1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 564 [Chương 2816 đến Chương 2820]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 564 [Chương 2816 đến Chương 2820]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2816: Võ Thất (2)

Võ Phượng Ảnh khẽ hừ, không phản bác Lý Thất Dạ. Võ Phượng Ảnh cúi đầu, mãi không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Thất Dạ.

– Tỷ phu nói gì kỳ, cái gì mà chính thống hay không, thật ra chỉ là ngựa đực.

Võ Thất cười gợng:

– Nếu cho ta lựa chọn thì ta tuyệt đối không muốn làm chính thống gì đó.

Lý Thất Dạ mặc kệ Võ Thất, lạnh nhạt nói:

– Lần sau ngươi còn keu lung tung ta sẽ ném ngươi ra Số Hiệu Vạn Cổ.

Lý Thất Dạ nói xong xoay người về phòng.

Võ Phượng Ảnh nhìn Lý Thất Dạ đi vào phòng, nàng hé môi muốn nói nhưng ngập ngừng thật lâu vẫn không có can đảm.

Lý Thất Dạ vừa bước chân qua ngưỡng cửa chợt khựng lại, quay đầu nói với Võ Phượng Ảnh:

– Thật ra nàng mặc hồng thường rất đẹp, khuynh quốc khuynh thành.

Lý Thất Dạ nói xong biến mất trong phòng.

Lý Thất Dạ đột nhiên nói một câu làm Võ Phượng Ảnh giật mình ngây người, khi tỉnh táo lại thì che mặt hồng, không biết xấu hổ hay vui vẻ.

Võ Phượng Ảnh cảm thấy hôm nay quá mất mặt, bị đệ đệ làm mất hết mặt mũi, ai ngờ cuối cùng được Lý Thất Dạ khen một câu. Hạnh phúc đến quá đột nhiên với nàng.

Võ Thất chạy tới bên cạnh Võ Phượng Ảnh:

– Hi hi hi, đây là điềm lành.

Võ Thất cợt nhả xúi giục Võ Phượng Ảnh:

– Tục ngữ nói rất hay, nàng đuổi theo nữ cách ngọn núi, nữ theo nam cách tờ giấy. Ta tin tưởng tỷ của ta vô cùng quyến rũ, cố gắng một chút là bắt vào tay ngay.

Võ Phượng Ảnh hung tợn lườm Võ Thất:

– Tiểu Thất chết tiệt, mặc kệ ngươi!

Tâm tình Võ Phượng Ảnh rất tốt không thèm để ý Võ Thất, nàng lườm gã rồi bước đi.

Võ Phượng Ảnh kéo tay Tề Lâm Đế Nữ, ngoan ngoãn mà thân thiết năn nỉ:

– Mộng Oánh tỷ tỷ có gì cần ta giúp không? Ta làm trợ thủ cho tỷ tỷ được không?

Tề Lâm Đế Nữ cười khổ, ngoài miệng không nói nhưng nàng thầm lắc đầu. Vì Tề Lâm Đế Nữ biết lai lịch của Lý Thất Dạ, có một số việc không đơn giản như đã tưởng.

Võ Thất thấy bộ dạng của tỷ tỷ, hắng giọng nói:

– Hừ hừ hừ, ta nói mà, có khác giới không nhân tính.

Võ Thất gật gù nói:

– Đệ đệ ruột ta đây chưa từng thấy tỷ tốt với ta như thế, lai tốt với người lạ, vì người lạ đánh ta thảm thơng. Ài, nữ nhân khi đã mê muội thì hết thuốc chữa.

Số Hiệu Vạn Cổ tiếp tục tiến lên, một đường lướt nhanh rốt cuộc đến Viễn Hoang.

Khi đến Viễn Hoang, giọng thuyền trưởng vang vọng trong Số Hiệu Vạn Cổ:

– Đã tới Viễn Hoang, các vị chuẩn bị sẵn sàng. Số Hiệu Vạn Cổ sẽ đậu lại vách đá Phao Miêu một tháng, sau một tháng sẽ khởi hành về thành. Khách quan đi chuyến về chú ý, khách quan mua vé quay về hãy sắp xếp thời gian của mình.

Trong thuyền nhiều hành khách nghe thông báo thì phấn khởi tinh thần.

– Đến Viễn Hoang rồi!

Một số người vừa hồi hộp vừa hưng phấn, đặc biệt là người lần đầu tiên đến Viễn Hoang.

Nhiều người lao ra khỏi phòng đứng trên sàn tàu nhìn Viễn Hoang phía xa.

Tề Lâm Đế Nữ nghe thông báo đã tới Viễn Hoang thì đứng dạậ ngay, nhìn ra xa:

– Đến Viễn Hoang! 1 kẻ đơn giản sắp chết sống 1 cuộc đời trong bệnh tật giành tất cả tất sản tâm nguyện để giúp người khác giống mình….rùi hắn đổi lại được xuyên không viết ra truyền kỳ của riêng mình… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Nghe nói tới Viễn Hoang, Võ Thất xoa tay làm bộ dáng hốt mẻ lớn:

– He he, Viễn Hoang, ta đến đây. Không chưng ta sẽ lượm được một thanh binh khí tuyệt thế càn quét cửu thiên thập địa.

Thích Hồn Lâm ngồi một bên cười lắc đầu nói:

– Lượm được một thanh binh khí tuyệt thế, đừng mơ mộng. Có thể đến Viễn Hoang trải nghiệm sự đời, tăng kiến thức và sống sót quay về đã là hết sức may mắn. Muốn lấy được báu vật gì trong Viễn Hoang thì chỉ có Đại Đế Tiên Vương hoặc Thượng Thần cao vi mới làm nổi. Người bình thường trừ phi siêu may mắn thì họa may được thứ tốt ở Viễn Hoang.

Thích Hồn Lâm là Thượng Thần có ba đồ đằng, kiến thức rất rộng, vãn bối không thể sánh bằng.

Võ Thất cười tủm tỉm nịnh hót Thích Hồn Lâm:

– Hi hi hi, có Thượng Thần như tiền bối che chở chúng ta thì chúng ta có thể hoành hành bá đạo ở Viễn Hoang.

Thích Hồn Lâm lắc đầu nói:

– Ngươi đừng tâng bốc ta, tiểu thần như ta không là gì trong Viễn Hoang, lòng vòng bên ngoài Viễn Hoang thì ta còn miễn cưỡng bảo đảm ngươi không gặp chuyện. Nếu ngươi bắt ta đi sâu hơn thì khó khăn, Đại Đế Tiên Vương mười một Thiên Mệnh còn phải chết trong đó, chút bản lĩnh của ta không đủ để nhét kẽ răng.

