Đế Bá Audio Podcast
Tập 499 [Chương 2491 đến Chương 2495]
❮ sautiếp ❯Chương 2491: Kho báu
– Đáng tiếc ngươi vẫn không tỉnh tâm, chưa từng đổi ý.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Ngươi vẫn là Cố Tôn ngày xưa.
– Tại sao phải phản tỉnh?
Cố Tôn cười hỏi lại:
– Ta đã là người xấu thì có đổi ý, kiểm điểm thế nào vẫn là người xấu, không thể thay đổi chuyện ta đã làm.
Lý Thất Dạ nghiêm túc gật đầu:
– Đúng, chỉ bằng việc ngươi nói tọa độ động Tiên Ma cho Đạp Không Tiên Đế đủ khiến ngươi chết vạn lần.
Từ khi Lý Thất Dạ thoát khỏi động Tiên Ma liền hợp tác với Tiên Đế trục xuất lối vào động Tiên Ma, đẩy tọa độ đến tầng sâu thẳm, người ngoài không tìm thấy lối vào động Tiên Ma, không tìm được tọa độ của nó. Nhưng Cố Tôn biết bí mật này, nói cho Đạp Không Tiên Đế biết tọa độ động Tiên Ma, để Đạp Không Tiên Đế tìm đến động Tiên Ma.
– Vì vậy ta không cần đổi ý làm gì.
Cố Tôn cười nói:
– Dù sao ta cũng phải chết vậy làm người tốt chi nữa? Làm người xấu cho rồi, không chừng ta làm người xấu sẽ thắng một ván, đại nhân thấy có đúng không?
Lý Thất Dạ nhìn Cố Tôn ung dung bình tĩnh, hắn có chút cảm thán.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Về bản lĩnh thì ngươi không học được gì, thiên phú của ngươi tùy tiện chọn một cái có thể học được thứ Tiên Đế cũng không học giỏi. Nhưng sự bình tĩnh của ta thì ngươi học được vài phần, có chút thần rồi.
– Với đại nhân thì Tiên Đế chẳng là gì.
Cố Tôn cười nói:
– Hơn nữa đại nhân nhận định ta là phản cốt, dù ta làm tốt đến mấy đại nhân chưa chắc sẽ bồi dưỡng ta làm Tiên Đế. Về sau ta nghĩ thông, đã hiểu, không suy nghĩ chuyện Tiên Đế làm gì. Trên đời còn có rất nhiều chuyện đáng để theo đuổi.
Lý Thất Dạ không hề bất ngờ, chắc chắn nói:
– Nên ngươi muốn học ta, trở thành ta.
– Trên đời này người hiểu ta không phải tỷ tỷ của ta, không phải tỷ phu, người hiểu ta nhất đời là đại nhân.
Cố Tôn nói:
– Đã không thể làm Tiên Đế vậy trở thành bàn tay đen sau màn vạn cổ cũng không tệ. Ta không thiếu thiên phú, không thiếu mưu lược, đạo tâm của ta đã rèn luyện. Về tràn đầy tâm ta không bằng đại nhân, nhưng ta tự nhận không kém hơn Tiên Đế. Chỉ cần cho ta thời gian thì ta có thể rèn luyện đạo tâm giống như đại nhân.
– Nhưng ngươi thiếu hai thứ.
Lý Thất Dạ cười cười, thản nhiên nói:
– Ngươi thiếu tài nguyên và trường sinh bất tử.
– Đúng rồi, đại nhân nói không sai chút nào.
Cố Tôn bình tĩnh nói:
– Nhưng đại nhân để lại kho báu tại đây, từng do tỷ phu của ta và Thiên Lý Tiên Đế trrông chừng kho báu, sau trải qua Ngâm Thiên Tiên Đế gia cố. Ta nghe tỷ phu và Thiên Lý Tiên Đế nói chuyện với nhau, trong kho báu lưu trữ vật tư đại nhân phản công đệ thập giới. Kho báu này quý giá thế nào chắc đại nhân không cần ta giới thiệu nhiều, được thứ trong kho báu này đủ để ta sừng sững trong Cửu Giới!
– Nên ngươi luôn muốn có được nó.
Lý Thất Dạ không hề tức giận, hắn cười nói:
– Tuy ngươi tạm thời không chiếm được kho báu nhưng ngươi còn ý tưởng thứ hai, đó là trường sinh bất tử. Nếu như có thể trường sinh bất tử là ngươi sẽ có khả năng vô hạn, ngươi có thể vô hạn chờ đợi, vô hạn mưu hoa, đến một ngày nào đó ngươi sẽ có cơ hội chiếm được kho báu này.
– Đúng vậy! Cho nên ta mới nói tọa độ cho Đạp Không Tiên Đế, hy vọng Đạp Không Tiên Đế có thể xâm nhập động Tiên Ma, đáng tiếc kế hoạch không quá thành công.
Cố Tôn cười nói:
– Nếu ta có thể trường sinh bất tử giống đại nhân thì ngày nào đó ta có thể chiếm làm của riêng, trở thành tồn tại giống đại nhân.
– Thú vị.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Trăm ngàn vạn năm qua ta gặp người đếm không xuể, có thiên tài tuyệt thế, có hạng gian trá. Mặc cho loại người gì đều muốn lấy báu vật của ta hoặc được bồi dưỡng, đương nhiên trở thành Tiên Đế là ước mơ của nhiều người.
– Nhưng ít khi thấy ai nguyện ý trở thành tồn tại giống như ta.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Trường sinh bất tử, đôi khi chưa chắc đẹp như đã thấy, chưa chắc tuyệt vời như đã tưởng.
– Chính xác.
Cố Tôn nghiêm túc nói:
– Đây là điểm ta kính nể đại nhân. Thiên thu vạn đại đi đến, trải qua vô số đau khổ, đại nhân không nhập đạo thành thánh, cũng không điên cuồng nhập ma, ngược lại có tấm lòng son, đây là điểm giỏi nhất của đại nhân. Ta tin tưởng ta cũng có thể giống như đại nhân, tương lai có đạo tâm như đá không dao động, giống đại nhân chấp chưởng Cửu Giới, hiệu lệnh vạn vực, thế thì thú vị hơn là trở thành Tiên Đế.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Ý tưởng rất khá, đáng tiếc ngươi không phải ta.
