Đế Bá Audio Podcast
Tập 475 [Chương 2371 đến Chương 2375]
❮ sautiếp ❯Chương 2371: Uy hiếp 1
Khổng Tước Minh Vương lắc đầu, nói ra:
– Trưởng lão, giao tình thì giao tình, nhưng mà tông quy không thể phế. Một, tại thành Minh Châu, chỉ có pháp chỉ mới có thể có hiệu lực; hai, nếu như muốn điều động thành Minh Châu, trừ cần chưởng môn pháp chỉ ra, còn nhất định phải có Hắc Long quân đoàn nhất mạch, thánh tổ nhất mạch cùng với các lão tổ thôn Tiểu Hải ký tên lên pháp chỉ mới được, lúc này mới có thể có hiệu lực, bằng không sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể điều động thành Minh Châu.
Nói đến đây, Khổng Tước Minh Vương nhìn qua Tôn trưởng lão, nói ra:
– Tôn trưởng lão với tư cách trưởng lão, không thể không biết điểm này chứ? Không có hai thứ này, ta sẽ không tiến vào Trấn Thiên Hải thành, cũng sẽ không điều động người nào của thành Minh Châu!
Tôn trưởng lão cười khan một tiếng, chà xát tay, nói ra:
– Minh Vương, hiện tại tình huống trong tông môn ngươi cũng không phải không biết, rất nhiều lão tổ đều bị khóa trong Hắc Long sảnh, kể cả các lão tổ thôn Tiểu Hải, vào thời điểm này, chư lão cũng không cách nào hạ pháp chỉ cho Minh Vương… Đương nhiên, Minh Vương yên tâm, chờ sau khi Hắc Long sảnh mở ra, chư lão chắc chắn sẽ có pháp chỉ bổ nhiệm Minh Vương, ta tin tưởng, khi bổ nhiệm Minh Vương có hiệu lực. Minh Vương vất vả nhiều, công lao càng lớn, tấn chức là chuyện đương nhiên.
Nghe những lời như thế này, Khổng Tước Minh Vương tươi cười không dứt, nàng cười cười có thể nói là khuynh quốc khuynh thành.
Cái gọi là tấn chức, tất cả chỉ là kế điệu hổ ly sơn mà thôi, bây giờ đối với đám người Diệp Cửu Châu nhất mạch mà nói, bọn họ không cách nào khống chế chính là Minh Châu Giang Chử, ngoại nhân căn bản không thể nhập chủ thành Minh Châu.
Mà thân phận địa vị của Khổng Tước Minh Vương là hợp pháp, vị trí thành chủ của nàng không thể đoạt đi được, không nói Diệp Cửu Châu có thể khống chế cả Trấn Thiên Hải thành, hắn cũng không cách nào động tới vị trí thành chủ của Khổng Tước Minh Vương.
Cho nên hiện tại đám người Diệp Cửu Châu dùng thủ đoạn tấn chức dời Khổng Tước Minh Vương ra khỏi thành Minh Châu, chỉ cần Khổng Tước Minh Vương rời khỏi thành Minh Châu, cho dù Diệp Cửu Châu không thể lập thành chủ mới, nhưng mà, không có thành chỉ địa vị hợp pháp như Khổng Tước Minh Vương, đám người Diệp Cửu Châu có thể thừa cơ khống chế thành Minh Châu.
Đương nhiên, đối với chuyện tấn chức này, nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, muốn có địa vị cao trong Trấn Thiên Hải thành, tấn chức là đường ra không tệ.
Nhưng đối với Khổng Tước Minh Vương mà nói, chuyện này đã khác biệt, hiện tại là thời điểm Trấn Thiên Hải thành nguy nan, trước kia Tử Thúy Ngưng đã có phó thác cho nàng, thành Minh Châu sẽ là trạm sau cùng của Trấn Thiên Hải thành!
Khổng Tước Minh Vương nhìn qua Tôn trưởng lão, chậm rãi nói ra:
– Tôn trưởng lão, ta cũng không phải không thể đi gặp chưởng môn, ta muốn gặp chưởng môn, nếu như chưởng môn đến thành Minh Châu gặp ta, ta sẽ cân nhắc nhậm chức.
Đám người Diệp Cửu Châu muốn dời Khổng Tước Minh Vương, mà Khổng Tước Minh Vương lúc này cũng cho ra nan đề với đám người Diệp Cửu Châu. Mặc dù nói lúc này Khổng Tước Minh Vương không thể liên lạc với Tử Thúy Ngưng, nàng tin tưởng Tử Thúy Ngưng đã bị Diệp Cửu Châu giam lỏng.
Nếu như nói Tử Thúy Ngưng thật sự đi đến thành Minh Châu, đối với Khổng Tước Minh Vương mà nói là một cơ hội, không chỉ có cơ hội cứu Tử Thúy Ngưng, đồng thời cũng có thể liên thủ với Tử Thúy Ngưng phản công đám người Diệp Cửu Châu.
– Minh Vương, đừng khó xử ta.truyện Ma Tu audio
Tôn trưởng lão cười gượng một cái, nói ra:
– Lúc này chưởng môn không thể phân thân ra được, các Sơn tổ bị vây khốn trong Hắc Long sảnh, chưởng môn nóng lòng như lửa đốt, hiện tại chưởng môn bế quan tham tường huyền diệu của Hắc Long sảnh, không cách nào thoát thân. Nếu Minh Vương không ngại cứ theo ta đi gặp chưởng môn…
Khổng Tước Minh Vương chen ngang lời Tôn trưởng lão, lắc đầu, nói ra:
– Trưởng lão, đáp án đã nói rồi, hoặc là bảo chưởng môn đến gặp ta, hoặc là cầm pháp chỉ hợp pháp đến đây, nếu không, ta sẽ không rời khỏi thành Minh Châu!
Tôn trưởng lão vội vàng nói:
– Minh Vương, làm thế là theo lề thói cũ, Minh Vương không ngại biến báo một hai, như vậy sẽ có lợi cho tương lai của Minh Vương đấy. Minh Vương đi vào tông môn, chính là tiền đồ vô lượng, sẽ đạt đến đỉnh phong…
– Trưởng lão, không cần nói nhiều, chúng ta nên làm việc theo quy củ, không quy tắc, không thành vuông tròn.
