Đế Bá Audio Podcast
Tập 422 [Chương 2106 đến Chương 2110]
❮ sautiếp ❯Chương 2106: Mộng Trấn Thiên xuất quan (2)
Cùng lúc đó không chỉ có rất nhiều tu sĩ đứng bên ngoài quan sát, ở bên ngoài chiến trường có một chiếc xe ngựa đang dừng, một xe ngựa do kim phượng kéo xe.
Ngồi ở vị trí đánh xe là Xích Hỏa lão tổ tiếng tăm lừng lẫy của Thụ tộc, tồn tại Đại Thần Hoàng đã từng là uy hiếp thiên hạ hôm nay đang ngồi ơ đó, nhưng mà chỉ là tên đánh xe, thần thái cung kính.
Ngay cả Đại Thần Hoàng đều chỉ là kẻ đánh xe, đãi ngộ như vậy làm cho trái tim người ta băng giá, thế gian trừ Tiên Đế ra, chỉ sợ cũng chỉ có Mộng Trấn Thiên mới có tư cách để Đại Thần Hoàng trở thành người đánh xe.
Xe ngựa đậu ở chỗ đó, từ đầu đến cuối Mộng Trấn Thiên vẫn không có lộ mặt ra, mặc dù không có người nào nhìn thấy Mộng Trấn Thiên, nhưng mà tất cả mọi người có thể khẳng định, ngồi ở chỗ kia tuyệt đối là Mộng Trấn Thiên.
Bởi vì trong xe ngựa tản mát ra khí thế duy ngã độc tôn, xe ngựa đậu ở chỗ đó, giống như tòa núi lớn đang trấn áp nơi đây, làm cho không người nào có thể vượt qua.
Tuy Mộng Trấn Thiên ở trong xe ngựa không có ló mặt ra, nhưng mà khí tức từ xe ngựa tỏa ra vẫn làm người ta sợ hãi, dường như, người ngồi bên trong chẳng khác gì bá chủ cửu giới, dường như hắn chính là một Tiên Đế, thời điểm ngồi ở đó đủ hiệu lệnh thiên hạ, ngay cả thần linh cũng muốn hiệu lực cho hắn.
– Mộng Trấn Thiên nha.
Nhìn qua xe ngựa, vô số ánh mắt tràn ngập khát vọng nhìn qua, đối với tu sĩ Thiên Linh Giới mà nói, Mộng Trấn Thiên có danh tiếng như sấm sét bên tai, nhưng mà người chính thức nhìn thấy chân dung Mộng Trấn Thiên thì không có mấy.
Đối với cường giả đời trước, hoặc là còn có người nhìn thấy Mộng Trấn Thiên, nhưng mà Mộng Trấn Thiên đã thác đại một thế không xuất hiện, bọn họ cũng không biết Mộng Trấn Thiên đã biến thành bộ dáng gì.
Về phần trẻ tuổi, càng khát vọng, càng muốn nhìn một thấy bộ dáng thiên tài vô địch Mị Linh đệ nhất nhân như thế nào.
Nhưng mà xe ngựa đậu ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích, từ đầu đến cuối Mộng Trấn Thiên vẫn không ló mặt ra
“Oanh” một tiếng, thời điểm này Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên hai người đang đánh với Trấn Thiên quân đoàn tới gay cấn, theo tiếng nổ mạnh, thiên địa giống như nổ tung, vô số cỗ thi thể bay ra ngoài.
Ngay sau đó Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi như giao long xuất hải, xé ra một lỗ hỏng từ vòng vây của Trấn Thiên quân đoàn, các nàng lập tức giết ra, giết người ngã ngựa đổ.
Trong nháy mắt, Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi hai người đã giết ra ngoài, hai người bọn họ khí thế như cầu vồng, dùng tiên thể chi binh, một người tay cầm đế kiếm, hai người bọn họ huyết khí trùng thiên, giờ này khắc này, sư tỷ muội các nàng đồng thời thể hiện thực lực của mình.
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi hai người quét ngang cốt thuyền, vẫn lãnh ngạo khinh người, không sợ bất luận kẻ nào, quản chi là Mộng Trấn Thiên ở đây, các nàng cũng không sợ!
– Trấn Thiên quân đoàn, nên phái tinh nhuệ ra đi, chút đội ngũ này muốn làm khó chúng ta, chỉ sợ còn có chút khó khăn.
Đứng trước cốt thuyền, Liễu Như Yên không sợ hãi, vẫn cười duyên.
Nhìn thấy Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi sư tỷ muội hai người vào lúc này vẫn ngang ngược khiêu ngạo, chuyện này làm cho không ít người đưa mắt nhìn nhau.
– Hai vị cô nương hiểu lầm.
Vào thời điểm này, trong xe ngựa có tiếng nói của Mộng Trấn Thiên vang lên, tuy giọng nói của Mộng Trấn Thiên không phải rất vang dội, nhưng ai cũng có thể nghe được rõ ràng, hơn nữa hắn nói ra mỗi câu đều rất có tiết tấu, làm tăng tiết tấu huyền diệu lên.
– Ta cũng không phải gây khó dễ với hai cô nương, ta hôm nay tới đây, là muốn gặp Lý đạo hữu một lần.
Mộng Trấn Thiên nói ra lời này từ trong xe ngựa truyền ra.
Mộng Trấn Thiên nói rất êm tai, tiết tấu này làm cho người nghe đặc biệt thoải mái.
Nghe được Mộng Trấn Thiên nói thế, làm cho không ít người hai mặt nhìn nhau, trong lòng nhiều người càng bội phục, có người thì thào nói:
– Tiên Đế tương lai rất không giống nha, ăn nói vẫn khiến người ta thoải mái.
