Đế Bá Audio Podcast
Tập 544 [Chương 2716 đến Chương 2720]
❮ sautiếp ❯Chương 2716: Kiếm chuyện
Hoàng Chủ Thiên Hoàng đã không kiềm nén được lửa giận lao vào Lý Thất Dạ:
– Đừng nói là ngồi trong góc không lên tiếng, cho dù ngươi trốn vào lỗ chuột thì bản hoàng cũng sẽ lôi ngươi ra!
– Bệ hạ!
Bành Dật vội đứng ra cản đường:
– Xin bệ hạ bớt giận, nếu bệ hạ có ân oán thù hận gì thì hãy chờ sau thọ yến rồi thanh toán cũng không muộn. Ta tin tưởng Lý huynh không phải loại người trốn tránh, sớm muộn gì cũng phải thanh toán ân oán, bệ hạ cần gì nóng lòng trong một lúc? Lý huynh thấy có đúng không?
Bành Dật không hy vọng xảy ra đánh giết trong thọ yến của lão tổ tông bọn họ, làm vậy không chỉ phá hoại không khí thọ yến vui vẻ cũng khiến Bành gia không còn mặt mũi gì.
Trong ngày quan trọng của lão tổ tông bọn họ lại để người ta chém giết nhau là đã phá hoại Bành gia, nếu Bành gia không khống chế được tình hình thì làm sao đứng trong Vực Ngoại Thiên Thành?
Khi Bành Dật ngăn Hoàng Chủ Thiên Hoàng lại thì Đông Cung Chính cười nói:
– Bành huynh, không phải bệ hạ không nể Bành gia. Bành huynh nên biết họ Lý là kẻ thù giết nhi tử của bệ hạ, thù này không độ trời chung.
– Bành huynh để họ Lý ngồi trong cao đường này, đối xử như khách quý, chẳng lẽ Bành gia các người cố ý đói địch với bệ hạ? Hoặc Bành huynh vốn cùng ổ với họ Lý?
Đông Cung Chính đang thổi lửa góp gió, đổ thêm dầu vào lửa cháy. Đông Cung Chính cố ý muốn phá thọ yến của Bành gia, ai kêu Đạp Tinh Thượng Thần giết Cung Thành Thượng Thần lão tổ tông bọn họ? Thù này cũng không độ trời chung!
Bành Dật cau mày, gã biết rõ Đông Cung Chính, Hoàng Chủ Thiên Hoàng đến chúc thọ tuyệt đối không có ý tốt nhưng người tới là khách, gã không thể đuổi bọn họ ra.
– Đông Cung huynh đừng đoán bậy bạ!
Bành Dật nói:
– Hôm nay là đại thọ của lão tổ tông chúng ta, dù là ai thì Bành gia đều hoan nghênh. Bành gia chúng ta sao có thể từ chối người trong thiên hạ đến chúc thọ lão tổ tông ta?
Mặt Hoàng Chủ Thiên Hoàng lạnh băng, giọng điệu hùng hổ, mắt lộ ra sát khí đáng sợ:
– Bành hiền chất, ta cũng không muốn đối địch với Bành gia các ngươi nhưng tên này giết nhi tử của ta, thù này phải trả. Không cho hắn máu phun năm bước thì bản hoàng thề không làm người!
Hoàng Chủ Thiên Hoàng, Đông Cung Chính đến chúc thọ vốn không có ý tốt, ngẫm lại xem, trức kia Đạp Tinh Thượng Thần tham gia hành động thư kích Kim Qua, trong trận chiến đó Đạp Tinh Thượng Thần giết Cung Thành Thượng Thần.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng là nhạc phụ của Kim Qua, Đông Cung Chính là tử tôn của Cung Thành Thượng Thần, bảo bọn họ thật lòng chúc thọ cho Đạp Tinh Thượng Thần mới là chuyện khó tin nhất đời.
Đối diện Hoàng Chủ Thiên Hoàng hùng hổ dọa người, Bành Dật không trấn được tình hình. Bành Dật có thể dàn xếp được cùng thế hệ như Đông Cung Chính, nhưng hoàng chủ Hoàng Chủ Thiên Hoàng vốn không nể mặt gia chủ trẻ tuổi này.
Ngay lúc này, Bành Việt ngồi trên ghế cao hắng giọng:
Thanh âm già nua vang lên, Bành Việt chậm rãi nói:
– Hoàng chủ, lão hủ thông cảm nỗi đau mất nhi tử của hoàng chủ. Nhưng hôm nay là đại thọ của lão tổ tông chúng ta, người đến Bành phủ đều là khách, mong hoàng chủ cho qua ngày hôm nay, chờ khi đại thọ kết thúc rồi khoái ý ân cừu cũng không muộn.
Bành Việt mở miệng khiến tất cả cường giả tu sĩ nín thở, mọi người cùng nhìn Hoàng Chủ Thiên Hoàng, đặc biệt là đệ tử đế thống tiên môn bách tộc. Tất cả cảm thấy trong ngày đại thọ này Hoàng Chủ Thiên Hoàng, Đông Cung Chính đến chúc thọ cho Đạp Tinh Thượng Thần tuyệt đối không mang ý tốt.
Một cường giả cảnh giới Đạo Thiên có được tám ngàn vạn đấu Hỗn Độn chi khí thì lời nói khá là nặng ký.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng vẫn hung hăng nói:
– Bành lão tổ, bản hoàng chủ cũng muốn nể mặt ngươi, bản hoàng không muốn phá hỏng thọ thần của Thượng Thần thù này khó nhịn!
Bành Việt cau mày, biểu tình nghiêm túc hỏi:
– Nói vậy là hoàng chủ muốn phá địa yến của Bành gia chúng ta?
Trong phút chốc mọi người hai mặt nhìn nhau rồi ngó Bành Việt, Hoàng Chủ Thiên Hoàng.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng cũng là một cường giả cảnh giới Đạo Thiên, thiên phú chỉ thuộc hàng trung đẳng. Ở tuổi như Hoàng Chủ Thiên Hoàng muốn đến cảnh giới Đạo Thiên thì rất khó khăn, có thể nói trong hoàng thất Thiên Hoàng quốc thì tư chất, thực lực như gã khó nhận vị trí hoàng chủ.