Khổng Tước Minh Vương cắt lời Tôn trưởng lão.
– Minh Vương, đừng làm khó ta.
Tôn trưởng lão nói:
– Ta không thể về tay không, phải có bàn giao với chưởng môn mới được, cũng phải có giao phó với các vị lão tổ.
– Chỉ là chút chuyện nhỏ cũng cần dùng tới thủ đoạn quanh co như vậy sao, Cố Tôn cũng tốt, Diệp Cửu Châu cũng được, đúng là càng sống càng thụt lùi. Cố Tôn ở kiếp này quá mức cẩn thận rồi.
Hiện tại Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu nói ra:
– Cố Tôn năm đó khí phách mười phần, năm đó có chuyện gì mà hắn không dám làm? Nếu đổi lại hắn trước kia, muốn lấy thành Minh Châu, hắn sẽ trực tiếp tấn công nơi này. Hiện tại sử dụng chút thủ đoạn nhỏ hèn mọn như thế, thật sự không lên nổi mặt bàn.
Lý Thất Dạ vẫn yên tĩnh ngồi tại chỗ không nói gì, Tôn trưởng lão cũng không có đi chú ý tới hắn nhiều, hiện tại thì tốt rồi, vừa mở miệng đã chọc phá âm mưu của hắn, sắc mặt Tôn trưởng lão lập tức biến hóa.
– Tiểu tử, ngươi là người phương nào!
Tôn trưởng lão lập tức quát to.
Nhưng mà Lý Thất Dạ cũng không nhìn Tôn trưởng lão, hắn chỉ liếc sơ qua mà thôi, nét tươi cười càng đậm, nói:
– Một ngoại nhân mà thôi, một ngoại nhân ưa thích trỏ mõm vào chuyện người khác.
– Minh Vương, đây là chuyện gì?
Tôn trưởng lão lập tức biến sắc, nhìn Khổng Tước Minh Vương nói:
– Đây chính là đại sự cơ mật của tông môn chúng ta, để ngoại nhân có mặt ở nơi này, đây là tội lớn đấy, mà Minh Vương biết rõ hắn không phải là người trong tông môn, vẫn mang hắn đến nơi đây. Minh Vương, đây là biết pháp phạm pháp…
– Tốt, không nên chụp mũ.
Khổng Tước Minh Vương không nói chuyện, Lý Thất Dạ khoát tay, cắt ngang lời Tôn trưởng lão, vừa cười vừa nói:
– Giày vò lâu như vậy, các ngươi vẫn muốn đoạt thành Minh Châu, ai, Diệp Cửu Châu lão, Cố Tôn cũng nhát gan, với tính tình của chúng lúc trước, sẽ trực tiếp đến đoạt! Tốt, trở về đi, nói cho Cố Tôn, Diệp Cửu Châu biết, cút cho ta!
– Tiểu bối, chớ có nhục mạ lão tổ của ta!
Tôn trưởng lão biến sắc, quát lên:
– Người tới, bắt hắn lại cho ta.
Lúc này đám tráng hán đứng hai bên đại điện đi ra, vây quanh Lý Thất Dạ! Sát khí bọn chúng tăng vọt, có ý định bắt sống Lý Thất Dạ.
– Minh Vương, xảy ra chuyện này, ngươi phải cho tông môn một câu trả lời…
Tôn trưởng lão lúc này chất vấn Khổng Tước Minh Vương.
Đối với đám người Tôn trưởng lão mà nói, bọn chúng ước gì náo chuyện này càng lớn càng tốt, kể từ đó, bọn họ sẽ có thể phái binh trú đóng thành Minh Châu.
Phanh, phanh, phanh…
Một loạt tiếng nổ vang lên, trong nháy mắt đám cường giả vây quanh Lý Thất Dạ đều bay ra ngoài, máu tươi cuồng phun, tất cả bọn chúng bị ném bay ra bên ngoài, trong khoảng thời gian ngắn không đứng dậy được.
Chương 2372: Uy hiếp 2
Lý Thất Dạ ngồi tại chỗ, hắn không có nhúc nhích, không ai nhìn thấy hắn ra tay như thế nào.
– Bàn giao? Ta cho ngươi một câu trả lời.
Tôn trưởng lão còn chưa nói xong, bàn tay Lý Thất Dạ mở ra, bàn tay của hắn lúc này giống như một ngọn núi to lớn đập thẳng vào người Tôn trưởng lão.
Thấy bàn tay chẳng khác gì ngọn núi khổng lồ đánh tới, sắc mặt Tôn trưởng lão đại biến, hắn quát to một tiếng, lập tức tế bảo binh ra, đánh thẳng ra ngoài.
“Phanh” một tiếng thật lớn, nhưng mà kết quả vẫn như trước, không quản bảo binh của Tôn trưởng lão rất cường đại, vẫn không thể bảo hộ hắn, hắn bị đánh bay ra ngoài, máu tươi tung tóe.
– Sư phụ ——
Nhìn thấy Tôn trưởng lão bị đập bay, đệ tử dâng trà cho Tôn trưởng lão lập tức hoảng sợ, thanh niên này bước nhanh đến phía trước, sắc mặt trắng bệch, vội vàng nâng Tôn trưởng lão dậy.
– Ngươi, ngươi, ngươi là người phương nào!
Tôn trưởng lão lúc này biến sắc, hắn là trưởng lão của Trấn Thiên Hải thành, hắn cũng không phải kẻ hư danh nói chơi, nhưng mà hôm nay không ngăn nổi một chưởng của người ta, từ đó có thể thấy đối phương cường đại cỡ nào, đây tuyệt đối là thực lực cấp bậc Thần Hoàng, đáng sợ như thế, thực lực cao như vậy, tuyệt đối không phải là tiểu bối vô danh.
– Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Có lẽ ngươi đã nghe qua tên của ta!
– Đệ nhất hung nhân ——
Không quản người như Tôn trưởng lão, vừa nghe cái tên này đã lập tức lui ra sau vài bước, sắc mặt đại biến.
Không quản hắn là trưởng lão Trấn Thiên Hải thành, hắn lúc này sợ hãi kêu to một tiếng, uy danh đệ nhất hung nhân quá vang dội, vang dội tới mức dọa hỏng vô số người.
Năm đó đồ diệt Đạp Không Sơn, lưu đày Phi Tiên Giáo, chiến tích như vậy chấn nhiếp toàn bộ Nhân Hoàng Giới, nói đến hung danh của “Đệ nhất hung nhân”, cho dù là kẻ nào cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Trong đương thời, tất cả mọi người trong Nhân Hoàng Giới đều biết danh tiếng “Đệ nhất hung nhân “, cái tên “Lý Thất Dạ” đã ít có người nhắc tới, khi nhắc đến hắn, người ta sẽ nói đến cái hung danh “Đệ nhất hung nhân ” cứ không phải tên hắn.
Trấn Thiên Hải thành có uy danh hiển hách tại Bắc Uông Dương, nhưng mà Tôn trưởng lão cũng hiểu, đệ nhất hung nhân còn dám giết Thần Hoàng của Phi Tiên Giáo, còn không sợ Phi Tiên Giáo thì cớ sao lại sợ Trấn Thiên Hải thành? Đương nhiên sẽ không! Nếu như hiện tại đệ nhất hung nhân muốn giết hắn, tuyệt đối sẽ không cân nhắc hắn có phải là trưởng lão Trấn Thiên Hải thành hay không!
– Rất tốt.
Thần thái của Tôn trưởng lão bị Lý Thất Dạ thu hết vào mắt, vừa cười vừa nói:
– Là đệ tử Trấn Thiên Hải thành, có thể biết sợ hãi cũng là chuyện rất khó được, không biết sống chết, ta vừa vặn ra tay chém ngươi.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Tôn trưởng lão biến sắc, lập tức lui ra sau vài bước.
– Ta, ta, ta là người của Trấn Thiên Hải thành, cũng, cũng, cũng không sợ bất luận kẻ nào.
Tôn trưởng lão đã bị dọa hỏng, không ngừng lui ra phía sau, đệ tử Tôn trưởng lão lúc này cố lấy hết can đảm nói ra một câu, nhưng mà lời nói vẫn cà lăm.
Tôn trưởng lão sợ hãi kêu to, lập tức kéo thanh niên này ra sau lưng hắn, thanh niên này là tiểu đồ đệ của hắn, gần đây rất nghe lời, hắn cũng rất hài lòng với đệ tử nhu thuận như vậy, hắn cũng không muốn đệ tử của mình chết trong tay đệ nhất hung nhân.
– Ngươi tên là gì?
Lý Thất Dạ tươi cười nồng đậm, nhìn thanh niên hỏi một câu.
Tôn trưởng lão lui về phía sau một bước, hắn che chở cho đồ đệ của mình, nói:
– Lý Thất Dạ, Trấn Thiên Hải thành chúng ta không thù không oán với ngươi, tại sao ngươi lại gây phiền toái với Trấn Thiên Hải thành chúng ta.
Lý Thất Dạ không để ý tới Tôn trưởng lão, nhìn thanh niên sau lưng Tôn trưởng lão, vừa cười vừa nói:
– Ngươi tên gì?
– Ta, ta, ta tên là Lâm Kỳ!
Thanh niên do dự một lát, cuối cùng vẫn cố lấy hết dũng khí, không muốn ném mặt mũi Trấn Thiên Hải thành, ngẩng đầu nói ra.
Nhìn tên thanh niên này, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, qua một hồi lâu hắn mới thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng khoát khoát tay, nói ra:
– Các ngươi đều cút đi, ta không muốn nhìn thấy các ngươi nữa. Cố Tôn cũng tốt, Diệp Cửu Châu cũng được, trở về nói với bọn chúng, Lý Thất Dạ ta đến rồi.
Sắc mặt Tôn trưởng lão hết sức khó coi, nhưng mà lúc này hắn không muốn tìm phiền toái với Khổng Tước Minh Vương, gặp được nhân vật như đệ nhất hung nhân, cách làm sáng suốt nhất chính là chạy nhanh đi, nếu không mặc kệ ngươi cường đại cỡ nào, mặc kệ ngươi có chỗ dựa cứng ra sao, những thứ này không dùng được, cách duy nhất để sống sót là chạy nhanh lên.
Tôn trưởng lão không nói hai lời, lập tức mang theo đệ tử của mình và những người khác rời đi, trong nháy mắt bỏ trốn mất dạng.
– Công tử, náo lớn như thế, đám người Diệp lão tổ sẽ kiếm cớ.
Thấy Tôn trưởng lão bỏ trốn mất dạng, Khổng Tước Minh Vương cười khổ nói một câu.
Lý Thất Dạ nói:
– Lấy cớ thì sao chứ, đám người Diệp Cửu Châu muốn chiếm lấy thành Minh Châu, có tìm cớ hay không, bọn chúng vẫn hành động thôi.
Khổng Tước Minh Vương đành phải thở dài một hơi, đạo lý kia nàng cũng hiểu, nàng có thể làm cũng chỉ kéo dài thời gian mà thôi.
– Cũng không biết chưởng môn như thế nào.
Khổng Tước Minh Vương lo lắng nói ra, đám người Sơn tổ bị giam trong Hắc Long sảnh là thập phần an toàn, ngược lại Tử Thúy Ngưng nắm quyền hành nhưng không an toàn, nói không chừng tánh đang nằm trong tay đám người Diệp Cửu Châu.
– Ngươi không cần lo lắng.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà lắc đầu, nói ra:
– Ngươi quá coi thường nàng, lại nói Diệp Cửu Châu tuy rất cường đại, nhưng mà Tử Thúy Ngưng có Hắc Long thương trong tay, nàng thật muốn đi, Diệp Cửu Châu cũng không ngăn cản được, nếu nàng đã lưu lại, tất nhiên là có đạo lý của mình.
– Hy vọng là như thế.
Khổng Tước Minh Vương bất đắc dĩ nói một câu, nàng cũng hiểu chưởng môn là người cơ trí, sẽ không dễ dàng rơi vào trong tay địch nhân, nhưng mà đưa thân vào đầm rồng hang hổ, chắc chắn sẽ có lo lắng.
– Bỏ qua tất cả những chuyện này đi.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Đi tới thành Phong Văn, ta mang ngươi đi gặp một người.
– Đi thành Phong Văn?
Lý Thất Dạ nói lời này làm chio Khổng Tước Minh Vương kinh ngạc, nói:
– Đi thành Phong Văn gặp người phương nào?
– Rất có ích với ngươi, người có ích cho Trấn Thiên Hải thành hiện tại, cũng là người mà Trấn Thiên Hải thành dựa vào trong tương lao.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
– Người làm chỗ dựa cho Trấn Thiên Hải thành?
Nghe câu nói này, Khổng Tước Minh Vương càng ngạc nhiên hơn trước, đổi lại người khác nói ra câu này, Khổng Tước Minh Vương nói không chừng sẽ bật cười.
Tại Bắc Uông Dương, ai là đệ nhất, Trấn Thiên Hải thành! Tính trong toàn bộ Nhân Hoàng Giới, Trấn Thiên Hải thành cũng là truyền thừa có thanh danh hiển hách, đối với Trấn Thiên Hải thành bọn họ mà nói, cường giả như rừng, không nói trong Trấn Thiên Hải thành còn có Diệp Cửu Châu là Thần Hoàng vô địch, còn có Cố Tôn thâm bất khả trắc trong truyền thuyết.
Tại Bắc Uông Dương, chỉ có Trấn Thiên Hải thành của bọn họ làm chỗ dựa cho kẻ khác, làm gì cần người khác làm chỗ dựa cho Trấn Thiên Hải thành cơ chứ.
Chương 2373: Thành phong văn
Hiện tại Lý Thất Dạ nói tìm một người làm chỗ dựa cho Trấn Thiên Hải thành, câu này đã làm Khổng Tước Minh Vương kinh ngạc ngây người. Nhưng mà đệ nhất hung nhân thanh danh hiển hách, Lý Thất Dạ tuyệt đối sẽ không nói đùa.
– Công tử nói chính là Dư thái quân sao?
Khổng Tước Minh Vương càng nghĩ, duy nhất có thể nghĩ đến cũng cũng chỉ có một người.
Nếu như nói, tại Bắc Uông Dương có ai có thể làm Trấn Thiên Hải thành kiêng kị ba phần, như vậy cũng chỉ có Dư thái quân, nàng cũng là người duy nhất trong Bắc Dương uông hiện tại có thể sánh vai với Cố Tôn.
– Không phải.
Lý Thất Dạ cười to lên, nói ra:
– Tại thành Phong Văn, trừ Dư thái quân, còn có những người khác.
– Thứ cho tiểu muội nông cạn.
Khổng Tước Minh Vương nói ra:
– Tiểu muội không nghe nói qua có ai kinh thế như vậy.
Đây cũng không phải là nàng tự ngạo.
Tại Bắc Uông Dương thật sự có thể làm chỗ dựa cho Trấn Thiên Hải thành, nhất định phải là tồn tại hoành kích Tiên Đế, nếu không, những người khác không ai có tư cách làm chỗ dựa này.
– Ngươi không biết cũng không có nghĩa là không có.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Thế gian có vô số cường giả, bằng không thì Cố Tôn cường đại như vậy cũng không cần kẹp đuôi làm người lâu như vây.
Nghe được câu nói này, Khổng Tước Minh Vương không có đánh giá, dù sao đối với nàng mà nói, đây chỉ là tranh đấu quyền lực tông môn trong Trấn Thiên Hải thành mà thôi, không quản đám người Diệp Cửu Châu nhất mạch đang đứng ở vị trí đối lập, nàng cũng không nói ra những lời giảm giá trị lão tổ của mình.
– Công tử, thành Minh Châu đang mang trọng đại, nếu ta rời đi, chỉ sợ không ổn, đây chính là ý của Diệp lão tổ.
Khổng Tước Minh Vương trầm ngâm một lát, nói ra:
– Nếu như công tử không ngại, ta sẽ bảo đại trưởng lão thành Minh Châu đi theo công tử nhé?
– Ta không ngại?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, vừa cười vừa nói:
– Ngươi cảm thấy nói như vậy cần hỏi ta sao? Đứng trước mặt tồn tại đỉnh phong kia, có thể được lọt mắt xanh đã là cơ duyên to lớn, ngươi cho rằng nhân vật như thế sẽ tùy tiện ban ân tình cho a miêu a cẩu hay sao?
– Ngươi cho rằng nhân vật như thế tùy tiện kẻ nào cũng được người ta tán thành?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Ta chỉ đỉnh ngươi đi gặp hắn là do ngươi đã được Minh Châu Tháp tán thành mà thôi, tương lai ngươi có thể căng một bầu trời cho Trấn Thiên Hải thành, nếu không đổi lại người khác còn không có tư cách này đâu.
Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho Khổng Tước Minh Vương ngây ngốc, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ cũng phải, với tư cách là chỗ dựa Trấn Thiên Hải thành, đó là tồn tại cường đại cỡ nào, cũng không phải ai cũng có thể gặp được, cũng không phải ai cũng có thể đạt được người ta tán thành.
– Về phần thành Minh Châu, cứ mặc nó đi, Cố Tôn muốn tới đoạt, cứ để hắn đoạt là được, ngươi cho rằng Minh Châu Tháp là thứ trang trí sao?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Đám người Cố Tôn nếu tới là chuyện tốt, trước mặt Minh Châu Tháp, vừa vặn hốt gọn bọn chúng.
– Cũng tốt.
Khổng Tước Minh Vương trầm ngâm một lát, chậm rãi nói ra:
– Lần này đi thành Phong Văn, không thể không gặp mặt Dư thái quân, nếu như Dư thái quân nguyện ra mặt, cũng có thể thay đổi thế cục, đồn đãi nói, Dư thái quân xuất thân từ Hắc Long quân đoàn.
– Đâu chỉ là xuất thân từ Hắc Long quân đoàn.
Lý Thất Dạ lãnh đạm, nói đến đây, hắn đă mắt nhìn qua phương xa.
– Đi chuẩn bị một chút, chúng ta đi thành Phong Văn.
Lý Thất Dạ phân phó Khổng Tước Minh Vương một âu.
Sau khi Khổng Tước Minh Vương hạ quyết định, liền đứng lên, nàng đang cảm thấy kỳ quái, Lý Thất Dạ sau khi tới đây liền biến thành người ra lệnh, hơn nữa tự nhiên như vậy, tất cả mọi chuyện xảy ra trên người hắn cũng không đột ngột chút nào, làm cho người ta khó kháng cự, chuyện này làm cho Khổng Tước Minh Vương không rõ là vì cái gì.
Đi chưa được mấy bước, Khổng Tước Minh Vương không nhịn được dừng lại, quay đầu, nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
– Lý công tử, vì sao ngươi hiểu rõ Trấn Thiên Hải thành như lòng bàn tay thế?
Vấn đề này quanh quẩn trong lòng nàng, Lý Thất Dạ biết rõ bí mật ngay cả lão tổ cũng không biết, dường như sau khi nàng đạt được Minh Châu Tháp tán thành, trong mi tâm của nàng có một tòa tiểu tháp, cơ mật như thế cực ít người biết đến, người có thể tiếp xúc bí mật này, trong Trấn Thiên Hải thành rải rác không có mấy.
– Hỏi vấn đề này, có lẽ nên đi hỏi thuỷ tổ Hắc Long Vương của ngươi đi.
Lý Thất Dạ tươi cười, nói rất thần bí.
Lý Thất Dạ nói như vậy, lập tức làm cho Khổng Tước Minh Vương hít thở không thông, sau đó nàng sẽ không có hỏi tiếp, xoay người rời đi.
Khổng Tước Minh Vương bố trí mọi việc trong thành Minh Châu hoàn tất, lại đi theo Lý Thất Dạ rời khỏi thành Minh Châu, nhưng mà việc này Khổng Tước Minh Vương thập phần ít xuất hiện, nàng cũng không muốn người ta biết nàng rời khỏi thành Minh Châu, cho nên nàng hóa trang một chút mới đi theo Lý Thất Dạ.
Thành Phong Văn, đây là một tòa cổ thành trong Bắc Uông Dương, đồn đãi nói tòa thành này lịch sử đã lâu, trong toàn bộ Bắc Uông Dương có rất ít nơi cổ xưa thế này.
Tại thành Phong Văn, không thể không nói đến Dư gia, Dư gia không phải truyền thừa tuyệt thế gì, thậm chí có thể nói, từ kiến trúc Dư gia mà nói, Dư gia cũng chỉ là truyền thừa nhỏ mà thôi.
Hơn nữa đệ tử Dư gia không nhiều lắm, không giống như các đế thống tiên môn, môn hạ đệ tử mấy vạn thậm chí là hơn mười vạn, đệ tử Dư gia chỉ có mấy ngàn mà thôi, quy mô cả Dư gia chỉ sợ tương đương môn phái tam lưu.
Nhưng mà tại thành Phong Văn thậm chí là cả Bắc Uông Dương, Dư gia có uy danh hiển hách, thậm chí có thể nói, Dư gia là nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp, cường giả vô số.
Tại Dư gia, cao thủ nhiều như mây, trong thế hệ trẻ cũng có không ít thiên tài, mà thế hệ trước càng có không ít cường giả, càng là tồn tại bối phận thâm hậu, càng là nhân vật lão tổ khó ai bì nổi.
Tại Bắc Uông Dương, bất kể là truyền thừa thế nào, vừa nhắc tới Dư gia cũng cho ba phần tình cảm, không quản tại Trấn Thiên Hải thành, tất cả đều phải cho Dư gia tình cảm.
Gần đây thành Phong Văn đặc biệt náo nhiệt, vô số đại giáo truyền thừa, đế thống tiên môn tới bái phỏng Dư gia, hơn nữa tới bái phỏng đều là đại nhân vật thế hệ trước, thậm chí có Thần Hoàng tự mình giá lâm, đi bái phỏng Dư gia.
Gần đây có tin tức kinh thiên truyền ra, chính là Dư thái quân sống hai thế, tin tức này vừa ra, cả Bắc Uông Dương khiếp sợ, vô số đại nhân vật phục hồi tinh thần lại, đều nhao nhao tiến về Dư gia, chúc mừng Dư thái quân!
Dư thái quân, nghe xưng hô này, vô số người không ai không kính nể, không quản ngươi mạnh hơn nữa, tất cả đều phải cho ba phần tình cảm.
Cũng không cần nói lão tổ Trấn Thiên Hải thành, vừa nhắc tới Dư thái quân cũng nghiêm túc và kính trọng, cung kính tự xưng vãn bối.
Chương 2374: Tiểu hữu quán 1
Dư thái quân, đệ nhất chiến tướng Hắc Long quân đoàn, đồn đãi nói, nàng cả đời vô địch, cả đời bất bại, nàng trong thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế đã gia nhập vào Hắc Long quân đoàn, thuần phục Hắc Long Vương, cả đời nàng đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, bách chiến bách thắng, cuối cùng nhất trở thành đệ nhất chiến tướng của Hắc Long quân đoàn.
Nhưng mà chiến tích của Dư thái quân không chỉ như vậy, có đồn đãi nói Dư thái quân sau khi Ngâm Thiên Tiên Đế trở thành Tiên Đế, nàng từng đấu một trận với Ngâm Thiên Tiên Đế, một trận chiến này cụ thể như thế nào, người ngoài không có tư cách xem cuộc chiến.
Nhưng có đồn đãi nói, sau khi trận chiến này chấm dứt, có đệ tử hỏi Ngâm Thiên Tiên Đế là Dư thái quân cường đại thế nào, Ngâm Thiên Tiên Đế chỉ nói:
– Có thể hoành kích Tiên Đế!
Lời này vừa nói ra, thiên hạ xôn xao, hoành kích Tiên Đế, lời này do đích thân Ngâm Thiên Tiên Đế nói ra, vậy hoàn toàn khác biệt.
Mặc dù nói trong cửu giới có nhiều người tự xưng là tồn tại hoành kích Tiên Đế, nhưng mà rất nhiều đều là tự biên tự diễn, ngay cả Cửu Giới Thần Hoàng cũng tự xưng mình có thể hoành kích Tiên Đế.
Có một ít người càng không hợp thói thường, có một ít đại nhân vật thế hệ trước, vì nâng thân phận của mình lên, không quản chỉ vượt qua năm ba chiêu của Tiên Đế, đến đời sau cũng tự xưng chính mình là hoành kích Tiên Đế.
Trên thực tế, những người tự xưng có thể hoành kích Tiên Đế đều là kẻ thiếp vàng lên mặt của mình mà thôi, cũng không có được thực lực hoành kích Tiên Đế.
Nhưng mà Dư thái quân thì khác, nàng từng tự mình khiêu chiến Ngâm Thiên Tiên Đế, hơn nữa chiến tích của nàng không phải nói khoác mà ra, vinh quang hoành kích Tiên Đế cũng không phải do chính nàng nói ra ngoài, mà là Ngâm Thiên Tiên Đế chính miệng thừa nhận.
Lời này do Ngâm Thiên Tiên Đế nói lại khác, giá trị lời này rất kinh người, thành tựu này không cần đi hoài nghi.
Cũng chính bởi vì như thế, Dư thái quân là tồn tại hoành kích Tiên Đế cả Bắc Uông Dương biết tới rất nhiều, hơn nữa nàng chính miệng được Tiên Đế thừa nhận, thành tựu như vậy tại Bắc Uông Dương có thể nói rải rác không có bao nhiêu.
Cũng chính bởi vì như thế, uy danh của Dư thái quân khó ai vượt qua, tại Bắc Uông Dương, bất kể là ai, bàn tới Dư thái quân không thể không kính nể.
Chỉ tiếc, không quản tồn tại hoành kích Tiên Đế, tất cả sẽ trôi qua, trong thời đại Đạp Không Tiên Đế, Dư thái quân thọ nguyên khô cạn, bế tử quan.
Tất cả mọi người cho rằng Dư thái quân sẽ tọa hóa, thật không ngờ, hôm nay Dư gia lại truyền ra tin tức, Dư thái quân xuất quan.
Tin tức này vừa ra, thiên hạ xôn xao, tất cả mọi người cho rằng Dư thái quân đã sống qua hai thế.
Sống qua hai thế, nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu như Dư thái quân thật sự sống qua hai thế, như vậy quá rung động nhân tâm rồi.
Thành Phong Văn, Lý Thất Dạ mang theo Khổng Tước Minh Vương bước vào thành Phong Văn, cảm thụ được khí tức mang theo phong cách cổ xưa của thành Phong Văn, hắn cũng hít sâu vài hơi.
Khí tức cổ xưa của thành Phong Văn mang theo hương vị của thời gian, lúc ngửi được khí tức thành Phong Văn có cảm giác như đang nhớ về quá khứ trăm vạn năm trước, trong phong cách cổ xưa này mang theo thế thái nhân tình.
– Thành Phong Văn nha.
Lý Thất Dạ chậc lưỡi ba cái, cảm khái nói một câu.
– Hương vị này thật khó quên.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ quay đầu cười rộ lên, hắn nhìn Khổng Tước Minh Vương trong trang phục sai vặt, nói:
– Ngươi biết không? Tại thành Phong Văn có quà vặt đặc sắc, ngươi có ăn qua chưa?
– Quà vặt đặc sắc?
Lý Thất Dạ nói như vậy, Khổng Tước Minh Vương kinh ngạc không ít, tuyệt đại đa số tu sĩ không phải người thèm ăn, đặc biệt là đến cảnh giới như bọn họ càngkhông dính khói lửa, thế gian ngũ cốc hoa màu, bọn họ có thể vạn năm không ăn.
Hiện tại Lý Thất Dạ đột nhiên nói ra việc vặt trần thế, vấn đề này cũng khiến Khổng Tước Minh Vương ngạc nhiên.
– Đi thôi, ta mang ngươi đi ăn, nếu bảo ngươi tìm, ngay cả đường cũng không tìm được.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói, nói xong liền đi tới phía trước.
Thành Phong Văn vốn là thành trì cổ xưa, tại thành Phong Văn này có hơn trăm vạn dân chúng, cả thành Phong Văn rất náo nhiệt, người người bận rộn.
Mà bây giờ thành Phong Văn càng náo nhiệt hơn trước, đại nhân vật từ bốn phương tám hướng chạy đến nơi đây, tiến về Dư gia chúc mừng. Mặc dù nói Dư thái quân xuất tử quan, không có mời người thiên hạ, nhưng mà sau khi tin tức truyền ra, đại nhân vật các nơi trong thiên hạ đều chạy tới chúc mừng, bái kiến Dư thái quân.
Nhìn dòng người hối hả trong nội thành, Lý Thất Dạ làm như không quan tâm, mang theo Khổng Tước Minh Vương đi xuyên qua một con đường.
Khổng Tước Minh Vương cũng từng tới thành Phong Văn, nhưng mà so sánh với Lý Thất Dạ còn kém quá xa, dường như Lý Thất Dạ rất quen thuộc mỗi con đường trong thành Phong Văn này.
Khổng Tước Minh Vương đi theo Lý Thất Dạ bảy chuyển tám ngoặt, đi tới mức đầu choáng mắt hoa vẫn chưa đến nơi, nàng có phần không rõ phương hướng, cũng không rõ đây là nơi nafot rong thành Phong Văn, nàng chỉ biết mình vẫn ở trong thành Phong Văn.
Xuyên qua con đường nhỏ hẹp, rốt cuộc Lý Thất Dạ mang theo Khổng Tước Minh Vương đi vào trong ngõ hẻm, ngõ hẻm này rất dài, ánh sáng lờ mờ, cả ngõ này rất yên tĩnh, cũng ít người qua lại.
Dường như đây là xóm nghèo trong thành Phong Văn, kiến trúc nơi này rách nát, hơn nữa cũng có rất ít người ở tại vùng này, rất nhiều căn phòng cũ nát đã biến thành phế tích, ở chỗ này đa số là lão phụ ốm yếu.
Lúc này Lý Thất Dạ mang theo Khổng Tước Minh Vương đi tới trước quán rượu nhỏ, quán rượu này rất nhỏ, ngay cả cửa quán chỉ đủ cho một người đi vào, trước cửa quán cấm một cái bảng hiệu, phía trên ghi một chữ “Phong”, tấm bảng cũng rất cũ nát, chữ “Phong”phía trên đã phai màu, sắp không nhìn rõ.
Quán rượu cũ nát như vậy ngay cả phàm nhân cũng không muốn đi vào, chớ nói chi có tu sĩ nguyện ý dừng bước nơi đây.
Lý Thất Dạ nhìn qua chữ “Phong” cũ nát, hắn cười nhạt, bước vào trong quán.
Khổng Tước Minh Vương còn tưởng rằng Lý Thất Dạ sẽ mang mình đi tới quán rượu trăm năm ăn quà vặt, thật không ngờ lại đi tới quán rượu vừa nhỏ vừa nát như vậy.
Sau khi bước vào quán, phát hiện quán này đúng là quá nhỏ, trong quán rượu chỉ có ba cái bàn, năm ba băng ghế mà thôi.
Mà đài chưởng quầy lại đặt trong một góc hẻo lánh, trên quầy đốt ngọn đèn lờ mờ, ngọn đèn này bộ dáng như sắp tắt, cho người ta cảm giác hấp hối, giống như chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua là tắt ngay.
Bởi vì trong quán rượu còn có ngọn đèn như quả cốc chiếu sáng, nếu không cả quán rượu càng tối hơn nữa
Trong đài chưởng quầy có một lão nhân, lão nhân kia ăn mặc xiêm y màu xanh nhạt, hắn mặc xiêm y mộc mạc, không có bất kỳ trang trí gì khác, hơn nữa xiêm y này hắn mặc không biết bao lâu, cũng đã giặt tới trắng bệch, màu xanh cũng không còn nữa.
Cho dù lão giả mặc xiêm y rất cũ kỹ, nhưng mà quần áo của hắn rất sạch sẽ, thậm chí có thể nói không nhiễm một hạt bụi, dường như hắn giật quần áo rất cẩn thận.
Chương 2375: Tiểu hữu quán 2
Lão nhân này thanh thần quắc thước, tuy trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng đường cong trên gương mặt rất kiên nghị, dường như đường cong là do đao gọt ra.
Lão nhân này cuốn rúc trong quầy, hình như đang ngủ, hắn ngủ rất yên tĩnh, giống như chuyện bên ngoài không quan hệ tới hắn.
Nhìn thấy quán rượu nhỏ như thế, Khổng Tước Minh Vương cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, trước kia tiến vào trong quán rượu này, nàng còn tưởng rằng bên trong có thiên địa khác, thì ra nàng sai rồi.
Lúc này, Lý Thất Dạ đứng trước quầy, nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nhàn nhã nói:
– Khách đến thăm người.
Nghe có âm thanh gõ bàn của Lý Thất Dạ, lão nhân đang ngủ cũng tỉnh lại, hắn chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt hắn rất mờ, thời điểm mở mắt ra quan sát Lý Thất Dạ, hắn dường như muốn nhìn kỹ Lý Thất Dạ, mà đôi mắt lúc nào cũng mở ra nhưng vẫn không thể nhìn kỹ Lý Thất Dạ, hắn lại dụi dụi mắt.
– Thế nào, trên mặt ta nở hoa sao?
Thấy lão nhân xoa xoa hai mắt, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã vừa cười vừa nói:
– Chẳng lẽ là nói, ta lớn lên còn đẹp hơn cả mỹ nhân.
Lão nhân trầm mặc một lát, sau đó hắn hữu khí vô lực nói:
– Khách quan, ngươi cần chút gì nào?
– Ai, cho một bình rượu lâu năm, một phần đậu hồi hương.
Lý Thất Dạ phân phó một tiếng, sau đó tìm ghế ngồi xuống.
– Vâng!
Lão nhân hữu khí vô lực ứng một tiếng, sau đó hắn đi vào trong hậu đường, bên trong có động tĩnh vang lên.
Khổng Tước Minh Vương hoàn toàn không rõ, không biết Lý Thất Dạ tới nơi này làm gì, nàng hiếu kỳ dò xét quán rượu này vài lần.
– Tốt, đừng nhìn, ngồi xuống uống rượu đi.
Lý bảy nhận thức vỗ vỗ cái ghế bên người, nói với Khổng Tước Minh Vương một tiếng.
Khổng Tước Minh Vương không nói thêm cái gì, cũng ngồi cạnh Lý Thất Dạ.
Sau một lát, lão nhân lấy ra một bầu rượu, bưng một đĩa đậu hồi hương, đặt lên bàn, nói ra:
– Thỉnh dùng.
Sau đó hắn lại quay về quầy của mình, hắn gục ở chỗ đó, chồng cắm trên mặt bàn, nhìn qua Lý Thất Dạ cùng Khổng Tước Minh Vương, nói chính xác hơn là đang nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cũng không quan tâm lão nhân đang nhìn mình, hắn uống cạn chén rượu, sau đó lại nhìn Khổng Tước Minh Vương, nhàn nhạt nói:
– Rượu này rất khó có được, uống đi.
Nói xong, hắn giơ chén rượu lên uống cạn.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ như thế, Khổng Tước Minh Vương cho rằng rượu này vị rất ngon, nâng chén rượu lên uống cạn.
– Ách ——
Sau khi rượu vào cổ họng, Khổng Tước Minh Vương cứng đờ, thiếu chút nữa phun rượu trong miệng ra, đây chỉ sợ là rượu khó uống nhất đời của nàng, sợ rằng cũng là rượu thấp kém nhất trên đời này.
Khổng Tước Minh Vương cũng phải đánh giá một chút, rượu kém như vậ, chỉ sợ chỉ có phàm nhân thấp kém nhất trong nhân gian mới uống, bình rượu này chỉ sợ có giá trị không tới một đồng tiền, thấp kém tới mức không nói nên lời, còn kém hơn cả nước tiểu ngựa.
Vấn đề là, Lý Thất Dạ không cảm thấy nó khó uống, hắn chậm rãi uống cạn, bộ dáng thảnh thơi, giống như đây là rượu ngon nhất thế gian, dường như là rượu ngon tới mức uống vào sẽ thành tiên.
Khổng Tước Minh Vương cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, đành phải uống cạn ngụm rượu thấp kém này, nàng cảm thấy da đầu run lên, uống một ngụm rượu này xong, nàng không muốn uống tiếp, buông chén xuống.
Lý Thất Dạ như uống rất ngon, uống một hồi lâu mới nhìn Khổng Tước Minh Vương nói ra:
– Có cần ăn vài hạt đậu hồi hương không?
– Ách ——
Nhìn qua đậu hồi hương, Khổng Tước Minh Vương đã không có tâm tình muốn ăn, nàng lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Lý Thất Dạ cũng chỉ cười một tiếng, cũng không có miễn cưỡng Khổng Tước Minh Vương, hắn uống rất ngon, sau đó cầm một hạt đậu lên, chà xát vỏ đậu, ném vào trong miệng, hắn nhai rất thơm ngon.
Lý Thất Dạ uống một hớp rượu sẽ ăn một hạt đậu, chẳng khác gì ăn mỹ vị trong thiên hạ.
Cảnh này làm Khổng Tước Minh Vương im lặng, chẳng lẽ đây là quà vặt đặc sắc trong lời Lý Thất Dạ hay sao? Lúc này Khổng Tước Minh Vương không cách nào lý giải về Lý Thất Dạ, hoặc nói đệ nhất hung nhân rất khó hiểu.
Lý Thất Dạ uống một hớp rượu, cầm một hạt đậu lên, bỏ vỏ đậu sau đó nhai, nhai răng rắc vài tiếng, bộ dáng như thần tiền rãnh rỗi nhàn hạ.
Thời điểm Lý Thất Dạ uống rượu ăn đậu, lão nhân chưởng quầy vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, hắn không có nhìn Khổng Tước Minh Vương, chỉ nhìn qua Lý Thất Dạ, dường như trên người Lý Thất Dạ có thứ gì đó đặc biệt hấp dẫn hắn.
Mà Lý Thất Dạ uống rượu rất nhanh, ăn đậu và nhìn lão nhân.
Vào thời điểm này, bên ngoài có tạp âm hỗn loạn vang lên, sau đó cửa ra vào tối lại, có một đám người tiến vào quán rượu.
Đi vào hơn mười người, quán rượu vốn nhỏ cho nên rất chen chúc, càng có một cái bóng bao phủ Lý Thất Dạ cùng Khổng Tước Minh Vương.
Khổng Tước Minh Vương nhìn qua đám người xông vào quán rượu, nhìn quần áo của đám người này, nàng thầm giật mình, đây là người Dư gia.
– Tứ thúc, chính là tiểu tử này.
Lúc này, một thanh niên chỉ vào Lý Thất Dạ quát lên.
Thanh niên này chính là Dư Triển tại Minh Châu Giang Chử bị Lý Thất Dạ đánh một trận, so với lần trước, dũng khí Dư Triển đã mạnh hơn, ít nhất dám xuất hiện trước mặt Lý Thất Dạ, ít nhất không có sợ phá gan như trước đó.
Lý Thất Dạ đặt chén rượu xuống bàn, lạnh lùng nhìn Dư Triển. Dư Triển bị ánh mắt lạnh lùng của Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm thì lông mao toàn thân dựng đứng, hắn lùi bước trốn ra sau lưng nam tử trung niên.
Cũng không thể trách Dư Triển nhát gan, lần trước bị Lý Thất Dạ giẫm nát xương cốt, loại đau đớn kịch liệt này hắn đã trải qua, nếu như không phải Dư gia có thần dược, chỉ sợ hắn phải nằm trên giường một năm nửa năm.
Lúc này hơn mười cường giả Dư gia đi theo Dư Triển đến đấy, trong đó còn có một nam tử trung niên, nam tử trung niên này chính là tứ thúc của Dư Triển, dáng người khôi ngô, ánh mắt sáng ngời.
Nam tử trung niên này xếp thứ tư trong Dư gia, chỉ có gia chủ Dư gia có đạo hạnh cao hơn hắn, hắn làà một Đại Hiền rất cường đại.
Dư Triển bị đánh bay, đám đệ tử Dư gia làm sao nhịn xuống được, cho nên Lý Thất Dạ vừa tới thành Phong Văn, đã bị đệ tử Dư gia phát hiện, Dư Triển lập tức mời tứ thúc đi báo thù rửa hận.
– Ngươi chính là người đánh đệ tử Dư gia chúng ta.
Hai mắt tứ thúc như tia chớp, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ lúc này chậm rãi xoay người lại, nhìn qua tứ thúc, lười biếng nói:
– Đúng thì thế nào.
“Phanh” một tiếng, tứ thúc vỗ bàn, chén đũa trên bàn bay lên cao, quát:
– Rất tốt, dám thừa nhận là tốt rồi, hôm nay xem ngươi làm sao chấm dứt?
– Chấm dứt? Tại sao phải chấm dứt?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã nói.truyện tiên hiệp audio
– Ít sính miệng lưỡi lợi hại.
Tứ thúc quát lên:
– Người Dư gia chúng ta không sợ mạnh lấn yế, hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là quỳ xuống nhận sai với đệ tử Dư gia, hoặc là để đệ tử Dư gia chúng ta trả lại những gì ngươi đá làm, ta tự tay đánh nát tay chân ngươi.
– Nếu ta không chọn thì sao?
Lý Thất Dạ cười rộ lên.