Tuy Thích Hồn Lâm là một vị Thượng Thần nhưng bản thân không hống hách,dễ thân với vãn bối.

Lời Thích Hồn Lâm nói làm đám người Võ Phượng Ảnh lòng chùng xuống. Vị Thượng Thần nói câu đó sẽ không vì muốn đe dọa bọn họ.

Võ Thất cười tủm tỉm:

– Không sao, ta tin tưởng bản lĩnh của tiền bối.

– Nếu muốn đi trong Viễn Hoang thì theo Lý công tử đáng tin hơn nắm xương già ta đây nhiều.

Thích Hồn Lâm cười lắc đầu nói:

– Ta cũng chỉ đi theo sau Lý công tử nhờ ơn huệ.

Số Hiệu Vạn Cổ chậm rãi chạy vào cảng, đây là một vách đá cực kỳ to lớn. Số Hiệu Vạn Cổ lớn đúng không? Nhưng vách đá càng to hơn, tường thần dài hơn ức vạn dặm chắn mảnh vũ trụ này, khiến người không cách nào vượt qua.

Cảng này là lối vào Viễn Hoang, cũng là nơi cách Viễn Hoang gần nhất mà an toàn nhất. Vì có vách tường vượt qua vũ trụ chắn tại đây, ngăn cản bất cứ lực lượng nào trùng kích nên tất cả thuyền đến Viễn Hoang đều đậu tại đây.

Lúc này nhêìu người đứng trên sàn tàu nhìn hướng Viễn Hoang.

Viễn Hoang mờ tối trong sương mù như cự thú siêu khổng lồ ngồi xổm trong vũ trụ. Nó vắt ngang nguyên vũ trụ, mênh mông vô biên.

Tuy không thể thấy toàn cảnh Viễn Hoang nhưng chỉ một góc đủ rung động hồn người.

Các ngọn núi nơi này đâm thẳng lên vũ trụ, mỗi ngọn núi to lớn vô cùng, đều có ngân hà quanh quẩn. Mỗi ngọn núi đâm sâu vào ngân hà, vô cùng đồ sộ, cực kỳ rung động hồn người.

Nhưng nhiều ngọn núi bị đánh nát. Có núi bị chém thành hai nửa, có núi bị chém ngang, có nguyên ngọn núi bị bứng lên lơ lửng trong vũ trụ. Vũ trụ có vô số đá vụn dất nát, rất là rung động hồn người.

Trên bầu trời Viễn Hoang lơ lửng các ngôi sao to, nhìn kỹ còn có các ngân hà bị kéo vào vòm trời.

Nhưng dù là ngôi sao lớn hay các ngân hà đều tan vỡ. Có ngôi sao bị đánh thủng, dường như một ngón tay vạch qua đâm xuyên các ngôi sao. Có ngôi sao lớn bị đạp nát, nh có người khổng lồ bước qua bầu trời, một bước đạp nát một ngân hà. Có ngôi sao vỡ vụn như bị một đấm đánh nát các ngân hà.

Những cảnh tượng trước mắt rung động hồn người, ai nhìn cũng hút ngụm khí lạnh. Có thể nói Viễn Hoang quá đồ sộ, ai nhìn thấy Viễn Hoang như vậy, dù chưa bước chân vào cũng đã đáng giá.

Biết bao người khi nhìn Viễn Hoang đều bị cảnh tượng Viễn Hoang rung động:

– Viễn Hoang!

Nhiều cường giả tu sĩ sau khi nhìn Viễn Hoang thì liếc nhau, đám người do dự. Có khá nhiều người lần đầu tiên tới Viễn Hoang mang trong mình hùng tâm tráng chí, còn dõng dạc tuyên bố phải được cơ duyên lớn trong Viễn Hoang mới trở về.

Nhưng khi chính mắt thấy cảnh tượng đồ sộ của Viễn Hoang thì nhiều người thầm kinh hoàng, hụt hơi. Làm vỡ nát cả thế giới thì cần lực lượng khủng bố cỡ nào?

Chương 2817: Đến Viễn Hoang

Trước khi đến đây đám người nghe kể đủ chuyện về Viễn Hoang, nghe nói Viễn Hoang là đất đại hung, đôi khi Đại Đế Tiên Vương khó sống quay về. Nhưng đó chỉ là nghe nói, không thấy tận mắt thì không bị kích thích. Hôm nay rốt cuộc đi tới Viễn Hoang, chính mắt nhìn cảnh tượng đồ sộ, rung động tâm linh bọn họ, khiến bọn họ hốt hoảng trong lòng, hụt hơi.

Sau khi chính mắt nhìn Viễn Hoang, có vãn bối hỏi nhỏ trưởng bối cạnh mình:

– Có lên hay không?

Trưởng bối lặng im, khó quyết định.

Két!

Cửa phòng Lý Thất Dạ mở, hắn bước ra ngoài.

Trông thấy Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ chạy tới nghênh đón ngay:

– Công tử.

Lý Thất Dạ gật đầu, nhìn bọn họ. Võ Phượng Ảnh nhởn miệng người, hôm nay nàng vẫn mặc áo giáp nhưng khác với bình thường,hiển nhiên nàng có trang điểm tỉ mỉ. Võ Phượng Ảnh bới kiểu tọc xứng đôi với áo giáp, khiến nàng có vẻ dịu dàng hơn nhiều, áo giáp tôn lên nàng càng xinh đẹp. Bộ dạng Võ Phượng Ảnh không chỉ anh tư hiên ngang, có ba phần dịu dàng như nước, khuynh quốc khuynh thành. Khi Võ Phượng Ảnh cười khiến người thần hồn điên đảo.

Thấy Lý Thất Dạ, Võ Thất cười hỏi:

– Hi hi hi, đại ca, chúng ta vào Viễn Hoang chưa?

Lý Thất Dạ liếc Võ Thất, không đáp, hắn đứng trên ngọn núi nhìn hướng Viễn Hoang.

Nơi nhóm Lý Thất Dạ ở là một trong những chỗ cao nhất Số Hiệu Vạn Cổ nên đứng ở đây nhìn ra xa có thể thấy rõ ràng.

Lúc này Số Hiệu Vạn Cổ đậu bên vách đá, đã thả thang xuống, ai đều có thể xuống thuyền lên bờ, nhưng tạm thời cha có người lên bờ. Rất nhiều hành khách hoặc do dự hoặc chuẩn bị bước cuối cùng cho việc lên bờ. Dù sao Viễn Hoang cực kỳ nguy hiểm, không ai dám tùy tiện lên bờ, sơ sẩy một cái thì khó mà sống sót trở về.

Khi không ai lên bờ đột nhiên có một đội xuất hiện, bọn họ chuẩn bị xuống thuyền leo lên Viễn Hoang.

Đây là đội thứ nhất sắp lên Viễn Hoang nên khiến nhiều người chú ý. Hấp dẫn người ta chú ý không chỉ vì đây là đội đầu tiên lên Viễn Hoang, quan trọng nhất vì đội để lộ hơi thở bí ẩn đặc biệt bắt mắt.

Đội này không đông, hoảng mấy chục người, thành viên mặc áo đen rộng thùng thình. Bọn họ không chỉ khoác áo đen bao phủ dáng người và khuôn mặt, còn dùng thủ đoạn đặc biệt che giấu mình. Dù ngươi mở thiên nhãn ra cũng không nhìn thấu bọn họ được, không cách nào thấy rõ khuôn mặt.

Đội mấy chục người nâng quan tài gỗ, quan tài bằng gỗ cũng được che vải đen kín mít, khiến người không thể nhìn rõ hình dạng.

Thấy đội bí ẩn như thế sắp lên Viễn Hoang, nhiều người chú ý, tràn ngập tò mò.

– Đội này có lai lịch thế nào?

Đám người tràn ngập tò mò đoàn người này nhưng không ai giải thích được lai lịch của bọn họ, vì trên Số Hiệu Vạn Cổ chưa từng có người gặp qua.

Có lẽ từ lúc lên Số Hiệu Vạn Cổ thì đội người này chưa từng lộ mặt, bọn họ cứ lì trong phòng mãi khi đến Viễn Hoang mới bước ra.

Vì vậy tạm thời không ai nói ra lai lịch đoàn người được. Dĩ nhiên thuyền trưởng Số Hiệu Vạn Cổ biết, làm thuyền trưởng gã không thích bàn luận về hành khách của mình với người ngoài.

Thích Hồn Lâm đứng trên ngọn núi cùng nhìn phương xa, lão bị đoàn người này hấp dẫn, nhìn chằm chằm đội người, rung động nói:

– Đội này rất tà khí, tà môn.

Thích Hồn Lâm dù gì là Thượng Thần, có ba đồ đằng, tu luyện của lão cảm quan rất nhạy bén, nhanh chóng phát hiện manh mối.

– Tà khí? Tà khí thế nào?

Võ Thất cũng nhìn đội người:

– Đúng là bí hiểm, ra vẻ thần bí chẳng lẽ làm việc gì không thể gặp người?

– Cỡ ngươi không cảm nhận được.

Thích Hồn Lâm nói với Võ Thất:

– Những người này không có hơi sống, không giống đồng loại của chúng ta. Không chỉ là bách tộc, bọn họ không thuộc về chủng tộc nào.

Lý Thất Dạ nhìn chăm chú quan tài gỗ, thản nhiên nói:

– Bọn họ là tộc Huyết Di!

– Tộc Huyết Di!

Thích Hồn Lâm giật mình kêu lên:

– Đó là tộc Huyết D trong truyền thuyết, bọn họ thật sự tồn tại?

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Bọn họ tồn tại rất cổ xưa, xưa đến vượt qua tưởng tượng của ngươi.

Võ Phượng Ảnh khẽ hỏi:

– Cái gì là tộc Huyết Di?

Võ Phượng Ảnh làm thành chủ Long thành, học thức cũng uyên bác nhưng chưa từng nghe về tộc Huyết Di.

Thích Hồn Lâ nhìn chăm chú vào đội người:

– Là một chủng tộc trong truyền thuyết, một chugrn tộc rất khủng bố.

– Nghe đâu bọn họ là chủng tộc cực kỳ hung tàn, sinh linh nào đến gần hang ổ của bọn họ thì chỉ có đường chết. Nghe đồn nơi bọn họ cư ngụ là khu vực tử vong khủng khiếp nhất.

– Ta chưa từng thấy chủng tộc này, bởi vì bọn họ chưa bao giờ giao lưu với người ngoài, không qua lại với chủng tộc hay người nào. Tộc Huyết Di là một chủng tộc cô lập đơn độc, rất bí ẩn, rất quỷ dị. Nhưng có người nói tộc Huyết Di mang theo xui rủi, hễ bọn họ xuất hiện thì không có chuyện tốt.

Nói tới đây vẻ mặt Thích Hồn Lâm trầm trọng.

Võ Thất rất tò mò đội người bí ẩn, hỏi:

– Tại sao là xui rủi? Chẳng lẽ bọn họ truyền bá ôn dịch?

– Vì bọn họ ăn thịt người.

Khi Võ Thất tràn đầy hào hứng, Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Là ăn tươi nuốt sống không nhả xương.

– Thật không vậy?

Võ Thất giật mình kêu lên:

– Trên đời có nhiều hung nhân, Thập Tam Châu từng có cường giả tàn nhẫn ăn thịt người, đây không tính là xui rủi đi?

Thế giới lớn không gì không có. Từng có tu sĩ tàn nhẫn ăn thịt người, số lượng không ít nên không tính là mới lạ gì.

– Vì bọn họ chỉ ăn thịt người.

Lý Thất Dạ lạnh lùng liếc Võ Thất:

– Bọn họ muốn sinh ra hậu đại thì phải ăn một người khác, ăn một người rồi mới sinh ra hậu đai, không thì bọn họ sẽ tuyệt chủng.

Võ Thất giật mình:

– Ăn một người trong nam nữ.

– Bọn họ không chia nam nữ,chỉ là một đam quái vật, hoặc nên nói là vật chết.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Bọn họ không thuộc về thế giới này, nên liều mạng muốn phồn vinh nhưng không thể thành công, bọn họ chỉ có ăn một đồng tộc thì mới sinh ra hậu đại được. Thê là hậu đại của họ ít dần.

– Bọn họ từng có một thời gian điên cuồng, ăn cường giả bách tộc, ba tộc Thần, Ma, Thiên. Tu sĩ càng mạnh bọn họ càng thích ăn, vì họ muốn luyện hóa tinh huyết những thực vật, hy vọng qua đó sinh ra hậu đại. Xác suất nhỏ gần bằng không, nhưng ít ra bọn họ có cơ hội. Nên bọn họ từng có hành động vĩ đại là một hơi ăn mười quốc tám cương.

Nghe Lý Thất Dạ nói, Võ Phượng Ảnh, Tề Lâm Đế Nữ rùng mình:

– Một hơi ăn tu sĩ của mười quốc tám cương.

Một hơi ăn mười quốc tám cương bao gồm sinh mệnh nhiều cỡ nào, ai nghe thấy cũng sẽ ớn lạnh. Tuy có cường giả suốt đời giết vô số người, với nhiều tu sĩ thì giết chóc là chuyện bình thường cỏn con trong Thập Tam Châu.

Nhưng ăn sinh linh mười quốc tám cương thì rất khủng bố. Thử nghĩ xem, tu sĩ thành thức ăn trong miệng người khác là chuyện nổi da gà biết mấy.

– Ta có nghe về chuyện này.

Thích Hồn Lâm cảm thán rằng:

– Chuyện này khiến rất nhiều Đại Đế Tiên Vương tức giận, có Đại Đế Tiên Vương đích thân ra tay trấn giết bọn họ, cho nên tộc Huyết Di phải tốn về ổ, từ nay ít khi xuất hiện, không còn lộ mặt trong Thập Tam Châu. Không ngò lần này tộc Huyết Di đi ra.

Chương 2818: Tộc Huyết Di

– Chỉ là quỷ vật.

Lý Thất Dạ nhìn đội tộc Huyết Di, lạnh nhạt nói:

– Nhiều năm qua bọn họ vẫn không chết tâm muốn làm vố nữa.

– Nghe đồn bọn họ thuộc về vật chết, không thấy thế nhân, khủng bố tuyệt luân, thậm chí có người thấy mặt bọn họ sẽ sợ vỡ mật.

Thích Hồn Lâm nhìn đội tộc Huyết Di, cười nói:

– Trên đời có người xấu vậy sao? Hù người sợ vỡ mật.

– Từ xấu không thể hình dung bọn họ.

Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:

– Bọn họ là quái vật, không thuộc về kỷ nguyên chúng ta. Loại quỷ vậ xấu xí này trước kia không đuổi tận giết tuyệt đã là may mắn cho bọn họ!

Nói đến đây Lý Thất Dạ mắt lóe tia sáng lạnh.

– Thật sự xấu vậy sao?

Võ Thất không tin, cười tủm tỉm nói:

– Ta từng thấy cực xấu, nếu xấu tới mức hù vỡ mật thì quá khoa trương.

Lý Thất Dạ hờ hững liếc Võ Thất:

– Chờ khi ngươi thấy mặt bọn họ rồi hãy nói câu đó.

Võ Thất chưa hiểu gì Lý Thất Dạ đã biến mất, một bước một thế giới, nháy mắt xuất hiện trước đội tộc Huyết Di.

Rất nhiều người chú ý đội tộc Huyết Di, trông thấy Lý Thất Dạ đột nhiên xuất hiện trước đoàn người thì có kẻ hét to một tiếng:

– Là đệ nhất hung nhân!

Đám người thấy Lý Thất Dạ đều tim đập chân run:

– Hắn định làm gì?

Trận chiến Phật Dã chấn nhiếp uy cửu thiên thập địa, đến nay ai nhìn Lý Thất Dạ đều nhũn chân teo tim.

Lý Thất Dạ chắn đường, đội tộc Huyết Di ngừng lại, không khí nặng nề. Đội tộc Huyết Di chỉ nhìn Lý Thất Dạ, không ai nói chuyện.

Lý Thất Dạ tùy tay chỉ một người trong độ:

– Tháo che mặt xuống lộ ra bộ mặt.

Nhưng không ai trong đội tộc Huyết Di đáp lại, bọn họ cực kỳ yên tĩnh, không thanh âm, như người chết nhìn Lý Thất Dạ.

Thấy Lý Thất Dạ hùng hổ dọa người, làm người ta cảm thán rằng:

– Đệ nhất hung nhân thật kiêu ngạo, dám chọc bất cứ ai, không thèm để ai vào mắt.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Xem ra ta đành tự mình ra tay.

Lý Thất Dạ tùy ý đánh một chỉ, nháy mắt đánh vào một người trong đội.

Người này rất mạnh, hình dung bằng từ nghịch thiên cũng không đủ. Khi Lý Thất Dạ chỉ một cái người đó rất muốn né ránh, nhưng chỉ có khắp mọi nơi, chỉ khóa lại thời không, không tránh thoát được.

Bốp!

Lý Thất Dạ một chỉ đánh nát áo choàng đen bao phủ người này, chỉ đánh nát che lấp toàn thân gã lộ ra chân thân.

Khi người đó lộ ra chân thân khiến ai xem cũng rợn tóc gáy. Đó là thân thể nhìn như thân người nhưng thân thể này không phải do cơ bắp tổ thành mà là các sợi dây gân đan xen. Cơ thể như đống bùi nhùi bện bằng các dây gân máu, khi chúng mấp máy giống những con sâu máu khủng bố đang bò.

Thân thể không có đầu, vị trí đầu là túi thịt như nụ hoa chia ra tám cánh, trong túi thịt mọc mấy cây gai móc ngược, rất khủng khiếp.

Bị Lý Thất Dạ xé toạc tất cả che lấp, quỷ vật rống to:

– Hú!

Túi thật mở ra, há mồm, máu cắn Lý Thất Dạ.

Phụt phụt phụt!

Gai ngược trong túi thịt bắn ra kéo dây thịt dài, đây là móc câu dài bắn ra từ túi thịt muốn móc lấy Lý Thất Dạ.

Nhìn túi thịt cắn tới, Lý Thất Dạ không nhúc nhích, hắn chỉ hừ lạnh, mắt lạnh lẽo:

– Hừ!

Quỷ vật này cực kỳ cường đại, siêu nghịch thiên. Khi ánh mắt Lý Thất Dạ lạnh xuống nó lập tức rút đi chớp mắt trở lại vị trí của mình như gặp phải khắc tinh, nó không dám vượt qua lôi trì nửa bước.

Nó là sinh linh cực kỳ nghịch thiên, có cảm quan rất mạnh, hiểu ngay mình gặp phải đối thủ khủng bố.

Quỷ vật lại khoác áo đen che đi mặt xấu.

Có người nôn mửa:

– Ọe!

Bọn họ nhìn thấy mặt thật của quỷ vật sợ hãi ói ra, vì quỷ vật này rất buồn nôn.

– Mợ nó, đây là thứ quỷ gì?