Hết cách, ai kêu Hoàng Chủ Thiên Hoàng có nữ nhi quá giỏi, nữ nhi chẳng những thiên phú siêu cao, tạo hóa kinh người, đặt nền móng cơ sở cho mạch bọn họ, quan trọng là nữ nhi gả cho Kim Qua. Liên nhân như vậy mang đến ưu thế chưa từng có cho Thiên Hoàng quốc bọn họ, nâng cao địa vị Thiên Hoàng quốc rất nhiều trong Thanh Châu.
Thến nên Hoàng Chủ Thiên Hoàng thuận lợi vào vị trí hoàng chủ là điều đương nhiên.
Khi lên chức hoàng chủ, Hoàng Chủ Thiên Hoàng được lão tổ trong hoàng thất trợ giúp, dùng nhiều đan dược rốt cuộc đột phá bình cảnh, có được năm ngàn vạn đấu Hỗn Độn chi khí, miễn cưỡng bước chân vào cảnh giới Đạo Thiên, trở thành cường giả Đạo Thiên.
– Việc không thể trách bản hoàng.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng từ tốn nói:
– Chỉ trách Bành gia các ngươi không nên mời loại người này vào, sẽ mang đến tai họa lớn cho Bành gia!
Đông Cung Chính tiếp lời Hoàng Chủ Thiên Hoàng:
– Đúng rồi!
Đông Cung Chính cười âm hiểm:
– Bành huynh, ngươi làm gia chủ phải suy nghĩ kỹ mọi điều, đi nhầm một bước là thua cả bàn cờ, điều này sẽ mang đến tai nạn diệt môn cho Bành gia các ngươi!
Bành Dật nét mặt sa sầm hỏi:
– Đông Cung huynh nói thế là sao?
Xem tình hình thì Bành Dật hiểu hôm nay không cách nào may mắn thoát khỏi, dù không có vụ Lý Thất Dạ thì Đông Cung Chính, Hoàng Chủ Thiên Hoàng vẫn sẽ lấy cớ, bọn họ vốn không đến chúc thọ.
– Không có gì.
Đông Cung Chính cười âm trầm:
– Ta chỉ tốt bụng khuyên bảo vậy thôi, dù sao hôm nay không như ngày xưa, thời đại bây giờ khác rồi, nhiều đại giáo cương quốc như măt trời ban trưa không ngừng phát triển, cũng có nhiều môn phái thế gia đã là mặt trời sắp lặn! Sơ sẩy một cái là sẽ giang sơn đổi chủ!
Đông Cung Chính tốt lời, Bành Dật hoàn toàn biến sắc mặt. Đông Cung Chính nói thế đã rõ ràng, ý chỉ Bành gia đã xuống dốc.
Nhiều khách khứa nhìn nhau, bọn họ đã hiểu Đông Cung Chính, Hoàng Chủ Thiên Hoàng không đến để đến chúc thọ.
– Vậy sao?
Giọng già nua của Bành Việt lại vang lên, thanh âm dõng dạc:
– Bành gia chúng ta muốn nhìn xem ai có thể khiến Bành gia giang sơn đổi chủ!
Làm lão tổ, Bành Việt trải qua sóng gió, bây giờ kẻ địch đạp trên đầu mình, Bành gia không cho phép kẻ thù giương oai. Chẳng bằng buông tay đánh liều, Bành gia cũng phải bảo vệ ton nghiêm của gia tộc.
Các vị khách hút ngụm khí lạnh, Bành Việt nói thế là rất cứng rắn, nói thẳng ra ai còn dám gây sự là đối địch với Bành gia bọn họ.
– Bành lão tổ, ta không quan tâm giang sơn của Bành gia các ngươi.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng lạnh lùng nói:
– Nhưng, hôm nay ai dám ngăn cản ta báo thù tức là chống lại Thiên Hoàng quốc! Dù là ai, dám chống lại Thiên Hoàng quốc chúng ta thì Thiên Hoàng quốc thề sống chết không thôi!
Bành Việt cứng giọng thì Hoàng Chủ Thiên Hoàng cũng hăm dọa không kém, hai bên không nhường một bước.
Chương 2717: Hùng hổ dọa người
Ánh mắt Bành Việt sắc bén, không giận mà uy, khí thế khiếp người:
– Vậy tức là Hoàng Chủ Thiên Hoàng nhất định muốn phá Bành gia chúng ta chứ gì?
– Bành lão tổ, chúng ta không chơi trò này nữa.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng không hề sợ khí thế khiếp người của Bành Việt, lạnh lùng nói:
– Tuy ngươi là cường giả có tám ngàn vạn đấu Hỗn Độn chi khí nhưng bổn tọa kợ ngươi. Nếu Bành gia biết điều thì đừng chắn đường của bản hoàng, ai dám cản trở bản hoàng báo thù thì giết không tha!
Hoàng Chủ Thiên Hoàng thốt lời,các vị khác hút ngụm khí lạnh. Câu này đã không chỉ là cứng giọng mà là hoàn toàn không nể mặt Bành gia.
Hôm nay là đại thọ của Đạp Tinh Thượng Thần, lão tổ Bành gia, khách đến chúc thọ dù có ân oán lớn cỡ nào nếu gây sự trong thọ yến, thậm chí đổ máu tức là phá hỏng thọ yến. Đây chẳng khác nào tát tai Bành gia, không nể mặt Đạp Tinh Thượng Thần.
Một số vị khác nhân tộc thầm hừ lạnh. Người đời đều biết Đạp Tinh Thượng Thần cống hiến cho bách tộc, dù Bành gia có xuống dốc hay không thì Đạp Tinh Thượng Thần đáng để cường giả tu sĩ bách tộc tôn kính. Giờ đang là thọ thần của Đạp Tinh Thượng Thần, Hoàng Chủ Thiên Hoàng muốn quấy rối thọ yến tức là không thèm để Đạp Tinh Thượng Thần vào mắt, tương đương coi khinh bách tộc.
Bị Hoàng Chủ Thiên Hoàng bẽ mặt, Bành Việt không khách sáo nữa, lão đứng bật dậy, mắt lấp lóe tia chớp:
– Nói vậy thì lão hủ phải chăng nên lĩnh giáo vô thế đế thuật của Thiên Hoàng quốc?
Tuy Thiên Hoàng quốc mạnh thật, Hoàng Chủ Thiên Hoàng là nhạc phụ của Kim Qua đúng là khiến người kiêng kỵ. Nhưng Hoàng Chủ Thiên Hoàng phá thọ yến của bọn họ thì Bành gia tuyệt đối sẽ không nín nhịn.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng lạnh lùng cười, âm trầm nói:
– Bành lão tổ, việc này ngươi phải suy nghĩ kỹ. Tuy ngươi mạnh hơn bản hoàng nhưng Bành gia các ngươi không chọc vào bản hoàng được. Hôm nay bản hoàng đến chúc thọ là đã vô cùng thành ý.
– Đạp Tinh Thượng Thần sốt ruột nói: trước kia tham gia cuộc chiến thư kích nữ tế của ta, đây đã là tuyên chiến với Chiến Vương thế gia.
– Nếu không phải nữ tế của ta khoan hồng độ lượng, chưa phát binh san bằng Bành gia thì các ngươi đã sớm không tồn tại! Hôm nay Bành gia dám che chở hung thủ giết nhi tử của ta, đây là vạn ác không tha, không thể tha thứ! Hôm nay Bành gia không giao hung thủ giết người ra, phụ kinh thỉnh tội hướng nữ tế của ta, cắt đất bồi thường thì nữ nhi của ta nhất định sẽ phát binh tấn công Bành gia. Trong tay nữ nhi của ta có trăm vạn đại quân, hơn mười Thượng Thần, sau lưng có các vị Thiên Đế như Chiến Vương Thiên Đế chống lưng. Bành gia suy nghĩ cho kỹ đi!
Hoàng Chủ Thiên Hoàng lạnh lùng khiếp người nói hàng loạt, hoàn toàn là xé rách da mặt.
Các vị khách hút ngụm khí lạnh, lòng lạnh lẽo. Rõ ràng không nể mặt.
Trong thọ yến của Đạp Tinh Thượng Thần vậy mà Hoàng Chủ Thiên Hoàng bắt Bành gia phụ kin thỉnh tội Kim Qua, còn cắt đất bồi thường, đây đâu chỉ là tát tai Bành gia, rõ ràng là một cước đạp vào mặt Bành gia.
Nhiều tu sĩ bách tộc lòng căm giận bất bình, nhưng cũng thầm run. Không ai dám hó hé tiếng nào, không dám đứng ra nói một câu.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng nói lời đó,ai đều phải suy nghĩ kỹ hậu quả lúc này khiêu khích gã. Trong tay nữ nhi của Hoàng Chủ Thiên Hoàng có trăm vạn quân đoàn, nhiều Thượng Thần hiệu lực dưới tay, còn được các vị Đại Đế Chiến Vương Thiên Đế ủng hộ nghĩa là Thiên Hoàng Công Chúa đánh đâu thắng đó, đi đâu cũng vô địch, chẳng ai dám chọc vào nàng.
Mọi người đều hiểu sau lần trước chịu thiệt thì Kim Qua đã kéo ra nui dựa, gã quyết tâm lần này chịu tải Thiên Mệnh.
Những người có mặt không biết Hoàng Chủ Thiên Hoàng chỉ thổi phồng, cáo mượn oai hùm.
Đúng vậy, trong tay Thiên Hoàng Công Chúa có trăm vạn đại quân, một số Thượng Thần Chiến Vương thế gia cũng nghe theo nàng điều khiển, Kim Qua còn tranh thủ được Đại Đế ủng hộ.
Nhưng Thiên Hoàng Công Chúa không yêu cầu Bành gia phụ kinh thỉnh tội, ngược lại nàng hy vọng điệu thấp giữ binh lực, nghỉ ngơi dưỡng sức, dồn hết lực lượng và vật tư vào viẹc phu quân Kim Qua lần sau chịu tải Thiên Mệnh.
Bởi vì Thiên Hoàng Công Chúa lo lắng Kim Qua chịu tải Thiên Mệnh lần thứ hai sẽ lại gặp ám sát từ bách tộc, nên nàng phải bảo đảm lần thứ hai chịu tải Thiên Mệnh có thể thuận lợi hoàn thành. Vì giữ binh lực, Thiên Hoàng Công Chúa sẽ không lãng phí một binh một tốt.
Vì lần thứ hai chịu tải Thiên Mệnh thuận lợi thành công, Thiên Hoàng Công Chúa từng lấy lòng với những đế thống tiên môn bách tộc như Tề Lâm Đế gia, Long Thành, Vãn Hà Cốc, thậm chí có ý kết minh.
Nhưng Thiên Hoàng Hoàng chủ lại không nghĩ như vậy, gã tự nhận là nữ nhi của mình trong tay có trăm vạn đại quân, có Thượng Thần nghe theo điều khiển, càng được Đại Đế Tiên Vương ủng hộ, khiến gã tràn trề tự tin. Chỉ cần nữ nhi tay nắm quyền to thì ai dam chắn đường của gã?
Hoàng Chủ Thiên Hoàng vốn định tìm Thiên Hoàng Công Chúa báo thù cho Thiên Hoàng Thái Tử đã chết nhưng bị nàng từ chối, còn khuyên nhủ gã nên bình tĩnh.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng không nghe lọt tai lời Thiên Hoàng Công Chúa, gã chỉ chăm chăm báo thù cho nhi tử đã chết.
Dạo này Hoàng Chủ Thiên Hoàng nghe đồn Lý Thất Dạ ỏ lại Tề Lâm Đế gia, gã càng khẳng định cái chết của nhi tử liên quan đến Tề Lâm Đế gia. Nhưng bằng vào sức một mình Hoàng Chủ Thiên Hoàng không đụng được Lý Thất Dạ có Tề Lâm Đế gia bao che.
Nên Hoàng Chủ Thiên Hoàng lén lôi kéo minh hữu, đánh cờ hiệu nữ nhi định kết thành liên minh cường đại tạo áp lực cho Tề Lâm Đế gia.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng đến Vực Ngoại Thiên Thành chủ yếu là quen với mấy thế gia Vực Ngoại Thiên Thành, kéo Thượng Thần vào trận doanh của mình.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng không ngờ sẽ gặp Lý Thất Dạ trong Bành gia, khiến gã nổi lên sát tâm. Không có Tề Lâm Đế gia che chở, Hoàng Chủ Thiên Hoàng phải giết chết hung thủ giết nhi tử của mình. Hoàng Chủ Thiên Hoàng còn nổi lòng tham, gã định mượn uy danh nữ tế nuốt sản nghiệp của Bành gia.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng trực tiếp xé rách da mặt làm Bành Việt biểu tình cực kỳ khó xem, ai cũng không chịu nổi mấy câu đó. Thọ yến lão tổ tông của mình bị nói là Bành gia phải cắt đất bồi thường, dù không có chuyện Lý Thất Dạ thì Bành Việt tuyệt đối không chấp nhận được.
Bành Dật tràn đầy tức giận, mặt đỏ rực trừng Hoàng Chủ Thiên Hoàng:
– Hoàng Chủ Thiên Hoàng, ngươi nói quá đáng!
Một số tu sĩ bách tộc cũng thầm bất mãn, Hoàng Chủ Thiên Hoàng làm quá đáng. Nhưng khi nhắc tới Chiến Vương thế gia, Kim Qua thì mọi người luống cuống, trong Thanh Châu không ai lay động được Chiến Vương thế gia và Kim Qua.
– Bành huynh, không thể nói như vậy.
Đông Cung Chính cười âm trầm:
– Hoàng chủ có ý tốt, đang cho Bành gia các ngươi cơ hội. Nếu Kim Qua đại nhân xua binh tới thì Bành gia các ngươi không còn một miếng đất. Nếu có thể biến can qua thành ngọc bạch, cắt đất cầu hòa thì cũng là thượng sách.
Bành Dật không kiềm được lửa giận trong lòng nửa:
– Câm miệng thối lại!
Chương 2718: Đập dẹp lép 1
Làm gia chủ, Bành Dật cố gắng dàn xếp tranh chấp ân oán trong thọ yến nhưng hiện tại gã không thể khom lưng nhún nhường nữa. Việc này liên quan tới tôn nghiêm, vinh nhục của Bành gia bọn họ. Nếu trong thọ yến lão tổ tông của mình mà đồng ý cắt đất cầu hòa thì Bành gia cuốn gói cho rồi, biến ra Vực Ngoại Thiên Thành đỡ chật đất.
Đông Cung Chính nét mặt sa sầm nói:
– Bành Dật, đừng có đạp cái mũi lên mặt!
Đông Cung Chính gọi thẳng tên Bành Dật:
– Đừng nghĩ Bành gia các ngươi ghê gớm gì, Bành gia các ngươi được bách tộc tôn kính đã là chuyện hôm qua, hiện tại các ngươi đã là mặt trời sắp lặn, le lói sắp tắt!
– Ha, Đạp Tinh Thượng Thần lachỗ dựa duy nhất của Bành gia các ngươi đã bị thương nặng không thể xuất thế, dù Đạp Tinh Thượng Thần xuất thế thì sao? Đắc tội Chiến Vương thế gia thì chỉ có con đường chết! Hừ, Kim Qua đại nhân mà xua binh tấn công Bành gia thì Đông Cung thế gia chúng ta sẽ là người đầu tiên hưởng ứng. Ngươi đừng tưởng Bành gia các ngươi mạnh cỡ nào, giờ ai cũng hơn hẳn Bành gia!
Đông Cung Chính cũng xé rách mặt, Đông Cung thế gia vốn định nương thọ yến thăm dò Bành gia, gã xung phong nhận việc.
Mặt Bành Dật xanh mét, Bành Việt biểu tình cực kỳ khó xem, ánh mắt sắc bén. Nếu Bành Việt không phải trưởng bối thì nghe lời chói tai đã giết Đông Cung Chính rồi.
Bành Dật bị lời nói của Đông Cung Chính chọc tức điên, ngực phập phồng liên tục.
Trong khi Đông Cung Chính tiểu nhân đắc chí thì một thanh âm nhẹ nhàng vang lên:
– Chiến Vương thế gia có là gì?
Mọi người nhìn theo hướng phát ra tiếng, người nói chuyện là Lý Thất Dạ. Hắn vẫn nhàn nhã uống rượu ngon, ăn món ngon.
Khi Lý Thất Dạ thốt lời, hắn mới ưu nhã cắt một miếng thịt Bảo Mãng Ngưu, đang nhai kỹ. Lý Thất Dạ rất là nhàn nhã hưởng thụ dùng cơm.
Trong khi Bành gia và Hoàng Chủ Thiên Hoàng giằng co, mọi người đã quên Lý Thất Dạ ngồi trong góc, giờ hắn lên tiếng tất cả mới nhớ ra hắn là chính chủ.
Bị Lý Thất Dạ ế một câu, Đông Cung Chính hừ lạnh:
– Láo lếu!
Đông Cung Chính âm trầm nói:
– Tiểu tử không biết sống chết, ngươi có biết Chiến Vương thế gia ý nghĩa thế nào không? Chiến Vương thế gia là một môn ngũ đế, lãnh tụ Thanh Châu. Chiến Vương thế gia muốn diệt ngươi thì dễ như bóp chết con kiến!
Các tu sĩ bách tộc thầm hừ mạnh khi nghe Đông Cung Chính nói. Thanh Châu là địa bàn của bách tộc, từ khi nào đến lượt Chiến Vương thế gia Thiên tộc lãnh tụ Thanh Châu?
– Một môn ngũ đế chỉ là bữa ăn sáng.
Lý Thất Dạ ưu nhã lau miệng, lau hai tay, bình tĩnh nói:
– Ở trước mặt ta thì Thiển gia một môn cửu đế có Thiên Thư còn xứng nói vài câu cứng miệng, Chiến Vương thế gia một môn ngũ đế chỉ là đồ bỏ!
Từ đầu đến cuối Lý Thất Dạ không thèm nhìn Đông Cung Chính, Hoàng Chủ Thiên Hoàng cái nào, ung dung nhàn nhã.
Mọi người mắt tròn mắt dẹt. Sức mạnh của Chiến Vương thế gia là không thể nghi ngờ,dù trongg Thanh Châu địa bàn bách tộc thì Chiến Vương thế gia vẫn nổi tiếng như cồn, thực lực vô song. Trong Thanh Châu này không ai lay động địa vị Chiến Vương thế gia được, nếu không Chiến Vương thế gia đã chẳng truyền thừa đến hiện tại.
Bây giờ Lý Thất Dạ nói Chiến Vương thế gia một môn ngũ đế chỉ là đồ bỏ, câu này quá sức kiêu ngạo. Trên đời trừ Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh đỉnh cao ra không ai dám nói câu đó.
Khiến người ngơ ngẩn là Lý Thất Dạ coi thường Thiển gia, nhiều người run rẩy né ra xa.
Khi Lý Thất Dạ nói Thiển gai miễn cưỡng nói vài câu cứng miệng trước mặt hắn, các vị khách né hắn như ôn thần. Nhiều người rời khỏi ghế trốn sang góc, cách Lý Thất Dạ thật xa.
Thiển gia, đừng nói trong Thanh Châu, dù nguyên Thập Tam Châu nghịch thiên tồn tại khiến người nhắc tới liền biến sắc mặt. Thiển gia là một trong truyền thừa khiến người kính sợ nhất ba tộc Thần, Ma, Thiên.
Tuy Thiển gia ở Tố Châu xa xôi nhưng tu sĩ Thanh Châu có chút kiến thức đều nghe cái tên Thiển gia.
Thiển gia tràn ngập sắc màu truyền kỳ, Thiển gia chí cao vô thượng trong Thập Tam Châu, Thiển gia đại biểu quyền uy cao nhất ba tộc Thần, Ma, Thiên.
Thiển gia, một môn cửu đế, vị Đại Đế thứ năm là Thế Đế, cũng là Đại Đế thứ năm có mười hai Thiên Mệnh từ xưa đến nay trong Thập Tam Châu.
Một thế gia từng ra chín vị Đại Đế, một Đại Đế mười hai Thiên Mệnh, có thể tưởng tượng thế gia đó khủng bố biết bao.
Nhưng đây chưa phải điểm khủng khiếp nhất, có hai điểm khủng bố. Một là nghe đồn Thiển gia có một quyển Thiên Thư trong chín Thiên Thư, là quyển Thiên Thư nào thì không nhiều người biết. Hai là Thế Đế Thiển gia có một bộ chân tiên sáo trang.
Chỉ hai điều này đủ khiến Thiển gia ngạo thị cửu thiên thập địa, vô địch vạn cổ. Chẳng chút khoa trương khi nói Thiển gia là lãnh tụ của tất cả ba tộc Thần, Ma, Thiên Thập Tam Châu.
Bao nhiêu Đại Đế Tiên Vương thèm muốn chín đồ đằng, biết bao đế thống tiên môn khao khát mơ ước cầu một quyển mà không được. Thiển gia thì có một quyển Thiên Thư hoàn chỉnh, nội tình như vậy đủ đáng sợ rồi.
Trừ có một quyển Thiên Thư ra Thế Đế Thiển gia còn có được chân tiên sáo trang, nên biết vạn cổ đến nay chỉ ra năm chân tiên sáo trang.
Trong năm bộ chân tiên sáo trang thì hai bộ không rõ tung tích, một bộ từng nằm trong tay Minh Nhân Tiên Đế. Khi Minh Nhân Tiên Đế bước lên chinh chiến chung cực thì bộ chân tiên sáo trang này không còn xuất hiện nữa. Chân tiên sáo trang khác từng nằm trong tay Lục Đạo Nhân Vương, nhưng từ khi Lục Đạo Nhân Vương chết vì thiên tru thì chân tiên sáo trang cũng mất tích, không còn xuất hiện trên đời nữa.
Trong ba chân tiên sáo trang còn lại Thế Đế có một bộ, có thể tưởng tượng Thế Đế khủng bố, đáng sợ cỡ nào.
Thế Đế là một trong Đại Đế Tiên Vương kiệt xuất, có thiên phú nhất vạn cổ đến nay. Thế Đế lên đỉnh, chịu tải mười hai Thiên Mệnh, tu luyện thuật vô thế lại có chân tiên sáo trang.
Thử nghĩ xem Thế Đế cường đại biết bao, có thể nói là lãnh thụ vô thượng của ba tộc Thần, Ma, Thiên. Thế Đế thống lĩnh, Thiển gia có địa vị vô thượng trong Thập Tam Châu, bất cứ ai đều không thể lay động.
Bây giờ Lý Thất Dạ là một người trẻ tuổi lại coi thường Chiến Vương thế gia, còn khinh luôn Thiển gia. Nên biết Chiến Vương thế gia một môn ngũ đế chỉ là nhãi nhép so với Thiển gia.
Nên khi Lý Thất Dạ buông lời coi thường Thiển gia thì Bành Dật, Tề Lâm Đế gia run lẩy bẩy, mặt nhăn nhó. Bành Dật thầm cầu xin tiểu tổ tông nói ít vài câu, đắc tội Chiến Vương thế gia cũng đành thôi, nhưng đắc tội Thiển gia sẽ hù chết người.
Bành gia đắc tội Chiến Vương thế gia, ít ra bọn họ dám đi đối diện hậu quả, nhưng kêu Bành gia đắc tội Thiển gia thì chân Bành Việt, Bành Dật mềm như bún.
Người trong Thập Tam Châu hơi có kiến thức đều biết chống lại Thiển gia tức là đối địch với ba tộc Thần, Ma, Thiên. Nói câu khó nghe, Thiển gia nói một câu là ức vạn cường giả tu sĩ ba tộc Thần, Ma, Thiên mỗi người phun nước bọt đủ chết chìm nhà ngươi.
Cho nên các vị khách tránh xa Lý Thất Dạ, rời xa ôn thần, tránh cho mình dính vào rắc rối.
Chương 2719: Đập dẹp lép 2
Nghe Lý Thất Dạ coi thường Thiển gia, Đông Cung Chính cười âm trầm:
– Ha ha ha! Thứ không biết sống chết, dám huênh hoang, ngươi làm sao có tư cách thảo luận Thiển gia? Thiển gia rớt xuống một cọng lông có thể đè chết ngươi.
Lý Thất Dạ cười cười:
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ nhai kỹ thịt bò, nhàn nhã nói:
– Đừng nói thảo luận, ta giết nhiều người rồi nhưng vẫn sống khỏe.
– Tiểu súc sinh, ngươi sống không qua hôm nay!
Hoàng Chủ Thiên Hoàng quát lên:
– Hôm nay bản hoàng sẽ chặt đùa, moi tim ngươi ra để tế sống hoàng nhi đã chết của ta!
Đinh!
Hoàng Chủ Thiên Hoàng dứt lời liền cầm roi chín khúc. Hai cây roi chín khúc lấp lánh đế quang. Cầm hai cây roi chín khúc như cầm hai con thần long, hai cây roi chín khúc vặn vẹo. Khiến người ớn lạnh là hai cây roi chín khúc phát ra đế quang trong suốt lấp lánh, mỗi lũ đế quang dễ dàng đâm thủng tâm phòng của mọi người.
Thấy Hoàng Chủ Thiên Hoàng cầm hai cây roi chín khúc, có người hét thầm:
– Cửu Long Tiên!
Cửu Long Tiên, cây roi chín khúc trong tay Hoàng Chủ Thiên Hoàng là Thiên Hoàng Tiên Vương, thủy tổ Thiên Hoàng quốc để lại Tiên Vương đạo binh cho hậu thể, một thanh đạo binh thiên phong phẩm chất.
Cầm Tiên Vương đạo binh thiên phong phẩm chất trong tay tôn Hoàng Chủ Thiên Hoàng lên đặc biệt cao lớn, huyết khí cuồn cuộn, thực lực dường như tăng vọt gấp mấy lần.
Bành Việt lạnh lùng nói:
– Nếu hoàng chủ thật sự muốn ra tay thì lão hủ sẽ đi mấy chiêu với hoàng chủ.
Hai bên đều trở mặt, Bành Việt không sợ đối địch với Thiên Hoàng quốc. Bành Việt thấy Lý Thất Dạ trẻ tuổi, sợ hắn chịu thiệt.
Đinh!
Bành Việt cầm cự kiếm, thanh kiếm rất nặng, khi cầm trong tay như nâng một ngọn núi.
Ánh mắt Hoàng Chủ Thiên Hoàng sắc bén, khí thế kiếp người:
– Bành Việt, ngươi tự tìm đường chết. Đối địch với chúng ta là Bành gia các ngươi tự tìm diệt vong!
Sắc mặt Bành Việt lạnh lùng, lão hừ mạnh.
Bành Việt chưa nói gì thì Lý Thất Dạ đã phất tay bảo:
– Oan có đầu, nợ có chủ, nêu hắn muốn báo thù cho nhi tử đã chết thì ta thành toàn hắn, tiễn hắn đi làm bạn với nhi tử luôn, tránh cho nhi tử của hắn cô đơn trên đường suối vàng.
Nghe nhắc nhi tử của mình làm mặt Hoàng Chủ Thiên Hoàng vặn vẹo nanh ác:
– Tiểu súc sinh, tìm cái chết!
Hoàng Chủ Thiên Hoàng rít gào:
– Song Long Đoạt Châu!
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng vũ khí rên rỉ không dứt, cây roi chín khúc quất hướng Lý Thất Dạ.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, đế uy tuôn ra, long tức ngập trời. Trong khoảnh khắc đâu còn cây roi, chỉ có hai thần long to lớn nhe răng nhào hướng Lý Thất Dạ.
Hai thần long đôi vuốt cực kỳ sắc bén như các thanh thần kiếm có thể chém tan nát tất cả trong chớp mắt.
Song Long Đoạt Châu là thuật Tiên Vương của Thiên Hoàng quốc, thuật này ra không chỉ chớp mắt nhốt kẻ địch, không cho có đường trốn còn xé nát kẻ thù. Chiêu thức cực kỳ bá đạo, chỉ có thể cứng rắn đỡ. Người thực lực không đủ khi gặp chiêu này sẽ bị xé thành thịt vụn.
Nên khi thấy Song Long Đoạt Châu thì nhiều vị khách hoàn toàn biến sắc mặt, đế uy tỏa định, không mấy vị khách chịu đựng nổi. Bọn họ nhũn chân, cảm giác trong khoảnh khắc mình bị hai con thần uy to lớn xé nát.
Khi hai con rồng to lao lên, Lý Thất Dạ không thèm nhìn cái nào, động ý niệm:
– Cút!
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, khoảnh khắc đó như có nắm đấm to vô hình đấm mạnh ra. Cú đấm to như một hành tinh đấm mạnh tới, có thể đập hủy mọi thứ che trước mặt nó.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, hai con cự long rên rỉ đau đớn, hỏa hoa tung tóe. Hai con cự long nháy mắt bị cú đấm vô hình đập nát bấy.
Doong!
Hai Cử Tiết Tiên bị nắm đấm vô hình đánh bay ra ngoài, xuyên qua vách tường.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Hoàng Chủ Thiên Hoàng bị cú đấm vô hình đóng đinh dưới đất.
Răng rắc!
Mặt đất hõm xuống, nứt ra.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng hộc bãi máu:
– Phụt!
Răng rắc!
Là tiếng xương vỡ, cả người Hoàng Chủ Thiên Hoàng đẫm máu, nhuộm đỏ đất bùn.
Một tiếng quát già nua vang lên:
– Không được bị thương người!
Đinh!
Tiếng kiếm ngân, nháy mắt xuất hiện một lão nhân tóc bạc phơ.
Lão nhân này bộc phát bảy ngàn vạn Hỗn Độn chi khí, tất cả Hỗn Độn chi khí tụ tập vào thanh kiếm, một kiếm chém ngân hà, nhát kiếm như thác đổ xuống chém vào Lý Thất Dạ ngồi yên trên ghế.
Trông thấy lão nhân đánh lén, Bành Việt hừ lạnh một tiếng:
– Lâm nguyên lão!
Bành Việt cầm kiếm to trong tay, đang định chiến đấu với nguyên lão Thiên Hoàng quốc này.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng không đến một mình, bên cạnh có một cường giả cảnh giới Đạo Thiên bảy ngàn vạn đấu Hỗn Độn chi khí bảo vệ.
Rầm!
Bành Việt chưa kịp ra tay thì bỗng bàn tay to vô hình đánh nát trường kiếm trong lão nhân.
Bốp!
Bàn tay vô hình quất lão nhân rớt xuống đất, máu phun tung tóe.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Mọi người còn chưa tỉnh táo lại thì bàn tay vô hình ba, năm đấm đập xuống.
Răng rắc! Răng rắc!
Một chuỗi tiếng xương gãy vang lên.
Lâm nguyên lão của Thiên Hoàng quốc chưa kịp hét lên đã bị hung hăng đập chết, cả người nát như tương, không, bị đấm thành miếng thịt mỏng, máu nhuộm đất bùn đỏ thẫm.
