Đế Bá Audio Podcast
Tập 464 [Chương 2316 đến Chương 2320]
❮ sautiếp ❯Chương 2316: Nghĩ xa 2
Các hải thần ở đây vô cùng chấn động, bọn họ biết rõ chính diện đối kháng Cốt Hải có ý nghĩa như thế nào, bọn họ biết rõ loại tồn tại này đáng sợ và cường đại ra sao.
– Đương nhiên, ta đã lưu chuẩn bị phía sau tại Thiên Linh Giới không chỉ có một chút như vậy.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Cho nên muốn thắng lợi trong trận chiến tranh này, các ngươi muốn sau khi đại tai nạn chấm dứt, Thiên Linh Giới vẫn tồn tại, con cháu các ngươi không bị diệt tộc, Hải Yêu các ngươi không có bị đồ diệt, như vậy đây là thời điểm các ngươi trả giá thật nhiều.
Lúc này đám người Thiên Thủy hải thần nhìn nhau, cuối cùng, bọn họ hít khí lạnh, cuối cùng Thiên Thủy hải thần chậm rãi nói ra:
– Không biết đại nhân muốn cái gì?
– Không, không muốn cái gì cả.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Như ta vừa nói xong, ta cần các ngươi cam đoan một chuyện, thời điểm khai chiến, các ngươi phải đứng về phía chúng ta, hơn nữa, đến lúc đó là thời điểm các ngươi nên hi sinh.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào đám người Thiên Thủy hải thần, chậm rãi nói ra:
– Các ngươi đã lưu hậu thủ, các ngươi thành lập bóng dáng hội nghị lâu như vậy, các ngươi cũng có thể nghiên cứu thảo luận qua phương án đối kháng, cho nên, ta tin tưởng các ngươi nên biết nên làm thế nào.
Đám người Thiên Thủy hải thần nhìn nhau, cuối cùng Chân Vũ hải thần cười khổ một tiếng, nói ra:
– Không dối gạt đại nhân, chúng ta thật sự đã chế định ra vài phương án, nhưng mà tất cả đều nằm trên giấy, chỉ có thể nói là lý luận suông, còn chưa từng kiểm tra thực tế qua, chúng ta cũng không biết phương nào án có thể làm.
– Huyết bạo.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
– Ta có khả năng cho các ngươi phương án như vậy mà thôi, cũng chỉ có phương án này là trực tiếp và hiệu quả nhất.
Lý Thất Dạ vừa nói phương án này ra, ánh mắt đám người Thiên Thủy hải thần hơi chấn động một chút, bọn họ biết rõ phương án này có ý nghĩa như thế nào.
– Chuyện này, chuyện này có thể được không?
Thanh Lam hải thần trầm ngâm một hồi, cuối cùng lên tiếng hỏi.
– Thiên Linh Giới, không, nói đúng ra cả chín giới cũng khó có đồ vật như vậy.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Giống như là thần thú tiên cầm, cửu giới có thứ này không? Không có. Nhưng, cưu giới không có, không có nghĩa là không có, ta đã cung cấp phương án cho các ngươi biết, ta có thể cam đoan, phương án này hữu hiệu nhất và trực tiếp nhất.
– Chuyện này đã từng thử qua soa?
Vừa hỏi câu này, đám người Chân Vũ hải thần kinh nghi bất định.
Lý Thất Dạ nhìn qua chân vũ hải thần bọn họ, chậm rãi nói ra:
– Hiện tại nên hỏi chính các ngươi, vì Thiên Linh Giới, vì chủng tộc các ngươi, các ngươi có nguyện ý trả giá như vậy không? Ta biết rõ, các ngươi đã từng giao dịch qua, cũng đã hứa hẹn với Cốt Hải.
– Nhưng mà, các ngươi hy vọng làm giao dịch với ta hay là với Cốt Hải đây? Đổi một câu nói, các ngươi vì mình và nghĩ tới con cháu của mình, vì Hải yêu nhất tộc, về phần là vì chính các ngươi, các ngươi lựa chọn thế nào?
Lý Thất Dạ vừa nói câu này, tất cả hải thần ở đây nhìn nhau, cuối cùng, tất cả mọi người trịnh trọng gật đầu.
Thiên Thủy hải thần nói ra:
– Không dối gạt đại nhân, chúng ta lựa chọn hi sinh chính mình, nếu như không phải vì con cháu và vì Hải yêu nhất tộc, ta cũng không thành lập bóng dáng hội nghị, mọi người cũng sẽ không gia nhập bóng dáng hội nghị. Chỉ cần Hải Yêu có thể sống sót trong trận chiến này, cho dù chúng ta hi sinh nhiều hơn nữa cũng đáng, giao dịch với Cốt Hải cũng chấm dứt.
– Nhưng, đại nhân, Cốt Hải cho tới bây giờ cũng không thể bị đánh giá thấp, mà phương án đại nhân cung cấp, chỉ sợ áp dụng được cũng thập phần khó khăn, đại nhân cũng hiểu rõ Cốt Hải, thực sự đến mức này, Cốt Hải tuyệt đối sẽ khống chế toàn cục.
Nói đến đây, hắn thở dài một hơi.
– Yên tâm, ta đã cung cấp phương án cho các ngươi, ta bảo đảm các ngươi huyết bạo sẽ thành công
Lý Thất Dạ cười một hồi, nói ra:
– Không nên quên, phương án này của ta cũng không phải lăng không xuất hiện, cũng không phải là lý luận suông.
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, đám người Thiên Thủy hải thần vui vẻ nhìn nhau.
– Có đại nhân nói lời này, chúng ta yên tâm rồi.
Đám người Thiên Thủy hải thần vui vẻ, trịnh trọng gật đầu, nói ra:
– Trận quyết chiến này, chúng ta hứa hẹn với đại nhân.
Cuối cùng nhất, đám người Thiên Thủy hải thần và Lý Thất Dạ đạt thành hiệp nghị, bọn họ đã đưa ra lựa chọn, đúng như Lý Thất Dạ đã nói, một khi bọn họ lựa chọn, bọn họ nhất định phải hi sinh!
Sau khi đạt thành hiệp nghị, Thiên Thủy hải thần trầm ngâm một hồi, nói:
– Đại nhân, có một việc không biết nên hỏi hay không?
Lý Thất Dạ nhìn qua Thiên Thủy hải thần, lãnh đạm nói một câu.
– Nghe nói đại nhân vẫn luôn nắm chắc thắng lợi trong tay, có đồn đãi nói, trong tay đại nhân nắm giữ một ít thứ chung cực, là đồ vật ngay cả Tiên Đế cũng không có.
Nói đến đây, Thiên Thủy hải thần bắt đầu do dự.
Trên thực tế, thời điểm Thủy hải thần nói ra lời này thì các hải thần khác nín thở nhìn qua Lý Thất Dạ. Bọn họ rất ít kết giao với Lý Thất Dạ, tậm chí có thể nói, bọn họ không hiểu Lý Thất Dạ, trừ Chân Vũ hải thần ra.
Nhưng mà với tư cách độc thủ sau màn cho nên hắn có nhiều truyền thuyết, không chỉ nói bọn họ, ngay cả Tiên Đế cũng phải kiêng kỵ ba phần, đây cũng là nguyên nhân các hải thần rất tò mò, với tư cách độc thủ sau màn, đồ vật chung cực sẽ là thứ gì?
– Ngươi muốn nói là một ít bảo vật.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Nếu như ta không có đoán sai, chắc là Chân Vũ nói cho các ngươi biết.
– Đúng!
Chân vV hải thần cười khan một tiếng, nói ra:
– Là ta liều lĩnh, thời điểm thảo luận đủ loại phương án, ta từng nghe Minh Nhân tiên đế đã nói qua một ít chuyện, nghe Minh Nhân huynh nói, trong tay đại nhân còn có một chút đồ vật cực kỳ khủng bố.
– Thế gian còn có một kiện đồ vật có thể hủy diệt tất cả, lúc ấy Minh Nhân huynh nói, nếu như thế gian thực sự có vật này, vậy cũng chỉ có đại nhân mới có thể có được.
Nói đến đây, Chân Vũ hải thần cũng cười rộ lên, dù sao, trong đó liên quan nhiều tới bí mật không muốn ai biết, một khi chạm đến nghịch lân của Lý Thất Dạ, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Nghe được Chân Vũ hải thần hỏi thăm, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Minh Nhân thật sự miệng rộng, nhưng mà, hắn nói không sai.
Lý Thất Dạ nói câu này làm đám người Thiên Thủy hải thần chấn động tâm thần, đưa mắt nhìn qua.
Nhìn thấy thần thái đám người Thiên Thủy hải thần, Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Đúng vậy, ta thật sự có được vài món bảo vật kinh thiên, có là tài nguyên có thể đồ đế thí thần, cũng là lực lượng của ta, cho nên, ai là địch với ta phải cân nhắc bản thân mình trước có bị ta đồ diệt hay không.
Chương 2317: Thế gian chưa từng có chúa cứu thế
Lý Thất Dạ nói câu này rất bình thản, nhưng mà khi hắn nói tới “Đồ đế thí thần”, đám người Thiên Thủy hải thần cảm thấy tâm thần xiệt chặc, bọn họ là hải thần, trong lòng đều rất rõ ràng, với tư cách là độc thủ sau màn, Lý Thất Dạ nói câu này cũng không phải nói suông, những lời này cũng không phải nói khoác, hắn nói được là làm được! Hơn nữa, hắn đã từng làm rồ.
– Ta tin tưởng, chỉ cần là người đủ thông minh sẽ không là địch với đại nhân.
Chân Vũ hải thần từ từ nói.
Lý Thất Dạ nhìn đám người Thiên Thủy hải thần, chậm rãi nói ra:
– Đối với ta mà nói, đại tai nạn không tính là cái gì, nếu như ta nguyện ý, Cốt Hải cũng sẽ bị tiêu diệt! Tam Xoa Kích rất lợi hại đúng không, trong tay của ta tùy tiện có thể xuất ra năm ba món đồ vật có thể sánh ngang Tam Xoa Kích. Đồ diệt Cốt Hải cũng tốt, Thần Thụ Lĩnh cũng được, ta có tài nguyên tiêu diệt chúng.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một chút, chậm rãi nói ra:
– Còn một chuyện, Minh Nhân tiên đế nói không sai. Thế gian thật sự có đồ vật chung cực, nó có thể hủy diệt tất cả, uy lực to lớn, lớn hơn các ngươi tưởng tượng. Hơn nữa, cũng có thể nói cho các ngươi biết, đồ vật này bây giờ đang ở trong tay của ta.
Lý Thất Dạ cái này tịch lời nói vừa ra, Thiên Thủy hải thần bọn họ trong nội tâm cũng không khỏi nhảy lên thoáng một phát, xanh đậm hải thần không khỏi nói ra:
– Vật ấy uy lực lớn bao nhiêu?
– Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, dùng để đồ sát Tiên Đế là quá lãng phí. Đối với ta mà nói, cho dù đồ sát chúng thần chư đế ngoài cửu giới cũng không đáng!
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.
Đương nhiên, rất ít người biết rõ. Lý Thất Dạ dùng những tài nguyên này chuẩn bị đối phó trận chiến cuối cùng! Đối với hắn mà nói, cho dù là Tiên Đế cũng không đáng hắn vận dụng tài nguyên như vậy, nếu không đến trận chiến cuối cùng, hắn sẽ không sử dụng chúng.
Lý Thất Dạ nói như vậy, nội tâm đám người Thiên Thủy hải thần rung động to lớn, bọn họ là hải thần, đã thật lâu không có cảm giác này, nhưng bởi vì bọn họ là hải thần, trong nội tâm vẫn không ngừng rung động thật lớn.
Trong lòng bọn họ hiểu rõ, Lý Thất Dạ nói lời này là thật, hơn nữa Lý Thất Dạ cũng không cần phải đi nói khoác chuyện như vậy làm gì, đối với hắc thủ sau màn, chúa tể cửu giới mà nói, không cần nói khoác.
– Hiện tại các ngươi có lẽ hiểu rõ rồi chứ, nếu đã đưa ra lựa chọn, đó mới là cử chỉ sáng suốt.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Đối với các ngươi mà nói, tồn tại như Cốt Hải chính là hành trình cuối cùng trong đời các ngươi, là trận chiến chung cực của các ngươi rồi.
– Mà đối với ta mà nói, Cốt Hải cũng tốt, Thần Thụ Lĩnh cũng được. Không quản mười hai táng địa, chúng không phải hành trình cuối cùng của ta, chúng chỉ là ngọn núi mà thôi, chỉ cần ta nguyện ý đi trả giá thật nhiều. Chúng sẽ nằm dưới chân ta! So với tận cùng thế giới, chúng tính là cái gì chứ?
Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho đám người Thiên Thủy hải thần bắt đầu trầm mặc, về chuyện tận cùng thế giới, bọn họ chỉ nghe nói qua mà nói, có một ít Tiên Đế đã từng nói qua, nhưng mà bọn họ không có cơ hội đi tới đó.
Cho dù là Chân Vũ hải thần, hắn là hải thần rất mạnh, hắn cũng không cách nào sờ rõ ngọn nguồn chuyện này, nhưng, hắn từng nghe Minh Nhân tiên đế đã từng nói qua việc này.
– Đại nhân là có thể diệt Cốt Hải.
Thiên Thủy hải thần nghiêm túc nói ra.
– Có thể!
Lý Thất Dạ tươi cười, nói:
– Nhưng mà, ta sẽ không đi làm, trừ phi là Cốt Hải khai chiến với ta.
– Nếu là đại nhân diệt Cốt Hải thì sao?
Thiên Thủy hải thần trầm ngâm nói:
– Mặc dù nói, chân thân của chúng ta không còn tại thế, nhưng nếu đại nhân tiêu diệt Cốt Hải, chúng ta có thể bảo Hải Yêu phục vụ cho đại nhân, tất cả tài nguyên đều tập trung vào đại nhân.
– ThiênTthủy, suy nghĩ của ngươi không tệ.
Lý Thất Dạ cười nhạt, lắc đầu, nói ra:
– Đối với ta mà nói, không đáng, giao dịch này với ta mà nói không có giá trị. Ta cần cái gì, các ngươi không cho ta được, Hải Yêu cũng không cho ta được, ta cũng không cần Hải Yêu thuần phục ta.
– Ta đã từng cứu cửu giới, nếu như ta muốn cứu giới phục vụ cho ta, cũng không cần chờ tới ngày hôm nay, tất cả tài nguyên đều chuẩn bị cho ta, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Hơn nữa, ta cũng không phải người nhân từ, ta sẽ không đi cứu vớt thế giới, Hải Yêu cũng tốt, Mị Linh cũng được, sống hay chết, có quan hệ gì tới ta?
Lý Thất Dạ nói chuyện làm đám người Thiên Thủy hải thần trầm mặc, bọn họ có được thành tựu như hôm nay, bọn họ cũng rõ ràng, trên thế giới này chỉ dựa vào cái gọi là nhân từ, chỉ dựa vào cái gọi là thiên hạ trời xanh là không thể cứu vớt thế giới, cuối cùng vẫn dựa vào thực lực nói chuyện.
Mọi người đều hiểu rõ, nếu như dựa vào nhân từ có thể nói chuyện với nhau, thế giới này không có hải thần, cũng không có Tiên Đế, hỏi thế gian, vị Tiên Đế và hải thần nào không bước ra từ vô số xương khô đi tới thành tựu to lớn, mỗi bước của bọn họ đều đạp lên xương khô.
– Cuối cùng nhất, thế giới này vẫn cần các ngươi đi cứu vớt, thế giới này cho tới giờ không có chúa cứu thế, chưa bao giờ có.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
– Ít nhất, ta không phải chúa cứu thế, ta chỉ là đồ tể mà thôi.
– Nhưng, đại nhân đã thủ hộ thế giới này.
Chân Vũ hải thần nhịn không được nói ra:
– Thời điểm cứu giới hắc ám nhất, là đại nhân vẫn thủ hộ nơi đây, nếu không có đại nhân thủ hộ, cửu giới sẽ vĩnh viễn rơi vào trong tay Cổ Minh. Bởi vì đại nhân nhân từ, cho nên cửu giới được cứu thoát.
Nghe Chân Vũ hải thần nói thế, Lý Thất Dạ trầm mặc một chút, qua một hồi lâu hắn nói:
– Đúng vậy, ta đã thủ hộ qua thế giới này. Nhưng mà đối với ta mà nói, Cổ Minh chỉ là dị tộc mà thôi, bọn họ không thuộc về thế giới này, bọn chúng không nên mang hắc ám tới thế giới này! Lại càng không nên là địch với ta, cho nên ta tiêu diệt bọn chúng.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn qua đám người Chân Vũ hải thần, chậm rãi nói:
– Nhưng, trong lòng các ngươi cũng rõ ràng, Cốt Hải là cái gì, Thần Thụ Lĩnh là cái gì, các ngươi phải hiểu rõ. Cốt Hải, Thần Thụ Lĩnh, vòng xoáy lớn chính là chuyện của Hải Yêu, Thụ tộc, Mị Linh ba tộc các ngươi. Nếu là chuyện riêng, các ngươi nên tự giải quyết cho tốt.
– Cũng như Cổ Minh, hắc ám bao phủ cửu giới chúng ta, cho nên sẽ do chúng ta giải quyết.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:
– Thời điểm Cổ Minh mang hắc ám bao phủ thế giới này, thời điểm Cổ Minh thống trị cửu giới. Các ngươi nhìn một chút, trên trời cao có tiên nhân xuống cứu giới cửu giới sao? Chúng thần chư đế trên trời xanh có cứu cửu giới không? Trời xanh, nó sẽ đi cứu vớt cửu giới sao?
– Sẽ không!
Chương 2318: Thời điểm rời đi
Nói đến đây, hai mắt Lý Thất Dạ trở nên thâm thúy, lạnh lùng nói:
– Đối với trời xanh mà nói, đối với trên chín tầng trời mà nói, chúng ta tính toán là cái gì, chỉ là con kiến hôi mà thôi. Cửu giới chết sống, đối với chúng chỉ là đánh rắm mà thôi! Cho nên, cuối cùng nhất, cửu giới vẫn do chúng ta thủ hộ, vẫn do chúng ta duy trì.
– Thế gian chỉ đơn giản như vậy, thế gian, chưa từng tồn tại chúa cứu thế, sẽ không tồn tại thần thủ hộ! Sinh linh cửu giới có vận mệnh của mình, dựa vào chính mình đi cố gắng, dựa vào bản thân liều ra con đường sống, sẽ không dựa vào chúa cứu thế, không nên mong chờ thần thủ hộ, bản thân mình nên tự cường.
– Tại sao là chúa cứu thế, tại sao là thủ hộ thần! Cứu thế, không phải dựa vào đáng thương đổi lấy, không phải dựa vào nhân từ đổi lấy, lại càng không dựa vào thương tiếc đạt được, mà là dựa vào tính mạng của các chiến sĩ đổi lấy, là dựa vào máu tươi bản thân kiếm được, cho nên, thế gian, chưa từng có chúa cứu thế, chưa từng có thần thủ hộ!
Nói xong lời cuối cùng, Lý Thất Dạ cũng dừng một hồi.
Nghe Lý Thất Dạ nói cả buổi, đám người Thiên Thủy hải thần lâm vào trầm mặc thật lâu.
– Thế gian, chưa từng tồn tại cứu thế.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ nhìn qua bọn người Thiên Thủy hải thần, vừa cười vừa nói:
– Mà các ngươi, chính là dũng sĩ Hải Yêu, chính là tiên hiền Hải Yêu! Nếu như tương lai Hải Yêu có thể quang minh, cần dựa vào máu của các ngươi đánh đổi, cần dựa vào mạng các ngươi tranh thủ, cũng không dựa vào giao dịch. Giao dịch với ta hay giao dịch với Cốt Hải cũng chỉ là bắt đầu mà thôi, muốn kết cục, như vậy nhất định cần phải dùng máu và mạng các ngươi đánh đổi! Chỉ đơn giản như vậy.
– Đại nhân nói những lời này, chúng ta đã hiểu!
Thiên Thủy hải thần trịnh trọng gật đầu, nói ra:
– Chúng ta sẽ dùng máu tươi và tính mạng của mình đánh đổi một tương lai cho Hải Yêu, sẽ chấm dứt trận tai nạn này!
– Ta biết rõ các ngươi đã chuẩn bị tốt, nhưng mà người đời không nhớ dũng sĩ, không nhớ tiên hiền, hậu đại chỉ biết có Tiên Đế, có hải thần, thậm chí là hoành kích Tiên Đế, làm gì có ai nhớ dũng sĩ và tiên hiền chứ?
Nói lời này, Lý Thất Dạ cười nhạt.
– Cứ theo thế nhân mà thôi.
Chân Vũ hải thần cũng rộng rãi, vừa cười vừa nói:
– Chúng ta làm tất cả cũng không cần hậu đại ghi khắc tế bái cía gì.
– Kỳ nữ tất hữu kỳ phụ chi phong! (con gái có phong cách của cha)
Nghe Chân Vũ hải thần nói như vậy, Lý Thất Dạ khen một tiếng.
Chân Vũ hải thần chỉ cười cười mà thôi.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ đứng dậy rời đi, lúc này mục đích khi đến đây đã đạt được, là thời điểm hắn nên rời khỏi.
– Đại nhân…
Thời điểm Lý Thất Dạ rời đi, đột nhiên Chân Vũ hải thần mở miệng gọi lại Lý Thất Dạ, trầm ngâm thoáng một phát, cuối cùng hắn vẫn nói ra:
– Nhược Nam tốt chứ?
Làm phụ thân, không quản chân thân Chân Vũ hải thần đã không tồn tại, hắn vẫn quan tâm con gái của mình.
Nghe được Chân Vũ hải thần hỏi thăm, Lý Thất Dạ không quay đầu lại, cũng không xoay người sang chỗ khác, cuối cùng hắn chỉ cười cười, nói:
– Nàng rất tốt, nàng rất vui vẻ, có kỳ phụ tất có kỳ nữ, hoàn toàn không kém gì ngươi đâu, có lẽ ngươi nên cảm thấy kiêu ngạo vì nàng.
Nói xong, Lý Thất Dạ liền rời khỏi.
Lý Thất Dạ cũng không có nói chân tướng cho Chân Vũ hải thần nghe, bởi vì năm đó Chân Vũ hải thần không tiếc bất cứ giá nào giúp Đạm Đài Nhược Nam trảm huyết thống, hắn hi vọng con gái của mình có thể cao chạy xa bay, đi càng xa, rời khỏi Thiên Linh Giới, thậm chí có thể nói, thế giới có bao xa thì cứ chạy bao xa.
Nhưng mà cuối cùng Đạm Đài Nhược Nam vẫn trở về, trở lại quê hương Thiên Linh Giới sinh ra nàng, đi một vòng lớn, nàng cuối cùng vẫn trở về nơi sinh ra mình.
Tuy nhiên, kết cục như vậy không phải là điểm Chân Vũ hải thần hy vọng nhìn thấy, nhưng mà Lý Thất Dạ tôn trọng lựa chọn của Đạm Đài Nhược Nam. Dù sao Đạm Đài Nhược Nam từng có rất nhiều lựa chọn, thậm chí nàng có thể lựa chọn đi con đường Tiên Đế.
Nhưng mà Đạm Đài Nhược Nam trở về, bởi vì đây là quê hương của nàng, nàng yêu thương phụ thân, nàng muốn hoàn thành con đường phụ thân chưa làm được.
Đạm Đài Nhược Nam lựa chọn, cho dù là vì nguyên nhân nào, Lý Thất Dạ cũng không thể ngăn cản nàng, ngược lại còn lựa chọn tôn trọng nàng.
Tuy Chân Vũ hải thần không biết lựa chọn của con mình, nhưng hắn dường như nghe được điều gì đó, có lẽ hắn cảm thấy kiêu ngạo vì con gái, con gái hắn cho tới giờ vẫn không hề trốn tránh, con gái thản nhiên lựa chọn đối mặt, đây là điểm hắn kiêu ngạo.
Có kỳ phụ tất có kỳ nữ, Lý Thất Dạ nói câu này hoàn toàn không sai lầm chút nào cả.
Lý Thất Dạ rời khỏi bóng dáng hội nghị, hắn trở lại Thất Võ Các, hắn lưu lại Thất Võ Các là vì tục thọ cho Thất thánh tổ!
May mắn Thất Võ Các đã sớm chuẩn bị tốt linh dược tục thọ cho Thất thánh tổ. Chuyện này không cần Lý Thất Dạ tổn hao tâm trí.
Lý Thất Dạ mất mấy ngày để tục thọ cho Thất thánh tổ tục, trong thời gian đó Thất Võ Các xuất hiện đủ loại dị tượng, trên trời có lôi trì điện hải, cả bầu trời nổ vang không ngớt, giống như bầu trời sắp sửa sinh ra thiên phạt.
Mấy ngày đáng sợ như vậy qua đi, mây đen rốt cục từ từ tiêu tán, chuyện này đã làm đệ tử Thất Võ Các thở ra một hơi.
Đối với lão tổ Thất Võ Các mà nói, đây là tin tức tốt. Bởi vì bọn họ biết rõ nó có ý nghĩa thế nào, đó là vì Thất thánh tổ tục thọ thành công.
Nếu như có tồn tại như Thất thánh tổ, đối với Thất Võ Các bọn họ rất quan trọng, hiện tại Thất thánh tổ tục thọ thành công, như vậy có ý nghĩa Thánh Võ Các sẽ được bảo hộ thời gian lâu hơn.
Chấm dứt quá trình tục thọ cho Thất thánh tổ Lý Thất Dạ cũng hoàn thành các công việc tại Thiên Linh Giới, chuyện cần làm đã làm, cuối cùng chỉ việc rời đi mà thôi.
Nhưng mà trước khi rời đi, Lý Thất Dạ vẫn phải tự mình đi gặp Thất Hải Nữ Vũ Thần.
Sau khi gặp được Thất Hải Nữ Vũ Thần, Lý Thất Dạ nhìn nàng, sau một thời gian thật lâu, hắn nói:
– Sẽ không bao lâu, Thất thánh tổ sẽ cho ngươi biết một ít chuyện, nó cũng có ý nghĩa ngày ngươi thành hải thần không xa, Tam Xoa Kích cũng sắp sửa xuất thế.
– Thực sao?
Thất Hải Nữ Vũ Thần cũng không trấn định, hỏi:
– Ở kiếp trước, Tam Xoa Kích không có hiện thế, kiếp này sẽ xuất hiện sao?
– Ở kiếp trước là ở kiếp trước.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Ở kiếp trước Tam Xoa Kích không xuất thế là có nguyên nhân. Ở kiếp này Tam Xoa Kích sẽ hiện thế.
– Vì cái gì khẳng định như vậy?
Thất Hải Nữ Vũ Thần cảm thấy tò mò.
– Bởi vì cần thủ hộ.
Lý Thất Dạ cười, nói ra:
– Đây là là thời kỳ mấu chốt, cũng là thời đại điên cuồng, Cốt Hải cần một hải thần thủ hộ, bình an vượt qua thời gian này, mãi cho đến thời đại tiếp theo! Đặc biệt là sau khi trải qua ta khiêu khích, Cốt Hải cũng tốt, Thần Thụ Lĩnh cũng được, chúng đều cảm giác nguy cơ, nếu như có một hỉa thần, có một thụ tổ, như vậy sẽ có thêm lựa chọn.
– Cho nên, thụ tổ ta không dám nói, nhưng mà hải thần, ở kiếp này sẽ ra đời, Tam Xoa Kích sẽ xuất thế.
Lý Thất Dạ trịnh trọng nói:
– Đây là thời điểm ngươi bộc phát tài năng.
Thất Hải Nữ Vũ Thần trầm ngâm một lát, chậm rãi nói ra:
– Đồn đãi nói, Tam Xoa Kích chọn chủ nhân, nó không nhất định lựa chọn ta.
– Ngươi phải có lòng tin vào bản thân mình, ngươi không phải là người vô cùng tự tin hay sao? Vì sao mất đi tự tin như thế?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Nghe được câu nói này, Thất Hải Nữ Vũ Thần cười khổ một tiếng, nếu là trước kia thì nàng vô cùng tự tin, thời điểm uy danh Lý Thất Dạ cực thịnh, thời điểm nàng chưa gặp Lý Thất Dạ, nàng còn có tự tin trong tương lai mình sẽ đánh bại Lý Thất Dạ, dù sao nàng là người quán thông thất đại thức, nàng vô cùng tin tưởng vào thực lực của mình.
Nhưng mà, hiện tại mà nói, nếu bảo nàng có suy nghĩ đánh bại Lý Thất Dạ, như vậy nàng sẽ lâm vào tuyệt vọng, tự tin của nàng không đáng nói tới, nàng hiểu rõ ràng, cả đời này nàng sẽ không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ.
Mặc dù nói trước đó nàng cũng từng đã nói qua, nếu như nàng trở thành hải thần sẽ khiêu chiến Lý Thất Dạ, nhưng mà trong lòng của nàng hiểu rõ, cho dù tương lai nàng trở thành hải thần cũng vĩnh viễn không cách nào đánh bại Lý Thất Dạ.
– Nên có lòng tin vào mình.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Đánh thua ta cũng không có gì mất mặt cả, cửu thiên thập địa này có ai không kiêng kỵ ta. Ngươi là Thất Hải Nữ Vũ Thần, ngươi là một trong số rất ít người trong lịch sử Thất Võ Các quán thông thất đại thức, tương lai ngươi chắc chắn đại phóng dị sắc, thành tựu và tương lai của ngươi sẽ hơn xa Thiên Thủy hải thần.
– Ta sẽ.
Thất Hải Nữ Vũ Thần hít thật sâu, ưỡn ngực, ánh mắt của nàng bừng sáng, vào thời điểm này nàng đã trở lại, tự tin của Thất Hải Nữ Vũ Thần lại trở về!
– Tam Xoa Kích sẽ chọn ngươi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Cho dù Tam Xoa Kích không chọn ngươi, chuyện này cũng không có gì lớn, vậy đoạt lấy. Chuyện như vậy Thất Võ Các các ngươi chưa phải chưa từng làm qua, một khi ngươi có thể nắm giữ Tam Xoa Kích, cho dù nó không chọn ngươi, ngươi cũng trở thành hải thần.
Thất Hải Nữ Vũ Thần trịnh trọng gật đầu, điểm này Lý Thất Dạ nói không sai, Thất Võ Các bọn họ thật sự làm như vậy rồi, Thanh Lam hải thần năm đó đã cưỡng chiếm Tam Xoa Kích! Từ phương diện nào đó mà nói, Thất Võ Các thật sự có kinh nghiệm, huống chi Thất thánh tổ còn tại thế!
– Ta rất có lòng tin với ngươi.
Lý Thất Dạ nhìn qua Thất Hải Nữ Vũ Thần, vừa cười vừa nói:
– Chỉ cần ngươi cố gắng, ngươi sẽ trở thành hải thần. Trọng điểm là, sau khi trở thành hải thần, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?
Lý Thất Dạ nhìn Thất Hải Nữ Vũ Thần, Thất Hải Nữ Vũ Thần cũng nghênh đón ánh mắt Lý Thất Dạ, thập phần thản nhiên, vào giờ phút này, nàng ánh mắt giống như chiếu vào Lý Thất Dạ trong nội tâm, nàng thật sâu nhìn qua Lý Thất Dạ.
Qua hồi lâu, Thất Hải Nữ Vũ Thần trịnh trọng gật đầu, nói ra:
– Ngươi yên tâm, ta sẽ nhớ kỹ ngươi nói, ta đã đưa ra lựa chọn, ta sẽ đi thực hiện, ta sẽ không cho ngươi thất vọng!
– Rất tốt.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Một ngày nào đó, ngươi sẽ trở thành anh hùng của Hải Yêu, ngươi sẽ trở thành đệ nhất hải thần.
Nói xong lời này, Lý Thất Dạ đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.
– Lý công tử!
Cuối cùng Thất Hải Nữ Vũ Thần gọi lại Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn qua nàng, chậm rãi nói ra:
– Có lời gì muốn nói sao?
– Nghe thất tổ nói, Lý công tử sắp rời khỏi, không chỉ rời khỏi Thiên Linh Giới.
Thất Hải Nữ Vũ Thần do dự một lúc rồi nói.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, nhất rồi nói ra:
– Đúng, là thời điểm ta nên rời khỏi, không chỉ là rời khỏi Thiên Linh Giới, ta sẽ đi nơi thật xa.
– Không biết có cơ hội gặp lại công tử hay không?
Cuối cùng Thất Hải Nữ Vũ Thần nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt rất sâu.
– Sẽ!
Lý Thất Dạ không khỏi cười rộ lên, nói ra:
– Không nên quên, là ngươi thiếu nợ ta. Cửu thiên thập địa, bất luận là ai, chỉ cần thiếu nợ ta, cuối cùng sẽ phải trả. Chỉ cần thời cơ chín muồi, chỉ cần cơ hội tới, ngươi sẽ trả ta!
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Thất Hải Nữ Vũ Thần tươi cười, trịnh trọng gật đầu, nói ra:
– Ta thiếu nợ công tử, ta nhất định sẽ trả lại cho công tử.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhưng sau đó xoay người rời khỏi, Thất Hải Nữ Vũ Thần đưa mắt nhìn Lý Thất Dạ rời đi, ánh mắt vẫn nhìn bóng lưng hắn biến mất.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ mang theo Tô Ung Hoàng rời khỏi Thiên Linh Giới, đi thông vòm trời.
Trong cửu giới, mỗi thế giới đều có một đạo đài cực lớn, đạo đài này là môn hộ đi thông các nơi, sau khi Hắc Long Vương xé rách thiên mệnh thì môn hộ này đã đóng cửa.
Lý Thất Dạ mang theo Tô Ung Hoàng đi thông đạo đài, hắn muốn đi trở về Nhân Hoàng Giới.
Vào thời điểm Lý Thất Dạ mang theo Tô Ung Hoàng đi vào vòm trời, ở nơi này có người đang lặng lẽ chờ đợi hắn.
Người đứng chờ Lý Thất Dạ là một nữ tử lạnh như băng, nàng chính là Tư Mã Ngọc Kiếm vừa rời đi vài ngày trước.
– Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Lý Thất Dạ nhìn Tư Mã Ngọc Kiếm, cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
– Ta vâng mệnh đến đây, đi theo tùy tùng thiếu gia.
Tư Mã Ngọc Kiếm gặp Lý Thất Dạ, chào Lý Thất Dạ xong, lúc này đây thần thái Tư Mã Ngọc Kiếm đã hoàn toàn khác trước, thập phần cung kính.
– Thiếu gia?
Nghe xưng hô như thế, ánh mắt Lý Thất Dạ lập tức ngưng tụ, trong nháy mắt này Lý Thất Dạ hơi xoay người lại.
Chỉ trong thời gian thật ngắn, ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn một nơi trên trời.
Thời điểm này, Lý Thất Dạ cất bước đi thẳng lên trời, hắn bước vào trong đám mây trên cao.
– Xuất hiện đi, thế gian này có thể tu luyện Sát Thần đạo đến loại tình trạng này, chỉ có một người mà thôi.
Lý Thất Dạ đứng trong đám mây, chậm rãi nói ra.
Trong đám mây hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ người nào xuất hiện.
– Bao nhiêu năm qua đi, Vô Ảnh, ngươi vẫn cẩn thận như thế, năm đó ta chọn trúng ngươi là vì ta ưa thích tính cách cẩn thận này.
Lý Thất Dạ thấy không có động tĩnh, cũng không kỳ quái, vừa cười vừa nói.
Sau khi Lý Thất Dạ nói ra lời này, trong đám mây xuất hiện một người, quỳ xuống trước mặt hắn, nói ra:
– Đại nhân, quả thật là ngươi!
Lúc này trong đám mây có một lão giả đi ra, lão giả này dáng người xanh xao, hai mắt đục ngầu, nhìn qua lão giả này giống như phàm nhân bình thường.
Lão giả này mặc một thân áo đay, tướng mạo cực kỳ phổ thông, thậm chí có thể nói, nếu hắn đứng trong đám người sẽ bị người ta bỏ qua, hắn chẳng khác gì một gốc cây trong rừng cây.
Nhìn thấy lão giả này, Lý Thất Dạ tươi cười, tự tay nâng hắn dậy, nói:
– Đứng lên đi, miễn ngươi đại lễ.
Lão giả bị Lý Thất Dạ nâng lên, hắn cẩn thận nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt hết sức kích động, hai tay không ngừng run rẩy, đôi mắt đục ngầu lệ nóng doanh tròng.
Chương 2319: Vô ảnh
– Đại nhân, thật không ngờ lúc còn sống còn gặp đại nhân.
Lão giả hết sức kích động, nắm chặc bàn tay Lý Thất Dạ.
– Ta cũng không ngờ còn gặp lại ngươi, sau khi sát thủ dạ đoàn giải tán, chư lão ẩn độn, ta cũng chưa từng nghe qua tin tức của các ngươi.
Lý Thất Dạ vô cùng cảm khái nói một câu.
Vô Ảnh chính là lão giả trước mặt này, tương mạo của hắn hết sức bình thường, mà tên hắn cũng không có ai biết, thậm chí thế gian trừ Lý Thất Dạ ra thì không có ai gọi hắn là Vô Ảnh.
Nhưng mà có ai biết lão giả nhìn qua hết sức đại chúng này lại là nhân vật khủng bố của thời đại Cổ Minh, cho dù là Cổ Minh nhất tộc khí thế hung ác cực thịnh, khi gặp lão giả này cũng phải lạnh lẽo run rẩy.
Vô Ảnh, quân đoàn trưởng Sát Thần dạ đoàn, hắn là thủ tịch sát thủ dưới trướng âm nha, là ma thần trong bóng đêm, thời điểm hắn xuất hiện sẽ có đầu người rơi xuống đất, là sát thần chân chính.
Vào thời đại Cổ Minh, mặc dù nói Lý Thất Dạ cũng đảm nhiệm chức quân đoàn trưởng Sát Thần dạ đoàn, nhưng mà hắn là âm nha, hắn là quân đoàn trưởng sau màn, là chỉ huy cao nhất, Vô Ảnh cũng phải nghe lệnh của hắn.
Hắn là quân đoàn trưởng chân chính, Vô Ảnh chỉ là người chấp hành Sát Thần dạ đoàn, hắn quán triệt ý chỉ Lý Thất Dạ, Sát Thần dạ đoàn quán triệt ý chí Lý Thất Dạ từ huấn luyện, bồi dưỡng, quy luật cho tới các hoạt động khác.
Về phần ám sát, ý chí Lý Thất Dạ hướng chỗ nào, chỉ cần Lý Thất Dạ muốn đánh lén một loại cổ minh nhất tộc đại nhân vật. Vô ảnh sẽ quán triệt Lý Thất Dạ ý chí, mang theo người này đầu lâu tới gặp Lý Thất Dạ!
Sau khi thời đại Cổ Minh chấm dứt, sứ mạng Sát Thần dạ đoàn đã hoàn thành, Sát Thần dạ đoàn từ nay về sau biến mất khỏi thế gian, tất cả sát thủ ẩn độn, hoàn toàn không hiện thế.
– Sứ mạng chúng ta đã hoàn thành, cửu giới cũng không cần Sát Thần dạ đoàn tồn tại.
Vô Ảnh nói ra, sau bao nhiêu năm qua, vô số tuế nguyệt phủ đầy bụi bậm, gặp lại đại nhân. Nội tâm Vô Ảnh vô cùng kích động, giống như gặp được thân nhân.
Hắn chỉ là cô nhi, về sau được âm nha Lý Thất Dạ thu dưỡng, truyền thụ Sát Thần đạo, thành tựu sự nghiệp vô thượng, cố gắng trả giá vì hào quang của cửu giới.
– Vạn cổ ung dung, năm đó từ biệt, chư lão không còn hiện thế.
Lý Thất Dạ cũng thập phần cảm khái, thời điểm cửu giới hắc ám nhất, Sát Thần dạ đoàn vẫn luôn là phụ tá đắc lực của hắn. Tuy cửu giới thế nhân không biết công lao của bọn họ, đổi lấy hòa bình cho muôn đời sau. Công lao của mỗi sát thủ Sát Thần dạ đoàn không thể xóa nhòa được.
Đáng tiếc, sau khi Sát Thần dạ đoàn thoái ẩn, Lý Thất Dạ cũng sẽ không có gặp lại bọn họ, bởi vì sứ mạng của bọn họ đã hoàn thành, bọn họ vượt qua thời gian hắc ám nhất, tuế nguyệt nguy hiểm nhất. Thời điểm đổi lấy quang minh cho cửu giới, bọn họ trải qua thời gian an tĩnh, cho nên Lý Thất Dạ cũng không muốn đi đánh thức bọn họ.
– Huynh đệ năm đó đã nhạt nhòa theo năm tháng, hiện tại chỉ còn lại lão già khọm như ta mà thôi.
Với tư cách sát thủ, vào lúc này hắn cũng khó ức chế cảm xúc của mình.
– Là ta bạc đãi mọi người, có lẽ các ngươi phải có tấm bia công tích ghi lại vinh quang.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi.
– Đại nhân không truy cầu hư danh, chúng ta có gì theo đuổi chứ.
Vô Ảnh nói ra:
– Đại nhân ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt cửu giới, thế nhân còn không lập bia công lao cho đại nhân, so với công lao của đại nhân, công tích của chúng ta không đáng là gì cả.
– Ta biết rõ, nhưng có một phần vinh quang là thuộc về các ngươi!
Lý Thất Dạ cảm khái nói.
– Có thể thuần phục đại nhân, có thể trở thành một thành viên của Sát Thần dạ đoàn chính là vinh quang của chúng ta!
Vô Ảnh nghiêm túc nói:
– Trở thành Sát Thần dạ đoàn cua quá khứ, chúng ta đã gánh vác sứ mệnh thần thánh, khôi phục cửu giới, đây đã là vinh quang vô thượng của chúng ta. Không có ý chí của đại nhân quán triệt xuống, cửu giới vẫn còn trong thời đại hắc ám, cho dù chúng ta ẩn thế, có được thời gian an nhàn cũng chỉ là nửa đời sau.
– Chuyện cũ, không nói cũng được.
Cuối cùng, trong nội tâm Lý Thất Dạ cảm khái nói một câu.
Năm đó, thời điểm hắn nói chuyện với Vô Ảnh, hắn như nhìn thấy tiểu hài tử ngây thơ và kiên nghị, bởi vì thời gian trôi qua thật lâu, hắn đã là lão già xanh xao gần đất xa trời.
Vô Ảnh gật đầu, cầm chặt bàn tay Lý Thất Dạ.
– Lúc này đi đến Thiên Linh Giới, nhìn thấy Ngọc Kiếm, ta biết ngay Sát Thần đạo vĩnh tồn, Sát Thần dạ đoàn sẽ tồn tại, đã gặp nàng, ta cũng vui vẻ, cũng thật cao hứng.
Lý Thất Dạ cảm khái nói.
– Thời đại hiện tại không cần Sát Thần dạ đoàn năm đó, nhận đứa nhỏ Ngọc Kiếm này chỉ vì muốn truyền thừa Sát Thần đạo mà thôi, không phải muốn mượn tay của nàng.
Vô Ảnh gật đầu nói nói.
– Thiên phú Ngọc Kiếm rất tốt, tính tình cũng thích hợp kế thừa Sát Thần nói, sát thủ đạo sẽ truyền thừa trong tay của nàng, thật sự là lựa chọn tốt nhất.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.
– Đại nhân…
Vô Ảnh há miệng muốn nói nhưng lại thôi.
– Ngươi đã đi theo ta cả đời, còn có lời gì không thể nói?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
– Nếu như ngay cả ngươi cũng kiêng kị, thế gian này còn ai dám nói chuyện với ta đây?
– Ta sẽ cho Ngọc Kiếm tùy tùng đại nhân.
Cuối cùng, Vô Ảnh không kiêng kị nói ra một câu.
Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, nói ra:
– Có lẽ ngươi cũng rõ, cũng có thể hiểu, ta nhất định sẽ bước đi trên xương khô, ta nhất định sẽ tắm máu. Không thể phủ nhận, Sát Thần đạo cần máu tươi ma luyện, nhưng mà đi theo ta, không nhất định là chuyện tốt. Tương lai quá tàn khốc, địch nhân của ta là chư thần chúng đế, cũng là tận cùng thế giới, với tư cách một sát thủ, nếu như đi theo ta, chỉ sợ không có kết cục tốt.
Thời điểm Lý Thất Dạ nói chuyện này, hắn rất nghiêm túc.
– Ta biết rõ.
Vô Ảnh trịnh trọng gật đầu, hắn cũng rất nghiêm túc.
Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, nói ra:
– Vậy ngươi cũng nên biết, năm đó ta thả Sát Thần dạ đoàn rời đi, ta chỉ hi vọng các ngươi có thời gian an bình, không cần vừa tỉnh dậy, hắc ám bao phủ đại địa, không cần vì giấc mộng giết chóc mà thức giấc, không cần gối lên lợi kiếm chìm vào giấc ngủ, không cần nằm rạp người trước trận doanh địch trong bóng tối.
– Sau khi thời đại Cổ Minh chấm dứt, các ngươi có tư cách an bình hơn ai hết, cho nên, ta cũng không muốn quấy rầy các ngươi, ta không hy vọng các ngươi lại cột lên chiến xa của ta, cũng sợ các ngươi bị cuốn vào chiến tranh không ngừng nghỉ. Các ngươi trả giá nhiều như thế, cho dù là các ngươi hay là hậu đại các ngươi đều đáng giá có được phần an bình này.
– Ta biết rõ đại nhân dụng tâm lương khổ.
Vô Ảnh nói ra:
– Cho nên, hậu đại tử tôn không đi theo tùy tùng đại nhân, không thể thuần phục đại nhân. Nhưng Ngọc Kiếm đứa bé này có thể ở gặp đại nhân trong biển người mênh mông, đây là một loại duyên phận, cũng như ta năm đó gặp được đại nhân.
Chương 2320: Hàng lâm Bắc Uông Dương 1
– Ta hiểu.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, cuối cùng đành phải vừa cười vừa nói:
– Nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng chỉ cho nàng ở bên cạnh ta, xem ra, Sát Thần đạo lại tìm được truyền nhân rồi.
Vô Ảnh tươi cười, vừa cười vừa nói:
– Tương lai không có ai thích hợp hơn Ngọc Kiếm, trong tương lai, trên chín tầng trời, nàng nhất định có thể làm cho Sát Thần đạo đại phóng dị sắc, uy danh Sát Thần đạo sẽ truyền khắp mười ba châu!
– Dã tâm của ngươi không nhỏ.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, gật đầu nói nói:
– Nếu ngươi đã nói như vậy, ta đáp ứng ngươi là được, ta sẽ dẫn nàng đi du ngoan cửu thiên, chỉ cần nàng có thể cố gắng, tương lai uy danh Sát Thần đạo chắc chắn danh truyền mười ba châu.
Vô Ảnh cũng cười rộ lên, hắn dáng người xanh xao nhưng tươi cười như hài tử, hết sức cao hứng, lúc này hắn không phải một sát thủ, hắn chỉ là người bình thường, chỉ là hài tử mà thôi.
Lý Thất Dạ và Vô Ảnh cười rộ lên, bọn họ cười thật lâu, cười tới khi mệt mỏi.
– Đi thôi, ta cũng nên rời khỏi, ngươi không cần tiễn ta, tuổi của ngươi cũng nên an dưỡng rồi.
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, nhìn Vô Ảnh nói ra.
– Đại nhân…
Vô Ảnh há miệng muốn nói, nhưng mà lại giấu trong lòng không nói ra.
– Nói đi.
Lý Thất Dạ nhìn qua vô ảnh, chậm rãi nói ra.
– Năm đó, ta chỉ là tiểu hài tử, chỉ là cô nhi mà thôi, trong năm tháng hắc ám đó, ta là một con chó hoang du đãng các nơi mà thôi, dãi gió dầm sương, mỗi ngày nơm nớp lo sợ, không biết bao giờ mới là ngày cuối cùng.
Vô Ảnh nói ra:
– Cho tới khi gặp được đại nhân, ta mới biết đâu là nhà, đâu là thân nhân.
– Bước vào Sát Thần dạ đoàn, tuy trải qua huấn luyện cực khổ nhất, trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc nhất, cũng trải qua vô số lần sống và chết. Nhưng Sát Thần dạ đoàn chính là nhà của ta, đây là đại gia đình của ta, chúng ta chưa bao giờ bỏ nhau.
