Đế Bá Audio Podcast
Tập 40 [Chương 196 đến Chương 200]
❮ sautiếp ❯Chương 196: Bồ Ma uống máu (1)
– Chư thần bảo tàng, chính là chư thần lưu cho hậu đại Nhân tộc, ngươi một kẻ phàm tục, làm sao có thể nhúng chàm độc chiếm!
Thánh Thiên Đạo Tử miệng như phun hoa sen, nói ra:
– Ngươi độc nhiễm bảo tàng, cái này không chỉ là mang đến họa sát thân cho ngươi, cũng là mang đến tai họa diệt môn cho Tẩy Nhan Cổ Phái ngươi! Người thức thời là tuấn kiệt, ngươi lấy một phần bảo tàng, những phần còn lại lưu lại, ta cùng với Thanh Huyền huynh có thể đảm nhận bảo vệ ngươi an toàn rời đi!
– Phi…
Lúc này, Trần Bảo Kiều khinh thường nói ra:
– Cái gọi là thiên chi kiêu tử, đơn giản là bọn chuột nhắt ngụy hư nhát gan. Muốn cưỡng đoạt bảo tàng của người khác còn nói đến hoàng đường, vô sỉ, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!
Bị Trần Bảo Kiều nói như vậy, sắc mặt Thánh Thiên Đạo Tử là một lúc xanh một lúc đỏ, nhưng mà, hắn lạnh lùng khẽ hừ, y nguyên kiêu căng khinh người.
– Ta kiên nhẫn có hạn, nhanh chóng giao ra Thần Vương chi khí, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Lúc này, Thanh Huyền Thiên Tử khí thế hùng hổ dọa người, đã không kiên nhẫn được nữa.
Lý Thất Dạ phì cười, coi như là đối mặt người trong thiên hạ, cũng y nguyên nhẹ nhõm tự tại, nói ra:
– Nếu như ta không giao ra bảo tàng thì sao?
– Chết…
Thanh Huyền Thiên Tử chỉ có một chữ, chữ này vừa ra, lập tức sát phạt như kim thiết, hàn khí kinh người.
– Không giao ra bảo tàng, liền cùng người trong thiên hạ là địch, người người tru diệt.
Lúc này, có cường giả lớn tiếng ồn ào nói ra.
Đối với bảo tàng, ai không muốn phân nửa chén canh? Ai không muốn thèm chảy nước miếng, có hoàng chủ lệ quát lên:
– Mau giao ra bảo tàng, bằng không thì tự tìm đường chết. Cùng người trong thiên hạ là địch, không có kết cục tốt !
– Cùng người trong thiên hạ là địch? Người người tru diệt? Ta đây phải sợ a.
Lý Thất Dạ cười vỗ vỗ lồng ngực, sau đó híp mắt, nhìn lấy đám người cười nói ra:
– Cùng người trong thiên hạ là địch? Người trong thiên hạ, chỉ bằng các ngươi? Xưng thứ gì! Người trong thiên hạ lại như thế nào, đối địch với ta, giết không tha!
– Người trẻ tuổi, khẩu khí thật lớn!
Lúc này, Tư Đồ Chân Nhân đứng dậy, tiếu lý tàng đao, cười khanh khách nói ra:
– Chớ cho rằng có mang Đế vật, liền thật sự coi mình vô địch thiên hạ. Thanh Huyền cố quốc, Thanh Huyền Thiên Tử muốn diệt ngươi, đó cũng là sự tình dễ dàng. Luận Đế vật, luận Đế khí, Tẩy Nhan Cổ Phái ngươi có thể cùng Thanh Huyền cố quốc so sánh sao?
Tư Đồ Chân Nhân lão hồ ly này càng giảo hoạt, câu nói đầu tiên đem Thanh Huyền cố quốc kéo chết. Hơn nữa, cũng là đang uy hiếp Lý Thất Dạ.
– Ta là bị sợ đó.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nói ra:
– Thanh Huyền cố quốc thì thế nào? Cắn ta sao? Ta chính là không giao ra bảo tàng thì như thế nào?
– Người trẻ tuổi liền là xúc động, không biết trời cao đất rộng.
Tư Đồ Chân Nhân ngoài cười nhưng trong không cười, nói ra:
– Vạn nhất có chuyện bất trắc, vậy cũng không tốt.
Nói xong, hắn một bước đi ra phía trước, khí tức Chân Nhân như sóng to gió lớn.
Không hề nghi ngờ, lúc này Tư Đồ Chân Nhân là đang uy hiếp Lý Thất Dạ, hắn đã nói được rất rõ ràng, Lý Thất Dạ không giao ra bảo tàng, cũng chỉ có đường chết.
– Bảo Thánh thượng quốc của ngươi tới mấy cái Chân Nhân!
Lý Thất Dạ không ra tay, lão bộc hừ lạnh một tiếng, cũng bước ra một bước, huyết khí như thao! Chân Nhân chi uy trực trùng vân tiêu, chắn ở phía trước Lý Thất Dạ.
– Nguyên lai là Trần gia Thạch lão, Thạch lão lâu như vậy không xuất thế, hiện tại cần gì phải quấy vũng nước đục lần này đây, coi như là Thạch lão có thể địch nổi ta, nhưng có khả năng địch nổi Thanh Huyền cố quốc Quan lão sao?
Tư Đồ Chân Nhân ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Lúc này, Tư Đồ Chân Nhân là một cái nhìn về phía lão nhân mang mũ mềm bên người Thanh Huyền Thiên Tử kia, Tư Đồ Chân Nhân ý tứ đã rất rõ ràng. Nếu là hai phái liên thủ, vậy cần phải có thành ý!
Lão nhân này vừa đứng ra, khí thế hoàn toàn khác biệt, nguy nga như cự nhạc, dáng sừng sững bất động, như xích sắt đoạn sông, như đá ngầm át lãng, mặc dù hắn áp chế khí thế của mình, trấn áp đạo hạnh của mình, nhưng thời điểm hắn đứng ra, y nguyên khiến người ta cảm thấy kiềm chế, khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
Lão nhân này đứng dậy, coi như là lão bộc cũng không khỏi ánh mắt co rụt lại, cảm nhận được uy hiếp lớn lao, biết gặp được địch nhân mạnh mẽ hơn mình rất nhiều!
– Cổ Thánh trấn áp.
Ngưu Phấn ngưng mắt nhìn lấy lão đầu này, cười hắc hắc nói.
– Cổ Thánh…
Lúc này, không biết bao nhiêu người trong nội tâm sợ run cả người, thời đại Đạo Gian, bao nhiêu hạng người kinh tài tuyệt diễm thành Cổ Thánh, có thể ở Đạo Gian thời đại trở thành Cổ Thánh, đó là nhân vật khó lường!
– Lý công tử, sinh mệnh đáng ngưỡng mộ nhất, lui một bước trời cao biển rộng.
Quan lão này trầm giọng nói.
– Cổ Thánh…audio coi am
Lý Thất Dạ cười híp mắt nói ra:
– Trấn áp đạo hạnh tiến đến, cẩn thận đế phạt, đế phạt rơi xuống, trừ khi ngươi là Tiên Đế, bằng không thì, hôi phi yên diệt là kết quả duy nhất.
Ma Bối Lĩnh đã từng bị Minh Nhân Tiên Đế luyện hóa, ngoại nhân tiến vào, phải là dưới Cổ Thánh cảnh giới, nếu không, liền vào không được. Minh Nhân Tiên Đế làm như vậy, chính là bảo hộ tài nguyên Ma Bối Lĩnh, miễn cho hậu thế của Tẩy Nhan Cổ Phái quá độ cướp đoạt, tạo thành việc mổ gà lấy trứng.
Dù nói, Ma Bối Lĩnh chỉ có tu sĩ dưới Cổ Thánh cảnh giới mới có thể đi vào, nhưng mà, cũng có người là đầu cơ trục lợi, lúc tiến đến lấy thủ đoạn đặc thù trấn áp đạo hạnh của mình, đem mình trấn áp ở dưới Cổ Thánh, nhờ vào đó trà trộn vào đến.
Có điều, trà trộn vào tới như vậy cũng đồng dạng gặp nguy hiểm, một khi bại lộ đạo hạnh của mình, sẽ bị trấn áp xuống dưới, nếu là nghiêm trọng, thậm chí sẽ đánh xuống đế phạt, đế phạt đánh xuống, cái kia chính là chuyện rất đáng sợ.
Quan lão hai mắt như thần quang, khí thế đoạt người, nói ra:
– Việc này không cần Lý công tử lo lắng, nghe một lời khuyên, Lý công tử giao ra Thần Vương chi khí, để tránh sai lầm.
– Sai lầm?
Lý Thất Dạ nhìn lấy tất cả mọi người, chậm rãi nở nụ cười, nói ra:
– Con người của ta có một thói quen xấu, người khác muốn đối địch với ta, ta chính là nhịn không được nhiệt huyết sôi trào, mài đao xoèn xoẹt. Đã nói sai lầm, vậy thì tốt, ta chính là ưa thích sai lầm.
Nói xong, Lý Thất Dạ triệu hồi lão bộc, ngón tay trực chỉ Quan lão, nói ra:
– Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi, còn các ngươi nữa.
Lúc này, Lý Thất Dạ tiện tay chỉ tất cả mọi người Thánh Thiên Đạo Tử, Thanh Huyền Thiên Tử, tự tại nói ra:
– Các ngươi tính là thứ gì! Thần Vương chi khí, chư thần bảo tàng? Chớ nói không có, coi như là có, ta cũng không cho. Cùng thiên hạ là địch? Chuyện như vậy ta chính là ưa thích làm, Thanh Huyền cố quốc tính là thứ gì, trong mắt ta, cái kia bất quá là một đống đồng nát sắt vụn mà thôi! Các ngươi đã muốn đoạt bảo, vậy lăn lên đây đi! Ta một người đơn đấu tất cả mọi người các ngươi!
Chương 197: Bồ Ma uống máu (2)
Cái này vô cùng hung hăng càn quấy, lập tức làm cho tất cả mọi người phì cười, Thánh Thiên Đạo Tử đạp vào trước một bước, cười lấy nói ra:
– Tiểu quỷ không biết sống chết, dõng dạc, chỉ bằng ngươi! Bản tọa một tay cũng có thể trảm ngươi!
– Nha, liền tiểu bạch kiểm họ Long ngươi? Cũng không nhìn một chút ngươi là cái tính tình gì, vị hôn thê của mình lâm vào khốn cảnh cũng không dám xuất thủ cứu giúp, loại vương bát đản nhát gan dối trá như ngươi, cũng có mặt xưng thiên tài Đại Trung Vực, ta xem ra, ngươi đây là xuẩn tài còn tạm được.
Lý Thất Dạ liếc nhìn Thánh Thiên Đạo Tử, khinh thường cười to nói ra.
Lời nói của Lý Thất Dạ lập tức để Thánh Thiên Đạo Tử sắc mặt tái xanh, lệ quát lên:
– Tiểu súc sinh, bản tọa bổ ngươi!
Hắn gầm lên, một tay thẳng trảm mà ra.
– Lăn…
Lý Thất Dạ còn không có ra tay, Lý Sương Nhan liền chém ra một kiếm, “Phanh” một tiếng, dưới một kiếm, liền bức lui Thánh Thiên Đạo Tử, Lý Sương Nhan dung nhan khuynh thành lạnh lùng nhìn hắn một cái, lạnh như băng nói ra:
– Bọn chuột nhắt nhát gan, cũng dám xưng thiên tài!
Bị Lý Sương Nhan xem thường như vậy, Thánh Thiên Đạo Tử bị tức đến run rẩy, sắc mặt chợt xanh chợt tím, khó coi tới cực điểm.
– Bớt nói nhiều lời, giao ra Thần Vương chi khí, tha cho ngươi khỏi chết!
Lúc này, Thanh Huyền Thiên Tử không kiên nhẫn, tiến lên trước một bước, thanh khí trùng thiên, tựa như thiên tử tuổi nhỏ.
Lý Thất Dạ liếc hắn một cái, nói ra:
– Tha ta không chết? Ngươi thật sự cho rằng ngươi là tổ tiên Tam Đao Tiên Đế của các ngươi sao, hay là Thanh Huyền Tiên Đế. Coi như tổ tiên ngươi Tam Đao Tiên Đế, Thanh Huyền Tiên Đế thấy ta, cũng không dám khẩu xuất cuồng ngôn!
– Nhận lấy cái chết…
Thanh Huyền Thiên Tử quát một tiếng, thanh khí trên người hắn lập tức hóa thành một bàn tay lớn, kẹp lấy khí thế vô địch đánh hướng Lý Thất Dạ.
– Lăn…
Một tiếng quát vang, thánh liên nở rộ, “Phanh” một tiếng, Lý Sương Nhan ra tay, tiếp nhận một kích của Thanh Huyền Thiên Tử, ở trong nháy mắt, Vô Cấu thể của Lý Sương Nhan vừa hiện, tiên quang phun ra nuốt vào, thánh khiết vô song, vạn pháp bất xâm, vạn vật không phụ! Nhiều đóa cánh sen to lớn chống lên Vạn Cổ Thanh Thiên, tựa như là cửu thiên trích tiên.
– Xưng Đại Trung Vực đệ nhất thiên tài, ta chiến lại như thế nào!
Lý Sương Nhan đứng dậy, bá khí mười phần, nàng băng lãnh như sương, tựa như là núi tuyết hàn mai, phong thái tuyệt thế.
– Tốt, tốt, Sương Nhan, đều nói ta chọc thiên hạ, chúng ta lấy nhiều khi ít, truyền đi liền không dễ nghe.
Lý Thất Dạ đem Lý Sương Nhan kéo lại, bình tĩnh nói ra.
Lúc này, Lý Thất Dạ nhìn lấy tất cả mọi người, khoan thai nói:
– Đã muốn cướp bảo vật của ta, hết cách rồi, ta đây chỉ có giết sạch các ngươi. Một đối một, còn nói ta khi dễ các ngươi đi, cùng lên một loạt đi, cái gì Thanh Huyền Thiên Tử, cái gì Thánh Thiên Đạo Tử, trong mắt ta, cái kia liền chả là cái cóc khô gì, ta một tay liền có thể giết sạch các ngươi.
– Thứ không biết chết sống, chúng ta xông đi lên xé hắn!
Lý Thất Dạ cuồng vọng như thế lập tức chọc giận tất cả mọi người, có người phẫn nộ quát.
– Không sai, đem tiểu quỷ này xé thành mười tám khối, chúng ta cùng chia bảo tàng.
Lúc này, tu sĩ bao quanh đằng sau đều vọt lên, sát khí ngút trời, khí thế ngập trời.
– Ngươi đã tự tìm đường chết, bản tọa liền thành toàn ngươi!
Ánh mắt Thanh Huyền Thiên Tử phát lạnh, bước lên một bước, thanh khí cuồn cuộn, bao la như biển lớn.
Lúc này, đạp vào trước không chỉ là Thanh Huyền Thiên Tử, dù là Quan lão, Tư Đồ Chân Nhân, Thánh Thiên Đạo Tử đều một bước đạp vào trước, bọn hắn trong nháy mắt lao lên, ý định trước đoạt bảo vật, để tránh bị những người khác chiếm tiện nghi.
Lúc này, đám người Thanh Huyền Thiên Tử không chỉ là ý định đoạt được bảo vật, đồng thời còn ý định bắt lại đám người Lý Thất Dạ, bao gồm Lý Sương Nhan!
– Chậm…
Ngay thời điểm đám người Thanh Huyền Thiên Tử tiến lên đạp một bước, muốn xuất thủ bắt lại tất cả mọi người Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ đột nhiên hét lớn một tiếng.
– Ngươi nếu là có di ngôn, bây giờ nói còn kịp.
Thánh Thiên Đạo Tử lạnh lùng nói.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, khoan thai nói ra:
– Di ngôn thì không có, ta đã nói, ta là muốn chọc thiên hạ, chúng ta nhiều người như vậy ở trên này liền không công bằng, vì tránh cho các ngươi nói ta lấy nhiều khi ít, ta trước hết để cho bọn hắn lui một chút.
Nói xong, liền khoát tay áo.
Trần Bảo Kiều là không biết chuyện gì đây, nhưng mà, Lý Sương Nhan cùng Ngưu Phấn lại hiểu, đều thối lui, đồng thời đem Trần Bảo Kiều đứng ở trung ương kéo tới.
– Tốt, hiện tại bắt đầu đi, Thánh Thiên tiểu bạch kiểm, Thanh Huyền tiểu vương bát đản, ra tay đi, đại gia ta phải giết sạch tất cả mọi người các ngươi!
Lý Thất Dạ cười to nói, ở thời điểm này, hắn đã là thôi động đạo đài phù văn.
Mà rất nhiều Yêu Vương của Phi Giao Hồ ở khu bình thường phía xa, rất nhiều tu sĩ thông qua thiên kính thấy một màn như vậy, đều cảm thấy quá bất hợp lí, có Yêu Vương lầm bầm nói ra:
– Tiểu tử này bị điên sao? Lấy một đồ vạn? Điên rồi sao!
– Ánh sáng đom đóm, cũng dám cùng Hạo Nguyệt tranh quang!
Thanh Huyền Thiên Tử hai mắt phát lạnh, xuyên thấu hết thảy, thanh khí hóa kiếm thẳng trảm Lý Thất Dạ.
Thánh Thiên Đạo Tử cũng lành lạnh cười một tiếng, hai mắt toán loạn lấy quang mang tàn nhẫn, ra tay liền là chân khí chém tới Lý Thất Dạ.
– Giết, giết tiểu tử này.
Nhất thời, tu sĩ phía sau đều vọt lên, cái này không chỉ là muốn giết Lý Thất Dạ đơn giản như vậy, đồng thời cũng muốn đoạt bảo vật.
Yết… yết… yết…
Nhưng mà, ở trong một chớp mắt này, đạo đài dưới chân Lý Thất Dạ vậy mà dịch ra, thoáng cái mở ra, huyết quang vô cùng kinh khủng trong nháy mắt vọt lên!
Oanh một tiếng vang thật lớn, thời điểm huyết quang phóng lên tận trời, kẹp lấy vô địch chi uy, thoáng cái đem đám người xuất thủ đều trùng kích đến bay ra ngoài, Thanh Huyền Thiên Tử cũng tốt, Quan lão cũng được, Thánh Thiên Đạo Tử cũng vậy. . . Tất cả người xuất thủ, bất kể là Cổ Thánh hoặc là Chân Nhân, hay là Vương Hầu, cũng giống như lá rụng bị cuồng phong đảo qua, toàn bộ bị quét bay.
Ở trong nháy mắt, trung ương đạo đài mở ra, một cỗ máu tươi vọt lên, cái này không còn là huyết quang, mà là máu tươi chân chính, cỗ máu tươi này vọt lên, thoáng cái, mùi máu tươi tràn ngập vạn dặm đại địa.
Một cỗ máu tươi này vô cùng tiên diễm, tiên diễm đến yêu tà! Cỗ máu tươi này xông lên bầu trời, sau đó bao quát đám người Lý Thất Dạ, tiếp theo là vọt thẳng xuống dưới, thoáng cái hóa thành hơn vạn đạo huyết tiễn, bắn thẳng về phía đám người Lý Thất Dạ.
– Ha ha, ngay cả ta ngươi cũng dám chọc, không nhớ rõ dạy dỗ sao.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, trên bàn tay đã nắm một nắm tro sen, nhẹ nhàng thổi, tro sen trong nháy mắt tràn ngập quanh thân Lý Thất Dạ, mà đồng thời, Lý Sương Nhan cùng Ngưu Phấn đều có chuẩn bị, rơi vãi tro sen, lập tức bị tro sen bao phủ lấy.
Phốc… huyết tiễn phóng tới trong nháy mắt cảm ứng được tro sen đáng sợ, dừng lại, tất cả huyết tiễn lại trong nháy mắt dung thành một cỗ, lơ lửng giữa không trung, tựa như có mắt nhìn chằm chằm vào đám người Lý Thất Dạ.
Chương 198: Bồ Ma uống máu (3)
Phốc… phốc….Trong chớp mắt này, cỗ máu tươi kia hóa thành vô số tơ máu, từng đạo từng đạo tơ máu bắn ra. Tốc độ cực nhanh, ngay cả nhìn cũng không có thể thấy rõ ràng.
– Giết…
Tu sĩ cường giả vừa bị đánh bay vừa thấy tơ máu phóng tới, quát chói tai một tiếng, bảo binh điên cuồng chém ra!
Phốc… phốc… phốc…
Nhưng mà, mặc kệ ngươi cái bảo binh gì đều chém không đứt tơ máu kích xạ mà đến này, trong nháy mắt, huyết quang nổi lên, tu sĩ này đến tu sĩ khác đều bị tơ máu đâm thủng thân thể.
– A…
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, vốn bị tơ máu xuyên thấu thân thể là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà, sau khi bị tơ máu xuyên thấu thân thể, tơ máu giống như ống hút thoáng cái điên cuồng hút lấy máu tươi của bọn hắn, tơ máu khẽ hấp đến tinh huyết, lập tức biến lớn
– A…
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết nhấp nhô. Ở trong nháy mắt, liền có mấy trăm tu sĩ bị hút khô tinh huyết, như là người khô từ trên không trung rơi xuống.
– Trốn…
Có tu sĩ thấy tơ máu chém không đứt, bị dọa đến sợ hãi. Quát to một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Oanh… oanh… oanh…
Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt, dưới mặt đất vọt lên từng sợi rễ cây thô to, như là xúc tu của từng con bạch tuộc, nhưng mà, so với xúc tu của bạch tuộc còn đáng sợ hơn.
– A…
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, người đào tẩu bị đầu ma căn này đâm xuyên qua thân thể, thoáng cái hút khô tinh huyết, thành vô số cỗ thây khô.
Sưu….
Ở trong thạch hỏa điện quang này, vô số ma căn thô to hướng tất cả tu sĩ vọt tới, tốc độ cực nhanh, vô số ma căn xen lẫn thành thiên la địa võng, thẳng lưới mà xuống, có thể nói là đem đám người Thanh Huyền Thiên Tử bao phủ ở bên trong.
– Giết…
Đám người Thanh Huyền Thiên Tử cuồng hống một tiếng, diễn biến vạn pháp, Bảo khí vang trời, chặt đứt lưới ma căn như thiên la địa võng giết đến.
Nhưng mà lúc này, ma căn đáng sợ vượt xa khỏi bọn hắn tưởng tượng, nghe được âm thanh “xùy, xùy, xùy” vang lên, từ trong đạo đài bắn ra từng đạo từng đạo tơ máu vậy mà cùng từng cái từng cái ma căn xuyên liền cùng một chỗ, ma căn thoáng cái hút tơ máu vào, lập tức ma khí mãnh liệt, sinh ra vô số rễ, rậm rạp chằng chịt, như vô số cương châm vậy.
Vừa lúc đó, đằng sau vô số ma căn toát ra một đoạn cọc gỗ, cọc gỗ cũng không cao, chỉ có khoảng ba thước, nhưng mà, nó giống như là Ma Chủ đáng sợ, tất cả ma căn đều là từ trên người nó mọc ra, đáng sợ hơn là, trên cọc gỗ này vậy mà sinh trưởng một đôi con mắt đen nhánh.
Khi cọc gỗ này xuất hiện, nó đáng sợ xa xa không chỉ ở đây, đột nhiên, nó phun ra tà khí vô tận, khoảnh khắc ở giữa, ma khí trùng thiên.
Oanh …
Ở thời điểm này, cốt thứ rất sớm trước kia liền xuất hiện từng cái phun ra ma khí, ma khí thoáng cái bị cọc gỗ hấp thu, hóa thành từng con ma tác, cùng rễ cây của nó quấn giao cùng nhau, biến thành vũ khí đáng sợ nhất, trảm chi không ngừng, hơn nữa một khi bị nó cuốn lấy, lập tức bị hút khô tinh huyết.
– Rốt cục đi ra, so với trong tưởng tượng của ta còn cường đại hơn, lại thành cái cọc, không chỉ là rễ chính.
Lý Thất Dạ nhìn lấy cái cọc gỗ không đến ba thước này, thì thào nói.
– Cọc gỗ của Bồ Ma Thụ?
Lý Sương Nhan nhìn thấy cọc gỗ sinh ra hai con mắt đen nhánh, cũng không khỏi sởn hết cả gai ốc, lúc này, nàng minh bạch vì sao Lý Thất Dạ lại xưng nó là đồ vật quỷ quái.
Nhưng mà, từng cái ma căn không chỉ là xen lẫn thành thiên la địa võng bắt giết tất cả tu sĩ, hơn nữa từng cái ma căn là điên cuồng hút huyết tuyến bất tận từ đạo đài.
– Cái này, trong này là cái gì, thế nào ma vật kia sẽ điên cuồng hút lấy bọn nó?
Trong đạo đài y nguyên còn có vô số tơ máu bắn ra, tơ máu không chỉ là bắn thủng thân thể tu sĩ, còn lao vào ở trong ma căn, ma căn điên cuồng hấp thu huyết tuyến phóng tới này. Thấy một màn như vậy, Trần Bảo Kiều không khỏi sởn hết cả gai ốc, hình như trong đạo đài này có ma huyết vậy.
– Ngươi đoán đúng rồi, đây là ma huyết.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nói ra:
– Ma huyết giá trị vô song của Bồ Ma Thụ, nhưng mà, tồn lượng đã rất ít. Nếu nơi này có thể có rễ cây ma thụ còn sống, ma huyết liền là dụ hoặc lớn nhất đối với bọn nó.
– Đây không phải chư thần bảo tàng, đây là vật dụ bắt!
Trần Bảo Kiều không ngu ngốc, thoáng cái nghĩ thấu nguyên do trong đó, không khỏi biến sắc.
Lý Thất Dạ ngắm nàng một cái, nói ra:
– Ngươi còn không tính quá ngu, ai nói nơi này có chư thần bảo tàng? Đây là đạo đài dụ bắt đồ diệt rễ cây sống sót.
– A…
Lúc này, tiếng kêu thảm thiết nhấp nhô không ngừng, từ tu sĩ này đến tu sĩ khác chết thảm ở dưới Bồ Ma Thụ săn giết, Bồ Ma Thụ cũng biết Lý Thất Dạ là kình địch, cho nên, cũng không giết tới, mà là săn giết tất cả tu sĩ.
Đã có ma huyết trân quý vô song, lại có ma khí thu nạp, cọc gỗ của Bồ Ma Thụ cũng thoáng cái trở nên càng mạnh mẽ hơn! Lúc này, đừng nói là tu sĩ khác, coi như là Vương Hầu cũng rất dễ dàng đồ sát!
– Má ơi, đây là cái ma quỷ gì…
Chư Yêu Vương Phi Giao Hồ cùng với tu sĩ khác tại khu phổ thông thấy một màn như vậy, cũng không khỏi rùng mình.
– Di, đây là Bồ Ma Thụ trong truyền thuyết, một khi nó phát triển, toàn bộ chúng ta cũng phải chết ở nơi này!
Lão quy vương sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, xoay người bỏ chạy.
Gặp lão quy vương bỏ trốn, các tu sĩ khác cũng không cần nói, lập tức xoay người bỏ chạy.
– A…
Tư Đồ Chân Nhân hét thảm một tiếng, bị ma căn đâm xuyên qua lồng ngực, thoáng cái bị hút khô tinh huyết, thẳng đến thời điểm sắp chết, hai mắt hắn cũng trợn trừng lên, không nghĩ tới mình sẽ có dạng kết quả này.
Lúc này, đám người Thanh Huyền Thiên Tử, Thánh Thiên Đạo Tử còn sống sắc mặt đại biến, ở thời điểm này, Thanh Huyền Thiên Tử đã cùng Thánh Thiên Đạo Tử liên thủ, quản chi Thanh Huyền Thiên Tử Đế thuật vô song, cùng Thánh Thiên Đạo Tử, Quan lão liên thủ, y nguyên không thể chạy ra ma căn xen lẫn thành thiên la địa võng.
Rễ cọc của Bồ Ma Thụ hút lấy tinh lực càng nhiều, nó lại càng cường đại, đám người Thanh Huyền Thiên Tử mấy lần phá vòng vây mà ra, đều bị ép trở về.
Chính mình mang tới Vương Hầu Chân Nhân là càng ngày càng ít, sắc mặt Thanh Huyền Thiên Tử khó coi tới cực điểm, cuối cùng, đem quyết định chắc chắn, quát chói tai một tiếng, cuồng hống nói:
– Giết…
Ở trong nháy mắt, hắn tế ra một vật, lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Oanh…
Ở giữa thạch hỏa điện quang, vật ấy vừa ra, đế uẩn vô địch hóa thành một đạo đế mang quét ngang mà qua, đế mang quét ngang mà qua, lập tức chặt đứt vô số ma căn, tuôn ra một khoảng trời, che chở lấy đám người Thanh Huyền Thiên Tử vọt ra.
– Đế vật…
Nhìn thấy đế uy vô địch, đám người Trần Bảo Kiều cũng không khỏi biến sắc.
Không sai, Thanh Huyền Thiên Tử tế ra chính là Đế vật, là một chiếc nhẫn, chính là Tiên Đế lưu lại, nhưng mà, đế uẩn có hạn, mặc dù là như thế, che chở lấy đám người Thanh Huyền Thiên Tử giết ra khỏi trùng vây không là vấn đề.
Chương 199: Trảm Bồ Ma Thụ (1)
– Muốn chạy trốn, không dễ dàng như vậy.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, Kỳ Môn Đao nơi tay, “Tranh ——” đột nhiên, hai thanh Kỳ Môn Đao vỡ vụn, ở dưới Lý Thất Dạ thét dài một tiếng, Kỳ Môn Đao vỡ vụn phun ra đế uẩn, hai cỗ đế uẩn thoáng cái hóa thành hai đạo đế đao.
– Giết…
Lý Thất Dạ thét dài một tiếng, đế trảm hoành không chém giết mà ra, thẳng chém về phía đế giới che chở lấy đám người Thanh Huyền Thiên Tử.
Lý Thất Dạ hủy Kỳ Môn Đao của mình, chém ra đế uẩn sau cùng, tất cả đế uẩn đều ở phía trên hai thanh đế đao, đế đao chém xuống, có thể chém rơi Nhật Nguyệt!
Đế giới cũng cảm nhận được uy hiếp, một cỗ đế uẩn vô địch phóng lên tận trời, đối chiến đế đao chém tới.
Đế uẩn vừa ra, toàn bộ Ma Bối Lĩnh cũng vì đó run rẩy, đế uẩn của hai vị Tiên Đế va chạm, hậu quả không thể tưởng tượng.
Oanh một tiếng, tiếng vang này giống như là toàn bộ Ma Bối Lĩnh nổ tung, lúc này, ở bên trong Ma Bối Lĩnh, bất luận là sinh linh gì, thiên thú cũng tốt, thọ tinh cũng được, cũng không khỏi run rẩy!
Thiên địa thất sắc, nhật nguyệt vô quang, một kích dưới một kích này vô số sinh linh nằm rạp xuống! Dưới một đao này nghe “Keng” một tiếng, đế giới cũng xuất hiện khe hở, chỉ còn lại đế uy của Thanh Huyền thiên tử cùng Thánh Thiên Đạo.
“Xùy — xùy — xùy –” mất đi đế uy bao phủ thì các cường giả khác không ngừng bị ma căn bao phủ.
– Đi —
Thanh Huyền thiên tử đã không rảnh chú ý tới hắn, thật vất vả giết lên tới cấp bậc này, không muốn chết đi, hét lớn một tiếng, hắn chưởng chấp chiếc nhẫn mang theo Thánh Thiên Đạo lao ra khỏi thiên la địa võng, lập tức giết ra ngoài.
Lúc này Thanh Huyền thiên tử căn bản không dám dừng lại, hắn mang theo Thánh Thiên Đạo lập tức bay ngang trời trốn tới cửa ra vào! Thời điểm trốn tới cửa đá, hắn cũng không có quay đầu lại, lập tức lao ra khỏi cửa đá, chạy ra khỏi Ma Bối Lĩnh.
Thanh Huyền thiên tử quyết đoán như thế đúng là có uy thế bá giả, chỉ cần hắn dám do dự một chút, cho dù không chết dưới ma căn thì cũng chết dưới tay Lý Thất Dạ.
Lúc này Thanh Huyền thiên tử chỉ mang theo đế giới, lúc này đế giới uy áp không còn bao nhiêu, hắn không muốn dùng thủ đoạn bảo vệ tính mạng cuối cùng của mình đi bảo vệ người khác, cho nên hắn lập tức đào tẩu.
Mà sau khi mất đế uy thì những người khác bị công kích, nhanh chóng bị ma căn vây công.
– Ah —
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, một cường giả ngã xuống, tiếp theo là chân nhân đi theo Thanh Huyền thiên tử! Lúc này ma căn giết tới, cường giả còn sống rất ít.
Vào thời điểm sống chết trước mắt, với tư cách chân nhân, hắn hét lên như điên, hắn thoáng cái cởi bỏ phong ấn của mình, lập tức huyết khí thánh huyết phóng lên trời, uy thế Cổ Thánh bao phủ vạn dặm, lão giả này là Cổ Thánh cường đại, hắn vừa cởi bỏ phong ấn trên người. Nhất thời công kích chém đứt ma căn công kích hắn.
– Đùng —
Nhưng mà thời điểm lão giả muốn bỏ trốn khỏi thiên la địa võng, đột nhiên trên trời có một đạo thiễm điện giáng xuống, tia chớp đánh xuống, tiếng sấm cuồn cuộn.
“Phanh” một tiếng vang lên, tia chớp đánh trúng thân thể lão giả Cổ Thánh, thân thể của hắn cứng ngắc, sau đó máu tươi phun ra như mưa. Bản thân ngã xuống đất chết tại chỗ.
– Ta đã nói cẩn thận đế phạt.
Lý Thất Dạ nhìn qua một màn này, khoan thai nói:
– Ngươi thực cho rằng Minh Nhân tiên đế cảnh cáo là câu nói suông sao? Nếu như tiên đế trấn áp còn nói suông, vậy không có đế uy vô địch rồi.
Ma Bối Lĩnh, dưới Cổ Thánh mới được đi vào, đây không phải câu nói cảnh cáo bình thường! Nếu người không áp chế đạo hạnh đi vào. Sau khi đi vào thì thực lực chân chính bản thân tiết ra ngoài, đế phạt sẽ giáng xuống.
– Ah —
Lúc này tên tu sĩ cuối cùng cũng chết trong tay ma căn, từ đầu đến cuối, trừ Thanh Huyền thiên tử cùng Thánh Thiên Đạo còn sống chạy ra ngoài, cơ hồ tất cả người muốn chiếm bảo tàng đều chết thảm ở đây.
– Ai, không tin lời ta nói, ta đã nói người ngăn cản ta, giết không tha mà.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói.
Về phần Lý Sương Nhan cùng Ngưu Phấn, cả hai đã chết lặng, bọn họ đã sớm nhìn thấy tà môn của Lý Thất Dạ, mà Trần Bảo Kiều và lão bộc cũng sởn hết gai ốc.
Từ đầu tới đuôi, Lý Thất Dạ trên cơ bản không có ra tay, nhưng mà trong thời gian ngắn lại bị tàn sát mất mấy vạn tu sĩ, đáng sợ hơn là, trong đó còn có vương hầu và chân nhân. Thậm chí ngay cả siêu cấp cao thủ Cổ Thánh.
– Bồ Ma Thụ đang nhìn chằm chằm vào chúng ta!
Lúc này Lý Sương Nhan nói khẽ với Lý Thất Dạ.
Thời điểm này Bồ Ma Thụ không biết lớn hơn bao nhiêu, ít nhất là gấp đôi so với lúc trước, cọc của nó càng lớn thì sinh ra nhiều rễ nhỏ, rễ già thì càng thô to hơn.
Thời điểm này cọc Bồ Ma Thụ kia mở con mắt hắc ám nhìn qua đám người Lý Thất Dạ, vô số rễ cây của nó như ma quỷ bò qua như mãn thiên phi vũ. Đồng thời nó một gai xương chống trời hấp thu ma khí gần đó, dường như ma khí này khiến nó càng cường đại hơn.
Lúc này rễ Bồ Ma Thụ ai nhìn qua cũng sởn hết gai ốc, vô số rễ cây thô to bao phủ, toàn thân ma khí lượn lờ, xem giống như ác ma địa ngục, bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dáng của nó lúc này cũng rung động không chịu nổi.
Thời điểm này đôi mắt hắc ám trên rễ Bồ Ma Thụ nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, giống như độc xà nhìn chằm chằm vào con mồi trong bóng tối, làm cho người ta sởn hết cả gai ốc.
– Nếu như hiện tại quy thuận ta, hoặc là ngươi còn có con đường sống để đi, bằng không thì ngươi sẽ biến thành tro bụi.
Bồ Ma Thụ nhìn chằm chằm vào mọi người, làm cho người ta sởn hết gai ốc, chỉ có Lý Thất Dạ là bình tĩnh, chậm rãi nói chuyện với Bồ Ma Thụ.
Lúc này đừng nói là Trần Bảo Kiều, cho dù là đám người Ngưu Phấn cũng không có vẻ sợ hãi gì, phải biết rằng, Bồ Ma Thụ trước mặt có thể giết Cổ Thánh, chớ nói chi là bọn họ.
“Xùy — xùy — xùy –” Bồ Ma Thụ dùng phương thức rất đơn giản trả lời Lý Thất Dạ, lập tức vô số rễ cây đâm tới như mũi tên, kình lực khiến người ta sợ hãi, xé rách hư không, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước gấp đôi.
– Nó hút nhiều máu tươi, lại hút thêm máu tươi thì nó càng cường đại hơn!
Nhìn thấy Bồ Ma Thụ tiếp tục ra tay, Ngưu Phấn cũng giật mình nói.
“Loong coong — loong coong — loong coong –” nhưng mà trong nháy mắt, một sợi dây xích khóa lại, cơ hồ tất cả rễ cây của Bồ Ma Thụ bị khóa pháp tắc khóa hết, từng đạo pháp tắc này biến thành dây xích quấn quanh Bồ Ma Thụ, nó không thể nhúc nhích.
Tất cả rễ cây tập kích đám người Lý Thất Dạ đều bị khóa lại, chuyện này làm cho Bồ Ma Thụ hoảng sợ, thời điểm này nó cảm nhận được uy hiếp, sợ hãi nổi lên từ sâu trong bản năng.
“Loong coong — loong coong — loong coong –” từng đợt âm thanh của sợi xích vang vọng, bắn ra hào quang vô tận, một phù văn bay ra ngoài, đan vào thành chương tự, hóa thánh lỗ đen cực lớn, lúc này lỗ đen có thể thôn phệ tất cả mọi thứ chung quanh.
Chương 200: Trảm Bồ Ma Thụ (2)
Bồ Ma Thụ bị khóa sắt pháp tắc khóa lại và phù văn hóa thành lỗ đen bao phủ toàn thân, phù văn lỗ đen và khóa sắt không ngừng đan vào nhau, lôi kéo rễ chính của Bồ Ma Thụ vào trong lỗ đen, một khi bị kéo vào trong lỗ đen, nó sẽ bị cắn nát!
– Đây, đây là cái gì?
Nhìn thấy rễ của Bồ Ma Thụ bị khóa lại, Trần Bảo Kiều động dung nói ra.
– Ma huyết bị tế luyện qua, đây cũng không phải là ma huyết, mà là pháp tắc.
Ngưu Phấn nhìn ra mánh khóe trong đó, động dung nói:
– Cả đạo đài chính là dùng để bắt nó.
Lý Thất Dạ nhìn thấy khóa sắt kéo rễ chính của Bồ Ma Thụ vào trong lỗ đen, vừa cười vừa nói:
– Ngươi thực cho rằng nơi này lưu lại tổ huyết cho ngươi tẩm bổ thân thể sao? Đáng tiếc, ngươi còn chưa đủ thông minh.
“Oanh — oanh — oanh –” lúc này tất cả rễ cây của Bồ Ma Thụ giãy dụa, điên cuồng quật qua lại, dục giãy giụa thoát khỏi khóa pháp tắc, nhưng mà tùy ý nó quật điên cuồng thế nào, đều không thể thoát khỏi khóa pháp tắc.
Đây chính là thứ Huyết Tỳ tiên đế năm đó lưu lại chuẩn bị, về sau trải qua Minh Nhân tiên đế tăng cường, một khi bị khóa lại thì Bô Ma Thụ chỉ có đường chết.
Năm đó giết Bồ Ma Thụ thì âm nha Lý Thất Dạ biết rõ, chỉ cần dưới đất lưu lại một đám rễ cây, Bồ Ma Thụ sẽ có cơ hội phục sinh, cho nên sau đó Huyết Tỳ tiên đế lưu lại ma huyết chuẩn bị để chém giết Bồ Ma Thụ.
Bọn họ dùng máu dung nhập với pháp tắc, kể từ đó sâu trong đạo đài này có thứ hấp dẫn nhất dẫn dụ Bồ Ma Thụ tới, với tư cách tổ huyết ma huyết, đây là thứ nó khác vọng nhất.
Cho nên ngàn năm vạn năm trôi qua, chỉ cần rễ cây còn dưới đất có sống lại, cũng không át được khát vọng của nó với tổ huyết, nhịn không được tới gần ma huyết, muốn hút ma huyết này lớn mạnh bản thân mình, một khi tới gần ma huyết sẽ bị khóa chặt lại.
Trên thực tế trăm ngàn năm qua, có không ít rễ cây thật nhỏ sống lại, nhưng mà cuối cùng nhất vẫn có một ít rễ cây không thoát khỏi hấp dẫn của ma huyết, vậy mà có thể sinh trưởng, cuối cùng sinh trưởng thành cái rễ chính này, có hồn hơn nữa còn tránh thoát khỏi dụ hoặc của tổ huyết.s
Lúc này Lý Thất Dạ thả tất cả ma huyết ra, Bồ Ma Thụ này cũng không chịu được hấp dẫn của tổ huyết, một khi nó hấp thu chẳng khác gì cá cắn câu.
– Phốc –
Lúc này rễ cây bị đẩy vào trong lỗ đen, một khi bị lỗ đen hút vào, nó sẽ bị thôn phệ, cắn thành nát bấy.
C-K-Í-T..T…T, C-K-Í-T..T…T, C-K-Í-T..T…T…
Bồ Ma Thụ không ngừng giãy dụa, không ngừng liều mạng thoát ra khỏi khóa pháp tắc.
Oanh — oanh — oanh —
Lúc này rễ của Bồ Ma Thụ đâm xuống đất, muốn cắm rễ vào đất, dùng ngăn chặn bị lỗ đen hút vào, nhưng mà nó không làm nên chuyện gì, quản chi mặt đất bị lật tung lên, làm mặt đất náy bấy nhưng vẫn không thoát khỏi lỗ đen cắn nuốt.
– Vô dụng thôi, hai vị tiên đế gia trì, trừ phi ngươi còn cường đại như năm đó, nếu không ngươi cũng không làm nên chuyện gì.
Lý Thất Dạ nhìn qua rễ của Bồ Ma Thụ không ngừng giãy chết, vừa cười vừa nói.
Xùy —
Rễ của Bồ Ma Thụ có con mắt phát lạnh, rễ cây không có buông tha chống cự, hóa thành vô số mũi tên bắn nhanh về phía Lý Thất Dạ, lúc này Bồ Ma Thụ cho rằng Lý Thất Dạ nắm giữ đạo đài, muốn chém Lý Thất Dạ thoát khốn.
Phốc —
phốc — phốc —
Nhưng mà rễ cây này muốn đánh chết Lý Thất Dạ, đột nhiên lỗ đen như hóa thành cái miệng khổng lồ, lập tức cắn nuốt sạch rễ cây.
– Muốn giết ta?
Lý Thất Dạ không khỏi cười rộ lên, nói ra:
– Ngươi còn non lắm, so sánh với thủ đoạn của ta, ngươi còn không phải đối thủ.
“Oanh –” một tiếng vang thật lớn, rễ Bồ Ma Thụ nhìn thấy mình bị cắn nuốt từ từ, thời điểm này nó cũng chậm lại, dốc sức liều mạng cũng yếu đi, rễ chính xé rách mặt đất, thoáng cái cắm sâu vào mặt đất, nó không ngừng xé rách mặt đất để ngăn cản lực hút!
Phốc —
Thời điểm này lực lượng không ai bì nổi hiện ra, lực lượng này hút rễ cây lại.
Oanh —
Sau khi được lực lượng này tương trợ, Bồ Ma Thụ bị bắt đi thoáng ổn định thân hình, nó kéo ngược đạo đài lại, đạo đài bị nó kéo lại, lúc này cả đạo đài sáng ngời.
Oanh — oanh — oanh —
Trong thời gian ngắn, thiên địa sáng ngời, Bồ Ma Thụ điên cuồng co rút rễ cây của mình lại, muốn kéo đạo đài tới.
– Đây là thế nào?
Nhìn thấy Bồ Ma Thụ đột nhiên nghịch chuyển thế cục, Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều hoảng sợ biến sắc, một khi bị Bồ Ma Thụ giãy giụa ra khỏi đạo đài, bọn họ chỉ có đường chết.
– Bồ Ma Thụ vừa hút đồ vật này, không phải là không có đạo lý.
Lý Thất Dạ y nguyên thong dong tự tại, rỗi rãnh định địa vừa cười vừa nói:
– Dưới mặt đất phía đông có một đầu ma mạch, ma mạch có ma tuyền, nước ma tuyền cực kỳ quý giá với Bồ Ma Thụ, nếu như có thể dùng nó dưỡng nguyên tôi thể, một ngày nào đó có thể giúp nó sánh vai với chư thần.
Ông —
Trong nháy mắt lỗ đen lớn gấp đôi, âm thanh “Loong coong, loong coong, loong coong” vang vọng khi dây xích va vào nhau, khóa pháp tắc trên người Bồ Ma Thụ càng co rút lại, càng xiết chặc Bồ Ma Thụ hơn, lực lượng càng lớn, kéo Bồ Ma Thụ vào lỗ đen.
Oanh — oanh — oanh —
Mặt đất bị lật tung, cảnh tượng này giống như thiên ngưu cày qua thiên địa, mở ra vô số bùn đất, trong khoảng thời gian ngắn mặt đất bị xới lên.
Hiện tại cho dù Bồ Ma Thụ cắm rễ vào trong ma mạch cũng vô dụng. Vẫn không thể ngăn nó bị kéo vào lỗ đen. Lúc này một đoạn rễ cây bị lỗ đen cắn nát.
Cách, cách, cách…
Nhưng mà lúc này chuyện đáng sợ hơn xảy ra, chỉ thấy gai xương của Bồ Ma Thụ hút ma khí trên bầu trời, phóng tới khu xương cốt như núi kia, cơ hồ tất cả ma khí bị hút vào trong gười của nó.
Thời điểm này xương cốt như kết nối với nhau, bất luận là hài cốt nhân tộc, thiên thú, người đá gì đó đều dính vào nhau, chắp vá thành một gốc đại thụ to lớn.
Gốc đại thụ to lớn này xuất hiện trước mặt đám người Lý Thất Dạ, đại thụ này giống như người khổng lồ, bản thể to lớn quật về phía đạo đài.
– Oanh —
Đại thụ hài cốt quật lên đạo đào, cả đạo đài lay động, nhưng mà lỗ đen càng cường đại hơn. Mở rộng ra lớn hơn, kéo Bồ Ma Thụ vào lỗ đen.
Oanh — oanh — oanh —Nguồn truyện audio Podcast
Hiện tại đại thụ kia túm lấy đạo đào, muốn đập nát đạo đài đi.
– Mẹ kiếp, thứ quỷ này đã thành tinh rồi.
Trong khu vực che chở, đám người Ngưu Phấn biến sắc, Trần Bảo Kiều, Lý Sương Nhan nhìn qua cảnh tượng điên cuồng này, sắc mặt đại biến.
Oanh — oanh — oanh —
Bồ Ma Thụ này không chỉ đáng sợ, mà còn nhiều mưu ma chước quỷ, lúc này chỉ thấy gai xương trên rễ chính đâm vào mặt đất.
Một cây gai xương dài cả vạn trượng, vừa thô vừa to dọa người, gai xương này hóa thành một cây búa lớn, gai xương mang theo xu thế hủy thiên diệt địa đập vào đạo đài.
Oanh —
Đạo đài bị gai xương đáng sợ này hóa thành búa nện xuống, nó lập tức rung động không dứt, lỗ đen cũng bị trùng kích.