Nhìn mặt thật của quỷ vật làm bao người sợ nhũn chân, mặt trắng bệch, nổi hết da gà da vịt.

Rốt cuộc có lão tổ đại giáo nhận ra lai lịch của quỷ vật, rùng mình kêu lên:

– Tộc Huyết Di!

Một người áo đen khác trong đội bước ra:

– Tôn giá, chúng ta chỉ đến đây tế bái, không dám có ý tưởng vượt mức, vượt rào nào, không dám gây sự. Nếu có chỗ nào đắc tội tôn giá xin tôn giá cho biết.

Người này cũng trùm kín áo đen, che bộ mặt nhưng nghe thanh âm già nua thì rất lớn tuổi.

Trong phút chốc đám người nín thở, vi mọi người bị mặt thật của quỷ vật hù sợ. Nếu không có Lý Thất Dạ xé rách che lấp của bọn họ thì không ai biết có quỷ vật như thế.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Không có chỗ nào đắc tội, ta chỉ muốn khiến thế nhân ghi nhớ bộ mặt thật của các ngươi.

Đối phương lặng im, cuối cùng chậm rãi nói:

– Chúng ta không muốn quấy nhiễu mọi người, có chỗ đắc tội xin thứ lỗi.

Nghe câu nói khiêm tốn đó khó khiến người liên tưởng dến mặt thật của bọn họ, còn tưởng là khiêm khiêm quân tử.

– Ta chưa bao giờ trông mặt mà bắt hình dong.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Ta chỉ muốn cho người đời nhớ kỹ thảm án, khiến người ghi nhớ thì sẽ có người tránh cho thèm thuồng trong bóng tối.

Đối phương không nói nên lời, bọn họ im lặng thật.

Cuối cùng người này điệu thấp mà khiêm tốn nói:

– Chúng ta không dám có ý tưởng vượt mức, chúng ta chỉ cầu được sống tạm trong góc tối, chúng ta đơn giản muốn sống.

Lý Thất Dạ nghe xong bật cười, không làm khó bọn họ nữa, bước về ngọn núi.

Lý Thất Dạ rời đi, đội tộc Huyết Di không dám ở lại vội bước nhanh rời khỏi, trong phút chốc bọn họ biến mất trong Viễn Hoang mênh mang.

Đám người nhìn theo độ đi xa, dù đội đã biến mất trong Viễn Hoang vẫn khiến người ta rợn tóc gáy.

Nhiều người rùng mình, nổi da gà lẩm bẩm:

– Đây là quái vật gì?

– Chẳng lẽ tộc Huyết Di lại sắp xuất thế sao? Nếu đúng vậy thì e rằng là tai nạn, phải nhắc nhở các lão.

Có lão tổ đại giáo nhận ra tộc Huyết Di, lòng hốt hoảng nói:

– Đệ nhất hung nhân thật là nhọc lòng, đang cảnh tỉnh mọi người đề phòng tộc Huyết Di ngóc đầu trở lại.

Lý Thất Dạ quay về, liếc Võ Thất một cái:

– Sợ mềm chân chưa?

Võ Thất nặn nụ cười đáp:

– Còn chưa.

Võ Thất không sợ nhũn chân nhưng không chịu nổi cảm giác này, buồn nôn như nuốt một con ruồi.

Thích Hồn Lâm hoảng hốt nói:

– Tộc Huyết Di thật lâu không động tĩnh, không ngờ lần này bọn họ đến Viễn Hoang.

– Đương nhiên rồi.

Lý Thất Dạ nhìn Viễn Hoang, lạnh nhạt nói:

– Bọn họ đến có dự mưu, bọn họ muốn ngóc đầu trở lại, nếu như thành công sẽ là tai nạn cho Thanh Châu.

Tim Tề Lâm Đế Nữ đập nhanh hỏi:

– Bọn họ là hắc ám trong truyền thuyết sao?

Mấy lần trước Lý Thất Dạ nhắc tới hắc ám, bây giờ tộc Huyết Di xuất hiện khiến Tề Lâm Đế Nữ liên tưởng đến.

– Bọn họ làm sao có tư cách xưng là hắc ám.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Nếu trên đời có hắc ám buông xuống thì bọn họ chỉ là con kiến dưới hắc ám.

Tề Lâm Đế Nữ lặng im, nàng không rõ Lý Thất Dạ nhắc tới hắc ám là cái gì, nhưng nàng hiểu khi hắc ám buông xuống sẽ là diệt thế.

Võ Thất khó khăn lắm mới thư giãn một chút, lòng còn sợ hãi nói:

– Mợ ơi, trên đời còn có chủng tộc như vậy, chủng tộc đó từ đâu ra?

– Nói chính xác thì bọn họ không xem như chủng tộc, chỉ là quỷ vật nửa chết nửa sống.

Chương 2819: Hào khí Kim Qua

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Khởi nguồn của bọn họ ở đó.

Lý Thất Dạ chỉ hướng Viễn Hoang.

Mọi người giật mình kêu lên, Thích Hồn Lâm cũng vậy:

– Viễn Hoang!

Thích Hồn Lâm kinh ngạc kêu lên:

– Không . . . Không thể nào, ra từ Viễn Hoang? Tuy Viễn Hoang có Huyết Hoang nhưng chúng nó không cách nào rời khỏi Viễn Hoang.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Đây là kỷ nguyên còn sót lại, thời gian của bọn họ đã trôi xa, thứ gì của Viễn Hoang cũng không thể xuất hiện trên đời, không thể đi trên thế gian. Hễ chúng nó bước ra thì thời gian ức ức vạn năm thời gian sẽ chảy qua người bọn họ, khiến họ thành tro trong chớp mắt.

Lý Thất Dạ tạm dừng:

– Nhưng từng có một người dã tâm có suy nghĩ rất ghê gớm, bọn họ muốn mang Huyết Hoang đến thế gian, dùng thủ đoạn cực kỳ nghịch thiên để Huyết Hoang giao hợp với sinh linh khác sinh ra sinh mệnh hoàn toàn mới. Nhưng việc này trái thiên đạo, chỉ có sinh ra quỷ vật nửa chết nửa sống, khó sinh sản nên về sau có tộc Huyết Di.

Nghe Lý Thất Dạ nói xong Thích Hồn Lâm rùng mình:

– Tính làm gì đây?

Thích Hồn Lâm hoảng sợ nói:

– Không . . . Không lẽ muốn sáng tạo một chủng tộc, một sinh mệnh mới?

– Không đúng!