– Cho nên ta cố gắng trở thành người giống đại nhân. Dù sao đạo hạnh của ta cạn, chỉ sống ba kiếp, không thể như đại nhân chấp chưởng Cửu Giới, tính toán vạn cổ
Cố Tôn nghiêm túc nói:
– Thất bại như vậy đúng là khến đại nhân thất vọng rồi.
– Thôi bỏ qua mấy chuyện này đi.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Lần này đến Bắc Uông Dương, mục đích chính yếu của ta là lấy mạng ngươi. Nếu ngươi muốn đi chết một con đường thì ta thành toàn ngươi. Ngươi có thủ đoạn gì, có bài tẩy gì cứ lật ra hết đi, tránh cho ngươi chết không nhắm mắt trong tay ta.
– Đa tạ đại nhân dày yêu.
Cố Tôn chắp tay cung kính nói:
– Vậy hãy để chúng ta giải quyết chuyện trước mắt đi.
Đinh!
Cố Tôn vừa dứtlời thì nguyên bình khâu bị khóa lại, lòng đất bắn lên màn sắt bao kín bình khâu. Không chỉ nhốt Lý Thất Dạ, Cố Tôn trong bình khâu, cũng bao gồm cổ điệệ.
Nhìn bình khâu bị bao kín, Lý Thất Dạ không ngạc nhiên, hắn bình tĩnh nhìn màn sắt, đánh giá kỹ.
Lý Thất Dạ khen:
– Tay nghề không thể soi mói. Dùng gang địa mạch đúc, hàm ở địa mạch, cộng sinh với địa mạch, uẩn dưỡng thời gian dài nó đã là cắm rễ trong địa mạch.
– Toàn nhờ công đại nhân chỉ điểm.
Cố Tôn không hề kiêu ngạo, cung kính nói:
– Đại nhân từng chỉ điểm ta thuật tinh luyện kim loại, nên ta thử tay nghề một chút. Không làm đại nhân tất vọng khiến ta vui mừng.
Lý Thất Dạ liếc cổ điện, hắn biết ý đồ của Cố Tôn, cười nói:
– Ngươi vẫn muốn ta mở kho báu này ra đúng không?
– Ta thật sự muốn mở rộng tầm mắt.
Cố Tôn nghiêm túc nói:
– Kho báu của đại nhân để tại đây rất lâu, ta suy ngẫm rất lâu. Kho báu đã tương thông với địa mạch, có thể chìa khóa trong tay đại nhân thì không mở ra được. Khi còn trẻ đại nhân từng dạy cho ta kỹ thuật nên ta thử xem, dùng ngag thép địa mạch nối địa mạch, cùng sinh trưởng, qua hàng vạn năm uẩn dưỡng rốt cuộc cách thử này thành công.
– Ừm, đúng rồi!
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Cấu tứ rất xảo diệu. Ta muốn rời khỏi đây, mở màn sắt ra thì phải mở kho báu. Mở kho báu là màn sắt sẽ tự động mở ra. Thủ pháp này, cấu tứ này, thuật luyện chế này xứng là siêu đẳng Cửu Giới, không mấy ai làm được cộng sinh cùng địa mạch.
Nghe hai người đối thoại nếu người không biết chuyện còn tưởng bọn họ đang thảo launạ kỳ thuật thâm ảo gì, có ai ngờ hai người sẽ phân ra sống chết?
Cố Tôn không nóng không vội, bình tĩnh chắp tay nói:
– Toàn nhờ đại nhân dạy giỏi.
Chương 2492: Đáp án khiến người bất ngờ nhất 1
Lý Thất Dạ nhìn Cố Tôn, cười nói:
– Ngươi muốn xem chìa khóa đúng không?
– Đúng vậy!
Cố Tôn gật đầu nói:
– Kho báu của đại nhân là tuyệt thế vô song, báu vật trên đời so với nó như sắt vụn. Ta đã thèm muốn kho báu của đại nhân rất lâu rồi, chắc đại nhân sẽ không keo kiệt mà cho ta được mở rộng tầm mắt?
Cố Tôn chẳng hề che giấu dã tâm của mình, thật ra ở trước mặt Lý Thất Dạ thì gã không cần giấu làm chi, không thứ gì lừa được đôi mắt hắn.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Ngươi không sợ ta giết ngươi trước sao?
Cố Tôn không sợ:
– Theo ta hiểu biết thì đại nhân không phải hạng người dung tục. Trong mắt đại nhân thì ta là người chết, chỉ khác là chết sớm hay muộn. Ta chưa lấy ra át chủ bài thì đại nhân sẽ không giết ta ngay, nên ta tin đại nhân sẽ không giết ta trước khi mở ra kho báu.
– Thú vị.
Lý Thất Dạ khen:
– Thôi được, ngươi đã cố chấp vậy thì ta biết nói gì hơn? Ngươi muốn mở kho báu ra nhìn một cái cũng được, nhưng chìa khóa không ở trên người của ta.
Cố Tôn chậm rãi nói:
– Theo ta hiểu biết đại nhân thì miễn hồn phách của đại nhân còn, thức hải còn thì mọi thứ không thành vấn đề. Thức hải của đại nhân không chỉ có nhóm huynh phu của ta gia cố, từng có vô số tồn tại đã gia cố nó. Thức hải của đại nhân tuyệt đối dễ dàng mở ra kho báu này.
– Không, ngươi không hiểu ý của ta.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Ý ta nói chìa khóa không ở trên người ta mà là trên người của ngươi.
Cố Tôn lắc đầu, ung dung nói:
– Đại nhân đùa không vui chút nào, nếu trên người ta có chìa khóa thì không cần đợi tới bây giờ.
Lý Thất Dạ nghiêm túc nói:
– Không, ta không hề đùa, ta nói sự thật. Ta luôn không có chìa khóa, chìa khóa thật sự luôn trên người của ngươi, ngươi chính là chìa khóa.
Cố Tôn hét to một tiếng:
– Không thể nào!
