Đế Bá Audio Podcast
Tập 373 [Chương 1861 đến Chương 1865]
❮ sautiếp ❯Chương 1861: Tấm biển cổ xưa hiển uy
Trương Bách Đồ bị tức tới mức run rẩy, hắn hiểu Thiết Lân Tông muốn làm gì, hắn nghiêm nghị nói:
– Họ Lôi, ngươi mơ tưởng, cho dù ta tự sát thân vong cũng sẽ không cho ngươi thực hiện được. Hòn đảo này vĩnh viễn thuộc về Trương thị, ngươi mơ tưởng cưỡng ép cướp nó đi.
– Vậy sao?
Tông chủ Thiết Lân Tông cười u ám, nói ra:
– Chỉ sợ Trương thị sẽ tuyệt hậu. Ngươi cảm thấy nó còn thuộc về Trương thị sao?
– Ngươi, ngươi. Ngươi…
Trương Bách Đồ tức giận run rẩy, cả buổi không nói được câu hoàn chỉnh.
– Nói thực. Đối với Hải Yêu các ngươi, ta thật sự quá thất vọng.
Lý Thất Dạ lúc này lười biếng đứng lên, nói ra:
– Thời gian trôi qua quá lâu, Hải Yêu các ngươi không còn nhớ rõ nữa rồi, hoặc là các ngươi đã quên, ai có thể chọc, ai không thể chọc. Xem ra phải dùng máu các ngươi nhuộm đỏ vùng biển, để cho Hải Yêu trong Long Yêu Hải nhớ rõ, nơi này là Bách Thánh Đường, thần thánh không thể xâm phạm, nơi này được cửu thiên thập địa chư thánh che chở, nếu không, giết không tha!
Nói đến đây, ánh mắt của hắn phát lạnh, sát cơ dạt dào.
– Ha ha, ha ha, ha ha, được cửu thiên thập địa chư thánh che chở!
Lôi Vũ cười như điên, diện mục dữ tợn, cuồng tiếu nói:
– Cửu thiên thập địa chư thánh ở nơi nào? Ngươi là cửu thiên thập địa chư thánh sao? Ha ha, ha ha, chỉ bằng một tiểu tử như ngươi cũng dám xưng chư thánh? Hắc, hắc, hắc, thần thánh không thể xâm phạm, Thiết Lân Tông ta sẽ san bằng Bách Thánh Đường này, ở chỗ này dựng lên phân bộ Thiết Lân Tông chúng ta.
Nhưng mà Lôi Vũ còn chưa dứt lời, Lý Thất Dạ đã đứng trước mặt của hắn, năm ngón tay đã cầm lấy đầu của hắn.
– Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Đột nhiên Lý Thất Dạ xuất hiện, Lôi Vũ bị dọa hoảng sợ, muốn trốn sau lưng phụ thân hắn, nhưng mà đã trễ rồi.
“Xùy” một tiếng, đầu lâu của Lôi Vũ và xương sống lưng lập tức bị Lý Thất Dạ rút ra, máu tươi đầm đìa.
Lúc này Lôi Vũ hét lên, nhưng mà sau đó hắn đã tử vong.
– Tiểu súc sanh!
Tông chủ Thiết Lân Tông muốn cứu cũng không kịp, hắn nhìn thấy con của mình chết thảm, hắn phun ra một ngụm máu tươi, điên cuồng giận dữ hét:
– Giết chết hắn, xé hắn thành phấn vụn!
Điên cuồng hét lên, chính hắn rút đao nhào tới.
– Tiểu bối, nhận lấy cái chết.
Lúc này đám trưởng lão và tất cả cường giả Thiết Lân Tông cùng tức giận hét lên một tiếng, toàn bộ mọi người lập tức ra tay, muốn lập tức chém giết Lý Thất Dạ.
“Phanh” một tiếng tiếng va đập vang lên, chỉ nghe từng tiếng “Răng rắc” của xương cốt gãy nát vang lên, ngay sau đó mới là âm thanh “Ba, ba, ba” ngã xuống đất.
Thời điểm này tông chủ Thiết Lân Tông và tất cả cường giả Thiết Lân Tông đồng thời ngã xuống đất, bọn họ ngửa mặt lên trời, máu tươi phun lên như mưa.
Vô thanh vô tức, chậm rãi, máu tươi từ trong ngươi bọn chúng chảy ra nhuộm đỏ mặt đất, nhuộm đỏ phiến đá, tất cả đều vô thanh vô tức.
Đôi mắt tông chủ Thiết Lân Tông mở ra thật to, bọn chúng chết cũng không biết mình chết như thế nào, tốc độ của Lý Thất Dạ quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ không có cơ hội biết được.
– Chuyện này…
Thật vất vả, Trương Bách Đồ phục hồi tinh thần lại, hắn bị dọa run lên, lập tức lui ra phía sau vài bước. Với tư cách tu sĩ, tuy hắn đã từng giết người, nhưng mà đồ sát thảm thiết như vậy, hắn còn lần đầu tiên nhìn thấy, hắn làm sao mà không sợ được chứ?
Lúc này Lý Thất Dạ lại chậm rãi ngồi xuống thềm dá, giống như chuyện này chưa từng xảy ra.
– Xâu bọn chúng treo lên tàng cây.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt phân phó:
– Để cho người trong thiên hạ biết rõ, Bách Thánh Đường, nơi này là anh linh chi địa, ai cũng không thể xâm phạm, có ít người, nên ghi nhớ thật lâu.
– Chuyện này, chuyện này không tốt lắm, Thiết Lân Tông sẽ nổi điên.
Trương Bách Đồ do dự một chút, nói:
– Chuyện này chẳng khác gì thị uy với Thiết Lân Tông, cái này, cái này, cái này chỉ sợ là thị uy với cả Hải Yêu.
– Ngươi cứ làm theo lời của ta nói là được.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Cái gì Thiết Lân Tông, cái gì Hải Yêu, tất cả là mây bay, nếu như đám cự đầu Hải Yêu hiểu Bách Thánh Đường nơi này ý vị như thế nào, như vậy sẽ kẹp đuôi làm người mà thôi.
Trương Bách Đồ trầm mặc một chút, hắn không có nói cái gì nữa, cứ dựa theo Lý Thất Dạ nói mà đi làm, xâu các thi thể này treo lên cây. Treo những thi thể này ở nơi rất bắt mắt, đây quả thực chính là thị uy với địch nhân.
Trương Bách Đồ làm xong những chuyện này, trở lại bên người Lý Thất Dạ, hỏi:
– Bây giờ nên làm gì?
– Có thể làm sao? Tiêu diệt Thiết Lân Tông, ta nói ra được thì làm được!
Lý Thất Dạ cười cười, đứng lên, nhìn qua tấm biển trên cửa Bách Thánh Đường.
“Oanh” một tiếng, lúc này hình dáng con quạ trên tấm biển như sống lại, một đôi mắt đột nhiên mở ra, lúc này tấm biển cổ xưa bắn hào quang sáng ngời, trong lúc giật mình, trong tấm biển có một chi thiết kỵ vô địch lao ra.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn, khí phách ngập trời đồ sát cả cửu thiên thập địa xuất hiện, tấm biển cổ xưa bay ra ngoài, đánh nát hư không, thoáng cái xuất hiện trên không trung Thiết Lân Tông.
– Phát sinh chuyện gì?
Đột nhiên có khí thế vô địch bao phủ thiên địa, bao phủ cả Thiết Lân Tông, các lão tổ Thiết Lân Tông vô cùng hoảng sợ.
Loong coong, loong coong, loong coong…
Từng tiếng kim loại vang lên, tấm biển này như biến hóa rất lớn, lập tức nó giống như hán tử mặc áo giáp và chiến đao sáng ngời xuất hiện trên không.
“Oanh” một tiếng, thiên địa dao động, sóng biển trùng kích trời cao, sóng biển bay lên cả tỉ mét, cả Long Yêu Hải cũng chấn động lắc lư.
Trong tấm biển cổ xưa này có ý chí thiết kỵ vô địch, lập tức đục lỗ tổ địa Thiết Lân Tông, tầng tầng phòng ngự của tổ địa Thiết Lân Tông bị đục lỗ, căn bản không chịu nổi một kích, lập tức nát bấy.
– Không!
Vào lúc tổ địa bị đục lỗ, có lão tổ Thiết Lân Tông không nhịn được kêu thảm thiết, nhưng mà tất cả đã trễ, dưới một kích này, Thiết Lân Tông hoàn toàn nứt vỡ, máu tươi nhuộm đỏ nước biển.
Biến hóa đột nhiên này có rất nhiều người cảm nhận được, vô số người chấn động, ngay cả Động Đình hồ cũng kinh hãi, nhưng mà mọi người cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Ý chí một chi thiết kỵ vô địch đột nhiên xuyên qua thiên địa, lập tức khiến vô số sinh linh run rẩy.
Động tĩnh như vậy đã kinh động tồn tại vô thượng chân chính, nơi cao nhất ở thành Thải Hồng, ở trên đám mây kia có một người đột nhiên đứng lên, hắn cũng chấn động, hai mắt chiếu sáng thiên địa.
– Là đồ ngu xuẩn không có mắt nào đi kinh động Bách Thánh Đường!
Người này động dung, chậm rãi nói ra:
– Đây là nơi cửu thiên thập địa thánh hiền che chở, rốt cuộc là tên ngu xuẩn nào đi kinh động anh linh ở đó! Đây là tự tìm diệt vong!
Về phần các môn phái khác, truyền thừa khác, căn bản cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có qua thật lâu, có một ít tồn tại cổ xưa nói ra mới phục hồi tinh thần lại.
Chương 1862: Tiểu Thiện Tông (1)
Qua hồi lâu, có tồn tại cổ xưa chính thức biết được chuyện xảy ra, cho dù là tồn tại cổ xưa này cũng cảm khái, nói:
– Bách Thánh Đường nha, truyền thuyết là anh linh chi địa, không thể khinh nhờn, chỉ có ngu xuẩn mới tự đi tìm đường chết. Một ít ngu xuẩn cũng không có nghĩ tới, Động Đình hồ là một khối bảo địa, bao nhiêu người thèm thuồng, vì cái gì trăm ngàn năm qua không có người nào động tới nó! Cũng phải, có chút ngu xuẩn vật tự tìm đường chết. Ta cái lão già khọm này cũng không muốn chen vào vũng nước đục này!
Loại tồn tại cổ xưa này nói xong, nhắm mắt ngủ say, không hề để ý tới loại chuyện này, càng không muốn đi chạm vào vũng nước đục này.
Trên hòn đảo, tấm biển cổ xưa quay trở về, nó vẫn nằm trên cửa điện, vẫn rất xưa cũ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trương Bách Đồ bị loại lực lượng vô địch này áp chế hoảng sợ quỳ xuống đất, hắn thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, trong khoảng thời gian ngắn nghẹn họng nhìn trân trối, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, một tấm biển xưa cũ của Bách Thánh Đường lại có được lực lượng cường đại như vậy..
Qua thật lâu sau, Trương Bách Đồ lúc này mới đứng lên, nhìn qua tấm biển cổ xưa, nói chuyện cũng lắp bắp, nói ra:
– Cái này, cái này, cái này, đây là…
Hắn lắp bắp nói nửa ngày, hoàn toàn không nói ra một câu nguyên vẹn.
– Ngươi bây giờ còn chưa hiểu sao? Thánh hiền che chở Bách Thánh Đường không phải ta.
Lý Thất Dạ nhìn qua Trương Bách Đồ nói chuyện cà lăm, nhàn nhạt nói:
– Là anh linh của Trương, Hứa, Hồng mấy dòng họ các ngươi hiển linh đấy!
– Anh linh?
Trương Bách Đồ thất thần trong thời gian ngắn.
– Tổ tiên các ngươi có lòng dạ to lớn, rộng rãi mà anh dũng, vào thời đại của bọn họ, bọn họ không phải cường đại nhấ, nhưng mà bọn họ vẫn được rất nhiều Thần Hoàng khâm phục. Đây không phải bởi vì công lao sự nghiệp của bọn họ, không bởi vì bọn họ cường đại, mà là vì lòng dạ của bọn họ, kính dâng chân thành, trung dũng mà vô tư. Phẩm chất của bọn họ được người khác kính nể, phẩm chất này giống như vàng ngọc.
Nói đến đây Lý Thất Dạ nhìn qua Trương Bách Đồ, chậm rãi nói ra:
– Mà làm con cháu của bọn họ, nhìn xem những con cháu bất hiếu các ngươi, chỉ tranh một chút lợi nhỏ, tranh một chút quyền thế đã trở mặt thành thù, cả đời không qua lại với nhau. Thời điểm tổ tiên các ngươi đứng ở đỉnh phong, dò xét bát phương, cho tới khi không còn cũng không có tranh quyền thế! Chính các ngươi suy nghĩ một chút, có xấu hổ với tổ tiên linh thiêng hay không?
Trương Bách Đồ nghe nói như vậy, hắn thật lâu không cách nào phục hồi tinh thần lại, hắn nhớ tới tổ tiên Trương, Hứa, Hồng chung hoạn nạn, hắn thấy những tổ tiên này cùng hội cùng thuyền, tưởng tượng tổ tiên thấy chết không sờn, không buông bỏ nhau…
– Ngươi tạm thời đi theo ta!
Lý Thất Dạ cuối cùng nhìn Trương Bách Đồ, phân phó:
– Ngươi nên đi thu thập đồ vật của mình đi. Ta đi trước một bước, ở thành Thải Hồng chờ ta.
Lý Thất Dạ phân phó Trương Bách Đồ xong, tiện tay điểm một cái, mở đạo môn sau đó rời đi.
Mà Trương Bách Đồ vẫn thẫn thờ thật lâu, thời điểm hắn phục hồi tinh thần lại thì có cảm giác như đang nằm mơ, hắn chấn động một cái, lập tức đi thu dọn đồ đạt.
Bên ngoài Động Đình hồ có không ít hòn đảo, đương nhiên những hòn đảo này bất luận là diện tích hay tài nguyên đều không thể so sánh với Động Đình hồ.
Trong những hòn đảo ở đây. Tiểu Thiện Tông xem như truyền thừa có thực lực, có được năm hòn đảo. Tổ địa cả Tiểu Thiện Tông đều xây trên năm hòn đảo này.
Tiểu Thiện Tông cách Động Đình hồ xa xôi, hơn nữa Tiểu Thiện Tông chính là do Nhân tộc thành lập, môn hạ đệ tử đều là tu sĩ Nhân tộc, làm truyền thừa Nhân tộc, Tiểu Thiện Tông tại Long Yêu Hải xem như có chút danh khí.
Tiểu Thiện Tông hôm nay có một khách nhân tới, chỉ tên muốn gặp tông chủ Tiểu Thiện Tông. Nếu đổi lại là môn phái giáo phái khác, không phải nói muốn gặp tông chủ thì có thể gặp tông chủ, dù sao tông chủ một phái, không người bình thường có thể gặp được.
Nhưng mà Tiểu Thiện Tông với tư cách một tiểu truyền thừa, tông chủ của bọn họ không có làm dáng, nghe nói có người trẻ tuổi Nhân tộc chỉ mặt muốn gặp hắn, hắn vẫn tự mình tiếp kiến người trẻ tuổi này.
Ở trong phòng, tông chủ Tiểu Thiện Tông và khách nhân sau khi ngồi xuống, tông chủ Tiểu Thiện Tông dò xét người trẻ tuổi trước mặt này, dung mạo người trẻ tuổi trước mặt này rất bình thường, dường như không hề giống cường giả gì đó.
Nhưng Tiểu Thiện Tông chủ với tư cách tông chủ tiểu phái, hắn vẫn không có lòng khinh thị, với tư cách tiểu phái, bọn họ phải cẩn thận với bất cứ kẻ nào, không dám lơ là.
– Không biết tôn giá là xưng hô như thế nào?
Cuối cùng tông chủ Tiểu Thiện Tông ôm quyền chào hỏi người trẻ tuổi trước mặt này.
– Lý Thất Dạ.
Thanh niên bình thường không có gì lạ này chính là Lý Thất Dạ, hắn rời khỏi Bách Thánh Đường thì đi thẳng tới Tiểu Thiện Tông.
Lý Thất Dạ đi vào Tiểu Thiện Tông, chủ yếu là vì nghe ngóng chuyện Tô Ung Hoàng.
Nghe được ba chữ “Lý Thất Dạ”, tông chủ Tiểu Thiện Tông lập tức đứng lên, ôm quyền cung kính nói:
– Thì ra là Khổng Tước Địa Lý công tử, thất kính, thất kính, tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, kính xin Lý công tử thứ tội.
Tông chủ Tiểu Thiện Tông với tư cách đứng đầu một phái, vẫn có được con đường tin tức của mình, đặc biệt là tin tức có quan hệ tới Nhân tộc, Tiểu Thiện Tông càng thêm chú ý. Về chuyện Khổng Tước Thụ huyết luyện hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư, về chuyện Lý Thất Dạ là khống đằng giả cũng truyền vào Long Yêu Hải.
Đối với thái độ của tông chủ Tiểu Thiện Tông, Lý Thất Dạ xem như hài lòng.
Tông chủ Tiểu Thiện Tông cũng không ngờ truyền nhân Khổng Tước Thụ lại đi tới Long Yêu Hải, hắn cũng chấn động, hắn cảm khái nói:
– Lý công tử chính là cao đồ của Khổng Tước Thụ, ở kiếp này xem như là chủ nhân của Khổng Tước Địa, có Khổng Tước Địa, Thiên Linh Giới Nhân tộc cũng có nơi sống yên, xem như được che chở.
Ở bên ngoài, nhiều người cho rằng Lý Thất Dạ là khống đằng giả của Khổng Tước Thụ, thậm chí là cho rằng Lý Thất Dạ là đồ đệ của Khổng Tước Thụ.
Đối với hiểu lầm trong này, Lý Thất Dạ cũng chẳng muốn đi giải thích, hắn chỉ gật đầu nói:
– Hôm nay ta tới đây không phải vì chuyện Khổng Tước Địa, ta muốn hỏi một nữ hài từng tới đây mà thôi.
– Lý công tử nghe ngóng chính là Tô cô nương?
Tiểu Thiện Tông chủ nghe được Lý Thất Dạ nói thế thì nghĩ tới một người.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, nhìn qua tông chủ Tiểu Thiện Tông, qua trong chốc lát, chậm rãi nói ra:
– Ta muốn biết một chút, ngươi cho nàng cái gì?
Lý Thất Dạ nói thế làm nội tâm tông chủ Tiểu Thiện Tông rùng mình, hắn cũn do dự, khó xử nói:
– Cái này, đây cũng không phải là ta không tin Lý công tử, nhưng mà chuyện này liên quan tới tư ẩn của người khác.
– Yên tâm, ta càng hiểu nàng hơn. Ta và nàng là đồng môn.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Nhưng mà, ngươi không nói ta cũng đoán ra được một chút, ngươi cũng không hoàn toàn tính toán là Nhân tộc.
Chương 1863: Tiểu Thiện Tông (2)
Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho tông chủ Tiểu Thiện Tông chấn động, nhìn qua Lý Thất Dạ, giật mình nói:
– Công tử chuyện này nói thế nào?
– Trong lòng của ngươi hiểu.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
– Trên người của ngươi có huyết thống Bất Tử Môn, tuy huyết thống của ngươi đã rất mỏng manh, nhưng lạc ấn Bất Tử Môn vĩnh viễn không xóa được. Bất Tử Tiên Đế, lạc ấn chủng tộc của hắn không tầm thường.
Tông chủ Tiểu Thiện Tông lui ra phía sau vài bước, hắn cũng hoảng sợ nhìn qua Lý Thất Dạ, chuyện này người ngoài không thể biết được, Lý Thất Dạ vậy mà nhìn thấu, dường như trước mặt Lý Thất Dạ hắn không có chuyện gì có thể giấu diếm được cả.
Tông chủ Tiểu Thiện Tông phục hồi tinh thần lại, hắn đặt mông ngồi xuống ghế, cười khổ nói:
– Công tử pháp nhãn như đuốc. Tiểu nhân không dám giấu diếm.
Nói đến đây, tông chủ Tiểu Thiện Tông thở dài một hơi, nói ra:
– Công tử nói đúng. Tổ mẫu tổ tiên của ta là người Bất Tử Môn. Sau khi Bất Tử Môn xuống dốc thì lão nhân gia đi lấy chồng tại Long Yêu Hải, kết liền cành với tổ tiên của ta.
– Nàng mang theo một ít đồ từ Bất Tử Môn tới đây.
Lý Thất Dạ đoán cũng có thể đoán được, hắn chỉ hơi hiếu kỳ, năm đó tổ tiên Tô gia làm sao nhấc quan hệ với Bất Tử Môn.
– Là mang một ít bảo vật!
Tông chủ Tiểu Thiện Tông cũng thừa nhận, nói:
– Nhưng mà, cũng không phải bảo vật kinh thế gì.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Yên tâm đi, ta không phải tới đây vì bảo vật. Lại nói ta thật muốn bảo vật của Bất Tử Môn, cũng không cần tìm tới nơi này.
– A, a. A, công tử hiểu lầm.
Tông chủ Tiểu Thiện Tông vội vàng cười nói:
– Tổ mẫu mang theo một ít đồ cưới, đã sớm sử dụng hết. Nếu như ta có bảo vật kinh thế, Tiểu Thiện Tông cũng không phải tông phái nhỏ.
– Vậy ngươi cho Tô cô nương là vật gì?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói.
– Một bản đồ.
Tông chủ Tiểu Thiện Tông vội vàng nói ra:
– Nhưng mà không phải tàng bảo đồ cái gì, là một bản đồ rất lạ, tấm bản đồ này không có lợi ích gì, nếu như không phải Tô cô nương mang theo nửa tấm bản đồ khác tới, ta cũng không biết đây chỉ là nửa tấm bản đồ. Tô cô nương nhất định phải có tấm bản đồ này, cho cái giá là tinh bích xa xỉ mua tấm bản đồ này lại!
– Đây là bản đồ như thế nào?
Lý Thất Dạ theo khẩu Vấn Đạo.
Tông chủ Tiểu Thiện Tông cười khổ một tiếng, nói ra:
– Không dối gạt công tử, trên thực tế, ta cũng không biết đây là tấm bản đồ gì, trước kia tấm bản đồ này bị ném vào trong góc tủ, chưa từng có người nào lấy ra xem xét. Tô cô nương cầm nửa tấm bản đồ khác tới, ta mới nhớ lại tấm bản đồ này. Tô cô nương sau khi cầm được, ta cũng vội vàng nhìn mà thôi, đó là một tấm quái đồ, dù sao rất kỳ quái, ta không có biện pháp xem rõ đây là bản đồ gì.
– Đương nhiên, đây tuyệt đối không phải là bất tử chi thuật gì đó.
Cuối cùng tông chủ Tiểu Thiện Tông sợ Lý Thất Dạ hiểu lầm, vội vàng nói thêm một câu.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Ý của ngươi ta hiểu, ngươi yên tâm đi, ta không phải tới đây vì bất tử chi thuật. Nếu như bất tử chi thuật có thể rơi vào trong tay của ngươi, như vậy, trăm ngàn năm qua không có vô số người đang tìm kiếm bất tử tien chân bất tử chi thuật, đồ vật này ngươi không thể có được.
– Công tử cao kiến, thật sự là làm cho người ta bội phục.
Lý Thất Dạ nói thế làm tông chủ Tiểu Thiện Tông buông lỏng một hơi, hắn thật sợ Lý Thất Dạ hiểu lầm hắn từng có được bất tử chi thuật.
Nếu như tin tức này thật sự truyền đi, như vậy Tiểu Thiện Tông của bọn họ sẽ gặp tai ương.
– Đã quấy rầy, như vậy cáo từ.
Nghe tới đây, Lý Thất Dạ cũng biết tin tức tông chủ Tiểu Thiện Tông cũng có hạn, không nói thêm cái gì.
Trên thực tế Lý Thất Dạ cũng không có nóng nảy tìm kiếm Tô Ung Hoàng, chỉ cần Tô Ung Hoàng không có gặp nguy hiểm, hắn cứ yên tâm, nhưng mà hắn hiếu kỳ là, Tô Ung Hoàng rốt cuộc làm cái gì, ngay cả khô lâu mã của Bất Tử Tiên Đế cũng chạy ra ngoài.
Đương nhiên trong lòng Lý Thất Dạ rất rõ ràng, năm đó Bất Tử Tiên Đế sụp đổ không đơn giản như thế, nếu không hắn cũng không có lưu hậu thủ.
– Công tử nếu không ngại, ở tại hàn xá vài ngày được chứ?
Tông chủ Tiểu Thiện Tông nhiệt tình giữ lại, đối với hắn mà nói, Lý Thất Dạ với tư cách là truyền nhân Khổng Tước Thụ, tương lai Lý Thất Dạ có khả năng trở thành nhân vật thủ lĩnh Nhân tộc Thiên Linh Giới, cho nên hắn cũng hết sức kết giao với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nhìn qua tông chủ Tiểu Thiện Tông, tiện tay lấy ra một hộp gỗ, nói ra:
– Đa tạ khoản đãi, đây là lễ gặp mặt, cáo từ!
Tông chủ Tiểu Thiện Tông ngây ngốc, hắn tiếp nhận hộp gỗ, đã ngửi được mùi thuốc, hắn ngẩng đầu lên nói ra:
– Công tử quá khách khí…
Nhưng mà lúc này Lý Thất Dạ đã biến mất, Lý Thất Dạ rời đi rồi.
Tông chủ Tiểu Thiện Tông ngây ngốc, qua một hồi lâu, hắn phục hồi tinh thần lại, mở hộp gỗ ra, hắn chấn động, nghẹn họng nhìn trân trối, không khỏi lui về phía sau vào bước, không thể tin vào mắt của mình, thất thần nói ra:
– Huyết Tham trăm vạn năm!
Đây thật sự đã hù sợ tông chủ Tiểu Thiện Tông rồi, lễ gặp mặt chính là Huyết Tham trăm vạn năm, đây là thứ xa xỉ cỡ nào, cả đời của hắn cũng không dám nghĩ tới Huyết Tham.
Lý Thất Dạ tặng cho hắn một lễ vật như thế, đây chẳng qua là xem mặt mũi tông chủ Tiểu Thiện Tông thành thật mà thôi, nếu như tông chủ Tiểu Thiện Tông là người khoe khoang thân phận, Lý Thất Dạ cũng lười tặng lễ vật cho hắn.
Phục hồi tinh thần lại, hắn vội vàng thu Huyết Tham vào, đồ vật như thế nếu truyền đi, tuyệt đối sẽ dẫn tới họa sát thân cho tông phái.
Nếu như nói Động Đình hồ là một viên minh châu trước cự long sơn mạch, như vậy thành Thải Hồng chính là cái đuôi của cự long sơn mạch.
Tại vị trí đuôi của cự long sơn mạch, có hòn đảo chi chít như sao trên trời, những hòn đảo này không tính là lớn, nhưng mà thập phần tinh xảo, cư dân trên đảo cư trú trên cây cối, xây dựng những gian nhà gỗ tinh xảo.
Nói đến cự long sơn mạch, nói đến thành Thải Hồng, vậy không thể không nói tới một truyền thừa, một truyền thừa thập phần thần bí ở Thiên Linh Giới, Cự Long quốc.
Về chuyện Cự Long quốc, có người Thiên Linh Giới nói có quốc gia này, cũng có người nói không có quốc gia này, về phần có hay không thì không ai rõ ràng.
Truyền thuyết tổ tiên Cự Long quốc là Cự Long Thần, Cự Long quốc có thật sự tồn tại hay không thì còn khó mà nói, nhưng mà Cự Long Thần thì được Thiên Linh Giới công nhận có tồn tại.
Truyền thuyết, Cự Long Thần là tồn tại chí cao của Hải Yêu, về sau nó tọa hóa thì thân thể cực lớn hóa thành cự long sơn mạch, từ đó về sau, con cháu của hắn sinh sôi nảy nở trên vùng đất này, ở trong những vùng núi sâu nhất có Cự Long quốc.
Chương 1864: Thải Hồng Đảo
Về phần Cự Long quốc ở nơi nào, Cự Long quốc là thế nào, người ta không nhìn thấy, thậm chí Cự Long quốc có thật sự tồn tại hay không, người bình thường cũng không biết.
Nhưng đi vào thành Thải Hồng có thể nhìn thấy một ít dấu vết của Cự Long quốc, có người nói, thành Thải Hồng là một cửa sổ của Cự Long quốc, là Cự Long quốc cố ý thiết lập một tòa thành cho thế tục.
Mà ở cự long sơn mạch Thải Hồng Đảo, đây chỉ là cửa vào của thành Thải Hồng mà thôi, muốn trèo lên thành Thải Hồng, vậy phải đi qua Thải Hồng Đảo, nếu không ngươi vĩnh viễn không tìm được thành Thải Hồng ở đâu.
Lý Thất Dạ bước vào thành Thải Hồng, nhìn qua bầu trời thành Thải Hồng, hắn tươi cười nhàn nhạt.
Thải Hồng Đảo, một hòn đảo nằm ở đó. Người đến người đi có Nhân tộc, có Hải Yêu, càng có Thụ tộc, có tu sĩ tới đây cũng chỉ là đi ngang qua nghỉ lại mà thôi, càng nhiều tu sĩ đi tới đây là vì đi vào thành Thải Hồng.
Lý Thất Dạ vừa tới Thải Hồng Đảo, hắn ở xa xa nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang leo lên Thải Hồng Đảo đi vào thành Thải Hồng. Xe ngựa này hết sức xa hoa, cả cỗ xe ngựa chính là Trầm Hải Triều Thiết trân quý tạo thành, trên xe ngựa khảm khảm tám đại kiệu, tám đại bảo phun thần hà, thần hà trải rộng một con đường trên bầu trời, có thể làm cho xe ngựa đạp không chạy cực nhanh về phía trước.
Chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa này do phượng mã thần tuấn hiếm có nhất ở Thiên Linh Giới lôi kéo, tám thất phượng mã, chúng chạy đi có hào quang chập chờn, giống như tiên vương đi tuần.
Sau xe ngựa là những tỳ nữ vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa bên cạnh xe ngựa có tiểu đồng vung hoa. Thời điểm xe ngựa chạy qua, phạm vi mười dặm có vô số cánh hoa bay múa, thập phần xa hoa, thập phần giàu sang quý phái.
Cao điệu như thế, tư thế như vậy, tại Thiên Linh Giới cũng không có bao nhiêu người, trọng yếu nhất là, đa số tu sĩ đều không truy cầu xa hoa, mà xuất hành xa hoa như vậy, trong tu sĩ mà nói cũng rất hiếm thấy.
Xuất hành cao điệu xa hoa như vậy, dễ dàng thu hút người ta đố kỵ, thậm chí dễ dàng trêu chọc phiền toái, nhưng mà chủ nhân xe ngựa chỉ sợ không có nghĩ tới vấn đề này.
Trên thực tế rất nhiều người nhìn thấy tiểu kỳ cắm trên xe thì nhượng bộ lui binh, càng đừng nói là tới trêu chọc phiền toái, người biết hàng đều biết cờ xí này là của Trầm Hải Thần Vương, chỉ có người thân nhất bên cạnh hắn mới có tư cách cấm lá cờ này.
– Công Tôn Mỹ Ngọc đến.
Nhìn thấy xe ngựa xa xa, có tu sĩ thì thào nói.
– Hư, nhỏ giọng một chút, tốt nhất gọi là Công Tôn hoàng hậu, nghe người ở Thâm Hác Hải nói, nàng ưa thích người khác gọi nàng là hoàng hậu, nếu không một khi nàng tức giận sẽ giết người.
Tu sĩ này nhắc nhở đồng bạn của hắn.
Nhìn qua xe ngựa xa hoa, có người kính sợ, cũng có người hâm mộ, càng nhiều là nhượng bộ lui binh.
Công Tôn Mỹ Ngọc chính là tiểu thiếp của Trầm Hải Thần Vương, được Trầm Hải Thần Vương sủng ái, nghe nói nàng rất có thể được Trầm Hải Thần Vương phù chính (từ thiếp lên làm thê tử), sau này sẽ trở thành hoàng hậu phúc tấn của Trầm Hải Triều.
Trên thực tế Công Tôn Mỹ Ngọc thực sự không phải chỉ dựa vào mỹ mạo mà được Trầm Hải Thần Vương sủng ái, Công Tôn Mỹ Ngọc lúc chưa gả cho Trầm Hải Thần Vương thì nàng đã có thanh danh lớn trong thế hệ trẻ Mị Linh, tu hành của nàng rất cường đại, từng là thiên tài trẻ tuổi.
– Công Tôn hoàng hậu đích thân tới Long Yêu Hải, chẳng lẽ nói Trầm Hải Thần Vương sắp tới?
Nhìn qua xe ngựa xa hoa đi thông thành Thải Hồng, có người suy đoán nói ra.
“Hư” có đồng bạn thấp giọng nói ra:
– Không nên nói lung tung, nghe nói lần này Công Tôn hoàng hậu tính tình rất táo bạo, tỳ nữ ở bên cạnh được nàng thích nhất bị tiểu tử Lý Thất Dạ giết, nàng rất có thể đến giải sầu, cũng có khả năng là tìm Lý tiểu tử.
Đối với xa hoa xe ngựa, Lý Thất Dạ ai xem không thấy, hắn đi vào trong khách sạn, lẳng lặng ngồi đó uống chút rượu, chờ Trương Bách Đồ đến.
Ngồi trong khách sạn, nhìn qua nước biển bên ngoài, nhìn qua cự long sơn mạch lờ mờ ở nơi xa, Lý Thất Dạ cảm khái thở dài một hơi.
– Cự long sơn mạch nha.
Trên thực tế nhìn qua cự long sơn mạch xa xa không chỉ có mình Lý Thất Dạ, không ít tu sĩ nghỉ chân tại đây đều nhìn qua cự long sơn mạch.
– Trong cự long sơn mạch có chân long sao? Hoặc là nói, chân long là một tộc loại sao?
Có tu sĩ hỏi bằng hữu của mình.
Nói như vậy, đúng là làm cho bằng hữu của hắn sinh ra hứng thú, có một trưởng lão lớn tuổi nói ra:
– Vậy phải xem định nghĩa chân long là thế nào, cự long sơn mạch có long hay không cũng khó nói. Nhưng mà nếu như nói Long yêu là một tộc loại ở Thiên Linh Giới thì có lẽ có, long yêu nhất tộc chính là chủng tộc chí tôn trong Hải Yêu. Có tổ tiên suy đoán, long tộc cự long sơn mạch chính là long yêu nhất tộc.
– Nói đến long thì ta có nghe qua một truyền thuyết.
Có đồng bạn cùng bàn nói ra:
– Truyền thuyết, thật lâu trước đây, cự long sơn mạch và vùng biển này có một con tiểu Hắc Long, đầu tiểu Hắc Long đã từng bơi qua Thải Hồng Đảo, không biết là thật hay giả.
– Truyền thuyết này ta cũng có nghe nói, đồn đãi nói đầu tiểu Hắc *** còn gây sóng gió tại Động Đình hồ, về sau bị một vị tiên nhân bắt hàng phục.
Một tên đồng bạn khác của hắn nói ra.
– Tiên nhân?
Nghe truyền thuyết như thế, tu sĩ vừa mở miệng hiếu kỳ, vội vàng nói:
– Thật có tiên nhân sao?
– Tiên nhân thứ này chỉ sợ là nghe nhầm đồn bậy, thế gian làm gì có tiên nhân.
Trưởng lão khá lớn tuổi cười hắc hắc nói ra.
– Ta nghe được một phiên bản khác, nghe nói bắt hàng phục tiểu Hắc Long không phải tiên nhân cái gì, là một ma vương, là một ma vương tội ác tày trời, nghe nói ma vương này bắt hàng phục tiểu Hắc Long xong, đem lột da tiểu Hắc Long, uống long huyết, nấu thịt long ăn.
Còn có đồng bọn nói ra.
Nghe những chuyện như thế, Lý Thất Dạ ngồi trong góc thiếu chút nữa phun rượu ra ngoài, có nhiều thứ nghe nhầm đồn bậy, cuối cùng toàn bộ đều biến dạng.
Đối với đàm luận như thế, Lý Thất Dạ cũng không có để trong lòng, hắn chỉ cười nhẹ mà lắc đầu, không hề đi nghe nhiều.
Qua một hồi lâu, Trương Bách Đồ rốt cục đến, hắn nhìn thấy Lý Thất Dạ, vội vàng khom người, Lý Thất Dạ gật gật đầu, bảo hắn ngồi xuống.
– Ngươi tới muộn!
Lý Thất Dạ chỉ uống chút rượu, nhìn qua cảnh đẹp bên ngoài, thuận miệng nói ra.
– Có chút chuyện trì hoãn.
Trương Bách Đồ cười khan một tiếng, thần thái xấu hổ, chà xát tay nói ra.
Lý Thất Dạ lúc này mới nhìn qua Trương Bách Đồ, hơi nhíu mày, chậm rãi nói ra:
– Có người tìm ngươi gây phiền toái?
– Không, không, không có!
Trương Bách Đồ vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ nhíu mày, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, xua tay nói.
Nhưng mà Trương Bách Đồ chỉ là tiểu nhân vật dưới ánh mắt Lý Thất Dạ sao mà chịu được, hắn đành phải cười khan một tiếng, vẻ mặt đau khổ nói ra:
Chương 1865: Hồng Ngọc Kiều (1)
– Công tử, kỳ thật, kỳ thật cũng không phải đại sự gì, bởi vì động tĩnh hơi lớn, đệ tử Động Đình hồ sợ ta xảy ra sơ suất gì, cho nên tới hỏi thăm mà thôi, bọn họ cũng không có làm khó ta, thật!
Trong mắt Trương Bách Đồ, Lý Thất Dạ tuyệt đối không phải là người tốt tính, một lời bất hòa chính là giết người, thậm chí hắn còn là loại người tới bao nhiêu người thì giết bao nhiêu người, cho nên hắn sợ Lý Thất Dạ hiểu lầm, vạn nhất Lý Thất Dạ đại khai sát giới, chém đệ tử Động Đình hồ thì nội tâm của hắn sẽ không yên.
Lý Thất Dạ nhìn qua Trương Bách Đồ một chút, sau đó mới dời ánh mắt, tiếp tục nhìn qua cự long sơn mạch xa xa.
Thấy Lý Thất Dạ không hỏi tới, Trương Bách Đồ lúc này mới buông lỏng một hơi. Thử nghĩ một chút, trước Bách Thánh Đường phủ lên trăm thi thể, đệ tử Động Đình hồ có bị sợ hãi hay không?
Đương nhiên, Trương Bách Đồ cũng không hy vọng đệ tử Động Đình hồ đến trêu chọc Lý Thất Dạ, nếu không đây là tự tìm đường chết.
– Công, công tử, ta, chúng ta đi đâu?
Qua một hồi lâu, Trương Bách Đồ lúc này mới lớn gan thấp giọng hỏi thă,.
Sau một lát, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, nói ra:
– Đi thành Thải Hồng, tìm ít đồ cho ngươi, có nhiều thứ chuẩn bị cho tốt, hủy đạo cơ của ngươi, làm lại từ đầu!
– Hủy diệt đạo cơ?
Nghe được nói như vậy, Trương Bách Đồ cũng ngây ngốc, mặc dù nói đạo cơ của hắn rất cạn, nhưng mà đây cũng là hắn dùng vài chục năm mà tu luyện ra, đột nhiên sắp bị phá huỷ, hắn cũng có chút không chịu được.
Lý Thất Dạ chỉ nhìn hắn một cái, nói ra:
– Ngươi còn có cái gì mà sợ mất đi, ta không có ý làm thấp ngươi, nhưng đạo cơ của ngươi, có cũng được mà không có cũng không sao, hủy diệt làm lại từ đầu, đây là phá rồi mới lập.
Trương Bách Đồ trầm mặc một chút, hắn không thừa nhận cũng không được, đạo cơ của hắn quá cạn, đúng là có thể nói có cũng được mà không có cũng không sao.
– Nhưng, nhưng tuổi ta không nhỏ, có thể chịu đựng được sao?
Trương Bách Đồ cũng lo lắng nói ra. Tuổi của hắn thật không nhỏ, đến tuổi của hắn mà hủy đạo cơ, rất dễ dàng huyết khí suy kiệt, đi đời nhà ma.
– Yên tâm đi, có ta ở đây, muốn chết cũng khó khăn.
Lý Thất Dạ thuận miệng nói ra.
– Vậy theo công tử làm đi!
Trương Bách Đồ do dự một chút, cuối cùng nhất vẫn quyết định làm. Trong lòng hắn xem ra, Lý Thất Dạ cũng không cần phải hại hắn, nếu như Lý Thất Dạ thật muốn hại hắn, một đầu ngón tay là có thể giải quyết hắn, không cần phí sức như thế đâu.
Lý Thất Dạ chỉ gật gật đầu, vẫn nhìn qua cự long sơn mạch xa xôi, thật lâu trầm mặc không nói.
Cự long sơn mạch, nó giống như cự long nằm giữa biển khơi bao la, kéo dài nghìn vạn dặm, nhưng mà cả đầu cự long sơn mạch bị sương mù bao phủ, giống như cự long trong sương mù, càng khiến cho cự long sơn mạch này cực kỳ thần bí.
Nhìn qua cự long sơn mạch ở xa xa, nhìn qua cự long sơn mạch bị sương mù mông lung bao phủ, bất tri bất giác, ánh mắt Lý Thất Dạ cũng trở nên mông lung.
Cũng không phải ánh mắt Lý Thất Dạ mông lung nhìn cự long sơn mạch, mà là cự long sơn mạch mông lung trong mắt Lý Thất Dạ..
Trong mông lung đó, Lý Thất Dạ thất thần, thật lâu khó phục hồi tinh thần lại. Nhìn qua cự long sơn mạch, một ít ký ức phủ đầy bụi hiện ra, có một ít chuyện cũ Lý Thất Dạ không muốn đi nhớ lại.
Nhìn qua sương mù mông lung, trái tim Lý Thất Dạ nhảy lên, giống như có đồ vật gì đó bóp trái tim của hắn.
Trương Bách Đồ lẳng lặng ngồi tại chỗ, thấy Lý Thất Dạ nhìn qua cự long sơn mạch thất thần thật lâu, hắn không nói gì.
– Công tử!
Qua thật lâu, Trương Bách Đồ nhìn thấy thần thái Lý Thất Dạ trở nên hết sức kỳ quái, hắn cũng lo lắng, nhẹ nhàng kêu một tiếng, thấp giọng nói:
– Công tử, ngươi không sao chớ.
Lý Thất Dạ bị kinh động, phục hồi tinh thần lại, trong lòng thở dài một hơi, nhàn nhạt nói:
– Không có việc gì, chỉ là cự long sơn mạch thật sự quá mê người, có nhiều thứ làm cho người ta vĩnh viễn khó quên được.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Trương Bách Đồ hiểu sai ý, hắn gãi gãi đầu, nói ra:
– Cự long sơn mạch vẫn luôn hấp dẫn như vậy, nó quá thần bí, thần bí đến mức làm cho bất cứ kẻ nào cũng hiếu kỳ, làm cho bất luận kẻ nào cũng muốn đi tìm tòi, làm cho rất nhiều người đều muốn biết trong cự long sơn mạch có thật sự có Cự Long quốc hay không…
– Nhưng mà cho tới nay vẫn không ai làm được. Truyền thuyết, trừ phi là người được Cự Long quốc cho phép, nếu không người ngoài không cách nào tìm hiểu cự long sơn mạch. Nghe người ta nói, cho tới nay vẫn có người nếm thử đi vào cự long sơn mạch. Nhưng không có nghe được có người thành công qua. Công tử không phải là muốn tiến vào cự long sơn mạch xem xét chứ?
Trương Bách Đồ ngộ nhận Lý Thất Dạ là muốn tiến cự long sơn mạch, đương nhiên Lý Thất Dạ đang suy nghĩ chuyện khác.
– Có lẽ!
Lý Thất Dạ chỉ cười cười, sau đó hắn nói:
– Giản gia hiện tại như thế nào?
– Công tử nói là Giản gia thành Thải Hồng sao?
Trương Bách Đồ tuy là tiểu nhân vật, nhưng mà, Bách Thánh Đường vẫn nằm gần cự long sơn mạch, đối với chuyện của thành Thải Hồng thì hắn biết không ít.
Lý Thất Dạ gật đầu. Tâm tư tản mạn, có chút không yên lòng.
– Giản gia thành Thải Hồng, bọn họ vẫn rất tốt, tất cả mọi người nói Giản gia là đệ nhất thế gia ở thành Thải Hồng.
Trương Bách Đồ nói những gì mình biết cho Lý Thất Dạ nghe, nói ra:
– Nghe nói Giản gia có quan hệ rất thân cận với Nhân tộc, cũng có người nói, Giản gia cùng Cự Long quốc có rất quan hệ rất thân cận. Cho tới nay tất cả mọi người nói Giản gia rất ít nổi danh, mọi người chỉ biết Giản gia rất cường đại. Gia chủ Giản gia đã sống vài ngàn năm, nhưng mà vẫn long tinh hổ mãnh.
Nghe nói như vậy, Lý Thất Dạ không đếm xỉa tới ứng một tiếng. Trong lòng của hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, tiểu tử Giản gia vẫn còn sống a, đáng tiếc, hắn không muốn đối mặt…
Lý Thất Dạ lâm vào trầm tư thật lâu, có nhiều thứ hắn không muốn nhớ lại, trên thực tế đối với chính mình mà nói, hắn cũng không phải thập phần nguyện ý quay trở lại Thiên Linh Giới. Tại Thiên Linh Giới, có nhiều thứ hắn không muốn đi nhớ lại, hắn hy vọng tất cả nên trôi qua đi.
Thời điểm Lý Thất Dạ trầm mặc thật lâu, bên ngoài khách sạn có một cô gái, cô gái này ăn mặc xiêm y màu xanh bó chặt, dáng người có lồi có lõm, thần thái lạnh lẽo kiên quyết, cô gái này đúng là Hồng Ngọc Kiều mà Lý Thất Dạ gặp tại Động Đình hồ một lần.
Vừa nhìn thấy Hồng Ngọc Kiều, Trương Bách Đồ cũng biến sắc, mà Hồng Ngọc Kiều nhìn thấy Trương Bách Đồ thì đi thẳng tới, đi tới bên người Trương Bách Đồ, Hồng Ngọc Kiều cúc, ôm quyền, nói ra:
– Trương sư huynh, đã nhiều ngày không gặp.
Mặc dù nói Trương Bách Đồ không phải đệ tử Động Đình hồ, nhưng mà từ bối phận tổ tiên mà nói, Hồng Ngọc Kiều vẫn phải gọi Trương Bách Đồ một tiếng sư huynh.