1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 312 [Chương 1556 đến Chương 1560]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 312 [Chương 1556 đến Chương 1560]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1556: Nhất niệm thành Phật (2)

Nghe được vấn đề như vậy, rất nhiều người đều nhao nhao nhìn về phía Chiến Sư, tại đương thời, từng ở Tứ Phật tự lắng nghe Phật pháp cũng chỉ có Chiến Sư, tất cả mọi người muốn biết Tứ Phật tự Phật pháp đáng sợ đến trình độ như thế nào.

Mà đối với vấn đề này, Chiến Sư không có trả lời, hắn chỉ là nhìn lấy Lý Thất Dạ, ánh mắt vô cùng thâm thúy.

Cơ Không Vô Địch không nói lời nào, nhìn Lý Thất Dạ một hồi, hắn xoay người rời đi, hắn là thủ đoạn ngàn vạn, lá bài tẩy của hắn là vượt xa người khác tưởng tượng, thậm chí có thể nói, trong lòng Cơ Không Vô Địch không đem Bảo Trụ Nhân Hoàng để ở trong lòng, nếu hắn thật muốn thả ra tất cả át chủ bài, mặc kệ đứng sau lưng Bảo Trụ Nhân Hoàng là người nào, hắn cũng có thể đem Bảo Trụ Nhân Hoàng diệt đi!

Lấy Cơ Không Vô Địch mà nói, hắn cũng không có đem loại tồn tại như Bảo Trụ Nhân Hoàng này coi là địch nhân mạnh mẽ nhất khi mình thông hướng trên đường Tiên Đế.

Nhưng mà hôm nay, hắn không thể không đem hòa thượng không rõ lai lịch kia coi là địch nhân mạnh mẽ nhất.

– Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma, cái này quá thần kỳ, tại Táng Phật cao nguyên, lại có ai có thể địch.

Hai mắt Lâm Thiên Đế toát ra quang mang cơ trí, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lời này cũng chỉ có chính hắn nghe được.

Lý Thất Dạ không để ý tới đám người, hướng Ngọa Long Tuyền vẫy vẫy tay, hướng phật thành mà đi.

Mọi người thấy không có náo nhiệt đẹp mắt, cũng nhao nhao tản, có người đi phật tự, có người rời đi Táng Phật cao nguyên, cũng có người đi phật thành. . .

Phật thành, đây là đệ nhất thành của Táng Phật cao nguyên, ở chỗ này có thể nói là vô cùng phồn hoa, các tộc tụ tập. Ở bên trong phật thành, có phàm nhân, có tu sĩ, có tăng nhân. . . trong phật thành, có Nhân tộc, có Yêu tộc, có Huyết tộc. . .

Có người, sinh ra ngay tại phật thành, cũng có người là đến từ Đông Bách Thành xa xôi; có người chỉ là tới lui vội vàng, tạm cư phật thành, cũng có người ở một chút liền là một đời. . .

Trên thế gian, chỉ sợ không có địa phương gì so với phật thành càng có phật tức, ở chỗ này, khắp nơi có thể gặp đến chùa miếu, ở chỗ này, khắp nơi có thể nghe được thanh âm tụng kinh, coi như là bình dân bách tính không có quy y Phật gia, mọi nhà đều sẽ có người tụng kinh.

Trong thành thị này, tràn đầy tường hòa, tràn đầy an bình, đồng thời, tòa thành thị này cũng tràn đầy sức sống, tràn đầy phồn vinh.

Đã từng có người nói như vậy, chỉ sợ Cửu Giới không có chỗ nào có thể giống phật thành an cư lạc nghiệp, không có địa phương nào có thể giống phật thành tường hòa an bình.

Mặc dù phật thành là hồng trần cuồn cuộn, nhưng mà, có người cho rằng, cả tòa phật thành thuộc về Lạn Đà tự quản hạt, Lạn Đà tự có phái Bồ Tát trấn thủ phật thành, che chở phật thành an bình.

Lý Thất Dạ cùng Ngọa Long Tuyền đi tới bên ngoài phật thành, nhìn xa xa phật thành, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ở chỗ này, có đồ vật để hắn lo lắng.

Lúc này, ở cửa vào, có một thanh niên đứng đó, người thanh niên này khí thế uy vũ, mặc dù hắn đã đi qua cải trang, nhưng người vừa xem xét cũng biết là một vị cường giả.

– Đó là sư đệ ta, chỉ sợ là viện binh Ngọa Long Nhai ta đã đến.

Nhìn thấy thanh niên kia, Ngọa Long Tuyền nói với Lý Thất Dạ.

Sau khi Ngọa Long Tuyền bị thương, từng hướng tông môn phát ra cầu cứu, bất quá, Ngọa Long Nhai ở Bắc Uông Dương, coi như lão tổ Ngọa Long Nhai tốc độ lại nhanh, cũng cần một đoạn thời gian rất dài mới có thể đuổi tới Táng Phật cao nguyên!

Lý Thất Dạ nhìn thanh niên kia một chút, nói với Ngọa Long Tuyền:

– Đi thôi, an tâm trở về tu hành đi, lấy trạng thái hiện tại của ngươi, còn khó cùng Bảo Trụ Nhân Hoàng tranh phong.

Ngọa Long Tuyền đối với Lý Thất Dạ khom người thật sâu, trịnh trọng nói ra:

– Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ngươi cứu ta một mạng, Ngọa Long Nhai ta chắc chắn sẽ trả lại ngươi, ngày khác có địa phương dùng đến ta hoặc Ngọa Long Nhai ta, cứ việc nói một tiếng.

Lý Thất Dạ chỉ là tùy ý nhẹ gật đầu, hắn cũng không có để ở trong lòng, hắn cứu Ngọa Long Tuyền, toan tính cũng không phải hồi báo, chỉ là tiện tay mà làm.

Ngọa Long Tuyền từ biệt Lý Thất Dạ, cùng sư đệ nàng rời đi, Lý Thất Dạ cũng bước chậm đi vào Phật thành.

Phật thành, rộn rộn ràng ràng, Lý Thất Dạ đi ở bên trong Phật thành vô cùng phồn hoa, nhìn lấy người tới người đi, nhìn lấy cư dân bên trong Phật thành đều tín ngưỡng Phật gia, nhìn thấy rất nhiều phàm nhân tụng kinh nghe phật, hắn không khỏi cảm khái thở dài một cái.

– Đế Thích a Đế Thích, tương lai trận chiến cuối cùng, ngươi sẽ vì Táng Phật cao nguyên này mang đến cái gì đây, ức vạn ngàn linh a.

Lý Thất Dạ không khỏi cảm khái.