Cố Tôn luôn ung dung bình tĩnh hoàn toàn biến sắc mặt, thụt lùi một bước, con ngươi co rút.
Vì trong khoảnh khắc đó Cố Tôn nghĩ đến một khả năng vô cùng đáng sợ, một suy đoán hiện lên trong đầu.
Khi Cố Tôn hoàn toàn biến sắc mặt thì Lý Thất Dạ cười gật đầu nói:
– Đúng vậy, không sai, như ngươi đã nghĩ, cho tới nay ngươi luôn có thể mở kho báu, máu của ngươi là chìa khóa mở ra.
– Không thể nào! Tuyệt đối không thể được!
Mặt Cố Tôn trắng xanh, vì đã đoán ra nhưng lúc này không chấp nhận được kết quả đó.
Cố Tôn suy nghĩ về kho báu rất lâu, mãi mà không mở ra được. Vì kho báu này từng do Thiên Lý Tiên Đế, Hắc Long Vương đích thân trông chừng, Ngâm Thiên Tiên Đế phong cấm, nên Cố Tôn không mở ra được là chuyện bình thường.
Nhưng bây giờ đáp án thật sự là chìa khóa mở ra kho báu vốn là Cố Tôn, đáp án này thật khó chấp nhận.
Lý Thất Dạ nhìn Cố Tôn mặt trắng bệch, cười nói:
– Có phải hay không ngươi thử xem liền biết.
Cố Tôn hít sâu, trở lại dáng vẻ ung dung. Vẻ mặt Cố Tôn vẫn mất tự nhiên, vì đã biết đáp án.
Cố Tôn đến trước cổ điện. Đứng trước cửa điện loang lổ, Cố Tôn thở ra một hơi dài, vươn ngson tay nhỏ giọt máu vào mắt khóa, ngón tay khẽ run.
Két két két két két!
Khi giọt máu Cố Tôn nhỏ vào mắt khóa thì cánh cửa cực kỳ nặng nề từ từ mở ra. Các khớp khóa vô cùng tinh tế chuyển động, khi cánh cửa mở thì cổ điện ngay trước mắt Cố Tôn.
Cánh cửa nặng nề hoàn toàn mở ra, Cố Tôn như bị sét đánh thụt lùi một bước, mặt trắng bệch. Giờ phút này dù chưa đi vào nhưng Cố Tôn đã biết đáp án.
Trước kia Cố Tôn luôn mơ được đến kho báu, hết lần này đến lần khác suy nghĩ về kho báu, muốn vào trong đó. Nhưng kho báu đúc bằng tài liệu cứng rắn nhất trần gian, pháp tắc cường đại nhất trấn áp, từng bị nhóm Hắc Long Vương canh giữ, Tiên Đế nhiều lần phong cấm.
Kho báu không thể phá vỡ, dù Cố Tôn là một trong mười thiên tài vạn cổ cũng bó tay, không mở ra được.
Trước đó Cố Tôn bao nhiêu lần mơ tưởng có thể đi vào bảo khố. Nhưng giờ kho báu mở, kho báu ngay trước mắt vậy mà Cố Tôn sợ, không dám đi vào.
Cố Tôn đứng yên không nhúc nhích trước kho báu.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Ngươi dã mưu đồ lâu như vậy, chẳng lẽ không đi vào nhìn một cái sao?
Cuối cùng Cố Tôn hít sâu, nhấc chân bước vào kho báu.dù đã biết đáp án nhưng Cố Tôn lựa chọn đối mặt với nó, vì bản thân Cố Tôn không phải kẻ yếu đuối, nhát gan, mặc cho đáp án là gì thì kiên quyết đối diện với nó.
Trong kho báu không có tiên quang vọt lên, cũng không có thần khí ngâm nga, càng không có châu quang bảo khí. Kho báu trống rỗng, tạiđây không có gì, không có thứ gì, nó là một cái kho trống.
Đứng trong kho trống, mặt Cố Tôn trắng bệch. Đã rất cố gắng kiềm nén nhưng người Cố Tôn run cầm cpậ. Cố Tôn luôn mưu đồ kho báu thế nhưng chỉ là kho trống, kết cuộc này có ằm mơ cũng không ngờ.
Lý Thất Dạ không cười nhạo Cố Tôn, hắn chỉ bình tĩnh nhìn người, chẳng nói một câu.
Cố Tôn thật khó khăn ổn định lại cảm xúc, hít sâu mấy bận mới khiến khuôn mặt trắng bệch dần hồng hào.
Cố Tôn cười nói:
– Đại nhân rất giỏi, so mưu lược thì ta chỉ là con nít ba tuổi. Dùng bảo thiết quý giá nhất thế gian làm kho báu, từ Thiên Lý Tiên Đế, Hắc Long Vương trông giữ bảo khố, Ngâm Thiên Tiên Đế gia cố phong cấm, thế nhưng chỉ là kho trống.
Dù Cố Tôn cười nhưng là cười gượng, cười khó xem hơn khóc.
-… Ngay từ đầu đại nhân đã tính kế ta, từ khi đại nhân chưa chỉ điểm đạo hạnh cho ta thì đã bắt đầu tính toán với ta. Ta ấu trĩ cho rằng đại nhân thật lòng chỉ điểm ta.
Nói tới đây Cố Tôn cay đắng cười:
– Thì ra ngay từ đầu đại nhân đã xếp ta vào danh sách phản tặc.
– Không, ngươi sai rồi.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Ban đầu ta đã chỉ điểm đạo hóa cho ngươi, không hề qua loa. Nếu ta quyết tâm không chỉ điểm, ngươi nghĩ Hắc Long Vương ra mặt có ích gì không? Đúng vậy, kho báu này ngay từ đầu thiết kế là vì ngươi, không chỉ vì ngươi trời sinh phản cốt, quan trọng nhất là mười thiên tài vạn cổ, tư chất hiếm thấy, quý giá biết bao.
– Con người ta không quá chú trọng tư chất nhưng có lương tài ngay trước mắt, ta không hy vọng người đó lãng phí.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Kho báu trước mắt chỉ là thử thách dành cho ngươi, tuy thiên phú của ngươi rất cao, tiếc rằng ngươi không vượt qua thử thách. Ngươi cho rằng hiện tại đạo tâm rất chắc chắn, nhưng ngươi ngày xưa không chịu nổi hấp dẫn.