Trong phút chốc các vị khách há to mồm thật lâu không thể khép lại, bọn họ bị rung động khó lấy lại tinh thần.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng là cường giả cảnh giới Đạo Thiên, dù gã miễn cưỡng bước vào cảnh giới Đạo Thiên nhưng vẫn là cường giả cảnh giới Đạo Thiên. Quan trọng hơn Hoàng Chủ Thiên Hoàng nắm giữ đạo binh là Đại Đế đạo binh thiên phong phẩm chất. Có Đại Đế đạo binh đó bù đắp nhiều sai sót cho Hoàng Chủ Thiên Hoàng.
Nhưng Hoàng Chủ Thiên Hoàng vẫn không chịu nổi ột kích, thậm chí nguyên lão đến cứu gái cũng không chịu nổi. Bảy ngàn vạn đấu Hỗn Độn chi khí thế nhưng bị đập nát trong tích tắc, không có sức chống cự, bị đập bẹp dí.
Thấy cảnh tượng khủng bố đó, các vị khách sợ đến nhũn chân. Cảnh tượng này quá khủng khiếp, khiến người hốt hoảng.
Lâm nguyên lão đến cứu giá chết không nhắm mắt, còn chưa hiểu có chuyện gì đã bị đập nát bấy, cường giả cảnh giới Đạo Thiên chết quá oan.
Bành Việt thấy cảnh này thì lòng run rẩy, lão chưa hiểu chuyện gì xảy ra mà Lâm nguyên lão đã dẹp lép. Đạo hạnh của lâm nguyên lão ngang ngửa Bành Việt thế mà không chịu nổi một kích, chân Bành Việt mềm như bún.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng bị trấn áp muốn vùng ra nhưng . . .
Rầm!
Bàn tay vô hình dễ dàng đè Hoàng Chủ Thiên Hoàng lại, không thể nhúc nhích chút nào.
Lý Thất Dạ uốn cạn rượu ngon trong lý, ra hiệu người hầu rót đầy:
– Hôm nay là thọ thần của Thượng Thần, ta không hy vọng máu tươi nhuộm đỏ thọ yến, đáng tiếc ngươi không có mắt. Ta không gây sự, chư thiên thần ma nên cảm tạ trời đất. Ngươi dám chọc trên đầu ta, nói xem có phải ngươi muốn chết không?
Người hầu run như cầy sấy, lập cập rót đầy rượu ngon cho Lý Thất Dạ. Người hầu rất sợ vụng về làm tràn giọt rượu nào ra ngài thì mạng nhỏ cũng mất.
Cái chết đến rất gần, Hoàng Chủ Thiên Hoàng sợ teo tim, hét to:
– Tiểu . . . Tiểu súc sinh . . . Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi dám đụng vào ta thì nhất định chết không có chỗ chôn!
Lý Thất Dạ nhếch mép:
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ uống hết rượu ngon trong ly.
Chương 2720: Giết người không chớp mắt
– Đương nhiên!
Hoàng Chủ Thiên Hoàng hét to:
– Nữ nhi của ta là đế hậu tương lai, trong tay có trăm vạn đại quân, có ba ngàn Thượng Thần hiệu mệnh, có các vị Đại Đế hộ đạo. Nếu ngươi dám đụng vào một sợi lông của bản hoàng thì nữ nhi sẽ cho ngươi chết không chỗ chôn! Kim Qua nữ tế của ta là Đại Đế tương lai, vô địch đương thời . . .
Nhắc đến nữ nhi và nữ tế làm Hoàng Chủ Thiên Hoàng phồng lên can đảm, dù sao nhiều người nghe tiếng hai người này đều sẽ e dè ba phần.
Rầm!
Hoàng Chủ Thiên Hoàng chưa nói hết câu thì bàn tay vô hình nhấn mạnh, máu phun tung tóe, gã bị đè dẹp lép. Hoàng Chủ Thiên Hoàng chưa kịp hét thảm đã đi đời nhà ma.
Đè Hoàng Chủ Thiên Hoàng bẹp dí rồi Lý Thất Dạ cắt miếng Bảo Mãng Ngưu, nhai kỹ nuốt chậm:
– Kim Qua? Ai vậy? Không quen.
Hoàng Chủ Thiên Hoàng bị đè bẹp, mắt trợn to. Hoàng Chủ Thiên Hoàng một lòng muốn báo thù cho nhi tử đã chết nhưng không ngờ mất luôn mạng sống.
Trong phút chốc sảnh tiệc tĩnh lặng, tất cả mọi người không dám lên tiếng, thậm chí không dám thở mạnh.
Không gian chỉ có tiếng Lý Thất Dạ nhia nuốt, không còn thanh âm gì khác.
Chính Bành Việt cũng run chân, lão không thấy rõ xảy ra chuyện gì. Lý Thất Dạ chỉ có mấy trăm đấu Hỗn Độn chi khí vậy mà giơ tay diệt hai cường giả Đạo Thiên, thậm chí không tính là giơ tay, từ đầu đến cuối hắn không nhúc nhích một ngón tay.
Lý Thất Dạ nuốt hết miếng thịt bò, ưu nhã lau sạch miệng, chậm rãi đứng dậy nhìn hai miếng thịt dưới đất.
Lý Thất Dạ lắc đầu cảm thán:
– Canh giờ tốt lại bị phá hủy, hôm nay không giết một vạn tám ngàn người thì khó tan cơn giận trong lòng ta.
Lý Thất Dạ bước hướng Đông Cung Chính, gã sợ hãi xụi lơ dưới đất, sợ vỡ mật, quần ướt nhẹp, mùi khai bốc lên.
Thấy Lý Thất Dạ đến gần làm Đông Cung Chính run lẩy bẩy, hai khuỷu tay chống người dậy lùi ra sau.
Lý Thất Dạ ung dung nhìn Đông Cung Chính sợ hãi tè ra quần, mỉm cười nói:
– Nói vậy là Đông Cung thế gia các ngươi muốn cùng Thiên Hoàng quốc giành sản nghiệp của Bành gia?
– Ta . . . Ta . . . Ta . . . Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . .
Đông Cung Chính sợ hãi răng va lập cập, muốn nói trọn câu cũng không được.
Đông Cung Chính run run nói:
– Ta . . . Ta . . . Lão tổ tông nhà ta đã trở lại, lão tổ tông Cung Thần Thượng Thần ta đã trở lại . . . Ta . . . Ta . . . Ta . . .