Lý Thất Dạ bước chậm ở bên trong Phật thành, cảm thụ được phật vận của Phật thành. Tại Táng Phật cao nguyên, có thể nói khắp nơi là phật vận, rất nhiều người cho rằng, Táng Phật cao nguyên khắp nơi là phật vận, bởi vì nơi này là địa phương tăng nhân tu hành nhiều nhất thế gian, bởi vì nơi này có Linh Sơn, có Lạn Đà tự.

Nhưng, Lý Thất Dạ lại biết, Táng Phật cao nguyên, sẽ trở thành Phật gia thánh địa, sẽ khắp nơi là phật vận, thực sự không phải bởi vì nơi này có vô số tăng nhân tu hành.

– Tà Phật vào thành.Kiếm Chi Nhất Kiếm – Kiếm Giả Phi Giả – Truyện Kiếm Tu phong cách mới – Đại Đạo Triều Thiên – Thỉnh chư vị nghé thăm..!

Lý Thất Dạ tiến vào Phật thành, bên trong Phật thành đưa tới oanh động không nhỏ.

Vào hôm nay, Lý Thất Dạ có một danh hào mới… Tà Phật! Không có ai biết tăng nhân mang tóc tu hành này xuất thân từ phương nào, có lai lịch ra sao. Ngay hôm nay, rất nhiều người kiến thức thủ đoạn kim cương phục ma đáng sợ kia của Lý Thất Dạ, liền lấy cho hắn một cái danh hiệu… Tà Phật!

– Nào chỉ là Tà Phật đến Phật thành, Nam Đế cũng trước Tà Phật vừa bước vào Phật thành.

Có người tin tức linh thông nói.

Nghe được Nam Đế cũng tới Phật thành, rất nhiều người đều không khỏi hai mặt nhìn nhau, trước đó, chỉ sợ không có người nghe qua cái tên Nam Đế này, nhưng mà. Hiện tại Nam Đế nhất chiến kinh thiên, độc chiến Tứ Phật tự mười tám Đại Kim Cương, chỉ bằng vào một trận chiến này, liền để uy danh của hắn ép tới bọn người Cơ Không Vô Địch không thở nổi.

– Năm nay Táng Phật cao nguyên là thế nào, những thiên tài như Cơ Không Vô Địch này tụ tập, đây cũng thôi, đầu tiên là toát ra một Tà Phật vô cùng tà môn, hiện tại lại tới một Nam Đế thần bí không muốn người biết. Một cái Tà Phật, một cái Nam Đế, đơn giản liền ép tới thế hệ trẻ tuổi không thở nổi.

Có người không khỏi thì thào nói.

– Không, Nam Đế thực sự không phải là thần bí không muốn người biết, hắn là thác đại của Kỳ Trúc Sơn!

Có một vị Đại Hiền xuất thân từ Nam Xích Địa biết lai lịch của Nam Đế. Đối với bọn hắn dạng Đại Hiền thế hệ trước này tới nói, cái tên Nam Đế này cũng không lạ lẫm.

– Thác đại, cái gì là thác đại?

Có người tuổi trẻ không rõ hàm nghĩa thác đại, liền hiếu kỳ hỏi trưởng bối.

Chương 1557: Sư lợi bồ tát

Trưởng bối nói ra:

– Thác đại, chỉ là một vị thiên tài kinh thế tuyệt diễm, vì lẩn tránh tranh đoạt thiên mệnh mà hao tổn quá lớn, liền trước thời gian đem mình phủ bụi, bỏ lỡ một thời đại này, sau đó đợi đến một thời đại khác thời cơ chín muồi, lần nữa xuất thế, đoạt thiên mệnh, thành tựu Tiên Đế.

– Nam Đế, không chỉ là thác đại đơn giản như vậy, hắn đã từng là thiên tài ghê gớm nhất của Kỳ Trúc Sơn, có thể nói, trăm ngàn vạn năm đến nay, chân chính dám xưng Nam Đế, cũng chỉ có hắn.

Vị Đại Hiền biết lai lịch Nam Đế này cảm khái nói:

– Đáng tiếc, hắn là sống không đúng lúc, mặc dù hắn mười phần không tầm thường, nhưng mà, hắn hết lần này tới lần khác cùng Hồng Thiên Nữ Đế sinh một thời đại, cái này nhất định là một bi kịch, cho nên, hắn tránh ra thời đại cùng Hồng Thiên Nữ Đế tranh giành thiên mệnh!

– Cùng Hồng Thiên Nữ Đế tranh giành thiên mệnh.

Nghe được tin tức như vậy, bất kể là ai trong nội tâm đều run lên, Hồng Thiên Nữ Đế tuyệt thế, một mực bị thế nhân truyền tụng.

– Ngay cả vị Tiên Đế cuối cùng của Kỳ Trúc Sơn, Ngâm Thiên Tiên Đế cũng là vãn bối của hắn.

Vị Đại Hiền này nói ra.

– Khó trách nghịch thiên như vậy.

Nghe được tin tức như vậy, bất kể là ai, đều sẽ trong lúc nhất thời thất thần, thiên tài thời đại Hồng Thiên Nữ Đế thác đại, đây là nghịch thiên bực nào, đáng sợ bực nào.

Ở thời điểm này, tất cả mọi người minh bạch vì cái gì Nam Đế dám khiêu chiến mười tám kim cương của Tứ Phật tự, hắn tuyệt đối là có thực lực như vậy.

Nghe được tin tức liên quan tới Nam Đế, đừng bảo là người khác, coi như là bọn người Cơ Không Vô Địch, Chiến Sư cũng trầm mặc thật lâu, đột nhiên toát ra một Nam Đế, đây đối với bọn hắn mà nói, đơn giản là áp lực lớn đến bạo rạp. Một người đã từng cùng Hồng Thiên Nữ Đế tranh qua thiên mệnh, bất luận là đặt ở nơi nào, đều là vô địch đến bạo đỉnh.

– Đầu tiên là một cái Tà Phật, hiện tại lại toát ra một cái thác đại.

Nghe được tin tức như vậy, Lâm Thiên Đế lầm bầm nói ra:

– Một thế này, chỉ sợ là đủ náo nhiệt, xem ra, sư huynh của ta sẽ không tịch mịch, rốt cục có đối thủ lực lượng ngang nhau.

Lý Thất Dạ bước chậm ở bên trong Phật thành, cuối cùng, hắn đi tới trước một cổ tự bên trong Phật thành, cổ tự này cũng không hùng vĩ, cũng không biết là thành lập bao nhiêu năm, nó đã rất cũ kỹ.

Trong ấn tượng của cư dân Phật thành, toà phật tự này vẫn luôn đóng chặt phật môn, trên cơ bản là không mở cửa, cho nên, coi như là cư dân Phật thành cũng không biết trong này là dạng tăng nhân gì tu hành.