Lý Thất Dạ nhìn Cố Tôn, chậm rãi nói:
– Ngày xưa ta đề phòng ngươi không phải vì ngươi trời sinh phản cốt mà do ngay từ đầu ngươi đã không cưỡng lại được hấp dẫn. Ta đã thấy vô số thiên tài, có ai trong mười thiên tài vạn cổ mà ta chưa từng gặp? Khi thiên tài không chịu nổi dụ dỗ thì thiên tài đó không mang đến phúc lợi mà là tai nạn cho Cửu Giới.
Cố Tôn cười nói:
– Dù nói sao thì đại nhân luôn đúng.
Lý Thất Dạ nhìn Cố Tôn:
– Có biết tại sao ta luôn không giết ngươi?
Chương 2493: Đáp án khiến người bất ngờ nhất 2
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Ta không giết ngươi không chỉ vì tỷ phu của ngươi cầu tình, một nguyên nhân nữa là ngươi xem như giữ vững đạo tâm của mình. Mặc dù ngươi không cưỡng lại được hấp dẫn nhưng cuối cùng ngươi không vượt qua lằn ranh, ít ra ngươi không thử con đường Cổ Minh. Đây là một trong nguyên nhân ta không giết ngươi.
Cố Tôn chắp tay:
– Được đại nhân ca ngợi là vinh hạnh của ta.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Ngươi sẽ không quay đầu, ngươi sẽ đi một con đường đến cuối.
Cố Tôn không tức giận, giờ đây cảm xúc đã bình tĩnh lại:
– Đại nhân cũng sẽ không tha cho ta, đại nhân sẽ giết ta. Ngay từ đầu đã định trước kết cục, đại nhân thấy có đúng không?
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Đi đến một bước này những chuyện đó không còn quan trọng.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Từng mắc xích đều đã được định trước.
Cố Tôn cười nói:Một thanh băng kiếm, một bả viêm đao, một cái truyền thuyết…! Ai hàng hiếm a… chư vị.. chư vị.. Thỉnh chư vị nghé thăm ..!
– Cũng đúng, nhưng ta không có gì phải hối hận. Con người cả đời nên có theo đuổi, có thể làm kẻ địch của đại nhân là chuyện vui vẻ nhất trong cuộc đời ta. Chuyện thành tựu nhất đời ta là từ sau khi Cổ Minh bị diệt có mấy người dám thật sự đối địch với đại nhân? So với đại nhân thì ta chẳng đáng gì, nhưng thưa đại nhân, với chính ta, dù ta là bọ ngựa đấu xe thì ta vẫn muốn làm con bọ ngựa không biết tự lượng sức mình đó. Giống như đại nhân muốn làm con kiến không cam lòng vùi trong thiên địa.
– Can đảm đáng khen!
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Mỗi người đều có theo đuổi khác, nếu ngươi muốn đối địch với ta thì ta cũng đành chịu. Điều ta có thể làm là giét ngươi.
– Ta biết.
Cố Tôn không hoảng:
– Đại nhân muốn thấy lá bài của ta thì đi theo ta.
Cố Tôn nói xong biến mất.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, cũng biến mất. Lý Thất Dạ vượt qua lĩnh vực, xuyên qua không gian, đuổi theo Cố Tôn.
Giây sau Lý Thất Dạ, Cố Tôn cùng xuất hiện trên đại dơng mênh mông. Tuy biển cả nằm trong Bắc Uông Dương nhưng ở đất cực nam, nơi này cực kỳ hoang vắng, ít có tu sĩ đi tới khu vực biển này, nơi đây không có truyền thừa môn phái gì.
Nước biển chảy xiết rất dữ, sóng biển dâng lên tạo bạo vô cùng, như thể khu vực biển này có cảm xúc giận dữ.
Vừa dừng lại Cố Tôn cười nói với Lý Thất Dạ:
– Chắc đại nhân quen thuộc khu biển này?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cố Tôn nói xong mặt biển nứt ra, nước biển cuồn cuộn. Lúc này nguyên biển cẳ như mở rộng cánh cửa to, khi cánh cửa to mở ra có chín thân hình siêu khổng lồ đứng dậy. Chín thân hình khổng lồ đi ra thì hơi thở hoang mãng cực kỳ đáng sợ như nước lũ tàn phá mảnh thiên địa này.
Chín thân hình siêu khổng lồ đứng trên biển, che lấp bầu trời, cả khu vực biển tối sầm. Chín thân hình siêu khổng lồ đứng trên đại dưng, nước biển chỉ tới đầu gối chúng.
Thân hình to lớn có thể nói là đầu đội trời chân đạp đất, chúng nó một chân đạp xuống có thể dễ dàng giẫm nát một mảnh lĩnh vực.
Chín thân hình to lớn đều là quái vật, hình dạng khác nhau. Có quái vật mình cá siêu to, có đầu người nhỏ. Có quái vật thân như giao long, năm móng trước ngực rất sắc bén. Có quái vật lưng cõng đôi vỏ cáp siêu to, trông như cự cáp.
Chín quái vật siêu khổng lồ muôn hình muôn vẻ, trông rất giống hải quái nhưng chúng không có hơi thở của hải quái.
Khi chín quái vật siêu khổng lồ xuất hiện liền bao vây Lý Thất Dạ vào giữa. Cố Tôn đứng ngoài vòng vây.
Nhìn Lý Thất Dạ bị bao vây, Cố Tôn cười hỏi:
– Đại nhân chắc quen thuộc chín vị bằng hữu cũ này?
Lý Thất Dạ nhìn chín quái vật siêu khổng lồ, cười tươi nói:
– Cửu đại hải vương, làm sao quên được.
– Các vị hãy đến gặp bằng hữu cũ Âm Nha đại nhân đi.
Cố Tôn cười nói:
– Vị này là Âm Nha đại nhân năm xưa trấn áp các vị dưới đáy biển, đời này lão nhân gia đã cướp lại chân thân, đã tới lúc các vị báo thù!