Lắp bắp nửa ngày Đông Cung Chính cũng không nói hết câu được.
Bành Dật ở bên cạnh cau mày, gã không tin lời Đông Cung Chính, vì Cung Thần Thượng Thần Đông Cung thế gia mất tích từ lâu, nhiều người đều cho rằng đã chết. Chắc Đông Cung Chính sợ vỡ mật nên nói đại như vậy.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Thượng Thần gì cũng tốt, Đại Đế cũng vậy, ta muốn giết người thì không ai ngăn được. Nhưng bây giờ ta hơi ngứa tay, muốn khai sát giới mà không tìm được người. Vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội, co chân chạy trốn đi, ngươi có thể trốn bao xa hay bấy nhiêu. Nếu ngươi trốn khỏi tầm mắt của ta thì sẽ tha cho ngươi một mạng.
Đông Cung Chính đã sợ đến nỗi đầu óc rối loạn:
– Tại . . . Tại . . . Tại . . . Tại sao ta phải tốn?
Lý Thất Dạ nét mặt sa sầm nói:
Mọi người sợ hết hồn.
Đông Cung Chính rùng mình, trong khoảnh khắc đó không biết gã lấy sức mạnh từ đâu ra lật đật chạy nhanh. Đông Cung Chính ước gì mẫu thân sinh ra gã có bốn chân, gã liều mạng cắm đầu cắm cổ chạy trốn tới Đông Cung thế gia.
Trong khi Đông Cung Chính co giò chạy thì Lý Thất Dạ ung dung nói:
– Hôm nay nên dùng máu rửa hai tay của ta.
Lý Thất Dạ đi theo sau Đông Cung Chính đang chạy.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói khiến mọi người có mặt rùng mình, cảm giác câu này thốt ra từ miệng ác ma, khiến người nghe mơ ác mộng.
Nhìn Lý Thất Dạ đuỏi theo Đông Cung Chính chạy trốn, nhiều vị khách nhìn nhau. Có vị khác không chúc thọ nữa mà vội chạy ra ngoài, bọn họ muốn xem Lý Thất Dạ định làm gì.
Trong phút chốc khách khứa trong nhà đều ra ngoài, đi hết sạch chỉ còn lại đám người Bành Dật.
Bành Dật, Bành Việt nhìn nhau, tỉnh táo lại. Bành Dật ra lệnh một tiếng rồi vội chạy theo.
Khoảnh khách này bọn họ ngửi được mùi máu, không phải mùi máu của Hoàng Chủ Thiên Hoàng, Lâm nguyên lão đã nát bấy mà là mùi máu từ xa bay tới, bọn họ như trông thấy cảnh tượng Lý Thất Dạ đại khai sát giới.
Đông Cung Chính sợ vỡ mật điên cuồng chạy về nhà trốn, tóc tai gã bù xù như tên điên. Đông Cung Chính luôn giữ hình tượng ưu nhã ở Vực Ngoại Thiên Thành giờ bất chấp giữ dáng, gã vắt giò lên cổ chạy về nhà, với gã thì chỉ có Đông Cung thế gia là nơi an toàn nhất.
Nhưng Đông Cung Chính không biết gã đang dẫn sát thần về nhà, chiêu tai họa diệt môn cho Đông Cung thế gia của mình.
Trong thời gian ngắn ngủi Đông Cung Chính đã tốn về nhà, e rằng đây là lần gã chạy nhanh nhất trong đời. Khi thấy cửa nhà từ xa, lần đầu tiên Đông Cung Chính mừng như điên.
Đông Cung Chính lao một hơi vào nhà, hét chói tai:
– Mau, mau, mau đóng cửa, gõ cảnh báo! Báo cho lão tổ, có kẻ địch xâm nhập!
Doong! Doong! Doong!
Đông Cung thế gia quy mô to lớn vang tiếng cảnh báo dồn dập.
Đông Cung thế gia có diện tích rất rộng lớn, bàng bạc đại khí, tường cao đâm thẳng lên trời. Nguyên Đông Cung thế gia trông như tòa thành bảo cực kỳ lớn, thủ vệ rất nghiêm ngặt, khiến người khó mà vượt qua nửa bước.
Làm đế thống tiên môn, tuy Đại Đế Đông Cung thế gia đã chết vì thiên tru nhưng nội tình của bọn họ vẫn rất cường đại. Mấy năm nay Đông Cung thế gia cũng xuống dốc như Bành gia nhưng trong Vực Ngoại Thiên Thành không có bao nhiêu môn phái truyền thừa dám coi thường Đông Cung thế gia.
Lý Thất Dạ nhàn nhã đến ngoài cửa Đông Cung thế gia, nhiều khách khứa bám đuôi từ xa, bọn họ đang xem náo nhiệt.
Lúc này nhiều cường giả tu sĩ trong Vực Ngoại Thiên Thành cũng chạy tới ngóng, bọn họ chưa biết cụ thể có chuyện gì.
Lý Thất Dạ đứng ngoài cửa đánh giá một lúc, mỉm cười hỏi:
– Ta nên giết đi vào hay các ngươi quỳ dưới đất đầu hàng?
Đông Cung Chính đứng trên tường cao thành bảo:
– Tiểu . . . Tiểu . . . Tiểu tử . . . Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi đừng vội cuồng!
Biểu tình của Đông Cung Chính bình tĩnh nhiều, quần áo ngay ngắn nhưng nói chuyện với Lý Thất Dạ vẫn thấy sợ.
Trở về nhà mình làm Đông Cung Chính cảm giác an toàn, lá gan lớn hơn nhiều.
Đông Cung Chính đứng trên tường cao hét hướng Lý Thất Dạ:
– Tiểu tử! Ngươi . . . Ngươi biết điều thì đi ngay bây giờ, ta . . . Ta . . . Ta sẽ không truy cứu những việc đó. Ta . . . Ta đại nhân rộng lượng không so đo với ngươi, nếu . . . Nếu . . . Nếu không thì ngươi sẽ đối địch với toàn Đông Cung thế gia ta!
Đông Cung Chính nói chuyện không cứng rắn chút nào nhưng vẫn cố rống hướng Lý Thất Dạ.
Đông Cung thế gia đã sẵn sàng đánh nhau, tất cả đệ tử vội vàng vào vị trí, chuẩn bị trạng thái chiến đấu.