Lý Thất Dạ yên lặng đứng trước phật tự, đứng bình tĩnh lấy, trong nội tâm có cảm xúc không nói được. Trăm ngàn vạn năm, người đứng bên cạnh hắn là đi một lứa lại một lứa, người có thể sống đến hiện tại là lác đác không có mấy.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không muốn nghĩ nhiều nữa, xoay người rời đi.

Chi…

Lúc này, phật môn đóng chặt mở ra, một lão ni đi tới, lão ni này đi tới, đối với Lý Thất Dạ hợp thành chữ thập, nói ra:

– Thánh Sư, Bồ Tát muốn gặp ngươi.

Nghe nói như thế, Lý Thất Dạ dừng lại, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hợp thành chữ thập, nói ra:

– Xin dẫn đường.

Lý Thất Dạ theo sau lão ni đi vào phật tự, phật tự mười phần yên tĩnh, ngoại trừ lão ni, rốt cuộc không nhìn thấy những người khác. Đi trong này, bỗng nhiên, thời gian đã đình chỉ lưu động, ở chỗ này, đã vượt ra thế tục, ở chỗ này, hết thảy đều trở nên tuyên cổ.

Hành tẩu bên trong phật tự yên tĩnh này, tựa hồ ngoại trừ tiếng bước chân rất nhỏ ra, đã không có cái khác, hồng trần nhao nhao hỗn loạn, cách nơi này rất xa.

– Để ta tắm rửa đốt hương xong, lại gặp Sư Lợi Bồ Tát.

Lý Thất Dạ nhìn lão ni nói ra.

Lão ni không có dị nghị, dẫn Lý Thất Dạ nhập tinh xá, để hắn tắm rửa đốt hương, sau khi hoàn tất, Lý Thất Dạ nghiêm mặt liễm trang, thần thái tự nhiên, theo lão ni đi gặp Sư Lợi Bồ Tát.

Lý Thất Dạ là người thế nào, coi như là ở trước mặt Tiên Đế, hắn cũng không quan trọng, nhưng mà, hôm nay hắn là đặc biệt trang trọng, điều này nói rõ địa vị của Sư Lợi Bồ Tát trong lòng hắn không tầm thường.

Lão ni đem Lý Thất Dạ dẫn đến bên ngoài một tòa phật xá, sau đó nàng liền xoay người rời đi. Lý Thất Dạ đứng ở bên ngoài phật xá, thần thái lặng yên, sau đó bước vào phật xá.

Ở bên trong phật xá, phật quang tràn ngập, phật quang tựa như thủy ngân, chảy xuôi trên mỗi một tấc bùn đất trong phật xá, cho người ta một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích.

Bên trong Phật xá, có một đóa Kim Liên nở rộ, phía trên Kim Liên, ngồi một nữ tử, nữ tử này chân trần tóc dài, mặc một thân hoàng y, tay kết Phật ấn, thần thái yên ổn. Phật quang tường hòa ôn nhu là từ trên người nàng phát ra, trên người nàng phát ra mỗi một sợi phật quang, giống như là ánh nắng trong ngày mùa đông, chiếu vào trên mặt ngươi, là ôn nhu như vậy.

Nữ tử trước mắt, có dung nhan tuyệt thế, có dáng người khuynh thành, nhưng mà lúc này, nàng đã là một Bồ Tát, đã phật hóa, mặc kệ là dung nhan tuyệt thế, hay là dáng người khuynh thành, đối với nàng mà nói, cái kia bất quá là túi da mà thôi.

Lý Thất Dạ nhìn nữ tử trước mắt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa này, hắn không nói gì, yên lặng ngồi xuống trên bồ đoàn.

Phật thành từng có truyền ngôn nói, Linh Sơn từng phái một vị Bồ Tát tọa trấn Phật thành, nhưng mà, tôn Bồ Tát này chưa từng có ai thấy qua, vị Bồ Tát này trước mắt, liền là Bồ Tát tới từ Linh Sơn, cũng là cố nhân của Lý Thất Dạ.

Lúc này, Sư Lợi Bồ Tát mở cặp mắt ra, đôi mắt nàng đặc biệt xinh đẹp , có thể tưởng tượng, thời điểm nàng chưa xuất gia, là mê đảo chúng sinh.

– Ngươi đã đến.

Sư Lợi Bồ Tát mở miệng, thanh âm vang vọng lấy, dù nàng đã trở thành Bồ Tát, thanh âm vẫn là dễ nghe êm tai.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng hợp thành chữ thập, lộ ra trang nghiêm, nói ra:

– Đi tới đây, không nghĩ quấy rầy đến ngươi thiền định.

– Để cho ta gặp chân thân của ngươi một chút.

Sư Lợi Bồ Tát nói ra.

Lý Thất Dạ không nói cái gì, biến trở về chân thân, lộ ra bản mạo của Lý Thất Dạ.

Sư Lợi Bồ Tát tỉ mỉ nhìn Lý Thất Dạ một phen, vẫn là tay kết Phật ấn, nói ra:

– Một ngày này, giật mình là ngàn vạn năm, thời gian ung dung.

– Ngươi đã thành đạo, tương lai có thể trường sinh, ngàn vạn năm, đối với Táng Phật cao nguyên mà nói, cũng chỉ là nháy mắt mà thôi.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói.

Sư Lợi Bồ Tát kết Phật ấn, phật vận tràn ngập, coi như là nói về chuyện cũ, nàng cũng y nguyên bình tĩnh, hôm nay, nàng đã là Bồ Tát, không còn là phàm nhân.

– Ta biết, ngươi đối với nhập phật môn cũng không phải là mười phần đồng ý.

Sư Lợi Bồ Tát nhẹ nhàng nói.

Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu, nói ra:

– Không, đây là ngươi nên được, năm đó, ngươi tự mình dẫn quân đoàn, vì ta bình định đại đạo, tại thời kì gian nan, ngươi theo bên cạnh ta, chỉ vì một tờ chỉ lệnh của ta, ngươi liền rời núi mấy lần, mặc kệ cái gì, đều là ngươi nên được.

Chương 1558: Vĩnh biệt, thiếu gia… (1)

Trước kia, từng đầu sinh mệnh theo ta mà đi, từng chiến tướng huyết tẩy sa trường, đó là sinh mệnh sống sờ sờ. . .

Sư Lợi Bồ Tát mở miệng, phật văn tràn ngập, chuyện cũ như gió.

