong đó không thấy có gì, tức là Không theo các đạo giáo.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !