Đế Bá Audio Podcast
Tập 496 [Chương 2476 đến Chương 2480]
❮ sautiếp ❯Chương 2476: Ai mới là độc thủ sau màn 2
Cũng chính bởi vì hắn muốn quan sát huyết thống Cổ Minh tiến hóa như thế nào, bởi vì hắn đã thật lâu chưa nhìn thấy huyết thống Cổ Minh lột xác, có thể nói lần này trong Phi Tiên Giáo tồn tại huyết thống Cổ Minh lại là tài liệu quan sát tốt nhất.
Lâm Thiên Đế thở dài một hơi, hắn đã hiểu Phi Tiên Giáo đã trở thành con mồi của Lý Thất Dạ. Từ sự kiện lần này, tuy hắn thập phần muốn cải biến, nhưng hắn không có năng lực cải biến.
Trong mắt người khác hắn là thiên tài khó lường, nhưng trong mắt các cự đầu thì hắn chỉ là vãn bối mà thôi, lực lượng của hắn không có ý nghĩa.
– Lý huynh, tiểu đệ cáo từ.
Cuối cùng Lâm Thiên Đế đứng lên, hắn ôm quyền cúi chào Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn qua Lâm Thiên Đế, vừa cười vừa nói:
– Ngươi có thể rời đi, thừa dịp còn chưa phát binh, ngươi cứ đi đi, rời khỏi Phi Tiên Giáo, niệm giao tình năm xưa, ta không làm khó ngươi.
Tuy Lý Thất Dạ muốn tiêu diệt Phi Tiên Giáo, nhưng mà Lâm Thiên Đế muốn rời đi, hoặc là nói cho dù hắn công phá Phi Tiên Giáo, cũng có thể tha cho Lâm Thiên Đế một mạng, trận chiến tranh này không liên quan đến hắn.
Câu này đã làm Lâm Thiên Đế trầm mặc, cuối cùng hắn vẫn khom người thật sâu, nói ra:
– Đa tạ Lý huynh ưu ái, phần nhân tình này của Lý huynh, ta vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, nhưng ta là đệ tử Phi Tiên Giáo, cho dù Phi Tiên Giáo là đúng hay sai,t a sẽ không làm đào binh, Phi Tiên Giáo chúng ta không có đào binh.
– Dũng khí đáng khen.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, nói ra:
– Đi thôi, sống hay chết, vậy xem tạo hóa của ngươi.
Lâm Thiên Đế không muốn nói cái gì nữa, hắn chào Lý Thất Dạ sau đó đi ra ngoài.
Lâm Thiên Đế trở lại Phi Tiên Giáo, tiếp kiến lão tổ trong giáo, mặc dù nói lão tổ ba mạch bọn họ bị giam lỏng, nhưng vẫn có thể gặp môn hạ đệ tử.
Nghe được Lâm Thiên Đế báo cáo, các lão tổ ở đây trầm mặc, mấy lão tổ trước mặt đều là nhân vật uy danh hiển hách, đã từng là chiến tướng vô địch dưới trướng Tiên Đế, đã từng uy hiếp cửu giới.
– Hài tử, đi thôi, đi càng xa càng tốt, rời đi đi, cũng đừng quay về.
Cuối cùng lão tổ nhiều tuổi nhất lại nhìn Lâm Thiên Đế nói ra.
– Lão tổ…
Nghe câu này, Lâm Thiên Đế chấn động, nói ra:
– Chiến tranh còn chưa bắt đầu, chúng ta đừng bi quan như thế, sẽ có hy vọng…
– Không có hy vọng.
Lão tổ nhiều tuổi nhất nói ra:
– Ngươi không rõ Phi Tiên Giáo đối mặt với cái gì, ngươi cũng không hiểu Phi Tiên Giáo đối mặt với tồn tại kinh khủng ra sao, đáng sợ cở nào. Cho dù thực sự Tiên Đế còn trên đời, cũng không thể rung chuyển địa vị của hắn, không chỉ nói Phi Tiên Giáo chúng ta bây giờ, nếu đại nhân đã quyết định, chắc chắn vận mệnh Phi Tiên Giáo bị diệt không tránh được.
– Các lão tổ ra mặt cầu tình thì sao?
Lâm Thiên Đế vẫn lưu một chút hy vọng trong lòng, nói ra:
– Lão tổ lúc đó chẳng phải nói từng cầu tình đại nhân rồi sao? Nếu lão tổ tự mình tìm đại nhân…
– Vô dụng thôi.
Vị lão tổ này lắc đầu, nói ra:
– Năm đó đại nhân cưỡng chế dò xét Phi Tiên Giáo, mẫy lão đầu chúng ta đã bán mặt mo, đã cầu tình, bây giờ mặt mũi đã hết. Phi Tiên Giáo đã vượt qua điểm mấu chốt, đã không cách nào vãn hồi nữa.
– Đại nhân có nguyên tắc của đại nhân, cho dù cầu tình cũng vô dụng thôi, bây giờ chúng ta có gặp được đại nhân, cũng không thể dùng được.
Một lão tổ khác lắc đầu nói ra.
Nói đến đây, thần sắc mấy lão tổ này ảm đạm, có một vị lão tổ cười khổ một tiếng, nói ra:
– Nếu như A Tu La còn sống, thật không biết hắn có hối hận chuyện năm xưa hay không, nếu như năm đó hắn không cực lực đề cử Nhân Hiền Tiên Đế tranh giành thiên mệnh, có lẽ Phi Tiên Giáo sẽ không có hôm nay.
Các lão tổ khác trầm mặc, A Tu La cổ tổ cuối cùng thọ nguyên suy kiệt tử vong, trừ bởi vì A Tu La cổ tổ hưởng dụng tài nguyên giảm bớt ra, đồng thời hắn cũng mê mang với quyết định năm đó, dục vọng sống sót lu mờ, hoặc có thể hắn không muốn nhìn thấy Phi Tiên Giáo có ngày như vậy.
Trong điện lâm vào yên lặng, hào khí hiện tại giống như có tảng đá ép vào nội tâm của bọn họ, ép tới mức bọn họ thở không ra hơi.
– Chúng ta, chúng ta thật không có hy vọng sao?
Lâm Thiên Đế há miệng nói ra lời này, thời điểm nói xong hắn lại cảm thấy nặng nề, nói không nắm chắc, không biết trước.
– Không có hy vọng.
Lão tổ lớn tuổi nhất lắc đầu, nói ra:
– Thanh Long quân đoàn vừa ra, tất cả đã được quyết định, cho dù Thanh Long quân đoàn không ra, kết cục cũng đã được quyết định, không có Thanh Long quân đoàn, còn có Hổ Bí quân đoàn, còn có các quân đoàn khác, bất kể như thế nào, kết cục đã có sẵn rồi.
– Thời điểm Phi Tiên Giáo bước qua điểm mấu chốt kia, tất cả đã được quyết định, cho dù Tiên Đế còn tại vị cũng không thể thay đổi kết cục này được.
Một lão tổ khác thở dài, nói:
– Có Tiên Đế tồn tại, nhiều nhất chúng ta chỉ có thể giãy dụa mà thôi, cũng chỉ làm chiến tranh tàn khốc hơn. Phi Tiên Giáo chúng ta rất cường đại, nhưng có thể cường đại hơn Cổ Minh hay sao? Cho dù chúng ta có Tiên Đế, cũng không thể mạnh hơn Long Minh Tiên Đế.
– Năm đó Cổ Minh đã tan thành mây khói, năm đó Long Minh Tiên Đế cũng bị giết tại Thần Đỉnh Phong, tiếng kêu thảm thiết của hắn vang vọng cửu giới, người người rùng mình.
Lão tổ lớn tuổi nhất chậm rãi nói:
– Chỉ tiếc, Phi Tiên Giáo cuối cùng vẫn mất trên tay chúng ta, ở kiếp này chúng ta đã thành tội nhân, ai cũng không tránh được, thật thẹn với liệt tổ liệt tông.
Các lão tổ khác bắt đầu trầm mặc, trong cửu giới này, đối với tu sĩ khác hoặc môn phái khác, bọn họ đều là thế hệ vô địch uy hiếp cửu giới, mỗi người đều kính sợ.
Nhưng thời điểm tai họa ngập đầu xuất hiện trước mặt Phi Tiên Giáo, bọn họ vẫn bất lực, bọn họ không thể cải biến được chuyện gì, bọn họ đã không có năng lực cải biến cục diện, vào thời điểm này bọn họ có cảm giác mình già rồi, rất nhiều chuyện đã lực bất tòng tâm.
– Nhưng chúng ta cũng nên khuyên bảo bọn họ, khuyên bảo đế tử buông tha báo thù, nếu như cần thiết chúng ta có thể khuyên bảo đế tử nghị hòa với âm nha.
Lâm Thiên Đế vẫn không từ bỏ ý đồ. Phi Tiên Giáo có ân quá lớn với hắn, với hắn mà nói Phi Tiên Giáo chính là nhà thứ hai của mình, nhìn Phi Tiên Giáo bị diệt, nội tâm của hắn vô cùng khó chịu.
– Ngươi không hiểu bọn họ.
Lão tổ lớn tuổi nhất lắc đầu, nói ra:
– Bọn họ quyết tâm muốn báo thù không ai có thể rung chuyển, nếu không đám lão đầu chúng ta cũng không bị giam lỏng tại nơi này.
Nói đến đây lão tổ này lại thở dài thường thượt, nếu như bọn họ còn trẻ, nếu bọn họ vẫn còn huyết khí tràn đầy năm đó, bọn họ quyết đấu các đế tử của Nhân Hiền Tiên Đế vẫn có phần thắng.
Đáng tiếc bọn họ đều già, huyết khí khô héo, thọ nguyên suy kiệt, căn bản không cách nào đánh lâu, các đế tử của Nhân Hiền Tiên Đế ở trong tiên lao cũng không bị già yếu, huyết khí của bọn họ vẫn tràn đầy như lúc trẻ, chính là vì như thế, lão tổ ba mạch liên thủ vẫn không thể làm gì.
Chương 2477: Đại cục đã định
– Mặc dù nói các đế tử năm đó bị bức bách phải trốn vào trong tiên lao, nhưng bọn họ lại nhân họa đắc phúc.
Lâm Thiên Đế tuổi còn trẻ nên có vài phần ngây thơ.
– Không, bọn họ muốn báo thù không chỉ vì báo thù của mình, bọn họ còn muốn báo thù cho phụ thân của bọn họ.
Lão tổ lớn tuổi nhất nói ra.
– Báo thù cho Nhân Hiền Tiên Đế sao?
Lâm Thiên Đế ngạc nhiên, nói:
– Thù hận là gì?
– Sỉ nhục!
Một vị khác lão tổ nói ra:
– Bọn họ xem đó là sự sỉ nhục, Phi Tiên Giáo chúng ta là một môn ngũ đế, phụ thân của bọn họ lại là Tiên Đế vô địch, lại phải cúi đầu trước người ấy, bị người ấy trấn áp, bị trói buộc tay chân, trong nội tâm bọn họ cảm thấy phụ thân mà mình tôn kính nhất bị sỉ nhục! Cho nên đến nay bọn họ vẫn muốn rửa sỉ nhục này cho phụ thân của mình.
– Chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân bọn họ gia nhập hành động này!
Còn có một lão tổ nói ra:
– Trong lòng bọn họ cũng hiểu, bằng vào bản thân mình không cách nào đối kháng âm nha đại nhân, bọn họ muốn bồi dưỡng huyết thống cường đại hơn, bồi dưỡng ra Tiên Đế cường đại nhất. Thậm chí bồi dưỡng vô số đệ tử trong Phi Tiên Giáo chúng ta cường đại hơn, hy vọng mượn hành động này đối kháng âm nha đại nhân.
– Nhân Hiền Tiên Đế thì sao?
Lâm Thiên Đế lập tức hỏi.
Nói tới Nhân Hiền Tiên Đế, các lão tổ trong đây nhìn nhau, bọn họ đều là lão tổ cường đại nhất Phi Tiên Giáo, cũng biết nhiều nội tình hơn bất cứ người nào khác.
– Nếu đại nhân đều lên tiếng, Nhân Hiền Tiên Đế là Tiên Đế cơ trí nhất Phi Tiên Giáo chúng ta.
Lão tổ lớn tuổi nhất nói:
– Tuy năm đó có nhiều việc không thoải mái, nhưng Nhân Hiền Tiên Đế sau khi trở thành Tiên Đế vẫn khắc chế, hơn nữa cũng không thể nói là oán hận với âm nha đại nhân.
Trên thực tế, sự kiện này các lão tổ đang hoài nghi có phải do Nhân Hiền Tiên Đế lưu lại hậu thủ hoặc lưu lại đồ vật gì đó, sau đó mới hấp dẫn độc thủ sau màn xuất hiện.
Nhưng âm nha đã phủ định chuyện này là do Nhân Hiền Tiên Đế gây nên. Điều này nói rõ sự kiện này không có quan hệ đến Nhân Hiền Tiên Đế, Nhân Hiền Tiên Đế cũng không có cô phụ A Tu La cổ tổ bảo vệ mình, cũng chính bởi vì hắn khắc chế, lúc này mới giúp Phi Tiên Giáo ở chung hòa bình với âm nha.
– Nếu như đế tử cũng không phải độc thủ sau màn, như vậy chuyện này là do ai đạo diễn?
Lâm Thiên Đế vẫn không nghĩ ra trong Phi Tiên Giáo còn có ai khác hơn các đế tử của Nhân Hiền Tiên Đế.
– Đây là vấn đề.
Lão tổ lớn tuổi nhất lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
– Trong Phi Tiên Giáo chúng ta có quỷ, là quỷ ẩn nấp rất sâu, quỷ này như âm hồn bất tán, bóng mờ của nó vẫn bao phủ toàn bộ Phi Tiên Giáo! Nó âm thầm ẩn nấp bên trong Phi Tiên Giáo, nhưng chúng ta không biết nó là ai!
Nghe lão tổ nói thế, Lâm Thiên Đế có cảm giác nổi da gà, phải biết rằng Phi Tiên Giáo được xưng là môn phái cường đại nhất thế gian, bây giờ trong Phi Tiên Giáo xảy ra chuyện ma quái, bóng mờ bao phủ toàn bộ Phi Tiên Giáo, chuyện như vậy hoàn toàn là chuyện khó tưởng tượng nhất.
– Có thể tra ra người đứng sau là ai hay không?
Lâm Thiên Đế cảm thấy khó tin nổi.
– Không tra ra được.
Lão tổ lớn tuổi nhất nói:
– Con quỷ này ẩn nấp quá sâu, chỉ sợ nó đã ân nấp từ rất lâu rồi, nó có thể ẩn nấp như vậy chỉ sợ không phải chuyện ngày một ngày hai, nó trải qua mưu đồ thật lâu. Đây cũng là nguyên nhân thời gian trước ta xuất thế, ta xuất thế chính là vì tra chuyện này, nhưng không thể điều tra ra!
– Trên thực tế, không chỉ ta không tra ra kết quả, mấy lão tổ khác cũng không tra ra kết quả, cuối cùng thọ nguyên đã hết, xuôi tay quy thiên.
Lão tổ bất đắc dĩ nói.
Đối với các lão tổ bọn họ ngày giờ còn lại không nhiều, không đến vạn bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không xuất thế, bởi bọn họ xuất thế một ngày, ý nghĩa thời gian còn lại không còn bao nhiêu.
Nhưng vì điều tra rõ chuyện này, mấy lão tổ cường đại nhất Phi Tiên Giáo lần lượt xuất thế, tự mình tra xét chuyện này, nhưng không thể tra ra ai là kẻ đứng sau thúc đẩy tất cả.
– Chỉ tiếc, lúc không ông trời không đứng về phía Phi Tiên Giáo.
Lão tổ lớn tuổi nhất nói:
– Nếu như cho ta thêm một ngàn năm thọ nguyên, ta có thể tra ra manh mối việc này.
– Hoặc ngươi sinh sớm vài thời đại, Phi Tiên Giáo chúng ta còn chưa bị phong bế, ngươi có thể trở thành Tiên Đế, chuyện này sẽ tra ra manh mối, có một Tiên Đế tọa trấn một thời đại, nhất định có thể diệt trừ bóng mờ này.
Lão tổ lớn tuổi nhất nhìn Lâm Thiên Đế nói ra.
Lâm Thiên Đế xấu hổ, nói:
– Là ta cô phụ các lão tổ tài bồi, là ta cô phụ Phi Tiên Giáo.
– Cũng không phải sai lầm của ngươi.
Lão tổ lớn tuổi nhất lắc đầu, nói:
– Chỉ có thể nói ngươi sinh ra không hợp thời đại, cho dù không có Long Ngạo Thiên, kiếp này ngươi cũng không thể trở thành Tiên Đế! Chuyện này trong tối tăm đã có chú định rồi.
– Chúng ta chỉ có thể chờ chết hay sao?
Lâm Thiên Đế thì thào nói.
– Chuyện này đã bất lực rồi.
Một lão tổ khác nói:
– Các đế tử chưa trở về, Nhân Hiền nhất mạch đã nắm giữ đại cục Phi Tiên Giáo, hiện tại bọn họ đã quay về, bọn họ càng nắm giữ quyền lực của Phi Tiên Giáo.
– Chuyện này không chỉ đại biểu suy nghĩ của Nhân Hiền nhất mạch, cũng không chỉ là suy nghĩ của các đế tử, trên thực tế là hi vọng của tất cả thế hệ trẻ trong Phi Tiên Giáo! Các đệ tử trẻ có khát vọng quyền lực, bọn họ khát vọng sân khấu lớn hơn, bọn họ khát vọng quét ngang cửu giới, bọn họ khát vọng trở nên nổi bật…
Ánh mắt lão tổ lớn tuổi nhất thâm thúy, nói:
– Có thể nói, chính dục vọng mãnh liệt này đã xé bỏ hiệp nghị của Phi Tiên Giáo chúng ta, đại thế đã định, đây cũng là việc các lão già khọm chúng ta không thể làm khác, cho dù đám lão già chúng ta hy vọng Phi Tiên Giáo có thể yên lặng, có thể tỉnh táo lại, nhưng người trẻ tuổi không chịu tịch mịch, bọn họ sẽ không nguyện ý ở lại trong phiến thiên địa nhỏ hẹp này…
– Cho nên, có đế tử quay về hay không, có Long tổ nắm giữ đại thế hay không, cuối cùng Phi Tiên Giáo sẽ xuất thế, chúng ta ép nhất thời cũng không áp được một thời đại, chúng ta cuối cùng cũng sẽ chết già, người trẻ tuổi sẽ vùng lên đoạt quyền! Bọn họ cần sân khấu, bọn họ cần quyền lực, dục vọng cường đại bao phủ toàn bộ Phi Tiên Giáo, không có đế tử, không có Long tổ, cũng sẽ có Long Ngạo Thiên.
Nói đến đây, hắn thở dài nói:
– Tới mức độ nào đó, từ khi Phi Tiên Giáo chọn Nhân Hiền Tiên Đế, kết cục đã được định đoạt. Hoặc có thể nói tất cả đều nằm trong tính toán của người khác, bồi dưỡng huyết thống Cổ Minh cũng tốt, bị cưỡng ép dò xét cũng tốt, hoặc hiện tại dục vọng thế hệ trẻ trong Phi Tiên Giáo tích lũy đến đỉnh điểm, chỉ sợ cũng nằm trong mưu đồ của người khác.
– Đây là âm mưu đáng sợ, tích lũy một một thời đại lại một thời đại.
Chương 2478: Ai mới là hoàng tước
Có lão tổ bất đắc dĩ nói:
– Trong âm mưu này, Phi Tiên Giáo chúng ta chỉ có hai kết cục, hoặc là thắng, trở thành đại giáo vô địch cổ kim, hoặc là thảm bại, tan thành mây khói!
Nghe lão tổ lớn tuổi nhất giảng giải những âm mưu trong đó, Lâm Thiên Đế nổi da gà, có người ở sau lưng Phi Tiên Giáo bày ra âm mưu từ thời đại này qua thời đại khác, đây là chuyện kinh khủng cỡ nào, người có thể bố trí âm mưu này là tồn tại cường đại ra sao?
Các lão tổ khác lâm vào trầm mặc, lúc bọn họ thông suốt tất cả huyền cơ trong đó thì đã trễ, đại thế đã mất, bọn họ không có biện pháp sửa đổi.
Hào khí lâm vào trầm mặc, Lâm Thiên Đế nghe các lão tổ giải thích cũng hiểu rõ sự đáng sợ trong đó, đáng tiếc hiện tại hắn cũng không có năm lực cải biến.
– Hoặc là Đế hậu còn tại thế có thể cải biến vận mệnh của Phi Tiên Giáo.
Một lão tổ khác nói ra.
– Có lẽ!
Lão tổ lớn tuổi nhất nói ra:
– Nhân Hiền Đế hậu là người vô cùng thông minh, cũng là người vô cùng hiền lành, hiểu đại thế, biết tiến thối, nàng vẫn phụ tá Nhân Hiền Tiên Đế, Nhân Hiền Tiên Đế có thể chịu tải thiên mệnh, công lao của nàng không thể bỏ qua, nhưng nàng tráng niên mất sớm, cũng chưa từng hưởng thụ vinh quang của Đế hậu.
– Đúng thế, Nhân Hiền Đế hậu rất hiền lành, nếu như nàng còn sống, có lẽ có thể hóa giải oán khí trong lòng các đế tử, nàng sẽ giáo hóa các đế tử trở thành người hiền đức, thậm chí có khả năng có đế tử trở thành Tiên Đế. Nếu Nhân Hiền Đế hậu trường thọ, nói không chừng có thể diệt trừ bóng mờ bao phủ Phi Tiên Giáo chúng ta.
Một lão tổ khác cũng đồng ý.
Lâm Thiên Đế trầm mặc, thế gian không có nếu, thế gian cũng không có chuyện quay về quá khứ sửa đổi chuyện đã qua.
– Nên biết ngươi cũng đã biết!
Lão tổ lớn tuổi nhất nói với Lâm Thiên Đế nói ra:
– Mang theo đệ tử rời đi đi, rời xa Phi Tiên Giáo, đi càng xa càng tốt, không được quay về.
– Các đệ tử đã được chọn xong, ngươi lặng lẽ rời đi đi thôi, không nên cáo biệt, cũng không được nói cho bất cứ kẻ nào.
Một lão tổ đưa một phần danh sách cho Lâm Thiên Đế.
Lão tổ lớn tuổi nhất nói:
– Tuy hiện tại đại thế đã mất, ba mạch chúng ta vẫn có chút tài nguyên, đã được đóng gói xong, mang nó đi đi. Hương khói ba mạch trong tương lai có thể kéo dài hay không phải nhìn nó.
– Lão tổ
Lâm Thiên Đế không muốn rời đi, hắn vội vàng nói:
– Ta nguyện ý lưu lại với các lão tổ, cho dù chiến đến cuối cùng, ta không muốn rời đi. Lão tổ nên cho người khác truyền thừa hương khói, trong tông môn còn nhiều người có thể đảm đương. Lão tổ tài bồi ta, ta không thể vào thời điểm nguy nan lại rời đi.
– Không, chúng ta chọn trúng ngươi là có nguyên nhân, chúng ta cho ngươi đi gặp đại nhân là có nguyên nhân.
Lão tổ lớn tuổi nhất lắc đầu, nói:
– Không ai thích hợp hơn ngươi, đại nhân thưởng thức ngươi, cho nên ngươi mang theo hạt giống ba mạch rời khỏi Phi Tiên Giáo, đại nhân sẽ không đuổi giết ngươi, nhưng những người khác thì khó nói.
– Nhưng mà…
Lâm Thiên Đế há miệng muốn nói.
Lão tổ lớn tuổi nhất chen ngang lời Lâm Thiên Đế, chậm rãi nói ra:
– Không cần nhưng mà, chuyện này đã được quyết định. Đây là thời điểm ngươi hồi báo chúng ta, cũng là thời điểm hồi báo Phi Tiên Giáo, ngươi truyền thừa hương khói ba mạch chính là hồi báo tốt nhất.
Nhìn thấy các lão tổ đang ngồi đây, Lâm Thiên Đế đã hiểu việc này kết cục đã định.
Cuối cùng Lâm Thiên Đế hít sâu một hơi, cung kính quỳ xuống, hắn dập chín bái với các lão tổ, nói:
– Lão tổ, ta không thể tận hiếu, xin bảo trọng!
– Đi thôi, đi càng xa càng tốt, không được quay đầu, không quay về, nhớ kỹ, không được báo thù, truyền thừa hương khói, hạt giống của chúng ta bất diệt, như vậy là đủ rồi.
Lão tổ lớn tuổi nhất nói.
– Đệ tử tuân mệnh.
Lâm Thiên Đế lại bái, cuối cùng hắn cắn răng quay đầu rời đi, không dám nhìn lại, nước mắt đã bao phủ khóe mắt, hắn biết rõ lần này chia tay là vĩnh biệt, bởi vì hắn biết rõ lần này rời đi sẽ không thể quay về Phi Tiên Giáo.
Nhìn bóng lưng Lâm Thiên Đế biến mất, các lão tổ ngồi đây nhắm mắt lại, tất cả đã được quyết định, bọn họ không thể cưỡng cầu.
Tại thành Minh Châu, sau khi Lâm Thiên Đế cáo từ, Lý Thất Dạ vẫn ngồi tại chỗ, nhưng lúc này có Dư thái quân làm bạn bên cạnh Lý Thất Dạ.
– Thanh Long quân đoàn vừa ra, thiên hạ phải sợ hãi.
Dư thái quân nói:
– Thanh Long quân đoàn xuất thế, người biết rõ Thanh Long quân đoàn đều hiểu đại nhân sẽ đồ sát cửu giới, cũng biết rõ không thể nhúng chàm thiên mệnh, dưới đại cục như thế, còn có thể đánh nhau được sao? Phi Tiên Giáo có thể báo thù sao?
– Sẽ!
Lý Thất Dạ tươi cười rất đậm, nói:
– Đại chiến sẽ diễn ra, trận chiến này Phi Tiên Giáo chắc chắn sẽ dùng toàn lực, bọn họ chắc chắn sẽ dốc toàn bộ thực lực Phi Tiên Giáo để đánh trận chiến này.
– Đám đế tử của Nhân Hiền Tiên Đế tuy cường đại, nhưng không đến mức mù quáng như thế, Thanh Long quân đoàn vừa ra, bọn họ biết rõ có ý nghĩa thế nào!
Dư thái quân cũng ngoài ý muốn nói ra:
– Song phương còn chưa khai chiến chính thức còn có khả năng thương lượng, nếu như bọn họ không ngu sẽ không xảy ra chuyện năm đó. Đổi lại là ta, dưới thế cục này, cho dù trả giá thế nào cũng phải bảo trụ Phi Tiên Giáo, đây là trận chiến không có phần thắng.
