Đế Bá Audio Podcast
Tập 506 [Chương 2526 đến Chương 2530]
❮ sautiếp ❯Chương 2526: Trở về
Hắc Long Vương kiếp thứ nhất nhận Thái Nhất Sinh Thủy rồi hú dài, tiếng rồng ngâm không dứt bên tai, quẫy đuôi dài vọt lên cao lại nhảy vào Bắc Uông Dương, lặn xuống biển, lại một lần nữa phong bế tĩnh dưỡng.
Đối với Hắc Long Vương kiếp thứ nhất không thể xuất hiện quá lâu, thời gian xuất thế lâu dễ tàn phá lũ tàn hồn còn sót lại. Nếu lũ tàn hồn này không còn thì Hắc Long Vương kiếp thứ nhất sẽ thật sự thành cái xác. Dù thể xác này mạnh mấy cũng chỉ là xác rỗng.
Lý Thất Dạ nhìn Hắc Long Vương kiếp thứ nhất rời đi, hắn thở dài thườn thượt. Lý Thất Dạ không nói gì nữa, hắn rời đi xuất hiện ở Bắc Uông Dương.
Đã tới lúc hắn phải đi, nên từ biệt.
Quay về Bắc Uông Dương, đã tới lúc Lý Thất Dạ từ biệt nhóm Dư Thái Quân. Khi gặp lại Lý Thất Dạ, Dư Thái Quân biết phải chia tay.
– Đại nhân!
Dư Thái Quân vái dài, đời này đây là lần cuối nàng hành lễ lớn với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ tự tay nâng Dư Thái Quân dậy, nhẹ nhàng nói:
– Thế gian không có buổi tiệc nào không tàn, nàng theo ta một đời, hôm nay đã tới lúc hai ta từ biệt.
Nói tới đây Lý Thất Dạ hơi thương cảm, cảnh tượng như vậy đã không phải lần đầu tiên.
– Không biết có lúc nào gặp lại đại nhân không?
Dư Thái Quân cũng buồn, bao nhiêu năm từng người rời đi, giờ trường sinh bất tử đại nhân cũng sắp sửa rời đi, đây là lần cuối từ biệt Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ im lặng, cuối cùng khẽ nói:
– Thế gian có vô số khả năng, chuyện tương lai hãy giao cho thời gian đi.
Dư Thái Quân chỉ có thể chúc phúc Lý Thất Dạ:
– Chúc đại nhân mã đáo công thành, kỳ khai đắc thắng, khải hoàn trở về!
Dư Thái Quân có muôn vàn lời muốn nói nhưng thốt ra khỏi môi chỉ có một câu như vậy.
Lý Thất Dạ khẽ nói:
– Ta cũng nguyện nàng vạn thọ vô cương.
Lý Thất Dạ còn nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nói một câu, không có gì quý hơn câu này.
Từ biệt xong Lý Thất Dạ không dây dưa nữa, xoay người rời đi, nhẹ nhàng rời khỏi.
Dư Thái Quân đứng lặng nhìn theo Lý Thất Dạ rời đi, mãi khi bóng lưng hắn khấut nơi cuối trời, nước mắt trào ra từ khóe mi.
Dư Thái Quân khẽ nói:
– Hẹn gặp lại đại nhân, không còn đại nhân Cửu Giới đã tối tăm.
Lý Thất Dạ từ biệt Dư Thái Quân xong đi tới Trấn Thiên Hải thành, hắn không nhúng tay vào công việc Trấn Thiên Hải thành. Đến Trấn Thiên Hải thành, Lý Thất Dạ chỉ gặp Tử Thúy Ngưng.
Lý Thất Dạ ra lệnh cho Tử Thúy Ngưng:
– Nàng chuẩn bị đi, đã tới lúc rời đi, sắp xếp Trấn Thiên Hải thành thế nào thì tùy nàng.
Tử Thúy Ngưng im lặng, nhẹ gật đầu nói:
– Biết rồi, ta sẽ sắp xếp tốt mọi thứ.
Tuy Tử Thúy Ngưng tiếc rời khỏi nơi sinh nàng, nuôi nàng nhưng cuối cùng vẫn rời đi, dù sao phía trước còn bầu trời càng rộng lớn chờ đợi nàng.
– Đây là lựa chọn của nàng.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Nếu không sẽ uổng phí tạo hóa cả đời nàng, uổng phí Tiên Huyết mâu trong tay nàng. Đây là hung khí từng giết Tiên Đế, không nên để nó rỉ sắt trong Trấn Thiên Hải thành, nó nên xuất hiện trên cửu thiên thập địa, đâm thủng cổ họng chư thần chúng thực, nàng có tự tin đó không?
Tử Thúy Ngưng hít sâu, gật đầu nghiêm túc nói:
– Ta sẽ, ta nhất định không phụ đại đạo của ta, sẽ dùng nó quét ngang một mảnh thiên địa!
– Có quyết tâm đó là tốt rồi, thế thì chuẩn bị đi.
Dặn dò xong Lý Thất Dạ rời đi.
Khi Lý Thất Dạ đi Khổng Tước Minh Vương đến tiễn đưa, đi không bao xa hắn kêu:
– Trở về đi, Trấn Thiên Hải thành bách phế đãi hưng, cần nhân tài như ngươi. Tương lai chắc chắn Trấn Thiên Hải thành sẽ một lần nữa tỏa sáng.
Khổng Tước Minh Vương cười khổ, lúc này nàng không hề vui mừng vì nắm quyền to, gánh nặng trên vai khiến nàng áp lực chưa từng có. Thế hệ bọn họ quyếtđịnh Trấn Thiên Hải thành hưng suy, nếu bọn họ không cố gắng sẽ hổ thẹn với liệt tổ liệt tông.
Khổng Tước Minh Vương nói:
– Trong tông môn còn Sưn Tổ, Diệp Tổ chủ trì đại cục, vãn bối chúng ta nguyện dốc hết sức trùng hưng Trấn Thiên Hải thành.
Khổng Tước Minh Vương nói Diệp Tổ là Diệp Cửu Châu, trong cuộc chiến với Phi Tiên giáo cuối cùng Diệp Cửu Châu sống sót.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Không, bọn họ đã già, Trấn Thiên Hải thành cần thế hệ trẻ. Chỉ có thế hệ trẻ mới có hy vọng, một tông môn có hy vọng. Chỉ dựa vào thế hệ trướckhông thể chống dậy nguyên đại giáo, dù chống dậy được cũng là mặt trời sắp lặn, sẽ xuống dốc.
Khổng Tước Minh Vương gật đầu, nàng hiểu đạo lý này, nhưng khi Tử Thúy Ngưng rời đi thì trách nhiệm trùng hưng Trấn Thiên Hải thành quá nặng nề.
– Diệp Cửu Châu là một người có tài.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Mặc kệ hắn từng làm gì, xuất thân thế nào, hãy nhớ một điều, Diệp Cửu Châu sẽ không phản bội Trấn Thiên Hải thành. Được Diệp Cửu Châu trợ giúp là chuyện tốt ch oTrấn Thiên Hải thành.
Khổng Tước Minh Vương trầm ngâm nói:
– Nhưng Diệp Tổ…Một thanh băng kiếm, một bả viêm đao, một cái truyền thuyết…! Ai hàng hiếm a… chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
Sau khi đại chiến kết thúc Diệp Cửu Châu ở lại Trấn Thiên Hải thànhvới thân phận chịu tội, nhưng Tử Thúy Ngưng miễn xá lỗi lầm của gã. Tuy nhiên Cố Tôn chết rồi Diệp Cửu Châu rầu rĩ mãi, Cố Tôn như phụ thân ruột của gã.
– Hắn sẽ đi ra, đời hắn trải qua nhiều sóng gió rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Diệp Cửu Châu sẽ biết tương lai Trấn Thiên Hải thành như thế nào nào, biết Trấn Thiên Hải thành về sau nên đi thế nào.
Khổng Tước Minh Vương gật đầu nói:
– Ta hiểu rồi.
Khổng Tước Minh Vương khom người thật sâu vái hướng Lý Thất Dạ:
– Tuy ta đi theo công tử thời gian ngắn ngủi nhưng công tử dạy dỗ khiến ta cả đời được lợi. Kim ngôn ngọc ngữ của công tử chỉ rõ đại đạo cho ta, ân đức của công tử vĩnh viễn khắc ghi.
Lý Thất Dạ gật đầu nhận Khổng Tước Minh Vương hành lễ lớn, nhẹ nhàng rời đi, vượt qua không gian, nháy mắt từ Bắc Uông Dương xuyên đến đại vực, trở về Tẩy Nhan cổ phái.
Khi trở lại Tẩy Nha ncổ phái thì đám Bộ Liên Hương đi ra đón chào. Đặc biệt Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều chạy nhanh tới.
– Công tử gia!
Thấy Lý Thất Dạ, Trần Bảo Kiều không kiềm được xông lên ôm chặt công tử gia nhà mình, cái ôm vô cùng nhung nhớ và tình yêu.
Lý Thất Dạ cười lần lượt ôm nhóm Lý Sương Nhan:
– Nào nào nào, để ta ôm một cái.
Cuối cùng Lý Thất Dạ ôm chặt Bộ Liên Hương.
Bộ Liên Hương dịu dàng nói:
– Trở về là tốt rồi.
Lời nói tràn ngập dịu dàng.
Lý Thất Dạ nhìn các nàng, mỉm cười. Dù đi bao xa cuối cùng Lý Thất Dạ vẫn trở lại đây, vì nơi này có người hắn vướng bận, có chuyện hắn vấn vương.
– Đại sư huynh trở lại!
Rất nhanh tin Lý Thất Dạ trở về truyền khắp Tẩy Nhan cổ phái. Trong phút chốc toàn Tẩy Nhan cổ phái hoan hỉ, các đệ tử hết sức hưng phấn. Đặc biệt nhiêu đệ tử mới bái vào Tẩy Nhan cổ phái, bọn họ chỉ ước ao được thấy vô thượng phong thái của đại sư huynh.
Khi toàn Tẩy Nhan cổ phái giăng đèn kết qua, trong phòng chỉ còn Lý Thất Dạ và Bộ Liên Hương cùng hưởng thời gian ấm áp bình yên. Hai người nhẹ nhàng ôm nhau, dựa sát tóc mai.
Một lúc lâu sau Bộ Liên Hương dịu dàng nhìn Lý Thất Dạ:
– Có chuyện gì buồn sao?
Chương 2527: Gặp lại lão quỷ 1
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Không có gì, một vài chuyện tục.
Lý Thất Dạ cúi đầu nhìn giai nhân tuyệt thế vô song trước mắt, chậm rãi nói:
– Ta định đi Thiên Cổ Thi Địa một chuyến.
– Ngươi định…
Bộ Liên Hương kinh ngạc nói:
– Nếu chỉ vì ta thì không cần đi.
– Dù không vì nàng thì ta vẫn phải đi.
Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
– Trên đời có thứ ta không buông bỏ được.
Bộ Liên Hương hiểu ý:
– Bởi vì Cổ Minh sao?
– Chỉ nàng hiểu ta.
Lý Thất Dạ cười, không giấu diếm:
– Đúng vậy! Lòng ta lo, sợ sau khi ta đi Cổ Minh sẽ ngóc đầu trở lại nên quyết định đi Thiên Cổ Thi Địa một chuyến.
Bộ Liên Hương nhẹ nhàng nói:
– Bất cứ chuyện gì đều cần trả giá.
Bộ Liên Hương từng chôn trong long mạch Thiên Cổ Thi Địa nên hiểu biết về nó.
– Đời này đã tới lúc ta nên ra giá, không là người khác cò kè mặc cả với ta.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Dù là ai, tồn tại thé nào phải thực hiện theo khuông giá ta đặt ra. Nếu không lúc rời đi ta không ngại san bằng Táng Địa! Khi cần thiết, ta sẽ cho một số Táng Địa thấy quyết tâm của ta với Cửu Giới!
Bộ Liên Hương ôm cổ Lý Thất Dạ, dịu dàng nói:
– Chúng sinh Cửu Giới sợ ngươi, hãi ngươi, thậm chí mắng chửi ngươi, nhưng ai hiểu ngươi? Ai biết ngươi yêu Cửu Giới sâu sắc? Có ai biết ngươi bảo vệ, nhìn xa từng thời đại Cửu Giới. Dù ksắp đi thì trong lòng vẫn không bỏ Cửu Giới được.
– Cái nhìn của người đời liên quan gì ta?
Lý Thất Dạ cười cúi đầu nhìn giai nhân trước mắt, chậm rãi nói:
– Nếu nàng đồng ý đi Thiên Cổ Thi Địa thì ta tranh thủ một kiếp cho nàng chịu không?
Bộ Liên Hương im lặng trước câu hỏi, dịu dàng nói:
– Ta biết trong lòng ngươi không nỡ ta, mà ta cũng vậy. Nhưng sống thêm một kiếp là phải trả giá, ta không hy vọng vì sống thêm một thế mà không còn tự do. Nếu cho ta lựa chọn, ta thà rằng ưu nhã thong dong rời đi. Hơn nữa chúng ta đã đủ thiên trường địa cửu, từ thời đại Cổ Minh đến hiện tại là quá đủ rồi.
– Hơn nữa ta nên ở lại vì ngươi, khiến huyết thống của ngươi kó dài trong Cửu Giới. Ngươi lo Cổ Minh sẽ ngóc đầu trở lại đúng không? Ta nên ở lại, trong năm tháng không dài này trông chừng thế giới thay ngươi, truyền xuống truyền thừa đối kháng Cổ Minh thay ngươi. Dù Cổ Minh có quay lại hay không, tương lai trong Cửu Giới sẽ có người yên lặng trông chừng thế giới này.
Bộ Liên Hương ôm chặt cổ Lý Thất Dạ.
– Đời người.
Lý Thất Dạ ôm Bộ Liên Hương, khẽ thở dài:
– Luôn đầy bất đắc dĩ.
– Hỡi nam nhân của ta, ngươi là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, đừng do dự chỉ vì ta.
Bộ Liên Hương cười nói:
– Ngươi không hy vọng ta đau khổ vì trọng sinh, đây là loại lựa chọn đời người, hãy để ta ưu nhã thong dong sống. Chúng ta đã từng có được còn quý giá hơn thiên trường địa cửu.
Lý Thất Dạ ôm Bộ Liên Hương, khẽ nói:
– Ta biết.
Tuy rằng Lý Thất Dạ có thể thay đổi tất cả nhưng hắn tôn trọng lựa chọn của Bộ Liên Hương. Năm tháng vô tình, sống lại chưa chắc là chuyện khiến người vui vẻ. Lý Thất Dạ từng trường sinh, biết đối diện năm tháng vô tình là sự hành hạ.
Lý Thất Dạ ở lại một lúc rồi đi thành Thiên Cổ, lần này hắn đến thành Thiên Cổ không vì mình mà vì Cửu Giới. Lý Thất Dạ phải làm giao dịch với Thiên Cổ Thi Địa.
Một lần nữa đến thành Thiên Cổ nhưng cảm xúc khác biệt, cảm thán khác đi. Lần trước đi thành Thiên Cổ Lý Thất Dạ đến với nhóm Lý Sương Nhan, lần này hắn đi một mình không dẫn theo ai.
Đứng ngoài thành Thiên Cổ, Lý Thất Dạ ngóng về Thiên Cổ Thi Địa phương xa. Táng Địa như Thiên Cổ Thi Địa là họa phúc chưa biết cho Cửu Giới, nhưng hiện tại không có gì uy hiếp đến Cửu Giới lớn hơn Cổ Minh.
Lý Thất Dạ bước chân vào thành Thiên Cổ, đến tiệm lão quỷ. Tiệm thiên địa không có gì thay đổi, như thể tuyên cổ qua đi tiệm nhỏ này không thayđổi, không gì có thể xóa nhòa nó.
Lão quỷ vẫn lười biếng trong tiệm. Khi Lý Thất Dạ bước vào, lão quỷ mềm nhũn chợt mở mắt ra, đôi mắt trắng nhiêu hơn đen nháy mắt chuyển động như âm dương, xoay chuyển không ngừng, tựa như có thể luyện hóa Cửu Giới.
Lý Thất Dạ không quan tâm con mắt lão quỷ đáng sợ cỡ nào, thật ra hắn đã là bốn tiên thể đại thành, dù không dựa vào thủ đoạn gì cũng có thể đẩy ngã tất cả kẻ thù.
Lý Thất Dạ ngồi chễm chệ trước mặt lão quỷ, nhìn chằm chằm.
– Ta già rồi, rất nhiều chuyện nhớ không rõ, rất nhiều chuyện đã quên mất.
Lão quỷ thều thào:
– Từng có một truyền thuyết nhưng thời gian rất lâu, ta không nhớ rõ, không nhớ truyền thuyết thế nào, nhưng hôm nay truyền thuyết ngồi trước mặt ta.
– Ngươi không nhớ cũng không sao, ta không trách ngươi.
Ngồi trước mặt lão quỷ, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ngươi chỉ là ngoại thân, thời gian sẽ tẩy đi ký ức của ngươi. Nhưng mặc cho thời gian tẩy rửa ký ức, thời gian xóa đi ý chí của ngươi thì có vài chuyện ngươi sẽ không quên, có vài thứ đã khắc ân tại đây, khắc sâu trong linh hồn ngươi.
Lão quỷ cười nói:
– Đúng rồi, quên chưa chắc là xấu.
Đôi mắt trắng nhiều đen ít sững sờ, trống rỗng.
Lý Thất Dạ nhìn lão quỷ chằm chằm, một lúc lâu sau chậm rãi nói:
– Ta muốn gặp ngươi.
Lão quỷ từ từ nói:
– Ta đang ở đây, ngay trước mặt ngươi, ta chính là ta.
Lão quỷ nói chuyện như kiệt sức.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Không, ta muốn gặp không phải ngươi, ít ra không phải ngươi hiện tại.
Lý Thất Dạ nhìn lão quỷ:
– Ngươi bây giờ chỉ là một ngoại thân nhìn xa thương thiên. Ta muốn gặp ngươi trốn trong Thiên Cổ Thi Địa, là ngươi trốn ông trời khiển trách thiên phạt, ngươi thật sự lập huyết thề với ta!
Mắt lão quỷ chợt sáng rực, trong khoảnh khắc đó dôi mắt như hai vầng mặt trời cực kỳ nóng cháy. Đôi mắt lão quỷ như có thể dung xuyên mọi thứ trên đời, không gì ngăn được đôi mắt nóng cháy này.
Lý Thất Dạ bình tĩnh như không trước đôi mắt vô cùng nóng cháy của Lý Thất Dạ, hắn chỉ bình tĩnh ngồi đó, bình tĩnh nhìn lão quỷ. Lý Thất Dạ chờ lão quỷ trả lời.
Lão quỷ thu về ánh mắt nóng cháy, đôi mắt vẫn là trắng nhiều đen ít.
Lão quỷ nhìn Lý Thất Dạ, một lát sau lắc đầu nói:
– Đại đạo không dễ, tị thế càng khó, thế gian nhiều ồn ào hỗn loạn, sóng gợn hồng trần ảnh chiếu ý chí thương thiên đến Thiên Cổ Thi Địa chúng ta, nên chúng ta không gặp khách lạ.nếu muốn đến hãy đi bằng thuyền u minh, có cơ duyên sẽ gặp.
– Việc này không theo ngươi lựa chọn, ta nói muốn gặp thì phải gặp.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta không cần biết ngươi có nguyên nhân gì, ta phải gặp. Ta không có nhiều thời gian chờ thuyền u minh, nên ta chỉ muốn khiến ngươi hiểu ý của ta. Ngươi đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng thế, ta phải đi vào. Mặc kệ ngươi muốn hay không đều phải đi ra gặp ta!
Lão quỷ chậm rãi nói:
– Thiên Cổ Thi Địa chúng ta không phải chỗ ngươi giương oai. Trừ thương thiên ra Thiên Cổ Thi Địa chúng ta không kiêng kỵ cái gì!
Lão quỷ nói mỗi chữ, mỗi câu leng keng chắc chắn, dáng vẻ cực kỳ trịnh trọng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta biết.
Chương 2528: Gặp lại lão quỷ 1
– Tuy mỗi kỷ nguyên có lĩnh ngộ khác nhau về cửu đại thiên thư, mỗi cửu đại thiên thư kỷ nguyên cú áo nghĩa không giống nhau, cái này liên quan đến khởi nguồ n33y. Nhưng ngươi hãy nhìn với ánh mắt thời đại chúng ta xem. Bốn tiên thể đại thành của ta đáng giá sức chiến đấu bao nhiêu, có thể xé Thiên Cổ Thi Địa các ngươi ra hai nửa không?
– Tuy ngươi nói không nhớ chuyện truyền thuyết, ngươi già rồi, ký ức kém nhưng nên hiểu trong tay ta còn rất nhiều sức chiến đấu sánh ngang với bốn tiên thể đại thành.
Nói đến đây Lý Thất Dạ tạm dừng, trịnh trọng nhìn lão quỷ, chậm rãi nói:
– Ngươi cảm thấy ta giết đi vào gặp ngươi hãy để ngươi phái người đến đón ta? Tùy ngươi chọn!
Lý Thất Dạ nói xong xoay người đi, rời khỏi tiệm của lão quỷ.
Lão quỷ ngồi yên tại chỗ thật lâu, thời gian như đứng lại, như trăm ngàn vạn năm gã vẫn cứ giữ nguyên tư thế đó.
Lý Thất Dạ rời khỏi tiệm lão quỷ liền bước chân vào Thiên Cổ Thi Địa. Thiên Cổ Thi Địa vẫn không thay đổi, tràn ngập thi khí, địa thi khắp nơi.
Nhưng khi Lý Thất Dạ bước vào Thiên Cổ Thi Địa liền mở ra bốn tiên thể, tiên quang phun ra nuốt vào, trấn áp cửu thiên thập địa, uy không thể đỡ, bễ nghễ thiên hạ. Bốn đại thành tiên thể uy lực không chút giữ lại lộ ra.
Khoảnh khắc Lý Thất Dạ bước vào Thiên Cổ Thi Địa nháy mắt trấn áp tất cả thi địa, chúng nó quỳ lạy không dám ngẩng đầu lên, bị lực lượng vô địch của bốn đại thành tiên thể trấn áp.
Có tu sĩ cường giả Thiên Cổ Thi Địa đi tới khi thấy Lý Thất Dạ thì hoảng sợ kêu lên:
– Đệ nhất hung nhân!
Lúc này mặccho ngươi là lão tổ đại giáo hay vua của một nước, trước uy lực bốn tiên thể của Lý Thất Dạ đều sẽ quỳ lạy dưới đất, không chống lại nổi. Uy lực vô địch của bốn tiên thể bộc phát, dù ngươi chống cự cỡ nào cũng vô dụng, đều nên ngoan ngoãn quỳ lạy.
Bốn tiên thể đại thành, uy lực đã không cần nói nhiều, trấn áp tuyệt đối. Mặc cho ngươi cường đại cỡ nào đều phải quỳ trước bốn tiên thể địa thành.
Khi Lý Thất Dạ phát ra uy lực bốn tiên thể, hắn nhanh chóng tiến vào, không chút ngừng lại vào thẳng Thiên Cổ Thi Địa.
Nhiêu tu sĩ cường giả Thiên Cổ Thi Địa thấy nhanh chóng đi vào, bọn họ phập phồng lo sợ. Nhiều người cho rằng đệ nhất hung nhân muốn tuyên chiến với Thiên Cổ Thi Địa.
Có lão tổ thấy cảnh này thì lẩm bẩm:
– Chinh chiến Thiên Cổ Thi Địa sao? Đệ nhất hung nhân muốn bắt lấy Thiên Cổ Thi Địa trước khi thành Tiên Đế? Néu đúng vậy e rằng sẽ sáng tạo kỳ tích vô song từ vạn cổ đến nay.
Chinh chiến Táng Địa, trên đời không có mấy người dám làm như vậy. Dù là Tiên Đế thì sau khi chịu tải Thiên Mệnh mới có tư cách nói lời đó, chưa trở thành Tiên Đế thì ngươi kinh diễm bao nhiêu cũng không dám buông lời chinh chiến nơi như Thiên Cổ Thi Địa.
Lý Thất Dạ vượt qua các long mạch, đi vào nơi địa tiên ngủ say. Phía cuối các long mạch, người có thể chôn mình tại đây toàn là người kinh tài tuyệt diễm, như Võ Thần, Bá Tiên Sư Vương.
Lý Thất Dạ phát ra bốn tiên thể băng băng tiến vào, bảo chủ hoặc địa tiên cường đại không gì sánh bằng lúc này đều im thin thít. Bọn họ bị đánh thức nhưng không dám lỗ mãng.
Tuy lúc còn sống bọn họ từng cực mạnh nhưng đối diện Lý Thất Dạ phát ra bốn tiên thể thì ai đều cảm thấy đối địch với hắn sẽ bị bóp nát ngay.
Lý Thất Dạ ngừng bước ở Thông Thiên sơn, mắt nhìn quan tài gỗ treo trên vách núi. Quan tài gỗ đã mở, một nam nhân trung niên ngồi dậy trong đó.
Nam nhân trung niên mặc áo giáp, ngực thủng, vết thương cũ qua thời gian dài dòng vẫn không khép lại. Nam nhân cao ráo đẹp trai, mi như kiếm, mặt như nguyệt, có thể nhìn ra thời trẻ là một mỹ nam.
Nam nhân trung niên ngồi dậy trong quan tài gỗ chính là người đã cứu khi nhóm Lý Thất Dạ bị Bá Tiên Sư Vương truy sát.
Lý Thất Dạ nhìn nam nhân trung niên, bước lên Thông Thiên phong, ngồi trên vách đá. Lý Thất Dạ mỉm cười với nam nhân trung niên.
Nam nhân trung niên cảm thán rằng:
– Bảo chủ địa tiên đều nói về truyền kỳ của Âm Nha đại nhân, nhưng không ngờ đời này kiếp này Âm Nha đại nhân tự mình xuất thế.
– Chuyện trên đời luôn khó đoán trước.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Đời này đã đến vậy hãy để nó trở nên khác đi.
Nam nhân trung niên nhìn Lý Thất Dạ, im lặng một lúc sau tiểu thư
– Chuyến này đại nhân vào Thiên Cổ Thi Địa, muốn gặp chúa tể nơi này?
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Đúng vậy!
Lý Thất Dạ ung dung bảo:
– Ta đi chuyến này đúng là để bàn với Thiên Cổ Thi Địa.
Nam nhân trung niên im lặng. Trên đời có thể ngồi ngang hàng với Thiên Cổ Thi Địa chỉ có Lý Thất Dạ trước mắt. Không nói đến thân phận Âm Nha, chỉ bằng vào bốn tiên thể đại thành đủ khiến nguyên Thiên Cổ Thi Địa lung lay.
Nam nhân trung niên hé môi muốn nói nhưng cuối cùng buông tiếng thở dài, lặng im.
– Ta biết ngươi muốn sống lại một kiếp.
Lý Thất Dạ nhìn dáng vẻ nam nhân trung niên, chậm rãi nói:
– Đáng tiếc, đã muộn, ta có thể bàn với Thiên Cổ Thi Địa, miễn ta mở miệng là ngươi có thể sống lại một kiếp. Nhưng bây giờ ngươi không đáng để ta nói với Thiên Cổ Thi Địa.
Nam nhân trung niên cười nói:
– Ta biết, ta bỏ lỡ cơ hội. Ngày xưa Âm Nha đại nhân muốn thu ta làm đồ đệ nhưng ta từ chối, phụ ý tốt của Âm Nha đại nhân.
– Không, ngươi không phụ ý tốt của ta.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Lúc trước ta muốn thu ngươi làm đồ không vì cá nhân ta. Giữa ngươi và ta cũng không phải ân oán cá nhân. Năm xưa ta muốn thu ngươi làm đồ vì hy vọng trong Cửu Giới có người gánh trách nhiệm đối kháng Cổ Minh.
– Ta hy vọng nhân tộc có một tu sĩ kỳ tài ngút trời có thể đứng ra chiến thắng Thiên Đồ thiếu niên. Ta hy vọng nhân tộc có người ở thời đại này chịu tải Thiên Mệnh, trở thành Tiên Đế, đánh gãy các thế hệ Cổ Minh lũng đoạn Thiên Mệnh. Không chỉ vì ta muốn bồi dưỡng ra một vị Tiên Đế mà Cửu Giới cần có Tiên Đế thuộc về Cửu Giới chúng ta, Tiên Đế thuộc về nhân tộc chúng ta.
Nói đến đây Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn nam nhân trung niên:
– Nhưng ngươi từ chối, ngươi tự nhận là dựa vào tư chất ngút trời của mình có thể đối kháng Thiên Đồ, đối kháng Cổ Minh, có thể trở thành Tiên Đế, không cần dựa vào ta, không cần người ngoài hộ đạo cho ngươi.
– Nhưng ngươi thất bại! Ngươi thau Thiên Đồ! Cửu Giới cũng thua Cổ Minh! Nếu ta muốn thu ngươi làm đồ là vì lòng ích kỷ cá nhân thì giữa ngươi và ta chỉ là ân oán cá nhân, khi ở Khổ Trúc Lâm ta sẽ không một mũi tên đánh lui Cổ Minh vì ngươi. Ở Cao Dương Thiên ta sẽ không dẫn dắt đại quân đoạn hậu cho ngươi đại chiến Thiên Đồ. Ta chỉ hy vọng để lại bồi lửa đối kháng Cổ Minh cho Cửu Giới, tiếc ngươi lại tự cho mình rất cao, tự nhận là cả đời không cần dựa vào ta. Tự ngươi bỏ lỡ nhiêu cơ hội.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Mười thiên tài vạn cổ đúng là quý giá, rất ghê gớm. Nhưng mười thiên tài vạn cổ có mấy người trở thành Tiên Đế? Tại sao mười thiên tài vạn cổ không thể trở thành Tiên Đế? Chẳng qua là tự cho mình rất cao, tự nhận là dựa vào chính mình có thiên phú tuyệt thế vô song chắc chắn trở thành Tiên Đế, nhất định có thể vô địch Cửu Giới, không cần dựa vào ai!
Chương 2529: Chuyện cũ ngày xưa
– Ngày xưa nếu không vì đối kháng Cổ Minh, ngươi cảm thấy ta sẽ nhiều lần bảo vệ ngươi sao?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Cơ hội cần phải tự mình nắm bắt, nếu không dù có thiên phú ghê gớm, cơ duyên dữ dội đến đâu, mình không nắm chắc thì cuối cùng chỉ là giỏ trẻ mcú nước, công dã tràng!
– Ngày xưa đúng là ta phụ ý tốt của Âm Nha.95, là tính của ta vừa lạnh vừa ngạo.
Nam nhân trung niên cười nói:
– Chuyện quá khứ ta không có gì hối hận được nữa, tiếc nuối duy nhất trong đời là chưa thể đánh bại Thiên Đồ. Hắn để lại đau khổ dây dưa qua từng đời cho ta.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:
– Đại đạo lâu dài, không chỉ có thiên phú leìn được, còn cần cơ trí, đạo tâm.
Nam nhân trung niên cười nói:
– Ta tin tưởng Âm Nha đại nhân không đến để cười nhạo ta, đại nhân không phải loại người hẹp hòi như vậy.
– Nếu ta thật sự ghi hận thì không chỉ đến cười nhạo ngươi, sớm nhiệt ngươi rồi. Nếu ta ghi hận, lúc ở Khổ Trúc Lấm, Cao Dương Thiên sẽ không ra tay cứu ngươi.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Tađến chỉ vì muốn cho ngươi biết một tin tức, kẻ thù của ngươi không chỉ còn sống, sớm muộn gì hắn sẽ lại ra tay, ngươi có thể xuất thế không?
Nam nhân trung niên rùng mình, tuy gã đã khống chế cảm xúc nhưng đôi tay vẫn run rẩy.
– Dù ngươi có thể xuất thế lần nữa cũng chỉ có nước bị đồ sát.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Dù vết thương của ngươi lành, dù ngươi có thể trở về đỉnh, nhưng ngươi vẫn không đánh lại hắn!
Lý Thất Dạ nhìn trạng thái của nam nhân trung niên, lắc đầu:
– Ngày xưa ta từng trông chờ ngươi, hiện tại ta cũng cảm thấy ngươi không thể trông chừng, ngươi không gánh nổi trách nhiệm này.
Lý Thất Dạ vô cùng thất vọng, thở dài thườn thượt.
Nam nhân trung niên hít sâu bình ổn cảm xúc, gã thở dài cười khổ nói:
– Đại nhân nói đúng, dù ta xuất thế thì cũng sẽ thua thảm lần nữa, có vài thứ đã bỏ lỡ thì không thể cứu vãn, không có được.
Lý Thất Dạ nhìn nam nhân trung niên, hắn không muốn nói gì nữa. Trạng thái hiện tại của nam nhân trung niên đã không ra gì, dù có xuất thế cũng không phát huy tác dụng bao nhiêu.
Nam nhân trung niên nhìn Lý Thất Dạ, nghiêm túc hỏi:
– Đại nhân đi chuyến này cũng là vì Cổ Minh?
Lý Thất Dạ nhìn nam nhân trung niên, hắn không giấu diếm, gật đầu nói:
– Đúng vậy! Cổ Minh vẫn có dư nghiệt tàn đảng trong Cửu Giới. Chờ thời cơ chín muồi thì chắc chắn bọn họ sẽ ngóc đầu trở lại! Bọn họ tuyệt đối không chịu ngừng. Cổ Minh bọn họ muốn vùng lên cần mảnh đất phì nhiêu như Cửu Giới. Hắc ám bao phủ Cửu Giới là chuyện sớm hay muộn, nên Cửu Giới cần người trông chừng, trông giữ. Nếu ta rời đi hy vọng còn có người có thể đối kháng Cổ Minh!
Nam nhân trung niên lặng im, hồi lâu sau gã cười cay đắng:
– Nói ra thật xấu hổ, đại nhân luôn lấy thiên hạ làm đầu, nhìn Cửu Giới, các thời đại qua đi đại nhân vẫn trông giữ Cửu Giới, không bỏ nó được, luyến tiếc Cửu Giới. Ta lấy ân oán cá nhân làm niệm, không yên tâm nên cố chấp, không nhìn rộng Cửu Giới, không suy nghĩ cho chúng sinh Cửu Giới.
– Ngày xưa ta luôn muốn quyết thắng thua với Thiên Đồ, muốn báo thù cho tông môn của mình, chỉ có thé. Ta không nghĩ nhiều Cổ Minh hành hạ chúng sinh thiên hạ, nô dịch vạn tộc Cửu Giới, hắc ám luôn bao phủ Cửu Giới. Khiến đại nhân thất vọng là sai lầm của ta, là ta tự làm tự chịu.
Nói đến đây nam nhân trung niên thở dài.
– Chờ đợi đi, cố gắng tranh thủ đi, tương lai có lẽ vẫn còn cơ may.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Có thể trông giữ được Cửu Giới phải dựa vào chính ngươi cố gắng, có làm được chút gì cho Cửu Giới không phải từ ngươi quyết định. Ta không có cách nào ép ngươi làm gì, cũng không thể miễn cưỡng ngươi đi làm cái gì, đi đâu là tùy ngươi. Tiếp tục chôn mình ở đây hay liều một phen khi tương lai bao phủ Cửu Giới, cố gắng sức mọn vì thế gian này? Tất cả chỉ trong một ý nghĩ của ngươi.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế nam nhân trung niên im lặng.
Lý Thất Dạ không muốn nọi nữa, hắn cất bước đi, rời khỏi Thông Thiên phong, bước vào Thiên Cổ Thi Địa.
Nam nhân trung niên im lặng thật lâu, cuối cùng thở dài nhìn phương xa, nhìn chân trời, nhìn thẫn thờ.
Trên đời này còn gì khiến nam nhân trung niên lưu luyến, cố nhân ngày xưa mất hết, tông môn sớm thành tro, người gã yêu, người yêu gã đều thành nắm đất.
Thứ duy nhất khiến nam nhân trung niên không bỏ xuống đất, khiến gã tiếp tục sống tạm vì chấp niệm trong lòng.
Nam nhân trung niên buồn bã thở dài, lại nằm xuống quan tài gỗ. Rầm một tiếng, náp quan tài đóng lại.
Lý Thất Dạ rời khỏi Thông Thiên phong đi thẳng vào Thiên Cổ Thi Địa, hắn chưa đi vào sâu thì chợt vang tiếng nổ, thanh âm có trật tự, có tiết tấu.
Một cổ quan xuất hiện trước mặt Lý Thất Dạ, cổ quan do các con kiến cổ nâng. Những con kiến cổ nâng cổ quan đi rất nhanh, thật khó tưởng tượng kiến cổ lại có lực lượng, tốc độ dữ dội vậy.
Nhìn kiến cổ dời quan tài, Lý Thất Dạ bật cười thì thào:
– Không ngờ đời này ngồi lên, đây xem như khởi đầu không tệ.
Rầm!
Kiến cổ mở cổ quan ra, bên trong trống rỗng không có gì, chỉ là quan tài trống.
Lý Thất Dạ nhìn quan tài trống bị mở ra, hắn bật cười, hắn nghĩ đến một câu xưa.
U minh ra, trọng sinh khởi, thiên lộ hiện, thần thạch mở. Nhập thiên quan, thành vạn cổ. Khải thi địa, thiên tương cổ.
Lý Thất Dạ nhìn cổ quan, khẽ thở dài:
– Cũng được, họa phúc Cửu Giới thì Cửu Giới tự dựa vào mình, điều ta có thể làm được chỉ có bấy nhiêu.
Lý Thất Dạ không chút do dự bước vào cổ quan, như người chết nằm trong đó.
Rầm!
Khi Lý Thất Dạ nằm vào cổ quan thì kiến cổ đậy nắp quan tài.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kiến cổ nâng cổ quan vào sâu trong Thiên Cổ Thi Địa.
Lý Thất Dạ nằm trong cổ quan, hoàn toàn yên tĩnh, không nghe thanh âm gì, không cảm nhận được cổ quan di chuyển. Nằm ở chỗ này đặc biệt thoải mái, như đang nằm trên giường của mình, rất nhanh khiến người vào giấc mơ đẹp.
Lý Thất Dạ nằm trong cổ quan không sợ, không nóng nảy, không quan tâm sẽ bị đưa đi đâu. Lý Thất Dạ không lo Thiên Cổ Thi Địa làm chuyện gì, Thiên Cổ Thi Địa dám tới nghênh tiếp hắn tức là không có ác ý.
Trong cổ quan không có khái niệm thời gian, Lý Thất Dạ nằm trong này không biết qua bao lâu rốt cuộc tới nơi.
Cổ quan mưở ra, kiến cổ di chuyển quan tài đã mất. Đây là một cổ điệệ tối tăm, nói đúng hơn là cổ điện bị chém thành hai.
Nheìu thứ trong cổ địnê tàn phá không chịu nổi, cái ghế to đằng trước cổ điệệ vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. Nhìn khí phái của chiếc ghêá to có thể suyđoán ra trước đó từng có vô thượng đế vương ngồi trên ghế hiệu lệnh thiên hạ.
Cổ điện bị chém nửa, bên phải là Thâm Uyên sâu không thấy đyá. Trong Thâm Uyên một mảnh tối tăm không chút ánh sáng, không có tiếng động gì, bất cứ sinh linh nào rơi vào Thâm Uyên sẽ bị nuốt mất.
Đứng trong cổ điện hoang phế, bên cạnh Thâm Uyên như cái mồm ma vương há rộng, còn đang trong Thiên Cổ Thi Địa, người lớn gan cỡ nào cũng sẽ sợ nhũn chân.
Chương 2530: Lão quỷ trong Thâm Uyên
Lý Thất Dạ bước ra khỏi cổ quan, hắn cười leo lên đại điện, ngồi trên đế ỷ trước đại điện.
Ngồi vào đế ỷ có khí thế quân lâm thiên hạ, đế ỷ vốn chế tạo cho một vị tồn tại vô thượng. Đáng tiếc vật đổi sao dời, đế ỷ đã từng quân lâm thiên hạ cũng hoang phế tại đây.
Lý Thất Dạ ngồi ngay ngắn rồi Lý Thất Dạ quét mắt vào vực sâu không đáy bên cạnh, mắt hắn lóe tia sáng lạnh như nhìn thấu mọi mê hoặc trên đời, xuyên qua tuyên cổ. Thế gian không thứ gì che được tia mắt Lý Thất Dạ.
Chớp mắt tia mắt Lý Thất Dạ chiếu sáng tận cùng vực sâu không đáy, không chút ngại ngần nhìn thẳng ảo diệu nưi sâu nhất Thâm Uyên, tất cả bày ra rõ ràng trong mắt Lý Thất Dạ.
Ngay lúc đó vực sâu không đáy vang tiếng hừ khẽ, tiếng hừ có thể chấn vỡ ngân hà, có thể băng diệt Chân Thần. Tiếng khẽ hừ làm Cửu Giới run rẩy, tiếng khẽ hừ ẩn chứa thần uy vô thượng. Thần uy không cho phép bất cứ người nào khiêu khích, dù là chư thần cũng phải quỳ tạp dưới thần uy.
Nhưng Lý Thất Dạ lại phớt lờ tiếng hừ, hắn cười khẽ.
Rốt cuộc dưới vực sâu không đáy vọng lên thanh âm:
– Nghe nói ngươi muốn gặp ta.
Thanh âm thều thào, nghe kỹ thì giống hệt giọng lão quỷ. Nếu đã nghe giọng lão quỷ sẽ cho rằng lúc này gã đã trốn dưới Thâm Uyên.
Lý Thất Dạ mỉm cười:
– Đúng vậy!
Lý Thất Dạ nhìn quanh bát phương, đánh giá nhất thiên địa trước mắt.
Lý Thất Dạ ung dung bình tĩnh nói:
– Nơi đây là chỗ chúa tể Thiên Cổ Thi Địa ở, cho tới nay ta luôn muốn đến tiếc rằng không đi được, cứ gặp cản trở mãi.
Lão quỷ trong Thâm Uyên chậm rãi nói:
– Thiên Cổ Thi Địa không ở trong Cửu Giới, không thuộc đại thế giới. Thiên Cổ Thi Địa chúng ta không hoan nghênh người ngoài đến.
– Ta biết, tàn tồn kỷ nguyên.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Các ngươi chôn mình ở nơi tốt nhất kỷ nguyên, chôn vùi đời này đến đời khác, trốn thoát trời khiển trách, tránh thoát mạt đại phán quyết. Nhưng cũng khiến các ngươi trở thành xác sống qua từng thời đại.
Lão quỷ trong Thâm Uyên chậm rãi nói:
– Cho ngươi vào Thiên Cổ Thi Địa của chúng ta là biểu đạt kính ý của Thiên Cổ Thi Địa, biểu đạt thành ý của Thiên Cổ Thi Địa.
– Ta thật sự không có gì bất mãn.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Để cổ nghĩ nâng quan tiến vào với Thiên Cổ Thi Địa các ngươi đã là quy cách rất cao. Trong Thiên Cổ Thi Địa chỉ có ngươi mới hưởng thụ quy cách như vậy.
Lão quỷ trong Thâm Uyên im lặng một lúc, lên tiếng:
– Nếu ngươi đến Thiên Cổ Thi Địa thì chắc có chuyện muốn bàn với ta, xin ta rửa tai lắng nghe.
– Không có gì, ta chỉ muốn có người trông chừng Cửu Giới giúp ta.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Cổ Minh không chỉ có dư nghiệt tàn đảng, hơn nữa bọn họ còn có thủ lĩnh, còn Tiên Đế trốn trong Cửu Giới! Nên sau khi ta rời đi, tương lai Cổ Minh kéo đến thì ta hy vọng có người sẽ ra tay một chùy định âm, nhất chiến định Càn Khôn!
Lão quỷ trong Thâm Uyên chậm rãi nói:
– Chuyện này không thể nào, ngươi đã là Âm Nha, là một vị chúa tể Cửu Giới. Ngươi nên biết ta rất lâu rồi không bước ra Thiên Cổ Thi Địa, chính ta cũng quên mất thời gian.
Lý Thất Dạ gật gù:
– Ta biết điều đó, nếu ngươi mạnh mẽ rời đi sẽ phải trả giá cực đắt.- Nên ta bất lực, ngươi chỉ có thể tìm người khác giỏi hơn.
Lão quỷ trong Thâm Uyên từ từ nói:
– Nếu ngươi cần thì ngoài thân ta đây có thể ra tay, ngoại thân của ta nợ ngươi một nhân tình.
– Không được.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Không phủ nhận ngoại thân của ngươi rất mạnh, có thể đấu với Tiên Đế. Nhưng ta cần là nhất chiến định Càn Khôn, nhất chiến diệt Cổ Minh! Trong tay Cổ Minh có thể phương, dù ngoại thân của ngươi dốc hết sức cũng không làm được, huống chi ngoại thân của ngươi không ổn định, bị thời gian mài mòn hắn sẽ bị cản trở nhiều.
Lão quỷ trong Thâm Uyên chậm rãi nói:
– Nếu vậy thì ta thua. Ta rời khỏi Thiên Cổ Thi Địa sẽp hải trả giá cực kỳ nặng nề, ngươi không thể tưởng tượng.
– Đó là chuyện của ngươi.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Trả giá lớn thế nào ta không muốn hỏi đến, ta chỉ muốn ngươi hiểu rằng ta đến Thiên Cổ Thi Địa không phải thương lượng với ngươi mà là phải. Ngươi đồng ý cũng tốt, không chịu cũng thế, chuyện này nên làm như vậy!
Trong khoảnh khắc từ Thâm Uyên bộc phát khí lạnh:
– Ngươi đang uy hiếp ta?Đây thế giới lấy kiếm là chủ,Lăng Tiêu xuyên không chuyển giới mà sinh khuất động lăng vân khuấy động bát hoang: Ngạo Kiếm Lăng Vân … chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
Lạnh lẽo có thể nháy mắt đông bạo Chân Thần, khiến sinh linh ba ngàn thế giới đóng băng, siêu khủng bố.
Nhưng Lý Thất Dạ ngồi trên đế ỷ không dao động, hắn bình tĩnh ngồi.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Không sai, ngươi nói đúng, ta uy hiếp ngươi!
Lão quỷ trong Thâm Uyên lạnh lùng nói:
– Ngươi thật sự rất mạnh, không là Tiên Đế nhưng hơn Tiên Đế. Tuy nhiên ngươi đừng quên nơi này là Thiên Cổ Thi Địa, không phải Cửu Giới của ngươi! Dù ngươi mạnh cách mấy ở trong địa bàn của ta không cho phép ngươi đi ngang!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta biết, thiên cổ Táng Địa không cho phép người càn rỡ, dù là Tiên Đế tới đây cũng không dám bảo an toàn trở ra, nếu không đã sớm có Tiên Đế đánh hạ nơi này. Nhưng ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có thể giết chết ta không? Ngươi nghĩ nếu bất chấp tất cả ra tay thì ngươi sẽ đánh bại ta, giét ta tại đây trong vòng mấy chiêu?
Lời của Lý Thất Dạ khiến lão quỷ trong Thâm Uyên lặng im.
Lý Thất Dạ bình tĩnh tự thuật sự thật:
– Trên đời này ta không sợ chết, chưa từng sợ ai đến giết ta. Trừ ông trời rá ta tin tưởng thế gian này không ai có thể giết ta nổi.
Lão quỷ trong Thâm Uyên chậm rãi nói:
– Trên đời có nhiều thứ đáng sợ hơn cái chết.
– Đáng sợ hơn cái chết?
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Tađã trải qua nhiều chuyện đáng sợ trên đời, bàn về đáng sợ thì còn gì hơn sống sót trở về từ tận cùng thế giới? Ta đã trải qua dày vò đau khổ vô biên, ngươi cảm thấy đối với ta có gì đáng sợ hơn nữa?
– Hừ!
Lão quỷ trong Thâm Uyên hừ lạnh tỏ vẻ bất mãn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nếu ngươi không giết ta được thì có biết hậu quả sẽ như thế nào không? Rất đơn giản, ta sẽ quay lại. Đừng quên nếu nói Cổ Minh là tai họa lớn của Cửu Giới thì Thiên Cổ Thi Địa các ngươi cũng là nguy hiểm ẩn giấu cho Cửu Giới, nhưng không rõ ràng bằng Cổ Minh.
Nói đến đây mắt Lý Thất Dạ lạnh lùng chậm rãi nói:
– Đối diện hai thứ mạo hiểm cho Cửu Giới, ngươi cảm thấy ta sẽ chọn thế nào? Lựa chọn của ta rất đơn ianr, khi ta lại đến thì mọi thứ sẽ thay đổi, ta sẽ lật trung thiên quan của các ngươi! Ta sẽ luyện hóa toàn Cổ Minh, luyện hóa nó thành binh khí tuyệt thế, luyện nó thành bịnh khí có thể hủy diệt Cổ Minh! Đây gị là lấy địch chế địch!
Lý Thất Dạ nói chọc giận lão quỷ trong Thâm Uyên:
– Ngươi…!
Hơi thở siêu khủng bố như bão tố thổi quét thiên địa, càn quét vạn vực.
Lý Thất Dạ ngồi yên không nhúc nhích, chậm rãi nói:
– Nhập thiên quan, thành vạn cổ. Khải thi địa, thiên tương cổ! Ngươi hiểu rõ ý nghĩa câu nói này hơi ta, ngươi cho rằng ta nên lựa chọn thế nào?