– Đại nhân cũng chưa từng buông bỏ chúng ta, cho dù tối tăm cỡ nào, đại nhân luôn có thể chỉ dẫn chúng ta trở về. Tuy đại nhân rất nghiêm khắc với chúng ta, nhưng mọi người đều biết, chỉ cần đại nhân vẫn còn, chúng ta sẽ có hi vọng, đại gia đình này sẽ không sụp đổ, sẽ tồn tại.
Nói đến đây, vô ảnh không khỏi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mà nói ra:
– Trong suy nghĩ của chúng ta, đại nhân giống như nghiêm phụ, nhưng mà chúng ta là sát thủ, chúng ta có sứ mạng của chúng ta…
– Ta biết rõ.
Nội tâm Lý Thất Dạ sinh ra tâm tình buồn bã, hắn chậm rãi nói:
– Ngươi quỳ xuống đi, ta cho phép ngươi. Từ biệt lần này, chúng ta sẽ không thể gặp lại nhau nữa rồi.
Từ biệt lần này sẽ là thiên nhai hải cách, bởi vì đây là lần gặp mặt cuối cùng, Lý Thất Dạ cũng đáp ứng.
“Phốc” một tiếng, Vô Ảnh trang trọng quỳ tại chỗ, hắn dập đầu ba cái thật mạnh, nói:
Trong lòng Lý Thất Dạ rung động mạnh, chậm rãi nhắm mắt lại thừa nhận đại lễ của Vô Ảnh.
Không biết có bao nhiêu cảm giác, hai mắt Vô Ảnh ẩm ướt, hắn cũng biết đây là lần cuối cùng trong đời có thể gọi bốn chữ “Phụ thân đại nhân “, chia ly lần này sẽ là vĩnh biệt.
Cuối cùng, thân ảnh Vô Ảnh lóe lên, hắn biến mất khỏi nơi này, biến mất trong bầu trời, đối với hắn mà nói, nhân sinh khó khăn nhất không gì vượt qua ly biệt.
Sau khi trôi qua thời gian thật lâu, Lý Thất Dạ mở hai mắt ra, hắn không phát hiện hai mắt của mình đã ẩm ướt, cho dù trái tim đã băng giá của hắn cũng sinh ra rung động nho nhỏ.
Sau năm đó, từ khi bắt đầu thành lập Sát Thần dạ đoàn, đám người Vô Ảnh chỉ là hài đồng mười tuổi vô cùng ngây thơ, bọn họ chính là những cô nhi không nhà để vê, hắn thu dưỡng bọn họ, huấn luyện bọn họ, yêu cầu với bọn họ cũng vô cùng nghiêm khắc, cho tới nay, hắn vẫn là quan chỉ huy khắc nghiệt, hắn dùng cường độ huấn luyện cực cao để rèn luyện bọn họ.
Cũng chỉ có như vậy, bọn họ mới không phụ công sức và sứ mạng trong đời mình, nếu không bọn họ đã bỏ mạng trong chiến tranh.
Dưới sự chỉ đạo của hắn, những hài đồng ngây thơ đã biến thành những sát thủ tuyệt thế, cuối cùng lại trở thành những lão nhân đầu tóc bạc trắng.
Từ khi thành lập Sát Thần dạ đoàn năm đó cho tới khi tiễn biệt nhau, bởi vì hắn nhìn thấy bọn họ lớn lên. Một tay hắn bồi dưỡng bọn họ, biến những hài tử thành sát thủ, cho nên hắn cũng đích thân tiễn biệt bọn họ, không muốn họ lại cột lên chiến xa của hắn.
Trong lòng hắn suy nghĩ muốn bọn họ yên lặng sống hết nửa đời còn lại, bởi vì hắn có trách nhiệm này, là hắn biến những hài tử ngây thơ thành sát thủ, cho nên hắn muốn trả lại sự an bình cho bọn họ, không hy vọng bọn họ lại gối lên lợi kiếm chìm vào giấc ngủ, không hy vọng bọn họ bừng tỉnh vì sát khí trong lúc ngủ say…
Cho nên vào thời đại sau đó hắn không tận lực nghe ngóng tin tức bọn họ, không có đi tìm kiếm, cũng chỉ muốn bọn họ sống trong bình tĩnh và an lành.
Hôm nay, gặp được Vô Ảnh, một hài tử vô cùng ngây thơ năm đó đã biến thành lão nhân hấp hối, gần đất xa trời.
Mặc dù nói trăm ngàn năm qua đi, Lý Thất Dạ cũng không phải chưa từng tiễn biệt người bên cạnh mình ra đi, nhưng vào thời điễm tiễn biệt Vô Ảnh, trái tim chết lặng của Lý Thất Dạ sinh ra cảm xúc run rẩy vài lần, giống như tiễn biệt vãn bối, tiễn biệt hài tử của mình, tiễn bọn họ đi vào đất vàng vĩnh hằng!
Cuối cùng, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, thu liễm cảm xúc, ánh mắt của hắn trở về bình thản,Lý Thất Dạ từ bình thản biến thành lạnh lùng.
Hắn vẫn là Lý Thất Dạ, vẫn là âm nha, hắn không có quá nhiều tình cảm, không có quá nhiều cảm xúc, cũng không có quá nhiều ưu sầu, đại đạo dài đằng đẵng, hắn nên đi tiếp.
Lý Thất Dạ trở lại đạo đài lúc trước. Tô Ung Hoàng cùng Tư Mã Ngọc Kiếm đang đứng chờ hắn ở đó.
Lý Thất Dạ nhìn qua Tư Mã Ngọc Kiếm, chậm rãi nói ra:
– Ngươi có gì cần chia tay hay không? Ngươi có cần cáo từ ai nữa không? Nếu có, hiện tại đi cáo từ đi, sau này sẽ không có cơ hội đâu.
Tư Mã Ngọc Kiếm nhìn về nơi xa, ánh mắt của nàng chấn động vài lần, cuối cùng nàng vẫn hít sâu một hơi, nói:
– Ta đã cáo từ, ta đã chuẩn bị thật tốt!
Thời điểm đi đến nơi đây, Tư Mã Ngọc Kiếm cũng biết chính mình sẽ triệt để cáo biệt Thiên Linh Giới, cho nên nàng đã chuẩn bị thật tốt.
– Vậy là tốt rồi.
Lý Thất Dạ nhìn qua Tư Mã Ngọc Kiếm, chậm rãi nói ra:
– Từ nay về sau, ngươi sẽ lưu ở bên cạnh ta, thế gian rộng lớn, cũng rất tàn khốc, một ý niệm sẽ quyết định sinh tử, cho nên, tương lai có bao nhiêu tạo hóa, có bao nhiêu thành tựu, cuối cùng cần dựa vào ngươi cố gắng mới đạt được, chỉ có thể dựa vào chính ngươi, ta có thể làm chỉ là chỉ điểm con đường sáng cho ngươi đi mà thôi.
– Ta hiểu!
Tư Mã Ngọc Kiếm trịnh trọng gật đầu, tuy nàng không biết quan hệ giữa Lý Thất Dạ và Sát Thần dạ đoàn là như thế nào, nhưng mà lão tổ tông giao mình cho Lý Thất Dạ, như vậy nàng đã giao tất cả cho Lý Thất Dạ, mọi thứ của nàng sẽ là của Lý Thất Dạ!