Mọi người đều biết, Mộng Trấn Thiên là người mạnh nhất đương thời, có được thực lực mạnh như vậy, Mộng Trấn Thiên vậy mà không có hùng hổ dọa người, làm cho rất nhiều người có ấn tượng tốt với hắn.
– Thật xin lỗi, công tử gia chúng ta không tiếp khách, nên mời trở về đi.
Liễu Như Yên cười duyên một tiếng, quản chi đối mặt Mộng Trấn Thiên, nàng vẫn cười nói tự nhiên.
– Một Nhân tộc, có cái gì đáng được lưu luyến như thế.
Nhìn thấy Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi canh giữ trước cốt thuyền, có Mị Linh nhịn không được thấp giọng nói thầm.
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi đều là tông chủ Vô Cấu Tam Tông, mà Vô Cấu Tam Tông với tư cách cự phách của Mị Linh nhất tộc, trong mắt nhiều người xem ra, truyền thừa như Vô Cấu Tam Tông nên ủng hộ Mộng Trấn Thiên mới đúng, dù sao bọn họ đều là Mị Linh nhất tộc, nhưng mà hiện tại Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi hết lần này tới lần khác lại ủng hộ Lý Thất Dạ là Nhân tộc.
Chương 2107: Thuần Dương tử tự tin (1)
Chuyện này làm cho rất nhiều người không rõ, vì cái gì Vô Cấu Tam Tông hết lần này tới lần khác coi trọng một Nhân tộc, mà không phải Mộng Trấn Thiên!
– Lý đạo hữu không ở đây, ta cũng có thể biết rõ, hai vị tiểu đạo hữu không cần phải như thế, ta lên thuyền ngồi một chút nhé?
Trong xe ngựa Mộng Trấn Thiên vẫn không lộ mặt ra, nhưng mà hắn nói chuyện thập phần khách khí!
– Không được!
Lúc này mở miệng cự tuyệt không phải là Liễu Như Yên, mà là Trác Kiếm Thi, nàng chậm rãi nói ra:
– Mộng tiền bối là vô song đương thời, sư tỷ muội chúng ta chỉ là tiểu bối mà thôi, hôm nay sư tỷ muội chúng ta có trách nhiệm trên ngời, không thể để cho tiền bối leo lên thuyền này, có chỗ đắc tội, mong được tha thứ.
Tiên nữ đang ở trong cốt thuyền, Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi đương nhiên sẽ không để cho Mộng Trấn Thiên lên thuyền. Đương nhiên Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi không lo lắng tiên nữ an nguy ra sao, các nàng xem ra, tiên nữ cường đại không phải Mộng Trấn Thiên có khả năng chống lại.
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi lo lắng là, nếu như Mộng Trấn Thiên leo lên, chọc tới tiên nữ, một khi tiên nữ nổi giận bạo phát thì phiền phức lớn lắm.
Nghe được Trác Kiếm Thi một câu cự tuyệt Mộng Trấn Thiên, chuyện này làm cho rất nhiều người cũng ngừng thở, trong nội tâm mọi người cũng chấn động khó hiểu.
Mộng Trấn Thiên mới mở miệng, Thiên Linh Giới dám cự tuyệt cũng không có nhiều người, đặc biệt là trẻ tuổi càng không có bao nhiêu người cự tuyệt Mộng Trấn Thiên.
Nhưng mà hiện tại Trác Kiếm Thi không sợ, điều này làm cho người ta cảm khái, Vô Cấu Tam Tông không hổ là cự phách Thiên Linh Giới, không hổ là Mị Linh tộc trông mong, biết rõ Mộng Trấn Thiên có thể trở thành Tiên Đế cũng dám đứng ra là địch.
– Các ngươi nên biết, nếu là ta muốn lên đi, các ngươi ngăn không được ta.
Mộng Trấn Thiên nói ra lần nữa, hắn cũng không có tức giận, nói rất bình thản.
Mộng Trấn Thiên không có cưỡng bức, cũng không có phô trương thanh thế, hắn chỉ nói chuyện tầm thường mà thôi.
– Ta biết rõ.
Trác Kiếm Thi chậm rãi nói ra:
– Mộng tiền bối ra tay, đời ta không thể địch nổi. Nhưng mà, Mộng tiền bối nhất định phải ra tay, chúng ta cũng sẽ ngăn cản.
Lúc này Trác Kiếm Thi cũng không có hùng hổ dọa người, nhưng mà thái độ của nàng không có nửa điểm biến hóa, vẫn thập phần kiên định, không có chỗ trống thương lượng.
Đối với Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên mà nói, các nàng sợ không phải Mộng Trấn Thiên, các nàng sợ là tiên nữ, Mộng Trấn Thiên ra tay, còn có chỗ trống vãn hồi, mà tiên nữ ra tay, bất kể là ai, đều phải chết!
Một tồn tại đẳng cấp Tiên Đế tức giận, đến lúc đó, chỉ sợ không chỉ chết rất nhiều người, nói không chừng sẽ đồ sát cả Thiên Linh Giới máu chảy thành sông.
Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi đều không hy vọng bừng tỉnh tiên nữ, Lý Thất Dạ không có ở đây, ai cũng không biết kết quả tiên nữ tức giận là như thế nào.
– Vô Cấu Tam Tông, không hổ là có thể trở thành truyền thừa đứng đầu Mị Linh nhất tộc.
Mộng Trấn Thiên nói ra, cảm khái.
– Hai vị tông chủ cũng không nên ôm địch ý với ta, với tư cách đệ tử Mị Linh nhất tộc, ta cũng hy vọng Mị Linh có thể hưng thịnh cường đại. Hai vị tông chủ có thể hiểu rõ. Ta và ngươi đều là đệ tử Mị Linh nhất tộc, có trách nhiệm đi chấn hưng Mị Linh. Làm cho Mị Linh uy danh lâu dài không suy.
Mộng Trấn Thiên nói ra tiếng lòng của tu sĩ Mị Linh nhất tộc, không ít người nói thầm, bọn họ đều không rõ ràng, vì sao Vô Cấu Tam Tông nhất định phải đứng về phía Nhân tộc Lý Thất Dạ! Không ít Mị Linh trong lòng bất mãn Vô Cấu Tam Tông ủng hộ Lý Thất Dạ.
– Vô Cấu Tam Tông chúng ta làm vậy cũng là vì chấn hưng Mị Linh nhất tộc.
Liễu Như Yên cười nói:
– Nhưng mà đi con đường khác Mộng tiền bối mà thôi.
– Cũng phỉa!
Mộng Trấn Thiên có phong phạm tuyệt thế cường giả, hắn không có tức giận, bình thản nói:
– Đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Nhưng mà, hôm nay ta tới đây, đang muốn luận bàn với Lý đạo hữu một chút, bất luận hai vị tông chủ đồng ý hay không, ta cũng đi lên ngồi một chút.
Nghe được Mộng Trấn Thiên nói như vậy, không ít người thán phục, một đời tuyệt thế đúng là không giống. Ăn nói thập phần cao nhã, làm cho người ta bội phục, không có chút khí thế hùng hổ dọa người nào, cũng không có tư thái cao cao tại thượng.
– Chỉ sợ để Mộng tiền bối thất vọng.
Trác Kiếm Thi chậm rãi nói ra:
– Mộng tiền bối muốn lên thuyền, vậy phải qua cửa ải này của chúng ta mới được.
Trác Kiếm Thi nói câu này làm nhiều người cho rằng hai nàng không tự lượng sức, nhưng mà không ai dám trách móc các nàng, dù sao Vô Cấu Tam Tông chính là đương kim cự phách, trong tu sĩ trẻ tuổi quản chi là thua Mộng Trấn Thiên cũng chẳng mất mặt, thậm chí đối với rất nhiều người mà nói, cho dù thua Mộng Trấn Thiên, đó cũng là tuy bại nhưng vinh, không phải ai cũng có tư cách là địch với Mộng Trấn Thiên.
– Trác tông chủ, làm gì hùng hổ dọa người như vậy.
Lúc này có một người mở miêng, đứng ra nói:
– Nếu Trác tông chủ cùng Liễu Tông chủ thật sự muốn luận bàn một chút, để cho ta cùng Thái Dương Vương luận bàn với hai vị tông chủ là được!
Mở miệng đúng là chủ nhân Tị Trần Dương Lâm đạo trưởng!
– Lâm huynh lời nói nói không sai, chúng ta cùng luận bàn với Trác tông chủ cùng Liễu tông chủ một chút.
Thái Dương Vương cũng vừa cười vừa nói.
Không hề nghi ngờ, cũng với tư cách cường giả trẻ tuổi của Mị Linh nhất tộc, Thái Dương Vương cùng Lâm đạo trưởng đứng về phía Mộng Trấn Thiên, Thái Dương Tông cùng Tị Trần Dương là toàn lực ủng hộ Mộng Trấn Thiên, hai người bọn họ truyền thừa xem trọng Mộng Trấn Thiên, cho rằng Mộng Trấn Thiên nhất định có thể trở thành Tiên Đế.
– Nếu thật muốn luận bàn, ta luận bàn với các vị được không?
Vào lúc Thái Dương Vương vừa nói xong, một âm thanh nói ra.
Hai người phiêu nhiên tới, hai thanh niên một là hoàng khí trùng thiên, một bình thản thu liễm, hai người bọn họ đi tới đây cũng xem như trẻ tuổi tuấn tài.
– Thuần Dương Tử!
Nhìn thấy người này, có người lên tiếng.
Phiêu nhiên tới chính là Thuần Dương Tử cùng Trầm Hải Thần Vương, trong bọn họ bình thản thu liễm là Thuần Dương Tử, hoàng khí trùng thiên là Trầm Hải Thần Vương!
Nhìn thấy Thuần Dương Tử, Thái Dương Vương cùng Lâm đạo trưởng đều đại biến, tuy bọn họ tự nhận rất cường đại trong thế hệ trẻ, nhưng mà lần trước Thuần Dương Tử phất tay một cái, bọn họ hiểu rõ, bọn họ kém Thuần Dương Tử quá xa.
– Thuần dương tứ mạch.
Có người trong lòng nói thầm một tiếng, đặc biệt là Mị Linh nhất tộc, bọn họ càng thêm không rõ, vì cái gì thuần dương tứ mạch lại đi cùng Lý Thất Dạ, theo đạo lý mà nói, với tư cách Mị Linh nhất tộc, thuần dương tứ mạch càng phải đứng về phía Mộng Trấn Thiên mới đúng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thái Dương Vương cùng Lâm đạo trưởng nói không ra lời, cuối cùng, Lâm đạo trưởng có chút hậm hực nói:
– Thuần Đương đảo chủ, chúng ta cũng không phải sợ ngươi, chúng ta chưa sợ qua bất luận kẻ nào, nhưng mà không dốc sức liều mạng mà thôi, nếu không, chúng ta đồng dạng có thủ đoạn…
Chương 2108: Thuần Dương tử tự tin (2)
– Tài nghệ không bằng người thì tài nghệ không bằng người, nói thẳng là được, không có gì mất mặt… Lúc Lâm đạo trưởng đang tìm bậc thang cho mình, Trầm Hải Thần Vương cười lạnh một tiếng, nói ra:
– Thua ở sư huynh của ta, đây là vinh hạnh của các ngươi, có gì khó coi sao?
So với Thuần Dương Tử, Trầm Hải Thần Vương không giống, hắn là hùng hổ dọa người, hắn là khí thế khinh người, có cơ hội hắn tuyệt đối sẽ không chút lưu tình trấn áp định nhân của mình.
– Ngươi…
Lâm đạo trưởng cùng Thái Dương Vương bị Trầm Hải Thần Vương ép buộc như thế, lập tức không xuống thang được, sắc mặt hết sức khó coi!
– Thuần dương tứ mạch, địa linh nhân kiệt, thiên tài xuất hiện lớp lớp.
Lúc này Mộng Trấn Thiên nói ra:
– Hai vị đạo hữu thanh danh như rồng, ta cũng sớm có nghe thấy.
Mộng Trấn Thiên nói ra lời này, không ít người nhìn qua Thuần Dương Tử cùng Trầm Hải Thần Vương, bất kể là ai, có thể được Mộng Trấn Thiên ca ngợi như vậy tuyệt đối là vinh hạnh, đây tuyệt đối làm tăng giá trị con người lên.
Rất nhiều tu sĩ nếu như nghe được Mộng Trấn Thiên ca ngợi như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy lâng lâng.
Thuần Dương Tử cùng Trầm Hải Thần Vương là sư huynh đệ, hai người bọn họ phản ứng khác nhau, Thuần Dương Tử chỉ cười cười, thần thái bình thản, Mộng Trấn Thiên ca ngợi hắn nghe được chẳng khá chỉ là lời bình thường.
Mà thần thái Trầm Hải Thần Vương lại cảnh giác, hắn đối với Mộng Trấn Thiên ôm cảnh giác rất mãnh liệt. Chuyện này cũng không trách Trầm Hải Thần Vương, tương lai sẽ tranh giành thiên mệnh, nếu như nói thuần dương tứ mạch của bọn họ chọn trận doanh, thái độ của Trầm Hải Thần Vương là rất rõ ràng, hắ ủng hộ sư huynh, sẽ không ủng hộ ai khác.
Hiện tại rất rõ ràng, sư huynh hắn nhất định là ủng hộ Lý Thất Dạ, tuy hắn đối với Lý Thất Dạ thập phần khó chịu, nhưng mà cần thiết hắn sẽ đứng qua bên sư huynh.
Kể từ đó, vậy ý nghĩa tương lai sẽ là địch với Mộng Trấn Thiên.
– Mộng đạo hữu trên đời vô song, cũng không nên gây khó dễ cho vãn bối chúng ta, Mộng đạo hữu hôm nay vì sao như vậy? Nếu Lý huynh trở về, ta nhất định sẽ cáo tri Lý huynh, bảo Lý huynh cùng Mộng đạo hữu luận bàn một chút.
Thuần Dương Tử bình thản cười nói.
Thuần Dương Tử đương nhiên biết rõ trong cốt thuyền có gì, thái độ của Thuần Dương Tử và Liễu Như Yên các nàng như nhau, nếu như Mộng Trấn Thiên cùng tiên nữ hai người có lựa chọn, không hề nghi ngờ, Thuần Dương Tử tình nguyện lựa chọn đại chiến với Mộng Trấn Thiên một hồi, một khi là tiên nữ ra tay, tất cả sẽ tràn ngập không biết, thậm chí có khả năng sẽ mang tới hủy diệt cho Thiên Linh Giới!
Thuần Dương Tử nói như vậy làm cho nhiều người hít khí lạnh, Mộng đạo hữu! Như vậy xưng hô, ở đây có ai dám như vậy xưng hô, không chỉ nói trẻ tuổi, coi như là thế hệ trước đều không có mấy người dám cùng Mộng Trấn Thiên xưng huynh gọi đệ! Phải biết rằng, Mộng Trấn Thiên thế nhưng mà liền Đạp Không Tiên Đế đều xưng là huynh trưởng người.
Nhưng mà Thuần Dương Tử không phải tự nhiên xưng một tiếng “Mộng đạo hữu “, thần thái của nó rất tự nhiên, quản chi đối mặt Mộng Trấn Thiên, hắn cũng bình thản như vậy.
Đây là điểm Trầm Hải Thần Vương bội phục sư huynh của mình nhất, mặc kệ là lúc nào, sư huynh của hắn cũng tự tin như vậy, hắn có được tư thái vô địch và tâm tính vô địch!
Trong khoảng thời gian ngắn, không ít người nhìn qua Thuần Dương Tử, mặc dù không có người dám lên tiếng trách móc Thuần Dương Tử, nhưng mà không ít người cảm thấy Thuần Dương Tử tư thái có chút vô lễ, cũng dám xưng huynh gọi đệ với Mộng Trấn Thiên, chuyện này thật không được.
– Đã đến, vậy chờ Lý đạo hữu trở về đi, Lý đạo hữu thủ đoạn nghịch thiên, làm cho ta nhìn thấy cũng phải thèm.
Mộng Trấn Thiên cũng không có tức giận, giọng nói của hắn truyền ra chậm rãi, nói ra:
– Ta đang ở trên thuyền chờ hắn.
Đương nhiên Mộng Trấn Thiên đương nhiên hoàn toàn chờ Lý Thất Dạ trở về, hắn càng cảm thấy hứng thú là đồ vật trên thuyền, hắn rất muốn biết trên thuyền có đồ vật gì, tồn tai cường đại như hắn cũng cảm giác được, đồ vật trên thuyền tuyệt đối khó lường, tuyệt đối trên đời vô song!
Tuy ngữ khí của Mộng Trấn Thiên thật bình thản, nhưng mà nghe xong hắn nói lời này cũng tỏ rõ thái độ kiên định.
– Nếu như Mộng đạo hữu nhất định phải lên thuyền, ta cũng chỉ có thể không lượng sức cùng luận bàn với Mộng đạo hữu một chút.
Thuần Dương Tử chậm rãi nói ra.
Thuần Dương Tử nói ra lời này làm trái tim của nhiều người chấn động mạnh mẽ, cho tới nay, trong suy nghĩ của vô số tu sĩ Thiên Linh Giới, Mộng Trấn Thiên chính là tồn tại vô địch!
Phóng nhãn cả Thiên Linh Giới, không chỉ nói thê hệ trẻ tuổi, cho dù là thế hệ trước cũng không dám khiêu chiến Mộng Trấn Thiên.
Nhưng mà hiện tại Thuần Dương Tử mới mở miệng chính là khiêu chiến Mộng Trấn Thiên, nói như vậy làm cho người ta hít thở không thông.
Thuần Dương Tử khiêu chiến với Trác Kiếm Thi, Liễu Như Yên khiêu chiến là hoàn toàn khác nhau, Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên biết mình không phải là đối thủ của Mộng Trấn Thiên, các nàng vẫn chiến đấu, đó là vì các nàng không thể không làm như vậy.
Thuần Dương Tử mới mở miệng thì khác, thái độ hùng hổ dọa người, hắn thậm chí có thần thái bình thản, nhưng mà luận bàn một chút, nói như như thế trong miệng Thuần Dương Tử đã hoàn toàn không giống.
Trong nháy mắt này, rất nhiều người có một loại ảo giác, loại ảo giác này nói cho Thuần Dương Tử đủ tư cách chiến một trận với Mộng Trấn Thiên.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người cũng phải ngừng thở nhìn qua Thuần Dương Tử, nam nhân mở miệng dám khiêu chiến Mộng Trấn Thiên, tại Thiên Linh Giới đúng là không có mấy người.
Nếu là trước kia, Thuần Dương Tử thật sự thanh danh không lộ ra, thanh danh của hắn so ra còn kém xa Trầm Hải Thần Vương, hôm nay hắn vừa mở miệng khiêu chiến Mộng Trấn Thiên, với rất nhiều người mà nói thật sự là thập phần rung động.
Đối với Thuần Dương Tử mà nói, phản ứng lớn nhất là Trầm Hải Thần Vương, hai mắt Trầm Hải Thần Vương sáng lên, hắn cũng không tin nổi sinh ra cảm giác hưng phấn.
Đối với Trầm Hải Thần Vương mà nói, hắn vẫn canh cánh chuyện sư huynh của mình trong lòng, hắn cảm thấy sư huynh không đi tranh giành thiên mệnh đúng là quá đáng tiếc.
Trầm Hải Thần Vương vẫn hiểu chuyện này, sư huynh hắn rất cường đại, nhưng mà hắn cũng quá mức ít xuất hiện, không muốn tranh giành với người khác. Nhưng hôm nay sư huynh hắn mở miệng là khiêu chiến Mộng Trấn Thiên, điểm này khiến Trầm Hải Thần Vương hưng phấn, đây mới là tư thái sư huynh của hắn nên có!
– Cổ Thuần tứ mạch, thật là khó lường.
Mộng Trấn Thiên cười to lên, nói ra:
– Không thể phủ nhận, với tuổi này của các ngươi đã rất khó lường. Chỉ sợ ta năm đó cũng không bằng ngươi, nhưng mà hôm nay, đạo hạnh của ngươi vẫn chưa tới.
Mộng Trấn Thiên vừa nói ra lời này, làm cho không ít người hoảng sợ, bọn người cũng không nghĩ tới Thuần Dương Tử cường đại như thế, ngay cả Mộng Trấn Thiên đều chính miệng thừa nhận mình năm đó còn không bằng Thuần Dương Tử!
Chương 2109: Không coi ai ra gì
Nói như vậy, bất kể là tu sĩ nào có thể được Mộng Trấn Thiên thừa nhận như vậy. Đây tuyệt đối là vinh hạnh cao nhất cả đời, đây là vinh quang vô thượng.
Nghe được Mộng Trấn Thiên tán thưởng bản thân mình như vậy, đổi lại những người khác chỉ sợ đã sớm lâng lâng, Thuần Dương Tử chỉ hơi cười cười, nói:
– Trăm xích can đầu, còn cần tiến một bước. Luận đạo hành sâu đậm, hỏa hầu tinh khiết, ta đúng là không bằng Mộng đạo hữu, Mộng đạo hữu đi xa hơn ta.
– Nhưng mà thế gian có nhiều việc làm sao nói chuẩn cơ chứ, chỉ có chiến đến cuối cùng, mới có thể biết là thắng là phụ, cho dù là Tiên Đế cũng có thời điểm thất bại, đây là chuyện bình thường. Thắng cũng tốt, bại cũng được, tất cả chỉ là ma luyện, không cần lấy nó làm tiêu chuẩn tuyệt đối.
Thuần Dương Tử chậm rãi nói ra, tư thái của hắn như vậy đã hiển thị tư thái vô địch trong thế hệ trẻ.
Thuần Dương Tử có thái độ này, trong lòng Trầm Hải Thần Vương cũng cảm thấy hoan hô, đây mới là tư thái phong độ chính thức của sư huynh, tuyệt thế vô song!
Lúc này Trầm Hải Thần Vương ánh mắt sáng ngời, hắn thật muốn nhìn thời điểm sư huynh ra tay toàn lực, bởi vì cho tới nay, sư huynh hắn vẫn chưa từng toàn lực, với tư cách sư đệ, hắn cũng không rõ sức chiến đấu toàn lực của sư huynh mình sẽ ra sao.
Thuần Dương Tử nói như vậy, lập tức làm cho không ít người hít thở không thông, quản chi là người khiêu chiến Mộng Trấn Thiên, hắn vẫn có tư thái tùy tâm, chuyện này đầy đủ nói rõ hắn cường đại.
– Nói hay lắm!
Vào thời điểm này có âm thanh cười nói đi tới, có người vỗ tay nói:
– Có tâm tính như vậy, không đi tranh thiên mệnh đúng là đáng tiếc.
Nghe được lời này, không ít người nhao nhao quay đầu đi, chỉ thấy một người đi nhanh tới, nhanh chóng tới trước mặt mọi người.
Nhìn thấy người tới, Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi cũng vui vẻ, Thuần Dương Tử cũng tươi cười.
– Hung nhân trở về!
Nhìn thấy người tới, có người lập tức thấp giọng nói.
– Ta biết ngay hung nhân không phải là kẻ sợ phiền phức, hắn tuyệt đối không có khả năng trốn đo.
Cũng có cường giả nhìn thấy Lý Thất Dạ đã đến, hai mắt sáng ngời, vôn cùng hưng phấn.
Trước đó đã từng có một ít tu sĩ cho rằng Lý Thất Dạ không dám quyết đấu với Mộng Trấn Thiên, cho nên trốn đi, hiện tại những tu sĩ này căn bản không dám nói ra câu nào.
Lý Thất Dạ đi nhanh tới nơi này, hắn nhìn qua Thuần Dương Tử, vừa cười vừa nói:
– Đại đạo dài đằng đẵng, có đôi khi, tìm một đối thủ tốt thật không dễ dàng, ta thật hy vọng vào ngày tranh thiên mệnh có thể gặp một địch nhân xứng tầm đấy.
Nghe Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Thuần Dương Tử cười khổ một tiếng, lắc đầu, vừa cười vừa nói:
– Ta chỉ là người phàm… mà… Ta cũng không muốn biến thành xương khô dưới chân Lý huynh.
Lý Thất Dạ đã đến, hắn cũng không có nhìn qua Mộng Trấn Thiên, chỉ tự nói với Thuần Dương Tử, dường như hoàn toàn không quan tâm Mộng Trấn Thiên tồn tại.
Lý Thất Dạ có tư thái như vậy làm nội tâm không ít Mị Linh khó chịu, đối với tại bọn họ mà nói, Mộng Trấn Thiên là vinh quang của bọn họ, Lý Thất Dạ cố ý xem nhẹ Mộng Trấn Thiên, đó là đánh vào mặt của Mị Linh nhất tộc! Chuyện này làm cho không ít người hừ lạnh một tiếng.
Thấy Lý Thất Dạ khinh mạn chủ nhân của mình, Xích Hỏa lão tổ đánh xe cũng khó chịu với thái độ của Lý Thất Dạ, trong nội tâm hừ lạnh một tiếng, hắn chậm rãi nói ra:
– Lý Thất Dạ, chủ nhân của ta muốn gặp ngươi!
Xích Hỏa lão tổ chỉ mặt gọi tên như vậy, Lý Thất Dạ thời điểm này mới ngẩng đầu nhìn qua xe ngựa Mộng Trấn Thiên, cười cười, nói ra:
– Có chuyện gì sao?
Lý Thất Dạ có thái độ không đếm xỉa như vậy, làm cho Xích Hỏa lão tổ cảm thấy đặc biệt căm tức, Lý Thất Dạ càng không đếm xỉa như thế, đó quả thật là xem đại nhân nhà hắn là người qua đường ất, chuyện này làm cho hắn cảm thấy căm tức.
Nhưng mà Xích Hỏa lão tổ còn không có mở miệng ra, trong xe ngựa có tiếng Mộng Trấn Thiên nói:
– Lý đạo hữu ra tay kinh thiên, chuyện lần trước làm cho ta rất thích, muốn luận bàn với Lý đạo hữu.
– Luận bàn?
Nghe được Mộng Trấn Thiên nói thế, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Đi nha, luận bàn cũng tốt, báo thù cho đồ đệ của ngươi cũng được, tùy thời phụng bồi.
Lý Thất Dạ nói trực tiếp như vậy làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm, ai cũng không nghĩ tới Lý Thất Dạ sảng khoái như vậy, xem tư thái kia giống như lđang đuổi a miêu a cẩu, một chút cũng không đặt vào trong lòng, hoàn toàn không có nhìn thấy tình thế nghiêm trọng trước mặt.
Lý Thất Dạ có tư thái này làm nội tâm nhiều người thất lạc, đặc biệt là Mị Linh nhất tộc ủng hộ Mộng Trấn Thiên. Đối với bọn họ mà nói, Mộng Trấn Thiên mạnh mẽ vô địch, Lý Thất Dạ ít nhất cũng có tư thái tình thế cực kỳ nghiêm trọng mới đúng.
Nhưng mà Lý Thất Dạ vẫn không quan tâm, rât tùy ý, không sao cả, giống như không có gì, dường như trong mắt hắn, Mộng Trấn Thiên không khác bao nhiêu so với a miêu a cẩu trên đường.
– Không, ta chỉ muốn luận bàn với đạo hữu mà thôi, cũng không có ý báo thù.
Mộng Trấn Thiên nói ra:
– Về phần đệ tử ta, chỉ là hắn học nghệ không bằng người, ta làm sư phụ cũng không thể nói gì hơn.
– Luận bàn thì luận bàn.
Lý Thất Dạ tùy ý vừa cười vừa nói:
– Ngươi muốn đấu sinh tử hay điểm tới là dừng, nhưng mà, ta là người dưới tình huống bình thường rất ưa thích một khi ra tay là chém giết.
Lý Thất Dạ nói câu này lập tức làm cho người chung quanh khó chịu, thuận miệng nói chính là chém giết. Nếu như nói, hắn đối mặt tu sĩ khác là a miêu a cẩu, còn có thể thuận miệng chém giết.
Nhưng đối mặt với hắn chính là Mộng Trấn Thiên, thiên tài cường đại nhất Mị Linh nhất tộc! Hiện tại Lý Thất Dạ còn dám nói ra chém giết như vậy, đây quả thực chính là không xem ai ra gì.
Cũng chính bởi vì như thế, lập tức làm cho rất nhiều Mị Linh ở đây nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ nói lời này không chỉ làm thấp Mộng Trấn Thiên, còn nhục mạ cả Mị Linh tộc!
Lâm đạo trưởng cùng Thái Dương Vương cũng như thế, bọn họ cũng nhịn không được hừ lạnh một tiếng, bọn họ và Lý Thất Dạ đã sớm kết thù, bọn họ và Lý Thất Dạ có thù hận bất cộng đáy thiên.
Bọn họ đầu nhập vào Mộng Trấn Thiên, đều cảm thấy tương lai… có tương lai, một khi Mộng Trấn Thiên trở thành Tiên Đế, bọn họ sẽ có tiền đồ vô lượng.
Có thể nói, đối với Lâm đạo trưởng cùng Thái Dương Vương mà nói, bọn họ và Mộng Trấn Thiên là vinh nhục cùng nhau, hiện tại Lý Thất Dạ lớn lối nhục mạ Mộng Trấn Thiên, bọn họ làm sao không giận.
– Cũng không sao cả.
Mộng Trấn Thiên vừa cười vừa nói:
– Không bằng ta và ngươi lên thuyền ngồi, từ từ bàn đạo luận võ, dùng dòm đại đạo huyền diệu…
Trên thực tế đối với Mộng Trấn Thiên mà nói, hắn cũng không vội động thủ với cùng Lý Thất Dạ, dù sao chỉ cần tương lai đoạt thiên mệnh, nên tới thời điểm cuối cùng, ai cũng trốn không thoát, nên đối mặt thì cuối cùng vẫn đối mặt!
Chương 2110: Quá yếu (1)
Vào thời điểm này, hắn cùng Lý Thất Dạ đánh một trận, Mộng Trấn Thiên càng cảm thấy hứng thú thứ trên cốt thuyền, Mộng Trấn Thiên hắn cũng nói không rõ ràng đồ trên cốt thuyền là thứ gì, nhưng, hắn cao thủ tuyệt thế như hắn, nói rõ đồ vật trên đó tuyệt thế vô song, tuyệt đối là thập phần khó lường.
Cho nên Mộng Trấn Thiên không vội động thủ với Lý Thất Dạ, hắn càng muốn tìm hiểu thứ trên cốt thuyền hơn.
– Thật xin lỗi, ta không có hứng thú.
Lý Thất Dạ một ngụm cự tuyệt, vừa cười vừa nói:
– Ta và ngươi không tiểu chung bình, ta cũng không cần phải mời ngươi lên thuyền. Nếu như ngươi muốn chiến, xuất hiện đi, ta phụng bồi. Nếu như ngươi muốn uống chén trà với ta, không có hứng thú. Thừa dịp ta hiện tại tâm tình không tệ, nên đi đi.
Lý Thất Dạ nói câu này làm cho người ta nhìn chằm chằm vào hắn, mọi người đều biết, Lý Thất Dạ cùng Mộng Trấn Thiên sẽ đánh một trận, nhưng mà Lý Thất Dạ vẫn bộ dáng nhục nhã người khác, đây quả thực chính là không có đặt Mộng Trấn Thiên vào trong mắt, không có đem Minh Linh Thiên Linh Giới bọn họ đặt vào trong mắt.
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số ánh mắt nhìn hằm hằm Lý Thất Dạ, một ít tu sĩ Mị Linh hận không thể xé xác Lý Thất Dạ, lời này thật ngông cuồng!
– Lý Thất Dạ, vẫn không ai bì nổi nha, ngươi thực nghĩ rằng ngươi đã là Tiên Đế ư!
Lúc này, Thái Dương Vương lạnh lùng nói.
Lâm đạo trưởng cũng hừ lạnh một tiếng, âm hiểm nói:
– Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, đồ mặt dầy, không muốn nên để gió cuốn mất đầu lưỡi.
Thái Dương Vương, Lâm đạo trưởng có thù với Lý Thất Dạ đã thật lâu, đã sớm hận không thể giết Lý Thất Dạ, hiện tại bọn họ đầu nhập vào Mộng Trấn Thiên, càng thù bất lưỡng lập với Lý Thất Dạ.
– Không kém bao nhiêu đâu!
Lý Thất Dạ tùy ý vừa cười vừa nói:
– Ta không lên vị trí Tiên Đế thì thế gian ai dám trèo lên! Trong đương thời, ta không lên vị trí Tiên Đế, chúng thần cửu thiên thập địa này cũng phải ngoan ngoãn đứng qua một bên.
Lời nói tùy ý như vậy nhưng khí phách mười phần, làm cho người ta hít khí lạnh, thuận miệng nói chính ta không lên vị trí Tiên Đế, chúng thần cửu thiên thập địa cũng phải phải ngoan ngoãn đứng qua một bên a.
Lời nói bá đạo như vậy, phóng nhãn đương thời, ai dám nói ra? Cho dù là Mộng Trấn Thiên cũng chưa chắc dám nói ra.
– Khẩu khí thật là lớn!
Lâm đạo trưởng u ám cười cười, nói ra:
– Đồ mặt dầy không ai bằng, dù sao nói không cần nộp thuế, há miệng sẽ tới, bất luận kẻo nào cũng không cần bản thảo. Thực có bản lãnh đó, vậy lấy ra cho người ta nhìn, như vậy mới khiến người ta tin phục.
– Bản lĩnh thật sự?
Thấy bộ dáng âm dương quái khí của Lâm đạo trưởn, Lý Thất Dạ cũng chẳng đi nhìn cái nào, tùy ý nói:
– Ngươi và tiểu bối Thái Dương Tông cùng lên đi, trong ba năm chiêu chém đầu chó của các ngươi.
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, lập tức sắc mặt Lâm đạo trưởng cùng Thái Dương Vương khó coi tới cực điểm, bọn họ đã sớm kết thù với Lý Thất Dạ, hiện tại Lý Thất Dạ nói ra lời này chính là chửi thẳng mặt bọn họ. Đối mặt nhục nhã như thế, cho dù là bùn đất cũng có ba phần nóng tính!
– Họ Lý, ta biết rõ ngươi cường đại, nhưng mà trong năm ba chiêu chúng ta vẫn tiếp được.
Thái Dương Vương lập tức rất giận dữ. Lời này đối với tại bọn họ mà nói quả thật là nhục nhã vô cùng, hai người bọn họ với tư cách chúa tể một phương, nếu như ngay cả năm ba chiêu cũng tiếp không được, như vậy không cần ra ngoài lăn lộn nữa.
– Ra tay đi, năm ba chiêu sẽ chém các ngươi.
Lý Thất Dạ cũng lười nhìn qua bọn họ, thậm chí ngay cả Mộng Trấn Thiên cũng chẳng muốn đi nhìn nhiều.
– Tốt, tốt, tốt. Các ngươi nên xem ta làm sao trong năm ba chiêu chém các ngươi..
Lý Thất Dạ tùy ý nói.
– Tốt, Lý Thất Dạ, vậy dùng ba chiêu làm ước định.
Lâm đạo trưởng hừ lạnh một tiếng, cùng đứng ra với Thái Dương Vương, quát lên một câu.
Đối với Lâm đạo trưởng mà nói, hắn căn bản không tin Lý Thất Dạ ba chiêu có thể chém hắn và Thái Dương Vương, bọn họ còn có át chủ bài cường đại đấy.
“Oanh” một tiếng, chỉ trong nháy mắt. Lâm đạo trưởng cùng Thái Dương Vương hai người huyết khí tăng vọt điên cuồng, thời điểm này hai người bọn họ cũng không có giữ lại, lập tức phát huy huyết khí cường đại nhất của chính mình, làm cho sức chiến đấu của mình tăng vọt tới trạng thái đỉnh phong.
Vào thời điểm này, Lâm đạo trưởng toàn thân căng phồng lên, xem ra giống như đóa liên hoa, Thái Dương Vương thì lập tức bốc lửa toàn thân. Thân thể thoáng cái bốc cháy, hắn giống như hóa thành mặt trời, nhiệt độ cao tới mức khiến người ta bốc cháy lên.
“Loong coong” một tiếng, binh khí ngâm nga, vào giờ phút này Lâm đạo trưởng cùng Thái Dương Vương hai người lấy binh khí bản thân ra, một là đế binh nơi tay, một là đại thành tiên binh nơi tay.
– Giết! Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm..!
Trong thời gian cực ngắn này, Lâm đạo trưởng cùng Thái Dương Vương hai người đồng thời ra tay, bọn họ vừa ra tay thì chính là một kích mạnh nhất.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn, một kích vô địch, cả đại lục cũng phải lay động một chút, Thái Dương Vương một chiêu đánh xuống, nó giống như hỏa long gào thét, thời điểm này hỏa long đánh xuống, mang theo lửa giận ngút trời, lửa giận này giống như thần binh giáng trần.
Nghe được có hỏa long gào thét, long diễm bao phủ thiên địa, làm cho không ít người sợ hãi lui ra phía sau.
Một kích của Lâm đạo trưởng chính là binh ngâm không ngớt, bầu trời tỏa ra thánh quang vô tận, vô số thành quang này giống như phán xét Lý Thất Dạ, thời điểm này có vô số thánh quang giáng xuống, giống như tan rã Lý Thất Dạ, kể cả thân thể và đạo pháp của Lý Thất Dạ…
Thái Dương Vương tu luyện là Thái Dương Thể, Lâm đạo trưởng tu luyện là Vô Cấu Thể, hai người bọn họ liên thủ, thực lực tăng lên rất cường đại.
Trên thực tế, Thái Dương Vương cùng Lâm đạo trưởng cũng không yếu, nhưng mà vài ngày trước đó bọn họ bị Thuần Dương Tử tiện tay đánh hoa rơi nước chảy, chuyện này làm người ta sinh ra ảo giác, làm cho người ta cảm thấy Thái Dương Vương cùng Lâm đạo trưởng thật sự nhỏ yếu.
Đây cũng không phải là do Thái Dương Vương cùng Lâm đạo trưởng quá mức nhỏ yếu, mà là Thuần Dương Tử quá mức cường đại, dùng thực lực của Thuần Dương Tử đặt ở hiện tại, không chỉ nói là trẻ tuổi, quản chi là Thần Hoàng thế hệ trước đủ tư cách tranh phong với hắn cũng không nhiều, thời điểm thuần dương cổ kiếm ra khỏi vỏ, như vậy chính thức đủ tư cách đấu với Thuần Dương Tử một trận chỉ sợ cũng chỉ có người như Mộng Trấn Thiên .
Nhìn thấy thực lực Lâm đạo trưởng cùng Thái Dương Vương, không ít người nội tâm nhảy dựng lên, bọn họ thật sự là thiên tài trẻ tuổi, thực lực quá cường đại, nhưng mà so ra kém Thuần Dương Tử mà thôi!
Đối mặt Thái Dương Vương cùng Lâm đạo trưởng công kích cường đại như vậy, Lý Thất Dạ không nháy mắt cái nào, trong thời gian thật ngắn đó, khí lực của Lý Thất Dạ lập tức sáng chói, Phi Tiên Thể, Vô Cấu Thể, Trấn Ngục Thần Thể, Phá Khung Phủ Thể bốn đại tiên thể sáng ngời.