– Cho nên bọn họ không phải ngươi, ngươi cũng không phải bọn họ.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Hơn nữa, bọn họ không nghĩ sẽ nghị hòa, lui một vạn bước, cho dù bọn họ cố tình nghị hòa, nhưng chuyện này cũng không phải bọn họ nói tính toán, người đứng sau màn tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện này.
– Cuối cùng là át chủ bài gì mới làm người đứng phía sau có tự tin chiến thắng trận đánh này?
Dư thái quân cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Chỉ cần là người biết sự tồn tại của âm nha, cũng biết chính mình đang đối mặt với cái gì, đây là tồn tại cự phách chi phối cửu giới từ xưa đến nay, là độc thủ sau màn chân chính. Trong thời đại không có Tiên Đế, cho dù là thực lực gì, tồn tại nào cũng chỉ là trứng chọi đá, cho dù là Tiên Đế cũng không có kết cục tốt.
– Bởi vì sau lưng ta không có thực lực cường đại nên mới quyết chiến.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Trừ sau lưng không có người nắm giữ thực lực cường đại ra, quan trọng hơn là thời gian không chờ bọn chúng.
– Thời gian?
Dư thái quân giật mình một lát, có phần không hiểu.
– Bởi vì thời đại này ta đã xuất thế.
Lý Thất Dạ cười rất tươi, nói ra:
– Bởi vì đời này ta không còn trường sinh bất tử! Trong lòng người bày âm mưu này hiểu rõ, ở kiếp này ta không có Tiên Đế làm chỗ dựa, hơn nữa không còn trường sinh bất tử, đây là cơ hội cuối cùng, nếu như muốn giết ta, như vậy phải ở thời đại này! Cho nên, người đứng phía sau mới thúc đẩy mọi chuyện.
– Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì Cố Tôn cũng muốn buông tay đánh cược một lần, Cố Tôn cũng hiểu đây là cơ hội duy nhất của mình! Bỏ qua kiếp này sẽ không còn cơ hội.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nụ cười của hắn còn mang theo nghiền ngẫm, nói:
– Như người đứng sau Phi Tiên Giáo bày ra âm mưu này từ nhiều thời đại, nếu như thả ta rời đi như thế, hắn không nuốt trôi cục tức này.
– Cho nên đối với người đứng sau lưng Phi Tiên Giáo mà nói, đối với Cố Tôn mà nói, bọn họ chỉ có một cơ hội, chính là kiếp này!
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Bỏ qua kiếp này, ta sẽ đi lên cửu thiên thập địa! Cho dù bọn chúng tương lai có mạnh hơn nữa, cho dù tương lai bọn chúng thật sự có một ngày đi lên đó.
– Ở trên cửu thiên thập địa, bọn chúng tính toán là cái gì!
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Chỉ sợ bọn chúng cường đại đến mức đi lên cửu thiên thập địa, đến lúc đó ta giết bọn chúng dễ dàng như giết con kiến. Cố Tôn hiểu đạo lý kia, người sau lưng Phi Tiên Giáo cũng hiểu đạo lý kia, cho nên bất kể nói thế nào, ở kiếp này bọn chúng sẽ đánh cược một lần, bọn chúng không cách nào nuốt được cục tức xuống, cho dù như thế nào, người bày kế không cho phép mình thất bại.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ tươi cười, trong lòng Dư thái quân chấn động, có suy nghĩ đáng sợ, kinh hô:
– Đại nhân biết người đứng sau màn là ai sao?
– Có lẽ…
Nghe Dư thái quân nói như vậy, Lý Thất Dạ tươi cười nồng đậm, không có trả lời thẳng.
– Đại nhân cũng biết, thời điểm dò xét năm đó cũng đã biết rồi!
Dư thái quân đi theo Lý Thất Dạ lâu như vậy, đương nhiên hiểu nụ cười này của Lý Thất Dạ có ý nghĩa như thế nào, thời điểm này, trong nội tâm nàng sáng sủa.
Trước đó Lý Thất Dạ không nói chuyện này, cũng không bàn nhiều, nàng còn tưởng rằng năm đó dò xét Phi Tiên Giáo không tìm được bằng chứng, cho nên không thể làm gì Phi Tiên Giáo, không thể định tội Phi Tiên Giáo, hiện tại xem ra năm đó đã có đáp án rồi.
– Ta cũng chỉ có một suy đoán mà thôi, chuyện này cũng nên chấm dứt, cũng không có gì cần che dấu nữa.
Lý Thất Dạ cười cười nói.
Dư thái quân cũng hiểu, nàng cũng không cảm thấy giật mình, trên thực tế trên thế gian nếu bàn về âm mưu, có người nào vượt qua người trước mặt nàng sao?
– Vì sao năm đó đại nhân không bắt lấy bọn chúng luôn, một lần hành động diệt trừ Phi Tiên Giáo?
Dư thái quân tò mò hỏi.
Lý Thất Dạ trầm mặc đôi chút, cuối cùng hắn chỉ thở dài một hơi, nói ra:
– Hoặc là do ta mềm lòng, năm đó lão đầu tử bọn họ đều quỳ ở đây, dập đầu tóe máu, bọn họ đã từng làm việc cho ta, cũng từng thuần phục ta, cũng từng bán mạng cho ta. Ta cũng cho bọn họ một cơ hội, hy vọng chính bọn họ có thể điều tra ra, hy vọng chính bọn họ sẽ diệt trừ bóng mờ sau lưng, đáng tiếc, bọn họ đã già, bọn họ không phải đối thủ của người đứng sau Phi Tiên Giáo, người này giấu rất sâu, bọn họ không tìm ra được.
– Lại nói…
Nói đến đây, hai mắt Lý Thất Dạ lạnh giá, sát ý bộc phát, nói ra:
– Huyết thống Cổ Minh vẫn là họa lớn trong lòng của ta, cho tới nay vẫn có người mơ ước, có người muốn huyết thống này tiến hóa, có thể nói người đứng sau Phi Tiên Giáo là người tồn tại ở thời đại Cổ Minh kết thúc, ta muốn xem hắn có thể làm đến mức nào! Vừa vặn ta muốn xem huyết thống này tiến hóa như thế nào!
– Người đứng phía sau kia không ngừng bố trí âm mưu từ thời đại này qua thời đại khác, ta cũng cho hắn một cơ hội, chờ hắn thành công lại hốt trọn ổ, đến lúc đó hậu nhân mới có hiểu biết sâu về huyết thống Cổ Minh, biết mình biết người, bách chiến bách thắng.
Nói xong lời cuối cùng, Lý Thất Dạ cười rất tươi.
– Đại nhân muốn mượn tay người đứng sau Phi Tiên Giáo quan sát huyết thống Cổ Minh tiến hóa.
Dư thái quân hiểu được.
– Nếu có người vẫn âm thầm nhớ mong chuyện này, ta thật sự muốn xem huyết thống kia biến hóa thế nào, sau khi nó lẫn vào trong huyết thống chúng ta, chúng ta có thể phân biệt ra huyết thống Nhân tộc, huyết thống Cổ Minh hay không, đến bước này mà có được hàng mẫu thì quá tốt, chúng tìm ra biện pháp phòng ngừa huyết thống này, hậu nhân sẽ được lợi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Chương 2479: Thiên Mệnh sắp thành
Yên tĩnh trước đại chiến, toàn nín thơ, Bắc Uông Dương cực kỳ yên tĩnh. Rất nhiều đại giáo cương quốc trong Bắc Uông Dương phập phồng lo sợ, nhiều cường giả tu sĩ treo tim.
Khi đại chiến mở ra chắc chắn Bắc Uông Dương sẽ trở thành chiến trường, chiến hỏa sẽ đốt tới truyền thừa của nhiều môn phái, khi đó không biết có bao nhiêu sinh linh đồ thán.
Nhưng người trong thiên hạ không thể chờ đến tuyệt thế đại chiến thì Cửu Giới đột nhiên biến dị, một biến dị cực kỳ kinh khủng.
Ong ong ong ong ong!
Tiếng rung trong trẻo êm tai vang lên, thanh âm này không quá vang dội nhưng ức vạn sinh linh Cửu Giới nghe rõ ràng. Dù lỗ tai ngươi không nghe thấy, dù ngươi là kẻ đích vẫn sẽ nghe rõ mồn một. Vì thanh âm vang trong lòng ngươi.
Tối nay Cửu Giới đột nhiên sôi trào lên, tất cả sinh linh Cửu Giới dù có đi vào giấc ngủ hay không đều bị bừng tỉnh. Dù là lão quái vật ngủ say dưới lòng đất cũng giật mình tỉnh dậy vì thanh âm trong trẻo êm tai.
Trời đêm Cửu Giới đặc biệt huyễn lệ vào tối nay, thanh âm dễ nghe vù vù quanh quẩn trên bầu trời đêm, mỗi góc Cửu Giới.
Dù ngươi đang trên bình nguyên rộng lớn hay hẻm cốc sâu thẳm, hoặc sa mạc khô nóng, hay ở trong biển người.
Tối nay bất cứ sinh linh nào đều nghe thanh âm trong trẻo êm tai này. Nó quanh quẩn trong thiên địa, trong cửu thiên thập địa, góc nào trên thế gian đều nghe thấy thanh âm này.
Trời đêm vốn yên lặng đột nhiên lấp lóe ánh sáng, trên bầu trời đột nhiên chảy từng dòng đại đạo như ngân hà. Đại đạo như thế bày ra ở mỗi nơi trong cửu thiên thập địa, các đại đạo xẹt qua không trung chảy giữa thiên địa. Các đại đạo như dòng sông từ gần đến xa, từ xa chảy ra xa hơn cho đến sâu trong vũ trụ, chảy đến nơi khởi nguồn thiên địa vạn đạo.
Các đại đạo nhảy lên chảy giữa thiên địa, tinh thuần lấp lấy, không phải nước sông chảy mà là các đốm sáng nhấp nháy ánh sáng kim cơng, là thời gian trôi.
Màu sắc của mỗi đại đạo tuy khác nhau, mỗi đại đạo muôn hình muôn vẻ, nhưng từng đại đạo rất tinh thuần. Mỗi đại đạo thật tinh khiết, là lực lượng, là năng lượng thuần nhất trong thiên địa.
Đại đạo như thế không dựa vào tu luyện hình thành, không phải uẩn dưỡng mà thành, nó là khởi nguồn lực lượng, là mỗi thời đại chịu tải lực lượng. Lực lượng như thế, đại đạo như thế, chỉ khi một thời đại mở ra mới xuất hiện.
Khi tất cả lực lượng tụ tập hình thành trong Cửu Giới, khi tất cả đại đạo như vậy tụ lại, cuối cùng thiên địa diễn hóa thành Thiên Mệnh mà tu sĩ từ vạn cổ tới nay luôn khao khát.
Trên bầu trời chảy đại đạo nhiều ình dáng, có chảy róc rách như dòng suối nhỏ, có như sông lớn chảy xiết không ngừng, có như ngân hà duỗi ra khuếch trương trong vũ trụ.
Nhìn các đại đạo chảy trong thiên địa, tất cả sinh linh Cửu Giới xem ngây người. Đối với nhiều sinh linh thì cả đời chưa chắc được thấy cảnh quan như thế. Cảnh quan đồ sộ vô cùng chỉ có một lần trong một thời đại.
Nhìn các đại đạo chảy, có vãn bối lần đầu tiên được thấy trong đời.
Vãn bối chỉ lên trời hỏi:
– Đó là cái gì?
– Thiên Mệnh tụ tập, lực lượng một thời đại, Cửu Giới chịu tải sẽ tụ lại với nhau cuối cùng hình thành Thiên Mệnh.
Có trưởng bối từng thấy cảnh tượng này nói:
– Thiên Mệnh sắp sửa xuất hiện, một thời đại mở ra, Tiên Đế tương lai sắp sinh ra.
Nghe trưởng bối nói, vãn bối rung động, thậm chí hưng phấn kêu lên:
– Thiên Mệnh!
Với mỗi tu sĩ thì cả đời bọn họ khao khát có được Thiên Mệnh biết bao.
Có Thiên Mệnh nghĩa là vô địch cả đời, chúa tể thời đại này, trở thành Tiên Đế của thời đại này.
Chịu tải Thiên Mệnh là truy cầu cuối cùng của toàn bộ tu sĩ trong thiên hạ. Không biết bao nhiêu tu sĩ ngày đêm không ngủ vì theo đuổi nó, bao nhiêu người trở thành xương khô, hóa thành vì truy đuỏi nó.
Mặc cho con đường này khó khăn biết bao, mặc cho con đường này nguy hiểm bao nhiêu nhưng từ vạn cổ tới nay không ai ngừng bước theo đuổi, mọi người khát vọng có ngày mình sẽ chịu tải Thiên Mệnh, trở thành Tiên Đế.
Có vãn bối nhìn các đại đạo chảy trên bầu trời, tò mò hỏi trưởng bối:
– Nó đi thông đến đâu?
Trưởng bối nhìn các đại đạo chảy, lắc đầu nói:
– Không ai biết, có người nói đi lên trời, có người nói thông hướng khởi nguồn thiên địa, có người bảo nó đi thông đạo tâm của mỗi người chúng ta. Cụ thể chúng nó chảy đi đâu thì không có bất cứ người nào biết.
Có vãn bối nhìn các đại đạo chảy chứa lực lượng tinh thuần nhất, năng lượng tinh khiết nhất.
Vãn bối hỏi trưởng bối:
– Lực lượng Thiên Mệnh mạnh cỡ nào?
– Cái này phải hỏi Tiên Đế? Có tin đồn sau khi Tiên Đế chịu tải Thiên Mệnh thì ít khi dốc hết sức, có người lớn tuổi nói Tiên Đế sẽ không đánh ra lực lượng chung cực nhất Thiên Mệnh. Chúng ta không biết điều này là thật hay giả.
Trưởng bối lắc đầu nói:
– Nhưng dù ngươi không biết lực lượng Thiên Mệnh cũng có thể tưởng tượng, nó hội tụ một thời đại, nó chịu tải Cửu Giới. Ngươi có thể tưởng tượng lực lượng một thời đại mạnh mẽ biết bao, lực lượng Cửu Giới cường đại cỡ nào.
Vãn bối nghe trưởng bối giảng dậy xong thì thẫn thờ tưởng tượng. Lực lượng Cửu Giới, lực lượng một thời đại, sức mạnh khiến biết bao người điên cuồng vì nó. Hèn gì từ vạn cổ tới nay vô số người muốn chịu tải Thiên Mệnh, trở thành Tiên Đế.
Khi các đại đạo chảy xuôi, đạo môn sâu trong vũ trụ chậm rãi phát ra ánh sáng. Đạo dài vốn loang lổ bụi bặm dần sáng lên, bụi bay mất.
Có Thần Hoàng khi thấy cảnh tượng trong vũ trụ thì hiểu sắp xảy ra chuyện gì, chậm rãi nói:
– Khi Thiên Mệnh hình thành thì Cửu Giới sẽ lại tương thông, khi đó đại thế chính thức mở ra. Đạo môn Cửu Giới bị phong tỏa mấy vạn năm sắp mở ra, thế gian trở nên hùng vĩ bao la, sẽ càng phồn hoa, càng tàn nhẫn hơn.
Ngày xưa Hắc Long Vương và Đạp Không Tiên Đế chiến đấu, Hắc Long Vương xé rách Thiên Mệnh, từ đó về sau đại đạo ảm đạm, toàn Cửu Giới chìm trong thời đại đạo khó. Đường hầm Cửu Giới bị phong kín, tu sĩ không còn có thể tự do tới lui trong Cửu Giới.
Giờ nhìn đạo môn Cửu Giới sâu trong vũ trụ bắt đầu tỏa sáng, mọi người biết liên kết Cửu Giới sắp mở ra. Khi đó chỉ cần ngươi có đủ tinh bích là có thể ra vào Cửu Giới, đi thông bất cứ đâu trong Cửu Giới.
Nhìn đạo môn Cửu Giới sắp phục hồi, bao nhiêu người hăng hái. Người thế hệ trước bị nhốt ỏng một giới sớm khát vọng đi nơi khác ở Cửu Giới nhìn xem, gặp lại người quen cũ. Người trẻ tuổi càng khỏi phải nói, đời này bọn họ chưa từng rời khỏi thế giới của mình, hiện tại có cơ hội đi Cửu Giới là chuyện rất đáng hưng phấn với họ.
Khi các đại đạo chảy trên bầu trời, một số cường giả bay lên cao. Có người lấy bảo bình ra, có người lấy thánh khí, có người diễn biến thuật vô song. Bọn họ chỉ có một mục đích, đó là chiếm hữu lực lượng đại đạo đang chảy, bọn họ muốn đánh cắp các đại đạo chảy xuôi.
Tiếc rằng mặc cho bọn họ dùng báu vật gì của mình, dùng thuật vô song thế nào đều không thể lấy một chút lực lượng trong đại đạo. Các đại đạo vẫn cứ chảy, không hề dừng lại.
– Thế này vô dụng, ngươi mạnh đến mấy cũng không thể đói kháng lại thiên địa.
Chương 2480: Con đường tương lai 1
Thấy có cường giả định đánh cắp lực lượng đại đạo, trưởng bối có kinh nghiệm cười lắc đầu nói:
– Nếu ngươi có thể đánh cắp lực lượng các đại đạo trong thiên địa thì nghĩa là ngươi có thể hủy thiên địa. Nếu ngươi có thể hủy thiên địa, hủy Cửu Giới thì ngươi không cần lực lượng đó, ngươi há mồm là có thể nuốt Cửu Giới vào. Vạn cổ tới nay chưa ai đến trình độ đó.
Dốc hết sức ra nhưng không trộm được chút lực lượng đại đạo, những cường giả liều thử trước đành bỏ cuộc. Trưởng bối đó nói không sai chút nào, nếu bọn họ có thể đối kháng thiên địa tức là mạnh hơn Tiên Đế, đến trình độ đó bọn họ có thể nuốt vào Cửu Giới, cần gì đánh cắp chút lực lượng đại đạo?
Đêm nay, thành Minh Châu. Lý Thất Dạ đứng dưới trời đêm nhìn các đại đạo chảy, nhìn lực lượng tinh thuần kia, nhìn năng lượng tinh khiết kia, môi nở nụ cười.
Lý Thất Dạ nhìn các đại đạo chảy xuôi, thì thào:
– Mỗi thời đại chỉ có giờ phút này là khiến ta trông chờ, khiến trái tim chết lặng của ta đập một nhịp.
Trấn Thế Chân Thần, Dư Thái Quân đứng cạnh Lý Thất Dạ, cũng nhìn các đại đạo chảy.
Dư Thái Quân xem đại đạo chảy, cảm thán rằng:
– Cảnh tượng thế này vô cùng xinh đẹp, khi buổi tối tuyệt đẹp này qua đi, ngay sau đó là cuộc chiến Thiên Mệnh cực kỳ tàn khốc. Thiên Mệnh xuất hiện làm người hưng phấn nhưng cũng là lúc tất cả thiên tài Cửu Giới thổi kèn.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Dù nói sao thì phong cảnh này xem mãi không chán, mỗi thời đại có ý nghĩa khác nhau. Được nhìn cảnh quan như vậy chứng minh ít ra mình còn sống, trái tim còn đang đập.
Trấn Thế Chân Thần nhìn thật lâu, xem rất kỹ, cuối cùng nói:
– Lần này hơi khác biệt.
Trấn Thế Chân Thần sống lâu hơn Dư Thái Quân, kiến thức uyên bác hơn Dư Thái Quân, nên sau khi quan sát kỹ thì nhìn ra một số thứ khác biệt.
Trấn Thế Chân Thần nói như thế khiến Dư Thái Quân cũng nhìn đại đạo chảy xuôi, nhưng không nhìn ra manh mối gì.
Trấn Thế Chân Thần hỏi:
– Cái này có gì khác biệt?
Dư Thái Quân sống không lâu bằng Trấn Thế Chân Thần, chỉ thấy Thiên Mệnh một lần, về kiến thức so với Trấn Thế Chân Thần hơi có chênh lệch.
– Lực lượng, đại đạo, quy tắc thiên địa.
Trấn Thế Chân Thần nhìn chăm chú các đại đạo chảy, chậm rãi nói:
– 60en ó thiếu cái gì, hoặc nó đang phù hợp cái gì. Tóm lại Cửu Giới tụ tập lần này khác với trước kia.
– Ánh mắt Trấn Thế rất sắc bén.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đời này sẽ khác với trước, không chỉ khác thời đại dĩ vãng, thậm chí không giống các kỷ nguyên đã biến mất. Đây sẽ là thời đại trước giờ chưa từng có, một kỷ nguyên sẽ vì thời đại này mà khác đi.
Trấn Thế Chân Thần bất ngờ hỏi:
– Chúng ta là đỉnh kỷ nguyên sao?
– Không, thời đại của chúng ta chưa đến đỉnh kỷ nguyên.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Nhưng thời đại này kỷ nguyên sẽ vì Lý Thất Dạ ta mà khác đi. Ở thời đại này dù không phải đỉnh kỷ nguyên cũng sẽ hơn đỉnh. Thời đại này sẽ đi tới tận cùng thế giới trong tay của ta, kỷ nguyên này sẽ sáng lạn trong tay ta, người đời sau không bao giờ đến độ cao này.
Người khác nghe lời Lý Thất Dạ nói như biên tự diễn, nhưng Trấn Thế Chân Thần cùng Dư Thái Quân nghe lại cảm thấy đương nhiên. Vì bọn họ biết đại nhân vì đến thời đại này mà tích lũy năm tháng vô cùng dài lâu, không ai vạch ra mưu lược khổng lồ xa xôi như hắn.
Đặc biệt là Trấn Thế Chân Thần, gã từng theo Lý Thất Dạ tham gia tiên chiến, hiểu rằng lá bài tẩy trong tay hắn đáng sợ hơn tưởng tượng của bất cứ ai. Đây là lý do tại sao từ vạn cổ Lý Thất Dạ sừng sững đến hiện tại.
Lý Thất Dạ cười thật tơi:
– Đời này ta sẽ không chỉ trở thành Tiên Đế.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Với ta đời này Thiên Mệnh chỉ là điểm xuyết.
– Thiên Mệnh chỉ là điểm xuyết!
Nghe câu tuyên bố hào hùng đó, Dư Thái Quân truy tùy Lý Thất Dạ cũng không chịu nổi ngây người. Dư Thái Quân biết Lý Thất Dạ nghịch thiên, nhưng câu ‘Thiên Mệnh chỉ là điểm xuyết’ vẫn làm nàng rung động.
Thiên Mệnh, tuy rằng đây không phải tất cả của Tiên Đế nhưng là tự tin vô địch của Tiên Đế, là chỗ dựa mạnh nhất của Tiên Đế. Bây giờ Lý Thất Dạ nói ‘Thiên Mệnh chỉ là điểm xuyết’, người ngoài nghe câu đó tuyệt đối không tin nhưng Trấn Thế Chân Thần, Dư Thái Quân biết hắn nói thật.
Trấn Thế Chân Thần không kiềm được hỏi:
– Trên Thiên Mệnh còn có thứ khác sao?
– Hoặc có hoặc không, cái này không dễ định nghĩa.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nhưng trên thời đại này còn có phạm trù thời gian càng rộng lớn, đó là kỷ nguyên.
– Kỷ nguyên!
Trấn Thế Chân Thần cẩn thận nhấm nháp câu nói của Lý Thất Dạ, vì biết ý nghĩa kỷ nguyên là gì.
Kỷ nguyên là phạm trù thời gian, như Lý Thất Dạ nói, kỷ nguyên do vô số thời đại tổ thành.
Như thời gian giản sự, dù là thời đại hiện thời hay thời đại của vị Tiên Đế nào đó, hoặc là toàn thời đại chư đế, thậm chí thời đại khai hoang trước thời chư đế, thời đại hoang mãng càng xa xoi, những thời đại này nằm trong kỷ nguyên.
Tức là kỷ nguyên bao gồm thời đại mãng hoang, thời đại khai hoang, thời đại Cổ Minh, thời đại chư đế hiện tại.
Từng có người nói kỷ nguyên khởi đầu ở thời đại mãng hoang, không thể kiểm chứng cách nói này là thật hay giả, không ai biết điểm bắt đầu thật sự của kỷ nguyên là từ đâu.
Người trầm tĩnh như Dư Thái Quân cũng không nhịn được hỏi:
– Thiên Mệnh chỉ là điểm xuyết, đại nhân định truy tìm lực lượng như thế nào?
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhẹ lắc đầu nói:
– Thanh Phong, ngươi suy nghĩ tận cùng thế giới quá đơn giản. Cuộc chiến chung cực tương lai đâu dễ vậy, chỉ bằng Thiên Mệnh bình thường thì không đủ, nếu không đã chẳng có các vị Tiên Đế, các Tiên Vương người trước ngã xuống, người sau tiến lên trên con đường này. Từng có bao nhiêu Đế Giả kinh diễm, bao nhiêu cự kình vô địch, bọn họ gục ngã trên con đường này. Từng có trận doanh tuyệt thê vô song, từng có liên minh có thể san bằng hết thảy, nhưng đều ngã xuống con đường này.
– Con đường chiến tranh này cực kỳ tàn nhẫn, so với trận chiến tận cùng thế giới thì cuộc chiến Thiên Mệnh, trận chiến cuối cùng của cuộc chiến Thiên Mệnh chỉ là đám con nít chơi bán đồ hàng, không đáng nhắc tới.
Nói tới đây Lý Thất Dạ buông tiếng thở dài.
– Ta tin tưởng đại nhân có thể cười đến cuối cùng. Đại nhân có vô số con bài chưa lật, có đòn sát thủ duy nhất đủ để hủy diệt hết thảy.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Đúng là ta có nhiều vũ khí bí mật, nhưng cái loại bài tẩy này chỉ có hiệu quả với sinh mệnh. Lá bài của ta có thể uy hiếp nhiều tồn tại, Táng Địa hay Tiên Đế thì ta đều nắm chắc sẽ uy hiếp được bọn họ. Thậm chí trên cửu thiên thập địa, ta vẫn có lá bài đối địch với tất cả Đế Tiên Vương. Nhưng chúng nó vô dụng trước tận cùng thế giới.
Trấn Thế Chân Thần không kiềm được xen lời:
– Còn đòn sát thủ duy nhất của đại nhân thì sao?
Trấn Thế Chân Thần nói đòn sát thủ duy nhất là Tinh Trụ, thứ hôm đó Lý Thất Dạ lấy ra uy hiếp Tinh kê Tiên Khoáng