Thích Hồn Lâm nói xong lại phủ nhận lời của mình:

– Đây là trời cũng không cho phép, nếu như sáng tạo sinh mệnh sẽ bị tru diệt, kiếp nạn này khủng bố không thua gì thiên tru.

Trong khoảnh khắc Thích Hồn Lâm suy nghĩ rất nhiều, lão dù gì là Thượng Thần, tiếp xúc được nhiều thứ, biết nhiều điều hơn. Trong lĩnh vực Thượng Thần Thích Hồn Lâm biết nhiều điều kẻ yếu không biết.

Nghĩ đến các loại, Thích Hồn Lâm rùng mình, vì lão nghĩ đến một truyền thuyết vô cùng xa xôi. Không có ai biết truyền thuyết này là thật hay giả nhưng Thích Hồn Lâm không dám nghĩ nhiều, không dám hỏi, dù lão có là Thượng Thần.

Bởi vì truyền thuyết này liên quan tới nhiều thứ, đến khởi nguồn, đến tiên hiền, đến thần, ma, thiên và bách tộc. Có thể nói mua này dính dáng toàn bộ, không chủng tộc nào thoát khỏi.

Nên Thích Hồn Lâm thà không nghĩ nhiều, thà rằng làm bộ như không biết. Thích Hồn Lâm không muốn tìm tòi nghiên cứu truyền thuyết này. Thật ra thì vạn cổ đến nay không chỉ Thích Hồn Lâm làm thế, nhiều Thượng Thần, có cả Đại Đế Tiên Vương không muốn đối diện.

Nhóm Tề Lâm Đế Nữ không suy nghĩ sâu xa như thế, bọn họ không chạm đến lĩnh vực này được.

– Tộc Huyết Di trở lại Viễn Hoang vì lá rụng về cội sao?

Thích Hồn Lâm lẩm bẩm:

– Bọn họ muốn làm cái gì?

Thích Hồn Lâm hoảng hốt.

– Mặc kệ bọn họ làm gì.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Có vài thứ không phải ai đều có thể nhúng chàm, đặc biệt là một số quỷ vật không thể gặp ánh sáng.

Mắt Lý Thất Dạ lạnh lẽo.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Từng tiếng nổ vang lên, một hạm đội khổng lồ lướt đến. Hạm đội chạy vào cảng, đậu dưới vách đá.

Thấy hạm đội như vật khổng lồ, có người hoảng sợ nói:

– Là hạm độ Chiến Vương thế gia, lái nguyên hạm đội tới là muốn làm gì?

Trên hạm đội vật khổng lồ có dấu hiệu của Chiến Vương thế gia, đây đúng là hạm đội của Chiến Vương thế gia.

Kim Qua, Thiên Hoàng Công Chúa đứng trên một chiếc chiến hạm. Trong hạm đội xuất hiện các đoàn người, từng đội mặc áo giáp, khí thôn sơn hà, tựa như dòng lũ sắt thép càn quét Kim Qua, một quân đoàn cực kỳ mạnh mẽ bá đạo.

Thấy đoàn quân đến đây, đám người kinh ngạc hỏi:

– Đây là trăm vạn đại quân của Chiến Vương thế gia, do Thiên Hoàng Công Chúa thống soái.

Kim Qua đứng trên chiến hạm hai mắt như đèn thần chiếu sáng thiên địa, gã cũng thấy Lý Thất Dạ.

Mắt Kim Qua sáng rực chậm rãi nói:

– Lý đạo hữu, trước khi Thành Đế ta muốn chiến một trận với Lý đạo hữu, nên chấm dứt ân oán giữa chúng ta.

Giọng Kim Qua không đặc biệt vang dội nhưng khiến mọi người nghe rõ ràng.

Mọi người nhìn Lý Thất Dạ và Kim Qua, ân oán giữa hai người thì khỏi phải bàn, người trong thiên hạ đều biết. Hiện tại Kim Qua đột nhiên nói câu đó khiến rất nhiều người ngừng thở, chẳng lẽ gã và Lý Thất Dạ sắp đánh một trận?

Lý Thất Dạ tùy ý nói:

– Chấm dứt ân oán tùy thời đều được, cần gì nóng nảy trong một lúc?

– Ta sợ chờ khi ta chịu tải Thiên Mệnh, thành tựu Đại Đế mới chấm dứt ân oán cá nhân với Lý đạo hữu thì thắng hèn.

Kim Qua nói:

– Tuy Lý đạo hữu có thủ đoạn vô song, nghịch thiên không gì sánh được, nếu như ta thành Đại Đế, đừng ở Phật Dã thì Kim Qua ta tự nhận tuyệt đối có thể trấn giết đạo hữu! Khi đó e rằng Lý đạo hữu không có cơ hội buông tay đánh một phen với ta.

– Mọi chuyện đừng nói quá chắc.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Ngươi đã tự tin như vậy thì cứ chịu tải Thiên Mệnh, thành tựu Đại Đế đi. Chờ khi ngươi thành tựu Đại Đế hãy đến khiêu chiến với ta cũng không muốn, nếu kiêu chiến bây giờ e rằng ngươi mãi mãi không thấy mặt vô địch của ta. Đây là ta cho ngươi một cơ hội, muốn khiêu chiến với ta hãy thành Đại Đế!

Mọi người hút ngụm khí lạnh. Kim Qua có thể thành Đại Đế, nhiều người đều công nhận điều này. Lý Thất Dạ dám nói khi nào Kim Qua thành Đại Đế mới khiêu chiến với hắn nổi, rất bá đạo, rất tự tin.

Kim Qua không giận trước câu nói của Lý Thất Dạ, cũng không khó chịu, gã im lặng suy tư lời hắn nói.

Thiên Hoàng Công Chúa đứng bên cạnh Kim Qua nắm chặt bàn tay phu quân của mình, gật nhẹ đầu. Hai phu thê không cần giao lưu ngôn ngữ, chỉ một hành động liền hiểu.

– Tốt.

Kim Qua hít sâu, nói:

– Đạo hữu đã tự cao vô địch thì Kim Qua ta đây không dám không biết tự lượng sức mình. Chờ khi ta thành tựu Đại Đế sẽ đến xem đạo hữu vô địch.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Ta chờ.

Thiên Hoàng Công Chúa nhìn phu quân của mình, không lên tiếng, nắm siết chặt tay hắn, mọi thứ diễn ra trong im lặng.