Cố Tôn dứt lời, chín quái vật siêu khổng lồ mở mắt ra. Đôi mắt của chúng như mặt trời trên cao chiếu sáng toàn bộ khu vực biển.
Ai nhìn thấy cảnh tượng khủng bố này đều rợn tóc gáy.
Nhìn chín con quái vật to lớn mà Lý Thất Dạ còn cười, hoàn toàn không để bụng. Khi mười tám con mắt to từ chín quái vật siêu khổng lồ bao phủ tựa như mười tám mặt trời chiếu sáng, nhưng không ảnh hưởng gì đến Lý Thất Dạ.
Nhìn Lý Thất Dạ, chín quái vật khổng lồ mở miệng nói:
– Âm Nha!
Giọng của chúng như sét đánh, thiên địa ầm vang.
Nếu đổi lại người khác, dù là Thần Hoàng khi gặp chín quái vật như thế sẽ rợn tóc gáy.
Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi Cố Tôn đứng ở vòng ngoài:
– Ngươi cảm thấy bằng bọn chúng có thể vây khốn được ta sao?
– Ta biết trên đời khó có thứ trói buộc được đại nhân.
Cố Tôn cười nói:
– Nhưng ít ra đại nhân thêm một kẻ thù, ta tin cửu đại Hải Vương ra tay sẽ mang đến rắc rối không nhỏ cho đại nhân. Cửu đại Hải Vương cũng muốn báo thù ngày xưa.
Cửu đại Hải Vương, nếu người nghe qua tên này sẽ sợ đến hồn lìa khỏi xác. Cửu đại Hải Vương từng là nhân vật truyền kỳ hoành hành Nhân Hoàng giới ở mấy thời đại trước. Nghe nói bọn chúng xuất thân từ Bắc Uông Dương, tuy rằng không phải hải quái lại rất giống hải quái.
Không rõ lai lịch cửu đại Hải Vương nhưng sau khi chúng xuất hiện thì cực kỳ mạnh mẽ, trên đời hiếm gặp địch thủ, xuất quỷ nhập thần.
Khi đến thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế thì Lý Thất Dạ càng mạnh hơn nữa, thường ra vào Bắc Uông Dương. Mỗi lần cửu đại Hải Vương ra vào kéo theo sấm chớp mưa rào gió to, có thể nói mỗi lần chúng xuất hiện sẽ khuấy động Bắc Uông Dương không bình yên.
Về sau Ngâm Thiên Tiên Đế từng ra tay xua đuổi cửu đại Hải Vương, nhưng cửu đại Hải Vương mạnh đến khó tin. Chín người hợp sức chặn lại Ngâm Thiên Tiên Đế, trốn thoát từ tay Ngâm Thiên Tiên Đế.
Thật ra khi Ngâm Thiên Tiên Đế tấn công cửu đại Hải Vương thì Âm Nha làm chúa tể Cửu Giới từng mấy lần phái người tìm cửu đại Hải Vương. Nhưng cửu đại Hải Vương luôn xuất quỷ nhập thần, mãi không bắt được chúng.
Mãi đến thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế, mỗi lần cửu đại Hải Vương ra vào mang theo sấm chớp mưa rào gió to, khuấy động Bắc Uông Dương không yên bình, chọc giận Âm Nha phái ra chiến tướng, tự mình ra tay.
Cuối cùng Âm Nha dẫn người nhốt cửu đại Hải Vương, trấn phong bọn chúng vào khu vực biển này.
Cố Tôn luôn muốn đối địch Âm Nha, cửu đại Hải Vương bị trấn phong dưới khu vực biển này, Cố Tôn suy nghĩ cách làm sao cứu cửu đại Hải Vương ra. Công phu không phụ lòng người, trải qua bao lần suy tư Cố Tôn phát hiện thời gian trôi qua, phong ấn nhốt cửu đại Hải Vương đã thả lỏng.
Cố Tôn tốn nhiều công sức đánh mở phong ấn thả lỏng, cứu cửu đại Hải Vương bị trấn áp ra. Cố Tôn sẽ cùng cửu đại Hải Vương hợp tác đối kháng kẻ thù chung, Âm Nha!
Lý Thất Dạ không giận việc Cố Tôn thả cửu đại Hải Vương ra, hắn mỉm cười hỏi:
– Tại sao ngươi cho rằng ta là kẻ thù của cửu đại Hải Vương?
Cố Tôn biến sắc mặt nói:
– Chẳng lẽ không phải sao?
Sau khi xảy ra chuyện kho trống thì Cố Tôn không còn tự tin như trước.
Chương 2494: Cửu đại Hải Vương
Cố Tôn dứt lời, cửu đại Hải Vương siêu khổng lồ quỳ một gối xuống đất, thân thể cao to như núi vàng nghiêng cột ngọc ngã cúi đầu hướng Lý Thất Dạ.
– Đại nhân!
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
– Đứng dậy đi, phong ấn lâu như vậy nên qua cũng đã qua.
Cố Tôn hoàn toàn biến sắc mặt, nhanh chóng thụt lùi mấy bước:
– Ngươi…!
Cố Tôn sợ hãi nhìn Lý Thất Dạ, lạc giọng nói:
– Ngươi lại tính kế ta, lại đặt bẫy gài ta!
Lý Thất Dạ cười lắc đầu:
– Ngươi nói vừa đúng vừa không đúng.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Ta thế này không phải tính kế ngươi, càng không vì đặt bẫy ngươi mà chỉ thuận tay. Ngươi nên biét khi cửu đại Hải Vương ở trên đời thì ngươi chưa sinh ra.
Lúc này cửu đại Hải Vương không vây quanh Lý Thất Dạ mà bao vây Cố Tôn.
Một Hải Vương cười to bảo:
– Tiểu tử, ngươi rất thông minh, tiếc rằng ngươi không biết gốc gác chúng ta cho nên thông minh bị thông minh lầm!
– Các ngươi hợp mưu!
Cố Tôn cảm thấy mình hoàn toàn bị dắt mũi, cứ tưởng thả ra kẻ thù mạnh cho Lý Thất Dạ nhưng không ngờ đó vốn không phải là kẻ thù.
– Đây không phải hợp mưu mà chỉ là thuận tay.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Ta luôn truy bắt cửu đại Hải Vương, điểm này đúng, ta ra tay trấn áp bọn họ, cũng đúng luôn. Nhưng đó là ta ban ơn cho họ chứ không phải thù hận. Ngươi cũng biết ta luôn muốn truy bắt cửu đại Hải Vương…
-… Nên ngươi cho rằng bọn họ là kẻ thù của ta, ta đoán được ngươi nhất định sẽ tìm đến bọn họ nên thuận tiện dặn một câu với họ. Thật ra ngày ngươi giải khai phong ấn thì bọn họ luôn theo dõi Bắc Uông Dương, cũng xem như giám thị ngươi!
Nói tới đây Lý Thất Dạ lắc đầu, cười nói:
– Ngươi không biết bí mật trong đó nên ngươi thông minh bị thông minh lầm!
Một Hải Vương cười lắc đầu nói:
– Tiểu tử, đại nhân có ơn tái tạo với chúng ta, ngươi nghĩ chúng ta sẽ hợp tác với ngươi sao? Chẳng qua là trông chừng ngươi.
Thì ra cửu đại Hải Vương là vãn bối trốn ra từ Tinh Kê Tiên Khoáng. Mạch Tinh Kê Tiên Khoáng bị trời trấn áp, bị nguyền rủa nên bọn họ không thể xuất hiện trên đời.
Chín người cực kỳ cường đại, thong minh vô cùng, sau khi trốn ra liền chém huyết mạch cuối cùng thành bộ dạng quái vật.
Nhưng bọn họ xuất thân từ Tinh Kê Tiên Khoáng, dù chém huyết mạch đã định trước cực kỳ cường đại, nên cửu đại Hải Vương đi tới Nhân Hoàng giới liền gây nhiều sóng gió.
Cửu đại Hải Vương chạy ra Tinh Kê Tiên Khoáng không phải vì xưng bá, đơn thuần khao khát thế giới bên ngoài. Cửu đại Hải Vương chơi đùa khắp nơi, gây ra động tĩnh không nhỏ.
Lý Thất Dạ từng hứa với Tinh Kê sẽ tìm cửu đại Hải Vương, nên về sau mới có vụ truy bắt. Cửu đại Hải Vương biết Lý Thất Dạ muốn bắt bọn họ thế là xuất quỷ nhập thần, thấy tình hình không ổn liền tránh né.
Nhưng có vài thứ trốn mấy cũng không thoát được. Mặc dù cửu đại Hải Vương chém huyết mạch của mình nhưng vì là sinh linh không được phép xuất thế, dù không cònhuyết thống bản tộc vẫn không thể rửa sạch hơi thở chủng tộc trên người.
Đến thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế thì nguyền rủa, trấn áp của ông trời cho cửu đại Hải Vương xuất hiện hiệu quả, kiếp nạn lôi điện giáng xuống người họ.
Cũng vì nguyền rủa, trấn áp mới đưa đến nguyên nhân tại sao mỗi lần cửu đại Hải Vương xuất hiện trong thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế là có sấm chớp mưa bão. Không phải cửu đại Hải Vương muốn quấy phá mà là tai nạn nguyền rủa.
Lần này Lý Thất Dạ đích thân ra tay phái binh vây khốn bọn họ, trấn áp cửu đại Hải Vương. Cái này không chỉ trấn áp cửu đại Hải Vương cũng dùng thủ đoạn trần phong khiến họ trốn khỏi trời nguyền rủa.
Cố Tôn biết Âm Nha truy bắt cửu đại Hải Vương, thậm chí trấn áp ở đáy biển. Nhưng Cố Tôn không biết lai lịch của cửu đại Hải Vương, cho rằng cửu đại Hải Vương là kẻ thù không đội trời chung với Âm Nha, nên luôn muốn thả cửu đại Hải Vương ra đối địch với Âm Nha.
Cố Tôn không bao giờ ngờ cửu đại Hải Vương luôn bị Âm Nha truy bắt, bị Âm Nha trấn áp lại không phải kẻ thù không đội trời chung với Âm Nha lại còn cảm ơn Âm Nha.
Nghĩ đến cửu đại Hải Vương cứ ngỡ là người phe mình lại là nội gian luôn giám thị mình làm Cố Tôn biểu tình cực kỳ khó xem. Cố Tôn thông minh cả đời cuối cùng bị người ngáng chân.
Cố Tôn hít sâu, cuối cùng phải công nhận:
– Bàn về mưu kế thì ta không bằng đại nhân lão mưu thâm toán, so với đại nhân đúng là ta còn non chút.
Trong lòng Cố Tôn hiểu bàn về âm mưu thì không chơi lại Âm Nha, nhưng vẫn cứ muốn thử một lần. Nếu chưa thử đã thất bại, tự nhận mình không bằng Âm Nha, Cố Tôn không làm chuyện như vậy được.
Với Cố Tôn thì chưa tới phút cuối chưa thôi, cho tới ngày Âm Nha hoàn toàn phá hủy niềm tin của lão thì Cố Tôn mới chết tâm.
– Cái này không tính âm mưu gì.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
– Chẳng qua trên đời còn có rất nhiều chuyện ngươi không biết, ngươi là người có thiên phú chỉ thiếu kinh nghiệm. Đáng tiếc ngươi đi lầm đường.
Một Hải Vương trong cửu đại Hải Vương cười to bảo:
– Tiểu tử, ngươi thật sự rất thông minh, thậm chí suy đoán ra huyền cơ của phong ấn này. Nhưng giờ là lúc ngươi xui, bắt ngươi đi nhét mắt biển hay chém ngươi chỉ cần đại nhân nói một câu.
Câu nói đó làm Cố Tôn thụt lùi một bước. Cố Tôn rất mạnh nhưng có điều kiêng dè tồn tại như cửu đại Hải Vương, đặc biệt lúc cùng đánh thì siêu khủng bố. Vì cửu đại Hải Vương cường đại như vậy nên Cố Tôn mới tìm bọn họ hợp tác đối phó Âm Nha.
Cố Tôn hít sâu ổn định lại, nhìn Lý Thất Dạ, mỉm cười ung dung nói:
– Ta tin tưởng đại nhân không vội hành động, đại nhân sẽ không giết ta tại đây.
Lý Thất Dạ nhìn Cố Tôn, cười nói:
– Cố Tôn ơi là Cố Tôn, ngươi rất tự tin, đến mức này vẫn gặp nguy không loạn. Có định tính bọn họ thật không dẽ dàng, ta tiếc thơng cho tài năng như ngươi.
Cố Tôn cười nói:
– Ta có tạo hóa hôm nay, có bình tĩnh như ngày nay đều nhờ đại nhân chỉ điểm, nhờ đại nhân rèn luyện. Nếu ta không học được chút ít thì tương lai nói gì đến thay thế đại nhân?
Lý Thất Dạ nhìn Cố Tôn, bật cười nói:
– Cố Tôn, ngươi biết không? Dù ta không giết ngươi, dù đời này ta tha cho ngươi nhưng nếu ngươi cứ chấp mê bất ngộ thì sẽ có người ra tay giết ngươi.
– Ta biết đại nhân nói tới ai.
Cố Tôn không sợ:
– Ngày xưa lúc tỷ phu nhốt ta trong Thâm Uyên từng khuyên bảo ta, néu a vẫn không hối hận thì tỷ phu sẽ tự tay giết ta. Ta tuyệt đối không nghi ngờ năng lực của tỷ phu, ta chỉ nghi ngờ quyết tâm của tỷ phu. Dù tỷ phu sống lại chưa chắc xuống tay được, đây là điểm yếu của tỷ phu ta.
– Mọi chuyện trên đời không có tuyệt đối.
Lý Thất Dạcười nói:
– Nếu Hắc Long Vương đã nói muốn giết ngươi thì ta tin hắn sẽ ra tay giết ngươi.
Cố Tôn cực kỳ ung dung bình tĩnh nói:
– Ta cũng muốn chờ, đã lâu không gặp tỷ phu. Tỷ phu có thể sống qua ba kiếp, không biết có thể sống đến kiếp thứ bốn không. Nếu tỷ phu sống tới kiếp thứ bốn giết ta thì ta không còn lời gì để nói. Chết trong tay tỷ phu của ta không mất mặt gì, tỷ phu còn giết Đạp Không Tiên Đế chứ nói gì đến Cố Tôn ta đây?
Chương 2495: Hắc long vương
– Trốn đi.
Lý Thất Dạ nhìn Cố Tôn, cười nói:
– Như ngươi đã nói, ta không vội giết ngươi, bây giờ ngươi hãy trốn đi. Ta muốn nhìn xem ngươi còn đòn sát thủ gì, nhưng đừng làm ta thất vọng. Nếu ngươi tiếp tục sử dụng thủ đoạn nhỏ thế này thật khiến người thất vọng.
Cố Tôn không ngạc nhiên khi Lý Thất Dạ tha cho, chắp tay cười nói:
– Đa tạ đại nhân, trên đời này ngươi hiểu ta nhất vẫn là đại nhân.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Được rồi, đừng nói nhiều lời buồn non nữa. Có đòn sát thủ gì cứ lây ra hết, ta biết ngươi còn giấu bài tẩy, một số hậu chiêu chưa dùng.
Cố Tôn cười nói:
– Ta sẽ hết sức, hy vọng đòn sát thủ của ta không khiến đại nhân thất vọng, không thì phụ lòng đại nhân xem trọng ta.
Nói xong Cố Tôn lắc người nháy mắt vượt qua lĩnh vực không gian rời đi.
Lý Thất Dạ cất bước:
– Nơi này không có việc gì.
Trước khi đi Lý Thất Dạ phất tay hướng cửu đại Hải Vương:
– Các ngươi có thể tiếp tục trần phong. A, quên nói cho các ngươi, lão đầu tử Tinh Kê Tiên Khoáng nhớ các ngươi, muốn tiếp tục ở lại đây hay trở lại thụ phạt tùy các ngươi tự quyết định.
Lý Thất Dạ nói xong biến mất, đuổi theo Cố Tôn.
Ngày xưa cửu đại Hải Vương lén trốn ra từ Tinh Kê Tiên Khoáng không phải Tinh Kê không biết, tồn tại cường đại như Tinh Kê còn lâu mấy vãn bối mới trốn ra được.
Tinh Kê biết cửu đại Hải Vương tốn ra nhưng cố ý thả bọn họ đi.
Vì vnã bối Tinh Kê Tiên Khoáng bọn họ vừa sinh ra đã không được phép bước vào Tiên Khoáng nửa bước. Huynh đệ cửu đại Hải Vương luôn muốn chạy ra xem thế giới bên ngoài nhưng trưởng bối không cho phép, bọn họ lén lút mấy lần mà không thành công.
Sau đó Tinh Kê không đành lòng, mở một con mắt nhắm một con mắt mặc cho chín người tốn ra tiên khoáng. Nếu không thì chín vãn bối đừng hòng bước ra tiên khoáng nửa bước.
Trấn Thiên Hải thành trốn thoát cửu đại Hải Vương chớp mắt vượt qua, nhưng không phát huy tốc độ đến cực hạn. Cố Tôn không vội chạy trốn vì lòng hiểu rõ Lý Thất Dạ không vội giết mình, trước khi Cố Tôn tung ra đòn sát thủ thì sẽ không chết.
Hiện tại hai người chơi trò mèo bắt chuột, tạm thời Cố Tôn là con chuột chạy trốn, Lý Thất Dạ là con mèo đuổi bắt.
Cố Tôn cho rằng mình vẫn còn cơ hội lật ngược bàn cờ, một khi nắm được thời cơ đúng liền phản công, khi đó Cố Tôn là con mòe.
Lý Thất Dạ không vội giết Cố Tôn bởi vì hắn đã đoán được đòn sát thủ đó. Dù bây giờ giết Cố Tôn cũng không kết thúc trò chơi này được, điều Lý Thất Dạ cần làm là bắt trọn ổ.
Khi Cố Tôn đang chạy trốn thì Tiểu Hải thôn xa xôi nổ cái bùm, Tiểu Hải thôn lắc lư như có con bò to trở mình. Trong khoảnh khắc này ngư dân Tiểu Hải thôn bị hù giật nảy mình, các lão tổ Tiểu Hải thôn lao ra.
– Grao!
Tiếng rồng ngâm vang vọng Bắc Uông Dương, khi đám lão tổ Tiểu Hải thôn lao ra chỉ thấy một bóng đen chớp mắt vọt lên trời, biến mất.
Các lão tổ Tiểu Hải thôn sửng sốt nhìn bóng đen như chân long biến mất trên bầu trời:
– Đó là…!
Trong khi Cố Tôn chạy trốn, còn chưa về Trấn Thiên Hải thành thì vang tiếng nổ, không gian bị đánh nát. Trong khoảnh khắc đó bầu trời giáng phù văn xuống, một hù trận nháy mắt tỏa định Cố Tôn.
Khi thấy phù trận này Cố Tôn hoàn toàn biến sắc mặt. Lý Thất Dạ chỉ cười, bước chân vào phù trận.
Bùm!
Phù trận đưa Cố Tôn và Lý Thất Dạ đi, nháy mắt dịch chuyển vào vũ trụ.
Sâu trong vũ trụ, một nơi ngôi sao vòng quanh, trời trăng thấp thoáng. Trong khoảnh khắc đó phù trận siêu cường đại mang Cố Tôn, Lý Thất Dạ đến cổ chiến đài.
– Grao!
Tiếng rồng ngâm không dứt bên tai, long văn nhảy múa trên cổ chiến đài như sắp hóa thành các con chân long. Trên cổ chiến đài tràn ngập hơi thở chân long như có một chân long con đang làm mưa làm gió trong đó.
Cố Tôn ngước đầu nhìn, một con chân long bàn cứ trên cổ chiến đài. Con chân long toàn thân đen thui, từng miếng vảy rồng như đúc bằng huyền thiết cực kỳ cứng rắn, năm móng vô cùng sắc bén lóe tia sáng lạnh, nó có thể xé rách mọi thứ trên đời.
Khi chân long mở đôi mắt ra như thể Cửu Giới bị chiêu sáng. Mắt chân long sâu thẳm, nhìn thấu bản chất, bất cứ cái gì cũng không thoát khỏi đôi mắt nó.
Ai nhìn đôi mắt này đều sẽ sợ hãi, như thể đôi mắt có thể đưa tất cả về hư vô. Trong đôi mắt này mọi thứ như gỗ khô rác rưởi.
Khi chân long bàn cứ trên cổ chiến đài, toàn chiến đài tràn ngập long tức thì Thần Hoàng mạnh mấy cũng thầm run rẩy.
Đó không phải ảo ảnh, không phải cái gì biến ảo, này là chân long, long tộc thật sự, chân long chảy huyết thống vô cùng thuần chính. Trên đời này hiếm có người thấy chân long thật, nếu ngày nào đó ai gặp chân long sẽ là đề tài câu chuyện cả đời.
Cố Tôn thấy chân long nhưng không ngạc nhiên chút nào, chỉ mỉm cười chào:
– Đã lâu không gặp, tỷ phu, đây là thân thể kiếp này của tỷ phu sao? Tiếc thật, ta không được thấy thân thể kiếp thứ ba của tỷ phu.
chân long vẫn nhìn Cố Tôn chằm chằm, không nói chuyện.
Khi Lý Thất Dạ thấy chân long thì buông tiếng thở dài, vẫy tay. Chân long gật đầu với Lý Thất Dạ, mắt vẫn luôn nhìn Cố Tôn chăm chú.
Cố Tôn mỉm cười nói:
– Tỷ phu có cần hận ta vậy không? Thân thể kiếp thứ ba đã chết, đây là thân thể kiếp thứ nhất của tỷ phu. Nếu ta không nhớ lầm thì kiếp thứ nhất tỷ phu cực kỳ yêu thương ta.
chân long không đáp, đôi mắt rực rỡ lộ ra tia sáng lạnh khiến người kính sợ.
– Tỷ phu, thân thể kiếp thứ nhất xuất hiện là vì muốn bắt ta trở về nữa sao?
Cố Tôn không hề sợ, vẫn cười nói như thường:
– Tỷ phu có cần làm vậy không?
– Tỷ phu đã hứa với tỷ của ta sẽ chăm sóc tốt cho ta.
– Nhưng tỷ phu không chăm sóc tốt cho ta, làm ta chịu nhiều cực khổ. Đầu tiên tỷ phu nhét ta vào mắt biển, tước tạo hóa của ta, nhốt ta trong Thâm Uyên. Nói thật là theo tỷ phu ba đời, tiểu cữu tử ta đây chịu nhiều cực khổ.
chân long gầm lên:
– Grao!
Long tức có thể phá hủy hết thảy, long tức bá đạo mạnh mẽ như bão tố. Nhưng Cố Tôn chỉ đứng đó không nhúc nhích, mặt vẫn mang nụ cười.
– Tỷ phu, ĩn đừng giận.
Cố Tôn mỉm cười nói:
– Ta ở trong mắt tỷ phu đúng là bùn nhão, nhưng ta và tỷ phu theo đuổi thứ khác nhau. Tỷ phu theo đuổi là bá chiến thiên hạ, ta thì truy cầu trở thành Âm Nha đại nhân. Vậy nên tỷ phu, ta không phải bùn nhão trong mắt tỷ phu.
chân long không đáp, chỉ hừ lạnh một tiếng:
– Hừ!
Tiếng hừ làm chư thiên mất sắc, chúng sinh run rẩy.
Cố Tôn vẫn không sợ, xòe tay nói:
– Tỷ phu luôn không coi lý tưởng của ta ra gì, ta là đồ khốn trong mắt tỷ phu. Nhưng tỷ phu, ta nên có truy cầu của mình, hoặc tỷ phu hy vọng ta trở thành Tiên Đế, hoặc trở thành người như tỷ phu…
– … Nhưng mà tỷ phu, lý tưởng của ta càng vĩ đại, càng ghê gớm. Ta muốn trở thành tồn tại có thể bao phủ Cửu Giới, người phàm thể phàm tư đèu làm được thì tại sao một trong mười thiên tài vạn cổ ta đây không thể?