Năm đó, nàng là quân đoàn trưởng, một trong tứ đại quân đoàn của Lý Thất Dạ, từng vì Lý Thất Dạ mấy lần rời núi, lần lượt chinh nam chiến bắc, tại năm đó, nhấc lên uy danh hiển hách của nàng, bên trong Cửu Giới, lại có bao nhiêu người kiêng kị ba phần, nhượng bộ lui binh.

Nói về chuyện cũ, Sư Lợi Bồ Tát vẫn lặng yên như cũ, tay nắm Phật ấn, nói ra:

– Ta nhập phật môn, bái nhập Linh Sơn, sở cầu, thực sự không phải là trường sinh, chỉ cầu tâm ta an bình.

– Ta biết.

Lý Thất Dạ yên lặng gật đầu, nói ra:

– Chiến tranh, cho tới nay đều là tàn khốc như vậy, nếu ngươi đêm không yên ngủ, tâm ta cũng có thẹn. Tại Táng Phật cao nguyên, ngươi có thể an bình, ta mừng thay cho ngươi.

– Ta là đào thoát, là ta cô phụ ngươi.

Sư Lợi Bồ Tát yên lặng nói.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:

– Không, ngươi vốn hẳn nên có một sinh hoạt bình thường mà hạnh phúc, hết thảy đều là bởi vì ta, là ta đem ngươi đưa vào đại thế, là ta đem ngươi đưa vào thế giới giết chóc. Thế gian đủ loại nhân quả, đủ loại ân oán, đủ loại nợ máu, hẳn là để ta tới gánh vác, hai tay ta dính đầy máu tươi. Bất kể như thế nào, ta hẳn là gánh vác hết thảy.

– Hết thảy nhân quả, đều để nó đi thôi.

Sư Lợi Bồ Tát chậm rãi nói ra.

Lý Thất Dạ mỉm cười, nói ra:

– Để nó đi thôi, hết thảy đều để ta tới đi, ta sẽ đi đến sau cùng, tại thế giới cuối cùng kia, ta sẽ có một đáp án.

Sư Lợi Bồ Tát trầm mặc không nói, nàng ngồi ở trên Kim Liên, yên tĩnh mà xa xăm, nàng đã thoát ly hồng trần.

– Hôm nay, gặp ngươi một lần cuối, mang hộ cho ngươi một tin tức.

Cuối cùng, Sư Lợi Bồ Tát chậm rãi nói ra:

– Phật quốc đã có Phật Chủ mới.

Nghe được Sư Lợi Bồ Tát nói như vậy, Lý Thất Dạ cũng không khỏi kinh ngạc, nói ra:

– Cái này khiến ta ngoài ý muốn, nếu là Phật Chủ mới, Linh Sơn chỉ có hai nhân tuyển mới đúng, một, chính là Bát Diện Quang Minh Bồ Tát, một cái khác chính là ngươi. Phật Chủ mới không phải là hai người các ngươi, đến tột cùng là người phương nào?

– Ta đã không trở về Phật quốc, không thấy Phật Chủ mới, chỉ là Phật quốc truyền xuống cáo lệnh mà thôi.

Sư Lợi Bồ Tát nói ra.

Lý Thất Dạ khấu đầu, cuối cùng đứng lên, chậm rãi rời khỏi, hắn đi rất chậm chạp, trang trọng mà nghiêm nghị, Sư Lợi Bồ Tát cũng yên lặng nhìn lấy Lý Thất Dạ từng bước một lui ra ngoài.

– Vĩnh biệt, thiếu gia…

Cuối cùng, Sư Lợi Bồ Tát nhìn Lý Thất Dạ thật sâu một chút, chậm rãi nhắm lại phật nhãn.

Trái tim Lý Thất Dạ run lên, cuối cùng nhìn nàng một cái, đem nàng lạc ấn ở trong lòng, cũng nhẹ nhàng nói:

– Vĩnh biệt, Trản nhi….

Nói xong, thối lui ra khỏi phật môn, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.

Không ngờ ở giữa, khóe mắt của hắn cũng có chút ướt át, thời gian, trở nên không trọng yếu như vậy, ngàn vạn năm, chẳng qua là nháy mắt mà thôi, hết thảy, đều giật mình như hôm qua.

Bên cạnh hắn, từng có rất nhiều người làm bạn, nhưng mà, có thể giống như Sư Lợi Bồ Tát bồi tiếp hắn lâu như vậy cũng không nhiều. Nhưng mà, bất kể nói thế nào, hắn đều tôn trọng lựa chọn của nàng, thời đại này đến thời đại khác, một trận lại một trận huyết chiến, đối với nàng mà nói, đây hết thảy cũng không phải dễ dàng như vậy, lấy nàng tới nói, đây hết thảy cũng không phải an bình như vậy.

Ở bên trong thời đại này đến thời đại khác, nàng nỗ lực quá nhiều, nếu như nói, nàng cần trường sinh, Lý Thất Dạ có thể nghĩ hết biện pháp, nàng muốn không phải trường sinh, muốn là an bình, an bình trong lòng.

– Chết, cũng không phải là chuyện thống khổ nhất, chỉ có giải thoát, mới có thể đến an bình.

Thời điểm rời đi phật tự, Lý Thất thở dài một tiếng.

Lúc này, Lý Thất Dạ không cách nào hình dung tâm tình trong lòng, trăm ngàn vạn năm đến nay, hắn đưa tiễn rất nhiều bằng hữu, hoặc là, đối với hắn mà nói, đối mặt tử vong, không phải làm cho người đau khổ nhất, làm cho người thống khổ nhất chính là ly biệt, đặc biệt là đưa tiễn người sống, vĩnh thế không còn gặp nhau!

Rời đi phật tự, Lý Thất Dạ lại biến trở về Sở Vân Thiên, hắn đi vào đường phố phồn hoa náo nhiệt của Phật thành.

Trăm ngàn vạn năm, quá nhiều thống khổ, quá nhiều ly biệt, Lý Thất Dạ không muốn lại đi quay đầu, hắn chỉ muốn tiếp tục tiến lên, đi đến con đường một mực không có đi xong, con đường này dài đằng đẵng!

Vũ Hoa Đài, tại Phật thành có thể nói là khách sạn rất nổi danh, có không ít tu sĩ địa vị hiển hách mới tới Phật thành, đều sẽ đặt chân Vũ Hoa Đài.

Ngồi ở phía trên Vũ Hoa Đài, Lý Thất Dạ lẳng lặng uống rượu, nhìn lấy mây tụ mây tán, nhìn lấy gió thổi gió ngừng. Lý Thất Dạ lưu lại Vũ Hoa Đài, chờ chính là các nàng Lý Sương Nhan, bởi vì bọn họ ước định, nếu các nàng Lý Sương Nhan muốn tới Táng Phật cao nguyên, hắn ở Vũ Hoa Đài chờ các nàng.

Hôm nay, Tà Phật Lý Thất Dạ đã là uy danh hiển hách, cho nên, khi hắn ngồi ở Vũ Hoa Đài độc ẩm, không ít tu sĩ cường giả đặt chân tại Vũ Hoa Đài quan sát từ đằng xa, hoặc là thấp giọng thảo luận , bất quá, không người nào dám tiến lên quấy rầy hắn.

Tà Phật là uy danh lan xa, một câu phật ngữ cũng có thể làm cho một đời Thiếu Hoàng mới của Nam Thiên thế gia tự sát, ai dám tuỳ tiện tiến lên cùng hắn đáp lời, vạn nhất hắn phật khẩu vừa mở, chính mình ngay cả chết thảm thế nào cũng không biết.

“Phanh” một tiếng vang lên, ngay lúc này, một chân đạp nát thiên không, một người đạp không mà đến, chiến ý ngang nhiên, trên người hắn tản ra từng sợi từng sợi hào quang, mỗi một sợi hào quang đều có thiên quân chi trọng.

– Bảo Trụ Nhân Hoàng tới.

Nhìn thấy người này đạp nát hư không, không ít tu sĩ cường giả trong Vũ Hoa Đài kinh hô một tiếng.

Nhìn thấy Bảo Trụ Nhân Hoàng chiến ý ngang nhiên, rất nhiều người đều biết hắn là muốn tới làm gì.

– Chiến Thần vô địch, vĩnh viễn không bao giờ ngôn bại!

Nhìn thấy Bảo Trụ Nhân Hoàng đến, người ủng hộ hắn nhịn không được hô to một tiếng.

Coi như không phải người ủng hộ Bảo Trụ Nhân Hoàng, không ít tu sĩ cường giả nhìn thấy Bảo Trụ Nhân Hoàng cũng không khỏi nhẹ gật đầu, lầm bầm nói ra:

– Bảo Trụ Nhân Hoàng đích thật là đủ tư cách tranh giành thiên mệnh, cũng không e ngại thất bại, từ nơi nào ngã xuống, liền từ nơi đó đứng lên, chỉ cần mạng hắn vẫn còn, mãi mãi có hy vọng thắng lợi.

Đối với tu sĩ mà nói, đặc biệt là tu sĩ tuyệt thế thiên tài, loại người này mười phần tự phụ cùng kiêu ngạo, bởi vì loại tuyệt thế thiên tài này ở trên con đường tu hành thường thường là thuận buồm xuôi gió, chưa từng có thất bại qua, nếu có một ngày thất bại, thất bại rất dễ dàng trở thành tâm ma của hắn, để hắn từ đó không gượng dậy nổi.

Ví dụ như vậy trăm ngàn vạn năm đến nay thật sự là nhiều lắm, đã từng có thiên tài kinh tài tuyệt diễm chịu không được thất bại, cuối cùng tự sát cũng phát sinh qua.

Chương 1559: Vĩnh biệt, thiếu gia… (2)

– Lần này, Bảo Trụ Nhân Hoàng tất có phương pháp khắc chế Tà Phật.

Có người không khỏi thì thào nói.

Từ chiến tích mà Bảo Trụ Nhân Hoàng khiêu chiến người khác liền có thể nhìn ra được, tại ván đầu tiên thường thường là Bảo Trụ Nhân Hoàng bị đánh bại, nhưng mà, ván thứ hai, hắn thường thường có thể lật về thế cục, đánh bại địch nhân.

Hiện tại Bảo Trụ Nhân Hoàng lòng tin mười phần tới khiêu chiến Tà Phật, tất cả mọi người cho rằng Bảo Trụ Nhân Hoàng là tìm đến phương pháp khắc chế Tà Phật.

Đối với Bảo Trụ Nhân Hoàng đến, Lý Thất Dạ ngay cả nhìn cũng không nhìn nhiều, tiếp tục tự rót tự uống, vẫn là thần thái ung dung.

– Tôn giá, đi ra đánh một trận.

Lúc này, Bảo Trụ Nhân Hoàng đứng ở bên ngoài Vũ Hoa Đài, trầm giọng nói. Thanh âm của hắn tựa như hồng chung, mỗi một chữ đều là âm vang hữu lực, trịch địa hữu thanh.

Lúc này, Bảo Trụ Nhân Hoàng tựa như một tòa thần nhạc, nguy nga bất động, hai mắt của hắn vô cùng sắc bén, ánh mắt tựa như là có thể xé ra thiên địa, thần uy khiếp người, để cho người ta vì đó sợ hãi.

Lý Thất Dạ chỉ là từ từ uống rượu, hôm nay hắn hoàn toàn không có tâm tình đi lý loại tiểu bối như Bảo Trụ Nhân Hoàng này, nhìn cũng chẳng muốn nhìn hắn nhiều một chút.

Lúc này, đông đảo tu sĩ trong ngoài Vũ Hoa Đài không khỏi nín thở, tất cả mọi người nhìn lấy Bảo Trụ Nhân Hoàng cùng Tà Phật chiến một trận.

Nhưng mà, nhìn thấyTà Phật bình thản, ngay cả nhìn cũng chẳng muốn nhìn Bảo Trụ Nhân Hoàng một chút, cái này khiến rất nhiều người đưa mắt nhìn nhau, Tà Phật này không khỏi cũng quá khinh người đi.

Sắc mặt Bảo Trụ Nhân Hoàng ngưng lạnh, ánh mắt của hắn lập tức mãnh liệt, đi đến hôm nay, hắn đã uy hiếp thiên hạ, mặc kệ là thần thánh phương nào, đều không người dám khinh thị hắn, không người dám coi thường hắn.

Nhưng mà, Tà Phật này ngay cả nhìn cũng chẳng muốn nhìn nhiều hắn một chút, đây đối với hắn mà nói, cái này so với đánh bại hắn càng làm hắn cảm thấy nhục nhã.

– Tôn giá, có dám đi ra đánh một trận hay không!

Bảo Trụ Nhân Hoàng thanh âm như đao, lạnh lùng nói.

Lý Thất Dạ căn bản không muốn để ý đến hắn, đối với hắn mà nói, lúc này Bảo Trụ Nhân Hoàng giống như là sâu kiến, một con kiến hôi hướng một quái vật khổng lồ kêu gào, hắn căn bản không có tâm tình đi để ý tới.

– Thánh Sư đã không thèm để ý ngươi, liền qua một bên hóng mát đi.

Lúc này, một thanh âm mang theo ba phần uể oải vang lên, một người đột nhiên hiện lên ở trong hư không.

– Nam Đế…

Nhìn thấy người này đột nhiên xuất hiện trong hư không, có người kinh hô một tiếng, bất luận là trong ngoài Vũ Hoa Đài, tất cả mọi người không khỏi giật nảy cả mình.

– Thác đại, Kỳ Trúc Sơn thác đại.

Nhìn thấy Nam Đế, mặc kệ là người phương nào, thần thái đều run lên.

Coi như là Bảo Trụ Nhân Hoàng tự phụ nhìn thấy Nam Đế, cũng không khỏi sầm mặt lại. Thác đại, đây cũng không phải là hạng người hư danh, Nam Đế, từng cùng Hồng Thiên Nữ Đế tranh qua thiên mệnh, loại tồn tại này, mặc kệ là đặt ở thời đại nào, cũng có thể làm cho Thần Hoàng kiêng kỵ.

Bảo Trụ Nhân Hoàng nhìn thấy Nam Đế, hắn hít thở một cái thật sâu, vẫn là khí thế cao cao, nói ra:

– Nếu thác đại muốn chỉ giáo một chút, ta nguyện lĩnh giáo bất thế chi thuật.

Nam Đế nhìn Bảo Trụ Nhân Hoàng một chút, nhàn nhạt nói ra:

– Bằng ngươi? Chờ ngươi đạt được thiên mệnh thừa nhận, lại đến khiêu chiến ta cũng không muộn, hiện tại, ngươi còn chưa đủ tư cách, người phía sau ngươi kia, miễn cưỡng có tư cách đánh với ta một trận.

Nam Đế nói lời này rất bình thản, nói đến hời hợt, nói như vậy để Bảo Trụ Nhân Hoàng biến sắc, lời nói miệt thị trần trụi như thế, để hắn vị thiên tài này mười phần khó xử, đối với hắn mà nói, Nam Đế nói như vậy là một loại nhục nhã hắn.

– Ta nguyện lĩnh giáo bất thế chi thuật của thác đại!

Bảo Trụ Nhân Hoàng thái độ kiên định, vô cùng trịnh trọng nói ra.

– Qua một bên hóng mát đi thôi.

Nam Đế cũng chẳng muốn đi để ý tới Bảo Trụ Nhân Hoàng, một chỉ hoành thiên mà đến, mặc dù chỉ là một chỉ tùy ý, nhưng mà, lại nghiền ép thiên vũ tinh thần.

Gặp một chỉ hoành đến, sắc mặt Bảo Trụ Nhân Hoàng đại biến, lập tức thét dài, muốn lấy tuyệt học mạnh nhất ngăn lại một chỉ này, nhưng mà, đối với một chỉ hoành thiên này mà nói, tốc độ của Bảo Trụ Nhân Hoàng quá chậm.

Phanh… một tiếng, ở dưới chúng nhân nhìn trừng trừng, Bảo Trụ Nhân Hoàng bị một chỉ đánh bay đến chân trời, tiếp lấy “Oanh” một tiếng, có người xa xa nhìn thấy Bảo Trụ Nhân Hoàng đụng gãy một tòa Thần Sơn, cả người biến mất trong bầu trời.

Một màn như thế, làm cho tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, Bảo Trụ Nhân Hoàng là thiên tài kiệt xuất nhất đương thời, coi như là Đại Hiền thế hệ trước cũng đối với hắn lễ nhượng ba phần, nhưng mà, hiện tại một chỉ của Nam Đế, liền đem hắn đánh bay nghìn vạn dặm!

Trong lúc nhất thời, đám người hít một hơi lãnh khí, rất nhiều người đều nhao nhao nhìn nhau một chút, lẫn nhau chênh lệch thật là quá lớn đi.

– Cái này khiến đương đại tới tranh đoạt thiên mệnh như thế nào a.

Có bối phận tuổi trẻ lập tức đánh mất lòng tin, Bảo Trụ Nhân Hoàng ở trong suy nghĩ của thế hệ trẻ tuổi đã đủ vô địch, nhưng mà, cùng Nam Đế so sánh, không đáng giá được nhắc tới.

– Một chữ “đế”, liền đầy đủ nói rõ hết thảy, không phải ai cũng có thể xưng đế!

Có người không khỏi thì thào nói.

– Thác đại liền là thác đại.

Có một vị Đại Hiền không khỏi lầm bầm nói ra:

– Thiên tài đương đại nếu còn không có trưởng thành đến đạt được thiên mệnh thừa nhận, căn bản là không cách nào cùng hắn tranh phong.

Thậm chí là có người nhìn nhau một chút, lầm bầm nói ra:

– Đây là muốn hoành kích Tiên Đế sao? Một chỉ liền đem Chiến Thần đánh bay, đây quả thực là không ai có thể địch a.

Đối với nơi này phát sinh hết thảy, Lý Thất Dạ vẫn không có nhìn nhiều, vẫn là tinh thần bình thản, hồn du thái hư.

Nam Đế tiến lên, ngồi ở đối diện Lý Thất Dạ, hắn cười cười, nói ra:

– Hồng trần hối hả, để vãn bối bồi Thánh Sư uống một chén.

Nói xong, hắn tiện tay vạch một cái, trong nháy mắt thiên di hoán địa.

Trong nháy mắt này, cả tòa lầu các mà Lý Thất Dạ ngồi biến mất, rất nhiều người ở Vũ Hoa Đài đều nhìn thoáng qua, minh bạch đây là Nam Đế trong nháy mắt đem cả tòa lầu các dời đi.

Tại một chỗ nào đó của Nam Xích Địa, thác nước chảy, cổ tùng xanh um, tựa như là tiên cảnh.

Lúc này, Nam Đế cầm qua rượu ngon của Lý Thất Dạ, cũng một ly một ly uống, uống còn nhanh hơn Lý Thất Dạ, tựa hồ muốn cùng Lý Thất Dạ đoạt rượu uống.

Lý Thất Dạ y nguyên ngồi ở chỗ đó, vẫn là tinh thần từ từ, qua rất lâu sau, hắn mới hồi phục tinh thần lại, nhìn thoáng qua Nam Đế đang liều mạng uống rượu.

– Tiểu Quách, muốn uống rượu, đem đế nhưỡng của Kỳ Trúc Sơn các ngươi mang đến, đừng cướp rượu của ta.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.

Nam Đế, tên là Cổ Quách. Đương thời đã không có người biết tên của hắn, đương thời càng không có người dám gọi hắn “Tiểu Quách” . Bởi vì ngay cả Kỳ Trúc Sơn Ngâm Thiên Tiên Đế cũng là vãn bối của hắn, thử nghĩ một cái, tại Kỳ Trúc Sơn ai dám gọi hắn “Tiểu Quách” ?

Chương 1560: Nam Đế thỉnh giáo

Nam Đế thật vất vả để rượu ngon trong tay xuống, không khỏi hung hăng nắm tóc, thần thái thống khổ.

– Làm sao vậy, tiểu Quách.

Lý Thất Dạ nhìn Nam Đế một chút, khó được lộ ra tiếu dung nói.

Nam Đế buông tay, giang tay ra nói với Lý Thất Dạ:

– Ta là muốn tự sát, Thánh Sư, ngươi, ngươi, ngươi đây là muốn đem ta đẩy vào tuyệt cảnh.

– Đem ngươi đẩy vào tuyệt cảnh?

Lý Thất Dạ nhìn lấy Nam Đế, không khỏi nở nụ cười, nói ra:

– Cái này đâu có chuyện gì liên quan tới ta.

Nam Đế bất đắc dĩ nói:

– Đời ta có phải xui xẻo tận cùng hay không, mười lăm tuổi gặp Hồng Thiên Nữ Đế, tốt a, ta nhận thua. Ta thác một thời đại, hai mươi tuổi lại xuất thế lần nữa, tốt, lại gặp Băng Vũ Tiên Đế, coi như ta xui xẻo, ta lại thác một đời, ba mươi tuổi xuất thế một lần nữa, lại ra Thiên Lý Tiên Đế, ta lại thác một đời, hiện tại xuất thế, ông trời ơi, Thánh Sư, ngươi tự thân xuất mã.

– Thánh Sư, ngươi đây là chuyên khắc ta sao? Hồng Thiên Nữ Đế chính là ngươi thân truyền, Băng Vũ Tiên Đế là ngươi ban cho nàng kỳ ngộ. Đến Thiên Lý Tiên Đế ngươi lại hộ đạo cho nàng!

Nam Đế cũng không khỏi có chút thống khổ, nói ra:

– Mỗi một thời đại ta xuất thế, đều gặp được Thánh Sư ngươi, ta vẫn là đi mua bún gạo thắt cổ tự sát cho rồi.

Nam Đế cũng thật là đủ xui xẻo, nhân sinh lần thứ nhất xuất đạo, gặp Hồng Thiên Nữ Đế, gặp Hồng Thiên Nữ Đế, mặc kệ là thiên tài kinh diễm cỡ nào, cuối cùng đều là bi kịch, cho nên, hắn thác đại.

Lại một lần nữa xuất thế, nhưng mà, Âm Nha lại ban cho Băng Vũ Tiên Đế lúc tuổi nhỏ cơ duyên. Người khác không biết loại tồn tại như Âm Nha này, nhưng Nam Đế lại biết, bởi vì vị Tiên Đế thứ hai của Kỳ Trúc Sơn bọn họ là được Âm Nha bồi dưỡng!

Âm Nha ban cho Băng Vũ Tiên Đế cơ duyên, ở một mức độ nào đó liền là khâm định Băng Vũ Tiên Đế gánh chịu thiên mệnh, cho nên, Nam Đế lại thác một đời.

Lần thứ ba xuất thế, cái này tốt, Âm Nha tự thân vì Thiên Lý Tiên Đế hộ đạo, Nam Đế hắn so với ai khác đều rõ ràng, Âm Nha tự mình hộ đạo, vậy liền ý nghĩa ai cũng không thể ngăn đường của hắn! Hắn lại thác một đời!

Lần này, là hắn lần thứ tư xuất thế, này càng tốt, Âm Nha tự mình xuất thế, một thế này, cho dù hắn cường đại hơn nữa, cũng không có cơ hội vấn đỉnh Tiên Đế.

Tổng cộng thác bốn đời, đây đối với Nam Đế mà nói, đơn giản liền là một loại tra tấn, đầy đủ để cho người ta phát điên.

Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

– Tiểu Quách, cái này không liên quan gì đến ta, cái này cùng tâm ma của ngươi có quan hệ.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ chỉ chỉ trái tim của mình, nói ra:

– Nếu như, ngươi đi không ra bóng ma của Hồng Thiên Nữ Đế, ngươi sao có thể tranh giành thiên mệnh?

– Thánh Sư nói đúng, trong nội tâm của ta có bóng ma.

Nam Đế cười khổ một cái, nói ra:

– Nhưng, bóng ma trong nội tâm của ta, không phải bóng ma năm đó thảm bại trong tay Hồng Thiên Nữ Đế, bóng ma trong nội tâm của ta là Thánh Sư ngươi, ta là đi không ra bóng ma này. Thánh Sư ngươi vừa ra tay, ta chỉ có thể nhượng bộ lui binh!

Lý Thất Dạ nở nụ cười, cười nói ra:

– Nếu như là dạng này, ngươi muốn đi ra bóng ma cũng không khó, giết ta, ngươi liền có thể đi ra bóng ma.

– Thánh Sư, ngươi cũng đừng dọa ta.

Nam Đế cười khổ lắc đầu, nói ra:

– Coi như ta có tâm giết Thánh Sư, cũng không tới phiên ta. Muốn giết Thánh Sư, chỉ sợ ta là sắp xếp không tiến mười vị trí đầu, không, hẳn là sắp xếp không tiến năm mươi vị trí đầu. Vạn cổ đến nay, cự đầu muốn giết Thánh Sư dùng mười ngón tay căn bản là đếm không hết.

Nam Đế đã rất cường đại, năm đó hắn đã đi được rất xa, thậm chí có thể nói, hắn cách Tiên Đế rất gần, nhưng mà, hắn vẫn là có tự mình hiểu lấy, muốn giết loại tồn tại như Lý Thất Dạ này, đó căn bản là chuyện không thể nào, bằng không mà nói, thế gian sớm đã không còn Âm Nha, còn đến phiên hắn động thủ.

Nói đến đây, Nam Đế mười phần buồn rầu, lại uống rượu ngon, hắn muốn uống say, nhưng mà, hết lần này tới lần khác là uống không say.

– Thánh Sư, ta là buồn rầu đến bạo đỉnh.

Nam Đế mười phần bất đắc dĩ nói:

– Ta đã thác bốn đời, ta nên tiếp tục thác xuống dưới, hay là đi đến một thế này được rồi.

Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, nói ra:

– Cái này xem chính ngươi là nghĩ thế nào, cơ hội ngươi thành Tiên Đế so với bất luận kẻ nào đều lớn hơn, nếu như ngươi thật muốn bỏ lỡ thế này, đằng sau còn có cơ hội lớn hơn. Tránh khỏi ta, đời sau, ngươi nhất định có thể thành Tiên Đế.

– Ai, ta là bỏ lỡ thời đại này đến thời đại khác.

Nam Đế cũng không khỏi có chút buồn rầu nói.

Lý Thất Dạ cười nói ra:

– Thác đại, chuyện này cũng không có gì đáng xấu hổ, Mộc Trác Tiên Đế, Địa Ngu Tiên Đế, Thanh Hà Tiên Đế… đều là thuộc về thác đại, ngươi liên thác năm đời, cũng coi là sáng tạo ra kỳ tích. Ngươi không phải đạo tâm không được, cũng không phải thiên phú không được, chỉ có thể nói, vận khí của ngươi quá kém.

– Ai, ta chính là vì cái này phiền não, tựa như ta là quỷ xui xẻo trời sinh.

Nam Đế cười khổ nói ra:

– Xui xẻo bốn cái thời đại.

– Ai bảo ngươi lúc tuổi còn trẻ thuận lợi như vậy, mười lăm liền vấn đỉnh thiên mệnh, ngươi còn muốn như thế nào đây? Nếu như nói, đem thiên tài vạn cổ đến nay làm một bảng xếp hạng, ngươi tuyệt đối có thể đi vào mười vị trí đầu, đây cũng là một loại khảo nghiệm của lão thiên gia đối với ngươi đi.

Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười.

Nam Đế vẻ mặt đau khổ, nói ra:

– Ta là thuận lợi một điểm, nhưng, có cần tra tấn ta như vậy sao?

– Ngươi cảm thấy thế nào? Nếu như nói, tới một cái vạn cổ thiên tài bảng, ngươi có thể đi vào mười vị trí đầu, nhưng mà, ngươi nhìn mười hạng đầu trên bảng danh sách một chút, có mấy cái có thể kết thúc yên lành, có mấy cái có thể thuận buồm xuôi gió?

Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:

– Thiên hàng chức trách lớn, vậy trước phải khổ kỳ tâm chí.

– Tốt a, lão tặc thiên liền tiếp tục tra tấn ta đi.

Nam Đế mười phần bất đắc dĩ nói ra. Sau đó, hắn lại nghiêm túc nói:

– Thánh Sư, lần này ta tới, thực tình muốn nghe cao kiến của ngươi một chút.

Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua Nam Đế, không khỏi cười ngẩng đầu lên, nói ra:

– Cổ Quách a Cổ Quách, ta biết ngươi một mực tâm cao khí ngạo, trên thực tế, trước đây thật lâu ngươi liền có cơ hội thành Tiên Đế, nhưng mà, ngươi chính là một mực kéo không xuống mặt, trong nội tâm ngạo khí vẫn còn, một mực không nguyện ý đi cầu ta.

– Ta biết.Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Nam Đế cười khổ một cái, bất đắc dĩ nói ra:

– Ta biết Thánh Sư là nhớ tình bạn cũ tình, nếu như nói, ta bán chút thể diện của lão tổ tông, Thánh Sư sẽ nguyện vì ta hộ đạo. Tốt a, tựa như Thánh Sư nói như vậy, ta trước kia thật sự là quá thuận, mười lăm tuổi đỉnh vấn thiên mệnh, ta có thể không ngạo sao? Mặc dù Hồng Thiên Nữ Đế so với ta nghịch thiên, nhưng mà, luận thành tựu tuổi trẻ, hỏi tốc độ tu hành, Hồng Thiên Nữ Đế cũng không bằng ta. . .

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cản ơn bạn ketmet99 và 1 số bạn khác đề cử bộ truyện này trong chuyên mục đao tu ...Ừm .... mình chả biết nói gì ngoài 2 chữ ( Cảm ơn )Nhưng mình vẫn không thay đổi quyết định của mình vì đơn giản main chính không xứng thành 1 Đao Tu chân chính...!Bất kỳ truyện thuộc thể loại nào main nghịch thiên đến mức nào đi nữa nhưng 1 lòng không hướng đến Đao Đạo thì không xứng danh từ hiệu Đao Tu..!Main chính Diệp Thiên là 1 người truy cầu lực lượng giống bộ truyện Đế Tôn ( main chính Giang Nam -- Bộ truyện này Giang Tuyết đã từng nói 1 câu kinh điển " Dã Tâm người lớn Bao Nhiều thì Thiên Đạo nhỏ bấy nhiêu"Haizz tất cả bộ truyện liên quan đến Thuần Tu ( Kiếm - Đao - Đan - Thương..) đều phải có nói hướng đến mục tiêu của mình nhé bạn ^^!...
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện đã được fix rồi nhé bạn ^^!Có 2 sever nhé ( Đổi Giọng đọc tương đương đổi sever khác nhé bạn )Chúc bạn nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Tandeptry 1 ngày trước
Không nghe được ad ơi
https://audiosite.net
Cập nhật Sever Singapore Hoàn Tất nhé chư vị mong các chư vị f5 hoặc tải lại bô truyện để cập nhật đường truyền link mới nhất nhé ^^!Rất xin lỗi bị sự bất tiện này ^^!
https://audiosite.net
Sever US đang bảo trì Khẩn Cấp ( chưa biết lý do)Mình đang khắc phục upload lại Sever SingaporeTruyện đang khắc phục nhé bạn
https://audiosite.net
Lợi nguyễn 1 ngày trước
Sao từ tập 104 trở lên không nghe được nữa ad
https://audiosite.net
Nguyễn văn Thắng 1 ngày trước
Truyện hay nhất là giọng đọc đi vào lòng người.
https://audiosite.net
Chào bạn về tính năng nghe tiếp hoạt động tốt khi bạn không sử dụng chặn theo dõi hoặc chặn quảng cáo.! ( ví dụ: Trình duyệt cốc cốc và trình duyệt ẩn danh )Lý do: Rất đơn giản bạn để chế độ ẩn danh chặn theo dõi thì hệ thống sẽ không biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu chính vì vậy không thể lưu. Lưu ý: ở phần play audio có text Thông báo đó bạn làm theo là ok vẫn nghe tiếp được như mong muốn nhé bạn ^^!Chúc bạn nghe truyện vui vẻ ^^
https://audiosite.net
Huy anh 2 ngày trước
Ad ơi, sao nghe truyện, bấm dừng rồi quay qua quay lại nó lại load lại tập 1, phải mất thời gian dò xem đang nghe tới đâu để nghe tiếp.Có cách nào để web ghi nhớ tập mình đã nghe để nghe tiếp không?
https://audiosite.net
Ok bạn :)Truyện này đã có bản dịch do Vân Anh ủng hộ tụn mình đang làm lại rồi nhé ^^!Tối này là hoàn tất nhé bạn ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Mình đã fix lại all rồi nhé
https://audiosite.net
Trí 2 tuần trước
Reset lại từ chương 5 giúp với ad. Thanks