Đổi lại người khác khó nhịn được xúc động, tay bọn họ nắm trăm vạn đại quân, chỗ dựa cường đại vô địch sau lưng cũng đến, có thể nói bọn họ không sợ hãi bất cứ ai. Bọn họ tự nhận mình có năng lực đẩy ngã mọi kẻ địch, dù có Đại Đế Tiên Vương ra tay thì bọn họ tự tin đối diện.

Trước ưu thế trấn áp tuyệt đối đó oan gia ngõ hẹp, gặp kẻ thù giết đại nhân, nếu là người khác đã hận không thể xông lên liều chết, hiệu lệnh trăm vạn đại quân nhào vào Lý Thất Dạ báo thù cho phụ thân, đệ đệ đã chết.

Nhưng Thiên Hoàng Công Chúa không làm như vậy, dù tay nàng nắm trăm vạn đại quân, chấp chưởng hổ phù có thể phát lệnh. Thiên Hoàng Công Chúa đặt tay bên người, mọi chuyện đặt việc phu quân trở thành Đại Đế lên hàng đầu.

Dù phu quân muốn báo thù cho Thiên Hoàng Công Chúa, muốn kết ân oán nhưng nàng không đồng ý phu quân làm như vậy, nàng không muốn phu quân vì cá nhân ân oán của mình mà bỏ qua thời cơ thành tựu Đại Đế Tiên Vương.

Cuối cùng Kim Qua không dây dưa trong thù hận, từ xa chắp tay hướng Lý Thất Dạ, trịnh trọng nói:

– Đạo hữu, chờ chúng ta gặp nhau trên đỉnh!

Lý Thất Dạ cười cười gật đầu.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hạm đội Chiến Vương thế gia tụ tập quân đoàn, trăm vạn đại quân tựa như lũ sắt thép cùng Kim Qua, Thiên Hoàng Công Chúa leo lên Viễn Hoang. Đoàn người khổng lồ không gì sánh bằng bước vào Viễn Hoang.

Chương 2820: Dũng sĩ biến ác long (1)

Thấy cảnh đó đám người giật mình thầm suy đoán:

– Tính làm gì đây? Chẳng lẽ Kim Qua muốn chinh chiến Viễn Hoang?

Không có ai biết Kim Qua chỉ huy trăm vạn đại quân tới Viễn Hoang để làm gì. Có người cho rằng Kim Qua tới tìm báu vật, có người nghĩ gã chinh chiến Viễn Hoang.

Lý Thất Dạ nhìn trăm vạn đại quân đi xa, lạnh nhạt nói:

– Hắn muốn thành Đế.

– Sao nói vậy?

Võ Phượng Ảnh hỏi:

– Không thấy dấu hiệu Thiên Mệnh tụ tập.

Bất giác giọng điệu của Võ Phượng Ảnh dịu dàng hơn nhiều.

Lý Thất Dạ nhìn Viễn Hoang, lạnh nhạt nói:

– Tại đây có thể trực tiếp khai thiên, không cần trông thấy Thiên Mệnh hội tụ.

– Tại sao chọn thành Đế ở Viễn Hoang?

Tề Lâm Đế Nữ lấy làm lạ hỏi:

– Viễn Hoang hung hiểm, sơ sẩy một cái là mất luôn trăm vạn đại quân.

Thoạt trông trăm vạn đại quân Chiến Vương thế gia rất khổng lồ, vô địch nhưng đất hung như Viễn Hoang thì trăm vạn đại quân không đủ nhét răng.

– Có hai điều.

Lý Thất Dạ cười chậm rãi nói:

– Vì Kim Qua bỏ lỡ Thiên Mệnh một lần, lại chịu tải không dễ. Dã tâm của hắn không nhỏ, muốn một lần chịu tải bốn lần Thiên Mệnh, cho nên hắn cần nơi như Viễn Hoang trợ giúp một tay. Thứ hai, Đại Đế Tiên Vương không chịu nhập thế.

Lý Thất Dạ ngước nhìn trời, ung dung nói:

– Mặc kệ Đại Đế mạnh tới đâu hễ nhập thế sẽ phải kiêng kỵ thiên tru, nhưng trong Tham Tác chi địa khác lại, thiên tru khó buông xuống. Có thể nói Tham Tác chi địa là chốn về tốt nhất cho Đại Đế Tiên Vương.

Võ Thất hiểu ra, hâm mộ nói:

– Tiểu tử Kim Qua thành công mời Đại Đế của Chiến Vương thế gia hộ đạo cho, lợi hại thật. Đại Đế tự mình họ đạo thì thành công cái chắc.

– Mấy Đại Đế tụ tập nếu nhập thế chắc chắn có thiên tru giáng xuống, trong Tham Tác chi địa lại khác.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Lần này bọn họ liều một phen, nhất định đưa Kim Qua lên, khiến hắn trở thành Đại Đế!

– Mấy vị Đại Đế Chiến Vương thế gia hộ đạo cho Kim Qua, với thực lực của hắn muốn không thành Đại Đế cũng khó.

Thích Hồn Lâm gật đầu nói:

– Xem ra lần này Kim Qua chắc chắn sẽ trở thành Đại Đế, chịu tải được mấy thì phải xem thực lực của hắn.

Đại Đế Thập Tam Châu có ba lần cơ hội chịu tải Thiên Mệnh, mỗi lần tối đa chịu tải bốn Thiên Mệnh. Một lần có thể chịu tải vài Thiên Mệnh thì tùy thực lực mỗi người.

Nghe đối thoại, nhóm Tề Lâm Đế Nữ tin chắc Kim Qua sẽ trở thành Đại Đế.

Kim Qua đã sớm có cơ hội trở thành Đại Đế, đáng tiếc lần trước bị đánh lén bỏ lỡ cơ hội thành Đại Đế. Lần này Kim Qua hay Chiến Vương thế gia đều cực kỳ chú trọng, cẩn thận. Với bọn họ thì phải thành công, không cho phép thất bại. Nếu thất bại hai lần thì sau này không có cơ hội chịu tải lần ba.

Bởi vậy Chiến Vương thế gia tốn sức chín trâu hai hổ mời Đại Đế còn sống ra hộ đạo cho Kim Qua.

Kim Qua tuy là tử tôn của Chiến Vương thế gia nhưng muốn khiến một vị Đại Đế hộ đạo cho tử tôn là việc cực kỳ khó khăn. Đại Đế bình thường sẽ không dễ dàng đồng ý hộ đạo cho tử tôn. Lần này mấy vị Đại Đế con sống của Chiến Vương thế gia đều ra tay, có thể tưởng tượng Kim Qua, Chiến Vương thế gia cực nhọc cỡ nào mới thỉnh được bọn họ.

Sau khi trăm vạn đại quân Kim Qua đi vào Viễn Hoang, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Đi thôi, mang các ngươi đi xem, mở rộng tầm mắt.

Lý Thất Dạ bước xuống Số Hiệu Vạn Cổ.

Võ Thất cười lớn cợt nhả nói:

– Xông lên, báu vật, kỳ ngộ, ta đến đây! Tất cả là của ta!

Võ Thất như cơn gió xông lên.

Nhóm Thích Hồn Lâm lật đật theo Lý Thất Dạ xuống Số Hiệu Vạn Cổ, so với Võ Thất tăng động thì bọn họ trầm ổn rất nhiều.

Đầu tiên có trăm vạn đại quân Kim Qua tiến Viễn Hoang, hiện tại nhóm Lý Thất Dạ cũng đi, điều này tăng can đảm cho đám người trên Số Hiệu Vạn Cổ. Nhiều người lần lượt vào Viễn Hoang.

Bước chân vào Viễn Hoang, nhóm Tề Lâm Đế Nữ hít sâu. Hít vào không khí đặc biệt của Viễn Hoang cho bọn họ cảm giác khác lạ, cảm giác không thể tưởng tượng.

Khi không khí Viễn Hoang chui qua buồng phổi cảm giác có thứ gì bốc cháy, không làm phỏng nổi tạng mà là rát linh hồn, như có thứ gì phỏng linh hồn mình. Đau đớn khắc cốt minh tâm lan tràn trong lòng.

Không chỉ nhóm Tề Lâm Đế Nữ có cảm giác đó, tất cả người bước vào Viễn Hoang đều chung một cảm nhận, đau đớn khiến linh hồn bất an.

– Đây là thứ gì?

Võ Thất giật mình kêu lên:

– Ta cảm giác lòng đau nhói như có ai xé ngực ta ra.

– Cái này không phải đau nhói mà là rít gào.

Lý Thất Dạ đạp chân lên đất bùn, lạnh lùng nói:

– Là rít gào sống không bằng chết. Ức vạn sinh linh bị hành hạ đau đớn, suốt kiếp không được luânh rồi, mãi mãi không thấy ánh mặt trời, tiếng rít gào thời gian khó thể xóa nhòa. Tất cả thống khổ trên đời không bằng nó.

Võ Thất nghiền ngẫm lời của Lý Thất Dạ:

– Rít gào . . .

Võ Thất rùng mình, vì gã như nghe thấy vô số sinh linh gào thét trong lòng mình.

Viễn Hoang cực kỳ tráng lệ, vô cùng rộng lớn. Nhưng thế giới tráng lệ to lớn bị sương mù bao phủ, nhìn kỹ thì sương mù trên bầu trời không phải màu xám. Sương mù là đen ánh tím, màu sắc đó không chỉ có sương mù trên bầu trời, còn có đất bùn cũng mộ màu đó. Màu sắc kỳ lạ, hơi giống màu máu khô.

Ngửi kỹ thì mùi khó tả, mùi nồng xen lẫn chút tanh hôi.

Tề Lâm Đế Nữ rất cẩn thận và nhạy bén, nàng ngửi kỹ, giật mình kêu lên:

– Này là mùi máu tươi!

Tề Lâm Đế Nữ phản xạ nhìn lên trời và mặt đất.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

– Đúng rồi, là mùi máu rất xa xưa. Kỷ nguyên cổ xưa không thể xóa nhòa mùi máu này.

Nhìn màu đất, sương mù trên bầu trời, trong lòng Tề Lâm Đế Nữ có giả thuyết kinh khủng.

Tề Lâm Đế Nữ hoảng sợ hỏi:

– Chẳng lẽ toàn là máu nhuộm đỏ?

Ý tưởng này làm Tề Lâm Đế Nữ lạnh run.

Lý Thất Dạ nhìn phương xa:

– Không sai, máu tươi nhiễm đỏ đất đai, nhuộm đỏ thế gian.

Võ Thất buột miệng nói không suy nghĩ:

– Không thể nào! Máu tươi nhiễm hồng nơi này phải cần đến ức vạn đại quân tấn công Viễn Hoang.

– Ai nói là chúng ta tấn công máu tươi nhiễm đỏ nơi này?

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

– Đây là máu của bọn họ, máu bọn họ nhuộm đỏ chốn này.

Võ Phượng Ảnh giật mình hỏi:

– Là sao?Chàng thanh niên Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc sinh ra trong gia đình mang dòng máu truyền thừa của Thanh Long tộc trong Tứ đại thần thú gia tộc. Với thiên phú tu luyện kinh người vươn lên, tới đỉnh cao tại Ngọc Lan đại lục sau đó phi thăng đến Chí cao vị diện tranh đấu với các vị chúa tể… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

– Rất đơn giản, gặt.

Lý Thất Dạ nhìn phương xa, ánh mắt sâu thẳm:

– Đó là thời đại sáng lạn, giàu có, phồn vinh, an khang, một thời đại khiến người hướng về. Nhưng đỉnh cao giai đoạn của thời đại đó, khi mọi người cho rằng nó là thịnh thế thì trong một đêm có người gặt tính mệnh, trong một đêm ngàn vạn cường giả bị lấy mạng, các thần linh vô địch bị cắt.

– Ức vạn sinh linh bị cắt, chiến tranh bùng nổ. Chiến tranh không kéo dài lâu, cuối cùng thịnh thế huỷ diệt, người sống sót chỉ còn lại nhỏ yếu. Từ thịnh thế quay về thời kỳ man hoang, không ai biết chuyện gì xảy ra. Nhỏ yếu may mắn sống sót không rõ xảy ra chuyện gì, bọn họ dần quên đi trận gặt, đồ sát đó.

Lý Thất Dạ thở dài thườn thượt.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 1 ngày trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 1 ngày trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 2 ngày trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!
https://audiosite.net
Lê Tài 1 tuần trước
Mình toàn nghe sv 2. Nhưng k phải lỗi loạn chương. Mà bị loạn câu trong chương á b. Từ chương tầm 70 về cuối là bị hết. K chương nào k bị. Kiểu mở bài nằm ở thân bài mà kết bài lại nằm ở mở bài còn thân bài lại nằm ở đâu đâu. Đôi khi còn loạn 2 chương sát nhau làm thành 1 chương loạn đầu mở kết 😂 mình thấy sửa lại chắc củng mệt mõi nhĩ 🤣
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 tuần trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 tuần trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá